Viết Lén Vợ Yêu
|
|
PHẦN 16:
Tình yêu tuổi teen - Viết lén vợ yêu
Xong xuôi rồi nhìn vết khâu cũng được đấy chứ. Cũng có tay nghề thật. – Đưa nốt tay trái đây. Em ngoan ngoãn đưa tay lên cho nhỏ kiểm tra rồi thoa thuốc bóp.
Đã thế mấy đứa trong lớp cứ nhìn rồi cười cười, cay đéo thể nào tả được.
– Vâng xin cám ơn xin cám ơn các vị khán giả đã ngồi xem tiết mục là trò hề của em. Là em đang ngồi lườm đám bạn trong lớp. Đéo hiểu sao lại nghe lời với sợ nhỏ vậy. Lúc nãy thì hổ báo mà giờ nghe lời nhỏ như cún.
Nhỏ khâu xong rồi, mà sao vẫn đứng đó:
– Chờ gì nữa à, hay là đòi tiền công.
– Tiền thì tôi không cần nhưng công thì phải có.
– Cứ về đi, lúc khác tôi sẽ tìm cơ hội trả.
– Anh trả kiểu gì? Tôi chỉ cần đi ăn thôi.
– Ok. Không phải lo, tôi nói thì tôi sẽ làm.
Học nốt buổi rồi về sạc lại em cục gạch. 325 Cuộc gọi nhỡ, 78 tin nhắn. Kệ mệ nó, bấm số gọi mẫu hậu.
– Lại gì nữa thế?
– Nay con chưa về đâu. Chắc mai mới về.
– Ừ, nhưng có chuyện gì thế?
– Con đi trả ơn. Thôi nha.
Ra ngoài ăn tạm xuất cơm rồi về ngủ đã. Chiều 5h mới dậy.
Tắm rửa sạch sẽ ăn mặc hết sức đàng hoàng. Quần bò đen, áo sơ mi dài tay, thêm đôi giày conve, tóc tai đàng hoàng rồi lên đường.
Đến đúng địa chỉ cô ấy cho. Bấm chuông thì may là nhà có người. Cô ra mở cửa
– P à cháu. Sao không nghỉ ngơi ở nhà đi, qua có việc gì không?
– Vâng con đến để cám ơn và trả cô tiền đây. Tôi đưa trả cô tờ giấy hoá đơn và tiền. Kèm theo là 500k.
– Sao thừa 500k nè con.
– Dạ đó là con muốn cảm ơn cô.
– Cháu làm vậy là cô không thích đâu đấy. – Trả lại tôi tiền luôn.
– Cháu xin lỗi.
– Thôi không sao. Mà vào nhà đi chứ.
Đi theo cô vào nhà.
– Cô ở nhà có một mình thôi cơ.
– Không, có con gái cô nữa. Để cô gọi nó xuống.
Cô gọi con gái ở trên phòng xuống.
– Bống ơi. Ha ha “bống” chắc trẻ con rồi, mà em lại thích chơi với trẻ con.
Nhưng từ trên tầng đi xuống là cái dáng đó. Lạch bà lạch bạch mà mới sáng nay tôi thấy. Nhưng tý thì xịt nước màu đằng mũi, nhỏ mặc ở nhà nên nhìn thôi rồi. Quần chắc 15cm áo rộng thùng gần che hết quần.
– P hả?
Thấy Vi gọi tên tôi cô quay sang hỏi.
– Hai đứa quen nhau à.
– Vâng cháu có quen mà mới lúc sáng à.
– Vậy là nhà ta và cháu có duyên đó.
– Vâng vậy ạ. Nhưng toàn lúc cháu bị đau à.
Ngồi nói chuyện mải quá quên cả thời gian tới lúc nhìn đồng hồ thì đã 7h tối rồi.
– Thôi chết mải nói chuyện với cháu quên chưa nấu cơm tối rồi.
– Vậy ra hàng ăn đi cô.
– Ừ vậy cũng được. Có khách mà như vậy ngại quá.
Đợi mẹ con Vi thay đồ rồi đi. Vi mặc có dài hơn nhưng chả thay đổi lắm.
Vậy là tôi và hai mẹ con Vi đi ra nhà hàng ăn.
Cô gọi phục vụ ra rồi nhìn tôi.
– Con ăn gì đây P.
– Cô cứ gọi đi, con dễ nuôi mà.
– Mang cho tôi mấy món này đi.
Cứ ngồi như vậy, thỉnh thoảng cô hỏi vài câu về việc học về gia đình còn nhỏ Vi thì cứ nhìn tôi bị tra khảo mà cười.
Rồi thức ăn được mang ra, tưởng thoát màn tra khảo ai ngờ vẫn không thay đổi.
Cô gắp cho tôi miếng gà.
– Mẹ thiên vị gắp cho P mà sao không gắp cho con.
– Thôi đi cô nương. Cô tự gắp đi. Tay P đau kìa.
– P đau tay trái thôi mà, tay phải kia.
– Thôi được rồi, đây này. Cô cũng gắp cho Vi.
Chỉ có vậy, còn lại thì bữa ăn trôi qua khá bình thường.
Cô gọi phục vụ ra bảo thanh toán rồi định móc ví ra trả.
– Không cô để con.
– Để cô trả, con vẫn đi học lấy đâu ra tiền?
– Không được đây là con trả ơn cô mà. Mà tiền này là của con tự đi làm mà. Con không dùng đến tiền bố mẹ đâu.
– Con giỏi quá, chả bù cho cái Vi. Thôi cô về đây.
– Vâng cháu chào cô. Chào Vi. Xong đi vào lấy xe, ôi đm khổ cái thân tôi. Em ex của tôi nó lằm tít trong góc.
Mẹ đi sớm làm gì để giờ khổ cái thân tôi. Loay hoay mãi mới lấy được xe ra. Lại còn cái tay trái nó hành nữa chứ.
Lấy xe xong ra đến cửa thì thấy mẹ con Vi đang đứng đó.
– P ơi. Đưa Vi về giúp cô được không? Cô có chút việc bận.
– Vâng. Nhỏ nhảy luôn qua xe em. Lấy mũ đưa nhỏ đội, chào cô rồi đi.
Chở nhỏ đi một đoạn thì nhỏ khều khều:
– Đi đâu đó đi?
– Đi đâu. Mẹ cô nhờ tôi đưa về thôi.
– Vẫn sớm mừk. Mà anh còn nợ tôi mà.
– Thế đi đâu.
– Ăn kem đi.
Vào quán kem nhỏ kêu luôn hai cốc socola.
– Biết tôi ăn gì mà gọi?
– Cần gì biết. Gọi ra anh không ăn thì tôi ăn.
– Ok. Nếu có thể.
Kem mang ra em nhìn ngán luôn. Vậy mà nhỏ vẫn đẩy qua tôi.
– Tôi không ăn. Cô cứ ăn hết đi. Tôi trả
Nhỏ ăn kem mà em lại ngồi hút thuốc. Nhìn nhỏ ăn như mèo cứ chút một. Lâu mãi cũng xong, lúc ấy em thấy có hứng đi lang thang lên rủ nhỏ.
– Đi ra ngoài với tôi không?
– Đi đâu?
– Đi dạo xe quanh quanh thôi.
– Ừm.
Chở nhỏ mà em bị không biết bao nhiêu thằng nhìn rồi lườm. Haizzz
– Lần sau đi với tôi mặc hẳ hoi nhá.
– Tôi mặc gì kệ tôi. Anh có quyền gì? Mà đi với người đẹp chả sướng quá còn gì.
– Tôi chả cần. Chỉ sợ gặp phải thằng nào tán cô nó ngứa mắt thì tôi lại khổ.
– Xí. Bày đặt.
Lang thang dạo quanh thêm một lúc thì nhỏ kêu buồn ngủ đòi về.
Về tới cổng thì nhỏ nhảy xuống luôn nguẩy đít đi thẳng.
– Ê ê ê.
– Gì nữa vậy?
– Tiền xe ôm thì có thể free nhưng chả em cái nón để em còn hành nghề.
Nhỏ đỏ lựng mặt lũn cũn chạy ra đưa trả nón rồi té thẳng. Nhìn dáng chạy lạch bạch mà đến hài. Nhưng gần vào nhà thì nhỏ té cái oạch.
– Ha ha đúng là con vịt.
– Anh thấy vui lắm hả? Hu hu xước hét chân tui rồi.
– Ai bảo hậu đậu.
– Tại anh gọi tôi quay lại trả nón đó.
– Vâng giờ lại là lỗi của tôi hả.
– Tại anh chứ ai.
– Thôi thì tại tôi. Giờ đứng lên vào nhà tôi cem vết thương cho.
Vào nhà thì không có ai, em kêu nhỏ lấy hộp sơ cứu ra kiểm tra xong sơ cứu băng lại cho. Ban đầu em cũng định trả lại nhỏ lọ thuốc sát trùng nhưng lại thôi. Băng lại xong xuôi thì em đứng dậy về.
– Tôi cám ơn nhá.
– Không phải ơn huệ gì hết. Giá niêm yết tồi cứ thế mà trả.
Đi tới cửa thì gặp mẹ nhỏ. Chào hỏi thêm mấy câu rồi về. Mà sao lúc em về lại thấy mẹ nhỏ cười gian gian sao á.
Về nhà chuẩn bị ngủ thì có tin nhắn:
– Ngủ ngon nhớ, tôi sẽ trả công đàng hoàng. Là của nhỏ, kệ bỏ đấy đi ngủ đã.
|
PHẦN 17:
Tình yêu tuổi teen - Viết lén vợ yêu
Sáng dậy vẫn uể oải vì báo thức. Cài 3h để về sớm với mẹ, mà cũng tranh thủ đường vắng luôn. Dậy lại tắm rửa rồi nấu ăn sáng luôn. Mà mới có 4h’ đang loay hoay chuẩn bị thì mẹ gọi. Ax giờ này đã gọi m, may là tôi dậy sớm không thì chắc cáu lắm đây.
– Con nghe.
– Chuẩn bị rồi về sơm nha.
– Con biết rồi, giờ về liền đây.
– Mà mày lại đánh nhau à?
– Sao mẹ biết?
– Không quan trọng.
– Vâng. Nhưng là con tự vệ thôi.
– Giỏi lý sự.
Xong ra dắt xe định đi nhưng nghĩ lại cho cái tay nên gọi taxi đi.
Về đến nhà thì quen chân đạp thẳng cổng, làm tiếng rầm.
– Thằng trời đánh kia, chưa về đã phá à. Mẹ em lên tiếng.
Phi luôn vào phòng khách thì mẹ đã ngồi đó.
– Con về u không mừng mà đã mắng rồi.
– Tao chưa hỏi tội là may đó.
– Mà sao hôm nay u không đi làm à?
– Thì tao còn ngồi trông cái cổng yêu quý của tao chứ. Mẹ em xoáy.
Ngồi vào bàn với mẹ, vào thẳng vấn đề chính luôn:
– Vậy nói cho con biết được rồi chứ.
– Nói gì?
– Gia đình mình, công việc của bố mẹ.
– Thì bố mày có một công ty vận tải với vài quán ăn, nhà nghỉ, còn mẹ thì chỉ mở mấy quán coffe với cái đại lý cấp 1 thôi.
– Mà trường con liên quan gì?
– Thì trường mày do nhà mình góp vốn đầu tư nên như thế.
– Góp là bao nhiêu?
– 60%, Có quyền thay đổi nhân sự kể cả hiệu trưởng và đuổi học bất cứ ai.
– Sao nhiều vậy? Mà sao phải làm như thế?
– Là bố mẹ muốn lo cho tương lai của mày thôi. Còn cả góp 40% ở trường kinh doanh nữa.
– Làm vậy thì hơi quá.
– Bố mẹ chỉ làm được thế thôi. Chủ yếu là ở con.
– Con biết rồi.
– Rồi đi ăn cơm đã.
Xong đi ăn trưa. Ăn xong thì ra ngồi bàn uống nước.
– Quán coffe sắp xong rồi đấy. Liệu mà lo đi.
– Vâng con biết rồi.
– Nhớ lời mẹ với bố đấy.
– Con lên ngủ đây. Xong em bước luôn lên phòng ngủ luôn.
Tối bị mẹ đánh thức kêu tắm rửa rồi xuống ăn cơm nhà có khách đấy. Nghe lời mẹ tắm rửa xong bước xuống nhà. Là nhà Thảo, chào hỏi và hỏi han vài câu rồi ngồi vào bàn ăn.
Chả có gì trong bữa ăn cả, ngoài việc Thảo cứ gắp thức ăn cho tôi và những nụ cười của 4 ông bà già.
Kết thúc buổi uống nước thân mật với mọi người và là tra tấn với tôi.
– Thôi chúng tôi về, còn Thảo thì nhờ anh chị. Bà già đi ra tiễn còn lại tôi, ông già và Thảo.
Cô chú Tâm về mà sao lại để Thảo lại. Mà lại còn gửi với gắm gì nữa. Lại còn cả đống đồ kia nữa. Như đọc được suy nghĩ của em ông già nói luôn.
– Cái Thảo từ mai sẽ lên ở cùng mày.
– Sao ạ?
– Mai mày đưa Thảo lên đó, gặp bác S. Không thèm để ý tới câu hỏi của em. Ông già nói tiếp
Không thể để như thế được.
– Nhưng đang học ở đây sao phải lên đấy?
– Thì cô chú Tâm muốn cho Thảo môi trường học tốt hơn.
– Mà sao phải ở cùng con?
– Không bàn thêm nữa. Mày phải cho Thảo ở cùng. Ông già em chốt một câu rồi đi về phòng. Em thì nghe lời ông ý lên im luôn.
Thua ở mặt trận ông bà già rồi, giờ chỉ có trực tiếp xử lí Thảo thôi.
– Việc nhà cô làm hết nhá.
– Cũng được.
Em thấy bí rồi đấy.
– Rửa bát, quét nhà, nấu cơm…
– Em làm hết luôn.
– Vậy được, chắc là chuẩn bị đồ rồi hả. Sáng mai 6h lên đường.
– Thằng kia mày cho Thảo ở nhờ hay mày tìm oxin không công hả. Mẹ em quát
– Vậy mẹ cho cô ý ở nhờ luôn đi. Đây là con tự thuê đó.
– Thằng này láo. Tao cho tiền mày mà mày thế à?
– Con lên đấy đi làm thêm, chưa tiêu tiền mẹ cho đâu.
– Mày giỏi rồi, mà tiền cho không tiêu mày để làm gì? Ax không tiêu cũng ăn chửi.
– Mẹ muốn con phải ăn chơi hết tiền luôn hả?
– Thôi mày lý sự tao không muốn nói nữa. Nhớ chăm sóc Thảo đấy.
– Mà mẹ không sợ con với Thảo một trai một gái có chuyện gì à.
– Thảo thì tao không lo. Còn mày mà dám làm gì thì tao…
– Thì sao cơ?
– Thì tao có con dâu. Ặc
Thảo ngồi nghe mẹ con tôi nói chuyện mà há mồm. Mà mẹ mình với mình nói chuyện thì cũng hơi khó nghe thật. Hai ông bà già mình nói chuyện nhiều lúc như teen ý.
Vâng và tôi lại phải gánh thêm một cục nợ. Mà có phải chỉ cho ở nhờ thôi đâu, học cùng luôn cho mà xem. Đây là thêm người giám sát tôi chứ gì nữa.
|
PHẦN 18:
Tình yêu tuổi teen - Viết lén vợ yêu
Sáng ra lại dậy sớm chuẩn bị về lại HN. Vẫn dậy như tầm giờ hôm qua nhưng quên mất là đồ tập chuyển hết lên kia rồi, lại tập tạm quay tay tý đùa thôi em ngoan bm ra gập bụng chống đẩy tý rồi xuống tự nấu ăn sáng. May là mẹ để nhiều thức ăn nấu nồi cơm rồi làm cơm rang. Vừa bê ra thì mẹ với T xuống.
– A con trai nay làm cho mẹ với con dâu đó hả?
– Cơm kìa, các thứ kìa. (Chỉ vào bếp) Đấy của mẹ hết đấy đây của con.
– Thằng này láo. Mày không làm cho mẹ được à?
– Mẹ vào bếp làm đi. Đây của con mà.
– Không tao ăn cơm con zai tao nấu à. Lại cho cái T ăn thử nữa.
– Khôngggggggggggggg.
– Ý kiến lên phường. Mẹ em chốt câu. Mà câu này của mình mà.
– Mà mày nấu cho cả bố nữa nhớ. Lâu lâu mới về làm cho hai thằng già này mà.
– Èo vâng.
Ngậm ngùi vào bếp làm thêm. Xong xuôi để lại một phần cho ông già rồi hậm hực ra bàn ngồi ăn. Nhưng lúc ấy ra thì mẹ với T mới ăn.
– Sao không ăn đi để nãy tới giờ?
– Thì chờ mày ra ăn cùng.
– Mất ngon.
– Thì mẹ thích có sao không?
– Tuỳ mẹ thôi.
Đang ăn thì mẹ em hỏi T:
– Thấy nó nấu thế nào?
– Vâng ngon quá bác ạ.
– Sao à con?
– Con là con gái mà nội chợ cũng không bằng anh ý.
– Con không phải ngại đâu, nó đi ra nhà hàng học nấu ăn lại chả thế.
– Vậy hả anh P.
– Ừ. Đang bực mà.
Ngồi ăn xong đang ngồi uống nước một lúc thì taxi đến.
– Thôi đi xe taxi đến rồi. Lại sách đồ cho T rồi mang ra xe.
Ra xe mà mẹ cứ đứng dặn dò T mà bỏ mặc mình.
– Oài, con zai mẹ đằng này cơ mà.
– Kệ tao.
Ngậm ngùi lên xe đóng cửa cái rầm, làm bác tài xế xót của quay lại nhìn. Cười cầu tài xin lỗi rồi gọi ra giọng bực dọc:
– Thế có đi không đây, hay đi trước luôn nhá.
– Mày láo. Chưa chào mẹ đã đi à.
– Mẹ với T chào nhau chưa chán à?
– Thôi đi đi con, không nó đi thật đó. Em nghe thấy mẹ em nói nhỏ với T. Biết thế là tốt đó.
Em lạnh lùng với ai thì là thế nhưng với mẹ thì mãi như thằng trẻ con vậy, mà chắc ai cũng vậy thôi.
– Anh lại còn dỗi với mẹ à?
– Thì với mẹ chứ với ai đâu.
– Mẹ anh quý anh thật đó. Bác toàn dặn em về anh hoài à.
– Anh biết chứ. Nhưng trước mẹ giống trẻ con một ít có sao đâu.
– Nhưng có em ở đó mà?
– Thì em như người trong nhà mà.
– Thật á. Mặt đỏ bừng.
– Thôi ngủ đi lát tới anh kêu. Lỡ cmn mồm thành ra cứng họng phải đánh trống lảng.
– Dạ.
Nhắn cho mẹ một tin” con yêu mẹ” rồi tắt máy. Không dài nhưng chắc chắn mẹ sẽ đủ hiểu.
Về khu trọ thì về phòng lấy chìa khoá phòng trên đã, vào nhà thì đúng là bãi chiến trường mà, ngại vcl.
– Sao phòng anh dơ vậy, lại còn bừa bộn nữa chứ?
– Anh con trai mà. Mà kêu gì?
– Em ở thì em phải dọn, phải dọn thì phải kêu chứ.
– Anh có cho ở đây đâu mà đã lo.
– Anh đuổi em đi à? Anh phải chăm sóc em đó.
– Không. Sẽ có chỗ ở cho cô là được.
– Vậy em ở đâu.
– Đi theo anh.
Dẫn T lên phòng tầng trên.
– Em ở phòng này nhá, anh ở ngay tầng một lúc nãy đó. Đồ đạc cái gì dùng được cứ dùng, còn lại cứ để đó cho anh. Còn phòng này giờ em làm chủ, tiền phòng anh đã trả hết rồi.
– Sao anh phải ở phòng khác? Mà phòng này đầy đủ vậy sao không ở? Phòng kia có gì đâu?
– Thế muốn ở cùng nữa à? Mà là việc của anh không phải lo.
– Không em hỏi thôi.
– Rồi cứ như vậy nhé, có việc gì gọi anh.
– Vâng.
– Mà riêng quần áo thì để anh tự giặt nha.
– Vâng.
Xong về phòng ngủ luôn.
Ngủ dậy thì cũng đã chiều cmnr, nấu tạm bát mì ăn rồi lại lóc cóc lên phòng T để tập (vẫn để đồ tập ở đấy mà). Lên thì gọi mấy lần T mới ra mở cửa.
– Đang làm gì à?
– Em đang giặt quầo áo. Mà đồ anh để bẩn nhiều vậy?
– Thì để lâu lâu mới giặt, mà anh đã bảo là anh tự giặt mà.
– Thì em giặt chứ sao? Có máy giặt chứ bộ.
– Mà có cả quần ấy mà không ngại à?
– Em không ngại, Anh ngại à?
– Thì tuỳ em thôi.
– Mà anh lên có việc gì vậy?
– Anh lên tập một lát. Rồi ra lấy đồ tập luôn.
Đang ngồi kéo tạ tay thì mẹ gọi.
– Mày làm gì mà chưa đưa cái T đến gặp bác S. Sáng lại còn không đi học nữa hả?
– Tuỳ mẹ nghĩ.
– Thế đang làm gì đấy, mà cái T đâu.
– Thì con đang tập tạ thôi. T đang phơi quần áo.
– Giống nhỉ. Ha ha
– Thôi đi ạ. Miễn cho con nhá.
– Dẫn T qua nhà bác S đi. Mày lo cho em thế hả?
– Con biết rồi, mà mẹ gọi xem trước đi.
– Dẫn nó qua đi. Mẹ vừa gọi bác, nay bác ở nhà đó.
– Vâng. Xong tắt máy kêu T chuẩn bị rồi chạy về tắm rửa.
Tắm xong biết là con gái lề mề nên ngồi làm vài ván cf đã. Xong lên gọi thì biết ngay mà đã xong đâu.
– T ơi m, T ới m, T ời. Ra nhanh không cho ở nhà giờ.
– Dạ. Rồi em ra ngay đây. Anh P dở. Ệt dở á
T bước ra mà em choáng, chắc biết là hặp người lớn nên ăn mặc khá lịch sự, tóc buộc cao, quần dài, áo sơ mi trắng và đôi guốc 5 cm làm tôn dáng lên. Nhưng thật lòng là nhìn xinh thật. Mà đúng hơn là đẹp, vẻ đẹp chững chạc của một thiếu nữ.
Xuống ra dong xe đến thẳng nhà bác S. Bấm chuông thì có người ra mở cửa luôn chắc đang chờ. Bác S gái ra mở:
– Cháu chào bác. Hai đứa đồng thanh
– P à. Bác S ở trong nhà đang đợi đấy.
– Vâng. Dắt xe vào để ở sân rồi kéo T vào nhà.
Vào đến nhà thì bác S ngồi ngay bàn nước phòng khách:
– Chúng cháu chào bác. Lần này khác he he
– Ha ha thằng cháu nay dẫn bạn gái đến ra mắt à? Bác troll
– Thôi bác đừng trêu T mang tiếng con gái nhà người ta ra. Ha ha ha hai bác cháu cười vang.
– Vậy đây là cô gái mẹ cháu nói
– Vâng thế thì chắc là cháu thôi phần trình bày nhỉ?
– Được.
Bác S thôi troll quay sang T:
– Bác nghe bố mẹ P nói hết rồi, bác đã lo xong hết thủ tục, mai cháu lên phòng bác bác dẫn đi nhận lớp thôi.
– Vâng con biết rồi. T ngoan ngoãn đáp.
T thì chạy ra ngồi chơi nói chuyện với bác S gái. Còn em với bác S:
– Mà không tò mò T học lớp nào à?
– Con chả phải đoán, con hiểu bố mẹ con mà.
– Cháu bác có khác.
Ngồi thêm một lúc nói chuyên với bác S thì cũng khá muộn, về không bác túm lại ăn cơm thì mệt.
– Thôi con chào bác con về ạ. Em chào bác S rồi dắt T về luôn.
Về thì do ngủ nhiều dắt T đi chơi luôn.
– Đi chơi không?
– Dạ.
– Không hỏi đi đâu à. Không lo gì à?
– Anh chứ ai mà sợ.
– À được. Mai cho nhập quốc tịch tàu khựa.
– Á. Không giỡn ha.
– Ai giỡn, đang thiếu tiền tiêu này.
– Thôi đi ăn, xem phim, rồi ăn kem, rồi coffe. Rồi…..
– Rồi làm gì? Mặt gian hết cỡ.
– Á không đùa với anh nữa. Đồ dê xồm
– Anh đã nói gì đâu mà kêu anh vậy? Hay là em lại có ý đồ đen tối với anh. Anh con nhà lành nha, đừng làm gì anh, bố mẹ anh không tha em đâu…… Aaaaaaaaa. Lại beo, sao con gái toàn beo bấu với cắn thế hả trời.
– Hu hu hu. Anh toàn bắt nạt em.
– Thôi em không dám động vào chị nữa. Chị tha em rồi đi ăn.
Ệt éo biết ai bắt nạt ai đây. Thôi thì theo đúng lịch trình mà T nêu ra, mà đi đâu cũng đùa nhau chí choé như một đôi ý, nhưng thật lòng thì T với em chỉ là một cô em gái không hơn không kém nhá. Tối 10h hơn về ngủ. Sáng ra xong xuôi thủ tục thì kêu T đi học. T thấy đi bộ ra đi xe bus mà khó hiểu hỏi em:
– Sao xe có mà anh không đi?
– À mà ai hỏi gì về anh thì nói là bố mẹ anh đang gặp chuyện ở nhà nên giờ anh gần như không có gì nhá.
– Sao lại phải vậy?
– Chuyện của anh. Mà nhớ đấy.
– Mà sao mang cặp to thế kia?
– Em không biết thời khoá biểu, lên mang nhiều. Hay anh mang giúp em ha. Hấp háy mắt. Nhưng không được đâu sói ạ.
– Thôi đi ha. Tự thân vận động xong em bước trước. T phụng phịu theo sau
Đến trường vứt T lên phòng bác S rồi về lớp.
– Sao mấy thằng kia lạ vậy? Đinh lên chơi tao à?
– Giờ thằng nào dám.
– Thế sao?
– Thì chia lại lớp, có thêm 10 thằng nữa. Với mất đi như thế vịt. C nói, xong bị cả đám vịt hội đồng.
Bọn mới nhìn thấy em thì co vòi cúi đầu chào anh mới hài chứ, tao làm gì bọn mày đâu.
– Thôi tất cả anh em dù gì cũng cùng lớp. Biết sống với nhau tình cảm là được rồi, anh em cùng lớp không phải sợ kiểu ấy, hỏi mấy thằng ở trước kìa.
– Nhưng…
– Tao với mày, ok. Tao không phải là thích ra oai. Thằng nào động vào aenh em bạn bè hay người thân tao tao mới chăm sóc lại thôi.
– Dạ.
– Đệch.
– À ừ.
Thế là ngon rồi, phe nam bớt chịu áp bức về quân số tồi.
|
PHẦN 19:
Tình yêu tuổi teen - Viết lén vợ yêu
Đầu giờ truy bài, cô giáo vào lớp yêu cầu trật tự, em là biết cmn lý do rồi. Cô vẫy T ở ngoài vào. Cả đám đực rựa nhìn T thì nhao lên, công nhận nhìn nhỏ mặc khoe dáng kinh mà mặt cũng xinh vler, quần gin bó, áo trắng bó, mặt thì công nhận xinh cới trắng tự nhiên éo cần makeup. – Em tự giới thiệu đi.
– Chào cả lớp mình tên T mới chuyển về lớp mong mọi người giúp đỡ. Nhìn thằng Đ phởn vãi chắc kết em nó rồi.
– Xinh quá bạn ở đâu vậy? Đ lên tiếng.
– Mình cùng quê anh P. Ệt lộ cmn luôn, thằng Đ thì nhìn tôi vẻ nghi ngờ cái chữ anh. Mà không chỉ nó mà là cả lớp. May là không khai luôn là mình chứa chấp ở cùng.
– Em tao thì sao, ý kiến lên phường.
T giới thiệu xong cô giáo kêu T:
– Thảo em tự chọn chỗ ngồi đi.
– Vâng thưa cô.
Thảo chạy luôn về bàn tôi:
– Cho em ngồi đây ha?
– Không. Em lạnh băng đáp
– Không em gọi mẹ anh này.
– Thích thì cứ gọi, nghĩ làm gì được tôi à.
– Thôi cho em ngồi đây đi mừk. Ệt làm mặt trẻ con nhìn mất ý trí vcl.
– Thì ngồi đó. Em kệ T ở đó lấy cặp xuống bàn cuối lớp ngồi.
Đấy ở nhà giờ lại cùng lớp đây đúng là cho người theo dõi để quản mình mà. Ôi cuộc đời ăn chơi nhảy múa của tôi từ nay chấm dứt tồi.
Cả buổi học trôi qua cũng bình thường, nhưng mà nghỉ học nhiều quá theo cũng mệt. Cuối buổi đang định sách cặp đi về thì nhỏ Vi xuống:
– Chiều rảnh không đi chơi với tui nha.
– Trả công thì đi.
– Thì trả luôn cả lần trước ý.
– Ok. Chiều
– Mà qua đón tui nha.
– Lại vậy nữa á?
– Đi mừk.
– Rồi thêm tiền xe ôm.
– Xí. Đồ ki bo.
– Tôi nghèo lắm cô nương ạ, không ki bo thì chết đói à.
– Hứ. Vậy chiều qua đó.
– Tầm 5h ok. Tôi không thích đi sớm.
Vậy là lại bận rồi, dắt T về mà cứ hỏi:
– Nãy ai vậy anh, người yêu anh à?
– Không.
– Chứ gì nữa, tình cảm vậy mà?
– Cứ biết là không phải, không hỏi gì thêm. Ok
– Vậy chiều dẫn em đi chơi ha?
– Khi khác, chiều anh bận.
– Đi với cô ấy à?
– Ừ.
– Vậy mà kêu không phải.
– Đã bảo là không cần quan tâm.
Thế rồi mà cả đoạn đường về nhà cứ đem bộ mặt buồn buồn. Đếch hiểu được bọn con gái. Thôi về ăn qua loa rồi lăn ra ngủ. Chiều dậy tập tành tý rồi tắm rửa. Xong 5h qua nhà Vi.
Qua nhà Vi bấm chuông thì có chị dâu ở nhà.
– P hả. Nay qua chào chị hay là bắt cóc em gái chị đó.
– Thì cả hai à. Nhưng thăm nom chào bà chị yêu quý là chính.
– Dẻo mồm. Y như anh L của chú.
– Anh L nào của em nữa. Chị chiếm hết phần rồi mà.
– Thôi không nói với cậu nữa. Cái Vi chờ đó. Mà liệu mà chăm sóc em chị tốt vào. Cười gian
– Chị tên tâm. Em cũng coi Vi như em gái em mà.
– Em gái? Vậy chị tưởng?
– Không đâu chị. Mà thôi gọi Vi giúp em đi.
– Ừ. Nhưng giúp chị chăm sóc nó đừng làm nó buồn, từ nhỏ hai đứa chị đã không có ba rồi, chị thương nó lắm.
– Chị yên tâm.
Xong thì Vi ra, leo lên luôn xe em:
– P ăn gì chưa?
– Chưa mà cũng đói rồi.
– Vậy đi ăn đã. Chào chị rồi đi luôn.
– Ăn gì giờ?
– Ăn phở đi. Ở kia có quán ngon lắm.
Vậy là vào quán phở ăn tạm. Mỗi đứa một bát mà Vi ăn lâu quá. Em ăn xong mà phải ngồi đợi mãi.
– Ăn như mèo.
– Kệ em. Ệt đã em rồi lại còn chun chun mũi.
Ăn xong Vi lại dở chứng dủ mình.
– Đi đâu đó đi?
– Đâu nữa giờ?
– Đi vào chơi khu vui chơi.
Lại đi vào khu vui chơi. Vi thì cứ bắt chơi phi tiêu để lấy con gấu bông hình chopper của one piece ý. Mà mình thì không thích chơi lắm, nhưng Vi cứ lèo nhèo rồi làm mặt tội thế là phải chơi thôi. Ném 7/10 là được mà mình ném có hụt nhàt nào đâu. Vẫn còn ba cây tiêu nhưng đạt mục đích rồi nên thôi.
Nhìn Vi cười toe, bác quản trò chơi thì mặt nghệt ra, còn cả đám đưng đó há hốc mồm mà đến hài. Căn bản là phi tiêu thì có một thời gian mình có tập bài bản nên dễ như ăn kẹoz. Xong còn chơi thêm mấy trò nữa, đúng là cho trẻ con mà, em chơi mà cho Vi ôm một đống gấu. Chơi chán Vi lại rủ đi ăn kem.
– Ăn kem ha?
– Tuỳ Vi chọn.
Vậy là lại dắt nhau vào quán kem.
Vi lại gọi hai cốc kem, đợi phục vụ mang ra thì Vi đẩy mình một cốc. Nhưng vẫn như vậy, từ khi chia tay cô ấy mình đã không muốn ăn kem, vì kem lại luôn mang lại cho mình những kỉ niệm về cô ấy. Vi thấy mình không ăn thì hỏi.
– Ăn đi kìa.
– Hả?
– Lại không muốn ăn à. Hay là ngồi ăn với em anh không thích?
– Không muốn ăn thôi.
– Lần này em trả tiền mà.
– P không thích kem. Vi cứ ăn đi.
Lại ngồi hút thuốc nhìn ra ngắm dòng người qua lại. Quay qua nhìn Vi thấy cũng xong rồi.
– Xong chưa. Đi thôi. Muốn rõ ràng luôn với Vi.
– Đi đâu vậy?
– Đi lang thang, như lần trước vậy.
– Cũng được em có chuyện muốn nói.
Vậy là lại vi vu lang thang khắp nơi. Đến đoạn bờ hồ thì Vi kêu dừng lại. Chống xe xuống rồi rút thuốc ra hút. Thả hồn theo làn khói
Và ngồi ngắm dòng người qua lại.
Đang mải thả hồn ngắm cảnh thì Vi huých nhẹ vai em.
– Em yêu anh. Anh có yêu em chứ. Ệt bạo vler
– Không.
– Yêu em khó với anh vậy sao?
– Không thể.
– Vì sao?
– Mình mới gặp nhau mà.
– Em chưa gặp anh lâu nhưng đủ để em cảm nhận được anh là người tốt, biết quan tâm và đủ để em biết là em yêu anh.
– Thực sự mình không có tình cảm ấy với Vi.
– Vậy em sẽ làm anh phải yêu em.
– Không được đâu.
– Có lý do chứ?
– Rồi Vi sẽ hiểu. P không được như Vi nói đâu.
– Vậy thì làm anh trai mình đi. Ít nhất thì vẫn được P chăm sóc.
– Không được.
– Hả?
– Làm anh mà không được gọi anh hả? Em gái hư quá.
– Vậy anh phải chăm sóc em gái hẳn hoi đó nha.
Vậy là thêm một cô em gái. Bị hành thêm mãi 9h mới được về nhà.
Tối về lại khó ngủ, ra pha coffe với lấy thuốc hút.
Ngồi làm bạn với coffe và thuốc lá cũng chán, lết lên sân thượng ngồi. Lách qua đống quần áo cuối cùng cũng có một chỗ thoáng đãng nhìn ra đường. Nhưng đã có người ngồi đó trước rồi. Là Hà, mình cũng phải rõ ràng với Hà thôi. Ít nhất phải dữ lấy một người bạn chứ.
Ra ngồi cạnh H, thấy mình ngồi xuống H chỉ ngước nhìn rồi lại quay về ngắm đường.
– Sao lại ngồi đây vậy? Có tâm sự gì à?
– Sao mình yêu P, P biết mà sao lại không chấp nhận H?
– Bây giờ thì không thể.
– Vậy sau này sẽ có chứ?
– Chắc là không thay đổi đâu.
– Mình có gì không tốt, hay là không xứng với P?
– Hà đừng nghĩ vậy, tại mình hết thôi.
– Vậy trước giờ nình trong P là gì?
– Là một cô bạn thân. Không có gì xa hơn.
– Không có thật sao?
– Mình vẫn có thể làm bạn mà.
– Chắc là vậy mình sẽ cố.
– Cố gì nữa, trước giờ không phải à
– Ừ ha. Tại mình ngộ nhận thôi. Thôi vậy ha.
– Ừ. Ngủ đi muộn rồi.
– Ừm. Bạn nha, nhớ đó. Hà chốt câu cuối
Vậy là thêm một cô em gái với giữ được cô bạn thân. Tôi không thể đón nhận tình cảm của họ nhưng ít ra vẫn muốn giữ họ bên mình. Tôi ghét mà thực sự là sợ cái cảm giác cô đơn.
|
PHẦN 20:
Tình yêu tuổi teen - Viết lén vợ yêu
Nay chủ nhật chả làm gì nên ngủ cố 8h mới dậy, cũng muộn nên vào tắm qua rồi ra ngoài ăn phở. Ra đến nơi chọn một bàn khá khuất bên trong, gọi xong ngồi đợi thì thấy thằng Đ đang định gọi nó thì thấy nó vẫy một người vào, thật éo ngờ đó là T, thằng cu này cũng khá vler em tao mới lên mà đã dắt đi ăn rồi. Nhưng cơ hội thoát theo dõi của mình đây rồi. – Ê cu. Nay láo nhỉ? Dẫn em gái tao đi chơi mà không hỏi tao.
– Hề đại ca tha em để em chuộc lỗi.
– Sao phải hỏi ý kiến anh? – T lên tiếng
– Ơ thế bố mẹ cô gửi cô cho ai?
– Nhưng đi với ai là quyền của em mà.
– Trước là thế nhưng giờ do anh chăm sóc nên phải khác.
– Sao lại phải khác?
– Thế cô đang ở đâu?
– Thì ở phòng của anh.
Thằng Đ nghe tới đây thì há hốc mồm nhìn ngu không tả nổi. Em quay qua nó giải thích luôn.
– À không. T ở phòng cũ của tao mà lại có ông bà già nhờ tao chăm sóc. He he(cười gian) thế nên làm gì mà không hối lộ anh thì chú xác định.
– Rồi tao thanh toán tất được chưa. Đ phát biểu câu hay nhất buổi.
– Ok ok. Chị ơi mang cho em thêm lon húc. Chết nha mày
Xong để lại cho thằng Đ trả tiền, mà cũng may vì nay éo mang tiền. Xít nữa phải ghi sổ. Nhưng thấy T cứ im im hình như có chuyện gì á. Nhưng thôi dù sao có thằng Đ ở đó rồi.
Vòng về nhà lại chán không tả nổi, ra lấy xe ra quán coffe anh L.
Ra quán tự nhiên như ruồi vào quầy tự pha một ly đen quen thuộc. Nhưng quên cmn mất là bọn này ca sáng quen mình éo đâu.
– Anh là ai? Sao vào tự tiện vậy?
– Đờ quên mất, thôi cho gặp quản lý đã.
– Anh là ai?
– Cho gặp quản lý nhân viên mà điếc à? – Em to tiếng
– Cái gì mà ồn vậy? A thằng em sáng ra qua phá quàn anh chị à?
– Không có gì em luyện giọng thôi. – Nhìn thằng nhân viên lúc nãy cười đểu
– Làm chị mất giấc.
– Thôi đi chị, quản lý mà lăn trong đó ngủ à?
– Thì chú qua trông giúp chị luôn ha?
– Không được đâu sói ạ. Em chỉ ghé qua uống chút thôi.
– Cậu được, tý ra nhớ thanh toán đó.
– Ghê rồi nha bà chị. Em trả tiền luôn này. – Móc ví luôn
– Thôi chị đùa thôi làm gì chú căng thế. Ai lại lấy tiền của chú.
– Em biết thừa, này trong ví còn xu nào đâu. – Giơ ví cho chị xem
– Á chú với anh chú chỉ giỏi bắt nạt chị thôi. Hu hu
– Thôi đi ạ. Em chưa ăn vạ thì thôi chị nín đi. Ha ha
Xong mang ra một bàn trong góc ngồi. Đang ngồi uống thấy anh L về, anh chắc không thấy mình nên đi vào luôn. Được một lúc thì đi ra chắc chị dâu nói.
– Sao chú ở đây giờ này? Lại cúp tiết à?
– Anh nghĩ sao nay chủ nhật mà.
– Vậy ngày nghỉ mà ngồi đây thế này không đi đâu chơi à?
– Thì sao? Em còn lấy thông tin để dẹp tiệm anh chứ.
– Không được đâu sói ạ.
– Vậy giờ sao?
– Thì giờ không phải ca của chú.
– Thì tối em qua, không phải đuổi tự về.
– Biết thế là tốt.
Anh L thì nói vậy đùa thôi, tôi cũng hiểu như vậy nên hùa theo mà cũng chán rồi, về nhà cho lành. Nhưng anh L gọi với theo:
– Ê mà ông bà già chú đầu tư ác cho chú lắm đấy. Quán địa điểm tốt mà nhìn khung cũng to lắm đấy.
– Em qua xem sau. Quả này đè bẹp tiệm anh haha
– Anh đang chờ này. Ha ha
Đi ngang qua một quán net thì cũng đang ngứa tay lên tấp vào. Chán vào ngồi làm ván cf mà bảo trì, chẳng còn gì chơi.
Đang ngồi chán lại lần mò vào face. Em thì từ hồi mới có face ở VN đã nghịch thử rồi nhưng mà hồi ấy không đông lắm nên chỉ được một thời gian. Vào thì thấy một đống tin nhắn, của cô ấy, một cô bé ở HN này, ngày trước nghịch thì có nhắn tin làm quen các kiểu rồi thấy nói chuyện hợp nhau nên nhận làm người yêu như thật. Nhưng đọc lại tin nhắn thì toàn là tin trách móc hình như cô bé ấy không xem tình cảm này là ảo qua mạng mà thực sự coi là thật, rồi xem trang cá nhân thì em ngã ngửa, là Duyên. Vậy là thật cô ấy có quen em và em cũng có quen cô ấy. Nhưng giờ sao lỗi này là của mình, làm D thất vọng cũng là mình, rồi cũng chính mình làm cô ấy đau khổ. Rồi bỗng nhiên nick ấy sáng đèn và pm mình.
– Giờ anh mới chịu online à? Tưởng anh sẽ mãi lẩn trốn chứ?
– Xin lỗi.
– Giờ mới cho anh bằng chứng được. Anh muốn sao đây?
– Thì…. Dm thế này đúng là lỗi của mình rồi.
– Nhớ ra rồi chứ?
– Thì giờ muốn sao? Câu này ngu nhất ngày này.
– Như trước vậy anh làm người yêu em.
– Không.
– Một tháng thôi cũng được. Không coi như bù đắp cho em được ư?
– Không được. Chọn cái khác đi.
– Anh là người có lỗi. Giờ anh phải nghe lời em.
– Nhưng.
– Thì bù đắp những gì em đã một mình trải qua.
– Được rồi. Chỉ một tháng thôi đó.
– Vậy gọi vk ck ha?
– Không.
– Bảo làm người yêu mà thế hả? Không chịu đâu. Ệt
– Được rồi, nhưng ở lớp hay có người quen thì xưng hô bình thường.
– Hura yêu ck nhất.
– Đừng nói thế. Bên tôi không hạnh phúc đâu. Xong em off luôn
Thì một tháng, dù sao cũng là nỗi của mình mà, với lại trong thời gian qua mình cũng vô tâm quá. Mà quên cmn là hết tiền, lại muối mặt để lại em cục gạch ở lại rồi về nhà lấy tiền. Cay éo tả. Chắc tại hành thằng Đ xong thì trời hành lại.
Cứ tưởng làm hoà đơn giản vậy nhưng kể từ hôm sau mới biết mình ngu thật sự. Chưa kịp dậy đã có tin nhắn của “vk hờ” nội dung nguyên văn là.
– “Ck do day di, tam rua sach se thom tho, an mac chinh te qua don sep” – Theo bản dịch của em thì là”ck dở dậy đi, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, ăn mặc chỉnh tề qua đón sếp”.
Mẹ! Bắt tắm rửa sạch sẽ có ý đồ gì à? Lại còn ăn mặc chỉnh tề nữa chứ, nghi lắm. Em rep luôn.
– Tự đi đi. Tôi bận rồi. Với lại có biết nhà đâu.
– Không được. Địa chỉ đây adc đường xyz. Qua đón đó. Mà ai cho xưng tôi hả?
– Bận rồi.
– Qua đi mừk. Mà ck phải thực hiện hết nghĩa. Vụ của lời hứa đó.
– Rồi lát qua.
– Qua sớm đi ăn sáng nha ck.
– Không. Ăn ở nhà rồi.
– Sớm vậy đã ăn rồi á?
– Thì chưa, nhưng không muốn mất công nên lát ra đầu ngõ ăn tạm.
– Vậy thôi, nhưng nhớ qua đón vk đó.
Ra tắm rửa vệ sinh cá nhân xong chạy ra đầu ngõ ăn tạm. Nhưng giờ mới nghĩ ra là vở kịch của mình. Nhớ ra là bà chủ nhà có một con “giấc mơ tàu khựa” nên chạy về năn nỉ ỉ ôi hết cả nước bọt. Trong 3s mới được.
– Cho con mượn tạm xe dream của bác nha. Để con đi học thôi, đi xe kia không tiện.
– Ừ, đi cẩn thận nha, chìa khoá cắm ở đó tồi.
– Dạ con cảm ơn. – Bác này dễ vcl, chắc tại mình ẹp trai ngoan ngoãn thôi. Atsm tý
Lấy cặp rồi phi luôn qua nhà D, vẫn đẹp tinh khôi trong bộ quần áo đồng phục. Xong nhưng D chả thém quan tâm mình đi gì mà leo lên xe ôm eo luôn.
Đến cách trường tầm hơn trăm mét thì D kêu cho xuống. Khó hiểu quá vì đây đâu có hàng quán gì, mà lại vắng nữa chứ(tới trưa mới hiểu )
– Sao không đến trường lại la cà gì ở đây?
– Thì vk có việc thôi, Ck chứ vào lớp trước đi. Mà trưa nhớ đưa vk về nha.
– Ừ vậy đi trước đây.
Khó hiểu đi vào lớp học ngồi 15’ sau thì D vào, và cư sử bình thường như trước.
Còn tiếp : hay thì like ko hay thì nha Hoàng Doanh "ID-32931"
|