Thiên Sứ Sa Đọa
|
|
TRUYỆN: Thiên Sứ Sa Đọa TÁC GIẢ: Hạ Thủy Linh Người đăng: Từ Tuyết Linh . . Tình yêu là gì? Không hiểu, không biết Tâm vốn không vì ai gợn sóng Một lần liếc mắt vĩnh viễn không quên Tình yêu là gì? Một thoáng khẽ chạm nhau Vì ngươi không tiếc nghịch thiên Tình yêu là gì? Chỉ mong thấy ngươi cười Vì ngươi lạnh lùng mà phiền não Tình yêu là gì? Muốn lao vào vòng tay ngươi Nhưng đôi chân không thể cất bước Từ đây về sau chỉ có thể gặp trong mộng Tỉnh dậy lệ ướt đẫm mi Hốt hoảng quay đầu tìm kiếm bóng dáng thân quen Không gian lạnh lẽo thấm nhập tận xương Bàn tay vô hình vò nát trái tim Ấn chặt lồng ngực có thể ngừng đau không? Nhớ ngươi, nhớ ngươi, nhớ ngươi Muốn nhìn thấy ngươi Muốn cảm nhận ấm áp của ngươi Tình yêu là gì? Ngươi đứng cách ta gần trong gang tấc Vươn tay ra vẫn không cách nào chạm vào Quay lưng đi chờ mong tiếng kêu gọi Một mình tưởng niệm cười khổ vì ai Nghĩ đến ngươi, không cách nào bình tĩnh Thả lưới vô hình vây quanh ngươi Chờ đợi đến lúc ôm vào lòng Ta không biết thì ra chờ đợi là cảm giác khổ sở như thế Muốn gặp ngươi lại không biết làm sao Tình yêu là gì? Yêu cảm giác ra sao? Thế nào mới gọi là yêu? Nghĩ về ngươi, muốn bảo hộ ngươi, muốn ngươi ở nơi vươn tay có thể ôm lấy Đây . . . Là . . . Yêu? | | Chào mọi người mình là yumi người đăng thay truyện này. Các bạn có thắc mắc gì thì liên hệ mình nha
|
W-I-W Mask 1: Jibril Part I: Thiên Đàng là một nơi không có sầu khổ. Ở Thiên Đàng có đủ tất cả dù là thứ vô hình hoặc hữu hình, vì không thiếu thốn nên không sinh ra dục vọng, càng không đến yêu hận. Với những kẻ ước ao sống trong Thiên Đàng thì đó là nơi chốn tuyệt diệu hoàn mỹ nhất. Với Jibril, Thiên Đàng chẳng qua là cái hộp trắng, bề ngoài rực rỡ, bên trong trống rỗng. Buồn cười là chính Jibril nhốt trong cái hộp trắng đó. Jibril là một trong Tứ Đại Thiên Sứ, có năng lực tiên tri, thấu hiểu quá khứ, hiện tại, tương lai, dệt những sợi tơ số phận cột vào ngón tay út của con người. TV………………………………………… ……..TV Ở một góc Thiên Đàng có một tòa thánh điện màu vàng như ánh mặt trời. Trong thánh điện có khu vườn tràn đầy những loài hoa khoe sắc. Các loại hoa nơi đây nhiều không thua gì Hoa cung, nơi chuyên tạo ra hoa và cho chúng nở khắp thế gian. Một Thiên Sứ đang ngồi trên ghế từ mây tạo thành, hoa xung quanh Thiên Sứ dường như trở nên tươi diễm hơn. Thiên Sứ rất đẹp, những sợi tóc vàng mềm mại rũ xuống như ánh nắng ấm áp ôm lấy vòng eo nhỏ gầy. Đôi mắt màu bạc trong suốt như thủy tinh phản chiếu các màu sắc. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Chỉ cần nhìn Thiên Sứ mỉm cười, cảm giác linh hồn được thanh tẩy. “Đại Thiên Sứ Jibril!” Không khí yên tĩnh xao động bởi kẻ đột ngột xâm nhập. Tiến đến là một Thiên Sứ xinh đẹp có mái tóc bạc cột hờ bằng sợi dây màu tím, mỗi bước chuyển động sợi tóc sẽ nhè nhẹ bay lên. Đôi mắt màu tím mê hoặc kẻ nhìn thấy nó, nhưng nếu xem kỹ, đáy mắt trống rỗng không cảm xúc. Đôi môi hồng hơi mím lại làm khuôn mặt tăng thêm vẻ lạnh lùng. Nghe âm thanh quen thuộc, Jibril ngẩng đầu về hướng tiếng kêu, mỉm cười nói. “Michael.” Michael đến trước mặt Jibril, chân mày hơi cau lại. Mặc cho Michael nhìn bao lâu, trong đôi mắt bạc kia không hề phản chiếu hình ảnh của Michael hay bất thứ gì. Bởi vì, Jibril không nhìn thấy. Trên đời này, không có thứ gì hoàn mỹ, thậm chí đó là thần linh. Các Thiên Sứ được tạo ra vô cùng xinh đẹp, có năng lực cực mạnh. Nhưng Thiên Sứ khiếm khuyết một thứ, là không có tình cảm. Thiên Sứ không biết cái gì là vui, giận, buồn, ghét. Không có ham muốn, khao khát, dục vọng. Thiên Sứ không có bất cứ tình cảm mãnh liệt nào. Riêng Jibril tuy thấu suốt vạn vật nhưng cái ngay trước mắt lại như xa vời. Con người tuy năng lực yếu ớt, nhưng lại có rất nhiều cảm xúc phong phú. Con người biết đến đau thương, nên càng quý trọng vui vẻ. Vì nếm trải bất hạnh, nên mới giữ gìn hạnh phúc. Vì có thất bại, mới khao khát chiến thắng. Vì biết vị chua xót của nước mắt, nên càng nhiều nở nụ cười ngọt ngào. Có lẽ khi Thượng Đế tạo ra con người, bất mãn con người có quá nhiều cảm xúc không thể không chế, cho nên lúc Thiên Sứ thành hình đã không thêm vào ‘tình cảm’. Thiên Sứ chỉ là con rối hoàn mỹ mà Thượng Đế tạo nên. Jibril tuy nhìn thấu không gian và thời gian, nhưng không thể thấy được vật hữu hình trước mắt. Vì Jibril là Thiên Sứ nên cho dù có cười đến ấm áp, giấu bên trong là trống rỗng. Một vật gì đó hơi cứng rơi vào lòng bàn tay Jibril. “Hôm nay hoa mới là Iris, tặng ngài mầm hoa đầu tiên.” Michael thanh âm không cảm xúc. Jibril mỉm cười, cẩn thận khép lại năm ngón tay bao lấy mầm hoa nhỏ bé. “Cảm ơn Michael. Hoa rất đẹp, vì Michael là người tạo ra nó/” Tuy không nhìn thấy, Jibril biết ở khuôn mặt lạnh lùng kia là đôi mắt tím nhu hòa nhìn chính mình. Michael khác với các Thiên Sứ khác. Michael lạnh lùng chỉ vì để bảo vệ mình không bị tổn thương bởi các Thiên Sứ xa lánh. Ẩn dưới lớp băng là một tâm hồn dịu dàng. Jibril âm thầm thở dài. Còn bao lâu nữa mới xuất hiện người có thể nhìn thấu chân thật Michael? Không phải vẻ ngoài xinh đẹp, không phải màu mắt tím ma quỷ, mà là chân chính Michael. “Đại Thiên Sứ Jibril.” “Muốn đi rồi sao?” Âm thanh của Jibril luôn dịu dàng như tiếng đàn réo rắt. “Phải.” Michael gật đầu, thêm một câu. “Hoa cung có việc.” Jibril vươn tay, đầu ngón tay truyền lại cảm xúc làn da mềm mại hơi lạnh. “Lần sau Michael đến, chúng ta cùng xem hoa Iris.” Trả lời Jibril là làn gió nhẹ thổi bay y phục, sau đó khu vườn trở lại yên tĩnh. Jibril nâng tay, tia sáng vàng nhạt bao quanh mầm hoa rơi xuống mặt đất. Không lâu nữa, mầm hoa sẽ nảy nở thành một đóa hoa xinh đẹp rực rỡ, giống như các loài hoa khác trong vườn. TV………………………………………… ..TV Các Thiên Sứ đều nhất trí cho rằng Đại Thiên Sứ Jibril hiền lành và dễ thân cận nhất. Nụ cười của Jibril giống gió mát thổi bay tất cả phiền muộn. Các Thiên Sứ không biết. Jibril cười không phải vì muốn cười. Các Thiên Sứ không nhìn thấy? Dưới mặt nạ cười là khối băng trong suốt. Jibril mỉm cười với bất kỳ ai đến gần, nhưng không ai có thể tiến thêm một bước vào bức tường Jibril dựng lên. Ngàn năm, vạn vạn năm, nụ cười của Jibril không mảy may thay đổi. Bởi vì đó không phải nụ cười thật sự mà chỉ là chiếc mặt nạ. Đột nhiên một vòng tay mạnh mẽ kéo Jibril về phía sau. Jibril hơi hoảng hốt bật thốt. “Ai?!” “Jibril, yêu ta không?” Giọng nói trong trẻo tràn ngập hấp dẫn vang bên tai. Nghe câu nói cùng với khuôn ngực và nhịp tim đập quen thuộc, Jibril thả lỏng mặc kẻ xâm nhập ôm chính mình. Có thể tùy tiện tiến vào lãnh địa của một trong Tứ Đại Thiên Sứ, mà Đại Thiên Sứ Jibril không phát hiện, thì chỉ có một kẻ duy nhất làm được. “Lucifer.” “Không có phản ứng gì hết, thật chán.” Lucifer than thở, cằm day nhẹ hõm vai Jibril. Hơi thở ấm áp phả vào vành tai mẫn cảm, Jibril rùng mình. Đã quen việc bất ngờ bị ôm, nhưng vẫn không thể quen độ ấm xa lạ. Nếu nói Michael là sự tồn tại đặc biệt trong Thiên Sứ, như vậy Lucifer càng kỳ lạ. Các Thiên Sứ nhiệt độ cơ thể lạnh gần như khối băng, chỉ duy nhất Lucifer có thân thể ấm áp. “Jibril, yêu ta không?” Trăm nghìn lần lặp lại câu nói, chưa từng chán nản, chưa từng buông tha. Một lần lại một lần lặp lại, ngữ điệu nửa phần đùa cợt nửa phần nghiêm túc nửa phần chờ mong nửa phần khẩn cầu. “Jibril, yêu ta không?”
|
Jibril hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên gặp Lucifer. Khi đó là yến hội thường lệ. Mỗi khi mặt trăng và mặt trời song song cùng nhau, các thần linh cùng Thiên Sứ sẽ quay về Thiên Đàng tham dự yến hội. Cho nên thế gian gọi đó là tháng vô thần. Là một trong Tứ Đại Thiên Sứ, Jibril nhất định phải đi. Bình thường luôn đến đúng thời gian, lần này Jibril phá lệ tới muộn một lúc. Bởi vì Jibril ngừng chân bên một bờ hồ. Bờ hồ cách thần điện của Thượng Đế rất gần nên ít khi có ai tới. Hồ nước xanh thẳm trong suốt có thể thấy dưới đáy phản chiếu bảy sắc màu hòa vào nhau như ánh hoàng hôn. Gió nhè nhẹ thổi rung động cành cây dọc bên bờ hồ hát lên khúc nhạc thiên nhiên. Jibril không nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ, nhưng hít vào hương thơm hoa cỏ, nghe tiếng gió xao động cỏ cây xung quanh cùng hợp ca, Jibril bước chân bất giác chậm lại. Hơi tạm ngừng khoảnh khắc đã biến đổi tất cả. Gió nghịch ngợm kéo ống tay áo trắng nhẹ bay. Bụi gai luyến tiếc người đến rời đi nên vươn dây gai níu giữ lại. Không biết tay áo vướng phải bụi gai, Jibril tiếp tục bước đi, vì vậy lảo đảo suýt té. Thình lình có một cánh tay mạnh mẽ ôm ngang eo, tay khác nắm chặt bàn tay Jibril, giữ vững thân hình lung lay sắp ngã. “Cảm ơn.” Jibril mỉm cười. Cánh tay không buông ra, ngược lại một hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi Jibril. Jibril không thói quen hơi ngửa đầu ra sau, vẫn giữ nụ cười nửa miệng. “Xin buông tay, ta đã có thể đứng vững.” “Cười thật giả dối, Đại Thiên Sứ Jibril.” Jibril chấn động. Lần đầu tiên bị vạch trần. Cứ tưởng mặt nạ cười này hoàn mỹ đến mức ngay cả Thượng Đế cũng không nhận biết. Hôm nay lại bị kẻ khác xé rách. “Ngươi…!” Một vật mềm mại chạm vào môi. Jibril cơ thể căng cứng, kinh ngạc hé môi. Tiến vào tai là tiếng cười khẽ. Thoáng chốc sức nặng quanh eo biến mất, một trận gió phất qua mặt cùng với tiếng cười dần xa xôi. Jibril đứng ngẩn ngơ bên bờ hồ, ngón tay mân mê đôi môi, cảm xúc mềm ấm còn lưu lại. Muốn biết người kia là ai. Một kẻ chưa từng gặp, vì sao phát hiện điều Jibril ẩn giấu? Jibril vừa tò mò muốn tìm hiểu vừa chần chờ sợ hãi không muốn biết. Không lâu sau, Jibril gặp lại người kia trong yến tiệc, cũng biết đến thân phận của người kia. Thiên Sứ Lucifer. Là Thiên Sứ chấp chưởng công lý và trừng trị tội ác. Lucifer luôn ở biên giới giữa Thiên Đàng và Địa Ngục, giết chết những con quỷ muốn xâm nhập Thiên Đàng, cùng lúc trừng phạt con người làm chuyện sai trái dưới nhân gian. Jibril không khó tìm ra Lucifer. Trong yến hội Jibril nhận ra Lucifer ngay bởi vì ‘nhìn thấy’ các Thiên Sứ là những đốm sáng trắng, còn Lucifer đốm sáng một nửa trắng một nửa màu đen. Khi hắc ám hoàn toàn cắn nuốt ánh sáng, Thiên Sứ sẽ hóa ác ma. Tay siết chặt, trong lòng bàn tay còn vương độ ấm. Jibril khép mắt, khi mở ra, trong con ngươi không phản chiếu bất cứ thứ gì, môi vẫn giữ độ cong hoàn mỹ. Lần đầu tiên Jibril tiên tri mà không có mệnh lệnh của Thượng Đế. Lần đầu tiên Jibril không nói ra lời tiên tri cho Thượng Đế đang ngồi trên ngôi cao biết. Tình yêu là gì? Không hiểu, không biết Tâm vốn không vì ai gợn sóng Một lần liếc mắt vĩnh viễn không quên Yến hội kết thúc, tất cả quay về tĩnh lặng. Jibril nghĩ mãi mà không hiểu được tại sao không đem lời tiên tri nói ra. Nói Lucifer sắp sa đọa. Nói Lucifer sẽ phản bội Thiên Đàng. Như vậy Thượng Đế sẽ hủy diệt Lucifer. Ngón tay vô thức co lại, lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận độ ấm. Jibril im lặng, vì muốn giữ hơi ấm trong tay. TV………………………………………… .TV Thời gian vô tình trôi. Jibril dần lãng quên cái tên Lucifer cũng như lời tiên tri bí mật. Thiên Đàng đột nhiên hỗn loạn. Địa Ngục Ma Vương dẫn ma tộc tiến đánh Thiên Đàng. Các Thiên Sứ nhanh chóng tập hợp chuẩn bị cho trận chiến khốc liệt. Từ khi có trời đất, Thiên Đàng và Địa Ngục liên tục đánh nhau. Ma quỷ muốn chiếm lấy Thiên Đàng và nhân gian nhưng luôn bị Thiên Sứ ngăn cản. Vì vậy lúc này đây Ma Vương dẫn tất cả quỷ dữ tấn công Thiên Đàng, thế cân bằng phá vỡ. Thần Ma đại chiến. Thống lĩnh các Thiên Sứ là hai trong Tứ Đại Thiên Sứ cùng với Lucifer. Không thể cùng lúc tập hợp Tứ Đại Thiên Sứ, bởi vì sức mạnh to lớn làm nghiêng trời lệch đất. Jibril không ngạc nhiên khi nghe tên Lucifer. Một Thiên Sứ như Lucifer, chắn chắn lực lượng không chỉ dừng lại ở cấp bậc Đại Thiên Sứ. Sau trận chiến này, hắn nhất định sẽ càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cũng sẽ mau sa đọa. Lần thứ hai gặp lại Lucifer, là lúc Jibril đang chúc phúc cho mỗi Thiên Sứ sắp ra trận. Đến trước mặt Lucifer, nhịp tim Jibril đập nhanh hơn, bên trong tay áo bàn tay âm thầm siết chặt, không để lộ ra biểu cảm nào ngoài khuôn mặt mỉm cười. “Đại Thiên Sứ Jibril, xin hãy ban cho ta lời chúc phúc.” Lucifer khóe môi cong lên. Jibril hé mở đôi môi, âm thanh réo rắt du dương như tiếng nhạc trời. “Cầu chúc Thiên Sứ Lucifer bình an chiến thắng trở về.” “Có lời chúc phúc này, ta nhất định sẽ sống sót.” Lucifer bắt lấy tay Jibril, mạnh mẽ vặn bung năm ngón tay siết chặt. “Ngươi…” Jibril hơi nhăn mày, muốn giật tay lại. Lucifer thuận theo lực kéo, mười ngón tay đan vào nhau kín không kẽ hở. Môi chạm vào mu bàn tay liền tách ra. Không để Jibril nói lời nào, Lucifer nhanh chóng quay lưng gia nhập đội quân Thiên Sứ bay đi. Jibril đứng lặng, môi mím chặt, vẫn không ngẩng đầu đối diện Thượng Đế, nói ra lời tiên tri. Tin tức liên tục truyền tới, khi thì phần thắng nghiêng về Thiên Sứ, khi thì nghiêng hướng ma quỷ. Mỗi khi đó, tay Jibril bất giác chạm vào mu bàn tay kia, nơi Lucifer từng hôn qua. Cuối cùng trận chiến kết thúc, hai thế lực đều tổn thất trầm trọng, nhưng Thiên Sứ tạm thời chiến thắng. Ma Vương đã chết. Cũng nhờ trận chiến này, Lucifer được thăng cấp lên Đại Thiên Sứ. Trên Thiên Đàng, Tứ Đại Thiên Sứ quyền uy đại diện cho Thượng Đế, nay Lucifer là Đại Thiên Sứ, ngang hàng với Tứ Đại Thiên Sứ. Trong yến tiệc mừng chiến thắng, Jibril đứng ở một góc không ai chú ý, yên lặng nhìn hướng Lucifer. Đôi mắt vốn không phản chiếu bất cứ hình ảnh nào nay tầng tầng dao động. Lucifer, đã sa đọa. Sau đó, không biết vì sao, Lucifer bắt đầu vây quanh Jibril. Nơi nào có Jibril là nơi đó thấy được Lucifer. Có lẽ vì Jibril chưa từng tỏ ra phản đối khi Lucifer tới gần, càng lúc Lucifer càng thường xuyên tiếp cận Jibril. Từ nắm tay cho đến hơi dựa sát vào, sau đó là ôm, cuối cùng luôn thừa lúc Jibril không chú ý mà cúi đầu hôn lên đôi môi hé mở. Jibril không hiểu tại sao Lucifer còn trở về Thiên Đàng, càng không hiểu tại sao hắn thường xuyên đến trêu chọc mình? Không phải không muốn đẩy ra, mà luyến tiếc hơi ấm. Thiên Đàng rất đẹp, cũng lạnh lẽo. Thiên Đàng tưởng như có mọi thứ rồi lại không có gì. Jibril càng lúc càng thói quen giọng nói mang theo đùa cợt của hắn. Thói quen hắn ôm. Thói quen cảm giác khi môi chạm vào môi. Nếu một lúc nào đó hơi ấm biến mất, Jibril biết rét lạnh sẽ đóng băng mình. Jibril hiểu không lâu nữa tất cả sẽ mất đi, nhưng vẫn không thể ngừng bị hắn hấp dẫn. Luyến tiếc hơi ấm. Luyến tiếc Lucifer… Lucifer bí mật mê hoặc một số Thiên Sứ. Jibril âm thầm làm một số việc kéo dài thời gian giúp hắn che giấu. Nếu đã không thể thay đổi tương lai, vậy hãy để hiện tại ngừng lại. Tình yêu là gì? Một thoáng khẽ chạm nhau Vì ngươi không tiếc nghịch thiên “Jibril.” Tiếng thở dài truyền vào tai. Jibril hơi run lên, sau đó vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì. Lucifer từ phía sau đi đến trước mặt Jibril. Biết Jibril không nhìn thấy, Lucifer vẫn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt chàng, trầm giọng. “Jibril, theo ta rời khỏi Thiên Đàng được không?” Toàn thân Jibril căng cứng. Mặt nạ cười sắp rơi xuống.
|
TRUYỆN: Thiên Sứ Sa Đọa . . Giây phút tới rồi sao? Định mệnh này, ta có thể không cần? “Jibril, Thiên Đàng là chiếc lồng hoa lệ nhốt chúng ta. Chúng ta có cánh, nên tự do bay lượn. Bên ngoài rất tuyệt diệu. Thế giới con người rất thú vị. Ta chứng kiến một con người yếu ớt trở nên mạnh mẽ vì người hắn yêu. Ta chứng kiến một con người sức mạnh không thua gì thần trở nên hèn hạ vì mất đi yêu thương. Ta nhìn thấy quỷ dữ vốn bất tử vì yêu một con người, bị phản bội mà hóa thành tro bụi. Ta muốn thấy rõ ràng tình yêu là gì? Nó có năng lượng vĩ đại đến đâu? Thậm chí…vượt qua cả Thượng Đế?” Lucifer ngừng lại, bình ổn sự kích động, nhẹ giọng nói. “Jibril, cùng ta đi xem thế gian này!” Lucifer nhìn Jibril, tâm tình từ hưng phấn trở nên nôn nóng, cuối cùng tức giận quát. “Jibril, đừng cười nữa! Mau trả lời ta!!!” “Lucifer…” Jibril khẽ kêu. Lucifer không đợi Jibril nói hết lời đã ôm chàng, đôi môi ngặn chặn lời sắp thốt ra. Không như bình thường bờ môi chạm vào nhau liền tách ra. Lần này Lucifer giống như dã thú đói khát tham lam cắn xé con mồi. Răng nanh cắn môi mềm đến khi máu chảy ra. Jibril đau nhíu mày, hơi hé miệng, lập tức cái lưỡi giảo hoạt liền thừa cơ xông vào quấy phá. Môi đau đớn, lồng ngực nghẹn lại, Jibril khó chịu đấm vai Lucifer muốn đẩy ra. Lucifer không tốn nhiều sức tóm lấy đôi tay lộn xộn khóa vào bên hông. Khi tách ra, cả hai đã thở gấp. Lucifer tiếc nuối cắn nhẹ môi Jibril, day nhẹ chóp mũi, âm thanh khàn khàn dụ hoặc. “Jibril, yêu ta không?” Jibril run rẩy, mím môi. Lucifer than nhẹ, tiếp tục nói. “Jibril, theo ta đi.” Jibril cười. Không phải nụ cười mỉm của trăm vạn năm qua, mà là một nụ cười xinh đẹp nhất trên thế gian, làm Lucifer một chốc ngơ ngẩn nhìn. Lucifer sung sướng chờ đợi lời đồng ý. Nhưng khi đôi môi mở ra thì… “Không.” Jibril vẫn đang cười, nụ cười thánh khiết. Sắc mặt Lucifer từ vui vẻ chuyển sang tối tăm. Hắn nghiến răng, nắm chặt tay lại buông lỏng, liên tục khoảng ba lần, gằn từng tiếng. “Lập lại một lần nữa.” “Không đi.” Jibril vẫn cười đến hoàn mỹ, nhưng giọng nói trở nên khô khốc. Chỉ hai chữ, cần rất nhiều cố gắng mới có thể thốt ra. Gió lốc nổi lên tàn bạo cuốn tung những nụ hoa kiều diễm yếu ớt bay lên không trung. Gió không thể át đi âm thanh lạnh lùng. “Sẽ có một ngày ngươi đến bên ta, Jibril.” Xung quanh tĩnh lặng lại, một giọt nước tinh khôi rơi vào cánh hoa trắng. Đó là giọt sương sớm? Hay là…… TV………………………………………… ……………..TV Đó là trận chiến đau thương. Máu nhuộm đỏ không gian. Màu trắng tinh khiết thành biểu tượng chết chóc. Tứ Đại Thiên Sứ đứng thành hàng ngang trước thần điện của Thượng Đế, chờ đợi đội phản quân tiến đến. Lucifer xuất hiện. Hắn đi một mình, ngạo nghễ nhìn các Thiên Sứ căng thẳng nắm vũ khí phòng thủ. Jibril cảm nhận được sự tồn tại của Lucifer ngay khi hắn xuất hiện. Cho dù toàn thân Lucifer nhiễm đầy máu Thiên Sứ, cho dù Lucifer thay đổi thành ác ma, Jibril vẫn nhận ra được hắn. Thiên Sứ đứng bên tay phải Jibril, Jophiel lạnh lùng nói. “Từ lâu ta đã nghi ngờ ngươi. Là Thiên Sứ lại ham muốn giết chóc, trên chiến trường ngươi không khác nào ác quỷ. Ta đã đoán được ngươi rồi sẽ sa đọa.” Thiên Sứ đứng bên tay trái Jibril, Raphael chán ghét nói. “Hắn không còn là Thiên Sứ! Nhìn xem! Đôi cánh màu đen! Đó là dấu hiệu phản bội Thiên Đàng!” Đứng bên cạnh Raphael, Thiên Sứ Remiel hét lớn. “Phản đồ! Chịu chết đi!” Lucifer lên tiếng, âm thanh bình thản như đang trong yến hội mà không phải giữa cuộc chiến sinh tử. “Jibril, muốn giết ta?” Nghe vậy, Jibril cơ thể hơi chấn động, không ai nhìn thấy trừ Lucifer. Khóe môi hắn cong lên, trong con ngươi tia sáng tím nhấp nháy. Bàn tay nắm chặt, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh cứng của quả cầu thủy tinh, Jibril hít thở sâu, mỉm cười. “Ta là Jibril, một trong Tứ Đại Thiên Sứ.” Vì cái tên Jibril, Tứ Đại Thiên Sứ… Phải tiêu diệt phản đồ Lucifer Không thể rời khỏi Thiên Đàng. Thật xin lỗi. Ta không thể cùng ngươi, Lucifer. Bởi vì ta đã không còn có thể bay. Đôi cánh tự do là cái giá phải trả đã phản bội Thượng Đế. Cho nên, Lucifer, ngươi đang chờ đợi cái gì? Hãy vung kiếm lên, vượt qua xác của ta, chiến thắng Thượng Đế, thống lĩnh ngôi cao, trở thành đấng toàn năng vĩ đại. Tội lỗi của ta, tội lỗi của ngươi, hãy để ta một mình gánh chịu tất cả. Lucifer, ta không biết, cảm giác này gọi là gì? Trận chiến không xảy ra như tất cả chờ đợi. Lucifer nhếch môi cười khẽ. “Ngài Lucifer, chúng thuộc hạ đã sẵn sàng chiến đấu.” Từ đằng xa một Thiên Sứ dẫn theo phản quân bước nhanh đến thần điện. Jibril nhận ra giọng nói đó là Metratron. Metratron luôn đi theo sau lưng Lucifer, từng thẳng thắn nói ra Metratron kính ngưỡng chính là Lucifer mà không phải đấng sáng tạo ra mình, Thượng Đế. Quả nhiên Metratron là trợ thủ đắc lực cho Lucifer trong trận chiến. Nắm chặt vũ khí, Jibril sẵn sàng đón nhận cái chết. Thượng Đế đang suy yếu, Tứ Đại Thiên Sứ đều cảm nhận được điều đó, Lucifer cũng không ngoại lệ. Đây là cơ hội duy nhất, hắn nhất định không bỏ lỡ. Một trận gió nhẹ thổi mái tóc vàng bay lên. Một thứ ấm áp chạm nhẹ bờ môi. Raphael gầm lên giận dữ. “Lucifer! Ngươi làm cái gì?!” Lucifer cong lên khóe môi, quay người bước đi. Remiel lớn giọng nói. “Phản đồ! Ngươi muốn trốn?!” Lucifer ngừng lại, nghiêng người, lạnh lùng ánh mắt làm ba Đại Thiên Sứ không tự chủ được rùng mình. Hắn cười nhạt. “Các ngươi và ta biết phần thắng thuộc về ai. Cho dù ta không ra tay, Thiên Đàng rồi sẽ sụp đổ. Hãy nhớ kỹ, từ nay ta gọi là Satanel. Ta ở Địa Ngục chờ các ngươi.” Lucifer cùng phản quân bay đi, để lại câu nói giống như nguyền rủa. Từ đó, cái tên Lucifer trở thành cấm kỵ. Các Thiên Sứ không hề đề cập chuyện liên quan đến hắn. Thiên Đàng nhanh chóng lãng quên từng có một Thiên Sứ tên là Lucifer. Nhưng tất cả chỉ là biểu hiện giả dối. Thiên Sứ đang dao động. Vì hình ảnh một Lucifer tự do can đảm chống lại đấng toàn năng.
|
Tình yêu là gì? Muốn lao vào vòng tay ngươi Nhưng đôi chân không thể cất bước Thiên Sứ không như con người có thể mơ. Nhưng từ sau trận chiến, Jibril luôn nằm mộng. Jibril không phân biệt được đâu là giấc mơ đâu là tiên tri. Trong mơ, Jibril nhìn thấy hình dáng Lucifer. Từng đường nét trên cơ thể đều hoàn mỹ. Hắn cao hơn chàng hai cái đầu, mái tóc màu đen cột lên cao thả dài xuống phần eo. Khuôn mặt hơi gầy. Mắt hắn rất đặc biệt, trong màu đó ẩn dấu sắc tím. Nhưng chốc lát sau màu mắt đột nhiên biến đổi, mắt trái màu tím, mắt phải màu đỏ. Môi hắn mỏng, hơi hơi mím lại, màu môi đỏ như ánh chiều tà. Khi cười, toàn thân hắn sáng lên hào quang thần thánh. Trong mơ, Lucifer luôn hướng về Jibril nở nụ cười. Cánh tay mạnh mẽ kéo Jibril vào khuôn ngực rắn chắc. Đôi môi như có như không chạm vào vành tai Jibril. “Jibril, yêu ta không?” Trong mơ Jibril vẫn đeo mặt nạ hoàn mỹ, không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, mỉm cười. Khuôn mặt đẹp bỗng trở nên vặn vẹo. Màu đỏ xâm chiếm màu tím như muốn cắn nuốt kẻ đối diện. Đôi tay ghì chặt như muốn bóp nát thân thể ôm trong tay. Rồi đột nhiên tất cả trở nên tĩnh lặng. Vòng tay rời xa. Lucifer biến mất trong sương mù. Jibril không thể cất bước đuổi theo, bất lực vươn tay như muốn níu giữ điều gì. Tới khi đó, Jibril sẽ giật mình tỉnh giấc. Tay sờ mặt, ướt đẫm. Từ đây về sau chỉ có thể gặp trong mộng Tỉnh dậy lệ ướt đẫm mi Hốt hoảng quay đầu tìm kiếm bóng dáng thân quen Không gian lạnh lẽo thấm nhập tận xương Bàn tay vô hình vò nát trái tim Ấn chặt lồng ngực có thể ngừng đau không? Thời gian không tiếng động trôi qua. Đã là bao lâu? Một trăm năm, hai nghìn năm, hay ba vạn năm? Những lúc cùng Michael nói chuyện. Những lúc giật mình tỉnh giấc mộng. Jibril mới có cảm giác còn sống. Tim vẫn đập, lồng ngực sẽ cảm giác đau. Nhớ ngươi, nhớ ngươi, nhớ ngươi Muốn nhìn thấy ngươi Muốn cảm nhận ấm áp của ngươi Có một ngày, Jibril ra khỏi thánh điện. Đi nhanh qua hành lang dẫn đến cổng trời thông xuống mặt đất, quả nhiên cảm nhận được Michael đang ở đó. Lần đầu tiên Jibril không giữ được bình tĩnh, vội vàng ngăn lại bước chân Michael. “Michael! Michael! Đừng đi có được không?!” “Đại Thiên Sứ Jibril, vì sao ngài ngăn cản tôi xuống nhân gian ngày hôm nay? Ngài là một trong Tứ Đại Thiên Sứ, có phải con mắt tiên tri đã cho biết điều gì đó?” Từ khuôn miệng xinh đẹp thoát ra giọng nói thanh như tiếng ngọc khua. Bởi vì lần đi này, Thiên Đàng sẽ mất đi một Thiên Sứ. Jibril cũng mất đi người cùng trò chuyện. Nhưng Jibril không thể nói ra lời tiên tri, càng không thể thay đổi định mệnh. Michael không phải Lucifer. Lucifer là một ngoại lệ. Jibril luôn chờ đợi trả giá cho việc dung túng tà ác hủy diệt sinh mệnh. Nhưng dù biết không thể thay đổi, vẫn muốn làm chút gì đó. Thời gian dài chỉ có Michael làm bạn, cho dù thật sự vô tâm, Jibril vẫn không cách nào bình thản để mất đi Michael. “Michael, ta không thể nói, vì sẽ phạm vào luật cấm gây xáo trộn trời đất. Nhưng với khả năng tiên tri chỉ thua ta, một trong Tứ Đại Thiên Sứ, chắc cậu cũng đã linh cảm được chút gì rồi chứ?” Jibril gợi ý, cố gắng trong khả năng ngăn cản Michael. “Tôi chỉ cảm thấy tim đập mạnh. Thứ linh cảm đó thúc giục tôi hôm nay nhất định phải đi.” Thanh âm đáp lại bằng phẳng không mang theo tia cảm xúc Jibril không cười nổi, miễn cưỡng phất tay. “Nếu là vậy…thì hãy đi đi.” Michael nghi hoặc nhìn Jibril một lúc rồi tung cánh bay qua những áng mây trắng trôi bềnh bồng, vượt cổng trời thông tới mặt đất. Jibril thẫn thờ nhìn phương xa, thở dài nói nhỏ. “Lẽ nào số phận thật không thể thay đổi?” Dù biết không thể làm gì, Jibril vẫn không yên tâm về Michael. Jibril quyết định rời khỏi Thiên Đàng nhìn Michael, đúng hơn là nhìn kẻ trong số mệnh của Michael. Jibril thầm quyết định bằng trong khả năng giúp cho Michael ít chịu khổ sở. Jibril cho dù biết được tương lai của thần-người-quỷ, nhưng lại không biết số mệnh của mình. Khi Jibril vượt qua cổng trời, là lúc bánh xe định mệnh chậm rãi lăn bánh. TV………………………………………TV Bầu trời trong xanh, Jibril thả lỏng mặc cho gió nâng mình trôi bềnh bồng. Đột nhiên một đôi tay ôm lấy Jibril. Jibril vẫn như cũ nhắm mắt, bởi vì đã biết vòng tay kia thuộc về ai. Âm thanh mang theo đùa cợt truyền vào tai Jibril. “Ta đã biết Jibril sẽ trở về trong vòng tay ta.” “Satanel.” Cắn nhẹ vành tai Jibril, Lucifer hơi giận nói. “Là Lucifer.” Jibril cười, thuận theo nói. “Lucifer. Ta lo lắng Michael nên mới xuống đây.” Lucifer hơi nhíu mày, có chút không vui cắn mạnh vành tai làm Jibril đau kêu. “Michael, tiểu Thiên Sứ luôn chạy tới tìm ngươi?” “Michael năng lực chỉ thua Tứ Đại Thiên Sứ.” Jibril sửa đúng. “Chúng ta lâu như vậy chưa gặp nhau, đừng nhắc đến ai khác.” Lucifer thổi hơi vào tai Jibril. Jibril rùng mình, cười cười mặc hắn quấy rối thân thể mình. Nhắm mắt lại, toàn thân bao vây trong ấm áp, cảm giác thật thoải mái. “Jibril, yêu ta không?” Giọng Lucifer mơ hồ. Jibril hoang mang cau mày. Muốn giống như lúc trước không đáp lời, từ chối hắn. Nhưng nhớ tới giấc mộng, không thể thốt ra âm thanh. Tay Lucifer siết chặt hơn, như muốn dung nhập Jibril vào cơ thể mình. Hắn cười nói. “Jibril, chúng ta đánh cuộc đi.” “Cái gì?” Jibril không hiểu hỏi lại. “Ta nghĩ sức mạnh tình yêu chiến thắng Thượng Đế. Ta muốn xem tình yêu có thể biến đổi Thiên Sứ không? Nếu Michael rơi vào tình yêu, Jibril phải theo ta đi. Nếu Michael cuối cùng vẫn chỉ là con rối của Thượng Đế, vậy ta sẽ theo Jibril, vĩnh viễn không xa rời.” Đây là đánh cuộc không công bình. Dù thắng hay thua, Jibril vẫn phải cùng Lucifer. Không hiểu tại sao, Jibril lại gật đầu nói. “Đồng ý.” Nụ cười trên môi Lucifer càng mở rộng. Hôn nhẹ vào mặt Jibril, tiếng cười thỏa mãn theo gió bay xa. “Ta chờ mong kết quả.” Jibril để gió vuốt ve toàn thân, hơi thở dài, quay về Thiên Đàng. TV………………………………………… ………TV Thời gian qua đi có lẽ là rất lâu dài cũng có thể chỉ một cái chớp mắt. Trong thánh điện yên tĩnh, khu vườn thoáng chốc xáo động bởi lốc xoáy đen. Từ trong tối tăm bước ra một người. Không, phải nói là một Thiên Sứ, sau lưng có đôi cánh đen, mắt đỏ bên trong ẩn giấu sắc tím. “Ngươi thua.” Jibril lẳng lặng ngồi trên ghế, thản nhiên cười. “Đúng vậy. Muốn ta đi đến đâu?” Lucifer cũng cười, hàm răng trắng hơi nhọn sáng loáng dưới ánh nắng. “Tới Địa Ngục.” Jibril đứng dậy, bước chính xác đến trước mặt Lucifer, giơ tay phải ra. “Vậy đi thôi.” Lucifer không nắm lấy bàn tay giơ ra mà ôm lấy vòng eo Jibril, xoay tròn thân hình, gió lốc mạnh mẽ như muốn xé nát xung quanh vật thể. Chốc lát sau tất cả trở về yên tĩnh. Khu vườn vẫn tràn đầy hoa, chỉ là thánh điện đã mất đi chủ nhân. Tình yêu là gì? Yêu cảm giác ra sao? Thế nào mới gọi là yêu? Nghĩ về ngươi, muốn bảo hộ ngươi, muốn ngươi ở nơi vươn tay có thể ôm lấy End mask 1
|