Cô Dâu Thất Lạc
|
|
Tôi nghe 2 người nói chuyện mà chẳng hiểu gì sất nên chán chường nhảy tót lên giường ngủ. Vô tư thế mới hay chứ, nghĩ ngợi chuyện người lớn chi cho mệt, giờ cứ lo ăn-ngủ-nghỉ-khỏe đã!
Sáng hôm sau mẹ gọi tôi dậy, bảo ra mẹ rửa mặt cho rồi sẽ dắt lên thành phố chơi. Tôi chả biết thành phố là đâu, nhưng nghe thấy từ “chơi” là bật dậy liền. Ko hiểu sao mẹ nhìn tôi như thế nào ấy, ko biết nói thế nào? Xót xa chăng? Ui zời, sao cũng kệ, giờ cứ lo rửa mặt nhanh còn đi chơi chứ.
Mẹ nắm tay tôi đi chậm rãi trên con đường mòn dài, 2 bên là những cánh đồng lúa xanh xanh chưa đến mùa, gió lồng lộng từng cơn. Hôm nay trông tôi đẹp trai lắm nhá! Đội cái nón màu trắng tinh, áo thun in hình siêu nhân gao, cái quần jean mới cóng (chú Đông mua cho tôi nhưng chưa mặc lần nào, giữ của :P) và cuối cùng là…..đôi dép lào nhỏ xinh. Hehe, xóm này ai đẹp trai được như tôi chứ! Hốhố.
Đi mãi mới đến nơi. Thành phố khá là nhộn nhịp, người đi lại quá trời, có mấy cái con gì cứ phóng ùn ùn nhức cả đầu (xe hơi + xe máy đấy ạk =.=”). Mẹ dắt tôi đi nhiều nơi lắm, mua kem cho tôi nữa. Thật là thích quá đi, về phải khoe cho đám bạn cùng xóm ức chơi mới được. Gần trưa, mẹ đưa tôi đến một ngôi nhà màu vàng nâu. Ngơ ngác chẳng biết mẹ dẫn mình đến đây làm gì nhỉ, chắc là ăn rồi, ko thì là chơi với bé nào xinh xinh chăng? Một lúc sau có một bà nào đó bước ra, trông cũng khá trẻ, chắc hơn mẹ tôi vài tuổi, khuôn mặt nhìn phúc hậu lắm. Bà ấy nhìn tôi mỉm cười, theo “phép lịch sự của một người đàn ông” mà chú Đông dạy cho tôi thì khi ai đó cười với mình, mình phải cười lại thế mới là một người đàn ông thật sự. Vậy nên tôi cười đáp trả, nhe hàm răng sữa trắng tinh ra.
Mẹ tôi với người phụ nữ kia nói cái đó, tôi chẳng quan tâm nên đứng nhìn đường phố. Rốt cuộc vẫn cứ đứng thế này hoài sao? Tôi lắc lắc tay mẹ, hỏi:
-Mẹ ơi! Đến đây làm gì thế?
Cái tôi nhận lại được….là đôi mắt như sắp khóc của mẹ. Bà gỡ tay tôi ra và bế lên, hôn vào má một cách dịu dàng nhất.
-Nguyên àk! Tha thứ cho mẹ nhé! Mẹ ko thể nuôi nấng con được, con ở đây phải nghe lời cô Thu nha!
Nói xong, bà đưa tôi cho người phụ nữ kia và bỏ đi. Tôi thấy thế liền vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay kia mà chạy theo mẹ, nhưng người phụ nữ lạ mặt cứ giữ chặt lấy tôi. Tôi lấy sức gào lên khi mẹ đã đi qua bên kia đường ko hề quay lại:
-MẸ……….MẸ ƠI!!!!!!!!!!!!!!
-Nguyên…..con ngoan nào! – Cô Thu dỗ dành tôi.
-Ko…..Mẹ ơi! Mẹ……đừng đi!.....MẸ ƠI! – Tôi hất tay cô ra, vẫn hét lên.
Mẹ bỏ rơi tôi ư? Sao lại như thế được chứ!? Lúc nãy bà vẫn vui vẻ lắm mà……… Tôi ko chịu đâu, ko có mẹ thì còn nghĩa lý gì nữa. Tôi dùng toàn bộ sức lực của một đứa nhóc 5 tuổi vùng ra khỏi tay cô Thu và chạy đi, ko màng gì đến xung quanh nữa. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng nếu ko nhanh lên, mẹ sẽ biến mất! Bỗng tiếng cô Thu hét lên thất thanh:
-NGUYÊN! KO ĐƯỢC!!!!!!!!
Mẹ tôi nghe tiếng hét đó thì quay lại, tôi mừng rỡ chạy tiếp mà ko biết rằng nình đang ở ngay giữa đường, một chiếc xe bạc đang lao tới. Tôi chết đứng tại chỗ nhìn chiếc xe, sợ hãi đang chiếm lấy toàn thân thể. Nó đến gần rồi, tôi chỉ biết lắp bắp gọi mẹ, nhắm chặt mắt lại. Khoảnh khắc ấy…….có ai đó…..ôm lấy tôi……
“ẦM”
Một tác động cực mạnh. Cánh tay tôi chà xát xuống mặt đường, đau lắm. Ôm lấy cánh tay rướm máu, tôi rên khẽ. Có gì đó bất chợt rơi xuống mặt tôi, nó màu đỏ, tanh tanh. Tôi từ từ mở mắt ra, máu từ đầu của mẹ. Người dân xung quanh bu lại đông nghẹt. Nước mắt tôi rơi lã chã, mẹ đã dùng thân bảo vệ tôi khỏi chiếc xe oan nghiệt kia. Môi bà mỉm cười, mắt bà cũng chảy ra thứ chất lỏng trong suốt giống tôi. -Mẹ….mẹ ơi…..
Tiếng nấc vang lên, đôi mắt đen long lanh của mẹ ngấn nước nhìn tôi, bà hôn vào má tôi thêm lần nữa. Tôi vòng tay ôm mẹ thật chặt. Tay mẹ vỗ vỗ lưng tôi vài cái rồi….ko còn nữa. Đầu bà gục xuống nền đất, một tay vẫn còn ôm lấy tôi. Chết lặng.
-MẸ!!!!!!!!!!
Cô Thu đi đến kéo tôi ra khỏi vòng tay mẹ. Tôi nhất quyết ko đi mà vẫn ôm chặt xác bà ko buông. Vài người phụ nữ gần đó khóc, giúp cô Thu lôi tôi ra. Cảnh sát và cứu thương đến. Tôi vẫn ra sức quẫy đạp dữ dội khi mấy chú cảnh sát giúp mấy người kia kéo tôi ra. Đằng kia những người mặc áo trắng nhấc mẹ tôi lên đặt trên cáng. Cô Thu ôm tôi, ra sức dỗ dành. Nhưng tôi vẫn khóc, gào, cấu để chạy theo chiếc xe cứu thương. Phần đất kia thấm đỏ…..đỏ thẫm. Và mặt tôi cũng có những giọt máu đó….. Một ko khí ảm đạm tang thương phủ lên căn chòi của tôi. Chú Đông ôm lấy di ảnh mẹ tôi mà khóc. Ko có ai là họ hàng của mẹ….. Lúc này chỉ có tôi, cô Thu, chú Đông, ba mẹ chú và những người hàng xóm. Đám tang do gia đình chú Đông lo. Chiếc khăn tang trên đầu nặng trịch. Lần này, mẹ bỏ tôi mà đi thật rồi!
Sau khi hoàn tất việc chôn cất, chú Đông ngỏ ý muốn đưa tôi về nuôi nhưng cô Thu ko đồng ý. Tôi quyết định về sống với cô Thu. Ra căn nhà đó là một cô nhi viện do cô Thu xây dựng, cô và mẹ quen biết trong một lần căn nhà đang thi công, mẹ tôi giúp cô thoát khỏi đống gạch rơi từ trên cao. Cô nhi viện khá rộng, và cũng có nhiều đứa trẻ con bên trong. Thời gian đầu sau cái chết của mẹ, tôi lầm lì khác hẳn khi xưa, tách biệt hoàn toàn với lũ trẻ con kia. Phải mất 1 khoảng thời gian khá dài sau đó, với những lời động viên an ủi và tấm lòng của cô Thu và bọn trẻ kia, tôi mới gắng mở lòng được một chút. Những đứa ấy cũng khá tốt, nhưng hầu như tôi chẳng thân với đứa nào. Chú Đông cũng đến thăm tôi vài lần, nhưng dần dà “vài lần” ấy rồi cũng ko còn nữa. Nghe cô Thu nói chú đã cưới vợ. Tôi cười nhạt rồi lảng đi.
Mọi thứ xung quanh trở nên thật xa lạ, tôi ko dễ gì thích nghi được nơi chốn náo nhiệt này. Ko có mẹ, tất cả như chết đi vậy. Hình ảnh lúc mẹ bảo vệ tôi ko thể phai nhòa được.
Tối đến, cô Thu bảo tôi ra ngoài sân ngồi. Cô nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, tôi chợt nhớ đến mẹ…..mẹ rất hay ôm tôi như thế.
-Nguyên à! Con đừng có lầm lì như vậy nữa, ko tốt đâu!
-Sao vậy cô?
-Con chỉ mới là một đứa trẻ, cô biết việc chứng kiến cảnh mẹ mình mất là quá shock đối với con. Nhưng con như thế này, con nghĩ mẹ có vui ko?
Tôi im lặng vài giây rồi nói gọn: “Dạ ko!”
Cô Thu cười, tựa đầu mình vào đầu tôi rồi bảo tôi nhìn lên trời. Tôi làm theo. Một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp. Tôi cảm thấy nhớ mẹ, rất nhớ! -Mẹ con luôn ngắm nhìn con. Bất cứ ai mất đi, họ đều trở thành 1 vì sao để ngắm nhìn những người thân yêu của mình. Con hiểu chưa? Mẹ con ko bao giờ mất mà luôn sống mãi trong trái tim con!
-Thật vậy sao cô?
-Tất nhiên rồi! – Cô Thu lại cười.
Tôi im lặng ko đáp, ngẩng lên nhìn các vì sao lấp lánh. Có lẽ cô Thu nói đúng, ko nên làm mẹ buồn. Lên 6 tuổi, cô Thu sắp xếp cho tôi đi học, mấy đứa kia cũng vậy. Đứa nào cũng háo hức cả. Tôi cũng đã trở lại là 1 thằng nhóc nghịch ngợm, vô tư. Có mấy trò “tầm thường” như phi thân xuống hồ bơi, nghịch phá bọn con gái, nặng nhất là vừa tắm xong, lấy….áo “chíp” của cô Thu trùm lên đâu, cột khăn tắm vào cổ rồi giơ cao cây kiếm hô to: “Đệ nhất Siêu nhân Nguyên đẹp trai”….Thế mà cũng được tôn lên làm đại ca đấy, hôhô, giỏi chưa?
Tôi học ở lớp 1A. Chủ nhiệm lớp là một cô giáo xinh như mộng, chỉ tội là khá dữ dằn. Điều này làm tôi quyết tâm phải làm nên những “sự kiện lớn”. Ngày hôm sau, tôi thủ sẵn cây ghita con ếch xanh của nhóc Ty bỏ vào cặp. Việc trường cho phép mặc đồ tự do đã tiếp sức cho “sự nghiệp cao cả” của tôi. Tôi với bọn nhóc tung tăng nhún nhảy đến trường, ko cần cô Thu đưa đi vì trường cách nhà ko xa.
Thằng An (cùng ở trong cô nhi viện) với tôi học chung lớp, nó cũng khá nghịch đấy nhưng ko bằng tôi đâu. Nó nhìn bộ dạng tôi bây giờ mà cứ cười sằng sặc. Bực thế ko biết! Đá nó một cái bay vào lớp, tôi núp sau cánh cửa chờ cô Trinh (chủ nhiệm) vào điểm danh.
-Trần Minh Anh!
-Có!
-Nguyễn Quốc Ân!
-Dạ có!
……
-Phạm Nguyễn Linh Nhi!
-Dạ có!
-Đặng Thanh Nguyên!
-…..
-Đặng Thanh Nguyên có ko?
Cô Trinh rời mắt khỏi tờ danh sách ngó xung quanh. Tôi đứng núp ngoài cửa mà cười khúc khích 1 cách gian xảo. Lôi cây đàn ghita ếch ra, tôi gảy một dây, đạp cửa đường hoàng nhảy vào. Y chang một ca sĩ nhé. Tóc dựng ngược thẳng lên bầu trời, cái kính đen tròng tròn nhỏ nhỏ giống mấy ông thầy bói thời xưa ( :)) ), áo phông đen in nguyên hình con chuột cầm búa đeo miếng vải che 1 bên mắt như cướp biển đứng ngông nghênh, quần thun siêu nhân ngang đùi với đôi dép vàng tổ ong. Đẹp trai lắm phải ko? Tôi biết mà, khỏi cần nói gì hết, bằng chứng là bọn con gái trong lớp đang nhìn tôi chằm chằm ko chớp mắt luôn kìa. Thật ngại quá đi mà! Híhíhí.
“Ai kiếm anh anh xin xuất hiện…..là lá la….ô cô Trinh xinh xinh xương xương……. I love you baby….húhúhú…… Xin cho em vào lớp…..lelele…..cô mà ko cho em lên méc hiệu trưởng….. rằng cô Trinh xinh mà sao giống tinh tinh đấy!!!!! Tèng téng teng”
Tôi cất giọng ca oanh vàng của mình lên, cũng hay phết đấy chứ. Có đàn phụ họa nữa này. Vậy mà chẳng hiểu sao nhìn mặt cô giáo đỏ gay àk, tôi nhe răng cười hì hì với cô. Thằng An ở bên dưới cười lăn cười bò, lớp cũng cười ha hả. Tôi tạo ấn tượng giỏi đấy chứ!
Vâng! Chỉ vì 1 phút “nông nổi” mà tôi bị xách cổ lên phòng hiệu trưởng với 2 tội danh: 1 là ăn mặc lố lăng. 2 là láo lếu với giáo viên. Ơ hay nhỉ? Tôi có láo bao giờ đâu, ai cũng khen tôi ngoan mà ta. Chẹp……bà cô này thủ đoạn quá! Buồn 5 giây………….. ~oOo~ Tôi gặp thằng nhóc ấy trong hoàn cảnh thật chẳng mấy thiện cảm. Tôi lên lớp 2, người lớn rồi đấy nhé! Vừa chơi đá bóng với bọn trong lớp xong tôi chạy ù xuống canteen. Nhìn vào tủ kem chằm chằm, may quá, cây kem sữa tôi thích vẫn còn 1 cây!
-Cô ơi, bán cho con cây kem sữa! – Giọng tôi và giọng một đứa nào đó cùng vang lên.
Tôi lừ mắt nhìn kẻ dám cả gan giành kem với mình. Là 1 thằng nhóc. Nhìn xuống phù hiệu của nó: Dương – 2C. Xì, ra là dân 2C (tôi 2A nhé :D). Nó cũng lừ mắt lại với tôi, ghét thế nhỉ? Phải cho nó biết thế nào là lễ độ mới được. Tôi xăn tay áo lên (khoe chuột nhắt :P) :
-Ê thằng kia, ai cho mày giành kem với tao thế hả? – Tôi hất mặt kênh với thằng nhóc.
-Nó là của mày lúc nào? – Nó cũng hất mặt lại, nhìn mà muốn đấm X-(.
-Mày láo lếu với tao đấy àk? Tao ko biết, nó độc quyền của tao!
-Chơi tay đôi mày! – Thằng Dương ấy cũng xăn tay áo lên.
-Thích thì chiều!
Hai đứa lao vào…..cắn nhau! Vô cùng quyết liệt y như quái vật chiến đấu với siêu nhân gao vậy, ko thằng nào chịu thua. Cô bán canteen ra can, đang sung sức mà bị phá đám ai mà chịu được, thế là cả 2 quay sang cắn cô luôn. Lát sau hai cô giáo chủ nhiệm lớp tôi và lớp 2C tất tả chạy đến. Mỗi cô xách cổ 1 thằng về, nhưng tôi với thằng đó vẫn còn ráng tung người lên đá được cú nào thì đá. -Trời ơi Nguyên ơi! Con bị sao vầy nè?
|
Cô Thu thốt lên kinh ngạc khi tôi vừa bước vào nhà, bọn kia thì lén khúc khích cười. Hừ, anh đây lớn ko thèm chấp!
Ngay lúc tụi nó kéo nhau ra vườn, tôi thấy đau quá nên chạy đến bên cô Thu, oà khóc:
-Oaoa……cô ơi……….
-Sao? Nói cô nghe! Ai bắt nạt con!? – Cô vỗ vỗ lưng tôi dịu dàng hỏi.
-Hức……hức…….có thằng kia….nó giành kem với con…….con ghét….2 đứa cắn nhau… OAOAOAOA!!!!!!!!!
-Hì, thôi nín nào! Con trai mà khóc thế này thì làm sao mà trở thành một người đàn ông thực thụ được chứ! Lát cô mua kem cho con ăn, được chưa nè!?? – Cô Thu xoa đầu tôi mỉm cười.
-Dạ!
Lúc này có đứa ngu mới ko chịu.
Tối, cô Thu mua kem cho toàn bộ trẻ con trong cô nhi viện, mỗi đứa một cây, riêng tôi thì hai nhé. Hehe. Đại ca thì phải vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ? Thấy bọn nó nhìn mình bằng ánh mắt ghen tị mà sao tôi lại thấy phấn khích mới hay. :))
*Sáng hôm sau, giờ ra chơi:
-Nguyên ơi! Có thằng nào kiếm mày nè!
Thằng Anh lớp trưởng đứng ngoài cửa nói vọng vào khi tôi đang ngồi chơi lắp ráp xe hơi với thằng An (vẫn học chung lớp ^^). Tôi hét lên hỏi lại:
-Thằng nào thế?
-Chả biết, nó bảo ở lớp 2C này!
Hửm? Lớp 2C àk? Tôi làm gì biết thằng nào bên lớp ấy đâu. Nhảy phóc ra khỏi bàn, tôi lon ton mà đầu đầy dấu chấm hỏi.
-Ặc, là mày àk? Tôi suýt té ngửa khi thấy cái thằng “khốn nạn” hôm qua giành kem với tôi đang đứng chình ình trước cửa.
-Ra sân sau với tao! – Nó nói.
-Ơ, định đánh tiếp àk? Okie Baby! – Tôi trố mắt nhìn thằng ấy rồi búng tay đi theo.
Ngồi phịch xuống một gốc cây, tên nhóc ấy thấy tôi đứng thủ thế thì ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
-Ngồi xuống coi, đánh đánh đánh cái gì? – Nó nhăn mặt.
-Chứ mày kêu tao ra đây làm gì? – Tôi đơ mặt khó hiểu nhìn nó.
-Mày tên gì?
-Tao à? Đặng Thanh Nguyên! Chi vậy?
-Tao là Trịnh Văn Dương, cho mày!
Dứt lời là thằng nhóc đưa tôi một cây kem sữa, nó cũng có một cây. Tôi nhướn mày nghi ngờ:
-Ý đồ gì?
-Ko gì cả!
Dương cười mỉm chi. Giờ nhìn kĩ tôi thấy nó cũng đẹp trai phết, nhưng còn lâu mới bằng tôi nhá! Thấy ko có gì nguy hiểm, tôi giựt cây kem bóc ra ăn ngay. Hai đứa ngồi ăn rồi tán phét đủ thứ, rốt cuộc trở thành bạn. Dương nó học giỏi vô cùng, đứng đầu cả trường luôn đấy, tôi chẳng hiểu sao mà nó thông minh đến thế được nhỉ? Lớp 5 còn học chưa lại nó. Một hôm đang ngồi ngoài canteen uống sữa, từ xa thằng Dương nó chạy đến chỗ tôi với tốc độ kinh hồn.
-Mày làm gì mà cứ như có ma ở đằng sau ám mày vậy?
-Tao….hộc….tao….qua….
-Từ từ, bình tĩnh! – Tôi đưa nó ly sữa của mình, thế mà nó gạt ra, ức chế! X-(
-Hôm…qua….ba mẹ tao đưa đi test IQ……..mày xem đi!
Tôi cầm lấy tờ giấy trên tay nó. Ơ cái thằng này hay lắm cơ, chữ gì mà xấu kinh khủng, chẳng lẽ phải căng lòi con mắt ra để xem àk?
-Tao đọc được tao chết liền đấy! – Tôi trả lại tờ giấy cho Dương.
-Xì….tao có chỉ số IQ 170/200 mày ơi! – Dương nó nhảy cẫng lên sung sướng.
-Hả?
-Chỉ số IQ của tao là 170/200!
-IQ là cái gì? Ăn được ko? – một câu hỏi ngờ nghệch phát ra từ miệng tôi.
“CỐP!”
-A ĐAU! SAO MÀY CỐC ĐẦU TAO?
Tôi ôm đau hậm hực nhìn Dương khi nó vừa tặng cho một cái cốc trời giáng vào đầu. Thằng này nhìn thế mà bạo lực.
-IQ là chỉ số thông minh của mình đấy thằng ngu ạk! – Dương quát.
-Thế àk? Vậy của tao là bao nhiêu?
-Sao tao biết được?
-Vậy cũng nói, rõ khùng! – Tôi khịt mũi.
-Mày đi test ko? Tao về kêu mẹ tao dắt đi!
-Phiền ko?
-Ko! -Thế thì đi. Hehe. Khi nào?
-Ừm…..tan học được ko?
-Ừk, chắc được!
-Chắc là thế nào? – Dương đứng chống nạnh nhìn tôi.
-Thì đi.
Tan học, tôi dọn sách vở một cách nhanh nhất vào cặp. Bảo thằng An về nói cô Thu tôi đi qua nhà bạn xong là phóng vèo ngay ra cổng.
Dương đứng vẫy vẫy tôi, bên cạnh còn có một người phụ nữ vừa bước xuống khỏi chiếc xe hơi sang trọng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp mẹ của Dương. Bà đẹp một cách lộng lẫy kiêu sa. Thân hình nhỏ gọn thon cao như mấy cô đi trên sàn mà tôi thường thấy trên tivi ấy. Mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, khuôn mặt thanh tú dịu dàng với bộ đồ màu trắng giản dị. Chẹp.....tuy ko muốn nhưng phải công nhận rằng cô ấy đẹp cũng cỡ mẹ tôi đấy!
-Con chào cô! – Tôi khoanh tay lại cúi đầu chào.
-Chào con! – Bà ấy nói, cười dịu dàng.
-Mẹ ơi! Đây là Nguyên con thường hay kể đó, mẹ dẫn nó đi test IQ giống con luôn được ko mẹ? – Dương bô bô cái miệng, 1 tay kéo áo mẹ, 1 tay chỉ vào tôi.
-Được chứ!
Mẹ Dương lại cười, một nét đẹp thanh tao trời phú. Nụ cười ấy làm tôi nhớ đến mẹ, chợt thấy buồn quá........ -Ô, cậu bé này cũng rất thông minh, chị có phúc thật nhỉ? Có 2 đứa con trai mà đứa nào cũng giỏi. IQ của cậu bé này là 169/200!
Một ông đầu hói thốt lên nhìn mẹ Dương một cách ngưỡng mộ, 2 đứa bọn tôi cũng há hốc mồm ra luôn. Thấp hơn thằng Dương có 1 đơn vị mà sao tôi chẳng thấy mình thông minh gì cả, kết quả học tập cũng bình thường thôi mà. Tôi hỏi:
-Bác...bác ơi! Bác có nhầm ko? Con có thấy mình thông mình gì đâu? Sao màk 169/200 được?
-Con chưa phát triển hết thôi, cứ từ từ!
-Vậy xin cảm ơn! Chào ông chúng tôi về! – Mẹ Dương chào ông đầu hói đó 1 cách nhã nhặn rồi quay sang bọn tôi – Khoanh tay chào bác về đi mấy con!
Tôi với Dương cùng khoanh tay lại gật đầu nói to:
-Dạ thưa bác tụi con về!
-Ngoan quá! Ba mẹ con về cẩn thận nhé! - Ông đó cười hiền từ xoa đầu tôi và Dương.
Trên đường về, lòng tôi nôn nao vui lắm cơ! 169/200 cơ đấy, hehe. Cầm giấy chứng nhận về khoe cho bọn nhóc ghen tị chơi.
Về đến nhà, tôi chào mẹ Dương rồi tung tăng nhảy chân sáo đi vào nhà, tay phe phẩy tờ giấy. Tôi cuống quýt la to hết cỡ để khắp nơi trong cô nhi viện có thể nghe được:
-TỤI BÂY ĐÂU RỒI? RA ĐÓN ĐẠI CA SIÊU THÔNG MINH VÀO NHÀ NÀO!!!!!!
Bọn nhóc trong nhà nhìn tôi trân trối, cô Thu đang vỗ về bé Ly ngủ cũng ngừng lại.
-Con có chuyện gì vui hả Nguyên? – Cô Thu hỏi.
-Hihi, cô ơi, con mới đi test IQ về, 169/200 nhé! – Tôi cười toe toét đưa tờ giấy cho cô Thu.
Đám nhóc trong cô nhi viện nhốn nháo lên, chụm đầu lại nhìn vào tờ giấy. Tôi chép miệng, chắc chúng nó hâm mộ tôi lắm đây, vuốt ngực 1 cái, tôi đã sẵn sàng cho những lời khen rồi, hahaha!!!!!!! -Ủa? IQ là cái gì vậy tụi bây?
-Biết chết liền!
-Chữ xấu quá vậy nè, đọc ko ra gì cả!
....Bla....Bla....
Grr.....nóng mặt rồi nha! Cái việc “đại sự” như thế mà chúng nó mỗi đứa phán cho một câu nghe “vui tai” nhỉ?
-Các con àk, IQ là chỉ số thông minh của mỗi người! Nguyên được 169 là cao lắm rồi đấy!
Cô Thu lên tiếng giải thích. Ôi sao tôi thương cô quá vầy nè? Bọn trẻ gật gật cái đầu tỏ ý đã hiểu.
-Cô ơi, thế IQ của con là bao nhiêu?
-Con nữa....con cũng muốn biết!
-Con nữa cô Thu ơi!!!!!
Cô Thu bị bao vây tứ phía bởi rừng người trẻ con. Tôi mỉm cười nhẹ rồi đi vào trong cất cặp, ngân nga hát ko ngừng :P
~oOo~
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Trí thông minh của tôi phát triển gần như hoàn toàn rồi. Tôi và Dương luôn đứng đầu trường đa số mọi mặt tốt như: học tập, thể thao..... Nhưng dù thế nào thì tôi cũng vẫn thua Dương một ít về cái gì đó, chắc là do sự chênh lệch 1 đơn vị giữa 2 chỉ số IQ 169 và 170.
Với số điểm thi cao tuyệt đối, 2 đứa được tuyển thẳng vào ngôi trường Romin – trường trung học cấp 2 và cấp 3 danh tiếng của thành phố. Cô nhi viện vẫn vậy, ko muốn cô Thu vất vả nhiều thêm nên vào năm lớp 8 tôi chủ động đi kiếm việc làm thêm và qua tạm trú nhà Dương. Ba mẹ nó rất tốt, họ ko hề màng đến việc tôi xuất thân như thế nào mà coi tôi như là con đẻ luôn ấy. Sự chăm sóc tận tình của bác gái làm cho nỗi đau mất mát lâu nay của tôi như được giảm tải. Thật sự bác có nhiều nét rất giống mẹ tôi: vẻ đẹp thánh thiện, tính cách vui tính, dịu dàng và đặc biệt chăm sóc cho gia đình rất chu đáo dù công việc có bận đến đâu. (Ba mẹ Dương đều là bác sĩ) Bác trai thì cũng khá vui tính, tôi thấy Dương thật hạnh phúc khi có một gia đình tuyệt vời như thế này.
Hôm nay là giỗ mẹ tôi, mặc dù bác gái một mực bắt tôi cho bác làm vài mâm cỗ nhưng tôi vẫn xin từ chối. Như thế sẽ phiền bác lắm. Tôi đi vào phòng mình để thay đồ, định mua một vài cành hoa ly mẹ tôi thích rồi đi thăm mộ bà, sau đó sẽ về cô nhi viện. Ông chủ tiệm cơm hôm nay cho phép tôi nghỉ một ngày, ông biết hoàn cảnh của tôi. Ở đây việc làm của tôi là rửa bát, vì chỉ mới 13 tuổi nên ông chủ ko cho tôi làm những việc nặng nhọc này nọ, ấy thế mà lương tháng 800 nghìn, cũng tạm chứ nhỉ? Cúi đầu chào ông, tôi và Dương đi tà tà ra shop hoa Mai Chi, vẫn còn sớm mà.
-Bọn em chào chị!
-Ô, Dương và Nguyên! Hôm nay ngọn gió nào đưa tôm đến nhà rồng thế?
Chị Chi là chủ của shop hoa Mai Chi, chỉ mới 19 tuổi thôi. Tôi cười:
-Sai rồi chị ơi, phải là rồng đến nhà tôm chứ!
-Ko thích, mấy đứa nhỏ hơn chị thì phải là tôm!
-Thôi nào, được rồi! – Dương lên tiếng.
Ngồi chơi một lúc, tôi quay sang nhìn những cành hoa ly trắng muốt tỏa hương ngào ngạt. Tôi cứ ngắm chúng mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chị Chi vang lên:
-Nguyên này, cho em!
-Dạ?
Chị Chi đưa cho tôi một bó hoa ly được gói rất đẹp bằng giấy bọc trong suốt. Ừ nhỉ? Chị cũng biết về chuyện của tôi, mà sao chị biết? Tại thằng khỉ nhiều chuyện TRỊNH VĂN DƯƠNG chứ ai! Cái tật nhiều chuyện ko bỏ.
|
-Hôm nay là giỗ mẹ em đúng ko? Cầm đi!
-Em...cảm ơn....nhiêu vậy chị?
-Tiền bạc gì, coi như quà chị viếng mẹ em luôn. Với lại em cũng chỉ mới lớp 8, tiền đâu ra nhiều! Gửi lời thăm của chị nữa nhé! ^^
Tôi nhìn chị Chi một cách biết ơn nhất. Chị tốt quá! Lúc này Dương mới thò đầu vào:
-Nguyên, xong chưa?
-Rồi, tao xong ngay đây! – Tôi nói với Dương rồi quay qua chị Chi – Em cảm ơn chị nhiều lắm!
-Gì mà khách sáo vậy? 2 đứa như em trai chị thôi, với lại, em cũng thường giúp chị bán hoa mà.
-Hìhì. Thôi em đi nhé, tạm biệt!
-Đi cẩn thận nha! Tôi khoác vai Dương đi khỏi shop hoa Mai Chi, vẫy tay chào chị Chi. Băng qua con phố đông đúc người qua lại, tôi ôm bó hoa ly trong tay mà sao thấy vui quá. Chẳng mấy chốc, tôi và Dương đã đứng trước ngôi mộ của mẹ tôi được làm một cách vô cùng giản dị. Tôi thắp nén nhang cho bà, khẽ mỉm cười:
-Mẹ ơi, con đến rồi đây! Mẹ có nhớ con ko? Dương cũng đến này.
Dương quỳ xuống cạnh tôi đặt bó hoa ly xuống:
-Con chào bác!
Bọn tôi ngồi nhổ cỏ dại xung quanh ngôi mộ, dọn lại tất cả một cách sạch sẽ. Lau đi những giọt mồ hôi do những nàng nắng phá phách nghịch ngợm, Dương ngồi bệt xuống đất nghỉ mệt, tôi cũng làm theo. Bỗng Dương lên tiếng:
-Lâu quá ha mày!? Mới đó mà đã gần 6 năm tao làm bạn mày.
-Hì.
Tôi ko đáp mà chỉ cười. Tâm trí tôi lúc này đang lơ lửng giữa những kỉ niệm ngày xưa. Trân im lặng lắng nghe câu chuyện của Nguyên. Đằng sau cái điệu bộ luôn vui tươi trẻ con kia là một nỗi buồn khó phai.
-Sau đó 2 anh về cô nhi viện như thế nào?
Nguyên im lặng, mắt nhìn thẳng ra biển một cách xót xa....
-Cô nhi viện bị cháy!
-Hả? – Trân kinh ngạc nhìn Nguyên.
-Lúc tôi với Dương đến, nó chỉ còn là một đống đổ nát tro tàn. Hỏi thăm những người gần đó thì cô nhi viện bị cháy vào cái đêm trước ngày giỗ mẹ tôi, mấy đứa trẻ con và cô Thu đều đang nằm trong bệnh viện. Tôi tức tốc chạy ngay đến bệnh viện thành phố. Khi đó, cô Thu gắng gượng nói cho tôi biết. Vì thiếu hụt tài chính lo cho bọn trẻ, cô Thu đã liều đi vay nóng một bọn cho vay nặng lãi, đến hạn cô ko chuẩn bị đủ tiền, chúng tức giận đập phá đồ trong nhà rồi phóng hỏa.
-Sau....sau đó....thế nào?.... – Mắt Trân dần nhòa đi bởi 1 thứ nước trong suốt long lanh.
-Vừa nói xong, cũng là lúc cô ấy mất, bé Linh, thằng An, thằng Tâm do vết phỏng quá nặng nên cũng mất vài ngày sau đó! Một vài đứa khác được cứu sống thì sau này cũng được nhiều người đến nhận nuôi........ Sự mất mát quá lớn nên tôi bỏ nhà Dương ra đi, sống vật vờ từng ngày. Tôi gặp được một người đàn ông, ông ta dẫn tôi về nuôi và dạy tôi võ thuật, sau này tôi mới biết ông ấy là một tên trộm lẫy lừng. Tôi yêu cầu ông ấy dạy cách trở thành một tên trộm tài giỏi như ông. Mọi thứ tôi có được ngày hôm nay, một phần do tài sản ông để lại, một phần là năng lực tôi học được. Năm 18 tuổi tôi trở về nhà Dương. Nó và 2 bác đều rất mừng khi thấy tôi, bác gái khóc nhiều lắm. Họ ko trách cứ tôi điều gì cả. Sau đó tôi quyết định ra bãi biển này cư trú và làm cái nghề đạo chích đến bây giờ. Chỉ có thằng Dương là biết nơi tôi ở, nó cũng trở thành một bác sĩ giỏi như ba mẹ mình! Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, ban ngày vui chơi, ăn ngủ, đêm đến thì đến những gia đình giàu có trộm rồi đến những khu ổ chuột phân phát cho người nghèo, mọi thứ vẫn cứ lặp lại như thế cho đến khi tôi gặp cô.
Trân ko nói được lời nào, cô đang cố gắng ko cho nước mắt chảy ra. Thật ko ngờ cái con người suốt ngày trêu chọc ức hiếp cô lại có một quá khứ đau buồn đến thế.
Nguyên kéo Trân lại gần sát mình, đặt đầu Trân lên vai, cậu nhẹ nhàng nói:
-Sao lại khóc? Cô thương hại tôi àk?
-Ko.....tôi có khóc đâu..... – Trân nói cứng, nhưng thật sự....cô đã khóc mất rồi. -Hì, thôi nào! Tôi vẫn sống tốt đấy thôi!
Nguyên dựa đầu vào đầu Trân, cậu thấy bình yên lắm! Nhắm mắt lại để tận hưởng làn gió đêm mát rượi, một giọt nước từ mắt Nguyên lăn xuống. Cậu tự nhủ chỉ khóc lần này nữa thôi......sẽ cố gắng khóa chặt cái quá khứ kia để có thể tiếp tục thẳng tiến lên phía trước................chỉ khóc một lần này nữa thôi......
Trân và Nguyên cứ ngồi như thế, cho đến khi cảm thấy ko thể chống lại cơn buồn ngủ nữa. Trân ko muốn đi mà bắt Nguyên cõng cho bằng được, cậu miễn cưỡng ngồi xuống cho Trân leo lên lưng mình.
-Này, sao cô nặng thế hả?
-Nặng gì? Tôi mảnh mai thế này cơ mà.
-Nặng như heo ấy!
-Dám nói tôi thế hả? Chết nè!
Trân đưa tay véo 2 má của Nguyên. Cậu la oai oái, Trân thì phá lên cười thích thú. Thả Trân phịch xuống giường, Nguyên giả vờ đấm đấm vào vai mình vì mỏi. Cậu ra ngoài mở 2 món quà ra, Trân thấy thế thì ko thèm ngủ nữa mà đi theo Nguyên. Nguyên mở món quà màu xanh của Dương trước. Là một đôi khuyên tai và một sợi dây chuyền được mạ vàng, mỗi thứ đều có đính thêm viên kim cương sáng lấp lánh. Nhìn là biết đồ đắt tiền rồi, còn kèm theo 1 tờ giấy nhỏ nữa:
“Sinh nhật vui vẻ, dành cho mày và vợ mày sau này”
Nguyên cười khi đọc xong dòng chữ ngắn ngủi ấy. Cậu lấy điện thoại ra nhắn cho Dương tin nhắn cảm ơn. Chưa đầy 5 phút sau đã có hồi âm:
“Nhớ giữ kĩ đấy, ko là tao chém mày!”
“Biết rồi, làm bác sĩ mà thế đấy hả? Thôi G9!”
Gửi xong tin nhắn, Nguyên lại cười, đeo một cái khuyên tai và sợi dây chuyền lên. Đến lượt món quà màu vàng của Trân, Nguyên cảm thấy hồi hộp thế nào ấy. Tay cậu run run tháo cái dây nơ trên món quà ra, Trân ngồi nhìn càng làm cậu rối hơn. Chiếc hộp được mở ra..... Nguyên nhăn mặt liếc Trân:
-Vậy là sao?
-Là vậy đó! – Trân cười nhăn răng. Món quà của Trân là một con khỉ nhồi bông, mặt nhìn rất chi là.....gian. Trân nhắc Nguyên:
-Mặt như thế là sao? Anh thử ấn vào bụng nó xem!
Nguyên làm theo. Bất giác con khỉ phát ra tiếng nói của Trân:
“Happy birthday cây sào di động”
Nguyên ngẩng mặt nhìn Trân, cô thì ngồi cười tủm tỉm. Cô chỉ là người chọn con khỉ thôi, còn ý tưởng cho thêm cái đoạn kia là do Dương bày ra. Nguyên cúi xuống nhìn con khỉ, mỉm cười dịu dàng. Mái tóc của Nguyên che đi làm Trân tưởng cậu đang xụ mặt ko thích món quà, Trân nhảy xuống khỏi ghế, giật phăng con khỉ lại:
-Ko thích thì trả lại tôi!
-Ai bảo ko thích, quà tặng rồi ko được lấy lại! – Nguyên cũng kéo con khỉ nhồi bông về phía mình rồi đứng dậy gom giấy gói quà bỏ vào thùng rác. Lấy một lon coca ra, Nguyên uống một hơi xong nhìn Trân:
-Khuya rồi, lo đi ngủ đi.
-Chưa buồn ngủ!
-Chưa buồn ngủ cũng vào phòng! Nhanh lên, ko là từ nay tôi ko cho cô mượn điện thoại nghe nhạc nữa. – Nguyên giở giọng nghiêm nghị.
Trân chu môi ra giận dỗi, đứng dậy ngúng nguẩy đi vào phòng. Trước khi đóng cửa phòng, cô quay lại lè lưỡi trêu Nguyên:
-Đồ cây sào khó ưa!
Xong cô đóng sập cửa lại.
Nguyên ngồi xuống chiếc ghế sofa, tay ôm con khỉ vào lòng. Cậu đặt lon nước ngọt lên bàn, lấy tay ấn vào bụng con khỉ. Tiếng nói trong trẻo của Trân vang lên, Nguyên cứ cười mãi khi nghe thấy nó. Trân nằm trong phòng nghe thấy tiếng cười cũng mỉm cười theo. Cô vùi đầu vào cái gối ôm êm ái, hàng mi dài nhẹ nhàng khép lại. Ở ngoài kia, Nguyên đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm.
-Chúc mẹ.....cô Thu....và mọi người ngủ ngon!
Bóng người cạnh cửa sổ biến mất, biển gợn sóng nhẹ nhàng như muốn đáp trả lại câu nói kia. Nguyên nằm trên chiếc ghế sofa nhìn con khỉ nhồi bông.
-Đồ lùn đáng yêu!
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm lấy căn nhà nhỏ. Ngày mai.........sẽ là một ngày mới!
|
Chap 7:
Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập trường được nghỉ từ thứ 5 đến cuối tuần và theo yêu cầu của toàn bộ sinh viên khoa Kinh tế Tài chính, Khối trưởng của khoa quyết định tổ chức riêng một buổi cắm trại kèo dài 2 ngày 1 đêm. Hải Thanh ko hề muốn tham gia một chút nào, chỉ vì bọn bạn anh “khủng bố” quá thôi, hết đón đường rồi gọi điện nhá máy cả đêm, ở lớp thì vây lấy ép buộc đi cho bằng được. Ba mẹ Hải Thanh cũng khuyến khích con trai mình nên đi để thư giãn đầu óc nên anh miễn cưỡng gật đầu.
*Hội trường thể thao phía Tây:
-Hôm nay chúng ta tập trung ở đây là để thống nhất địa điểm và thời gian cho buổi cắm trại khoa mình. Mọi người hãy đóng góp ý kiến đi nào.
Liễu Phi – Khối trưởng khoa Kinh tế đứng trên bục cầm micro nói.
Ở bên dưới xôn xao hắn lên, một cậu có mái tóc nhuộm highlight lên tiếng:
-Liễu Phi quyết định luôn đi, đi đâu mà đẹp, vui và thoải mái ấy!
-Hay lên rừng đi!
-Khùng hay sao mà đi lên rừng, đi đến khu du lịch sinh thái Shanshi đi!
………….
Phòng hội trường trở nên thật rối loạn và ồn ào, mỗi người một ý. Liễu Phi vén mái tóc dài thướt tha qua một bên, nhìn sang Hải Thanh:
-Hải Thanh, cậu có ý kiến gì ko?
Mọi người chợt im lặng quay xuống nhìn Hải Thanh đang đứng trầm ngâm ở góc phòng. Anh tháo headphone ra, nói ngắn gọn:
-Biển thì sao?
-Mọi người nghĩ thế nào? – Liễu Phi nhìn đám đông mỉm cười.
-Được đấy!
-Ừ, sao tụi mình ko nghĩ là biển nhỉ?
Đa số sinh viên sau một hồi bàn tán đều nhất loạt đồng ý đi biển.
-Tôi biết có một bãi biển rất đẹp, tôi từng đi du lịch ở đó. Tuy đẹp nhưng nó rất vắng người, chúng ta dễ dàng “độc chiếm” cả 2 ngày!
-Ở đâu vậy Liễu Phi?
-Các bạn biết trung tâm thương mại Hana Plaza chứ?
-BIẾT!!!!! -Bãi biển đó cách Hana Plaza khoảng gần 2km thôi. Nếu đi bằng xe du lịch từ trường mình đến đó cũng chỉ mất hơn 1 hoặc 2 tiếng. Xe du lịch thì nhà tôi lo, đồ ăn thức uống thì mọi người tự túc. Mọi người muốn ở khách sạn hay ngủ lều?
-Này, ngủ lều đi cho nó thú vị, cắm trại mà!
-Thôi, lỡ có con gì nó bò vô thì sao? Khách sạn cho an toàn.
-Haiz, cái quan trọng là mấy bà có đủ tiền để thuê khách sạn ko? Biết là khoa mình ai cũng khá giả, nhưng như thế thật tốn kém!
……
Một lần nữa cả phòng lại rộn ràng lên. Hải Thanh chẳng thèm để tâm, vẫn cứ đứng trong góc mà nghe nhạc. Rốt cuộc chiến giữa lều và khách sạn cũng đã có kết quả. Lều chiến thắng. Sau khi một vài vấn đề nữa đã được giải quyết xong, Liễu Phi dặn dò thêm lần nữa:
-Nhớ là sáng ngày mai 7 giờ tất cả đều phải có mặt trước cổng trường nhé!
Mọi người hô hào ý nói đã nhớ, Liễu Phi cười rồi cho mọi người ra về. Hải Thanh thấy thế cũng nhanh chóng bước ra. Phi ôm lấy túi xách của mình chạy theo níu Hải Thanh lại:
-Hải Thanh, trông cậu ko có vẻ gì là hứng thú nhỉ?
-Ừ, tôi vẫn phải đi tìm Hạ Quyên! – Hải Thanh thở dài.
-Vẫn chưa có tung tích gì sao?
-Chẳng có gì cả.
Cả 2 người cùng chìm vào im lặng. Liễu Phi học chung với Hải Thanh từ năm lớp 10, họ là bạn khá thân nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh như thế.
-Thôi thư giãn vài ngày đi bạn hiền, chứ cậu cứ như vậy dễ stress lắm đấy, mà stress thì ko dễ gì tìm thấy Hạ Quyên đâu.
Liễu Phi đập nhẹ túi xách vào ngực Hải Thanh cười tinh nghịch.
-Liễu Phi à, cậu làm như tôi là con nít ấy. Hì, mai gặp lại! – Hải Thanh cười, vẫy tay tạm biệt cô bạn của mình rồi leo lên chiếc motor của mình.
-Về cẩn thận nhé! Mai cậu mà đến trễ là tôi xử đẹp cậu đấy!!!!!
Liễu Phi nói với theo. Hải Thanh đội chiếc mũ bảo hiểm lên, vẫy tay thêm vài cái nữa rồi nổ máy phóng đi.
-Haiz…..mong rằng sẽ mau tìm thấy Hạ Quyên! Nhìn theo chiếc xe màu bạc đang khuất dần vào dòng người trên xa lộ, Liễu Phi thì thầm, quay người bước đi. Cô và Hạ Quyên biết nhau trong một lần ở quán bar Raiyi, vì Hải Thanh nói sẽ giới thiệu bạn gái nên bạn bè anh đều đến đông đủ. Khi Hạ Quyên bước vào, vẻ đẹp vừa kiêu sa vừa hồn nhiên của cô đã gây được ấn tượng khá mạnh với mọi người, kể cả Liễu Phi. Cách nói chuyện có duyên lại khá nghịch ngợm làm cô cảm thấy Hạ Quyên như một cô em gái nhỏ vậy. Hạ Quyên cũng khá thích tính cách cởi mở của Liễu Phi nên đồng ý làm em gái cô. Những ngày tháng đó thật vui nhộn, thế mà……
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt đứt đi dòng ký ức của Liễu Phi, là anh trai của cô:
-Gì vậy anh hai?
-Liễu Phi hả? Chiều nay ba mẹ đi dự tiệc ở công ty Lam Tuyên, vậy nên anh sẽ về nhà. Về lo cơm nước trước đi nhá!
-Nếu ko thì sao nào? – Phi phì cười.
-Thì anh đá em ra khỏi nhà thôi, đơn giản ấy mà. Thôi nhé, anh bận việc tí. Bye!
Liễu Phi đút điện thoại vào túi rồi lấy xe ra về. Trên đường, cô có ghé vào siêu thị để mua thêm thức ăn và một số đồ dùng cần thiết cho buổi cắm trại ngày mai.
~oOo~
*7:00 a.m:
Trước cổng trường Đại học Banwa, cả ở các quán cafe và quán ăn gần đó, sinh viên tập trung rất đông đúc. Ai cũng khoác trên mình những bộ đồ thật xinh đẹp, háo hức chờ đợi điều gì đó. Một chiếc motor màu nâu bạc đen bất ngờ từ đâu phóng về phía trường Đại học, khiến đám nữ sinh không khỏi tròn mắt nhìn theo.
Đạp chống xe xuống, người con trai ngồi trước cởi chiếc mũ bảo hiểm ra. Chàng trai có mái tóc màu nâu hạt dẻ với sắc thái lạnh lùng liếc nhìn mọi người một lượt rồi quay xuống nói với người con trai đang ngồi ở đằng sau mình:
-Anh xuống đi Hải Thanh!
-Cảm ơn em, Nhật Anh. Việc của Hạ Quyên…..nhờ em! – Hải Thanh đưa cái mũ bảo hiểm cho Nhật Anh.
-Anh yên tâm, giờ cứ lo vui chơi vài ngày đi! Em đi đây!
Nhật Anh chỉnh lại bao tay, đội mũ bảo hiểm vào và rồ ga chạy đi. Hải Thanh kéo lại cổ áo rồi ngồi xuống bồn cây trước cổng trường. Bọn con gái tíu tít chạy lại gần:
-Hải Thanh, lúc nãy là ai mà dễ thương quá vậy? Em anh hả?
-Anh à, cho em biết vài điều về anh chàng lúc nãy đi!
-Hôm nay nhìn anh đẹp lắm Hải Thanh à, màu đen thật sự rất hợp với anh.
-Lát mình ngồi chung nha…..
Hải Thanh ko nói gì, chỉ cười trừ và từ chối khéo. Một lát sau Liễu Phi và 8 chiếc xe du lịch của cô cũng đến. Cả đoàn kiểm tra lại đồ dùng rồi đi lên xe theo lượt. Các cô gái thì tranh giành nhau để ngồi với Hải Thanh, nhưng anh đã nhanh chân nhảy vào ngồi chung với cậu bạn cùng lớp. Khi mọi thứ đã ổn định hoàn toàn, xe bắt đầu di chuyển.
Gần 9 giờ cả đoàn mới đến nơi. Ai cũng trầm trồ khen ngợi bãi biển lý tưởng mà Liễu Phi đề nghị. Rất đẹp! Liễu Phi cầm loa dẫn đầu: -Mọi người nhớ mang đầy dủ hành lí tư trang mình xuống xe nhé, sau đó tập trung lại, tôi sẽ cho mọi người biết những kế hoạch ta cần làm!
-Cô chủ, tôi nghĩ chúng ta nên căng dù lên thôi, trời khá nắng đấy! – Một cô gái bước lại gần Liễu Phi.
-Ừm…..thế phiền chị kêu mấy chú căng dù lên giúp em nhé!
-Vâng!
Hơn 5 phút sau, một hàng dù màu xanh tươi sáng được xếp đều thẳng tắp. Nhà của Liễu Phi là một tập đoàn khá lớn về dịch vụ du lịch, nên xe, dù, đồ dùng cần thiết cho việc nghỉ mát cắm trại thì đa phần đều do cô lo.
Một lúc sau khi cả đoàn đã yên vị trong “mái nhà dù”, Liễu Phi cầm 1 tờ giấy nói lớn trong loa:
-Lịch trình cắm trại của chúng ta là đến 2 giờ chiều ngày mai. Từ bây giờ đến lúc ấy, ta sẽ thực hiện những việc sau:
1.Dựng lều trại.
2.Tắm biển, chơi các trò chơi.
3.Khoảng 4 giờ chiều mọi người tập trung lại, chúng ta sẽ đi dọn rác bãi biển góp phần bảo vệ môi trường.
4.Chuẩn bị tiệc thịt nướng.
5.Đốt lửa trại.
6.Ngủ.
7.Ngày mai tự túc đến 2 giờ chiều ra về.
-Hết!
-Liễu Phi, đi du lịch mà sao tự nhiên lại phải đi dọn rác nữa vậy? – một tên la ó lên.
-Trời ơi, có gì đâu, bảo vệ môi trường mà! – 1 nữ sinh nói.
-Vậy cũng được!
-Chơi nhiều là ok!
…………..
-Mọi người đều đồng ý với kế hoạch này đúng ko? Vậy ta bắt đầu luôn nhé, đầu tiên là dựng lều lên. Các bạn ra kia lấy lều tôi để sẵn nhé, 20 người 1 lều, chia ra đi. Nhanh lên nào! – Liễu Phi vỗ tay ra hiệu.
Đám con trai xung phong đi lấy lều và để mặc cho các bạn gái tự dựng. Liễu Phi đạp cho mỗi tên một cái bắt vào làm, con gái khỏi làm. Hải Thanh và 3 cậu bạn khác đã dựng xong. Lát sau thì một hàng lều cũng đã dựng xong. Liễu Phi mỉm cười vẻ hài lòng rồi nói mọi người có thể tắm biển. Như chỉ chờ có thể, cả đám ùa chạy đi, cả trai lẫn gái. Nhưng rồi mấy nàng dừng lại, e ngại nhìn Liễu Phi: -Quên mất, Liễu Phi àk, ko có chỗ thay đồ!
-Ừm….. – Liễu Phi chau mày nghĩ ngợi một lát rồi nói – Mình xin lỗi nhé, mình quên mất. Các bạn vào trong xe thay đi, mình lại canh chừng cho.
-Có được ko?
-Yên tâm! Có tên 35 nào lại gần thì sẽ ăn cái này nè! – Phi giơ nắm đấm lên nháy mắt.
-Hi, cảm ơn Liễu Phi nhé! – Nói xong đám con gái đi lấy đồ tắm để thay.
Liễu Phi đi đến một chiếc xe, bảo các bạn gái bước vào xe, cô ở ngoài đứng trông. Hải Thanh mặc một chiếc quần lửng màu đen, cơ thể chuẩn ko cần chỉnh vô cùng manly, tràn đầy sức sống dưới ánh nắng vàng thấy Liễu Phi đứng trước cửa xe thì đi lại hỏi:
-Này, cậu ko tắm àk?
-Lát tôi xuống sau. Hì. – Liễu Phi mỉm cười – Thấy thế nào, vui chứ?
-Mới đến thấy vui gì đâu.
-Thì cũng phải từ từ chứ, đâu phải vui là vui ngay được.
-Ừ, biết rồi mà bà cụ non khó tính. – Hải Thanh bật cười. Từ xa có mấy cậu bạn gọi rủ bơi thi nên anh chạy đi ngay. Bọn con gái đứng trên xe lúc nãy thấy Hải Thanh trong tình trạng “bán nude” thì sung sướng lắm, quên mất cả việc thay đồ. Đến khi Liễu Phi lến tiếng hỏi làm gì mà lâu vậy thì mới nháo nhào cuống cả lên. -Bảo Trân, tắt tivi nhanh rồi vào ăn cơm này!
Nguyên đặt dĩa bánh mì được cắt khúc nhỏ gọn xuống bàn cất giọng gọi. Trân ngồi ở ngoài đang xem một bộ phim kinh dị. Đang đến khúc hồi hộp thì tiếng Nguyên vang lên, đồng thời con ma nữ trong phim ào ra chiếm lấy màn hình làm cô giật thót người.
-Rồi rồi, vào ngay đây.
Trân càu nhàu, cầm lấy cái remote tắt tivi. Quăng cái gối đệm sang một bên, cô đi nhanh vào bếp vì ngửi thấy mùi thơm khó cưỡng của món lẩu phô mai. Nguyên cởi cái tạp dề ra và ngồi xuống:
-Hôm nay ăn gọn thế này thôi, lẩu phô mai ăn với bánh mì và rau, cô ăn cái nào thì ăn. Bánh mì tôi cắt khúc nhỏ sẵn rồi đấy!
-Biết rồi, tôi có mắt mà. Ăn đây!
Nguyên gắp 1 mẩu bánh mì vào chén Trân rồi cũng tự gắp cho mình 1 cái. Trân nhúng cả mẩu bánh mì vào nồi phô mai, Nguyên nhăn mặt nói:
-Nhúng nửa cái thôi, ăn vậy mau ngán lắm đấy đồ ngốc!
-Ăn sao kệ tôi đi, miễn ngon được rồi!
Chịu thua tính ương ngạnh của Trân, Nguyên lắc đầu rồi ăn tiếp. Con cún Anvil thì ngoan ngoãn nằm cạnh đĩa thức ăn của nó để chờ đợi chủ cho ăn, 2 mắt lim dim nhìn yêu lắm. Trân bỗng ngừng ăn, nhìn chằm chằm vào con cún. Nguyên thấy lạ bèn lên tiếng:
-Sao thế?
-Tôi với anh suốt ngày nhốt Anvil ở nhà, chắc nó buồn lắm. Hic…..lát anh cho tôi dắt nó đi dạo ngoài biển nhé!
|
-Cứ ăn đi đã! -Nha….Nguyên xinh, Nguyên baby, Nguyên kute, Nguyên đẹp trai….v..v… - Hai mắt Trân long lanh nhìn Nguyên vẻ cầu khẩn.
Nguyên vẫn im lặng ko đoái hoài gì. Trân chu môi bỏ đôi đũa xuống, gục đầu xuống bàn. Nguyên nhướn mày nhìn cô rồi khẽ cười, hắng giọng một cái:
-E hèm, cún ơi, có người ko muốn đưa mày đi dạo kìa!? Đành ở nhà vậy.
-Có, tôi đi! Tôi đi! – Trân ngóc đầu dậy reo lên, vẻ mặt hớn hở thấy rõ.
-Ăn xong rồi muốn đi đâu thì đi, nhưng nhớ về sớm đấy!
-Cám ơn anh nhiều lắm cây sào di động! Ăn nhiều vào nè, anh nấu món này ngon thật đấy.
Trân gắp lia lịa đủ thứ vào chén của Nguyên, miệng nói như ko thể ngừng được. Chỉ đến khi Nguyên gắt lên vì chén quá đầy rồi thì Trân mới ko gắp nữa. Ăn thêm 2 mẩu bánh mì, Trân đứng dậy đi về phía tủ đựng đồ ăn của Anvil đổ cho nó một ít. Con cún quẫy đuôi liên tục, ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói mấy ngày rồi vậy.
Nguyên đem chén bát vào bồn rửa chuẩn bị dọn dẹp. Trân thấy thế thì đi đến giằng cái găng tay từ cậu:
-Thôi anh ra kia ngồi, tôi rửa cho!
-Hửm? Hôm nay cô trúng gió àk? Sao tự nhiên tốt đột xuất vậy? – Nguyên mở to mắt ngạc nhiên.
-Xì…..tôi tốt từ lâu tại anh cứ hay nghĩ xấu cho tôi thôi, lát đi chung luôn nha, cho vui!
-Thôi, có việc rồi.
-Việc gì?
-Đi mua xe với thằng Dương!
-Vậy à? Thế tôi đi một mình cũng được, bao giờ anh về?
-Ko biết. Chắc tối! Thôi cô rửa nhanh rồi còn dắt con cún hâm kia đi dạo. Tôi cũng phải đi chuẩn bị đây! Trân gật đầu rồi tập trung vào công việc của mình. Chưa đầy 10 phút sau đã có tiếng còi xe inh ỏi vang lên trước cửa nhà. Trân nhanh chóng lau khô tay rồi ra mở cửa.
-Hello pé Trân!
-Hì, chào anh Dương!
-Nguyên đâu rồi em?
-Anh đợi tí, anh ta đang bận điệu! Híhí. – Trân che miệng cười khúc khích nhưng vừa dứt câu là cô đã bị một cái cốc đầu đau điếng từ “ai đó”:
-Lắm chuyện quá! – Nguyên nhăn mặt liếc xéo Trân.
Trân cười nhăn răng cầu hòa. Nguyên đưa cho cô một sợi dây xích nhỏ, dặn dò:
-Tí nữa đi thì cột cái này vào nó, móc cái khóa này vào chốt thôi. Đi gần gần đây, cấm đi xa.
-Rồi, biết rồi. – Trân chán nản gật đầu cho có lệ.
-Mày làm như cô ấy con nít ko bằng! – Dương nói.
-Kệ tao mày, đi nhanh đi nè! Còn cô, lát nhớ khóa cửa cẩn thận vào đấy.
Nói xong Nguyên và Dương bước lên xe, nổ máy chạy đi. Trân đứng vẫy tay nhìn cho đến khi bóng chiếc xe khuất mất tít từ xa. Cô nhí nhảnh chạy vào nhà, cột dây xích vào cái cổ đầy lông mềm mại của Anvil. Kiểm tra lại cửa sổ, ga điện, Trân yên tâm đi ra khỏi nhà, khóa cửa cẩn thận rồi tung tăng dắt con cún yêu đi chơi.
*Địa điểm cắm trại của sinh viên trường Banwa: Đoàn sinh viên đang lúi húi nhặt những cái lon, bao nilong,…v..v… dọc bờ biển theo bản kế hoạch của Liễu Phi. Một số ít tỏ ra vẻ bực dọc vì phải động tay vào những thứ “dơ bẩn”, nhưng nếu muốn tham gia tiệc thịt nướng thì phải làm thôi.
Hải Thanh lau những giọt mồ hôi trên trán đang từ từ lăn xuống má. Tuy mệt nhưng anh thấy việc này rất thú vị, chưa bao giờ anh phải làm cái công việc dọn rác này cả. Liễu Phi đúng là tổ chức toàn mấy trò độc nhưng ý nghĩa. Thấy khu vực được phân công của mình đã sạch sẽ, Hải Thanh cầm cái bao tải chạy về nơi cắm trại để giao thành quả cho cô bạn của mình.
-Liễu Phi, tôi làm xong rồi đây!
-Có sạch ko vậy? Tôi ra kiểm tra đấy. – Liễu Phi liếc nhìn Hải Thanh vẻ nghi ngờ.
-Cứ tự nhiên! – Hải Thanh cười.
Liễu Phi đi lại khu vực của Hải Thanh để kiểm tra, đúng là chẳng còn mảnh rác nào. Cô gật đầu rồi quay trở lại trại. Hải Thanh đứng dựa vào 1 cây dừa khoanh tay trước ngực nhìn cô, nói:
-Thế nào Khối trưởng?
-Cũng được! Ko ngờ một công tử của tập đoàn danh giá lại làm việc này thành thạo thế đấy. – Liễu Phi cười đểu.
-Èo…..cậu lúc nào cũng thế, làm như ai là cậu ấm cô chiêu đều ko biết nhặt rác àk? – Hải Thanh nhăn mặt.
-Rồi….rồi….hiểu rồi! Đi rửa tay đi, lát còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc nữa! – Liễu Phi gật gù cho có lệ.
Hải Thanh đi vào lều của mình lấy chai nước suối ra rửa tay. Dùng khăn lau khô xong, anh mở điện thoại lên để kiểm tra. Có 3 cuộc gọi nhỡ của “Mẹ yêu” và 1 tin rác. Anh ấn nút gọi lại cho mẹ, sau vài tiếng tút thì bà Anh cũng bắt máy:
-Alo mẹ hả? Lúc nãy mẹ gọi cho con có gì ko?
-Cũng ko có gì quan trọng đâu con! Con đi chơi có vui ko? – Bà Anh dịu dàng hỏi.
-Dạ cũng vui, lúc mẹ gọi là con đang tắm biển với bạn!
-Bao giờ con về?
-Chắc có lẽ là chiều mai mẹ àk! Thôi, con cúp nhé, con muốn đi dạo biển một chút. Biển ở đây đẹp lắm!
-Cẩn thận nha con!
-Mẹ, con 20 tuổi rồi! – Hải Thanh nhíu mày trước vẻ quan tâm của mẹ như dành cho một đứa con nít.
-20 thì sao, con có lớn cỡ nào thì cũng là nhỏ đối với mẹ. Con đi chơi vui nhé!
-Con chào mẹ!
Bỏ điện thoại vào túi quần, Hải Thanh chui ra khỏi lều đi vòng qua hàng dừa xanh mát. Những tia sáng màu đỏ hồng rực rỡ hiện về xa xa, hơi thở của biển trong lành đầy sức sống phả vào người anh liên tục. Như mọi ngày, mặt trời trở về bên biển một cách dịu dàng nhất. Hải Thanh đi ko biết đã bao lâu, anh cứ đi trong vô thức. Khuôn mặt trầm ngâm lâu lâu ngước nhìn biển rồi lại nhìn xuống hình ảnh người con gái xinh đẹp trong chiếc điện thoại màu trắng. Tay lướt nhẹ trên màn hình để dịch chuyển hình ảnh, Hải Thanh dừng lại khi một bức ảnh hiện lên. Hạ Quyên đứng nhìn hoàng hôn trong một lần đi biển ở nước ngoài, anh đứng từ ban công đã vô tình chụp được.
Đôi mắt nâu của Hải Thanh xót xa nhìn Hạ Quyên đang tươi cười trong ảnh. Nó ko còn tươi sáng mà đã nhuộm sắc bi thương rồi.
-Hạ Quyên à? Em ở đâu? Sao ko chịu quay về cạnh anh?
Hải Thanh ngồi xuống nền cát vàng mịn nhìn xa xăm. Ko từ nào có thể tả được tâm trạng anh bây giờ. Sóng biển như muốn vỗ về an ủi, nhưng anh ko quan tâm. Đằng xa, ánh hoàng hôn màu đỏ rực đang lan tỏa ra khắp bầu trời xanh biếc, khung cảnh thật đỗi lãng mạn, đan xen vào đó là nỗi buồn sâu thẳm của một người con trai.
Màn đêm dần buông xuống một cách hờ hững, chỉ còn lập lòe một vài tia sáng của ngày. Hải Thanh cúi mặt thở dài một cái, cũng nên chuẩn bị về thôi.
When you catch me staring I can’t help it, I just can’t believe you’re mine When you see me smiling I can’t hide it, want to take you out all the time I just want to show you off, show you off, show you off….
Bỗng điện thoại Hải Thanh reo lên inh ỏi, anh liếc nhìn màn hình điện thoại. Đúng như anh đoán, là Liễu Phi.
-Alo!
-Hải Thanh! Cậu đang ở đâu thế hả? Ko mau về giúp bọn tôi chuẩn bị bữa tiệc!?? – Liễu Phi nói như hét lên trong điện thoại.
-Được rồi Liễu Phi, nhỏ lại, hạ hỏa, tôi về ngay đây!
-Này, cậu…..
Ko để Liễu Phi nói thêm gì nữa, anh cúp máy ngay. Đứng dậy phủi sạch cát trên quần, Hải Thanh quay đầu bước đi. Nhưng chỉ mới được vài bước thì có tiếng la vang lên đằng sau lưng anh.
-ANVIL, ĐỪNG CHẠY NỮA, CHÚNG TA VỀ THÔI!!! Hải Thanh chỉ kịp nhìn thấy một cái gì đó màu trắng chạy lon ton trên cát với một sợi xích nhỏ vừa chạy qua chân anh. Một con cún? Anh định quay ra đằng sau xem có chuyện gì ko thì có một cô gái chạy quá nhanh ko kịp dừng đâm sầm vào anh. Hai người lăn ra cát, Hải Thanh lật đật đứng dậy, cô gái kia cũng thế. Cô cúi đầu nói với Hải Thanh một cách gấp gáp:
-Xin…xin lỗi anh…..tôi ko dừng kịp, tại con cún của tôi…..thành thật xin lỗi!
Hải Thanh phủi cát trên người một lần nữa, định nói ko sao, nhưng khi vừa ngẩng mặt lên, anh sững sờ nhìn cô gái đó, đứng hình, môi khẽ mấp máy nói ko nên lời. Cô gái kia thì thấy con cún của mình chạy quá xa, liền nói nhanh:
-Anh ko sao thì cũng tốt, tôi có việc gấp phải đi đây! – xong cô chạy biến một cách nhanh chóng mặt.
Khi cô gái đã chạy khuất, Hải Thanh mới hoàn hồn. Đó chẳng phải là…..? Anh chạy theo con đường mà cô gái đó vừa biến mất, ngó xung quanh tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ toàn là đá, hàng dừa và cát. Dấu chân nhỏ nhắn bị cát phủ dần lên do gió. Ko bóng dáng một ai, ko còn tiếng vọng. Sao lại thế được? Rõ ràng là cô ấy mà!? Mái tóc đen nhánh suông mượt gợn nhẹ nhàng, đôi mắt màu đen hút hồn với đôi môi mỏng manh nhỏ xinh ấy….. Là người giống người sao? Hải Thanh cứ chạy đi tìm khắp nơi, đến khi trời tối hẳn. Anh thở hắt ra vì mệt, rồi bỗng hét lên:
-HẠ QUYÊN! LÀ EM ĐÚNG KO?
-HẠ QUYÊN, EM RA ĐÂY ĐI, ĐỪNG CÓ TRỐN ANH!
-HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!!
Hải Thanh cứ gọi mãi, nhưng ko có tiếng trả lời. Anh ngồi phịch xuống đất, suy nghĩ về cô gái kia. Giống đến như thế thì làm sao mà người giống người được, mà cũng có thể vì trời khá tối mà. Hải Thanh đã bị ám ảnh bởi Hạ Quyên quá nhiều, anh đặt tay lên ngực thở đều đặn lại. Chuông điện thoại reo lên lần nữa, anh ko buồn bắt mà thẫn thờ đứng lên bước đi, bóng dáng lạnh lẽo khuất sau những tảng đá. Biển vùi lấp những vết lõm trên cát do dấu chân của Hải Thanh để lại. Từ xa vẫn có thể nhìn thấy được dáng vẻ cô đơn của một chàng trai lặng lẽ bước trên biển, khung cảnh sầu não tạo nên một cảm giác thật buồn. -Bắt được rồi!
Bảo Trân reo lên vui mừng khi tóm lấy được con cún yêu của mình. Cô lấy tay xoa xoa bốn ngón chân dính đầy cát của nó. Anvil liếm lên tay Trân, cô mỉm cười dịu dàng hôn lên mũi nó. Chợt Trân nghĩ về người con trai cô mới đụng phải lúc nãy, cô đã từng thấy người đó một lần rồi, là hôm ăn KFC ở Hana Plaza. Ở con người đó, Trân cảm thấy có một cảm giác thân quen lắm. Đôi mắt nâu đẹp hoàn hảo ấy, làm Trân nhớ đến một ai đó…..cũng có đôi mắt y như vậy. Bây giờ trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh nào đó cô ko thể lý giải được: Một người con trai…..một nụ cười…….đôi mắt nâu dịu dàng…… Trân nhắm mắt để tập trung vào hình ảnh đó, nhưng nó lại bị dập tắt ngay.
Mở mắt ra, nhận ra trời đã quá tối, Trân nhìn Anvil nói:
-Về thôi, mắc công Nguyên mắng 2 đứa mình nữa!
Con cún sủa một tiếng rồi lon ton đi, Trân cầm sợi xích thật chặt vì cô sợ nó lại chạy loạn xạ như lúc nãy nữa. Cô quay lại nhìn cái nơi lúc nãy đã đụng vào anh chàng kia, một sự vương vấn hình thành ko muốn rời. Nhưng cô gạt ngay nó đi, quay đầu dắt Anvil đi về. Hải Thanh.
Sau khi nghe Liễu Phi cằn nhằn cho một trận về việc “dạo biển ngắm gái quên đường về”, tôi chán nản xăn tay áo lên đi nướng thịt. Bố trí xong cái dàn nướng, tôi bỏ vài cục than vào rồi lấy diêm quẹt lửa. Việc này với tôi khá là khó khăn vì…..trời nổi gió. Quẹt mãi mới được, trong lúc đợi cho than đủ nóng, tôi lại nghĩ đến cô gái lúc nãy va vào tôi. Thật có lỗi với Hạ Quyên khi tôi cứ nghĩ về một người con gái khác ngoài cô ấy thế này, nhưng tôi ko quên được. Cô gái ấy rất giống Hạ Quyên, giọng nói cũng vậy, nó trong trẻo và hồn nhiên lắm. Haiz, nhưng nếu là Hạ Quyên thì cô ấy phải nhận ra tôi chứ, đằng này lại…….bỏ đi luôn. Chắc đúng là người giống người rồi, tôi phải bỏ cô gái đó ra khỏi đầu ngay thôi.
Xếp 4 miếng thịt thật ngay ngắn lên vỉ, tôi rắc thêm ít tiêu vào cho hấp dẫn hơn. Mấy cô gái cùng khoa cứ vây lấy tôi, khá khó chịu nhưng tôi cứ để mặc như vậy, tập trung vào công việc thì tốt hơn.
Nửa tiếng sau thì tất cả cũng nhập tiệc. Tôi gắp 2 miếng thịt, ít rau cải và lon bia rồi tự chọn một tảng đá để ngồi. Cũng khá vui, bọn con trai cứ thay nhau cụng ly rồi vô vào này nọ, tôi chỉ ngồi xem thôi. Chợt Liễu Phi cầm cái loa nói lớn rủ mọi người thi hát. Hic…..nhỏ này đúng lắm trò! Và tôi biết ngay ai sẽ là nạn nhân đầu tiên: TÔI.
-NÀO! CHÚNG TA CÙNG DÀNH MỘT TRÀNG PHÁO TAY CHO HOTBOY HẢI THANH!!!!!!!!
Liễu Phi cười rõ tươi tay chỉ về hướng tôi đang ngồi. Cả đám kia reo hò inh ỏi hưởng ứng. Tôi chán nản bỏ dĩa thịt xuống rồi co giò chạy, ai ngờ một đám chặn đường, thế là đành phải nghe theo sự sắp đặt của ông trời…….
-Hải Thanh, cậu định hát bài gì? – Liễu Phi cười ranh mãnh hỏi tôi.
-Nhất định phải hát sao? – Tôi nhăn mặt trả lời.
-Bắt buộc đấy!
Bạn học xung quanh bắt đầu lên tiếng ép tôi hát cho bằng được. Tôi chẳng biết hát bài nào cả, tôi có thường nghe nhạc đâu….chỉ có một bài….. Đúng, chỉ có một bài đó thôi. Bản tình ca của một ban nhạc nổi tiếng……Hạ Quyên…rất thích bài đó. Nghĩ đến Hạ Quyên, tôi thấy lòng mình dâng trào một cảm giác nhớ, rất nhớ về những kỉ niệm xưa. Nhìn mọi người, tôi thở dài rồi nói nhỏ:
“Forever”
Tiếng vỗ tay một lần nữa lại vang lên. Tôi hít một hơi thật dài, ko có nhạc đệm chắc sẽ hơi khó một chút.
|