Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy
|
|
Chương 25
Người ta bảo con người khi say rượu và khi yêu thì chẳng thể giấu được ai. Sự thay đổi của Hạ Vũ chẳng mấy chốc cũng bị đám bạn thân trong nhóm phát hiện. Ai cũng bất ngờ về chuyện Việt và Hạ Vũ là một đôi, con bé cười đến đỏ mặt khi bị bạn bè trêu chọc.
Nhưng Thiên thì khác, cậu ấy dường như biết trước việc này. Thiên chỉ khẽ cười và nói nhỏ: “Hạ Vũ, nhất định phải hạnh phúc nhé!”
Hạ Vũ ngượng nghịu gật đầu với Thiên. Cũng đúng thôi, dù sao Việt và Thiên cũng là bạn thân giống như Hạ Vũ với Hạnh, họ chắc chắn không giấu nhau điều gì, thái độ của Thiên như biết rõ mọi chuyện là điều hiển nhiên.
Hạ Vũ thích Việt, thậm chí là yêu Việt. Nhưng từ bây giờ, Hạ Vũ muốn bắt đầu với Việt bằng một tình bạn. Con bé và Việt học khác trường, lịch học thêm lại dày kín nên dĩ nhiên việc gặp nhau sẽ khó khăn và Thành trở thành người đưa thư bất đắc dĩ.
Những lá thư Hạ Vũ và Việt gửi cho nhau bao giờ cũng là một trang giấy trắng chia đôi, cả hai muốn cùng nhau chia sẻ mọi việc. Hạ Vũ bắt đầu tìm hiểu về tất cả các sở thích từ nhỏ nhất đến lớn nhất của Việt. Lạ thật, Hạ Vũ phát hiện ra dường như cả hai không có một điểm tương đồng nào cả.
Có lần gặp nhau Hạ Vũ hỏi: “Khi buồn bạn thường làm gì?”
“Mình thường đạp xe một mình lang thang.”
“Mình cũng vậy. Dường như đây là điểm chung duy nhất của chúng ta.”
“Nhưng bây giờ khi buồn thì mình lại không muốn lang thang một mình nữa, mình muốn được đi cùng Hạ Vũ, có được không?” Việt hỏi.
Hạ Vũ bật cười sung sướng: “Vậy là cuối cùng chúng ta vẫn không có điểm chung. Hai đứa mình sẽ từ bỏ một điểm chung duy nhất ư?”
“Mình cho là vậy.” Việt đáp rất chắc chắn.
Thỉnh thoảng ngoài thư ra Hạ Vũ lại mua bánh ngọt hoặc đồ ăn nhẹ gửi Thành chuyển đến cho Việt vào những hôm phải học năm tiết trên trường. Thành chép miệng:
“Tôi chả thấy thằng Việt có điểm nào tốt để bà thích như vậy cả. Nếu bà biết chuyện cậu ta thì có lẽ bà sẽ hết yêu nổi.”
“Chuyện gì?” Hạ Vũ ngạc nhiên.
“Bà biết gì về Việt ngoài mấy cái sở thích vớ vẩn viết cùng nhau trong giấy. Tôi không cố ý đọc mà chính Việt cho tôi đọc đấy. Tốt nhất bà nên tìm hiểu kỹ đi không rồi vỡ mộng. Tôi chỉ có thể nói và giúp bà đến thế này thôi. Bà là đồ si tình ngu ngốc.”
Thành rõ ràng đang muốn nói điều gì đó với Hạ Vũ rồi lại như muốn giấu diếm không nói ra nữa làm Hạ Vũ hết sức tò mò. Rõ ràng là từ khi hẹn hò với Việt, thời gian gặp mặt nhau của hai đứa rất ít. Rất ít khi Việt chủ động hẹn gặp Hạ Vũ, khi đi chơi cùng nhau Việt cũng tỏ ra rất ít nói và chỉ im lặng đạp xe nghe Hạ Vũ kể chuyện này chuyện kia. Việt cũng chưa bao giờ chủ động tâm sự với Hạ Vũ về chuyện học tập cũng như những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Thỉnh thoảng Việt nói vài câu kiểu như an ủi Hạ Vũ:
“Cái bánh mà Hạ Vũ gửi mình vẫn còn giữ chưa nỡ ăn.”
“Ngày trước, khi Hạ Vũ đạp xe qua nhà mình, mình đứng trên ban công đều biết vào giờ nào là Hạ Vũ đi qua, chỉ có điều mình không nói ra thôi.”
“Hạ Vũ đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta làm bạn thế này rất vui vẻ đúng không?”
“Mình không dám chắc chắn về tình cảm của mình, nhưng có một điều mình thực sự chắc chắn đó là mình rất quan tâm đến Hạ Vũ, rất thích Hạ Vũ… nhưng yêu thì mình chưa nghĩ đến.”
…
Rất nhiều những câu nói nửa vời của Việt làm Hạ Vũ phải suy nghĩ. Rõ ràng khi được đi bên cạnh người mình yêu, được ngắm nhìn người ấy mỗi khi gần nhau thì phải vui vẻ nhưng tại sao trong lòng Hạ Vũ luôn có một nỗi bất an, lo lắng. Phải chăng Việt đang giấu Hạ Vũ điều gì?
Thấy Hạ Vũ trong lòng không yên như vậy, Hạnh quả quyết nói:
“Tao có cách này, mày xem được không nhé! Tao sẽ gọi điện mời cậu ấy đi chơi. Một người con gái không quen biết gọi điện hỏi như vậy để xem Việt trả lời thế nào?”
Hạ Vũ ngập ngừng: “Thôi, đừng làm như vậy. Nhỡ cậu ấy biết tao bày trò thì sẽ giận tao mất.”
“Giận thì giận. Tại sao trong chuyện tình cảm với Việt mày luôn ở trong thế bị động nhỉ? Có phải mày vẫn lo lắng không? Rõ ràng tâm tư mày không vui sao lại không dám nói thẳng với bạn trai mình?”
“Tao… tao…”
“Không tao tao gì cả. Bây giờ cầm điện thoại nhà tao bấm số đi để tao nói chuyện.”
Hạ Vũ cuối cùng cũng nghe theo kế hoạch của Hạnh, bấm số nhà Việt, bật loa ngoài và hồi hộp chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sau khi bố Việt chuyển máy cho Việt, Hạnh nhỏ nhẹ.
“Bạn có nhận ra giọng mình không? Có biết mình là ai không?”
“Không!” Việt đáp, lạnh lùng và ngắn gọn hệt như ngày nói chuyện với Hạ Vũ năm lớp 8. Hạ Vũ thấy vui trong lòng khi Việt đối xử với người con gái khác cũng như vậy.
“Dù không biết mình nhưng mình rất thích bạn. Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Im lặng. Hạ Vũ nín thở đợi câu trả lời của Việt.
“Được. Ở đâu? Bao giờ?” Việt lên tiếng làm Hạ Vũ vô cùng đau đớn và thất vọng.
Hạnh cũng khá bất ngờ, nhìn Hạ Vũ rồi mím môi nói tiếp: “Chủ nhật tuần sau, 8 giờ sáng ở cổng trường bạn. Có bị trùng buổi học nào không?”
“Được. Không trùng. Vậy nhé!” Việt nói xong thì dập máy.
Hạ Vũ trong lòng không khỏi xót xa. Tại sao Việt lại có thể dễ dàng hẹn hò với những bạn gái xa lạ không quen biết như vậy? Hạ Vũ là gì của Việt? Việt đang định làm gì? Muốn Hạ Vũ phải đau khổ như thế nào nữa?
Hạnh lắc đầu: “Đấy, tao chẳng biết nói thế nào nữa. Còn hơn mười ngày nữa, mày suy nghĩ cho kỹ những gì cần nói rồi chủ nhật đến gặp cậu ta nói chuyện cho rõ ràng. Cứ như thế này mày không học được đâu. Suốt ngày chỉ nghĩ ngợi lung tung."
Hạ Vũ không viết thư đều đặn cho Việt nữa, tự nhiên con bé muốn dừng lại để xem phản ứng của Việt như thế nào nhưng Việt cũng không hề gọi điện hay viết thư cho Hạ Vũ hỏi xem có chuyện gì xảy ra không? Chẳng lẽ vô tình là tính cách của Việt nên cậu ấy không cần nhớ rằng chính cậu ấy là người chủ động muốn Hạ Vũ làm bạn gái mình. Có người bạn trai nào mà đối xử với bạn gái như vậy không?
Hạ Vũ nghĩ và bỗng nhiên so sánh Việt với Thiên. Thiên quấn quýt và yêu Hạ Vũ biết bao nhiêu, ngày nào cũng tìm cơ hội được gặp, gặp bao nhiêu lần cũng không đủ vậy mà Việt lại hoàn toàn ngược lại.
Bây giờ thì Hạ Vũ đã hiểu được cảm giác yêu một người và đau vì một người là như thế nào. Trước đây với Trung, Thiên, Lâm, Chính, Hạ Vũ luôn là người chủ động và kiểm soát tốt tình cảm của mình. Với Thiên thì cậu ấy quá đỗi dịu dàng và nhẫn nại với tính cách hay thay đổi của Hạ Vũ nên đã làm cho Hạ Vũ được quá nuông chiều mà không hề nghĩ đến cảm giác của người khác.
Cho đến lúc này, khi chấp nhận làm bạn gái của Việt, Hạ Vũ biết mình đang chịu thiệt thòi, biết mình đang bị tổn thương, thậm chí biết mình có thể đang bị lừa dối mà vẫn không thể dừng lại được. Rõ ràng Việt không hề tâm lý, cậu ấy không biết cách làm Hạ Vũ vui, không biết nhiều cách tạo nên sự lãng mạn, không biết chủ động nói chuyện. Thậm chí không gặp nhau hơn một tháng Việt cũng không hề gọi điện hay viết thư trước để hẹn gặp.
Có lần sau khi chia tay Hạ Vũ, Việt còn không ngần ngại nói với Hạ Vũ rằng đừng gọi điện cho cậu ấy. Khi nào có thời gian gặp cậu ấy sẽ hẹn gặp. Tính đến hôm nay là một tháng mười hai ngày rồi không gặp nhau. Hạ Vũ nhớ Việt đến rơi nước mắt.
Hạ Vũ thầm nghĩ, mặc kệ cho Việt gặp người con gái khác, mặc kệ Việt vô tâm… Chỉ cần Việt không hắt hủi, xua đuổi Hạ Vũ, chỉ cần thỉnh thoảng được gặp cậu ấy, được ngồi sau xe và được nắm tay Việt, thế cũng là đủ rồi. Chủ nhật này Hạ Vũ sẽ không đến gặp Việt. Cuộc gọi điện của Hạnh sẽ như chưa từng tồn tại. Ngày mai Hạ Vũ sẽ chủ động viết thư trở lại cho Việt.
* * *
Tối 20 tháng 11 - ngày Nhà giáo Việt Nam, lớp cấp hai của Hạ Vũ hẹn nhau đi thăm cô giáo chủ nhiệm cũ. Hạ Vũ gặp Thành, chưa kịp đưa lá thư nhờ gửi cho Việt thì Thành lên tiếng.
“Bà cẩn thận đấy. Tôi vừa thấy Việt chở một cô bạn gái đi qua trước khi bà đến. Tôi chẳng muốn giấu bà nữa nhưng sự thật là trên trường Việt có không ít bạn gái đâu. Ngoài bà ra thì còn rất nhiều người khác thường xuyên gửi quà và thư cho cậu ta.”
Hạ Vũ thoáng giật mình đau nhói trong lồng ngực nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.
“Tôi biết Việt có nhiều người thích từ năm cấp hai cơ mà. Cũng không có gì ngạc nhiên. Chỉ cần tôi là người duy nhất cậu ấy gặp gỡ là được. Việc chở bạn gái kia có lẽ ông nhìn nhầm thì sao?”
“Bà mù quáng quá rồi. Tin hay không thì tùy.” Thành tức giận nói.
Mặc dù tỏ ra bình thường nhưng cả buổi tối hôm ấy Hạ Vũ không cười nổi một nụ cười nào. Trời đã vào đông rất lạnh nhưng con bé chào cô giáo trốn về trước vào hàng kem gọi liền ba cốc. Hạ Vũ thích ăn kem, trời càng lạnh càng thích ăn nhưng Việt thì không. Có lần Hạ Vũ hỏi Việt đi ăn kem cùng nhau nhưng Việt đã từ chối và bảo rằng kem chỉ dành cho con nít. Việt thẳng thừng từ chối những nguyện vọng của Hạ Vũ rồi lấp liếm bằng những câu chuyện không liên quan khác.
Vừa về đến nhà là Hạ Vũ gọi điện cho Hạnh hẹn nhau trên sân thượng. Hình ảnh Việt đang chở một người con gái khác làm Hạ Vũ đau đớn, lẽ nào hơn một tháng nay Việt đã tìm được người bạn gái khác. Nước mắt Hạ Vũ thi nhau rơi khi nhìn thấy Hạnh và kể hết cho Hạnh nghe mọi chuyện. Hạnh ôm Hạ Vũ an ủi:
“Đừng khóc nữa. Không ngờ mày lại yêu Việt đến thế. Mới chỉ nghe người khác nói là nhìn thấy Việt chở người con gái khác mà đã thế này. Nếu tận mắt nhìn thấy thì không biết sẽ đau khổ thế nào đây.”
“Tao không muốn khóc… khóc đâu nhưng mà… tao đau lắm. Khắp người tao chỗ nào cũng cảm thấy đau. Ngực tao cứ thắt lại khi nghĩ rằng suốt thời gian qua Việt chỉ lợi dụng tình cảm của tao, xem tao như người giải khuây cho cậu ta một thời gian… Tao nghĩ tao yêu cậu ấy, tao có thể chấp nhận được mọi chuyện chỉ cần được ở bên cạnh con người lạnh lùng, vô tình ấy… Nhưng tao sợ tao không làm được.” Hạ Vũ òa lên khóc nức nở.
“Giờ thì tao biết tại sao thơ và truyện mày viết các nhân vật đều bị ám ảnh bởi hình ảnh Việt. Mày quá si tình rồi. Thôi, muốn khóc thì cứ khóc đi. Biết đâu khóc xong sẽ tỉnh táo.”
Hạ Vũ như được cởi bỏ nút thắt tâm trạng, con bé khóc, khóc mãi suốt gần một tiếng đồng hồ rồi cảm ơn Hạnh đã lắng nghe và mệt mỏi trèo thang đi xuống nhà mình. Giấc ngủ hôm ấy đến thật khó khăn và chập chờn. Hạ Vũ hoàn toàn bế tắc không biết sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào nữa.
Sáng hôm sau đến lớp với đôi mắt sưng mọng. Thanh ngạc nhiên hỏi Hạ Vũ:
“Mày làm sao mà mắt sưng thế này? Khóc cả đêm hôm qua à?”
Hạ Vũ ngập ngừng đôi chút rồi quyết định nói thật với Thanh. Thanh nói lớn:
“Mày điên rồi. Hôm qua lớp tao cũng đi thăm cô giáo cũ. Việt có trách nhiệm đến chở một bạn gái cùng lớp đến chỗ hẹn sau đó thì Việt và Thiên đi chung một xe.”
“Hả?” Hạ Vũ hỏi với tâm trạng vui mừng phấn khích: “Vậy là không phải Việt có người khác, không phải cậu ấy nói dối tao?”
“Chuyện mày kể thì là không phải. Còn chuyện khác thì…” Thanh dừng lại nhìn Hạ Vũ suy tư một vài giây rồi nói tiếp: “Hạ Vũ này! Mày hiểu được Việt bao nhiêu? Mày có chắc là mày yêu Việt mà bỏ qua những điểm khác biệt, những điều không đồng điệu để yêu nhau không? Rõ ràng tao thấy gần đây mày không vui vẻ như mấy hôm đầu. Người con gái khi đang yêu có ai giống mày không?”
Những lời nói chân thành của Thanh làm Hạ Vũ bối rối. Rõ ràng mọi chuyện không giống như những gì Hạ Vũ tưởng tượng. Tại sao có được Việt, được Việt đáp lại tình cảm rồi mà Hạ Vũ không hề thoải mái hay vui vẻ? Tại sao vậy?
|
Chương 26
Hạ Vũ ốm, có lẽ vì đêm hôm 20 tháng 11 đã ăn nhiều kem quá nên con bé bị viêm họng và sốt cao suốt mấy ngày không thể đi học được. Hạ Vũ vẫn chưa gửi lá thư hẹn gặp cho Việt và Việt cũng không hề gọi điện hỏi thăm Hạ Vũ. Mệt mỏi và chán nản là tâm trạng mà Hạ Vũ đang mang trên mình suốt mấy ngày qua.
“Chị ra nghe điện thoại được không? Có anh nào muốn gặp chị đấy!” Giọng em trai Hạ Vũ gọi từ phía ngoài phòng khách.
Trong đầu Hạ Vũ nghĩ ngợi, là Việt, chắc chắn là Việt gọi điện đến nên con bé vui mừng chạy ra cầm máy, cảm giác đau rát cổ họng như biến mất.
“Việt đúng không? Sao bây giờ bạn mới gọi cho mình?”
Đầu dây im lặng vài giây rồi lên tiếng.
“Không ngờ đây là giọng em? Nghe có vẻ rất trầm và khàn chứ không phải lanh lảnh, thánh thót như anh đã tưởng tượng. Hì, đang ốm à?”
“Anh là…” Hạ Vũ thất vọng và không biết ai ở đầu dây bên kia.
“Anh là Đức đây. Dạo này em bận tình yêu quên mất anh. Anh lo quá phải nhắn tin hỏi Hương số máy bàn nhà em gọi điện hỏi thăm đây.”
Hạ Vũ có chút bất ngờ vì không nghĩ rằng Đức lại gọi điện. Vốn dĩ chỉ xem nhau như bạn ảo qua mạng, bây giờ đã tiến đến bước gọi điện cho nhau, chẳng lẽ rồi lại gặp nhau. Hạ Vũ không thích điều đó nên hơi gượng cười.
“Thì ra là anh. Em cảm ơn anh đã hỏi thăm. Em ốm bình thường thôi. Mai là đi học được rồi.”
“Vậy à? Thế mà anh cứ lo. Dạo này em vẫn ổn chứ? Việc học tập sao rồi? Bố mẹ và em trai em khỏe không?”
Đức là vậy đấy, lần nào nói chuyện với Hạ Vũ cũng nhắc chuyện học hành và hỏi thăm các thành viên trong gia đình. Hạ Vũ miễn cưỡng kể qua loa chuyện trường lớp, chuyện gia đình. Vì Đức không hỏi gì đến Việt nên Hạ Vũ cũng không nói. Gần đây đúng là Hạ Vũ đã quên mất Đức nên cũng không có nhiều chuyện để kể. Nghe xong một hồi, Đức nhỏ nhẹ dặn dò:
“Nghe thấy giọng em thế này anh yên tâm rồi. Em giữ sức khỏe, học tập cho tốt. Nếu bận không lên mạng được thì thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện cho em được không?”
Hạ Vũ định từ chối nhưng nghĩ lại có vẻ không có lý do chính đáng. Ừ thì cũng chỉ là gọi điện biết giọng nói của nhau mà thôi. Cơ bản Hạ Vũ và Đức vẫn là hai người xa lạ nên con bé trả lời đồng ý.
“Chuyện của em và Việt vẫn tốt chứ?”
“Dạ…Vẫn bình thường, không có gì mới cả.” Hạ Vũ nói dối.
Đức dặn dò thêm vài câu rồi dập máy.
Hạ Vũ vẫn cứ băn khoăn rốt cuộc thì Việt có biết Hạ Vũ ốm không? Có biết Hạ Vũ đang nhớ Việt đến thế nào không?
* * *
Ngay sau khi khỏi ốm Hạ Vũ tìm gặp Thành, thật trùng hợp là chưa kịp đưa thư hẹn gặp thì Thành đã đưa cho Hạ Vũ lá thư Việt hẹn gặp nhau vào lúc 8 giờ sáng chủ nhật. Hạ Vũ không khỏi băn khoăn, đó chẳng phải là thời gian Việt đồng ý hẹn gặp Hạnh sao? Việt sẽ hủy cuộc hẹn ấy vì Hạ Vũ hay là Việt đã phát hiện ra người bày trò này là bạn gái mình?
Việt đứng đó, cậu ấy mặc quần jean và áo sơ mi kẻ cả rô, nhìn Việt gầy hơn so với hai tháng trước kia. Bao nhiêu giận hờn, bao nhiêu trách móc khi nhìn thấy Việt khiến Hạ Vũ quên hết đi mọi chuyện chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy Việt mà bày tỏ sự nhớ mong. Việt nhìn Hạ Vũ và hỏi:
“Nghe nói bạn ốm à? Đã đỡ hơn nhiều chưa?”
Hạ Vũ tủi thân, mắt rơm rớm nước mắt: “Việt có thèm quan tâm đến mình đâu. Ốm mấy ngày nay rồi vừa mới đỡ. Mai là có thể đi học được rồi!”
“Xin lỗi Hạ Vũ…” Việt tỏ ra áy náy: “Hai tháng vừa rồi mình bận ôn thi trong đội tuyển quốc gia nên không thể dành thời gian cho bạn được. Hôm nay chúng ta đi chơi bù nhé! Ơ… nhưng mà bạn mới ốm dậy. Chúng ta không đi lượn nữa. Mình chở bạn vào công viên thành phố rồi ngồi chơi trong ấy được không?”
Thì ra là Việt bận ôn thi, thì ra là Việt có lý do. Hèn gì mà cậu ấy gầy đi nhiều như vậy, chắc chắn cậu ấy phải dành rất nhiều thời gian để học còn mình thì lại nghi ngờ, giận dỗi không đâu. Hạ Vũ cảm thấy áy này và ngoan ngoãn làm theo mọi điều Việt nói.
Hai người tìm một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống cùng nhau. Chỗ này rất quen thuộc với Hạ Vũ. Hạ Vũ chợt giật mình nhớ lại mùa hè năm lớp chín con bé cùng Thiên đã có rất nhiều kỷ niệm ở nơi này. Những tiếng cười giòn tan, những cuộc đuổi bắt, những lần ngồi cùng nhau đọc sách hay nghe nhạc… Tất cả đều diễn ra rất vui vẻ.
Giờ đây Hạ Vũ đang ngồi cạnh Việt, thế nhưng cậu ấy lại ngồi cách xa con bé một khoảng rất xa, không nắm tay, không để cho Hạ Vũ có cơ hội được dựa đầu vào vai và cũng gần như im lặng. Hạ Vũ khó chịu, cảm giác vô cùng khó chịu:
“Việt! Bạn hẹn gặp mình thì phải nói chuyện với mình đi chứ. Hay bạn có chuyện gì khó nói?”
“Hạ Vũ cảm thấy Việt là người như thế nào?” Việt hỏi bất ngờ làm Hạ Vũ bối rối.
“Việt… là một người tốt, học giỏi, đẹp trai… được nhiều người yêu quý…”
“Hạ Vũ nói yêu mình, vậy Hạ Vũ yêu điểm gì ở mình?”
Câu hỏi xoáy vào trí óc Hạ Vũ. Điểm gì? Con bé nhận mình yêu Việt vậy yêu ở điểm gì? Có thể tìm ra được lý do không? Vì đẹp trai? Vì học giỏi? Vì lạnh lùng? Hay gì cái gì mà Hạ Vũ không thể trả lời được. Hạ Vũ lí nhí:
“Mình, mình không biết nữa. Chỉ là có cảm giác yêu thôi!”
Việt quay sang nhìn Hạ Vũ, ánh mắt rất nghiêm túc và cất tiếng:
“Gần ba tháng rồi mà Hạ Vũ vẫn không nhận ra là chúng ta không hề hợp nhau sao? Bạn có cảm thấy vui và hạnh phúc khi ngồi bên mình thế này không? Có cảm nhận được sự gần gũi và thân thuộc không? Mình đã muốn thử nhưng rốt cuộc mình vẫn không thể trọn vẹn quan tâm đến bạn được.”
“Là sao? Ý Việt là sao?” Giọng Hạ Vũ trở nên run rẩy.
“Mình biết là bạn thích mình, vì mình mà bạn từ chối Thiên. Rồi vì mình và Thiên mà bạn xem thường tình cảm của người khác và của chính bản thân mình. Mình muốn chúng ta kết bạn, là để bạn nhận ra, mình cũng bình thường như bao người khác thôi. Rằng chúng ta không hợp nhau và để bạn tự cảm nhận tự từ bỏ. Sao đến bây giờ bạn vẫn cố chấp như vậy?”
Tai Hạ Vũ như ù đi, con bé lắc mạnh đầu và nước mắt bắt đầu rơi.
“Ý Việt là bạn hẹn gặp mình chỉ vì thương hại mình, muốn mình quên hết tất cả về bạn, muốn mình vỡ mộng nên sau khi hẹn hò mới đối xử với mình như vậy? Bạn… sao bạn dám.”
Hạ Vũ không kìm chế được nữa, con bé bắt đầu nức nở và đấm mạnh tay vào ngực Việt. Vừa đấm vừa khóc nói:
“Sao lại đối xử với mình như thế? Nếu không thích mình thì sao lại phải để cho mình có được cảm giác quan tâm rồi nhẫn tâm vứt bỏ. Bạn xem mình là loại người gì… hả, hả , hả?” Mỗi một chữ “hả” Hạ Vũ lại đấm Việt một cái rất mạnh, Việt ngồi im và không có phản kháng gì. Đợi Hạ Vũ bình tĩnh lại, Việt mới nói:
“Hạ Vũ, mình cũng thích bạn. Cũng muốn cho chúng ta cơ hội. Nhưng bạn biết đấy, chúng ta quá khác nhau, vả lại mình sợ tình cảm của bạn dành cho mình nhiều quá, mình không thể nhận nổi. Mình không tốt như bạn đã nghĩ đâu. Ở trên trường mình có rất nhiều bạn gái, chẳng phải Hạ Vũ nghi ngờ và nhờ Hạnh hỏi không đúng sao?”
“Bạn… bạn đoán ra được?” Hạ Vũ giật mình.
“Mình đã nghe thấy giọng Hạnh hôm đến dự sinh nhật Thiên rồi. Mình chỉ muốn nói là nếu Hạ Vũ cảm thấy chịu đựng được mình thì chúng ta sẽ tiếp tục, nếu không thì có thể dừng lại.”
“Bạn giận mình nên mới nói những câu vừa rồi phải không?” Hạ Vũ hy vọng Việt nói là đúng, nhưng Việt phủ nhận.
“Mình không giận gì cả. Mình để Hạ Vũ tự quyết định. Sắp tới mình ôn thi quốc gia nên càng ngày càng ít thời gian gặp nhau. Hạ Vũ vẫn chấp nhận là bạn gái của mình thì sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Hạ Vũ vốn là người ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, Hạ Vũ hiểu rất rõ ý tứ của Việt nhưng con bé gạt phăng đi tự dối lừa lòng mình để tiếp tục duy trì mối quan hệ mới được bắt đầu này. Hạ Vũ yêu Việt, không muốn rời xa Việt, chỉ cần thỉnh thoảng gặp nhau, chỉ cần vẫn là bạn gái của cậu ấy. Chỉ cần có vậy thôi mặc kệ ai mắng Hạ Vũ là ngu ngốc hay là gì đi chăng nữa.
Dũng và Hạnh là hai người rất tức giận về chuyện này và cật lực phản đối việc Hạ Vũ tiếp tục duy trì mối quan hệ lỏng lẻo này. Nhưng trong trái tim cố chấp của Hạ Vũ, con bé không muốn nhìn thấy sự thương hại của người khác. Đặc biệt là Thiên, bây giờ Thiên và Lan đang rất hạnh phúc bên nhau thì nhất định không để Thiên biết được Hạ Vũ đã thất bại trước Việt như thế nào.
* * *
Cơn Mưa Nhỏ: Anh nói xem, ai cũng bảo em ngu ngốc. Em phải làm thế nào bây giờ?
Hạ Vũ kể hết mọi chuyện với Đức. Hình như chỉ khi có chuyện buồn hay cần một lời khuyên Hạ Vũ mới nhớ ra mình còn người bạn lớn hơn tuổi này.
Kẻ Sầu Đời: Trong chuyện tình cảm thì anh không thể cho em đáp án chính xác như chỉ cho em học Toán, Lý, Hóa được. Về cơ bản tình cảm con người rất đa dạng và biến hóa. Có thể với người khác em là ngu ngốc, với anh em lại là cô bé si tình đến khờ dại. Trong mắt một ai khác nữa em là đứa mù quáng và thiếu sáng suốt. Nhưng quan trọng là em, em nghĩ mình thế nào? Em có vui vẻ chấp nhận quyết định của mình không?
Cơn Mưa Nhỏ: Em không biết, em rất buồn và chẳng hề vui vẻ gì. Rõ ràng khi ở cùng Việt đáng ra em phải là người hạnh phúc nhất, nhưng lòng em cứ như bị ai đó cắt ra, đau nhói và khó chịu lắm.
Kẻ Sầu Đời: Đấy, chính là em nên dựa vào cảm giác của bản thân mà đưa ra quyết định. Người khác tuy tỏ ra sáng suốt nhưng thế nào cũng chỉ là người ngoài cuộc. Anh nghĩ là sớm thôi em sẽ nghĩ thông mọi chuyện để tập trung học tập.
Suốt những ngày sau đó Việt không hề viết thư trả lời lại và cũng không gọi điện hay nhận điện thoại của Hạ Vũ mà chỉ nhờ Thành chuyển lời là bận học. Hạ Vũ không thể nào thôi nghĩ về Việt, về những gì Việt đã nói và những hành động gần đây của cậu ấy đang cố tình tránh né con bé.
Noel, tết dương lịch rồi đến tết âm lịch Việt vẫn hoàn toàn im lặng, không một lời nhắn gửi hay quà tặng. Hạ Vũ đã chấp nhận nên nhẫn nại chờ đợi, cũng không tìm cách gặp lại Việt. Dần dần Hạ Vũ bắt đầu nhận ra mình không còn nhớ Việt nhiều như trước kia nữa. Không còn khóc mỗi đêm nghĩ đến Việt, không còn quan tâm để ý đến những lời bạn bè nói vào nói ra nữa. Mọi cảm xúc của Hạ Vũ dường như bị phong bế và trở nên chai sạn, thỉnh thoảng lại trở mình nhức nhối.
Mới mười bảy tuổi thôi nhưng Hạ Vũ đã nhận ra tình yêu mà Hạ Vũ dành cho Việt chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi qua đường mà Việt muốn chơi cùng con bé. Không phải cứ trao đi một tình yêu chân thật thì chúng ta sẽ nhận lại được y như thế. Đôi khi cái chúng ta nhận lại chính là sự giả dối, là lòng thương hại hoặc là vì những toan tính tầm thường.
Hạ Vũ quyết định viết cho Việt một lá thư trước kỳ nghỉ tết Nguyên Đán dài ngày và nhờ Thành chuyển đến.
“Việt thân!
Có lẽ lá thư này không phải là điều bạn ngạc nhiên vì nó đã nằm trong sự sắp đặt và tính toán đã lâu. Bạn biết đấy, mình là người rất giỏi sắp xếp và tính toán các tình tiết cho các nhân vật trong truyện mình viết. Nhưng ngoài đời với chính bản thân thì mình lại hoàn toàn bế tắc và thất bại trong việc bày tỏ cảm xúc với người mà mình đã từng yêu đến khóc cạn nước mắt.
Bạn nói đúng lắm. Chúng ta không hề có điểm chung, chẳng hề hợp nhau và hoàn toàn tình cảm chỉ xuất phát từ phía mình là chính. Có lẽ khi bạn gặp mình ở sinh nhật Thiên nên đã cảm thấy thương hại mà quyết tâm làm cho mình ‘vỡ mộng’. Cũng có thể là bạn thích mình thật nhưng tình cảm ấy chẳng đủ lớn mạnh để phát triển thêm nữa. Vẫn chỉ là bản thân mình cố chấp, nhận ra nhưng cứ giả vờ như không biết để cố gắng duy trì mối quan hệ này.
Năm năm đơn phương và nửa năm được thử là bạn gái với người mình yêu, dù chỉ là giây phút vui vẻ và ngắn ngủi ban đầu nhưng với mình sẽ mãi là khoảng thời gian tươi đẹp nhất. Mình nghĩ thông suốt rồi. Mình chấp nhận buông tay.
Cảm ơn Việt đã giúp mình ‘vỡ mộng’.
Cảm ơn đã giúp mình học được cách từ bỏ.
Cảm ơn đã giúp mình hiểu thế nào yêu một người, đau khổ vì một người.
Cảm ơn đã giúp mình biết trân trọng những gì đang có.
Và điều cuối cùng… Cảm ơn vì đã không yêu mình!
Hạ Vũ”
|
Chương 27
Như lịch hẹn hàng năm, mùng hai tết âm lịch nhóm bạn của Hạ Vũ hẹn gặp nhau. Lần này địa điểm là ở nhà Dũng, Hạ Vũ suy nghĩ mãi rồi cuối cùng cũng quyết định đi.
Khi lá thư của Hạ Vũ gửi đi, Việt cũng không hề hồi âm lại, Hạ Vũ xem như im lặng là câu trả lời đồng ý. Dù sao khi chấp nhận từ bỏ tình cảm mà mình đã theo đuổi suốt bao nhiêu năm, Hạ Vũ cảm thấy rất đau lòng và khó khăn nhưng được sự động viên của Hạnh và Đức, Hạ Vũ đã dần dần làm tốt mọi việc.
Kết quả thi cuối học kỳ một năm lớp 11, điểm số của Hạ Vũ đã bị giảm sút rất nhiều khiến bố mẹ và thầy cô rất lo lắng. Nghĩ đến những chuyện không vui với Việt, Hạ Vũ hạ quyết tâm sẽ quên hết tất cả, bắt đầu lao vào học ngày học đêm để xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực.
Khi Hạ Vũ đến mọi người đã có mặt đông đủ, chỉ còn đợi Hạ Vũ ngồi vào bàn cùng ăn uống với và nói chuyện. Minh và Quỳnh hình như cũng đã chia tay, không còn thấy họ ngồi gần nhau hay chuyện trò như trước nữa. Hạnh nói đúng lắm, từ tình yêu trở về tình bạn là frđiều rất khó. Hạ Vũ đối với Thiên và Việt cũng vậy, từ bạn thốt lên sao nghe nặng nề và đau xót đến vậy.
Cả buổi hôm đó Hạ Vũ cười nói vui vẻ xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhóm bạn biết mọi chuyện nên không ai chạm vào nỗi đau của Hạ Vũ mà hỏi han này nọ. Việt cũng không có ý muốn nói chuyện với Hạ Vũ, cậu ta chạy lên tầng hai chui vào phòng Dũng nằm ngủ. Dũng bật dàn karaoke lên để mọi người cùng hát. Mấy lần tổ chức hát hò Hạ Vũ đều tránh được nhưng lần này Hạ Vũ không thoát được. Thanh dúi micro vào tay Hạ Vũ và cả bọn yêu cầu được nghe con bé hát. Không thể từ chối, Hạ Vũ đành chọn bài “Nhé anh” của Mỹ Tâm và cất giọng hát.
Hạ Vũ hát không phải là quá xuất sắc nhưng cũng không phải thuộc loại hát dở không thể nghe được. Dường như bao tâm tư, bao nỗi niềm Hạ Vũ dồn nén gửi hết vào bài hát và rất nhập tâm nên từ một bài hát không có vẻ buồn bã nhưng qua lời hát của Hạ Vũ, nghe như da diết và buồn vô tận:
“Tình yêu như mật ngọt trên cao.
Làm lòng ta luôn khát khao.
Tình yêu như mộng đẹp nên thơ.
Làm lòng ta luôn ước mơ.
Trái tim em nguyện thề yêu anh.
Gửi trọn tình yêu đến anh.
Dấu yêu ơi, gửi đến mai sau.
Em muốn bên anh mãi mãi.
Nhé anh, yêu em mãi luôn nghe anh.
Yêu em mãi luôn trong đời.
Mối tình ta mãi lâu dài.
Và anh sẽ là tia nắng ấm luôn bên em.
Cơn gió mát luôn hiền hòa.
Ta cùng nhau mãi bước chung đôi trên lối về…”
Những câu cuối cùng của bài hát, dường như giọng Hạ Vũ nghẹn lại, Hạ Vũ cố gắng kết thúc bài hát và kìm nén để nước mắt mình không chảy ra. Khi giọng hát của Hạ Vũ kết thúc, mọi người ngẩn ra một lúc rồi mới vỗ tay cười nói.
Thanh lên tiếng đầu tiên: “Không ngờ mày hát hay vậy Hạ Vũ, thế mà từ trước đến giờ toàn trốn.”
Dũng cười lớn: “Phải đó, hát gì mà nhập tâm vào bài hát quá.”
“Đúng, hay lắm Hạ Vũ.” An và Quỳnh đồng thanh nói và giơ ngón tay cái chỉ chỉ lên trên như kiểu tán thưởng.
Minh và Thiên chỉ vỗ tay tỏ vẻ khen ngợi mà không lên tiếng. Hạ Vũ ngượng nghịu cười trừ nhìn các bạn. Rõ ràng người Hạ Vũ muốn tặng bài hát lại này lại không ngồi ở đây và cũng cũng không thể nghe Hạ Vũ hát vì còn bận ngủ. Hạ Vũ cảm thấy lòng đắng ngắt. Chiếc míc được truyền qua cho Minh và Dũng cùng song ca bài “Tiễn bạn lên đường” của Lam Trường. Tranh thủ lúc các bạn không để ý Hạ Vũ đứng dậy lẻn ra ngoài sân và đứng thẫn thờ. Hạ Vũ không hiểu là mình đã quên được Việt chưa? Tại sao khi ở gần Việt vẫn cảm thấy đau khổ và không cam lòng như vậy?
Đột nhiên bên tai Hạ Vũ truyền đến giọng nói của Thiên:
“Hạ Vũ và Việt kết thúc thật rồi à?” Đó là một câu hỏi đầy sự quan tâm không hề có chút gì tò mò hay mỉa mai.
Hạ Vũ khẽ cười nhạt: “Tụi mình không hề có bắt đầu thì làm gì có kết thúc. Có lẽ Việt cố tình hẹn hò với mình để mình nhận ra rõ tình cảm và chủ động quên cậu ấy. Việt tính toán rất giỏi, cậu ấy đã rất thành công.”
“Hạ Vũ chấp nhận buông tay thật chứ?”
“Vậy Thiên bảo mình nên làm thế nào? Dù sao đây cũng là kết quả mình nên nhận được sau tất cả những gì mình đã gây ra cho Thiên và những người khác. Chẳng có gì là thật hay giả cả. À, mà Thiên và Lan vẫn tốt chứ?”
“Ừ, vẫn tốt…” Thiên trả lời Hạ Vũ rồi nhìn con bé một cách trầm ngâm. “Còn nhớ câu mình đã nói không? Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy. Mình biết Hạ Vũ là người rất mạnh mẽ mà.”
“Cảm ơn Thiên.” Hạ Vũ cũng quay lại nhìn Thiên bằng ánh mắt biết ơn. Bất chợt con bé nhìn lên ban công tầng hai thì thấy Việt đang đứng đấy tự bao giờ. Việt đang nhìn Hạ Vũ chằm chằm và dường như câu chuyện của Hạ Vũ và Thiên cậu ta đã nghe được tất cả. Hạ Vũ không tránh cái nhìn đấy, mắt đối mắt vài giây rồi tự cười bản thân mình cùng Thiên vào nhà tiếp tục vui vẻ cùng đám bạn. “Cậu là người quá hèn nhát Việt ạ. Đến lời chia tay rõ ràng mà cũng không nói ra được. Đúng là chẳng xứng đáng nam nhi gì cả.”, Hạ Vũ thầm nghĩ.
Cả nhóm bạn hát hò đến tận chiều rồi quyết định cùng nhau đi ăn kem. Chẳng hiểu phân công chở nhau như thế nào đến cuối cùng chỉ còn lại Hạ Vũ trong khi Việt đang hấp tấp chạy xuống. Quỳnh đi cũng An, Dũng và Thanh, Minh và Thiên. Hạ Vũ luống cuống.
“Thanh sang đi cùng với tao đi để Dũng và Việt đi chung một xe.”
Nhưng Hạ Vũ đâu có ngờ rằng Dũng và Việt không được hợp nhau cho lắm nên vừa lúc Việt đi xuống nghe Hạ Vũ nói câu ấy thì lại lên tiếng phản đối.
“Không sao cả. Mình sẽ chở Hạ Vũ.”
“Vậy Việt chở Thanh đi, mình đi cùng Dũng.” Hạ Vũ đáp lại.
“Không phải đổi nhau làm gì. Bạn sợ mình đến thế à? Cứ như vậy đi.” Việt quả quyết và mọi người cũng không phản đối nên cả nhóm rời nhà Dũng để đến quán kem.
Khi Hạ Vũ vừa ngồi lên sau xe Việt thì vô tình nhìn thấy Chính đang từ trong nhà bước ra ngoài đường. Gần một năm rồi không gặp nhau, Hạ Vũ áy náy không biết có nên gật đầu chào hỏi không thì Chính đã chủ động lên tiếng làm cho Việt đang định đạp xe đi phải dừng lại.
“Hạ Vũ, lâu quá rồi không gặp. Em đến nhà Dũng chơi à?” Chính hỏi rất tự nhiên.
“Dạ… Em qua nhà Dũng từ trưa. Giờ đang chuẩn bị về.”
“Bạn trai em đấy hả?” Chính tò mò hỏi.
Hạ Vũ vội vàng xua tay giải thích: “Không phải vậy đâu. Là bạn chơi trong nhóm. Thôi, chúng em phải đi đuổi cho kịp mấy bạn, chào anh nhé…” Rồi Hạ Vũ ngồi lên xe khẽ nói với Việt: “Chúng ta đi thôi.”
Chính vẫy tay chào Hạ Vũ, dường như mọi chuyện về con bé cũng đã không còn làm lòng Chính bận tâm nữa. Hạ Vũ và Chính cũng là một đoạn duyên phận ngắn ngủi trong cuộc sống, cùng đi lướt qua nhau mà thôi.
Việt lên tiếng phá tan sự im lặng của Hạ Vũ.
“Mình đọc thư bạn viết rồi. Mình nghĩ là mình không đủ tư cách để nói lời xin lỗi Hạ Vũ, nhưng dù sao thì mình vẫn phải nói: Xin lỗi Hạ Vũ nhé!”
Hạ Vũ buồn bã đáp: “Không sao. Bọn mình vẫn là bạn. Mình chấp nhận buông tay có nghĩa là sẽ từ bỏ những tình cảm cũ để xây dựng một mối quan hệ mới. Bạn cũng không cần phải tránh mặt mình vì sợ mình làm phiền đâu. Giờ bạn cũng giống Thiên, Dũng, Minh là bạn tốt trong nhóm bạn của mình.”
“Vậy sao lúc nãy lại phải tránh không dám đi cùng xe với mình?”
“Vì… vì lúc ấy không biết tâm tư của Việt thế nào? Nếu Việt đã nói lời xin lỗi thì mình chấp nhận… Từ giờ… mình sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư với Việt nữa.”
Hạ Vũ nói nhưng trong lòng có chút nhói đau và xót xa. Phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, phải gồng mình lên để cười, gồng mình lên để vui vẻ. Phải giả vờ hết yêu, giả vờ hết nhớ, giả vờ hết quan tâm… Hạ Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
* * *
Hôm nay là ngày nghỉ tết cuối cùng, ngày mai mùng sáu sẽ bắt đầu đi học lại. Bố mẹ và em trai về quê chúc tết, chỉ còn lại một mình ở nhà Hạ Vũ liền mang nhật ký ra đọc lại những chuyện đã xảy ra với mình suốt một năm gần đây.
Hình ảnh về Việt tràn ngập các trang giấy, chỗ nào cũng nhòe nhoẹt vì nước mắt làm lấm lem vết mực. Trái tim Hạ Vũ đau thắt lại, cảm giác đau đớn tiếp tục bủa vây khiến cho con bé bật lên và òa khóc nức nở.
Tại sao để quên một người lại khó khăn và đau khổ như vậy? Tại sao đã chấp nhận buông tay mà vẫn nặng nề đau đớn đến thế này? Hạ Vũ đánh liều đứng dậy, mở thùng bia mà bố mẹ mua về đề tiếp khách và uống liền ba lon. Tửu lượng vốn đã không tốt, bụng lại chưa ăn gì khiến Hạ Vũ bắt đầu cảm thấy lâng lâng và chóng mặt. Hạ Vũ cười, bật cười nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương và lẩm bẩm:
“Mình không say đâu. Mình muốn quên hết, từ hôm nay mình sẽ quen hết mọi chuyện, sẽ xóa sạch cậu ra khỏi đầu. Sẽ không quan tâm đến chuyện tình yêu nữa. Sẽ không viết lách cái gì nữa. Mình chán ghét mọi thứ liên quan đến cậu. Việt à! Cậu là đồ đáng ghét. Nhất định mình sẽ quên được cậu!”
Hạ Vũ dừng cười và chuyển sang khóc, con bé khóc thành tiếng lảo đảo bước ra phòng khách, cả người mềm nhũn rồi ngã vật xuống sàn. Lần đầu tiên trong đời Hạ Vũ biết mùi bia và lần đầu tiên trong đời con bé say vì một cậu con trai không hề yêu mình.
Thật may là Hạnh sang nhà tìm Hạ Vũ. Sau này trong nhật ký của Hạ Vũ có kể lại cảnh Hạnh nói đã rất vất vả như thế nào mới kéo được Hạ Vũ về phòng và dìu lên được đến giường. Hạ Vũ say thật, chẳng còn biết ai nữa cứ ôm chầm lấy Hạnh gọi tên Việt vừa khóc vừa chửi rủa rồi lại vừa đấm vào ngực mình la hét. Thực sự là Hạnh cũng không nghĩ Hạ Vũ lại có gan to như thế, dám uống bia đến say xỉn và gào tên bạn trai la lối om sòm. Thật may mắn là bố mẹ Hạ Vũ không có ở nhà chứ không còn biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Sau hôm ấy Hạ Vũ không còn nhắc đến Việt nữa. Hạ Vũ dường như quên hẳn đã từng có một người tên là Việt xuất hiện trong đời. Hạ Vũ dồn hết tâm trí cho việc học và ôn thi đội tuyển Văn, rảnh rỗi lại lên mạng nói chuyện, tâm sự với Đức về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống và học hành. Tuyệt nhiên không đả động gì đến tình cảm.
Từ một Hạ Vũ sôi nổi và mạnh mẽ, đột nhiên con bé thu mình vào cái vỏ ốc tự tạo. Ngoài việc học ra Hạ Vũ từ chối tham gia tất cả các hoạt động ngoại khóa, từ chối tham gia đi chơi cùng nhóm bạn. Những vần thơ, những câu truyện còn dang dở Hạ Vũ cũng dừng lại hết. Hạ Vũ cảm thấy không còn cảm hứng và sức lực để viết được cái gì tốt đẹp cả. Cái nhìn với cuộc sống, tình yêu và đám con trai trong mắt Hạ Vũ bắt đầu có sự thay đổi lớn.
Cuộc sống và tình yêu toàn những điều giả dối và dễ thay lòng.
Con trai… Hạ Vũ ghét bọn con trai. Hạ Vũ không cần phải có tình yêu thì mới sống được. Chỉ cần yêu mình, yêu bản thân mình là đủ. Không cần thứ tình yêu vớ vẩn ấy.
|
Chương 28
Con người ta khi đã chấp nhận buông tay thì phải học cách để vượt qua những nỗi đau mà mình phải chịu đựng. Hạ Vũ cũng vậy, con bé học cách chấp nhận sự thật bằng việc thu nhỏ cuộc sống của mình lại trong một vài mối quan hệ và một không gian chật hẹp.
Hạ Vũ không khóc, nước mắt cũng không còn đủ sức mạnh để làm dịu đi những nỗi buồn mà Hạ Vũ đang chịu đựng. Dường như chính là lúc muốn khóc mà không thể nào khóc được thì đó mới là nỗi đau lớn nhất của đời người.
Kết quả cuối năm học lớp mười một Hạ Vũ đã không có được điểm số cao nhất. Trong cuộc thi Văn toàn tỉnh Hạ Vũ chỉ dành giải khuyến khích và không có cơ hội tham gia các kỳ thi tiếp theo. Thì ra Hạ Vũ cố gắng học, cố gắng trốn mình bằng cách chăm chỉ học nhưng những suy nghĩ mông lung đã làm Hạ Vũ phân tâm rất nhiều và kết quả không được như con bé mong đợi.
Hạ Vũ tìm đến Đức để trút bỏ bầu tâm sự:
Cơn Mưa Nhỏ: Có phải là em quá kém cỏi không? Quên đi một người đã khó, quên đi tình cảm dành cho người đấy còn khó hơn. Em cứ nghĩ mình đã làm tốt lắm rồi. Vậy mà buông bỏ rồi vẫn cư như còn chưa nỡ đặt xuống hẳn.
Kẻ Sầu Đời: Anh trải qua cảm giác này của em rồi nên anh hiểu. Đôi lúc lí trí không thể thắng nổi trái tim, chúng ta hành động và suy nghĩ cực đoan. Nhưng em yên tâm, thời gian sẽ trả lại cho em nụ cười, sẽ trả lại cho em hạnh phúc, sẽ trả cho em cả vết thương kín miệng… chỉ cần em hãy mở lòng mình ra một chút. Được không? Cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cơn Mưa Nhỏ: Em nghĩ là… Em sẽ không mở lòng với ai nữa. Em cảm thấy không đủ tự tin để chạm vào vết thương kín miệng kia. Anh luôn là bạn tốt của em. Hy vọng em cũng sẽ không mất luôn cả anh đấy chứ?
Kẻ Sầu Đời: Đôi khi anh thấy em có nhiều suy nghĩ quá rắc rối và lo xa. Hiện tại chúng ta chưa hề gặp nhau hay biết mặt nhau. Chúng ta đã là bạn gần một năm rồi. Em nghĩ vì em ngốc nghếch mà anh sẽ nghỉ nói chuyện với em chắc. Thôi nào Cơn Mưa Nhỏ. Cười lên đi…
Cơn Mưa Nhỏ: Anh sinh nhật vào ngày nào? Tự nhiên em muốn biết.
Kẻ Sầu Đời. 20 tháng 6
Cơn Mưa Nhỏ: Ồ, vậy cũng tháng với em, 15 tháng 6. Hì, em sinh sớm hơn anh năm ngày nha.
Kẻ Sầu Đời: Vậy có dịp nhất định chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật chung. Anh chờ ngày ấy!
Cứ như vậy Cơn Mưa Nhỏ và Kẻ Sầu Đời thường xuyên nói chuyện với nhau về đủ mọi chuyện trong cuộc sống. Nhưng về chuyện tình cảm Hạ Vũ thường tránh, ít chia sẻ hơn và Đức cũng không hề muốn nhắc đến vấn đề nhạy cảm này. Có lẽ Đức là người đàn ông trưởng thành, anh hiểu được những rung động của Hạ Vũ lúc này có thể còn quá cố chấp và cần rất nhiều thời gian để có những cái nhìn thay đổi và tích cực.
Ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, trong khi đang nằm nhà nghe nhạc chuẩn bị ngủ trưa thì Hạ Vũ nhận được điện thoại của Hương gọi điện đến nhà chơi. Hạ Vũ hơi ngạc nhiên vì trên lớp cũng hay nói chuyện với Hương nhưng ít khi Hạ Vũ và Hương chủ động hẹn đến nhà nhau chơi vì thực sự mà nói cả hai cũng không thân như Hạ Vũ và Thanh.
“Lẽ nào anh Lâm về chơi? Lẽ nào anh Lâm muốn gặp mình.” Hạ Vũ có vẻ suy nghĩ vì Lâm là bạn chơi cùng trong nhóm người yêu của Hương nên đắn đo không biết có nên đi hay không? Chuyện với Lâm cũng qua rồi, dù sao gặp lại hay không gặp lại thì cũng như nhau cả thôi. Hạ Vũ cười thầm mắng mình suy nghĩ lung tung vài câu rồi quyết định đến nhà Hương.
“Vào đi! Trong nhà tao đang có khách. Mày vào ngồi cùng nhé!”
Hạ Vũ bước vào trong nhà, vị khách của Hương là con trai. Hạ Vũ nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc rất nghiêm túc, áo sơ mi xanh, quần âu cắm thùng, tóc cắt gọn gàng và trên gương mặt cương trực, thông minh là cặp kính cận. Hạ Vũ không lấy làm ngại ngùng vì cứ tưởng sẽ gặp Lâm nên con bé ăn mặc không đến nỗi xềnh xoàng quá.
Hương và Hạ Vũ ngồi vào bàn, người thanh niên ấy cứ nhìn Hạ Vũ cười chằm chằm. Hương giới thiệu:
“Đây là Hạ Vũ, bạn học cùng lớp với em.”
“Chào Hạ Vũ.” Chàng trai ấy cất tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng và trầm ấm làm Hạ Vũ hơi ngạc nhiên khi nhận ra anh ta không phải người trong thành phố.
Hạ Vũ ậm ừ: “Vâng. Nhưng em chưa biết anh là ai mà chào lại.”
“Em biết rồi.”
“Mày biết rồi”
Cả chàng trai và Hương đều lên tiếng cùng nhau làm Hạ Vũ ngơ ngác nhìn hai người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hương nhanh mồm hơn:
“Đây chính là Kẻ Sầu Đời đó. Anh ấy muốn gặp mày và nhờ tao tạo ra sự bất ngờ này.”
Hạ Vũ kinh ngạc nhìn người đang cười ngồi trước mặt mình. Đúng là rất bất ngờ và xen lẫn cả tức giận. Ai bảo Hạ Vũ muốn gặp Đức chứ? Ai bảo Hạ Vũ muốn làm bạn thật ngoài đời chứ? Cứ là bạn ảo, nói chuyện thoải mái không phải dè chừng nhau có phải tốt hơn không? Tại sao tìm về gặp Hạ Vũ mà lại không báo trước còn liên lạc với Hương sắp xếp làm gì? Hạ Vũ bỗng cảm thấy khó chịu, không đáp lại lời Hương. Con bé đứng phắt dậy đi ra ngoài toan lấy xe đạp để về nhà.
Hương và Đức thoáng ngạc nhiên trước hành động của Hạ Vũ, rất nhanh, Hương nháy mắt ra hiệu với Đức và Đức chạy theo giữ lại chiếc xe đạp không cho Hạ Vũ bỏ về.
“Gặp em anh rất vui. Còn em sao lại có thái độ này? Em không muốn chúng ta gặp nhau à?”
“Không muốn, không thích, không cần thiết… Ai bảo anh về gặp em làm gì?” Hạ Vũ lắc đầu quay mặt đi không nhìn vào Đức.
“Anh nghĩ là anh muốn gặp mặt em, muốn biết em là người như thế nào nhỡ sau này anh không còn cơ hội. Sao em phải phản ứng mạnh thế? Em giận anh không báo trước à?”
“Em chỉ muốn chùng ta là bạn qua mạng thôi.”
“Làm bạn cả ngoài đời có tốt hơn không? Em xem anh đi hơn 150 cây số để về gặp em mà em lại nỡ đối xử với bạn tốt như anh sao? Anh chở em đi rồi em giới thiệu thành phố nơi em sống cho anh biết nhé!”
Thái độ của Đức hoàn toàn rất tự nhiên, thân thiện và vô cùng tự tin khiến Hạ Vũ không thể từ chối. Đức đúng là một chàng trai phong độ, Hạ Vũ thầm thán phục nhưng vì tỏ ra giận dỗi từ đầu nên cứ giả vờ im lặng không nói. Hạ Vũ và Đức cùng vào một quán kem mà con bé hay ăn ngồi nói chuyện.
“Em đúng là thực sự không muốn gặp anh rồi!” Giọng Đức có vẻ hơi buồn. Thấy vậy Hạ Vũ đành bỏ đi cái bộ mặt lạnh lùng mà nhỏ nhẹ.
“Không phải đâu. Thực ra em cũng rất tò mò không biết anh là người như thế nào? Nhưng em nghĩ, chúng ta vẫn chỉ nên là bạn ảo thôi. Em… em không thích có thêm một mối quan hệ mới ngoài đời thật.”
“Nhưng dù sao cũng gặp nhau rồi. Chẳng nhẽ em muốn chúng ta kết thúc làm bạn.”
“Ấy, không phải thế… Thôi, dù sao em cũng rất vui vì được gặp anh. Anh không khác so với trí tưởng tượng của em là mấy.” Hạ Vũ bật cười trước thái độ lo lắng của Đức.
“Phù…” Đức thở hắt ra một hơi: “Em vui là tốt rồi, chỉ sợ gặp anh em lại chán ghét đuổi anh về thì nguy. Em thì lại khác xa so với trí tưởng tượng của anh.”
“Khác thế nào?” Hạ Vũ tò mò.
“Ừ… Thì khi nói chuyện với em anh nghĩ em là một cô bé trầm tính, hiểu lòng người và có vẻ hơi ngốc nghếch trong việc thể hiện cảm xúc… Nhưng ngoài đời thì thật nóng nảy, dễ mất kiểm soát và miệng lưỡi chẳng ngốc ngếch chút nào!”
“Hừm… anh đang khen hay đang chê em đấy?”
“Cả hai!” Đức cười phá lên vui vẻ. Hạ Vũ cũng không nhìn được mà cười theo.
Đức và Hạ Vũ nói chuyện với nhau rất hợp, cả hai ngồi luyên thuyên với nhau đủ mọi chuyện mà không hề biết thời gian đã trôi qua vài tiếng. Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới cười nhiều và vui vẻ đến như vậy. Thực ra thì việc gặp Đức ngoài đời cũng không đến nỗi tệ. Bắt đầu một mối quan hệ thật ngoài đời từ trên mạng mang xuống dễ dàng hơn với người mới quen vì bản thân hai người đã quá hiểu rõ về nhau.
Đức chia sẻ với Hạ Vũ về cuộc sống sinh viên năm cuối, căn dặn Hạ Vũ cố gắng học tốt hơn để sang năm còn thi đại học.
“Em muốn thi trường gì?”
“Có lẽ em sẽ thi khoa Báo in trường Học viện Báo chí và Tuyên truyền.” Hạ Vũ đáp.
“Trường đấy điểm đầu vào khá cao, em phải cố gắng nhé!”
“Dạ, còn một năm để tu luyện, nhất định em sẽ cố gắng.”
“Có dịp ra Hà Nội anh sẽ chở em qua trường Báo chí chơi, bạn anh có thằng học ở đấy, anh sẽ xin đề và tài liệu ôn thi gửi về cho em. Cũng đã muộn rồi, giờ anh phải về Hà Nội luôn.”
Đức nhìn đồng hồ và nói rồi đứng dậy chia tay với Hạ Vũ.
“Hôm nay gặp được em, ngồi tâm sự với em rất thoải mái. Vậy là cả trên mạng và ngoài đời chúng ta đều cởi mở với nhau thế này là tốt rồi. Hẹn gặp lại nhé!”
Chia tay Đức rồi Hạ Vũ quay về nhà Hương kể lại chyện gặp gỡ với Đức, Hương nghi ngờ hỏi:
“Mày có nghĩ là anh Đức thích mày không? Đợt mày ốm nghỉ học mấy ngày anh ấy cứ hỏi tao số điện thoại của mày suốt. Lần này thì bắt tao hẹn gặp mày cho bằng được, lặn lội từ xa về gặp mày chẳng nhẽ chỉ vì tò mò muốn biết mặt? Nói chuyện thì ngày nào chẳng chát với nhau rồi còn gì?”
“Không phải đâu, anh ấy chẳng nói gì với tao về chuyện tình cảm cả. Anh ấy nghiêm túc lắm, với lại người như anh ấy thiếu gì ngưởi yêu ở Hà Nội, thích tao làm gì? Mà tao cũng chả có ý định thích ai cả?”
“Mày vẫn không quên được Việt.”
“Quên thì có lẽ cũng sắp quên rồi. Chỉ vì tao không thích yêu đương nữa thôi!” Hạ Vũ đáp trong lòng có chút xót xa.
Thực ra thì việc Đức về gặp Hạ Vũ cũng khiến con bé suy nghĩ mấy ngày, chắc chắn phải có lý do gì đấy thì mới đột ngột về gặp Hạ Vũ như vậy. Lại còn nói không gặp sẽ không có cơ hội. Lúc ấy Hạ Vũ đã định hỏi rõ nhưng nghĩ lại chỉ là bạn bè bình thường, Hạ Vũ không nên hỏi nhiều nên chỉ im lặng lắng nghe.
Nghỉ hè… Hạ Vũ lại tất bật với các lớp học thêm và lịch học dày kín nên thời gian lên mạng nói chuyện với Đức cũng thưa dần đi. Sắp đến sinh nhật Hạ Vũ cũng gần với ngày Anh Khánh - anh họ, con đầu của anh trai mẹ Hạ Vũ sống ở Hà Nội kết hôn nên bố mẹ quyết định cho Hạ Vũ ra Hà Nội dự đám cưới và thưởng cho con bé vài ngày nghỉ ngơi du lịch.
Hạ Vũ vui mừng lắm, đây không phải lần đầu tiên được ra Hà Nội chơi nhưng các lần trước con bé còn nhỏ nên không được dẫn đi nhiều nơi. Lần này ra chắc chắn Hạ Vũ sẽ nhờ Đức dẫn đến những nơi mình muốn vì khi biết tin sắp được gặp Hạ Vũ, Đức đã rất vui mừng nhận lời. Hạ Vũ háo hức chờ ngày được thăm lại Hà Nội và được gặp người bạn tốt bụng này!
|
Chương 29
Đám cưới của anh Khánh diễn ra ở khách sạn với rất nhiều người thân và bạn bè. Anh là một ông chủ lớn kết hôn hơi muộn ở tuổi ba mươi lăm. Bác trai mất đã lâu, một mình anh lập thân lập nghiệp ở Hà Nội bây giờ đã là giám đốc một công ty Dược có tiếng trên thị trường cả nước. Bác gái vốn không thích sống ở thủ đô ồn ào nên quyết định vẫn ở quê, nhà bác cách nhà Hạ Vũ một đoạn đường.
Khi đám cưới tổ chức xong, bố mẹ Hạ Vũ về trước còn Hạ Vũ và bác gái trở về ngôi nhà bốn tầng mà anh đã mua ở phố Nguyên Hồng. Hạ Vũ được bố mẹ cho phép ở lại chơi năm ngày cùng bác trông nhà cho anh chị đi nghỉ tuần trăng mật ở Hạ Long. Tối hôm đó Đức đi xe máy đến đón Hạ Vũ, Hạ Vũ xin phép bác rồi cùng Đức đi thăm thủ đô.
Gặp lại Hạ Vũ Đức tỏ ra rất vui. Anh chở Hạ Vũ vòng qua Bờ Hồ ăn kem Tràng Tiền, vòng qua ngắm cảnh Hồ Tây rồi chở Hạ Vũ đến trường Báo chí thăm quan. Sau đó Đức chở Hạ Vũ về gần nhà con bé, chọn một quán cà phê rồi cả hai cùng ngồi nói chuyện. Hạ Vũ đang tíu tít kể chuyện này chuyện kia thì nhận ra Đức có vẻ rất buồn và ít nói.
“Anh sao vậy? Lần này gặp em anh không vui hay có chuyện gì xảy ra?”
“Anh có chuyện đang suy nghĩ và chưa biết nên như thế nào?”
“Là chuyện gì?”
“Mẹ anh muốn anh tốt nghiệp đại học xong thì sang nước Anh du học… Anh chưa biết có đi hay không?”
“Ồ, sao lại chưa biết. Cơ hội tốt như vậy phải đi chứ. Sao lại bỏ lỡ?” Hạ Vũ ngạc nhiên.
“Em muốn anh đi?”
“Thế không đi thì anh ở lại làm gì? A… Hay là anh không nỡ xa bạn gái?” Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới đề cập đến vấn đề riêng tư của Đức.
“Anh chỉ có mỗi cô bạn gái là em và cô ấy bảo anh nên đi.” Đức thản nhiên đáp.
“Ơ… Vậy, vậy là anh không nỡ xa người yêu à?” Hạ Vũ rụt rè nhỏ giọng.
Tự nhiên ánh mắt của Đức nhìn Hạ Vũ có phần vô cùng khó hiểu, Hạ Vũ bắt đầu linh cảm thấy có chuyện gì đó sắp diễn ra. Tự nhiên người con bé nóng lên bừng vì ánh mắt đó, không gian trở nên ngột ngạt. Cái oi nóng của tháng sáu làm bầu không khí thêm căng thẳng.
“Anh Đức… Anh, anh đừng có nhìn em như thế! Em không quen.” Hạ Vũ lí nhí.
Ngàn vạn lần Hạ Vũ cầu mong Đức đừng nói ra điều gì đó và sau câu nhắc nhở của Hạ Vũ, Đức đã giật mình nhanh chóng thu ánh mắt ấy trở về vẻ mặt bình thường. Đức bắt đầu hướng câu chuyện sang những nội dung khác như về chuyện học tập và ôn thi của Hạ Vũ. Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Đức cứ giữ mãi tình bạn này với con bé, đừng thay đổi gì cả thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
Mấy ngày liền Hạ Vũ và Đức liên tục gặp nhau. Anh đưa Hạ Vũ đến tất cả những nơi Hạ Vũ yêu cầu: cùng nhau đi ăn uống, đi đạp vịt ở Hồ Tây, đi Vincom City chơi điện tử, vòng qua phố Đinh Lễ mua sách truyện… Chỉ còn ngày mai thôi là Hạ Vũ phải trở về quê, Đức tỏ ra tiếc nuối: “Em không ở lại thêm được nhỉ? Hai ngày nữa là sinh nhật em rồi!”
“Bố mẹ muốn em về trước sinh nhật của mình. Sáng mai anh Khánh nhà em sẽ lái xe đưa em và bác về quê.”
“Tiếc thật. Tối nay em cũng phải về nhà anh Khánh sớm à?”
“Vâng, hôm nay bác em nấu cơm, anh chị em đi tuần trăng mật về rồi cả nhà cùng ăn. Có lẽ bây giờ chúng ta chia tay thôi.” Hạ Vũ nói và ra hiệu đưa tay bey bye trước mặt Đức.
Bỗng nhiên Đức vươn tay ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ. Hạ Vũ đang cười thì ngạc nhiên dừng lại, ngây ngô nhìn Đức: “Sao lại giữ tay em lại?”
“Anh nắm tay em một lần không được à? Bạn bè nắm tay nhau có sao đâu.”
Hạ Vũ cảm thấy nắm tay cũng chẳng chết ai, dù sao Đức có vẻ cũng sắp đi rất xa rồi.
Đúng như lời Đức nói, bạn bè thì tiếc gì cái nắm tay. Hạ Vũ không giật tay ra mà để im cho Đức nắm nhẹ bàn tay mình như vậy. Tay anh rất ấm, cảm giác gần gũi và thân thuộc như người thân vậy. Một lúc sau Đức mới buông tay Hạ Vũ ra để con bé đi vào nhà.
“Tạm biệt anh!”
“Tạm biệt Hạ Vũ!”
* * *
10 giờ đêm bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại kêu. Chị Vân – vợ anh Khánh còn thức liền chạy ra nghe điện thoại và gọi lớn:
“Hạ Vũ, em có điện thoại của bạn này!”
“Dạ, em ra nghe đây.” Hạ Vũ đáp, biết chắc là Đức vì số máy của nhà anh Khánh, Hạ Vũ chỉ cho mình Đức và Đức cũng cho Hạ Vũ số máy bàn ở nhà để tiện liên lạc với nhau mấy ngày vừa qua.
“Có chuyện gì gọi cho em khuya vậy?”
“Hạ Vũ… Anh không muốn đi du học. Em có thể bảo anh đừng đi được không?” Giọng Đức nói rất to, hình như anh không ở nhà bởi bên ngoài vẫn rất ồn ào và vọng vào nhiều tiếng la hét hát hò ầm ĩ.
“Anh đang ở đâu?” Hạ Vũ không đáp mà lo lắng hỏi.
“Anh đang ở buổi tiệc sinh nhật bạn. Định rủ em đi cùng nhưng em phải về ăn cơm cùng anh chị mà… Hạ Vũ, anh đang rất tỉnh táo, anh chỉ muốn hỏi lại em một lần nữa. Em thực sự muốn anh đi du học sao? Chúng ta sẽ phải xa nhau bốn năm, không được tỉnh thoảng gặp nhau, em có buồn không?”
“Thì chúng ta vốn là bạn trên mạng mà. Ra nước ngoài anh vẫn có mạng đừng nói với em là nước Anh không có nha.” Hạ Vũ đùa và cười vui vẻ.
“Đức, ra uống tiếp đi, ông trốn ra đây gọi điện cho cô bé người yêu à?” Có một giọng nói hét rất lớn vào điện thoại làm Hạ Vũ giật mình.
Rồi Hạ Vũ nghe loáng thoáng thấy có tiếng rơi vỡ của thủy tinh, tiếng loảng xoảng xô đẩy nhau và tiếng nhiều ngươi nhốn nháo xong im bặt. Điện thoại đã bị ngắt và không còn tín hiệu. Hạ Vũ lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng không có số điện thoại nơi Đức vừa gọi nên con bé đành trở về phòng đi ngủ.
Trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa rất to và ồn ào làm Hạ Vụ trằn trọc khó ngủ. Không biết Đức đã về nhà chưa? Hạ Vũ tự nhiên cảm thấy lo lắng. Không phải là Hạ Vũ không hiểu những gì Đức đang nói, nhưng Hạ Vũ rất sợ ai đó nói thích mình, Hạ Vũ sợ những cảm giác yêu thương, sợ phải thay đổi từ tình bạn sang một tình cảm khác. Quan trọng với Hạ Vũ, Đức như một người anh trai đáng mến của mình.
Hạ Vũ bật dậy, rón rén xuống tầng một và đắn đo, bấm số nhà của Đức. Hạ Vụ hơi run run khi nghe thấy giọng người phụ nữ trung tuổi a lô, hình như là mẹ Đức:
“Bác ơi anh Đức về chưa ạ? Cháu muốn gặp anh Đức?”
“Cháu là…” Người phụ nữ dừng lại một lúc suy nghĩ rồi không đợi Hạ Vũ trả lời, bà lên tiếng: “Cháu là Hạ Vũ đúng không? Bác là mẹ Đức. Nó không có bạn gái nào ngoài cháu và tên cháu được nó nhắc hàng nghìn lần với bác rồi. Cháu đang ở Hà Nội?"
“Dạ… vâng ạ!” Hạ Vũ có phần kinh ngạc và xúc động khi nghe chuyện mẹ Đức biết tên mình.
“Đức vẫn chưa về… Nếu nó về bác sẽ bảo nó gọi lại cho cháu. Hai đứa cãi nhau à?”
“Dạ không.” Hạ Vũ cuống quýt giải thích: “Không có chuyện gì ạ. Chỉ là… chỉ là mai cháu về rồi nên cháu muốn gọi điện để tạm biệt. Cháu xin lỗi muộn thế này rồi còn…”
“Hạ Vũ, bác có thể nhờ cháu một việc không?” Giọng mẹ Đức trở nên tha thiết: “Bác biết Đức rất yêu và quan tâm đến cháu. Vì cháu mà nó từ chối việc đi du học với bác. Vì cháu nó bảo nó sẽ không đi đâu hết, nó muốn ở bên cạnh cháu nhiều hơn khi cháu thi đậu đại học ngoài này…”
Tai Hạ Vũ như ù đi trước những lời của mẹ Đức, thì ra Đức không giấu mẹ chuyện gì, thì ra Đức thầm yêu Hạ Vũ từ lâu. Đúng như linh cảm của Hạ Vũ, Đức đã thay đổi từ tình bạn sang tình yêu. Đức đã làm thay đổi mối quan hệ này, Hạ Vũ vừa thương vừa giận và hứa với mẹ Đức sẽ khuyên được Đức đồng ý sang Anh học tiếp.
Con bé không ngủ được, 2 giờ sáng lại có tiếng chuông điện thoại. Sợ mọi người tỉnh giấc, Hạ Vũ lao như tên bắn chạy đến nghe máy. Quả nhiên là Đức, giọng anh không còn giữ được bình tĩnh nữa.
“Hạ Vũ, anh đang ở bốt điện thoại gần nhà em. Em xuống ngay đây, anh cần gặp em nói chuyện.”
“Anh điên rồi, trời đang mưa, nửa đêm anh đứng ngoài đường đòi gặp em.” Hạ Vũ tức giận gằn giọng.
“Em ra gặp anh, Nếu không bây giờ anh sẽ đứng dưới cửa nhà em hét to tên em cho tất cả mọi người biết.” Nói rồi Đức dập máy luôn.
Hạ Vũ cuống quýt tìm chìa khóa, vừa mở được cửa thì thấy Đức đã đứng ngay trước mặt mình. Anh ướt hết người, tóc rối lòa xòa, cặp kính cận được bỏ xuống lộ ra đôi mắt đỏ hoe nhìn Hạ Vũ. Hạ Vũ bật ô, chạy lại phía Đức:
“Anh, anh sao lại thành ra thế này, có biết mẹ lo cho anh lắm không? Em vào nhà gọi taxi cho anh về nhé!”
“Em đã nói chuyện với mẹ anh?” Đức hỏi và vẫn nhìn Hạ Vũ chăm chú.
“Phải, em đã nói chuyện.”
“Vậy, em đã biết hêt mọi chuyện.”
“Biết hay không biết thì vấn đề là em vẫn muốn anh đi du học, anh không được phép ở lại vì cả. Mẹ anh đã vất vả với anh, kỳ vọng vào anh, anh không nên làm mẹ thất vọng… Hơn nữa, em… em chỉ xem anh như anh trai…”
Nói còn chưa hết câu, Hạ Vũ đã bị Đức kéo giật lại về phía anh và ôm Hạ Vũ rất chặt. Chiếc ô trong tay Hạ Vũ tuột xuống, Hạ Vũ cố vùng ra nhưng không đủ sức. Giọng Đức có vẻ rất đau khổ, anh kìm nén:
“Hạ Vũ, anh nghĩ là anh không nên nói ra, không nên dành quá nhiều tình cảm thật cho cô bé bạn ảo. Không nên để em phải suy nghĩ, không nên để em nửa đêm đứng dưới mưa như thế này cùng anh. Nhưng vốn dĩ anh cũng ngu ngốc như em, biết người ta không yêu mình mà vẫn không buông tay xuống được. Anh sẽ nghe lời em… Anh sẽ đi du học. Anh sẽ làm đúng với nguyện vọng mà hai người anh yêu thương nhất trên cuộc đời yêu cầu…”
Hạ Vũ không vùng ra nữa, con bé cứ đứng im như vậy khi nghe Đức nói, nước mưa hay nước mắt Hạ Vũ cũng không rõ nữa. Nhưng Hạ Vũ biết rõ, lúc này Hạ Vũ đang rất đau lòng. Cảm giác đau lòng này không biết có phải vì thương hại Đức hay thương hại bản thân mình không? Nhưng đúng là Hạ Vũ không thể đón nhận tình cảm này. Trái tim Hạ Vũ dường như đã bị đóng băng lại sau chuyện với Việt. Hạ Vũ càng không thể bắt đầu một mối quan hệ mới.
“Anh Đức… Em luôn xem anh như một người bạn, một người anh trai. Vì thế dù anh có ở cách xa em hàng chục nghìn cây số thì em đối với anh vẫn vậy. Đừng yêu em, em không xứng đáng với tình yêu của anh đâu!” Hạ Vũ không kìm lòng được nức nở.
“Nhưng biết sao bây giờ. Anh lỡ yêu em mất rồi.”
Không biết bao lâu sau, Đức rời Hạ Vũ ra, rồi xem như chưa xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói:
“Nhà anh gần đây, anh sẽ đi bộ về. Anh làm em ướt hết rồi. Mau vào thay đồ đi không ốm, mai còn đi quãng đường dài để về. Em yên tâm, nói ra được rồi anh cũng nhẹ cả người…” Đức cố cười: “Anh ở đâu cũng sẽ mãi là bạn tốt của em. Lần này thì tạm biệt thật nhé!”
Đức xoay người và lầm lũi bước đi, Mưa không có ồn ào nữa mà lác đác từng giọt buồn trĩu nặng. Hạ Vũ nhìn cái bóng ấy rồi cầm ô đuổi theo. Con bé nhét cái ô vào tay Đức rồi kiễng chân hôn nhẹ lên má anh:
“Lần này thì tạm biệt thật nhé!” Nói xong Hạ Vũ quay người chạy rất nhanh về nhà.
|