Lớp Học Tưng Tửng
|
|
Chương 24: Chap Tào Lao Phòng tụi nó -Mệt quá mấy má ơi… phù.. phù… Cả đám tụi nó sau màn rượt nhau vòng vòng đã về phòng nghỉ ngơi xơi đồ ăn lấy sức trở lại. Người ai cũng ướt đẫm mồ hôi, mũi miệng thở phù ra nhưng vẫn cười tươi tinh nghịch. Nó bước đến chỗ mấy giỏ đồ lúc nãy cô hầu đem vào. Đầy đủ mọi thứ cần cho sinh hoạt hằng ngày, có quần áo, giày dép, dụng cụ cá nhân… Nhưng thôi mấy thứ đó bỏ qua, lo cho cái bụng mình trước đã. Nó nghĩ vậy rồi nhanh tay lấy thức ăn trong chiếc thùng to ra, đồ ăn tràn ngập cả bàn. Cũng vẫn nguyên liệu chính là chuối nhưng giờ thì có thêm thịt cá… cho phong phú rồi. Nó vừa xếp ra bàn là những con mắt thèm thuồng ham muốn xung quanh đó đã trỗi dậy và nhanh chóng lê xác sang bàn ăn, tất nhiên là bao gồm luôn Heo cô nương nữa chứ (lúc nãy rượt tụi này nên kím cớ về luôn ấy ) -Hú hú, lộn chỗ rồi gái à! Mini nhanh chóng xua đuổi khi Heo vừa xách mông lên bàn ăn. Lúc nãy ăn một mình nguyên mâm để mặc cho tui đói khổ rình mò bên ngoài rồi bây giờ chen vào nữa à, đâu có dễ vậy chứ! -Mắc gì lộn hả bấy bề? Heo trề miệng cãi lại, đừng hòng tranh ăn của ta nha chưa, với đồ ăn là giành đến cùng à -Ngộ nhớ là hồi nãy Nị ăn rồi á! -Thì giờ ăn chung mấy bạn nữa cho có tình cảm -Á thôi thôi, tui tình cảm dạt dào rồi, hông cần thêm nữa đâu bạn -Tánh kì! Giờ cho ăn không? -Nồ nố nô nô nô -Còn cái này sao bây bì? Heo vừa nói vừa móc trong túi ra một chiếc Cphone mới cóng giơ giơ trước mặt Mini. -Á đù, không phải dạng vừa đâu nheeeee Thật công hiệu! Mini vừa nhìn thấy đã đổ ngay, hai mắt lấp lánh, đổi ngay giọng ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất có thể ra hỏi Heo -Hihi, ở đâu vậy bạn yêu dấu? -Lúc nãy tụi bây chạy trước, thái tử kéo tao lại đưa, nói là cho tiện liên lạc í! -Hihi, bạn Heo xinh đẹp cho tui mượn được hông? -Để suy nghĩ lại coi, nãy ai hông cho tui ăn ta? -À ha ha, đồ ăn còn quá trời nè, ăn đi ăn đi -Vậy phải được hông! Điện thoại nè cục cưng, lấy chơi đi Heo chỉ cần nghe mấy chữ đó là lập tức quăng điện thoại cho Mini rồi nhảy tót lên ghế bắt đầu chuyên môn ăn của mình trước những cái lắc đầu ngao ngán… Ăn xong, bước tiếp đến là màn thay đồ đạc. Lục tung đống áo quần lúc nãy, tụi nó cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình ưng ý. Từng người một vào phòng tắm và bước ra với tâm trạng thoải mái sạch sẽ khi thay xong bộ đồ từng lăn lộn từ “trên kia” xuống “dưới đây” -Cũng không tệ! Mini nhanh chóng phán ngay khi vừa ra khỏi phòng tắm, kể ra chất lượng quá ok ấy chứ, đồ Hoàng cung thì không thể tệ được. Nhưng ở Chuối quốc mà, đâu khi nào thiếu chuối đâu, đồ đứa nào cũng có hình chuối, không lớn thì nhỏ, không chuối xanh cũng chuối vàng, không trên quần cũng ở áo… -Thôi, qua chỗ mấy cha kia nhanh đi! Nó lên tiếng hối cả đám qua bên kia, xem thử mấy người đó ăn ở ra sao, ốm mập hơn được chút nào sau mấy tiếng chưa gặp mặt không nữa. Vừa đẩy 3 người kia ra khỏi phòng, nó vừa đóng nhanh cửa lại, rất gấp gáp! -Ta nói, xa nhau mấy tiếng mà nôn nóng còn hơn sắp kiếm được tiền vậy hà, tình yêu thiệt là kì diệu mà Sữa nhìn nó rồi buông mấy câu chọc ghẹo. Bởi, có mình Sữa nhà ta là rảnh rang chú ý đến tâm sinh lý của nó thôi, hai người kia bận hết rồi. Mini bận tìm hiểu em điện thoại dấu yêu, còn Heo, chắc là bận suy nghĩ về Tồ, mặt nhỏ trông cứ buồn buồn làm sao ấy. -Tình yêu gì ở đây, ý cưng muốn nói gì, vào thẳng vấn đề đi rồi chị tiếp? -Nói phông lông, ai có lông thì biết à! -Mini, con gì có lông? Nó ngoảnh mặt về phía Mini_ người nãy giờ vẫn chú tâm vào chiếc điện thoại mà không quan tâm gì đến vấn đề xung quanh. -Con khỉ, thấy trong trang wed giới thiệu Chuối quốc có sở thú nữa đó, mày định đi thăm hở? Rất tỉnh, Mini trả lời rồi tiếp tục mò mẫn chiếc Cphone kia. Còn nó nghe xong thì hí hửng quay lại cười với Sữa -Nãy giờ chắc mấy bạn monkey ấy nhột lắm ha? Sữa cũng nghiên cứu tình yêu của khỉ nữa hả, muốn qua sở thú tìm một anh khỉ về gầy dựng tình cảm hông, tao kêu Mini xem địa chỉ sở thú cho? -Con cún… -Í, chuyển gu sang tới cún rồi á hả, chắc ở đây cũng có nhiều chủng loại ày chọn nha! -Hừm, đợi đó! Biết không thể nào cãi lại, Sữa liền bước đi chỗ khác ngay để phòng tránh hậu quả đáng tiếc về sau từ miệng nó, quá đáng sợ mà Nó nhìn Sữa cười đắc thắng rồi hướng qua hối thúc những người kia. Bất chợt nó nhìn sang Heo, gương mặt nhỏ vẫn còn đượm buồn. Nó bước lại gần Heo hơn, nhìn nhỏ hỏi -Đi ổn không? -Được, con ổn. Heo nghe nó hỏi thì ráng nở nụ cười ra, cố tình cho thấy mình không sao. Nhỏ sợ, không biết sẽ làm gì khi gặp Tồ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tâm lí người ta vẫn chưa được chuẩn bị sẵn sàng. Nhỏ không muốn qua đó, ít nhất là cho đến lúc này. Nhưng có lẽ có trốn tránh thế nào thì cuối cùng rồi cũng sẽ đối mặt thôi, chi bằng cứ coi như bình thường ngay từ đâu, hi vọng giữa hai người vẫn vậy, không có gì làm đổi khác… -Vậy thì dẹp liền cái mặt nãy giờ của con đi, let xì go! … Phòng bên kia -Xao chình, xao chình!!!!!!!!!!!!! Vừa bước đến cửa nó đã cất giọng thánh thót lên ngay. Cứ như sợ ai giành mất quyền nói của mình không bằng -Qua đây chi cún? Hắn chào đón nó bằng câu nói cực kì dễ thương, một câu hỏi có tác dụng làm tăng máu não và khả năng phun trào của con người ta nhất có thể -Coi mày chết chưa, tao chôn giùm! -Cảm ơn lòng tốt nha, tao còn sống -Vậy thôi tao về, tưởng chết qua thăm thôi -Thôi đi, nhớ tui nói đại đi, lòng vòng làm gì người ơi. -Tự nhiên muốn ói ghê, ở đây có thao hông? -Không, ra ngoài kia mà phun trào đi cún! -HAI NGƯỜI NÀY, ĐỂ TUI VÔ ĐƯỢC CHƯA? Mini ở ngoài la vào, dẹp ngay đám cãi nhau phiền phức này. Thiệt tình, hai người này cãi nhau mà đứng trước cửa chắc năm sau người ta mới vào được trong quá -Thương nhau lắm cắn nhau đau mà! Nó vừa né qua khỏi cửa thì Sữa lại đâm tiếp thêm một câu khác nữa, hình như Sữa tỉ tỉ vẫn chưa phục chuyện lúc nãy mà … … … End chap 24 Hello tất cả mọi người, tác giả đã trở về sau một à không nhiều ngày ẩn danh giang hồ đây. Sau thời gian chăm chỉ ôn thi và bung lụa sau thi tui đã trở lại với mọi người :) hi vọng đừng ai quên tui nha Có nhiều bạn cmt cho tác giả nhưng mà do cái điện thoại tui sáng nắng chiều mưa trưa lâm râm tối ẩm thấp nên nhiều khi không cmt lại được, mong mọi người thông cảm cho tác giả nha. Cảm ơn tất cả đã đọc và cmt ủng hộ cho tui, cảm ơn nhiều lắm ạ!!!
|
Chương 25: Tụ Tập -Í em là sao? Nó liếc Sữa, người vẫn đang cười đầy ẩn ý đằng kia, có vẻ cũng chuẩn bị tinh thần xong xuôi hết rồi -Ài, đâu có gì, chỉ là nói hai người nào đó thương nhau thì thôi cãi nhau đi hà. -Hai người nào? -Thôi người ta tự hiểu mà, nói chi nhiều. Dzô chủ đề chính đi má! -Xá, tạm tha cưng đợt này à! Nó bỉu môi rồi bước lên chiếc giường gần đó ngồi. Tranh thủ nhìn sang Tồ bên chiếc giường đối diện, Tồ hơi cúi mặt xuống, hình như không hề chú ý đến chuyện nãy giờ. Nhìn dáng vẻ lúc bây giờ cứ như vừa thất tình về vậy, không quan tâm mọi thứ xung quanh, đầu óc thì vẫn quay cuồng với những luồng suy nghĩ. Chắc hẳn vẫn chưa tìm ra được câu trả lời nào cho phù hợp với tình huống hiện tại, vẫn thu mình với cái quá khứ lúc nhỏ. Lúc này, có lẽ phải cần một thứ gì đó đủ quan trọng để đưa Tồ về với hiện thực, với những quyết định thật chính xác… -Quêy! Nó gõ gõ vào tay Hero, lúc này đang đứng gần đó, miệng gọi khẽ rồi hướng ánh mắt ra hiệu. Ngay lập tức, Hero nhìn sang chỗ nó chỉ và cũng hiểu được ý định của nó, cậu gọi lớn: -Tồ! -Tao đi ra ngoài chút… Bỗng nhiên, sau tiếng gọi, Tồ đứng lên và bước ra ngoài. Nãy giờ Tồ vẫn biết đến sự hiện diện của tụi nó chứ, nhưng lại sợ đối mặt hơn ai hết, sợ một lát nữa thôi, mọi người lại đề cập đến những chuyện lúc sáng nữa. Những câu chuyện ấy Tồ không muốn nghe, vì nó chỉ làm rối thêm mà thôi, không giúp gì được lúc này cả. -Cái thằng này, mày đứng lại coi! -Kệ nó đi! Hắn lên tiếng sau khi Hero vừa cản Tồ, cho Tồ ra ngoài đó ít nhiều cũng hít thở được khí trời, sáng giờ cứ giam mình mãi trong phòng mà. Cả đám nhìn Tồ mà thở dài, ai cũng hiểu chuyện gì xảy ra duy chỉ một người không hiểu. Heo đứng ngay trước cửa ngớ người ra, lúc nãy Tồ đi ngang không hề nhìn nhỏ lấy một cái. Nhỏ nhìn mãi đến khi Tồ đi khuất rồi quay vào phòng, ai cũng nhìn nhỏ, nhỏ có làm gì sai sao? Sao mọi người ai cũng kì lạ vậy nè? Nói rồi cả đám cũng cho qua, tập trung lại kể chuyện ăn ngủ sáng giờ, kể luôn cả chuyện đi rình Heo hẹn hò với thái tử… Có vẻ ở trong hoàn cảnh nào thì tính nhiều chuyện vẫn luôn đi theo nhỉ? -Có một ngày thôi mà quá chừng chuyện, không biết còn bao nhiêu nữa ha? Rút cuộc thì Sữa cũng đưa ra cái kết luận khiến cả đám ai cũng trầm ngâm -Vậy là mình rớt xuống đây một ngày rồi đó hả? Sao nó dài quá à? Heo đột nhiên hỏi tụi nó, không khí lại tiếp tục chùng xuống, mọi người đều chìm trong im lặng, ai nấy nghĩ về một hướng, nhưng chung nhất vẫn là lo đến mọi chuyện “trên kia” -Chắc giờ này ai cũng đi tìm tụi mình ha? -Ùm, cả ngày rồi mà. Mini hỏi, nó trả lời. Tự nhiên mắt ai cũng cay cay. Không biết khi nào tụi nó được về nữa, tên Thái tử ấy rồi có đưa quyển sách chỉ đường về cho tụi nó không? Nếu tụi nó cứ mãi ở đây thì ba mẹ sẽ như thế nào, rồi còn cả bạn bè thầy cô nữa? -Nhớ mẹ quá… giờ này mẹ tao luôn nhắc tao đi ngủ sớm, nếu còn ở chỗ cắm trại thì mẹ tao đã điện thoại nhắc tao nữa rồi… Bỗng Mini khóc, nhỏ nói mà nấc trong những giọt nước mắt. Rồi cả Heo cũng khóc theo. Nó bước tới, ôm chầm lấy hai nhỏ bạn, ngoài miệng vẫn cố gắng an ủi nhưng trong lòng thì nghẹn ngào chực khóc theo. Ba mẹ nó đi công tác nhiều, cũng ít khi ở nhà lắm, nhưng mỗi lần nó đi chơi xa ba mẹ nó luôn gọi điện hỏi thăm đủ kiểu. Giờ này, ở đó, ba mẹ nó đang làm gì, họ không liên lạc được chắc lo lắng phát bệnh mất… Hai thằng con trai vẫn ngồi đó nhìn tụi nó mãi. Biết làm sao được, con trai đâu thể yếu đuối, phải mạnh mẽ để tụi con gái thấy mà tin tưởng chứ. -Nín đi tụi bây… rồi cũng sẽ về nhà được mà… tụi mình phải có niềm tin chứ, khóc đâu có giải quyết được gì đâu.. Sữa nói rồi cũng bước đến chỗ tụi nó, hai người kia cũng bước lại theo. Vỗ vỗ vai nhau an ủi, rồi cả đám cũng nhìn nhau, ráng hé môi cười, chung tay lại như thể hiện ý chí, tin rằng một ngày gần thôi, tất cả sẽ về nhà an toàn *Rắc rắc* -Mình đang ngồi ở đâu vậy? -Trên giường chứ đâu. -6 đứa, cũng hơn 300kg phải hông? -Hơn 400kg mới đúng, còn đồ đạc tùm lum tà la trên đây nữa nè -Xuống lẹ má ơi, gãy giường gãy giường!!!!!!!!!!! *RẦM* -Hình như mày nói hơi sớm -Ờ, tao cũng nghĩ vậy Không cần biết đoạn đối thoại vừa rồi của ai đâu. Chỉ biết là bây giờ chiếc giường đã sập hoàn toàn với sức nặng của 6 con người gộp lại, sau những giọt nước mắt là một màn *hun* đất mẹ dzô cùng hoành tráng của các nạn nhân, thành thật chúc mừng -Mấy con chọ, bu bu chi đông vậy? Nó đứng lên, vừa xuýt xoa cái mông mình vừa la làng -Đứa nào bu trước, ẳng ẳng hoài Hắn cũng vừa đứng lên ngay lúc ấy, nhanh chóng đáp lại nó -….. -….. -….. …. -Có tin nhắn của thái tử nè bây!!! Mini la lên, nãy giờ té nhưng vẫn kè kè bên chiếc điện thoại, vừa hay tin nhắn tới, chắc là thái tử nhắn nhủ gì cho Heo -Đọc coi mày! -Ờm, tên đó nhắn “Ngày mai 7h em cùng mọi người đến điện Chuối Chiên nhé. Yêu em!” -Vãi thánh ấy, yêu yêu nữa. Nó nhún vai, bình phẩm một câu rồi lia mắt khắp phòng. Không ai ý kiến gì cả. -Vậy thôi về tụi bây, ngủ sớm mai tính tiếp nữa -Ùm Nói rồi bốn đứa kéo nhau ra về. Để 3 người kia đi trước, nó nán lại xách tay kéo hắn ra ngoài -Đi tìm thằng Tồ đi, kêu nó về -Biết rồi má. Mà nói dzụ con Heo đi chơi hồi chiều cho nó nghe hông? Tao nghĩ không, từ từ đi ha mày? -Tao cũng thấy vậy, đợi nó bình tĩnh xíu đi rồi hãy nói. Thôi tao về nha -Ùm, đi cẩn thận, coi chừng vấp con kiến té nha hông -Cún! Dzô ngủ đi, ngủ gặp ác mộng nhiều dô cho tao -Hahaha, thôi đi đi má, good night -Ùm, bye bye Đợi hắn nói được câu chào đàng hoàng xong nó cũng xách đít chạy về theo tụi kia, hi vọng ngày mai mọi chuyện đều ổn…
|
Chương 26: Tên Ấy Là Người Tốt! Sáng hôm sau, tụi nó đã sớm tập trung tại cửa điện Chuối Chiên, đợi xem tên Thái tử ấy muốn gì, mà tình hình bây giờ là điện chưa mở cửa. Đến 7h, đúng giờ hẹn, cửa điện đột ngột mở ra khiến Tồ đang dựa vào đó cũng mém ngã luôn vào trong. Tên thái tử từ trong nhanh chóng bước ra, niềm nở đón chào tụi nó: -Chào mọi người, đúng giờ quá hen! -Chính xác hơn là đến sớm 7 phút 23 giây. Sữa ngao ngán nhìn đồng hồ đáp lời, trong cuộc đời nhỏ ghét nhất là chờ đợi, huống chi với chừng ấy thời gian nhỏ có thể đọc thêm vài chương tiểu thuyết rồi. -Là mọi người đi sớm chứ, ta hẹn tất cả 7h mà -Hừm , nãy đứa nào hối đi sớm vậy? -Tao… Heo kế bên rụt rè lên tiếng, tên ấy nhìn thấy Heo càng vui vẻ hơn nữa, nhanh chóng bước đến kế bên hí hửng chào nhỏ: -Chào em!! -Hihi, chào! -Em ăn sáng chưa mà đến đây sớm vậy? -Chưa -Vậy vào đây, anh cho chuẩn bị sẵn rồi nè -Hihihi, cảm ơn! Nói rồi Heo chạy theo thái tử vào trong, con mắt sáng rỡ với bàn tiệc được dọn sẵn. Rút cuộc Sữa cũng hiểu được lí do Heo đòi qua đây sớm, đồ ăn thực sự có giá trị quá à! -Moi người cũng vào ăn đi, sao cứ đứng đó mãi thế? Thái tử quay đầu ra hỏi, rồi đám tụi nó cũng bước theo vào trong ăn uống vui vẻ- ngoại trừ Tồ. Đến sáng hôm nay thì tâm trạng Tồ vẫn cứ ủ dột như vậy, không khá hơn được tí nào. Nãy giờ nhìn Heo với tên kia nói chuyện thân mật như thế làm Tồ càng thêm khó chịu, không biết làm gì nên Tồ cứ nhìn chằm chằm mãi vào chỗ Heo và thái tử đang ngồi. Tuy chăm chú ăn nhưng đôi lúc Heo cũng len lén nhìn sang chỗ ai kia, biết Tồ nhìn mình nhưng không hiểu tại sao nên Heo cứ im lặng ăn uống cười đùa như bình thường. Ăn xong, Thái tử đề xuất đi chơi. Tụi nó cũng muốn tham quan nơi này nên hào hứng chấp nhận. Nghe tên đó kể, ngoài vườn hoa ra thì nơi này còn rất nhiều cảnh đẹp. Phân vân một lát tất cả quyết định đến Hồ Bánh Chuối- nơi Mini đề xuất khi tham khảo trên điện thoại hôm qua. Hồ Bánh Chuối Đây là một thắng cảnh rất nổi tiếng ở Chuối quốc, tuy không nằm ở trong cung nhưng khá gần, có thể đi bộ đến được. Hồ không lớn lắm, bù lại nước bên trong trong vắt, nhìn thấy hàng trăm loại cá thi nhau bơi đùa dưới ấy. Xung hồ là những khóm hoa đủ màu sắc mọc san sát nhau. Gần đó là những cây cổ thụ cực lớn, cành cây che mát hết cả vùng, trên mỗi nhánh cây to là một chiếc xích đu gỗ để mọi người ngồi đó thưởng thức cảnh đẹp. Còn trên các nhánh cây nhỏ hơn, người ta treo những quả bong bong trong suốt, bên trong đấy có một chú hạc giấy cùng vài ngôi sao nhỏ đung đưa trong làn gió nhẹ. Đám con gái tranh nhau từng chiếc xích đu xem ai ngồi gần nhiều bong bong nhất, còn tụi con trai thì đi lại gần bờ hồ hơn nhìn ngắm xung quanh. Vẫn những chiếc xe tấp nập, những con người vội vã, những bước chân nhộn nhịp như chỗ tụi nó, nhưng ở đây khác, bầu không khí trong lành và làm con người ta nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều. Đứng ngắm phố phường một hồi tụi hắn đều quay trở lại khi nghe vài tiếng bàn tán náo nhiệt bên chiếc xích đu của tụi nó… -Con heo bay kìa! Heo reo lên hí hửng khi bắt gặp hai con vật lạ đang đậu lại trên chiếc xích đu của nhỏ hót véo von -Có giống con heo đâu má, con chim mà! -Không phải luôn, con gì á, không giống heo cũng không phải chim. -Chứ con gì? Những tiếng bàn tán ấy cứ vang lên không ngừng khi tụi nó không thể nào xác định được đây là con gì. Thứ đó nó tròn tròn dài dài, hai bên là hai cái cánh nhỏ, không giống chim mà giọng cứ ríu rít mãi, thiệt khó đoán được thú tính của nó quá! -Hahaha, đây là con chim Chuối, còn gọi là Chuối bay nữa. Mọi người chưa từng thấy sao? -Chưa. Tên nghe hay ghê! -Hahaha Thái tử cười lớn, tên ấy giải thích cặn kẽ cho tụi nó nghe về loại chim cũng như những thứ khác lạ xung quanh đây. Nghe tên đó bảo bong bong treo trên cây được làm bằng một chất gì đó không hề bể hay gây ô nhiễm môi trường. Xung quanh hồ là hàng chục chiếc thùng rác cùng đội vệ sinh thường trực, tuy vậy nhưng người dân được giáo dục truyền bá rất tốt nên ý thức giữ gìn vệ sinh môi trường rất cao. Nhờ vậy mà cảnh vật quanh đây luôn tươi đẹp và sạch sẽ, rất đáng ngưỡng mộ! -Mọi người còn gì muốn hỏi ta không? Cứ thoải mái đi! -Vậy khi nào thái tử sẽ đưa quyển sách đó cho chúng tôi? Ai đó trong tụi nó hỏi, tên ấy lại cười nhưng nét mặt hình như hơi buồn một chút. -Yên tâm đi, ta sẽ đưa sớm thôi! -Sớm là khi nào? -Một ngày nào đó. -Chán vèo!!!!!!!!!!!!!! Heo ngồi đó thở dài, tên thái tử nãy giờ nhìn nhỏ thấy vậy nên cũng muốn làm nhỏ vui hơn một chút. -Nhưng ít ra ta sẽ bật mí một phần nhỏ trong đó, được chứ? -Thiệt hả? Nghe xong ai cũng vui mừng, vội vàng hỏi lại tên ấy. -Ừm, nói về cách về của những người trước đây đã lạc xuống đây nha? -Được được, họ về bằng cách nào? -Lần gần đây nhất là một nhóm 2 người, sau khi ăn quịt không trả tiền, họ đã bỏ chạy và bị chủ quán rượt theo. Tên chủ quán ấy do không có vũ khí nên đã cướp mâm bánh chuối của bà bán dạo bên đường chọi hai người kia. Kết quả là một người ăn mâm, một người ăn bánh chuối vào đầu, họ ngất xỉu và tự nhiên biến mất khỏi đây. -… -Lần trước đó nữa là ba anh chàng trẻ, họ may mắn được với một gia đình ở đây giúp đỡ. Trong lúc đi tìm hiểu nơi này, họ bị lạc vào một khu rừng hay khu vườn gì đấy, họ đi mãi đi mãi cuối cùng cũng tìm được đường ra. Nhưng đáng lẽ phải ra luôn thì ba người đó lại nán lại trong đó chọc một con khỉ già, do không chú ý nên một anh đã bị trượt vỏ chuối của con khỉ đó vừa ăn. Kết quả là kéo luôn hai người kia té đập đầu xuống đất bất tỉnh rồi biến mất. -… -Ai nói gì đi chứ? Sao im lặng hoài vậy? -Tôi đánh giá cao sự hư cấu của em! Sau câu chuyện ấy của tên thái tử, cả đám như hóa đá, trợn mắt lên nhìn. Còn hắn thì vui vẻ bước đến kế bên tên thái tử bắt tay cực kì thân mật. -Hư cấu đâu? Tất cả là thật mà! -Thật? -Đúng! Ta không hề nói gạt mọi người, đâu có ích lợi gì đâu. Tụi nó nhìn nhau, cũng có vài tiếng xì xào nhưng cuối cùng cũng đành bỏ qua. Thực hư sau khi đọc xong quyển sách đó cũng biết. Nhưng có lẽ tên ấy nói thật, đâu có lí do gì mà phải lừa tụi nó đâu đúng không? Nhưng hai câu chuyện đó thì hơi khó tin nha… Rồi tất cả lại chìm trong im lặng, ai nấy đuổi theo dòng suy nghĩ của riêng mình, mà cũng có thể là ngắm cảnh vật quanh đây bởi nó thảnh thơi đến lạ. Gió thổi bóng bay, lá rơi rồi tâm hồn con người cũng phiêu du theo làn gió với những mối bận tâm lớn… . . . -Để tụi chị phụ em ha? Nó và Heo ngồi xích đu hướng ra phía đường lộ, nhìn ra là cả một chốn nhộn nhịp. Gần đó là một cô bé xinh xắn với hai giỏ xách trên tay đi đến, đột nhiên cô bé ấy vấp té, rơi cả hai giỏ trái cây xuống đường. Nhìn trái cây rơi tung tóe ra ngoài cùng gương mạt bối rối của cô bé, hai đứa xông xáo chạy ra đỡ bé dậy rồi giúp đỡ một tay nhặt đồ lên -Cám ơn hai chị nhiều lắm ạ! -Không có gì đâu, đi cẩn thận nha! Xong xuôi mọi việc, cô bé ấy vội vàng cảm ơn rồi xin phép đi trước. Vẫy vẫy tay chào, tụi nó vừa định bước vào trong thì một chiếc xe chạy nhanh đến… -COI CHỪNG! Thái tử là người đầu tiên phát hiện ra chiếc xe do quan sát Heo nãy giờ, tên đó nhanh chóng chạy ra đẩy nó và Heo vào trong. Chỉ còn cách tí xíu nữa thôi là chiếc xe ấy tông thẳng vào người hai đứa nó rồi. Nghe tiếng la ấy của thái tử, cả đám kia cũng chạy ùa ra, nhanh nhất là hắn. Hắn đỡ nó dậy (Hồi nãy đẩy nhanh quá nên té nhẹ xuống đất ), lật lật tay chân xem nó có sao không rồi đưa nó vào trong ngồi. Heo cũng được thái tử dìu vào, và đi sau là Tồ với gương mặt hết sức lo lắng. -Hai người có sao không? -Không Cả hai đồng thanh, vừa lúc đó chủ nhân của chiếc xe cũng vừa bước vào trong -Mọi người có sao không ạ? Tôi thành thật xin lỗi, do chiếc xe này bị hỏng thắng nên tôi không kịp dừng lại… -À, không không sao! Heo lên tiếng, dù gì cũng do lỗi chiếc xe cộng thêm người ta cũng hiểu chuyện xin lỗi nên coi như không có gì thôi. -Tôi xin lỗi, hay tôi đưa mọi người đến bệnh viện kiểm tra cho chắc? -Không cần đâu! Không sao thật mà! Chú cứ đi làm việc của mình đi. -Nhưng… -Không có gì thật mà, chỉ là tai nạn nhỏ thôi. -Vậy tôi xin phép, đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì xin cứ liên lạc. Tôi thành thật xin lỗi lần nữa ạ. Nó nhận tờ giấy nhỏ có số liên lạc của người tài xế đó, trước khi đi ông ấy còn quay lại xin lỗi thêm mấy lần nữa làm nó cũng ngại, tụi nó thật sự không sao mà. -Thật là không sao chứ? -Thiệt mà. Cũng nhờ thái tử đẩy vào, thật lòng cảm ơn anh! Hắn lại tiếp tục dò hỏi nó cho đến khi chắc chắn là nó vẫn toàn vẹn không sứt mẻ miếng thịt nào mới thôi. Mà cũng đến bây giờ nó mới nhớ ra việc thái tử cứu nó để mà cảm ơn người ta -_- -Có gì đâu, chuyện nên làm thôi, hì hì! -Cảm ơn anh nhiều lắm, mà anh không sao chứ? Heo cũng quay sang cảm ơn rồi hỏi han xem thái tử có bị gì không. Cách xưng hô thân mật này làm ai đó đằng kia tự nhiên khó chịu vô cùng. -Anh không sao! -Vậy mà không sao hả? Heo bỗng nhiên nhìn thấy tay áo thái tử rách toét ra, lộ ra máu chảy phía bên trong. -Chắc hồi nãy quẹt trúng chiếc xe, nhỏ xíu hà đâu có sao đâu! Cảm thấy không an tâm lắm khi nhìn thấy vết thương đó, Heo giựt ngay tay của tên đó, xắn tay áo lên. Rách tay một đường dài! -Nhỏ lắm hả? -Hề hề, nhỏ. Chút nữa về cung băng lại là hết thôi… -Đi về băng lại, nhanh lên, chút chút gì nữa? Nói rồi Heo đứng bật dậy, lôi tuột thái tử trở về cung. Tên đó bỗng dưng được nắm tay thì sướng rơn, lẽo đẽo đi cùng Heo. Trước giờ nhỏ luôn vậy, với người giúp đỡ hay cứu mình thì hết lòng mà quan tâm họ. Hai người cứ nắm tay đi trước mặc cho phía sau, Tồ đang đi theo với một luồng sát khí nóng rực lửa. Tiếp bước theo đó là Mini , Sữa và Hero cũng chạy theo về cung. Còn mỗi nó với hắn là ở lại. -Sao không về chung? Hắn hỏi nó, mọi khi là toàn đi trước không mà. -Đau chân làm biếng đi quá à! -Đau chỗ nào, nãy té đau hả? -Chắc vậy quá, đau tùm lum cái chân luôn! -Haizz, vậy lên tao cõng… -Thiệt hôn? -Không lên tao đi à! -Lên, lên liền nè Vậy là hắn ngồi khom xuống, cho nó leo lên người rồi cõng về cung. Đâu biết người ở trên hí hửng cười khi vừa lừa được hắn, mà thôi, người đang cõng cũng thấy vui mà, miệng cứ cười tủm tỉm mãi… -Đi nhanh lên, hey yaaaaa! -Biết mày nặng lắm hông? -Không, tao thấy tao rất nhẹ nhàng mỏng manh và yếu ớt mà. -Thời tiết mát mẻ rồi mày cũng mát mát tửng tửng theo luôn ha? -Xá, mà nè? -Gì? -Thái tử… Tên đó là người tốt đúng hông? -Ừm, tao cũng thấy vậy…
|
Chương 27: Lời Tỏ Tình Dưới Cành Anh Đào Sáng ngày thứ 3, điện Chuối Chiên Thái tử nhìn lên đồng hồ rồi bỗng chốc thở dài chìm trong suy nghĩ. Lòng vẫn nhớ chính xác những dòng chữ trong quyển sách ấy. Theo sách ghi lại, những người đã từng lạc xuống đây đều chỉ kẹt lại đúng 72 tiếng, và nếu như họ không trở lại nơi đầu tiên mình rớt xuống đây thì sẽ về nhà an toàn. Chỉ có bấy nhiêu đó thông tin chính, thật ra đâu hề có cách nào, họ tự nhiên đến rồi bỗng nhiên sẽ đi vào thời khắc tròn 72 giờ thôi. Tính đến thời điểm này thì có lẽ đã hơn 48 tiếng tụi nó ở đây, và nếu không đặt chân đến chỗ đã từng rớt xuống thì sáng ngày mai tụi nó sẽ về lại nhà mình. Lần đầu đọc cuốn sách ấy, tên thái tử đã có ý định lừa tụi nó đến nơi đầu tiên để rồi ở lại đây mãi mãi, nhưng sao đến hôm nay lại dao động quá. 2 ngày qua tên đó đều cử người sang theo dõi tụi nó nên biết rõ suy nghĩ của tất cả. Cứ nghĩ nỗi nhớ nhà của tụi nó rồi sẽ nguôi ngoai thôi, cuộc sống ở đây cũng đâu kém thứ gì. Và Heo, tên đó vẫn tự tin rằng mình có thể đem đến hạnh phúc được cho nhỏ, thời gian sẽ nối liền hết thảy. Thế nhưng thái tử nghĩ mình đã lầm, hành động của tụi nó nói lên nhiều thứ lắm. Nào là ánh mắt hờ hững với mọi thứ đẹp đẽ, quý giá nơi đây vì cho rằng chỗ mình vẫn là tuyệt nhất, nào là tiếng khóc rút rít hay gương mặt buồn bã mỗi khi nhớ đến gia đình và còn cả cái nhìn lén lút của hai người nào đó trao cho nhau cũng đủ làm người ta phải suy nghĩ… Trở lại phòng tụi nó -Đi qua bên thái tử nữa hả? Ai đó trong tụi nó hỏi Heo -Ùa. Đứa nào đi theo dõi nữa là dứt tình huynh đệ ở đây liền nha! Heo vừa bước ra vừa trả lời, lườm lườm hăm dọa tụi nó -Chắc tao thèm đi rình mày mà, biến nhanh gọn lẹ! -Xá! Tao đi à, guốc bay! Nhìn Heo bóng Heo mà ai cũng phì cười. Con nhỏ khóc lóc không chịu đi hẹn hò của hai ngày trước biến đâu mất rồi, Heo bây giờ nghe hẹn là xách dép chạy đi ngay. Không lẽ đồ ăn quan trong dzữ vậy hả ta? -Chán quá mấy đứa ơiiiiiiiiiiii! Sữa ngán ngẩm hét lên -Sao chán cưng? Nó bước lại gần, lấy tay lật lật mấy cuốn sách vở kế bên Sữa -Hông có chuyện gì làm hết à. Chán chán chán. -Sách cả đóng nè, đọc đi! Hông ấy lại coi phim với con Mini kìa! -Sách đọc hết dzòi, còn coi phim với nó chán lắm. -Haizz, vậy thôi… Ê mà chiều hôm qua mày đi đâu vậy Sữa? -Siêu thị. Mà thôi, nói ra chán lắm. Sữa lấy thêm một trong số những quyển sách kế đó lật đến lật lui cho có chuyện, đọc mãi cũng ngán. -Sao chán nữa? Không có bán nhiều đồ hả? -Không, nhiều lắm. Nhìn mê luôn mà không có tiền mua. Đúng là người ta không thể sống nếu không có tiền mà. -Đừng bao giờ coi tiền là tất cả! Nó giật quyển sách trước mặt Sữa ra. Chĩa một ngón tay huơ huơ trước mặt con nhỏ ra vẻ. -Tại sao không được coi tiền là tất cả? -Tiền không phải là tất cả tại vì trên đời này còn có vàng và kim cương mà. Hahaha -Con khùng! Sữa phán một câu chửi nó rồi lại tiếp tục ôm đống tạp chí kia. *Cốc* -Sao mày cốc đầu tao? Cái con mắm này! Nó la làng sau khi nhận một cú cốc đầu đau điếng. -Con điên, tao cầm cuốn báo này thì lấy giống gì cốc mày? Sữa hướng mắt ra nhìn nó rồi lại dán vào cuốn báo. -Cũng phải ha. Vậy mày cốc tao hả Mini? Nó quay sang hỏi Mini đang ngồi coi tivi đằng kia, người đang tập trung cao độ vào màn đánh nhau bật lửa của 5 anh em Siêu nhân Chuối. -Chắc tao phân thân ra cốc mày quá. Khùng gì đâu! Thậm chí cả Mini đang xem phim cũng quay sang chửi nó khùng. Không phải Sữa cũng không phải Mini, vậy ai cốc nó? Hổng lẽ ma? Bỗng nhiên nó bịt mắt lại, quay người ra ngoài… *Bốp* -Á -MAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA -Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Hình như nó đụng trúng con ma rồi kìa. “Con ma” la lên, nó cũng la lên, rồi cả Mini và Sữa cũng la theo. Trời ở ngoài đột nhiên xám xịt, cây cối rung chuyển dữ dội. Haizz, một người chịu còn không nổi mà, lần này tụi nó làm đến ảnh hưởng thiên nhiên đất trời luôn rồi! -Khùng cả đám! Ồn ào nháo nhào thần kinh à! Từ ngoài cửa, Hero và Tồ bước vào, lắc đầu trước cảnh tượng mới xảy ra. -Ma, ma, ma. Ma kìa! Nó run run chỉ “con ma” đang nằm ôm đất mẹ kế bên. Mini và Sữa cũng run không kém, từ từ rướn người qua nhìn “con ma” đó. Chỉ có hai thằng con trai kia là vẫn đứng trước cửa, lòng tiếc thương ột số phận đen đủi đang nằm dưới kia. -Ma má mày. “Con ma” đó từ từ đứng dậy, tay ôm cái trán đang sưng vù lên do cú va đập khi nó quay ra lúc nãy. -Mày hả? Nó mở to con mắt ra nhìn. Là hắn! -Chứ mày tưởng cái gì? Quay qua cũng phải nhìn chứ, sưng đầu tao rồi nè con cún! -À hà, tao có một sự bất cẩn nhỏ xíu xìu xiu ở đây, hơ hơ. Nó cười giả lả, con mắt chớp chớp kiểu ngây thơ vô số tội. -Tao không cần biết, mày làm sao cho nó hết sưng đi. Mòn sắc của tao hết rồi! -Từ từ nó hết chứ biết sao giờ. Tại mày cốc đầu tao không á! -Không biết không biết. Sưng vầy sao ra đường được, tại mày á! -Tại mày mà. -Tại mày. -… -… … -Chỉ tại cái tội ham hố. Ai mượn chạy dzô đây hù người ta chi không biết. Tồ đứng ngoài đó bình phẩm, Hero cũng đứng đó cười theo. Hai bạn trẻ kia biết hố hàng nên cũng về lại vị trí ban đầu, nhường sân khấu cho tụi nhỏ “âu yếm”. -Haizz, thương nhau quá rồi cãi cho bớt thương, cãi xong rồi ngọt ngào này nọ. Mấy đứa iu nhau thiệc là, rành quá mà! Hero phán tiếp câu nữa trước khi chạy qua chỗ Mini giành tivi với nhỏ, để lại một mình Tồ bơ vơ mà học hỏi kinh nghiệm cãi lộn của tụi nó. -Qua coi phim hoạt hình đi, tao không thích cái này! Hero giành cái điều khiển từ tay Mini, bấm ngay sang kênh hoạt hình mà không kịp để Mini phản ứng. -Không thích kệ tía mày, ra cho tao coi Siêu nhân! Mini cũng không vừa, giựt ngay remote lại chuyển qua kênh lúc nãy. -Hoạt hình hay hơn! -Siêu nhân hay hơn, toàn mấy đứa đẹp đóng vai Siêu nhân không nè. -Đẹp có ăn được đâu, qua coi hoạt hình dzui hơn. -Siêu nhân! -Hoạt hình! -… -… … -Rút cuộc rủ qua đây chỉ để coi cãi lộn không hả chời? Tồ nhìn thấy hai cặp đó cãi nhau rồi tự hỏi mình, không biết mục đích của tụi kia qua để làm gì nữa. -Nói người ta cho đã rồi mình cũng vậy. Khổ hết sức à! Sữa cũng nể 4 đứa kia kinh khủng. Chắc kì này về được nhà Sữa cũng phải kiếm một ai đó cãi cho bằng chị bằng em chứ. -Ơ, mà Heo đâu rồi Sữa? Tồ nãy giờ liếc qua liếc lại mà vẫn không thấy Heo đâu. Định bụng là không hỏi, chắc là Heo đi dạo quanh đây thôi. Nhưng rồi cuối cùng tò mò quá nên mở miệng hỏi Sữa. -Hẹn hò với thái tử! Sữa lại tiếp tục nghiên cứu mấy cuốn tạp chí, trả lời không suy nghĩ. -Gì? Sao tụi bây không đi theo? -Nó đi một mình bữa giờ mà! -Gì? Đi một mình với tên đó mấy lần rồi hả? -Ừ, ai mà không biết! Sao mày hỏi… kì vậy? Đang đọc tự nhiên Sữa khựng lại. Là Tồ hỏi. Và nhỏ đã khai hết sự thật rồi. Vừa ngước lên định đính chính gì đó thì Tồ đã biến mất tiêu… Quay lại Tồ, thằng bé đang cố hết sức chạy đến điện Chuối Chiên tìm Heo. Tồ không hề biết Heo chỉ đi một mình với thái tử, và giờ thì đang sốt ruột để tìm kiếm hai người này đây. Có lẽ Tồ đã quyết định được điều mình nên làm lúc này là gì, Tồ phải tìm được Heo để nói cho Heo biết tình cảm của mình ngay lúc này thôi. Tồ không thể để mất Heo được.. Thoắt cái, Tồ đã đứng trước điện. Đóng cửa, và có vài người lính gác ở ngoài. Tồ bước vào nhưng bị tên lính đó chặn lại vì không có thái tử ở đây. Cố gắng thuyết phục những người đó ình biết thái tử đi đâu nhưng không được, họ không hề tiết lộ bất cứ thông tin gì cả. Tồ bước ra khỏi đó với gương mặt cực kì sầu thảm, có lẽ tình yêu vốn không may mắn với mình. Nhưng không tệ như vậy, vừa bước đến con đường về lại phòng Tồ vô tình nghe được hai cô hầu đi ngang qua tám chuyện: -Không biết cô gái đó là ai mà lại được thái tử thích đến như vậy nhỉ? Một cô hầu quay qua gợi chuyện với cô kia. -Không biết nữa, nhưng nghe nói ngày nào hai người họ cũng đi chơi với nhau hết á. Hôm nay còn đến rừng hoa chơi mà! Rừng hoa, thì ra là hai người ấy đến đó. Ông trời lại ban hi vọng cho Tồ rồi! -Xin lỗi, cô có thể chỉ đường cho tôi đến rừng hoa được không? -Vâng, anh cứ đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải, rẽ phải, rẽ trái rồi đi thẳng là đến thôi. -Cám ơn hai cô rất nhiều! Ngay lập tức, Tồ chạy nhanh theo hướng hai cô hầu kia vừa chỉ, lòng thầm mong họ vẫn ở yên đó trước khi mình đến. Rừng hoa Chuối hột -Xin lỗi, tôi không thể vào trong sao? Tồ hỏi khi vừa bị hai người canh gác trước cổng chặn lại. -Anh là ai mà vào đây? -Tôi đến tìm người, anh có thể để tôi vào trong không? -Xin lỗi, nhưng đây là nơi đặc biệt chỉ dành cho người quan trọng và có phận sự thôi thưa anh! -Không phải đây là rừng hoa sao? -Đúng, nhưng đây là nơi lưu giữ những giống hoa quý hiếm và mới lai tạo nên không thể để người ngoài vào được đâu. -Nhưng tôi cần tìm người, rất gấp. Anh có thể cho tôi vào trong không, một lát thôi cũng được. -Xin lỗi, nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, không có sự khác biệt hay ưu tiên ở đây được. -Nhưng… -Xin anh về cho! -Một lát thôi, tôi xin anh đấy! -Không được -Có chuyện gì ồn ào ở đây vậy? Có tiếng nói cất lên phá tan công cuộc năn nỉ của Tồ. -Kính chào thái tử! Thì ra là thái tử và Heo, họ vừa từ trong đó đi ra. Hôm nay tuy không phải ngày thuận lợi để năn nỉ nhưng ít ra may mắn vẫn đến với Tồ đó chứ. -Có chuyện gì? -Thưa thái tử, có một người nãy giờ cứ đòi vào trong mặc cho chúng thần ngăn cản ạ! -Là ai? -Hắn ta đây ạ. Tên lính gác đó dẫn Tồ lại trước mặt thái tử và Heo, trông hai người họ rất ngạc nhiên khi gặp Tồ ở đây. -Ô, xin chào. Sao cậu lại đến đây? -Tôi đến tìm Heo. Thái tử hỏi Tồ, có vẻ phần nào đoán ra nguyên nhân. Chuyện, tên đó ngày nào cũng cho người theo dõi mà. -Tồ tìm em kìa! Thái tử quay sang gọi Heo, lúc này vẫn còn đứng ngây người ra -Tồ đến đây chi vậy? -Heo đi về với tui. Tồ nói và tay thì nắm ngay lấy bàn tay Heo, toan lôi đi. -Làm gì vậy? Tui đang đi chơi với thái tử mà. -Không biết đi về với tui! -Không được, sao tự nhiên tui bỏ thái tử đi được. Tồ về một mình đi! -Heo… -Em về với Tồ đi, cậu ấy chắc có chuyện cần nói đấy. Anh về một mình được. Thái tử bỗng nhiên kêu Heo về với Tồ. Hình như tên ấy đang nghĩ gì đó mà buồn lắm, nhìn vào mắt Heo thôi là tên ấy cũng biết rõ Heo muốn đi với ai rồi mà. -Nghe chưa, người ta tự về được. Heo về với tui. Nói rồi, không đợi Heo trả lời, Tồ nắm tay kéo Heo chạy nhanh như chó à nhầm nữa như gió biến khỏi nơi đây. Buổi sáng, trời đẹp nhưng ai đó lại không còn tâm trạng cười vui với trời. -Sao lại dừng ở đây? Tồ đột nhiên đứng lại, ngay dưới bóng cây anh đào đang nở, cánh hoa bay xung quanh hai người. -Tui thích à không yêu Heo. -Hở? -Tui nói thiệt. Heo… yêu tui nha? Không có câu trả lời của Heo ngay lúc đó, chỉ có một cái ôm dưới cánh anh đào. Sau đó là một lời thì thầm vào tai người kia, nhỏ thôi nhưng đủ ấm lòng người nghe nó…
|
Chương 28: Đường Về Nhà Trở lại phòng tụi nó… -Uầy, vậy thằng Tồ nó biết hết dzồi hả? Nó hỏi sau khi Sữa tường thuật lại toàn bộ sự việc -Ùa, giờ sao mày? Nó bỏ đi đâu mất tiêu rồi. -Nó biết thì tốt, không sao hết á. Nó về liền thôi. -Sao mày biết? -Nhìn ra cửa đi! Nó chỉ, cả đám cũng ngoi ngoi ra cửa xem chuyện gì. -Trời, hai đứa về chung kìa! -Nhìn kĩ đi còn nắm tay nữa. -Ôi, cặp tình nhân thơ mộng! -Móa ơi, chắc chết quạ, gê tóa ghê tóa! Thì ra là Tồ với Heo về. Vừa nhìn thấy là tụi nó nháo nhào lên, xóa tan luôn cái lo lắng lúc đầu khi Tồ vừa đi. -Thôi, thôi, về lại vị trí cũ để người ta ngại. Có gì từ từ tra khảo sau, nhanh nhanh! Sau tiếng ai đó giục tụi nó đều trở lại chỗ cũ ra vẻ không biết gì nãy giờ. Sữa giả vờ đọc sách, nó và hắn ngồi “ân cần chăm sóc” nhau, Mini và Hero thì hòa thuận xem… Thế giới động vật. Hai người kia từ ngoài lén lút nhìn vào, thấy mọi chuyện có vẻ ổn nên rón rén bước vào, cũng không còn dám nắm tay nữa luôn. Tồ đứng dựa cửa như lúc nãy ngắm nghía quanh phòng, Heo thì lặng lẽ bước lại giường xem coi tụi nó đang làm gì mà sao tự nhiên lại im ắng quá. -Sao tụi bây im lặng quá vậy? Ngộ nha! Tồ hỏi nhằm dập tan không khí bất thường này, hình như có gì không ổn rồi thì phải? -Hề hề, có gì đâu mà ngộ! Nghe Tồ hỏi, cả đám đồng loạt trả lời, không thể để hai đứa kia nghi ngờ được. Vì sự nghiệp tương lai phải cố gắng, yeah yeah! -Không ai cãi lộn hết vậy, bình thường dễ gì hai đứa mày gặp nhau mà im được? Nay còn vậy nữa, là sao? Tồ tiếp tục hướng sự nghi ngờ vào hắn và nó, hai người đang ngồi kế bên. Tình hình là bây giờ nó đang lấy trứng gà xoa xoa cục u trên đầu hắn, còn hắn thì ngồi im ra vuốt vuốt tóc nó ( Hư cấu, quá hư cấu vậy trách sao người khác không phát hiện chứ) -Haha, hai đứa mình là bạn tri kỉ mà, sao cãi hoài được mày ha? Nghe hỏi, hai đứa nó lại tiếp tục cười cười thân mật, còn giả vờ ôm ôm cho có tình cảm nữa chứ (Lợi dụng thời cơ quá đáng rồi ~~’ ) -Chắc trời sắp sập, còn hai người kia nữa, hôm nay ngồi kế bên coi chung tivi luôn chứ, Thế giới động vật nữa mới lạ nha! Tiếp đến là Heo nghi ngờ khi thấy hai đứa kia ngồi im thin thít xem cảnh thú mẹ cho con bú sữa, thiệt là kì cục kẹo mà. -Có gì đâu, coi cho tâm hồn mình trong sáng ngập tràn tình thương lại chút xíu mà, mày cũng coi đi, thú vị lắm! -Coi cảnh hai con thú cắn nhau giành đồ ăn mà ngập tràn tình thương hở? Heo tiếp tục hỏi khi thấy ti vi đang chuyển sang cảnh hai con thú cắn nhau tranh giành con mồi trên đồng cỏ, ngập tràn tình thương ghê! -Thôi kệ tụi nó đi, hông ấy qua đọc sách với tao nè Heo! Sữa chen vào giữa nhằm cứu vãn tình thế nhưng mà hình như không được, càng ngày càng làm cho hai đứa kia nghi ngờ thêm. -Đọc sách ngược có gì thú vị hả mày? -A ha ha, mô-đen mới giờ là đọc ngược í mà, hì hì! Tình thế đang ngày càng nguy cấp cho phe tụi nó, lúc này tụi nó cần phải có một quyết định thật đúng đắn và sáng tạo để thay đổi thời cuộc mới được! -À thôi, tụi mình về phòng đi, tao phải về nghỉ ngơi tút tát lại nhan sắc mới được! Đột nhiên hắn đứng dậy, bước ra cửa định kéo Tồ về. -Nhưng mà tụi bây qua đây nói có chuyện cần bàn mà! Tồ thấy lạ, lúc nãy rõ rang tụi hăn kéo Tồ đi cho bằng được, nói là có chuyện quan trọng cần bàn với tụi con gái mà. -Có gì chiều qua tiếp, giờ về đi, tao cũng về nghỉ ngơi luôn, xem ti vi nhiều không tốt. Thôi chào nha! Hero cũng từ trong chạy ra, lôi tuột tồ đi không lời giải thích ( có gì đâu mà giải với thích, người ta có âm mưu hết rồi mà) -Kì vậy. -Kì gì mà kì, về về… Không đợi Tồ nói hết câu, hai đứa kia lôi tuột Tồ về phòng phục vụ ục đích tra tấn. -Rồi, bye bye ha, chiều gặp! Nó đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay chào tạm biệt, sau đó đóng sầm cửa phòng lại, cùng hai đứa kia nở nụ cười tà ác… -Tự nhiên tụi bây cười vậy, có gì… gì hả? Không khí u ám đang ngày càng dâng cao trong gian phòng, Heo tự nhiên cảm thấy rùng mình, lạnh sống lưng quá đi nha. -Đâu có gì, hề hề. Mày ăn đi, đồ ăn tụi tao chừa quá trời quá đất nè, hề hề. -Hơ… cảm ơn nha. Sao tốt quá vậy? -Tụi tao tốt đó giờ mà, mày ăn đi, ăn nhiều vào, hề hề. -Đừng có cười nữa, ghê lắm! -A ha ha, ăn đi nè. -Ờ ờ biết rồi! Nói vậy rồi khổ chủ cũng bắt đầu ăn, có cảm giác khó hiểu nhưng không ngờ được mình là nạn nhân sắp được tra tấn sau đó… -Ăn xong rồi, hì hì! -Xong rồi phải không…? -Ờ ờ Tà khí rõ rang đang lượn lờ trong từng câu nói của nó, sau câu trả lời chân thật của nạn nhân lại tiếp tục là nụ cười đểu của ai đó… *Bụp* -Lôi nó lên giường cho tao! Không kịp để Heo định thần hay phản ứng bất cứ điều gì, từ trên đầu Heo là một chiếc mền lớn do Mini và Sữa thả ra, trùm kín lấy toàn thân nhỏ. Sau đó, nạn nhân được chuyển ngay đến chiếc giường bên cạnh tra khảo dã man rợ… -Á á, tụi bây làm gì vậy, thả tao ra coi! -Từ từ nè cô gái, nằm im trả lời chân thật ấy chế nghe trước cái đi rồi thả. -Trả lời chuyện gì? -Hề hề, nãy mày với thằng Tồ… xảy ra chuyện gì? -Chuyện gì đâu? -Vậy tại sao đi về chung? -Thì vô tình đi chung đường mà! -Vậy nắm tay cũng là vô tình hả em iu? -À ờ thì… -Thì sao? Chuyện gì nói nhanh đi để còn nhận sự khoan hồng của pháp luật. -Không có gì thiệt mà. -Chắc hôn? -Chắc… -Xử nó tụi bây! Tiếng hô hoán của nó là phần mần dziệc của Mini và Sữa, cả 4 bàn tay bắt đầu hoạt động cùng giọng cười man rợ. Nó đè Heo nằm im trên giường không thể nhúc nhích, hai đứa kia thuận cơ hội nhảy tới thọt lét toàn thân Heo khiến con nhỏ cười không được mà khóc cũng không xong, đến cuối cùng cũng phải chịu thua kể lại toàn bộ sự việc không dám sót dù chỉ một chữ… Đó là số phận bi đát của nữ chính tập này. Còn nam chính, chắc chắn là không thể nào khá hơn rồi ~~’ Tường thuật trực tiếp vụ án xảy ra tại nhà vệ sinh nam vào lúc 10h00 hôm nay -Tụi bây vào đây chi vậy, ra cho tao đi toilet coi. Trong căn nhà vệ sinh bé tí những tưởng không nhét nổi 2 người giờ đây lại đang chứa đến 3 chàng thanh niên to cao khỏe mạnh, và chắn chắc là không có vấn đề gì về giới tính rồi nên đừng nghĩ bậy. Một người đứng chặn cửa lại, một người ngồi ngay trên nắp bồn cầu, và một người đang khổ sở ôm bụng đứng chính giữa. Mà hình như là người ở giữa đó đang có chút xíu vấn đề về đường tiêu hóa thì phải? -Xả thoải mái đi, còn chỗ trống kìa! -Không giỡn đâu, hai đứa bây ra đi, tao năn nỉ đó, đau bụng lắm rồi. -Ra cũng được, nhưng mà phải có điều kiện chứ. -Điều kiện gì nữa, tao đau bụng quá hà! Càng ngày cái bụng càng đau hơn nhưng vẫn phải cắn răng kìm nén năn nỉ hai người kia từng chút một, thủ đoạn của hai người kia thiệt nham hiểm mà! -Mình là bạn bè tốt đúng hông? -Cái gì thì tụi bây nói nhanh rồi ra giùm tao đi. -Không lòng vòng nữa, kể chuyện mày với con Heo lúc nãy cho tao nghe đi. -Đâu có… đâu có chuyện gì đâu mà kể… Gương mặt người ở giữa đó tự nhiên đỏ lên, giọng nói cũng ấp úng lại từ từ. -Vậy thôi tụi tao ở đây luôn nha? -Thôi được rồi… tụi bây ra đi xíu tao ra rồi tao kể. -Đâu có được, xíu mày không kể sao? -Chứ giờ tụi bây muốn sao? -Tụi tao ra ngồi trước cửa, mày ở đây vừa kể vừa giải quyết. -Vậy sao được… không được đâu! -Vậy thì thôi, tụi tao ở đây. -Được rồi, tao kể tao kể, ra ngoài đi! -Cửa này không khóa được, nếu mày lạng quạng tụi tao xông dzô nữa đó nha! -Biết rồi, ra đi mà… Ừm, vậy là nam chính số phận còn lâm li bi đát hơn cả nữ chính, ngồi ở trong mà phải đứt ruột kể hết cho hai đứa quỷ ở ngoài nghe toàn bộ sự việc… Chiều hôm đó, tụi hắn lại chạy sang phòng nó lần nữa. Lần này thì ai cũng biết hết rồi nên Heo và Tồ công khai thân mật luôn, hai đứa cứ ngồi kế bên nhau nói chuyện tíu tít không thèm quan tâm thời cuộc cùng mấy đứa Gato ngồi đằng kia Cùng lúc đó, cô hầu cũng vừa đến đem đồ ăn cho tụi nó. Tụi hắn cũng nhờ dọn thức ăn ở đây luôn cho tiện. Đồ ăn trải đầy trên bàn, Heo hào hứng vừa bước lên ghế thì câu nói của cô ấy làm nhỏ khựng lại: -Thái tử cảm thấy không khỏe trong người lắm nên dặn cô lát nữa không cần đến điện Chuối chiên. Còn ngày mai thì mời tất cả mọi người đến đó lúc 5h sáng, Thái tử có chuyện cần nói, rất quan trọng nên mong mọi người đến đúng giờ! -Thái tử có sao không chị? Heo e dè hỏi cô hầu, không biết có chuyện gì xảy ra với tên đó nữa. -Từ lúc đi Rừng hoa về trông Thái tử có vẻ buồn lắm, còn nãy giờ thì cứ nằm suy nghĩ gì đó mãi. -… -Thôi tôi xin phép về, chúc mọi người ngon miệng! -Chào chị! Thấy Heo im lặng nên nó chào chị ấy giúp mà trong lòng thì không khỏi thắc mắc tại sao ngày mai lại phải đến sớm như vậy. Rồi nó cũng bước lên bàn ăn, ngồi cạnh Heo. Cả đám còn lại nhao nhao bàn tán vụ 5h sáng mai nhưng riêng Heo vẫn không nói gì, còn không thèm gắp thức ăn luôn chứ. -Tự nhiên con thấy có lỗi quá sư phụ ơi. Heo thì thào với nó rồi quay sang nhìn Tồ, thấy Heo vậy Tồ cũng không ăn gì luôn mà nhìn nhỏ lo lắng. -Không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá. Nó trấn an Heo rồi gắp thức ăn cho nhỏ. Còn ở bên kia, dưới gầm bàn Tồ cũng nắm chặt lấy tay Heo, vậy là đủ Điện Chuối chiên 5h sáng hôm sau… -Chào mọi người! -Có chuyện gì quan trọng mà phải đến lúc 5h sáng như vầy hả? Nó vừa ngáp vừa đặt câu hỏi ngay sau khi vừa bước vào trong, hầu hết đứa nào cũng che miệng ngáp ngắn ngáp dài khi phải thức sớm thế này -Ngồi vào bàn ăn đi rồi mình nói chuyện, ta có sai người chuẩn bị sẵn món chè chuối cổ truyền ọi người đấy. -Ngồi rồi nè, nói đi! Cả đám tụi nó ngồi xuống bàn, lấy tay múc vội vài muỗng chè ăn cho tỉnh ngủ. Mà công nhận ngon thật, chè chuối còn thơm thơm mùi thảo mộc nữa. -Mọi người… cần quyển sách này lắm đúng không? -Đúng, khi nào anh mới đưa nó cho chúng tôi? Nhìn thấy quyển sách tụi nó tỉnh luôn cả ngủ, mặt đứa nào cũng rạng rỡ mong chờ tên Thái tử trả lời câu hỏi. -Mọi người đừng mừng vội, thật ra quyển sách này không hề có chỉ dẫn cách để về đâu. -Cái gì? -Nhưng cũng không cần lo đâu, khoảng vài tiếng nữa thôi thì mọi người sẽ tự động trở về an toàn. -Ý anh là sao? Ai cũng dấy lên ngờ vực, rút cuộc thì tên này đang nói cái quái gì thế? Không có cách gì sao tự dưng về được? -Đây, mọi người đọc đi sẽ rõ! Cuối cùng thì tên Thái tử đó cũng đưa quyển sách cho tụi nó rồi lẳng lặng bước ra khỏi bàn. Nó và hắn ngồi gần đó nhất nên mở ra đọc đầu tiên, lướt mắt qua một vài dòng cả hai cũng hiểu được vấn đề nên bỏ xuống để cho đám kia giành giật lấy xem. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, nó vừa vui mừng vừa khó hiểu, vui vì sắp được về nhà còn khó hiểu không biết tại sao tên đó lại dễ dàng đưa quyển sách ấy đến thế. -Tại sao anh lại đưa nó cho chúng tôi? Chẳng phải anh có thể lừa chúng tôi để ở lại sao? Nó cũng rời khỏi bàn và bước đến chỗ Thái tử làm sáng tỏ thắc mắc của mình. -Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng lại không làm được. -Vì sao? Anh biết hết chuyện của Heo rồi đúng không? -Phải! Ta đã từng nghĩ ta có đủ mọi thứ để làm Heo hạnh phúc, để mọi người sống vui vẻ ở đây nhưng ta đã lầm. Người ta chỉ hạnh phúc khi ở bên cạnh người họ muốn, ở nơi họ lớn lên mà thôi. -… Dù sao tôi cũng cảm ơn anh vì mấy ngày qua… -Ùm, ta cũng vậy, nhờ mọi người mà mấy ngày qua ta luôn được vui vẻ và hiểu ra… thế nào là tình bạn thật sự! Nó không nói gì, chỉ nhìn tên đó cười hiền. Con người đó, chắc chắn sẽ là một vị vua tốt sau này… -Á, đau quá! Đang lặng thinh suy nghĩ về những ngày vừa qua thì bỗng nhiên nó nghe một tiếng la lớn từ Heo. Con nhỏ đột nhiên lại đau bụng, sáng giờ Heo chưa có ăn gì mà. -Có sao không con? Nó cùng mọi người chạy đến bên Heo, có cả Thái tử nữa, điện Chuối chiên lúc này nháo nhào cả lên. Vừa lay lay người Heo hỏi xem thế nào thì tự nhiên nó cũng cảm thấy đau bụng theo, cơn đau ngày càng lớn dần khiến nó đứng không vững mà té bệt luôn xuống nền nhà. -Mày sao vậy Sún, ê ê!!! Nó đau quá rồi từ từ ngất xỉu, chỉ nghe được vài tiếng la thất thanh của lũ bạn kia rồi vô thức dần. ————^_^———— -Dậy, dậy mày ơi! Mình về rồi nè! Lần thứ hai nó mơ màng mở mắt ra với người kế bên là hắn. Lần này nó không còn lơ mơ nữa, nghe tiếng của hắn là tự động bật dậy ngay. Hắn ngồi kế bên nó, miệng còn ngân nga hát nữa chứ. Nó nhìn xung quanh, khung cảnh này quen quen… Là nơi hắn dẫn cả đám tụi nó đến! Vậy là tụi nó được về nhà rồi sao?
|