Ranh Giới (otakugirl)
|
|
Cuộc sống cứ như là một phép màu,anh đến bên cô như một làn gió nhẹ.Anh luôn bên cô mỗi khi cô buồn,luôn chăm sóc cho cô ân cần chu đáo.Đối với cô anh như là một thiên thần hộ mệnh.Thời gian trôi qua từ những hành động của anh làm cho con tim cô thổn thức.Dần dần tình cảm của cô dành cho anh cứ dần lớn lên,mỗi lần nhìn anh cô đều cảm thấy trong lồng ngực mình rạo rực cô cứ ấp ủ thứ tình cảm đó mãi cho đến một ngày cô quyết định bày tỏ tất cả với anh vào ngày sinh nhật của mình. ".....8-12:Còn hai ngày nữa thôi là mình sẽ bày tỏ với anh.Không biết anh có thích món quà mình làm không nhỉ?Mà tại sao dạo này mình ít gặp anh quá! 9-12:Hôm nay mình sẽ nhắn tin mời anh đến.Hồi hộp ghê,tim mình cứ đập thình thịch như muốn nổ tung ra vậy. Mình đã gửi tin cho anh rồi bây giờ mình sẽ đi sửa soạn thật tốt cho ngày mai<3 10-12:Tối qua mình không thể ngủ nổi a~~ mắt mình có cuồng thâm rồi này. Mình đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi,còn 40 phút nữa là đến giờ hẹn tay chân mình run quá! .............. 25-12:Hôm ấy anh không đến.Chẳng lẽ anh dận mình sao?Hôm nay mình đã làm một bữa tiệc nhỏ,dù thế nào đi nữa mình cũng phải nói với anh mọi việc.Nhưng đã một tháng rồi mình không thấy anh đâu không biết có chuyện gì không nhỉ? 26-12:Anh không đến. 27-12:Anh không đến. 28-12:Anh không đến. 29-12:Mình đã cố liên lạc với anh nhưng không được.Hôm nay mình sẽ đi tìm anh. 30-12 31-12 01-01 02-01 Kể từ ngày hôm ấy không có ai viết vào quyển nhật kí đó nữa. Ngày 29 tháng 12 cô đi tìm anh từ nơi này qua nơi khác.Cô đến những nơi mà anh và cô hay cùng đi,tìm đến mọi nơi mà anh đã từng dẫn cô đến ... nhưng anh không ở đó.Lúc này cô chợt nhận ra ,cô chẳng biết gì về anh cả.Anh luôn biết cô thích gì,muốn gì.Anh luôn biết cách an ủi cô,anh luôn đến bên cô mỗi khi cô cần dù ở bất cứ nơi đâu..Nhưng cô thì lại không biết gì về anh cả.Cô thấy mình thật ích kỉ và ngu ngốc đến cả người mình yêu mà không rõ.Phải rồi ....phải rồi ..cô sẽ đi hỏi những người xung quanh.Phải rồi tên anh ấy ........ tên anh ấy .....là gì nhỉ?Cô nắm chặt bàn tay đến bật máu,từng giọt nước nóng hổi khễ rơi.Cô ........ đang khóc vì cái gì..Bây giờ đến cả khuôn mặt của anh ấy cô cũng chẳng thể nhớ ra,cô chỉ biết là mình đã từng yêu một người con trai rất sâu đậm.Cô quỳ sụp xuống mà khóc,tại sao..tại sao tim cô lại đau như thế này? ngay lúc này bên cạnh cô có một người con trai cũng đang khóc.Anh cố gắng chạm vào cô nhưng không thể.Anh bất lực nhìn và gọi tên cô nhưng cô chẳng thể nghe thấy.Cô cứ ngồi đó khóc,anh vẫn ở đó,tuyết rơi dày,...Cô lịm dần đi trong cái lạnh,trước khi ngất cô chợt nhớ ra: Anh đã chết
|
Anh đã chết! Cô đã nhớ ra tất cả mọi chuyện.Phải rồi anh đã chết.tuyết cứ rơi rơi mãi,cô cứ chạy đi tìm anh giữa khoảng không vô định trong cơn mê,tìm kiếm hình bóng hình bóng của người con trai mà cô yêu nhất,tìm kiếm một người con trai không còn tồn tại trên cõi đời này,tìm kiếm một người con trai mà cô sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại.Cô cứ tìm,tìm mãi.Rồi cô lại bất bực bật khóc.Dù biết rằng anh đã chết nhưng cô vẫn muốn được nhìn thấy anh,được gặp anh để nói với anh rằng cô yêu anh nhiều lắm.Giá như,giá như cô có thể đem anh ấy quay trở lại,giá như việc đó không xảy ra và cướp mất anh.Giá như.....Cô cần phải làm gì đó,phải tháo gỡ những sởi chỉ kí ức.Cô cảm nhận được những đường chỉ đang kết nối giữa cô và anh.Cô thấy anh đang đứng chờ cô giữa đồi hoa bỉ ngạn,cô lại nhớ ra đó là nơi cô gặp anh lần đầu tiên lúc cô còn là một cô bé 10 tuổi. Thời gian,cô muốn thời gian quay trở lại,cô muốn cứu anh bằng bất cứ giá nào,cô không muốn anh phải chết. "Làm ơn!Hãy cho tôi gặp anh ấy thêm lần nữa!" ..............
|
-Tick Tok!Tick Tok! Bên tai cô văng vẳng tiếng đồng hồ,những tiếng kêu đó cứ to dần lên từng chút một rồi tiếng chuông vang lên 9 tiếng và tắt.Cô bừng tỉnh dậy.
|
Giữa đồi hoa bỉ ngạn bát ngát,từng cánh hoa đỏ chập chờn trong gió trông giống như một tấm thảm đỏ rực,như ngọn lửa bừng cháy thiêu đốt cô đó là những ngọn lửa từ địa ngục.Cô cảm thấy sợ hãi,cô bật dậy và chạy.Cô chạy mãi chạy mãi cho đến khi vào rừng.Cô chạy lao đi như một con thỏ tội nghiệp mặc kệ những cây gai những que nhọn đâm vào da thịt đến bật máu.Cô cảm thấy như được cứu sống khi nhìn thấy một con đường nhỏ. -Hộc....hộc ...hộc...... Cô ngồi dựa vào gốc cây bên đường để bình tĩnh lại rồi cô chợt nhận ra .....đây không phải là giấc mơ.Cô khẽ chạm vào vết thương trên tay mình. -Đau! Nhưng theo cô nhớ thì cô đã ngất đi ở trên nền tuyết vào lúc đang đi tìm anh,vào lúc đó cô nhớ ra Anh đã chết.
|
|