Tứ Đại Thiên Dương
|
|
Chương 22: Sáng hôm sau… - Woa…! Nhẫn đẹp dữ! – Ngọc giả vờ kêu lên khi thấy chiếc nhẫn trên tay Mai. - Của tao mà! – Mai đắc chí. - Thôi ăn nhanh đi học! – Nó lạnh lùng làm hai đứa mất hứng. Từ sau khi đi Cần Thơ về, ba nó giao cho nó làm CEO của ba chi nhánh lớn nhất của công ty ở Úc nên nó ngày càng ít nói và lạnh lùng do tính chất yêu cầu của công việc. Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên. Nó buông nĩa. - Alo! Con nghe ba! - Ba với mấy chú vừa chuyển đồ cho tụi con đó. - Đồ gì ba? - Chiều khi nhận rồi con biết. Ba với mấy chú thấy tụi con không an toàn cho lắm! Dù gì mấy đứa cũng không có vệ sĩ. Hữu ít với mấy đứa lắm đó. - Bọn con biết rồi! Cảm ơn ba. Ba nói với mấy chú giùm con luôn nha ba. Thôi con chào ba! - Chào con. Nó cúp máy. - Hàng gì mậy? – Ngọc. - Không rõ. Chiều đến! – Nó. - Đi thôi! – Nhi nói rồi kéo ghế đứng dậy ra xe. Ba đứa cũng vậy. Tứ Đại láy xe một mạch đến trường, lần này cũng vượt đèn tính hiệu như mấy lần trước mà chả quan tâm đến người đi đường. ( Ở Úc quen rồi.). Tứ Đại bước vào trường. Sau ngày các Daddy của Tứ Đại đi thì không hiểu sao họ có đôi chút lạnh lùng hơn trước, đặt biệt là nó. Họ bước vào lớp, Minh, Đức Anh và Lâm đã vào cùng một số học sinh khác. Chỗ ai người đó về. Duy chỉ có Lâm và Mai là đẹp đôi nhất hiện nay, hai người nói chuyện rất ư là thân mật. Ngọc trao đổi bài với Đức Anh. Nhi lướt wed, Minh nghe nhạc, thỉnh thoảng quay sang nhìn Nhi rồi lại quay đi chỗ khác ngay lập tức. Nó thì sau khi về chỗ lại lấy laptop ra, cắm D-com vào rồi bắt đầu công việc của mình. Những ngón tay thuông dài lướt trên bàn phím với tốc độ chóng mặt. Đúng lúc đó hắn bước vào. Cả tốp nữ sinh lại làm ầm lên nhưng im phắt ngay lập tức vì hôm nay hắn đi chung với một nữ sinh lạ mặt trong bộ đồ phục của trường. Nhỏ đó e ấp đi sau hắn, hắn nắm tay nhỏ làm mấy fan của hắn tức anh ách. Nhỏ nhìn rất ngây thơ, nhưng gương mặt thì có trang điểm hơi đậm, cứ chu chu cái mỏ thoa đầy son ra vẻ dễ thương lắm. Ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp lúc bấy giờ đổ dồn về phía họ, chỉ có nó là vẫn chăm chú vào màn hình. Hắn kéo tay nhỏ đó xuống chỗ bàn nó và hắn. - Em tạm thời ngồi đây đi. – Hắn nói rồi kéo nhỏ đó ngồi xuống chỗ của mình, ngay cạnh nó. - Nhưng cái bạn kia thì sao anh? – Nhỏ hỏi ngây thơ. - Chẳng sao hết! Chỗ này là của anh mà. Đừng quan tâm. – Hắn liết xéo nó. - Hì! Cảm ơn anh. Nó vẫn làm công việc của mình, không quan tâm đến ai cả. Nhi, Ngọc, Mai và ba chàng kia thì hết nhìn hắn lại quay sang xem biểu hiện của nó. Lớp học và xung quanh trường bắt đầu bàn tán về nhỏ - người mà hắn đích thân nắm tay dẫn vào trường sáng nay. Nhỏ là ai? Có quan hệ gì với hắn? … Rồi rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Coi bộ lần này nhỏ nổi tiếng lắm đây. Quay lại với tình hình lớp học, sau khi cho nhỏ ngồi vào chỗ của mình thì hắn lên bàn giáo viên ngồi. Nhi, Ngọc và Mai vẫn im lặng nhìn biểu hiện của nó. Ba chàng kia cũng vậy. - Chào bạn. Làm quen nha. Mình tên là Khánh My. Bạn tên gì? – Nhỏ quay sang hỏi nó. - …- Nó không trả lời. Đột nhiên, My ghé sát tay nó: - Hoàng Minh Thanh Như! Hân hạnh chào cô. – Giọng nói thỏ thẻ của My cùng hành động nhanh nhẹn khiến người khác khó mà nhận ra. Nó nhẹ nhàng quay sang My, người vừa gọi cả họ lẫn tên nó, miệng nhếp cười khinh bỉ. Nụ cười của nó, vừa nhanh vừa dứt khoác làm cho My hơi rợn người. Nụ cười vụt tắt, nó quay lại với công việc. Những ánh mắt theo sát nó từ nãy đến giờ đều biến mất nhanh chóng. Tiếng chuông vào học ngân lên. Mọi học sinh quay về vị trí của mình. Hắn rời bàn giáo viên, bước xuống đứng cạnh My. Nhỏ nhìn hắn nở nụ cười thơ dại. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nhỏ. Hành động đó bỗng chốc lọt vào mắt nó. Một cảm giác nghẹn ngào từ từ xuất hiện và chợt biến mất trong lòng nó. Giáo viên bước vào lớp. Sau màn chào hỏi, bà ấy nhìn ra ngoài tìm học sinh mới theo thông báo nhưng không thấy. Bà ta quay vào lớp thì nhìn thấy hắn đang đứng, chỗ hắn thì có một nữ sinh lạ đang ngồi. - Em là học sinh mới? – Bà ta hỏi My. - Vâng thưa cô. – Giọng nói cố tỏ ra trẻ con của My làm mấy nam sinh phấn khởi. - Em có thể giới thiệu về mình. Chờ câu này từ nãy đến giờ, My đứng phắt dậy, tự tin cất giọng: - Thưa cô và các bạn, em tên là Trịnh Khánh My, con gái của ông chủ kinh doanh bất động sản Trịnh Kim. Mong mọi người giúp đỡ. My kết thúc màn chào hỏi bằng cái cúi đầu nho nhã làm bà cô và tất cả đều hài lòng ra mặt, ngoại trừ một người từ nãy đến giờ vẫn gián mắt vào màn hình mà làm việc. - Được rồi. Em có quyền chọn chỗ ngồi. Mời em! – Bà cô nói rồi bắt đầu giảng bài, để cho My tự do lựa chọn. - Em có thể ngồi đây không anh Khang? – My giả giọng. - Được chứ. Anh sẽ qua bàn khác. – Hắn. - Ý em là em có thể ngồi chỗ bạn này…- Chỉ qua nó- … và ngồi chung với anh không? - Anh… anh cũng không biết nữa. My ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh diễm lệ nhờ đeo lens. Thấy nhỏ như thế, hắn buộc lên tiếng: - Nhường chỗ được không Như? – Hắn hạ giọng. Nghe hắn lên tiếng, nó dừng tay nhìn qua My rồi nhìn lên hắn. Từ khóe miệng nó, một nụ cười khéo léo hiện lên rồi biến mất trong tức khắc. Nó gập laptop lại, bỏ vào balo rồi đứng dậy ra bàn trống cuối tổ 4 ngồi. Đó là bàn xa và khuất bảng nhất. Nó qua đó, bật laptop lên tiếp tục công việc. Nhi, Ngọc và Mai mới thấy hơi lạ vì nó nhường người khác, nhưng cũng vui mừng vì thấy tuy nó im lặng nhưng cởi mở. Điều duy nhất mà ba người không thấy là nụ cười bí ẩn của nó và câu nói My thì thầm với nó. Sau khi nó đi, My qua chỗ nó ngồi. Hắn ngồi xuống rồi hai người nói chuyện vô cùng thân mật. Nó thì vẫn vậy, không quan tâm tới gì ngoài công việc.
|
Chương 23: Giờ ra chơi lại đến làm tất cả các học sinh lấy lại tinh thần sau hai tiết học uể oải. Vừa nghe tiếng chuông thì hắn đã kéo nhỏ My xuống căn tin làm nhỏ vô cùng thích chí. Nó thì không biết là có biết đến giờ ra chơi hay không mà cứ ghì đầu vào máy tính. - Xuống căn tin Ken ơi! – Nhi gọi nó. Bây giờ nó mới ngước mặt lên. Sáu người gồm ba nam ba nữ đang đứng trước mặt nó. Hắn thì biến mất cùng My từ khi nào. - Đi đâu? – Nó hỏi ngố. - Ái đau! – Nó lại la lên khi vừa vị Ngọc nhéo vào má. - Mày tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì đi xuống căn tin mau lên. Mai vừa nói xong thì nắm tay nó kéo đi. Năm người còn lại cũng đi theo. Xuống tới nơi thì họ thấy hắn và My đang đứng lựa thức ăn. Tứ Đại bước xuống một bàn trống cạnh cửa sổ. Ba chàng kia thì đi lấy thức ăn và nước uống. Nó ngồi, mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Bây giờ thì ba người kia cũng đã lấy thức ăn và mua đồ uống xong. Mai cạnh Lâm, Nhi cạnh Minh và Ngọc cạnh Đức Anh. Nó ngồi gần Nhi và ở phía ngoài lối đi. - Cho mình ngồi chung với! – Giọng nói tỏ ra trẻ con của My. - Tự nhiên! Mai điềm đạp trả lời. Vừa nghe Mai nói, My đã kéo tay hắn ngồi xuống. My ngồi cạnh nó. Mọi người đều nói cười vui vẻ, trò chuyện vô cùng thân mật. Nó im lặng, định với tay lấy ly café sữa thì cùng lúc chạm trúng một bàn tay ai đó. - Nhường cho My nha! Bạn tên Như đúng không? – My cười tít mắt với nó. Nó im lặng, tay vẫn không rời ly café đó và nhìn thẳng vào cặp mắt của My. Ánh mắt của nó lạnh như băng, dễ dàng làm người khác khiếp sợ. My bắt gặp ánh mắt đó, sự sợ hãi thoáng qua người cô. Không khí cực kỳ im lặng dõi theo hai người bọn họ. Ánh mắt của hắn quay sang nó. Nó vẫn nhìn My. - Ken! – Nhi khẽ gọi nó. Nó không trả lời. - Ken! – Nhi gọi lại lần hai, tay quơ quơ trước mặt nó. Nó liết Nhi. Nhi hiểu rõ nó đang muốn nói gì qua ánh mắt giết người đó. Nhi khẽ nháy mắt với My, ý bảo cô buông ly café sữa đó ra. My có vẻ hiểu nhưng vẫn không làm gì cả. Mặt nó tối lại. Nhưng lạ thay, nó nhẹ nhàng buông ly café sữa đó ra làm mọi người hết sức ngạc nhiên, nhất là My. Nhỏ tưởng nó sẽ tát hay ít ra cũng mắng nhỏ một cau gì đó. Nhận thấy nó là người nhường trước nên My cầm ly café lên uống hết sức tự nhiên. Nó đứng dậy, định đi lại quầy đồ uống và mua một ly café khác. Thấy thái độ khác thường của nó, Nhi, Ngọc và Mai không khỏi lo sợ. Họ đứng dậy, toan đi theo nó. - Đừng đi theo. Tao mua café rồi lên lớp. – Nói giọng nhạt nhẽo rồi nó bước đi. Ba đứa không làm gì được nên chỉ đành nghe theo nó mà ngồi xuống. Cuộc trò chuyện của họ được tiếp tục sau khi nó đã khuất bóng sau cầu thang. My nở một nụ cười ma quái nhưng kính đáo. - My là gì của Khang vậy? – Nhi. - À! My là em họ của Khanh thôi. – My trả lời, miệng cười tươi. - Vậy sao My lại chuyển trường đến đây? – Minh. - Ba My mở công ty mới nên My chuyển trường để được ở gần ba. – My. - À! – Cả bọn đồng thanh, trừ hắn. Xem ra bước đầu của cô nàng đã thành công, đó là lấy lòng mọi người và tiếp cận nó. Nó sau khi lên lớp thì để ly café tan hết đá cũng không đụng đến một tí. Nó vẫn làm việc cho đến hết giờ ra chơi rồi tận giờ học kết thúc. Sau tiếng trống tan trường, nó bỏ hết đồ vào balo rồi bước ra khỏi lớp, bỏ ba đứa kia lại trong sự ngỡ ngàng đến tột độ. Nhi chạy theo, kéo tay nó lại: - Mày đi đâu đó? - Về! – Một câu nói lạnh lùng từ nó làm Nhi bàng hoàng. - Có chuyện gì vậy? – Ngọc đến rồi tiếp giọng. - …- Nó im lặng, ánh mắt mệt mỏi nhìn ba đứa. - Mọi người đi bar chơi nha!?? – My từ sau lên tiếng. - Ừ! Đi nha Như!?? Hôm nay thằng Khang khau! – Đức Anh cố làm nó vui. - …- Nó vẫn im lặng nhìn ba đứa. - Đi đi! – Ngọc nháy mắt, lay lay cánh tay nó. Nó khẽ gật đầu làm cả bọn mừng như chết đuối vớ được phao. - Ái! Nó khẽ chau mày nhìn xuống chân mình khi vừa định bước đi. My đang giẫm lên chân nó. Thấy ánh mắt nó, My rút chân lại. - Xin lỗi…xin lỗi Như! My không cố ý. My xin lỗi. Nhỏ xin lỗi nó ríu rít. - Làm gì mà ghê vậy! My không cố ý là được rồi. Đức Anh đang cười khà khà trả lời thì chợt im re khi bắt gặp ánh mắt thần chết của nó hướng về phía mình. Nó liết nhìn My rồi quay lưng đi. Một lần nữa thái độ kỳ lạ của nó làm Nhi, Ngọc và mai lo sợ. Nhưng rồi cũng bước đi theo nó. My lại đi sau, nở một nụ cười đểu. Nhỏ My lấy điện thoại ra, nhắn tin cho ai đó với nội dung như sau: “ Xem ra tao cao tay hơn con Gia Linh đó. Thấy con Như y hệt người bị căm. Cứ im lặng, chỉ có ánh mắt là hơi làm tao lo. Nhưng tụi mày yên tâm. Tao sẽ hạ được nó XD”. Nhỏ nhắn xong thì đút vội điện thoại vào túi rồi tung tăng đi theo bọn họ mà hông cần biết người nhỏ gửi tin nhắn có trả lời hay không. “ Két!”. Tiếng xe của nó thắng gấp trước bãi đỗ xe của quán bar. Nó cho xe vào bãi rồi những người kia mới xuất hiện. Họ cho xe vào bãi, nó đứng chờ. Vừa lúc, một cuộc điện thoại từ Úc gọi đến. Nó lấy dây phone từ trong balo ra rồi bước lên sân thượng của quán bar. Họ ra, không thấy nó đâu nhưng rồi cũng đi vào quán. Trên sân thượng của quá… Nó cấm phone vào rồi bắt đầu cuộc đàm phán. - Alo! - … - Do not have the necessary ? ( Có cần thiết không?) - … - I’m busy now! ( Hiện giờ tôi rất bận.) -… - If so I will pass ít tomorrow. ( Nếu vậy tôi sẽ sang đó vào ngày mai) - … - Bye! ( Tạm biệt.) Nó tháo phone ra, thở một hơi dài mệt mỏi. Nó quay lại, khoanh tay để trên lan can sân thượng rồi nhìn xa xăm. - Mình mệt rồi. Câu nói nó tự nói với bản thân mình vừa dứt thì nó quay lưng đi xuống. Dưới này mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ. Nó xuất hiện. Nhi nhìn nó, vẻ lo lắng với biểu cảm mệt mỏi của nó. - Cooktail của mày nè Ken. – Nhi kéo ly cooktail lại cho nó. - Ừ! – Nó cố làm Nhi và mọi người an lòng. - Mời Như một ly! – Nhỏ My từ đâu lên tiếng, tay đưa cho nó ly rượu. Nó lướt nhìn nhỏ rồi quyết định nhận ly đó từ tay nhỏ. Nó vừa đưa tay ra lấy nhưng khi tay vừa chạm vào thành ly thì… “ Xoảng!”. Âm thanh ly vỡ vang lên, những người có mặt tại quán không chú ý. Nhưng những người ngồi trong bàn thì trố mắt. - Xin lỗi Như! Chắc là Như còn giận My chuyện lúc trên lớp! Như cho My… - Không cần xin lỗi! Rõ quá đáng. Bạn làm tôi lầm về con người của bạn – My chưa nói hết câu đã bị hắn đứng phắt dậy gạt ngang làm nhỏ cúi đầu vẻ hối lỗi. Hắn đứng đó, trừng mắt nhìn nó. Nó cứ im lặng, mặt tối sầm lại. - Bạn câm miệng lại đi Khang. Bạn ngồi đó thấy được bao nhiêu mà dám quát Ken như thế. Rõ là… - Im đi! – Một giọng nói như phát ra từ địa ngục làm tất cả đứng hình. - Nhưng mà… - Tao bảo mày im đi mà Zeny! - Đó! Thái độ của cô ta là như thế nào?! – Hắn điên lên. - Như cho My xin lỗi nha. – Nhỏ My châm dầu vào lửa. - Sao em phải xin lỗi? Chẳng phải cô ta nhỏ mọn còn gì? – Hắn lại quát, mục tiêu lại là nó. Bây giờ nó mới đứng dậy làm cho cả bọn sợ chết khiếp. Nhưng nó vẫn im lặng. Nhi, Ngọc và Mai không khỏi lo lắng cho nó trước gương mặt nó hiện giờ. - Tôi là vậy đấy. Nó nói. Nhưng không phải một câu nói phủ nhận mà là công nhận. Ai cũng nhạc nhiên tự hỏi sao nó lại như thế. Chỉ có ba đứa bạn nó là nhìn nó lo sợ, sợ nó sẽ làm gì dại dột. Lúc đầu hắn còn nghĩ là hắn sai nhưng nghe câu này của nó càng làm cho hắn điên tiết lên thêm. Không ai nói gì, im lặng đến tột độ. Chỉ có vài người để ý đến bàn của nó nhưng rồi lại thôi. Nhỏ My nở nụ cười đắc chí. Nó toan bước đi. Nhưng My lại kéo nó lại. Nó quay sang nhìn My, hất tay nhỏ ra rồi bước tiếp. Nhi, Ngọc và Mai thở dài ngao ngán. Hắn thì cơn giận vẫn chưa nguôi. Họ ngồi đấy, trong bầu không khí căn thẳng rồi được khoảng 1h sau thì ai về nhà người nấy. Ai cũng tự láy xe, chỉ có My là hắn đưa về. Ba đứa bạn nó sau khi chia tay ba chàng kia thì chạy một mạch về nhà tìm nó, với ý nghĩ nó sẽ về nhà. Đến nơi, ba đứa lại chạy một mạch lên phòng nó. Căn phòng đã khóa. Nhi gọi quản gia Khanh lên mở. Một nụ cười chợt hiện diện trên môi họ rồi cũng vụt tắt ngay vì nó không có trong phòng. Ba đứa quay sang hỏi quản gia thì quản gia bảo nó có về nhà nhưng sau đó thì đi đâu không rõ. Nghe tin này, ba đứa như ngồi trên lửa. Nhưng hiện giờ họ đang bất lực vì đi động của nó còn trên giường. Nó dạo này rất lạ càng làm họ lo thêm - À mà bưu kiện của các tiểu thư vừa chuyển đến. Bác quản gia vừa nói vừa ra hiệu bảo người làm mang ra cho ba đứa. Lúc này ba đứa mới nhớ ra rằng lúc sáng nó có đề cập đến vấn đề này. Bốn chiếc hộp có khắc tên của Tứ Đại, mỗi hộp có hai ngăn trên và dưới. Nhi hộp màu xanh dương. Ngọc màu vàng và Mai màu tím. Họ lần lượt mở ra. - Súng bắn tỉa! RT-20. – Nhi khẽ nói trong miệng, tay nhẹ nhàng nâng cây súng lên. - Của tao là Barret 50 Cal. – Đến lượt Ngọc. - L115A3 AWM là của tao. – Mai trầm trồ. - Bên dưới là đạn chuyên dụng đấy. – Ngọc. - Sao các Daddy có thể chuyển về được nhỉ? – Nhi thắc mắc. - Thưa, họ đưa về bằng phi cơ riêng ạ! – Quản gia kính cẩn. - Có hóa đơn không bác? – Ngọc. - Có thưa tiểu thư. – Quản gia nói xong, lấy từ trong túi áo trong ra một xấp giấy có mộc đỏ. Nhi cầm xấp giấy đưa lên xem. Một cái gật đầu ưng ý làm Ngọc và Mai thở phào. - Vậy chắc của con Ken cũng là súng nhỉ? – Mai tò mò. - Đừng động vào của nó. Nó chúa ghét người khác lục đồ của nó. Bác để vào phòng nó giúp cháu nhà bác. – Nhi. - Vâng. – Quản gia. - Bác gói của bọn cháu lại để vào phòng của mỗi người luôn nha bác. - Vâng. – Bác quản gia trả lởi xong thì bảo người làm đem cất lên phòng ba đứa, của nó bác sẽ đích thân đem lên.
|
Chương 24: Ba đứa ngồi ở phòng khách chờ nó rồi ngủ lúc nào không hay. Sáng hông sau, Nhi giật mình tỉnh giất khi đồng hồ vừa điểm năm giờ hơn. Nhi với giọng gọi quản gia làm hai đứa kia cũng thức giấc. - Đêm qua Như có về bác? - Không thưa tiểu thư! Nhận được câu trả lời không như ý muốn, ba đứa uể oải lên phòng thay đồ rồi đi học mà không dùng bữa sáng. Họ lên đến lớp thì FK và My đã đến. Ba đứa liếc xéo My rồi về chỗ. - Như đâu mà có ba người thế kia? – Minh lo lắng không kém. - Mất tích từ qua giờ. – Nhi đáp, giọng mệt mỏi. Vừa nghe nó mất tích, hắn giật mình quay sang ba đứa định hỏi gì đó. Nhưng chắc còn bực vì thái độ hôm qua của nó nên lại thôi. My thấy hắn như vậy thì cũng bực mình. Vì sao mà hắn còn quan tâm đến nó không biết? Tiếng chuông vào học reo lên inh ỏi. Bữa học hôm đó kéo dài như hàng thế kỉ trong lòng Nhi, Ngọc và Mai cùng một người nữa. Tan học, ba đứa từ chối lời mời đi chơi của mọi người mà chạy một mạch về nhà. - Như đã về chưa bác? – Nhi hớt hãi chạy vào nhà mà không kịp cởi giầy. - Chưa thưa tiểu thư. Nghe câu này của bác quản gia, ba đứa chết trân. Họ bây giờ ở trạng thái lo lắng đến tột độ. Nó chưa bao giờ mất tích mà không nói tiếng nào như thế. 5 ngày sau đó nó vẫn bặt vô âm tính. Ba đứa buộc lòng phải nhờ tới FK huy động lực lượng tìm kiếm nó. Hắn đã bắt đầu nóng lòng và bắt đầu gắt gỏng. Nhỏ My thì đang cười thầm trong bụng mong là nó chết quách cho xong. Hai tuần trôi qua, hôm nay là chủ nhật nên tất cả tập hợp tại biệt thự số 06 chờ tin tức của đàn em FK về nó, tất nhiên có cả nhỏ My vì lúc nào nhỏ cũng kè bên hắn. Điện thoại hắn reo lên. - Alo! Có tin gì chưa? – Hắn quát vào điện thoại, giọng nói thể hiện rõ nổi lo lắng. - …- Đàn em. - Tại sao lại thế được. Lục tung cả cái thành phố này lên cũng phải tìm ra cô ấy. - ….- Đàn em. Hắn cúp máy, quay sang thở dài ngao ngán. - Vẫn chưa có tin gì đúng không? – Nhi cau mài. - Ừ! Hơn hai tuần nay lục tung Sài Gòn và vài tỉnh lên cận rồi nhưng… - Hắn đáp, lời nói ngắt quãng lo lắng. - Cả những nơi nó có thể đến cũng tìm rồi. – Ngọc. - Có khi nào cô ấy về Úc không? – Minh sáng mắt. - Nếu nó về thì nó đã thông báo rồi. Hơn nữa cũng do… - Nhi lại cau mày, liết xéo hắn và My. Nhi vừa dứt tiếng thì từ ngoài cổng, chiếc Edo LP640 tiến vào làm cả bọn trố mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhỏ My thì không biết xe của ai nên cũng cố dõi theo. Nhưng nụ cười của họ có lẽ đã không hề trọn vẹn khi từ trên xe, một chàng trai trong trang phục tài xế bước xuống. Anh ta đậu xe trước nhà rồi đi đến bộ sofa mà họ đang ngồi. - Thưa, ai là tiểu thư Bảo Nhi ạ? – Anh chàng đó cúi đầu chào tất cả và hỏi. - Là tôi! – Nhi trả lời, nhìn anh ta bằng ánh mắt dấu hỏi. - Anh là ai? – Ngọc. - Thưa, tôi là Minh Quân, tài xế của nhà họ Hoàng. 20 ngày trước cô chủ đã gửi xe này ở bãi giữ xe của sân bay. Hôm qua tôi nhận được phiếu giữ xe của sân bay cùng một lá thư của cô chủ gửi qua đường bưu điện. Trong thư cô chủ đã bảo tôi lấy và láy về biệt thư này rồi giao chìa khóe xe cho tiểu thư Bảo Nhi. - Trong thư tiểu thư của anh có nói là đang ở đâu không? – Ngọc. - Không thưa tiểu thư! - Vậy còn nơi gửi? – Hắn. - Chỉ ghi tên người gửi thôi ạ! - Vậy anh về đi! Để chìa khóa ở đấy tôi sẽ cho người láy và gara. – Nhi lên tiếng, tay ra hiệu cho anh tài xế. Anh ta cúi chào tất cả rồi bước ra khỏi cổng. Trong phòng khách, bầu không khí vẫn còn đang căn thẳng đến tột độ. Ai cũng lo đến mức ăn ngủ không yên ngoại trừ nhỏ My. - Em ra sau vườn đi dạo được không anh Khang? – My nói, tay lay lay vai hắn. - Ừ! – Hắn trả lời nhưng không thèm nhìn nhỏ. Sau câu nói của hắn, My quay lưng đi ra vườn theo đường cửa sau nhưng không phải đi dạo mà là đi điện thoại. - Alo! Tao My nè! – My. - … - Yên tâm, ổn cả. Con câm đó vẫn chưa về! Mà về làm gì, chết quách cho xong. – My. -… - Ừ! Tao đang từ từ chia rẽ họ. Rồi chúng ta sẽ có được FK mà thôi. – My. - … - Không cần lo. Tao đủ thông mình để nắm tình hình mà. Họ đang rối lên kia kìa. – My. - … - Rồi! Quyết định vậy đi. Bye mày. – My. - … My tắt điện thoại rồi mới bắt đầu đi dạo. Nhỏ không ngờ rằng cuộc điện thoại của mình đã bị một người khác ghi âm lại từ đầu đến cuối. Nhi sau khi đi rửa mặt vào thì có vẻ cũng không tốt hơn mấy. Ngay lúc đó, chuông điện thoại của Nhi reo lên làm cả bọn nhao nháo. Nhi cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình. Một số lạ, lại còn là ngoại quốc. - Alo! Who? – Nhi. - Nói tiếng Việt đi. – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất quen thuộc. - Ken. – Nhi hét lên, đặt điện thoại xuống bàn rồi mở loa ngoài. Ai nấy đều mừng ra mặt. - Làm gì mà hét kinh thế? – Nó. - Mày đang ở đâu đó? – Ngọc trách. - Úc! – Một câu trả lời qua điện thoại nhưng giọng nói lạnh kinh người. - Mày làm cái trò gì thế hả? Mất tích không dấu vết gì cả? – Mai. - Tao không mất tích! – Nó. - Khi nào Như về? – Hắn chen vào. - …- Nó im lặng khi nghe giọng nói này từ hắn. - Sao mày không trả lời Ken? – Nhi. - Không có gì. – Nó. - Thế khi nào Như mới về thế? – Minh. - Ngày mai. Xe đến chưa? – Nó. - Rồi con quỷ nhỏ. Mày làm bọn tao lo quá đi mất. – Nhi. - Ừ! Tạm biệt. - Nè nè…! – Ngọc cố gọi nhưng nó đã cúp máy. Nó vừa cúp máy thì My bước vào. Nhỏ ngạc nhiên vì sao trông mọi người trông vui vẻ thế kia, trừ hắn đang chau mày khó chịu. Nhỏ đi lại, đứng cạnh ghế hắn rồi đồng thời nhận được một ánh mắt chết người từ Nhi. - Như còn giận thằng Khang thì phải? – Minh sờ sờ cằm, mặt đăm chiêu suy nghĩ. - Mày nói gì? – Hắn ngước mặt lên. - Minh nói Như giận mày. Vậy cũng không hỉu! – Đức Anh nhí nhố chen vào. - Cái này tao biết. Tao định xin lỗi Như… Hắn nói đến đây thì nhìn xung quanh. Mọi người đang nhìn hắn bằng ánh mắt trách móc, trừ My. Máu tức trong người nhỏ đang dâng lên. - Như về rồi sao? – Nhỏ My hỏi. - Như điện về. – Hắn. - Vậy Như có nói khi nào về không? - Như nói… - Vẫn chưa biết! – Nhi trả lời khi hắn còn chưa nói hết câu. Cả bọn nhìn Nhi ngạc nhiên. Ánh mắt của Nhi đang che giấu gì đó rất đáng sợ và nguy hiểm làm cả đám im re. - À! – My. Tất cả họ sau khi dùng bữa tối thì ra về. Hắn bảo My ra xe trước đợi hắn, hắn để quên đồ ở bàn ăn. My “ Dạ” một tiếng rồi bước đi. Còn hắn thì chạy vào tìm Nhi. Vào đến trong, hắn thấy Nhi đang pha café thì tiếng đến gần rồi cất tiếng: - Sao lại giấu My chuyện của Như? Nhi xoay người lại, tay khoang trước ngực rồi ung dung trả lời: - Như về thì Khang sẽ biết. Sai lầm của Khang là đã mắng Ken đấy! - Ý Nhi là gì? – Hắn. - Không có ý gì cả. Không ngờ Khang lại mù quáng đến thế. Thôi Khang về đi. Tôi mệt rồi nên đi nghỉ trước. Sau câu nói, Nhi quay lưng bước lên lầu bỏ mặt hắn với những suy nghĩ rối như tơ vò. Nhưng rồi hắn cũng ra xe về nhà sau khi đưa My về trước. ***( Mọi người cho mình nhận xét để mình có động lực viết tiếp nha. Sau chap 24 này thì sẽ có vài tình huống không như mong muốn xảy ra nên mọi người đừng tức quá mà đập màn hình nha. Hihi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! )***
|
Chương 25: Tối hôm đó, Nhi kiểm tra mail thì nhận được một tin nhắn từ nó với nội dung như sau: “ Ngày mai khi tao về, đừng cho ai đến nhà mày. Tao muốn ăn một bữa cơm thân mật với ba đứa bây. Khỏi trả lời tin nhắn.” Nhi là người hiểu nó nhất, là đứa bạn không nhìn cũng biết nó muốn gì. Nay nó đã nói đến như thế thì không còn gì để bàn cải nữa. Nhi đóng laptop lại, với lấy cái điện thoại rồi dùng tay lướt nhẹ nhàng trên màn hình. - Mày đã làm đúng rồi đó Ken! – Ý nghĩ không thành lời của mình làm Nhi an tâm đi ngủ với một nụ cười vương vấn trên gương mặt không tì vết. Sáng hôm sau… - Mày dậy sớm y như con Ken đó Ju! – Ngọc từ trên lầu đi xuống cùng Mai. - Hôm nay tao vui nên dậy sớm. – Nhi từ tốn trả lời. - Cũng đúng! Hôm nay con Ken về nên tao cũng vui quá đi mất. – Ngọc ngớp vội ly sữa. - Mở tiệc ăn mừng không? – Mai kéo ghế ngồi xuống cạnh Ngọc. - Không được! – Nhi. - Tại sao? – Ngọc và Mai đồng thanh. - Hôm qua nó gửi mail cho tao. Nó nói chỉ muốn ăn một bữa với riêng ba đứa mình thôi. Không cho ai đến nhà. – Nhi. - À! - Ngọc. - Còn FK thì sao? Chả lẽ…- Mai hơi ấp úng. - Cả họ cũng vậy thôi. Khang sẽ đi chung với nhỏ My còn gì! Tao biết con Ken đang nghĩ gì. – Nhi. - Ừ! Lần đó ở bar rõ ràng là nhỏ My buông ly rượu. Tao không ngờ Khang lại tỏ thái độ như thế!? – Ngọc. - Thôi đi học. – Mai. Ba đứa đứng dậy ra xe. Ở trường… Hôm nay tâm trạng của FK tốt hơn hẳn. Mai vừa vào lớp đã kéo Lâm xuống căn tin với một cái hộp nhỏ nhỏ trên tay làm Lâm không khỏi tò mò. My thì cứ quấn lấy hắn như sam. Nhưng nhìn thái độ của hắn thì Minh đoán chắc đó chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Điều Minh thắc mắc là sao hắn cứ làm quá lên mỗi khi ai làm gì My thế không biết. Ở căn tin… Mai kéo Lâm ngồi vào một bàn trống cạnh cửa sổ. Nàng để chiếc hộp mình mang theo lên bàn, thái độ hớn hở làm Lâm thấy vui vô cùng. - Mai làm cho Lâm nè! Sáng Mai dậy sớm chuẩn bị cho Lâm đó! Lâm ăn thừ đi. – Mai vừa nói vừa mở hộp ra. - Là cơm cuộn sao? Trông ngon quá! – Lâm hồ hởi. - Lâm há miệng ra Mai đúc cho nha! – Mai. - Thôi chỗ đông người mà. Lâm tự ăn được. – Lâm. - Đi mà! Không thôi Mai giận Lâm luôn. – Mai làm nũng. - Thôi đừng giận Lâm nha. Được rồi! – Lâm. Mai vừa gắp một miếng cơm đưa gần tới miệng Lâm thì… - Cho mình ngồi chung nha bạn. – Một giọng nói làm cho Mai đánh rơi miếng cơn đó xuống bàn. Mai và Lâm quay sang nhìn. Nhỏ Huyền 11C. Hai người chưa kịp trả lời thì nhỏ đã kéo ghế ngồi xuống. - Hai người đang ăn cơm cuộn hả? Trông ngon quá. Cho mình ăn với nha. Huyền. Lần thứ hai, Mai và Lâm chưa kịp trả lời thì nhỏ đã gắp một miếng cho vào miệng. - Cũng được đó! Mua ở đâu vậy? – Huyền. - Cô là ai mà vô phép thế? – Lâm trừng mắt với nhỏ làm nhỏ sợ sệt. - Em… em…- Nhỏ Huyền. - Đây là tôi chuẩn bị cho Lâm! Cô tránh ra cho tôi. – Mai xô nhỏ ra, nhưng nhỏ kịp cầm tay Mai lại. - Sao? Định đáng tôi à? Mọi người lại đây xem tiểu thư Yến Mai lớp 11A định đánh tôi đây này. – Nhỏ Huyền la lên. Mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm về bàn của Mai. Lâm thấy nhỏ Huyền đang siết chặt tay Mai thì tức điên lên, kéo Mai ra rồi tát cho nhỏ làm nhỏ choáng váng ngã nhào xuống sàn nhà. - Đừng động bàn tay bẩn thỉu của cô vào con gái của tôi. Tôi cấm cô chạm vào thậm chị lại gần cô ấy! – Lâm hét vào mặt nhỏ Huyền, ánh mắt tức giận tột độ. - Anh vì con nhỏ đó mà đánh em sao anh Lâm? Người anh yêu là em mà! – Nhỏ Huyền gân cổ lên cãi. - Cô câm cho tôi. Tôi không bao giờ ưa hay thích tiếp xúc với hạn người bẩn thỉu như cô. Còn các người, làm việc của mình đi. Lâm sau khi quát thẳng mặt nhỏ Huyền thì quay sang những ánh mắt tò mò mà mắng. Quay sang Mai, Lâm nhìn thấy tay Mai đang rướm máu thì lòng đau như cắt. Chắt lúc nãy nhỏ Huyền đã cố tình cào vào tay cô. Lâm lườm nhỏ Huyền làm nhỏ khiếp sợ rồi dìu Mai lên phòng y tế. - Mai ngồi đây đi để Lâm đi lấy thuốc khử trùng. – Lâm nhẹ nhàng vuốt tóc Mai rồi quay đi. - Sao lúc nãy Lâm không cho Mai đánh nhỏ? – Mai. - Lâm không muốn người mà Lâm yêu phải chạm bàn tay ngọc ngà vào con người không ra gì đó! – Lâm vừa nói vừa đi lại giường mà Mai đang ngồi với thuốc khử trùng, băng gạt vào bông gòn trên tay. - Còn cơm cuộn Mai chuẩn bị cho Lâm coi như xong! – Mai buồn bả. - Không sau hết. Mai đừng buồn nữa. Sau này khi Lâm cưới Mai rồi thì Mai tha hồ mà trổ tài! Lâm cười nhẹ ôm Mai vào lòng. Cái ôm của Lâm đối với Mai là một bến bờ rất vững trải, cho dù sống to gió lớn đến thế nào Mai vẫn ở bến bờ này. Nhỏ Huyền đứng ngoài cửa phòng y tế nhìn vào mà không nén được tức. Cũng may là có Quyên và Vân ngăn lại không thôi thì to chuyện. Hai nhỏ kéo Huyền lên lớp.
|
Chương 26: Tan học… Nhi, Ngọc đang đi tới cửa thì hắn chạy tới: - Khang muốn đến nhà Nhi xem tình hình của Như! – Hắn vừa dứt lời thì nhỏ My từ sau chạy lại khoác tay hắn. Nhi nhìn hay người cười khinh rồi cất tiếng: - Không cần đâu! Mà tôi nghĩ Khang bận đi chung với người khác rồi! - Đi chung không được sao Ju? – Ngọc hỏi ngây ngô. - Biết tính nó mà! – Nhi trả lời lạnh tanh. - Nhưng Khang lo cho Như! – Hắn bắt đầu nổi nóng. Từ phía sau, Mai khoác tay Lâm đi lên, cùng lúc có cả Minh và Đức Anh. - Có chuyện gì à? – Mai khó chịu lên tiếng. - Về chung không được sao? – Hắn cố nén giận nói với Mai. - Mai không biết! Không phải nhà của Mai. – Mai. - Cho bọn mình đi chung với đi! – Nhỏ My lay lay tay của Nhi, cố nói giọng đáng thương. Nhi nhìn bộ dạng của nhỏ: Thật đáng khinh bỉ. - Thôi được rồi! – Nhi cười lạnh trả lời. - Vậy thì tốt rồi! – Minh hồ hởi. - Nhưng có chuyện thì đừng hối hận đấy! – Nhi nhắc nhở. - Đi thôi đừng nói nhiều nữa. – Ngọc. Cả bọn kéo nhau đi. Mỗi người một xe, nhưng My thì tất nhiên đi chung với hắn. Đến nơi, tất cả mọi người vui mừng chạy vào phòng khách. Rồi bao nhiêu mệt mỏi của họ biến mất ngay lập tức khi thấy nó đang ngồi mân mê ly rượu vang đỏ trên tay. Nó đang ngồi đấy! Đó là sự thật. Ai cũng vui thấy rõ chỉ có nhỏ My là bức bối khó chịu. Nó quay ra với một nụ cười tươi vô cùng nhưng nụ cười đó xuất hiện trên mặt nó chưa được 3s thì biến mất. Thay vào đó là gương mặt lạnh và ánh mắt tử thần. Ngọc và Mai vui đến mức chạy vào ôm lấy nó ngay, Nhi nhẹ nhàng đi sau hai người họ, tiếp theo là FK cùng nhỏ My. - Mày làm bọn tao lo quá! – Ngọc khóc òa lên. - Con quỷ nhỏ! Tao nhớ mày quá. – Mai cũng khóc. - Được rồi! Tao đang ở đây là ổn rồi. Nó nhẹ nhàng nói với hai đứa rồi buông hai đứa ra lau nước mặt. Nó cười nhẹ, một nụ cười ấm lòng. Xong nó đứng dậy, dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Nhi. Nó đã nói với Nhi không cho bất kì ai đến. Vậy mà bây giờ có thêm những 5 người. Nhi đủ thông minh để biết rằng nó đang bực. Nhưng thái độ của cô bình tĩnh đến lạ. Nhi tiến lại ôm chầm lấy nó làm nó khá bất ngờ. - Có một niềm vui nhỏ cho mày nên mới gọi họ đến! – Nhi thì thầm vào tai nó đủ đề hai người nghe thấy rồi buông nó ra. Nó nhìn vào ánh mắt của Nhi. Một ánh mắt cầu khẩn nhưng cứng rắn làm người khác tin vào mình. Miệng nó nhếp lên một nụ cười đồng ý. Nhi thở phào nhẹ nhõm. - Như đi làm mọi người và My lo quá! – Nhỏ My từ đâu lên tiếng. Vừa nghe giọng của nhỏ, nó đã bực mình. - My nói đúng đó! Ai cũng lo cho Như hết, nhất là…- Minh nói đến đây thì liết sang hắn. Nó hiểu, rồi nó lại cười, một nụ cười nửa miệng đầy thách thức. - Như sang Úc thật sao? – Đức Anh. - Ừ! Có chút chuyện. – Nó. Lúc này thì mọi người mới để ý đến nó. Từ lúc họ bước vào nhà đến giờ nó cứ nhìn chằm chằm vào hắn như muốn xé nát hắn ra trăm mảnh. Nhưng hắn vẫn nhìn nó bằng ánh mắt xen lẫn nhiều cảm xúc, vừa mừng vì nó đã về, vừa sợ nó giận chuyện lần trước, vừa giận vì nó đi mà không nói tiếng nào. Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ im lặng đáp lại ánh mắt của nó. - Nếu đã đến thì cùng vào ăn tối luôn đi. Hôm nay tôi nấu! – Nó nói rồi quay lưng bước vào trước. - Như biết nấu ăn? – Bây giờ thì hắn mới lên tiếng. - Không những biết nấu mà còn nấu rất ngon nữa là khác! – Ngọc giật chỏ hắn. - Các người tu bao nhiêu kiếp mà được ăn món nó nấu thế kia! – Nhi cười châm chọc. - Thôi vào đi tôi đói lắm rồi đó. – Đức Anh nhí nhố. Cả bọn cùng bước vào, tất nhiên là có cả nhỏ My. Nhưng khi nhỏ đi sượt qua người Nhi thì: - Đến giờ nhập tiệc rồi. – Một giọng đầy ma khí làm nhỏ giật bắn người. Tất nhiên nhỏ nhìn xung quanh và bắt gặp Nhi đang nhìn mình đầy sát khí. Họ vào bàn. Nó ngồi ghế đầu với ly rượu vang trên tay nhìn rất ma mị và quyết rũ. Các món ăn hôm nay là do nó đích thân xuống bếp nấu cho ba đứa, nhưng không ngờ lại ra thế này. - Woa! Trong ngon quá đi mất! – Nhỏ My làm như trẻ con. - Có độc đấy! Ăn vào chết ngay. – Nó đang đi xung quanh rót rượu cho mọi người thì cất giọng. - Nhưng thật sự nhìn rất ngon miệng đấy! – Minh khen. - Chắc Như là một người rất cầu toàn trong mọi việc nhỉ? – Đức Anh dò xét. - Không hẳn! – Nó nhún vai. Nó đi từ từ, rồi cuối cùng cũng đến chỗ hắn. Một tay nó nhẹ nhàng nâng miệng chay, tay kia cũng nhẹ nhàng đưa thân chai lên rót rượu vào ly. Nó trông rất đẹp, một nét đẹp chết người. Hắn cứ nhìn nó trân trân. Nhỏ My thấy thế thì giật mạnh tay hắn làm hắn quay về với thực tại. Nó tiếp tục đi đến chỗ My. Cũng là động tác rót rượu lúc nãy, không thiên vị với bất kì ai. - Ái! – Nhỏ My bỗng thét lên. Nó dừng tay. Tất cả mọi người dồn ánh nhìn về nhỏ. Thì ra do bất cẩn nhỏ đã hất tay mạnh làm ly rượu đổ ra bàn rồi tràn lên người nhỏ. Quần áo nhỏ giờ dính toàn rượu vang. - Trời ạ! Em bất cẩn quá! – Nhỏ nấc lên. - Lên phòng tôi chọn một bộ mà thay đi! Nhưng chớ có động vào đồ đạc. – Nhi khó chịu lên tiếng. - Xin lỗi đã phiền. – Nhỏ nói rồi bước đi. Nó quay về chỗ của mình rồi nâng ly lên uống mà không biết rằng mọi người đang chờ câu uống mừng của nó. - Ăn được chưa? – Câu hỏi trẻ con của Ngọc làm tất cả bật cười, trừ nó và hắn. - Ăn đi! – Nó lạnh lùng. Mai, Nhi và Ngọc cầm đũa lên gắp thức ăn. Xem ra FK còn do dự tay nghề của nó nên khá lưỡng lự. - Ăn thử xem! – Nhi nói rồi nhét một miếng vào miệng Minh làm tim chàng đập thình thịch như muốn rớt ra. Minh từ từ cảm nhận. Đột nhiên mắt chàng sáng lên. Minh quay sang ba người kia gật đầu thì ba chàng mới “ dám’ nếm thử. - Ngon thật! – Hắn lên tiếng. - Ăn đi! – Ngọc. Mọi người bắt đầu bữa tối có vẻ rất vui. Nó thì cứ nhâm nhi ly rượu mà không thử một miếng. Chén nó thì đầy ắp thức ăn do ba đứa gắp. Hắn thì thỉnh thoảng mới cầm đũa vì hắn cũng nhâm nhi ly rượu của mình. Nhỏ My sau khi lên cầu thang thì mở cửa từng phòng mà xem. Thì ra ly rượu lúc nãy là nhỏ cố tình làm đổ. Nhỏ mở cửa lần lượt từng phòng. Đầu tiên là phòng số 04, rồi số 03 và số 02. Nhỏ chắc chắn rằng ba căn phòng mà mình vừa đi qua không có phòng nào là phòng của nó cả. Vì từ nãy đến giờ phòng nào cũng có bức ảnh của từng người, lần lượt là Nhi, Ngọc rồi đến Mai, chỉ có nó là chưa có. - Tại sao phải nghe lời con Nhi đó. Mình thích đi phòng nào là chuyện của mỉnh. – Nhỏ lẩm bẩm. My bước từng bước trên dãy hành lang vừa dài vừa rộng cùng ánh đèn màu vàng nhạt lãng mạng. My thầm nghĩ rằng tại sao Tứ Đại lại giàu có và sung sướng đến thế, một cuộc sống mà nhỏ còn thua xa. Nhỏ bước đến một căn phòng khác. Trước cửa phòng là số 01 được cẩn rất tinh tế trên cánh cửa. Nhỏ mở cửa bước vào. Một mùi hương của hoa hồng làm My cả thấy thích thú. Ba căn phòng mà nhỏ vừa đi qua cũng có những mùi hương riêng biệt, căn phòng này cũng thế. Nhỏ nhìn xung quanh. Tất cả tối om, chỉ có ánh sáng loe lét của hoàng hôn hất từ ban công vào nhưng bị rèm cửa che khuất. Nhỏ tìm công tắt rồi bật lên. 1s… 2s… 3s… My sững người. Căn phòng gọn gàng đến mức hoàn hảo. Màu hồng phấn và màu trắng hòa quyện rất tinh tế. Trên giường, một chiếc hộp màu hồng có khắc tên nó đang đóng hờ. My tò mò tiến lại bên giường nó và mở chiếc hộp ra. Nắp hộp vừa được mở nhỏ đã phải lấy tay che miệng lại ngăn cản tiếng hét của mình. Trong hộp là súng, một cặp súng tỉa. - Hàng lậu sao? – Nhỏ thầm nghỉ rồi cầm cây súng lên. Một cây súng đẹp nhưng đối với nhỏ My là khá nặng. Nhìn sáng bóng như chưa có ai cầm. Nhỏ vội vàng bỏ trở lại vào hộp rồi bước đến tủ quần áo. My mở tủ ra. - Woa! Tủ quần áo của nó thật sự rất nhiều, quá nhiều là khác. Nhưng sao gam màu chủ đạo lại là trắng và đen, những màu khác hơi ít. Đột nhiên cơn giận từ đâu ập đến trong đầu My. - Tại sao con quỷ này lại có một cuộc sống sung sướng như thế. Tất cả bốn đứa nó, tại sao lại thế. Lại còn nhận được sự quan tâm của FK, tai sao chứ. Vừa nói, My vừa lôi hết quần áo trong tủ ra quăng xuống đất rồi dùng chân giẫm lên. Nhỏ nhìn vào tủ. Bên trong đó còn một chiếc hộp nữa, lại là một chiếc hộp màu đen. My lôi chiếc hộp rồi mở ra. Bên trong đó, một bức hình được lồng vào khung bằng bạc rất tinh tế. Bức ảnh chụp một bà lão cùng với một cô bé khoảng 8 tuổi, gương mặt rất giống với nó. - Mày chụp cùng một mụ già nào thế? – Nhỏ My cười đểu rồi buông bức hình xuống đất. “ Choang!”. Tiếng khung hình vỡ vang cả phòng làm nhỏ My thích thú. Nhỏ tiếp tục dùng chân giẫm lên không thương tiết. - Cho chết này! – Nhỏ kiên tục lập lại câu nói đó.
|