Không Cho Trả Lại Ông Xã
|
|
Không phải muốn ly hôn với anh sao? Thế mà bây giờ lại khóc đau khổ như thế? Bách Mộ Khắc phát hiện, anh không hiểu cô gái này, thật không hiểu. Hơn nữa điều anh tức giận chính là, vì cô khóc làm ngực anh đau. Hai vai Dung Dĩ Ân run rẩy, tâm tình vốn bị đè nén, cuối cùng cũng bộc lộ, cả người cô nằm lên lồng ngực anh, khóc lớn, cả người run rẩy… “Đừng đối xử với em như vậy, đừng bỏ lại em, em cầu xin anh, Mộ Khắc, em cầu xin anh… Em chỉ cầu xin anh lần này thôi, đồng ý với em đi được không?” “Không muốn anh bỏ lại em, vậy tại sao em lại đòi ly hôn?” Bách Mộ Khắc chất vấn. Dung Dĩ Ân vẫn khóc, không thèm trả lời, vì căn bản cô không nghe thấy anh hỏi. Đột nhiên, cảm xúc đau khổ bộc phát, cô đau lòng gào lên.. “Tại sao không trả lời em, Bách Mộ Khắc, tại sao anh không trả lời? Em không cho phép anh chết, em không cho phép, anh có nghe thấy không! Nếu anh dám chết, anh có tin… em cũng không muốn sống nữa, chúng ta cùng chết, anh đừng mong chứ như vậy mà bỏ lại mình em…” Cô đánh anh, chứ chốc lát lại đánh anh một cái, nắm đấm nắm rất chặt giọng nói cũng hung ác, nhưng lại sử dụng lực rất nhỏ, bởi vì cô không nỡ. Nhưng mà, cô đang đánh thì cửa phòng mở ra người nhà họ Bách đi vào, nhìn thấy vậy mẹ Bách vọt lên, chặn tay Dung Dĩ Ân lại rồi tát cô một cái. “Mẹ, không được đánh!” Bách Mộ Khắc hô to. Không tránh né, Dung Dĩ Ân ngã ngồi dưới đất, trên khuôn mặt tái nhợt hiện rõ năm dấu tay đỏ chót. “Dung Dĩ Ân, sao cô lại độc ác như vậy, Mộ Khắc bị thương như thế, cô còn đánh nó, sao, cô định giết nó đúng không? Giết nó rồi sẽ thừa kế tài sản, đem tiền về cho mẹ đẻ cô hưởng thụ. Cô với mẹ kế cô cùng một loại, Mộ Khắc xui xẻo mới cưới một con đàn bà như cô! Cô trả con trai lại đây cho tôi, con của tôi…” “Được rồi, trong phòng bệnh mà cãi nhau ầm ĩ còn thể thống gì nữa, Mộ Khắc chưa tỉnh, bà lại còn tâm trạng nói những diều này? Ai cũng không muốn chuyện này xảy ra, trong lòng Dĩ Ân cũng khó chịu.” Ba Bách kéo vợ mình. “Tất nhiên cô ta phải khó chịu, không có mỏ vàng Mộ Khắc, cả nhà bọn họ sẽ không sống khá giả!” “Mẹ, xin lỗi, xin lỗi…” Cô hèn mọn nói nói xin lỗi, đầu cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn được nữa. Bách Mộ Khắc đi tới trước mặt cô. Ngu ngốc, tại sao nói xin lỗi? Tại sao cô lại nói xin lỗi? Bách Mộ Khắc không có cách nào để hiểu cô gái này, cuối cùng cô đang suy nghĩ gì, bị đánh lại còn nói xin lỗi, kết hôn hai năm rồi nhưng anh vẫn không hiểu cô. Mặt cũng sưng lên rồi! Anh chưa bao giờ biết mẹ lại có thể đánh người, hoàn toàn phá vỡ hình tượng người mẹ trong lòng anh. Tận mắt chứng kiến mọi chuyện, anh rất đau lòng, muốn vươn tay ra kéo cô, lại nhớ đến mình không có cách nào đụng vào cô, bàn tay anh cứng đơ. Lúc này, một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay anh.. Gì, nó lại không xuyên qua, anh có thể hứng được nước mắt cô? Bách Mộ Khắc không dám tin, không khỏi vui mừng nghĩ có lẽ hồn phách của anh sẽ sớm trở về cơ thể, anh không còn là hồn phách du đãng… Tốt quá rồi! Ngay lúc Bách Mộ Khắc vui mừng, đứng thẳng ở cạnh giường bệnh, dụng cụ đo nhịp tim của anh lại xuất hiện biến cố. “Xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao Mộ Khắc lại vậy?” Mẹ Bách khẩn trương hỏi. Dung Dĩ Ân xông lên phía trước, kêu gọi Bách Mộ Khắc đang nằm trên giường, “Mộ Khắc, cố gắng chống đỡ, anh nhất định phải cố gắng chống đỡ!” Cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa, bác sĩ và y tá vội vàng chạy vào tiến hành cấp cứu. Từ đầu tới đuôi Bách Mộ Khắc cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ra sức để cứu tính mạng của mình, kinh hãi nhìn mình co giật. “Nhanh nghĩ biện pháp, nhanh lên! Tôi không thể chết! Bác sĩ nhanh nghĩ biện pháp cho tôi.” Đang tiến hành cấp cứu nhưng máy đo nhịp tim lại tút một tiếng dài, Bách Mộ Khắc ngẩng đầu nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện trên màn hình máy, điện tâm đồ đã từ đường cong chuyển thành đường thẳng. Anh đã chết! Anh đã chết! Một luồng không khí lạnh bao quanh anh. Anh nhìn ba mẹ và Dung Dĩ Ân khóc, rõ ràng ý thức được mình đã chết nhưng nội tâm lại không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này. Không thể như vậy, trời cao không thể để anh chết như vậy được, quá tàn nhẫn với anh. “Tôi không muốn chết! Tôi không cam lòng! Ông trời, ông có nghe thấy không? Tôi không muốn chết!” Ngửa mặt lên trời hét to, một vệt sáng đánh tới, cả người Bách Mộ Khắc bị hút đi. Giống như hố đen vũ trụ, sức mạnh cực lớn làm Bách Mộ Khắc không cách nào ngăn cản, anh không biết tại sao sự việc lại biến thành như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình yêu và tình thân cách mình thật xa. Không! Không được, anh không muốn đi, anh không cam lòng, anh không cam lòng chết như vậy, anh không cam lòng… “Dĩ Ân!” Bách Mộ Khắc vươn tay về phía Dung Dĩ Ân, nhưng ngay cả sợi tóc của cô cũng không đụng được, một giây sau thế giới của anh trở thành một màu đen tối. Bách Mộ Khắc bị đau mà tỉnh lại. Lúc ngồi dậy, trong đầu anh giống như có một đội quân khí thế hùng hồn đi nghiêm, đau đến nỗi anh muốn chửi tục, chỉ có thể dùng bàn tay vỗ vỗ trán để áp chế cơn nhức đầu. Mặc dù suy nghĩ hỗn độn, từ bản năng bảo vệ mình, đầu tiên tròng mắt đen nhạy bén liếc nhìn mọi thứ xung quanh. Càng nhìn càng thấy quen, rất giống… Rất giống phòng của anh ở nhà lớn dòng họ Bách. Nhà lớn dòng họ Bách? Sao anh lại về nhà lớn? Không phải anh đang nằm trong bệnh viện, trên người cắm đầy uống dẫn, anh đã chết, anh thấy mình được cấp cứu nhưng không có hiệu quả, cuối cùng chết đi. Nhưng nếu anh chết rồi, vậy bây giờ là chuyện gì? Trước tiên cúi đầu nhìn cơ thể mình, tay trái tay phải sờ lẫn nhau, vì cẩn thận, anh còn giơ tay đấm vào vách tường. “Hí… Đáng chết!” Đau đớn khiến anh mất hết tỉnh táo khẽ nguyền rủa. Không phải trong suốt, cơ thể thật sự tồn tại, đừng nói là cái ống, ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, anh không chỉ có thể đụng vào cơ thể mình mà còn có thể đụng vào những vật khác, lúc đánh vào vách tường còn cảm thấy rất đau, hoàn toàn không giống như lúc ở bệnh viện, chỉ có thể hoảng sợ nhìn quả đấm của mình xuyên qua tường. Cho nên, anh không chết, linh hồn của anh quay lại thân thể rồi hả?
|
Một cảm giác vui mừng từ ngực lan rộng ra, một giây sau đã lan đến tay chân. Cuối cùng là chuyện đây? Cho dù linh hồn có quay lại thể xác, cho dù anh chưa chết, thì anh cũng phải tỉnh lại trên giường bệnh chứ, sao lại ở trong nhà lớn? Đừng nói đến chuyện trên người không hề có vết thương… Đúng rồi, tại sao không thấy Dung Dĩ Ân? Có lẽ, cô có thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra. Đang muốn xuống giường tìm người, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, Bách Mộ Khắc không chút nghĩ ngợi lên tiếng trả lời, “Vào đi.” Còn tưởng rằng người gõ cửa là Dung Dĩ Ân, không nghĩ tới khi nhìn về phía cửa phòng… “Dì Tú?” Bách Mộ Khắc kinh ngạc nhìn quản gia trẻ tuổi của nhà họ Bách. Một thời gian thật dài, cuộc cuộc sống của anh đều do dì Tú sắp xếp, thay vì nói bà là quản gia thì có thể nói bà là người mẹ thứ hai của anh. Nhưng ông nội và bà nội già đi, sức khỏe không còn như trước, những năm này dì Tú ở bên chăm sóc hai người cũng khiến bà tối mày tối mặt không còn thời gian rảnh để chăm sóc cho cuộc sống của anh. Còn nữa, anh đã kết hôn rồi, nhà họ Bách rất truyền thống, cho dù trong nhà có mấy chục người, nhưng chăm sóc cho chồng là nghĩa vụ và trách nhiệm của người vợ, không cần người khác, vài chục năm nay, bà nội, mẹ anh đều làm tốt nhiệm vụ của mình, Dung Dĩ Ân cũng không thể ngoại lệ, vì thế Bách Mộ Khắc mới ngạc nhiên khi thấy dì Tú xuất hiện trong phòng ngủ của mình. Đang muốn mở miệng hỏi vợ mình ở đâu, thì cơn đau đầu lại kéo đến, khiến Bách Mộ Khắc phải đỡ lấy trán, vỗ vỗ mấy cái để giảm bớt đau đớn. “Cũng biết cậu chủ tỉnh lại sẽ đau đầu, cho nên bà chủ đã dặn nấu canh giải rượu cho cậu chủ uống. Đúng rồi ông nội cậu chủ có dặn, lát khách đến rồi, nhớ uống canh rồi rửa mặt, tinh thần sẽ tốt hơn…” Dì Tú đã trên năm mươi tuổi, bà giống như một người mẹ cười dịu dàng dặn dò. Tay đang vỗ trán liền dừng lại, “Tối hôm qua con uống rượu?” “Đúng, còn uống say khướt mới chịu về.” Bách Mộ Khắc khẽ nhíu mày, anh vắt hết óc suy nghĩ, cũng không nhớ được đoạn ký ước kia. “Là ai đưa con về?” “Thư ký Kim.” Bách Mộ Khắc mở to hai mắt nhìn dì Tú… Không, dì Tú sẽ không gạt anh, càng không thể nhận sai người đã ở bên mình nhiều năm – thư ký Kim – nhưng đây không hợp logic! Hồn phách của anh rõ ràng nhìn thất mình hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, sao khi tỉnh lại, dì Tú lại hời hợt nói anh đi xã giao uống rượu, giọng nói bình tĩnh như trận tai nạn suýt nữa lấy đi tính mạng anh chưa từng xảy ra. Bách Mộ Khắc không nhịn được gõ gõ đầu, phát trí nhớ của mình đang tụt dốc không phanh, hoàn toàn không có cách này ghép được sự kiện mình nằm trêm giường bệnh với đi xã giao uống rượu lại được, trí nhớ của anh giống như bị cái động hút vào không thể nào tìm ra được, nội tâm càng nóng nảy. Không tìm được không trí nhớ, anh thử dò xét: “Dì Tú, thực sự con chỉ uống say, mà không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra phải đến bệnh viện chứ?” diendanlequydon.com “Phi phi phi, cậu chủ sao lại nói điềm xấu vậy, đang yên đẹp sao lại nói đến bệnh viện? Thật là say đến lú lẫn rồi, thư ký Kim cũng thiệt là sao không ngăn cậu chủ lại để cậu uống say đến nỗi không còn biết gì nữa chứ.” Dì Tú từ trước đến giờ kiêng kỵ nhất những chuyện này nên quở trách một hồi. Nhất thời cứng họng, “… Có thể là nằm mộng, đừng để ý đến con, cứ coi như con đang nói nhảm đi.” Không muốn dì Tú lải nhải, Bách Mộ Khắc vội vàng bịa đặt để nhanh chóng qua chuyện, nhưng những ghi ngờ trong lòng lại không hề biến mất. “Nhất định là nằm mộng, hơn nữa còn là một giấc mộng không rõ ràng.” Dì Tú lắc đầu, tức giận nói, đưa chén canh đến trước mặt anh, “Uống nhanh, uống xong đầu sẽ không đau như vậy nữa, cũng sẽ không nằm mộng lung tung nữa.” Bách Mộ Khắc nhận lấy chén canh, uống vài hớp là hết, không biết có phải do tác dụng của canh quá thần kỳ không, mà đầu anh đã hết đau, đáng tiếc canh giải được chứng đau đầu nhưng không giải đáp được thắc mắc trong lòng anh. Thừa dịp Bách Mộ Khắc uống canh, dì Tú nhắc nhở mấy câu, “Cậu chủ cái gì cũng tốt, chỉ có tửu lượng là không tốt, coi như và xã giao, sau này vẫn nên tiết chế một chút.” Nhận lấy cái chén không tay anh, “Tốt lắm, đi tắm rồi thay quần áo, khách khứa đều đến rồi, nếu cậu chủ còn không xuất hiện vậy thì thất lễ rồi.” “Rốt cuộc là khách nào muốn đến?” Bách Mộ Khắc xoa xoa huyệt thái dương. “Là cô Dĩ Ân và người nhà cô ấy. Ông nội cậu mời họ đến làm khách, nói rằng trước khi cử hành hôn lễ muốn cậu và cô Dung cùng hai bên gia định gặp nhau nhiều một chút, để quen thân hơn.” Dừng lại động tác xoa xoa? Cô Dĩ Ân? Trước khi cử hành hôn lễ? Vân vân, hiện tai ai đang say rượu đây, sao dì Tú lại ăn nói bừa bãi vậy, anh và Dung Dĩ Ân kết hôn đã hai năm, hai đứa con sinh đôi của họ cũng đi được rồi, chẳng lẽ anh trùng sinh, quay lại quá khứ? Một giây sau, Bách Mộ Khắc ngừng lại suy nghĩ của mình! Xuyên qua thời gian? Ánh mắt theo bản năng quét về phía bàn tay của mình, ngạc nhiên phát hiện nhẫn cưới kia từ sau khi kết hôn anh chưa từng cởi ra, lại không có trên ngón tay của anh. Anh chợt ngẩng đầu nhìn dì Tú, mặc dù thầm nói không thể nào một trăm lần, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi dì Tú: “Dì Tú, năm nay là năm nào?” Dì Tú không biết nên khóc hay cười nhìn Bách Mộ Khắc, “Cậu chủ đang đố tôi sao? Tuy Dì Tú hơi lớn tuổi, nhưng chưa đến mức ngay cả năm hai 〇 hay một 0 cũng không biết.” Năm hai 〇 một 0? Tròng mắt đen mở thật to, Bách Mộ Khắc luôn luôn lạnh lùng, lần đầu tiên cảm nhận được một hơi lạnh từ bàn chân lan ra toàn thân, cả người bị đông cứng không thể nói được gì… Không, không thể nào, anh thật xuyên qua… thật từ năm hai 〇 quay lại hai năm trước! Trời ạ, điều này sao có thể! Bách Mộ Khắc quả thực không thể tin được.
|
“Đừng phát ngốc nữa, nhanh đi rửa mặt.” Dì Tú xoay người chuẩn bị rời đi.” “Khoan đã..” Vội vàng la lên khi thấy dì Tú muốn đi, “Dì Tú, cho con hỏi, hôn lễ của con và Dĩ Ân tổ chức khi nào?” Anh vội vàng hỏi. “Tiệc cưới đặt vào chủ nhật, cho nên vẫn còn một tuần. Sao vậy cậu chủ, chẳng lẽ một tuần cũng không đợi được muốn nhanh chóng cưới cô Dung về nhà?” Người luôn không bắt bẻ người khác lúc này lại thay đổi, dì Tú hiếm khi mới hài hước chế nhạo Bách Mộ Khắc. “Con..” Há mồm định nói nhưng sau đó vẫn im lặng. Thôi, cũng không thể nghênh ngang nói với dì Tú, anh từ năm hai 〇 quay ngược thời gian về đây, nói ra dì Tú không nói anh bị thần kinh mới lạ! Không thể nói sự thật chỉ có thể chấp nhận sự đùa giỡn của dì Tú. Nhìn Bách Mộ Khắc trong miệng mọi người tính tình luôn lạnh lùng, nhưng giờ phút này lại nói không nên lời, dì Tú đắc ý, trên khuôn mặt tròn tròn in dấu vết của năm tháng hiện ý cười. “Thật là nhanh, còn nhớ rõ khi cậu chủ bi bô tập nói, chớp mắt cũng đã cưới vợ, thời gian trôi qua thật nhanh…” Cầm cái chén không, bà vừa nói vừa cười ra khỏi phòng. Dì Tú vừa đi Bách Mộ Khắc lạnh lùng liền đổ vỡ, từ trên giường nhảy xuống, giống như con ruồi không đầu bay tới bay lui trong phòng, trên mặt không còn vẻ thong dong trấn định như dĩ vãng nữa. Trời ạ, lại có chuyện xuyên qua thời không, chuyện ly kỳ như vậy sao có thể phát sinh trên người của anh? Ngày đó ở bệnh viện, anh chỉ là một hồn phách cái gì cũng không sờ được… không phải cái gì anh cũng không sờ được, anh đụng được vào nước mắt, anh chạm được vào nước mắt của Dĩ Ân! Nhưng ngay khi anh chạm vào nước mắt của cô, tình trạng của anh có chuyển biến xấu, cấp cứu không có hiệu quả, anh đã chết. Anh còn nhớ rõ anh không cam lòng, anh còn nhớ rõ khi anh đau lòng không thôi thì có một sức mạnh vũ trụ thần bí hút anh, anh không có cách nào trốn thoát. Nhưng khi tỉnh lại lần nữa, người đang chết như anh lại từ năm hai 〇 quay lại năm một 0! “… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Điều này quá hoang đường!” Tự mình lẩm bẩm. Vẻ mặt luôn lạnh lùng bây giờ đã không cánh mà bay, Bách Mộ Khắc cảm thấy sắp điên rồi, lần đầu tiên anh không cần dùng đến sự tỉnh táo vào tự tin trong quá khứ, vứt bỏ mọi phiền não, sau đó liền chạy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Đứng trước bồn rửa tay, mở vời nước, khom người hất nước lên mặt, lặp đi lặp lại mấy lần, cho đến khi cả người tỉnh táo. Rốt cuộc là giọt nước mắt kia của Dĩ Ân? Hay vì ông trời thương hại anh? Hai tay Bách Mộ Khắc chống ở hai bên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Anh nói với mình, thử dùng một góc độ khác để xem xét, tự thuyết phục mình chuyện này cũng không quá mức tồi tệ. Không phải anh cảm thấy không cam lòng sao? Thử hỏi, nếu có thể quay lại quá khứ, đây không phải thêm một cơ hội? Rất nhiều người cầu còn không được. Còn nữa, trừ dũng cảm đối mặt thì anh có biện pháp để thoát khỏi nơi này , bình yên trở lại năm hai 〇 không? Rất hiển nhiên, đáp án dĩ nhiên là không. Cho dù anh quay lại năm hai 〇 thì phải làm thế nào? Trở về đối mặt không phải là sự tử vong của mình sao, nếu anh ra sức cứu sống chính mình thì vĩnh viễn cũng không biết tại sao Dung Dĩ Ân lại trả hàng. Thay vì như vậy, không bằng anh cứ thản nhiên chấp nhận hiện thực mình đã xuyên qua. Anh đang lo không có cơ hội biết được cuộc hôn nhân của mình với Dung Dĩ Ân cuối cùng đã xảy ra vấn đề gì, tại sao mới hai năm, người chồng hoàn mỹ như anh lại bị trả hàng, nếu ông trời đã cho anh cơ hội, tự nhiên anh sẽ dùng hết khả năng của mình để làm rõ ràng mọi chuyện, tại sao anh có thể cho Dung Dĩ Ân mọi thứ lại không cho được tình yêu, đến tột cùng vợ anh muốn hình thức yêu như thế nào, muốn dạng hôn nhân gì? Nhưng nếu có người thứ ba xuất hiện giữa họ. Anh sẽ bắt được anh ta, bởi vì anh không cho phép ai uy hiếp địa vị của mình, anh, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không li hôn! Tròng mắt đen bình tĩnh nhìn mình trong gương, giọng nói lạnh lùng kiên định nói: “Bách Mộ Khắc, mày phải tiêu diệt hết tất cả nguy cơ ly hôn, nếu như mày lại bị trả hàng, vậy thì dứt khoát cầm dây treo cổ mình cho rồi!” Người nhà họ Dung vừa đến thì cũng đúng lúc Bách Mộ Khắc xuống lầu, tuy ở trong nhà nhưng quần áo của anh không hề qua loa, anh vẫn cho rằng mình là người hoàn mỹ nhất Bách Thị. Anh liếc mắt liền nhìn thấy Dung Dĩ Ân, cô mặc một bộ âu phục thanh lịch, nụ cười uyển chuyển hàm xúc, điềm tĩnh đoan trang đi sau cha và mẹ kế, bên cạnh cô chính là người em trai cùng cha khác mẹ, Dung Dĩ Trạch. Để bày tỏ lòng hoan nghênh của mình với nhà họ Dung, cụ Bách còn tự mình ra tiếp đón. Nhớ lúc ở bện viện, anh chỉ là một hồn phách, ngay cả đụng cũng không đụng được cô, mà trước đó anh cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, có thể giống như bây giờ đứng ở đứng ở trước mặt cô người tỉnh táo như anh trong lòng cũng khích động. Tỉnh táo một chút… Bách Mộ Khắc thầm nhắc nhở chính mình. Như phát hiện cái nhìn chăm chú của anh, cô đưa mắt nhìn sang, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, phản chiếu bóng dáng của anh rất rõ ràng, anh không tự chủ được nhớ đến lúc ở bệnh viện, nước mắt từ cặp mắt trong suốt sáng ngời kia rơi xuống, nóng hừng hực ở trong lòng bàn tay anh, làm tim anh đau. Một giây sau, anh cất bước, đi thẳng đến trước mặt cô. Anh lại muốn hỏi, tại sao, tại sao muốn ly hôn? Nếu kết quả của cô và anh như vậy thì ban đầu sao lại đồng ý gả? Nhưng, cuối cùng anh vẫn nhịn. Dù sao, sống lại một lần nữa không phải để tiêu cực mà tích cực ngăn cản, có thể lần đầu anh không biết nhưng anh hy vọng lần này anh có thể làm tốt cho đến khi hiểu mới thôi, dĩ nhiên, cũng bao gồm lòng của cô. Anh và cô, nhất định phải sống với nhau cả đời. Có lẽ vì thời gian quen biết quá ngắn, mặc dù tuần sau sẽ phải kết hôn, cả hai vẫn còn xa lạ, không ngờ ở trước mặt người lớn anh lại trực tiếp đi về phía mình, Dung Dĩ Ân luống cuống, xấu hổ cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén của anh, nhỏ giọng nói: “Này, buổi trưa, buổi trưa yên tĩnh, xin chào anh.” “Phốc, buổi trưa yên tĩnh xin chào anh… Chị, chị cho rằng chị đang thông báo thông báo hả? ha ha.” Dung Dĩ Trạch ở bên nghe thấy liền trêu chọc.
|
“Dĩ Trạch!” Cô lúng túng liếc em trai một cái, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng cầm tay em trai nhéo một cái. Cũng sự việc này, cũng những người này, hai năm trước từng xảy ra, nhưng điểm khác nhau là, lúc ấy anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên, còn lần này anh không chỉ đi về phía cô mà còn muốn nhét cô dưới cánh chim của mình. Tròng mắt đen thản nhiên liếc Dung Dĩ Trạch một cái, “Đừng có chọc chị em, da mặt của cô ấy mỏng.” Giọng nói khí thế không cho người khác phản bác. Thật ra thì có thể xem anh là nguời bao che khuyết điểm, ai cũng đừng nghĩ sẽ thuyết giảng đạo đức với những người anh yêu thương, sợ rằng người đó là em trai Dung Dĩ Ân cũng không được, anh chính là bao che khuyết điểm như vậy đấy. Thấy anh rể mặt lạnh nói chuyện, quả nhiên Dung Dĩ Trạch không dám lỗ mãng, sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đứng ở một bên. “Dung Dĩ Trạch, con không có mắt hả, tự nhiên lại chọc chị con, con mở to hai mắt ra cho mẹ, sau này chị con đã có người bảo vệ, đúng là ngu ngốc mà.” Vương Mỹ Nguyệt mắng con của mình, nhưng trong lòng lại mừng thầm. Con nhỏ này sao lại may mắn vậy chứ, gả cho một người tốt như lậy, nhìn cách trang trí khí phái này bà hoa cả mắt, vừa nghĩ đến thông gia của mình là người có tiền, mình cũng có thể một bước lên mây rồi, vì thế bà liền bỏ ra mình là một ngời mẹ hiền. “Mộ Khắc, nghe mẹ nói đây, Dĩ Ân là tâm can bảo bối của mẹ và cha nó, sau khi kết hôn con phải thương yêu nó thật nhiều đó.” “Con biết.” Lần này, anh không chỉ đối tốt với cô, mà là sẽ tốt hơn, bảo đảm tốt đến nỗi làm cô không thể rời bỏ anh. “Như vậy mẹ yên tâm rồi, sau này Dĩ Ân nhà chúng ta đã có người thương yêu chăm sóc và bảo vệ rồi.” Không quên làm bộ lau lau khóe mắt, lộ ra vẻ mặt chỉ cần con gái hạnh phúc là bà vui mừng rồi Diễn xuất của mẹ kế làm Dung Dĩ Ân có chút quẫn, Bách Mộ Khắc ở bên thì không ngừng cười lạnh. Thương cô như vậy, thế sao sau khi cưới không để ý đến cảm xúc của Dĩ Ân, luôn luôn đến cửa đòi tiền. “Được rồi, Mộ Khắc là người có trách nhiệm, không cần bà nhiều lời nó cũng sẽ chăm sóc tốt Dĩ Ân.” Ba Dung khẽ khiển trách vợ. “Sao chứ, tôi nuôi Dĩ Ân lớn lên, thì có thể lo lắng cho Dĩ Ân chứ sao!” “Bà…” “Ông bà thông gia đừng lo lắng, có thể lấy được Dĩ Ân chính là phúc khí của nhà chúng tôi, từ trên xuống dưới nhà họ Bách chúng tôi sẽ quan tâm chăm sóc Dĩ Ân, tuyệt đối sẽ không để con bé chịu tý uất ức gì, mời đi bên này, chỉ là vài món rau dưa xin đừng ghét bỏ.” Cụ Bách làm tư thế mời, tự mình mời mọi người dùng cơm. Đoạn ký ức đã lâu nay lại hiện lên trong đầu Bách Mộ Khắc. diendanlequydon.com Hai năm trước, cũng giống như bây giờ, trên cái bàn tròn to bọn họ được an bài ngồi cạnh người nhà, từ lúc chuẩn bị dùng cơm cho đến khi người nhà họ Dung ra về, hai người họ không hề nói với nhau một câu, tuyệt đối không hề giống người sắp kết hôn. Không muốn một bữa ăn nhàm chán như vậy nữa, Bách Mộ Khắc quyết định bắt cô đến cạnh mình, tranh thủ thời gian để hai người thân nhau hơn. Mọi người nối đuôi nhau vào vị trí, Dung Dĩ Ân chuẩn bị đi về phía cha mẹ mình, Bách Mộ Khắc đưa tay kéo cô lại. Cô sợ hết hồn, xoay người đôi mắt nâu mở to nhìn anh. “Đến ngồi cạnh anh.” Không đợi cô đồng ý, Bách Mộ Khắc đã thân mật kéo ghế ra cho cô ngay trước mặt người lớn hai bên gia đình. Không ngờ anh sẽ làm như vậy, nhưng đang ở trước mặt người lớn hai bên cô cũng không tiện từ chối, Dung Dĩ Ân không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống. Không hề ngoài ý muốn, hành động này lại rước lấy một hồi ca tụng của mẹ kế Dung Dĩ Ân, cái gì mà ông trời tác hợp, vợ chồng hòa hợp cái gì nói được bà ta đều nói. Hừ, người phụ nữ này nói nhiều như vậy mà không thấy khát sao? Bách Mộ Khắc oán thầm. Muốn cô ngồi bên cạnh, hình như làm cô rất khẩn trương, nhìn qua thấy tay trái cô nắm chặt lấy tay phải, quy củ đặt trên đùi, vì quá dùng sức mà cổ tay phải đỏ lên. Anh cau mày không muốn cô tiếp tục ngược đãi mình nữa, ở dưới bàn, Bách Mộ Khắc duỗi tay về phía cô, không một tiếng động mạnh mẽ cầm lấy tay cô, không để tay trái cô tiếp tục cầm lấy tay phải nữa. “Muốn nắm thì nắm tay anh!” Anh dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe nói với cô. Dung Dĩ Ân hoảng hốt chừng vài giây, cô cảm thấy thật ngoài ý muốn, một người nhìn lạnh nhạt như anh lại tỷ mỉ như vậy. Muốn giãy dụa lại không dám, hai người nhìn nhau, mặc dù im lặng, nhưng Bách Mộ Khắc vẫn đọc được sự cần xin trong mắt cô, còn anh quyết tâm không buông tay, hai sức lực khác nhau một trời một vực đang ngầm đấu đá dưới mặt bàn. Tay cô rất nhỏ, anh chỉ xòe một bàn tay ra, không cần dùng sức cũng nắm trọn tay cô… Một giây sau, Bách Mộ Khắc giật mình. Xem qua hai năm kết hôn, hình như họ rất ít khi nắm tay như vậy, anh biết rõ mọi chỗ dạy cảm trên người cô lại không biết bàn tay của cô mảnh mai như vậy. Tại sao sẽ như vậy chứ? Bọn họ quả thật là vợ chồng sao? “… Tại sao?” Dung Dĩ Ân cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi. Cô khẩn trương, hơn nữa còn vừa nhìn thấy anh liền khẩn trương, thì ra đối mặt với người mình thích, thứ chân chính muốn vượt qua không phải là khoảng cách mà là cảm giác vừa thích vừa khẩn trương. “Sau này… chúng ta sẽ thường nắm tay như thế này.” Bách Mộ Khắc nhỏ giọng nói. Đôi mắt đẹp chớp chớp, xấu hổ, lúc định tránh đi thì một hơi thở thơm ngát bay vào tai Bách Mộ Khắc. Cô nói: “Được.” Bách Mộ Khắc hơi buồn cười, đưa tay che miệng che dấu đi nụ cười của mình. Cho đến khi bắt đầu dùng cơm anh mới không cam lòng buông tay cô ra. Bàn tay nhỏ bé mềm mại rụt lại thật nhanh, thừa dịp anh không chú ý, cô âm thầm thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Cảm thấy, hôm nay anh không giống bình thường, dịu dàng hơn mấy lần gặp mặt trước, cũng thân thiết hơn, vì anh ý thức được họ sắp trở thành vợ chồng sao? Ngĩ đến họ sẽ trở thành người thân nhất trong cuộc đời của nhau, Dung Dĩ Ân tràn đầy mơ ước về cuộc sống hôn nhân họ, cô cũng rất vui mừng. Cô ăn từng miếng từng miếng, món ăn cô thích nhất cũng cách cô xa nhất. Để chứng minh điều này, Bách Mộ Khắc mấy lần cố ý chuyển động bàn ăn hình tròn, quả nhiên phát hiện, rõ ràng là người không ăn cay, nhưng bởi vì trước mặt mình chỉ toàn đồ cay, đành phải kiên trì ăn, món thịt viên mình thích thì cách mình quá xa, đành phải nhịn đau bỏ qua. Hai năm làm vợ chồng, nên cũng biết chút ít về thói quen ăn uống. Điều này làm cho Bách Mộ Khắc tự hào một chút. “Đưa đây anh.” Duỗi tay về phía cô. “Cái gì?” Dung Dĩ Ân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xém nữa là chôn trong chén lên, nghi hoặc nhìn anh.
|
“Chén.” Nói xong, không đợi cô hiểu, anh trực tiếp lấy đi chén sứ trong tay cô, lấy toàn bộ đồ ăn cay trong chén cô qua chén mình, tiếp theo gắp món thịt viên cực kỳ ngon miệng bỏ vào chén cô, rồi trả lại chén cho cô. “Đây là món tủ của dì đầu bếp, em sẽ thích.” Khuôn mặt lạnh lùng không hề có một tý biểu cảm dư thừa. Nhìn thịt viên trong chén, nhất thời trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp. “… Cám ơn.” Cô cảm kích nở nụ cười yếu ớt, tiếp tục làm chim nhỏ ăn cơm. Nếm thử một miếng thịt viên, Dung Dĩ Ân giật nảy mình vì tay nghề của dì nấu bếp! Ăn thật ngon, cô rất thích. Nhưng mà, sao anh biết cô thích ăn món đó? Mấy lần trước hẹn hò, họ đều ăn ở khách sạn Tây cao cấp, người đàn ông này bỏ tâm đi tìm hiểu sao? Càng khiến cô cảm kích chính là, anh cứu, giải quyết những món cay kia giúp cô, vạn tuế! “Học, sau này nấu cho anh ăn.” Anh nhỏ giọng nói. “Được.” Cô cười tít mắt gật đầu. Lần đầu tiên anh thấy cô cười nói như vậy, ánh mắt cô thẳng tắp, hoàn toàn không có chút quyến rũ nào, nhưng Bách Mộ Khắc vì nụ cười của cô mà cảm thấy hoảng hốt… Sau khi ăn xong, vốn là mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện, nhưng vì câu chuyện của những người đàn ông không rời khỏi chuyện thương trường, chánh trị, nên bà nội định mang theo nữ quyến đi đến đại sảnh, nói chuyện của những người phụ nữ. Bách Mộ Khắc không hề yên lòng. Anh biết lúc này anh nên nói chuyện kinh doanh để cứu khách sạn suối nước nóng, nhưng trong đầu luôn nghĩ đến Dung Dĩ Ân. Có chuyện, anh muốn giáp mặt hỏi cô, cũng thuận tiện hỏi rõ tâm ý của anh. “Mộ Khắc, con cảm thấy nên làm thế nào?” Ba Dung hỏi, kéo Bách Mộ Khắc trở lại thực tế, “Mai đi làm, con sẽ nói chuyện với bên ngân hàng, giải quyết vấn đề tài chính trước, về phần kinh doanh… Cái này hơi khó nói, tìm một nhóm nhân viên kinh doanh chuyên nghiệp, khách sạn phải cắt bớt nhân viên là điều sớm hay muộn thôi. Ngày mai sau khi nói chuyện với ngân hàng, con sẽ bảo thư ký Kim báo kết quả cho cha, cha không cần lo lắng.” “Tôi không phải lão già buôn dưa lê, nhưng Mộ Khắc làm việc ông thông gia có thể tuyệt đối yên tâm.” Cụ Bách cười nói. “Đúng thế, tôi tuyệt đối tin người thừa kế do chính ông thông da chọn. Mộ Khắc, làm phiền con rồi.” “Đừng nói như vậy, mọi người đều là người một nhà, đây là việc con phải làm. Tuần sau hôn lễ cử hành rồi, còn một vài chi tiết nhỏ con muốn bàn lại với Dĩ Ân, mọi người tiếp nói chuyện, con đi tìm Dĩ Ân một lát.” “Ừ, đi đi.” Cụ Bách phất tay một cái. Được sự cho phép của ông nội Bách Mộ Khắc đứng dậy ra khỏi phòng, đi ra đại sảnh chỗ mấy người phụ nữ, người còn chưa đến, từ rất xa đã nghe thấy giọng mẹ kế Dung Dĩ Ân. Giọng nói kia đúng là độc nhất vô nhị, anh giễu cợt bĩu môi. “Gì, Mộ Khắc, sao con lại đến đây? Con xem bộ sườn xám này bà nội may cho Dĩ Ân có đẹp không?” Bà nội Bách cười hỏi cháu trai bảo bối đang đứng ở cửa. “Rất đẹp. Không bằng hôn cử hành lễ cưới mặc bộ sườn xám này đi.” “Ai, con đứa nhỏ này, sao một mình có thể quyết định được chứ, mặc lễ phục gì để đón khách thì phải hỏi ý kiến cô dâu mới đúng chứ.” Bà nội Bách cười nhẹ khiển trách cháu yêu bá đạo. “Con cũng cảm thấy bộ sườn xám bà nội đưa rất đẹp, con cũng thích như vậy.” Dung Dĩ Ân thuận theo nói. “Bà thông gia, bà nhìn này, đây không phải là phu xướng phụ tùy chứ sao.” Mẹ kế Dung Dĩ Ân ồn ào làm trò, giống như phát hiện đại lục mới. Đó, thật là phục bà, điều này cũng có thể nói là phu xướng phụ tùy! Bách Mộ Khắc cười lạnh. “Tốt, vợ chồng chính là phải như vậy.” Bà nội Bách vui vẻ, cười đến nỗi mắt cũng thành một đường ngang. “Dĩ Ân, em đến đây một chút, mới vừa rồi công ty tổ chức lễ cưới đến hỏi anh vài việc, anh ngĩ nên cùng em thảo luận một chút, xem ý kiến của em thế nào.” “Sao vậy? Không phải chuyện khẩn cấp gì chứ?” Mẹ Bách hỏi. “Không có gì, chỉ một vài chi tiết nhỏ thôi.” “Nhanh đi nhanh đi, coi như một chi tiết nhỏ cũng không thể sơ xót, hôn lễ tuần sau phải thập toàn thập mỹ mới được.” Bà nội Bách nói. “Vâng, bà nội.” Một trước một sau thong thả ra khỏi sảnh, dọc theo hành lang, Bách Mộ Khắc dẫn cô ra khỏi nhà lớn, đến vòi phun nước kiểu cách Châu Âu ở góc vườn hoa, chỗ đủ yên lặng, cũng đủ kín đáo. Bách Mộ Khắc xoay người đối mặt với cô. Dung Dĩ Ân không nghi ngờ gì ngẩng mặt lên, ánh mắt trong suốt nhìn anh hỏi: “Muốn thảo luận với em chuyện gì? Là sắp xếp chỗ ngồi khách mời? Hay là…” “Không có cả.” “Gì???” Cô sửng sốt. “Hôn lễ không có vấn đề gì, những chi tiết kia công ty tổ chức lễ cưới sẽ an bài thỏa đáng.” Trong lúc nói chuyện tròng mắt đen vẫn luôn nhìn cô. Thấy anh nói nghiêm túc lại nhìn như vậy, đột nhiên Dung Dĩ Ân cảm thấy mình không thở nổi, ngập ngừng hỏi: “Vậy tại sao anh nói…” Không đợi cô nói xong, Bách Mộ Khắc cất bước đi về phía cô, cô không tự chủ được liền lùi về sau, anh đi lên trước, cô lùi về sau, cho đến lui đến góc chòi nghỉ mát, lưng đụng phải cây cột chống chòi, anh mới mở miệng. “Em thật sự muốn lấy tôi sao?” Có ý gì? Không phải cô đồng ý lời cầu hôn của anh mới có hôn lễ tuần sau sao? Không ngờ tới Bách Mộ Khắc lại hỏi như vậy, Dung Dĩ Ân trợn mắt thật lớn, trong mắt tràn ngập tia khó hiểu. “…Anh, không phải anh muốn cưới em sao?” Sợ hãi hỏi, vẻ mặt có chút bi thương. “Trả lời anh, em thật sự muốn lấy anh sao?” Người đàn ông bá đạo hỏi. Đang muốn mở miệng trả lời, nhưng anh lại duỗi tay ra chặn môi cô, ngăn cô trả lời. “Phải hiểu rõ câu trả lời. Nguyên tắc của ta rất đơn giản, nếu kết hôn thì vĩnh viễn là vợ chồng, anh tuyệt đối không chấp nhận ly hôn.” Anh, Bách Mộ Khắc, hoàn toàn, cấm, bị, trả, hàng! Dung Dĩ Ân lấy tay anh xuống, mắt to khẽ chớp không chút nghĩ ngợi thật tình nói: “Em cũng vậy, không li hôn.” “Thật?” Trong lòng mừng rỡ. “Thật.” Cô im lặng một lát rồi nói: “Vừa rồi cám ơn anh.” Bất kể là anh nói sau này thường xuyên nắm tay, hay là anh lấy thức ăn cay ra, gắp thịt viên cho cô, cũng làm cô cảm thấy vui vẻ.
|