Cáo Sa Bẫy Cáo
|
|
“Không lẽ thầy bị bóng?” Hơn bảy giờ tối, mưa rả rích từ chiều không ngớt. Uyên chống tay, dựa đầu vào cửa kính xe buýt nhìn dòng xe tấp nập, nhìn đường xá ướt nhẹp, nhìn sự khó chịu của con người trong sự bon chen cuối ngày ở một thành phố nhộn nhịp. Đông đúc. Bực bội. Mệt mỏi. Điện thoại phát nhạc chuyển qua bài “Khi người lớn cô đơn”, tiếng ca ấm áp chậm rãi trôi qua tai làm lòng Uyên khô khốc, cô bỗng nở nụ cười, nụ cười héo hắt của một cô gái vừa qua hai mươi và nhiều suy nghĩ. Xe buýt chạy về khu phố “đại gia” nhất thành phố nên vắng người đến buồn thiu. Uyên đứng dậy kéo thẳng gấu váy, di chuyển từ hàng ghế cuối lên đầu rồi ngồi xuống bên cạnh một gã đàn ông. – Thầy đang đọc sách gì vậy? Khoa đang chăm chú xem phần giới thiệu của cuốn sách trong tay thì giật thót người khi giọng nữ trong vắt lọt vào tai, anh nhanh tay di chuyển sách vào trong, khuất đi tầm nhìn của Uyên rồi mới ngẩng đầu. – Ngôn tình. Uyên nhìn Khoa khỏe khoắn với quần jeans áo thun, cái nhìn chăm chú như muốn ghi nhớ toàn bộ vẻ đẹp của anh mà thực ra cô đang ngầm đo giá trị không dưới hai triệu của bộ quần áo. Uyên tủm tỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng tinh quái: – Là truyện gì vậy thầy? Em cũng đọc nhiều ngôn tình lắm. – Không biết. Phớt lờ giọng nói lạnh lùng đến khó chịu của Khoa, cô lia mắt ngắm nghía cái gáy sách màu hồng có in ba chữ “Điệp Chí Linh” khá rõ mà bật cười khúc khích: – Thôi em biết rồi, thầy đang đọc đam mỹ. Là Tình yêu đau dạ dày của Điệp Chí Linh, truyện đó hay lắm đó thầy, cái anh Tiêu Phàm trong đó cũng khá giống thầy nữa. Khoa nhìn cô sinh viên ngồi cạnh mình, nhìn cô toát lên vẻ thanh xuân lôi cuốn, đôi mắt sáng rỡ cùng khóe miệng thật tươi, một cảm xúc không rõ tên gọi bỗng len lén chìm sâu vào đáy lòng. Chiều nay, không có tiết dạy nên Khoa theo chân cô bạn thân là một hủ nữ đi dạo nhà sách, nào ngờ mua xong sách thì cô bạn bỏ anh lại để đi với người yêu. Sự khó chịu lên đến đỉnh điểm, anh chỉ vừa mới biết đam mỹ có nghĩa là gì thì Uyên đã dùng nó để trêu chọc anh. Anh làm sao lại không biết chữ “giống” trong miệng của cô ám chỉ điều gì. Khoa cười, hàm răng anh trắng tinh: – Ừ, giống thật, nhưng tính cách tôi rõ ràng hơn anh ta. Uyên cứ nghĩ Khoa sẽ không hiểu nghĩa của đam mỹ và không thấu hết ý tứ trong lời của cô, hóa ra anh còn sâu hơn những gì cô đã nghĩ, cô ngạc nhiên: – Thầy biết đam mỹ luôn sao? Khoa nhướn mày đẩy thẳng gọng kính trên sống mũi, một lọn tóc mái rủ xuống thái dương che bóng đôi mắt đang sáng rực như nhìn thấy miếng mồi ngon, giọng anh nửa đùa nửa thật: – Tất nhiên rồi, đam mỹ hay thế còn gì. Uyên che miệng mình, đôi mắt mở to hết cỡ: – Không lẽ thầy bị bóng? Khoa sầm mặt, đầu óc linh hoạt của một thạc sĩ luật chạy một vòng thật nhanh, anh mỉm cười ấm áp, giọng nói pha chút bất đắc dĩ cùng đau lòng: – Em đoán được rồi sao? Nếu nửa phút trước Uyên giả vờ bất ngờ để dùng câu hỏi “Không lẽ thầy bị bóng?” châm chọc anh thì lần này sự bất ngờ của cô không hề giả dối, cô dùng đôi mắt giản đơn nhìn Khoa vừa thích thú vừa thông cảm: – Thì ra là vậy, thầy yên tâm, em nhất định sẽ giữ kín chuyện này… Ánh mắt của Uyên đầy kiên định nhưng chỉ cô mới biết mình đã giữ lại nửa câu sau: “… nếu thầy không làm khó em”. Khoa mím môi quay đầu ra cửa sổ, mưa vẫn rả rích đậu dịu dàng lên ô cửa kính, dòng xe thưa dần hòa lẫn trong ánh đèn đường, anh nhìn chính mình qua ô cửa kính xe, mỉm cười bằng nụ cười của một người hiền lành nhưng đôi mắt giấu sau cặp kính lại trở nên sáng rực đến khó hiểu. Mưa vẫn rả rích rơi, Uyên và Khoa xuống cùng một trạm, Khoa không ngờ, chỉ bằng câu nói nửa thật nửa đùa của mình, Uyên đã xem anh như một nửa bạn bè, cô cười cười: – Thầy có che chung dù với em không ạ? Khoa rất tự nhiên cúi đầu đi chung dù với Uyên, tiếng mưa nhịp thật đều trên đỉnh đầu, bước chân anh trầm ổn, hương thơm thanh thuần của cô gái đi cạnh thoảng qua bên mũi làm anh thấy bình yên đến lạ. Đi bộ hơn trăm mét thì đến nhà Khoa, Uyên đưa anh đến cổng rồi trở ra về. Vừa về đến cổng nhà thì điện thoại trong cặp bỗng rung lên báo hiệu tin nhắn đến, Uyên cất dù rồi lấy điện thoại ra, là tin nhắn đến từ số điện thoại mà cô lưu bằng cái tên “GOGHI” có nghĩa là “gớm ghiếc”. “Chiếc váy em mặc đẹp lắm nhưng nó hơi ngắn và cổ áo hơi sâu, lần sau em nhớ kéo khóa áo khoác cao thêm chút nhé. :v”
|
“Tôi không giống bình thường.” Đọc xong tin nhắn, Uyên đưa mắt nhìn xuống cổ áo mình, những thứ xinh đẹp như ẩn như mơ hiện ra trước mắt cô. Uyên trừng mắt với chính mình qua cửa kính, kéo cao khóa áo khoác rồi đi thẳng lên gác vào phòng bỏ qua tiếng gọi í ới của chị Quỳnh bảo cô cùng ăn tối. Uyên mở máy tính rồi dùng sự ghét bỏ của mình trả lời tin nhắn cho Khoa: “Đẹp đúng không thầy?” Khoa đang đăng nhập vào diễn đàn trường, vừa suy nghĩ về cô sinh viên đưa mình về tận cửa, thắc mắc tại sao Uyên không phát hiện ra anh là người bị cô “cướp” xe hôm trước thì điện thoại báo có tin nhắn. Khoa đọc xong thì bật cười ra tiếng, anh trả lời rất lạnh: “Cũng được” Thật ra thì anh không thấy được gì… Uyên bắt đầu cảm thấy phẫn nộ, cô vẫn luôn tự hào về vóc dáng của mình: “Cũng được là sao? Rõ ràng là đẹp!” Con gái ấy mà, ghét nhất việc đàn ông săm soi cơ thể mình rồi chê nó, dù hắn là gay. Khoa nhếch miệng cười rồi nhắn lại, rất tỉnh: “Cũng được”. Vốn nóng tính, cơn tức tối xông thẳng tận óc Uyên, cô gọi điện cho Khoa ngay lập tức. Khoa vừa nghe máy thì chất giọng cao vút của Uyên đã tràn đầy tai, chạy thẳng lên tận não, anh vô cùng sửng sốt. – Thầy nói đi, rõ ràng là nó đẹp nhé, ít nhất số đo cũng là 85, còn nữa, vòng ba của em cũng được 88 nhé, cũng được là cũng được thế nào, có phải thầy không có mắt nhìn không hả? Hay thầy không biết chiêm ngưỡng cái đẹp mà đánh giá như vậy?… Khoa đưa điện thoại ra xa, anh cười nghẹn ngào, cô nàng Uyên chẳng những tinh quái mà còn nóng như lửa. Khoảng gần phút sau, Khoa mới nói, bằng giọng điệu không thể thản nhiên hơn: – Tôi không giống bình thường. Đổi lại lần này là Uyên sửng sốt, chất giọng lạnh lùng của Khoa đã làm tỉnh ý thức trong cô, cô xấu hổ che mặt mình lại, thầm rủa mình nóng tính rồi chợt nhận ra ý tứ trong lời nói của Khoa, cô bật cười: – Chết, em xin lỗi, em quên mất thầy là gay ạ. Uyên cúp điện thoại mà miệng vẫn cười, cô thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm sau khi “săm soi” lại cơ thể mình trước gương không dưới năm lần. Miếng cơm trong miệng còn chưa nuốt hẳn thì Uyên nghe chị Quỳnh la toáng lên gọi mình, cô hốt hoảng, chị Quỳnh luôn là người dịu dàng, ở chung với chị ba năm cô chưa bao giờ nghe chị lớn tiếng. Uyên vứt chén cơm chạy vội vào phòng chị: – Có chuyện gì vậy chị? Chị Quỳnh đang ngồi trước máy tính, khuôn mặt chị ngạc nhiên cực độ: – Đây có phải là em không Uyên? Uyên dán mắt vào màn hình, ý nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu cô là “bức hình đẹp quá!”. Trong bức hình, một chàng trai đang bước xuống cầu thang, anh đẹp trai, nghiêm túc với bộ đồ tây, đôi mắt nhìn thẳng đầy đăm chiêu trong khi khóe miệng ẩn hiện nụ cười hiền hòa. Sau anh nửa bước chân là một cô gái, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chàng trai và nụ cười đầy ý vị – có chế giễu, có thích thú, có lo lắng. Không khí xung quanh họ vô cùng kì lạ… Uyên há miệng thở, đây chẳng phải là cô và tên thầy gớm ghiếc vào vài ngày trước sao. Chẳng xa lạ. – Sao em lại quen biết và đi chung với thầy Khoa? – Chị biết ổng luôn hả? – Ừ, về trường năm em vào, đây không phải lần đầu tiên ổng có hình trong Fanpage của trường, cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện với gái, càng không phải lần đầu tiên xuất hiện vì có nghi án tình cảm với sinh viên nữ. – Hả? Chẳng lẽ nổi tiếng đến vậy? – Đáng buồn là thế đấy, người ta vừa giỏi vừa có bề ngoài của một hotboy mà – Quỳnh vừa nói vừa nhún vai – Mà sao em quen? – Em có quen đâu, ổng dạy em môn Luật quốc tế, hôm bữa đi chung để che dù cho ổng ra nhà xe thôi. Mà kệ đi chị ơi, trường mình đông đúc thế không ai biết em là ai đâu. Uyên nói xong thì đi thẳng, tính cô vốn vậy, vốn vô tư với những chuyện người ta dựng lên bên mình. Uyên nhắn tin cho Khoa: “Ui chao, không biết đám sinh viên nữ trong trường nếu biết người mà chúng nó ngưỡng mộ là một tên gay không hơn thì không biết sẽ ra sao nữa… Tự dung em muốn biết quá thầy”. Khoa nhận được tin nhắn khi đang lướt diễn đàn trường và đang đăm chiêu với ánh nhìn sáng rỡ của Uyên trong bức hình, anh phát hiện ra Uyên rất biết mang đến bất ngờ. Anh nhếch môi cười, mặc kệ lời lẽ ra chiều hăm dọa sẽ bật mí “bí mật” vốn không phải “bí mật” của anh. Anh trả lời: “Tôi không giống bình thường”. Thế là xong.
|
“Đứng yên đấy nếu chưa chán sống”. Khoa nhấp một ngụm Whisky, thứ chất lỏng cay xè trôi qua cổ làm anh nhăn mày khó chịu. – DJ ở đây nhìn ngon quá mày. Khoa thu lại ánh mắt như lửa rồi nhìn đám bạn xung quanh mình bằng ánh mắt thản nhiên, anh nhếch môi cười từ chối cho ý kiến. Đúng vậy, rất ngon. Hôm nay, Uyên mặc một chiếc crop top đỏ ôm sát người cùng quần short khoe toàn bộ đường cong cơ thể cùng đôi chân dài. Khoa nhớ lại số đo 85-88 mà anh được nghe từ chính miệng cô tối qua thì nụ cười trên khóe miệng lại càng sâu thêm. Mặc kệ sự bàn tán của đám bạn về cô DJ, Khoa đứng dậy đi ra ngoài để gọi điện thoại, nụ cười trên khóe miệng không hề tắt. Tiếng la hét hoảng hốt làm Uyên giật mình chạy sai nhạc, cô ngẩng đầu nhìn xuống dưới, làm ở Bar gần một tháng, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một vụ đòi bảo kê hùng hổ như thế. Cô dừng nhạc, cầm lấy ba lô rồi lui vào góc tường với ý đồ xem cuộc vui. – Mẹ kiếp, kêu thằng chủ ra đây. Giọng nói của tên cầm đầu vang lên rõ ràng trong thứ ánh sáng mờ ảo không rõ mặt người khiến tim Uyên nhảy dựng, sự sợ hãi lần đầu xâm chiếm lí trí Uyên. Nếu cô nhớ không lầm, đây chính là tên cầm đầu đám trộm đã từng đuổi cô chạy té khói chỉ mới tuần trước. Để hắn chộp được, cô chẳng khác nào đi chết, lần đó cô lái chiếc mô tô “cướp” được, vì một phút “lỡ tay” cô đã “mượn” của hắn hai chiếc răng cửa. Uyên mặc áo khoác vào người, đội mũ áo lên rồi cúi đầu rồi nhích dần từng bước về phía sau hi vọng có thể lẻn trốn. – Đứng lại! Tim Uyên thót lên, cô khựng lại giây lát rồi tiếp tục đi. – Con mẹ nó, tao bảo mày đứng lại, bắt nó lại đây cho tao. Một tên côn đồ đi về phía Uyên, cô trừng mắt rồi kéo cửa chạy thật nhanh ra khỏi phòng Bar ồn ào, tiếng la hoảng sợ vẫn vọng vào tai, quan trọng hơn cả cô còn nghe được tiếng la lớn của tên cầm đầu: – Đồ ngu, mày bắt nó về cho tao, đó là con nhỏ hôm trước lái mô tô suýt nữa thì lượm xác cả đám. Rút kinh nghiệm từ lần chạy trước, lần này Uyên tháo giày cao gót cầm trên tay rồi nhắm mắt nhắm mũi xông thẳng về phía có đường. Thế nhưng, ra khỏi bar từ cửa sau, bệnh lạc đường có dịp tái phát, Uyên ngơ ngác chạy thẳng chứ không dám rẽ hẻm lung tung. Sức lực dần cạn kiệt, tiếng bước chân sau lưng càng ngay càng gần, bóng tối dần nuốt trọn lấy thân hình nhỏ bé của Uyên. Một cánh tay rắn chắc kéo Uyên về phía bóng tối một cách mạnh mẽ, cô nín thở lắng nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Bằng chút ánh sáng le lói hắt ra từ những căn biệt thự kín cổng cao tường, Uyên cố ngẩng đầu để xác định người vừa kéo mình là ai nhưng vô ích. Khoa đảo mắt nhìn hai người đuổi theo Uyên, anh xoay tay ép cô dựa lưng vào tường, cánh tay cứng cáp siết cô trong lòng mình, tiếng tim đập hoảng hốt cùng tiếng thở dốc mệt mỏi của Uyên ở sát bên tai làm tim anh run lên lỗi nhịp. Anh nhếch môi cười rồi cúi sát đầu nhìn vào mắt Uyên, cùng lúc bên cạnh vang lên giọng nói khó nghe: – Mẹ, nó lại biến đâu rồi? – Tao thấy nó chạy vào góc này. – Shit, tìm đi, không ra thì tao với mày bị đại ca lột da. – Ê, đằng kia có người kìa mày. Uyên run lên, sự sợ hãi bén nhọn bao phủ toàn bộ con người, hơi thở ấm áp của gã đàn ông trước mặt không đủ để cô yên tâm. Uyên giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh ta để tiếp tục chạy trốn, tiếng bước chân của hai gã đàn ông đuổi theo càng lúc càng gần. Khoa dùng tay tháo tung búi tóc sau ót của Uyên, mặt anh cúi xuống càng gần, mùi thơm con gái xộc thẳng vào mũi làm anh căng thẳng. Anh gằn giọng: – Đứng yên đấy nếu chưa chán sống. Uyên há hốc miệng, cô đã biết tên đàn ông đang ôm mình là thần thánh phương nào. – Mẹ, không có, chỉ là một đôi đang yêu nhau thôi. Đi mày. Tiếng bước chân một xa dần, thần kinh Uyên thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm: – Được rồi, thầy có thể buông em ra. Khoa cười, vòng tay chần chừ vài giây rồi thả cô ra, quả nhiên, con gái là loài động vật mềm mại. Uyên thở phù phù rồi trượt chân thả mình ngồi bệt dưới đất, cô lôi điện thoại từ ba lô rồi chiếu vào mặt Khoa, cô bật cười: – Tự dưng thấy thầy đẹp trai thật đấy, có điều – Uyên lắc đầu tiếc nuối – sao thầy lại là gay cơ chứ? Khoa lại cười, đôi mắt trong đêm của anh rực lên thứ ánh sáng của một con sói. Anh ngồi xuống bên cạnh Uyên, giọng nói vang lên thản nhiên: – Tôi luôn biết mình đẹp trai. – Ừ, thầy đẹp trai thật, nhưng sao thầy lại có mặt ở cái hốc tối và biết là em mà cứu? Tất nhiên là anh biết rồi, đám giang hồ kia là anh gọi đến để hỏi thăm chuyện cô “cướp” xe của anh hôm trước. Và quan trọng hơn, anh không muốn nhìn thấy “con mồi” của mình trở thành mục tiêu của kẻ khác. – Vô tình thôi, nhưng em nên nghỉ làm ở chỗ này đi. – Thầy không nói em cũng định nghỉ, hết vui rồi. – Em đi làm vì vui thôi sao? – Tất nhiên, nếu không em cần gì phải mang giày cao gót chui vào một nơi ồn ào như thế. Mà thôi, mình về đi thầy. Uyên đứng dậy phủi quần rồi chân không đi trước, bước chân cô vui vẻ, miệng còn lẩm nhẩm một điệu nhạc giống như những chuyện vừa xảy ra không hề tồn tại. Uyên luôn vậy, luôn lạc quan với những thứ xung quanh mình. Rồi giống như nhớ tới điều gì, cô quay đầu nhìn Khoa, đôi mắt sáng hẳn lên: – Câu nói lúc nãy của thầy nghe quen quá. Đừng có nói với em, người bị em cướp xe hôm trước là thầy nhé. Khoa rảo bước lại gần Uyên, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô: – Đã nhớ rồi sao?
|
“Thầy ơi, em yêu anh”. Uyên luồn tay vò mái tóc dài của mình, cô cảm thấy hoảng hốt trước ánh mắt lạnh lùng đến hà khắc của Khoa. Nghĩ đến việc anh vừa cứu cô vài phút trước, lương tâm trơn nhẵn của Uyên bỗng chốc mọc lên vài cái răng, chúng nó thi nhau cắn xé. Uyên phá ra cười: – Ha ha ha, thì ra là thầy, ra là thầy thật, thảo nào nhìn thầy quen quen lại chả nhớ gặp ở đâu. Khoa cho tay vào túi quần, anh tiến từng bước về gần cô. Uyên vẫn cười. Cô lùi về sau theo từng bước chân Khoa, áp lực nam tính ập mạnh tới làm cô nhíu mày thu lại nụ cười trên khuôn mặt. Giọng anh lạnh lùng: – Đúng, tôi là cái tên xui xẻo đó. Thế nào, em vui không? Uyên đứng thẳng người, cô đập tay vào trán Khoa: – Không vui, em làm sao mà vui được khi ra tay đánh người thầy mà em yêu quí nhất. – Đôi mắt em không biết nói dối, nó đang cười. Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương xà phòng nam tính cuốn vào mũi Uyên, cô chớp mắt, đi vòng quanh người Khoa “nghiên cứu”: – Thầy không hề giống một tên gay, thầy quá nam tính. – Uyên tiến sát gần Khoa rồi hạ giọng – Không lẽ thầy là “chuẩn man” trong cái quan hệ yêu đương nam – nam đó? Khoa nhếch môi cười: – Tôi không giống bình thường. – À, em hiểu rồi… – Giờ em có về không hay chờ người ta tới bắt? – Khoa cắt ngang lời Uyên. Anh quay lưng đi trước bởi vì không muốn nghe thêm bất kì điều quái gở nào phát ra từ miệng cô gái này. Nhiều khi cô thật thông minh nhưng đôi lúc trông cô thật ngớ ngẩn với những gì mình nói. – A, thầy chờ em với, không lẽ là gay đều nhỏ mọn hơn con gái bọn em sao? Bước chân Khoa khựng lại rồi đi nhanh hơn, anh sẽ xem những gì cô nói như tiếng gió thoảng qua… Uyên lẽo đẽo theo chân Khoa, cô không dám lơ đãng, không dám nói hay làm gì quá đáng, cuộc chạy bộ vừa rồi đã vắt kiệt sức cô, hơn nữa Uyên còn “mù” đường. Khoa mà bỏ cô lại, chắc chắn đêm nay Uyên sẽ ngủ vệ đường bởi vì đến cả chỉ đường cô cũng không biết. Ánh đèn đường chiếu sáng dịu dàng hắt xuống hai bóng người đi song song với nhau trên vỉa hè, thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy chạy qua đều nghiêng đầu nhìn lại. Phố về khuya. Gió buông lơi thổi tung những chiếc lá, cuộn tròn rớt xuống đầu Khoa, cơn gió ẩm ướt báo hiệu Sài Gòn sắp có mưa đêm trong mùa. Uyên mím môi cười nhìn chiếc lá trên đầu Khoa, cô vui vẻ hát: – Đầu kẻ nào có lông có lá, kêu ta bằng bác ta lấy dùm cho… Khoa im lặng đưa tay lên đầu mình, anh lấy chiếc lá xuống, vo tròn cho nó vỡ vụn rồi tung lên mặt Uyên: – Mặt đứa nào đầy lông đầy lá, kêu ta bằng bác ta cắt miệng luôn. Uyên phủi những chiếc lá trên mặt mình xuống, cô bực bội trừng mắt với Khoa nhưng nghe xong lời anh vừa hát thì ngậm miệng. Một thứ gì đó vừa len lén chuồn vào tim Uyên, cô bật cười: – Thầy ơi, thầy dễ thương quá ạ. – Tôi biết. – Xì. Đoạn đường từ bar về nhà Uyên vốn rất ngắn thế nhưng lần này cô và Khoa phải đi tận hai mươi phút. Khoa tiễn Uyên về đến nhà, đơn giản là anh muốn biết nhà cô mà thôi. Vừa đến cổng nhà thì Uyên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang tựa lưng vào cột điện, điếu thuốc trên tay cháy dở như đốt tàn bóng đêm, thả vào đó những hiu quạnh và cô độc đến đau buồn. Tim Uyên nhói lên, ngón tay cô bấm chặt vào nhau để ngăn vị đau thương tràn lên khóe mắt. Uyên dừng chân nhìn Duy, bóng anh trải dài trên mặt đất đầy tàn thuốc, có lẽ anh đứng đấy đã lâu. Cô thở dài, những chuyện đáng buồn vẫn luôn xảy ra cho dù muốn hay không. Chị Quỳnh yêu Duy, còn Duy thì yêu cô. Như một cuộc đuổi bắt, tình yêu không có điểm dừng. Tiếng ho khan của Khoa cắt ngang dòng suy nghĩ của Uyên đồng thời cũng khiến Duy quay đầu. Anh nhìn về phía Uyên, đôi mắt lấp lánh vui mừng phảng phất đau buồn, anh di chân nhưng lại không dám tiến về phía Uyên, anh sợ, sợ cô lại buông anh mà chạy trốn. – Thầy ồn ào quá đi. Uyên gắt lên khe khẽ với Khoa, đôi mắt mí lót của cô trừng anh không hề e sợ. Khoa nhún vai hất cằm về phía Duy. – Ai đó? Người yêu? – Dạ, người yêu, nhưng em không yêu. – Vậy sao bắt người ta chờ? – Thầy hay nhỉ, nếu em bắt được anh ta đi em đã bắt lâu rồi. – Anh ta tới kìa. – Hả? Uyên hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Duy, anh quả thật đang bước lại gần, có vẻ sự thân mật khó hiểu của Uyên và Khoa đã làm anh tò mò. Bỗng dưng, Uyên thì thầm với Khoa, giọng cô giữa đêm tĩnh lặng vang lên rõ ràng, rung lên những hồi chuông nhức nhối trong tai của cả hai người đàn ông: – Thầy ơi, em yêu anh. Khoa đứng sững người nhìn cô sinh viên tinh quái, đầu óc anh gần như ngưng hoạt động, và đình trệ hẳn khi Uyên choàng tay ôm anh, một cái ôm dịu dàng như yêu thương thật sự. Bước chân Duy dừng hẳn, anh nhìn hình ảnh tốt đẹp trước mặt mà tim đau nhói, lần này anh sai rồi. Uyên không hề chạy, cô đã đứng lại cùng với người mình yêu. – Xin lỗi thầy. Uyên buông Khoa ra, cô cúi đầu giấu đi nỗi buồn nhưng giọng nói không thể che đi sự thất vọng. – Ra tôi vừa được tỏ tình cơ đấy. – Tỏ tình con mắt thầy í, rõ ràng là em đang lợi dụng thầy, là lợi dụng thầy đó thầy biết không? – Biết. Tôi vừa được tỏ tình. Uyên trừng mắt với Khoa, cô dùng chân đá anh một cái thật đau vào ống quyển rồi co giò chạy thẳng vào nhà, cánh cổng nhà đóng lại không hề ngăn hết chất giọng lanh lảnh của Uyên: – Em có điên đâu mà tỏ tình với kẻ gay như thầy. Thầy ngủ ngon ạ. Khoa mỉm cười, anh lắc đầu khe khẽ rồi xoay người rời đi. Bóng tối dần ôm trọn lấy thân hình cao lớn của Khoa, bước chân anh bình thản giấu đi rất khéo những vui mừng.
|
Trả đũa. Đến góc khuất của con hẻm dẫn vào nhà Uyên, Khoa dừng chân, anh đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình không chút ngạc nhiên. – Anh là bạn trai của Uyên? – Duy hỏi. – Anh nghĩ sao? – Anh là gay! Khoa bật cười khe khẽ: – Tôi là gay? Đúng là chỉ có anh mới dễ tin những gì Uyên nói. – Tôi yêu cô ấy. – Ừ, vì yêu nên anh không phân biệt được đâu là lời thật, đâu là nói đùa. – Ý anh là? – Giọng Duy phảng phất vui mừng, đôi mắt anh tràn đầy hi vọng. – Ý tôi là… – Khoa dừng lại nhìn vào mắt Duy, thật đáng buồn cho anh ta, chỉ tiếc anh không thể giao “con mồi” của mình cho tên đàn ông khác, phải chính tay anh bẫy nó – tôi không phải gay. Khoa bỏ qua ánh nhìn khó tin của Duy, anh đi thẳng, miệng lẩm nhẩm điệu “Let it go” đầy vui sướng. Chiều hôm sau. Uyên vừa vào đến cửa lớp thì nhận được hàng loạt ánh nhìn soi mói tập thể cùng lời bàn tán xì xào vang lên khắp lớp. Cô khó chịu ngồi xuống bàn đầu đối diện với bàn giáo viên. Tùng ngồi bên chạm vào tay Uyên, cô quay đầu, mày nhíu chặt: – Gì? – Uyên đừng nghĩ nhiều, nếu mình không có chuyện gì thì đừng quan tâm đến lời bàn tán của người khác. – Chuyện gì là chuyện gì? Nói gì vậy? Tùng đưa Ipad qua cho Uyên, cô nhìn bức hình quen thuộc chụp cô và Khoa thì che miệng cười: – Ui chao, ra là chuyện này đó hả? – Ừ, là nó đấy, với lại từ chuyện này mọi người trong lớp đều cho rằng Uyên được thầy thiên vị mới cho làm lớp trưởng. Uyên nhe răng cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, dường như cô đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Lúc làm lớp trưởng, cô chỉ nghĩ đơn giản Khoa đang làm khó, giờ thì cô biết thêm, anh còn cố tình đẩy cô lên làm cây to đón gió. Miệng lưỡi thiên hạ không bao giờ đụng đến một thầy giáo đạo mạo, nhưng họ sẽ xé nát một cô sinh viên nhỏ bé như Uyên. – Ông tên gì? Tùng mở to mắt nhìn Uyên, không phải chứ, cô bạn này vốn rất thông minh mà. – Tên Tùng. – À, Tùng, ông đem tai lại đây tui nói cho nghe một chuyện bí mật. Thế nhưng, ngay khi đầu Tùng vừa đưa qua thì một tiếng ho khan vang lên qua micro khá lớn: – Lớp trưởng bật máy chiếu cho thầy. Uyên quay đầu nhếch môi cười với Khoa thật đểu, đôi mắt tràn ngập ý hăm dọa và ghét bỏ. Uyên cười với Tùng, phớt lờ cái mím môi và ánh mắt đầy ý hỏi của Khoa: – Ông bật dùm, tui không bật tới. Tùng đảo mắt nhìn Uyên và thầy giáo đứng trên bục giảng, cậu biết, giữa họ không chỉ đơn giản là quan hệ thầy trò. Học được hai tiết thì Khoa có điện thoại, anh liếc mắt nhìn cô lớp trưởng đang gà gật ở đầu bàn rồi đi ra ngoài. Lúc Khoa trở vào thì Uyên vừa tỉnh ngủ, cô chăm chú nhìn anh, cái nhìn săm soi như muốn lột anh sạch sẽ. – Xin lỗi cả lớp, hiện giờ thầy có việc bận phải đi công tác vài ngày, buổi học hôm nay chúng ta sẽ nghỉ sớm ba tiết. Có điều, thầy có chuyện nhờ cả lớp và lớp trưởng, thầy cho lớp chúng ta nghỉ sớm nên để không học bù và bị thanh tra phạt, mọi người ngồi lại trong lớp thêm hai tiết nữa rồi mới đi về. Có được không? – Dạ được ạ – Cả lớp đồng thanh. Khoa cười hài lòng, anh nói riêng với Uyên: – Lớp trưởng giữ trật tự lớp giúp thầy, chỉ cần thêm một tiết nữa thôi, để thanh tra hỏi thăm thì phiền. Uyên gật đầu, cô cười đầy ý vị. Khoa chào cả lớp rồi ra về. Uyên canh đồng hồ 10 phút rồi nhảy phắt lên bục giảng, cô đứng giữa lớp cất giọng “oanh vàng”: – Mọi người, mọi người… Tiếng ồn ào biến mất trong vài giây rồi lại tiếp tục. Uyên thiếu kiên nhẫn, cô vỗ tay bôm bốp, gào lên: – Mọi người im lặng chút coi. Nhận được sự im lặng, Uyên hài lòng tiếp tục: – Thầy vừa nhắn tin cho mình bảo mọi người có thể ra về, hôm nay thanh tra không kiểm tra khoa của bọn mình. Thầy dặn thứ sáu mọi người đi học đầy đủ, hôm đó thầy đã về. Tiếng la hét vui mừng đồng loạt vang lên, Uyên nhếch môi đi xuống bàn lấy cặp rồi theo chân mọi người ra về. Cả quãng đường, đôi mắt Uyên nhấp nháy đầy gian xảo, Khoa đã bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa. Uyên về đến nhà thì lấy điện thoại nhắn tin cho Khoa: “Thầy, em từ chức lớp trưởng”. Lúc nhận được tin nhắn của Uyên, Khoa đang ở sân bay chờ mua vé để đi Hà Nội, công ty anh tư vấn luật đang vướng kiện tụng của công ty đối tác, trách nhiệm của một Luật sư và của một người bạn khiến anh không thể mặc kệ mọi chuyện. Khoa lên đường gấp rút với hi vọng mọi chuyện không quá muộn Hà Nội đón Khoa bằng cơn gió lạnh chuyển mùa, gió hanh heo khô khốc đủ làm rối bù đầu tóc ngắn của anh, chiếc áo sơ mi trên người không đủ ấm làm anh bỗng dưng nhớ tới vòng ôm dịu dàng của Uyên đêm qua. Điện thoại đổ chuông, Khoa mở điện thoại, anh ngạc nhiên khi trông thấy dãy số từ phòng thanh tra của trường: – A lô? – Thầy Khoa à? Lớp luật chiều nay của thầy không đi học sao? – Dạ có, vẫn đi bình thường mà chú. – Bỗng dưng Khoa cảm thấy có chuyện gì đó vô cùng không ổn đang đuổi theo anh. – Có sao? Lúc tiết ba tôi lên kiểm tra có thấy sinh viên nào đâu? …. Khoa cúp điện thoại mà lòng còn ngơ ngác, anh lắc đầu thất vọng, sinh viên quả nhiên là giống người dễ thay đổi nhất quả đất, chúng “dạ” trước mặt thầy giáo nhưng sẵn sàng phủi bay mọi chuyện khi anh vừa quay lưng. Qua mười giờ tối Khoa mới có thời gian rảnh, anh về khách sạn rồi trả lời tin nhắn cho Uyên: “Sao phải từ chức?” Uyên nhắn lại gần như ngay lập tức: “=)) Không thích làm nữa. Mà thầy đẹp trai ơi, thanh tra trường gọi điện cho thầy chưa ạ?” Khoa đọc tin nhắn, anh sững lại vài giây rồi hiểu ra cô đang nói gì: “Tại sao em lại làm như thế?” “Trả đũa đấy ạ”. “Tại sao? “Thầy họ Tại đấy à? Tại vì em ghét thầy đấy, thầy đừng tưởng em không biết thầy đưa cho em chức lớp trưởng để làm gì, không phải cây to nào cũng đón gió được đâu. À mà chắc thầy cũng bị cảnh cáo chứ chẳng sao đâu nhỉ. Thầy ngủ ngon”. Ừ, anh chỉ bị cảnh cáo thôi, chỉ là trừ điểm rèn luyện của giáo viên trong học kì này từ Khá xuống trung bình, chỉ là trừ của anh lương năm tiết dạy mà thôi. Không nhiều.
|