Mỹ Nhân Ngư Ngốc Nghếch Của Tôi
|
|
Nhưng khi cô về nhà, lại bất ngờ phát hiện em mình còn chưa trở về, bởi vậy cô về phòng trước, tắm rửa rồi thay quần áo.
Khi cô chuẩn bị ra cửa đi làm, vừa đúng lúc em gái về nhà, trên tay xách theo hai túi đồ ăn.
"Chân Nhân, em sao lại mua nhiều đồ ăn như vậy?" Hôm nay không phải sinh nhật của cô, đương nhiên cũng không phải sinh nhật của em gái cô.
Lam Chân Nhân đem đồ ăn đặt lên bàn. "Chị quên rồi sao? Em đã nói qua là muốn làm đồ ăn mời anh Dịch ăn, nhưng mà em sợ làm ra lại không thể ăn được, cho nên cái này, là đồ ăn hai ngày em mua về để luyện tập". Tuy rằng cô khá tự tin với tài nấu bếp của mình, nhưng đối tượng là anh Dịch, cô muốn làm cho anh những món phải ngon thật sự.
Nhìn thấy em gái mình có chăm chỉ để tâm làm thức ăn ngon mời Dịch Thương Duệ đến thế, trong lòng Lam Đình Nhân trầm xuống.
Chân Nhân thích Dịch Thương Duệ như vậy, mà tối hôm qua mình lại có thể phát sinh quan hệ với anh ta lần nữa, cô đúng là một người chị tồi! Rõ ràng sợ nhất là nhìn thấy em mình bị tổn thương, nhưng chính mình lại làm chuyện tổn thương em mình, cô thật sự tệ quá mà!
Hiện tại điều duy nhất cô có thể bù lại, đó là làm cho Dịch Thương Duệ thích Chân Nhân, nhưng anh nói chỉ xem Chân Nhân là em gái, nếu Chân Nhân biết, không biết sẽ khổ sở thế nào.
Có lẽ Dịch Thương Duệ còn chưa hiểu hết ưu điểm của Chân Nhân, bởi vì có ai mà lại không thích Chân Nhân, nếu anh thử qua lại nhiều với em gái cô thì cô tin anh chắc cũng sẽ thích nó mà thôi.
Cô biết mình nên làm như thế nào rồi!
Lam Đình Nhân đi về phía em gái, vỗ vỗ lên vai của cô. "Chân Nhân, em yên tâm, Dịch Thương Duệ nhất định sẽ thích ăn đồ em làm."
Lam Chân Nhân mỉm cười. "Nếu anh Dịch thích thì tốt rồi."
"Sẽ thích, anh ta nhất định sẽ thích ăn."
Cô quyết định không cùng Thương Duệ gặp mặt nữa, nhưng hy vọng anh và Chân Nhân có thể ở cùng một chỗ, ít nhất cũng phải thử giao du với con bé nhiều một chút, chứ không cần cự tuyệt Chân Nhân nhanh như vậy.
Trong văn phòng, ánh mắt Dịch Thương Duệ thâm trầm nhìn đống văn kiện trên tay, đó là danh sách mấy xí nghiệp Đài Loan muốn hợp tác cùng tập đoàn Hoa Dịch, lúc đầu đưa lên kế hoạch hợp tác đạt khoảng hai mươi mấy cái, sau khi trải qua hạch tuyển và đánh giá, tuyển ra được ba xí nghiệp danh tiếng và có nguồn vốn lưu động không tệ.
Vì chi nhánh của công ty cần tìm người hợp tác mới, hành trình đi Đài Loan lần này của anh là vô cùng quan trọng.
"Đại Khánh, Phong Hoa và Hưng Long. Chiếu theo tư liệu trên tay của chúng ta, tài chính của Đại Khánh là hưng thịnh nhất, công tác kinh doanh cũng tốt nhất, tựa hồ là đối tượng hợp tác không tồi." Ngoại trừ việc xem xét kế hoạch hợp tác do mấy xí nghiệp đưa đến, bọn họ còn tự mình thu thập không ít tư liệu về các công ty này.
"Đúng vậy, nhưng mà nơi tích cực mong muốn được hợp tác với chúng ta nhất là xí nghiệp Phong Hoa."
"Xí nghiệp Phong Hoa?" Dịch Thương Duệ lật lật trang sau, nhìn đến những tư liệu điều tra có liên quan đến xí nghiệp Phong Hoa.
"Đúng, người phụ trách kế hoạch lần này do xí nghiệp Phong Hoa phái ra chính là quản lý nghiệp vụ của bọn họ, trước kia anh từng thỉnh cầu qua rất nhiều lần, hi vọng được gặp mặt cùng Dịch tiên sinh."
|
Nghe Quang Khải nhắc tới như vậy, Dịch Thương Duệ cũng có ấn tượng, anh đã đồng ý cùng đối phương gặp mặt, thời gian là trưa thứ Bảy tuần trước, nhưng sau đó anh lại vì cái người phụ nữ chạy trốn kia mà hủy bỏ.
Nhìn văn kiện và tư liệu, thần sắc anh đột nhiên rùng mình. "Lục Học Hanh? Anh ta tên là Lục Học Hanh sao?"
"Đúng, nghe nói anh là con rể mới của Trịnh chủ tịch, có lẽ là muốn biểu hiện cho nhạc phụ xem, bởi vậy động tác cũng khá tích cực." Trương Quang Khải cho rằng thái độ nhiệt tình của Lục quản lí quả là không tệ, nhưng nếu xài quá nhiều tiểu xảo, thì có khả năng sẽ mang lại kết quả hoàn toàn ngược lại.
"Con rể mới vào cửa?" Dịch Thương Duệ suy tư.
"Có vấn đề gì sao ạ?"
"Không có việc gì!" Sắc mặt Dịch Thương Duệ bình tĩnh. "Sắp xếp cho tôi gặp mặt với đại diện bên Đại Khánh."
"Tôi biết rồi."
Khẽ liếc nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, Dịch Thương Duệ cầm lấy áo khoác đang vắt một bên mặc vào. "Tốt lắm, mấy chuyện khác giao cho hết anh xử lý."
"Dịch tiên sinh, anh muốn đi ra ngoài?" Trương Quang Khải khẽ ngạc nhiên.
"Đúng."
"Nhưng mà tôi nhớ là trưa hôm nay anh không có lịch hẹn kí kết hợp đồng nào..."
"Tôi hẹn mỹ nhân ngư của tôi cùng nhau ăn cơm trưa." Anh nở nụ cười, "Thế nào, còn có việc gì sao?"
"Không có." Anh lắc nhẹ đầu. "Dịch tiên sinh, xem anh hình như rất thích mỹ nhân ngư 'của anh' nha." Anh rất ít khi nhìn thấy ông chủ nhắc đến bất kì người phụ nữ nào mà có biểu hiện vui vẻ như vậy.
"Tôi chỉ có thể nói là cô ấy khiến cho tôi rất hứng thú!" Anh trả lời khéo léo. "Anh không phải đã biết mỹ nhân ngư của tôi là ai rồi chứ?"
Nghe anh hỏi, Trương Quang Khải không giấu diếm, "Nếu như tôi đoán không sai người đó chính là Lam Đình Nhân tiểu thư, chị gái của Lam Chân Nhân, đúng không?"
"Ha ha, liệu có gì qua được cặp mắt của anh không đây hả? Chuyện gì cũng lừa không được anh!" Thực tình anh cũng không muốn giấu diếm, nếu không thì đã không trả lời rồi. "Được rồi, tôi phải đi đây, cuộc hẹn này tôi dự tính phải cố gắng lừa để bắt cóc được cô ấy, lỡ mà mỹ nhân ngư chờ lâu quá trốn mất, tôi sẽ thất vọng lắm đó."
"Được, chúc anh hẹn hò vui vẻ."
Nhìn bóng sếp rời đi, Trương Quang Khải quyết định không đem mấy lời trong lòng nói ra nữa.
Anh vốn muốn hỏi, sếp đối với Lam Đình Nhân tiểu thư có thật nghiêm túc hay không.
Nhưng mà anh biết Dịch tiên sinh về phương diện tình cảm chưa từng dự tính xa vời, bởi vậy anh ta đối với Lam Đình Nhân tiểu thư "nghiêm túc" là ở mức độ nào, chỉ sợ ngay cả bản thân anh ta cũng không biết? Như vậy cho dù có mở miệng hỏi, hẳn cũng chỉ nhận được một đáp án mơ hồ mà thôi.
|
Nhưng mà từ thứ Sáu tuần trước tới hôm nay, đã qua một tuần, nếu chỉ đơn thuần là tình một đêm, hẳn là sẽ không duy trì lâu như vậy, hơn nữa, hai ngày trước Dịch tiên sinh sau khi kết thúc mấy cuộc họp, từng oán giận nói hình như nếu anh ta không gặp mỹ nhân ngư thì cảm thấy vô cùng buồn chán, hại tinh thần của anh ta sa sút, làm việc không nổi.
Lời này mới nghe qua tưởng như nói đùa, nhưng trước giờ Dịch tiên sinh khi đang làm việc chưa từng nhắc tới chuyện phụ nữ, hơn nữa ngay lúc đó vẻ mặt anh ta ngoại trừ có vài điểm bất mãn, còn có chút mất mát, có thể thấy được mức độ mà anh ấy thích Lam tiểu thư vượt xa khỏi cái "hứng thú" như lời anh ấy nói.
======================
Lam Chân Nhân trên tay xách theo đống đồ ăn cô vất vả làm, giữa trưa đến công ty tìm anh Dịch, cô hỏi qua anh Trương, anh nói anh Dịch trưa hôm nay không có lịch gì, mà cô cũng không gọi điện thoại cho anh Dịch, bởi vì cô muốn cho anh bất ngờ, hy vọng anh sẽ thích đồ ăn cô làm.
"Chân Nhân, thật có lỗi, Dịch tiên sinh giữa trưa lại có hẹn bất ngờ, cho nên vừa mới đi ra ngoài." Trương Quang Khải trên mặt có một chút áy náy.
Bỗng nhiên vừa mới nghe Dịch tiên sinh nhắc tới trưa nay có hẹn với Lam Đình Nhân, tuy rằng muốn nói cho Dịch tiên sinh biết Chân Nhân trưa hôm nay sẽ tìm đến anh, nhưng thấy Dịch tiên sinh suốt mấy ngày buồn bã hiếm hoi mới có lại được nụ cười, cho nên anh cũng khó nói ra miệng.
Bởi vì vậy, anh cảm thấy thực sự có lỗi với Chân Nhân.
"Anh Trương, anh không phải giải thích với em đâu, anh Dịch cũng là vì công chuyện, không có vấn đề gì đâu." Mặc dù có chút thất vọng, nhưng trên mặt Lam Chân Nhân vẫn tươi cười, bởi vì cô không muốn làm cho anh Trương phải tự trách. "Anh Trương, anh có hẹn với ai không? Em cũng có làm phần cho anh đây."
Trương Quang Khải nhìn cô, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Chân Nhân lộ ra những đường nét uyển chuyển đúng tiêu chuẩn mỹ nhân phương đông, liền cảm thấy cô rất được, hơn nữa cá tính nhu thuận dịu dàng, nhưng mà Dịch tiên sinh hình như đối với cô bé này không chút hứng thú, ngay cả lần này đến Đài Loan có gặp mặt cô hay không cũng phải đợi anh phải nhắc.
Vốn là sếp anh đã trả lời không muốn gặp cô, nhưng sau đó lại chủ động hỏi điện thoại của Chân Nhân, lúc ấy anh còn thấy kỳ quái Dịch tiên sinh làm sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy, thì ra là vì Lam Đình Nhân tiểu thư.
Nhận ra anh Trương nhìn cô không nói gì, Lam Chân Nhân cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Anh Trương, làm sao vậy, có phải là anh cũng có việc hay không? Nếu là như vậy, không có vấn đề gì, lần sau em lại đến."
"Anh không sao, bây giờ cũng là thời gian nghỉ ngơi." Trương Quang Khải nhẹ nhàng cười cười, "Đi, chúng ta đến phòng khách, anh vừa lúc đói bụng."
"Ân." Có người cổ động làm cho cô cũng cảm thấy hứng thú.
Hai người đi vào phòng khách, Lam Chân Nhân đem lồng cơm đặt lên bàn, sau đó cô lại lấy ra từng tầng từng một.
Nhìn năm cái hộp đựng đầy đồ ăn, tuy rằng anh không biết tên từng món, nhưng nhìn ra được mấy món đó đều không phải món gia đình thông thường, bởi vì mỗi món trông vừa ngon miệng lại vừa tinh xảo, nhất định cô tốn không ít thời gian.
"Thơm quá, nhất định ăn rất ngon, không ngại anh ăn sạch hết chứ?"
"Ăn sạch hết?" Lam Chân Nhân run lên, sau đó hiểu được anh nhất định là muốn an ủi cô mới nói như vậy, điều này làm cho cô cảm thấy đau khổ, cũng nở nụ cười. "Ăn sạch hết đương nhiên là rất tốt, nhưng anh Trương nếu ăn nhiều như vậy, anh có thể biến thành một ông bụng bự nha."
So với anh Dịch vô tâm lại nghiêm túc, anh Trương tựa như anh trai hàng xóm nhà bên, đối với cô thật sự thân thiết, bởi vậy cô mỗi lần đều là gọi điện thoại trước cho anh Trương, hỏi anh mấy chuyện về anh Dịch.
|
"Đồ ăn ngon trước mặt, có thành một ông lão bụng bự thì thành ông lão bụng bự vậy."
Cô cười cầm chiếc đũa cùng cái đĩa nhỏ đưa cho anh. "Như vậy mời dùng đi!"
Trương Quang Khải cam đoan, "Anh nhất định sẽ ăn hết sạch."
"Ha ha." Cô vui vẻ cười.
Trương Quang Khải ăn đồ ăn, tiếp đó nhớ tới một việc. "Chân Nhân, anh hỏi em, nếu Dịch tiên sinh đã có người trong lòng rồi, thì em sẽ làm như thế nào?"
Tuy rằng anh chưa xác định được tình cảm thật sự của Dịch tiên sinh đối Lam Đình Nhân tiểu thư, nhưng chuyện có yêu thích ở một mức độ nhất định thì có thể xác định được, hơn nữa, tương lai lỡ mà Chân Nhân biết người trong lòng của Dịch tiên sinh là chị gái của cô, chắc hẳn sẽ bị đả kích không nhỏ.
Hiện nay hai chị em cô sống nương tựa lẫn nhau, hơn nữa tình cảm xem ra rất tốt, hy vọng sau này sẽ không do chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm chị em của các cô.
"Anh Dịch đã có người yêu thích sao?" Lam Chân Nhân có chút kinh ngạc, bởi vì trước đây anh Trương từng nói qua anh Dịch không có bạn gái, cũng không có người trong lòng.
"Không phải, anh vừa mới nói đây chỉ là giả thiết."
"Câu hỏi giả thiết sao?" Cô suy nghĩ. "Nếu anh Dịch đã có người yêu thích, em sẽ chúc phúc cho anh ấy."
"Em không khó chịu sao?" Cô không phải thích Dịch tiên sinh lắm sao?
"Khó chịu? Có lẽ là có, nhưng mà em không thể nhất định bắt anh Dịch thích em được, ngược lại dường như hy vọng được nhìn thấy anh ấy hạnh phúc."
Trương Quang Khải cảm thấy được cô nói những lời này là thật tâm, bởi vì biểu hiện của cô thoạt nhìn rất chân thực, nhưng đây dường như có chút kỳ lạ. "Nhưng không phải em rất thích anh ta?"
"Đúng vậy, em rất thích anh Dịch." Cô thường hỏi anh Trương chuyện về anh Dịch, bởi vậy cô thật lòng trả lời tâm ý của mình. "Mẹ em qua đời từ rất sớm, một tay cha em nuôi nấng hai chị em em lớn lên, tuy rằng cha em chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, nhưng cha rất yêu thương chị em, đối với em mà nói, trên thế giới này vĩ đại nhất là cha, nhưng cha em ba năm trước đây đã qua đời." Giọng nói của Lam Chân Nhân vô cùng khổ sở và sầu não.
"Năm ngoái lúc em thực tập ở khách sạn bên Australia bị một nữ khách gây khó xử, cũng bị yêu cầu bồi thường, em thật sự cảm thấy rất sợ hãi, may mà có anh Dịch giúp em, em thật rất vui, cảm giác anh ấy giống như cha em bảo hộ cho em, không cho em bị thương tổn hay ủy khuất gì hết, cho nên từ giây phút đó em đã rất thích anh Dịch." Lúc ấy anh Trương không ở đó, sau đó không lâu anh mới đi vào khách sạn.
Thích giống như cha?
Lời nói của Lam Chân Nhân khiến cho Trương Quang Khải có chút kinh ngạc, nhìn cái biểu cảm sùng bái trên khuôn mặt cô, dường như anh có thể không cần phải lo lắng cho chị em cô sau này sẽ vì Dịch tiên sinh mà tình cảm xấu đi nữa.
"Anh Trương, sao anh không ăn? Có phải tại em nói nhiều quá không?" Tuy rằng anh Trương đối xử với cô vẫn rất thân thiết, nhưng vừa rồi hình như là cô nói hơi nhiều, có lẽ sẽ làm anh Trương cảm thấy thực nhàm chán.
"Không đâu, anh rất thích nói chuyện phiếm với em, cho nên em cứ tiếp tục nói không có vấn đề gì."
"Ân."
|
Trương Quang Khải vừa ăn đồ ăn ngon, vừa nghe Lam Chân Nhân nói chuyện, cả hai trải qua một buổi trưa vui vẻ.
Chương 5
"Anh nói vậy là có ý gì?"
Giữa trưa, Lam Đình Nhân vội vàng đi đến quán ăn mà Dịch Thương Duệ đã nhắc tới, vừa ngồi xuống, liền khẩn trương hỏi.
Vì Chân Nhân, cô đã quyết định không gặp mặt anh nữa, cho dù anh đã nhiều lần đánh tiếng mời cô cùng dùng cơm, cô đều tìm cớ cự tuyệt, chỉ hy vọng anh có thể thử qua lại với Chân Nhân.
Kết quả là sáng nay cô nhận được tin nhắn anh gửi, nói cái gì mà tốt hơn cô nên thân thiện với anh một chút, nếu không thì có thể anh sẽ oán trách với Chân Nhân là cô đối xử với anh không tốt.
Cô quả thật không hiểu, không lẽ ý của anh ta là muốn nói cho Chân Nhân biết việc giữa hai người sao? Lòng cứ khẩn trương, cô liền gọi điện thoại hỏi anh, nhưng anh chỉ nói gặp mặt nhau mới trả lời câu hỏi của cô, rồi cho cô địa chỉ tiệm ăn này, bảo cô đúng giữa trưa đến.
Không phải là cơm tối mà là cơm trưa, cũng không hẹn ở phòng ăn của khách sạn anh đang ở, Lam Đình Nhân cảm thấy yên tâm phần nào, hơn nữa muốn biết rốt cuộc anh ta có ý đồ gì, vì vậy cô đến nơi hẹn rất đúng giờ.
Thấy được người lâu ngày không gặp, Dịch Thương Duệ khẽ mỉm cười. "Đừng vội, vừa rồi anh đã giúp em gọi món, là bò bít-tết, hy vọng là em thích."
Tuy rằng Lam Đình Nhân chỉ định nói chuyện xong với anh sẽ đi liền, nhưng ngay lúc đó người phục vụ đem thức ăn lên, nên cô đành đợi người phục vụ bày xong lên bàn mới nói được.
"Mời hai vị từ từ dùng bữa."
Sau khi người bồi bàn rời đi, cô liền hỏi lại thêm lần nữa. "Tin nhắn lúc sáng anh gửi là có ý gì? Anh định đem chuyện giữa hai ta nói với Chân Nhân thật sao?" Vì nhận được tin nhắn lúc sáng của anh hại cô không thể chuyên tâm vào công việc.
Chỉ là nhìn thấy vẻ hoảng hốt lo lắng của cô, Dịch Thương Duệ lại càng bình tĩnh, anh cầm lấy dao nĩa đưa cho cô, "Mau thử xem, món bò bít-tết ở đây rất có tiếng."
Cô làm gì có tâm trạng để ăn bò bít tết!
"Dịch Thương Duệ, rốt cuộc anh có ý gì?"
"Em ăn trước đi, rồi anh mới trả lời câu hỏi của em!"
"Anh!" Cô đành nhận lấy dao nĩa, cắt nhỏ một miệng bò cho vào miệng.
"Ngon không?"
Tuy là cô không lòng dạ nào thưởng thức, nhưng mùi vị (đang nhai) trong miệng quả thật rất ngon làm hai mắt cô sáng ngời, không nhịn được tán thưởng, "Ân, ngon lắm." thịt mềm mà rất ngon.
"Em thích là được rồi." Dịch Thương Duệ cũng bắt đầu động dao nĩa.
|