Cô Dâu Thất Lạc
|
|
I stand alone in the darkness The winter of my life came so fast Memories go back to childhood Today I still recall
……..
I’m still there, every where I’m the dust in the wind I’m the star in the Northern sky I never stay anywhere I’m the wind in the trees Would you wait for me forever? Will you wait for me…..forever?
-Hải Thanh, anh học thuộc bài hát này đi, sau này còn hát cho em nghe!
-Bài gì vậy? Đưa anh xem nào. “Forever” của Stratovarius!
-Em thích bài này lắm, rất ý nghĩa!
-Được rồi, bất cứ gì em muốn! Hạ Quyên. Dòng kí ức lại hiện ra trong đầu tôi, thật khó khăn để ko nghĩ đến. Cả khoa nhìn tôi một cách ngưỡng mộ, sau đó có tiếng huýt sáo, vỗ tay reo hò. Tôi chẳng còn tâm trạng để vui cười đáp lại nữa, bỏ đi một mạch. Cuộc chơi vẫn tiếp tục, tôi thì ra biển ngồi. Lấy điện thoại ra gọi ngay cho Nhật Anh:
-Alo!
-Nhật Anh hả? Có tin gì chưa nhóc?
-Chưa! Chẳng phải đã bảo anh cứ lo chơi đi, đừng lo gì về việc này nữa sao? – Nhật Anh vẫn lạnh lùng nói.
-Anh ko thể làm thế được. – Tôi cúi mặt, nói nhỏ lắm.
-Việc này tạm thời cứ để đó, có tin gì cảnh sát báo ta biết ngay thôi!
Tôi im lặng, Nhật Anh cũng ko nói nữa. Nhớ đến cô gái kia, tôi phân vân có nên nói cho Nhật Anh ko thì Nhật Anh đã lên tiếng:
-Có chuyện gì đúng ko?
Vài giây sau, tôi nhìn biển một cách xa xăm khó gần…..
-Nhật Anh, lúc nãy anh đã gặp………….
~oOo~
Bảo Trân.
Đã gần 8 giờ rồi mà Nguyên vẫn chưa về, tôi chẳng hiểu 2 người đó làm việc gì mà lâu thế, chỉ đi mua một chiếc xe thôi mà mất đến gần 4 tiếng đồng hồ.
Ko có việc gì làm, trong khi đang rất buồn chán, tôi mở tivi lên, bật kênh ca nhạc nghe cho đỡ buồn. Bây giờ là giờ của nhạc nước ngoài, tuy ko hiểu gì sất nhưng nhiều bài có âm điệu hay lắm. Trong lúc tivi đang quảng cáo, tôi đi xuống lấy hộp kem lên. Nguyên mua nhiều kem cho tôi lắm, đủ loại cả: dâu, sôcôla, vani, dừa……. Cuộc sống vẫn diễn ra một cách bình thường như mọi ngày, ko hiểu sao dù rất muốn nhớ lại những kí ức trước kia nhưng hiện tại tôi lại thấy rất vui, ko hề âu lo điều gì. Chắc do sự chăm sóc khá ân cần của Nguyên, tuy nhiên bọn tôi cũng cãi nhau rất nhiều. Một điệu nhạc buồn man mác vang lên, tôi giật thót người chạy lên phòng khách ngay. Đây là bài hát tôi thích, hầu như ngày nào kênh này cũng có phát. Nguyên từng dịch cho tôi nghe lời bài hát này, rất hay và ý nghĩa. Tôi nhép miệng hát theo:
I stand alone in the darkness The winter of my life came so fast Memories go back to childhood Today I still recall
Oh how happy I was then There was no sorrow, there was no pain Walking through the green fields Sun shines in my eyes
I’m still there, every where I’m the dust in the wind I’m the star in the Northern sky I never stay anywhere I’m the wind in the trees Would you wait for me……forever?.........
Chợt tôi sững người lại, có cái gì đó mới vụt qua tâm trí tôi. Nó mờ ảo như bị nhiễu sóng, giọng hát một người con trai vang lên trong đầu. Cảm giác thân thương, quen thuộc lại ùa về. Khẽ ôm lấy đầu, tôi nhắm mắt để cảm nhận mọi thứ đang tồn tại trong đầu mình……
Hình ảnh một người con trai ôm lấy một người con gái, tuy ko thể nhìn rõ mặt được nhưng tôi có thể hình dung được họ rất đẹp. Môi chàng trai ngân nga hát bài “Forever” ấy, còn cô gái thì tựa đầu vào vai người yêu mình khép hờ mắt lại để thưởng thức giọng hát trầm bổng, xao xuyến.
“Tin! Tin!”
Có tiếng còi xe vang lên ngoài cửa, nó kéo tôi khỏi hình ảnh lãng mạn kia. Bài nhạc đã hết từ nãy giờ mà tôi chẳng để ý. Để hộp kem lên bàn, tôi đi vào phòng lấy chùm chìa khóa rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.
-Sao các anh đi lâu thế?
-Vì ko có chiếc nào ưng ý, đi mãi mới kiếm được một chiếc đó bé Trân àk, thằng này kén cá chọn canh mệt cả người! – Anh Dương đứng dựa vào đầu xe nhìn tôi mỉm cười.
Đang định lên tiếng hỏi Nguyên đâu thì từ sau chiếc xe hơi của Dương, Nguyên dắt chiếc xe đạp vô cùng đẹp màu trắng hòa nhã đi ra.
-Oa! Đẹp quá!
-Bảo Trân, thấy chiếc này đẹp mà đúng ko? – Nguyên nhìn tôi hỏi.
-Ừm! – Tôi gật đầu.
-Đấy, mày thấy chưa?
-Thôi mày vào nhà đi, trễ rồi! Trân à, vào kiếm gì cho nó ăn, bọn anh chưa ăn gì đâu. Nó đòi về ăn cơm với em nữa đấy.
-Dạ? – tôi nghệch mặt ra nhìn anh Dương. -Thằng khốn! Cút về ngay, ko ông trộm xe mày luôn bây giờ! – Nguyên bỗng sửng cồ lên, nhìn anh ta lúc ấy tôi ko nhịn cười được đành đưa tay lên che miệng.
Dương ko nói gì, chỉ nháy mắt với tôi một cái rồi đi vào xe. Hai người này thật là……tôi chẳng hiểu sao họ lại là bạn bè của nhau được nhỉ?
Nguyên dắt chiếc xe vào nhà, tôi vào sau vì còn phải khóa cửa lại. Anh đạp chống xe xuống rồi đi vào bếp mở tủ mì ra. Lạ nhỉ? Lúc chiều ăn cả nồi lẩu mà chưa no sao?
-Nguyên, lúc chiều mình ăn lẩu rồi mà!
-Nhưng giờ tôi đói, cô rảnh ko nấu cho tôi đi.
-Vậy anh ra kia ngồi đi, tôi làm cho.
Hôm nay tôi tốt đột xuất thế đấy, chả hiểu tại sao nữa. Nguyên ngồi xuống bàn chống tay nhìn tôi lấy cái ấm nước ra, chuẩn bị đun. Anh cứ ngồi đấy nhìn tôi mãi làm tôi thấy ngượng, xé có gói mì thôi mà cũng vụng về ko xong. Chợt tiếng Nguyên vang lên:
-Trân!
-Hả?
-……. Thôi ko có gì! Coi chừng bị phỏng đấy!
Tôi đáp nhỏ “ừm” rồi đứng chờ nước sôi. Hôm nay sao Nguyên lạ thế nhỉ? Giờ để ý kỹ mới nhận ra……ánh mắt anh nhìn tôi có vẻ suy tư……. Bầu trời dần cởi bỏ lớp áo màu đen lấp lánh xuống để khoác lên bộ áo màu xanh nhẹ thanh khiết. Thanh Nguyên nằm trên bộ ghế sofa mềm mại nghĩ ngợi về một điều gì đó. Đêm qua cậu ko hề chợp mắt…….
-Nguyên, mày coi nè! – Dương đưa cho Nguyên xem một tờ tạp chí trong cửa hàng xe.
-Gì đấy!?
-Đây…..ko phải là Bảo Trân sao?
Nguyên quay phắt lại, dán mắt vào trang bìa tờ báo ngay. Là hình ảnh một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, bàn tay luồn vào mái tóc uốn gợn đầy quyến rũ với dòng chữ màu vàng cạnh bên: Cô dâu mất tích vẫn chưa trở về!
2 người con trai nhìn nhau rồi nhanh chóng lật ra bài báo có tên chủ đề ấy. Nguyên ráng đọc kĩ từng từ từng chữ một:
Vào ngày 6/6 tại nhà hàng Paravel, hai tập đoàn Kinh tế lớn nhất cả nước Nguyễn Đan và Hoàng Quân kết thông gia với nhau. Nhân vật chính là công tử điển trai Nguyễn Hải Thanh và tiểu thư xinh đẹp Hoàng Hạ Quyên. Đây là đám cưới được đánh giá là linh đình nhất trong năm của cặp đôi tiên đồng ngọc nữ. Nhưng có một điều ko may, vào lúc 18:53 cô dâu Hạ Quyên đã bị mất tích. Theo nhiều thông tin, cô dâu chú rể trước khi quyết định kết hôn ko hề có gì gọi là mâu thuẫn, vậy nên giả thiết cô dâu bỏ trốn được loại bỏ. Khi khám nghiệm hiện trường, cảnh sát đã phát hiện ra 2 cái khăn có tẩm thuốc mê dính son môi. Giả thiết cô tiểu thư xinh đẹp bị bắt cóc được hình thành. Cảnh sát và lực lượng an ninh ráo riết đi tìm. Người em trai song sinh của Hoàng Hạ Quyên là Hoàng Nhật Anh nghe tin cũng nhanh chóng đặt vé trở về nước (Nhật Anh định cư ở Mỹ với người bác). Nguyễn Hải Thanh thì ngày đêm tìm kiếm vợ chưa cưới của mình, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì mới. Phải chăng Hạ Quyên đã chết? Thủ phạm là ai?........
-Tao nghĩ Bảo Trân………. – Dương ngập ngừng nhìn Nguyên.
-Mày nghĩ cô ấy là Hoàng Hạ Quyên sao?
-Chắc vậy! Mày ko thấy sao? Giống nhau như 2 giọt nước!
Nguyên lấy chiếc điện thoại của mình ra, vào file hình ảnh và bật một tấm hình của Trân lên. Hai chàng trai ngồi xem xét một cách chăm chú từ quyển tạp chí qua điện thoại mà từ điện thoại qua tạp chí.
-Tao nghĩ thủ phạm nghĩ Hạ Quyên đã chết nên phi tang xác xuống biển, nhưng cô ấy lại trôi dạt vào bờ biển nơi mày ở, rồi mày cứu cô ấy. – Dương ném tờ tạp chí lên bàn nói.
Nguyên im lặng ko nói gì, vì trong đầu cậu đã có câu trả lời cho 2 bức ảnh kia: Bảo Trân chính là Hoàng Hạ Quyên. Đã biết được thân phận thật và 70% quá khứ của người con gái kia, nhưng sao Nguyên ko cảm thấy vui. Trong lòng cậu chợt nặng nề ko tả được, có cái gì đó đang lấn chiếm.
-Mày sao vậy Nguyên? Biết được quá khứ của cô ấy rồi thì phải vui chứ, giúp cô ấy về với gia đình cho người ta đoàn tụ, mày cũng sẽ trở về cuộc sống như xưa, lặng yên và…….
Lúc này Nguyên bỗng mở bừng mắt ra. Cuộc sống trước kia của cậu…..? Trước khi có Trân, nó lặng yên như dòng sông và tẻ nhạt vô cùng. Quanh quẩn trong ngày chỉ có ăn, ngủ, trộm. Lâu lâu người bạn thân nhất cũng đến chơi, nhưng chưa bao giờ cậu cười nhiều như lúc có Bảo Trân ở bên cạnh. Sáng sớm là nghe tiếng phàn nàn than đói của cô, đòi xem phim hoạt hình, giở chiêu “mỹ nhân kế” ra đòi cậu mua kem…v…v… Những việc đó giờ đã thành thói quen. Nếu đưa Bảo Trân trở về…….thì nơi này sẽ ra sao đây? Cào cào cho mái tóc đỏ rối xù của mình vào lại nếp, Nguyên thở dài ngồi dậy, dựng cái gối đệm lên. Mở cánh cửa sổ ra, làn gió biển xông vào một cách vô tư như vừa thoát khỏi một hàng rào vô hình. Đi lại tủ đồ lấy một cái áo thun trắng và một cái quần lửng màu xanh lá sẫm, Nguyên đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Dòng nước mát lạnh cũng ko thể xóa tan đi sự khó chịu kia trong người cậu.
Sau khi chuẩn bị bữa sáng bao gồm 2 bát cơm và dĩa trứng ốp la, Nguyên nhẹ nhàng mở cửa phòng của Trân định đánh thức cô dậy.
Một người con gái xinh đẹp đang say ngủ trên chiếc giường màu xanh êm ái. Tấm rèm cửa sổ được gió tiếp sức tung bay phấp phới. Căn phòng màu nâu ko hề ngột ngạt mà rất thoáng mát so với màu sắc của nó. Nguyên tiến lại gần nhìn Trân. Cậu ko bỏ sót chi tiết nào trên khuôn mặt kiều diễm ấy. Hàng mi dài khép nhẹ bình yên, đôi môi nhỏ xinh màu đỏ hồng như son, làn da trắng nõn nà hơn cả tuyết……. Thật sự Nguyên ko muốn xa người con gái này, cô đã như một phần tử trong cuộc sống của cậu rồi.
Nguyên đưa tay vén nhẹ mái tóc của Trân, cúi người xuống và hôn nhẹ lên trán cô. Thời gian như dừng lại, gió cũng giảm đi…..
-Tôi ko muốn em rời xa tôi!
Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại xuất phát từ đáy lòng. Nguyên ngồi ngắm Trân ngủ thêm ít lâu thì cô cũng dậy. Thấy có người đang ngồi cạnh mình trên giường, Trân dụi dụi mắt, giọng ngái ngủ:
-Nguyên hả?
-Ừm!
-Sáng sớm……anh vào phòng tôi làm gì? – Trân vẫn mơ màng, nhưng rồi cô giật bắn người, đưa tay lên che ngực, lắp bắp – Anh….anh đã…làm gì…gì…tôi?
-Hả? – Nguyên đơ mặt ngơ ngác.
-Anh đã làm gì tôi!? Sáng sớm mặt trời chưa mọc mà dám vào phòng con gái, trời ơi, huhu, còn gì là đời gái trong trắng của tôi! – Trân mếu máo rồi gục mặt xuống cái chăn.
-Cô hâm àk?
-Chứ sao? Anh nhá, thấy tôi hiền nên làm tới đúng ko? Hôm qua anh nhìn tôi mãi là cũng thấy nghi nghi rồi……..huhu…..trả lại cho tôi…..trả đời gái cho tôi!
-Èo….cô nghĩ tôi là hạng người thế hả? Nói cô biết nhá, có cho tôi cũng ứ thèm cái tivi LCD màn hình phẳng của cô đâu. Cô nghĩ cô có cửa sao? Vừa lùn lại vừa xấu, hơhơ. Tiêu chuẩn anh đây cao lắm, em mơ đi cưng nhá! Trân liếc xéo Nguyên, ánh mắt vẫn còn nghi ngờ nhưng rồi cũng thôi. Nếu cậu có ý đồ gì thì ngay từ đầu đã…… Trân ko muốn nghĩ nữa, liền nhẹ giọng:
-Thế vào đây làm gì?
-Cô ko ăn sáng àk? Vậy tôi ăn hết nhé! – Nguyên nhếch môi cười đểu.
-Ơ….ko ko! Ăn chứ! Đợi tí.
|
Trân nhảy phóc xuống giường chạy đi vào phòng vệ sinh cá nhân ngay. Nguyên ngồi nhìn theo bóng cô mà cười nhẹ. -Oa, no quá!
Trân ngả người ra ghế, xoa xoa cái bụng đã căng tròn. Nguyên phì cười trước cái liếm mép vẻ thỏa mãn của cô. Dĩa ốp la 3 trứng được chén sạch một cách nhanh chóng.
Dọn dẹp xong, cả 2 đi ra phòng khách xem tivi. Trân bật ngay kênh Star Movies vì hôm qua nó có giới thiệu sẽ chiếu bộ phim kinh dị “Day Of The Dead”. Nguyên thì nghe xong nhất quyết ko chịu coi, giật cái remote chuyển sang kênh Disney xem phim hoạt hình “Phineas And Ferb”. Giằng co mãi Nguyên cũng phải nhượng bộ vì mắt Trân có dấu hiệu chuẩn bị…..nhè. Những thây ma của bộ phim xuất hiện ngày càng nhiều làm Nguyên cứ thấp thỏm ko yên. Trân thấy thế thì nở một cười gian như chưa từng gian. Bộ phim đang đến đoạn cô đội trưởng quân đội hé mở tấm rèm cửa sổ ra thì Trân khẽ luồn cánh tay mình ra đằng sau vai Nguyên. Trên tivi, lúc con thây ma nhảy xổ ra ngoài cửa sổ là Trân di chuyển móng tay, cảm giác rờn rợn làm Nguyên nổi da gà. Cậu hét toáng lên bỏ chạy vào phòng, Trân nằm cười lăn cười bò với cảnh tượng vừa rồi. Thật dễ thương nhỉ? Khoảng 8g30 thì bộ phim cũng hết. Lúc này Nguyên mới chịu ló mặt ra, ngó đông ngó tây vẻ thám thính rồi “đường hoàng” bước ra. Trân trêu chọc Nguyên làm cậu giận đỏ mặt tía tai, thế là 2 người lại cãi nhau ỏm tỏi.
Giận một hồi cũng thôi, Nguyên đưa cho Trân một lọ kem chống nắng:
-Này, chuẩn bị đồ lát tắm biển! Thoa cái này như mọi lần đi, ko thì da sẽ bị đen, xấu lắm! Lâu rồi ko cho cô tắm biển chắc cũng muốn lắm chử nhỉ?
-Thật hả? – Trân sáng mắt lên, vẻ mừng rỡ.
-Ừm, nhanh đi, tôi chờ!
-Hihi, 5 phút, xong ngay thôi!
Nói xong là Trân chạy vèo vào phòng chuẩn bị. Nguyên quay sang nhìn chiếc xe đạp màu trắng mới mua. Một bóng đèn loé sáng lên trong đầu cậu: “Sao ko đi ra biển bằng xe đạp nhỉ? Đỡ mắc công đi bộ.”
Nguyên dắt chiếc xe ra ngoài cửa, kiểm tra khái quát về bàn đạp, dây sên, tay thắng…… Trân đi ra với chiếc túi xách màu cam đựng vài vật dụng cần thiết, tròn mắt nhìn Nguyên:
-Ơ, anh dắt xe ra làm gì vậy? Chẳng phải mới nói sẽ cho tôi đi tắm biển sao?
-Thì nè, tôi đưa cô đi bằng cái này, ko phải đi bộ nữa!
-Thật sao? Hi, vậy ta đi nào!
Trân cười thật tươi rồi nhảy lên xe, nhưng cô lại nhận ngay một cái cốc đầu từ Nguyên:
-Đi con khỉ! Ko khóa cửa cho trộm nó vào hả?
-Ờ ha, xin lỗi, đợi tí! Trân ngây thơ nói rồi bước xuống xe, đi vào khóa cửa lại. Mọi thứ đã xong xuôi, Nguyên giật cái túi của Trân cho vào giỏ xe, giục cô leo lên nhanh để chạy. Con dốc trước cửa là lợi thế cho Nguyên. Cậu phóng xuống nhanh như gió, cười thành tiếng mặc cho Trân đang hoảng hồn túm lấy vạt áo mình.
-ÁÁÁ, chạy chậm thôi, té bây giờ!!!!!!! – Cô sợ quá hét toáng lên.
-Ngồi yên đi, cô cứ yên tâm, tôi chạy xe còn đẳng cấp hơn cả thằng Dương đấy!!!
-Huhu, anh Dương chạy xe hơi, khác anh mà!!!!!!!!!!
-Haiz, sợ thì cứ làm như thế này đi.
Vừa dứt câu là Nguyên kéo tay Trân lên ôm lấy eo mình. Điều này làm Trân vô cùng bất ngờ, mặt cô ửng hồng lên dưới bức màn nắng dịu nhẹ. Chợt đôi môi cô nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, nụ cười đáng yêu mà Nguyên ko thể thấy được.
Một lúc sau thì cả 2 cũng đến được vùng biển sau, vì ko có đá ngầm nên ở đây có thể tắm được. Nguyên dựng xe vào một tảng đá lớn gần đó rồi trải một tấm bạt ra, đặt những đồ dùng cần thiết lên. Trân vô tư bỏ dép lên một góc tấm bạt rồi chạy đi đùa nghịch với biển. Trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh làm cho cô gái kia càng xinh đẹp hơn. Trân quay phắt lại nhìn Nguyên một hồi lâu làm cậu ngơ ngác chả hiểu mặt mình có dính gì ko mà cô lại nhìn. Một nụ cười tươi nở ra trên môi Trân, cô chạy lại kéo tay Nguyên lôi ra biển, tạt nước lên người cậu.
-NÀY! TÔI KO CÓ MANG ĐỒ ĐÂU ĐẤY! ƯỚT HẾT RỒI!!!!
-Thì sao nào? Hehe, chết này, chết này!
Trân cười khanh khách vẻ khoái chí lắm, cô hất nước vào Nguyên ko ngừng. Đùa giỡn một hồi đến chán, Trân lại bắt Nguyên cõng đi ra xa. Vòng tay ôm chặt lấy cổ Nguyên, Trân thấy bồi hồi lạ. Nguyên cũng vậy, cậu mỉm cười nhẹ vì hành động của Trân. Nước biển xanh biếc trong veo thấy được cả những vỏ sò nho nhỏ.
-Nguyên, tới đây được rồi, ra xa nữa cá mập đớp đấy!
-Có đớp thì đớp cô thôi! Ở đây toàn cá mập cái, tôi đẹp trai thế này thì lo gì. – Nguyên cười.
-Hứ, đồ khó ưa! – Trân bĩu môi.
-Tôi thả cô xuống bây giờ! – Nguyên giở giọng đe dọa.
-Á! Đừng!
Trân ôm chặt Nguyên hét lên, cậu phì cười trước thái độ trẻ con ấy. Trân liếc Nguyên, nhéo vào eo cậu một cái rõ đau, nhưng cô lại hối hận vì chỉ suýt chút nữa là ngã nhào xuống nước. “Roẹt”
Hải Thanh kéo khóa cửa lều lên một cách chậm và nhẹ nhàng nhất, đơn giản vì mọi người vẫn còn ngủ, dù bây giờ đã 9 giờ hơn rồi!
Anh vươn vai hít thở làn gió trong lành pha lẫn với hương vị của biển. Tập vài động tác thể dục đơn giản, Hải Thanh chợt nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua với Nhật Anh, nó làm anh suy nghĩ khá nhiều. Hình ảnh kia lại hiện về làm cho Hải Thanh đứng thừ người giữa nền cát vàng mịn. Cho đến khi có một người từ từ tiến đến đằng sau lưng:
-Hey!
Là Liễu Phi.
-Làm giật cả mình! – Hải Thanh giả vờ giật mình rồi quay qua mỉm cười.
-Ai làm gì đâu mà giật mình? Hay nhở? Sao dậy sớm thế?
-Sớm gì, 9g23 rồi!
-Hì, thôi đi rửa mặt đi ông, còn phải chuẩn bị bữa ăn sáng nữa. Mà này, lát đi bắt sò với tôi ko?
-Cậu bao nhiêu tuổi rồi? – Hải Thanh nhíu mày, cười giễu.
-Tát xéo mắt bây giờ, dẹp ánh mắt đó đi nhé! – Liễu Phi lườm anh.
-Haha, tuân lệnh khối trưởng ạk! – Hải Thanh cười đứng nghiêm, giơ tay lên đầu như kiểu quân đội.
-Hứ!
Liễu Phi ngúng nguẩy bỏ đi về lều của mình, Hải Thanh cũng mang đồ dùng của mình đi ra một góc dừa khuất để rửa mặt.
Ko lâu sau thì nhiều sinh viên khác cũng thức dậy. Liễu Phi cho người sắp xếp bàn ghế để tất cả chuẩn bị ăn sáng. Những dĩa bánh mì nóng giòn được đem ra với một ít bơ, patê, trứng và thịt. Giải khát thì có nước trái cây và nước ngọt.
Sau khi chén no nê hai cái bánh mì bơ và thịt, Hải Thanh đứng dậy định sẽ đi bộ vài vòng cho dễ tiêu. Liễu Phi trong bộ đồ tắm 2 mảnh màu xanh lá xếp tầng (giống váy) kéo tay anh lại bảo đi bắt sò. Nhưng Hải Thanh viện lý do mới ăn xong ko nên xuống biển nên cô đành nhịn nỗi ham muốn của mình lại. Hải Thanh rủ Liễu Phi cùng đi dạo với mình, cô đồng ý ngay, vì nếu thức ăn trong bụng tiêu hóa nhanh thì sẽ mau được tắm biển hơn. Nguyên đi vào bờ, vừa đi vừa giũ cái áo, sau đó thì vắt nước. Trân vẫn đang vui đùa ngoài biển xanh với quả bóng nhỏ bảy màu và những con sóng nghịch ngợm. Cô quay lại nhìn Nguyên, miệng cười tươi vẫy tay với cậu:
-Nguyên ơi!!!!!!!!
-Tắm ít thôi đấy, ko là da sẽ bị đen!
-Tôi biết rồi mà! Anh cứ như thế thì sẽ thành ông già sớm thôi! Hahaha. – Trân trêu Nguyên.
-Đồ lùn đáng ghét! – Nguyên nhìn Trân tung quả bóng lên cao mà phì cười.
Cô vẫn như thế, hồn nhiên vô tư ko phải lo âu điều gì. Nguyên ko cười nữa, cậu ngả lưng xuống và ngắm nhìn mây. Ánh mắt sâu thẳm ngày xưa ngỡ ko còn giờ lại hiện hữu thêm lần nữa.
Trân ở ngoài biển cứ vui chơi ko màng gì đến người con trai kia. Thấy Nguyên nằm, cô lại có ý muốn phá phách. Cô tung quả bóng lên cao, đưa tay đánh thật mạnh. Nhưng bỗng có một ngọn gió mạnh từ đâu thổi đến làm lệch đường bóng. Quả bóng ko bay đến chỗ Nguyên nữa mà bay sang hướng khác, nhắm đến một đôi trai gái đang đi dạo gần đó. Nó chuẩn bị bay thẳng vào người chàng trai. Trân hét lên:
-Á, COI CHỪNG!!!!!!
Người con trai kia giật mình, theo phản xạ đưa tay ra bắt lấy quả bóng. May mà ko sao, Trân thở phào rồi nhanh chóng chạy lên bờ. Nguyên nghe thấy tiếng hét của cô nên cũng bật dậy.
Trân đi lại gần đôi trai gái đó với vẻ thăm dò xem có ai bị gì ko, như hoảng loạn tinh thần chẳng hạn.
-Xin lỗi, tôi vô ý quá, hai người ko sao chứ? – Trân ngập ngừng.
-À.....ko sao. Bóng của cô đây!...... Ơ....... Hạ Quyên! – Cô gái ngẩng mặt lên, đang cười thì.....
...........................
-Hạ Quyên! – Liễu Phi ko giấu nỗi sự kinh ngạc.
Trân khó hiểu nhìn cô, tay đón lấy quả bóng. Người con trai đứng cạnh cũng vậy, anh ko còn gì để nghi ngờ nữa, cô gái hôm qua đụng phải anh ko ai khác mà chính là người anh tìm kiếm bấy lâu nay. Hải Thanh ôm chầm lấy Bảo Trân, vui mừng khôn xiết:
-Hạ Quyên! Anh tìm được em rồi! Trân vô cùng bất ngờ, tự nhiên bị một người con trai lạ hoắc ôm lấy, lại còn ngay trước mặt...........
Nguyên lúc ấy đứng dậy, chạy đến nơi có sự việc chướng mắt kia kéo Trân ra, mắt nhìn Hải Thanh với vẻ giận dữ:
-Này anh kia, làm cái trò gì thế hả?
Hải Thanh cũng ko vừa, kéo Trân về phía mình:
-Anh là ai?
Nhưng có một điều anh ko ngờ, chính là Bảo Trân giằng tay mình ra:
-Anh làm trò gì vậy? Định sàm sỡ tôi hả?
-Hạ Quyên, em.....em sao thế? Anh đây.....Hải Thanh đây mà...... – Hải Thanh căng mắt nhìn Trân, như ko thể tin vào câu nói vừa phát ra từ người con gái mình yêu.
-Hạ Quyên, em ko nhớ chị sao? Chị Liễu Phi đây mà! – Đến lượt Liễu Phi lên tiếng, cô cũng thấy sự việc này rất lạ lùng.
-Xin lỗi, chắc anh chị nhầm tôi với ai đó rồi. Tôi tên là Bảo Trân, ko phải Hạ Quyên gì gì đó đâu!
Trân quay lưng định bỏ đi thì Hải Thanh nắm tay cô lại:
-Hạ Quyên! Em ko thể nào quên anh được. Anh là chồng chưa cưới của em mà, Nguyễn Hải Thanh!
Tim Nguyên đập lỗi một nhịp: “Thì ra hắn là.......nhưng sao mình.....khó chịu!?”
-Tôi chỉ nhớ anh là cái người hôm qua tôi đụng phải thôi, giờ xin anh bỏ tay tôi ra. Nguyên! – Trân nhìn Nguyên cầu cứu.
-Anh có thể bỏ tay cô ấy ra được rồi đấy! – Nguyên gạt phắt tay Hải Thanh ra, kéo Trân chạy đi về phía chiếc xe đạp, thu dọn đồ trong giây lát rồi lên xe phóng đi ngay. Hải Thanh chạy theo mặc cho tiếng gọi của Liễu Phi vang lên ko ngớt ở sau lưng.
-HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!!!!!
Liễu Phi nhìn theo bóng chiếc xe đạp khuất xa, lòng cô cũng đang rất là rối. Rõ ràng là gương mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy, nhưng sao tên lại ko phải. Chỉ có một việc có thể xảy ra trong khi Hạ Quyên mất tích nhất thôi: bị mất trí nhớ.
-Mình phải báo cho nhà họ Hoàng biết ngay thôi!
Nói là làm, Liễu Phi quay lưng nhanh chân chạy về khu cắm trại của mình. -Nguyên àk, người lúc nãy tội nghiệp quá ha, đẹp trai thế mà lại bị điên! – Trân dựa đầu vào lưng Nguyên chép miệng.
-Ừm!
-Anh sao vậy? – Trân thấy thái độ của Nguyên rất lạ bèn ngẩng đầu lên hỏi.
-Ko sao cả! Hì, quên chuyện này đi, lúc nãy tắm biển vui chứ?
-Vui! Hihi, lần sau anh chở tôi đi nữa nhé! – Trân cười toe toét như con nít.
-Nếu cô muốn!
-Cám ơn anh nhiều lắm!!!!
Trân mừng rỡ ôm chầm lấy Nguyên, ko ngại ngùng gì nữa. Nguyên cũng vậy, cậu mỉm cười rồi đưa một tay nắm lấy tay cô, cảm giác yên bình! Lát sau có thể do mệt quá, Trân ngủ thiếp đi. Còn Nguyên trở lại với dáng vẻ đăm chiêu........
Biển nổi sóng, ko mạnh cũng ko nhẹ, nhưng bầu trời ko còn nắng nữa. Gió cũng ngừng. Mọi thứ trở nên thật lặng lẽ, tĩnh mịch, phải chăng để diễn tả tâm trạng của cậu bây giờ?
“Hải Thanh, tuy chúng ta ko quen biết nhau nhưng tôi thành thật xin lỗi, tôi ko thể để cô ấy rời xa tôi được. Xin lỗi.......”
*Bờ biển:
Hải Thanh trở về trại như một cái xác ko hồn. Đôi mắt nâu của anh sâu thăm thẳm như ko đáy. Sự việc vừa rồi quá shock đối với anh, bị người yêu của mình cự tuyệt, còn bảo là ko quen biết, cả người con trai bên cạnh nữa, là ai chứ?
Định đi vào lều nghỉ một chút thì anh bị Liễu Phi nắm tay chạy ra đường lộ, đẩy vào một chiếc xe đen tuyền.
-Liễu Phi? – Hải Thanh ngạc nhiên nhìn cô bạn thân.
-Chúng ta trở về thôi, tôi giao lại hết mọi việc cho Nhã Nhi (khối phó) rồi! Tôi đã báo tin cho tập đoàn Hoàng Quân và nhà cậu biết, họ muốn cậu về ngay! – Phi nói gấp gáp.
-À....ờ...vậy àk? cảm ơn cậu!
-Để sau đi! Bác ơi, chúng ta đi! – Liễu Phi nói với bác tài xế già của nhà mình.
-Vâng thưa cô chủ!
Chiếc xe lăn bánh, Hải Thanh nhìn ra ngoài, khung cảnh nhạt nhòa đi trong tâm trí anh, chỉ còn lại bóng hình của một người con gái...........
“Anh ích kỷ, vì anh ko thể để em biến mất khỏi cuộc đời vô vị này được!”
End Chap 7.
|
Chap 8:
*Trụ sở chính tập đoàn Hoàng Quân. Phòng Chủ tịch:
-Ba, mẹ!
-Hải Thanh, con về rồi sao? – Ông Đan đứng dậy nhìn con trai mình – Sao chỉ có một mình con và Liễu Phi vậy? Hạ Quyên đâu?
Hải Thanh im lặng ko nói gì. Liễu Phi cúi chào 4 con người quyền lực của đất nước rồi hỏi thăm đôi chút. Sau đó cô kể lại toàn bộ cho mọi người nghe. Cuối cùng, ông Quân nhấp một ngụm trà, giương đôi mắt nghiêm nghị lên nói chậm rãi:
-Bây giờ chúng ta sẽ đến đấy đưa con bé về, những việc còn lại…..từ từ giải quyết!
-Tôi đồng ý với anh! – Ông Đan đáp rồi gọi điện ngay cho lực lượng vệ sĩ.
Bà Lam nãy giờ vui mừng ko tả nổi, nước mắt cứ trào ra. Bà Anh ngồi cạnh an ủi:
-Kìa, ta tìm được Hạ Quyên rồi mà chị! Vui lên nào!
-Tôi mừng quá……hức….hức……con gái tôi…….
Gánh nặng như được trút bỏ ko ít, trong lòng ai nấy đều trỗi lên niềm vui sướng. Tin tức tìm thấy cô tiểu thư xinh đẹp nhanh chóng được truyền đi, báo chí tập trung để chờ được phỏng vấn đông nghịt trước cổng công ty hai nhà.
*Dinh thự thứ 2 của nhà họ Bảo:
“XOẢNG” “CHOANG” “BỐP” “RẦM” …………
Những tiếng vỡ chát chúa vang lên giữa ngôi biệt thự vốn tĩnh lặng. Toàn bộ chén dĩa trên bàn ăn đều bị gạt đổ xuống sàn nhà trắng toát. Một người con gái đang vô cùng giận dữ, vung tay đập bể hết tất cả mọi thứ, mặc cho những người giúp việc ra sức can ngăn, hoảng sợ. Chiếc tivi siêu mỏng 40 inch vừa thông báo cái bản tin đáng nguyền rủa ấy cũng chịu chung số phận. Ko còn gì để đập phá, cô ta ngồi phịch xuống chiếc ghế bọc da báo đắt tiền.
-Mày được lắm Hoàng Hạ Quyên! Kỳ này, mày đừng mong thoát chết!
Bảo Kim Thư nghiến răng gằn giọng. Cơn lôi đình ko hề có dấu hiệu giảm xuống mà lại tăng lên ngùn ngụt. Cô ko thể để kẻ mà cô căm thù nhất quay về, muốn diệt cỏ thì phải diệt đến tận gốc. Từ bên ngoài, một người con trai bước vào, nhìn cô xót xa:
-Tiểu thư!
Kim Thư ko thèm nhìn mặt Minh Duy, lạnh giọng ra lệnh:
-Chuẩn bị xe, đi đến vùng biển ấy!
-Cô nhất định phải làm thế ư?
-Anh chỉ là một tên đầy tớ ko hơn ko kém, đừng có thắc mắc nhiều. Đi ra nhanh! – Kim Thư tức giận quát lên.
Minh Duy cúi người rồi đi ra. Anh ko thể nào ngăn được việc sắp xảy ra rồi, dù chính anh sẽ là người ra tay.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
*17:00 p.m:
Trân đem bỏ đống cỏ mình vừa mới nhổ xong qua một bên, cô cười hài lòng với việc làm của mình. Ngôi mộ của mẹ Nguyên nhìn khang trang và sạch sẽ hơn rồi. Cô thắp một nén nhang cho mẹ Nguyên:
-Bác ơi! Bác ở trên kia có hạnh phúc ko? Ở dưới này mọi việc vẫn bình thường, ko có biến cố gì. Duy chỉ có việc anh Nguyên cứ bắt nạt con hoài thôi. Bữa nào bác hiện hồn về hù ảnh chơi nha bác. Hihi!
-Á…..à!
Một chất giọng quen thuộc vang lên làm Trân có cảm giác lạnh sống lưng vô cùng. Cô từ từ quay lại, cười như mếu:
-A…ha…..Nguyên, anh ra đây làm gì thế?
-Làm gì kệ tôi! Mà cũng nhờ tôi nổi hứng đi ra đột xuất thế này nên mới có thể biết được “âm mưu đen tối” của cô đấy!
-Ơ....ơ....đâu có đâu, tôi chỉ dọn cỏ cho bác gái giúp anh thôi mà! Âm mưu gì đâu!? – Trân giả vờ đưa bộ mặt ngây thơ vô (số) tội của mình ra.
-Xì.....khỏi chối, tôi nghe hết cả rồi.
-Hìhì, thôi mà, em nó còn bé, lỡ dại tí! – Trân cười nhăn răng.
-Hừ! Cô mà còn bé cái nỗi gì. Đứng dậy đi vào nhà rửa tay nhanh lên, xong chúng ta đi dạo!
-Oa, vậy hả? Đợi tôi một lát nha! – Mắt Trân sáng lên như đèn pha, trước khi chạy vào nhà thì cô quay lại cúi đầu trước ngôi mộ lễ phép nói – Con chào bác ạk!
Bóng Trân khuất dần vào căn nhà, chỉ còn nghe thấy tiếng hát ngân nga lảnh lót bài “Con heo đất”. Nguyên cười híp cả mắt lại. Cậu quỳ xuống trước mộ của mẹ mình, thì thầm:
-Mẹ à, con.......làm thế có sai ko? -Con ko muốn xa cô ấy! Mẹ nói xem, con nên làm thế nào mới đúng đây?
Những tán lá cây xung quang khẽ rung rinh xào xạc. Nguyên trầm ngâm nhìn tấm ảnh trên mộ, môi nhếch lên, một nụ cười ko sức sống. Không khí thoáng đãng ko thể làm tinh thần cậu tốt hơn được bao nhiêu. Và rồi, không gian ấy cũng bị phá vỡ bởi giọng nói hồn nhiên của Trân:
-Nguyên ơi! Nhanh lên nào kẻo trời tối!!!!
-Ừm, tôi vào ngay đây! – Nguyên nói vọng vào nhà rồi nhìn mẹ thêm lần nữa – Thưa mẹ con đi!
Tiếng va chạm giữa ổ khóa và cánh cửa báo hiệu rằng chủ đã ra khỏi nhà. Chợt từ xa, những đám mây màu xám đặc kéo về chậm rãi, gió thổi mạnh từng cơn mạnh mẽ như muốn đánh đổ hết mọi thứ. Những hiện tượng này.......dấu hiệu của điềm dữ!
*******
Chiếc xe màu đen của tiểu thư nhà họ Bảo lao vun vút lên con đường ngoằn ngoèo vắng vẻ. Chủ nhân của nó ko ngừng bảo người hầu cận của mình tăng tốc độ thêm nữa. Bầu trời trong xanh chỉ một lúc thôi đã bị giam lỏng, thay vào đó là bầu trời màu xám dày đặc. Sóng biển dưới chân vực ko ngừng quật thẳng vào vách đá. Mọi vật nơi đây như đang gào thét..........
......................................
-Nguyên ơi, bầu trời lạ quá! – Trân níu lấy chiếc áo khoác của Nguyên, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng khi nhìn thấy bầu trời.
-Có lẽ sắp có giông rồi, mình về nhà nhanh thôi! Bám chặt lấy tôi nhé!
-Ừm!
Nguyên gồng mình lấy sức đạp nhanh về nhà, có một điều gây bất lợi cho cậu là gió ngược chiều. Nhưng rồi cũng qua, Nguyên cố gắng đạp nhanh hơn. Trân cảm thấy lạnh, gió lớn quá! Như cảm nhận được cơn run của cô, Nguyên dừng xe lại cởi chiếc áo khoác ra, ép Trân mặc vào:
-Tôi ko sao!
-Mặc vào đi, ko tôi bỏ cô ở đây luôn bây giờ! – Nguyên trừng mắt giở giọng đe dọa.
Trân chu môi phụng phịu rồi nhận lấy chiếc áo mặc vào. Cô cảm thấy sự ấm áp đang dần bao lấy, mùi thơm dịu nhẹ từ cái áo lan tỏa ra. Dễ chịu lắm! -Bảo Trân!
-Hả?
-Nếu.........cô nhớ lại ký ức của mình, cô sẽ làm gì? – Nói xong câu này, Nguyên bỗng thấy nhoi nhói trong lòng.
Trân im lặng ko đáp. Đây cũng là vấn đề nhiều đêm cô đã suy nghĩ. Ko biết sẽ ra sao đây? Cả 2 chìm vào im lặng, mặc kệ những thứ xung quanh có ra sao. Một lúc sau, Trân vòng tay ôm lấy Nguyên, giọng nói trong trẻo vang lên hòa cùng với gió:
-Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người vô cùng quan trọng đối với tôi!
“Người vô cùng quan trọng”
Nguyên ngạc nhiên ko thốt lên được lời nào. Người vô cùng quan trọng ư? Chiếc xe đạp đột ngột thắng gấp lại, cậu xoay xuống nhìn vào người con gái 2 má đang ửng hồng mỉm cười dịu dàng kia. Nguyên ôm chặt lấy Trân, rất chặt, như sợ chỉ nới lỏng 1cm thôi thì cô cũng sẽ biến mất vậy. Trân ngượng ngùng đưa tay ra sau lưng Nguyên, ôm lấy cậu. 2 người đều mong thời gian dừng lại, nhưng đó.....chỉ là một mong ước viễn vông. Cả Nguyên và Trân ko thể biết được nguy hiểm đang đến gần, chỉ còn cách họ hơn 300m. Trời ngày càng xám xịt, cảnh quang trở nên tối sầm lại. Kim Thư cứ trông ngóng một điều gì đó. Lửa hận bùng cháy dữ dội trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
-Minh Duy, mở mui xe ra cho tôi! – Cô ra lệnh cho người hầu thân cận nhất của mình.
-Tiểu thư, gió mạnh lắm, trời lại sắp mưa!
-Sao lúc nào anh cũng ko nghe lời tôi thế hả? Tôi nói mở thì mở đi. Đừng nghĩ lớn hơn tôi là có thể lên giọng răn dạy! – Thư hậm hực.
Minh Duy lại làm theo điều Kim Thư muốn. Chiếc mui từ từ thu lại về phía đằng sau, Kim Thư đứng dậy nhìn ngắm xung quanh. Như phát hiện ra một điều gì đó, cô mỉm cười hiểm độc lẩm bẩm:
-Ko tốn công để kiếm được mày, đúng là trời giúp tao! Lần trước theo dõi, tao biết chắc mày chỉ ở quanh đây thôi. Mày tự chui đầu vào rọ rồi!
Cô cúi đầu xuống nói với Minh Duy:
-Này, dừng xe lại!
Chiếc xe đen tuyền thắng lại ngay giữa con đường khúc khuỷu, Kim Thư đẩy cửa bước ra và leo lên ghế lái ngồi, cô đẩy Minh Duy sang một bên sau khi tháo dây an toàn của anh.
-Cô.....
-Suỵt! Ngồi yên! – Thư đưa tay lên miệng ra hiệu, môi khẽ cười.
Tay nắm chặt vô-lăng, Thư nổ máy rồi đạp ga. Chiếc xe lao vun vút theo chiều gió, như ko thể dừng lại. Nụ cười nhếch mép vẫn lưu lại trên đôi môi của cô. Cô sắp làm một việc trái với lương tâm, thậm chí, có thể xuống cả Địa Ngục. Nhận thấy thời tiết đang chuyển biến theo chiều hướng xấu, Nguyên chạy xe nhanh nhất có thể. Trân ngồi đằng sau bám chặt lấy vạt áo cậu. Cô đang có một linh cảm bất an, nói thẳng ra là xấu, nhưng ko thể biết được đó là gì.
-Nguyên, đột nhiên tôi thấy sợ quá!
-Hửm? Sao thế?
-Ko biết, có cảm giác lạ lạ thế nào ấy!
-Xì, chắc do cô thấy trời tối quá thôi, sắp về đến nhà rồi. Đừng sợ nữa!
Nguyên cười để trấn an Trân. Cô gật đầu nhưng tại sao nó vẫn ám ảnh mãi? Vòng tay qua eo Nguyên mong có thể nhận lấy chút ít bình yên, Trân ngân nga hát bài hát mà cô thích nhất: You are my love.
Giai điệu du dương trầm bổng pha chút nỗi buồn man mác, gió đìu hiu vờn nhẹ mái tóc suông mượt của Trân. Sự bình yên mà cô mong muốn nó ko đến, thay vào đó sự bất an lại xâm chiếm toàn trí óc cô. Nó lớn, lớn đến nỗi thân thể Trân ko ngừng run lên, cổ họng khô rát ko thể hát được nữa. Gió thổi mạnh hơn như muốn gạt bỏ những thứ đang cản đường nó.
“Brừm! Brừm!”
Tiếng xe từ xa vang lên làm Trân giật mình mở bừng mắt. Cô xoay lại đằng sau, một chiếc xe đen bóng đang xé gió phóng đi với tốc độ cao.
-Nguyên ơi, chạy sát vào, có xe hơi ở đằng sau chạy nhanh lắm!
|
-Ừm!
Nguyên định tấp vào lề đường để nhường cho chiếc xe kia chạy qua, nhưng chiếc xe đó lại ko cho cậu tấp vào. Nó phóng vụt lên, cửa kính được mở ra gần một nửa, đủ để thấy một đôi mắt chứa đầy hận thù đang nhìn chằm chặp vào đôi trai gái đi xe đạp kia. Nguyên chau mày, cậu bình tĩnh chạy chậm lại suy nghĩ xem kẻ nào có thể có hành động lạ lùng thế kia. Chiếc xe dừng lại một cách bất ngờ, Nguyên lầm bầm:
-Đúng là bọn điên dở hơi! – cậu đạp nhanh đi trước.
Chiếc xe vẫn ở đó. Chủ nhân của nó đang sôi sục lửa hận ở bên trong. Bảo Kim Thư nhếch mép cười hiểm ác, nụ cười của một con quỷ đội lốt người:
-Hạ Quyên, mày chết chắc rồi!
Dứt câu, cô nhấn ga với vận tốc cao nhất. Minh Duy ngồi bên cạnh, tay nắm chặt thành nắm đấm. Anh ko muốn chuyện này xảy ra, anh ko muốn…….Kim Thư trở thành một kẻ giết người ko gớm tay.
Minh Duy quay sang nhìn Kim Thư lạnh lùng lao xe về phía đôi trai gái trước mặt chỉ còn cách chưa đầy 3m. Anh chồm người qua giật tay lái của cô. Chiếc xe lệch lạc mất phương hướng đâm sầm vào dải ngăn cách giữa đường và vực thẳm. Một hồi còi inh ỏi vang lên. Nhận thấy một đường máu dài đang lăn xuống gò má mình, Kim Thư tức giận quay qua liếc Minh Duy quát: -ĐỒ KHỐN KIẾP! ĐỪNG CÓ CẢN TRỞ VIỆC CỦA TÔI!!!!!!!
Cô đạp vào bụng Duy một phát thật mạnh làm anh đau điếng. Mắt anh mờ dần, hét lên trong cơn đau cả thể xác lẫn tinh thần:
-CÔ NGHĨ GIẾT CÔ TA LÀ XONG SAO? CÔ SẼ TRỞ THÀNH KẺ SÁT NHÂN, PHẢI NGỒI TÙ ĐẤY!!!!!
-KO LIÊN QUAN GÌ ĐẾN ANH, TRÁNH RA!
Thư rướn người mở cửa xe cạnh Minh Duy ra, đẩy anh xuống. Giọt lệ long lanh rơi ra từ khóe mắt cô, cô ráng gằn giọng để nói:
-Tôi phải có được Hải Thanh, tôi phải giết nó! Nó ko thể tồn tại được!
Cánh cửa ôtô đóng sầm lại, Kim Thư vặn chiếc chìa khóa để khởi động xe. Chiếc xe đạp trắng xa xa kia là mục tiêu của cô, cô ko thể bỏ mất cơ hội này……
Minh Duy cố gắng gượng dậy, lảo đảo chạy theo chiếc xe vừa chạy đi, máu ở khóe môi chảy ra. Vài giọt nước li ti rơi xuống…..rồi trở nên nặng hạt……. Rát….rát lắm! Ko phải vì những vết thương ngoài da, mà là ở bên trong trái tim anh như đang bị ai đó xát muối, bởi những lời nói khoét sâu rạch lòng vừa rồi của Kim Thư.
Tôi phải có được Hải Thanh, tôi phải giết nó! Nó ko thể tồn tại được!
-Bảo Trân, chiếc xe đó vẫn bám theo chúng ta phải ko?
-Ừ, ko biết sao lạ vậy ha!?
-Tức thật!
Nguyên ko biết rằng, trong thời gian hỏi những câu hỏi ấy, chiếc xe điên cuồng kia đã ở ngay sau xe cậu. Âm thanh của động cơ hòa lẫn với trận cuồng phong tạo ra một mớ hỗn độn thật nhức óc. Nguyên có thể cảm nhận được chiếc xe này nhất quyết đâm sầm vào mình thì mới chịu ngừng lại, chỉ còn vài cm nữa thôi….. Trước mặt là một khúc cua khá nguy hiểm, chân Nguyên đạp nhanh hơn, lao thẳng vào khúc cua đó. Ở chiếc xe kia, Kim Thư đang rơi vào trong guồng quay của bóng tối. Vết thương ở đầu đau buốt mà cô cũng ko thèm màng đến. Cô ko cần biết gì nữa, cũng ko thể nhận thức được điều gì đang diễn ra, giờ đây cô chỉ có một việc là trên hết: Giết chết Hoàng Hạ Quyên!
Đã đến gần khúc cua, Thư hét lên đầy căm hận:
-MÀY PHẢI CHẾT! HOÀNG HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!!!!!!!
“ẦM” Cơn mưa giông đang bao trùm cả vùng biển bí ẩn. Mây mù xám xịt dày đặc làm quang cảnh thật tối tăm. Chiếc Lamborghini Aventador đen tuyền kiêu hãnh của tập đoàn Bảo Minh giờ đây chẳng khác gì một đống sắt phế thải. Đầu xe nát bấy, đèn pha của xe cũng vỡ vụn tan tành . Giữa vách đá với chiếc xe ấy là một chiếc xe đạp màu trắng cũng bị hư hỏng một cách thảm hại.
Cách hiện trường tai nạn ấy chưa đầy 10m, một người con trai nằm ôm chặt che chở cho một người con gái dưới làn mưa lạnh buốt. Máu từ đầu chàng trai chảy ra tạo thành vũng lớn, hòa lẫn với đất và mưa. Nước mưa rơi tí tách vào mặt làm cho đôi mắt của cô gái từ từ mở ra. Nhìn thấy người con trai đang ôm lấy mình với khuôn mặt đầy máu, cô hoảng hồn bật dậy, đỡ lấy đầu cậu:
-Nguyên, tỉnh lại đi! Nguyên!!!
Bảo Trân ko ngừng gọi tên Nguyên, cô lay mãi nhưng khuôn mặt đẹp đẽ đang nhuốm máu của cậu ko hề có dấu hiệu tỉnh lại.
-Nguyên! Anh tỉnh dậy đi mà! Tỉnh dậy đi!
Một thứ nước mằn mặn len lỏi vào khóe môi Trân. Cô ôm lấy Nguyên gào khóc, máu chảy ướt đẫm cả bàn tay cô. Mùi máu tanh nồng xộc lên thật khó chịu. Giông bão càng lớn càng làm mọi thứ nhòa đi trong tấm rèm bụi mưa trắng xóa.
Xa xa, bóng dáng một chàng trai đi từng bước nặng nề trong bức màn mưa dày đến bên chiếc siêu xe đổ nát. Bên trong một người con gái đang ôm lấy đầu, người run lên bần bật. Cô không khóc, mà đang cười. Nụ cười thỏa mãn, hả hê đến hoang dại. Minh Duy ko để ý đến mà đưa tay đỡ Kim Thư bước ra khỏi xe. Cô vẫn cười, cười ko ngớt. Kẻ mà cô căm thù đã bỏ mạng rồi, đây ko phải là tin vui đối với cô sao?
Nhưng rồi niềm vui ấy cũng bị dập tắt, khi trước mắt cô, đứa con gái đó vẫn sống sờ sờ. Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Thư, cô cắn môi, giật tay ra khỏi tay Minh Duy và chạy về phía cốp xe. Tai nạn vừa rồi gây ra ảnh hưởng ko nhỏ, đến cả vết thương trên đầu Thư còn rách toạc thêm thì làm sao con bé kia lại có thể bình an vô sự được. Ko ai có thể gặp may mắn hoài như thế!
Gió quần quật thổi, sóng biển nổi lên cao như một cột sóng thần. Trân khó nhọc đỡ Nguyên dậy, ánh mắt cô ko còn long lanh trong sáng nữa. Nó vô hồn và lạnh lẽo vô cùng. Tim Trân như đang bị cào xé ko thương tiếc khi những giọt máu đỏ tươi rơi xuống bờ vai trắng ngần của mình.
Kim Thư lấy trong cốp ra một cây gậy bằng gỗ tiến lại gần Trân, nhưng Minh Duy ngăn lại. Thư lạnh lùng nhìn anh, anh ko nhìn cô mà lặng lẽ đáp nhỏ:
-Để tôi! Duy cầm lấy cây gậy đi lại chỗ Trân đang đỡ Nguyên bước từng bước khó khăn. Đôi mắt đen sâu thẳm của cô ngước lên nhìn anh rồi nhìn sang cây gậy gỗ. Trân quay mặt tiếp tục bước đi, mặc kệ chuyện gì có xảy ra tiếp theo hay ko. Minh Duy chần chừ một lát nhưng khi bắt gặp ánh mắt hối thúc của Kim Thư, anh đành nhắm mắt lại, giơ cây gậy lên nhắm thẳng vào đầu người con gái nhỏ nhắn kia:
-Xin lỗi, Hoàng tiểu thư!
“BỐP”
Người con trai với mái tóc màu đỏ tía ở bên cạnh chợt xoay người Trân lại ôm lấy cô, cậu là người lãnh cú đánh chí mạng đó. Nguyên nhìn Trân, đôi môi nhợt nhạt khẽ mỉm cười với cô. Trân chết đứng khi sự việc vừa xảy ra, Nguyên đã đỡ cho cô.
-N….Nguyên….
Bàn tay to lớn của cậu buông thõng xuống, rời khỏi bàn tay của Trân. Sực tỉnh, cô với tay để bắt lấy tay Nguyên……nhưng có lẽ…..đã quá trễ…….
-KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!
Bàn tay ấm áp chỉ mới nắm đây thôi mà giờ lại đang dần rời xa, Biển sâu đón lấy Nguyên và từ từ nhận chìm cậu xuống lòng biển. Trân hét lên tuyệt vọng. Sóng biển nổi lên cuồn cuộn giận dữ, quật thẳng vào vách núi. Kim Thư đứng sững người, bàng hoàng ko thốt nên lời. Minh Duy cũng vậy, cây gậy trên tay anh rớt xuống lúc nào ko hay.
Trân quỳ sụp xuống nơi Nguyên vừa rơi xuống vực. Lệ trên mi thi nhau rơi chan hòa với nước mưa. Cô thét lên, tiếng thét xé lòng vang vọng khắp không gian, cứ như mọi thứ đã và đang sụp đổ vậy. “Người quan trọng nhất” của cô đi rồi, có gào khóc liệu ai sẽ nghe thấu? Ko từ nào có thể diễn tả được nỗi đau này của Trân. Người cứu mạng cô, người luôn bên cô đâu rồi? Những ngày tháng kia đâu rồi?...... Nguyên đâu rồi?
Kim Thư lạnh lùng đi lại chỗ Minh Duy đang đứng, cầm cây gậy lên. Dù khung cảnh trước mắt bây giờ có đau thương đến thế nào thì cũng ko thể làm giảm sự oán hận đang lộng hành trong lòng cô được.
-Cô định làm gì? Như vậy ko phải quá đủ rồi sao? – Duy hét lên định giật lấy cây gậy ra khỏi tay Thư, nhưng cô đã nhanh chuyển qua tay bên kia. Đôi mắt giá lạnh nhìn thẳng vào mắt Duy làm anh khựng lại, nụ cười tàn độc một lần nữa lại hiện lên trên đôi môi trắng nhợt lạnh giá.
-Với tôi, nó chết mới là đủ!
Ko để Minh Duy kịp nói gì thêm, một tiếng động vang lên lạnh đến tận xương tủy anh. Máu nhuốm lên cây gậy rơi rớt vài giọt xuống nền đất. Người con gái đang ngồi kia ngã phịch xuống. Máu của cô thấm đọng nhuộm vào đất. Đôi mắt mơ màng giật giật vài cái, giọng nói vang lên yếu ớt vài từ rồi im bặt. Giọt nước mắt cuối cùng lặng lẽ rơi xuống khi hàng mi cong nhắm lại một cách nhẹ nhàng. Một tràng cười điên loạn phát ra từ miệng của kẻ thủ ác. Bảo Kim Thư dửng dưng đi đến gần mép vực để vứt cây gậy gỗ dính máu. Vậy là từ nay ko ai có thể cản đường cô nữa rồi! Kim Thư có thể cảm nhận được niềm vui sướng đang lan tỏa, rạo rực khắp thân thể mình. Cô quay sang nhìn Minh Duy với nụ cười man rợ đến ghê người:
-Nó chết rồi! Haha, nó chết rồi! Này, anh biết phải làm gì rồi đấy!
Minh Duy gật đầu thay vì trả lời. Thật tình bây giờ anh ko thể nói nổi nữa. Kim Thư ngồi xuống cạnh cơ thể đang lạnh dần vì mưa của Bảo Trân. Cô đưa tay vén vài sợi tóc bết lại do máu qua một bên, làm vẻ mặt thương xót nói nhỏ nhẹ:
-Có vẻ mày thích thằng đó nhỉ Hạ Quyên? Tao ko ngờ đấy! Mà vậy cũng tốt, mày cũng sắp được đoàn tụ với hắn ở dưới kia rồi. Yên tâm đi, mỗi năm tao sẽ đến vứt cho cả 2 vài bó nhang và mấy nhánh hoa dại. Còn bây giờ, Hải Thanh sẽ phải thuộc về tao! HAHAHAHA……. MINH DUY! – Thư cất giọng cười hoang dại một lần nữa rồi gằn giọng gọi Minh Duy.
Anh tiến lại gần Bảo Trân, định bế cô lên thì bỗng từ xa vang vọng đến tiếng còi xe cảnh sát. Duy ko quan tâm đến Trân nữa, anh quay qua kéo tay Kim Thư bỏ chạy. Cô gầm lên:
-Chạy làm quái gì? Mau quăng nó xuống biển nhanh lên!!!
-Cô ko nghe thấy tiếng xe cảnh sát hả tiểu thư? Mặc kệ đi. Với lại…….cô ta tắt thở rồi!
-Thật chứ? – Thư hỏi lại lần nữa, ánh mắt sáng long lanh lên.
-Thật! Giờ ta phải trở về thôi!
Chạy được một quãng ko xa, Minh Duy để cho Kim Thư chạy trước. Anh ngoái đầu lại nhìn người con gái tội nghiệp đang nằm trên vũng máu dưới cơn mưa giông giá lạnh. Một tiểu thư danh giá, giỏi giang, toàn diện, được mọi người yêu mến, sống trong nhung lụa từ nhỏ vậy mà giờ đây lại rơi vào hoàn cảnh thảm khốc như thế này. Nghe tiếng gọi của Kim Thư, Minh Duy nhìn Bảo Trân thêm lần nữa. Vuốt mặt cho nước mưa vơi bớt để dễ thấy đường đi, anh bỏ đi mang theo ánh mắt huyền bí vừa rồi. -Có chuyện gì ở phía trước thế?
Chủ tịch Hoàng Quân sốt sắng hỏi viên tài xế của mình khi cả đoàn cảnh sát đi trước bỗng dừng lại. Trên chiếc xe Limo sang trọng ko chỉ có ông mà còn có bà Lam, Nhật Anh và gia đình thông gia – tập đoàn Nguyễn Đan.
-Thưa Chủ tịch, hình như là có một vụ tai nạn ạk!
-Hừm…..đi đứng cái kiểu gì….. – Ông Quân chậc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.
-Chắc cũng do trời mưa lớn quá thôi! Ba ko thấy àk? Trắng xóa che hết tầm nhìn. – Nhật Anh cất giọng đều đều. Bề ngoài của cậu vẫn lạnh lùng như thế nhưng bên trong vẫn rất mong muốn xe chạy nhanh để có thể tìm gặp được chị của mình.
-Con nó nói phải đó ông! – Bà Lam kéo tay chồng.
Ko ai nói thêm gì nữa, tất cả chìm trong im lặng. Hải Thanh đang có linh cảm xấu, nó cứ quanh quẩn trong đầu làm lòng anh rối tung cả lên.
-Để con xuống xem có chuyện gì nhé! – Anh nói.
-Mưa bão lớn thế này con ra làm gì?
-Hì, ko sao mà! Con trở lại ngay thôi.
Lúc Hải Thanh vừa mở cửa xe ra thì ông đội trưởng đội cảnh sát hối hả chạy lại, thở hồng hộc nói gấp:
-Thưa Chủ tịch…..phía trước là một tai nạn….có một cô gái bị thương khá nặng. Cô ấy…..có…..khuôn mặt rất giống với Hoàng tiểu thư. Tôi muốn mọi người đến nơi ấy để nhận dạng ạk!
-CÁI GÌ? – Ông Quân hét ầm lên.
-Trời ơi…… - Bà Lam ôm ngực thốt lên.
-Chúng…..chúng ta lại đó đi! – Ông Đan giục.
Hải Thanh là người chạy đi nhanh nhất. Anh ko thèm mặc áo mưa, cứ để cho nó quật từng làn nước lạnh buốt vào người. Lời nói của ông đội trưởng cứ vang lên bên tai:
“Có một cô gái bị thương khá nặng. Cô ấy…..có….. khuôn mặt rất giống với Hoàng tiểu thư”
-Hạ Quyên……ko phải là em chứ! Cơn mưa giông ko có dấu hiệu gì gọi là giảm. Tại hiện trường xảy ra tai nạn, cảnh sát đang chăng dải ngăn cách. Một người con gái bị thương nặng ở đầu, máu chảy lai láng thành vũng đang được một viên cảnh sát bế lên xe để sơ cứu tạm thời. Do trời bão nên xe cứu thương ko thể đến nhanh được. Mạch của cô đập rất yếu, đôi môi trắng nhợt đi, toàn thân lạnh toát như người đã chết. Có thể nói sợi dây sinh mạng của cô vô cùng mỏng manh.
Chẳng mấy chốc Hải Thanh và Nhật Anh đã đến hiện trường. Anh hỏi một viên cảnh sát đứng gần đó:
-Cô gái…..Cô gái bị tai nạn đâu rồi!?
-Cô ấy đang ở trong chiếc xe đằng kia để được sơ cứu, mời anh!
|
Hải Thanh chạy ngay về phía chiếc xe mà anh cảnh sát vừa chỉ. Mở toang cánh cửa ra, anh hét lên:
-HẠ QUYÊN!
Ko sai. Người con gái ấy chính là Hoàng Hạ Quyên, thứ nữ của tập đoàn Kinh tế Hoàng Quân lớn thứ 2 trong cả nước. Trong ngày hạnh phúc nhất đời mình, cô đã bị ám hại dẫn đến việc mất trí nhớ. Một tên trộm tài hoa đã cứu cô và đặt cho một cái tên là Bảo Trân. Lần này, Hạ Quyên bị truy sát lần thứ 2 và bị thương rất nặng. Cô đang ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, lành ít dữ nhiều.
Nhật Anh sững sờ nhìn người chị song sinh xinh đẹp của mình nằm trên chiếc ghế mềm dài của xe cảnh sát. Khuôn mặt tái nhợt, máu trên đầu vẫn chảy ra làm ướt đẫm cả ghế. Người cảnh sát kia phải chồm người tắt ngay máy lạnh đi để mùi máu ko xộc lên được.
Ông Quân và ông Đan đứng sau Nhật Anh nhìn mà ko thể kinh ngạc hơn. Cô con gái yêu dấu tài giỏi đang tiến gần đến nơi ở của Thần Chết.
Hải Thanh đỡ lấy Hạ Quyên vào vòng tay rắn chắc và tràn đầy yêu thương của mình. Máu của cô lan ra cả bàn tay làm tim anh đau như cắt. Tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Trong 3 tháng Hạ Quyên mất tích đã có chuyện gì!?
Nhật Anh lấy điện thoại ra hét ầm lên gọi xe cấp cứu và ko ngớt lời đe dọa. Khoảng 15 phút sau thì tiếng còi đặc trưng của xe cứu thương đã có mặt. Đặt Hạ Quyên lên cáng, Hải Thanh vẫn nắm chặt lấy tay cô. Anh và Nhật Anh lên xe để đến bệnh viện trước, những người còn lại thì sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi sẽ vào ngay.
Ở trên xe, máu trên đầu Hạ Quyên lại tuôn ra nhiều hơn vì chiếc xe chạy khá xóc và hay lắc lư. Hai cô y tá thay gần hết hai cuộn băng mà vẫn ko cầm được máu. Tình trạng của Hạ Quyên ngày càng xấu đi. Chiếc gối trắng tinh giờ đã thấm màu đỏ thẫm. Mùi máu tanh ko ngừng bốc lên làm ai cũng cảm thấy bắt đầu khó chịu. Có lẽ đã nhận được điện thoại của hai vị Chủ tịch nên ngay khi chiếc xe dừng lại trước hiên bệnh viện, rất nhiều bác sĩ và y tá chạy đến trợ giúp. Hạ Quyên thở bằng ống thở oxy một cách khó nhọc. Chợt có một giọt nước ứa ra từ khóe mắt của Hạ Quyên, ko ai để ý nhưng có một người đã thấy. Là Nhật Anh.
*Phòng khám số 7:
Một người đàn ông mặc áo blu trắng hớt hải mở cánh cửa của phòng khám số 7 một cách vội vàng. Nhìn khắp căn phòng ko có ai ngoài cô y tá trẻ, ông vừa thở vừa hỏi:
-Bác…bác sĩ Dương đâu rồi?
-Có chuyện gì vậy thưa giám đốc? – Cô y tá tên Bảo Trân thuộc phòng số 7 ngạc nhiên hỏi lại.
-Anh ta đâu rồi!??
-Thưa vì hôm nay ko có lịch trực nên bác sĩ vừa về được 20 phút rồi ạ!
-Trời ơi! Lúc cần thì nhân tài đi đâu hết thế này? Cô gọi điện cho anh ta xem!
Cô y tá luống cuống bấm số của Văn Dương, một hàng tút dài như vô hạn vang lên từng hồi.
-Sao lại ko bắt máy chứ!??
Ông giám đốc bệnh viện bực dọc đặt mạnh cái điện thoại xuống rồi bỏ đi. Cô y tá Bảo Trân thì đứng như trời trồng với một đống chấm hỏi trên đầu. Trời đã tạnh mưa và thoáng đãng hẳn. Gió thổi từng cơn nhè nhẹ chứ ko còn dữ dội như lúc chiều nữa. Chiếc xe Mercedes trắng với hình dán tia lửa đỏ đỗ xịch trước cửa ngôi nhà được bao trùm bởi hàng hoa giấy đủ màu. Một chàng trai dáng vẻ lịch sự bước ra với túi đồ ăn tỏa mùi thơm phưng phức.
“KÉT”
-Thằng hâm kia, sao nhà cửa tối thui thế này?
Trịnh Văn Dương bước vào nhà, đưa tay bật công tắc đèn lên, ko có tiếng động gì ngoài tiếng sủa ăng ẳng của con cún lông xù trắng muốt như một cục bông tuyết đang ngồi vẫy đuôi ko ngừng trên ghế sofa. (Dương cũng có chìa khóa riêng của nhà Nguyên)
-Lạ ta! Đi đâu hết rồi? Làm mình uổng công mua KFC!
Đem túi đồ ăn vào bếp, Dương liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ, chỉ mới 7 rưỡi. Anh lấy một lon coca rồi đi ra phòng khách bật tivi lên xem, lòng thầm nghĩ:
“Chắc chàng dẫn nàng đi chơi rồi, thôi mình ngồi hóng tivi đợi cũng được!” – kèm theo đó là nụ cười gian xảo vô cùng.
Anvil nằm cuộn tròn trong lòng Dương, nghịch áo anh một lát đến chán cũng lăn ra ngủ. Khui lon nước ra nhấp một ngụm, Dương cầm remote điều chỉnh kênh. Anh dừng lại khi thấy bệnh viện nơi mình làm việc đang được truyền hình trực tiếp trên tivi. Nghĩ chắc có gì đó thú vị nên anh tủm tỉm cười, hai chân gác lên bàn vô cùng thoải mái ngồi xem.
“Tôi là Trương Ngọc Đình, phóng viên của đài truyền hình FIT. Theo thông tin được biết, ở vùng biển Macdan gần trung tâm thương mại Hana Plaza đã xảy ra một vụ tai nạn giữa chiếc siêu xe Lamborghini Aventador và chiếc xe đạp hiệu Assam màu trắng đời mới nhất tại một ngã rẽ trên con đường được mệnh danh là “Con Rắn Tử Thần”. Người chủ của chiếc xe Lambor đã biến mất, thay vào đó có một nạn nhân bị thương khá nặng. Đó chính là tiểu thư bị mất tích cách đây 3 tháng Hoàng Hạ Quyên. Hiện cô đang được cấp cứu tại bệnh viện Đa khoa Thành phố trong tình trạng rất nguy kịch. Có tin gì đài FIT chúng tôi sẽ thông báo sớm cho mọi người.” -Cái gì?
Dương như ko tin vào tai mình. Hoàng Hạ Quyên đang cấp cứu tại bệnh viện Thành phố. Vậy chứ…..Thanh Nguyên đâu?
Chạy ra xe lôi chiếc điện thoại ra thì thấy có một cuộc gọi nhỡ từ bệnh viện, anh bấm thoát rồi vào danh bạ bấm ngay số của Nguyên. Dương hoang mang ko biết những gì người phụ nữ tên Ngọc Đình kia nói có là thật ko.
“Thuê bao quý khách……..”
-Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật sao? – Dương tái mặt đi nhìn màn hình điện thoại đang dần tối đen…..
Bế con cún Anvil đặt sang một bên, Dương nhớ lại cuộc gọi nhỡ của bệnh viện, anh ấn nút gọi lại. Sau vài tiếng tút thì cô y tá trực phòng cũng bắt máy:
-Y tá Bảo Trân, ở bệnh viện có chuyện gì vậy? Lúc nãy gọi cho tôi có gì ko?
-Bác sĩ Dương! Khi bác sĩ vừa về ko lâu thì giám đốc Lăng có đến tìm bác sĩ, tôi cũng ko biết có chuyện gì nữa nhưng nhìn ông ta có vẻ gấp lắm!
-Còn chuyện cô tiểu thư gì đó thì sao?
-Có một cô tiểu thư được đưa vào bệnh viện, nghe đâu hình như là cô con gái của tập đoàn Hoàng Quân thì phải!
-Ngoài cô ấy ra còn ai nữa ko?
-Dạ ko!
-Được rồi, 15 phút nữa tôi sẽ có mặt ở bệnh viện!
Nói xong là Dương cúp máy. Đúng là có chuyện xảy ra thật rồi! Vứt vội lon nước ngọt vào thùng rác, Dương tắt tivi, lấy chiếc áo khoác của mình rồi đi ra khỏi nhà. Khóa cửa thật cẩn thận, anh bước vào xe khởi động máy rồi chạy đi với tốc độ kinh hoàng. “Cạch”
Trịnh Văn Dương khóa xe lại rồi chạy ngay về hướng phòng cấp cứu. Cô ý tá Bảo Trân đang sắp xếp lại bàn làm việc, nghe có tiếng mở cửa liền ngẩng mặt lên:
-Ơ, sao bác sĩ đến nhanh thế?
-Nhanh gì đâu chị! Chị cho tôi hỏi ai đảm nhiệm ca cấp cứu của Hoàng Hạ Quyên vậy?
-Là bác sĩ Đường Ngân Tâm, bác sĩ muốn vào đó bây giờ luôn sao?
-Tất nhiên, chị chuẩn bị nhanh rồi đem vào cho tôi, tôi đi trước! – Dương cười nhẹ rồi khoác chiếc áo vào, bỏ đi.
Chẳng mấy chốc đã đến hành lang phòng cấp cứu. Đập vào mắt Dương là 2 chàng trai mang vẻ đẹp vô cùng lãng tử cùng 4 ông bà nào đó, cũng rất quý phái và lịch sự. Liếc mắt về phía người con trai đang đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, Dương biết ngay đó là ai. Khuôn mặt ấy anh đã thấy trên tờ tạp chí ở cửa hàng xe đạp Assam. Là Nguyễn Hải Thanh, con trai duy nhất của tập đoàn Kinh tế Nguyễn Đan. Dương hắng giọng một cái, khẽ đẩy Hải Thanh sang một bên:
-Xin anh tránh ra cho tôi vào làm việc!
-A….xin lỗi! – Hải Thanh giật mình nói rồi tránh ra để Dương đi vào.
Cánh cửa cấp cứu đóng lại lần nữa, các bác sĩ và y tá ở bên trong nhìn thấy Dương thì mặt ai nấy cũng như bắt được vàng:
-Bác sĩ Dương! May quá anh đã đến! Mau giúp một tay. – Một y tá nói.
-Cô ta bị gì? – Dương thản nhiên đi đến bàn mổ.
-Cô ấy bị chấn thương xây xát ở nhiều nơi nhưng may là ko nghiêm trọng. Nặng nhất chính là vùng đầu, mất máu rất nhiều. Theo bác sĩ Tâm chẩn đoán thì có thể bị một cái gì đó đập vào rất mạnh! – Cô y tá khác nói.
-Được rồi! Ko chần chừ, Dương nhanh tay xem xét phần đầu bê bết máu của Hạ Quyên. Lúc đó cô y tá Bảo Trân cũng mang bộ dụng cụ phẫu thuật riêng của anh vào. Việc này đối với một bác sĩ thiên tài như Dương cũng gây một chút khó khăn. Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, anh đưa tay lấy một con dao nhỏ và bắt đầu công việc của mình. Ở mắt Hạ Quyên, Dương nhận ra là có nước mắt đang chảy, ko chỉ là một giọt. Nó ướt đẫm, hòa quyện với máu. Anh cứ nghĩ có lẽ liều thuốc mê vẫn chưa đủ để thấm nên nhẹ lau nước mắt của Hạ Quyên đi rồi nhẹ nhàng tiêm cho cô thêm một ít thuốc nữa. Nhưng……nước mắt vẫn cứ rơi trong vô thức.
Đến gần 2 giờ sáng cuộc phẫu thuật mới kết thúc. Hạ Quyên đã qua cơn nguy kịch nhưng cũng có thể nói là chưa hẳn. Vứt chiếc bao tay đầy máu vào sọt rác, Dương nhờ y tá của mình thu dọn lại dụng cụ đem đi rửa sạch. Anh cởi chiếc áo và khẩu trang dùng để phẫu thuật ra rồi cùng các y tá đẩy giường của Hạ Quyên ra ngoài. Vừa mở cửa bước ra, anh đã bị Hải Thanh cùng 2 người đàn ông trung niên đi tới hỏi lấy hỏi để. Nhật Anh thì đứng dậy nhìn Hạ Quyên đau xót. Hai người mẹ nước mắt lưng tròng đứng cạnh cậu nấc lên từng tiếng.
-Bác sĩ, con gái tôi nó thế nào rồi? – Ông Quân sốt ruột.
Dương nở nụ cười dịu dàng mình ra để làm xoa dịu cái ko khí căng thẳng ngột ngạt xung quanh, anh nói:
-Xin bác yên tâm, bệnh nhân ko sao cả. Cô ấy chỉ bị tổn thương nặng ở vùng đầu và mất máu khá nhiều. Tuy chúng tôi đã cố gắng hết mọi khả năng có thể nhưng việc có tỉnh lại hay ko thì tùy thuộc vào cô ấy! Giờ xin phép mọi người, tôi phải đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt. – Dương cúi chào hai vị Chủ tịch rồi lẳng lặng bước đi.
Hải Thanh như vừa rơi xuống vực thẳm, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế mà cứ như bị rút hết sự sống trong người rồi vậy.
"Tuy chúng tôi đã cố gắng hết mọi khả năng có thể nhưng việc có tỉnh lại hay ko thì tùy thuộc vào cô ấy!"
Câu nói của anh chàng bác sĩ trẻ Trịnh Văn Dương vẫn vang văng vẳng bên tai Hải Thanh. Anh cúi đầu xuống để ko ai có thể thấy vẻ mặt đau khổ tột cùng của mình bây giờ, cảm giác cứ như bị mất cả nửa cuộc đời. Mấy ai hiểu được đây? Ai có thể làm dịu cơn đau này? Nó đã nhức nhối từ lâu lắm rồi, kể từ ngày 6 tháng 6. Hình ảnh tai nạn trên con đường nguy hiểm lúc nãy lại hiện ra trong đầu anh. Máu……nhiều lắm…... Người con gái anh yêu nằm đó, lạnh buốt, hơi thở loạn nhịp, có lúc như ko thở……. Cơn mưa đó liệu có phải ông trời khóc cho trái tim anh bị cứa nhiều nhát, hay vì cái gì khác? Mọi việc…..vẫn là một ẩn số! *Phía Tây vùng biển Macdan – 4 ngày sau:
Những tia nắng đầu tiên của ngày đang kéo về đây làm tỏa sáng cho cái khung cảnh đêm khuya ảm đạm. Những người dân chài lưới chuẩn bị bắt tay vào công việc thường ngày của mình. Sóng hôm nay êm dịu làm cho ai cũng cảm thấy sảng khoái, phấn khởi. Nhưng nếu nhắc đến cơn bão 4 ngày trước thì chắc ai cũng rùng mình ớn lạnh. Họ chưa từng gặp cơn bão nào lớn như thế, nhiều cụ già đã gần về với đất cũng bảo với nhau như thế.
Macdan vốn là một vùng biển bí ẩn, và nhìn có vẻ ko an toàn nên rất ít dân đến đây sinh sống. Nhưng thủy vật nơi đây rất đa dạng, phong phú và giàu có. Ko khí bí ẩn quanh Macdan làm nhiều người đến đây thử du lịch cũng phải sởn gai óc bỏ về. Tuy vậy, đây là bãi biển đẹp tuyệt mỹ do thiên nhiên tạo nên……
-Mới sáng sớm mà lưới đã nặng thế này, chắc cá nhiều lắm đây!
Một lão ngư đậu thuyền đánh cá cách bờ chỉ có 500m. Ông dồn sức kéo cái lưới đánh cá cũ kĩ của mình. Những tiếng lạch bạch từ trong lưới phát ra làm ông càng vui vẻ gắng sức hơn. Mãi một lúc sau ông mới kéo lưới lên được. Nằm xuống sàn thuyền thở lấy hơi, nắng vàng chiếu vào khuôn mặt ông làm hiện rõ những nét khổ cực, lam lũ. Nghỉ mệt cho đã, ông ngồi dậy tháo lưới ra. Cá khá nhiều làm ông vui sướng, nhiêu đây bán lấy tiền có thể ko nhiều nhưng cũng đủ ăn trong 3 ngày.
-Có tới chục con cá ngừ đại dương, hôm nay mình thật may mắn!
Ông lão bỏ từng con cá to thân thịt chắc vào một cái thùng đá. Chợt ông nhận ra có cái gì đó nằm bên dưới đống cá bạc má. Nó có màu đo đỏ, lòa xòa như…..tóc. Huơ tay gạt mấy con cá sang một bên, sinh-vật-lạ đó càng ngày càng hiện rõ. Lão ngư dân già hốt hoảng, cái miệng hơi móm giật giật vài cái.
Là một cậu con trai với mái tóc màu đỏ tía, sau lưng và cổ của chiếc áo thun dính những đường máu sẫm màu vì nước biển. Ông lão lay người cậu ta:
-Này……cháu ơi!
Im lặng. Không có tiếng trả lời. Đặt tay lên ngực người con trai, lão ngư dùng sức ấn xuống, muốn cho cậu ộc nước ra. Mong là vẫn còn sống. Ấn mãi mà nãy giờ chỉ có một ít nước tràn ra từ khóe miệng, ông bất lực đỡ người con trai ngồi dựa vào một chiếc bao tải chứa lương khô, sau đó liền vào trong cabin tàu lấy một cái chăn đắp giữ ấm cho cậu. Ông khỏi động động cơ và chuyển hướng về đất liền.
-Ko biết chết hay chưa nhưng vẫn phải đưa thằng nhóc này vào bệnh viện thôi! Píp…..píp…..píp…...
Tiếng máy đo nhịp tim kêu lên đều đặn đến nặng lòng. Hoàng Hạ Quyên nằm bất động trên chiếc giường trắng tinh với dây gắn chằng chịt trên người. Mùi thuốc thoang thoảng khắp căn phòng gây cảm giác ngột ngạt và khó chịu. Cô được xếp nằm ở căn phòng VIP đặc biệt với đội ngũ y khoa giỏi nhất bao gồm 3 bác sĩ giỏi nhất nhì của bệnh viện và 5 y tá. Tất nhiên, Trịnh Văn Dương cũng nằm trong đội bác sĩ đó.
|