Nhận Ra Cậu Rồi, Tình Đầu Của Tôi
|
|
Chào các bạn mình là Tiểu Thư Gấu Trúc đây ạ!. Lời đầu tiên cho phép mình được gửi lời xin lỗi đến những bạn đọc đã đọc truyện Nhận ra cậu rồi... tình đầu của tôi mình đăng năm 2018 nhưng chưa full. Mình quay lại rồi đây, quay lại để viết hết câu chuyện tình đẹp của soái ca Hoài Vũ nhé!.
Nhận ra cậu rồi... tình đầu của tôi Tác giả: Tiểu Thư Gấu Trúc
Chương 1: Gặp mặt. Chap 1: Giới thiệu nhân vật. Nó: Hoàng Ngọc Anh(tên lúc nhỏ). Tiểu thư độc nhất của tập đoàn JK do ba nó làm chủ tịch. Xinh đẹp, giỏi toàn diện… Hắn: Trần Hoài Vũ. Là con trai độc nhất trong gia đình mà ba cũng là chủ tịch của tập đoàn đá quý lớn mạnh nhất nước. Đẹp trai, thông minh... Xuất thân của nó và hắn có vẻ tương đương nhưng vào lúc nó 3 tuổi sau một cuộc truy sát bất ngờ tên cầm đầu là kẻ thù thời còn trẻ của ba nó, nó bị thất lạc và được một người phụ nữ cứu sống đưa đến một vùng quê nghèo. Vì bị vô sinh nên dù tin tức tìm kiếm nó được đăng khắp nơi và biết được thân phận thật của nó người phụ nữ đó vẫn nhận nó là con để cưới được tên người yêu cũ đã chia tay cách đó 3 năm(chia tay nhưng đã có con nên bắt buộc người đàn ông kia vẫn cưới người phụ nữ này nhé). Học giỏi và 3 năm liên tiếp đạt giải nhất cuộc thi học sinh toàn năng do trường tổ chức nó được trao học bổng toàn phần và vào học trường cấp 2 hoàng gia. Cuộc sống đau đớn như lúc ở quê khi thường xuyên bị người bố say xỉn đánh đập, dọa nạt đã chấm hết hay bây giờ mọi thứ mới với nó mới là bắt đầu.
Chap 2: Lần đầu nhìn nhau Cô giáo chủ nhiệm đưa nó vào lớp 9a. Sau tiếng chuông lớp học vẫn ồn ào. Trật tự - cô giáo hét đến khàn giọng mới ngăn được tiếng ồn; nhưng tiếng hét ấy đồng thời củng làm cho ai kia nhíu mày khó chịu. Đây là học sinh mới của lớp. Các em làm quen đi - cô giáo Chào các bạn mình là Hoàng Ngọc Anh rất vui được làm quen mong được giúp đỡ - nó Ánh mắt soi xét nhìn vào nó… Quê mùa - hs1 Bẩn - hs2 Bố mẹ cậu làm gì vậy? chủ tịch, diễn viên, ca sĩ ... nếu không cậu là thứ gì thế? - cả lớp thi nhau hét lên… Bực mình với tiếng ồn dai dẵng… hắn ngẩng đầu lên đập vào mắt hắn một cô gái nhỏ nhắn, hai má hơi hồng hồng vì ngượng, sự bẽn lẽn một cách dễ thương...(cái gì gọi là tiếng sét ái tình… tuiii cũng không biết nữa) Xin lỗi làm các cậu thất vọng nhưng bố mẹ tôi chỉ là nông dân - nó đáp gọn Lập tức giấy, vở, thậm chí cả bút cùng nhưng lời khinh thường theo nhau ném vào nó Dầm... dừng tay tôi còn không nói gì thì mấy người nghĩ mình là ai hả? - hắn giờ mới lên tiếng. Nghe tiếng của hắn tất cả đều dừng tay im bặt vì biết hắn khó chịu thật rồi. Sao thế? cô còn không xếp chỗ cho cậu ấy đi - hắn liếc nhìn cô giáo. À à còn 4 chỗ à không là 3 chỗ chống ngồi đâu tùy em - cô giáo lắp bắp (vì trường hoàng gia toàn người thế lực cô giáo không giám can dự nhiều nhé). Thực ra cả chỗ cạnh hắn thì là 4 nhưng chỗ ấy là cấm địa nên chỉ còn 3 thôi nhé. Nó ngơ ngác nhìn hắn nảy giờ; hắn là ai vậy? Tại sao lại giải vây gíup nó? - nó vừa đi vừa độc thoại nộ tâm. Khi nó xuống đến chỗ mấy bàn trống ánh mắt hắn chợt nhìn về phía nó như ra lệnh điều gì đó, không hiểu lắm nhưng nó vẫn tiến lại chỗ cạnh hắn; trần chừ một lúc nó mới lên tiếng: Tôi ngồi được không? - nó nhìn hắn 4 mắt nhìn nhau một điều gì đó vụt qua giống như lỗi nhịp nơi tim Tùy cậu - hắn trả lời không do dự.
Chương 2: Tôi đến đây để sống khác. Khi nó vừ kịp ngồi xuống cũng là lúc có không biết bao nhiêu ánh mắt sắc lém nhìn vào như muốn ăn tươi nuốt sống nó, đặc biệt là Kiều Diễm. Khá lắm con nhà quê - Kiều Diễm _________________________ Giới thiệu nhân vật Vương Kiều Diễm: đại tiểu thư của đại gia tộc họ Vương. Xinh đẹp, thông minh, độc ác; thích hắn đã lâu nhưng không được đáp lại... Vương Kiều Oanh: em họ kiều Diễm. Xinh đẹp nhờ son phấn, độc ác như chị họ... __________________________
Nó được sắp xếp ở chung phòng kí túc với Kiều Oanh. 7 pm. Đem đến phòng giặt đi, tôi phải ra ngoài chút - Kiều Oanh ném ra trước mặt nó một đống đồ. ... - nó bỏ đi Đứng lại – Kiều Oanh Có chuyện gì? - nó Cậu đang bơ tôi sao?, không nghe gì à?, đem đồ đi giặt cho tôi – Oanh sẳng giọng. Tôi đến đây để sống khác, để tốt hơn không phải để nghe cậu sai khiến - nó đáp gọn rồi đi ra ngoài. Đứng lại, con chết tiệt. Được lắm… - Oanh cố gọi với theo bóng nó. 6.30 am. Hôm nay hắn đến lớp sớm, nhưng không ngờ có người còn đến sớm hơn. Chỗ cạnh hắn những trang sách đang lật dở không thấy người. Hắn tiến lại gần cầm quển vở lên Hoàng Ngọc Anh... lật thêm một trang thấy dòng chữ : MẸ HÃY TIN CON - hắn chăm chú đọc. Kia là... người hôm qua giúp mình mà - nó tay cầm trai nước vừa đi vừa độc thoại rồi từ từ tiến lại. Ú À - nó vỗ vào lưng hắn hét to Giật mình hắn quay lại nhìn phạm nhân giám dọa mình Là cậu sao?...cậu giám… - hắn nhíu mày Cậu cầm vở của tôi - nó Cốc - hắn cứng họng bèn búng vào trán nó Á du cậu... - nó lườm Rồi nó nhớn lên đưa tay về phía trán hắn Theo phản xạ tự nhiên hắn bắt lấy tay của nó. 4 mắt lại chạm nhau... Cùng thả tay nhau ra, khung cảnh hơi ngột ngạt À mà cậu tên gì vậy – nó (hôm qua sau khi nó ngồi cạnh hắn lại tiếp tục công cuộc ngủ). Trần Hoài Vũ là tên của tôi; cậu đừng bao giờ quên cái tên này - hắn nói rồi nhếch môi cười nhẹ. Những cảnh tượng này đã lọt vào mắt Kiều Diễm Tốc độ nhanh lắm con nhà quê. Được rồi cứ chờ đó - Kiều Diễm. __________ Những ngày sau đó nó gặo đủ thứ chuyện ví dụ như: hất khay cơm vào nó, ly nước nóng đổ xuống khi nó đi qua… nhưng may mắn mọi chuyện nó đều hiểu tình huống và né kịp. Lớp học: Nó đang mãi chăm chú vào quyển sách vừa đọc vừa đi về chỗ. Một cái nhìn độc ác đưa đi một cái gật đầu đưa lại. Tiếc là hắn đã trông thấy tất cả khi đang liếc nhìn cửa sổ. Khi nó đi gần đến chỗ... vấp mạnh vào chân ai đó Aaa.. - nó hét lên 15s sau Nhưng sao mình giống như vẫn đưng vậy chứ - nó nghĩ Đúng rồi mà giờ mặt nó đang áp vào ngực hắn, còn hắn đang vòng tay ôm cả cơ thể nó Dựng nó đứng thẳng dậy Không sao chứ? - hắn Ơ sao cậu... đỡ đươc... nhưng... - nó lắp bắp Vì tôi sợ nứt sàn nhà chứ sao - hắn Xì… cậu đúng là tên lạnh lùng đáng ghét - nó Nhìn gương mặt nó lúc này hết sức dễ thương làm hắn không tự chủ được mà bật cười thành tiếng trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Haha… đáng ghét như tôi lại vừa cứu cậu đó thôi - hắn Bước nhanh về chỗ để tránh những ánh mắt kia nó cũng cười nhẹ rồi ngồi xuống. Trái ngược lại là cơn tức giận đến cao trào của Kiều Diễm. Giết... giết ta phải giết - kiều diễm độc thoại Và một kế hoạch khủng khiếp đã được lên nhân vật chính không ai khác chính là nó.
Chương 3: Hình phạt Kiều diễn cố nén cơn giật đợi thời cơ và rồi những gì cô ta mong cũng đến... ______________________ Hôm nay nó đến lớp từ rất sớm nhưng mãi vẫn không thấy hắn tới 6h40... 6h50... 7h. Chuông reo Hôm nay cậu ấy không tới lớp sao? - nó độc thoại 2' sau Sao lại không tới chứ, không lẽ có chuyện gì sao? - nó tiếp tục Hazz thôi đi sao mình cứ nghĩ tới cậu ấy mãi vậy kệ kệ đi - nó lại tiếp tục Sau giờ nghĩ trưa nó trở lại chỗ ngồi một mẫu giấy nhắn với nội dung: hết giờ ra sau trường. Lập tức tờ giấy đáp ngay xuống thùng rác. Nhìn thấy hành động đó của nó... Khốn kiếp - Kiều Oanh Tức điên Kiều Oanh bước tới bàn của nó Cậu đang xem thường lời nhắn của tôi sao? - Kiều Oanh Có lý do gì để tôi lại phải quan tâm đến lời nhắn đó chứ, trên đó ghi tên cậu sao - nó Cậu... - Oanh Nếu cậu không giám ra gặp thì chứng tỏ cậu là con rùa rụt đầu, là đồ nhà quê dơ bẩn. Từ nay gặp chúng tôi hãy cúi xuống chứ đừng ngẫng đầu lên nhìn mọi thứ nữa - Kiều Diễm vừa tiến lại chỗ nó vừa nói Được gặp thì gặp - nó ___________________ Sau trường Nó ra tới nơi đã có hơn chục người đang đợi sẳn. Kiều Diễm bước lên phía trước Ngắn gọn thôi biến khỏi nơi này đừng làm bẩn mắt tôi thêm nữa; đi ngay bây giờ nếu không thì hết cơ hội - Diễm Cậu yên tâm tôi không cần sự bố thí cơ hội của cậu. Đi sao? có đi cũng phải 4 năm nữa - nó nhìn trực diện và nói rõ từng từ một. Được vậy không đi thi tao tiễn mày đi. Lên - Diễm hô Lập tức cả đám sông vào nó. Nó cố gắng chống cự nhưng chỉ được một lúc thì bị tất cả quật ngã. Cơ thể nó nhận những cú đánh tàn nhẫn liên tiếp; trong lúc đau đơn nó chợt nghĩ về hắn " Trần Hoài Vũ là tên của tôi; cậu đừng bao giờ quên cái tên này ". Hoài Vũ cứu tôi - nó gọi hắn trong suy nghĩ. Có tiếng người hét lên Dừng tay ngay các cô đang làm gì vậy hả - ... Không phải hắn - nó nghĩ vậy song thì ngất Còn hắn đang ở công ty hôm nay ba hắn gọi hắn đến để ra mắt hội đồng quản trị vì đây là cuộc họp bất ngờ nên hắn không kịp nói với nó. ______________ 7 pm Hắn quay lại trường. Mọi người đang rất xôn sao về việc gì đó. Gọi một người lại Có chuyện gì? - hắn Là là - hs nam Là sao - hắn bất an Hôm nay học sinh chuyển đến lớp ta không lâu bị đánh ngất đang ở ... - hs nam còn chưa nói hết hắn đã biến mất
Phòng y tế Hắn chạy đến phòng y tế mùi cồn khử trùng còn mới. Vào phòng nghỉ hắn nhìn trên giường nó đang nằm đó vẫn chưa tỉnh. Hắn bước lại gần nhìn nó tay, mặt và chắc là khắp cơ thể toàn vết thương sao hắn thấy nhói bên ngực trái như vậy. Nhẹ nhàng vén những lọn tóc trên mặt nó Tôi xin lỗi - hắn nhỏ giọng Sẽ luôn thật gần bên em Sẽ luôn là vòng tay ấm êm... Chuông điện thoại hắn reo hắn bước nhẹ ra ngoài Xin...xin...ba...đừng mà ba...đau lắm... xin ba...đừng... - nó hét lên trong cơn mơ Nghe tiếng hét hắn tắt luôn điện thoại chạy ngay vào phòng Xin ba mà... đừng đánh con huhu - vưa nói vừa khóc nó vừa dơ tay ra khua Chạy đến bên nó vội cầm bàn tay nó Không sao đâu mọi thứ qua rồi, có tôi ở đây, tỉnh lại đi Ngọc Anh - hắn nói lớn 5s sau Nó nhẹ mở mắt nhìn thấy hắn như trút hết được sợ hãi nó với lên ôm lấy hắn khóc nức nở. Hắn cũng ôm lấy nó ngồi xuống bên cạnh nó nhẹ vuốt tóc nó. Không sao tôi ở đây tôi sẽ bảo vệ cậu – hắn nhỏ giọng an ủi 20' sau nó mới chịu nín khóc Cậu đói không - hắn Gật gật - nó Tôi đi mua đồ ăn cho cậu - hắn vừa nói vừa đứng dậy Níu tay hắn lại Tôi không muốn ở lại đây một mình đâu căn phòng này trắng toát đáng sợ lắm - nó Đi thôi - hắn vừa nói vừa nhấc bổng nó lên Bỏ tôi xuống đi - nó Cậu không muốn ở lại đây còn gì - hắn cười gian tà Tôi tự đi được mà bỏ tôi xuống đi - nó Gần thôi tôi bế cậu cũng vẫn đi được - hắn vừa nói vừa bắt đầu di chuyển Bây giờ nó đang nằm gọn trong vòng tay hắn, đầu dựa vào ngực hắn, hắn thì bước đi nhẹ nhàng, bình thản. Một đoạn đương khá dài cánh cửa đượ mở ra sau khi hắn ấn ấn mấy con số trên bảng trước cửa Nó nhìn xung quanh căn phòng hơi giống phòng họp. Hắn vẫn đi tiếp đến một căn phòng khác. Tiến lại gần giường đặt nó xuống Cậu nằm ở đây đi yên tâm rất an toàn, tôi đi mua đồ ăn sẽ quay lại ngay – hắn nói chầm chậm Uhm - nó Ui êm quá đây là đâu mà mọi thứ như cung điện vậy chứ nó nhìn ráo giác xung quanh 10' sau Cậu ăn cháo gà đi - hắn Cậu ăn chưa - nó Rồi. Đợi cậu lo nữa chắc tôi chết đói lâu rồi - hắn Hihi. Mà đây là đâu vậy - nó vừa ăn vừa hỏi hắn Phòng của tôi - hắn Hả - nó xuýt làm rơi cái thìa luôn Nói cho chính xác thì đây là phòng hội trưởng - hắn Vậy ra cậu là hội trưởng hội học sinh. Má ơi sao tôi không biết gì vậy chứ! - nó Từ từ cậu sẽ còn biết nhiều điều về tôi - hắn ....... Nhưng tôi ngủ ở đây tối nay cậu sẽ ngủ ở đâu chứ - nó Ở đây - hắn bình thản Vậy tôi về kí túc - nó Yên tâm tôi ngủ sofa - hắn ____________ 6 am Nó tỉnh dậy không thấy hắn đâu. Trên bàn có bàn trải đánh răng và đồ ăn sáng kèm theo giấy nhắn: mệt thì cứ ở phòng tôi nghỉ tôi đi trước giải quyết công việc. Hoài Vũ Cảm ơn cậu - nó Đi một vòng quanh căn phòng nhìn ngoài tưởng nhỏ mà bên trong rộng quá trời. Một cánh cửa khác nó nhẹ đẩy cửa Oa - nó thốt lên Một khu vườn cỏ xanh mướt xa xa là hoa nó bước đi nhanh về phía khu vườn, ngay gần đó một cây hoa 4 mùa đã già đang rung rinh cành lá, hoa rơi rơi nó đưa tay bắt những cánh hoa màu hồng. Cậu thích không? - hắn Thích mọi thứ - nó trả lời mà không ngoảnh lại nhìn hắn tay vẫn hứng những cánh hoa Á hả cậu về rồi sao? - nó giờ mới nhận ra sự hiện diện của hắn Từ lúc cậu tự tiện mở cánh cửa mà chưa ai được mở ngoài tôi thì tôi đã ở đây rồi - hắn Tôi xin lỗi tại...tại - nó Không sao, dù gì cậu cũng thấy hết rồi lần sau nếu thích thì có thể đến bất kì lúc nào. Mật khẩ là ***** - hắn nói một tràng (chỉ với nó hắn mới là kẻ nhiều lời như vậy thôi nhé). Cảm ơn vì tất cả! Cảm ơn cậu Hoài Vũ! - nó Lại gần nhéo má nó Cảm ơn là đúng rồi tôi đã giúp cậu trả nợ món nợ rất nặng đó - hắn Gì chứ tôi đâu nợ ai? - nó Có đó - hắn Nói đi - nó ..... ..... ___________ Để tránh làm phiền nó nghỉ ngơi sáng sớm hôm nay hắn đến phòng họp giáo viên trước khi đi không quên thông báo trên loa. Tất cả những ai tham gia vào trận đánh hội đồng ngày hôm qua lên phòng họp giáo viên gặp tôi. Tốt nhất là đừng xót 1 ai nếu để tôi phải trực tiếp điều tra thì hậu quả tự chịu. Không lâu sau đó 15 người hôm qua đã có mặt không thiếu một ai. Đừng xem thường lời nói của hắn bởi vì lời nói ấy có trọng lực đủ để vùi được mọi thứ Nhìn một lượt 15 người Đừng nghĩ thời gian qua tôi không thấy gì đơn giản là tôi không muôn nhúng tay vào - hắn Vũ à! cậu đưng hiểu nhầm tôi mọi việc đều do con nhà quê đó gây sự - Diễm vừa khóc vừa cố giải thích Vậy sao? vậy cậu có muốn tôi nói với mọi người là cậu cũng đang gây sự với tôi nên rất đáng bị sử lý không? - hắn nhìn Diễm đầy tức giận Thật sự mình... - Diễm Thôi đi và nghe hình phạt - hắn quát lên Tất cả các cậu dọn vệ sinh toàn trường học từ bây giờ đến hết năm - hắn giọng đều đều. _________ Đừng nghĩ là nhẹ nha, có thể dọn vệ sinh là chuyện nhỏ nhưng đây 15 "con người" này đều là tiểu thư không phải đụng vào bất cứ việc gì. À quên người đã hét lên cứu nó là chú bảo vệ nha. Từ giờ đến hết năm thôi mà có gì đâu... __________ Không không thể như thế Hoài Vũ sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy - Kiều Diễm gào lên. Nhưng không đến được tai hắn rồi vì hắn bỏ đi ngay sau khi kết thúc lời tuyên bố hình phạt.
|
Chương 4: Cuộc thi 2 tuần sau khi mọi chuyện sảy ra nó đã bình phục hoàn toàn. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường chỉ khác một điều là tình cảm của nó và hắn đã lớn dần hơn trong tim mỗi người.
Lớp học Cô giáo bước vào lớp trong giờ sinh hoạt Cô có chuyện muốn bàn với cả lớp. Năm nay trường chúng ta tiếo tục tổ chức cuộc thi cặp đôi học sinh toàn năng như thường lệ sẽ là 1 bạn nam và 1 bạn nữ do các em bầu chọn. Đầu tiên là bạn nữ - cô giáo nói Kiều diễm - hs1 Kiều oanh - hs2 Lan anh - hs3 ....... và còn rất nhiều lượt lời khác nữa Có vẻ các em có rất nhiều ý kiến nhỉ. Cô gợi ý một chút bạn Hoàng Ngọc Anh là một cô gái rất đa tài trước đây lúc còn học ở trường củ từng 3 năm liên tiếp đoạt giải nhất trong cuộc thi học sinh toàn năng. Vậy cô sẽ bầu cho Ngọc Anh một phiếu - cô giáo nói giọng đều đều (lần này cô giáo tham gia bầu chọn vì nếu lớp có cặp học sinh đạt giải nhất sẽ được thăng hạng trong cuộc đua “Top lớp” của trường) Ngọc Anh, Ngọc Anh, Ngọc Anh... những lời bầu chọn cho nó ngày một nhiều. Vậy được cô tuyên bố bạn nữ là Ngọc Anh. Tiếp tục đến bạn nam nào - cô giáo Hoài Vũ... Hoài Vũ... Hoài Vũ... Cô cũng rất muốn hoài vũ tham gia nhưng các em biết đó mọi năm nữ đều là Kiều Diễm nam do lớp ta chọn là Hoài Vũ vậy nhưng em ấy có bao giờ đồng ý tham gia đâu - cô hồi tưởng Một ánh mắt khẽ liếc nhẹ về phía hắn Em sẽ tham gia - hắn đứng dậy nói ..... - .... …. - …. Dù gì em cũng là lớp trưởng cũng nên tham gia hoạt động với lớp - hắn tiếp tục nói trong sự bất ngờ của mọi người. Vậy tốt rồi quyết định cuối cùng nam là Hoài Vũ nữ là Ngọc Anh sẽ tham gia cuộc thi này đại diện cho lớp ta - cô giao tuyên bố. ____________ Mỗi cặp học sinh tham gia đều có phòng tập riêng. Phòng nó và hắn Chúng ta sẽ hát nha - nó đề nghị Ok. Nhưng cậu định hát bài gì? - hắn nhìn nó chăm chú Ánh nắng của anh - nó đáp rất nhanh Cậu thích bài đó sao? - hắn Thật ra là tôi muốn được người khác hát cho tôi nghe hơn - nó cười cười Được vậy chúng ta cùng tập - hắn ______________ Phòng hội trưởng Nó lẻn vào phòng hắn để được ra vườn chơi Đẹp quá, đẹp quá - nó khen luôn miệng khu vườn của hắn Dong chơi một lúc nó ngủ quên bên gốc cây lúc nào không biết Hắn trở về phòng cửa vườn đang mở Là cậu ấy - hắn nghĩ thầm Ba... xin ba mà... á...- nó lại gặp ác mộng. Ngọc Anh tôi ở đây không sao mọi chuyện qua rồi - hắn chạy đến bên nó Kéo nó lại ôm nhẹ nó an ủi. Nó tỉnh dậy lần này không bật khóc nức nở nhưng nước mắt vẩn đọng nơi khóe mi nó Kể tôi nghe đi, đừng sợ tôi ở đây - hắn nhìn nó đầy xót xa Tôi đã từng ..... bla bla.... vì thế nên tôi rất hay gặp ác mông. Có điều từ khi lên đây tôi đã hết sợ rồi nên chắc không sao đâu - nó kể cho hắn nghe về người bố tàn nhẫn của mình Nhẹ lau giọt nước mắt trên mi nó hắn nhìn vào mắt nó nói Yên tâm đi cô gái nhỏ tôi sẽ bảo vệ cậu sẽ không còn những ngày đáng sợ như vậy nữa đâu. Ngước mắt lên nhìn hắn Cậu nói thật chứ? - nó Tôi hứa với cậu. Mãi mãi sẽ là như vậy - hắn khẳng định ________ Nhanh thật ngay mai cuộc thi sẽ được diễn ra. Hôm nay hắn hẹn nó gặp nhau ở trước cổng trường sau giờ học Cậu đợi lâu chưa - nó Con rùa chậm chạp,lần sau nhanh hơn chút là được rồi - hắn Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố Hắn nhìn một lượt rồi quyết định chọn một chiếc váy màu trắng và một đôi giầy cao gót màu ngọc trai. Khi chiếc rèm được kéo sang, trước mắt hắn nó xinh đẹp như một thiên thần lạc xuống trái đất. Ôi cô bé em xinh quá!, bạn trai của em thật biết chọn đồ - nhân viên Ơ... thật ra... - nó đang tính giải thích thì hắn nói xen vào Cũng được đó chứ - hắn nói tiếp lời nó Tôi sẽ lấy bộ này - hắn tiếp tục Trường học Nó đem đồ hắn mua vào phòng tập, nhẹ nhàng cất vào tủ đồ rồi bước ra ngoài. Đang khóa cửa phòng thì Để đó đi phòng đó còn chưa được quét dọn. Tôi sẽ khóa lại sau khi làm xong - kiều diễm vừa nói vừa tiến lại chỗ nó Được thôi - nó đáp rồi bỏ đi Kiều diễm vào phòng lục lọi tìm kiếm cuối cùng là một nụ cười gian ác hiện trên đôi môi xinh đẹp của cô ta.
Hôm nay đã là ngày diễn ra cuộc thi. Trong phòng của nó và hắn Không thể đi đôi khác sao? đôi này cao quá tôi không thể di chuyển được - nó Tôi sẽ giúp cậu - hắn vừa nói vừa đưa bàn tay ra trước mặt nó Nắm lấy tay hắn nó bắt đầu đi từng bước một sau 5' tập luyện giờ nó có thể tự đi được rồi nhưng nhìn thì vẫn không an toàn cho lắm ___________ Sau đây cuộc thi cặp đôi học sinh toàn năng xin chính thức được bắt đầu. Đầu tiên là lớp 8a… ....... Sau đây sẽ là phần dự thi của lớp 9a do hai em Trần Hoài Vũ và Hoàng Ngọc Anh thể hiện Khi nó và hắn bước ra tất cả mọi người đều kinh ngạc trước diện mạo này của nó. Trông nó bây giờ xinh đẹp, tự tin và quyến rũ chẳng thua kém gì hoa khôi Kiều Diễm mà bao nhiêu học sinh trong trường tôn sùng. Từ bao lâu nay anh cứ mãi cô đơn bơ vơ bao lâu rồi ai đâu hay...- hắn Là tia nắng ấm là anh đến bên em cho vơi đi ưu phiền ngày hôm qua... -nó Sẽ luôn thật gần bên...- hắn và nó Đến đoạn dạo nhạc nó và hắn bước ra xa nhau hơn thì đột nhiên đế giầy của nó gẫy. Chân nó khịu xuống và nó ý thức được rằng nó sắp được về với đất mẹ yêu thương rồi Không đâu lời hứa của hắn vẫn còn; rất nhanh hắn lao đến phía nó một tay đỡ lấy eo nó tay kia đỡ vao sau gáy nó. Bốn mắt lại nhìn nhau, nhịp tim rộn ràng loạn nhịp. Chỉ nhìn vậy thôi và không nói được gì. Cả hội trường đứng hết dậy chắm chú xem tiếp màn trình diễn của hắn và nó Nhạc dạo kết thúc . Đỡ nó đứng dậy hắn bắt đầu hát tiếp những lời hát ngọt ngào Ban đầu khi tập luyện với nhau sẽ không có những cảnh tình cảm lạng mãn như kiểu nắm tay đứng sát gần nhau nhưng hiện tại một tay nó và hắn đều đang nắm chặt lấy nhau để có thể giữ cho nó đứng vững; ánh mắt trao nhau ngọt ngào tới mức khiến cho ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ ngay là cặp đôi này đang yêu nhau thắm thiết lắm. Kết thúc bài diễn hắn và nó cúi chào khán giả rồi hắn dìu nó vào trong . Khán giả hò hét cổ vũ ủng hộ cho nó và hắn rất nhiều. Cắn chặt môi một giọt nước mắt khẽ lăn dài. Tôi sẽ không từ bỏ cậu đâu Hoài Vũ dù là cơ hội cuối cùng - Kiều Diễm độc thoại nội tâm. Phòng tập Đỡ nó ngồi xuống ghế. Hắn ngồi xuống phía trước nó tháo giầy ra và hỏi Cậu không sao chứ? đau lắm không? - hắn Không sao - nó vừa nói vừa tính đứng dậy nhưng khớp chân đã bị chật nên rất đau tới mức nó phải kêu thành tiếng Á - nó Khớp chân của cậu bị chật rồi bây giờ tôi sẽ nắn lại cho cậu, yên tâm tôi sẽ làm thật nhẹ nhàng- hắn nhẹ giọng an ủi nó Tôi không sao cậu làm đi - nó nhìn hắn chăm chú 1...2... rắc A… Sao cậu đếm tới 2 đã làm rồi chứ? - Nó Tôi thích như thế. Thà chịu đau còn hơn sợ đau. Bây giờ cậu đứng lên thử đi xem còn đau không - hắn nói bình tĩnh Nhẹ đứng dậy Hết đau rồi này cảm ơn cậu nha! - nó túm lấy hai vai hắn vừa cười vừa nói rối rít Nếu biết ơn tôi thì hẹn gặp cậu tối nay ở vườn phòng hội trưởng. Không gặp không về - hắn Nó nhìn hắn khẽ gật đầu. Nhìn lại đế giầy mới thấy không phải là vô tình bị gẫy mà là do có người cố tình đã cắt, vết cắt rất rõ ràng Lại là cô ta, đáng ghét - hắn vừa nói vừa định bỏ ra ngoài Thôi đi mà dù gì tôi cũng không sao cậu bỏ qua lần này đi vì tôi được không? - nó vừa nói vừa níu tay hắn lại Suy nghĩ một chút hắn gật đầu nhẹ rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt nó Cậu thích sao cũng được. Chỉ cần đừng quên lời hẹn tối nay - hắn nói xong thì nhếch môi cười một nụ cười đầy ẩn ý. Tôi biết rồi mà - nó cũng cười rất tươi đáp lại nụ cười của hắn.
Chương 5: Tôi nhớ cậu rồi... phải làm sao? 7 pm. Phòng hội trưởng Nó mở cửa bước vào căn phòng, mọi thứ đều lung linh bởi ánh nến thắp sáng khắp mọi nơi. Từ từ tiến đến khu vườn nó bất ngờ với khung cảnh trước mắt. Cây hoa 4 mùa được thắp sáng lung linh bởi hàng trăm chiếc đèn nhấp nháy; hai bên đương đi nến thắp thành hàng thẳng tắp phía cuối con đường là hắn đang đứng đó tay cầm một bông hoa hồng, phía sau hắn là dòng chữ: I LOVE YOU được gắn trên thân cây. Nó bước về phía hắn Cậu thích không? - hắn chăm chú nhìn nó Thích... mọi thứ - nó Còn tôi thích cậu. thích cậu ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu. Tôi không hứa nhiều nhưng có một điều chắc chắn là tôi sẽ bảo vệ cậu và mãi yêu cậu. Vậy cậu sẽ ở bên tôi chứ? - hắn vừa nói vừa giơ bông hồng ra trước mặt nó. Suy nghĩ trong giây lát nó nhẹ gật đầu rồi đón lấy bông hoa hắn tặng. Bông hoa này tượng trưng cho tình yêu duy nhất của Hoài Vũ tôi. Còn đây là vật chứng cho tình yêu của chúng ta - hắn nhìn thẳng vào mắt nó nói một cách hết sức chân thành và một sợi dây chuyền được thả xuống. Nó nhìn hắn nước mắt đọng đầy nơi khóe mi. Nước mắt của hạnh phúc đong đây Tôi đeo nó cho cậu nhé? - hắn Gật nhẹ - nó xúc động nói không nên lời Rất hợp với cậu. Đây là sơi dây chuyền có 1 không hai do tôi tự thiết kế đặc biệt cho cậu, hãy giữ gìn cẩn thận. Được không? - hắn nói xong thì cúi xuống hôn nhẹ lên trán nó. Cảm ơn cậu. Tôi sẽ giữ cẩn thận, chân trọng và mãi mang nó theo bên mình như bùa hộ mệnh - nó nói xong thì nhớn chân hôn lên má hắn. Nụ hôn đến bất ngờ và dịu ngọt đến bất ngờ... Rồi nó cười thật tươi với hắn làm trái tim hắn vốn đã đập nhanh giờ còn đập nhanh hơn. Cậu biết không tôi lúc nào cũng lo lắng cho cậu và còn muốn... nhìn thấy cậu mỗi ngày vậy nên đừng bao giờ dời xa tầm mắt của tôi được không? - hắn nắm lấy tay nó khẽ hỏi Tôi có thể đi đâu được chứ… vì tôi cũng thích cậu mất rồi - nó Hắn kéo nó lại ôm nó vào lòng thật chặt như kiểu không làm thế nó sẽ biến mất vậy. Tôi yêu cậu - hắn khẽ thì thầm vào tai nó. ______________ Sau cuộc thi trường học cho nghỉ 2 ngày nó quyết định về quê 6.30 am Hắn tỉnh dậy thấy một chiếc hộp nhỏ và một tờ giấy nhắn để trên bàn. Nội dung: " Tôi về quê thăm mẹ. Đừng lo tôi mạnh mẽ hơn cậu nghĩ nhiều. Tặng cậu chiếc đồng hồ báo thức, tuy nó không phải là vật có một không hai nhưng nó cũng là biểu tượng cho tình cảm có một không hai của tôi. Phòng cậu tôi thấy cái gì cũng có chỉ thiếu cái này thôi hihi. Hẹn gặp lại cậu, nơi đầu tiên mình gặp lại sẽ là ở vườn hoa của chúng ta nhé.
Ngọc Anh " Về quê sao không nói sớm chứ!, tôi nhớ cậu rồi phải làm sao - hắn nghĩ thầm rồi nhìn xa xăm.
|
Mình là Gấu Trúc đây ạ! Các bạn ơi vì đây là truyện mình đăng lần 2 nên nếu các bạn muốn đọc bản full thì khi vào google các bạn hãy gõ hộ mình cú pháp "Nhận ra cậu rồi, tình đầu của tôi" hộ mình nhé. Cảm ơn các bạn. Chương 6: Hoán đổi
Giới thiệu nhân vật. Trần Ngọc Khánh Ly : là tiểu thư nhà họ trần có gia thế đứng đầu nước về thời trang. Bằng tuổi hắn. Thích hắn từ lâu nhưng chỉ giám nhìn hắn từ xa. Thông minh, xinh đẹp, đặc biệt rất giỏi nhìn người. Trần Ngọc Khánh : anh trai sinh đôi của Khánh Ly. Đẹp trai, học giỏi hết lòng thương em gái Hàn Bích Ngọc(mẹ ruột Khánh Ly) : phu nhân nhà họ trần Nguyễn Kiều Phương(mẹ ruột ngọc anh): phu nhân nhà họ hoàng ______________ Quê nó là một vùng quê nghèo ở ven hạ lưu một con sông. Ngày nó về quê thật không may lại là ngày mưa to gió lớn. 3 pm nó đã có mặt ở nhà. Người bố tàn nhẫn vẫn chưa về. Ba không có nhà sao me ? - nó Nghe nói là đi gặp bạn cũ gì rồi con à - mẹ nó Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm - nó nói rồi ôm lấy mẹ Ngọc anh à! mẹ xin lỗi vì là con của mẹ con đã phải chịu khổ nhiều rồi - mẹ nó xúc động nói Con không sao mà mẹ, mẹ nói đúng vì là con gái của mẹ nên con chịu đưng được hết mẹ đưng lo - no nhìn mẹ chăm chú Nhìn vẻ mặt chân thành của nó mẹ nó quyết định sẽ nói hết cho nó biết sự thật về thân phận của nó Ngọc Anh à mẹ có chuyện muốn nói với con - mẹ Vâng mẹ nói đi ạ - nó Thật ra... mẹ nó chưa kịp nói thì Con đàn bà đê tiện đâu rồi - ba nó À đây rồi con Ngọc Anh cũng ở đây. Ngọc Anh vào đây - bà nó hét lên gọi nó Trong căn phòng nhỏ đầy mùi rượu ba nó đã cầm sẵn đai quần chờ nó Chát... một đòn quất giáng xuống tay nó Á - nó hét Đau không - ba nó Sao ba lại đánh con nữa - nó hét lên Mày giỏi chịu lắm mà - ba nó Mẹ nó chạy vào hét lên anh bị điên rồi sao? Chát... đòn quất này là quất vào mẹ nó nhưng nó đã lao ra đỡ lấy 1 vết quất vào lưng đau đớn Mày đỡ thay sao. Mày thương mẹ mày lắm hả?nhưng mày có biết mày không phải là con gái của cô ta không?. Cô ta bị vô sinh là do bạn tao đã khẳng định chính xác; như thế thì làm sao mày là con của tao được - ba nó Nước mắt nó tuôn chào, nhìn sang mẹ nó Mẹ... mẹ nói gì đi không phải là như vậy đúng không? Mẹ... - nó Ngọc Anh...mẹ... xin lỗi. Huhu - mẹ nó vừa nói vừa khóc Nó bỏ chạy ra khỏi nhà nước mắt nó hòa vào mưa. Không phải con mẹ nó... nó đã cố gắng bao nhiêu chỉ vì nghĩ rằng vì là con của mẹ nó nên nó cố chịu được mọi thứ nhưng rồi sao lai thế này hức... hức Nó vừa nghĩ vừa khóc vừa chạy mà không biết mình đã chạy lên cây cầu tạm bắc qua sông từ lúc nào. Và rồi Một chiếc xe máy đang đi ngược chiều của nó còn đi vô cùng nhanh trong màn mưa 2 bên không thấy gì. khi nó kịp nhìn thấy chiếc xe cũng là lúc Rầm... một tiếng kêu khủng khiếp chiếc xe tông thẳng vào nó. Nó bị bật ra đầu đập vào lan can cầu vì lực va chạm mạnh mà cả cơ thể nó đã lăn luôn xuống dòng sông lạnh giá... Ngọc Anh... - mẹ nó đuổi theo nó chứng kiến tất cả hét lớn tên nó Chạy lại chỗ va chạm nơi nó dơi xuống không còn thấy gì chỉ còn vết mau đang bị nước mưa làm loang ra Ngọc Anh... con đâu rồi... Ngọc Anh... - mẹ nó gào thét trong đau đớn ____________ Ở một nơi khác cùng thời điểm nó sảy ra tai nạn Biệt thự nhà họ trần Sao con dám đến những nơi như thế hả. Vũ trường là nơi tiểu thư họ trần như con đến để phung phí biết bao nhiêu thời gian hay sao? - ba Khánh Ly Nếu ba không cho con đến đó con cũng không muốn đi học nữa - Khánh Ly Chát... một cái tát giáng xuống Ôi anh à! anh sao lại đánh con chứ? Con nó còn nhỏ sao anh nỡ - bà Ngọc Em đó lúc nào cung nuông chiều nó. Đúng là con hư tại mẹ mà - ba Khánh Ly tức giận bỏ đi. trước lời nói của chồng bà ngọc tỏ ra rất tức giận và nói Con thấy hậu quả việc con làm chưa. Thật không ra gì mà. Sao con có thể... đoạn rồi bà cũng bỏ đi luôn ... phòng Khánh Ly Các người đều mắng chửi tôi. Không ai cần tôi chứ gì. Được tôi chết cho các người vui Một bức thư tuyệt mệnh được viết ra Bờ biển Không xa bờ biển một chiếc du thuyền có chủ nhân là phu nhân nhà họ hoàng đang phải quay về vì thời tiết xấu Hức hức ... Hoài Vũ tôi thích cậu - Khánh Ly vừa nghĩ vậy vừa khóc vừa tưng bước bước sâu xuống lòng biển Nhưng đến khi không còn thở được nữa Khánh Ly lại sợ hãi vùng vẫy kêu cứa... Đằng kia là gì vậy?, Có phải có người đang kêu cứu không?. Mau cho du thuyền lại đó - bà Phương Tôi biết rồi phu nhân - quản gia Đúng như bà thấy một người đang kêu cứu Mau cứu người đó lên - bà Phương hét Vâng. Một người nhảy xuống và cứu Khánh Ly lên du thuyền ________ Khi bức thư Khánh Ly để lại được bà Ngọc phát hiện Ngọc khánh con đâu rồi... Khánh Ly... Khánh Ly - bà Ngọc hét lên rồi chạy xuống lầu Mẹ có chuyện gì vậy - Ngọc Khánh ..... - .... Theo đó Khánh Ly nói mình sẽ gieo mình xuống biển. Và rồi công cuộc tìm kiếm bắt đầu ____________________ Mọi người ở quê nó cũng thi nhau tìm kiếm nó nhưng nước sông thì dâng cao mưa to gió lớn. Mọi người phán đoán: con bé dù không chết bởi vụ tai nan xe thì cũng chết đuối rồi nước sông to như vậy xác bị nước cuốn ra biển là cái chắc... ____________________ Tìm kiếm mãi cuối cùng mọi người cũng tìm thấy đôi giầy của Khánh Ly trên bờ biển. Bà Ngọc nhìn thấy thì hét lên... Khánh Ly rồi ngất đi Xe cấp cứu đang chạy hết tốc lực về bệnh viện. Không... Khánh Ly con... - bà Ngọc hét lên rồi tỉnh dậy Mấy người đưa tôi đi đâu thế?, tôi phải tìm con gái... mau quay lại ngay - bà Ngọc gào thét Bờ biển trời đã tối còn đỗ mưa to Ngọc Khánh... tiếng bà Ngọc gọi Ngọc Khánh chạy vội lại Mẹ sao mẹ lại tới đây?. Ba và con tìm em thôi mẹ về bệnh viện đi – khánh Không mẹ phải tìm em con - bà ngọc Khánh Ly... con đâu rồi bà Ngọc gào lên tìm kiếm trong vô vọng tái tim đau đớn gào thét nhận ra rằng đã mất đi đứa con gái hết lòng nuông chiều. Bà chạy dọc bờ biển khóc thảm thiết Khánh Ly... con ơi... con của mẹ... Và rồi... Một thân hình nhỏ bé của một người con gái đang nằm dạt bên bờ biển Khánh Ly con của mẹ... mẹ tìm thấy con rồi -Sờ vào gương mặt đó đầy đau đớn rôi bà ngọc ôm thân hình đó vào lòng mình khóc nức nở. Nhưng có điều Đó không phải là Khánh Ly. Nhưng sao mẹ... - Ngọc Khánh không tin vào những gì mình thấy. ________ Làm sao là Khánh Ly được vì thân thể này chính là nó bị nước lũ cuốn đi rồi sóng biển đánh dạt vào bờ. ________ Con còn đứng đó làm gì mau đưa em con đến bệnh việ đi chứ - bà Ngọc hét lên Vâng - khánh Dù không biết là gì, dù không biết là ai nhưng trước mắt cứ cứu sông trước đã - Ngọc Khánh nghĩ thầm.
Bệnh viện Nó được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ kết luận nó bị trấn thương sọ não phải phẫu thuật ngay 6h trôi qua ca phẫu thuật rất thành công. Nó tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Cũng may cô bé được đưa đến bênh viện trong những phút cuối nếu chậm vài phút nữa thôi thì hậu quả đã khó lường rồi - bác sĩ .... Bác sĩ tôi có chuyện muốn hỏi?. Mẹ của tôi bà ấy không nhận ra đó không phải là em gái tôi từ lúc cứu được cô gái đó bà ấy vẫn luôn gọi là Khánh Ly con của mẹ - Ngọc Khánh vào phòng bác sĩ hỏi về điều mình thắc mắc. Để lí giải cho điều này tôi chỉ có thể nói đây có thể được xem như một chuyện vui hoạc là không. Đây là một trong nhưng loại ảo giác mà con người gặp phải khi phải chịu tôn thương về mặt tâm lí quá lớn họ sẽ chỉ tin vào những gì mình nghĩ, không chấp nhận được sự thật họ tìm cách chốn tránh nên sinh ra loại ảo giác này. ________________ Trong một phòng bệnh khác Khánh Ly nhẹ mở mắt Con tỉnh rôi cô bé. Con không sao chứ? - bà Phương dịu dàng Cô... chiếc du thuyền... cô cứu con sao? - Khánh Ly Ừ. Nhưng sao con lại làm chuyện dại rột như vậy chứ - bà Phương ân cần Con.. con - Ly ấp úng rồi nhìn sang bà Phương gương mặt tỏ rõ sự cao quý còn có du thuyền lại ân cần như vậy; những người kia họ đã không cần mình nữa được rồi... Con là trẻ mồ côi... con đã cố gắng sống tốt nhưng cuộc sống này quá nhiều khó khăn con... huhu - Khánh Ly nghĩ ra một câu truyện rồi khóc lóc kể lể Con bao nhiêu tuổi - bà phương Con 15 tuổi - Ly Con gái của cô nếu còn sống cũng bằng tuổi con bây giờ - bà Phương mắt ngấn lệ Cô nói vậy là sao? - Ly Cô cũng có một đứa con gái nhưng cô bị thất lạc con bé từ lúc nó mới 3 tuổi - bà Phương .... Cảm ơn cô đã cứu con thôi con xin phép - Khánh Ly ngồi dậy xin phép đi Con giờ con định đi đâu chứ. Nhà con bị xiết nợ rồi mà - bà Phương Con cũng không biết mình sẽ đi đâu nữa huhu - Ly òa khóc Nếu được con hãy làm con gái mẹ, mẹ sẽ yêu thương con hết lòng - nhìn một cô gái bằng tuổi con mình đang chịu đau khổ bà Phương chợt nhớ đến con mình nên động lòng thương cảm. Cô nói thật sao ạ? - Ly Còn không mau gọi mẹ đi con gái - bà Phương vuốt nhẹ tóc Khánh Ly Mẹ... - Ly ôm lấy bà Phương Từ nay con sẽ là Hoàng Ngọc Anh con gái mẹ và là tiểu thư nhà họ hoàng - bà Phương. ___________________ Việc tìm kiếm Khánh Ly vẫn chưa dừng lại... Mặc dù ông trần và Ngọc Khánh biết rõ sự thật nhưng nhìn sự đau khổ của bà Ngọc khi nhìn thấy đôi giầy của Khánh Ly bên bờ biển không ai đành lòng nói ra sự thật đành đợi tới lúc nó tỉnh dậy rồi mới tính tiếp.
1 ngày sau 6am phòng hội trưởng Hắn dậy ngày đầu tiên nhờ chuông báo thức từ chiếc đồng hồ nó tặng. Nhớ đến lời hẹn hắn chuẩn bị thật nhanh rồi ra vườn chờ nó Nhưng 6.30 am.... 6.40 am.... 6.50 am...nó vẫn không tới hắn bắt đầu lo lắng, rồi hắn chạy thật nhanh đến lớp. Lớp học Cô giáo bước vào lớp gương mặt tỏ rõ sự buồn rầu Cô có chuyện muốn nói với cả lớp. Bạn Hoàng Ngọc Anh của lớp ta đã chết do tai nạn vào 5h chiều hôm kia đây là tin do người nhà vừa báo lên – cô giáo nói trong buồn bã. Cô nói gì chứ? - hắn đứng chôn chân trước cửa lớp Không thể nào... cô nói rối - hắn. Lấy địa chỉ nhà nó từ hồ sơ nhập học hắn nhanh chóng tìm về quê nó. Sau nhiều tiếng đi kéo dài và hỏi thăm hắn cũng tìm được nhà nó. Nhưng khi hắn bước vào nhà cảnh hắn nhìn thấy đầu tiên là bàn thờ và ảnh thờ không ai khác chính là nó bên cạnh mẹ nó đang gào khóc thảm thiết. Thưa cô cháu là bạn của Ngọc Anh... đã có chuyện gì vậy?... cậu ấy tại sao?... - hắn hỏi trong đau đớn. Nuốt nước mắt mẹ nó kể cho hắn nghe một cách đau khổ... Ngọc anh bị xe đâm còn dơi suống sông không tìm thấy xác nhưng cũng không thể còn sống được. - mẹ nó Chạy thật nhanh ra chỗ nó bị tai nạn Ngọc Anh... Ngọc Anh... trả lời tôi... cậu mau trả lời tôi đừng làm tôi sợ... Ngọc Anh... cậu đã nói gì chứ! thích tôi không thể xa tôi cơ mà nhưng sao... Ngọc Anh... xin cậu... trả lời... trả lơi đi - hắn gào lên trong đau khổ tột cùng. Không... tôi không tin... tôi phải làm sao... cậu nói đi tôi làm sao sống tiếp đây! Tôi phải làm sao... Ngọc Anh... - hắn khụy xuống nhìn xa xăm với ánh mắt tuyệt vọng. _________ 1 tuần sau Trong phòng hồi sức nó vấn nằm đó chưa một lần tỉnh lại Khánh Ly con của mẹ... mẹ nhớ con tỉnh lại đi con - bà Ngọc khóc khi ngồi bên nó .... Việc tìm Khánh Ly đã dừng lại. 1 tang lễ bí mật được làm trên chùa cho Khánh Ly.
1 tháng sau Trong một ngày ngày nắng dịu nhẹ trong một căn phòng cô gái nằm đó cuối cùng cũng dần hé mắt nhìn ánh mắt trời sau suốt 1 tháng. Khánh Ly con tỉnh rồi... - bà Ngọc gọi nó Cô là ai? - nó Con nói gì vậy? - bà Ngọc Khánh Ly con sao vây đừng làm mẹ sợ - bà Ngọc .... Theo như kiểm tra cô bé đã bị mất trí nhớ do não bị tổn thương quá nặng - bác sĩ kết luận. Ông trần và Ngọc Khánh sau đã vô cùng lo lắng trên đườg tới bênh viện nhưng khi nghe kết quả cả 2 đều vô cùng bất ngờ và có lẽ là cả chút gì đó vui mừng. Có lẽ là do ông trời đã sắp đặt tất cả. Dù gì con bé cũng không còn nhớ được gì vậy thì xem như là ông trời bù đắp cho mẹ con; hãy xem con bé như em con đi và ta cũng sẽ xem con bé là con gái ta - ông trần nhìn Ngọc Khánh nói chậm chậm. Con hiểu con sẽ làm như vậy - Ngọc Khánh Phòng nó Con gái đừng sợ mẹ biết là bây giờ con không nhớ được gì nhưng con đừng sợ mẹ sẽ kể cho con nghe hết mọi chuyện, những kỉ niệm tuyệt đẹp của gia đinh mình - bà Ngọc nhìn nó ánh mắt đầy nâng niu. Nó gật đầu nhẹ nhìn bà ngọc chăm chú Tên của con là Trần Ngọc Khánh Ly, năm nay con 15 tuổi, gia đình mình có 4 người... Cứ thế bà ngọc kể cho nó nghe hết về mọi chuyện. _____________ Sự hoán đổi chính thức diễn ra Tên của nó hiện tại và sau này sẽ là : Trần Ngọc Khánh Ly Còn tên của Khánh Ly sẽ là : Hoàng Ngọc Anh
|
Chương 7: Trở về. 2 năm sau Sân bay Tân Sơn Nhất Một cô gái với gương mặt xinh đẹp, đôi chân dài, làn da trắng hồng, gương mặt thể hiện rõ sự cao quý đang bước đi một cách tự tin. Tiểu thư Khánh Ly chào mừng cô quay về - quản gia Về nhà thôi - nó ... Anh - nó chạy lại phía Ngọc Khánh rồi hôn lên má của cậu làm Ngọc Khánh bất ngờ đỏ mặt Em gái yêu cuối cùng cũng chịu quay về rồi sao? - Khánh Mẹ đâu anh? - nó Trên lầu - Khánh Ma mi con gái về rồi nè - nó hét lớn khi nhìn thấy bà Ngọc Mẹ nó ôm trầm lấy nó Con gái, mẹ nhớ con nhiều lắm sao bây giờ con mới về chứ? - bà Ngọc vừa khóc vừ cười gương mặt tỏ rõ sự hạnh phúc. Hai mẹ con tâm sự rất nhiều chuyện À mẹ này mẹ vẫn giữ lời hứa đấy chứ ạ? - nó Tất nhiên rồi thủ tục đã song hết. Nhưng sao con phải giả trai đi học chứ? - bà Ngọc Vì... sau này con sẽ nói sau - nó Hôm nào thì con có thể bắt đầu đi học - nó Thứ hai tuần sau - bà Ngọc _________ Sau khi nó hồi phục để che mắt mọi người ông trần đã đưa nó đi du học ở Anh. 2 năm sau mọi chuyện đã ổn mọi người đều muốn nó quay về nhưng điều kiện của nó nếu nó quay về là phải để nó giả trai đi học. Lý do: Từ khi nó sinh ra trên vai trái của nó đã có một vết bớt hình hoa anh đào. Sau khi sang Anh nó cùng cô bạn thân là Phương Vi đã thành lập ra 1 bang lấy tên là hoa anh đào. Tất cả thành viên đều là nữ, và đều săm lên vai một hình bông hoa anh đào. Chỉ sau 1 năm rưỡi hoạt đông nhưng bang của nó đã rất lớn mạnh lần này nó quay về là muốn chuyển trụ sở chính từ Anh về Việt Nam. Để tránh gặp nguy hiểm vì bị lộ thân phận trước khi việc chuyển giao kết thúc nó phải giả trai để trở về. Nó sẽ đi học dưới cái tên Trần Ngọc khánh. Còn anh nó sẽ qua Pháp du học (Mình chú thích một chút. Khánh Ly và Ngọc Khánh là 2 anh em sinh đôi nhưng khác phôi nhé) _______ Giới thiệu nhân vật Đặng Phương Vi: Tiểu thư nhà họ Đặng là một gia tộc với truyền thống lâu đời là kinh doanh vàng, mức độ giàu có thì không kể được nhé. Là cô gái thông minh xinh đẹp. Bạn thân nó và đang sống ở Anh. Hoàng Khánh Nam: Thiếu gia họ hoàng. Là nhị hoàng tử trường cấp ba hoàng gia. Bạn thân hắn. ___________________ Thứ 2 Trường cấp 3 hoàng gia Lớp 12c1 Cô giáo bước vào Lớp trật tự hôm nay lớp ta có học sinh mới vừa du học từ Anh trở về - cô giáo Bước vào lớp với thần thái tự tin đầy nam tính Chào các bạn mình là Trần Ngọc Khánh. Rất vui được làm quen mong được giúp đỡ. - nó nhếch môi cười. Oa đẹp trai quá ak - hs1 Ui soái ca - hs2 .... Nhưng giọng nói đặc trưng của nó lọt đến tai một người Giọng nói này... hắn vốn đang ngủ vội ngước mặt nhìn lên khi nghe thấy giọng của nó nhưng điều hắn nhìn thấy trước mặt hắn là 1 người con trai. Hơ... hắn điên rồi. Hắn tự nhếch chính bản thân mình Rồi chỉ 1s sau khuôn mặt hắn trở lại bình thường không cảm xúc lạnh nhạt với tất cả. Dưới kia còn chỗ trống tùy em chọn - cô giáo nói mắt vẫn gián vào nó. Nó là gái đã xinh rồi giờ giả trai còn xuất sắc hơn. Ai mà không chết cho nổi. Bước thẳng xuống bàn hắn nó ngồi xuống chỗ kế bên hắn (lý do hắn là người duy nhất không biểu hiện cảm xúc gì khi nhìn thấy nó có nghĩa ngồi cạnh hắn là bớt rắc rối nhất. - nó nghĩ) Chào cậu - nó nhìn hắn Mọi người nín thở trời ơi sao cậu ấy lại ngồi vào chỗ đó chứ chỗ ấy là của... Biến - hắn Gì chứ? Cậu có quyền gì mà kêu tôi biến? - nó Biến ngay - hắn không nhìn nó Chỗ đó của cậu chỗ này của tôi. Cậu không thích thì biến - nó Hắn quay sang nhìn nó Khuôn mặt này, ánh mắt này, giọng nói này, mọi thứ đều làm hăn giật mình khì nhìn với khoảng cách gần như thế này. Không biến thì để xem cậu ngồi được bao lâu - nói rồi hắn đứng dậy bỏ ra ngoài Hắn bỏ đi vì hắn đang mất bình tĩnh. Làm sao có thể chứ cậu ta rất giống... - hắn nghĩ thầm ______ Nghĩ giữa giờ Cô nhờ em việc này được không Hoài Vũ - cô giáo Cô nói đi - hắn Khu kí túc xá nam khu B đang sữa chữa. Khu A phòng còn rất ít. Nên em có thể ở cùng với bạn học sinh mới của lớp mình được không? - cô Không - hắn tính bỏ đi Cô xin em đó. Cô thật sự rất khó sử. Chỉ 6 tháng thôi xin em giúp cô - cô giáo thành khẩn. Chỉ 6 tháng. Không quá 1 ngày - hắn rứt lời bỏ đi ngay _______ Phòng 16... à đây rồi - nó tìm ráo rác Mở cửa phòng bước vào nó bắt gặp ngay hắn đang trong phòng Không phải mỗi người một phòng sao? Sao cậu lại ở trong phòng tôi - nó bất ngờ trước sự có mặt của hắn. Một người... Phòng của tôi... bị điên sao. Ngậm miêng lại và vào đi đừng nói nhiều - hắn lạnh lùng Chết rồi ở Việt Nam kí túc xá ở chung 2 người một phòng sao?. Sao mình không nghĩ đến điều này. Ôi mẹ ơi! - nó vừa nghĩ vừa bước vào phòng Cuộc sống hoàn toàn mới nó sẽ như thế nào đây...
|
Chương 8: Giao đấu Giới thiệu nhân vật: Trịnh Phi Long : bằng tuổi hắn, thiếu gia họ trịnh có gia sản cực lớn; đẹp trai, thông minh cùng với Khánh Nam là nhị hoàng tử của trường hoàng gia. Luôn ganh đua mong lật đỗ hắn, rất tàn nhẫn. ... Để cho dễ phân biệt nó bây giờ và nó lúc trước mình sẽ gọi nó lúc trước là Khánh Ly còn bây giờ thì vẫn là nó nha. ___________ Ranh giới là chỗ cậu đang đứng trở về bên kia. Đừng vượt qua ranh giới của mình - hắn tuyên bố Ok - nó Hắn vừa nói vừa cởi từng chiếc cúc áo ra A... cậu cậu làm gì vậy? - nó hét lên Thay đồ - hắn Vào nvs đi - nó Vậy cậu đang nghĩ gì thế? - hắn vừa nói vừa cầm đồ vào nvs Nó thở phào nhẹ nhõm Đang tính đi sắp xếp đồ đạc ra nó chợt nhìn thấy chiếc đồng hồ để trên kệ đồ của hắn Cái kia sao... quen quá - nó vừa nói vừa tiến lại Cầm chiếc đồng hồ trong tay nó như có cảm giác gì đó rất lạ Cậu làm cái gì thế hả? - hắn vừa hét lên vừa giật chiếc đồng hồ trong tay nó nhìn trước sau xem còn nguyên vẹn không. Ơ tôi... chỉ là - nó Ngậm miệng lại. Từ nay cấm tuyệt đối đụng vào đồ của đối phương - hắn Được - nó Hắn nâng niu cái đồng hồ như vật báu. Tôi xin lỗi cũng may là không sao - hắn vừa nghĩ vừa nhớ đến người con gái hắn yêu ... là Khánh Ly dù bao lâu rồi hắn vẫn còn yêu Khánh Ly rất nhiều ... _____ 11 pm. Phòng nó Chết chết này... để anh tiễn chú... - âm thanh nó hét khi chơi game Hắn đang nhắm mắt nghĩ ngơi mà không chịu nỗi Rật mạnh tai nghe của nó ra Im ngay đi - hắn Sao vậy tôi làm gì? - nó giả ngây thơ Không im thì cút ngay - hắn Cậu mới cút đó cậu đang bước sang lãnh địa của tôi. Ranh giới... ranh giới - nó vênh mặt nhìn hắn. Hắn cứng họng bỏ đi Nó cũng mất hứng nên đi ngủ _________ 6.30 am Vẫn thói quen cũ hắn đến lớp từ rất sớm nhưng có người còn tới sơm hơn. Hắn bước vào lớp khung cảnh thật quen thuộc vẫn vị trí đó bên cạnh chỗ của hắn; trên bàn quyển sách đang lật dở tập vở gọn gàng nhưng không thấy người. Bất giác hắn tiến lại cầm cuốn vở của nó lên. Trần Ngọc Khánh - hắn lẫm nhẫm đọc Hắn đang tính lật thêm trang nữa Cậu làm gì vậy hả? - nó hét lên rồi giật lại cuốn vở Hắn không nói gì quay lưng bỏ đi Này điếc sao?. Cậu quên lời tự mình nói ra rồi sao? - nó đắc ý Trả đủ cho cậu - nó nghĩ Hắn ngoảnh lại nhìn nó không nói gì rồi bỏ đi. _________ 1 tuần sau khi nó nhập học mọi chuyện vẫn được xem là " ổn " _________ 12 pm phòng nó Nó đang ngủ thì gặp ác mộng trong cơn mê nó thấy mình là một cô bé đang ngồi trong xó một căn phòng tối, một hình dáng của một người đan ông đang cầm đai quần tiến về phía nó Xin... xin đừng... đau... đau lắm - nó vừa khóc vừa hét lên trong sợ hãi đưa tay ra khua loạn Hắn chưa ngủ nghe tiếng nó hét hắn giật mình chạy qua giường nó Nhìn nó như vậy hắn thật không thể không nghĩ đến Khánh Ly Nắm lấy bàn tay nó Không sao tôi ở đây mọi chuyện qua rồi - hắn an ủi nó Hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy. Nghe những lời hắn nói nó cảm nhận được sự an toàn nên tiếp tục ngủ Thấy nó đã ngủ hắn tính bỏ đi thì không rút tay ra được; lúc đầu là hắn nắm tay nó nhưng giờ nó đang xiết chặt tay hắn nhất quyết không buông. Sợ nếu cố tình giật tay ra nó lại tỉnh giấc hắn đành... 6 am Nó cựa mình tỉnh dậy lúc này nó đang nằm với tư thế hết sức "ấm". Đầu gối lên tay hắn mặt rúc vào ngực hắn tay ôm lấy hắn. Hắn cũng đang vòng tay qua eo nó A... - nó hét lên rồi nhảy dựng lên Hắn giật mình mở mắt Nó đứng đó nhìn hắn bằng ánh mắt giết người Cạch... cánh cử mở ra khánh nam bước vào Hoài Vũ à tôi có... - Khánh Nam đang định nói gì đó thì thấy ngay cảnh giường chiếu của nó và hắn À... ò ò... tôi còn có việc hai cậu cứ tiếp tục đi - Khánh Nam vừa nói vừa chuồn lẹ Bịch... tiếng có thứ bị rơi Nó một chân sút thẳng cả hắn cùng chăn gối về với đất mẹ trong khi hắn còn chưa kịp phản ứng gì Hắn đứng dậy Điên sao. Nghĩ mình là gì hả? - hắn trừng mắt nhìn nó Hình như mình phản ứng hơi quá rồi mình là con trai mà - nó nghĩ thầm Tại sao cậu lại ngủ ở giường tôi chứ? - nó hạ giọng Vì có tên điên nói mơ làm phiền người khác. Từ nay ngậm miệng vào nếu không thì biến đi - hắn rứt lời bỏ vào nvs luôn Nó ngơ ngác Hôm qua mình lại mơ sao giấc mơ đáng sợ đó. Nhưng sao mình không nhớ gì? - nó nghĩ __________ Sân thượng Nói đi. - hắn Bang hoa anh đào là bang mới xác nhập về Việt bang này tất cả các thanh viên đều là nữ nhưng nghe nói rất lớn mạnh và còn rất ngông cuồng, hơn nữa còn dùng mọi thủ đọan để có thể thâu tóm lãnh địa. Hôm qua đã gửi thư khiêu chiến cho chúng ta - Nam Chấp nhận - hắn _________ Hắn là đại bang chủ bang đại bàng. Khánh nam là nhị bang chủ Đây là bang lớn mạnnh nhất nước thành viên đều là nam.
Phi Long bang chủ bang bọ cạp rất lớn mạnh, tàn độc. __________ Gì chứ thư khiêu chiến sao? - nó Vâng là bang đại bàng - Hồng Anh( đàn em của nó ) Chấp nhận - nó ________ Nó vừa mở của phòng đập vào mắt nó là hắn đang nhìn ra cửa sổ một ánh nhìn xa xắm Khoan đã sau gáy hắn có vết săm sao ? - nó nghĩ Tiến lại gần hơn Một con đại bàng, nhưng sao cánh lại mầu đỏ nhỉ? - nó tiếp tục nghĩ Nhìn đủ chưa? - hắn Tôi... nhìn gì chứ? - nó Không nhìn sao phải lắp bắp? - hắn ngoảnh lại nhìn nó Ơ tôi... chỉ là... - nó Nó chưa nói song hắn đã bỏ ra ngoài. _____ 7 pm Nơi hẹn Nó diện quần da bó sát, áo da một bên có dây một bên để lộ bờ vai trắng ngần đặc biệt là bông hoa anh đào, đôi bốt cao gần tới đầu gối, đội tóc giả. Nó đưng trước mọi người khí thế ngút ngàn tiếc một nỗi không ai được chiêm ngưỡng khuôn mặt tuyệt mỹ của nó vì nó đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt rồi. Hắn cũng oai không kém và cũng đeo mặt nạ. Đọ sức đi - nó Lên đi - hắn Lập tức Hồng Anh sông lên giao chiến với Khánh Nam (đeo mặt nạ) Khi hai bên đã giao tranh gay gắt thành viên của 2 bên cùng lên hết hắn và nó giao đấu với nhau. Khi hắn và nó đang rất tập chung thì một ánh dao lóe lên sáng loáng trong bóng tối với một chút ánh sáng mập mờ và trong giây phút tích tắc ánh dao sáng lóe qua gáy cổ hắn nó nhìn thấy vết săm đặc biệt của hắn Là hắn - nó nghĩ Nhát dao nhắm thẳng vào hắn lao đến rất nhanh Xiết - âm thanh kến tai; nó lao ra đỡ nhát dao cũng may nó đã tập luyện rất nhiều với tình huống đối phương có vũ khí nên nhát dao chỉ đi xượt qua eo nó. Rút đi - nó hét Tại sao vậy chứ? ... - hắn nghĩ _______ Tổng bang Hoa anh đào Bang chủ cô không sao chứ? - Hồng Anh Không sao?. - nó Điều tra rõ chuyện này cho tôi - nó Tôi hiểu rồi - hồng anh Vết thương tuy không sâu nhưng khá dài. Phải khâu 6 mũi. Được bác sĩ băng bó song nó thay đồ và trở về trường.
|