Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?
|
|
Chương 10: Những ngày sau đó…
Minh lấy cớ đi công tác châu Âu để tránh gặp người yêu cũng như có thời gian bình tâm suy nghĩ mọi chuyện. Ngọc náo nức chuẩn bị cho dự án phim mới nên không để ý lắm. Uyên cũng bận không kém với những bài kiểm tra giữa kì, lúc nào nàng cũng tự nhủ, mình nhan sắc tầm thường nên phải cố gắng học thật giỏi, sau này mới có thể có cuộc sống sung túc ở cái đất này. Con người đã thông minh, cộng thêm sự chăm chỉ nên điểm số luôn dẫn đầu lớp chẳng có gì lạ với Uyên. Tuy nhiên, đường tình duyên của nàng thì không được suôn sẻ như đường học hành, theo như mấy đứa bạn trêu thì do nàng có quá nhiều vệ tinh nên rốt cuộc chẳng biết chọn cái nào là tốt. Uyên thì nghĩ khác, đối với nàng, đơn giản là ai đó khiến trái tim nàng loạn nhịp, những đối tượng theo đuổi nàng cứ gọi là xếp hàng dài, giàu nghèo đủ thể loại nhưng chưa có ai khiến nàng rung động cả. Hai mươi hai tuổi đầu, không có mảnh tình vắt vai, bố mẹ thì lo nàng ế, nàng chỉ mỉm cười, chẳng qua là do nàng chưa gặp được “người ấy” thôi, rồi một ngày, số phận sẽ tới, có khi nàng còn kết hôn sớm nhất ý chứ…Nàng – luôn mộng mơ và lạc quan như thế đó.
Một tháng trôi qua, truyền thông đưa tin ầm ầm về dự án phim mới của Ngọc. Một tháng qua cũng là thời gian khó khăn nhất với Minh, đọc những bài báo phỏng vấn Ngọc, chuyện tình mặn mà của anh và cô anh cũng không thể nguôi ngoai. Anh muốn cho qua tất cả, làm lại từ đầu với cô mà không thể, hình ảnh từ cuộn video và bản hợp đồng cứ quanh quẩn trong đầu, rồi nghĩ tới cái hôm Ngọc ngất, giờ đây anh cũng không tin ấy là sự thật. Một thằng đàn ông chinh chiến trên thương trường bao nhiêu năm mà vẫn bị lừa, anh cảm thấy phẫn nộ vô cùng, bao lâu nay anh yêu một con người khác chứ không phải cái con người này. Đóng quyển tạp chí, Minh sực nhớ ra lần anh chửi Uyên, mường tượng lại những giọt nước mắt chảy trên khuôn mặt cô, Minh thấy xót xa…Liệu anh làm thế có đúng, liệu có hay không những câu chuyện Ngọc kể về Uyên, tại sao lúc đó anh lại quá nóng, đâu mới là sự thật??? Minh như phát điên, rút điện thoại gọi cho Ngọc, hẹn dùng bữa 8h ở nhà cô, tối nay anh sẽ kết thúc tất cả.
Minh tới nhà Ngọc từ 6h30 chứ không phải 8h như hẹn. Ngọc không có nhà, anh cũng biết thế, và anh biết, một người khác nữa cũng sẽ tới đây, bất chợt nhận ra mình muốn gặp lại người đó nhiều hơn là Ngọc, gặp làm gì thì Minh cũng không biết? Để xin lỗi chăng?
Đợi được một lúc thì cửa mở, cô gái nhễ nhại mồ hôi xách đồ vào nhà. Cái con người nhỏ bé thế kia mà lại xách được lắm thứ như vậy, Minh định ra phụ Uyên, chợt thấy Uyên ngẩng mặt nhìn anh, thần thái có vẻ không tốt:
-”Sao..sao, sao anh lại ở đây?”
-”Sao? Tôi ở nhà người yêu tôi thì có gì bất thường hả?” Minh cười nham hiểm, đoạn anh lấy tay xách hộ Uyên đống đồ vào trong bếp.
|
Chương 11: Dự định bất thành
Uyên ngơ ngác nhìn Minh, cái con người này tới kì lạ, mới mấy hôm trước hắn còn chửi mình, hôm nay lại tử tế thế? Hôm đó , cô thực sự sốc, cha sinh mẹ đẻ chưa có ai nói cô như thế, nhưng không hiểu sao cô lại không ghét anh ta, chắc có uẩn khúc gì đó, mấy lần Uyên định nhắn tin hỏi Ngọc mà ngại nên thôi, tốt quá, hôm nay có cơ hội gặp riêng Minh, có lẽ thắc mắc của cô sẽ được giải đáp. Tuy nhiên, sực nhớ ra không biết Ngọc đã biết Minh ở đây chưa, luống cuống tìm điện thoại nhắn tin thì Minh quay lại nói:
-”Ngọc bảo tôi tới trước giúp Uyên, Ngọc bận quay phim”.
Uyên thở phào:
-”Ừ, không có gì cần giúp đâu, việc tôi nên làm mà, anh cứ thoải mái làm gì thì làm…” Nói xong Uyên thộn mặt, thầm nghĩ:”Trời ơi, con ngu này, sao không hỏi chuyện hôm trước?”
-”À, Uyên này…”
-”Sao cơ?”
-”Chuyện lần trước…”
“Chuyện lần trước làm sao? Sao anh lại đối với tôi như thế, anh định nói tiếp để chửi tôi hả…”Uyên thầm nghĩ, nhưng Minh không để cho Uyên tưởng tượng xa xôi, anh nói:
-”Tôi xin lỗi, có thể là do hiểu nhầm…”
“Có thể ư? Có thể cái con khỉ, chắc chắn là hiểu nhầm rồi! Tố Uyên ta đây xưa nay làm gì cũng quang minh chính đại, vậy mà đùng một cái bị xỉ nhục tới thế là sao?”
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Uyên giật mình.
-”Uyên nấu cái gì đó?”
-”À, vài món linh tinh thôi, tôi cũng không biết nấu ăn lắm”.
Uyên lấp liếm sợ lộ chuyện, nghĩ sâu xa thì nhờ anh ta mà Ngọc mới cần người nấu ăn, Uyên mới có công việc này, mà tính Uyên cũng chẳng hay để bụng bao giờ, chợt, nàng mặt nàng đỏ ửng:
- “Uyên cứ khiêm tốn, tôi ăn đồ ăn Uyên nấu rồi, ngon lắm, mùi vị y như Ngọc nấu vậy.”Minh cố tình nhấn mạnh.
-”À, anh cứ khách sáo…”
-”Sợi dây chuyền của Uyên đẹp nhỉ?” Minh cố tỏ vẻ hỏi vu vơ.
-”Á, anh đang tự khen mình biết chọn chứ đâu phải khen tôi đeo dây đẹp, phải cảm ơn Ngọc nữa, đã tặng tôi sợi dây may mắn này. Nhưng anh đừng có mà giận Ngọc, đồ anh tặng nhiều quá, cô ấy đeo không hết nên cho tôi thôi”
Minh băn khoăn cái gì đó, phân vân, nhưng có vẻ rất nhanh anh đã tự thấy mình ngu, nếu như Uyên lấy cắp sợi dây đó thật, với một người hiểu biết cũng mức đại học thì không dại gì cứ đeo trước mặt người bị đánh cặp món đồ như thế, vậy là bao lâu nay anh đã nghĩ sai về nàng rồi, anh tự nhủ từ giờ việc gì cũng sẽ suy nghĩ kĩ lưỡng. Mặc dù Uyên bảo không cần giúp, nhưng anh vẫn muốn ngồi trong bếp, cảm giác ấm cúng hơn cái phòng khách lạnh lẽo ngoài kia. Để ý thấy Uyên ngại ngùng, mặt ửng lên như trái đào chín, Minh càng thấy thích thú. Hình như Uyên cũng biết được có người đang nhìn, nên nàng trở thành lóng ngóng, vụng về như con bé mới tập nấu ăn vậy. Như một làn gió nhẹ thổi qua, làm dịu mát tâm hồn bị tổn thương giày xé bấy lâu nay, Minh ngủ ngon lành trong căn bếp…
Ngọc mệt mỏi đẩy cửa vào nhà, uống cốc nước, định vào bàn dọn thức ăn ra thì thấy Minh đang ngủ ở đó, Ngọc tái mét, run sợ tới nỗi rơi cả chiếc cốc thủy tinh. Tiếng động làm Minh giật mình tình giấc:
-”Em nấu cơm rồi còn chạy đi đâu đấy? Anh đợi nhớ chết đi được.”
-”Em, …em đi mua chút gia vị”
Do quá hoảng nên có lẽ Ngọc không tinh ý nhận ra sự khác biệt trong giọng Minh, nhìn cô thở nhẹ nhõm Minh cười khẩy, một cảm giác khinh thường và bực mình dành cho người con gái đứng trước mặt anh- người mà anh đã tin tưởng vô điều kiện, anh đưa mắt về phía cửa như để tìm bóng hình một ai đó.
-”Thôi ăn đi em, anh có chuyện muốn nói.”
-”Vâng, hôm nay em nấu món sườn xào chua ngọt anh thích ăn nhất đấy, cố ăn nhiều nhé, dạo này anh gầy lắm”
Ngọc thoăn thoắt dọn cơm, việc làm rất thành thục, Minh nhìn cô rồi tự an ủi, cô ấy là diễn viên xuất sắc cơ mà, mình bị lừa thế này có khi còn nhẹ ý chứ. Chợt, anh nhớ tới một ai đó, hồi nãy còn lóng ngóng vụng về, tự nhiên Minh lại có ý nghĩ khác sau bao toan tính, anh quyết định để lần sau mới kết thúc với Ngọc. Anh cũng không hiểu sao mình lại làm thế, vì muốn chứng kiến cảnh Ngọc sợ hãi cho hả dạ, cảm giác được trả thù, vì muốn ăn những bữa cơm giả tạo này hay là vì anh còn muốn gặp lại một người nào đó…
-”Anh định nói gì cơ?”
Xới bát cơm đưa cho Minh, Ngọc thắc mắc.
-”À ừ, anh…”
Chương 12: Cơm tối
-”Có chuyện gì hả anh?”
-”À không, anh thấy em đi làm vất vả, lại còn về nấu ăn cho anh, anh cảm động lắm, nhưng nếu em mệt thì…”
-”Nỡm ạ, em không mệt, nấu ăn là niềm hạnh phúc của em mà”.
-”Ừ, thế từ mai 7h ngày nào anh cũng ăn tối ở đây nhé.”
Ngọc ậm ừ cho qua chuyện, tầm chiều tối hằng ngày chắc Uyên cũng chẳng có việc gì, nhưng có lẽ cô lần sau phải về sớm trước khi anh tới. Ngọc tuyệt nhiên không lo lắng tới chuyện Minh tới sớm sẽ gặp Uyên vì cô hiểu hơn ai hết thói quen đi bơi hàng chiều của Minh, dù trời có sập thì anh cũng không bao giờ bỏ. Ấy vậy mà cô đã nhầm…
Minh chuyển bơi sáng buổi sáng sớm, ngày nào tan việc cơ quan anh cũng tới nhà Ngọc lúc 5h30, ngày nào anh cũng dự định hôm nay sẽ chia tay với Ngọc, nhưng nghĩ nếu vậy anh chẳng còn lý do gì để gặp Uyên là anh không thể chịu được. Anh bỗng hiểu cảm giác của Hùng, hiểu vì sao nó có thể ba hoa trước hàng ngàn cô gái nhưng lại bị cứng lưỡi trước một người. Uyên cũng không hề hay biết chuyện gì cả, vẫn tưởng Ngọc bận quay phim nên đã thương lượng với Minh rồi. Uyên và Minh chỉ nói xã giao vài câu, Minh lấy lý do sofa phòng khách thấp, cúi mỏi lưng nên ngồi bàn trong bếp. Chiếc máy tính là cái cớ và cũng là lá chắn hoàn hảo cho Minh quan sát Uyên mà không bị nàng phát hiện. Hằng ngày anh đều háo hức tới chiều để được gặp Uyên, dù không nói chuyện với Uyên- nhìn nàng nấu ăn là anh mãn nguyện rồi. Cái cách nàng ngậm cái muôi, nhấp nhấp thức ăn thử xem đã vừa chưa, Minh nhìn mà chỉ muốn cắn ột cái, người anh rạo rực, tim như muốn nhảy qua khỏi lồng ngực, nhưng hễ Uyên quay người lại là như phản xạ, Minh lại cúi đầu vào máy tính gõ gõ…làm ra vẻ rất bận rộn.
Từ ngày Minh tới, Uyên cũng vui hẳn lên, chính nàng cũng hay xem giờ, mong ngóng từng hồi chuông để hết tiết học. Hết buổi học là nàng ba chân bốn cẳng chạy đi mua thức ăn qua nhà Ngọc, đôi lúc quay lại nhìn Minh chăm chú làm việc, Uyên nhận ra là Minh rất đẹp trai, vầng trán cao, ở anh có nét phong trần, hào hoa của một người đàn ông. Cái hoàn cảnh mỗi ngày như này làm nàng đôi khi nghĩ tới thật giống đôi vợ chồng trẻ, vợ nấu cơm, còn chồng tuy bận nhưng vẫn ngồi trong bếp làm việc để được gần vợ. Có những lúc, trái tim nàng đã loạn nhịp, lần loạn nhịp đầu tiên trong đời, thật trớ trêu, Uyên thầm trách:”Trái tim khốn nạn, sao bao nhiêu người khác mày không đập mà giờ đứng trước Minh mày lại đập chứ? Đập đập thì có ích gì? Minh là của Ngọc”. Uyên cố hít thở sâu, nhắc nhở người đàn ông trước mặt là người yêu của bạn mình, rằng mình cũng chẳng xứng với đại gia như anh ta, rằng Uyên phải kiềm chế tình cảm đó, nếu không nàng sẽ trở thành loại người không ra gì. Mỗi lần Uyên về, Minh cũng nhanh nhẹn cất đồ, lên tầng thượng hít thở, đợi thấy xe của Ngọc, cho cô ta thời gian dọn cơm rồi đủng đỉnh xuống nhà bấm chuông.
Hàng đêm, Ngọc vẫn soi mình trong gương, thầm cầu mong những vết cào cấu lần đó của lão đạo diễn mau khỏi, cả tháng nay cô đã phải nói khéo rằng đi quay phim từ sáng sớm nên mệt, nhằm để Minh không đòi hỏi chuyện ấy. Tự bôi thuốc mà Ngọc xót xa, cũng may là Minh tâm lý nên cô mới không bị phát giác, cô diễn quá giỏi nên đã coi thường mất tài diễn xuất của người khác rồi. Cô không biết rằng, có một thứ tình cảm cứ lớn dần, lớn dần theo ngày tháng- ngay trong căn bếp của mình!
|
Chương 13: Lời tỏ tình
Một buổi chiều nắng đẹp, chẳng thèm nghe người ở đầu dây điện thoại giải thích, Minh cúp máy, đi vào bếp:
-”Ngọc hôm nay ở lại ăn liên hoan cùng đoàn vì phim đã đóng máy.”
Uyên run cầm cập, từ lần ở làng Mộc Lan thì đây là lần thứ hai nàng đứng cạnh Minh sát như vậy, anh lại còn cố tình ghé sát vào tai nàng như để trêu ngươi, chả nhẽ Minh biết Uyên có cảm giác với anh nên cố tình thử nàng, xem nàng có thực là người bạn tốt của Ngọc không? “Okie, cứ thử đi, dù thế nào tôi cũng chả thèm thích anh đâu”. Nghĩ ngợi vẩn vơ, Uyên để con dao xén vào tay mình lúc nào không hay, nàng chưa kịp kêu đau thì cái người đó đã xót xa cầm lấy tay nàng mút mút. Khoảng khắc ấy, người Minh như tê dại, anh quá gần nàng, mùi thơm trên cơ thể nàng khiến anh choáng ngợp, anh không chỉ muốn mút tay nàng, mà con muốn ôm nàng vào lòng, ăn tươi nuốt sống luôn cả nàng. Dục vọng tràn ngập, mặt anh cũng đỏ bừng, cúi xuống, bờ môi anh chạm vào môi nàng, nàng như quên mất lí trí, bị anh mê hoặc… nhưng chỉ trong vài giây, nàng đã lấy lại bình tĩnh, đẩy anh rồi vội chạy ngay ra khỏi nhà. Uyên vừa chạy, nước mắt vừa rơi, nàng khóc vì nàng khinh, nàng căm giận chính bản thân mình, sao nàng có thể làm vậy với người bạn tốt, tạo công ăn việc làm ình chứ? Đáng nhẽ nàng không được cho anh cầm tay ngay từ đầu chứ? Cảm giác tội lỗi dày vò nàng, nàng chỉ biết chạy, chạy và chạy,..
Minh đuổi theo Uyên, túm lấy tay nàng. Nàng vùng vằng định bỏ chạy nhưng anh ôm chặt lấy nàng, đợi nàng bình tính hơn một chút, anh mới thổ lộ:
-”Tôi thích em!”
Lời nói ngọt ngào Uyên có nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới, nhưng sao nghe câu ấy cô thấy căm phẫn tức giận, tát anh một cái như trời giáng:
-”Thằng khốn nạn! Anh là người yêu của Ngọc đấy!”
Minh chua xót:
-”Chuyện của tôi và Ngọc dài lắm, nhưng với tôi thì chuyện ấy đã chấm dứt vài tháng trước rồi!”
-”Vâng, anh thích tôi ư? Giả như giờ tôi và anh yêu nhau, sau này anh có hứng với một người khác thì anh cũng bảo anh thích cô ta và bảo rằng tôi và anh chấm dứt ư? Anh là loại gì hả?”
Uyên nhìn Minh, cái nhìn đầy nghiêm túc, oán trách, nàng tự nhủ chính nàng cũng thích anh mất rồi, làm gì có tư cách mà mắng anh, thà rằng cứ để nàng thích anh đơn phương, nàng sẽ chôn chặt trong đáy lòng, chỉ cần được gặp anh hằng ngày, biết anh vẫn hạnh phúc là đủ rồi, giờ đây nàng phải làm sao? Có lẽ cuối tháng nàng sẽ xin nghỉ việc chăng? Uyên quay đầu bước đi, Minh đứng sững sờ, biểu cảm của Uyên – nếu không có chút gì rung động với anh, liệu nàng có như vậy?”Tôi sẽ đường đường chính chính hẹn hò và yêu em, rồi em sẽ hiểu!”, nghĩ vậy, anh rút điện thoại, nhắn tin cho Ngọc, cái tin nhắn mà nhẽ ra anh phải gửi từ lâu rồi mới phải:”Mình chia tay đi.”
|
Chương 14: Rạn nứt
Chưa kịp ăn mừng đóng máy bộ phim, Như Ngọc đã chết lặng khi nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử; linh tính bất an, Ngọc bỏ bữa, cô nhanh chóng đến bệnh viện gần đó, kết quả chẳng như cô mong đợi, em bé được ba tháng hai tuần tuổi. Ngọc khóc ròng, lo lắng đến toát cả mồ hôi, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho cha của đứa trẻ trong bụng mình, đợi chờ…
Chẳng còn tâm trí mà liên hoan, cô lái thẳng xe về, trong lòng rối bời. Một ngày đầy bất ngờ, cô cũng không thể ngờ rằng, cô được chứng kiến toàn bộ cảnh ôm ấp nồng thắm của người yêu, nhưng lại không phải với cô – mà với cái đứa cô thuê làm giúp việc nấu ăn kia? Mặt nóng bừng, giận dữ, không kìm nổi bình tĩnh; toan xuống đánh nhau một trận thì chuông điện thoại kêu; nhận được hai tin nhắn, một tin: “Mình chia tay đi” và tin kia chỉ một từ, ba chữ:”Phá”. Tổng cộng, chỉ vỏn vẹn 5 chữ, chỉ 5 chữ thôi mà làm cô cảm giác như mình đang xuống địa ngục. Không phải là cô chưa từng nghĩ việc đổ thừa cho Minh, nhưng cô lo sợ, nếu đẻ con ra mà không giống anh, rồi ngày nay khoa học phát triển, chỉ cần 1 sợi tóc thôi cũng đủ tố cáo cô. Đang lúc mọi thứ quay cuồng thì Uyên gọi điện tới:
-”Ngọc à, hết tháng này mình xin nghỉ làm nhé, lịch học của mình bận quá…!”
Ngọc không buồn nghe hết. “Lẽ nào nó đã lên kế hoạch dụ dỗ anh những lúc mình không có nhà? Nó đã nói những gì với anh? Con yêu tinh đó đã cho anh ăn gì?” Ngọc dường như phát điên, cô kêu gào, cô chửi rủa:”Ba năm cấp 3 là chưa đủ hay sao? Tại sao vẫn tiếp diễn, tại sao, tại sao? Không, mày không thể làm thế Uyên ạ, tao không cho phép, con chó chết, tao sẽ chiến đấu tới cùng, mày không thể cướp đi anh Minh.” Thao thức không thể ngủ, suy đi tính lại, cuối cùng Ngọc cũng đợi được tới 4h chiều, cô nhắn tin cho Uyên:”Bạn tới đi, ăn liên hoan buổi cuối, dạo này mình cũng bận quá, hôm nay chúng mình hàn huyên tâm sự” rồi dùng sim khác nhắn cho Minh:” Em đây, hôm qua em để quên máy ở trường quay, nhớ anh quá, chiều nay qua sớm nhé, em chiều… xxx”.
- “Anh cũng có chuyện muốn nói với em, xong việc anh qua”. Minh trả lời.
“Em mong là chúng ta không bao giờ nhắc tới chuyện đó, anh là của em, chỉ của em thôi”. Nghĩ vậy, Ngọc cười phá lên, đoạn cô dậy trang điểm, nhìn thẳng vào gương, thù hằn, đừng hòng ai lấy đi cái gì của cô cả.
-”Tới sớm hơn tớ tưởng?”
-”Ừ, tớ hết tiết học nên qua đây luôn, sao bạn không đóng cửa?”
-”À, anh Minh tới đây bây giờ” Nhìn sắc mặt Uyên thay đổi khi nhắc tới Minh mà Ngọc chỉ muốn tát cho vài phát, nhưng cô cố nhịn, tươi cười:” Mình tranh thủ vừa nấu ăn vừa trò chuyện nhé, bạn dạy mình vài tuyệt chiêu đi.”
Đôi bạn rất vui vẻ, Ngọc đòi Uyên dạy cho cách tỉa rau quả, cho tới khi nghe thấy tiếng cạch cửa, biết là Minh về, cơ hội đã tới, cô liền cảnh cáo nhẹ:
- “Mày đừng mong cướp bất cứ thứ gì khỏi tay tao, con chó.”
Uyên chưa kịp nói gì thì Ngọc đã dùng tay xô đổ hết bát đũa trên bàn, nắm lấy đầu dao mà Uyên đang cầm, gào thét nức nở:
-”Mình xin bạn, đưng làm thế, mình biết bạn thích anh Minh, bạn hận mình, nhưng đứa trẻ không có tội”.
-”Bạn làm sao vậy?”
Uyên cố rút dao ra khỏi tay bạn, Ngọc xô đổ chiếc bàn, tự để người trượt ngã ra đằng sau. Lúc Minh vào thì mọi chuyện đã quá muộn. Uyên đứng như trời chồng với con dao nhỏ giọt, Ngọc nằm dưới đất, máu lênh láng khắp sàn nhà, anh vội bế Ngọc lên, cô thở gấp, rất yếu, giọng thì thào:”Anh ơi, cứu lấy con của hai đứa mình…” rồi ngất lịm. Minh nhìn Uyên, cái nhìn làm nàng lạnh cả sống lưng, ánh mắt trừng tức giận, đoạn, anh vội bấm số gọi xe cấp cứu.
|
Chương 15: Sự đau lòng của bà mẹ
Nghe lời bác sĩ mà lòng Ngọc mừng khấp khởi, mọi việc đều thành công đúng như cô toan tính, bây giờ chỉ cần diễn tốt phần còn lại. Nước mắt bắt đầu trào ra, Ngọc thảng thốt:
-”Em xin lỗi, em xin lỗi, tại em không tốt, em là mẹ không ra gì nên mới không giữ được con của chúng ta”.
-”Thôi, không phải lỗi của em, đừng tự trách mình”.
Minh an ủi, anh quay đi, rơm rớm, có ai ngờ ngày anh biết là mình sẽ được làm cha cũng là ngày anh mất đứa con của mình. Uyên đứng ngoài cửa cũng phải rơi nước mắt, khóc vì thương Minh, khóc vì đứa trẻ tội nghiệp khi chính mẹ nó không cần nó, khóc vì chính nàng- nạn nhân trong vở kịch tự biên tự diễn của người bạn tốt; thoáng nhìn thấy Uyên, Ngọc vùng vẫy, gào thét:
-”Trả con lại ình, trả con lại ình, đứa trẻ là vô tội mà, sao bạn lại làm như vậy? Bạn có thù oán gì thì trút lên mình, sao lại trút lên con mình?”
Ngọc đập tan cả ống nước đang truyền, cả người ngã nhào xuống đất, cô dùng mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh, toan tự tử:
- ” Để tôi chết đi, người làm mẹ vô dụng như tôi thì sống làm gì hả trời, con ơi, ẹ theo con với…Các người đừng cản tôi…để tôi đi”.
Phải khó khăn lắm Minh mới giữ được Ngọc, anh ôm chặt cô vào lòng để y tá tiêm thuốc an thần. Chứng kiến những thước phim sống động ấy, Uyên chỉ biết cười khẩy, nàng nghĩ nhất định năm nay nếu cái tên Như Ngọc ứng tuyển vị trí nữ diễn viên xuất sắc nhất, nàng sẽ không phân vân mà bầu cho bạn mình một phiếu. Đợi Ngọc đi vào giấc ngủ, dường như không kiềm nổi bình tĩnh; mọi bực tức, đau khổ, Minh đều trút hết lên Uyên:
-”Cô là con quỷ chứ không phải là người nữa, đứa trẻ thì có tội gì?”
-”Nếu anh có thể…hãy nghe tôi giải thích…”
Uyên lấy hết can đảm, cố gắng, tính nàng trước giờ không bao giờ thèm phân bua thiệt hơn, hiền thì hiền thật, nhưng cũng là cô gái tự trọng rất cao; ai hiểu như thế nào, mặc kệ; ai cần nàng, nàng tới, ai không cần, nghĩ xấu về nàng, thì thôi. Duy chỉ có trước mặt Minh, nàng muốn phá lệ một lần; ấy vậy mà nàng đã bị dội gáo nước lạnh:
-”Tôi không muốn nghe gì cả, em về đi”.
Minh chua xót, Uyên nhìn Minh, thờ dài, lặng lẽ bước đi. Anh đứng nhìn bóng dáng cô khuất dần, khuất dần…
Minh ở lại bệnh viện với tư cách người thân của Ngọc. Đầu óc anh không lúc nào là thanh thản, có những phút giây anh đã hối hận, tại sao lúc ấy anh lại không cho Uyên nói, không để nàng giải thích, anh còn lạ gì tính Ngọc, anh đã bị cô ta lừa bao nhiêu lần rồi? Nhưng anh lại gạt đi ngay, nhìn sự đau khổ của Ngọc khi nãy, làm sao mà cô ấy có thể diễn được tới như thế, vả lại, kể cả cô ấy có diễn đạt, thì người ta nói hổ dữ cũng chẳng ăn thịt con, huống chi lại là cốt nhục của anh và cô…làm sao cô có thể tổn hại tới chính con của mình? Minh nhìn Ngọc, anh thấy cô ấy đáng thương, nhưng đó chỉ là sự thương hại, tình cảm của anh đã dành trọn ột người khác từ lâu? Nhưng anh cũng không thể nhẫn tâm nói lời chia tay khi cô đang trong tình trạng nguy hiểm như này. Và còn Uyên…
-”Anh …”
Một bàn tay khẽ nắm lấy tay Minh trong lúc anh đang miên man suy nghĩ.
-”Em đừng buồn, em còn trẻ, tương lai em vẫn có thể có con”
‘Tại sao anh ấy không nói là tương lai hai đứa vẫn có thể có con mà là tương lai mình?’ Ngọc lo sợ, chả nhẽ anh định rời bỏ cô trong một ngày không xa? Tại sao chứ, anh thích Uyên, thì giờ nó đã bị cô biến thành con ác thú rồi cơ mà? Không cam lòng, Ngọc đành cố gắng diễn nốt vở kịch của mình, cô muốn một kết thúc hoàn hảo ọi chuyện. Nước mắt lã chã, Ngọc nhỏ nhẹ, yếu ớt tâm sự với người yêu.
|