Vị Hôn Thê Sát Thủ Của Tôi
|
|
Chương 10 : "Con nhỏ kia! Mày tính sao đây?!!! " - tiếng hét đanh đá của Minh Tuệ vang lên khắp nhà ăn. "Chẳng tính sao cả. Minh Tuệ cậu đừng tưởng nhà cậu gia thê quyền lực thì muốn làm gì thì làm" - cô nữ sinh bị Minh Tuệ xô té xuống đất, giương mắt lên nhìn. "Mày thật là không biết trời cao đất dày là gì!!! Dám xé rách váy tao còn dám bỏ côn trùng vào cặp của tao. Đã vậy còn dám giương mắt lên trả treo. Hôm nay tao sẽ cho mày xuống địa ngục!!!" - Minh Tuệ bắt đầu tức giận. Cô ta nhìn về phía lũ con gái đứng đằng sau mình, hét lớn - "Các cậu ! Xử nó đi". Lập tức đám nữ sinh đằng sau cô ta xông lên hung hăng đánh Mai Linh đang ngồi dưới đất. Cô bạn lấy tay ôm đầu nhưng lại bị mấy cô ả giựt ra , cào xước mặt, đấm đá liên tục vào tay chân. Nhược Vi nãy giờ đứng quan sát trong đám đông rốt cuộc không chịu nổi nữa, bước lên hét lớn - Này ! Dừng tay lại!!!". Đám nữ sinh kia cuối cùng cũng dừng lại. Minh Tuệ thấy vậy trừng lớn mắt - "Mày là ai mà dám ở đây lớn tiếng? Muốn xin dùm con nhỏ xấu xí Mai Linh kia sao?". "Tôi chẳng biết ai là Mai Linh cả! Nhưng mà các người ỷ đông hiếp yếu! Khôngthấy nhục hay sao?!!!" - Nhược Vi lớn giọng. "Mày!!! Có phải muốn giống con nhỏ này muốn ăn đòn rồi phải không?!!!" - Minh Tuệ cảm thấy phát bực vì con nhỏ dám ăn gan trời kia. Cô vẫn ung dung trả lời - "Tôi chẳng muốn gì cả. Chỉ muốn các người dừng ngay hành vi bạo lực trẻ con đó đi" . Cả nhà ăn đều dồn mắt về phía Nhược Vi. Những tiếng bàn tán to nhỏ nổi lên. Họ thấy nữ sinh kia đúng là to gan lớn mật mà. Minh Tuệ tức giận muốn bóp chết con nhỏ không biết trời cao đất dày kia - "Mày nói cái gì?!!! Trẻ con ư?!!!". "Các cậu ! Đánh chết con nhỏ đó đi!!!" - cô ta hét lớn. Nhóm nữ sinh không ai bảo ai xông vào đánh Nhược Vi. Cô không thèm đánh lại mà chỉ nhẹ nhàng tránh né. Hành động của cô rất linh hoạt khiến cho mấy nữ sinh dữ dằn kia ngay cả cộng tóc của cô cũng không chạm vào được. Sau 15p miệt mài cố gắng đánh được cô nhưng vô ích, nhóm nữ sinh đã mệt lả phải ngồi sụp xuống nghỉ ngơi. "Mày!!! Đúng là tức chết mà!!! Các cậu làm gì vậy mau đánh chết con nhỏ đó đi!!!" - Minh Tuệ nổi khói với cảnh tượng trước mắt. 1 nữ sinh trong đám thở hổn hểnh lên tiếng - "Không được đâu Minh Tuệ con nhỏ này nhanh như ma vậy . Tụi mình không bắt kịp...". Nhược Vi mặc kệ đám nữ sinh kia và Minh Tuệ, cô bước đến chỗ Mai Linh ngồi xuống đỡ cô bạn đang nằm đau đớn nãy giờ đứng lên. Nhược Vi dìu cô bạn ra khỏi phòng ăn. Máu của Minh Tuệ muốn sôi lên, tức giận la lên - "Con nhỏ kia!!! Mày dám bỏ đi như vậy sao!!! Cứ đợi đó tao sẽ khòng để yên đâu". ................................ Sau khi đưa cô bạn vào phòng y tế. Nhược Vi trở về lớp, trên đường về cô đã gặp phải 1 hòn đá cản đường, 1 hòn đá vô cùng lớn và hách dịch. "Muốn gì???" - cô gần về tới dãy lớp thì lại bắt gặp 1 đám nam sinh, mà tên cầm đầu chính là tên con trai hồi sáng ngồi cùng bạn gái diễn trò thân mật. Hắn ta thấy cô nên chặn đường , cô phát bực trừng mắt nhìn. Mấy nam sinh đứng phía sau Duy Phong lên tiếng . "Woa... Đẹp dữ ta..." "Xinh quá, sao mình không hề biết trường ta lại có 1 mỹ nhân như vậy nhỉ" "...." Đám nam sinh đó bắt đầu cười khanh khách. Duy Phong đứng trước khoanh tay trước ngực cười đểu - "Người đẹp không ngờ lại gặp nhau ở đây". Nhược Vi không thèm để ý đến anh ta mà cất bước đi tiếp. Nhưng lại bị anh ta chắn ngay trước mặt. "Rốt cuộc là anh muốn gì?". " Cô nghĩ tôi muốn làm gì? Sáng hôm nay cô dám nói gì? Quên rồi sao?". Nhược Vi cười cười - "Thì ra là chuyện lúc sáng. Sao? Tôi nói không đúng à?". Đầu của Duy Phong bắt đầu có khói - "Cô!!! Chết tiệt ! Còn dám hỏi nữa sao?!!!". Cô hắt mũi 1 cái - "Hứ... Đúng là cặp đôi xớn xác!".
|
hềnh như hơi bạo lực. Nhưng ... ta thích :\ :\ :\ :\ :\
|
Chương 11 : Nhược Vi bước vào lớp cùng giáo viên chủ nhiệm. Cũng may là lúc nãy giáo viên đi qua ,cô kiếm cớ hỏi bài nên mới thoát khỏi đám nam sinh điên khùng kia. Cô mệt mỏi gục xuống bàn ngủ tiếp, chờ đợi giờ ra về. .................................... "Tiểu thư, chiều nay chủ nhân bận việc ở công ti nên không thể đến đón cô nên giao phó chúng tôi đưa cô về an toàn" - tên vệ sĩ vừa mở cửa xe vừa bẩm báo. Cô hờ hững nói - "Càng tốt". Không đượ anh ta đón là chuyện tốt đẹp nhất xảy ra trong ngày hôm nay với cô. Cô không muốn ở cùng 1 chỗ với loại người đó 1 phút nào cả. Nhược Vi ngồi vào trong xe , chạy thẳng về ngôi biệt thự Black. Sau khi thay đồ, tắm rửa và dùng bữa tối, nhân dịp Lăng Khiên chưa về cô muốn đi thăm quan biệt thự 1 vòng. Dù sao cô cũng chưa đi hết nơi này. Nhược Vi bắt đầu đi vòng vòng. Ngôi biệt thự này rất lớn, cũng rất âm u nữa ,đều do màu sắc của nó. Cô chợt thấy 1 căn phòng, để cửa hé mở nằm ở cuối dãy hành lang tầng trên cùng. Nhược Vi tò mò đẩy cửa vào, cô mở to mắt đầy ngạc nhiên. Đây là 1 căn phòng đầy dụng cụ âm nhạc : piano, vĩ cầm, ghita... Cô không ngờ ở trong ngôi biệt thự rùng rợn lại có 1 căn phòng thế này. " 1 người như anh ta mà cũng thích âm nhạc hay sao ?" - Nhược Vi cảm thán. "Theo em thì không được hay sao?" - giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô giựt nảy mình. Lăng Khiên đang đứng bên ngoài liền bước vào phòng. "Làm gì mà giống ma thế ?Anh làm tôi giựt cả mình" - Nhược Vi vỗ vỗ ngực. Lăng Khiên đến trước mặt cô nhếch môi cười - "Có muốn nghe 1 bản nhạc không ?". Nhược Vi tròn xoe cặp mắt , nhìn anh ta khó hiểu. Lăng Khiên cầm tay cô bước tới cây đàn piano , cả 2 cùng ngồi xuống. Cô vẫn giương mắt nhìn anh ta đầy dấu chấm hỏi. Lăng Khiên đặt ngón tay lên phím đàn. Những âm thanh trong trẻo của cây đàn vang lên. Nhược Vi trố mắt lên nhìn, không ngờ anh ta lại biết đàn, càng không tin được 1 ông trùm như anh ta đang đàn piano cho cô nghe. Những ngón tay của Lăng Khiên rất điệu nghệ lướt trên phím đàn, bản nhạc rất hay đi vào lòng người mà không cần hát gì cả. Dù không muốn nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng, lúc Lăng Khiên đánh đàn thực sự rất rất đẹp trai. Khuôn mặt tuấn mĩ, sóng mũi cao, lông mày rậm, đôi môi mỏng, nhìn anh ta như bức tranh hoàn hảo vô cùng sống động. Tim Nhược Vi bất giác khẽ đập loạn, cô làm sao vậy , đối với người như anh ta thì không được như thế, không được! Cô vẫn chăm chú nhìn Lăng Khiên không rời đi giây nào. Đây là người hồi sáng nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo sao, khó tin quá. Bản nhạc đã kết thúc nhưng Nhược Vi vẫn trầm ngâm suy nghĩ không hề hay biết. Lăng Khiên quay qua nhìn cô đang ngồi kế bên mình suy nghĩ gì đó. Anh lại nhếch môi cười nhìn Nhược Vi đầy nhu tình. Cô còn đang miên man thì bị 1 cánh tay ôm lấy sau gáy , tiếp đến là có thứ gì mềm mềm đặt lên môi cô. Nhược Vi trừng mắt nhìn Lăng Khiên đang hôn cô. 2 tay chống lên ngực, cô dùng sức đẩy anh ta ra. Nhưng lại bị tay kia của anh ta siết chặt eo hơn. Vì đang trong tư thế ngồi nghiêng nên cô có muốn dùng võ cũng khó, gặp phải tên con trai mạnh bạo này lại khó hơn. Nhược Vi cảm thấy khó thở trước đôi môi cuồng dã của anh ta. Trái tim lại nhảy nhót trong lồng ngực, mặt cô đã trở nên nóng ran. Lăng Khiên mạnh mẽ chiếm đóng đôi môi cô, siết chặt cô vào thân mình. Nhược Vi vẫn cố dùng dằng nhưng hình như tất cả đều vô ích trước sức mạnh của anh ta. Lăng Khiên liên tục cắn mút đôi môi nhỏ nhắn kia đầy bá đạo. Đến khi không thể thở nổi nữa, Lăng Khiên mới lưu luyến rời bỏ môi cô. Nhưng đôi tay vẫn ôm lấy eo Nhược Vi. Nhược Vi thở gấp cố tìm lấy ko khí, trừng mắt nhìn anh ta. "Đừng nhìn tôi như vậy, em là vị hôn thê của tôi thì ít ra 2 chúng ta cũng nên có nụ hôn đầu chứ" - Lăng Khiên khóe môi nhếch lên. Cô nghiến răng ken két, hận không thể bóp chết tên con trai trước mặt. Nhược Vi cố kéo tay anh ta ra khỏi người mình. Lăng Khiên càng ôm gắt gao hơn, chợt thấy buồn cười trước bộ dạng của cô. "Anh hãy bớt nói nhảm đi! Nụ hôn đầu gì chứ? Bỏ tôi ra!!! Nếu không anh sẽ bị ăn đòn đó!!!" - Nhược Vi bắt đầu nổi giận. Anh ta cười cười nhìn khuôn mặt nổi giận rất đáng yêu của cô - "Được, tôi rất muốn thử đòn cước của em. Nói trước là tôi cũng đã được đào tạo ở DarkNight và từng là sát thủ cận vệ xuất sắc nhất của tổ chức". Nhược Vi nhếch môi cười , cô cũng chẳng ngạc nhiên vì đã từng nghe nói từ cha cô - "Thì sao ? Không lẽ tôi sợ anh sao?".
|
Chương 12 : Lăng Khiên cười cười. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, tên này rốt cuộc chỉ có mỗi cơ mặt đểu cáng này thôi sao? Đúng là muốn chọc điên người khác mà. Anh ta đột nhiên kề sát vào mặt Nhược Vi, cô cố tránh ánh mắt của anh ta nhưng lại không thoát được cánh tay Lăng Khiên đang để trên eo mình. "Anh...anh...lại muốn làm gì?" - Nhược Vi mặt đỏ như trái cà chua lắp bắp nói. Anh cất giọng trầm trầm hỏi - "Nhược Vi... Em...thực sự không nhận ra tôi?". Cô thực sự bị dọa cho sợ trước bộ dạng nghiêm túc của Lăng Khiên. "Tại sao tôi lại phải nhận ra anh?" - Nhược Vi mắt tròn xoe ngạc nhiên. Lăng Khiên hơi nhíu mày, đôi mắt xẹt qua tia buồn khổ rồi nhanh chóng trở lại bình thường - "Không có gì". Cô có đang nhìn lầm không ? Lúc nãy cô có đúng là nhìn thấy mặt anh ta thoáng qua nét buồn không ? Không! Không thể nào đâu. Nhược Vi cư nhiên phủ định. Cô giương đôi mắt to tròn nhìn Lăng Khiên đầy nghi vấn. Anh cũng nhìn cô với sự nhu tình. Trong 1 khoảnh khắc, cả 2 người đều im lặng mà nhìn nhau. Lúc nãy khi thấy cô không nhận ra mình, tim Lăng Khiên chợt cảm thấy nhói 1 chút. Cô là người mà anh ngày đêm mong nhớ nhưng bây giờ lại phũ phàng không hề nhớ tới anh. Nhược Vi nhận thấy được ánh mắt tràn đầy sự nhung nhớ của anh ta, tim cô bất giác lại nhảy nhót loạn xạ. Trong lòng dâng lên 1 cảm giác xao xuyến, rốt cuộc cảm giác này là sao? Tại sao đối với ánh mắt nhu tình kia của Lăng Khiên, cô lại cảm thấy có gì đó rất ngọt ngào. Cả 2 cùng chìm vào khoảng lặng, không 1 tiếng động. Lăng Khiên bỗng đưa tay nâng cằm cô lên 1 cách nhẹ nhàng. Nhược Vi không làm gì, chỉ giương mắt nhìn anh ta. Lăng Khiên từ từ cuối đầu xuống , đặt lên môi cô thêm 1 nụ hôn, vô cùng từ tốn. Cô không hề phản kháng như lần trước mà cư nhiên lại ngồi yên để mặc anh ta hôn. Nụ hôn lần này của Lăng Khiên không hề có sự cuồng dã như lần trước mà lại hết sức dịu dàng nhưng không kém phần nồng nhiệt. Khiến Nhược Vi thực sự muốn tan chảy,không thể chống đối. Cô khẽ rên nhẹ 1 tiếng - "Ưm...". 2 cánh tay rắn chặt siết chặt eo Nhược Vi,ko để cô trốn thoát. Nụ hôn này, anh mang cả sự nhung nhớ và yêu thương vào trong đó. Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng,dưới ánh trăng mờ ảo,có 2 con người đang hôn nhau cuồng nhiệt. ................................. Cánh cửa phòng khép lại, Nhược Vi đứng dựa vào cửa. Mặt cô vẫn còn ửng đỏ, 2 tay ôm lấy lồng ngực như đang muốn giữ lấy trái tim mình. Cô tự đánh lên đầu, tại sao cô lại để cho anh ta hôn chứ. Cô đúng là uống phải bùa mê thuốc lúa rồi mà. Nhược Vi vả vào mặt mình - "Nhược Vi, mày tỉnh lại đi. Mày không thể như vậy. Quên hết đi". Cô hít thở sâu 1 cái, bất chợt cô phát hiện có rất nhiều vali đang để ở trong phòng. Chắc là cha cô đã cho người chuyển hết đồ đạc của cô từ Anh đến nơi này. Nhược Vi thở dài sườn sượt,cô có cảm giác cha như đang muốn tống cô ra khỏi nhà vậy.Chợt Nhược Vi sực nhớ ra điều gì đó quan trọng, cô bấm vào máy âm báo gọi cho quản gia của ngôi biệt thự ở nhà dưới. "Thưa tiểu thư, cô cần gì?" - giọng quản gia vang lên. "Tôi muốn hỏi hôm nay khi người của cha tôi chuyển đồ đạc của tôi đến đây, có mang chiếc xe motor nào tới không ?" . "Motor???". "Phải , là 1 chiếc motor màu đen của tôi" . "Thưa, hình như có" . "Ừm vậy được rồi, cám ơn ông quản gia" . Nhược Vi vui mừng ngắt máy, cuối cùng cô cũng được gặp "bé cưng" rồi. Từ năm 15t cô đã có sở thích kì lạ đó chính là đua motor. Đám bạn gái trong lớp ai cũng khiếp sợ nhìn cô. Cả cha cô cũng bó tay mà nhìn. Nhược Vi mỉm cười nằm lăn xuống giường . Vậy là ngày mai cô có thể đến trường bằng motor mà không cần tên Lăng Khiên đáng ghét kia đưa đi (Yết : hôn cho đã xong rồi chửi là sao =.=\\\"). Nhược Vi ôm gối mau chóng chìm vào giấc ngủ. ............................... Sáng nay, Nhược Vi dậy rất sớm, chủ ý là muốn bay đi cùng với "bé cưng" của mình. Sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồng phục, đầu tóc gọn gàng. Cô ba chân bốn cẳng cầm lấy balo chạy xuống lầu. Định vọt thẳng ra cửa 1 cách nhanh chóng nhất nhưng không ngờ lại bị tên vệ sĩ hôm qua chặn lại . "Thưa tiểu thư, cô vẫn chưa ăn sáng". Nhược Vi nghiến răng ken két - "Đã nói đó ko phải là việc của các người" . Tên vệ sĩ vẫn đưa tay ngăn cô , đứng im như pho tượng. Cô xắn tay áo, hết cách rồi đành dùng vũ lực thôi. - "Vi Vi , mau vào ăn sáng". Nhược Vi đang định giơ nắm đấm thì 1 giọng nói quen thuộc vang lên từ trong phòng ăn.
|
Chương 12 (2) Cô lập tức hạ cánh tay xuống, đưa mắt liếc vào phòng ăn. Lăng Khiên đang vừa đọc báo vừa uống cà phê trên bàn ăn, không hề nhìn về cô. Nhược Vi quay đầu lại trừng mắt nhìn tên vệ sĩ cao to kia,vẫn tiếp tục hành động đang giang dở . "Vi Vi, đừng quậy nữa. Tôi không muốn nhắc tới lần thứ 3. Mau vào ăn sáng!" - giọng nói đó lại vang lên nhưng lần này lại mang âm hưởng vô cùng lạnh lẽo . Nhược Vi cảm thấy ớn lạnh sóng lưng, cô đành nhịn nhục liếc xéo tên vệ sĩ. Hậm hực tiến tới phòng ăn. Vào trong phòng ,cô kéo ghế đối diện chỗ Lăng Khiên định ngồi xuống . "Qua đây ngồi cạnh tôi" - Lăng Khiên đặt tờ báo xuống ngước nhìn cô. Nhìn mặt anh ta , Nhược Vi lại nhớ về những chuyện tối qua. Bất giác mặt cô lại đỏ lên - "Không...không cần... Tôi ngồi đây được rồi. ". "Em qua đây mau lên!" - Lăng Khiên ra lệnh. Nhược Vi bắt đầu cảm thấy khó chịu, anh ta là cái gì mà dám ra lệnh cho cô. Vị hôn phu thì sao? Cũng đâu có quyền quản chỗ ngồi của cô chứ. "Này Trần Lăng Khiên anh đừng có quá đáng. Dù cho anh có là vị hôn phu của tôi thì cũng không có nghĩa là quản cả chỗ ngồi ăn của tôi" - cô giận dỗi lên tiếng. Nghe thấy lời nói của cô, Lăng Khiên chợt nhếch môi cười - "Cuối cùng, cũng chịu công nhận tôi là chồng sắp cưới của em sao?" "Tôi... Tôi không có!" - Nhược Vi phản bác. Anh ta nhìn cô trở lại khuôn mặt nghiêm nghị - "Không nói nhiều. Qua đây!!! Đừng để tôi nhắc lại!" . Lăng Khiên lại dùng ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn cô. Nhược Vi thấy hơi run sợ, cô đành nhượng bộ bước tới gần anh ta. Lăng Khiên kéo ghế bên cạnh ra rồi liếc nhìn ý bảo cô ngồi xuống. Nhược Vi cắn môi ngồi xuống chỗ bên cạnh anh ta. Lăng Khiên khóe môi cong lên hài lòng, đẩy dĩa thịt đã cắt sẵn từng lát nhỏ qua cho cô, dịu dàng nói - "Em ăn đi" . Cô thực sự muốn rớt tim với tốc độ biến đổi khuôn mặt của anh ta. Thật là ,lật mặt còn nhanh hơn lật bài. Anh ta lúc nãy với người tối qua đúng là khác nhau 1 trời 1 vực. Nhược Vi chỉ biết im lặng mà ngồi ăn. Sau khi ăn xong xuôi, cô hắng giọng - "Hôm nay anh không cần đưa tôi đến trường đâu. Tôi đã có phương tiện riêng rồi". "Phương tiện riêng?" - Lăng Khiên nhướn mày. Nhược Vi đứng dậy, đeo balo trên vai, sẵn sàng chuẩn bị chạy - "Hôm qua cha tôi đã chuyển nó đến đây nên hôm nay tôi sẽ đến trường bằng motor của mình. Bây giờ tôi ăn xong rồi, tôi đi đây. Bye" . Cô bắn ra câu nói với 1 tốc độ tên lửa rồi nhanh chóng chạy biến ra khỏi đó.Cô không muốn lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia. Anh hơi nhíu mày 1 chút sau đó lại dãn ra , Lăng Khiên khóe môi cong lên nhìn cô. "Motor? Em đúng là đặc biệt đấy Nhược Vi" - Lăng Khiên cũng không kêu cô lại mà chỉ ngồi đó tiếp tục dùng bữa sáng. "Thưa chủ nhân , tôi tới rồi" - 1 giọng nói vang lên, Ngô Diệm bước vào trong phòng, cúi đầu trước anh. Lăng Khiên buông dao nĩa xuống, lấy khăn chùi khóe miệng 1 cách tao nhã. Ngô Diệm bước lên báo cáo - "Thưa chủ nhân, lô vũ khí mới đã gần như hoàn tất. Tuần sau, chúng ta có thể giao qua bên kia rồi ạ". "Tốt, càng sớm càng tốt" - anh ngồi dựa vào ghế nhấp 1 ngụm cà phê, vẻ mặt cương nghị. Ngô Diệm tiếp tục cung kính nói - "Thưa, lô vũ khí lần này rất lớn, toàn là những vũ khí được thiết kế tối tân nhất. Nên tôi đã phái rất nhiều cận vệ và những máy bay đi giám sát khi chuyển hàng ạ". Lăng Khiên hơi nheo mắt, mặt vẫn không tí cảm xúc - "Số hàng này rất quan trọng nên ta sẽ đích thân giám sát toàn bộ quá trình chuyển giao. Ngươi hãy sắp xếp đi". "Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Xin chủ nhân cứ yên tâm" - Ngô Diệm tuân lệnh nghe theo. "Còn nữa, kêu vài tên vệ sĩ bí mật đi theo tiểu thư Nhược Vi, canh chừng nhất cử nhất động của cô ấy. Rồi về báo cáo cho tôi". "Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ làm ngay. Chủ nhân còn việc gì giao phó nữa không ạ?" . " Khòng , ngươi lui đi" . "Vâng, vậy tôi xin phép lui trước" - Ngô Diệm gập người chào rồi bước ra khỏi phòng ăn. Anh ta vừa đi ra vừa cảm thấy kì lạ. Chủ nhân từ trước tới giờ đối với nữ nhân chỉ như cỏ rác, còn không muốn chạm vào. Nay lại 1 mực quan tâm đến tiểu thư Nhược Vi như vậy, đúng là không hiểu nổi. .............................. Vừa thấy chiếc motor màu đen đậu ngoài sân, Nhược Vi mừng rỡ chạy đến ôm ngay - "Trời ơi! Bé cưng! Tao nhớ mày quá đi mất". Cô còn vui sướng hơn là nhìn thấy vàng nữa. Vẻ ngoài chiếc xe motor này được thiết kế tinh xảo, cho thấy sự dũng mãnh của nó. Động cơ phân phối vô cùng lớn mà không có chiếc xe nào sánh được. Đây là chiếc duy nhất trên thế giới do người của tổ chức chế tạo riêng cho cô.
|