Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ
|
|
Chương 13 : Đằng Sau Một Thiên Thần
5 - Vợ à, em đi đâu vậy?- Gia Bảo nở một nụ cười rất chi là "dịu dàng" làm Đình Nhã bất giác rùng mình. Mồ hôi chảy ròng ròng, mặc dù bây giờ là mùa đông mà trông mồ hôi trên mặt Đình Nhã cứ như mùa hè nóng nực. Cô khẽ nuốt nước bọt, cố nói cứng giọng:
- Tôi đi vệ sinh, không lẽ anh định đi theo?
- Ồ, ra vậy, đi vệ sinh. Thế em có thể giải thích cho anh tại sao em đi vệ sinh mà lại cầm theo chùm chìa khoá cửa không? Phòng vệ sinh ở ngay trong này mà- Gia Bảo làm bộ ngây thơ, gật gù và chỉ vào chùm chìa khoá trên tay Đình Nhã
Đình Nhã giật mình tái mặt, cô lùi lại một bước, cười gượng gạo:
- Ha ha, cái này...tôi....tôi....
- Huh?- Gia Bảo vẫn mỉm cười và càng tiến sát Đình Nhã hơn
- Tôi...tôi...- Đình Nhã ấp úng, lùi dần về phía sau, nhưng cô càng lùi thì Gia Bảo càng tiến tới
- Vợ à, xem ra anh quá lơ là với em rồi- Gia Bảo nhếch môi, cười đểu làm Đình Nhã lạnh toát sống lưng
- Kyaaaaaa!
Trong căn biệt thự sang trọng vang lên tiếng hét thảm thiết của Đình Nhã... ********************************** - Vợ à, mau xuống ăn trưa thôi- Gia Bảo quay bước ra cửa
Mặt Đình Nhã vẫn còn bí xị. Đáng ghét, sắp trốn thoát thành công rồi, ai ngờ Gia Bảo tự nhiên thức giấc. Anh cũng thật quá đáng, có mỗi vậy mà cũng véo má cô đỏ tấy, suốt mấy ngày giam giữ cô, giờ cô muốn trốn đi cũng không cho. Đình Nhã thấy mình thật ngu ngốc, miệng nói hận Gia Bảo nhưng lại chấp nhận (tất nhiên là một cách miễn cưỡng) ở lại đây, để bị anh "bắt nạt". Cô khẽ thở dài, mặc dù anh là kẻ thù của cô nhưng không thể phủ nhận....cô vẫn còn rất...yêu anh.....Tiếc là cô không đủ dũng cảm để tha thứ cho anh, cho gia đình anh....
- Tôi không đi!- Đình Nhã nói dứt khoát, cô khoanh tay, ngồi im như thách thức Gia Bảo. Anh im lặng một lát, vẻ mặt như nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên, anh bước tới chỗ Đình Nhã, và cúi xuống. Đình Nhã hốt hoảng ngồi lùi lại, cô lắp bắp:
- Nè...anh...anh định làm gì?
- Vợ à, biết sao đây? Em không chịu đi nên anh chỉ còn cách bế em thôi- Gia Bảo vờ thở dài, vươn vai. Đình Nhã mặt chảy dài mấy vệt đen, khoé miệng cô giật giật, cô sợ hãi đứng bật dậy nhanh như chớp, cô xua tay lia lịa, cười giả lả:
- Không cần, sao tôi dám phiền chủ tịch Hàn chứ. Tôi tự đi được rồi
Giọng cô đầy mỉa mai khi nhắc đến hai chữ "chủ tịch". Gia Bảo chán nản ôm đầu. Chậc, đúng là giận dai, tới giờ mà cô vẫn nhớ vụ ấy, xem chừng anh phải khổ rồi đây. .....................................................................
Ngồi vào bàn ăn, trên bàn đầy ắp thức ăn mà vẻ mặt Đình Nhã vẫn lạnh tanh, cô không chịu cầm đũa lên gắp thức ăn làm Gia Bảo có chút lo lắng. Anh nhẹ giọng:
- Vợ à, sao em không ăn đi?
- Tôi không đói- Đình Nhã ngoảnh mặt đi, nhưng cái bụng của cô lại phản chủ
Ọc!Ọc!
Bụng cô réo liên hồi, Đình Nhã đỏ mặt không nói được gì. Gia Bảo bịt miệng cố nén cười, anh không hề tha cho cô mà chớp thời cơ trêu ghẹo cô luôn, anh tỏ vẻ ngây thơ:
- Ủa, tiếng gì thế nhỉ?
Đình Nhã chỉ biết mím môi, mặt cô đỏ lừ vì tức giận và xấu hổ. Đáng ghét, đã biết mà còn cố tình chọc ghẹo cô, Gia Bảo quả không phải tay vừa
- Vợ, em muốn tự ăn hay anh đút?- Giọng Gia Bảo đầy bỡn cợt, ánh mắt như xoáy sâu vào Đình Nhã khiến cô lúng túng và buộc phải cầm đũa lên, cô lườm anh:
- Tôi tự ăn!
- Ngoan lắm- Gia Bảo cười hài lòng và cúi xuống ăn tiếp, không chú ý tới Đình Nhã nữa. Đình Nhã nghiến răng trèo trẹo. So với Gia Bảo bây giờ thì thà cô chọn Gia Bảo ngốc nghếch lúc trước còn hơn, ít ra Gia Bảo lúc trước còn biết nghe lời cô, chứ Gia Bảo bây giờ quá cao thủ, toàn đẩy cô vào tình thế "tiến thoái lưỡng nan", ép buộc cô làm điều anh muốn, khiến cô muốn phản kháng mà đành bó tay bất lực . Số Đình Nhã thật là xui xẻo mà.... *********************************
- Này, rốt cuộc tôi phải ở đây đến khi nào? Tôi muốn về đi làm, tôi còn việc ở công ty nữa- Đình Nhã chống hông, nghiêm túc nhìn Gia Bảo
- Em lo gì chứ? Mọi việc ở công ty anh đã cử người lo giúp em rồi, em chỉ cần ở đây nghỉ ngơi thôi- Gia Bảo thong thả nhấp ly trà. Thái độ bình thản của anh khiến Đình Nhã tức điên lên mà không làm gì được anh. Cô cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, quát:
- Nghe này chủ tịch, nếu tôi không đi làm thì sẽ bị người trong công ty nói này nói nọ, hiểu chưa? Vấn đề không phải anh là chủ tịch nên có thể thu xếp việc, mà vấn đề là tôi không muốn bị bàn tán, nghe rõ rồi chứ chủ tịch?
- Vợ à, em không thấy từ ngoài nhìn vào thì tư thế của chúng ta hơi có chút mờ ám sao?- Gia Bảo cười cười, nói kiểu trêu ghẹo và mang hàm ý. Đình Nhã đỏ mặt. Đúng thật là hiện giờ cô đang ghé sát mặt vào mặt anh, nếu người đứng từ ngoài nhìn vào trong phòng nhất định sẽ nghĩ cô và anh đang....kiss nhau.
- Anh....Hứ, đáng ghét thật!- Đình Nhã đứng lùi ra xa, hét to. Nhìn bộ dạng của cô mà Gia Bảo cười thầm, "cô vợ" của anh, đáng yêu hơn anh tưởng
-Vợ à, sao em phải sợ nhỉ? Dù gì chúng ta cũng có 4 tháng bên nhau rồi- Gia Bảo kéo dài giọng như cố ý trêu tức Đình Nhã, anh còn cười gian xảo khiến Đình Nhã hận là không thể đấm vào mặt anh. Cô đúng là ngốc, đi "nuôi ong tay áo", tốt bụng cứu giúp Gia Bảo để giờ anh lôi chuyện đó ra uy hiếp cô. Trời ơi, cô thực sự chịu hết nổi anh rồi
- Anh......- Đình Nhã nói chậm rãi, mắt toé lửa
- Gì hả vợ ?- Gia Bảo ngước khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội lên nhìn Đình Nhã, ánh mắt dịu dàng phát ớn
- Đi chết đi!- Đình Nhã vớ chiếc gối ném về phía Gia Bảo
Bốp! Bộp!
Đình Nhã tức đến nỗi suýt cắn vào lưỡi khi Gia Bảo nhanh tay bắt gọn chiếc gối cô ném về phía anh. Gia Bảo thả chiếc gối xuống đất, anh phủi phủi tay, cười ấm áp:
- Vợ à, em xem thường anh quá rồi đấy. Em có nhớ có lần em bị bọn du côn trong ngõ chọc ghẹo, anh đã đánh bọn chúng để cứu em không? Em nghĩ chỉ với một cái gối là thắng anh hả?
- Anh....càng nhớ lại tôi càng thấy tức giận. Đồ lừa đảo! Hôm đó anh đã lừa tôi, rõ ràng anh có võ, anh lại làm bộ yếu đuối mất trí nhớ để tôi cho anh ở lại!- Đình Nhã quát lên, ánh mắt hình viên đạn nhìn Gia Bảo
- Vợ à, em không thể trách anh được. Do anh rất muốn ở cạnh em mà- Gia Bảo giả bộ chớp mắt vô tội làm Đình Nhã tức nghẹn họng
- Tên xấu xa này, anh còn dám nói à? Ở cạnh cái nỗi gì? Trong suốt bốn tháng anh đã lừa tôi một cú ngoạn mục đấy! Anh cũng giỏi thật- Đình Nhã vớ tiếp cái gối thứ hai trên giường và ném về phía Gia Bảo với tốc độ ánh sáng
Bộp!
|
Chương 14 : Alin (Triệu Ái Vy)
5 Một lần nữa, Gia Bảo chỉ dùng một tay, bắt gọn chiếc gối mà Đình Nhã ném về phía anh. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế, môi nhếch lên như trêu tức cô:
- Vợ à, trình độ của em còn kém lắm!
Đình Nhã tức đỏ cả mặt, cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh, rồi quay người nằm xuống giường, trùm chăn kín mặt. Chỉ nghe tiếng cười khẽ của Gia Bảo. Anh đứng dậy,giọng vui vẻ, kéo chăn của cô ra:
- Vợ à, em còn trẻ con hơn cả anh lúc trước đấy. Em đang dỗi anh hả?
- Ai thèm dỗi chứ?- Đình Nhã vội ngồi dậy, hét lớn, mặt cô đỏ bừng, ánh mắt căm thù nhìn Gia Bảo như muốn "ăn tươi nuốt sống" anh- Ai bảo anh dám bắt nạt vợ anh.....
Đang nói Đình Nhã bỗng im bặt, mặt cô đỏ như quả cà chua, cô vội quay mặt đi, thầm hối hận vì sự ngu ngốc lỡ lời của cô. Gia Bảo cười đắc ý, ánh mắt đầy gian tà, anh ngồi đối diện với cô, "ngây thơ" hỏi:
- Em nói gì cơ?
Đình Nhã ngồi im, cô xấu hổ không dám nói gì, thế mà Gia Bảo cứ cố ý hỏi lại làm cô tức phát khóc, cô thật ngu ngốc quá đi, ai đời lại....Mà Gia Bảo cũng đểu hơn cô nghĩ, đã biết cô lỡ lời còn hỏi. Cô quay sang, lườm anh, khẽ hắng giọng:
- Nói gì nhỉ? Tôi không nhớ, xin lỗi nhé, dạo này trí nhớ của tôi kém lắm
- Nhưng hình như anh nghe có ai đó nói cái gì mà anh bắt nạt VỢ anh- Gia Bảo thích thú nói, nhấn mạnh chữ "VỢ" khiến Đình Nhã xém chút là té khỏi giường. Cô mím môi, tức giận liếc anh, cả người như bốc hoả. Gia Bảo nén cười trước bộ dạng của cô. Quả thực bây giờ cô rất đáng yêu, cái điệu bộ ngại ngùng và tức giận ấy làm anh không kìm nổi mà kéo cô lại sát anh. Môi chạm môi....Đình Nhã mở to mắt, một cảm giác ngọt ngào len vào tim cô, tim cô bất giác đập mạnh....Cô không thể phản kháng, tay cô buông thõng xuống, để im, dẫu biết là không được, dẫu biết anh là kẻ thù của cô, nhưng, cô lại không muốn rời khỏi anh, cô biết, cô đã yêu con người này quá sâu đậm rồi. Tình cảm quả là một trái ngọt, mà cũng là trái đắng, dù không thể nhưng vẫn cắm đầu vào cái trái ngọt chết người đó. Nước mắt Đình Nhã rơi xuống, mặn chát.....Gia Bảo hốt hoảng buông cô ra, nhẹ nhàng quệt máu ở đôi môi đã sưng đỏ của cô. Có phải anh đã quá thô bạo không? Anh bối rối lau nước mắt cho cô, ngập ngừng:
- Anh...anh xin lỗi....
- Không cần, anh mau ra ngoài đi! Ra ngay đi!- Đình Nhã giàn giụa nước mắt, cô đẩy anh ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, leo lên giường chùm chăn.Mặc cho anh gọi ,cô bịt chặt miệng, cố ngăn tiếng khóc nức nở. Tại sao? Gia Bảo, tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô, khiến cô hạnh phúc và đau khổ thế này? Đình Nhã chạm nhẹ vào tim, ngăn lại thứ cảm xúc đáng ghét vừa xuất hiện trong tim cô, miệng cô khô khốc, đắng ngắt. Nụ hôn đó...thật ngọt, nhưng cô không thể.....Anh là kẻ thù của cô, là thứ mà cô không bao giờ được chạm tới, mãi mãi.....
- Không, cha mẹ, con xin lỗi...- Đình Nhã run rẩy co người lại. Hình ảnh ngôi nhà bốc cháy, cha mẹ nằm bên vũng máu, và nụ hôn của Gia Bảo, hình ảnh của anh cứ hiện lên trong đầu cô. Đình Nhã như đứng giữa hai con đường, cô hoàn toàn bế tắc, không biết nên chọn con đường nào. Thật khó cho cô mà...... ******************************* Thái độ của Đình Nhã đối với Gia Bảo càng ngày càng lạnh nhạt. Gặp anh là cô lại tránh, Gia Bảo vô cùng buồn bã. Anh tự trách mình hôm đó đã quá vội vã, cô tránh mặt anh là đúng thôi.
- Anh xin lỗi!- Ba tiếng này phát ra thật nhẹ mà cũng thật dứt khoát khiến tim Đình Nhã hẫng đi một nhịp, đập mạnh. Mặt cô thoáng đỏ, nhưng cô lắc lắc đầu, tự nhủ mình phải tỉnh táo. Cô quay sang nhìn Gia Bảo, lạnh lùng, giọng nghẹn ngào:
- Nếu xin lỗi có thể làm lành được tất cả, tôi sẽ nhận lời xin lỗi của anh! Anh có thể làm bố mẹ tôi sống lại, thì tôi sẽ tha thứ cho anh.
Gia Bảo sững người, mặt hơi tái đi, tay run run nắm chặt, anh nhìn cô, ánh mắt đau thương nhưng sâu thẳm đến kỳ lạ, làm cô khẽ run lên:
- Anh xin lỗi....vì tất cả....
Lại là ba tiếng này. Khoé mắt Đình Nhã cay cay. Đừng, đừng làm vẻ mặt như vậy. Anh đâu biết rằng, thấy anh như thế, cô đau đớn rất nhiều. Có lẽ, cô nên tha thứ sao? Đúng lúc Đình Nhã định mở miệng nói sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô sực tỉnh. Không, cô không được yếu lòng, nhất định phải mạnh mẽ lên. Cô nhếch miệng, cất tiếng nói đầy mỉa mai:
- Nụ hôn đó...coi như tôi bố thí cho anh, anh không cần áy náy, mau đi đi! Tôi muốn ở một mình
Gia Bảo sững sờ, cổ họng anh như nghẹn lại, muốn nói mà không nói được. Anh mỉm cười, một nụ cười buồn, anh quay người đi....
Sập!
Cánh cửa đóng sầm lại. Lúc cánh cửa đóng lại cũng là lúc nước mắt Đình Nhã tuôn rơi. Ngốc nghếch, cô khóc gì chứ? Tất cả là do cô chọn mà, cô đã chọn con đường thù anh, việc gì cô phải đau lòng? Cô cần nhớ, anh chính là.....con trai kẻ đã hại chết cha mẹ cô, là.....kẻ thù của cô....
- Hức...Hu hu....- Đình Nhã khóc nức nở. Giá như, anh không phải con trai kẻ ấy, giá như cô chưa biết mọi chuyện, giá như cô đủ dũng cảm hơn, chấp nhận tha thứ cho anh, biết rằng anh không có tội nhưng cô không đủ can đảm để tha thứ, giá như...giá như....Tất cả chỉ là "giá như...."....Mãi mãi không bao giờ xảy ra..... ****************************** Đình Nhã ngây người nhìn cây hoa cúc ngoài vườn. Từ khi nào....? Là ai đã trồng nó? Sao tới giờ cô mới phát hiện ra trong vườn nhà Gia Bảo có trồng hoa cúc nhỉ? Đình Nhã chạm nhẹ lên cánh hoa. Thật mềm mại....một màu vàng thật tinh khiết....Một giọt nước mắt lăn trên má, Đình Nhã đưa tay ngắt những cánh hoa, thả cho gió thổi bay. Hoa cúc vốn là biểu tượng cho sự tin tưởng, nhưng khi niềm tin không còn thì bông hoa cúc đấy không còn ý nghĩa nữa....những cánh hoa bay theo gió đi rất xa, Đình Nhã lặng lẽ nhìn theo. Niềm tin của cô với Gia Bảo cũng đã mất đi sao?
- Anh Bảo!- Một giọng nói trong trẻo vang lên, Đình Nhã giật mình quay người lại nhìn. Hiện trước mặt cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Mái tóc nâu bồng bềnh gợn sóng, đôi mắt xám tro trong veo đầy thơ ngây, đôi môi hồng nhỏ xinh, làn da trắng hồng. Cô gái mặc một chiếc váy trắng tinh, khoác ngoài là áo khoác đen, đi giày búp bê hồng, mái tóc thả tung bay trong gió. Trông bộ dạng thuần khiết, thiên sứ đó của cô gái, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn che chở, ngay cả Đình Nhã cũng còn ngạc nhiên trước nhan sắc ấy. Nhưng cô gái này là ai? Không hiểu sao Đình Nhã có chút bực bội, và khó thở. Cô nhíu mi, tỏ ý không vui. Cô gái đã phát hiện ra Đình Nhã, cô ta bước đến chỗ Đình Nhã đứng, mặt khẽ nhăn lại, giọng có phần gay gắt:
- Cô là ai? Sao lại ở trong nhà anh Bảo hả?
Đình Nhã lùi lại, đang lúng túng chưa biết trả lời sao thì một giọng nói lạnh lùng phát ra sau lưng Đình Nhã:
- Alin!
Đôi mắt xám tro kia chớp chớp, khuôn mặt thanh tú đầy mừng rỡ, giọng nói trong trẻo lại vang lên:
- Anh Bảo!
Đình Nhã quay lại nhìn. Gia Bảo đang đứng sau lưng cô, nét mặt không vui, anh nghiêm giọng:
- Em về nước từ khi nào?
Cô gái tên Alin chạy tới, khoác tay Gia Bảo và nũng nịu:
- Ghét ghê, hơn ba năm không gặp sao anh lạnh lùng với em thế? Người ta nhớ anh nên mới bỏ Mỹ để về đấy!
Tim Đình Nhã thắt lại khi thấy Alin thân mật với Gia Bảo, cô tái mặt, tay run rẩy. Tại sao...cô lại thấy khó chịu vậy? Cô gái kia là ai chứ ? Đình Nhã luống cuống lùi dần,cô mệt mỏi lắc đầu, không được, cô cần gì phải quan tâm đến Gia Bảo, anh thích thân mật với ai là quyền của anh, không liên quan đến cô
- Alin, em bỏ ra đi, em lớn rồi, đừng ra vẻ con nít như thế!
Gia Bảo cau mày, đẩy Alin ra và dịu dàng nói với Đình Nhã:
- Đình Nhã, đây là Alin, em gái kết nghĩa của anh, con bé kém em một tuổi, mới đi du học ở Mỹ về.
- Chào chị ạ, em là Alin- Alin nở nụ cười thân thiện, chìa tay ra, khác hẳn vẻ hằn học hồi mới gặp
- À, chào em, chị là Mai Đình Nhã- Đình Nhã cười gượng, bắt tay Alin, nhưng cô chợt nhăn mặt. Alin đang siết tay cô rất chặt, mỉm cười thách thức, ánh mắt như xoáy sâu vào cô, đó là cái nhìn căm thù. Đình Nhã khẽ rùng mình, cô gượng gạo rút tay lại, mỉm cười:
- À, chị có việc phải làm rồi. Thôi chị vào nhà trước nhé. Hai người cứ tự nhiên tâm sự
Đình Nhã nhanh chóng chạy vào trong nhà. Gia Bảo buồn bã nhìn theo cô, môi mấp máy như định nói gì đó. Thấy Gia Bảo nhìn Đình Nhã, mặt Alin sầm xuống, mắt ánh lên sự độc ác.....
Alin ( Triệu Ái Vy) Tuổi: 20 Cao: 1m67 Ngoại hình: Xinh đẹp, quyến rũ, ngây thơ với mái tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt xám tro dịu dàng, trông như một thiên sứ Gia thế: là đại tiểu thư của tập đoàn điện tử A.S, em kết nghĩa của Gia Bảo Sở trường: tỏ vẻ yếu đuối, hiền lành, thay đổi thái độ rất nhanh, cạnh khoé Đình Nhã rất giỏi Sở đoảng: không có Tính cách: đanh đá, kiêu căng, hơi độc ác và thủ đoạn, nhưng luôn hết lòng với người mình yêu
|
Chương 15 : Cô Em Gái Giả Tạo
5 - Đồ quê mùa!- Đình Nhã đang ngồi uống trà và đọc sách thì Alin từ đâu xuất hiện, cất giọng tức giận, nhìn cô đầy hằn học. Hôm nay Alin mặc một chiếc váy xanh dài đến đầu gối, tay áo có đính ren, mái tóc nâu bồng bềnh buộc cao lên, trông thật xinh đẹp, nhưng cái điệu bộ kiêu căng làm Đình Nhã khẽ nhíu mày, cô nhếch miệng. Không phải chứ, lại chuyện ghen tuông vớ vẩn. Đúng là buồn cười, tưởng Alin hiền lắm, ai dè.....Đình Nhã không nói gì, cô lơ Alin đi và tiếp tục đọc sách.
Pặc!
Alin giật quyển sách trên tay Đình Nhã và ném đi, đôi môi xinh xắn nở nụ cười thách thức. Đình Nhã im lặng, cô đặt ly trà xuống, quay sang nhìn Alin, thong thả nói:
- Nếu xét về tuổi tác thì không phải em kém chị một tuổi sao? Đừng có vô lễ như vậy với đàn chị chứ! Gia Bảo mà thấy hành động vừa rồi của em thì sao nhỉ?
Sắc mặt Alin chuyển sang tối sầm, cả người cô ta run run, Alin trừng mắt:
- Ai cho phép chị gọi tên anh Bảo thân mật như vậy? Mà chị đang đe doạ tôi sao? Thứ con gái quê mùa như chị đòi xứng với anh ấy hả? Đồ không biết xấu hổ, nói cho mà biết, anh Bảo là của tôi, chị đừng hòng giở trò.
Đình Nhã cười mỉa mai, cô bình thản nhìn thẳng vào mắt Alin, giọng có chút khinh thường:
- Ai mới là kẻ không biết xấu hổ nhỉ? Dựa vào đâu em nói Gia Bảo là của em? Anh ấy có thừa nhận vậy à? Hay đó chỉ là em tự ảo tưởng?Gia Bảo chỉ coi em là EM GÁI KẾT NGHĨA thôi.
Alin nghiến răng giận dữ, cô ta lao đến, nắm tóc Đình Nhã, hét lên:
- Im đi! Chị thì biết cái gì chứ? Rõ ràng là anh Bảo thích tôi, chị nghe chưa? Chị chỉ là một kẻ đáng thương đang cố cầu xin anh ấy ban phát tình yêu mà thôi!
Đình Nhã nhăn mặt, cảm giác đau đớn bị nắm tóc khiến cô muốn trào nước mắt. Cô cắn chặt môi, dùng móng tay bấm vào tay Alin.
- Á, chị dám...- Alin buông tóc Đình Nhã ra, xoa xoa cánh tay có vết móng tay đang rướm máu, đôi mắt nảy lửa nhìn về phía Đình Nhã
Đình Nhã chỉnh lại quần áo, đưa tay vuốt vuốt tóc rồi lạnh lùng :
- Nếu chỉ dùng bạo lực thì cô mãi mãi không có được Gia Bảo đâu. Anh ấy không yêu cô, kể cả cô có đánh tôi cũng thế thôi. Hãy chấp nhận sự thật đi, mà công nhận cô cũng ghê hơn tôi nghĩ. Trông bề ngoài hiền vậy mà ra tay cũng gớm lắm, tôi có lời khen cho cô đấy, diễn vai hiền lành suốt mấy năm qua cô không mệt à?
- Chị....- Alin mím môi giận dữ
- Này, tôi có lời khuyên cho cô nhé, cứ sống thật với bản chất của mình ngoài ánh sáng còn hơn là trong bóng tối, có khi sẽ khiến người con trai rung động. Tôi không đánh lại cô, không phải tôi sợ cô mà vì tôi đang khinh bỉ cô thôi. Trong hai chúng ta, ai mới là kẻ đáng thương cần ban phát tình yêu đây? Tự cô biết rõ rồi đấy.
Nói xong Đình Nhã xoay người rời đi, để lại Alin đứng đấy, khuôn mặt chuyển sang tối sầm, tay siết chặt lại căm hận:" Chị chưa xong với tôi đâu" ************************************* - Anh Bảo!- Gia Bảo đang làm việc thì một giọng nói buồn buồn vang lên. Anh buông bút xuống, không nén được thở dài. Lại phiền phức rồi đây. Alin chạy tới, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, tóc tai rối bù, nhìn đáng thương vô cùng. Gia Bảo thoáng ngạc nhiên, chưa bao giờ anh thấy Alin tàn tạ như thế. Chưa kịp để anh nói gì, Alin đã ôm chầm lấy anh, khóc nức nở:
- Anh Bảo, hu hu....
- Alin, sao vậy?- Gia Bảo nhẹ giọng hỏi, anh đỡ Alin ngồi vào ghế
- Híc, anh Bảo, anh mau đuổi chị Đình Nhã đi đi, em sợ lắm- Alin run rẩy nắm tay Gia Bảo, đôi mắt ngân ngấn nước. Gia Bảo bặm môi. bảo anh đuổi Đình Nhã đi ư? Điều đó là không bao giờ xảy ra. Anh hất tay Alin ra, quay người đứng dậy, giọng lạnh lùng pha chút ra lệnh:
- Không được, em mau ra ngoài đi để anh làm việc.
- Nhưng chị Đình Nhã đánh em. Sáng nay, chị ấy ngồi đọc sách, em có ý tốt ra chào hỏi làm quen, ai ngờ chị ấy tự dưng nổi giận, chửi em giả tạo và tát em, anh xem tay em nè, có vết móng tay và đang chảy máu, là chị ấy cố ý bấm móng tay vào tay em- Alin vừa khóc vừa giơ tay ra. Quả thật có vết móng tay trên đó. Gia Bảo thoáng trầm ngâm. Anh không tin Đình Nhã là người như thế, nhưng vết móng tay trên tay Alin không thể chối cãi được. Gia Bảo suy nghĩ một hồi rồi đứng bật dậy, bước ra cửa. Alin nhìn theo, mỉm cười đắc ý .................................................... Gia Bảo đi đến phòng Đình Nhã, anh nhẹ nhàng mở cửa. Đình Nhã đang ngồi thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Căn phòng tối om không bật đèn, bóng tối như bao trùm lấy Đình Nhã, làm cô trở nên thật nhỏ bé và cô độc. Gia Bảo xót xa nhìn Đình Nhã, anh nhẹ nhàng bước tới bên giường, cất giọng dịu dàng :
- Đình Nhã!
Nghe tiếng gọi, Đình Nhã giật mình quay lại, ánh mắt cô chuyển sang tức giận khi thấy Gia Bảo, giọng cô gay gắt:
- Ai cho anh vào đây. Mau ra ngoài cho tôi!
- Đây là nhà anh mà.
Gia Bảo thản nhiên ngồi xuống ghế. Đình Nhã mím môi, cô ngoảnh mặt đi, không nói gì. Gia Bảo thở hắt ra, anh ngập ngừng:
- Đình Nhã, anh có chuyện muốn nói với em. Vừa nãy Alin đến tìm anh và bảo bị em đánh....
Đình Nhã quay lại nhìn Gia Bảo, cô nhếch môi, cười chế giễu, giọng mỉa mai:
- Và anh tin?
- Không có, Đình Nhã, chỉ là anh....anh muốn em hãy cẩn thận, gia thế nhà Alin không phải hạng vừa, anh không muốn em gặp nguy hiểm
Đình Nhã nở nụ cười nhàn nhạt, cô cụp mắt xuống, ngồi quay lưng về phía Gia Bảo để anh không thấy đôi mắt đỏ hoe của cô:
- Tuỳ anh nghĩ sao thì nghĩ, giờ anh ra ngoài đi, tôi muốn ngủ
- Đình Nhã...- Giọng Gia Bảo bỗng thiết tha lạ lùng, và bất ngờ, anh ôm chầm lấy cô từ phía sau. Đình Nhã giật mình, giãy giụa cố vùng ra nhưng không được.
- Thực sự...em không thể tha thứ cho anh sao? Anh xin lỗi vì đã lừa em nhưng anh không có hại cha mẹ em mà- Gia Bảo nhắm mắt, anh vẫn ôm chặt lấy Đình Nhã. Vòng tay của anh thật ấm áp, nước mắt Đình Nhã trào ra. Tim cô hiện giờ rất đau, cô biết, biết chứ! Anh không làm gì sai cả, nhưng....cô không đủ dũng cảm, cứ nghĩ về hình ảnh cha mẹ là cô lại đau lòng. Mắt Đình Nhã nhoè đi vì nước, hai vai cô khẽ run lên, cô cố ngăn bản thân không bật khóc thành tiếng. Đình Nhã dùng hết sức vùng ra, cô lắc lắc đầu, giọng nghèn nghẹn:
- Xin lỗi, Gia Bảo, nhưng tôi không thể. Tôi không đủ can đảm. Anh ra ngoài giúp tôi đi, làm ơn! Gia Bảo đứng lặng người nhìn cô, ánh mắt đau đớn, anh quay người bước đi. Đình Nhã ngồi phịch xuống, cả người cô như không còn sức lực. Mệt mỏi. Cô quá mệt mỏi rồi, cái vòng hận thù này, biết bao giờ cô mới gỡ bỏ được nó đây? Đình Nhã ước gì có ai xuất hiện cho cô một lời khuyên, thật sự bây giờ cô rất rối trí, không biết nên làm gì cho đúng. Cô rất mệt mỏi.... ************************************ - Thế nào? Món quà tôi cho chị hôm qua cảm động chứ? Anh Bảo đã đuổi chị đi chưa?- Alin cười đắc ý, khoanh tay nhìn Đình Nhã
- Hừ...- Đình Nhã không đáp, chỉ mỉm cười thầm
Nụ cười của Đình Nhã làm Alin tái mặt, cô ta lúng túng:
- Chị cười gì hả? Chị đang khinh thường tôi sao?
- Không, chị đang cười vì muốn cảm ơn em đấy. Nhờ em mà chị với Gia Bảo đã thân hơn trước, cảm ơn em nhé, hoá ra chị hiểu lầm em rồi, em cũng "TỐT" hơn chị nghĩ đó- Đình Nhã cố ý nhấn mạnh chữ "tốt"- Mà Gia Bảo cũng tốt phước thật, có một cô em gái "tốt bụng" như em
- Chị...- Alin tức không nói nổi câu gì, khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn lại, làn da trắng hồng chuyển sang màu tím, đôi môi hồng xinh xắn bị cắn đến nỗi bật máu
- Chẳng phải hôm qua chị nói rồi sao? Em nên sống thật đi, biết đâu Gia Bảo sẽ cảm động, còn hơn em chơi trò đâm lén chị như thế, hèn lắm- Đình Nhã cười nửa miệng
- Chị dám....- Alin giận dữ hét, tay giơ lên cao....
Pặc!
|
Chương 16 : Khách Mời Không Mong Muốn
5 Đình Nhã nắm chặt tay Alin, khoé môi cong lên một nụ cười khinh bỉ, ánh mắt thoáng chốc lạnh lùng khó đoán, người cô toát ra không khí lạnh lẽo đến rùng mình. Alin mím môi, cánh tay bị Đình Nhã nắm của Alin bất giác run rẩy, mắt ánh lên vẻ hoang mang, sắc mặt Alin hơi tái đi, nhưng cô ta không muốn chịu thua, cô ta giằng tay ra, nói cứng giọng:
- Chị dám nắm tay tôi sao?
Đình Nhã nhếch miệng, cô nhìn chằm chặp vào khuôn mặt ngây thơ trước mặt mình, thầm cười nhạo vì sự giả tạo đó. Cô nhún vai, thong thả nói:
- Tại em quá "ngoan ngoãn", định giơ tay đánh chị trước mà, chị chỉ tự vệ thôi, em nghĩ xem thế có gì sai không? Gia Bảo không thích mấy cô gái giả tạo và dữ dằn đâu.
Alin siết chặt tay, mặt sa sầm, cô ta giận dữ hét lên:
- Chị câm miệng ngay cho tôi. Chị thì hiểu gì về anh Bảo? Chị có nắm rõ anh ấy bằng tôi không?
Đình Nhã mỉm cười khiêu khích, giọng nói mỉa mai:
- Có thể chị không rõ bằng em, nhưng bốn tháng sống chung cũng không phải là ít đâu, chị dám khẳng định chị hiểu anh ấy không kém em nhiều lắm. Mà thôi, sao chị sánh với em được nhỉ, chị không có tài như em, suốt ngày nhằng nhẵng bám theo Gia Bảo.
- Chị....- Alin không nói được câu gì, chỉ nhìn Đình Nhã đầy hằn học.
Bỗng một giọng nói dịu dàng vang lên, giữa không gian căng thẳng, yên tĩnh:
- Ha ha, không ngờ lại được chứng kiến một cảnh tượng thú vị như vậy. Hai mỹ nhân đang cố tranh giành một chàng trai sao?
Cả Đình Nhã và Alin đều giật mình, quay lại. Một chàng trai đang đứng khoanh tay, thích thú nhìn Đình Nhã, trông hắn vô cùng nho nhã, thanh lịch, và có phần...hào hoa, nhìn qua tựa hồ như một thiên sứ giáng thế. Mái tóc nâu sẫm khiến hắn trở nên bí ẩn và rất cuốn hút, chỉ một cái nhìn, một nụ cười của hắn thôi cũng làm bao cô gái phải ngất xỉu. Làn da trắng mịn đến nỗi con gái cũng phải ghen tị. Đôi mắt phượng sắc sảo với hàng mi dài cong vút, nhưng đôi mắt ấy như ẩn chứa một cái gì đó, khiến người ta rùng mình. Ngũ quan trên gương mặt quả thực rất đẹp, hoàn hảo tới độ không thể hoàn hảo hơn được nữa. Khoé môi gợi cảm nhếch lên thành một nụ cười tà mị. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây âu đen, khoác thêm chiếc áo kaki màu bạc, càng tôn lên vẻ lịch lãm mà quyến rũ của hắn. Đình Nhã ngạc nhiên mở to mắt, muốn nói nhưng không thể cất ra lời, mặt cô thoáng bối rối khi thấy chàng trai đó nhìn về phía mình.Liệu đây có phải là....? Đúng lúc Đình Nhã đang suy nghĩ thì giọng nói của Alin đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
- Anh....Anh Huy.....
"Đúng rồi, là Thiên Huy" Đình Nhã khẽ kêu thầm. Đã lâu rồi không gặp hắn nên cô nhất thời quên mất. Mà sao hắn lại tới đây nhỉ? Hắn có quan hệ gì với Gia Bảo và Alin chứ? Hàng loạt câu hỏi cứ xoay trong đầu Đình Nhã. Cô nhìn Thiên Huy bằng ánh mắt nghi ngờ lẫn dò xét. Như đọc được suy nghĩ của cô, Thiên Huy quay sang, nở nụ cười thân thiện:
- Lâu rồi không gặp, cô vẫn khoẻ chứ? Sao cô lại ở đây vậy? Bị bắt à...
Đình Nhã có phần cảnh giác với nụ cười của Thiên Huy. Không hiểu sao cô thấy hơi rờn rợn trước nụ cười của hắn, nụ cười này như chứa ý gì đó, ánh mắt hắn nhìn cô có phần lạnh băng, cô không thể đoán được hắn đang nghĩ gì
- Anh Huy, anh quen chị ta sao?- Alin hỏi, giọng hơi khó chịu, cô ta nhìn không mấy thiện cảm
Thiên Huy cười thật ấm áp, nụ cười đủ sức đánh gục trái tim các cô gái, ánh mắt sâu thăm thẳm ,khó hiểu lạ lùng, giọng hắn trầm thấp nghe mờ ám:
- Tất nhiên!
Đình Nhã hơi lúng túng trước câu nói của hắn. Cô đưa mắt, nhìn hắn khó hiểu, môi cô mấp máy như muốn hỏi nhưng cô lại thôi. Alin thì ngược lại, cô ta nhìn Đình Nhã đầy tò mò xen lẫn khinh bỉ, cô ta mỉm cười đắc ý, ánh mắt thâm độc liếc Đình Nhã, cô ta giả vờ chạy tới chỗ Đình Nhã, thân mật khoác tay cô, chớp chớp mắt ngây thơ:
- Chị Đình Nhã, chị quen anh ấy ạ? Em không ngờ hai người lại quen nhau đấy. Chị quen anh ấy khi nào vậy ạ?
Giọng nói ngọt ngào cùng sự thân thiện quá mức và khuôn mặt ngây thơ đầy giả tạo của Alin làm Đình Nhã buồn ói, cô thiếu chút nữa là té ngửa bởi thái độ thay đổi chóng mặt tới 360 độ của Alin. Nhưng Alin đúng thật là quá khôn ngoan và giảo hoạt. Cô ta tỏ vẻ niềm nở với cô như vậy trước mặt Thiên Huy để cô không thể tỏ thái độ khinh bỉ hay phản ứng, hơn nữa cô ta còn cố tình hỏi cô những câu hỏi "xoáy", dồn cô vào thế bí không trốn tránh được, ép cô phải trả lời. Quả là một con cáo già, xem ra nai chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Đình Nhã chưa biết trả lời thế nào thì rất nhanh, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại, cô ngã vào một vòm ngực rộng lớn, ấm áp. Gia Bảo mắt nảy lửa, khuôn mặt tối sầm lại đáng sợ vô cùng, tay anh ôm chặt cô, bàn tay bóp chặt hai cô như muốn bóp nát cô vậy, cô có thể cảm nhận được sự giận dữ trong anh. Anh liếc Thiên Huy, gằn giọng:
- Cậu đến nhà tôi làm gì? Sao cậu vào được đây?
Thiên Huy cười cười, vẻ mặt bình thản không chút dao động, hắn hướng mắt về phía cửa, giọng nửa đùa nửa thật:
- Không vào được thì tôi đành hạ vài vệ sĩ của cậu thôi. Lâu chưa gặp, Gia Bảo. Chẳng qua tôi nghe tin Alin về nên đến thăm con bé thôi, dù gì cũng từng là bạn bè.....
Gia Bảo nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, ngờ vực, bàn tay đang bóp chặt tay Đình Nhã cũng dần nới lỏng ra, anh quên mất là anh đang làm cô bị đau, chỉ vì anh quá tức giận. Anh chợt thấy hối hận là sao anh không chọn những vệ sĩ tài hơn nữa, giờ anh mới nhớ ra một điều là về võ thuật thì Thiên Huy không kém gì các tay võ chuyên nghiệp, anh quá sơ suất mới để hắn vào đây. Gia Bảo lạnh lùng, vẻ mặt không chút cảm xúc:
- Chào hỏi đã xong, giờ cậu nên về đi.
Thiên Huy nhếch mép, ánh mắt dần lộ ra vẻ khinh bỉ và căm thù, bàn tay giận dữ nắm chặt lại, giọng nói đầy căm phẫn:
- Sao vậy? Sợ tôi sẽ nói với cô vợ xinh đẹp của cậu chuyện đó hả? Yên tâm, tôi không có hèn nhát và gian dối như cậu, nhưng cũng đừng coi thường tôi, tôi chưa quên chuyện đó đâu. Biết đâu một lúc nào đó, cậu tỉnh dậy và phát hiện ra cô ta không còn ở cạnh cậu thì sao? Hẳn là sẽ có nhiều việc thú vị lắm đây, mà cậu cũng ghê gớm thật, chưa gì đã bắt người ta về rồi. Còn Alin thì sao đây?
Đình Nhã hơi nghiêng đầu, nhìn Thiên Huy thắc mắc. Rốt cuộc chuyện đó là chuyện gì? Sao Gia Bảo không muốn cho cô biết? Cô quay sang nhìn Gia Bảo thì thấy anh đang im lặng. Hiện giờ Gia Bảo có cảm giác phân vân và tội lỗi vô cùng. Anh không nói được câu gì mà cứ trầm mặc suy nghĩ. Chân mày khẽ cau lại, mắt anh ánh lên sự bối rối, anh nhìn sang Đình Nhã, cô chính là người phụ nữ anh yêu, không sai, nếu cho anh chọn lại, anh cũng không hối hận, nhưng còn Alin? Cái anh sợ nhất chính là cái này, nếu anh làm Alin tổn thương thì chỉ cần một chút sơ hở của anh, Đình Nhã có thể sẽ gặp nguy và anh sẽ phải ân hận suốt đời. Chơi với nhau từ nhỏ, lẽ nào anh không thể biết Alin thích anh? Những thực sự anh chỉ coi Alin như một cô em gái, không hơn không kém. Thấy anh cứ lặng im, lại còn ánh mắt của anh như vậy, Đình Nhã nghĩ rằng anh đang đấu tranh giữa việc chọn cô và Alin, cô thoáng sợ hãi, tim cô đập mạnh, một cảm giác khó thở xuất hiện. Cô biết, biết tình cảm anh dành cho cô, nhưng...tình cảm con người đâu phải khó đổi thay, nhỡ anh đã rung động trước một cô gái xinh đẹp như Alin thì sao? Đình Nhã rất sợ, sợ cái cảm giác kết quả không như mình mong muốn, cô ghét sự lặng im của anh, mà cô cũng đang chờ đợi cái gì chứ? Rõ ràng cô không thể yêu anh, cô nói cô hận anh, cô không thể tha thứ, nhưng lòng cô vẫn chờ đợi....Đình Nhã cụp mắt xuống, tâm trạng cô rất phức tạp, rốt cuộc cô có nên tha thứ?
- Việc của tôi tôi sẽ tự lo, cậu mau đi đi!
Thiên Huy xoay người rời đi, trước khi đi chỉ quay lại, nói ngắn gọn một câu:
- Những gì cậu gây ra cho cô ấy, tôi tuyệt đối không tha thứ! Chờ đấy!
|
Chương 17: Thêm Một Bí Mật
5 Đình Nhã hơi sững người, cô quay sang, ngạc nhiên nhìn Gia Bảo, ánh mắt cô như muốn hỏi anh đó là chuyện gì. Nhưng Gia Bảo chỉ im lặng, anh đứng như chôn chân dưới đất, ánh mắt xen lẫn dằn vặt và đau khổ.
Đình Nhã mở to mắt, sửng sốt. Chưa bao giờ cô thấy anh có biểu hiện như vậy. Rốt cuộc đó là chuyện gì chứ? Cái cảm giác bị lừa một lần nữa khiến Đình Nhã thấy khó chịu. Cô không thể nghĩ rằng ngoài chuyện gia đình cô thì Gia Bảo còn giấu cô một chuyện khác. Cô nhìn Thiên Huy, thấy hắn đang nhìn Gia Bảo đầy hận thù, ánh mắt lạnh lẽo khẽ liếc qua cô, khiến cô thoáng rùng mình, cô mím nhẹ môi, quay mặt sang chỗ khác.
Alin thì đứng đấy, đôi mắt mông lung suy nghĩ, ẩn trong đó là sự đau buồn, không còn vẻ đanh ác nữa, khuôn mặt cô ta tái dần đi, hai tay run rẩy nắm chặt chiếc váy. Không khí tĩnh lặng và căng thẳng đến đáng sợ, tưởng chừng như chỉ nghe tiếng gió thổi qua và bất cứ âm thanh nào vang lên cũng sẽ khiến "chiến tranh" bùng nổ. Đình Nhã nuốt nước bọt, cô ghét cái không khí này, thật là sợ quá! Đôi mắt bối rối của Đình Nhã làm Thiên Huy nhếch miệng, hắn nhanh chóng trở lại vẻ mặt tươi tỉnh, mỉm cười rất dịu dàng, nhưng bên trong nụ cười ấy như có chứa gai độc:
- Thôi, dù sao người cũng đã thăm rồi, tôi nghĩ mình không nên ở lại nữa. Tạm biệt!
Thiên Huy xoay người, bước về phía cửa. Đình Nhã nhìn theo hắn, tâm trạng đầy phức tạp, ánh mắt cô có chút nghi ngờ và hoang mang. Lại một không gian yên lặng. Không ai nói câu gì, ai cũng đang chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Được một lát, Đình Nhã rời khỏi dòng suy nghĩ miên man trong đầu, cô cất tiếng để phá tan không khí gượng gạo:
- Tôi vào trước đây.
Gia Bảo nhìn bóng Đình Nhã khuất sau cánh cửa, tay nắm chặt lại, ánh mắt phân vân, đau đớn. Anh không nén được tiếng thở dài chán nản. Thực sự anh không biết có nên nói cho cô chuyện đó không, nhưng anh sợ khi nói ra, biết hết sự thật rồi thì cô sẽ rời bỏ anh, anh không muốn như vậy. Anh chưa bao giờ thấy mình dành tình cảm cho một ai nhiều như cô, cho nên anh muốn cô mãi ở cạnh anh, tuy anh biết đó là ích kỷ. Nhưng anh cũng biết, anh còn nợ cô, hơn hết, chuyện trong quá khứ, anh còn nợ Thiên Huy, nợ người đó, anh như đứng giữa hai con đường mà không biết nên đi về phía nào. Đôi lúc anh thấy mình thật ngu ngốc, phải chi năm đó, anh không làm vậy thì chuyện đau lòng ấy đã không xảy ra, để rồi giờ anh phải do dự thế này. Tình cảm anh dành cho Đình Nhã, là thật, nhưng anh không thể lựa chọn, bởi anh không xứng với cô, anh là con trai của kẻ sát nhân đã hại gia đình cô, và hơn hết, anh là kẻ sát nhân.....
Alin cắn môi đến bật máu, đôi mắt đỏ hoe, cả người run lên vì giận dữ. Tại sao lúc nào Gia Bảo cũng nhìn Đình Nhã? Tại sao anh ấy luôn bảo vệ và tin tưởng Đình Nhã? Tại sao người khiến anh ấy phải suy nghĩ, phải phân vân, là Đình Nhã? Cô có thua kém gì cô ta chứ? Vậy mà tại sao cô thua cô ta, tại sao....? Nỗi đau như dao xuyên qua tim khiến cổ họng cô nghẹn lại đắng ngắt, nước mắt cứ tủi thân trào ra, cô đã chơi với anh ấy suốt hai mấy năm, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì, so với bốn tháng anh ấy ở bên cô ta. Alin không còn tự hào và bình tĩnh được nữa, cô lặng lẽ rơi nước mắt, đôi mắt nhoè lệ, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Không, cô không muốn thua, cô nhất định phải thắng..... ******************************** Bầu trời xanh thăm thẳm không gợn chút mây. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, tinh nghịch đùa giỡn trên những chiếc lá. Đình Nhã chợt giật mình, nhìn lên đồng hồ. Nhanh thật, đã đến trưa rồi, thảo nào mà nắng gay gắt đến thế, bây giờ vẫn đang là mùa hè mà. Chuyện vừa được nghe khiến đầu óc Đình Nhã nặng trĩu suy nghĩ. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong cô, chính cô cũng không hiểu vì sao nữa. Cảm giác đó xuất hiện khi cô nghĩ đến việc đã bị Gia Bảo nói dối lần hai, thật là bực mình mà. Tâm trạng không tốt nên sắc mặt cô cũng kém tươi hơn, cô khẽ nhíu mi, trên cả khuôn mặt cô hiện rõ sự tức giận. Chuyện đó là chuyện gì, mà Gia Bảo phải giấu cô chứ? Cô không nén nổi chán nản, nằm phịch xuống giường. Nhưng khi cô vừa nằm xuống thì...
Cạch!
Cửa nhẹ nhàng bật mở, Gia Bảo bước vào. Đình Nhã thiếu tý nữa là ngã lăn từ trên giường xuống, hai mắt cô trợn tròn, nhưng nhanh chóng trở lại lạnh nhạt. Cô bình thản liếc qua anh rồi quay người trùm chăn, coi như anh không tồn tại trong phòng. Gia Bảo cứ ngồi như thế, nhìn cô hồi lâu, ánh mắt anh do dự và có gì đó thật ấm áp. Đình Nhã thấy hơi nóng người, tim cô bỗng đập nhanh, không, cô phải bình tĩnh, phải giữ thái độ lạnh lùng nhất có thể. Dẫu tự nhủ thế nhưng Đình Nhã vẫn hồi hộp, cô nằm im, chờ đợi anh nói. Không khí lại là sự im lặng. Được một lát, Gia Bảo mới nói, giọng đượm buồn và nhẹ như gió thoảng:
- Em tin anh chứ?
Đình Nhã lặng đi, người như hoá đá. Cô thoáng hoang mang, hai tay run nhè nhẹ, môi mím lại, đôi mắt bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ. Tim cô như hẫng đi một nhịp. Tại sao, anh lại hỏi cô như thế? Cô biết phải trả lời sao đây? Cô cũng không biết mình có cảm xúc thế nào nữa. Có lúc cô tin anh, cô tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, có lúc cô lại thấy thất vọng và không thể tin anh, cô thấy ghét anh vô cùng. Vậy mà giờ anh lại hỏi cô câu đó, anh muốn cô phải trả lời sao đây? Sống mũi cô cay cay, tim đau thắt. Cô rất muốn nói, cô tin anh, nhưng thái độ căm thù của Thiên Huy, sự lặng im khi ấy và ánh mắt dằn vặt của anh làm cô không thể tin, cùng với chuyện anh giấu cô về gia đình cô khiến cô không còn cách nào để giữ lại niềm tin với anh, dẫu là một chút hy vọng mong manh thôi, cũng không có. Cô đã nghĩ rằng, đối với một người khi phạm sai lầm, ta cần khoan dung, nhưng giờ cô lại thành kẻ tàn nhẫn, chọn cách hận anh để anh đau khổ. Nhiều khi cô rất muốn tha thứ nhưng cô không đủ can đảm, cô sợ, sợ cha mẹ ở thế giới bên kia sẽ ghét cô, sẽ giận cô, dù cô biết anh không phải kẻ giết cha mẹ cô, dù cô biết anh vô tội. Tin sao? Chỉ một chữ mà khiến cô khó thở quá, như có một gánh nặng vô hình đè vào vai cô, cô phải tin anh như thế nào đây?
Đình Nhã ngồi thẳng dậy, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, cô cười nhạt:
- Anh nghĩ tôi tin anh sao đây? Anh bảo tôi tin anh, trong khi tôi thấy rõ ràng thái độ căm thù của Thiên Huy, anh bảo tôi tin anh, trong khi anh im lặng, chẳng thể nói nổi lời nào trước mắt Thiên Huy? Nói đi, anh còn giấu tôi chuyện gì nữa? Chuyện ngày xưa...là chuyện gì?
Nước mắt đã rơi trên má Đình Nhã tự khi nào. Dù cô cố nhủ mình phải mạnh mẽ, không được rơi nước mắt trước mặt Gia Bảo nhưng cô không thể, cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Cô thất vọng...cô rất đau...khi biết Gia Bảo lại giấu cô một chuyện khác. Phải, cô thực sự đã yêu anh quá sâu đậm rồi, chính vì thế, cô không thể chấp nhận bị lừa, Cô thực sự muốn vứt bỏ hết những hận thù, để được sống vui vẻ cùng anh như những ngày trước. Nhưng cô không biết mình có nên không...?
Một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy cô. Giọng Gia Bảo đầy van xin và đau đớn, nghe rất tội nghiệp:
- Tin anh, đừng quan tâm đến những gì khác. Anh đúng là có lỗi khi đã lừa dối em một lần, nhưng những gì anh làm đều là muốn tốt cho em.
Đình Nhã ngồi im, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài. Thật....ấm quá! Vòng tay của anh..... Không biết từ lúc nào, cô yếu đuối thế này, luôn chờ đợi anh bảo vệ, che chở. Đình Nhã chợt tỉnh, ý thức còn sót lại khiến cô nhận ra anh và cô không thể đến với nhau. Cô đẩy mạnh anh ra, cố ngăn thứ cảm xúc đang dâng trào trong mình, cô lắc đầu, đôi mắt tràn ngập bi thương:
- Xin lỗi! Tôi...không thể.....
Đây là lần thứ mấy cô làm anh tổn thương, cô cũng không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ duy nhất là ánh mắt đau khổ của anh nhìn cô, rồi anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng, cái dáng anh đầy cô độc, khiến tim cô đau như bị dao xuyên qua, nước mắt cô lại không tự chủ mà rơi xuống. Tại sao...anh là người có lỗi với cô trước nhưng cô lại đau thế này? Cha mẹ....liệu có phải cô nên từ bỏ hận thù?
|