Nhận Ra Cậu Rồi, Tình Đầu Của Tôi
|
|
Chương 9: Gợi lại niềm đau Rút cuộc chuyện này là sao vậy? - hắn Tôi sẽ điều tra. Nhưng đây cũng rất có thể là chiêu trò để lừa chúng ta - Nam _______ Phòng nó Nó về phòng là leo lên giường luôn nhưng đột nhiên chuông điện thoại của nó reo. Nó đi lại bàn lấy điện thoại vô tình eo nó đụng vào phần tựa của cái ghế vết thương bị đập bật máu Á - nó Hít thở sâu Alo - nó Chuyện là sao?; Cậu không sao chứ?. - Vi Tớ không sao?. Tớ đang bận tí - nó Tút tút... ơ ơ - Vi Một tay nó giờ đang giữ chặt vết thương máu chảy ra nhuộn tay nó nhuộm luôn một góc cái áo sơ mi của nó Nó phải vào wc tự minh lau rửa băng bó lại vết thương trong đau đớn. Vừa song nó đang mang túi đồ đi vứt thì hắn mở cửa bước vào phòng Cậu về rồi sao? - nó thoáng giật mình Uhm - hắn Cái gì vậy? - hắn Đâu... đâu có gì. Là rác thôi tôi đi vứt - nó liến láu Rác. Sáng nay lao công vào đây làm gì mà còn rác được chứ - hăn nghĩ rồi nhìn theo bóng nó một cách đầy nghi hoạc. 11 pm Nó lại mơ ác mộng, nó lại khóc và nói mơ. Nhưng lần này hắn quyết đinh không vượt ranh giới nữa Lạnh... lạnh quá. Hờ... hờ - nó Gì vậy chứ? - hắn 2' sau Lạnh... lạnh quá - nó Bước sang cạnh giường nó hắn nhìn nó bây giờ cảm giác sao yếu đuối thế. Khuôn mặt nhợt nhạt, mồ hôi nhễ nhại nhưng cơ thể lại đang run lên bật bật. Sờ tay vào trán nó Nóng quá. Cậu ta sốt rồi - hắn nghĩ Sang giường mình ôm luôn cái chăn của mình sang đắp lên cho nó. Rồi hắn chạy thật nhanh xuống phòng y tế Mở cửa... mở cửa - hắn vừa đập cửa vừa hét Tôi là Trần Hoài Vũ nếu các người còn không mở cửa đừng trách Cạch Dạ thiếu gia tôi xin... - bác sĩ Im đi. Người bị sốt làm sao hạ sốt nhanh nhất - hắn Thì... - bác sĩ Phòng nó Hắn quay lại làm theo lời bác sĩ. Cuối cùng nó cũng đã hạ sốt Ngồi cạnh nó nhìn vào nó hắn tự hỏi mình hắn đang làm gì vậy?. Bao lâu rồi hắn đã không còn quan tâm ai nữa nhưng sao?... ______ 6 am Nó tỉnh dậy thấy cơ thể rất mệt. Nâng chăn ra nó tự hỏi Gì vậy?. Sao lại có tới 2 cái vậy chứ? - nó độc thoại Cậu bị sốt. Đây là cháo ăn đi còn uống thuốc – hắn tay cầm túi thuốc dơ ra trước mặt nó Thuốc sao?. Tôi không uông đâu - nó Không uống muốn chết sao? Hôm qua nếu… - hắn đang định nói gì đó chợt khựng lại Trước đây để hồi phục nó đã phải uống quá nhiêu thuốc nên bây giờ nó thấy thuốc là đã ghê rồi. Cảm ơn cậu. Tôi sẽ ăn cháo rôi tới lớp - nó Không uống thuốc đừng mong đến lớp - hắn Tôi... - nó Tôi uống - nó Trước sự kiên quyết của hắn nó đành chịu thua Dù gì cậu ta cũng đã lo lắng cho mình - nó nghĩ ________ Chuyện là sao? - nó Một nhóm người bên mình và bên bang đại bàng gây sự với nhau rồi tự dựng lên chuyện này – Hồng Anh Tiếp - nó Bọn họ dựng chuyện tung tin nói xấu lẫn nhau. Bây giờ các bang đều nghĩ bang chúng ta là một bang hung hăng - Hồng Anh Giải quyết hết đi. Tẩy thật sạch vết săm hoa. Nhưng hãy săm lên mặt họ thật sâu vào - nó nhìn xa xăm Vâng em hiểu rồi - Hồng Anh ______ Nói đi - hắn Theo tôi điều tra là do bang đó khiêu khích bang của chúng ta trước - Nam Và - hắn Chuyện đỡ nhát dao chắc là do bọn họ co mưu đồ gì đó - Nam Chỉ vậy thôi sao? - hắn Uhm - nam _______ Lớp học Cô giáo bước vào lớp Lớp. cô muôn thông báo một chuyện. Trường ta nam nay lại tiếp tục tổ trức cuộc thi nhóm học sinh toàn năng. Vậy lớp hãy bầu ra ít nhất 3 ban tham gia - cô Hoài Vũ - hs1 Khánh Nam - hs2 ... Ngọc khánh - hs16 ... Phiếu bầu nhiều nhất là Hoài vũ, Khánh Nam, Ngọc khánh. Vậy 3 em sẽ đại diện lớp thi - cô giáo tuyên bố Ai nói là em sẽ tham gia - Hoài vũ Ờ... nhưng mà lớp rất ủng hộ em nên... – cô Cậu ấy sẽ tham gia cô yên tâm - nó Thấy cô bị hắn dồn nó liền tương cứu còn cười với cô làm cô và toàn bộ học sinh nữ được phen bổ mắt Cậu nghĩ mình là ai? - hắn nói xong thì bỏ đi Nó chạy theo hắn lên sân thượng ..... ..... ..... Cả 2 im lặng mãi nó mới lên tiếng Tôi xin lỗi? - nó Gì? Cậu mà cũng biết xin lỗi sao - hắn Tôi chỉ là muốn nói tôi muốn... làm bạn với cậu như Khánh Nam vậy - nó Tại sao? – hắn Vì tôi thích thế - nó Hắn suy nghĩ một chút Cũng được. Nhưng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đưa ra yêu sách gì với tôi - hắn Ok. Hihi - nó Vậy giờ 3 chúng ta là bạn - nó Từ khi nào cậu và Khanh Nam...- hắn Thì cậu cứ đẩy hai chúng tôi ra xa cậu nên 2 chúng tôi thành bạn thôi - nó Vậy tại sao bây giờ lại muốn kết bạn - hắn Vì tôi thích. Tôi nói còn gì - nó Cậu sẽ tham gia chứ - nó nhìn hắn thành khẩn Uhm - hắn Thật nha! - nó hét lên còn nở nụ cười tươi ròn Nhìn nó như vậy hắn như lại không kiểm soát được cảm xúc, ngoảnh mặt đi không giám đối diện tiếp với nó Tôi còn có việc - hắn nói rồi biết mất Kết bạn. Mình mà cũng làm điều này trước sao. Ai kêu oai miệng làm gì. Nhưng cũng tốt ngoài Phương Vi ra mình có thêm bạn đáng tin rồi - nó nghĩ ______ Phòng tập Chúng ta sẽ làm gì? - Nam Hát nha - nó Bài gì - hắn Ánh nắng của anh - nó nhìn hắn rồi trả lời nhanh gọn Đôi mắn hắn chợt ngấn lên những tia nước. Khánh Ly người con gái hắn yêu sâu đậm cũng từng nói hệt như vậy cũng trong khoảnh khắc hệt như bây giờ. Cũng rất tự nhiên không cần suy nghĩ nhiều - hắn nghĩ Cậu sao vậy? - thấy hắn nhìn mình chằm chằm nó liền hỏi Tại sao câu hát bài này - hắn Vì tôi thích nghe người khác hát bài nay cho tôi nghe. - nó vừa nói vừa nhìn Nam rồi liếc sang hắn Cậu rốt cục là ai? - hắn túm vào hai vai nó soay người nó lại đối diện mình hỏi ngay sau khi nghe nó trả lời Câu làm gì vậy? - nó nhìn hắn đầy bất ngờ Nói đi - hắn Trần Ngọc Khánh. Cậu đùa gì vậy Vũ - Nam im lăng nảy giờ cũng phải lên tiếng Nghe tên nó hắn buông tay xuống Đúng rồi là Trần Ngọc Khánh, là con trai, là... - hắn nói rồi bỏ đi. Nước mắt hắn rơi xuống. Nỗi đau mà hắn cố kìm nén nó lại từng ngày khơi ra. Hắn bước đi trong đau đớn rồi biến mất để không ai nhìn thấy sự yếu đuối này.
|
Chương 10: Đồng ý 11 pm Hắn quay về phòng lúc đêm khuy. Có lẽ hắn không muốn đối mặt nó lúc này Mở cửa bước vào hắn hơi bất ngờ nó vẫn còn thức Sao cậu còn chưa ngủ? - hắn Tôi chờ cậu - nó Tại sao? - hắn Câu trả lời - nó Hắn suy nghĩ 1 chút Tùy cậu - hắn Chúng ta là 1 nhóm mà sao lại tùy tôi được chứ? - nó Nó bước lại gần hắn Đồng ý - hắn nói rồi bỏ lại bàn học Nó nhoẻn môi cười _____ Những ngày sau đó nhóm của nó tập luyện rất chăm chỉ Và rất nhanh hôm nay đã là ngày thi ______ Sau đây tôi xin chính thức tuyên bố cuộc thi nhóm học sinh toàn năng xin chính thức bắt đầu - MC Đầu tiên là lớp 10a.... .... Gần đến nhóm của nó rồi nhưng cả 2 đều không thấy Nam đâu. Gọi điên thoại cũng không được Và sau đay là bài thi của lớp 12C1 - mc Không còn cách nào khác nó và hắn đành lên diễn mà không có sự góp mặt của Nam. Hôm nay cả nó và hắn đều diện áo sơ mi trắng quần jean Đồ của nó rộng dài trông rất cá tính. Tóc mái được nó trải chuốt cắt tỉa cầu kì. Nó đeo khuyên một bên tăng thêm sự nổi bật Hắn thì tay áo săn nhẹ, bật hai cúc áo trên khoe body vô cùng quyên rũ. Nó và hắn bước ra như hai chàng hoàng tử bước ra từ những câu truyện. Sắc nét đẹp đến hoàn mỹ. Oa... Hú hú... Hoài Vũ... Ngọc Khánh... Nó và hắn nhìn nhau đầy ẩn ý rồi bắt đầu bài diễn Từ bao lâu nay... giọng ca đày ngọt ngào của nó cất lên làm tan chảy trái tim bao nhiêu cô gái Là tia nắng ấm... còn giọng của hắn chắc hẳn những người học cùng vẫn còn nhớ bài diễn của hắn và Khánh Ly ngọt ngào lãng mạn đến ngất ngây và bây giờ đây cảm xúc ấy đột nhiên lại quay về hắn đang hát với cảm xúc thật của chính mình. Nó và hắn một lần nữa trên sân khấu lại cùng nhau thay đổi kịch bản diễn cùng nhau hoàn thành bài thi một cách tuyệt vời trong tiếng vỗ tay reo hò của mọi người. Và sau đây là bài diễn của lớp 12c2 Phi long... Phi long.. Bài diễn của Long là bài diễn hợp tấu nhạc cụ. Không được ủng hộ nhiều lắm tiếng hò hét cũng nhạt dần Kết thúc buổi thi quán quân không ai khác là nó và hắn Khoan - phi long Đây là cuộc thi nhóm mà nhóm thì phải có ít nhất là 3 người 2 người thi mà cũng tính quán quân sao. Bọn họ phạm quy rồi - Long bước lên khán đài với vẻ mặt đầy tức giận Ban giám khảo Tôi có lời muốn nói. Ban đầu bài thi này vốn là sẽ có 3 người thi nhưng ban tổ chức có nhận được thông báo một người có việc đột xuất. Mặc dù đây là cuộc thi nhóm nhưng 2 người thì cũng được tính rồi hơn nữa mọi người trong hội trường này có đồng ý với quyết định của ban tổ chức không - giám khảo Có... Có... Ngọc Khánh... ...Hoài Vũ... Vậy là rõ kết quả rồi. Chúc mừng lớp 12c1 - giám khảo tuyên bố _____ Sau cuộc thi nó và hắn nhận được cuộc gọi lập tức đến bênh viện Phòng hồi sức Ông có sao không Nam? - hắn Ông tỉnh rồi bác sĩ nói là có thể vào thăm - Nam Ông để con đỡ ông dậy - Nam Ak có cả Hoài Vũ đây mà. Ờ còn đây là? - ông Đây là Ngọc Khánh cậu ấy là bạn mới của cháu và Hoài Vũ - Nam Con trai sao? - ông nhìn nó đầy ẩn ý Dạ vâng. Cháu chào ông cháu là Ngọc Khánh - nó Ừ. Bạn thì tốt - ông Ông đỡ hơn chưa? - hắn Ông không sao - ông ____ Chuyện là lúc gần đến buổi diễn Nam nhận được điện thoại ông nội bị ngất ở công ty nên vội chạy đến bênh viện. Điện thoại sau đó hết pin nên không liên lạc với nó được ---- Sau cuộc thi và cùng hắn trở thành quán quân cuộc thi học sinh toàn năng nó cũng chính thức thay Phi Long cùng Nam trở thành nhị hòang tử trường hoàng gia còn Phi Long sẽ xuống làm tam hòang tử Điều đó xúc phạm mạnh đến lòng tự cao, cao ngút trời của Phi Long _____ Không thể nào… tên nữa nam nữa nữ đó. Grừ - Phi Long Phải tiêu giệt hết những kẻ cản đường. Đầu tiên là tên đó. Nhưng nó suốt ngày cứ bên cạnh tên Hoài Vũ đó làm sao để trả mối nhục này được - Phi Long gào lên trong tức giận. ____ Phòng nó Cậu chưa ngủ sao? - nó Ngủ rồi - hắn Sao còn trả lời? - nó Cậu phiền thật ngủ đi - hắn
|
Chương 11 : Lỗi của cảm xúc. Sân bay tân sơn nhất Một cô gái xinh đẹp, gương mặt hiện rõ sự cao quý bước đi trên phi trường Đó không ai khác là Ngọc Anh Tôi trở lại rồi Hoài Vũ. Lúc trước tôi nhìn cậu bên người khác mà không làm gì, bây giờ tôi trở lại để giành cậu về bên tôi. - Ngọc Anh vừa bước đi vừa suy nghĩ _____ Chào mừng tiểu thư - quản gia chào Ngọc Anh nhưng không hề thành khẩn Bởi từ khi làm tiểu thư nhà họ hòang Ngọc Anh vẫn tính cũ không đổi khinh thường người làm, ăn chơi... Nên dù ngọc anh đi Anh 2 năm trở về mọi người làm vẫn không thích cô. Mẹ tôi đâu? - Anh Bà chủ ra ngoài rồi thưa tiểu thư - quản gia. Không ra sân bay đón mình mẹ còn xem mình ra gì không chứ? - Anh độc thoại nội tâm Tối Biệt thự họ hoàng Xin lỗi hôm nay mẹ có công việc đột xuất nên không tới đón con được - bà Phương Không sao đau mẹ ạ - Anh đến bên khoác vào tay bà phương Mẹ à con muốn giấu thân phận đến trường mẹ giúp con nha! - Anh Tại sao? - bà Phương Vì con muốn ở bên một người - Anh Thì tại sao phải giấu thân phận? - bà Phương Con cần làm vậy mẹ đừng hỏi nữa mà - Anh Được rồi nói mẹ nghe con muốn như thế nào? - bà Phương Thì.... ________ Trường hoàng gia cấp 3 Hôm nay lớp ta có thêm học sinh mới. em ấy vào trường ta nhờ học bổng toàn phần nên đồng nghĩa lớp ta lại có thêm một học sinh giỏi. Em vào đi - cô giáo Bước vào lớp một cô gái quê mùa. Nhưng... Chào cả lớp mình là Hoàng Ngọc Anh. Mình mới tới mong được gíup đỡ - Anh Khi câu giới thiệu vừa kết thúc cũng là lúc nó và hắn đều biến sắc trên khuôn mặt Hắn là vì nghe thấy tên giống với người con gái hắn yêu Còn nó cái tên như đánh vào đầu nó một đòn vậy Trong lớp bắt dầu nhao nhao hỏi về thân phận của Ngọc Anh Bố mẹ cậu làm gì... ... Nhìn vào xung quanh, nghe lời mọi người đang nói cùng với khung cảnh này nó đột nhiên cảm thấy nhưng hình ảnh gì đó vụt qua Á. - nó ôm đầu. Đầu nó đau lên rữ rội Hắn quay sang nó nhìn thấy nó như vậy Rầm… - hắn đập tay xuống bàn Im hết đi cho tôi - hắn Cậu không sao chứ? - hắn đặt hai tay vào vai nó Ngước lên nhìn hắn Tôi không sao. Tôi chỉ đau đầu nghỉ chút là ok thôi - nó Ngọc Anh nhoẻn môi cười Cậu vẫn như vậy vẫn rung động trước cô gái nghèo hay bị bắt nạt. Cậu vừa bảo vệ tôi sao vì cái tên này hay thân phận của tôi. Chắc là cả hai rồi - Ngọc Anh đắc ý trước hành động của hắn Em ngồi đâu vậy ạ - Anh Ở kia còn mấy chỗ chống. Tùy em nha - cô Ngọc Anh bước đến chỗ chống ngay dưới bàn hắn và nó ngồi xuống. Liếc nhìn sang hắn nhưng hắn đang bận lo cho nó không quan tâm được nhiều. Tôi đưa cậu ra ngoài nghỉ ngơi - hắn Nói rồi hắn kéo tay nó ra ngoài Hắn và nó leo tường chốn học. Cả hai ngụy trang để bớt gây chú ý mà vẫn bị nhìn suốt Hắn và nó cung nhau chơi đủ trò mệt lừ mới thôi Cậu không sao nữa rồi chứ? - hắn Không sao mà tôi không nghĩ cậu lại thích chơi cả mấy trò này đâu - nó Để giết thời gian. Để quên đi. À không là tạm cất đi - hắn nói rồi đứng dậy bước đi Nó bước theo sau chậm chậm Tạm cất đi sao? - nó nghĩ thầm _____ Phòng nó hắn Ngày mai cùng tới thư viện không? - nó Được thôi - hắn 2h chiều nha! - nó Ok - hắn _____ 1.50pm Hắn đang ngồi trên ghế đá ở khu vườn của trường suy nghĩ về điều gì đó Ngọc Anh chợt nhìn thấy hắn. Nhếch môi cười cơ hội đây rồi - Ngọc Anh nghĩ Ngọc Anh cầm cuốn sách giả vờ chăm chú đọc đến gần chỗ của hắn thì vấp vào viên đá Á... - Ngọc Anh hét lên Và rất nhanh hắn đã lao ra đỡ được Ngọc Anh tránh khỏi cú ngã Dựng ngọc anh lên Hắn tính bỏ đi Á... Ngọc Anh vờ như không đưng nỗi Hắn đành dìu cô lại ghế Tháo giầy ra đi - hắn Cậu muốn làm gì? - Ngọc Anh giả ngây ngô Nhanh lên trước khi tôi đổi ý - hắn Anh tháo giấy ra để hắn xem Là chật khớp, giờ tôi sẽ nắn lại Rắc.. - hắn nói song thì làm luôn không để Ngọc Anh chuẩn bị gì hết Á - ngọc anh hét lên Đứng lên đi - hắn Ngọc Anh đứng lên nước mắt chảy ra Á... đau quá chân tôi. Tôi không đứng được - Ngọc Anh Hắn lờ đi rồi bỏ đi Hoài Vũ giúp tôi với, đưa tôi đến phòng y tế chỉ lần này thôi. Tôi là Ngọc Anh - Ngọc Anh cố ý khoét sâu vào tiềm thức của hắn Ý tôi là tôi là học sinh mới của lớp tên tôi là Ngọc Anh - thấy hắn dừng lại Ngọc Anh nói thêm Hắn quay lại dìu Ngọc Anh đi mà không nói gì 2pm Nó tới thư viện chờ hắn mãi nhưng hắn vẫn chưa tới. Gọi điện thì không bắt máy. Nó đành vào trước. Hôm nay trường nhập sách mới về rất nhiều sách hay nó nghĩ hắn có việc bận nên đăng kí mượn 10 cuốn về phòng đọc cho hắn đọc ké. Nhưng khi nó đang bê một chồng sách ra đến hành lang cũng là lúc nó thấy hắn đang tay trong tay với một cô gái đi qua sân trường. Chồng sách trên tay nó theo đó mà tuột hết xuống đất. Nó giật mình cuối xuống nhặt. Khánh Nam đứng đó chứng kiến tất cả vội chạy lai nhặt sách cùng nó Cậu sao vậy? - Nam Tôi không sao - nó Nhưng ánh mắt của cậu... không phải cậu là ga... - Nam Cậu điên sao? - nó tức giận ôm chồng sách bỏ đi Cậu ấy sao vậy chứ? mình tính chêu một chút thôi mà - Nam nghĩ ____ Phòng y tế Em không sao. Chân bị chật đã được nắn lại rồi. Chắc do suýt bị ngã nên em hơi hoảng sợ thôi - y tá Hắn nghe xong kết quả thì bỏ đi. Đang đi lững thững thì hắn nhìn thấy mọi người qua lại đang bàn tán về sách mới nhập hay và nhiều như thế nào. Nhớ đến cuộc hẹn với nó hắn vội chạy lên thư viện Thư viện rộng lớn với hơn 10 kệ sách khổng lồ đây có thể gọi là bách khoa toàn thư cũng không sai. Hắn chạy khắp nơi tìm nó. Chợt Nam túm vai hắn lại Đừng tìm nữa. Cậu quên hẹn thì thôi còn dong chơi. Cậu ấy về phòng rồi - Nam Cậu ấy... - hắn Thì cậu đang đi cùng cô học sinh mới còn gì. Đúng là bạn không bằng bồ - Nam Cậu muốn chết sao. Tên điên - hắn nói rồi bỏ đi Hai người này hôm nay làm sao vậy mình đùa một chút mà ai cũng chửi mình sấp mặt ôi điên mất - Nam ____ Phòng nó Nó ngồi đó bất động. Cảm xúc của mình bây giờ là sao?, sao mình lại buồn?, mình buồn vì cái gì vì ai đây. - nó suy nghĩ Cửa phòng mở ra hắn bước vào Tôi quên mất - hắn Nó đứng dậy bỏ đi Nó không biết nói gì với hắn. Thậm chí một câu xin lỗi hắn cũng không nói với nó được 6 pm Nó quay lại phòng hắn vẫn trong phòng Cậu về rồi sao? - hắn ... - nó không đáp Cậu giận tôi không nói ra được sao?. Cứ im lặng như vậy - hắn hét lên Nó ánh mắt đầy tức giận bỏ ra ngoài 1 lần nữa Tôi muốn nghe lời xin lỗi của cậu lắm chắc. Hừ - nó vừa đi vừ lẩm bẩm. Vẫn chưa tốt hơn sao? - Nam Nó không đáp định bỏ đi Nhìn sắc mặt của nó Đi thôi... tôi dẫn cậu đến một nơi. – Nam nói rồi kéo tay nó dẫn đi Nó được Nam đưa đến một vườn hoa anh đào đang nở rộ. Dưới chân là bãi cỏ xanh mướt tốt tươi. Gió làm cánh hoa rơi bay nhẹ nhẹ. Ở giữa vườn có một bãi đất chống. Nó chạy đến đó mặt trăng rõ sáng lung linh Oa... đẹp quá... - nó nói rồi nở nụ cười một nụ cười đầy nữ tính Anh trăng soi sáng khuôn mặt nó làm nó xinh tựa như thiên thần Khánh nam đứng đó nhìn hành động của nó nhịp tim đập rộn ràng... và khi nó quay qua nhìn Khánh Nam và cười tít với cậu. Đôi môi hồng xinh đầy quyến rũ của nó làm Nam không tự chủ được cảm xúc Khánh Nam đi đến bên nó, đứng đối diện với nó Tôi xin lỗi - Nam Rồi cậu cúi xuống... Nó bất ngờ đến tột độ Khi khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn 10cm Nó giật mình đạp vào chân trái Khánh Nam một cú rõ đau Cậu sao vậy?. nói tôi mà sao cậu lại hành động kiểu đó - nó nói rồi bỏ đi .... Mình sao thế này... mình vừa định làm gì chứ... không lẽ mình.. không không - nam đấu tranh tâm lí rồi đuổi theo nó Nó vừa nhảy tường vào trường thì đã bị hắn kéo đi Buông tôi ra cậu làm gì vậy? - nó Mặc nó kêu hắn kéo nó về phòng Cậu rốt cục là muốn như thế nào đây? - hắn ... - nó bỏ đi vì chính nó không hiểu nổi mình, vì có những cảm xúc lạ lẫm đang len lõi từng ngày đi vào trái tim nó mà nó thì lại chưa sẵn sàng tiếp nhận những cảm xúc đó. Nó bơ đi trước lời nói của hắn Lần cuối. Cậu đã không trả lời. Được thôi. Biến hết đi - hắn dứt lời bỏ lại chỗ mình không bận tâm gì đến nó nữa.
|
Chương 12 : Mẹ... mẹ ơi Ngày tiếp theo không khí vẫn ngột ngạt. Và một người suốt đêm không ngủ được không ai khác là Nam. Bức bối quá vừa sáng ra Khánh Nam liền sang phòng nó Cốc cốc - Nam gõ cửa Nó mở cửa ra khuôn mặt vào lúc sáng sớm của nó trắng hồng, tóc nó hơi rối nhìn nó bây giờ đáng yêu hết mức Nhìn thấy nó Khánh Nam nhìn tròn mắt rồi vội quay mặt đi Ờ không có gì đâu - Khánh Nam nói không nhìn nó rồi bỏ đi Ơ - nó Nghĩ về nó về hành động của nó nhịp tim Khánh Nam đột nhiên đập nhanh hơn suy nghĩ trở nên lộn xộn khuôn mặt dần đỏ lên sự bối rối xen đầy trong tâm trí. Càng bức bối hơn Nam nghỉ học đến thăm ông. Ông - Nam Sao vậy? - ông Cháu... - Nam Cháu thích một người nhưng... - nam Có phải người đó lại là con trai không? - ông Làm sao mà ông biết vậy? - ông Là cậu bạn hôm trước à? - ông Ông đoán ra sao? - Nam Cháu bối rối, khó chịu và buồn sao? - ông Gật... gật - Nam Cháu thích người đó cũng đúng thôi vì cậu bạn đó là con gái đó ngốc - ông ôn tồn giải thích Ông nói thật sao? - nam Lần đâu nhìn thấy ông đã nghi rồi. Và rồi nhìn cách cô bé bối rối chào ông thì ông khẳng định được - ông ...... ______ Lớp học Đang giờ nghỉ giữa giờ Tôi có chuyện muốn nói - Nam nhìn nó Sân thượng Cậu có bí mật gì giấu tôi không - Nam Là sao? Sao đột nhiên cậu hỏi vậy - nó Trả lời đi - nam Cậu đúng là. Tôi còn đang ôn bài - nó nói rồi bỏ đi Cậu là con gái thật sao? - nam Nó dừng bước Cậu nói linh tinh gì vậy? - nó quay lại trừng mắt nhìn nam Bước thật nhanh lại chỗ nó xoay nó thẳng lại đôi diện với mình Tôi biết cậu là con gái vì... - Nam đang định nói gì đó Đúng vậy. Tôi là con gái - nó trả lời vì sợ câu tiếp theo mà Nam nói rât có thể là... nó không muốn mất đi một người bạn tốt như Nam Cậu sẽ giữ bí mật giúp tôi chứ?. Kể cả Hoài Vũ. - nó Vậy tôi sẽ được gì? - Nam nói rồi buông tay xuống Cậu muốn gì? - nó Hãy cùng tôi đến một nơi vào thứ 7 tuần này - Nam Ok - nó Cậu sẽ giữ lời? - nó Chắc chắn - Nam ______ Đã hơn 1 tuần kể từ khi nó và hắn giận nhau hôm nay là thứ 6 nó đang học bài thì chuông điện thọai kêu Alo con nghe này ba- nó Mẹ con đột nhiên bị ngất con về nha ngay đi - ba nó Vâng con về liền - nó vừa trả lời vừa chạy thật nhanh Biệt thự họ trần Mẹ... mẹ - nó hớt hãi gọi Bùm (tiếng pháo giấy).... happy birthday to you.... Chúc mừng sinh nhật con gái yêu - ba mẹ nó cùng bê chiếc bánh kem Hức... hức... - nó bật khóc Ôi con gái yeu con sao vậy? - mẹ nó bê bánh lai gần nó Con... con hạnh phúc và vui mừng vì mẹ không sao huhu - nó Thôi mau thổi nến đi nào khánh ly - ba .... Quà Đây là quà ba mẹ chuẩn bị cho con - mẹ nó đưa ra một chiếc hộp khá lớn và đẹp Nó mở nhẹ ra nhưng Bên trong không có gì sao ạ - nó Quà của con là bí mật mẹ muốn giấu hết cuộc đời này - mẹ nó nói khóe mi đã ngấn lệ Mẹ à - nó Con thật ra... thật ra... không phải là con gái của ba mẹ - bà Ngọc Mẹ đang nói gì vậy? - nó Ba à mẹ đang nói gì vậy chứ? - nó Chuyện là ... - bà Ngọc kể nó nghe mọi chuyện. Thật ra sau khi con đi mẹ đã rất nhớ con mẹ có tưởng tượng khuôn mặt con nhưng mẹ nhận ra con và hình anh mẹ tưởng tượng không giống nhau; lúc ấy mẹ rất đau khổ khi biết hết mọi chuyện dù đau lắm nhưng mẹ vẫn cảm tạ ông trời vì dù sao cũng đã bù đắp cho mẹ một người con gái tuyệt vời là con. Bậy giờ mẹ không thể ích kỉ nữa có lẽ bố mẹ con có lẽ cũng đang tìm con thương nhớ con như mẹ nhớ con bé đáng thương của mẹ vậy. Mẹ xin lỗi - bà Ngọc Ba cũng xin lỗi con - ba nó Không... hức hức... ba mẹ có lỗi gì đâu chứ hai người đã cứu con cho con một gia đình hạnh phúc ấm áp... con không trách ba mẹ - nó khóc nức nở rồi ôm lấy mẹ nó _____ Trở về phòng sau khi về nhà nó bước từng bước nhẹ mệt mỏi Tôi là ai?. Tôi thât ra là ai?. Trả lời giùm với ông trời - nó hỏi ngàn lần trong suy nghĩ Cộc cộc Nó mở cửa ra Khánh Nam dơ lên một túi gì đó rồi kéo nó đi Trà sữa cho cậu - khánh Nam ... - nó Cậu sao vậy? - nam ... - nó Ok tôi sẽ im lặng và ngồi đây bên cậu - Nam 30' sau Ngày mai lúc nào chúng ta sẽ đi? - nó 7 pm nha - nam Ok. Tôi đợi cậu ngoài cổng trường - nó Nếu cậu không thích thì có thể không đi - nam Không. Tôi sẽ đi - nó nói rồi bỏ đi ______ 19pm Nam đưa nó đến một ngôi nhà sang trọng và đưa cho nó một tui đồ kêu nó thay Khi nó bước ra nó đẹp ngoài cả tưởng tượng của Nam chiếc váy cup ngực đuôi cá mầu đỏ tôn lên đường cong tuyệt đẹp của nó Cậu sao vậy? - nó hỏi khi thấy nam nhìn nó im lặng nảy giờ À.. à... không - Nam Chúng ta đi thôi - Nam Biệt thự họ hoàng Một bữa tiệc đang diễn ra với sự tham gia của những người thượng lưu khi nó và Nam bước vào mọi ánh nhìn đều đổ về hai người họ .... Khi nó đang đi dạo quanh thì Bụp tiếng va chạm. Một phục vụ đã vô tình va phải một phu nhân nó nhanh tróng chạy lai đỡ người đó lên và vô tình vết bớt hoa anh đào cũng lọt vào mắt người đó. Vết bớt này... vết bớt này - bà Phương Sao vậy phu nhân? - nó Con gái... mẹ tìm được con rồi - bà Phương vừa nói vừa ôm lấy nó Nó đẩy bà Phương ra Phu nhân à bà nói gì vậy? - nó Nói ta nghe về vết bớt nay được không – bà Phương vừa nói nước mắt trào ra tay vẫn giữ chặt nó Không biết có từ bao giờ... nhưng hình như là bẩm sinh - nó Bà Phương bật khóc Con... con ơi... mẹ là mẹ của con vết bớt này khi con sinh ra mẹ đã rất vui khi nhìn thấy nó... con gái... Lúc con 3 tuổi mẹ đã để lạc mất con - bà Phương Con không phải là con gái của ba me - nó nhớ lại Mẹ... mẹ hức hức... mẹ... mẹ ơi - nó cũng bật khóc rồi ôm lấy bà Phương.
|
Chương 13: Không lẽ... con gái Sau cuộc hội ngộ hai mẹ con đã nói chuyện rất lâu nó cũng gặp lại ba nó. Ba người bên nhau rất vui vẻ. Khánh Nam rất bất ngờ với việc này nhưng cũng rất mừng cho nó. Rời bữa tiệc nó về phòng khi đã khuy nó vào phòng hắn không có trong phòng sao bỗng nhiên cảm xúc của nó lại trầm suống. Nó sao vậy nó đang nghĩ gì nó muốn khoe điều gì với ai chứ nó điên rôi - nó nghĩ
9 am ngày hôm sau Nó đang bên ngoài trường học như thường lệ nó rất hay leo tường cúp học hôm nay cũng thế nhưng thói quen này đã vô tình bị người khác biết được và... Khi nó đang dạo quanh con đường nhỏ một đám người đi phía sau nó, nó nhận ra quay lại thì lập tức phía sau nó một chiéc khăn đưa vào mặt nó lập tức nó ngất đi. Nhà hoang Nó tỉnh dậy cựa mình nhận ra tay chân nó đều bị trói chặt nhìn xung quanh thấy mấy tên to cao đang đứng trước cửa không nghĩ nhiều nó mở chiếc dao nhỏ gắn trong chiếc đồng hồ của nó ra cắt đứt dây trói rồi sông ra lập tức một đám người vây quanh nó. Rất tự tin nó sông vào đám ngưòi khi tất cả gần như bị nó quật thì một sợi dây thừng quang về phía nó, nó cố né nên bị một tên đạp ngã khi nó đưng dậy và toan bỏ chạy thì một tên khác kéo tay nó lại Xoạccc... tiếng xé rách Tay áo của nó bị xé đứt vai của nó lộ ra. Nó bị giật mình Vút sợi dây thừng khác bay qua đầu nó chói chặt nó lại cả đám sông lại đánh nó tới tấp. Nó cố gắng gượng nhưng không thể chịu được nữa khi tuyệt vọng quá nó chợt nghĩ đến hắn Hoài vũ cứu tôi - nó gọi hắn trong suy nghĩ Và rồi nó ngất đi ..... Chuông báo cuộc gọi của hắn reo lên Hắn mở video lên đập vào mắt hắn nó ngồi đó trên chiếc ghế để giữa phòng khuôn mặt lấm lem, khóe môi bật máu không hiểu sao trái tim hắn chợt nhói đau. Là ai? - hắn hét lên Sao... đau lòng rồi à Hoài Vũ? - Phi Long Người bạn thân như cái đuôi bị đánh đau lắm phải không? - Long Mày điên rồi sao? - hắn Haha một lưỡi dao găm rút ra đưa lên cổ nó Có đau bằng mọi thứ vốn tao sẽ là nhất thì bị mày chiếm mất khi đã không thể là nhất mà còn bị đẩy lùi hơn - Long Haha...haha... - Long Con dao kề vào cổ nó bật máu nó tỉnh lại Á - nó Muốn cứu nó hãy đến căn nhà xyz nhớ là đi một mình - Long Hắn tắt màn hình lập tức lao ra khỏi phòng đúng lúc ấy Nam đi qua thấy hắn như vậy liền chặn lại Có chuyện gì sao ? - nam Ngọc Khánh bị bắt cóc rồi giờ đang ở xyz tôi đến đó trước cậu liệu mà xử lý - hắn nói xong thì lấy moto phóng đi .... Rầm hắn đạp cửa sông vào Nhìn nó bây giờ hắn không kìm nỗi đau đớn Thả cậu ấy ra, chuyện ân oán giữa hai chúng ta không liên quan đến cậu ấy - hắn Haha... thả ư được vậy mày có nguyện vào thế chỗ không? - Long Con dao được dê vào cổ nó tiếp khi đi đến vết thương của nó long cố ý dạch mạnh tay hơn Á... - nó Cậu đi kệ tôi. Tôi không sao - nó thều thào Được - hắn không chịu nỗi nữa nên không suy nghĩ được nhiều cứu nó trước đã. Lập tức cả đám dông vào đánh hắn, hân lấy tay che mặt né đòn Hoài Vũ... cậu đi đi... huhu... xin cậu - nó gào lên khi thấy hắn bị đánh Nam và người của bang đại bàng lẻn vào tư phía sau không chế hết tất cả bên ngoài rồi xông vào hai bên giao chiến. Long liền kề dao vào cổ nó lẻn đi để bỏ chốn nhưng bị Nam đạp cho một cú ngã nhào hắn nhanh tróng chạy đến đở lấy nó. Khi nhìn thấy hắn cũng là lúc nó ngất đi Định bế nó dậy hắn chợt nhìn thấy bông hoa trên vai nó Đây chẳng phải là... hoa anh đào... không lẽ... con gái - hắn suy nghĩ Bế nó lên bước khỏi chỗ hộn độn đưa nó vào ôtô của Nam hắn phóng nhanh đưa nó tới bệnh viện Liếc nhìn sang nó trái tim hắn loạn nhịp Sao có thể cậu ta... mình đang bị gì thế này. Ngọc anh... tôi - hắn đọc thoại nội tâm
Hắn bế nó chạy vào bệnh viện Bác sĩ đâu rồi cấp cứu - hắn hét Mọi người chạy ra theo tiếng gọi thấy hắn tất cả càng gấp rút hơn Nó được đưa vào phòng cấp cứu. Hắn đứng bên ngoài nhìn chăm chăm vào phòng. Cậu ta là con gái... hơn nữa khuôn mặt còn rất giống... . Thời gian qua mình... cảm xúc của mình... tất cả đều vì cậu ta là... con gái... - hắn nghĩ Không lẽ mình... không - hắn tiếp tục Tôi sẽ bảo vệ cậu mãi mãi sẽ là như vậy - hắn nhớ lại Khuôn mặt Khánh Ly lại hiện ra trước mặt hắn tươi cười ... Sau 1h bác sĩ mở cửa ra Cậu... à không cô ấy có sao không?. - hắn Mọi thứ đều ổn chỉ là vết thương bên ngoài giờ cô bé sẽ được chuyển xuống phòng bệnh cậu có thể vào thăm rồi - bác sĩ Nhưng trên người cậu cũng có nhiều vết thương sao nảy giờ không đi khử trùng - bác sĩ Không cần đâu - hắn nói rồi bỏ đi Cậu không vào thăm cô bé sao? - bác sĩ Không cần đâu - hắn nói mà không ngoảnh lại Nhưng khuôn mặt của cậu rõ ràng là vô cùng lo lắng mà - bác sĩ nghĩ _____ Khi Nam và bố mẹ (nuôi) của nó đến phòng cũng là lúc nó tỉnh lại Mở mắt ra người đầu tiên nó nhìn thấy là bà Ngọc Mẹ - nó Con không sao chứ?, đau lắm không con? - bà ngọc Đừng nói gì với bố mẹ (đẻ) của con. Một mình hai ngưòi phải lo lắng cho con là đủ rồi - nó Mẹ hiểu - bà Ngọc Cậu không sao chứ? - Nam nhìn nó ân cần Tôi ổn mà - nó Nó trả lời Nam nhưng lại đưa mắt nhìn ráo giác xung quanh rồi ánh mắt nó chợt hiện lên những tia thất vọng Hắn không có đây - nó nghĩ Nhìn nó như vậy lòng Nam chợt buồn Hoài vũ không sao. Cty có việc quan trọng nên cậu ấy phải về gấp rồi - Nam trấn an nó Cậu ấy không sao là tốt rồi - nó trả lời mà không nhìn Nam _______ Cậu sao vậy sao không ở lại thăm cậu ấy chứ? - Nam Tại sao tôi phải làm vậy? - hắn Cậu chẳng phải đã liều mạng cứu cậu ấy sao? - Nam Nhưng cậu ta là người của bang hoa anh đào. Là bang dùng mọi cách để thực hiện kế hoạch - hắn Cậu đã biết... - Nam Hừ... tôi đoán không sai. Hóa ra cậu biết mà giấu tôi - hắn Tôi... - Nam Biến đi - hắn ngoảnh mặt bỏ đi không nhìn Nam. _____ Một tuần sau nó đã gần hồi phục hoàn toàn nên được xuất viện. Một tuần ngắn ngủi mà sao với nó lại dài như vậy Hắn dù một lần cũng không đến thăm nó nhưng đó là suy nghĩ của nó còn hắn rất lo cho nó lái xe đến cổng bệnh viện rồi lại quay đi, lý trí của hắn không cho phép hắn vào thăm nó. Chúc mừng cậu đã hồi phục - Nam giơ một bó hoa trước mặt nó. Hì. - Nó đón lấy bó hoa rồi cười với Nam Hình ảnh ấy đã lọt vào mắt một người, người đó lặng lẽ bỏ đi trái tim dấy lên những nỗi đau ... Nó trở về phòng hắn đang trong phòng Cậu... không sao rồi chứ? - hắn hỏi mà không nhìn nó chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại Tôi khỏi rồi - nó Không khí trở nên ngột ngạt Hoài Vũ - nó bước lại trước mặt hắn Hắn tắt điện thoại nhìn nó Cảm ơn cậu. Tôi... - nó đang định nói tiếp Không cần cảm ơn - hắn lạnh lùng Nhưng cậu đã liều mạng cứu tôi - nó Được, nếu thấy biết ơn thì trả lời tôi - hắn Cậu là ai? - hắn Im lặng... im lặng.... Tôi... tôi là Trần Ngọc Khánh - mọi thứ còn quá mông lung về gia thế thân phận hơn nữa nó sự thật là con gái nó không thể trả lời hắn thật được. Hừ... - hắn nhếch môi cười rồi bỏ đi.
|