Đến Đây Nào Vợ Ngốc
|
|
- Minh Vũ, anh yêu con nít bao giờ thế?? - Minh Quân trố mắt ra sau khi nhìn Đông Nhi một lượt từ trên xuống dưới. Hoặc cũng có thể là hai, ba lượt gì đó. Nhưng Minh Quân hiểu lầm cũng phải. Ai nhìn Đông Nhi mà chẳng nghĩ rằng đó chỉ là một đứa con nít. Vì vóc dáng nhỏ con lại gầy. Thêm nước da trắng hồng như em bé kia thì không thể không hiểu lầm được. - Nè!!! Tôi không phải con nít! Tôi 18 tuổi rồi!! - Bị sỉ vả là con nít. Đông Nhi dậm dậm bàn chân xuống sàn nhà. Cô tức anh ách lên, chống hông quát tháo người trước mặt. Nhưng cô không ngờ trong những cú dậm chân xuống sàn nhà đó, có một vài cú dậm ngay trúng bàn chân Minh Quân. - Đau...!! - Minh Quân tiếp tục chơi trò nhảy lò cò. Chỉ kịp thốt lên một từ duy nhất rồi thả người tự do xuống chiếc ghế salon. Mặc kệ sức đàn hồi của chiếc ghế có muốn bật lại anh. Vì dù sao người anh cũng chẳng còn lành lặng gì nữa - Vợ chồng anh giống nhau thật! Mới đến nhà anh chưa được 15 phút đã thương tích đầy mình!! - Có cần anh cho em bất tỉnh để khỏi phải đau đớn nữa không? - Minh Vũ cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Minh Quân. Phải cố gắng lắm anh mới nhịn cười được và tỏ lòng muốn ban cho Minh Quân một ân huệ cuối cùng. - Gì cơ?! Anh đang đùa đúng không? Lần này thì không nhịn cười được nữa. Minh Vũ anh cười lớn trước thái độ của Minh Quân. Trong khi Đông Nhi đứng kế bên Minh Vũ, cô khoác tay trước ngực trừng trừng nhìn Minh Quân. Anh em gì mà chẳng giống nhau gì cả. Trong khi chồng cô lạnh lùng, điềm tĩnh bao nhiêu thì thằng em họ này lóc chóc, xí xa xí xớn bấy nhiêu. Minh Quân bây giờ mới có dịp ngắm nhìn kỹ dung nhan của Đông Nhi. Quả thật cô rất đẹp. Có khi còn đẹp hơn các cô gái mà anh đã từng gặp trước đây. Đông Nhi không hề bôi bôi chét chét hàng tấn phấn trang điểm lên mặt như những cô nàng đỏng đảnh ngoài kia, nhưng cô vẫn đẹp với nét đẹp kiêu sa, lộng lẫy. Chả trách Minh Vũ mới gặp lần đầu đã yêu mất. Minh Quân đã học ở bên nước ngoài bao nhiêu năm, gặp bao nhiêu là các cô gái Tây đẹp đẽ. Nhưng Đông Nhi vẫn đem cho anh một thứ cảm xúc khác hẳn. Gương mặt Đông Nhi cũng có thể cho là có một chút gì đó rất Tây. Cả làn da trắng như bông bưởi kia, cũng đủ khiến cho các chàng mê mệt. Và tất nhiên, Minh Quân anh chẳng thể nào thoát khỏi. - Thôi nhìn vợ anh được rồi đó! - Minh Vũ hớp một ngụm trà ấm. Mặc dù không nhìn Minh Quân nhưng anh cũng biết thằng em họ của anh đang nhìn Đông Nhi chằm chằm. - Làm... làm gì có!! - Không có gì có thể qua mắt được anh mà! - Thiếu gia, Đằng phu nhân mời hai cậu đến dự tiệc tối nay!... - Cô giúp việc trong bếp chạy ra. Cung kính cúi đầu trước Minh Vũ rồi thông báo - .... bà cho mời thiếu phu nhân nữa ạ! Nghe đến đây, Minh Vũ bàng hoàng, nhưng gương mặt lại thể hiện một sự điềm tĩnh vốn có của của anh. Lại muốn giở trò nữa sao? Cho mời cả Đông Nhi thì chắc chắn lại muốn hại cô! Đông Nhi cũng không khác gì Minh Vũ. Cứ mỗi lần nghe đến tên Đằng phu nhân, khắp người cô lại nổi hết cả da gà, một hơi lạnh cứ thổi dọc sống lưng cô. Đông Nhi quay đầu nhìn Minh Vũ, nhưng chỉ thấy từ anh là sự bình tĩnh, anh còn thông thả ngồi uống trà, khiến cô cũng an tâm phần nào. P/s: Nói cho Bo biết với nhé! Mọi người thích nhất điều gì từ truyện này nào??? Chap 12: Em họ!-P2 - Không sao đâu Đông Nhi, có hai anh ở đây, bà ta không dám làm gì đâu! - Minh Vũ vỗ nhẹ lên vai Đông Nhi trấn an. Anh biết chứ, chắc chắn mẹ anh sẽ chẳng dám làm gì ở một nơi thế này. Một nơi rất đông khách mời, nếu bà ta có giở trò, chẳng khác nào là vạch áo cho người xem lưng. Đông Nhi đan chặt hai bàn tay đang run rẩy vào nhau. Gương mặt sắc sảo lộ rõ vẻ sợ hãi. Đôi môi chỉ dám mấp máy: - Minh Vũ... - Gì thế này!!! - Chẳng biết từ đâu Đằng phu nhân xuất hiện. Bà chỉ thẳng vào mặt Đông Nhi, đôi mắt giương tròn, quát lớn - Đường đường là con dâu của nhà họ Đằng, đi dự tiệc mà cô lại ăn mặc thế này sao??? Đằng phu nhân nói không sai. Đông Nhi ăn mặc quá đơn giản. Trong khi mọi người ở đây đều xúng xính trong váy, áo lộng lẫy. Còn Đông Nhi cô lại giản dị trong quần jean, áo thun tay dài hơi trễ vai. Tóc búi cao và đôi giày búp bê cùng màu với màu tóc. Đến một món trang sức còn không có. - Mẹ à, cô ấy chỉ muốn thoải mái hơn thôi. Có cần phải gay gắt thế không? - Ngay lập tức, Minh Vũ lên tiếng bênh vực cho vợ mình khi nhận ra càng lúc Đông Nhi càng run rẩy sợ hãi hơn. - Con thì biết cái gì!!! Ăn mặc như thế chẳng khác nào xem thường nhà họ Đằng này!! Đã là dâu nhà này thì phải giữ ý tứ chút chứ!!! - Đằng phu nhân tiếp tục gắt gỏng. Bà quát to khiến các quan khách đều hướng ánh nhìn về Đông Nhi rồi bàn tán xì xào. Ý đồ của bà ấy... là đây sao...? - Đưa cô ấy về thay đồ... để chiều theo ý mẹ tôi!! - Minh Vũ hất mặt về phía cô giúp việc. Anh cho hai tay vào túi quần của bộ vest đen lịch lãm, đầy phong độ. Đôi mắt màu hổ phách không ngừng nhìn Đằng phu nhân. Người ta nhìn vào sẽ chỉ nhận thấy đó là một ánh mắt hết sức bình thường. Nhưng đối với một người tinh ý như Đằng phu nhân, bà biết Minh Vũ - con trai độc nhất của bà - đang đe dọa, thách thức chính mẹ của nó. - Hừm... đừng nhìn ta với ánh mắt đó, con trai!! Ta chỉ đang dạy dỗ lại con dâu của mình thôi!! - Đằng phu nhân cười khẩy, cố tình cười thành tiếng để chọc điên Minh Vũ.
|
- Đó không phải là cách!! - Trả lời ngắn gọn. Minh Vũ nheo nheo đôi mắt nhìn xung quanh. Rồi bỏ mặc cho Đằng phu nhân đứng đó, không nói không rằng, anh cùng Minh Quân bước đến những chiếc bàn có để những ly rượu vang. Bữa tiệc rất sang trọng. Được đãi tại khoảng sân rộng trong căn biệt thự của Đằng lão gia. Bữa tiệc được tổ chức là tiệc buffer, nhằm để tiết kiệm diện tích, thay vì phải tốn thêm mấy cái bàn và mấy cái ghế. Tiệc đứng nên người dự tiệc đều tự phục vụ, có thể đi vòng vòng và chủ động làm quen với các khách mời khác thay vì phải ngồi cố định một chỗ. - Thiếu gia, cô Đông Nhi đã chuẩn bị xong rồi ạ! - Một tên vệ sĩ mặc vest đen bước đến gần Minh Vũ rồi ghé sát tai anh nói nhỏ. Sau đó đứng quan sát nét mặt của anh. Sau khi nhận được sự phản hồi của Minh Vũ là một cái gật đầu nhẹ, tên vệ sĩ ấy mới cung kính cuối đầu rồi bước ra ngoài. - Có lẽ cô ấy sẽ cần em giúp đỡ!! - Minh Quân lên tiếng. Anh uống nốt ly rượu vang trên tay, rồi đặt nó xuống bàn. Anh bước ra ngoài chiếc cổng sắt to đùng. Nơi mà Đông Nhi đang đứng ngoài đó. Minh Vũ không nói gì. Chỉ lẳng lặng quan sát theo bước chân của Minh Quân, mân mê ly rượu trong tay, ánh mắt anh hướng ra phía cổng. Chờ đợi điều gì đó... - Đông Nhi, đi nào! - Minh Quân đưa ra bàn tay nhằm để Đông Nhi nắm lấy. Giọng anh nhẹ nhàng mà ấm hơn Minh Vũ gấp trăm lần, nhưng vẫn không thể nào khiến Đông Nhi cô cảm thấy an tâm như khi đi bên Minh Vũ. Đông Nhi dường như có chút thẹn thùng. Dù muốn dù không, cô vẫn đặt bàn tay mình lên bàn tay của Minh Quân, mong muốn tìm được một điểm tựa để cô không hồi hộp nữa. Bước chân đầu tiên bước ra, mọi người đã khiến cô sợ hơn khi tất cả đều thốt lên, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp thiên sứ của cô. Đông Nhi mặc trên người chiếc váy len dài màu trắng tinh khiết, trễ vai, có xẻ tà cao từ đùi cô trở xuống. Chiếc váy tuy đơn giản nhưng không kém phần quý phái, sang trọng. Hầu hết đều chủ yếu tôn lên cái dáng hình chữ S của cô. Phụ kiện trên người cô đều bằng vàng, từ vòng đeo cổ cho đến lắc tay. Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một nét đẹp thuần khiết. - Minh Vũ, ta nói không sai chứ! Cô ấy vừa thông minh, xinh đẹp, rất thích hợp với con!! - Đằng lão gia vỗ vai Minh Vũ, cái giọng trầm khàn của ông nhỏ nhẹ như rót mật vào tai Minh Vũ. Ông lại muốn nhắc đến cái điệp khúc: ''Đông Nhi sẽ giúp được rất nhiều cho con!'' - Tôi không quan tâm! Chỉ cần có cô ấy bên cạnh tôi là đủ! - Minh Vũ vẫn nheo đôi mắt màu hổ phách về phía Đông Nhi. Dường như anh không quan tâm đến lời nói của Đằng lão gia. Đáp lại lời nói của ông ấy, chỉ là điều tất yếu bắt buộc anh phải làm thế. Lúc bước đi, Đông Nhi vô tình đạp phải phần tà váy. Chỉ một chút nữa thôi, cô có thể đã bị té và ê mặt trước tất cả mọi người. Nhưng Minh Quân đã nhanh tay chụp lấy eo cô và nhấc bổng lên dễ dàng. Điều đó khiến anh phải tròn mắt thốt lên: - Em... nhẹ thật! Ngay lúc ấy, trong lòng Minh Vũ nóng ran. Một thứ cảm xúc dâng lên, khiến anh nghẹt thở, khó chịu. Anh không thích như vậy chút nào, cho dù đó có là người em họ thân thiết nhất của của anh - Minh Quân - thì anh cũng không thể nào chấp nhận được: - Bỏ cô ấy xuống được rồi đấy Minh Quân!... - Minh Vũ bước đến gần hơn, nhìn ngắm kỹ cô vợ của mình. Anh khẽ cười. Sau đó quay ngoắc sang Minh Quân, đưa cho cậu ấy ly rượu của mình. - ... Nên nhớ cô ấy là vợ của anh, không phải vợ em, rõ chưa? Dằn mặt như thế là đủ, Minh Vũ ôm lấy vòng eo của Đông Nhi lôi đi. Không quên ném lại cho Minh Quân một ánh nhìn sắc lạnh với đôi mắt màu hổ phách của một loài hổ báo đang đói khát. Minh Quân đông đá toàn thân chừng 3 giây ngắn ngủi trước ánh mắt sắc béc như dao chọc tiết lợn của Minh Vũ. Tự đặt cho mình một câu hỏi rất ngố: ''Mình làm gì sai sao...?'' - Nè, có cần phải nói móc em họ của mình thế không? Không nhờ anh ta thì tôi đã bị đập mặt xuống đất rồi đấy! - Đông Nhi khổ sở vừa phải túm cái tà váy, vừa phải líu nghíu bước theo Minh Vũ. Bước đi mà cứ phải nhìn chằm chằm xuống đất vì sợ vấp té, nhưng cô vẫn phải to mồm răng dạy chồng mình. - Em đang bênh cho hắn ta đấy à? - Minh Vũ vẫn bước đi những bước chậm rãi. Chốc chốc lại phải chau mày về phía những người đang nhìn Đông Nhi chằm chằm. Nhưng anh vẫn đáp lại câu nói của cô như lẽ đương nhiên. - Tất nhiên... vì hắn ta làm điều đúng mà!! - Thốt ra câu ấy xong. Đông Nhi mới nhận ra sai lầm của mình thì đã quá muộn. Ba cô đã từng dạy: ''Không được nói người khác đúng trước mặt chồng!!!''. Thế mà cô quên bén mất. - Em có muốn anh đi giết hắn ngay bây giờ không? - Dừng bước chân. Minh Vũ đột ngột khựng lại khiến Đông Nhi cũng chới với. Khuôn mặt lãnh đạm của anh cũng chỉ là những hồ đông đá. Nhưng giọng nói lại vô cùng sắc bén, cứ từ từ cứa vào màng nhĩ người ta, cho đến khi nổi da gà thì quá muộn. - Nếu em muốn thì anh làm ngay đấy!! - Anh...!! - Nhiệm vụ của một người vợ tốt là không nên cãi lại chồng! Em nên liệu hồn!! - Câu đầu Minh Vũ hoàn toàn cao giọng. Nhưng càng về sau, thanh âm càng giảm dần. Khiến chữ ''hồn'' lại trở nên rùng rợn hơn bao giờ hết. Đông Nhi trong tình huống này hoàn toàn im lặng. Từ khi sống chung với Minh Vũ, cô đã bắt đầu sợ cái thanh âm trầm của Minh Vũ. Nên tốt nhất, im lặng để bảo toàn tính mạng. - Minh Quân... - Đằng phu nhân bước đến gần. Bà lên tiếng gọi khi nhận ra Minh Quân đang thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của Đông Nhi đang đi cùng Minh Vũ - ... con suy nghĩ thế nào về lời ta nói! - Dì.... - Chẳng phải ta đã nói, nếu yêu ai đó thì phả cướp đi bằng mọi giá sao!! Đừng tự cho rằng ta không biết con đang nghĩ gì trong đầu!! - Con... con không làm được!! - Chẳng có gì là không thể. Chẳng lẽ con không muốn người phụ nữ ấy là của một mình con sao?? Việc gì phải đứng ngây người ra nhìn theo người ta!! - Đằng phu nhân giở giọng như mật ngọt dụ ruồi. Sau đó bà cười một tràn khả ố. Rồi quay lưng lại bước về phía Đằng lão gia. .... - Aaaaa.... thiệt là sướng quá!! Ở đó thêm chút nào nữa chắc sợ sệt mà chết mất!! - Đông Nhi thả người tự do xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách. Cô thở hắt ra như vừa trút được một gánh nặng hàng trăm tấn trong người. Nghiêng nghiêng cái cổ khiến nó kêu thành tiếng, cô mới thấy thoải mái thật sự. - Đồ mèo con!! Ba chữ ấy lại tiếp tục bắn vào màng nhĩ của Đông Nhi nhờ giọng nói nửa đùa nửa thật của Minh Vũ. Anh cởi bỏ cái áo vest đen, vứt xuống ghế, rồi dùng một tay cởi hai cái nút áo phía trên cho mát. Minh Vũ ngửa cổ ra ghế, đôi mắt cũng nhắm hờ lại vẻ mệt mỏi. - Lại vứt đồ lung tung nữa hả??? Đồ lười kia!!! - Ồn ào quá!! - Minh Vũ lắc lắc đầu, anh nhíu mày vẻ tức giận. Khi anh sắp chìm vào giấc ngủ thì đã bị Đông Nhi phá đám khiến anh phát bực lên. Vơ cánh tay chộp lấy cái áo vest, anh hằng học bước lên mấy bậc cầu thang đầu tiên. - Nè, đi đâu vậy hả??? - Đông Nhi đứng chống hông. Ngước mặt nhìn theo cái dáng kiêu ngạo của Minh Vũ đang từ từ lếch lên mấy bậc cầu thang, cô càng tức thêm. Bất ngờ một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô từ phía sau, siết chặt. Nó khiến cô cảm thấy khó chịu. Nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra cánh tay này là của ai. - Anh... anh làm gì vậy hả?? - Yên lặng nào! - Minh Quân càng lúc càng siết chặt Đông Nhi hơn. Anh bắt đầu hôn hít phần cổ của cô, rồi chuyển dần về bả vai với chiếc váy trễ khiêu gợi này. Trong đầu anh lúc này, chỉ duy nhất có một mong muốn, là Đông Nhi sẽ thuộc về anh.
|
- Áaaaaaaaa...!!! Minh Vũ...!!! - Đông Nhi cô khóc thét lên. Nước mắt giàn giụa cứ ào ra.Trong lúc ấy trong đầu cô chỉ còn biết gọi tên Minh Vũ thật lớn. Cố gắng đẩy mạnh hai cánh tay của Minh Quân nhưng dường như tất cả đều bất lực. - Minh Vũ...!! Cứu...!!! Nhờ cái giọng lánh lót, trong trẻo của Đông Nhi. Minh Vũ từ trên cầu thang chạy xuống như bay. Trước mắt anh hiện ra một khung cảnh khiến anh không thể không tức giận. Minh Quân đang ôm chặt lấy người con gái của anh. Đã vậy còn không ngừng hôn hít lên người Đông Nhi. - Minh Quân!! Thế này là sao? - Minh Vũ nắm chặt bàn tay tạo thành nắm đấm. Các khớp xương như muốn vỡ vụn ra. - Nhường cô gái này cho em đi! - Ôm xốc Đông Nhi lên, Minh Quân đưa mắt nhìn anh trai mình. Thốt lên một câu mà khiến cho trời đất như muốn rung chuyển theo. Anh đã yêu Đông Nhi từ lúc mới gặp. Anh chưa bao giờ tin rằng, một ngày nào đó anh sẽ bị trúng tiếng sét ái tình của thần cupid. Nhưng giờ thì anh đã hiểu ra. Không có gì là không thể cả! - Em có biết là mình đang nói gì không hả? Mau buông cô ấy ra!! - Minh Vũ gầm lên. Phong thái của một người đứng đầu tổ chức Mafia luôn giữ cho anh cái vẻ cao ngạo, bất cần. Nhưng lúc này anh không thể nào giữ được bình tĩnh nữa. Mấy tên vệ sĩ mặc vest đen của Minh Vũ từ phía ngoài chạy vào. Bao vây cả lối đi. Mặc dù trong tay họ đều có những khẩu súng. Nhưng không một ai dám hành động khi chưa có lệnh từ Minh Vũ. Chưa kể, họ có thể sơ ý mà khiến cho viên đạn lệch đường đi, bắn trúng Đông Nhi. Vả lại... Minh Quân là em họ của Minh Vũ. Người em họ đã luôn lẽo đẽo đi theo Minh Vũ từ lúc còn rất nhỏ. Họ còn thân hơn cả anh em ruột với nhau. Vậy thì làm sao Minh Vũ có thể giương súng hạ thủ người anh em thân thiết này. - Hãy nhường cô ấy cho em!! Bên cạnh anh đâu có thiếu gì các cô gái xinh đẹp! Nhường một cô thì chẳng ảnh hưởng gì tới ai cả!! - Minh Quân ôm lấy gương mặt Đông Nhi. Anh lại tiếp tục hôn vào phần cổ của cô, không hề quan tâm rằng, mặt Minh Vũ đã đen sầm lại như lọ nghẹ. - Nhường cho em đi! Em sẽ hết lòng yêu thương cô ấy!! - Tôi không muốn!! - Đông Nhi vùng vẫy. Nước mắt vẫn chảy từng hàng dài mỗi khi Minh Quân hôn cô như một người nghiện. Đánh ánh mắt sang Minh Vũ cầu mong sự giúp đỡ từ chồng mình. "Bốp!!" Sau cái âm thanh va chạm da thịt giữa nắm đấm ở tay Minh Vũ và phần thịt ở má của Minh Quân, khiến anh chới với về phía sau. Cánh tay cũng buông lõng ra. Minh Vũ hơi khom người nắm lấy hai bả vai của Đông Nhi nhằm kéo cô ấy về phía mình. Nhưng lại bị Minh Quân chộp lấy eo cô kéo ngược trở lại. - Nếu cô ấy không là người của em. Em sẽ giết chết cô ấy ngay tại đây!! - Bàn tay to lớn tiến về chiếc cổ nhỏ của Đông Nhi. Sẵn sàng bóp chết lúc nào nếu như Minh Vũ có ý định phản kháng lại anh. Minh Vũ toan bước đến gần, nhưng khi nhận được câu nói ấy từ tai và hình ảnh ấy từ đôi mắt. Anh khựng lại. Đôi mắt màu hổ phách khẽ lay động. Nửa muốn bước đến giành lại Đông Nhi từ tay Minh Quân, nửa lại sợ rằng anh sẽ không còn được nhìn thấy Đông Nhi trên cõi đời này nữa. Thân thiết với nhau từ lúc nhỏ. Minh Vũ dường như quá hiểu rõ tính cách của Minh Quân. Nói là làm. Đó là đặc điểm mà mọi người thường nhận xét là giống y hệt nhau của hai anh em. Minh Vũ nhận thấy phía sau lưng của Minh Quân, những người cận vệ trung thành của anh đang muốn tiến đến gần để bắt cậu ấy. Anh nhanh chóng cất tiếng, thanh âm cũng giảm dần thành một thanh âm trầm uất: - Dừng lại! Minh Quân nói thật đấy!! Minh Quân nhanh chóng ôm Đông Nhi chạy ra ngoài. Vì anh biết càng đứng lâu càng nguy hiểm. Chưa biết ai sẽ đổ máu vì ai. Thoát ra khỏi cánh cổng sắt khá dễ dàng mà không có bất cứ trở ngại nào. Minh Quân đặt Đông Nhi lên chiếc xe mô tô phân khối lớn màu đen đậu sẵn ở phía trước. Anh phóng xe đi thẳng với tốc độ nhanh, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch nhưng đầy u ám. - Mau đi lấy xe!! Tôi phải đuổi theo!! - Thưa thiếu gia!! Tất cả đều đã bị xì bánh xe hết hơi rồi!! - Dường như tên vệ sĩ biết đây là tin dữ, có thể làm nổi trận lôi đình của Minh Vũ. Anh cuối rạp người trước chủ nhân, giọng nói có chút run sợ nhưng vẫn cố thông báo một cách dõng dạc, mạch lạc nhất có thể. - Ngươi nói gì?!! - Đáp lại tên cận vệ một cách nhẹ nhàng nhất. Nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một đó là thanh âm của quỷ. Minh Vũ chỉ thấy thật trùng hợp. Anh chắc chắn có người đứng sau vụ việc này.
|
Chap 13: Hai chàng trai và một cô gái! - Minh Quân! Chúng ta quay về đi! Tôi xin anh đấy!! - Đông Nhi nắm chặt lấy vạt áo của Minh Quân. Cố gắng hét thật to để không bị tiếng gió làm trấn áp đi giọng nói mình. Gió cứ liên tục tạt vào mặt cô, làm đôi mắt cô cay xè, đỏ hoe lên. Nhưng... Minh Quân vẫn không nói gì. Đôi mắt chăm chăm nhìn về phía trước, chăm chú điều khiển chiếc xe với tốc độ cao. Không phải là anh không nghe thấy Đông Nhi đang nói gì, chỉ là anh không muốn nghe gì cả. Đông Nhi.. nhất định phải là của riêng anh!!! Trong khi ấy Minh Vũ hoàn toàn bất lực. Anh không đuổi theo được. Chính anh làm rơi mất Đông Nhi, khiến cô ấy vụt khỏi tầm tay anh rồi!! .... - Minh Vũ!!! Minh Quân bắt vợ con rồi chạy mất à, có thật không??? - Đằng lão gia có một chút sốt sắng. Ông đập mạnh tay xuống bàn. Con người ông, không phải là đang lo lắng cho Đông Nhi, mà là ông đang lo danh tiếng của nhà họ Đằng. - ... - Minh Vũ không nói được lời nào. Anh chỉ lặng lẽ gật đầu xác nhận. Vì đối diện giáp mặt với anh, còn có Đằng phu nhân. - Cả vợ và em trai mình mà cai quản cũng không xong, sau này làm sao trông coi được tập đoàn lớn như thế này hả? - Đằng phu nhân bắt chéo chân. Khẽ nhếch môi cười khẩy, bà cất tiếng nhằm chế giễ Minh Vũ. Chính bà là người thông báo chuyện này cho Đằng lão gia biết. Nếu không, Minh Vũ anh đâu có bị gọi đến đây. Đây là... kế hoạch của bà ta. Muốn tình cảm giữa ba người họ rạn nứt. Lúc ấy bà ấy có thể làm Đông Nhi biến mất bất cứ lúc nào. - Hai người con trai vì một cô gái mà tranh giành nhau đến lỗ đầu chảy máu! Từ xưa đến giờ làm gì có chuyện xấu hổ như thế này!!! - Đằng lão gia thật sự tức giận. Ông day day thái dương vẻ mệt mỏi. Làm sao mà ông dám vác mặt đi đâu nữa nếu như chuyện này lộ ra ngoài. - Tôi sẽ đuổi theo Minh Quân, ông không cần phải lo!! - Minh Vũ đứng dậy. Anh vẫn điềm tĩnh cho tay vào túi quần. Toan bước ra khỏi phòng nhưng anh khựng lại, sau đó quay lại về phía ba mình, nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ. - Ông cũng nên cai quản vợ mình cho tốt vào. Tập đoàn đã có thời gian không nhấc bước lên nổi, cũng do bà ta mà ra đấy!! Mạnh bạo đóng cánh cửa gỗ kêu thành tiếng. Đằng lão gia nghiêm nghị quay sang vợ mình, hỏi nghi hoặc: - Là nó nói thật sao?? - Đồ xấc xược!! Chắc nó ghét em nên mới nói như thế!! - Đằng phu nhân nhanh chóng ngụy biện. Cái mặt nạ hiền lành quá hoàn hảo. Khiến người tinh ý như Đằng lão gia cũng phải bó tay. - Tốt!! - Đằng lão gia day day thái dương vẻ mệt mỏi. Ông khẽ thở dài rồi đan các ngón tay vào nhau. - Có lẽ... đến ngày nào đó phải nói sự thật cho nó biết thôi. Ta không giấu mãi được!! ..... - Chuẩn bị mọi thứ cho tôi, tôi phải đi ngay!! - Bước chân gấp gáp bước ra khỏi phòng. Minh Vũ ngay lập tức ra lệnh cho tên cận vệ mặc vest đen đi bên cạnh. Xa Đông Nhi một đêm rồi khiến anh cảm thấy vô cùng sốt ruột. Tên cận vệ luôn theo sát Minh Vũ đã tự nhủ phải ngay lập tức tìm thấy Đông Nhi trước khi Minh Quân cưỡng đoạt cô ấy. Minh Vũ biết rõ, đó không phải hoàn toàn là do lỗi của Minh Quân. Nhưng nhiều khi tình yêu và lí trí có lúc không thể hòa hợp được với nhau. Nếu mất Đông Nhi, chắc chắn Minh Vũ sẽ không giữ được bình tĩnh nữa. Đến lúc ấy, chưa biết Minh Vũ sẽ làm gì Minh Quân - em trai họ của mình. Và tất nhiên, nơi đầu tiên Minh Vũ sẽ tìm đến, là nhà riêng của Minh Quân... ... - Thật ra... anh muốn đi đâu vậy?? - Đông Nhi thở không ra hơi. Đã hai ngày liền rồi. Từ nhà Minh Vũ đi được đến đây phải mất hai ngày. Cô hoàn toàn dựa đầu vào ngực Minh Quân, cố thở dốc để lấy lại sức. Nhưng... cô vẫn chưa biết được đâu sẽ là điểm dừng. - Về nhà tôi! Minh Vũ sẽ không đến được đây đâu!! - Minh Quân khẽ cười. Sau đó anh hơi cuối đầu xuống, hôn nhẹ lên mái tóc màu hạt dẻ của Đông Nhi, cố hít lấy mùi hương ngọt ngào. - Sắp đến rồi!! .... - Không cho bất cứ ai vào nhà tôi! Rõ chưa!! - Minh Quân dừng hẳn xe trước một cánh cổng to. Dặn dò kĩ tên bảo vệ đang đứng gác ở trước nhà. Sau đó chạy thẳng vào trong. Thả Đông Nhi xuống chiếc giường êm ái. Minh Quân hớp liên tục mấy ngụm nước để lấy lại sức. Nhà anh là một căn biệt thự khá to, nằm cách xa khu đô thị của Thành phố. Muốn đến nhà anh phải mất đến hai ngày liền. Nhưng dường như anh đã quá xem thường Minh Vũ - một tên cầm đầu tổ chức Mafia P&R khét tiếng. Anh cho rằng Minh Vũ không thể đến được nơi như thế này. Mà nếu có đến được, thì lúc ấy Đông Nhi cũng đã hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng Minh Vũ không đời nào tính đường đi nước bước dễ dàng và đơn giản như Minh Quân được. Đã là một thủ lĩnh cầm đầu rất nhiều tên cận vệ khác, anh bao giờ cũng phải tính nước đi chỉ có thể là thắng mà không thể thua. Nhưng anh vẫn sợ... nếu đến trễ dù chỉ là 1 giây ngắn ngủi. Anh có thể đánh mất Đông Nhi mãi mãi. - Nước... nước... - Đông Nhi chỉ có thể thều thào và tiếng. Cổ họng cô khô ran. Hai ngày ròng rã trên chiếc mô tô phân khối lớn, cô hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào. Bất chợt một bờ môi đặt vào môi cô, tiếp theo sau đó là những giọt nước mát chảy xuống cổ họng. Đông Nhi mê man, cứ ngỡ đó là Minh Vũ chồng cô. Nhưng cô cảm thấy khác, đây không phải là cảm giác giống như khi cô hôn Minh Vũ. Bờ môi này... hoàn toàn lạ lẫm. Minh Quân nắm chiếc cằm của Đông Nhi. Mớm cho cô từng ngụm nước mát. Nhưng ngay sau đó lại bị chính Đông Nhi đẩy ra. Trên người cô lúc này chỉ là chiếc váy xẻ tà mỏng manh. Nó khiến dục vọng trong con người Minh Quân nổi dậy. Đông Nhi chộp lấy chiếc chăn bông bên cạnh, đắp lên người mình. Rồi nước mắt lại ứa ra liên tục. - Minh Quân... tôi xin anh!! Đừng làm vậy!! - Tại sao em lại chọn ở bên cạnh một tên Mafia... Nó có thể nguy hiểm cho em!! - Nhưng... nhưng tôi yêu Minh Vũ!!! - Bất ngờ câu nói ấy thốt ra từ miệng Đông Nhi. Là sư thật hay chỉ là câu nói dối nhằm đánh lừa Minh Quân? - Tại sao lại là Minh Vũ mà không phải là anh?!! - Minh Quân từ từ tiến đến gần Đông Nhi. Nhưng càng tiến tới, Đông Nhi lại xê dịch về phía sau nhiều hơn. Cô đang cố gắng né tránh Minh Quân càng xa càng tốt. Nhưng làm sao ngăn được ham muốn của Minh Quân. Anh nhanh chóng lao đến, dùng tay tuột ngay một bên vai áo của Đông Nhi. Chống hai cánh tay đè cô xuống giường. Minh Quân bắt đầu hôn tới tấp vào môi, vào má và vào cổ của cô. Có ý muốn lấn xuống phía dưới nhiều hơn. Nhưng câu nói sau ấy lại khiến Minh Quân anh khựng lại. - Anh Minh Vũ... anh ấy không bao giờ làm điều này với tôi!!! Anh không giống như anh ấy!! Tôi ghét anh!! - Câu nói liên tục bị đứt đoạn bởi tiếng nấc uất ức của Đông Nhi. Có vùng vẫy bao nhiêu, Minh Quân lại càng siết tay cô chặt bấy nhiêu. Minh Quân bần thần ngồi dậy. Đôi mắt trân trân nhìn xuống sàn nhà. Anh đã làm gì thế này? Anh đã luôn luôn ghen tị với Minh Vũ. Vì anh ấy có nhiều địa vị hơn anh, xung quanh còn rất nhiều các cô gái trẻ đẹp theo đuổi. Chỉ vì một chút ganh ghét, đố kị mà anh lại nhỏ nhen, ích kỷ đến như thế!! Trong khi đó ngoài cổng nhà. Minh Vũ từ trong chiếc BMW màu đen bóng loáng bước ra. Anh hấp tấp bước vội bước vàng về phía chiếc cổng sắt to tướng. Nhưng lại bị hai tên bảo vệ to xác đứng bên ngoài ngăn cản: - Tránh ra, không thì đừng trách tôi!! - Cậu chủ không cho ai vào cả!! Anh mau về cho!! - Một bọn ngu ngốc có mắt mà như mù!! Nếu muốn chết dưới khẩu súng của Đằng thiếu gia thì các người cứ ngăn cản đi!! - Tên cận vệ trung thành của Minh Vũ từ tốn đáp lại. Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ ''Đằng thiếu gia'' khiến họ khiếp sợ. Ngay lập tức hai tên cận vệ trố mắt nhìn Minh Vũ. Sau đó nhanh chóng mở cách cổng sắt. Họ còn vợ còn con, chắc chắn chưa muốn chết ngay lúc này. - Đông Nhi!!! Em ở đâu?!! Minh Vũ cất tiếng gọi. Vừa ngay lúc ấy thì cái bóng dáng nhỏ bé của Đông Nhi đập vào mắt anh. Cô đang từ trên mấy bậc cầu thang bước xuống. Gương mặt hốc hác khiến anh chút nữa đã không nhận ra. Mới chỉ hai ngày mà anh thấy cô ốm đi nhiều quá!. Muốn chạy đến bên cô nhưng bóng dáng của Minh Quân lại khiến anh ngừng lại. - Minh Vũ... - Đông Nhi cô cũng đã nhìn thấy Minh Vũ. Cô nhanh chóng chạy xuống hết mấy bậc cầu thang. Chạy lại gần anh rồi ôm chầm lấy, nước mắt cũng theo đó mà ùa về. - Em.... không sao chứ? - Minh Vũ anh có hơi ngỡ ngàng. Minh Quân không bắt cô ấy nữa sao? Đông Nhi ngương ngùng buông Minh Vũ ra. Sau đó lắc đầu nhè nhẹ vài cái. Hình ảnh của Minh Quân lại đập vào đáy giác mạc của cô khi anh đang bước đến gần. Sự sợ hãi khiến cô thụt lùi về sau, nép người mình vào người Minh Vũ. - Xin lỗi... - Anh đưa em về!! - Bỏ mặc lời xin lỗi của Minh Quân, Minh Vũ ôm lấy eo Đông Nhi rồi bước đi. Anh cũng tránh cả ánh mắt của Minh Quân đang nhìn mình. Không phải là anh đang giận Minh Quân. Mà chỉ là anh không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Nhìn vào mắt Minh Quân anh chỉ thấy sự ngượng ngập, hối lỗi. Anh... không đủ can đảm để có thể xem Minh Quân là một người em như ngày xưa nữa... ______ P/s: mọi người có muốn MV giết chết MQ không nhở??? keke
|
Chap 14: - Minh Quân.... đã làm gì em? - Khuôn âm cất lên, trầm và lạnh lẽo. Minh Vũ ngồi xuống chiếc giường trong căn phòng có hai màu chủ đạo là trắng và đen. Anh chống hai tay lên giường, gương mặt lại bần thần nhìn chăm chăm xuống dưới sàn nhà. Thật sự anh đang bị rối bởi mớ cảm xúc hỗn tạp trong lòng mình.
- Anh ấy chẳng làm gì em cả! Minh Vũ... - Đông Nhi vừa mới từ phòng tắm bước ra đã bị Minh Vũ chặn hỏi. Đôi bàn tay đang lau mấy lọn tóc còn ướt phải khựng lại. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, rồi lặng lẽ cuối gằm mặt xuống.
- Thật không? - Lần này Minh Vũ mới ngước mặt nhìn cô. Đôi đồng tử màu hổ phách tượng trưng cho một loài hổ báo hùng vĩ đang nhìn Đông Nhi chằm chằm vẻ nghi hoặc. Minh Vũ anh cũng muốn tin, nhưng điều gì đó khiến anh không thể.
- Là thật!! Minh Vũ, anh phải tin em!! - Đông Nhi khụy xuống dưới chân Minh Vũ. Cô nắm lấy bàn tay anh lay lay mạnh. Cô không thể để cho Minh Vũ hiểu lầm cô mãi được. Cô không muốn.
- Vậy tại sao Minh Quân lại để em đi dễ dàng như thế? - Gương mặt điển trai, kiêu ngạo của Minh Vũ vẫn lạnh như băng, khiến Đông Nhi cô khẽ rùng mình. Đôi môi Minh Vũ nở nụ cười buồn.
Sự việc lần này dường như đã xé nát cả thân xác lẫn tâm hồn của Minh Vũ. Đến mức ngay lúc này đây, Đông Nhi đang phải quỳ dưới chân anh, anh cũng chẳng hề động lòng. Bảo vệ một đứa con gái bé nhỏ mà anh cũng làm không xong thì anh còn làm được trò trống gì nữa.
Sự lạnh lùng đến vô cảm của Minh Vũ khiến Đông Nhi có hơi hụt hẫng, nước mắt giàn giụa nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay Minh Vũ.
- Em không biết, nhưng lúc em nói.... em yêu anh. Anh ấy không làm gì em nữa!
- Nói dối tốt lắm cô bé! - Minh Vũ kéo tay Đông Nhi để cho cô đứng dậy. Anh hơi nhướn người, anh muốn chạm vào bờ môi mỏng màu cánh hoa đào ấy. Nhưng điều gì đó khiến anh khựng lại. Chỉ còn một chút nữa thôi, môi anh sẽ chạm vào môi Đông Nhi nhưng anh không thể. Chưng hửng lại vài giây. Minh Vũ quay mặt đi nhằm tránh ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh bước ra khỏi phòng trước khi chốt lại câu cuối. - Chắc em mệt rồi! Ngủ đi!!
Đó là nụ hôn lạnh lùng nhất từ trước đến nay.
Nước mắt Đông Nhi vẫn cứ rơi. Cô không làm chủ được nước mắt của chính mình nữa. Cô ngã người ra chiếc giường êm, cái thứ nước mặn đắng nư xát muối vào lòng cô, nó vẫn không chịu ngừng. Đông Nhi chỉ thều thào được vài chữ khi Minh Vũ bước ra khỏi phòng. Một câu nói, nói cho chính mình nghe thì đúng hơn:
- Em yêu anh... em không hề nói dối!
....
- Vào lớp đi! - Cũng như mọi lần. Minh Vũ vẫn đưa Đông Nhi đến tận lớp, đứng nhìn theo dáng cô cho đến khi cô ngồi ổn định vào chỗ, anh mới quay về lớp mình.
Nhưng... sự ngượng ngập sau ngày hôm ấy đến nay vẫn còn. Minh Vũ lại trở về với con người lạnh lùng, bất cần vốn có của mình. Vẫn lao đầu vào các cuộc truy lùng, đổ máu trong thế giới ngầm. Đông Nhi vẫn là con bé ương bướng, ngốc nghếch ngày nào. Chỉ là... vết thương và cái bóng của chính mình quá lớn. Khiến bức tường vô hình ngăn cách cả hai ngày càng xa hơn.
- Đông Nhi! Bạn với Minh Vũ có chuyện gì à? - Cô nữ sinh ngồi ngay bên cạnh Đông Nhi quay người sang hỏi.
- Không... không có chuyện gì cả! - Đông Nhi quả thật rất khó chịu khi bị mọi người thường xuyên nhắc đến vấn đề này. Mấy ngày hôm nay ai gặp cô cũng hỏi những câu thuộc về riêng tư, khiến cô nhăn mặt tỏ vẻ bực bội.
- Nhưng sao tôi thấy Minh Vũ đối xử với bạn không giống trước! Đừng nói hai người sắp ly hôn nhé!
- Im ngay!!! Tôi cấm cậu nhắc đến chuyện này nữa đấy!! - Đập mạnh bàn tay xuống chiếc bàn khiến các học viên khác trong lớp giật mình quay lại. Cũng khiến cho bàn tay cô đỏ ửng lên, đau rát. Nhưng chính sự tức giận trong cô làm nó chăng xi nhê gì. Đông Nhi quát xối xả vào mặt cô học viên ""hàng xóm"" của mình. Như núi lửa được dịp phung trào, nước mắt cô cũng tràn ra. Đông Nhi nhanh chân chạy ra khỏi lớp, trước khi các học viên khác kịp nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt mỹ miều của ""hotgirl"".
Bước chân vô thức cứ chạy mãi. Nó dừng lại ở một bãi đất trống sau trường. Ngạt ngào cả mùi hương của hoa hồng. Đông Nhi bần thần bước đi trên con đường được rãi đầy sỏi đá màu trắng. Khiến nó gây nên tiếng động từ mỗi bước chân của cô. Đông Nhi ngồi xuống chiếc ghế đá đặt dọc theo lối đi. Hít mạnh một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm chút hương thơm từ khu vườn này.
Hoa hồng được trồng ngay hàng thẳng lối. Đung đưa theo mỗi lần có cơn gió đi ngang qua. Một vài nơi được dùng hoa hồng để kết thành những mái vòm. Y hệt như chốn thần tiên trong mấy bộ truyện cổ tích cô thường được nghe vào mỗi tối trước khi đi ngủ.
- Làm gì ở đây vậy hả? - Một tiếng nói vang lên. Đánh thức Đông Nhi đang mê muội trong đám vườn hồng này, đưa cô trở về thực tại.
- Còn anh làm gì ở đây! - Hơi giật mình vì Khánh Đăng, kẻ thù không đội trời chung với Minh Vũ chồng cô đang đứng trước mặt mình. Đông Nhi ngước mặt sang chỗ khác, kênh kiệu hỏi lại.
- Nơi này đâu có cấm tôi vào! - Khánh Đăng nhếch khóe môi. Anh thấy cô ngồi bần thần dưới khu vườn này qua ô cửa sổ trong lớp anh. Cảm thấy thú vị khi tiếp xúc với cô gái này. Điều đó khiến anh từ trên lớp, băng qua ba tầng cầu thang để xuống đây, gặp cô. Bàn tay anh bất giác đưa lên, muốn chạm vào mái tóc màu hạt dẻ ấy.
- Vậy thì nó cũng đâu có cấm tôi! Việc gì anh phải xen vào!
- Giỏi lắm vợ à!! - ""Vợ?!"". Một giọng nói trầm khác vang lên. Cũng đang bước đến gần Đông Nhi và Khánh Đăng. Sau cái vòm hoa được kết bằng hoa hồng, hiện ra Minh Vũ với đôi môi đang nhoẻn miệng cười. Anh quay hẳn người sang Khánh Đăng, hất mặt - Cậu đang làm gì vợ tôi vậy?
- Tại sao những lúc tôi gặp Đông Nhi, cậu đều xuất hiện đúng lúc vậy? - Khánh Đăng cũng ngang ngạnh không kém. Anh cau mày tỏ vẻ khó chịu với Minh Vũ.
- Trùng hợp thôi... - Minh Vũ nở nụ cười ma mị. Nhưng khi anh đang đứng giữa khu vườn đầy hoa hồng này, nụ cười ấy còn đẹp hơn cả đẹp. Chắc chắn những đôi mắt đang do thám trên lớp kia đã sướng rơn lên hết cả rồi. - ... Hoặc có thể, ông trời có mắt. Chắc cậu đang định làm gì đó với vợ tôi, nên ông trời mới cho tôi xuống đây!
- Nên nhớ, cậu không phải là thiên thần, cậu chỉ là một ác quỷ không hơn không kém! - Nhếch đôi môi lên, Khánh Đăng bật ra câu nói như dao găm. Anh gằng từng chữ, cố gắng để nó đáng sợ hơn.
- Vậy cậu không sợ khi đứng trước ác quỷ à? Sao không biến khỏi đây trước khi cậu tan xác! - Minh Vũ rít lên với thanh đáng sợ. Nhưng nụ cười vẫn còn ngự trị trên đôi môi. Là nụ cười thách thức. Đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn hơi chếch về phía sau lưng của Khánh Đăng. - ... Nhìn xem!
Khánh Đăng theo phản xạ nhìn theo hướng đôi mắt của Minh Vũ đang nhìn. Trước mắt anh hiện ra là hai tên to con, bặm trợn mặc vest đen từ đầu tới chân. Đang từ từ tiến về phía ba người họ.
- Tôi thách cậu có thể đứng đây trong vòng ba giây! Họ sẽ có thưởng nếu giết được cậu đấy! - Minh Vũ tiếp tục đàn áp đối phương bằng nụ cười chết người. Ác quỷ trong con người anh đang dần bộc lộ ra ngoài. Thanh âm rít lên như bão tố khiến người khác lao đao, quay cuồng rồi tự... đâm đầu mà chết ngắt.
- Đồ khốn!! - Khánh Đăng cắn nhẹ môi. Ném cho Minh Vũ một cái nhìn sắc bén rồi quay lưng lại bước đi ra khỏi khu vườn. Dù sao... anh cũng không ngu ngốc đến nỗi mà lựa chọn cách chết trong lúc này. Vì anh biết rõ, lực lượng của Minh Vũ tài cán đến đâu. Một thủ lĩnh giỏi, tất nhiên những tên cận vệ khác cũng sẽ giỏi theo.
- Đừng đi đâu một mình nữa, biết chưa? - Đôi đồng tử màu hổ phách vẫn còn nhìn theo bóng dáng của Khánh Đăng cho đến khi nó mất hút. Anh nói nhưng không nhìn Đông Nhi. Khuôn giọng đã nhẹ nhàng hơn lúc nãy nhiều.
- Sao... anh biết tôi ở đây?
- Anh sang lớp tìm em nhưng không thấy! Nghe họ nói... em đã khóc rồi chạy ra khỏi lớp... - Minh Vũ nheo đôi mắt tuyệt mỹ nhìn Đông Nhi. Quả thật như những gì anh nghe thấy được, trên đôi gò má kia, còn nguyên dấu vết của nước mắt đọng lại. Anh lại thấy xót, điều gì khiến cho Đông Nhi như thế? - ... Sao em khóc?
- Minh Vũ.... anh cưới tôi là do gia đình ép buộc thôi, đúng chứ? - Trọng tâm của câu hỏi bị lệch đi hướng khác. Đông Nhi hạ giọng hỏi ngược lại Minh Vũ. Câu hỏi hết sức nhẹ nhàng, nhưng để thốt ra được câu hỏi ấy, cô đã phải dằn vặt, đấu tranh tư tưởng trong chính con người mình.
Không như thuở bé, mỗi lần cô phân vân diều gì đó, cô lại đi tìm hoa rồi ngắt đi từng cánh một. Miệng lại lẩm bẩm: ""có, không"" theo từng cánh hoa. Nhưng bây giờ, cô đã là một thiếu nữ, nếu được như thế, cô đã không khổ sở như thế này.
- Chẳng nhẽ... em không biết lý do từ trước đến giờ anh luôn bảo vệ em là gì sao? - Khựng lại vài giây vì câu hỏi của Đông Nhi, Minh Vũ ngạc nhiên. Anh nhướn mày, tiếp tục đặt câu hỏi khác cũng chẳng đúng trọng tâm. Chẳng lẽ... Đông Nhi không hiểu lòng anh sao...?
- Đó chỉ là nghĩa vụ của một người chồng phải làm với vợ mình! Nếu anh không muốn, cũng có thể bỏ mặc tôi mà! - Đông Nhi thốt ra câu nói khác như dao có lưỡi bén. Xoáy sâu vào tâm can Minh Vũ khiến anh thấy nhói. Là Đông Nhi cô ấy không hiểu hay đang cố tình không hiểu?
- Đồ ngốc!!! - Minh Vũ có im lặng vài giây. Đôi mắt màu hổ phách tức giận nhìn Đông Nhi. Sau đó cau mày, quát lên. Rồi quay lưng lại bỏ đi.
Chỉ còn lại Đông Nhi đứng bần thần ra đó. Cô nắm chặt hai bàn tay lại, cố gắng giữ cho thân mình không phải run lên. Vậy mà nước mắt vẫn cứ chảy dài. Cái dáng cao, gầy mà trước kia cô cho là đáng ghét nhất trên đời bây giờ lại khiến cô yêu mất.
Nhưng... tình yêu chỉ hiện hữu khi xuất phát từ hai trái tim, hai con người. Tình cảm của cô... nói đúng ra chỉ là đơn phương một mình. Hoặc là cô sẽ bên cạnh Minh Vũ để ngày ngày được nhìn thấy anh, hoặc là cô sẽ rời đi, rời xa con người ấy để tình cảm này không đậm sâu hơn nữa.
|