Lần Cuối Gọi Tên Em
|
|
Chương 05: Sự trừng phạt
Chờ hắn đi khuất dạng, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lớp mặt nạ thiên thần của mình. Khẽ nhếch môi cười, ly cooffe ấy cô đặc biệt dành cho hắn. Cô hồi tưởng lại lúc còn ở quán cooffe, lúc cô vào thì quán vừa mở cửa. Đặt chân lại quầy, nhân viên quán hỏi cô dùng gì. Cô cười đáp: - Dạ, cho em một ly cooffe loại I. À mà chị ơi, đừng bỏ đường hay sữa gì vào nhé. Em thích cooffe nguyên chất, càng đắng càng tốt!!! - Cô hồ hởi nói, nhân viên lấy làm ngạc nhiên, khâm phục cô chịu được vị đắng của cafe nguyên chất. Vừa làm vừa khen ngợi, rồi mang ly cafe đã bỏ sẵn vào bọc mang ra đưa cô. Nhận lấy ly cafe, cô thầm nghĩ: - Dương Khải Hoàng! Lần này cho anh biết hậu quả của việc khinh người là như thế nào?! - Cô vuốt mũi ra vẻ đắc thắng rồi tiếp tục đạp xe đến trường. Hồi tưởng dần kết thúc thì có một bàn tay nắm chặt vai cô, tim cô muốn nhảy ra ngoài. - An Hạ! Anh ấy là gì của cậu vậy? Nhìn quen quen, là anh Dương Khải Hoàng khóa trên phải không? - Giọng nói lảnh lót từ phía sau. Ra là bạn thân của cô. --- Dịch Nguyên Ái: là bạn thân của Hứa An Hạ, là kênh thông tin của trường. Bạn thân của An Hạ từ khi học cấp 3, gia đình khá giả nhưng cô nàng lại không màng đến học tập. Vào lớp chủ yếu chỉ để chơi và ngủ. --- Nhận ra là giọng nói quen thuộc của người bạn thân, cô quay sang giải bày sự tình. Vừa lúc ấy, điện thoại của cô có tin nhắn mới, từ Dương Khải Hoàng, cô rùng mình sợ hãi dù định liệu trước được điều không hay sẽ xảy ra với mình. Cô bật xem tin nhắn mới - Hứa An Hạ!!! Mau đến dãy C gặp tôi. Dám trốn tôi, tôi sẽ lục tung cả miền nam này tìm em =)) Cô như kẻ sắp bị hành quyết, quay sang bạn thân trăn trối vài điều. - Nguyên Ái, nếu hôm nay tôi không trở về lớp thì cậu hãy thay tôi chăm sóc mẹ tôi nhé. Nhờ cậu cả đấy!!! - Ừm. Tôi biết rồi. Nhưng sao cậu nói thế? Có chuyện gì ư? - Bạn thân cô thắc mắc, cô cười nhẹ rồi lẳng lặng đi ra khỏi lớp. Còn dặn bạn cô không được đi theo. Tàn cây che khuất ánh nắng ban mai, những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi xuống vai hắn. Hai chân hắn bắt chéo rồi tựa lưng vào ghế, vừa uống lấy uống để chai nước suối, từng giọt nước rơi xuống áo sơ mi của hắn, làm toát lên vẻ đẹp quyến rũ, khiến ai nhìn qua cũng phải động lòng. Cô vừa bước đến, vô tình nhìn thấy hắn cũng không kiềm chế được lòng mình mà loạn nhịp. - Cái tên này! Hôm nay sao thoát tục thế kia, nhìn soái thế. Không được động tâm, hắn là sói, không phải soái trong truyền thuyết!! Tỉnh lại đi - Cô nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh bản thân Vừa lúc ấy hắn cũng nhận ra sự có mặt của cô. Đặt chai nước xuống băng ghế, hắn tiến lại nơi cô đứng, từ sâu thẳm trong ánh mắt hắn, cô nhận ra sự chết chóc sắp xảy ra với bản thân. __________
|
Chương 06: Khi Sói lên cơn
Trông vô thức, cô lùi lại như một con mồi đang bị đe dọa sự sống. Thứ cô muốn trốn tránh nhất hiện giờ là khuôn mặt của hắn, trong phút chốc hắn đã nắm lấy cổ tay cô kéo lại gần, cô toát mồ hôi lạnh. Vừa lúc ấy tiếng chuông vào học vang lên, tưởng sẽ thoát khỏi nhưng vận may lại đến hụt. Cô bị hắn nắm chặt tay, đầu cô bây giờ trống rỗng, nếu có một lỗ hổng, cô tình nguyện chui xuống dưới sống ẩn. Gượng cười, cô vờ hỏi han hắn: - Cafe hợp khẩu vị của anh chứ?! - Còn dám nói với tôi vụ cafe đó à?! Cô là đang định trả thù tôi hay có ý định giết tôi bằng cafe nguyên chất?? Nói đi chứ Hắn quát lớn, cô cúi mặt nhìn xuống dưới đất, im lặng như thể một tên tội đồ sắp bị đem đi thiêu sống. - Được rồi. Hôm nay tôi không trừng phạt cô, tôi không phải Dương Khải Hoàng nữa!!! Đi theo tôi - Hắn nắm lấy tay cô kéo đi, mặc cho cô cố gắng thoát khỏi bàn tay rắn chắc của hắn nhưng bất thành, bây giờ dù cho có cầu xin thảm thiết, hắn cũng chẳng màng quan tâm đến. Đến gần cổng trường, đã có một chiếc ôtô đậu sẵn, là người của hắn, cô lạnh người, cố vùng vẫy khoát khỏi tay hắn nhưng quá muộn. Một bàn tay cứng cáp đã chộp khăn tẩm thuốc mê, khiến cô bất tỉnh đưa vào trong xe rồi phóng đi mất, theo sau là nụ cười nửa miệng của hắn... ____________
|
Chương 7: Cơn mơ kéo dài
Nói về cô, trong cơn mê, cô nhìn thấy mọi thứ xung quanh tối đen, lạnh lẽo vô cùng, sau đó là một loạt những hình ảnh khuôn mặt hắn lần lượt xuất hiện xung quanh. Cô sợ hãi ôm đầu, mắt nhắm nghiền không muốn nhìn thấy khuôn mặt hắn nữa. Cô ghét hắn, ngay cả trong cơn mộng mị, cô cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn. Trở lại hiện thực, thứ âm thanh của gió biển, mùi cát trắng phảng phất cùng cơn gió bay vào chỗ cô nằm. Bừng tỉnh giấc, cô từ từ mở mắt, thứ ánh sáng ấm áp rọi vào khuôn mặt. Khẽ ngồi dậy, cô dụi mắt, nghiêng đầu nhìn xung quanh. - Đây là đâu? Nhìn cứ như là khách sạn...Mình nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào bờ...* Cô lắng tai nghe âm thanh bên ngoài cửa vọng vào * *Cạch* Một nữ phục vụ đẩy một chiếc xe đựng một bàn ăn nhỏ vào. Khép nép đừng lại cạnh chỗ cô ngồi, kính cẩn chào: - Chào buổi trưa, cô An Hạ, tôi có chuẩn bị ít bánh mì, mời cô dùng. Sau khi ăn trưa xong sẽ có người đến trang diện cho cô. Chúc cô ngon miệng !! Nói xong người phục vụ bước ra khỏi phòng. Cô như người vừa rớt xuống trái đất, bỡ ngỡ nhìn những thứ xung quanh. Tiếng bụng kêu rột rột đã khiến cô lấy lại chút tỉnh táo, không cần biết thức ăn này có độc hay không, trong phút chốc đồ ăn trên bàn đã vơi đi không còn chút vụn. Cô xoa bụng, tấm tắc khen ngợi thức ăn ngon. *Cộc cộc* Có tiếng gõ cửa từ phía ngoài, cô nói vọng ra - Ai đấy? Vào đi *Cạch* Một người nữ trẻ trung ăn mặc thanh lịch bước vào. - Chào cô, tôi đến để trang diện cho cô hôm nay. Mời cô vệ sinh cá nhân rồi thay bộ đồ mới này rồi tôi sẽ nói bước tiếp theo. Người phụ nữ đưa cho cô một bộ đầm, hướng tay chỉ vào phòng tắm trong phòng ngủ. Rồi nhẹ nhàng đưa vào tay cô. Sau khi thay xong, cô được dắt đến bàn trang điểm, dụng cụ makeup đã được đặt gọn gàng trên bàn. Cô khẽ mím môi khép, hờ mắt để cho người phụ nữ ấy tự do trang điểm. * Vài giờ sau * - Cô An Hạ, cô mở mắt được rồi. - Hm...tôi đây sao? * cô nhìn mình trong gương, không tin nổi vào mắt mình, đúng là có tiền thì vịt cũng hóa thiên nga được * * Cạch * - Đã xong chưa? *Giọng nói trầm ấm phát lên * - Dạ, đã xong rồi thưa cậu!! Nhiệm vụ đã xong tôi xin đi phép đi trước Cô xoay người lại nhìn, là hắn, Dương Khải Hoàng, hắn làm thế là có ý gì? Lại còn mặc vest trang trọng. Cô nhìn hắn trong cơn tức giận. Vừa định hỏi hắn ra lẽ thì ngay lập tức hắn đã kéo cô ra khỏi căn phòng _____________
|
Chương 8: Ngược hay sủng?
Dưới bàn tay mạnh mẽ của hắn, cô đành thuận ý để hắn kéo đi. Trong đầu cô hiện lên những tình tiết ngôn tình trong phim ảnh, thoạt nhớ lại cảnh hắn tức giận như muốn nuốt sống cô thì cô lại rùng mình, cố dặn lòng đừng rung động trước những thứ đang xảy ra. Vài phút sau, cô nhận ra đã bị hắn kéo vào xe ôtô từ lúc nào. Suy nghĩ hỗn độn khiến cô nửa lo sợ nửa hồi hộp liên tục làm tim đập liên hồi. Đôi tay khẽ bấu víu lấy chiếc đầm trên người, lâu lâu lại đưa mắt sang nhìn lén cử chỉ của hắn. Dù đang rất giận nhưng cô không tài nào không tán dương vẻ ngoài hào nhoáng của hắn lúc này. Khuôn mặt thanh tú thoát ẩn thoát hiện dưới ánh sáng mỗi khi có tia nắng rọi vào ô cửa kính. Đôi hàng mi, đôi lúc bất động quan sát điện thoại trên bàn tay. Nếu bây giờ hắn cười, dù chỉ thoát hiện trên khuôn mặt của hắn vài giây cũng khiến cho cô bồi hồi cả vài tiếng. Bất chợt, cô lại quên rằng mình đã bị bắt cóc bởi chính chàng trai đạo mạo trước mắt cô đây. * Kétttt ~* Tiếng thắng xe dồn dập phá tan bầu không khí rồ-men-tịt của cô và hắn. Trong lúc mất đà vì chỉ lo nhìn trai, quả đầu của cô đã lao vào ghế trước. Hậu quả là cô đã bị u một cục trước trán, còn bị hắn nắm gáy lôi ra như một con mèo vừa bị tóm khi đang rình rập. (Còn tiếp)
|
Chương 09: Đại náo nhà nam thần
* Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp xung quanh * Cô nheo mắt để nhìn rõ khung cảnh trước mắt mình, là một biệt thự nguy nga giữa bãi cát trắng xóa, người người vận y phục sang trọng đi đi vào vào trong khuôn viên ngôi nhà rộng lớn. Trước lối ra vào là hai vệ sĩ đang đứng chào đón khách vào bữa tiệc gia đình. Chợt cô cảm nhận có bàn tay ấm áp đang siết chặt tay cô. Theo thói quen cô nhìn theo, thì ra là bàn tay của hắn, dụng ý của hắn hôm nay là gì? Định diễn trò "tình nhân hạnh phúc" trước mặt bá quan văn võ hay sao ư? Cô khẽ nhếch môi cười vào cái sự giả tạo của hắn. Trong lòng dấy lên những uất hận bấy lâu. - Cậu chủ, mừng cậu về nhà. Mời cậu vào trong kẻo nắng. Ơ...cô gái này là ai thế thưa cậu? Có phải là... Giọng nói phát ra từ một nam vệ sĩ, điệu bộ kính cẩn trong từng cử chỉ chuyên nghiệp khiến cô không khỏi bỡ ngỡ trong vài giây. Nhưng người đó đang hỏi về cô, bạn gái đóng giả mà hắn ta thuê về. Cô chỉ biết im lặng chờ phản hồi của hắn. - Mẹ tôi không nói gì về việc tôi có bạn gái à? Thật mất hứng. Còn không mau tránh đường để tôi và cô ấy vào. Hắn quát rồi đẩy vệ sĩ ra một bên, nắm chặt tay cô rồi vờ âu yếm, đưa tay lên chỉnh lại mái tóc của cô bị gió thổi đến rối, tém gọn giúp cô, sau đó tình tứ đi vào trước sự xôn xao, ganh tỵ của các khách khứa tại nhà hắn. (Còn tiếp)
|