Hãy Giữ Trái Tim Anh Thật Cẩn Thận Em Nhé
|
|
Chương 6: Gặp lại
-Cảm ơn_Gia Hân lí nhí, mắt không dám nhìn Thiên Long -Nặng như heo!_Thiên Long nhìn Gia Hân -What? Anh nói gì tôi nặng 52 kg thôi mà nói tôi nặng như heo_Gia Hân cáu, cô thật sự thấy hối hận khi đã nói cảm ơn anh. Thiên Long không thèm đôi co với Gia Hân, đặt cô vào trong chiếc Toyota đã đợi sẵn , lạnh giọng nói với người lái: -Giúp cô ta trông được hơn một chút 30'sau phải có mặt ở công ty cùng tôi_Sau đó Thiên Long đóng của xe lại, chiếc xe lăn bánh ra khỏi trường Bright Star. Gia Hân hậm hực ngồi trong xe thầm rủa cái tên đáng ghét không thèm hỏi ý kiến của cô mà đã quyết định mọi thứ. -Cô có quan hệ gì với cậu chủ_Người lái xe không khỏi thắc mắc khi một cô gái bình thường như cô lại được Thiên Long cho đi cùng. -Ý anh là cậu vừa rồi_Gia Hân -Đúng vậy_Người lái xe -Dạ em là osin của cậu ấy_Gia Hân vẻ không vui -Osin?_Người lài xe ngạc nhiên -Dạ_Gia Hân khẽ gật đầu -Cậu chủ là người thừa kế tập đoàn Thiên Long lớn nhất châu Á không chọn ai lại chọn osin của mình làm thư kí riêng_Người lái xe buồn cười nói. -Hả?_Gia Hân há hốc miệng kinh ngạc. Thiên Long vừa đẹp trai vừa giàu có hèn gì Nguyệt Lam không thích cô đến gần Thiên Long. Xem ra sau này cô còn khổ dài dài. 30'sau Gia Hân đã có mặt tại công ty của Thiên Long. Gia Hân bước xuống xe, người cô mặc một chiếc đầm màu trắng không họa tiết, tay dài che đi những vết bầm tím, mặt được trang điểm nhẹ che đi một bên má đỏ lên vì vừa bị tát, mái tóc đen dài suôn mượt được xõa ngang lưng, chân đi đôi guốc trắng không quá cao. Nhìn rất đơn giản nhưng lại rất thanh lịch. Gia Hân đến gần Thiên Long, anh đã thay bộ đồng phục bằng bộ vest đen lịch lãm. -Đi theo tôi_Thiên Long lạnh giọng ra lệnh cho Gia Hân sau đó bước vào công ty. Mọi người đang làm việc vội vã quay ra cúi đầu :"Chào tổng giám đốc". Gia Hân mắt chữ A miệng chữ O nhìn cái công ty rộng lớn, mọi người thì đang kính cẩn chào Thiên Long. Có cả những ánh mắt ghen tị của các cô nhân viên nữ nhìn Gia Hân đang đi theo Thiên Long. Thiên Long tay bấm số, cửa thang máy mở ra, chân bước vào trong. Gia Hân vội theo anh vào trong. Cửa thang máy vừa đóng thì: -Cô làm cái quái gì vậy_Thiên Long khó chịu nhìn Gia Hân đang tháo guốc ra. -Đau chân lắm, tôi không thích mang mấy thứ này_Gia Hân -Không thích cũng phải mang cô định đi chân không theo tôi sao?_Thiên Long bực mình -Được rồi tôi sẽ mang khi thang máy dừng_Gia Hân bĩu môi -Ting!_Cửa thang máy mở ra Gia Hân vội mang guốc vào và lại theo sau Thiên Long. Thiên Long mở cửa phòng chân bước đều đến chiếc bàn tròn ngồi lên chiếc ghế đối diện với 1 cô gái. Gia Hân đứng cạnh Thiên Long mắt nhìn cô gái trước mặt.Quả thật cô gái này rất đẹp, vóc dáng cực chuẩn, khuôn mặt đẹp như thiên sứ, cả người toát lên vẽ tao nhã. -Đã lâu không gặp dạo này anh vẫn khỏe chứ?_Người con gái lên tiếng trước -Vẫn khỏe, nhưng tôi không hề biết lần này người đại diện cho tập đoàn Kim Ngân lại là cô Kim Ngân_Thiên Long khóe môi khẽ nhếch lên. -Cũng như anh thôi em là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kim Ngân_Kim Ngân cười -Thôi vào vấn đề chính_Thiên Long nói sau đó nhìn Gia Hân, Gia Hân hiểu ý liền đưa cho anh bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn. Thiên Long đặt bản hợp đồng hợp tác lên bàn, anh muốn mau chóng kết thúc buổi hợp tác nhàm chán này. Kim Ngân đọc sơ qua bản hợp đồng nhoẻn miệng cười, Thiên Long là tập đoàn lớn nên không để một sai sót nào xảy ra. Tay kí vào bản hợp đồng rồi đưa cho Thiên Long: -Em kí rồi đó! -Xem như buổi hợp tác kết thúc, rất cảm ơn tập đoàn Kim Ngân đã hợp tác với tập đoàn Thiên Long của chúng tôi_Thiên Long miệng khẽ cong lên, đứng dậy bắt tay xã giao với Kim Ngân. -Ukm_Kim Ngân cũng đứng lên, đưa tay ra bắt lấy tay anh. Thiên Long không nói thêm gì chỉ quay người bước đi -Anh không định dùng cơm tối với em sao? Em chỉ mới về nước hôm qua, có rất nhiều thứ muốn nói với anh_Kim Ngân nói ánh mắt long lanh chờ đợi -Xin lỗi tôi rất bận, đến đây chỉ vì công việc_Thiên Long lạnh lùng sau đó bước tiếp Kim Ngân đứng đó ánh mắt hiện rõ sự đau khổ, cô biết cô đã sai lầm nhưng Thiên Long sao anh không tha thứ cho cô. Gia Hân vội theo Thiên Long vào thang máy: -Sao anh không đi với cô ấy, cô ấy có vẻ rất buồn -Tốt nhất đừng nhiều chuyện nếu không đừng trách tôi_Thiên Long lạnh giọng sau đó bước ra khỏi thang máy để Gia Hân đơ người -Cái tên này người ta chỉ hỏi thôi không muốn trả lời thì thôi có cần nói vậy không, nhờ anh mà giờ tôi thảm hại như ngày hôm nay_Gia Hân bực mình
|
Chương 7: Kể hết mọi chuyện
5h chiều -Gia Hân con đi đâu mà lại ăn mặc như vậy_Mẹ Gia Hân nhìn Gia Hân đang bước vào nhà, người không mặc đồng phục như mọi khi. -Dạ con đi bệnh viện mới về_Gia Hân sắc mặt không tốt nói -Con bị gì ? Trời ơi sao không báo cho ba mẹ biết_Mẹ Gia Hân bắt đầu tới gần cô lo lắng hỏi -Dạ hôm nay con thấy không khỏe nên đã xin cô đi khám nhưng bác sĩ chỉ nói là bị cảm nhẹ thôi không có gì đáng lo_Gia Hân nói dối không chớp mắt. Cô cũng không muốn nói dối nhưng nếu nói sự thật thì người khổ sẽ là cô thôi . -Thôi con cũng mệt rồi lên phòng nghỉ đi mẹ sẽ nấu cháo cho con_Mẹ Gia Hân đã tin cô. -Dạ_Gia Hân mệt mỏi lên phòng. Gia Hân ngả người lên chiếc giường lót nệm êm ái của mình, tay với lấy chiếc điện thoại cô ngạc nhiên nhìn lên màn hình điện thoại: -43 cuộc gọi nhở và 12 tin nhắn. Trời con nhỏ này ghê thật..._Cô còn chưa hết ngạc nhiên thì: -♫Well i wonder, could it be♫...._Tiếng chuông vang lên -Alo_Gia Hân bắt máy rồi để điện thoại ra xa nửa mét -Sao giờ mày mới bắt máy hả_Hương Mai giọng không hề nhỏ dù để đt ở xa nhưng Gia Hân vẫn nghe thấy tiếng nói vẻ bực mình của Hương Mai. -Từ từ tao sẽ kể mày nghe qua nhà tao đi_Gia Hân nói rồi cúp máy không để con bạn nói gì thêm và đương nhiên Hương Mai phải qua nhà cô rồi. -Rầm_Hương Mai đạp cái cánh cửa phòng cô không thương tiếc(tội nghiệp em wa' cửa ơi) -Hôm nay tao lên trường không thấy mày đi học còn nghe được tin đồn nhảm nhí Minh Huy tỏ tình với mày chiều qua và mày có mặt trên trường cùng Thiên Long đã vậy còn viết giấy xin phép cô nghỉ học vì ốm. Hay nhỉ !_Hương Mai tiến gấn Gia Hân vẻ bực tức. -Từ từ tao mới nói được mày băng cho tao đã, tao bị tụi con gái đánh giờ đang rất mệt, cả người ê ẩm nè_Gia Hân vội lùi lại phía sau -Thôi được_Hương Mai nói, Gia Hân thở phào nhẹ nhõm :"Suýt nữa bị ép vào tường rồi" Hương Mai lấy băng y tế, thuốc sát trùng, gạc,... cẩn thận băng cho Gia Hân -Đau! Nhẹ thôi_Gia Hân khẽ nhăn mặt khi Hương Mai bôi thuốc vào vết thương. -Ukm....Mày cứ ngồi yên đi_Hương Mai phát cáu với con bạn. -Rồi xong rồi. Mày kể đi_Hương Mai thu dọn rồi nhìn con bạn -Ukm... Chuyện là vầy...._Gia Hân miễn cưỡng kể hết cho Hương Mai nghe hết mọi chuyện. Hương Mai nghe xong phán một câu xanh rờn: -Mày rất có tố chất làm diễn viên hài nha_Sau đó cười lớn -Hừ mày không cảm thông cho tao thì thôi có cần nói vậy không_Gia Hân vờ giận quay mặt ra chỗ khác. -Thôi tao xin lỗi mà_Hương Mai làm vẽ mặt cún con khiến Gia Hân cũng phải siêu lòng x_x -Tạm tha cho mày đấy_Gia Hân véo mũi Hương Mai một cái rõ đau -Rồi chuyện Minh Huy mày tính sao?_Hương Mai xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình, nhìn Gia Hân Gia Hân đưa tay lên cằm vẻ suy tư sau đó quay sang Hương Mai: -A! Tao nghĩ ra rồi -Hả ra rồi sao làm gì?_Hương Mai phấn khích nhìn Gia Hân mong chờ -Không làm gì cả_Gia Hân -Cái con ngốc này_Hương Mai cốc nhẹ lên đầu Gia Hân -Ui da....Chứ sao?_Gia Hân xoa xoa đầu mình -Mày có thích Minh Huy không? Nếu có thì công khai như vậy bọn con gái sẽ không làm gì mày nữa vì Minh Huy phải có trách nhiệm bảo vệ người yêu_Hương Mai -Cái này thì tao...Tao cũng không biết nữa, thôi để mai tính_Gia Hân nói rồi nằm xuống kéo chăn lên người vì thấy mẹ cô đã vào phòng. -Cháo và thuốc đây, Hương Mai đút cho nó ăn rồi cho nó uống thuốc giùm cô hen cô đang có việc bận xuống dưới trước nhá_Mẹ Gia Hân đưa tô cháo cho Hương Mai Gia Hân nghe tới thuốc mặt tái mét: -Lúc đầu mama đâu có nói là con sẽ uống thuốc -Bệnh mà không uống thì sao khỏi được_Mẹ Gia Hân kiên quyết_Không uống thì đừng hòng ra khỏi nhà. -Dạ cô cứ xuống trước đi ạ_Hương Mai nhận lấy tô cháo sau đó nở nụ cười nham hiểm nhìn Gia Hân_Bạn hiền ăn cháo rồi ngoan ngoãn uống thuốc nhé Gia Hân lắc đầu lia lịa: -Ma ma cứu con.... Nhưng mẹ cô đã đóng cửa ra khỏi phòng đành ngậm ngùi ngoan ngoãn ăn cháo và uống thuốc thầm trách con bạn biết rõ cô không có bệnh mà vẫn bắt cô uống cái thứ đắng ngắt đó. Sau khi bị "tra tấn" Gia Hân không chịu được cái vị đắng nên đã ăn hết 6 bịch snack. Sau đó mới tám chuyện với Hương Mai cho đến 7h tối mới ngưng.(Kinh hoàng! Nhìu chuyện để kể thế) Ở một căn biệt thự cách đó không xa( chừng 5km thuj hà) -Ba ơi con đã cố tình thay ba đi hợp tác cũng chỉ vì muốn gặp Thiên Long vậy mà anh ấy lại lạnh nhạt với con_Kim Ngân không vui nói với ông Lâm ba cô. -Chắc Thiên Long nó còn giận con chỉ cần thêm thời gian chắc chắn nó sẽ quay về bên con thôi. Có đứa con trai mà không ngã gục trước con chứ_Ông Lâm an ủi đứa con gái yêu của mình -Dạ ba nói đúng, con nhất định sẽ làm anh ấy phải yêu con như trước chỉ cần có thời gian thôi_Kim Ngân đầy tự tin nói.
|
Chương 8: Phiền phức (1)
Tại lớp 12a3: -Trời ơi có ai tin nổi không chị Gia Hân đi học sớm kìa_Hương Mai ngạc nhiên nhìn Gia Hân đang lũi thũi đi vào lớp tâm trạng không mấy vui vẻ. -Tối qua tao gặp ác mộng nên mới dậy sớm bây giờ đang rất mệt mỏi_Gia Hân 2 mắt lừ đừ nhìn Hương Mai -Oh trời tội nghiệp con bạn tôi_Hương Mai vỗ vai Gia Hân mấy cái rồi về chỗ đặt cặp xuống bàn. Gia Hân cũng vào chỗ định đặt cặp xuống bàn thì mặt cô sửng sốt: -Cái quái gì đây_Gia Hân nhìn chiếc bàn học của cô toàn là giao lam, mắt mèo trên còn ghi mấy dòng chữ : Mày là đồ xấu xa; Gia Hân mày không biết xấu hổ sao?; Đồ không biết điều, Không biết thân phận;... Đám con gái trong lớp nhìn nhau cười khúc khích. -Trời hết trò rồi sao_Hương Mai quay xuống nhìn bàn Gia Hân đầy tức giận -Không sao chỉ là mấy trò mèo của con nít tao không để tâm đâu_Gia Hân nói rồi thu dọn mấy thứ ghê tởm ấy. Nếu cô khóc hoặc ngồi bàn khác thì sẽ càng làm bọn con gái thích thú mà chọc cô nhiều hơn thôi. Gia Hân còn lót giấy trên bàn ghế ngồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra khiến bọn con gái tức điên người -Sao cậu lại lót giấy trên bàn ghế vậy_Minh Huy ngạc nhiên nhìn Gia Hân giờ mới đến nên không biết chuyện gì xảy ra. -Không liên quan gì đến cậu, tránh ra!_Gia Hân nói rồi đẩy người người Minh Huy ra, lạnh lùng bước lên phía bàn trên đưa vở cho Hương Mai. -Sao cậu lại lạnh lùng với tớ như vậy?_Minh Huy cầm tay Gia Hân lên ánh mắt hiện rõ sự lo lắng -Gia Hân vẫn còn mệt tinh thần cũng chưa ổn định cậu đừng làm phiền nhỏ nữa có được không_Hương Mai lên tiếng -Ukm...Tớ xin lỗi_Minh Huy bỏ tay Gia Hân ra về chỗ trong lòng không vui:"Phiền sao?" -Reng...Reng_Tiếng chuông báo hiệu vào học. Cô chủ nhiệm bước vào lớp: -Các em trật tự nào! Trường ta có tổ chức một buổi leo núi vào ngày mai những em nào có bệnh về hô hấp hoặc tình trạng sức khỏe không tốt thì nên ở nhà._Tiếng cô giáo vừa dứt thì lập tức cả lớp đều vui mừng hưởng ứng. Được đi chơi sau những ngày học mệt mỏi thì còn gì bằng. -Đi leo núi à cũng vui á. Mày đi được không?_Hương Mai quay xuống nghiêng đầu nhìn Gia Hân -Được mà_Gia Hân mỉm cười, cô không muốn làm Hương Mai mất vui. Các tiết học trôi qua nhanh chóng rồi cũng đến giờ ra chơi:"Reng...Reng" Theo lời của Thiên Long thì bây giờ Gia Hân phải lên phòng hội trưởng để cho anh "sai vặt". Gia Hân mau chóng sắp xếp sách vở định đi thì: -Chắc cậu đói rồi tớ có mua bánh su kem cho cậu nè_Minh Huy nói rồi đưa túi bánh ra trước mặt Gia Hân. Mặc dù rất đói nhưng Gia Hân vẫn dứt khoác nói: -Cảm ơn nhưng tôi đang bận lắm_Gia Hân nói rồi bước đi. Minh Huy nhìn theo Gia Hân môi khẽ cong lên:"Đúng là khó gần nhưng em sẽ mau chóng thuộc về tôi thôi". Gia Hân chân bước gần tới phòng hội trưởng thì vô tình nghe được cuộc đối thoại của Thiên Long và Kim Ngân: -Thiên Long em đã nhập học ở trường này để được gần anh nè_Kim Ngân vòng tay qua cổ Thiên Long khi anh đang ngồi trên ghế sopha. -Đủ rồi tránh ra đi_Thiên Long lạnh lùng hất tay Kim Ngân ra. -Anh sao vậy từ hôm qua đến giờ anh cứ lạnh lùng với em thật sự không chịu nổi nữa rồi_Kim Ngân nói ánh mắt có chút bực tức -Là cô đã làm tôi ra như thế này cô hài lòng chưa_Thiên Long quát -Em thật sự xin lỗi, em biết em đã sai.Tình cảm của anh ta chỉ là giả dối chỉ có anh là yêu em thật lòng_Kim Ngân nói nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn. -Bây giờ mới biết thì đã quá muộn rồi_Thiên Long lạnh giọng -Anh vẫn còn yêu em mà đúng không?_Kim Ngân nhìn Thiên Long mong chờ câu trả lời. -Không_Câu nói lạnh lùng của anh đã làm cho Kim Ngân đau khổ tột cùng. Kim Ngân lắc đầu: -Em không tin! Anh nói dối. Anh vẫn còn yêu em..._Kim Ngân chạy nhanh ra khỏi phòng hội trưởng nước mắt lăn dài trên má. Gia Hân xót xa nhìn Kim Ngân chạy đi. Cũng vì Thiên Long anh ta quá lạnh lùng không cho Kim Ngân cơ hội sửa chữa lỗi lầm.
|
Chương 9: Phiền phức (2)
-Xem đủ chưa?_Thiên Long lạnh giọng lên tiếng khiến Gia Hân giật mình -Xin...Xin lỗi tôi không cố ý đâu_Gia Hân cúi đầu không dám nhìn Thiên Long trong lòng lo sợ anh sẽ nổi giận mà đánh cô. -Vào đi_Thiên Long ra lệnh -Hả_Gia Hân đơ người vì anh không đánh hay chửi cô nhưng sau đó nghe theo lời anh bước vào. -Vết thương sao rồi?_Thiên Long dù không nhìn cô nhưng miệng vẫn hỏi. Gia Hân khá sock. Cô không ngờ người lạnh lùng như anh mà lại quan tâm đến cô trong lòng có chút ngạc nhiên: -Anh quan tâm tôi? -Nếu ổn thì mang cái này đến phòng hiệu trưởng cho tôi_Thiên Long nói rồi đưa cô một xấp tài liệu. -Biết ngay mà đời nào cái tên máu lạnh này lại chịu quan tâm đến mình_Gia Hân nói nhỏ đủ để cô nghe nhưng mà không biết Thiên Long đã nghe thấy nên cô cố nặn ra một nụ cười nhìn anh: -Ukm tôi sẽ đi_Sau đó nhận lấy xấp tài liệu rồi quay người bước đi không quên liếc anh một cái từ phía sau. Thiên Long khẽ nhíu mày nhưng sau đó đôi lông mày rậm giãn ra. Anh khá bất ngờ: cô gái này vừa mới chửi thầm anh sau đó lại quay ra tươi cười nhìn anh và liếc xéo từ sau lưng anh. Quả thật kiểu người này lần đầu tiên anh thấy. Gia Hân phải công nhận Thiên Long anh ta rất ư là rảnh: bắt cô mang mấy chồng sách đến trả thư viện sau rồi lại mượn mấy chồng sách mới mang đến phòng hội trưởng bắt cô ngồi đọc bằng một lí do đơn giản: Đọc sách để trau dồi kiến thức và cô sẽ làm mất mặt anh nếu không chăm chỉ học bởi chỉ số IQ của cô quá thấp. Gia Hân bực mình lắm muốn lao đến túm cổ áo anh nói lớn:"Anh đi mà đọc ấy ,tôi không rảnh!" Nhưng phận làm nô sao có thể làm vậy với chủ nên Gia Hân đành "ngậm đắng nuốt cay" mà ngồi làm cái việc mà cô ghét nhất: đọc sách -Reng...Reng_Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi. -Được tự do rồi_Gia Hân nhảy lên sung sướng. Chưa bao giờ cô thấy yêu tiếng chuông báo như khi này. Gia Hân định ra khỏi phòng nhưng ai ngờ Thiên Long nói: -Mang về nhà đọc khi nào rảnh tôi sẽ kiểm tra -Anh thì khi nào mà chẳng rảnh, đúng là rảnh rổi sinh nông nổi mà_Gia Hân nói thầm. Thiên Long chau mày nhìn Gia Hân, cô vội cười cho qua: -Hi...Hi tôi sẽ đọc mà_Gia Hân miễn cưỡng cầm mấy cuốn sách rồi chạy về lớp. Lúc này là Gia Hân có tiết thể dục, cô nhanh chân vào phòng thay đồ. Mở tủ đồ ra Gia Hân không thấy đồ thể dục chỉ thấy đám con gái nhìn cô chằm chằm khi cô quay ra thì đám con gái lại nhìn ra chỗ khác vờ như không biết gì. Khỏi nói Gia Hân cũng biết là ai làm, không một chút tức giận cô bước ra khỏ phòng thay đồ khiến đám con gái càng bực hơn. Đến tiết thể dục Gia Hân bị bắt đứng nắng, không được học. Chỉ 5' sau thầy thể dục đã tức giận quát: -Phạm quy 3 lần ra kia đứng cho tôi Minh Huy không bực mình mà ngược lại còn rất vui vẻ chạy ra chỗ Gia Hân đang đứng. -Là cậu cố tình_Gia Hân nhìn Minh Huy -Ukm_Minh Huy gật đầu -Rõ điên_Gia Hân -Miễn được ở cạnh cậu là tớ vui rồi_Minh Huy cười như con nít. Bọn con gái nhìn thấy cảnh này mà tức không nói được gì. Hết tiết thể dục Minh Huy chạy đi một lát sau đó mang đến cho Gia Hân một chai nước suối mát lạnh: -Cậu uống đi -Không cần_Gia Hân lạnh lùng từ chối sau đó đến gần Hương Mai đang đứng gần đó. -Mày sao rồi?_Hương Mai lo lắng hỏi -Không sao_Gia Hân mỉm cười -Tụi con gái thiệt đúng là quá đáng nha_Hương Mai -Không sao đâu, mấy trò cỏn con này sao có thể làm khó được tao chứ_Gia Hân tự tin -Thôi đi sức chịu đựng cũng có giới hạn tao thấy mày nên kết thúc sớm đi_Hương Mai -Chuyện gì vậy?_Minh Huy đến gần nhìn Gia Hân nhưng chỉ nhận được một câu nói lạnh băng của cô: -Chuyện con gái tốt nhất là anh đừng xen vào_Sau đó cô bỏ đi Ngay cả Hương Mai cũng không ngờ Gia Hân lại trở nên như vậy có lẽ là vì tiếp xúc nhiều với Thiên Long nên "lây bệnh lạnh " Hương Mai tưởng tượng viễn cảnh leo núi ngày mai: -Gia Hân chờ tao với_Hương Mai -Sao tao phải chờ mày_Gia Hân giọng lạnh băng phát ra -Vì tao là bạn mày_Hương Mai giải thích -Bây giờ tao không cần bạn tao chỉ muốn sống lạnh cho bớt đau khổ thôi_Gia Hân nói rồi đẩy Hương Mai ngã -A!Cứu tôi với_Hương Mai lăn xuống vách núi. -Ha!Ha!Ha_Gia Hân đứng ở trên lạnh lùng cười.(Chị này tưởng tượng phong phú wa') Kết thúc màn tưởng tượng Hương Mai khẽ rùng mình lắc đầu nói: -Không thể để chuyện đó xảy ra được, nhất định vậy. Hoàng Anh đi ngang qua vô tình nhìn thấy cảnh này anh bật cười thành tiếng: -Ha...Ha. Cậu bị tự kỉ hả -Cái gì ở đâu ra cái tên như cậu vậy_Hương Mai trừng mắt nhìn Hoàng Anh tay thì chống nạnh. -Tôi đi ngang qua vô tình phát hiện cậu không bình thường nên dừng chân lại xem nào ngờ cậu định uy hiếp tôi, bắt tôi không được nói cho ai biết_Hoàng Anh -Gì? Tôi đã làm gì cậu đâu đồ vô duyên_Hương Mai cáu -Nhìn cậu dữ như vậy cũng đủ biết cậu sắp đánh tôi đừng nói cậu chưa từng nghĩ đến việc đó nhé_bị Hoàng Anh nói trúng tim đen Hương Mai tự nhiên không biết phải nói gì: -Cậu...Cậu...Đúng là tức chết mà_Sau đó quay người bỏ đi, bị anh chọc cho xấu hổ rồi.
|
Chương 10: Leo núi
Gia Hân tự nhủ là sẽ dậy thật sớm để đi đúng giờ nhưng cơn mê ngủ cứ lấn áp kết quả là cô bị thầy quản sinh mắng: -Sao khi nào cũng đến trễ ngay cả đi chơi cũng bắt mọi người phải chờ -Dạ em xin lỗi_Gia Hân lí nhí -Còn không mau lên xe đi_Thầy quản sinh quát -Dạ_Gia Hân vội lên xe nhưng ai cũng có chỗ hết rồi chỉ còn chỗ của Minh Huy là chưa ai (được) ngồi. Gia Hân đành ngồi vào chỗ đó miệng lẩm bẩm:"Đúng là xui xẻo mà" Minh Huy nở một nụ cười chỉ thoáng qua 3s sau đó tắt lịm. Xe bắt đầu chuyển động. Mọi người đa số là tám chuyện số còn lại là nghe nhạc hoặc ăn snack. Riêng Gia Hân cô lại ngủ. Minh Huy khẽ để đầu cô tựa vào vai anh. Gia Hân không hề biết gì chỉ thấy thoải mái hơn nên ngủ ngon lành. -Gia Hân dậy đi_Minh Huy khẽ nói bên tai Gia Hân. Gia Hân từ từ mở mắt chớp chớp mấy cái rồi hét lên: -Đồ sàm sỡ, biến thái tránh ra!_Gia Hân mạnh tay đẩy Minh Huy ra. Bọn con gái nghe thấy liền quay xuống xem chuyện gì. -Là cậu tự dựa vào vai tớ mà_Minh Huy nhún vai -Trời tự tiện dựa vào vai Minh Huy mà còn mắng anh ấy nữa_G1 -Sao có thể làm vậy với hoàng tử của chúng ta chứ_G2 -Đúng là không có ý tứ gì mà_G3 -Đồ lẳng lơ_G4 ......!@$&)%$@#$^$^$#......_Bọn con gái bắt đầu bàn tán -Anh..._Gia Hân tức mình xuống xe trước chỉ trách bản thân xui xẻo khi ngồi cùng anh. -Oa! Không khí trong lành ghê_Hương Mai xuống xe vươn vai lên sau đó vỗ vai Gia Hân:"Hạ hỏa đi, tao tin mày không phải đứa vô ý tứ như thế" -Đúng là chỉ có mày mới hiểu tao_Gia Hân ôm chầm lấy Hương Mai -Được rồi mà_Hương Mai kéo tay Gia Hân ra. -Nghe đây các em leo núi đi theo nhóm tránh đi riêng lẻ một mình nếu gặp sự cố sẽ không có ai giúp rõ chưa?_Thầy quản sinh dùng loa nói lớn -Dạ rõ_Học sinh đồng thanh rồi sau đó chia nhóm đi leo núi. Hoàng Anh và Minh Huy xin gia nhập nhóm Hương Mai, Gia Hân. Gia Hân và Hương Mai đồng ý nhưng đi trước bỏ mặc hai anh chàng lẽo đẽo theo sau. Bây giờ là mùa thu nên đi leo núi là thích hợp nhất. Những cây lá đỏ làm cảnh vật khắp nơi đều là những gam màu đỏ, cam, vàng, nâu phối hợp với nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên rực rỡ,lung linh. Thật là hùng vĩ làm sao!Thỉnh thoảng lại bắt gặp những chú sóc nhỏ dễ thương vô cùng. Con đường lên núi phủ đầy lá đỏ. rừng cây lá đỏ -Hôm nay leo núi vui ghê ha_Hương Mai lấy khăn ướt lau mặt không quên nhìn Gia Hân -Ukm... Vui thật_Gia Hân trả lời tay hất nước lên mặt, cô cảm thấy thoải mái hơn. Mọi người bắt đầu xuống núi để về. -Đi xuống thôi_Hương Mai nói rồi kéo tay Gia Hân đi xuống . Đi được nửa đường thì Hương Mai lấy điện thoại ra: -Mới 3h chiều à, tí về mình đi ăn kem đi tao bao_Hương Mai nhìn lên màn hình điện thoại rồi nhìn sang Gia Hân -Ukm..._Gia Hân đưa tay sờ vào túi áo khoác_Ủa điện thoại tao đâu rồi?_Gia Hân hốt hoảng lục lọi trong túi áo, túi quần mà không thấy. -Chắc để quên ở bồn rửa tay á_Hương Mai -Ukm...Mày cứ xuống trước nha tao quay lại tìm_Gia Hân nói rồi chạy lên trên núi -Khoan đã..._Hương Mai lo lắng nhìn Gia Hân chạy lên định ngăn nhưng cô đã chạy đi nên đành thôi.
|