Bloody Contract – Máu Hiếm
|
|
Chương 5
“Ê! Cô sao thế?”_Kaito hỏi trên đường đi học với nhỏ vào sang hôm sau. “Sao là sao?” “Trông cô như sắp chết đến nơi ấy.” “Chắc tại tối qua ngồi xem bài ôn Văn.”_Nhỏ gà gật. “Vở Romeo và Juliet ấy hả?” “Uhm.” “Cô chưa từng đọc cái đó sao?” “Ngược lại. Khi ở Anh tôi từng đóng vai Juliet trong vở kịch của trường đấy.” “Thế xem lại làm gì nữa?” “Cho chắc thôi…” “Không lẽ tò mò về chuyện tôi đi hẹn hò nên không ngủ được?” “Điên à?” “Tùy cô.”_Kaito cười ranh mãnh. “À Kaito này, anh bao nhiêu tuổi rồi?” “18.” “Anh 18 được bao lâu rồi?” “100 năm? Tôi không nhớ nữa.”_Anh trả lời không chút ngại ngùng. Nhỏ rùng mình. Vừa bước vào trường, mọi người đã bắt đầu xì xầm khi thấy nhỏ đi với Kaito. Hay thật. “Đứng cách tôi….10m. Mau!”_Nhỏ thì thầm. “Tôi không thích đấy.”_Kaito nói rồi đi sát vào nhỏ hơn. “Anh muốn chết mà!”_Renata hét. “Mọi người đang nhìn đấy!” Nhỏ khựng lại và thấy vài người đang xì xầm. “Đáng ghét.” “Đó là hậu quả của việc người đứng đầu trong trường này đấy.”_Kaito mỉa mai. Nhỏ định đáp lại thì… “Xin chào, em là Scarlett Renata đúng không?”_Một giọng nói vang lên. Renata và Kaito quay lưng lại. Wow. Nhỏ cảm thấy má mình nóng lên, hơn cả lúc tối qua. Một cậu trai đang đứng đó và mỉm cười “nụ cười chết người” với nhỏ. Mái tóc bạch kim ánh lên trong nắng, đôi mắt tím kì lạ, từng đường nét trên khuôn mặt cậu ấy đều thật tuyệt vời và đáng yêu. “Anh là Kimihiro Yuuki. Anh đã nghe em hát ở vườn trường ngày hôm qua.”_Anh ấy lại cười. Tim nhỏ như lỡ mất một nhịp. “Ơ…dạ…ơ…”_Nhỏ lúng túng. Kaito huých tay nhỏ một cái. “Yuuki? Xuống đây làm gì? Chẳng phải nhóc cũng thích “mai danh ẩn tích” lắm mà.”_Kaito gọi tên anh ấy tỉnh bơ. “Em vẫn hay xuống kiểm tra học sinh mới mà.”_Kimihiro điềm đạm. “Vây sao? Kiểm tra học sinh mới cơ à?”_Kaito nhướng mày, trông có vẻ khó chịu. “Chúng ta đều vậy cả mà.” “2 người nói gì tôi không hiểu?”_Nhỏ lúng túng. Mọi người xung qunh lại bắt đầu xì xào. “Đi thôi, Renata.” “Ơ hay!”_Nhỏ kêu khi bị Kaito lôi xềnh xệch đi. “Anh bị làm sao thế?!!” “Tôi muốn cô tránh xa thằng đó ra.” “Tại sao?!” “Cô không thấy màu mắt hắn à?” “Màu tím đẹp mà. Ngoài Syrena ra tôi chưa thấy mắt ai có màu tím như vậy nữa.” “Đồ ngốc! Màu mắt đó là sản phẩm của cặp kính áp tròng xanh lơ đấy!”_Kaito gắt. Nhỏ sững sờ. “Màu xanh…vậy nghĩa là….” “Màu mắt thật sự của hắn là màu đỏ.” Renata nhớ lại ngày đầu gặp Kaito, màu mắt anh ta lúc đấy cũng có màu đỏ. Nhưng khi uống máu thì nó trở lại màu xanh lá như thường….không lẽ…. “Ý anh….Kimihiro..là…uhm…” “Phải. Hắn ta cũng là một vampire! Nhưng không phải dòng True-Ancestors như tôi đâu!” “Chứ là gì?” “Death Apostles. Không phải vampire thuần chủng, hắn BỊ biến thành vampire.” “Làm sao thành vampire được?” “Khi bị cắn.” “Thế sao tôi không bị?” “Người hiếm máu là khác, hiểu chưa?”_Kaito đảo mắt. “Anh nghĩ Kimihiro sẽ hại tôi?” “Không biết. Nhưng Death Apostle không bị lệ thuôc vào các luật lệ như chúng tôi đâu. Chúng hút máu bất kì ai chúng thích.” “Thế thì mọi người chết hết mất.” “Tất nhiên cũng phải có liều lượng. Nếu chúng tàn sát quá nhiều hoặc để lộ than phận thì hoàng tộc True-Ancestors sẽ ra tay.” “Vampire cũng có hoàng tộc?”_Nhỏ ngạc nhiên. “Những người đi thi hành luật lệ. Phải. Chúng tôi có.” “Đáng sợ nhỉ?”_Renata thì thào rồi chợt nghĩ ai là người quản lý những người có siêu năng lực như cô. “Nói chung càng ít tiếp xúc với hắn càng tốt. Màu mắt của các Dead Apostle thường là màu đỏ, còn của True-ancestor chỉ có màu đỏ khi đói thôi, cô cứ thế mà phân biệt.” “Ơ…uhm.” “Tới lớp cô rồi này. Đừng quên những gì tôi dặn.” “Biết rồi.”_Nhỏ đảo mắt và đi vào lớp. “Renata! Xin chào!”_Himawari cười khi thấy nhỏ, cô bạn lúc đó đang nói chuyện với Takaedo Ryo. “Chào Himawari!”_Nhỏ nói rồi ngồi xuống bàn mình. “Này! Cô là gì của đại ca Hanagawa thế?”_Takeado quay xuống. “Kaito ấy hả? Người quen thôi.”_Nhỏ nói dối. “Cô gọi Hanagawa bằng tên sao?”_Takeado trợn tròn mắt. “Anh ta cũng vậy thôi.” “Renata này, chưa ai kể cả tụi mình dám gọi anh ấy bằng tên cả.”_Himawari ngạc nhiên. “Vậy à? À mà Matsuzaka Arita là ai thế?”_Nhỏ hỏi. Himawari và Takaedo cùng tái mặt. “Trời ơi! Đừng gọi tên tùm lum như thế!”_Hamawar có vẻ hoảng hốt. “Tại sao?” “Cô ta cần được day dỗ về nột quy trường đấy. Tôi trích một đoạn cho nghe nhé! Điều 5 bộ luật của trường ghi rõ: “Không ai được phép tùy tiện gọi tên những nhân vật quan trọng trong trường trừ phi nằm trong top 10 học sinh đứng đầu.”_Takeado liếng thoắng. “Bộ luật kì cục. Mà đó là ai vậy?” “Chị ấy là người đứng thứ 5 đấy. Bạn gái của Hanagawa, lớp 12, ngoại lệ duy nhất trong trường.” “Là sao?”_Nhỏ cuốn cuốn những lọn tóc của mình “Này nhé! Trường mình là Le Meilleur nghĩa là tốt nhất. Những học sinh ở đây đều phải thật hoàn hảo, nhưng Matsuzaka là một ngoại lệ. Chị ấy xinh đẹp và học giỏi nhưng gia đình không giàu, do thành tích học tập quá khủng nên chị ấy mới được đặc cách vào đây đấy.”_Takaedo nói. “Chuyện tình của chị ấy và anh Hanagawa cũng được xem là “cổ tích thời hiện đại” trog trường này đấy. Lúc đầu họ cãi nhau dữ lắm nhưng rồi dần dần trở thành một cặp. 2 người đó được gọi là Kairita đấy.” “Ghê nhỉ?”_Nhỏ ngạc nhiên, không biết cái chị Matsuzaka đó có thật sự biết Kait là-thứ-gì không. Tuy nhiên, trong long nhỏ thấy không vui. “Nếu có dịp, tụi này sẽ chỉ cho. Matsuzaka cũng hay xuống gặp Himawari lắm.”_Takaedo nói. “Thế còn Kimihiro-san?”_Renata sực nhớ ra. “Kimihiro Yuuki? À anh ấy cũng khá kín tiếng nhưng rất hòa đồng và vui vẻ.”_Himawari nói. “Nếu mình không lầm thì anh ấy hồi nãy đã bắt chuyện với mình.” “Chuyện đó cũng dễ hiểu. Anh ấy luôn đến chào các học sinh mới.” “Anh ấy có vẻ….tốt.” “Kimihiro-san chưa bao giờ gây hấn với ai cả.”_Takaedo nói. “Nhưng nếu cần thì anh ấy đánh nhau không tồi đâu.” Chúng tôi còn ngồi bàn về họ đến khi chuông reo vào lớp. “Được rồi! Hôm nay lớp ta lại có học sinh mới đấy!”_Cô Hasaki nói. “Cậu ấy là học sinh trao đổi, sẽ học với chúng ta trong vòng 1 tuần.” Cả lớp bắt đầu xì xầm. “Bạn ấy từ Anh tới, và có một điều đặc biệt là cậu ấy nhỏ hơn các em một tuổi nhưng học nhảy lớp. Vào đây đi em!”_Cô Hasaki gọi. “Eh…khoan đã.”_Nhỏ nghĩ thầm. “Đến từ Anh quốc? Nhỏ hơn một tuổi?” Renata như bị sét đánh. Bước vào lớp là một cậu nhóc với mái tóc vàng óng như nắng và đôi mắt màu nâu mật ong tuyệt đẹp. Cả lớp hét lên và quay lại nhìn chằm chằm Renata. Phải. Bất kỳ ai cũng có thể thấy được sự giống nhau của từng đường nét trên khuôn mặt 2 người, tuy nhiên, ở Natasy, những đường nét đó trông hoàn hảo và đáng yêu hơn. “Xin chào mọi người, em tên là Scarlett Natasy, học sinh trao đổi từ Anh. Mong mọi người giúp đỡ trong thời gian đầu.”_Cậu nhóc mỉm cười rồi nhìn chằm chằm vào Renata. “Xin chào, chị…” Chưa nói hết câu, cậu ta đã đi xuống và ngồi bàn ngay sau lưng nhỏ. “Natasy? Em làm gì ở đấy?” “Em là học sinh trao đổi mà.” “Em rời Anh quốc một tuần cơ à? Còn Swayne thì sao?” “Swayne là người bảo em nên tham gia chương trình trao đổi đấy.”_Thằng bé cười tươi rói khi nhắc đến vị hôn thê của mình. Nhỏ rên rỉ. Buổi học đó bắt đầu bằng những tiếng xì xầm và kết thúc bằng những lời ca tụng vẻ đẹp thiên sứ của Natasy. “Wow! Hai chị em người giống nhau thật! Chỉ khác màu tóc và mắt thôi.”_Himawari cười. “Cảm ơn chị! Chị Renata không làm phiền mọi người chứ?”_Thằng bé hí hửng. “Em có ý gì vậy hả?” “Cô ta đã giậm chân anh ngay buổi đầu đấy.”_Ryo nói. Cậu ta đã cho tôi gọi cậu bằng tên. (Thật ra Ryo bị Himawari ép đúng hơn) “Thấy chưa? Xa nhà một tí mà chị đã quên hết những lễ nghĩa được dạy rồi.” “Đây là Nhật Bản! Không phải Anh quốc.”_Nhỏ càu nhàu. “Renata! Cô đâu rồi!”_Giọng Kaito vang lên. Anh ta đang đứng ngoài cửa lớp, tay trong tay với…ôi trời! Một cô gái rất dễ thương với mái tóc đen ngang vai và đôi mắt to tròn long lanh như nước hồ mùa thu đang đứng nắm tay Kaito. Cô ấy đang mỉm cười thân thiện với mọi người trong lớp, một cô gái rất xinh đẹp. “Không đẹp bằng Swayne!”_Natasy bình phẩm. “Em không thể so sánh vậy được! Swayne là người Anh thuần khiết.” “Mà tại sao anh ta lại gọi chị bằng tên một cách hách dịch như vậy?”_Natasy cau mày. “Một người….bạn thôi.”_Nhỏ nói từ bạn như thể nó có rất nhiều nghĩa, Natasy muốn chọn nghĩa nào cũng được. “Khắc tinh của chị à?” “Có thể vậy.” “Syrena sẽ không vui đâu, nếu nghe anh ta gọi chị như vậy.” “Syrena đang ở Anh cơ mà.” Natasy nhìn chằm chằm vào Renata. “Không lẽ….”_Nhỏ trợn mắt. “Cô lại điếc rồi hả?”_Kaito bước vào kéo tai nhỏ. “Đau đấy!!” “Bỏ chị ấy ra!”_Natasy nắm tay Kaito. “Cậu là ai?” “Em trai.” “Thôi Kaito! Bỏ Renata ra đi.”_Himawari xen vào. “Chào chị Arita.” Nhỏ sững người, cô gái đó là Arita sao? Uhm….2 người đó thật hợp đôi. Kaito cuối cùng cũng buông ra. “Sao em cô lại ở đây?”_Kaito nhướng mày. “Học sinh trao đổi. Hơn nữa, tôi học nhảy lớp.”_Natasy như không biết sợ là gì. “Rất cá tính, y như chị nhóc vậy.” Nhỏ lườm Kaito. “Xin chào, chắc em là Renata? Kaito nhắc rất nhiều về em.”_Arita tươi cười bắt tay nhỏ. “Vâng…chào chị…”_Nhỏ ấp úng. Chắc anh ta lại toàn nói xấu nhỏ không chứ gì! Không ngờ nhỏ lại được gặp Arita nhanh như thế. Mọi chuyện thật như đang mơ. “Chị Renata…em đến đây cũng có chuyện cần nói.”_Natasy liếc nhìn xung qunh rồi quay lại thì thầm vào tai nhỏ. “K…không thể…”_Nhỏ lắp bắp. “Chị hoàn toàn có thể lựa chọn.” “Đ…được rồi…” “Chuyện gì thế?”_Ryo chen vào. “Không có gì…uhm mình muốn về nhà sớm…Natasy ở lại với mọi người nhé…”_Renata tái mặt rồi vội ôm cặp ra khỏi lớp. Không ai đuổi theo cả. Hay thật. Nhỏ bước đi mà chân cứ nặng như đeo chì. Chuyện mà Natasy nói….không thể nào… “Em về sớm vậy?”_Một giọng nói vang lên, là Yuuki. “Ơ chào Kimihiro-san…”_Nhỏ ngập ngừng, nhớ lại lời dặn của Kaito. “Em cứ gọi tôi là Yuuki. Chắc Kaito đã cảnh báo em về tôi nhỉ?”_Anh ấy cười hiền. “Ơ…em…” “Không sao. Tôi hiểu. Chỉ là tôi muốn em biết tôi không có ý xấu. Em là người hiếm máu của Kaito, tôi không có quyền hạn gì cả.” “Ơ…uhm…”_Nhỏ vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp. “Chúng ta đi dạo một lát nhé!”_Yuuki cười rồi dẫn nhỏ tiến về công viên gần trường. Họ đi với nhau trong im lặng ngại ngùng. Những chiếc lá cuối thu bay xàoxạc, phong cảnh này càng làm nhỏ lo lắng hơn. “Em…cũng không phải người thường đúng nghĩa phải không?”_Anh chợt hỏi. Nhỏ như bị sét đánh. “S…sao anh…?” “Anh có thể cảm thấy điều đò. Xét về mùi hương của máu, em có thể điều khiển nước?” Nhỏ cảm thấy như muốn nói hết bí mật của mình. Dù sao anh ấy cũng đã biết, tội gì phải giấu? Nhỏ không muốn vác theo cái hòn đá tảng bí mật. Yuuki-san có vẻ tốt, có lẽ kể cho anh ấy cũng đỡ hơn đi nói với Kaito. “3 chị em trong nhà của em, từ nhỏ luôn bị những tai nạn kì lạ.”_Nhỏ thì thào. “Kì lạ?” “Chị em suýt chết cháy trong một nhà kho. Em thì trượt chân rơi xuống nước. Còn em trai em bị vùi trong một trận đỗng đất nhỏ. Chúng em đều được cứu sống…nhưng mọi chuyện không còn như xưa….tụi em phát hiện năng lực của mình…” “Cả 3 chị em cùng bị? Có lẽ đó là lý do vì sao đột nhiên anh cảm nhận được một mùi máu tuyệt vời khác trong trường. Mùi của đất.”_Yuuki cau mày. “Xin lỗi nếu làm em sợ.” “Không sao. Ba em bảo những năng lực đó, cùng sự thay đổi màu sắc trong mắt là món quà của Thượng Đế. Tụi em không chắc về điều đó lắm.”_Nhỏ cười chua chát. “Đôi khi ta gặp định mệnh của mình trên con đường ta luôn chọn để tránh nó mà.”_Yuuki cảm thông. “Thế anh thì sao? Tại sao anh lại trở thành vampire?” “Anh không muốn kể nhiều về chuyện đó. Nói chung là anh đã bị cắn, vậy thôi…”_Đôi mắt của anh buồn đến mức nhỏ không dám hỏi thêm. “Có lẽ em nên về thôi. Kaito sẽ cau có nếu biết người hiến máu của mình đi chơi với một Dead Apostle đấy.” “Mặc xác anh ta! Em không quan tâm! Chắc lại đi chơi với Arita rồi.”_Nhỏ cau mày. Yuuki có vẻ ngạc nhiên. “Dù sao còn em trai em mà. Về đi.” “A chết! Em quên mất Natasy! Cảm ơn anh nhé! Hôm nay em đã rất vui. Tạm biệt.”_Renata cười rồi chạy đi. Yuuki đứng đó, mỉm cười hiền và nhẹ nhàng dạo bước trong những chiếc lá rơi.
|
Chương 6
Vừa mở cửa nhà ra, Renata đã biết rằng cuộc đời mình sắp chấm dứt. Reanata nhìn vào phòng khách và 4 cặp mắt cũng nhìn chằm chằm lại vào nhỏ. “Chào chị Ren! Em đưa bạn chị về nhà chơi, không sao chứ?”_Natasy “tung tăng” chạy lại chỗ nhỏ. “Nhà cô cũng đẹp phết nhỉ?”_Ryo nói. Nhỏ như muốn đập đầu vào tường. Thiên đường bình yên của nhỏ giồ đã bị “xâm hại” hoàn toàn. “Nếu cậu thấy phiền thì…”_Himawari nói. “Không sao đâu Himawari. Mình không phiền CẬU.”_Nhỏ cố tình nhấn mạnh chữ cuối. “Thế là trừ Himawari ra, cô phiền bọn tôi chứ gì?”_Kaito lè lưỡi. Thánh thần thiên địa ác quỷ bắt anh ta đi! “Sao anh không đưa chị Matsuzaka đi chơi đi?”_Nhỏ hậm hực. “Arita hôm nay phải ở nhà phụ giúp gia đình, không đi được.” “Thế thì tới mà giúp chị ấy.” “Nhóc muốn đuổi thì nói đại ra đi.”_Kaito khích. Renata nổi điên lên. “Có lẽ nếu làm vậy cũng không sao….anh ta không hề biết rằng mình…nhưng Natasy sẽ phát hiện ra….kệ đi vậy…”_Nhỏ đấu tranh tư tưởng dữ dội. Kaito bắt đầu với lấy cái ly uống nước. “Bây giờ…hoặc không bao giờ.”_Renata nhắm mắt và lén búng tay một cái. Ngay lập tức, Kaito ho sặc sụa và phun gần hết nước vào mặt Ryo. “Ặc….sao tự nhiên nước lại ….xông cái ào vào cuống họng…”_Kaito vừa ho vừa nói. “Biện luận hay đấy đại ca.”_Ryo làu bàu và lau nước trên mặt. “Một mũi tên trúng 2 đích. Yeah!”_Nhỏ cười thầm. Natasy nhìn nhỏ với ánh mắt cáo buộc. “Châc! Uống nước cũng không xong.”_Renata lè lưỡi còn Himawari chỉ ngồi cười mỉm. “Cô…”_Kaito hằm hè. Nhỏ vẫn tỉnh bơ đi vào trong bếp. “Anh ta không biết rằng người hiến máu của mình cũng đâu hoàn toàn là người.”_Renata cười thầm. “Như vậy là không được nhé chị.”_Natasy chợt xuất hiện. “Gì chứ! Anh ta chọc chị trước.” “Nhưng anh ta cũng là người thường.” “Người thường? Anh ta là vampire đấy!”_Nhỏ nói. Im lặng. Renata nhận ra mình đã lỡ lời thì đã quá muộn. Natasy vẫn tỉnh như không. “Biết ngay mà.”_Thằng nhóc thở dài, đùa nghịch với những sợi tóc vàng óng như nắng của mình. “E..em…gì cơ? “Em biết là cái trường đó có người không bình thường. Một số chuyển động trên đất quá nhanh để là chuyển động của người bình thường. “Ơ…uhm”_Nhỏ cố lờ đi. Hy vọng Natasy không hỏi gì về tại sao nhỏ lại biết Kaito là vampire. “Tại sao chị lại biết anh ta là vampire?” Nhỏ muốn đâm đầu vào tường. “À…chị..thật ra…”_Renata lúng túng. Natasy lập tức nhìn vào mu bàn tay phải của nhỏ rồi cau mày. “Đưa em xem tay của chị.” “Hả?” “Đưa em xem!” Renata run rẩy đưa tay mình lên. Natasy nhìn chằm chằm vào chỗ hôm trước Kaito đã đặt dấu ấn của anh ta lên đó. “Chị….”_Natasy mở to mắt. “*@!#$!^%$#!!!”_Thằng bé chửi một tràng. “Basta di parlare!!S’il vuos plait!*”_Nhỏ húng hắng. “Mọi người nghe hết bây giờ!” “Chị vừa sử dụng 3 thứ tiếng đấy.”_Natasy cau mày. “Chị nghĩ sao mà đi làm người hiến máu hả?” “Thì chị….nói chung là mù mịt lắm! Mạo hiểm cho vui ấy mà.” “Cho vui? Nếu anh ta mất kiểm soát thì chị sẽ chết đấy!!!” “Không sao đâu, mọi chuyện vẫn ổn.” “Nói dối.” “Uana bugia veniale.”_Nhỏ cố vớt vát. “Syrena sẽ không vui đâu. Khi chị ấy biết, anh ta sẽ thành một đống tro đấy.” “Chị ấy không thể biết nếu em không nói.”_Renata nhìn thằng em với con mắt ngây thơ. “Che coglioni che ha questa.”_Natasy lầm bầm. “Được thôi. Nhưng nếu chị gặp nguy hiểm…” “Chị sẽ không gặp nguy hiểm.”_Renata mỉm cười trấn an. Ánh mắt Natasy dịu lại. “Per l’amore di Dio. Cẩn thận đấy.”_Natasy nói rồi bước ra ngoài. Còn một mình trong phòng bếp, nhỏ thở dài. “Syrena sẽ không vui chút nào đâu, nếu chị ấy biết.”_Renata nghĩ thầm. Thật là kỳ lạ vì nhỏ lại nhớ đến Syrena. Chị ấy và nhỏ không được hợp nhau cho lắm. Syrena tự tin đến mức ngạo mạn, nhưng chị ấy rất yêu thương những người chị ấy cho rằng xứng đáng. Nếu Syrena đến học trường LeMeilleure, thứ tự những người đứng đầu chắc chắn sẽ phải sắp xếp lại ngay tức khắc. “Chuyện gì thế?”_Một giọng nói vang lên phía sau làm nhỏ giật nảy mình. Là Kaito. “Không có gì.” “Tôi vào để nói tạm biệt. Tôi phải đi đón Arita đây. Tối nay chúng ta sẽ gặp sau.” “Anh nói chuyện viễn tưởng à? Cả Natasy và người quản gia của tôi tối nay đều ở đây.” “Những người đó có vô phòng ngủ chung với cô đâu mà. Cứ để cửa sổ mở.” “Tôi tưởng đã nói…”_Nhỏ chưa nói hết thì Kaito đã ra ngoài, rõ rang là đang cố tình lờ đi. Thở dài, nhỏ bắt đầu lết ra ngoài. “Renata? Cậu không sao chứ?”_Himawari lo lắng. “À không, mình không sao…” “Thôi, tụi này cũng có hẹn đi chơi rồi. Tạm biệt nhé!”_Ryo nói rồi kéo Himawari ra ngoài. “Bye Renata!” “Bye Himawari.”_Nhỏ cố cười rồi nằm vật ra khi 2 người đó đi khỏi. “Chị đúng là không ổn.”_Natasy cau mày. “Chị không sao. À Natasy này, mọi người ở Anh thế nào rồi?” “Vẫn vậy. Syrena thì cuối cùng cũng chịu anh Maurice rồi.” “Maurice Cole? Anh họ Swayne?”_Nhỏ ngạc nhiên. “Uhm, anh ta đó.” “Syrena chịu anh ta sao?” “2 người đó quá hợp. Chị không thấy vậy sao, mặc du Maurice chỉ là bá tước.” “Chỉ là bá tước. Em nói như thể chức vị đó dễ leo lên lắm ấy.”_Nhỏ lè lưỡi. “Dù sao thì đó cũng là nguyên nhân đột nhiên ba lại có ý đó. Anh ấy cũng khá mà.” “Asino. Tên đó là ác ma của đời chị khi sống ở Anh!” “Để rồi xem.”_Natasy cười tủm tỉm. Nhỏ cau mày rồi về phòng. Bữa ăn tối diễn ra trong màn độc thoại của Natasy về những cuộc đi chơi với Swayne ở Anh quốc. Nhỏ muốn phát ốm và đi về phòng trước. Bước vào phòng, nhỏ sững người khi thấy cửa sổ mở. “Tôi đã bảo cô mở cử cơ mà?”_Giọng Kaio vang lên từ bàn đọc sách. “Tôi đã bảo không được vào phòng tôi cơ mà.”_Nhỏ cau mày. “Cô nghiên cứu về Illumaniti?”_Kaito tảng lờ. “Một chút. Những biểu tượng của họ rất tuyệt.” “Tuyệt thế nào?” “Những biểu tượng của họ đọc ngược hay xuôi cùng có một nghĩa.”_Nhỏ nháy mắt. “Là sao?”_Kaito cau mày. “Đây.”_Nhỏ lấy một cuốc sách, lật lật vài trang và giơ ra trước mặt Kaito. “Nhìn ngược từ dưới lên hay từ trên xuống đều thấy chữa Illuminati cả.” Kaito làm theo và anh ta bắt đầu há hốc mồm. “Wow!” “Anh muốn xem thêm không?”_Nhỏ cười đắc thắng và đưa ra thêm 4 tấm hình nữa. “Chữ Water.” “Chữ Earth.” “Chữ air.” “Chữ Fire.” “Và cuối cùng cũng tuyệt nhất. Viên kim cương Illuminati. Tạo thành bởi 4 chữ trên ghép lại.” “Hay thật.”_Kaito có vẻ hào hứng. “Tôi đã nói mà. Những biểu tượng đối xứng tuyệt vời.” Kaito nhìn chằm chằm vào các bức hình. “A này. Anh có thể kể tôi nghe về chuyện của mình và Matsuzaka không?”_Nhỏ đột ngột đổi chủ đề. “Cứ gọi cô ấy là Arita. MÀ kể để làm gì?” “Tôi nghe nói nó rất thú vị! Kể đi mà!”_Nhỏ giật giật tay anh ta. “Tôi…” “Mau lên nếu không đừng hòng lấy máu tôi nữa.” “Cô đang lạm dụng quyền hành.”_Kaito cau mày. “Vậy thì kể đi!!!” “Hừ….được thôi.”_Kaito thở dài và bắt đầu kể. ***** Basta di parlare(tiếng Tây Ban Nha): Im đi! S’il vuos plait(tiếng Pháp): Làm ơn! Uana bugia veniale(tiếng Ý): Lời nói dối vô hại. Che coglioni che ha questa(tiếng Ý): Một câu chửi thề (nghĩa bậy) Per l’amore di Dio(tiếng Ý): Vì tình yêu của Chúa. Asino(tiếng Ý): đồ con lừa.
|
Chương 7
Khởi đầu của những rắc rối “Bây giờ cô muốn tôi kể từ đâu?”_Kaito ngồi bắt chéo chân ở ghế đọc sách trong khi nhỏ thì leo lên giường và ôm một con gấu bông to xù xụ. “Lúc 2 người mới gặp nhau ý.” “Ờ thì….” [Bắt đầu hồi tưởng] “Cậu tránh ra một tí được không? Chắn hết chỗ thế này.”_Arita cau mày khi thấy Kaito đứng chắn hết cửa vào lớp. “Cô là ai mà lại bảo tôi phải tránh ra?”_Kaito thách thức. “Tôi là học sinh mới. Nhưng đừng nghĩ cậu có thể bắt nạt nổi tôi.” “Ghê nhỉ?”_Kaito cười nửa miệng. “Tụi bay đâu?” Bọn bạn của anh ta bắt đầu vây kín cô gái có mái tóc đen tuyền và ánh nhìn sắc bén này. Một tên cầm lấy tay Arita. “Bỏ ra.” “Không bỏ ra thì cô làm gì nào?” “Làm gì à?”_Arita cau mày. RẦM!!! “Cho mày xuống ngồi chơi với Hades chứ làm gì?!!!!”_Con bé hét lên và cho thằng đang nắm tay mình một cú đá ngay giữa bụng. Bọn xung quanh tái mặt. “Cô giỏi lắm! Dám đánh thuộc hạ của tôi.”_Kaito lao tới bẻ tay Arita ra sau. “Anh….tôi chưa thua đâu!”_Arita lại hét và dậm vào chân cậu ta. “Nói cho cô biết, tôi không biết đau là gì đâu!”_Kaito thì thầm vào tai Arita. Tất nhiên là những cú tấn công của con người không làm cậu đau đớn được. Arita cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay cứng như gọng kìm của Kaito. “Thả ra!!!” “Khi nào cô chịu cúi đầu.” “Còn lâu!” Cùng lúc đó, chuông báo giờ học vang lên và cô giáo chuẩn bị vào. “Lần sau đi.”_Kaito hằm hè và buông Arita ra. Cô bé giật mạnh tay và cau mày đi vào lớp. Đó là ngày đầu tiên của một chuỗi ngày dài dằng dặc nào là đánh nhau rồi chửi bới giữa Arita và Kaito. Arita cực kỳ can đảm đến mức chỉ sau 1 tháng nhập học, cô ấy đã leo lân hạng 8 trong danh sách những người đứng đầu trường, một phần cũng là do Arita là người duy nhất dám chống lại Kaito. Mọi chuyện có lẽ sẽ cứ trôi qua một cách đầy “biến động” như thế nếu không có một ngày…. “Hoạt động ngoài trời?”_Kaito nhướng mày. “Sao cậu lại không đi với lớp?”_Arita cau mày. “Đó là lý do cậu đi tìm tôi hả? Để lôi tôi đi cái hoạt động vớ vẩn ấy?” “Nó không vớ vẩn! Cậu chả bao giờ đi chơi với lớp cả.” “Đơn giản vì tôi không thích!” “Lần nào cậu cũng nói thế!” “Sao cô cứ cố lôi tôi đi cho bằng được thế hả?”_Kaito hét. Arita sững người. “T…tôi xin lỗi…chỉ tại thấy cậu lúc nào cũng có vẻ…cô đơn nên tôi….”_Cô bé ấp úng. Mắt ngấn nước. “Ơ….này…đừng khóc chứ! “_Kaito chợt lúng túng. Arita càng thút thít to hơn. Mái tóc đen dày của cô bé xõa xuống bất lực. Chưa bao giờ Kaito thấy Arita hiền lành như vậy, trông đáng yêu như một đứa trẻ nhỏ. “HỪ. Thôi được. Tôi đi, đừng khóc nữa!” Arita ngước đôi mắt xanh lên nhìn Kaito. “Thật chứ?” “Ờ….ừ….” Cô bé cuối đầu xuống, lấy tay lau nước mắt và ngước lên……cười toe toét (?!) “Nhớ nhé! Đi nào!!!”_Arita cười rạng rỡ ngay tức thì, như thể cô ta chưa bao giờ biết khóc là gì cả. “C…cô…” “Nước mắt luôn là vũ khí hiệu quả.”_Arita nháy mắt. “!*%$#@^%&*!!!!! Cô giỏi lắm đấy!!!”_Kaito xổ một tràng. “Đừng nói khó nghe thế.”_Arita cau mày và lấy một tay bịt tai lại (vì tay kia đang bận lôi Kaito rồi). [Kết thúc hồi tưởng] “Vậy là anh để ý chị Arita từ lúc đó?”_Renata ngạc nhiên. “Một mặt khác của cô ấy rất dễ thương. Nhóc chưa thấy đâu.”_Kaito lè lưỡi. “Nhìn là biết rồi. Thế từ từ tình cảm của 2 người cũng tăng theo cấp số nhân hả?” “Chưa đến mức cấp số nhân đâu.”_Kaito đảo mắt. “Chuyện tình đại ca hóa ra cũng chỉ có thế à?” “Này! Nhóc kêu anh kể đấy nhá.” “Cũng phải thêm thắt tình tiết vào nữa chứ!” “Vớ vẩn. Có sao kể vậy thôi. Bây giờ kể anh về “thiên tình sử” của nhóc xem nào.”_Giờ đến lượt Kaito có vẻ hào hứng. “Không có.” “Eh?” “Từ trước đến nay em chưa quen ai cả.”_Nhỏ lắc đầu. “Xạo hoài. Kể xem.” “Thiệt mà. Không tin anh cứ hỏi Natasy.”_Renata cười mỉa. “Không lẽ 16 năm trời không quen ai?” “Ờ hớ. Cả 3 chị em em ai cũng vậy. Mặc dù chị Syrena được mệnh danh là “Venus của trường Leeds” nhưng không ai dám theo đuổi cả.” “Tại sao?” “Đó là….chuyện riêng.”_Nhỏ ngần ngừ. Không lẽ bảo Kaito rằng do nhà nhỏ quá có thế lực nên không ai dám mơ đến cả? Kaito cau mày nhưng cũng bỏ qua. “Đi chơi không?”_Anh ta chợt lên tiếng. “Vào 11h đêm? Người ta sẽ đánh giá sao hả?”_Nhỏ cau mày. “Có sao đâu. Đi dạo thôi. Mai có phải đi học đâu.” “Anh đang dụ dỗ con gái nhà lành đi chơi đêm à?” “Nhóc không đi thì thôi vậy.”_Kaito nói rồi leo qua cửa sổ. “Ê…khoan đã…”_Nhỏ gọi với nhưng Kaito đã lao khỏi cửa. “Tên đáng ghét!”_Renata nghĩ thầm rồi chui vào chăn. Trên bàn, cuốn sách về biểu tượng của hội kín Illuminati bị gió thổi lật sang chương có chữ “WATER”. **** “Chị! Chị! Chị! Chị!”_Mới sáng sớm Natasy đã đập cửa phòng nhỏ ầm ầm. “Thằng nhóc này! Chuyện gì thế?”_Nhỏ mặc luôn cái váy ngủ, để nguyên cái bàn chải đánh răng trên miệng mà chạy ra ngoài. “Xem ai này!!!”_Natasy hét và chỉ tay về cuối hành lang. “Chào chị Renata!”_Một giọng nói thiên thần cất lên, trong veo và cao vút. Cái bàn chải rớt ngay xuống sàn nhà. “KÌ QUÁ NATSY!!!”_Nhỏ hét và đóng rầm cửa lại. Với tốc độ ánh sáng, nhỏ nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, thay lên người bộ váy yêu thích và mở cửa phòng trong khi thằng em trai vẫn còn ngớ người ra. “Chị làm trò gì thế?”_Natasy ngạc nhiên. Renata tảng lờ nó và đi về hướng cô bé đứng ở hành lang. “Chào em…Swayne!”_Nhỏ nói và ôm chầm lấy cô em dâu của mình. “Tại em tới mà thằng Natasy không báo trước gì hết nên chị mới…bê bối như vậy.” Cô bé cười với âm vực cao vút. Lý do khiến nhỏ bối rối như vậy thật sự là vì Swayne quá xinh đẹp khiến gặp con bé trong tình trạng như vậy khiến nhỏ cảm thấy như là ếch và thiên nga. Swayne có mái tóc dài vàng óng xoăn nhẹ thành từng lọn nhỏ. Làn da trắng ngần, đôi mắt xanh tuyệt đẹp với hàng mi dài cong vút. Đôi môi hồng hào nhỏ xinh, trông Swayne như một cô búp bê, quả thật là rất xinh đẹp. Kiểu con gái quý tộc Anh điển hình. “Em đên đây bằng cách nào thế?” “A…em xin lỗi nếu trực thăng riêng của ba làm hỏng bãi cỏ sau nhà chị nhé…”_Con bé ấp úng, hai má đỏ hồng lên. Nếu nhỏ là con trai chắc chắn sẽ theo đuổi Swayne cho coi! “Hì. Không sao đâu. Em đến thăm Natasy hả?” “Dạ”_Con bé lại đỏ mặt. “Cũng đến thăm chị nữa.” “May mà hôm nay chị được nghỉ. Chúng ta đi đâu chơi nhé!” “Này. Cô ấy là hôn thê của em hay của chị vậy?”_Natasy cau mày. “Ai biểu không biết giữ vợ.”_Nhỏ lè lưỡi truê thằng em rồi đẩy Swayne ra cửa. Vừa mở cửa ra, nhỏ đã bắt gặp ánh mắt kì dị của Ryo nhìn thẳng vào mình. “Cậu đến đây làm gì?”_Nhỏ cau mày. “Himawari hôm qua rủ 2 chị em người đi cắm trại mà không nhớ sao?” Nhỏ quay lại trừng trừng nhìn Natasy. “Em nghĩ chị sẽ thích.”_Giọng điệu của Natasy nghe như là Swayne sẽ thích hơn là chị gái nó sẽ thích. “Đây là bạn chị à? Tuyệt quá. Chào anh, em là Swayne.”_Swayne cười rạng rỡ với Ryo. “A…ơ….chào…”_Ryo lung túng. Tất nhiên rồi, ai gặp Swayne chả bị ảnh hưởng như vậy. “Chào em!”_Himawari chợt xuất hiện và véo Ryo một cái ngay lưng. “Em là…?” “Em dâu của mình đấy.”_Nhỏ nháy mắt. “Wahhh! Vợ của Natasy à?” “Hôn thê thôi ạ.”_Swayne đỏ mặt. “Sớm muộn gì cũng cưới mà.”_Nhỏ cười. “Chị….” “Thôi được rồi! Ta đi nhé! Kaito đang chờ đấy.”_Ryo nhìn đồng hồ. “Kaito cũng đi?”_Nhỏ khựng lại. “Với Arita. Tất nhiên. Nhờ Arita mà anh ấy mới đi á.”_Himawari thở dài. “Kaito là ai?”_Swayne ngước vẻ mặt ngây thơ lên. “Em nên tránh xa cậu ta.”_Nhỏ thì thầm và bước ra ngoài. Renata cứ đi cắm trại với mọi người mà không hề biết rằng tối đó cô sẽ có một trải nghiệm kinh hoàng.
|
Chương 8
Kaito nhướng mày khi thấy Hima và Ryo dẫn theo cả hai anh em nhà Scarlett và hai anh em nhà đó lại dẫn theo một con bé tóc vàng nữa. Con bé đó rất đẹp, như một bup bê biết đi vậy. Nhìn qua là biết nó không phải người Nhật rồi, nhưng cái vẻ dịu dàng cũng như quá ư là phép tắc của nó khiến Kaito khó chịu. Không có chút cá tính nào cả. Khi biết con bé là hôn thê của Ryo thì Kaito cũng chẳng lạ gì. Bọn Anh quốc đều kiểu cách như vậy. Lạ lùng là Arita lại rất thích Swayne và khen nó không tiếc lời, Kaito chỉ ngồi cau mày. Cả thái độ nhởn nhơ của Renata cũng khiến cậu ngứa mắt. “Hima, anh tưởng buổi đi chơi này chỉ có 4 người mà.”_Kaito cau mày. “Ơ…em nghĩ rủ thêm Renata sẽ vui hơn chứ?”_Himawari giả vờ ngây thơ. “Không sao. Có Renata, Natasy và Swayne cũng không vấn đề gì. HỌ thật thú vị.”_Arita thì thầm với vẻ thích thú. “Anh có vẻ không thích Swayne?”_Renata đột ngột quay sang. “Gì chứ?”_Bị nói trúng tim đen, Kaito giật mình. Renata và Natasy trao đổi một cái nhìn thoáng qua và mỉm cười. “Em đi rửa tay một lát nhé!”_Swayne nói và đứng dậy. “Kaito. Anh theo trông cô ấy giùm em.”_Natasy nói. “Đi rửa tay cũng cần người trông sao? Con bé là vợ chưa cưới của nhóc cơ mà, sao không theo?”_Kaito cau mày. “Cô ấy mới đến đây mà, hơn nữa em phải trông bà chị rắc rối của mình.”_Renata như muốn nổ tung khi Natasy nói điều đó. “Đi đi Kaito, có sao đâu.”_Arita tỉnh bơ. Kaito lầm bầm và bước theo Swyane. Hình như con bé không để ý có người đi theo mình, cứ thản nhiên đi trước. “Ê! Cô bé xinh nhỉ? Đi chơi không?”_Một đám 5 thằng con trai bắt đầu chặn đường con bé. Kaito không làm gì, chỉ đứng từ xa xem xét. “Tôi không rảnh.”_Swayne nhẹ nhàng nói. “Thôi. Đi chơi tí thôi mà.”_Một tên bước ra nắm lấy tay con bé. Swayne giật phắt tay ra và bước lùi lại. “Mappa suina!”_Swayne lầm bầm, xét theo ánh mắt giận dữ của nó thì Kaito nghĩ câu nói đó chẳng có nghĩa vui vẻ gì. “Cô em nói gì thế? Có đi không thì bảo.”_Bọn chúng bắt đầu tiến tới với vẻ mặt hầm hầm. Kaito đang định bước ra thì con bé bắt đầu có hành động kì lạ. Swayne dùng chân hất thanh sắt dưới chân con bé lên và cầm lấy nó, còn tay con bé thì với ra sau, giật sợi dây ruy-băng cột tóc ra. Mái tóc vàng óng của con bé xõa xuống như một dòng suối lấp lánh ánh vàng. Swayne tung sợi dây ruy-băng lên và với một động tác mau lẹ, hạ gục thằng đầu tiên trong đám đó. Kaito đứng trong sững sờ khi Swayne cứ vung thanh sắt lên, lao qua tụi con trai với những đòn tấn công rất trau chuốt và hoa mĩ. Nhìn nó không như đang đánh nhau mà đơn giản chỉ thực hiện một điệu múa nhẹ nhàng. Bọn côn đồ bị hạ gục trong khi chưa chạm vào nổi một sợi tóc của con bé. Khi tên cuối cùng ngã xuống, Swayne giẫm lên hắn làm đà, nhảy lên đón lấy sợi ruy-băng trước khi nó chạm đất và dùng tay quấn sợi ruy-băng một vòng, mái tóc con bé được cột bình thường trở lại. Kaito cảm thấy như hàm dưới của mình rớt đang rớt xuống dưới đất. Swayne vừa hạ gục năm thằng con trai trong thời gian một sợi ruy-băng bị tung lên trời rồi rớt xuống. “Đó là hậu quả của việc đụng vào hôn thê của con trai người đứng thứ hai trong hàng ngũ kỵ sĩ Anh quóc đấy.”_Swayne cười mỉm và thả cây sắt xuống, thản nhiên bước qua bọn con trai đang nằm vật vạ dưới đất. Kaito chuồn về trước khi Swayne trở lại. “Sao rồi? Swayne ổn chứ?”_Natasy tỉnh bơ. “Con bé đấy thì cần quái gì người bảo vệ!”_Kaito cau mày. “Oh, vậy là anh đã thấy.”_Natasy cười. “Cậu ấy được học kiếm thuật từ nhỏ, Swayne từng hạ hết một đám mười hai thằng với chỉ một cây kiếm nhỏ trong tay.” Kaito có rũ những hình ảnh đó ra khỏi đầu. Con bé đó không phải không có cá tính. Nó đáng sợ thì đúng hơn. “Chào mọi người. Có chuyện gì vậy?”_Swayne tươi cười. “Em vừa đánh nhau?”_Renata hỏi. “Ơ…em…” “Đừng chối. Sợi ruy-băng của em lệch kìa. Nó luôn lệch sau khi em tháo nó ra để canh thời gian cho cuộc đấu.” “Tự vệ thôi mà…”_Swayne đỏ mặt rồi ngồi xuống. Hima, Ryo và Arita nhìn con bé với con mắt như muốn lọt khỏi tròng. Buổi dạo chơi diễn ra khá êm đẹp cho đến khi ra về. “Renata? Chị không về với tụi em sao?”_Natasy hỏi. “Chị muốn đi dạo một lát.”_Renata cười. “Vậy được rồi. Về sớm nhé!”_Natasy nói và leo lên taxi cùng Swayne. “Bọn mình cũng về nhé!”_Hima và Ryo cũng lủi đi. Chỉ còn Renata, Kaito và Arita đứng đó. “Hay chúng ta đi dạo với nhau một lát nhé!”_Arita nói rồi khoác tay Renata và Kaito. “Ơ…ừ…”_Renata lúng túng. Kaito cau mày vì trời khá tối rồi, nếu không cẩn thận, mùi của Renata sẽ hấp dẫm một đống Death Apostle tới. “Chị biết Kaito là vampire?”_Renata tròn mắt. “Thế em nghĩ Kaito có thể giấu chị được à?”_Arita nháy mắt. Kaito lầm bầm. “Ghê nhỉ?!”_Renata có vẻ phấn khích, điên thật. Hai người con gái đó cứ tíu tít đi trước, trong khi Kaito lủi thủi phía sau. Họ đi ngang qua một trạm xăng và Kaito đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của…..chúng. “Khỉ thất! Mùi máu của Renata cuốn hút tụi vampirea khác rồi.”_Kaito gầm gừ. Renata và Arita tái mặt lại. Từ trong bóng tối của trạm xăng, mấy chục tên Death Aspostle bước ra. Những kẻ bị biến thành vampire, cực kỳ khát máu. Kaito lao ra trước còn Arita thì ôm lấy Renata, che chở cho con bé. “Bữa tối….”_Bọn vampires đó bắt đầu xì xầm. “Đừng hòng.”_Kaito cau mày và lao vào bọn chúng. **** Renata biết rằng trong suốt sự tồn tại của mình ( mà điều đó chắc chẳng kéo dài lâu ), nhỏ sẽ phải gặp đủ chuyện phiền toái, nhưng một đạo quân vampires khát máu đang đứng chình ình trước mặt thì Renata chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình sẽ là thức ăn cho chúng. Và điều khiến cô bé kinh hãi hơn hết nữa là Kaito đang chiến đấu với chúng. Những tên vampires đó không khác gì người thường, nhưng ánh mắt màu đỏ của chúng hiện lên rõ sự khát máu. Renata không thể giải thích được những hình ảnh mình đang thấy, Kaito lao vào xé xác từng tên. Phải, xé xác. Máu nhuộm đỏ một khoảng sân, sự giất chóc, tử khí bay khắp nơi. Những tiến la hét vọng lại, vang dội trong đầu Renata. Nhỏ tái mặt, cảm giác cơn buồn nôn của mình lên đến đỉnh điểm. Arita vẫn cố che chắn nhỏ khỏi phải nhìn những hình ảnh đó, có vẻ chị ấy đã quá quen thuộc với sự giết chóc này rồi. Nhỏ nhận rõ mình đang run lên từng đợt, nhỏ cũng có thể cảm nhận hàng chục lít xăng trong các thùng chứa cũng đang trào lên. Khi sợ hãu hay buồn phiền, nhỏ hay có ảnh hưởng đến những thứ có thành phần là nước. Tiếng la hét bắt đầu dứt dần và nhỏ nhận thấy toàn bộ đội quân vampires đều bị giết chết một cách dã man. Cả nơi đó biến thành một bãi chiến trường thời Trung cổ như trong các bức tranh, và tác giả của bức tranh đó không ai khác ngoài Kaito. Đột nhiên, Renata cảm thấy kinh hãi và ghê sợ anh ta. “Chỉ có thứ gì cho em cầm không?”_Renata run rẩu khi nhận ra mình đã bấu chặt cánh tay đến mức những vết hằn bắt đầu in rõ hơn bao giờ hết. Arita đưa cho nhỏ một cái bật lửa, thứ duy nhất chị ấy có thể tìm thấy. “Re…nata?”_Kaito tiến dần về phía nhỏ, đôi tay anh đầy máu. “Không….”_Nhỏ kinh hãi núp sau lưng Arita. Kaito trông có vẻ đau đớn. Anh ấy đưa tay ra. “Không sao. Mọi chuyện ổn rồi, đừng sợ.” Đừng sợ ư? Sau những gì anh đã làm!! Bỗng nhiên, phía sau lưng Kaito hiện lên một bóng đen, một tên vampire đầy vết thương lao tới và dùng bàn tay của hắn cào một đường dài sau lưng Kaito. “KHÔNG!!!”_Arita hét lên trong khi nhỏ vẫn đờ người kinh hoàng. Kaito khụy xuống, máu chảy không ngừng từ vết thương. Tên vampire kia bắt đầu tiến về phía Arita và nhỏ. Hắn bắt đầu lết lại gần hơn và Renata biết mình phải hành động. “Arita, lại chỗ Kaito đi.” “Cái gì?!” Nhỏ hét lên và thùng xăng gần nhất bắt đầu nổ tung, hàng chục lít xăng trào ra và làm tên vampire vấp ngã. Arita chạy lại đỡ Kaito lùi ra trong khi kinh hoàng nhìn nhỏ. Tên vampire cố gắng đứng dậy nhưng đều bị trượt chân. Chớp cơ hội, nhỏ đưa tay về phía những thùng xăng còn lại và làm động tác kéo xuống. Những cái thùng vỡ ra và xăng trào ra ngoài, lan ra hết toàn khu vự đó. “Chạy đi!!”_Nhỏ hét và bắt đầu di chuyện ra xa. Arita đỡ Kaito chạy ra khỏi khu đó. Khi thấy hai người đó ra khỏi vòng nguy hiểm rồi, Renata quay lại, bật lửa và quăng cái hộp quẹt vào đám xăng đó. ẦM!!!! Một tiếng nổ vang lên, hơi nóng từ đó tỏa ra, hất nhỏ văng ra xa trong khi lửa thiêu rụi nơi đó cùng bọn vampires. Renata cảm thấy Arita đang đỡ mình dậy, nhỏ chị kịp thì thầm một câu: -Nếy Syrena ở đây….thì tốt quá…. Và sau đó, màn đêm dày đặc phủ xuống.
|
Chương 9
Đau đớn. Xung quanh nhỏ chỉ là một bóng đen dày đặc, không ánh sáng, không hy vọng, chỉ là một nơi không thuộc về đâu trên thế gian này. Nhỏ cảm thấy làn da mình vẫn còn âm ỉ như lửa đốt, đôi mắt nặng trĩu khiến nhỏ không thể nhìn rõ mọi vật. Cơn đau và nỗi sợ hãi đã rút cạn sức lực của nhỏ, cộng thêm việc sử dụng quá giới hạn sức mạnh của mình làm nhỏ yếu đi rất nhiều. Nhỏ cứ lơ mơ trong nơi tận cùng sâu thẳm ấy, không cảm nhận được bất kỳ phần nào trên cơ thể mình, như nó không thuộc về nhỏ nữa, mà đag ở một nơi nào đó. Dần dần, nhỏ nghe được những giọng nói xa xa như không thể trả lời được. Những tiếng thì thầm đầy âu yếm và nhẹ nhàng. Ai? Natasy không bao giờ hoảng sợ đến mức phải nói những lời đó. Kaito? Mơ đi. Nhưng đó rõ ràng là giọng con trai, nhưng nhỏ không thể nhận dạng chính xác được. Giọng nói êm dịu ấy bắt đầu khiến nhỏ cảm thấy thoải mái hơn, những đầu ngón tay dần có cảm giac trở lại, mi mắt không còn nặng trĩu nữa. Bóng tối tan đi, nhường chỗ cho ánh sáng chói lòa. Renata mở mắt, thở hắt ra. Ánh đèn làm nhỏ chói, đây là mùi….bệnh viện? “Em tỉnh rồi à?”_Giọng nói cất lên ngay bên cạnh nhỏ. Nhỏ quay sang và sững sờ. Yuuki-san. “Sao anh…?” “Anh nghe về vụ tai nạn ở trường. Người ta bảo ống dẫn xăng bị rò rỉ nên phát nổ, nhưng sự thật không phải vậy đúng không?”_Yuui nghiêng đầu, nhìn nhỏ bằng đôi mắt hanh tím tuyệt vời của mình. Nhỏ cảm thấy tim mình muốn rớt khỏi lồng ngực. “Chỉ là…em không kiểm soát được sức mạnh của mình thôi….”_Nhỏ ấp úng. “Anh hiểu. Không sao rồi. Vết thương của Kaito cũng đã hồi phục vào sáng nay. Cậu ấy mạnh mẽ thật.”_Anh ấy lại cười “nụ cười chết người” của mình. Không hiểu sao Kaito lại không thích Yuuki? Chỉ vì anh ấy là một Death Apostle sao? “Em không quan tâm.” “Đừng quá khắt khe với Kaito, cậu ta cũng đã rất lo cho em đấy!” “Lo cho em? Hay cho thức ăn của anh ta?”_Nhỏ ngồi bật dậy, sự tức giận bỗng trào lên. Ý nghĩ Kaito lo cho nhỏ chỉ vì nhỏ là người hiến máu cho anh ta khiến nhỏ thấy tủi thân và đau đớn. Yuuki có vẻ ngạc nhiên. “Thôi được rồi. Anh xin lỗi. Em cứ nghỉ đi.” “Không phải lỗi của anh. Chỉ là em hơi mệt…” “Được rồi. Vậy anh ra ngoài một lát.”_Yuuki cười và đứng dậy. Vừa nghe tiếng đóng cửa nhỏ đã ụp cái gối lên mặt, cố gắng thở đều. Vậy là người thì thầm những lời ấy là Yuuki không phải…..Tại sao nhỏ lại nghĩ đến Kaito chứ? Ngốc. Ngốc. Ngốc. Kaito đã có Arita rồi. Nhỏ chỉ đơn giản là người hiến máu, vậy thôi. Renata cảm thấy từng giọt nước mắt nóng hổi đang chảy trên má mình, nhỏ cứ để nó mặc sức chảy, không giấu diếm. Cũng thật kỳ lạ, nhỏ với Kaito rốt cuộc là tình cảm gì? Nhỏ không biết. Chỉ có điều nhỏ thấy rất buồn và đau khổ, như có ai đột nhiên cho nhỏ cả thế giới rồi lấy đi một cách không thương tiếc vậy. Nhưng….chuyện này có thật sự đáng để nhỏ buồn? Một đóa hồng Anh quốc được dạy dỗ cẩn thận để trở thành một thiên thần không chút vấy bẩn, nhỏ thật sự hành hạ bản thân mình vì chuyện không đâu có đúng không? Còn nữa, nhỏ chỉ mới quen biết Kaito vài tuàn, đó là tình cảm thật sự hay chỉ là chút thoáng qua nông nổi? Thật khó hiểu. Những ý nghỉ đó khiến mắt nhỏ khô đi, không còn khóc nữa. Và rồi, Renata chợt nhớ lại lời của Natasy, về việc ba định…. “Không. Không…..”_Nhỏ thì thào. Cánh cửa phòng bật mở và Kaito cùng Arita bước vào. “Renata! Em có sao không?”_Arita chạy tới ôm chầm lấy nhỏ. “Dạ em cũng đỡ rồi. Natasy đâu ạ?”_Nhỏ hỏi, lờ phắt Kaito đi. “Thằng bé….về Anh rồi. Nó nhận được thư bảo quay về gấp. Tuy nhiên, Natasy cũng đã chăm sóc em mấy ngày qua đấy.”_Arita lúng túng. Nhỏ không biết nên vui hay buồn. Natasy luôn vậy. “Em quen rồi.”_Nhỏ cười buồn. “Natasy và Syrena đều không bao giờ để lộ cảm xúc đâu, nhưng đó chỉ là vỏ bọc thôi.” “Syrena? Người em đã thì thầm trước khi ngất đi?” “Là chị gái em. Nếu chị ấy ở đó, chỉ cần chị búng tay thì ngọn lửa sẽ thiêu rụi hết bọn vampires đó mà không cần làm nổ thùng xăng.”_Dù sao Arita cũng thấy năng lực của nhỉ rồi, chả còn gì để mất cả. “Tôi phải xử cô về tội dám giấu năng nlực của mình đấy.”_Kaito lên tiếng. “Anh có bao giờ hỏi đâu.”_Nhỏ cau mày đáp lại. Kaito lầm bầm. “Thôi được rồi. Chắc em ấy mệt rồi. Em ngủ đi!”_Arita dỗ dành. Chị ấy quá tốt nên nhỏ không thể ghét đươc ( mà cũng chẳng có lý do gì để ghét ). Renata cảm thấy mi mắt của mình lại trĩu nặng và nhỏ lại chìm vào giấc ngủ với bao suy nghĩ trong đầu. **** 1 tháng sau. “Anh là đồ đáng ghét!!!!”_Nhỏ hét lên. “Cô cũng vậy thôi! Sao lại lấy tập của tôi mà vẽ bậy hả?!”_Kaito đáp lại. “Vì nó nằm trên bàn tôi!!! Trong phòng tôi!!! Ai biểu anh xâm nhập bất hợp pháp làm gì!?” Nhỏ và Kaito cứ cãi nhau ầm trời trên đường đến trường như thế. Dạo này, tân suất cãi nhau bỗng trở nên dày đặc hơn, tỉ lệ nghịch với việc Kaito càng ngày càng ít nhận máu nhỏ hơn, điều đó làm nhỏ phát cáu, như thể anh ta tìm được một mùi hương nào khác rồi ấy. Vì vậy, nhỏ luôn tìm cách để Kaito không quên sự hiện diện của mình, dù sao thì dạo này anh ta cũng có vẻ lẩn tránh nhỏ và cường độ đi chơi với Arita thì tăng theo cấp số nhân! Tuy vậy, chung quy thì Kaito vẫn cùng nhỏ tới trường như từ trước đến giờ. Vừa bước tới cổng trường, nhỏ đã thấy một chiếc siêu xe màu đen bóng đang đậu trước đó. Nhỏ tái mặt. Tuy không hiểu biết về xe nhưng nhỏ có thể kể vanh vách nội thất, tên gọi, giá cả của cái xe đó. Lamborghini Aventador LP700-4. Được xem là một trong những siêu xe chạy nước rút nhanh nhất thế giới hiện nay, khi chỉ mất chưa đầy 3 giây để đạt vận tốc 100 km/h, 200 km/h trong 8,9 giây và vận tốc tối đa 350 km/h. Xe được trang bị động cơ V12 6,5 lít, công suất 700 mã lực tại vòng tua 8.250 vòng/phút và mô-men xoắn 690Nm tại vòng tua 5.500 vòng/phút, hộp số 7 cấp, ly hợp đơn. Các trang bị trên mẫu siêu xe này bao gồm điều hòa tự động một vùng, sưởi ghế, màn hình TFT 7 inch trên bảng điều khiển trung tâm, các kết nối Bluetooth, iPod, USB, dàn loa Lamborghini Sound System LSS và camera hỗ trợ lùi. Ngoài ra, Lamborghini còn trang bị các hệ thống hỗ trợ cơ bản như cân bằng điện tử ESP, chống trượt, khởi động khi lên dốc, chống bó cứng phanh ABS,…blah, blah, blah….. Vì sao nhỏ biết ư? Câu trả lời đơn giản…. Từ trên xe bước xuống một cậu trai với mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt thiên thần với những đường nét hoàn mĩ, trông như cậu ta vừa bước ra từ một bức họa của Botticelli. Cậu ta cao lớn và nước da trắng muốt nổi bật trong bộ đồng phục màu đen của trường. Đôi mắt xám như bầu trời lúc mây bão quét một lượt trước những học sinh đang nhìn cậu chăm chú với ánh mắt kinh ngạc và sững sờ, vài nữ học sinh bắt đầu cười khúc khích. Ánh mắt dò xét của cậu ta dừng lại khi nhìn thấy nhỏ. Renata chết điếng. Cậu ta bắt đầu cười nửa miệng và tiến về phía Renata. “Cậu là ai?”_Kaito nhướng mày. Renata thở dốc khi cậu ấy quàng tay vào vai nhỏ và nói: -Edgard Blackmon. Học sinh mới chuyển đến từ trường cấp 3 Hurtwood House_Anh quốc. Tôi là hôn phu của Renata.
|