Băng Nhóm Học Đường
|
|
Tên truyện: băng nhóm học đường tác gỉa: Thanh Quyên Thể loại: truyện teen Rating: gìa trẻ lớn bé ai cũng dọc được Cảnh báo: truyện này sẽ lấy đi nước mắt của độc gỉa ******nội dung truyện******* Phong trào các băng nhóm học đường đang rộ lên trong khu vực thành phố Hồ Chí Minh. Mỗi nhóm được lập nên với nhiều mục đích khác nhau, nhưng đa số là để tổ chức đánh đấm, đọ sức để tranh giành địa bàn và tranh đua cao thấp. Có một vài nhóm thành lập chỉ để theo phong trào, nhưng bên cạnh đó, cũng có những nhóm rất nổi trội với những thủ lĩnh vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ... Nhưng trong giới đánh đấm này, cũng tồn tại những quy tắc rất khắc khe mà chỉ người trong cuộc mới hiểu... Đọc truyện để bước vào thế giới học trò Quân là con thứ hai trong một gia đình không mấy sung túc. Tuổi thơ anh khá bất hạnh khi không còn được hưởng tình yêu của mẹ từ năm lên 4, rất khắc khẩu và thường xuyên đánh nhau với anh trai, Quân vốn khỏe mạnh; nên có lần đã phải khiến anh mình nhập viện vì chấn thương nặng ở đầu. Người anh - Quang - từ khi lập gia đình, cũng không còn sống chung với bố con Quân nữa, những sự hời hợt, vô tâm trong những lần lác đác ghé thăm nhà một cách gượng ép chỉ làm Quân thêm ghét anh trai mình. Vì thế, Quân dành hết tình yêu thương cho bố... Ông là người hiền lành, nhưng khổ nỗi lại đam mê cờ bạc, kết quả là ông gánh một khoản nợ khổng lồ mà Quân không hề hay biết. Chủ nợ sau khi bất lực trước những lần đòi nợ không thành, đã thuê một nhóm côn đồ đến đòi nợ thay cho gã. Báo hại bố Quân bị đánh và hoảng sợ đến mức lên cơn bệnh tim, phải nhập viện ngay trưa hôm đó; trong sự bàng hoàng, phẫn uất của Quân. Anh sau khi gặng hỏi bố, đã đến tận nhà gã chủ nợ, tẩn cho gã 1 trận, đồng thời cũng biết được thông tin vô cùng quan trọng. Những kẻ đã đánh bố anh, chính là nhóm Killer... Liệu chuyện gì sẽ tiếp diễn đây, mời bạn đón đọc truyện teen đầy hấp dẫn này.
|
BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG Chương 1
Phong trào các băng nhóm học đường đang rộ lên trong khu vực thành phố Hồ Chí Minh. Mỗi nhóm được lập nên với nhiều mục đích khác nhau, nhưng đa số là để tổ chức đánh đấm, đọ sức để tranh giành địa bàn và tranh đua cao thấp. Có 1 vài nhóm thành lập chỉ để theo phong trào, nhưng bên cạnh đó, cũng có những nhóm rất nổi trội với những thủ lĩnh vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ… Nhưng trong giới đánh đấm này, cũng tồn tại những quy tắc rất khắc khe mà chỉ người trong cuộc mới hiểu… ————–†————– - Ê Khang, thứ 2 tuần sau tao bắt đầu chuyển sang Hoàng Hoa Thám học rồi. - Mày điên hả Quân?! – Khang suýt nữa thì bị sặc nước – đang học ở Võ Thị Sáu ngon vậy, chuyển sang đây làm gì? - Chuyện hôm trước tao nói với mày, không nhớ à? - À, đúng rồi, tao định nói với mày là đừng dính vào nhóm Killer – Khang húc vào vai anh – mày sẽ chết chắc đó.! - Vậy ba tao nằm viện vì chúng nó thì sao?? – Quân tức tối đấm vào tường - Còn mày định vào chung với ba mày luôn hả? – Khang nói vẻ khôi hài - Tao sẽ có cách, mày yên tâm. Đoạn Quân đứng phắt dậy, nói sau khi hít 1 hơi dài: - Tụi nó phải trả giá! Nhất là thằng thủ lĩnh.! - Mày điên rồi – Khang thở dài – các nhóm trong khu vực này còn chưa dám kiếm chuyện với Killer, thằng mọt sách như mày…thì làm được cái gì…? - Rồi mày sẽ thấy. – anh nhấc nhẹ gọng kính, nở nụ cười sắc bén – tao! Hoàng Bảo Quân, sẽ lật đổ băng nhóm lừng lẫy nhất khu vực này! Quân là con thứ 2 trong một gia đình không mấy sung túc. Tuổi thơ anh khá bất hạnh khi không còn được hưởng tình yêu của mẹ từ năm lên 4, rất khắc khẩu và thường xuyên đánh nhau với anh trai, Quân vốn khỏe mạnh; nên có lần đã phải khiến anh mình nhập viện vì chấn thương nặng ở đầu. Người anh – Quang – từ khi lập gia đình, cũng không còn sống chung với bố con Quân nữa, những sự hời hợt, vô tâm trong những lần lác đác ghé thăm nhà 1 cách gượng ép chỉ làm Quân thêm ghét anh trai mình. Vì thế, Quân dành hết tình yêu thương cho bố… ông là người hiền lành, nhưng khổ nỗi lại đam mê cờ bạc, kết quả là ông gánh 1 khoản nợ khổng lồ mà Quân không hề hay biết. Chủ nợ sau khi bất lực trước những lần đòi nợ không thành, đã thuê 1 nhóm côn đồ đến đòi nợ thay cho gã. Báo hại bố Quân bị đánh và hoảng sợ đến mức lên cơn bệnh tim, phải nhập viện ngay trưa hôm đó; trong sự bàng hoàng, phẫn uất của Quân. Anh sau khi gặng hỏi bố, đã đến tận nhà gã chủ nợ, tẩn cho gã 1 trận, đồng thời cũng biết được thông tin vô cùng quan trọng. Những kẻ đã đánh bố anh, chính là nhóm Killer… —————†————— Thứ 2 tuần sau… Vì thành tích học tập luôn loại khá, giỏi; Quân được xếp vào 1 trong 2 lớp chuyện của trường là 11A2. Anh khoác trong mình bộ đồng phục mới của trường Hoàng Hoa Thám, bước đi hiên ngang, tay xách hờ chiếc cặp da có vẻ như trống rỗng bên trong, đôi mắt thì nhìn láo liên từng nhóm có thể tình nghi là Killer qua làn kính mỏng. Nhưng…Quân chưa biết 1 tý gì về cái nhóm trời đánh ấy cả, nên làm sao chắc chắn được thành viên của nó là gồm những ai.!? Giờ ra chơi hôm dó, anh gọi cho Khang. Sau 5 phút, anh chàng đã chạy đến trước cửa lớp Quân, Quân bước ra, 2 tay cho vào túi, nheo nheo mắt vẻ ngán ngẩm: - Tao vẫn chưa tìm được tung tích mấy thằng Killer… - Nếu mày hứa không làm gì điên rồ, tao sẽ chỉ ày – Khang nói nhanh - Gì?? – mắt Quân sáng lên – Chỉ tao đi!! Tao không làm gì đâu! - Ờ, từ từ…để xem…cha thủ lĩnh ở đằng kia kìa – Khang hất đầu về phía sân bóng rổ – thấy không? - Thằng điên! Sân bóng đó có 1 người chắc!? - Tóc hung đỏ, áo sơ mi bung 3 nút, đứng cạnh thằng mặc đồ thể dục đó. Không thấy nữa mày đi chết đi! - À thấy rồi… – Quân nheo mắt – thằng vừa úp rổ phải không? - Ừm chính xác. - Không lực lưỡng như tao tưởng – Quân nói vẻ mỉa mai - Mày muốn trông như Sôngôku chắc? nhiêu đó cũng đủ để mày nằm viện mấy ngày! – Khang phì cười - Xùy, lớp 12 hả? - Ừm, 12A1. - Lớp chuyên? – Quân trố mắt - Đừng coi thường, thành tích học tập rất dễ nễ đó, nhà giàu, nổi tiếng, tụi con gái mê ổng lắm – Khang thở dài – nhiều khi tao gắng nghĩ ra điều ổng đang thiếu. - Nhân cách! – Quân gằng giọng – 1 lũ hùa nhau đánh 1 ông già, nhân cách tụi nó ở đâu?! - Tao cũng bất ngờ về chuyện đó… - Chúng nó hay tập họp ở chỗ nào?! - Công viên Phú Nhuận, thường là buổi chiều khi tan trường. - Được rồi – chợt Quân liếc mắt sang cậu bạn – mà sao mày biết nhiều về tụi nó vậy? - Tao từng là thành viên của Killer mà. - Cái gì??? – Quân trừng mắt - Đã từng thôi – Khang đưa tay phòng thủ – mày đừng nhìn tao bằng ánh mắt vậy chứ. - Thôi được rồi, tao vào lớp đây, mai gặp! - Chiều thì sao? - Chiều tao bận rồi – Quân quay người sau khi lườm lại sân bóng lần cuối Vào lớp, như chợt nhớ ra điều gì, anh vò đầu lầm bầm: - Bà cha! Quên hỏi tên thằng thủ lĩnh rồi… ————†————- Công viên Phú Nhuận, 5 giờ 30 chiều… - Thiên Vũ! - Gì? - Luân…đến rồi – Hoàng nhìn anh dò xét - Kêu nó vào đây nhanh! – Vũ gằng giọng, đổi kiểu gác chân của mình Luân e dè bước đến đứng trước Vũ, nét mặt không 1 chút cảm xúc - Ông gọi tôi có chuyện gì…? – Luân cười gượng - Quỳ xuống!! - Sao…?! - Tao nói quỳ xuống!!! – Vũ gần như hét lên Killer bây giờ đã tụ tập gần như đầy đủ, mọi người đều xanh mặt trước sự nổi giận của thủ lĩnh. Tiếng xì xầm ngày càng lớn hơn…” Nó chết chắc rồi…”, “ Ai biểu nó ngu!”, “ Cá với mày là nó từ chết tới bị thương”,… xung quanh bắt đầu rộ lên những lời xì xào bàn tán, có vài người chưa biết chuyện gì xảy ra thì đứng tần ngần ra đấy hoặc quay sang hỏi đứa bên cạnh. Nhưng tất cả bỗng im bặt khi Thiên Vũ trừng mắt nhìn từng đứa. Luân cũng toát mồ hôi hột, đôi mắt trừng trừng nhìn vị thủ lĩnh - Mày không thể bắt tao quỳ trước mặt đàn em như vậy được…! Vũ không nói gì, anh đứng phắt dậy, bước nhanh đến Luân, Luân có thể cảm nhận được 1 áp lực khủng khiếp như có ai đó đang bóp nghẹt tim anh khi bước chân thủ lĩnh càng gần. Chợt Vũ đá thật mạnh vào đầu gối Luân, khiến anh khụy xuống 1 tiếng “huỵch”, kèm theo 1 tiếng rên đau đớn - Mày có tư cách gì để nói với tao câu đó!?? – Thiên Vũ nghiêm giọng chống 2 tay lên hông, đứng uy nghi, nhìn xuống Luân 1 cách lạnh lùng - Dù sao tao cũng là đội phó!! – Luân gào lên – mày đang làm nhục tao đó Vũ! - Mày bị trục xuất! – anh giơ tay chỉ vào đám đông đang im phăng phắc – mày, mày, mày nữa, bước ra đây! Đám đông lại 1 lần nữa rộ lên, ai nấy cũng nhìn lẫn nhau, đùn đẩy nhau bước lên phía trước. Vũ chau mày, vuốt ngược mái tóc lên như muốn kìm chế cơn giận; anh khẽ nhìn sang Hoàng – đội phó 2 – như 1 hiệu lệnh tức thời, Hoàng gật nhẹ đầu, tiến thẳng đến chỗ thủ lĩnh vừa mới chỉ tay vào, lôi cổ 3 thằng lớp 10 ra, anh khá mạnh tay, khiến 3 đứa té nhào ra đất. 1 thằng trong đó ngước lên nhìn Vũ, cố làm vẻ mặt đáng thương nhất có thể - Đại ca…làm ơn tha cho tụi em…tụi em chỉ lỡ dại 1 lần…. - Im đi! Lỗi phải gì? Ai đánh mà bọn mày khai hả?! – Luân trừng mắt nhìn nó - Ít ra nó còn biết nhận lỗi, còn mày? – Vũ túm lấy cổ áo Luân, nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất chỉ bằng 1 tay – đàn anh mà lôi kéo đàn em làm trái với luật lệ của nhóm, mày có biết mày đã làm tao điên đến mức nào không hả?!! Dứt câu, anh tung 1 loạt cú đấm như búa tạ vào Luân, Luân sau 1 hồi chịu đòn cũng chống trả lại những đợt tấn công của thủ lĩnh, lợi dụng Vũ sơ hở, anh làm liều nhanh tay thụi vào bụng Vũ 1 phát rất mạnh!! Đám đông lại chợt im phăng phắc, 1 luồng khí lạnh khẽ len vào sau gáy mỗi người…Thiên Vũ khựng lại, ôm bụng mình rồi ngước lên nhìn Luân bằng cặp mắt sắc như dao, vô cùng đáng sợ…Luân không hiểu sao mình cũng bị khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt chết người ấy… Hoàng đứng gần 2 người nhất cũng toát mồ hôi lạnh. Và Vũ như chú sư tử đã xác định được con mồi, anh xông vào, móc 1 cú thật mạnh vào quai hàm tên vừa cả gan dám đánh mình, rồi lên gối liên tục, khiến Luân không thể nào chống trả. Xung quanh lại xôn xao, đám thì tung hô, đám thì nhìn chăm chăm vào 2 người bằng đôi mắt…hoảng sợ. Hoàng sau hồi phân vân cũng xông vào, chộp lấy tay Thiên Vũ - Bình tĩnh đi Vũ! Ông sẽ giết chết nó đó! – anh cố giữ bình tĩnh trong giọng nói của mình - Thứ này chết không tiếc! – Vũ gạt tay Hoàng ra, tiếp tục đánh Luân, khiến anh ngã nhào xuống đất Hoàng xen vào giữa, giang 2 tay ra, hét vào mặt thủ lĩnh - Ông đã hứa với tôi là chỉ trục xuất nó! Nhớ không?! Vũ như tỉnh lại, cơ mặt giãn ra, thả lỏng từ từ nắm tay của mình, anh liếc mắt sang Luân đang thở hổn hển và gương mặt đã đỏ lên, máu từ mũi, miệng bắt đầu tràn ra… - Mày biến đi! Đừng để tao nhìn thấy cái bản mặt của mày lần nữa! – anh quay phắt người đi - Rốt cuộc thì…làm sao mày biết được…chuyện này – Luân nói như không ra hơi - Mày không có quyền hỏi tao bất cứ chuyện gì!!! – Vũ nghiêm giọng - Mày…không thể bỏ qua cho tao 1 lần sao…? - Tao nói biến!!! Hoàng khẽ chạm vào vai Luân - Đi đi, nếu mày không muốn nhập viện – anh liếc mắt sang 3 thằng lớp 10 – cả tụi bây nữa, rời khỏi đây ngay đi! - Được rồi… – Luân cười sằng sặc như phát rồ – mày hãy nhớ đấy, Thiên Vũ!! Đoạn anh quay lưng khập khiễng bước đi, mấy thằng đàn em vừa bị trục xuất giống Luân cũng chạy đến đỡ đàn anh của mình. Khi họ vừa đi khuất, Vũ bước chậm rãi đến chiếc ghế đá, nhẹ nhàng ngồi xuống thở mạnh 1 hơi dài…sau tiếng búng tay, cả nhóm đã tập họp thành 1 vòng tròn bao quanh anh. Với kiểu ngồi bắt chéo chân quen thuộc, ai nấy cũng hiểu là vị thủ lĩnh lại sắp đưa ra 1 quy tắc mới hay tuyên bố điều gì đó. Vũ nheo mắt lướt qua từng thành viên, anh dõng dạc: - 1 đội phó đã bị trục xuất vì phạm luật – anh trừng mắt – khôn hồn thì đừng 1 ai giống nó! Biết chưa?! - Dạ…tụi em rõ rồi… – vài tiếng lí nhí vang lên - Nhục nhã thật! – chợt Vũ thở dài – chủ nhật tuần này lại có trận đọ sức giữa các đội phó với trường Phan Đăng Lưu, chả biết như thế nào đây. - Tôi sẽ đấu 2 lần! – Hoàng nói vẻ rất nghiêm túc - Ông đừng có điên, nhóm tụi nó không vừa đâu – anh nhướng mày - Vậy để em, em cũng là thành viên 3 sao mà – 1 tên trong đó bước lên trước - Chỉ có đội phó mới được đấu, phải đúng luật Trung à – Hoàng kéo áo nó bước xuống - Thôi để đó tôi tính sau, nhức đầu quá! – Vũ tì mạnh tay vào trán Chợt…có tiếng nói vang lên từ cuối đám đông - Có phải nhóm Killer không?! - Ai đấy?! – Hoàng quay lại phía sau nhìn dáo dát Vũ vẫn im lặng, nhìn bao quát xung quanh như không để cho ai có thể thoát khỏi tầm nhìn của mình, đám đông dần bị tách ra làm 2 bởi 1 người đang chen vào, anh bước về phía Thiên Vũ, nhìn vị thủ lĩnh hồi lâu; rồi nói nghiêm túc: - Anh là thủ lĩnh đúng không? - Có chuyện gì? – Vũ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hiên ngang ấy - Tôi…muốn gia nhập băng nhóm Killer…! Chợt Trung bước lên ngang bằng với anh - Biến đi nhóc! Thủ lĩnh đang không được vui đâu. - Được rồi Trung – Vũ điềm đạm, nhìn sang người đứng trước mặt anh – lý do gì muốn gia nhập? Anh khựng lai…cảm giác còn căng thẳng hơn cả đi phỏng vấn xin việc. Anh cố giữ nét mặt hiên ngang, gắng suy nghĩ 1 câu trả lời cho đẹp lòng vị thủ lĩnh - Vì…tôi muốn học hỏi thêm từ anh, từ…mọi người ở đây. - Học hỏi về cái gì? – Vũ nhướng mày - Về cách đánh đấm, cách lãnh đạo nhóm…để bảo vệ người khác… – anh ấp úng, cũng không hiểu sao mình lại nói được những câu này Đám đông cười ầm lên vì câu trả lời được cho là ngớ ngẩn ấy từ người lạ mặt vừa xuất hiện - Tên gì? – Vũ nói sau hồi im lặng - Quân. - Đầy đủ đi! – anh khoanh 2 tay lại, chau mày - Hoàng Bảo Quân. - Lớp mấy? - 11A2. - Lớp chuyên? – giọng Vũ lộ vẻ thích thú – học sinh gương mẫu biết đánh đấm sao? - Anh cũng vậy thôi – Quân nhếch mép - Này! Lễ phép đi! – Hoàng gằng giọng - Thằng này lạ nhỉ, cần phải dạy bảo nhiều – Vũ vuốt vuốt cằm – chưa thấy trong trường bao giờ - Tôi vừa chuyển đến… – Quân nói nhanh Rồi anh im lặng nhìn Quân thật lâu. Những thành viên khác thì quay sang to nhỏ vào tai nhau điều gì đó liên quan đến tên họ cho là xấc xược ấy. Chợt Vũ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng. - Để xem, năng lực cậu đến đâu – đoạn anh chỉ tay về phía Trung – ra đi, đấu với cậu nhóc này! - Em sao? – Trung phì cười – anh đánh giá cao nó quá đó. - Đừng cãi – Vũ quay sang Quân, ánh mắt đầy thách thức – nếu thắng thằng đó, cậu sẽ được nhận làm thành viên chính thức của Killer - Được thôi. – Quân đáp lại anh bằng ánh mắt cương quyết Cả nhóm gồm hai mươi mấy người, tạo thành 1 vòng tròn lớn bao quanh Quân và Trung, Thiên Vũ vẫn ngồi điềm nhiên trên chiếc ghế đá, nhìn xoáy vào 2 thằng đang trừng nhau. Trung bẻ tay, uốn người khởi động, nhìn đối thủ nói vẻ mỉa mai: - Mày nên gỡ cặp kính đó xuống đi, học sinh gương mẫu. - Mày sẽ không đụng được đến mặt của tao đâu – Quân nhếch mép - Vậy sao? – anh nhướng mày, thủ thế trông rất chuyên nghiệp Vừa dứt tiếng hô “bắt đầu” của Hoàng, Trung đã lao vào Quân, nhanh như tia chớp; anh tung hàng loạt cú đấm nhằm vào mặt Quân nhưng không thành. Quân nhanh nhẹn hơn Trung tưởng, anh dễ dàng tránh được những đòn tấn công của đối thủ như tránh 1 cơn gió, đôi mắt thì nhìn xoáy thì từng động tác của Trung như tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp ích mình trong lúc này… - Nó chỉ toàn né thôi… – Hoàng thì thầm vào tai Vũ - Để ý đi – Vũ nhếch mép – nó đang tìm điểm yếu của thằng Trung. Chợt Quân tung đòn, nhằm vào ngực Trung, nhưng may thay anh đỡ được. Quân bắt đầu để ý cách phòng thủ kì lạ của Trung, Trung sử dụng tay phải ít hơn tay trái, cánh tay này dường như tập trung cho việc phòng thủ ở mặt nhiều hơn. Và khi Trung vô tình tấn công bằng tay phải, sự phòng vệ ở mặt đã không còn, Quân nhanh tay chộp lấy cánh tay ấy và vận hết tất cả sức lực, tung 1 cú đấm như trời giáng vào quai hàm phải của Trung! Có vẻ như bị trúng điểm yếu, Trung loạng choạng, ôm mặt của mình. Rồi Quân kết thúc trận đấu bằng cú xoay người rất đẹp mắt, đá thẳng vào mặt đối thủ đang say sẩm, Trung bất tỉnh… - Thằng này! Mày chơi quá tay thế! – 1 tên trong đó hùng hổ xông vào Quân - Nam! – Vũ trừng mắt - Quá tay? – Quân cười phá lên – tôi chỉ ra có 3 đòn, còn nó, có ai đếm được nó tung ra bao nhiêu đòn không? - Chiến lược là gì? – Vũ chồm người về phía anh - Không tốn sức vô ích, tìm điểm yếu mà đánh cho nhanh – Quân nhún vai – vậy thôi! - Được rồi… – Vũ nở nụ cười khó hiểu – Bảo Quân đúng không? Thành viên thứ 23 của Killer. - Ừ. – Quân đáp cộc lốc - Lễ phép chút đi! - Ừm…dạ… – anh siết chặt nắm tay của mình Đoạn Thiên Vũ đứng phắt dậy, tiến gần về phía Quân, kề sát mặt anh. Tự dưng Quân lại cảm thấy mình nhỏ bé trước vị thủ lĩnh này vô cùng - Nói cậu biết trước – Vũ rít qua kẽ răng – đã là thành viên của Killer thì phải tuân theo những quy tắc mà tôi và đội phó đưa ra; nhất là phải lễ phép với cấp trên. Nếu làm trái hoặc vi phạm cậu sẽ sống không yên đâu, rõ chưa?! - Ừm… - Hử?! – Vũ trừng mắt - Ừ…dạ… – Quân đáp hờ hững - Được rồi – Vũ khẽ nhìn sang Hoàng – anh này phổ biến nội quy nhóm cho cậu - Có cần thiết phải khoa trương vậy không? – anh nói vẻ ngán ngẩm - Cần cho những thằng xấc xược như cậu! - Sao? – Quân vô tình chau mày lại - Không đúng à? – Vũ nheo mắt chống 2 tay lên hông - À không… – anh liếc mắt sang chỗ khác như muốn kìm chế cơn giận - Vậy đi – Vũ nói nhanh – giờ thì tất cả giải tán! Killer đã về hết, chỉ còn lại Quân ngồi thừ ra trên chiếc ghế đá…anh thở phào nhẹ nhõm vì đã thực hiện được bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù của mình…
|
BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG Chương 2
Trống đánh liên hồi, báo hiệu giờ nghĩ giải lao đã đến. Quân ngồi trong lớp, quyết định hy sinh “15 phút quý giá” ấy để giải cho xong bài toán đạo đàm cực khó thầy vừa mới giao. Tính Quân là vậy, việc gì chưa làm đến nơi đến chốn thì anh không chịu được. Vì thế, Quân đã rất bực mình khi chợt có 1 bàn tay đập xuống bàn quấy rối mình trong lúc này. Ngước lên, anh chau mày khi thấy Trung - Mày đập bàn tao là ý gì? - Anh Hoàng kêu mày ngoài căn tin, ra mau đi! – Trung hếch mũi lên, tỏ vẻ ra lệnh - Cái ông cao cao đó hả? – Quân vẫn cắm cúi giải tiếp bài toán – gấp không? - Bỏ bút xuống đi, mày điếc à?! Lệnh triệu tập là trên hết. - Tao không điếc. – Quân hất mặt lên, nhìn vào vết thương ở ngay má của Trung 1 cách mỉa mai – sẵn tiện hỏi thăm tý, quai hàm mày vẫn ổn chứ hả? Dáng nằm bất tỉnh hôm qua của mày độc dễ sợ, tiếc là tao không chụp lại 1 tấm để làm kỉ niệm. - Thằng khốn… – tay Trung run lên vì tức giận - Ấy…lễ phép đi! – anh nhái giọng Thiên Vũ 1 cách rất buồn cười Rồi Quân đứng phắt dậy, bước ra cửa lớp, không quên ngoáy đầu lại cười đểu với Trung đang giận điên lên như núi lửa sắp phun trào… Vừa thấy Quân, Hoàng liền nở nụ cười rất tươi, nhưng Quân chỉ đáp lại bằng điệu cười nhếch mép và ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa, chẳng nói chẳng rằng. Vẻ mặt nghênh nghênh của anh chàng vừa gia nhập cũng khiến Hoàng phải khó chịu, mặc dù anh là người dễ tính nhất trong Killer. Đôi mắt Hoàng đột nhiên sắc lên, mặt đanh lại - Bảo Quân này, nếu đã là thành viên của nhóm; thì cậu… – đoạn anh nhấn mạnh – BẮT BUỘC phải biết tôn trọng đàn anh. Thái độ của cậu nên sửa lại. Quân thoáng ngỡ ngàng khi thấy 1 Hoàng khác xa với Hoàng “dễ chịu” anh vừa nghĩ - Cứ vào vấn đề chính đi. – Quân liếc sang hướng khác - Thử nói lễ phép hơn xem! – đôi mắt anh rực lửa như muốn thiêu đốt đối phương - Anh có điều gì muốn chỉ dạy em thì cứ nói đi ạ… – Quân thở dài - Vậy phải được không. – Hoàng cười hiền, chìa ra trước mặt 1 tờ giấy – đọc đi nhóc. - Gì vậy? – anh cầm tờ giấy lên Nội Quy của nhóm Killer 1. Luôn vì lợi ích tập thể hơn lợi ích cá nhân. 2. Lễ phép và tôn trọng đàn anh. 3. Cấm tổ chức đánh nhau hoặc kiếm chuyện gây thương tích cho người khác; khi chưa có sự cho phép của Thủ lĩnh 4. Giúp đỡ người bị nạn( trong trường hợp cố ý làm lơ sẽ bị phạt nặng ) - Quy tắc số 4 nghe như nhóm này làm cảnh sát chìm ấy – Quân cười phá lên - Mấy trường khác chỉ có 3 quy tắc đầu, số 4 là do thủ lĩnh đưa ra. Ví dụ như nếu cậu thấy ai bị bắt nạt, cậu phải ra tay giúp hoặc báo với đàn anh gần nhất, không được làm lơ! - “ Bọn này giả tạo thật…” – Quân im lặng nghĩ và thả tờ giấy xuống bàn như thể nó chẳng đáng để xem nữa - Chưa hết đâu – Hoàng nhấp ngụm nước suối – thứ 2, 4, 6 phải tập trung đầy đủ ở công viên Phú Nhuận lúc 5 giờ 30, trễ sẽ bị phạt. - Phạt như thế nào? Treo lên cây hả? – anh phì cười - Hít đất 100 lần – Hoàng nhoẽn miệng cười – đó là lúc Thiên Vũ đang vui - Vậy lúc ổng bực thì sao? – Quân vừa nói vừa ghi nhớ cái tên Thiên Vũ - Sẽ tự tay xử thằng đó – anh nói tỉnh bơ Quân thấy hơi ớn lạnh nhớ đến cảm giác khi đứng trước mặt vị thủ lĩnh, chỉ biết đứng bất động như mình không thể chống lại hắn, nhưng… rất kích thích, đó không phải là cảm giác sợ hãi, mà là…muốn chiến đấu… - Ừm, xong rồi phải không? Vậy tôi đi đây – Quân đứng lên, xoay người định bước đi thì tự dưng anh cảm thấy tê buốt ở cổ, 1 sức mạnh đáng sợ tỏa ra từ bàn tay đang túm lấy cổ Quân - Anh đã cho cậu đi chưa hả?! – Hoàng gằng giọng - Đau quá! – giọng anh khàn đi – buông…tôi ra. - Ngồi xuống! – chàng đội phó từ từ thả lỏng tay Quân vừa chầm chậm ngồi xuống vừa lườm Hoàng. Không hiểu đằng sau gương mặt hay cười kia là con người như thế nào. Tất cả những gì còn đọng lại trong anh bây giờ là nguồn sức mạnh đáng sợ vừa rồi… - Còn 1 chuyện quan trọng – Hoàng lại nhấn mạnh từng từ – mỗi tháng sẽ có 1 cuộc thi giữa các thành viên trong nhóm để thay đổi thứ hạng của mình, cũng như chứng tỏ năng lực với thủ lĩnh. - Anh cụ thể hơn đi – Quân vẫn còn lườm anh - Thấp nhất là 1 sao – anh chỉ tay vào Quân – cậu đang ở mức đó. Nếu muốn trở thành thành viên 2 sao, cậu phải hạ gục hai người 1 sao và một người 2 sao. - Vậy bao nhiêu sao mới được làm đội phó? - Là thành viên 5 sao trước, sau đó phải hạ gục 2 người có số sao tương đương và 1 đội phó của nhóm khác – chợt Hoàng cười xòa – anh cũng trầy da tróc vẩy lắm mới leo lên được thứ hạng này. - Tôi hiểu… – Quân chống cằm, nhớ lại cảm giác tê buốt khi nãy - Nhưng… – anh chồm người về phía Quân – nếu cậu bị thua 2 trong 3 trận đấu, cậu sẽ bị giáng sao. Vì thế, đòi hỏi cậu phải tập luyện thường xuyên đấy nhóc à. - Nếu không tham gia thì sao? - Xem như thua 3 trận – anh nói nhanh – và chắc chắn sẽ bị Vũ tẩn 1 trận ra trò - ( im lặng ) Hoàng vuốt mái tóc đen dài vừa bị gió thổi bay cho vào nếp, anh nhìn Quân hồi lâu rồi nói tiếp: - Nhưng anh khuyến khích cậu nên tham gia, vì anh thấy cậu có năng lực lắm đó nhóc. Chắc hẳn cậu cũng luyện tập nhiều lắm nên mới có tốc độ nhanh như thế. - Thằng anh trời đánh của tôi thường chơi trò đánh lén – Quân nhấc nhẹ gọng kính – tôi buộc phải tập né thôi. - Vui nhỉ – anh cười híp mắt – ra là được tập luyện từ nhỏ - Ừ, vui nhất là lúc tôi làm ổng nhập viện nằm mấy ngày trời – Quân chợt khựng lại khi phát hiện mình cũng đang cười theo Hoàng - Haha, thôi, giờ thì cậu đi được rồi đó – Hoàng ném chai nước suối vào thùng rác 1 cách gọn gàng - Ừm, vậy tôi đi đây. – Quân nhổm người dậy Mặt Hoàng đột nhiên đanh lại… - Cậu thử chào 1 tiếng xem! - Ừm… chào anh… – Quân quay lưng tiến nhanh về lớp, vừa đi vừa lầm bầm **** thầm tên đội phó nắng mưa thất thường… Anh biết mình phải kìm chế mối hận thù trong lúc này… “Một con quái vật dù mạnh đến đâu, cũng sẽ chết nếu như có 1 con chuột nhỏ âm thầm phá hủy từ bên trong” – đó là lời dạy của cha mà anh luôn ghi nhớ và bây giờ nó đã được anh áp dụng… ————-†————– Cũng tại thời điểm đó… Hân chạy như bay trong hành lang của khách sạn Cẩm Vân, tiếng chân lịch bịch của cô hẳn cũng phải làm những người trong căn phòng 2 bên vách vô cùng khó chịu. Hân thở hổn hển, dừng lại trước 1 căn phòng và vặn thô bạo cái nắm cửa, nhưng nó đã bị khóa bên trong. Tức tối, cô xoay người, đá tung cánh cửa; bung cả ổ khóa. Và…Hân bàng hoàng đến tột độ khi chứng kiến cảnh anh chàng người yêu vốn hiền lành của mình đang trần như nhộng nằm âu yếm ả đàn bà tóc vàng, chỉ đắp tấm chăn ngang ngực. Ánh sáng bên ngoài hành lang hắt vào trong căn phòng mờ ảo, chỉ khẽ chiếu 1 luồng sáng nhẹ vào Hân, nhưng cũng đủ để tên phản bội ấy thấy được gương mặt đau khổ cùng cực của cô bạn gái đang đứng run run, chết trân trước cửa phòng. Hắn rút tay ra khỏi đầu ả đàn bà, ngồi giật phắt dậy như vừa chạm phải lửa, nhìn Hân mà không nói được lời nào… Rồi như muốn thay cho tiếng thét uất ức, cho những tháng ngày hạnh phúc giờ chỉ còn là những vết nhơ ghê tởm trong ký ức của mình; Hân chạy nhanh đến, tát vào mặt hắn 1 phát hơn cả trời giáng. - Đồ… khốn… nạn…! – Hân nói rõ từng chữ 1 trong sự căm phẫn của mình - Vậy cô muốn tôi phải làm sao?!! – hắn gào lên – tôi đâu phải là gay!! - Sao…? – nước mắt cô bắt đầu rơi… - Cô đâu có cho tôi đụng vào người cô, mẹ kiếp! - Đê tiện! – Hân lại tát vào mặt hắn – lý do cũng kinh tởm như cái việc anh vừa làm trước mặt tôi! Chợt hắn đứng phắt dậy, quấn nhanh chiếc khăn tắm lớn ngang hông. Đẩy vào vai Hân 1 cách thô bạo về phía cánh cửa - Như thế nào là kinh tởm hả?! Cô tưởng cô là cái gì của tôi mà vào đây làm ầm lên như 1 con điên vậy? Nói cô nghe, cô chỉ được cái có tiền, cũng xinh đẹp – đoạn hắn chỉ tay vào trán Hân vẻ cười nhạo – nhưng cô dở hơi quá, dở hơi đến mức tôi phải tìm đến những đứa con gái khác để vui vẻ. Người như cô, sẽ chẳng có thằng nào yêu thật lòng đâu! - Đây là con người thật của anh sao…? – môi cô run run, bàn tay thì siết chặt lại - Thôi! – hắn phẩy tay – tôi cũng định nói với cô chuyện này, chúng ta chia… Không đợi hắn nói hết câu, Hân liền tung vào mặt hắn 1 cú đấm chất lượng. Hắn loạng choạng; nhưng khi lấy lại thăng bằng, hắn vứt bỏ sự tự trọng của 1 thằng đàn ông; quay sang tát vào mặt Hân 1 tiếng “chát “ như tiếng sấm truyền. Hân như không biết đau, cô tát lại hắn và nhanh chóng khóa 2 tay không để hắn chống trả; rồi đánh thật mạnh vào gáy tên phản bội ấy kiểu bàn tay mở của thế võ karate. Hắn gục xuống, Hân liên tục đá vào ngực, vào bụng đến nỗi hắn suýt hộc cả máu. Mắt cô long sòng sọc lên như mất hết cả kiểm soát. Tiếng động ồn ào và tiếng la hét sợ hãi của ả đàn bà tóc vàng khiến Hân bị những gã bảo vệ túm lấy và lôi ra ngoài, ném cô ra đất như thể cô chẳng đáng tồn tại…Xung quanh im ắng 1 cách đáng sợ như tâm hồn đang chết lặng của cô ngay lúc này… Hân lái chiếc Nozza loạng choạng trong hơi men say, cô ước gì mình không có trái tim; để chẳng phải đau khổ, chẳng phải nhớ nhung, chẳng phải yêu thương 1 ai quá nhiều… Cô đã trao cả trái tim non nớt của mình cho Khoa, nhưng hắn đã bóp nát nó không 1 chút tiếc thương… Hân dừng xe trước quán café Caro, men rượu làm tất cả những ký ức hiện lên rõ ràng một cách chậm rãi như bức tranh được từ từ tô đậm lên… Cô thấy Khoa thật hiền lành và thư sinh trong chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt đang lung túng tìm cách bắt chuyện với cô… Rồi Hân phóng xe đi thật nhanh, gió thi nhau lùa vào khiến đôi mắt cô trở nên cay nồng… đôi mắt Hân nhòa đi, những ánh đén đường giờ như 1 mảng mực màu vàng chóe mà người họa sĩ bất cẩn làm rơi nó xuống mảnh giấy đen tuyền… Bầu trời có vẻ yên bình, không 1 chút sao trái ngược hẳn với những suy nghĩ điên rồ trong tâm trí Hân lúc này… cô muốn giết chết kẻ phản bội ấy, cô căm hận hắn, cô căm hận đàn ông…! Chợt! chiếc cột điện lù lù hiện ra trước mắt cô. Vì thắng gấp trong tốc độ khá nhanh khiến xe mất đà ngã “rầm” bên vệ đường, Hân cũng té nhào ra đất…Trong cơn mơ mơ màng màng, cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng vài người đi đường và tiếng 1 thanh niên cùng giọng nói rất ấm áp… hắn hỏi cô những câu hỏi gì đó…cô không rõ nữa…đại loại như hắn hỏi cô có làm sao không, nhà ở đâu,… Rồi ý thức cô mất hẳn. Khi ý thức loáng thoáng trở lại, Hân thấy mình đang tựa vào lưng và ôm hờ 1 người con trai, mùi hương ở tóc người này khiến cô cảm thấy thật dễ chịu và muốn ngủ thiếp đi…Chợt anh dừng xe lại; rồi quay sang vòng vào eo cô. Như phản xạ có điều kiện, Hân vung tay tặng vào mặt anh 1 cái tát.! - Cái cô này! Cô làm gì vậy?! – chàng trai có vẻ tức giận - Tên biến thái này… – Hân lè nhè – định… lợi dụng tôi hả…!? - Cô điên hả? Tôi chỉ định đỡ cô xuống xe thôi! Rồi Hân lại nghe thêm giọng nói của 1 người thanh niên nữa… - Gì mà ồn ào vậy Quân?! - Nhỏ hiểu lầm tao định dê nhỏ, khổ ghê – anh thở dài - Các anh là ai…? – Hân xoa xoa cái đầu đang nhức như búa bổ của mình - Người tốt bụng đưa cô về nhà; mà còn bị đánh oan uổng – anh nói vẻ hờn trách, nhìn sang cậu bạn – mày dẫn xe con nhỏ lại trước cửa nhà nè Khang, mắc công tý nhỏ lại nói tao với mày chôm xe xịn bây giờ. - Sao anh biết nhà tôi? – cô nhìn chằm chằm vào Quân vẻ hoài nghi - Cô nói địa chỉ trong lúc mơ mơ hay sao đó, lại còn nhắc đến cái tên Khoa Khoa gì nữa. - Im đi!! – Hân trợn mắt, xông lại Quân 1 cách giận dữ – đừng bao giờ nhắc đến cái tên dơ bẩn ấy trước mặt tôi!! - Ờ ờ…. Quân khẽ lùi lại, nhìn cô bằng cặp mắt vô cùng kì lạ…. - Thôi mệt hai người quá! – Khang nhăn mặt – khuya lắm rồi, xe cô đây, chìa khóa vẫn còn trong ổ, nhà cô thì ngay trước mặt đó. - Ừ về thôi Khang – Quân níu áo cậu bạn – mặc nhỏ đi, làm ơn mắc oán, hôm nay đúng là đủ chuyện xui xẻo. Hai người leo lên chiếc xe wave cà tang, phóng đi mất hút trong màn đêm… Hân thẫn thờ nhìn theo họ; lẩm bẩm câu “ đủ chuyện xui xẻo” của anh chàng khi nãy rồi cười lên như phát cuồng… cô khổ sở bấm chuông cửa xong ngồi phịch xuống đất… và bật khóc như 1 đứa trẻ…
|
BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG Chương 3
Quân bắt đầu nhớ mặt từng thành viên trong Killer để âm thầm trả thù chúng khi có cơ hội. Tình cờ bắt gặp Trung và Nam cúp tiết trốn vào nhà vệ sinh hút thuốc, anh liền “nhá” cho ông thầy giám thị nổi tiếng dữ dằn của trường, sau đó, anh loan tin đồn rằng đám thằng Hải lôi kéo thành viên để tạo lập nhóm mới khiến Vũ vô cùng tức giận, báo hại có vài người gây gổ, đánh nhau chí chóe; làm rầm rộ cả trường. Rồi Quân lại còn âm thầm đánh lén những đứa một sao, hai sao của nhóm trong lốt mặt nạ tề thiên…! Cả Killer đều xôn xao về chuyện những thành viên luôn gặp chuyện xui xẻo trong vài ngày gần đây, qua trao đổi với nhau, họ cùng nghi ngờ 1 điều : Cái thằng “tề thiên” là thủ phạm của tất cả chuyện này! Rất nhiều câu hỏi được đưa ra: “Sao nó lại nhằm vào nhóm mình?”, “Ai mà dám gây hấn với Killer chứ?”, “Không biết anh Vũ có bị tấn công chưa?”…và họ thề là phải tìm cho bằng được thằng ôn nào gây ra những chuyện này, nhưng rất tiếc, với tài nhanh nhẹn của Quân, họ khó mà có cơ hội để thực hiện lời thề của họ… Chiều thứ 6 hôm đó, Quân vì quên mất hôm nay phải tập trung nên đã đến trễ ( mặc dù biết muộn nhưng vẫn đi bộ tàn tàn ). Đến nơi, anh thích thú khi nhìn thấy Thiên Vũ đang chống tay lên hông, môi cong cớn quát nạt đám thằng Hải và những đứa gây gổ đánh nhau trong trường. Khi thấy Quân, sắc mặt Vũ còn tệ hơn, anh chau mày, chỉ tay vào Quân 1 cách giận dữ - Đi ra đằng kia! Hít đất 500 lần cho tôi!! - Cái gì??? Anh đi…. – cũng may là Quân kịp thời bịt miệng mình lại - Thằng xấc xược này…! – Vũ nheo mắt tiến đến gần Quân – định nói gì đấy?! - Tôi chỉ đi trễ có 10 phút, 500 lần là quá nhiều! - Hỏi lần cuối, có chịu phạt hay không.!? – vị thủ lĩnh trừng mắt đe dọa - Vô lý! Tôi không làm! “Bốp!”, Quân loạng choạng, ngã phịch xuống đất. Vũ đã ra đòn lúc nào? Sao Quân không thấy được…? Đang hơi hoảng loạn trong lúc bị dính cú đấm bất ngờ của thủ lĩnh, thì Quân lại có cảm giác đau điếng ở tay, ngước lên, anh thấy Thiên Vũ đang trừng mắt nhìn anh lạnh lùng - Sao? Né giỏi lắm mà? - Là lãnh đạo mà anh dùng bạo lực để ép buộc người khác – Quân nhếch mép khinh thường – tôi không phục! - Đây không phải bạo lực! – Vũ ấn mạnh bàn chân của mình vào tay Quân – đây là kỉ luật thép! Không như thế này thì tôi lãnh đạo được mấy thằng như các cậu sao?! Quân khẽ nghiến răng, dùng cạnh bàn tay bổ thật mạnh vào chân Vũ, anh hơi nhăn mặt nhưng vẫn đứng vững; co chân, đá 1 góc 45 độ vào má phải của Quân! - Vẫn còn biểu tình hả cái thằng này!! – Vũ nhíu mày, giọng nói lạnh băng nhưng vẫn đầy sự giận dữ Quân im lặng không trả lời, gồng bàn tay lên để chống lại cơn đau xé thịt. Chợt Vũ lại tung thêm 1 cú đá chắc nịch thẳng vào mặt anh chàng tội nghiệp… - Câm à?!! Bỗng Hoàng chạy đến, gõ nhẹ vào đầu Quân 1 cách rất hài hước, rồi nhấn lia lịa đầu anh lên xuống như đang giã gạo - Thằng đần, nói là cậu chịu phạt đi – Hoàng quay sang Vũ cười xòa – đó, nó chịu phạt rồi, bỏ chân ra đi ông. - Không việc gì phải bênh vực nó. – Vũ nghiêm giọng – 1 vài lần như thế này thử xem còn dám chống đối tôi không.! - Được rồi!!! – Quân nhắm mắt lại, nghiến răng như đã hết chịu nổi cơn đau ở tay – tôi sẽ hít đất! anh bỏ chân ra hộ tôi! Vũ lạnh lùng lê chân ra khỏi bàn tay đã đỏ ửng, phồng rộp vương 1 chút máu của Quân; rồi đi nhanh về phía những thành viên trong nhóm, bắt đầu mắng xối xả đứa nào làm ồn từ nãy đến giờ và tiếp tục xử những đứa “có tội”. Hải từ thành viên 4 sao, bị giáng xuống thành 3 sao vì tin đồn thất thiệt, 2 thằng Trung và Nam bị bắt nhảy ếch 10 vòng sân công viên và những đứa gây gổ đánh nhau thì bị hít đất 200 lần! Quân vừa hít đất vừa nhìn tụi nó đầy vẻ khoái chí…nhưng không lâu sau…anh đã mệt mỏi, nằm phịch xuống đất; Quân len lén nhìn sang Thiên Vũ thì thoáng giật mình khi thấy vị thủ lĩnh đang trừng mắt nhìn anh, anh khẽ lườm lại và…hít tiếp. Trong hơi hở hổn hển và mùi mồ hôi mặn nồng, Quân nghe Vũ nói về chuyện gì đó như… tìm 1 đội phó tạm thời để thi đấu với trường khác vào chủ nhật tuần này. Anh khẽ liếc mắt về đám đông quan sát. Chẳng có thằng nào “dám” xung phong để thi đấu, ngoại trừ thằng Trung đang thở hổn hển vì vừa nhảy ếch xong. Vũ khẽ nhíu mày và chỉ nói vỏn vẻn 2 từ :”Không được!” với nó. Trong đầu Quân chợt nảy ra 1 ý tưởng…khá điên rồ nhưng không kém phần thú vị, Quân sẽ làm cho Killer mang nhục vì thua cuộc trong chủ nhật này. Nhưng khi cả nhóm đã ra về hết, chỉ còn lại Vũ, Hoàng và Quân. Toàn thân Quân rã rời, không 1 chút sức lực, mồ hôi tỏa ra như tắm, rơi vài giọt xuống khoảng sân vắng lặng. Từng khớp xương của anh như muốn bung hết cả ra…Bây giờ tự nhiên anh thấy việc bị thầy giám thị bẹo lỗ tai khi đi trễ là chuyện quá ư bình thường, thậm chí là quá hạnh phúc! Hoàng ngồi nhổm trước mặt Quân, chống 2 tay lên cằm vẻ ể oải, nhưng giọng nói vẫn đầy sự thông cảm… - 50 cái nữa, gắng lên…! Anh đã cảnh báo cậu là Vũ rất ghét đi trễ đúng không? - … ( hít đất mệt thấy bà sao nói cha!? ) – Quân thầm nghĩ - Bao nhiêu cái rồi Hoàng? – giọng Vũ vẻ ngán ngẩm - 452… - Thôi, đứng lên đi! – anh đá nhẹ vào hông Quân Anh chàng này còn mừng hơn bắt được vàng, ngay lập tức anh nằm luôn ra đất, thở như chưa bao giờ được thở… - Về đi Hoàng, mai chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện tìm phó nhóm 2 tạm thời – Vũ vác chiếc cặp lên vai Chợt Quân dùng hết sức lực còn lại để gượng dậy, khổ sở bật ra từng âm thâm từ cổ họng của mình - Khoan…đã… - Gì vậy? – Vũ khẽ nhíu mày - Sao chưa chịu về nữa, thằng đần này… – Hoàng nhìn anh; rồi liếc mắt sang Thiên Vũ đầy vẻ đề phòng - Tôi có thể…thi đấu vào chủ nhật tuần này không…? - Cậu biết mình đang nói gì không đấy?! - Anh yên tâm, hít đất không ảnh hưởng gì đến não đâu – Quân nhìn thẳng vào mắt Vũ – Không phải anh đang tìm phó nhóm tạm thời sao? Cả cái Killer chỉ có 1 mình thằng Trung xung phong, nhưng tôi nghĩ…anh thích cách tôi chiến đấu hơn là nó, đúng không thủ lĩnh? - Vậy à? – Vũ nhếch mép, tiến lại gần Quân – Ở đâu ra cậu lại có cái suy nghĩ thú vị đó vậy? - Tôi chỉ nghĩ mình đủ sức… – Quân khẽ lùi lại như 1 phản xạ - Việc thắng thằng bộp chộp đó có vẻ làm cậu tự tin quá. – anh kề sát mặt Quân – có lẽ cũng nên để cậu thử sức với người có năng lực mạnh hơn, đúng không Bảo Quân? - Vậy là anh đồng ý…? Quân cảm thấy mình đang nín thở - Đừng làm tôi thất vọng! – Vũ vỗ mạnh vào vai khiến anh suýt nữa thì khuỵu xuống. Quân chợt mỉm cười khá “gian” khi nhìn 2 “gã quái vật” xoay lưng bước đi… Trong bãi gửi xe, Hoàng nhìn Vũ với đôi mắt kì lạ, không giấu được sự tò mò - Ông đồng ý cho nó đấu thay vì Trung, tôi bất ngờ đó… - Trung nó không dùng cái đầu trong chiến đấu, hôm đánh với thằng Quân nhìn nó mà tôi phát bực – Vũ nhăn mặt - Ông nghĩ Quân có cơ hội thắng không? - Để xem…đến lúc đó sẽ biết thôi mà. – Vũ lại nở 1 nụ cười khó hiểu… —————-†—————- Reng…reng… - Chết tiệt! ồn ào quá!! – Hân giận dữ ném chiếc đồng hồ báo thức xuống sàn, khiến nó vỡ tan tành Cô lồm cồm ngồi dậy sau khi chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa. Với tay lấy chiếc điện thoại đã là 1 thói quen vào mỗi buổi sáng của mình, lòng Hân chợt se thắt lại và cảm thấy thương cô bạn của mình vô cùng. Thùy đã gọi nhỡ gần 30 cuộc điện thoại và khoảng 10 tin nhắn có nội dung thể hiện đầy sự lo lắng. Cô chĩ nhắn lại vỏn vẹn 2 từ “Mình ổn” cho cô bạn rồi bước chậm rãi vào phòng tắm. Hân thoáng giật mình khi thấy bộ dạng lôi thôi lết thết của mình trong tấm gương lớn treo trước bồn rửa mặt, mái tóc xoăn rối bù lên, chẳng theo 1 lọn nào cả, quân áo thì xộc xệch, mắt sưng húp lên như vừa được bơm silicon vào và vẻ mặt phờ phạc cùng đôi môi tái nhợt chỉ khiến cô muốn rời khỏi tấm gương ấy ngay lập tức… Hân ngồi gục xuống sàn nhà tắm, tựa đầu 1 cách bất cần vào tường, nước mắt lại rơi nhưng không có tiếng nấc…cô đưa tay lên quệt nhẹ những giọt nước mắt ngang má, rồi chợt khựng lại khi nhìn thấy chiếc nhẫn bằng nhựa hình nơ bướm rất xinh ;mà Khoa đã tặng trên tay cô. Hân quý nó như nhẫn kim cương và chưa bao giờ chê những món đồ Khoa tặng là rẻ tiền…vậy mà hắn lại xem thường cô đến thế, coi cô rẻ rung đến như thế… Hận giựt thô bạo chiếc nhẫn ra khỏi ngón áp út của mình như thể nó là 1 sinh vật gì đó rất ghê tởm và ném nó thật mạnh vào tường, chiếc nhẫn bật ra rồi rơi xuống; lăn lóc lóc và lọt thỏm 1 cách gọn gàng xuống lỗ thoát nước… Hân ôm 2 chân lại, gục đầu xuống khóc tức tưởi…lúc này thì tiếng nấc thật nhiều…vang lên từng hồi như tiếng trống báo oan thời xưa… Cô thông báo với mẹ bằng giọng nói yếu ớt vọng xuống từ cầu thang rằng hôm nay cô sẽ nghỉ học và nhốt mình trong phòng, chẳng nói chuyện với ai, cũng chẳng buồn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa… Vết thương lòng mà hắn đã rạch vào trái tim cô quá lớn, biết đến bao giờ mới lành lặn…? Ai sẽ khâu nó giúp cô hay chính cô phải tự mình khâu nó lại…? Không! Cô không cần đến 1 tên nào nữa, đàn ông đều là 1 lũ xấu xa, ******** và đê tiện! Lũ ngu ngốc ấy chỉ đơn giản nhìn thấy ở đứa con gái yêu họ thật lòng 1 thứ mà đứa con gái bình thường nào cũng có. Đó là thứ duy nhất họ muốn chiếm hữu được, và khi đã thỏa mãn cái ước muốn đê hèn của mình, họ sẽ xem người con gái đó không còn giá trị gì nữa…và họ sẽ vứt đi như 1 món đồ chơi bị rỉ sét… Hân không bao giờ muốn bị xem như thế nên cô đã thẳng thừng từ chối khi Khoa yêu cầu, cô nghĩ như thế sẽ giữ được hắn, nhưng cuối cùng, cô cũng bị đối xử không thua 1 món đồ bị rỉ sét… Cô chỉ cần 1 người yêu cô bằng chính con người thật của mình…nhìn ra những điều đặc biệt ở cô mà không 1 đứa con gái nào có…Như vậy…khó lắm sao…? Hân lấy ra 1 mảnh giấy, ghi nghệch ngoạc những lời **** rủa của mình về kẻ phản bội ấy, rồi gạch thô bạo đến rách nát tờ giấy, tạo vài vệt xước nhỏ trên bàn…Cô lại gục đầu xuống, nước mắt chảy vào những vết xước như nước chảy vào rãnh sông… Cô căm hận đàn ông! Cô không muốn yêu bất cứ 1 tên thối tha nào trên đời nữa! Hình ảnh hôm qua cô chứng kiến đã quá đủ rồi, nó khiến cô buồn nôn khi nhớ lại ký ức nhơ nhuốc đó… Chợt, giai điệu dập dồn của bài hát One More Night vang lên từ điện thoại của Hân, cô liếc quanh giường tìm kiếm nó, là Xuân Thùy. Cô bắt máy nhưng im lặng… - Alo??! – giọng Thùy hớt hãi - Mình nghe… – Hân thở dài - Trời! nghe được giọng cậu mình mừng quá! Cậu sao rồi? - Không biết nữa… - Vậy là chuyện chiều qua mình vô tình thấy là sự thật đúng không…? – Thùy lí nhí - Đừng nhắc nữa! mình xin đấy! – Hân lớn giọng - Mình xin lỗi…giờ mình qua với cậu nhé, hôm nay mình được nghỉ… - Bộ dạng lúc này ghê lắm, như con điên ấy! cậu đừng qua. - Không phải mình đã hứa với nhau là dù có chuyện gì cũng sẽ ở bên nhau sao…? – Thùy có vẻ xúc động – mình sẽ qua, cậu chờ nhé… Pip…pip… Hân thở dài buông điện thoại xuống; nghĩ về lời hứa khi xưa 2 đứa đã nghéo tay với nhau. Tình bạn bền bỉ với Thùy là 1 trong những điều mà cô yêu quý nhất trên đời. Trong lúc suy sụp tinh thần như thế này, chỉ có Thùy biết và muốn ở bên cạnh cô…Thùy như 1 ngọn lửa luôn cháy sáng đang cố nhóm lại 1 que diêm đã ướt…! Hân chống cằm, nhìn mông lung qua khung cửa sổ…đột nhiên nghĩ về cô bạn thân rất nhiều, những hình ảnh rời rạc đan xen, nối nhau từ quá khứ đến hiện tại… Thùy xinh xắn, dịu dàng, hiền lành lại giỏi giang, mẫu con gái lý tưởng của tất cả mọi người… Thùy không bao giờ làm cô buồn, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô…chưa bao giờ cô cảm thấy cô cần Thùy trong lúc này…chưa bao giờ…
|
BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG Chương 4
Chiều chủ nhật… Tất cả thành viên của 2 nhóm đều đã có mặt đầy đủ ở 1 bãi đất hoang được bao bọc thô sơ bởi dãy hàng rào sắt lổm chổm gai nhọn. Có vẻ như đây là nơi thi đấu dành riêng cho những băng nhóm học đường. Hải cầm viên phấn, vẽ 1 vòng tròn lớn để làm sân thi đấu. Trung nhanh nhảu lấy 1 chiếc ghế mời Vũ ngồi, phía bên Dark ( nhóm trường Phan Đăng Lưu ) cũng đem lại chiếc ghế nhựa cho gã thủ lĩnh để chứng tỏ rằng; thủ lĩnh của họ uy quyền không thua gì Thiên Vũ. Anh nhìn tên thủ lĩnh có cái đầu gần như trọc lóc bằng ánh mắt thách thức và dò xét, rồi anh khẽ nhìn sang Bảo Quân, điềm đạm: - Ra đi Quân, cậu đấu trước. - Tôi à? – anh nhìn Vũ e dè - Gì? Hay sợ rồi?! - Không, tôi chỉ nghĩ anh sẽ để Hoàng đấu trước - Quan trọng gì? – Vũ nhướng mày – ra đi, nhớ là quan sát kĩ động tác của đối thủ. - Ừm… - Dạ thử coi! – Vũ đá vào chân Quân - Trời ạ…dạ….! anh vừa ôm chân mình vừa lầm bầm rủa vị thủ lĩnh Tên đội phó bên Dark đã bước vào vòng tròn, hắn bẻ tay, bẻ cổ vang lên những âm thanh rắc rắc như 1 lời đe dọa. Mặt mũi gã bặm trợn như mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, còn chiều cao thì không kém gì vận động viên bóng rổ. Quân khẽ nhíu mày khó chịu khi nhìn gã đôi phó – 1 đối thủ to lớn hơn mình khá nhiều – đang ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích anh. Trận đấu bắt đầu sau tiếng hô của Khởi Sơn – thủ lĩnh Dark – xung quanh liền trở nên ồn ào hơn bởi những tiếng reo hò cổ vũ. Tên đội phó xông đến đấm tạt phải vào mặt Quân, nhưng anh nhanh chóng nghiêng người né được. Ánh mắt của Quân không hề có chút hứng thú gì về trận đấu này cả, anh dự định chỉ “đùa giỡn” với tên này vài phút rồi giả vờ bị hắn đánh cho bất tỉnh. Nhưng dường như hắn đã nổi cáu khi chưa đánh trúng được Quân phát nào, lại còn bị anh húc mạnh chỏ vào cằm 1 cú đau nhói trời. Tên đội phó chợt cười nham hiểm, hắn áp sát Quân hơn, tung đòn liên hoàn nhằm vào mặt anh, rất nhanh…khiến Quân khó lòng mà tránh hết 1 cách dễ dàng, và 1 cú đấm đã sượt nhẹ ngang má Quân, anh khẽ nhăn mặt khi cảm thấy hơi tê tê ở nơi bàn tay hắn vừa sượt qua…Anh quệt nhẹ ngang má và bàng hoàng khi thấy…máu…?! Vô lý!! Cú sượt nhẹ khi nãy không thể nào tạo ra được vết cắt ngọt như vậy.! Vũ chồm người ra phía trước, nhìn chằm chằm vào tên đội phó… Rồi lợi dụng lúc Quân sơ hở, hắn lao đến đá thật mạnh vào lồng ngực Quân, anh ngã xuống; chống tay định bật lên thì lại bị hắn bồi thêm vài phát vào bụng, vào mặt, khiến cặp kính anh rơi ra ngoài, Quân say sẩm đầu óc, nhưng vẫn cố gắng dùng tay chống trả lại hắn hết mức có thể…và với sự nhanh nhẹn vốn có của mình, anh chộp lấy bàn tay hắn, bẻ ngược ra sau, 1 chiếc lưỡi lam rơi xuống đất…khói bụi lúc bấy giờ mù mịt, vài người tinh mắt thấy được đều rộ lên. Vũ trừng mắt sang Khởi Sơn trong khi tên thủ lĩnh này nhìn ngược lại anh bằng ánh mắt khá bối rối. Nhưng trận đấu vẫn không dừng lại, Quân nghiến răng, tung cú đấm như trời giáng vào mặt tên chơi bẩn, anh nhổ nước bọt trước mặt hắn, nói vẻ khinh bỉ: - Thằng hèn, bây giờ tao đấu thật với mày đây.! Bỗng Thiên Vũ nở nụ cười thích thú… Quân có vẻ như chẳng nhớ gì đến kế hoạch của mình nữa, anh đang đánh hết sức mình và rất công bằng với hắn mặc dù tên này không đáng được như thế. Việc thiếu cặp kính dường như gây trở ngại nhiều cho Quân về chuyện quan sát nên anh bị trúng đòn nhiều hơn, máu từ mặt, cánh tay và vai làm anh đau đớn, mệt lã người. Nhưng dù hèn thì hèn, đã là đội phó của 1 băng nhóm thì dĩ nhiên là khá mạnh mẽ, hắn tấn công liên tục bằng những đòn hiểm hóc nhằm vào vết thương bằng lưỡi lam mà hắn đã gây ra cho Quân. Rồi anh xoay người đá liên hoàn trúng vào ngực hắn; và điều này có vẻ làm hắn phát cáu. Cuối cùng, tên đội phó khéo léo dẫm lên mũi chân của Quân nhằm làm anh mất cảnh giác, và… “Bốp!!” ; 1 cú móc phải ở cằm cực mạnh khiến Quân nằm lăn ra đất…và bất tỉnh… “ Lấy nước tưới vào mặt nó.” , “ Ê mày có sao không Quân?” , “ Thằng khốn kia rõ ràng nó chơi xấu…”,….” Cảnh sát!!!, chạy tụi bây ơi!!!!” – là những âm thanh cuối cùng mà Quân nghe được…sau đó chỉ còn lại cảm giác mơ màng và tiếng gió vì vù rít ngang tai… Trưa hôm sau… Quân ngồi trong lớp, tay chống lên cằm nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt cau có. Trận đấu hôm qua kết quả vẫn nằm trong kế hoạch của anh nhưng…sao anh cảm thấy bực bội vô cùng! Anh muốn thắng…! anh cũng không ngờ mình lại có cảm giác khó hiểu như thế này sau trận chiến ấy…! Canteen luôn đông nghẹt vào những giờ ra chơi, những cô nữ sinh tươi tắn trong chiếc váy đỏ sọc caro hôm nay cũng khiến Quân cảm thấy thật vô vị và chán ngắt! Anh cúi xuống ăn vội bát mì nóng hổi. Chợt Vũ và Hoàng ngồi xuống đối diện anh, Quân ngước lên nhìn rồi lại cúi xuống tiếp tục nhai những sợi mì dai nhách. Những người xung quanh tự dưng đồng loạt khẽ xoay người lại nhìn Quân 1 cách dò xét, rồi thì thầm to nhỏ với nhau… Hoàng bật nắp chai nước suối uống ừng ực rồi nở nụ cười thật tươi với Quân - Đừng có xấu hổ, cậu thua không nhục mà. - Thằng khốn đó! – Quân tức tối – gặp lại nó, tôi thề sẽ cho nó vào bệnh viện ngay tức khắc! - Tự động đi gây chuyện thì biết tay tôi.! – Vũ quắc mắc nhìn anh - Phải rồi, anh thì biết gì đâu… – Quân lườm Vũ , nói vẻ hờn trách - Ý cậu là biết cái gì?! - Không có gì. – đoạn Quân liếc mắt sang Hoàng – hôm qua anh chở tôi về à? - Không, Vũ chở đó, không nhanh tay là hôm qua cậu bị cớm hốt về đồn rồi, cám ơn Vũ 1 tiếng đi. – Hoàng mỉm cười Quân im lặng…chau mày lại như đang đăm chiêu suy nghĩ về 1 vấn đề gì đó…. - Thôi, lời đó thật lòng hãy nói, nói xuông chỉ thêm chướng tai. – Vũ lấy từ ví ra tờ 10 nghìn đặt xuống bàn – ăn xong rồi thì vào mua hộ tôi ly café đen đi. Sau hồi do dự và cái lườm mắt khó chịu, Quân cũng đi vào canteen mua café đem ra cho Vũ, hờ hững chào cả hai rồi bước về lớp. - Tính ra – Vũ nhếch mép vẻ khoái chí – nó chỉ thua thằng Đức về kinh nghiệm chiến đấu và sức chịu đòn nhỉ. - Ừm, hôm qua mà không bị chơi bẩn, dám nó cũng nện thằng kia 1 trận te tua – Hoàng nói nhanh – nhưng nghe nói có 3 đứa nhóm mình bị hốt về đồn? - Ừ, 2 thằng Tâm với thằng Nam – anh thở dài – tôi phải lên bảo lãnh tụi nó về, mấy cha đó kêu tụi mình tụ tập đánh nhau có tổ chức, nhảm chết được, có bao giờ bị như hôm qua đâu, chắc chắn có đứa rỉ tai mấy ổng rồi. - Thôi bỏ đi, giờ tức cũng chẳng được gì đâu. - À còn Hân…? – Vũ ngập ngừng – liên lạc được với Hân chưa? - Được rồi, Hân nói chiều nay gặp – đoạn Hoàng nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán Vũ – cái đó là sao vậy? - Không có gì. Xoay lại Quân, đang mải trôi theo những suy nghĩ hỗn độn, anh đụng phải Khang lúc nào không hay, cậu bạn thở dài nhìn vào mảnh băng cá nhân dán trên má Quân rồi thì thầm với anh vẻ rất bí ẩn: - Hôm qua tao gọi cảnh sát đúng lúc không? - Tý nữa thì tao cũng bị hốt, mà thôi, quên mẹ nó đi. – Quân ngán ngẩm xoay lưng đi thẳng vào lớp. ———————†——————— Chiều hôm đó… Như mọi khi, đúng 5g30 cả nhóm Killer đã có mặt đầy đủ ở công viên Phú Nhuận, hôm nay ,không ai đến trễ cả, có lẽ vì thế mà tâm trạng Thiên Vũ khá vui vẻ. Những người trong nhóm trước kia lạnh nhạt với Quân, giờ đây lại vui vẻ chủ động bắt chuyện, Hải tấm tắc khen ngợi rằng năng lực Quân ngang ngửa với thằng đội phó, Trung cười nhạt; chỉ giơ 1 ngón tay cái lên ra hiệu là anh làm rất tốt, còn Nam thì vỗ vỗ vào vai anh kiểu như đã thân thiết mấy chục năm rồi vậy. Quân cảm thấy hơi khôi hài…nhưng cũng thấy vui vui…Chợt Vũ búng tay ra hiệu ọi người tập họp thành 5 hàng dọc để nghe anh thông báo. Quân đứng cuối hàng, ngáp dài ngáp ngắn; uể oải nhìn sang những đứa trẻ đang cười đùa, chạy nhảy trong công viên. Anh cứ mãi nhìn cho đến khi hình ảnh 1 cô gái với mái tóc ngắn trông rất…cá tính đập vào mắt anh, gương mặt lạnh và sắc sảo của cô khiến Quân mãi ngẩn ngơ nhìn theo lúc nào không hay. Rồi bỗng anh giật nảy mình khi cô gái ấy tiến đến gần Thiên Vũ , khẽ cúi chào vị thủ lĩnh - Được rồi – Vũ điềm đạm - Xin lỗi anh vì 1 tuần vắng mặt. - Không sao, em có xin phép trước là được – Vũ ngập ngừng – mái tóc đó là sao vậy? - Cắt đi thôi – cô cười nhạt… - Ừm… – anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ – sẵn tiện em đứng đó đi, nghe anh thông báo luôn thể. Rồi Vũ chắp 2 tay sau lưng, dõng dạc: - Đầu tiên tôi thông báo, thành viên 4 sao Gia Hân sau 1 tuần tạm vắng mặt vì lý do cá nhân đã trở lại. Mắt Quân mở to hết mức có thể. Sao Khang không nói với anh là Killer có tuyển cả con gái?? Mà lại còn là thành viên 4 sao nữa chứ! Thú vị thật nhưng cũng khá…đáng sợ…! Và nếu để ý kĩ lại thì…anh thấy “đả nữ” này trông quen lắm… Quân cũng rất tò mò về cái cách đối xử ân cần của Thiên Vũ với cô gái này, anh quay sang, hỏi người đứng cạnh mình: - Ê, bồ ông Vũ hả? - Điên hả mày?! Anh em bình thường thôi. - Nếu tụi bây nghỉ giống con nhỏ đó thì ổng có bỏ qua dễ vậy không? - Chắc không, ờ mà giờ mới để ý, anh Vũ đối xử với nhỏ Hân đặc biệt lắm. Bỗng Vũ quắc mắc về phía Bảo Quân - Thằng Nam với thằng Quân, to nhỏ cái gì đấy?!! - Không có gì, tôi chỉ hỏi vài điều tôi chưa biết thôi – Quân vờ gãi đầu, cười ngố - Thằng này… – Vũ chau mày – tôi định tuyên dương cậu đấy, đừng có làm tôi mất hứng nghe chưa.! - Hả?! – anh trố mắt, 1 dòng điện chạy dọc sống lưng Vũ lườm Quân rồi tiếp tục dõng dạc nói: - Thứ 2, tôi tuyên dương Bảo Quân về trận đấu hôm qua, dù bị đối thủ chơi bẩn, nhưng vẫn đấu rất fairplay, nói chung là không làm tôi mất mặt – chợt anh nhếch mép nhìn về phía Quân – nhưng cũng đừng vội tự cao, đây chỉ là lời khuyến khích để cậu thêm nỗ lực thôi. - Ra là anh biết… – Quân nhướng mày, khẽ nở nụ cười nhạt nhẽo Hân chống tay, khẽ nghiêng đầu nhìn Quân chằm chằm, mắt nheo lại; có vẻ như cô đang cố gắng nhớ lại điều gì đó…? Bỗng…Hân chỉ tay về phía Quân 1 cách tức tối, reo lên: - Đúng rồi!! là anh! Tên biến thái hôm đó! - Tên biến thái?? À! Phải rồi! – Quân đập tay như thể vừa sực nhớ lại được điều gì – là cô, con nhỏ hung dữ say như chết đây mà.! - Gì vậy? – Vũ khẽ nhíu mày 3 người luân phiên nhìn nhau…cuộc gặp gỡ định mệnh đã xuất hiện…
|