Ông Xã Ăn Giấm Chua
|
|
ÔNG XÃ ĂN GIẤM CHUA Tác Giả: Lục Phong Tranh Tên gốc: Dấm lưu lão công Nguồn convert: meoconlunar ( tàng thư viện ) Edit: cỏ dại Tình trạng: hoàn Độ dài: 10 chương Nội dung: ngôn tình, hiện đại, sủng, HE.
Muốn có con dâu để ôm cháu cũng không cần phải dùng biện pháp vô nhân đạo như vậy đi? Lão mẹ làm sao có thể vì muốn hắn đi thân cận liền xui khiến mấy tên em họ bắt cóc hắn, Còn muốn bọn họ đem hắn hai tay cột ở ghế trên để tránh hắn đào thoát a, Thật giận là, bọn họ lại bỏ đi hết không chừa lại một ai, Hại hắn đợi cho trời tối mới đợi được đối tượng coi mắt đến giúp hắn mở khóa, Mà hắn mới đi toilet, trở về đã thấy trên bàn thức ăn đã muốn bị cô hung hăng đảo qua một vòng, Hắn tức giận chế ngạo cô là từ Châu Phi trở về, Ai ngờ cô không chút xấu hổ lại điềm nhiên nói:「 không, tôi vừa du học từ Pháp về.」 Hơn nữa lập tức lại vùi đầu tiếp tục ăn đồ của hắn, Hoàn toàn mặc kệ gương mặt tái ngắt vì bị cô chọc tức của hắn, Thật vất vả chờ cô ăn uống no đủ, hắn nghĩ đến cuối cùng có thể cùng cô nói rõ ràng, giải thích minh bạch, Nào biết chưa kịp nói thì cô cư nhiên lớn tiếng doạ người, đem câu nói có vẻ như đã lập đi lập lại tám trăm lần để cự tuyệt hắn, Tuy rằng hắn cũng không muốn kết hôn, nhưng bị người như vậy coi thường ghét bỏ, Là muốn hắn như thế nào vui vẻ nhận kết quả này a… Liệu đây có phải là truyện tình yêu non trẻ hay không, và những chuyện rắc rối này là gì, có thể thay đổi được không, có biến chuyển gì chăng ???
|
Đang đi đến trước thang máy điện thoại bỗng dưng đổ chuông, làm cho Hàn Quang Lỗi cước bộ không thể không tạm thời dừng lại. Anh đưa điện thoại di động lên nhìn, cúi đầu liếc nhìn dãy số một cái, lập tức xuất hiện biểu tình phiền chán không kiên nhẫn, có một chút sự ẩn nhẫn, khó chịu và cả lạnh lùng trong mắt. Trong lòng biết rõ ràng sự tình sẽ không đễ dàng bỏ qua như vậy, nao núng trốn tránh cũng không phải phong cách của anh, anh cũng không muốn làm lãng phí thời gian giãy dụa liền đưa tay nhấn phím nghe. “Mẹ, đây là lần cuối cùng con nói cho người nghe, đêm nay thân cận yến ( đại ý là buổi tiệc xem mắt ấy), con sẽ không đi.” Sau khi lớn tiếng công khai biểu thị lập trường, anh không chút do dự cúp máy, không muốn cùng mẫu thân tiếp tục tranh luận chuyện nhàm chán đó nữa. Bước vào thang máy, nhấn vào phím xuống bãi đỗ xe tầng hầm, anh lạnh lùng cầm chiếc áo khoác kiểu tây hất ra sau vai, dùng ngón tay tuỳ ý nắm lấy, con ngươi đen lóng lánh tự tin, thong dong động lòng người. Thân là tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Tinh, Hàn Quang Lỗi sinh ra đã có một gia thế bối cảnh rất tốt khiến nhiều người ao ước, hơn nữa năng lực lại hơn người, cùng gương mặt tuấn khốc làm cho bao nhiêu cô gái hâm mộ, không hề nghi ngờ, anh cũng là người khiến giới truyền thông thường xuyên nhắc đến, cũng là người đàn ông hoàng kim độc thân trong lòng các cô gái. Chỉ tiếc, thiên chi kiêu tử thủy chung không chịu kết hôn, điều này đã khiến cha mẹ anh cùng những người trên dưới Hàn gia thật sự rất lo lắng a. Ngòi nổ bức hôn bắt đầu khi các người em họ trong gia tộc một đám đi vào lễ đường, tiện đà “Làm ra mạng người”, mà tâm ý không thay đổi Hàn Quang Lỗi, liền trở thành nam tử duy nhất chưa kết hôn trong gia tộc, sự tình cũng bắt đầu càng không thể vãn hồi. Anh bị mẫu thân đang mong muốn có cháu để bồng chơi áp chế, bức bách cùng với các cô gái xa lạ gặp mặt, tìm hiểu. Một lần, hai lần không ảnh hưởng toàn cục, coi như một loại xã giao hoạt động của các nam nữ trưởng thành, nhưng mà theo thời gian kéo dài, số lần coi mắt ngày càng thường xuyên, xưa nay Hàn Quang Lỗi quen dùng các biện pháp đối phó trấn an mẫu thân , bắt đầu cảm thấy khó có thể chịu được. Anh không chỉ một lần hoài nghi, mẫu thân trong tay có phải có một quyển giáo chiến sổ tay, tên sách vừa nghe đã thấy kêu đại loại như [ bảy mươi hai chiêu, ở hôn nhân thị trường tiêu thụ chính mình con ], nếu không, suốt ngày ru rú trong nhà đơn độc cùng phụ nhân, làm sao có thể có nhiều kỳ quái như vậy, làm các thủ đoạn bức hôn khiến người ta không biết nên khóc hay cười? Nghĩ đến mẫu thân tra tấn tinh thần, Hàn Quang Lỗi liền dẹp ý niệm đêm nay về nhà trong đầu, tối thứ Sáu, anh thầm nghĩ tìm một chỗ thả lỏng, thư giãn sau một tuần làm việc điên cuồng đi. Về phần coi mắt, quên đi! Ding! Cửa thang máy mở ra, anh điềm đạm như bình thường đi ra, từ trong túi trước lấy ra điều khiển từ xa, chuẩn bị lái xe rời khỏi công ty. Chỉ tiếc còn không kịp chạm đến cửa xe, lỗ tai sâu sắc liền nghe được những tiếng bước chân dồn dập, anh quay đầu lại, hai gã đàn ông cao lớn liền kẹp lấy hai bên người anh. Một con dao sắc bén bất ngờ đánh về phía sau gáy không kịp phòng bị của anh, đau đớn mang theo cảm giác choáng váng mãnh liệt hoàn toàn chiếm cứ, anh tự hỏi, kiêu ngạo như anh cũng không thể làm gì được đành thúc thủ chịu trói. Tất cả mọi việc xảy ra một cách nhanh chóng làm cho người ta không kịp ứng biến, kẻ bắt cóc hoàn mỹ dùng tay lôi ra sợi dây, đem Hàn Quang Lỗi đang ngất vững vàng cột lại. Tiếp theo có một chiếc xe nhanh chóng chạy tới, cửa xe vừa mở, anh bị đẩy vào, chiếc xe lập tức nghênh ngang mà đi, toàn bộ quá trình không đến hai phút. Sau một lúc lâu,“Tê……” Gáy sau đau đớn, làm Hàn Quang Lỗi nháy mắt tỉnh lại không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ. Tính cảnh giác ca, làm cho anh tỉnh dậy so với người khác sớm hơn, nhưng mà khi anh thấy rõ ràng gương mặt của hai kẻ bắt cóc đang kèm hai bên, khiếp sợ, là cảm xúc mãnh liệt nhất của anh lúc này. “Hi, anh họ, nhanh như vậy liền tỉnh !” người em họ vừa nhậm chức công tác cảnh quan, đang tươi cười hướng anh vẫy vẫy tay. “Là ngươi Hàn Quang Hàn, ngươi tốt nhất nói rõ ràng cho ta, việc này là như thế nào?” Anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, trong ngực giận dữ điên cuồng. Hàn Quang Hàn làm biểu tình đương nhiên,“Còn có thể là chuyện gì xảy ra, còn không phải Lỗi ca anh không chịu ngoan ngoãn đi xem mắt, đại bá mẫu đành phải hai mắt đẫm lệ ủy mời chúng ta tự mình đến mời đại đường ca, thỉnh ngài cần phải tham dự thân cận yến đêm nay.” Thế này mà gọi là mời? Anh thiếu chút nữa lại bị tức chết a. Không phải không đoán rằng mẫu thân có khả năng sẽ bày ra thủ đoạn nào đó, nhưng là, anh chưa từng nghĩ đến sẽ là bắt cóc! Nhắm mắt lại, anh cố gắng tự chủ, mới có thể đủ khống chế được ý nghĩ bùng nổ lửa giận trong đầu. “Gọi điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho mẹ ta –” anh ra mệnh lệnh. “Thực thật có lỗi, đại bá mẫu vì không muốn đối với anh mà thương tâm nên hai phút trước đã tự khoá máy điện thoại, trước khi thân cận yến chấm dứt, bác cự tuyệt nói chuyện với anh.” “Các ngươi không cần náo loạn!” Hàn Quang Lỗi gầm nhẹ cảnh cáo. “Lỗi ca, người trong giang hồ thân bất do kỷ, ngươi liền nhận mệnh đi!” “Thả ta xuống xe, Hàn Quang Hàn, ta lệnh cho ngươi tốt nhất lập tức cho ta rời đi, bằng không, ngu ngốc này của ba người các ngươi cứ đợi mà trả đủ!” Ánh mắt đằng đằng sát khí, không hề quên đảo qua người các vị đường đệ. Hàn Quang Hàn trầm tư giây lát, cũng là Hàn Quang Kiệt đang ngồi đối diện bên phải nhắc nhở,“Nghe, đừng có dao động, chúng ta phải nghiêm khắc thực hiện a.” Không đợi Hàn Quang Lỗi hiểu được, hắn phút chốc theo trên lưng lấy ra một cái còng tay, lấy tốc độ sét đánh đem đôi tay Hàn Quang Lỗi còng lại. “Từ giờ trở đi, ta mới là lão đại.” Hắn sảng khoái biểu thị công khai. “Hàn Quang Hàn, ngươi đang làm cái gì? Ngươi tốt nhất nhanh xin miễn tử kim bài, bằng không, ngươi sẽ khóc không ra nước mắt!” Hàn Quang Lỗi giận không thể át nhìn chằm chằm tên em họ to gan lớn mật. “Đừng nói là miễn tử kim bài, ta ngay cả lưu manh giấy phép cũng nhất tịnh xin.” Dứt lời, chỉ thấy hắn lại lấy ra băng dán, không nói hai lời liền hướng trên miệng của đại đường ca mà dán. “Ngô! Ngô……” Con ngươi như phát hoả, Hàn Quang Lỗi nổi giận ra sức giãy dụa đứng lên. “Quang Triết, chạy mau một chút, chúng ta bị muộn rồi, này đối với vị đại đường tẩu tương lai mà nói, là thực không lễ phép.” Đáng thương thiên chi kiêu tử, bỗng chốc trở thành tù nhân trong lúc đó. Hàn Quang Lỗi nổi giận, hơn nữa là thịnh nộ, cả người lỗ chân lông tràn ngập lửa giận mênh mông. Anh thề, nhất định phải làm thịt ba tên đường đệ không biết sống chết này!
|
Thương Hải Tình tâm trạng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhìn thấy ly kem trên bàn đã tan thành nước, cô xác nhận thời gian tần suất cũng càng ngày càng cao. Cô cần phải đi, lần coi mắt thứ mười tám này, tuyên cáo thất bại! Bất chấp nam nhân miệng đầy răng vàng trước mặt mới nói một nửa, cô nhanh chóng đứng lên, tươi cười nói:“Thực có lỗi, ngươi không phải khẩu vị của ta, ta nghĩ chúng ta cũng không thích hợp a.” Không đợi đối phương mở miệng, cô đã đem túi xách khoác lên vai, dường như bay thẳng ra khỏi tiệm kem. Trời ạ, tiệm kem a! Cô nghĩ đến đi tới tiệm kem coi mắt, hẳn là thuộc loại lão mẹ năm ấy đại độc quyền, không nghĩ tới chính mình hôm nay cũng có thể tự thể nghiệm một hồi. Đi vào đầu ngõ, cô giơ lên cánh tay, ngăn lại một chiếc xe taxi,“Phiền toái đến Hoa Phu khách sạn, cám ơn.” Nói xong nơi đến, cô cả người nhất thời không có nguyên khí, cơ hồ hiện ra trạng thái tê liệt không chút khí lực. Cô cho tới bây giờ cũng không biết, coi mắt lại là một việc đày đoạ người ta như thế a. Buổi sáng 7 giờ tỉnh lại, 8 giờ xuất môn bắt đầu trận chiến đấu đầu tiên đến bây giờ, chia đều thời gian coi mắt với một nam nhân là từ ba mươi tới năm mươi phút một người, nói vài ba chuyện linh tinh cùng hỏi han gia cảnh, nguyên cả một ngày, cô ít nhất cũng đã trải qua gần hai mươi lần coi mắt a.(codai *trợn trừng khiếp đảm*) Thân thể cô không phải làm bằng sắt, cho dù cả một ngày chính là ngồi ở ghế trên sắm vai một cô bé đầu gỗ cũng sẽ mệt chết a. Sớm biết như thế, cô nên tránh ở văn phòng chuyên tâm họa áo cưới và thiết kế đồ, cũng không phải lãng phí một ngày không công! Hiện tại, đã là bảy giờ tối thứ Sáu rồi, cô bụng đói kêu vang, trên mặt bởi vì tươi cười quá nhiều đã hiện ra hiện tượng xơ cứng rồi. Ai, so với việc chinh chiến trên sa trường, cũng bất quá chính là [qua ngũ quan, trảm lục tướng]*, mà cô trải qua chiến dịch thân cận (coi mắt) chỉ là một ngày còn có mật độ cao mười mấy lần, xem ra, chính mình đang dẫn đầu chuẩn bị bước chân vào thần lĩnh vực a. Chính là, cô không hiểu, vì sao là cô? Trong nhà rõ ràng có kế thừa phụ thân quản lý công ty, xinh đẹp tuyệt luân chị hai, còn có tiếp nhận công việc của lão mẹ, sở trường quyền anh nhanh nhẹn dũng mãnh chị ba, tỷ muội ba người đồng dạng đều là vân anh chưa gả, vì sao cô nhất định phải phụ trách tham dự thân cận yến không chút hay ho này chứ? Cô đương nhiên có thể thông cảm cha mẹ, đối với một nhà ba đứa con gái toàn bộ đều chưa gả đi mà cảm thấy xấu hổ, áp lực thế tục, vấn đề là, phá hư danh dự thương gia cũng không phải chỉ có cô, làm sao có thể bắt cô một mình gánh vác trách nhiệm a? Di động vang lên, Thương Hải Tình bất đắc dĩ mở máy. “Ngươi đến muộn! Đang ở nơi nào? Vì sao còn chưa tới?” Người chị hai đam mê thương trường của cô đang dùng tiếng nói uy phong điều khiển hành tung của em gái. Thương Hải Tình đương nhiên biết chính mình muộn, vấn đề là, xe chính là đang ở quá xa nơi đến tiếp theo, cô có thể như thế nào? “Nhanh đến. Ta cam đoan, một chút nữa xe sẽ đến thẳng khách sạn, năm phút … Không, trong vòng hai phút là có thể hiện thân, được rồi đi?” “Nhớ rõ, là khu dành cho khách vip, trăm ngàn lần đừng có đi sai đường.” Vừa chấm dứt cuộc nói chuyện, xe rốt cuộc cũng may mắn đến sát khách sạn Hoa Phu. “Không cần thối lại, cám ơn!” Sau khi đưa cho người lái xe hai trăm đồng tiền mặt, gương mặt trắng nõn như thạch, còn không có ổn định chính mình, Thương Hải Tình liền vội vàng chạy nhanh đến phía trước như muốn rớt hai chân , như thể nếu không làm như vậy, chị hai sẽ cho một nhát vào sau gáy của cô a, hại cô vừa nghĩ đến cảnh tượng đó đã muốn mất máu mà chết a. Thương Hải Tình hoàn toàn không biết, kiểu tóc vốn dĩ được chăm chút một cách gọn gàng ở phía sau chính vì cô chạy nhanh mà bị xổ tung ra, mái tóc dài vô tình xoã nhẹ xuống một cách tự nhiên, lại phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lúc này của cô thật mỹ lệ làm cho không ít người mơ màng đắm chìm trong đó a. Trong đại sảnh của khách sạn treo một chùm đèn thuỷ tinh hoa lệ, sáng lạn huyễn hoặc ánh mắt của cô, cô tìm tới một nhân viên phục vụ,“Tiểu thư, xin hỏi khu dành cho khách vip nên đi như thế nào?” “Đi về phía bên trái a.” Đối phương liếc mắt đánh giá cô một cái, hỏi,” Xin hỏi, cô là Thương Hải Tình tiểu thư sao?” “Đối, có chuyện gì sao?” “Vừa mới có vị khách nhân bảo ta đem một phong thơ chuyển giao cho cô.” Sau khi tiếp nhận phong thơ trong tay nhân viên phục vụ, Thương Hải Tình liền nhanh chóng mở ra – Không có lấy một từ nào cả chỉ để lại một cái chìa khóa Biểu tình buồn bực, trong bụng đầy những dấu chấm hỏi đi về hướng dành cho khách vip, phía hai bên hành lang là một mặt kính to, cô nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình trong gương, vội vàng lấy đồ trang điểm, hai tay nhanh chóng chỉnh sửa lại đầu tóc, lại lấy ra một thỏi son môi, quẹt nhẹ lên cánh môi đã xơ cứng vì cả một ngày phải cố nặn nụ cười a. Suốt trên người một thân áo màu hồng nhạt, kéo kéo thắt lưng xuống chiếc váy ngắn màu xám, sau đó lấy tráng sĩ đoạn cổ tay, nha, không, là lòng tràn đầy chờ mong đi về phía cuối của khu dành cho khách vip a. So với chị hai sắc đẹp rạng ngời kiều diễm, còn có chị ba cá tính nhanh nhẹn dũng mãnh, Thương Hải Tình trong lòng biết rõ ràng chính mình thật sự bình thường đến đáng thương. Cô có một tư chất phong thái lãng mạn, nhưng vẫn thiếu người chị hai trời sinh phong tình, tuy rằng cô con ngươi trong suốt giống như pha lê, nhưng vẫn là so ra kém chị ba với thần thái quắc thước, ngũ quan hài hoà kết hợp với khuôn mặt trái xoan, nhưng mà cũng không có ai nói là thanh tú đoan trang tao nhã, nói trắng ra là chính là bình thản vô cùng, hơn nữa là so với nước sôi còn nhạt hơn. Cô không xấu cũng không đẹp, nhất là khi tiếp xúc với công tác thiết kế áo cưới những năm gần đây, nhìn thấy biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp quyến rũ, cô dần dần tiếp nhận chính mình cùng hai từ xinh đẹp có một khoảng cách thật xa a. Đứng ở trước cửa phòng cô đang muốn điều hoà lại hơi thở chuẩn bị phô bày dáng vẻ tao nhã, đột nhiên một cánh tay dùng lực đạo mạnh mẽ hung hăng đem cô đẩy vào, làm cô cả người thất tha thất thểu thiếu chút nữa té ngã. Phanh! Cửa đột nhiên đóng lại, cô chưa kịp thấy rõ đầu sỏ, chính là đúng lúc ổn định trọng tâm để khỏi ngã chổng vó. Khẽ thở ra, ngẩng đầu lên cô chợt bị một bàn đầy thức ăn thịnh soạn ngon lành thu hút. Sau một ngày mệt nhọc lại thấy được một bàn thức ăn ngon lành như thế có người nào không cảm động a? *Qua ngũ quan, trảm lục tướng : dựa theo tích Quan Vũ khi rời Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua 5 cửa ải, chém đầu 6 viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.
|
Sau một ngày mệt nhọc lại thấy được một bàn thức ăn ngon lành như thế có người nào không cảm động a? Lại là tôm hùm, lại là cá muối, rất nhiều mỹ vị khiến người ta ham muốn, còn có mùi vị nồng đậm thơm ngon rõ ràng đang khiêu khích mà, nếu ăn sạch một bàn đồ ăn đầy chất dinh dưỡng như vậy, khó tránh khỏi ngày hôm sau bụng không biến thành ba ngấn a. Nhưng là, làm sao có thể từ chối? Cô cam tâm tình nguyện a! “Thiên…… Làm sao có thể phong phú như vậy a?” Cô cảm giác lục phủ ngũ tạng của chính mình đều xôn xao. Đột nhiên, một tiếng nói đột ngột như sấm giữa trời vang lên… “Cô đến muộn!” Hàn Quang Lỗi trừng mắt nhìn cô gái đến muộn đang khoan thai đứng trước mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng. Thương Hải Tình lúc này mới phát hiện, đại sảnh của phòng khách quý ngoài bàn thức ăn phong phú ra còn có một nam nhân to lớn hiện diện ở đây. Cô giật mình bừng tỉnh. Nhìn lại thực tế, cô là tới thân cận ! Chịu đựng sự dày vò của lương tâm, cô đành bắt ánh mắt của chính mình đang nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn phong phú kia muốn nhỏ dãi mà thống khổ thu hồi, quay ngược về phía nam nhân vừa phát ra tiếng rống như sư tử lúc nãy. “Nhĩ hảo, tôi là Thương Hải Tình, nói vậy anh chính là Hàn Quang Lỗi tiên sinh?” Cô vụng trộm xuất ra trí nhớ của bản thân, vẻ mặt tự nhiên xác nhận danh tính của đối tượng xem mắt thứ mười chín của cô. “Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh chút lại đây!”Hàn Quang Lỗi đã chờ lâu hiển nhiên thiếu kiên nhẫn một cách nghiêm trọng. Ân, có lửa giận, Hàn Quang Lỗi trong mắt ẩn chứa tia lửa giận, nhưng lại mãnh liệt làm cho người ta nhất thời sợ hãi, cảm tưởng như chỉ cần một chút sơ suất sẽ làm hại đên tính mạng a. Muốn cô đi qua? Thương Hải Tình lắc đầu, lựa chọn không theo. Cô cũng không phải ngu ngốc, thời điểm này lại tiếp cận với con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ, dù có mười cái mạng cũng không đủ mà chết a. Cô không nhúc nhích, ánh mắt điềm tĩnh, ánh mắt tập trung nhìn vào chỗ ngồi của nam nhân lần đầu gặp mặt, trong đầu chồng chất nhiều ý nghĩ làm cho cô chật vật. Lấy tiêu chí thẩm mỹ xưa nay cô thường tiếp xúc mà phán đoán, bộ dáng của đối tượng coi mắt lần này thuộc loại hoàn mỹ cấp bậc thật cao a , hơn nữa tuyệt đối là tiêu chuẩn phía trên. Ôn nhu mà mạnh mẽ, nhã nhặn mà nam tính, dáng vẻ hào sảng mà lại tuấn tú. Dáng người cao ngất nam tính, làm cho anh vô luận mặc quần áo gì, đều là trời sinh giá áo tử. Có lẽ là thừa hưởng huyết thống sáng chói của gia đình, làm cho anh tột cùng lại có ngũ quan hoàn mỹ đến như vậy a. Có một thần thái tự tin toả sáng bức người, làm cho người ta nhịn không được từ trong lòng đối anh thần phục, đó là loại sức quyến rũ không thể lấy ngôn ngữ hình dung, nhất là ánh mắt lơ đãng biểu lộ anh khí, cao ngạo, phảng phất đối thế nhân biểu thị công khai — trong thiên địa căn bản không có chuyện gì có thể làm khó hắn. Giống loại này hồn nhiên thiên thành tinh túy, Thương Hải Tình tiếp thu được rằng không thể ở một khuôn mặt khác, trên người một người khác tìm được, Hàn Quang Lỗi là duy nhất. Dáng hình không bị bó buộc bởi phạm trù nào, làm cho anh có tính dẻo, lấy ánh mắt chuyên nghiệp mà xem khó gặp được nam nhân chất lượng tốt như vậy, không hơn duỗi thân thai đi xinh đẹp mị hoặc một chút, đáng tiếc a! Tổng quát mà nói, người đàn ông trước mắt đúng là một mẫu người lý tưởng a, nhưng mà tư thế ngồi của hắn đúng thật là một khiếm khuyết a. Cô thập phần khó hiểu, vì sao hai tay của hắn lại đặt một cách không phù hợp với tư thế ngồi như thế, đều đặt ra phía sau hai bên? Thật là làm mất mỹ quang a. Nhưng khi nhìn lại mới phát hiện tư thế này hình như cũng không làm cho hắn thoải mái a, nếu không, hai bên tóc mai của hắn cũng sẽ không đổ nhiều mồ hôi như vậy. Chẳng lẽ, hắn thường có thói quen tra tấn chính mình sao? Lại một chuỗi mồ hôi lạnh chảy trên má Hàn Quang Lỗi, hắn thống khổ nuốt nuốt nước miếng một cách chua sót. Hắn vì sao duy trì tư thế thống khổ như vậy, nhận thấy nữ nhân trước mắt suy nghĩ chậm chạp. “Cô còn muốn dùng ánh mắt ngu ngốc đó xem tôi bao lâu?” Hắn nhe răng trợn mắt gầm nhẹ. Ngu ngốc? Người này nói chuyện không dùng kính ngữ, không lễ phép, trừ năm mươi điểm. “Cũng không phải cái gì hoa cúc khuê nữ, như thế nào, không thể nhìn sao? Hiện tại là coi mắt, không phân như thế nào thân đâu?” Thương Hải Tình không cam lòng yếu thế hất hàm, trề môi đáp trả. “Tôi không muốn nói nhiều với cô, chìa khóa đâu? Nhanh chút lấy đến!” Ngực kịch liệt phập phồng. “Tôi không biết chìa khóa gì cả.” Cô giả bộ hoàn toàn không biết gì cả.(tỷ ác thiệt a) “Hàn Quang Hàn không giao chìa khoá còng tay cho cô sao?” Hàn Quang Lỗi dự cảm không tốt,“Cô tốt nhất nhanh chút lấy ra, bằng không, chờ tôi thật sự mất đi lý trí, hậu quả sẽ không thể gánh vác.” Đôi mắt thông minh đẹp đẽ đột nhiên phát sáng,“Anh là đang uy hiếp sinh mệnh của tôi?” “Hiện tại là cô uy hiếp sinh mệnh của tôi!” Hắn thống khổ không chịu nổi gầm nhẹ. “Tôi không có.” Cô lời lẽ nghiêm khắc phủ nhận. “Tôi mặc kệ cô có hay không, tóm lại, nhanh chút mở còng tay cho tôi! Bàng quang của tôi đã không chịu nổi nữa rồi, tùy thời sẽ nổ mạnh !” Nhẫn nại thống khổ làm cho Hàn Quang Lỗi đầu đầy mồ hôi lạnh, gân xanh hiện lên, không ngừng phát tiếng thở dốc thật mạnh, hoàn toàn không dám làm ra động tác quá mạnh, để tránh kích thích bàng quang mẫn cảm.(codai: mẫn cảm gì cơ ạ *ngây thơ*) Thương Hải Tình bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai, hắn bị người dùng còng tay trói a, khó trách nhân viên phục vụ khách sạn lại chuyển giao cho cô một cái chìa khóa, cũng khó trách tư thế của hắn lại cứng ngắc quỷ dị như vậy a. “Không cần lại ngẩn người, tôi cầu cô nhanh chút được không?” Hắn khàn khàn thúc giục. “Nam nhân đáng thương.” Cô liền nhanh chóng lấy ra cái chìa khóa trong túi trước, tiến lên mở giúp hắn. Cô không khẩn trương cũng không sợ hãi, thần trí thanh tỉnh không có vẻ say rượu, nhưng cái chìa khóa trong tay giống như là cùng cô đối nghịch, luôn không thể thuận lợi sát nhập chìa khoá vào lỗ khoá. “Đủ, cô không cần lại run lên!” “Tôi không có run, là góc độ này rất kỳ quái, làm cho tôi rất khó thuận lợi đem cái chìa khóa sáp nhập.” Hàn Quang Lỗi hít một hơi thật sâu, có trong nháy mắt, anh như vậy thiên chi kiêu tử thậm chí muốn buông tha cho tự tôn, hảo bỏ qua cho chính mình bàng quang, nhưng là, trong lòng ngạo mạn không muốn nhận thua cố tình muốn thử sức kiên nhẫn của chính mình. Không được, anh Hàn Quang Lỗi tuyệt đối không thể để loại chuyện ngu xuẩn này phát sinh trên người mình. “Sẽ nhanh thôi, anh nhẫn nại một chút nữa.” Thương Hải Tình cũng không phải không máu không thịt, biết hắn nhẫn nại đến mức mặt nhăn lại ướt đẫm cả mồ hôi lại không phát tiết được rất là cực khổ.(đúng là không gì đau khổ hơn *gật gật*) Rốt cục, cái chìa khóa dường như sát nhập được với lỗ khoá một cách kỳ tích, một tiếng răng rắc chợt vang, Hàn Quang Lỗi không kịp nói tiếng cám ơn, liền điên cuồng lao thẳng đến toilet. Ngẩng khuôn mặt tuấn lãng, biểu tình thống khổ của Hàn Quang Lỗi tạm thời dịu đi sau khi cho được những thứ nên cho ra ngoài, khi anh đi ra toilet, cảm giác chính mình phảng phất lấy lại được cuộc sống mới. Sau khi giải quyết nguy cơ, việc nên giải quyết tiếp theo là thận cận yến chết tiệt này. Anh có thể bỏ đi, nhưng là, trốn tránh việc trước mắt không phải là lựa chọn của anh, anh thích đối diện thẳng thắn, cho dù là vô tình cự tuyệt, cũng tốt hơn úp úp mở mở. Tóm lại, anh phải cùng cô gái kia nói chuyện rõ ràng, anh là không muốn kết hôn. Đẩy cửa phòng khách quý ra, tình huống trước mắt lại làm cho anh cả kinh không nói được gì cũng dừng lại động tác. Phát sinh chuyện gì ? Anh mới rời đi một chút không phải sao? Như thế nào anh chân trước vừa đi, cô gái này lập tức liền bổ nhào vào bàn ăn trước mặt, tinh thần chấn hưng đối thức ăn trên bàn hào giết đỏ cả mắt rồi? Xem cô rất giống như bộ dáng của quỷ đói đầu thai, làm đảo điên đến hình ảnh nữ nhân trong trí nhớ của anh. “Xin hỏi, cô là từ Châu Phi trở về sao?” Anh không thể tin nhìn cô lấy gió thu cuốn hết lá vàng chi tư, tận tình quét ngang đầy bàn mỹ vị món ngon. “Không, tôi mới từ Pháp quốc trở về, người tiến cử chưa nói quá sao?” Thương Hải Tình không thèm để tâm trả lời. Hàn Quang Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười được câu trả lời làm bừng tỉnh, giữa trán gân xanh ẩn ẩn co rúm. Anh mới không nghĩ bất kể cô là từ đâu trở về, anh buồn bực là trình độ đói khát của cô, quả thực có thể so sánh dân chạy nạn Châu Phi. “Nhìn thấy bộ dáng ăn uống này của cô, quỷ đói nhìn cũng muốn nhượng bộ lui binh.” Gắp con tôm hùm thơm ngon nhét vào miệng, Thương Hải Tình tranh thủ lúc rảnh rỗi dùng cặp mắt vô tội liếc về phía nam nhân vừa được giải phóng kia,“Thứ nhất, tôi rất đói bụng; Thứ hai, đồ ăn anh kêu cũng không để tôi ăn, chẳng lẽ anh muốn gói đem về làm đồ ăn khuya?” Cô chính là xem chuẩn hắn sẽ không. Tây trang thẳng tinh anh phần tử, là không có khả năng đem chính mình khiến cho giống obasan chung quanh đóng gói, bọn họ tuyệt đối không tha hứa hình tượng chính mình trầm luân. Hàn Quang Lỗi nghĩ đến cô sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng rõ ràng, con ngươi của cô trong suốt hồn nhiên không thấy chút vẻ xấu hổ, điều này làm anh nhịn không được tò mò đánh giá cô. Cô có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan khéo léo tinh tế, mái tóc được cuốn lên tạo cho cô phong thái mềm mại điềm tĩnh, chính là, bộ dáng cô đang ăn cùng với vẻ ngoài của cô không phù hợp với nhau. Không tính là dã man, chính là ấn tượng nữ nhân ăn cơm trước mắt làm anh khiếp đảm. Thẳng thắn nói, cô há miệng to để ăn một cách tự nhiên nhưng lại làm cho anh có cái nhìn khác xưa. Xã hội này tràn ngập nhiều lắm bệnh trạng trang giấy người (ý anh Lỗi là người mình dây ấy, hay là dáng người mỏng như trang giấy), rất nhiều nữ sinh tỏ vẻ kén ăn, khó trách anh không khỏi tưởng tượng. Người không phải là ăn ngũ cốc hoa màu? Nhưng là bệnh trạng mỹ cảm làm cho các cô gái không dám ăn cơm, rõ ràng đói muốn xẹp bụng, lại còn muốn đau khổ thôi miên chính mình nói không đói bụng, tẩu hỏa nhập ma, phảng phất ăn nhiều một ngụm chính là làm ra tội ác tày đình không thể tha thứ a.(tình trạng ăn kiêng ấy ấy) Nhưng cô lại hoàn toàn khác, trong mắt của cô chỉ có đồ ăn, không có anh Hàn Quang Lỗi.
|
“Cô sẽ không là vì một chút thân cận yến, cho nên cố ý đem chính mình đói chết khiếp đi?” Đồng thời ngồi xuống, Hàn Quang Lỗi nhịn không được hoài nghi cô là giả mượn tham gia thân cận, để có thể ăn một bữa thịnh soạn. Nguyên nhân hại cô đói đến như vậy rất là dài dòng, bắt đầu từ sáng sớm cô đã phải đi xem mắt, cô chỉ có thể hé miệng cười, căn bản muốn ăn sẽ không thể nói chuyện, nên hiện tại nàng chọn ăn a. Bất quá thật muốn truy nguyên, cũng tại cái tên đối tượng coi mắt buổi trưa kia nên cô mới không thể ăn được gì, chính hắn ảnh hưởng đên mức độ thèm ăn của cô. Từ đầu tới đuôi không ngừng mở miệng cắn nuốt còn chưa tính, còn làm văng lên đầy bàn nước miếng, nhìn thấy một bàn thức ăn đủ màu sắc thơm ngon trước mặt, lại không may mắn thoát khỏi ” Thiên hàng cam lâm” Sau, mặc cho cô như thế nào đối chính mình tâm lý kiến thiết, chính là không có dũng khí đem bữa cơm trưa đã bị ô nhiễm nuốt vào mà mặt không thay đổi. “Anh rất biết cách chọn các món ăn ngon, các món ăn ở đây đều là mỹ vị nhân gian khiến người ta muốn khóc.” Trung tràng nghỉ ngơi, Thương Hải Tình cho một câu tán thưởng. Hiện tại là như thế nào? Anh cần quỳ xuống để dập đầu tạ ơn sao? Khư! Cuộc đời của Hàn Quang Lỗi đây là lần đầu tiên bị so sánh, nhưng lại là thua cấp đồ ăn. Căn cứ vào kinh nghiệm những lần gặp gỡ trước, những cô gái đối diện với anh chưa từng có người nào có thể dời mắt khỏi người anh, càng không nói đến là chú ý tới những đồ ăn trước mắt như hiện tại đây. Các nàng luôn vội vàng dùng ánh mắt e lệ nhìn anh, ăn uống một cách chậm chạp, kiểu cách, hại cả một bàn đầy những mỹ vị, vĩnh viễn vận mệnh không thay đổi đi vào duy nhất thê lương kết cục, luân vì sưu thủy. Vài lần như vậy, anh đều thận trọng tự hỏi ra một vấn đề — anh là không phải nên niệm điểm đại bi rủa hoặc là cái gì, hảo an ủi chuyện này bởi vì anh cá nhân sức quyến rũ, mà thức ăn vô tội bị vứt bỏ a. Nhưng mà hiện tại, cô gái này gọi là Thương Hải Tình nhưng lại không có để ý anh tồn tại, hãy còn ăn si mê say mê, cho dù tiếp theo giây cô lại bỏ đầu ngón tay vào trong miệng mút, anh cũng không thấy ngoài ý muốn. “Cô vừa lòng là tốt rồi.” Không biết là nên cao hứng hay khổ sở, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một tia cười khổ đánh trống lảng. Thẳng đến khi cô dừng lại hiệp một, uống ngụm trà cho thông cổ họng.“Xem anh mời tôi ăn một bữa thịnh soạn như vậy, tôi thành thật nói cho anh hay, nếu anh muốn kết hôn, tôi không phải một đối tượng thích hợp, hiện nay tôi đang trong giai đoạn cần dành nhiều thời gian cho công việc của bản thân, cho nên cũng không muốn dùng hôn nhân để trói buộc chính mình.” “Tính đến trước mắt mới thôi, câu nói này cô đã dùng nhiều lần ?” Hàn Quang Lỗi khẽ nhướng mày, hé mắt nhìn cô . “Lần đầu tiên. Mười tám người trước tôi đều nói — thực thật có lỗi, anh không phải khẩu vị của tôi, tôi nghĩ chúng ta cũng không thích hợp.” Đôi môi hồng tinh xảo hơi hơi phát động, từ lời nói đến bộ dáng, còn rất đáng yêu. “Cho nên tôi nên cảm kích sự thẳng thắn của cô, muốn nổi bật?” “Ha ha, này không cần.”Cô vô tâm nở nụ cười, đôi mắt sáng như trăng rằm. Tiếng cười của cô thanh thúy lại dễ nghe, còn có loại nhu hợp sang sảng lại kiều ngọt phong tình. “Công tác gì lại khiến cho cô phải chuyên chú trong đầu như vậy?” “Tôi ở Pháp quốc học thiết kế trang phục, mới đây nhờ người nhà mở được công ty áo cưới của chính mình, dù chỉ mới là bước khởi đầu nhưng là ý nghĩa phi phàm.” Nói đến công tác, Thương Hải Tình khó được nhìn Hàn Quang Lỗi liếc mắt một cái, lập tức lại nhớ tới trên bàn, tính toán Hồi 2: hợp tác chiến kế hoạch, hành động của cô trước sau không đến một giây. Ánh mắt của cô, khi đối diện với thức ăn trước mặt và khi đối diện cùng dung nhan tuấn lãng của anh thật sự khác biệt, thái độ lý trí kia thật khác thường, làm Hàn Quang Lỗi tự tôn rất khó không bị thương.(hô hô *che miệng* tại anh hay tự sướng quá mà nên khi gặp Tình tỷ mợi shock như vậy a) Thực hiển nhiên, cô gái này hoàn toàn không để ý đến anh! “Tôi có thể thỉnh giáo cô một vấn đề, tôi bộ dạng thật tệ sao?” Thương Hải Tình hồ nghi ngẩng đầu đón nhận tầm mắt anh, dùng khẩu khí chắc chắn mà khẳng định,“Không, anh nhìn tốt lắm, không phải điển hình anh tuấn, nhưng là có một loại khí chất riêng của bản thân.” “Bất quá, hiển nhiên vẫn là so với đồ ăn trước mặt cô thật không bằng.” Anh câu động khóe miệng, lộ ra một chút cười yếu ớt. “Làm chi lấy chính mình đi so với đồ ăn? Người đói khát đương nhiên truy đuổi đồ ăn a! Đây là bản năng.” Cô lại mở miệng cho một ngụm đồ ăn, cũng không chút nào che dấu lộ ra tươi cười. Một vài sợi tóc khẽ xoã xuống trước khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh không chút nghĩ ngợi vươn ngón tay thay cô vén lên, hồn nhiên không để ý hành động của chính mình vô cùng thân thiết quá đáng.(á chưa gì ca đã lộ bản chất nha, chiếm tiện nghi con người ta kìa, nhưng mà nhẹ hều à, chả thik *lắc đầu phụng phịu*) “Cám ơn.” Cô cảm kích cho anh nụ cười không chút nghĩ ngợi. Hàn Quang Lỗi nhất thời cảm giác lồng ngực của chính mình bởi vì nụ cười của cô mà kịch liệt nhảy lên. Này rất vớ vẩn ! Anh buộc phải cưỡng chế ánh mắt rời khỏi cô, chột dạ bức chính mình mạnh mẽ lên. Anh che dấu sự xúc động của chính mình giả bộ bình tĩnh. Mặc kệ anh một bên ổn định tinh thần, Thương Hải Tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tiếp tục tận tình ăn nhiều, điều này làm cho Hàn Quang Lỗi thực bất bình. Tay khẽ nắm thành quyền, anh gõ lên mặt bàn, nhắc nhở cô chú ý,“Chúng ta hiện tại là đang xem mắt a?” “Đương nhiên, tôi không quên.” “Nhưng cô từ đầu tới đuôi trong mắt chỉ có đồ ăn, tôi rất khó không như vậy đoán rằng, cô là vì dọa tôi bỏ chạy, cho nên bất kể hình tượng ăn nhiều.” Anh vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt lợi hại gắt gao xuyên thấu Thương Hải Tình. Cô im lặng nhìn anh một cái, phát hiện con ngươi của anh sáng lạn, quả thực xinh đẹp mê hoặc lòng người. Đáng tiếc cô còn không muốn kết hôn, nếu không, gả cho nam nhân xinh đẹp như vậy, hẳn là cũng có một chuyện tình thật hạnh phúc a. “Ân! Phương pháp này cũng không tệ a, lần xem mắt tới tôi sẽ thử tham khảo mà áp dụng a.” Cô nghịch ngợm chẳng những không an ủi, ngược lại còn thật sự suy ra phương pháp này có thể áp dụng. “Cô –” Hàn Quang Lỗi có chút chịu đựng, thiếu chút nữa đã nghĩ muốn đem bàn tay bóp chiếc cổ mảnh khảnh của cô.(ấy, đừng nóng ca ơi) Làm sao chỉ như vậy lại bại trận được? Hơn nữa đối thủ còn chính là một cô gái vô hại, không được, không được, anh phải nghĩ biện pháp hòa nhau nhất thành! “Cô nếu không nghĩ kết hôn, vì sao còn đến xem mắt?” Anh ép hỏi. “Vậy còn anh? Bộ dáng của anh xem thế nào cũng là chán ghét việc xem mắt này, sao cũng đến đây?” Cô đem vấn đề trao lại cho anh. Cô thực tinh nhanh, nghĩ đến cô bước chân vào đời chưa lâu, lại phát hiện cô linh hoạt được ngay, ý nghĩ nhanh nhẹn. “Trong công ty áo cưới tiếp xúc nhiều đôi vợ chồng sắp cưới như vậy, chẳng lẽ điều đó không kích thích ý niệm kết hôn trong đầu cô?” “Trên thực tế, công ty áo cưới của tôi cho tới bây giờ chỉ phục vụ hơn hai người khách.” “Mới hai khách vậy công ty áo cưới của cô sao có thể buôn bán được chứ?” Anh rất là kinh ngạc. “Có lẽ anh cảm thấy việc buôn bán chính là lấy việc kiếm đồng tiền làm mục đích lớn, nhưng là, tôi hy vọng cũng không chỉ là kiếm tiền mà thôi, thành lập công ty áo cưới, là hy vọng dùng sự chuyên nghiệp của chính mình tạo ra một giấc mộng lãng mạn hạnh phúc cho các nhân viên, có lẽ hiện tại khách nhân thiếu một cách đáng thương, nhưng là, tôi tuyệt đối không muốn vì sinh tồn của công ty mà làm ẩu, huỷ đi mọi cố gắng cũng như uy tín tích luỹ bấy lâu nay. Khách nhân có thể thiếu, thậm chí không có, nhưng giấc mộng không thể bị ô nhiễm.” Cô thật sự là một cô gái đặc biệt, trong người nhất định có máu mạo hiểm, nếu không, như thế nào có thể dũng cảm theo đuổi giấc mộng?
|