Yêu Người Cùng Tên
|
|
Chương 13 Tôi và Quỳnh Nga quen nhau từ khi tôi học năm nhất đại học qua 1 người bạn. Cái ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy , trước mặt tôi là 1 cô bé mập mạp, tóc ngắn, mắt đen và chẳng có gì đặc biệt cả. Cái thời thanh niên thì ai cũng bốc đồng, máu lửa và lúc nào cũng thèm khát 1 cái gì đó cho riêng mình. Tôi cũng vậy, nhưng tôi chẳng có gì đặc biệt, 1 thằng sinh viên năm nhất mải chơi, hung hăng. Lúc đầu gặp cô ấy, cô ấy chủ động tán tôi trước, thường xuyên gọi điện, nhắn tin cũng là cô ấy. Tôi thì cứ ậm ừ, đằng naò cũng chưa có người yêu, nhận lời yêu bừa đi vậy. Là con trai nên cũng chẳng mất gì. Thế rồi thời gian qua đi, chúng tôi cũng có những kỉ niệm đẹp. Tôi rất thích chụp ảnh, hồi đó chưa có tiền mua máy, tôi đi thuê máy DSLR đi chụp cho Quỳnh Nga. Lần đầu tiên tôi cầm DSLR, qua sự chỉ dẫn của 1 người bạn đi cùng tôi, bức ảnh đầu tiên tôi chụp cho 1 người con gái, bức ảnh đầu tiên tôi bấm máy và chụp được nụ cười của Quỳnh Nga, tôi cũng ko ngờ là bức ảnh đó nó lại ám ảnh tôi đến bây giờ. Thực ra nó không có gì ghê gớm, nhưng mỗi khi tôi nhìn vào bức ảnh đó, đôi mắt đó rất buồn nếu nhìn kĩ, tôi lại tự hỏi rằng mình chụp bức ảnh này là đúng hay sai. Và bức ảnh đó tôi để trong phòng đến tận bây giờ. Nó làm cho tôi có động lực để phải làm thật nhiều tiền, vì bây giờ tình yêu của tôi dành cho cô ấy chết từ lâu rồi. Nụ cười ấy làm tôi đau , làm tôi chật vật, và tuyệt nhiên không có chút hạnh phúc nào trong đó cả. Tôi chỉ muốn để cho cô ấy thấy tôi thay đổi như thế nào, tôi làm ra tiền như thế nào, tôi sống như thế nào khi ko có cô ấy. Cô ấy yêu tôi, cô ấy tán tôi trước, và trong gần 4 năm yêu nhau, cô ấy đã thay đổi vì tôi. Từ 1 người con gái mập mạp, tóc ngắn, từ 1 con người luôn chậm chạp , từ 1 con người được chiều chuộng, tôi đã làm cô ấy phải thay đổi, phải chủ động trong mọi công việc. Cô ấy giảm cân, cô ấy để tóc dài vì tôi góp ý. Tôi đã yêu cô ấy mất rồi, yêu thật sự chứ không phải suy nghĩ ban đầu đơn thuần yêu cho có. Sinh nhật Quỳnh Nga, cả ngày tôi tắt máy, không liên lạc, cũng không hỏi thăm. Hồi đó sinh viên, tôi cũng ko có tiền, dành dụm cả tháng được mấy trăm. Chiều đi học về mua 1 bó hoa và 1 món quà nho nhỏ. 8 giờ tối thì mình đạp xe đến trước cửa nhà cô ấy. Cầm điện thoại lên gọi: - Alo, anh à! - Ừ, anh đây - Anh đang ở đâu vậy, hôm nay sinh nhật e, sao anh không đến, e gọi cả ngày cũng ko được là sao? - Anh đang bị công an bắt. - Sao, anh bị công bắt, làm sao mà bị công an bắt - giọng hoảng hốt - Anh mượn xe máy bạn đi, giờ không có bằng, bị bắt ở đầu ngõ nhà e đây này. - Giời ạ, đứng im đấy đợi e ra! Cô ấy hớt hải chạy ra, trên tay mình cầm 1 bó hoa, 1 hộp quà nhỏ. Biết bị lừa rồi, nhưng cô ấy vẫn cười. Mình hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì làm cô ấy cười - Chúc em sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc, ngày càng xinh đẹp. - Cảm ơn anh yêu, hihi Vậy đấy, miệng thì nói nhưng tay thì vẫn run run tặng cô ấy bó hoa và hộp quà nhỏ chỉ vài chục nghìn. Lúc đó tôi rất hạnh phúc, hạnh phúc lắm vì cô ấy không chê tôi nghèo. Nhà cô ấy khá giả lắm, khá giả hơn nhà tôi rất nhiều. Chính vì điều đó tôi lại càng cố gắng, phải làm sao để cho xứng . Giá như bây giờ tôi có 1 sự can đảm, 1 lòng nhiệt huyết cho tình yêu như vậy. Tôi sinh viên nghèo, cô ấy cũng biết ý, nhiều lúc cũng tranh trả tiền, chứ không để tôi phải trả hết khi đi chơi. Cô ấy rất thích hoa hồng xanh, mà tôi thì đến ăn còn chẳng đủ, nói gì là mua hoa.Thế là tôi nghĩ ra 1 trò. Dạo đó tôi ở cùng với thằng Vũ. - Ê mày, tí ra chợ mua cho tao lọ sơn phụt nhé, màu xanh đậm ấy. - Mua sơn làm gì thế? - Mai 14/2 , tiền thì ít, định tặng quà Quỳnh Nga mà giờ ko đủ tiền, thôi cứ đi mua đi tí về rồi biết Mình chạy đi mua thêm ít hoa hồng trắng nữa. Lấy lọ sơn xịt vào bông hoa để cho có màu xanh, cẩn thận lấy giấy bọc vào để sơn không bị bắn vào cuống hoa và lá. Tôi hì hục làm, hôm sau tặng cô ấy, cô ấy thích lắm. Sơn thế này còn để được lâu nữa chứ Thấm thoát mấy năm trôi qua, tình cảm chúng tôi vẫn thế, nhưng rồi từ khi cô ấy đi làm, cô ấy trở thành 1 con người khác hoàn toàn, cô ấy toan tính, tình cảm dành cho tôi cũng hời hợt dần đi, và rồi tình cờ tôi đọc được những dòng chat trên facebook của cô ấy với 1 người làm cùng công ty cô ấy. Tôi đã mọc 1 cái sừng trong 1 thời gian dài, nó bắt đầu trong thời gian cô ấy đi làm. Còn đau đớn hơn khi anh ta đã ngồi uống rượu với tôi vài lần. Anh ta khoe nhà anh ta có ô tô, anh ta khoe nhà anh giàu có. Haizz, cuộc đời mà, tôi đã bị đâm sau lưng 1 nhát cực đau. Tôi chỉ trách mình nghèo, trách mình vô dụng, trách mình không lo được được cho cô ấy. Tôi ít nói, nhưng trong lòng tôi vẫn yêu cô ấy lắm. Và rồi tôi níu kéo, tôi muốn cô ấy ở lại với tôi với điều kiện không được liên lạc với anh ta nữa. Tôi cầu xin cô ấy đợi tôi thêm 1 năm nữa. Nhưng rồi cô ấy cũng bỏ tôi đi, cuộc sống luẩn quẩn. Trong bằng đó năm yêu nhau tôi không 1 lần xưng "cô" với "tôi". Cô ấy bỏ tôi đúng lúc mà tôi phải lên bàn phẫu thuật, bỏ tôi đi khi mà lúc nào tôi cũng âu sầu vì chúng tôi lục đục. Cô ấy ko phải Quỳnh Nga ngày xưa mà tôi biết nữa. Bỏ tôi đi, tôi như người mất hồn, tôi lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng với lũ bạn có tiền, tôi tìm đến rượu, tìm đến những thứ để tôi quên cô ấy đi, và kéo theo hệ luỵ là chuyện học hành của tôi cũng bị ngưng trệ 1 thời gian, tôi đã không được nhận đồ án tốt nghiệp. - Mày cút ngay, tao ko có thằng con như mày! - Mày đi đi, bố mẹ nói mày ko nghe, làm thằng đàn ông dám làm dám chịu. Vì 1 đứa con gái mà mày chểnh mảng hết mọi việc, tương lai của mày, mọi người hi vọng vào mày, rồi bây giờ mày cho ông bà bố mẹ xem kết quả như vậy đấy à. Tôi lặng lẽ bước ra khỏi nhà, đúng là tôi ko xứng 1 chút nào, tôi yếu đuối, đến tôi cũng chẳng còn hiểu tôi đang làm gì mà nghĩ gì nữa. 1 thời gian dài tôi đã lang thang hết nhà thằng bạn này, hết phòng trọ của thằng bạn khác. Không có tiền tôi không biết xoay sở làm sao. Đói thì đầu gối phải bò, tôi đi phục vụ, làm tất cả những gì có thể làm được, miễn sao tôi bận rộn. Gần 1 năm tôi không về nhà, tôi chỉ liên lạc với anh chị con nhà bác tôi. Tôi ko nhận 1 sự trợ giúp từ ai hết, tôi làm cho mình bận rộn để quên đi quá khứ, quên đi những phút giây ngọt vào và những nỗi đau thấu tim. Cuối cùng thì tôi cũng ra được trường với tấm bằng trong tay. Cuộc sống đã dạy cho tôi rất nhiều bài học, rất rất nhiều. Nhưng tình yêu trong tôi, những khao khát của tuổi trẻ bây giờ đã không còn. Bố mẹ biết tôi lấy được bằng đã gọi tôi về, xin vào công ty chú tôi và tôi làm cho đến tận bây giờ. Tôi cũng ko tin vào bản thân mình, rằng mình đã thay đổi, chỉ có điều tôi ít nói hơn, lầm lì hơn và tôi cũng chẳng thiết tha gì cái chuyện tình cảm cả. Vậy đấy, lúc yêu thì thề non hẹn biển, tôi ko trách tình yêu, nhưng tôi trách lòng người. Tôi sống để cho cô ấy thấy không có cô ấy tôi vẫn sống tốt. Tôi luôn nghĩ rằng phải sống thật tốt, kiếm 1 người vợ ngoan hơn cô ấy, giỏi hơn cô ấy và tốt hơn cô ấy, để nếu sau này có gặp lại thì tôi sẽ làm cô hối hận. Khi yêu cô ấy, tôi đã đặt quá nhiều niềm tin, quá nhiều mơ mộng, quá nhiều! P/S: Thực ra chap này không nằm trong dự định của mình, mình viết ra để các thím hiểu sơ sơ là như vậy. Còn nếu viết đầy đủ thì dài dòng lắm. Các thím có thắc mắc gì, mình trả lời được thì mình trả lời.
|
Chương 14 Tôi đặt tay lên vai, kéo cô ấy quay lại. Cô ấy ngẩng mặt lên ánh mắt ngơ ngác, đôi măt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt tôi. - Ơ, ơ, ơ... cô... - Anh làm cái gì vậy? - Xin lỗi tôi nhầm người - Nhầm cái gì mà nhầm, tôi là Linh Nga chứ ko phải Quỳnh Nga. - Tại cô giống... mà ai bảo cô để xoã tóc với ăn mặc thế này hả - Nay tôi đi làm buổi đầu tiên, ăn mặc sao là chuyện của tôi, anh rắc rối quá đi, mà anh theo dõi tôi đến tận đây đấy à. Làm sao anh biết... - Vớ vẩn, cửa hàng này là cửa hàng tôi hay mua đồ, khách quen ở đây rồi - Đây shop nữ mà, anh mua gì ở shop cho nữ. - À thì tôi hay mua đồ cho mẹ ở đây – tôi lúng túng - Ở đây tôi thấy toàn đồ cho người trẻ chứ có thấy cho người trung tuổi đâu. Mua đồ cho người yêu thì nói ra đi còn bày đặt nói mua cho mẹ ! - Ơ cái cô này, ừ thì mua cho người yêu đấy, nhân viên bán hàng gì mà cãi khách xơi xơi, gọi ông chủ ra đây. Cô ta chạy vào gọi thằng VŨ ra - Mới tuyển nhân viên à ông chủ, xem lại thái độ với khách đi nha, khách vào mua hàng thái độ rất là nhấp nhô - Anh thông cảm, e nó mới vào làm,còn ko mau xin lỗi đi – Thằng Vũ hùa vào với mình - Tôi xin lỗi – cô ta cúi mặt xuống, hôm nay nhìn cô ta dễ thương vậy cơ chứ. - Thôi được rồi, cô đi chọn cho tôi 1 cái áo mẫu mới nhất ra đây - Anh chọn mẫu đi chơi hay đi làm ạ - nhỏ nhẹ - Mẫu nào vừa mặc đi chơi được, vừa mặc đi làm được ấy Cô ta đi tìm và lựa được 1 cái áo màu trắng trông cũng được - Này, cô mặc thử vào tôi xem - Không được đâu anh ạ! - Ơ hay, khách hàng là thượng đế, tôi mua cho người yêu nhưng người yêu tôi ko ở đây, cô thử đi nếu được thì tôi mua. - Vâng – cô ta xị mặt ra và đi vào trong thay cái áo. Tôi và thằng Vũ 2 thằng cứ đứng nhìn nhau bụm miệng cười, 1 lúc sau cô ta bước ra - Cô vào cởi ngay cái áo này ra, nhanh – tôi quát Thế là cô ta lại vào trong thay chiếc áo, từ trong đi ra trên tay cầm chiếc áo. - Anh không ưng ạ, tôi chọn cho anh cái khác nha. - Không, gói vào đi, tôi lấy cái áo này. Bao nhiêu tiền ông chủ - Để tôi xem, 650k anh ạ. – cô ta xem ở cái mác - Thôi, lấy anh 600k vì là khách quen – thằng Vũ chen vào - Lần này tôi tha cho cô vì cái áo cũng không đến nỗi nào, chăm chỉ bán hàng nhé, chào cô, chào ông chủ. Chắc cô ta sợ lắm, buổi đầu tiên đi làm đã bị mình trù ẻo, cô tưởng cô thoát khỏi tay tôi à, cô có việc cũng nhờ tôi cả đấy. Dắt xe ra về không quên gọi thằng Vũ ra quán café gần đó nói chuyện. - Cái tông môn nhà mày, mày chơi ác con bé vậy hả! - Hả, ác gì mà ác, tao tạo điều kiện cho cô ta kiếm tiền đấy thôi. Mà thằng bạn đểu này, cái áo này mà 600k. Tao lại trả áo – đòi tiền bây giờ? - Đấy là giá kinh doanh, mà thôi ủng hộ tao, từ trước đến giờ mày có bạn gái đếch đâu, giờ mới mua của tao được 1 cái áo. Mà tao thấy mày làm thế cũng ko được đâu, khổ thân con bé, mày không thấy lúc nãy tội con bé lắm à - Tao biết rồi, tao cũng thấy mình hơi quá, nhưng lỡ rồi biết làm thế nào. Mà mày về nói với vợ mày cẩn thận ko lộ ra là chết cả lút đấy! - Rồi, không phải lo. Mà tao thấy con bé cũng ngoan ngoãn, ăn mặc với nói năng điềm đạm, cũng thông minh nhanh nhẹn. Mày thích nó thật à! - Thích cái đầu mày. Mà này, từ nay tao cấm mày để cô ta thử quần áo cho người khác nghe chưa. Ngoại trừ tao ra - Rồi, lắm chuyện.Lâu lắm rồi tao mới thấy mà phát rồ như vậy đấy. Từ lúc Quỳnh Nga nó... - Im, tao cấm mày nhắc đến Quỳnh Nga nghe chưa? - Ừ, khó tính vừa thôi, bảo sao giờ đếch có con nào nó yêu. - Kệ tao, mà thôi hôm nào dẫn vợ con sang nhà tao chơi rồi uống vài chén, lâu lắm ko ngồi với mày - Ừ, ok Tối về đến nhà, tâm trạng hôm nay cảm thấy thoải mái hưng phấn, nhớ lại cái lúc cô ta mặc cái áo trắng bước ra, tôi hơi giật mình, tôi cũng ko nghĩ là cô ta xinh đến nỗi mà tôi bắt cô ta cởi cái áo đó ra luôn. Nhưng tại sao hôm nay cô lại mặc cái váy đó, cô lại xoã tóc dài. Bức ảnh của tôi, cô ấy cũng mặc chiếc váy giống y như cô đang mặc vậy, cô ấy cũng xoã tóc như cô vậy. Cô làm tôi... bối rối quá! Đang định đi nấu cái gì ăn thì có điện thoại của Trang. - Alo anh à! - Ừ - Anh đang ở đâu thế? - Anh đang ở nhà - Mở cửa đi anh, e ở ngoài cửa này - Cái gì vậy trời. Tôi chạy ra mở cửa cho cô bé, tay xách nách mang nào là rau, nào là thịt... - Sao ko điện trước cho anh, nhỡ anh ko ở nhà thì sao, mà cái gì đây? - Mẹ anh gọi điện bảo qua xem anh ăn uống thế nào, e xin bố mẹ sang đây chơi rồi. E nấu cơm cho sếp - Nấu được không đấy, mà e mua gì nhiều thế - Mua đồ này ăn cho tươi, trong tủ anh toàn đồ đông lạnh - Vào nhà đi, mà hôm nay e nấu món gì - Thật ra e chả biết nấu món gì cả, e nấu dở lắm, hay anh nấu đi, e phụ anh - Chết thật, vậy mà bảo sang nấu cơm cho anh, nghe sang chảnh quá ha - Thì phải từ từ chứ, tại mẹ e cũng ko bắt e nấu Mình nấu cơm, e Trang thì lo nhặt rau. Làm vài món linh tinh dễ ăn. Đang nấu mình trêu - Học nấu ăn đi, ko thì chống ề đấy! - E chẳng lo, sau này chồng e sẽ nấu cho e ăn - Gớm, được 3, 7 hăm mốt ngày là đâu vào đấy, làm gì có thằng đàn ông nào tình nguyện nấu cơm cho vợ cả đời. - Hì hì, mà anh ơi, nếu bây giờ có 1 người chạy đến bên anh bảo là "em yêu anh" thì thế nào? - Hâm, làm gì có ai, đến anh còn chẳng yêu mình nữa là người khác. - Nhưng mà nhỡ có thì làm sao? - Thì phải xem xét là ai nữa mới được chứ, với lại e toàn chê anh ế, tự nhiên hỏi câu này làm gì - À thì e hỏi thế thôi, hì, e cũng bái phục anh luôn, toàn ở 1 mình ko chán à - Ko, 1 mình là đủ, tự do tự tại, thỉnh thoảng có cái đuôi nhí nhố đang nhặt rau kia sang chơi là vui rồi - Thế anh ko định lấy vợ à? - À có chứ, nhưng chưa đến lúc - Thế anh ko định yêu à? - Có, nhưng chưa đến lúc - Bao giờ đến lúc bảo e nhé - Hả, bảo e làm gì - E tán anh, hì hì - Thôi đi cô nhóc, tán anh khó lắm đấy. - Hì, mà anh ơi... Tôi đang thái cà chua, cắt lấy miếng nhỏ đút vào mồm cô bé. - Thôi, hỏi gì mà hỏi liên mồm, ăn đi cho đẹp da. Hỏi nữa anh đuổi về đấy? - Ư, anh đúng là, mới hỏi có mấy câu đã chặn họng. Mà anh nấu món gì đấy, - Sườn xào chua ngọt, e đi dọn cơm đi - Hấp dẫn nha Dọn cơm ra , 2 anh em ngồi ăn, cô bé ngồi cứ tấm tắc khen ngon - Kiểu này e phải thường xuyên sang đây mới được - Thường xuyên sang làm gì? - Sang học nấu ăn, a nấu ngon lắm, hì - Trả học phí mới cho vào lớp, à quên, anh chưa tính tội em - Tội gì cơ – mặt tỉnh bơ - Ai đưa anh mặc áo hồng lên facebook đấy, mọi người công ty biết hết rồi đấy, lại còn bảo anh và e đang yêu nhau - Vậy càng tốt - Cái gì, càng tốt cái gì - Thì anh đang mang tiếng ế, e giải toả tin đồn anh ế con gì nữa, hehe - Chỉ được cái lợi dụng tiếng tăm của anh là giỏi, lần này tha. Ko có lần sau đâu đấy. - Vâng, người gì mà khó tính, lúc nào cũng khó tính, lêu lêu Ăn xong tôi và Trang ra ngoài ban công ngồi, cũng ngồi được 1 lúc, nhìn xa xăm - Anh – Trang gọi - Sao em ? - E hỏi anh chuyện này, anh trả lời thành thật nhé - Ừ, nói đi - E nghe mẹ anh kể rồi, e cũng nghe Nhật nó kể rồi, anh cứ định sống mãi thế này sao ? - Anh không biết – tôi trầm tư và nhìn ra ngoài - Anh phải nghĩ cho bản thân mình chứ, hơn 2 năm trôi qua rồi, e biết cái bóng của chị ấy quá lớn, anh đã cố tỏ ra mình mạnh mẽ, anh tỏ ra ko cần sự thương hại từ ai hết, vậy tại sao anh ko tự thương hại chính bản thân mình đi. - Thật ra thì cũng ko hẳn như vậy, anh muốn để 1 ngày nào đó cô ấy nhìn lại anh - Nhìn lại anh, chị ấy bỏ anh đi lúc anh nằm trong viện, lúc anh phải mổ. Chính anh là người thuyết phục bố mẹ anh gần 4 năm yêu nhau để bố mẹ anh nói «dẫn chị ấy về ra mắt». Rồi chính anh là người làm chị ấy thay đổi từ 1 con người xấu xí trở nên xinh đẹp, ưa nhìn. Vậy mà chị ấy bỏ anh đi, chị ấy đi yêu 1 thằng mà nhà nó giàu hơn nhà anh, chị ấy bỏ anh đi lúc anh khó khăn nhất. Anh cần người ta nhìn lại anh để làm gì? - Anh chỉ muốn để cho cô ấy biết ko có cô ấy anh vẫn sống tốt. Còn quay lại thì không bao giờ - Tôi đan chặt tay vào nhau - Anh thế này là sống quá tốt rồi, anh gạt cái suy nghĩ đó ra 1 bên đi, anh sống thoải mái được không ? E biết anh cứ có 1 cái rào cản nào đó, nhưng thật sự e ko muốn anh như thế này. Anh thế này thì ai dám đến với anh nữa. Tôi im lặng và Trang cũng im lặng, sao hôm nay Trang lại đề cập đến chuyện này chứ, thừa nhận là cái bóng của Quỳnh Nga quá lớn, nhưng ko đến mức mà Trang nói. Tôi sợ yêu Trang, tôi sợ cô ấy lại như Quỳnh Nga, 1 cô bé ngây thơ, sợ 1 ngày nào đó tôi yêu Trang rồi tôi lại bước vào vết xe đã đổ, tôi thật sự sợ. Không biết Trang có thích tôi thật lòng hay không, nhưng tôi tin Trang là người hiểu lí lẽ, biết cái gì nên và không nên. - Thôi em đi về đây - Để anh lai e về - Thôi, anh nghỉ đi, e về 1 mình cũng được. Trang lặng lẽ ra về, tự nhiên cô bé lại nói chuyện này làm mình lại tâm trạng, lại dở hơi. Con gái thật là rắc rối quá đi. Cầm máy lên điện cho thằng Nhật, cũng tầm 9 giờ rồi. - Em nghe anh ơi! - Mày đang ở đâu? - Em ở nhà Ngọc, đợi e ra ngoài rồi nói - Mày, mấy giờ rồi, suốt ngày mày bên đó thế - À hôm nay ăn mừng chị cùng phòng Ngọc tìm được việc, cảm ơn anh nha - Khỏi, chưa lấy lương mà đã ăn mừng rồi, lắm tiền gớm. Mà cô ta tên Nga sao mày ko nói với anh - E cũng định nói nhưng e sợ anh chửi.... Tại đợt trước anh nói với e đừng nhắc đến chữ Nga trước mặt anh. Mà sao anh biết chị ấy tên Nga - Thì biết thôi, Linh Nga, nói cho đầy đủ. Mà tí nữa mày về nhà mà ngủ đấy nha, anh không cho mày ngủ ở đấy đâu - Vâng , e biết rồi, hay anh đến đây liên hoan cùng đi, tiện thể cảm ơn chị ấy luôn vụ hôm nọ chăm sóc anh say ấy - Nhưng mà ngại, đến có được không ? - Đến đi, không sao đâu, chị ấy hiền lắm, dễ tính nữa. Đến cảm ơn đi. - Ờ, vậy tí đến anh gọi Lục đục quần quần áo áo, xịt nước hoa rồi đi. Chẳng hiểu sao mình lại như vậy nữa, mình muốn nhìn thấy mặt cô ta. Đến đầu ngõ điện cho thằng Nhật ra đón, xách theo ít nước ngọt và đồ ăn thêm ít hoa quả nữa. bước vào cửa thì có mỗi cô ta + Ngọc đang ngồi dưới chiếu, cô ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Xem xung quanh thì có vẻ cô ta cũng uống được mấy cốc bia rồi, đồ ăn thì còn vịt quay với lạc + với ít giá đỗ xào mướp - Chào cô, chào ngọc – tôi cười - Chào anh – giọng cô ta ngà ngà say. - Anh ngồi đi – Ngọc nói – Anh Nhật nói anh đến, anh ngồi đi, bọn e vừa mới uống thôi - Ừ, cứ để anh tự nhiên. Thằng Nhật rót bia ra cho tôi - Anh Tùng hôm nay đến đây là để cảm ơn chị đấy chị Nga - Linh Nga, cái thằng này – tôi nói nhỏ với Nhật - À, anh í đến đây cảm ơn chị Linh Nga vì hôm trước anh í say chị chăm sóc anh í - Cảm ơn à, cảm ơn xong rồi thì về đi – cô ta xua tay, nhìn mặt chắc phê phê rồi, tôi sợ nhất cái kiểu con gái say không say hẳn mà cứ ngồi lảm nhảm - Ơ, anh í vừa mới đến, sao lại đuổi anh í về - Ngọc nói - Tôi nhận lời cảm ơn rồi, cũng cảm ơn anh hôm nay mua giúp tôi 1 món hàng đắt tiền. Cảm ơn nhá, nếu ko có gì thì anh về đi – cô ta nói líu hết cả lưỡi vào - Anh, chị í nói đùa đấy, anh uống bia đi – Ngọc nói Đang định cầm cốc lên thì cô ta quát: - Bỏ xuống, tôiiiiiiiiii....... cho anh uống à, ai cho anh uống, đây là nhà TÔI, cảm ơn xong rồi về đi, còn ngồi đấy à. Tôi ghét anh, anh về đi. - Ơ, chị làm sao đấy, anh í làm gì chị à – Nhật nói Thật là cái cô này, say xỉn xong lắm mồm quá đi, bực cả mình. Biết thế ko vác mặt đến cho xong, thế mà thằng Nhật nói chị í « hiền lắm, dễ tính lắm » đến ngồi nghe cô ta nói nhục mặt thật - Thôi, anh đi về đây, mọi người cứ liên hoan thoải mái đi nhé – Tôi đứng dậy bước ra ngoài - Ơ kìa, anh Tùng, chị em nói đùa đấy – Ngọc chữa cháy chạy theo - Ko sao đâu, mà mấy đứa cho chị í uống ít thôi nha. Trông chừng hẳn hoi đấy, anh về đây, khi khác gặp. - Vậy anh về nhé, e xin lỗi, ko ngờ chị ấy lại phản ứng như vậy! Dắt xe ra về mà trong người khó chịu bức bối. Cái của nợ này dám đuổi mình về. Về tới nhà mình lẩm bẩm, vẫn còn tức - Cô nghĩ cô là ai hả, đuổi tôi về á, đợi đấy tôi cho cô biết tay. Con gái con lứa gì uống bia vào say xong nói nhảm. Mới tìm được việc ngon bày đặt liên hoan, giàu gớm. Nóng hết cả máu.
|
Chương 15 Thật là không biết nên nghĩ sao về cô ta đây. Con gái uống thì cũng vừa phải thôi chứ . Hay là có khi cô ta lại lấy cớ uống bia để chửi mình cũng nên. Đường đường chính chính đuổi mình về trước mặt 2 đứa em. Mất thể diện quá. Rồi cô để xem, tôi sẽ đường đường chính chính trả thù cô. Trông cái mặt cũng xin xắn dễ thương vậy mà nói mấy cái lời khó ưa. Sao lúc này tôi ghét cô thế ko biết. Vài ngày sau tôi đi làm bình thường và chẳng liên lạc gì với cô ta cả. Cơ bản là công việc cũng bù đầu, chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa. Tối thì về muộn, sáng thì đi sớm. Vòng quay công việc nó làm tôi bận rộn, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến cô ta, tôi mà ko trả thù cô thì sáng ngủ dậy mất nước, hết kem đánh răng, tôi ko mọc râu nhá. Sáng nay đến công ty gặp e Trang. - Anh Tùng cắc - Ơ hay, anh lại cắc vào đầu e bây giờ. Nghe ai mà gọi anh là Tùng cắc - À thì e thấy họ đánh trống, Tùng Cắc, Cắc Tùng. Hì hì. Gọi thế ko được hả anh - Muốn gọi là gì thì gọi, nhưng lúc không có người thì gọi được. Mọi người trong cty mà nghe được thì liệu hồn với anh - Hì, e đùa thôi, e phải gọi tên gì để cho anh bớt già đi, thế mới có vợ được. Để e nghĩ xem đã - Thôi thôi, e toàn lắm trò, gọi là Tùng được rồi. Biệt danh làm gì cho rắc rối. - Kệ e, lúc nào e nghĩ ra e sẽ gọi, mà anh này, bố e nhắn anh tối đến nhà đấy - Hả, sao không gọi cho anh mà phải nhắn e làm gì – tôi hơi ngạc nhiên - Ai biết – lại tỉnh bơ - Ừ, thế chiều đi làm xong rồi về nhà e - Vâng,Thôi anh lên phòng đi. Tôi lên phòng làm việc tiếp. Nhưng tại sao bác Tuân lại gọi mình đến nhỉ. Mình mới nhận hồ sơ được vài hôm mà, làm gì đã xong, hay là bác ấy sốt ruột gọi mình sang để giục mình làm cho xong. Mải mê đến trưa thì có điện thoại. "Đầu Thạch Cao" calling - Alo - Sao hôm nay tự nhiên tôm lại gọi cho rồng thế nhỉ? - Anh rảnh không? - Có việc gì? – tôi tỏ vẻ cứng - Tôi gặp anh 1 lát được không? - Hôm nay tôi bận rồi, có gặp thì gặp luôn bây giờ, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa – tôi nham hiểm - Vậy thì anh ra quán café... - Giờ luôn hả? - Vâng, ra luôn đi tôi đợi Xong rồi cô ta cúp máy, tôi vội vàng chạy xuống dưới hầm lấy xe, gặp Trang dưới tầng 1 - Anh đi đâu đấy, gì mà chạy như ma đuổi thế! - Anh đi đòi nợ - Ơ thế anh ko ăn cơm à, hay e mua đem lên phòng cho anh nhé - Thôi, e đi ăn đi. Anh ko ăn cùng đc với e đâu – tôi hớt hải nói với lại Trời thì nóng, mình vội vàng phi xe đến quán café. Cô ta đã ngồi đó rồi. Hôm nay cô ta mặc 1 cái váy, loại váy liền màu trắng để lộ cái cổ trắng ngần. - Anh đến rồi đấy à - Trời nóng mà cô ăn mặc hở hang thế này hả - lúc sau nghĩ lại thấy mình hỏi ngu thật! - Ơ, trời nóng mặc váy cho mát, mà mặc gì liên quan gì đến anh - Tất nhiên là...không liên quan rồi Thế cô gọi tôi đến đây có việc gì - Tôi.... - À, từ đã. Em ơi – tôi gọi phục vụ - Cho anh cốc nước cam như của chị này nhé . Tôi quay sang cô ta cười - Anh thích uống nước cam nhỉ? - À, tôi mới thích thôi, uống nước cam đẹp da, lại còn chống ung thư nữa - Nhưng mà nhìn anh uống nước cam buồn cười lắm - Có gì mà buồn cười, cũng chỉ là uống nước thôi - Lúc anh cầm cái ống hút ấy, xong còn chống tay lên cằm nữa đáng yêu cực – cười tít mắt - Ơ hay, cô để ý tôi đấy à - Tại vì gặp anh tôi chỉ thấy 1 điểm dễ thương là lúc anh ăn uống thôi. - Chuyện, ai như cô uống nước cam như kiểu voi uống phi – la – tốp ấy. Uống xong cốc nước cam bỏ xuống bàn “cộp” 1 phát. À mà thôi, có chuyện gì nói đi - Tôi... - Làm gì mà cứ ấp úng như ngậm hột thị vậy - Tôi xin lỗi – cô ta ngại ngùng - Xin lỗi tôi, cô làm gì nên tội? - Thì cái hôm anh đến nhà tôi ấy, hôm đó tôi say. - Không biết say thật hay giả vờ say để đuổi tôi về đây . Cô có nhớ cô nói cái gì không hả. “anh cút đi” . Ơ thề với cô là chưa có người con gái nào nói với tôi thế đâu nha, phụ nữ thì có rồi nhưng con gái thì chưa ai dám. Nha! - Thì tại tôi vui vui nên uống mấy cốc, ai ngờ lại nhỡ miệng - Cái miệng của cô nhỡ nhiều thế. “Ai cho anh uống, đây là nhà tôi” Chả biết 2 đứa nó có kể lại cho cô lúc đó nhìn cô thế nào không nhỉ. Tôi không bỏ qua đâu – tôi làm bộ quay mặt đi chỗ khác - Nhưng mà cũng tại anh nữa, tôi đâu có muốn nói thế đâu, trong thâm tâm tôi muốn nói thế mà - Ơ.... Cô giỏi, cô có biết tôi ngại mặt thế nào với 2 đứa em kia không. Lại còn trong thâm tâm tôi muốn nói thế. Tức là cô xin lỗi tôi là bên ngoài, còn trong thâm tâm cô rủa tôi à! - Không, không tôi đã nói hết đâu, thâm tâm tôi cũng ko muốn nói như vậy. Nhưng a cứ làm rối tung hết mọi chuyện của tôi đấy chứ. Cô ta ngượng ngùng. Mà anh này! Cô ta đưa tôi 1 cái túi: - Gì đây? - Áo của anh, tôi giặt rồi đấy - Ờ, tưởng cô ghét tôi nên vứt cái áo luôn đi rồi chứ? - Tôi vứt đi anh lại bắt đền tôi thì sao, tôi đâu có dại - Thôi được rồi, vì cái áo nên tôi bỏ qua cho cô lần này. Mà quên đấy, hôm nay cô không đi làm à - Có chứ, nhưng tôi xin anh chủ tiệm nghỉ 1 tiếng - Ờ, chắc cô chưa ăn gì, đi ăn với tôi không - Thôi ạ - Lúc nào cũng thôi, con gái như cô mà cứ thôi thôi thì chỉ có thiệt vào thân. Tính tiền đi rồi tôi dẫn cô đi ăn, tôi cũng đã ăn cái gì đâu. - Ơ...tôi chưa đồng ý mà - Nhìn cái mặt cô thế kia là đồng ý rồi, trả tiền nước đi, cô mời tôi đến đây thì trả tiền nước đi. Tí đi ăn tôi trả Nhanh tôi còn về đi làm. Cô ta đứng dậy trả tiền nước. Rồi tôi cũng đi theo ra ngoài luôn. - Cô có đi xe không? Cô ta lắc đầu, lại trùm cái bộ ninja lên người. Mà cũng phải trời nắng thế này, lại ăn mặc hở hang đôi vai với cái cổ thế kia mặc vào là đúng rồi. Shop thằng Vũ gần đây chắc cô ta đi bộ: - Lên xe đi Cô ta leo lên xe, ngồi vắt chân sang 1 bên vì mặc váy, tôi lại đi xe số, chẳng biết cô ta có nghĩ gì không. Người gì mà dễ tính, bảo 1, 2 câu là làm theo luôn. Lên xe tôi, ngồi đằng sau, cô ta bắt buộc phải bám vào hông tôi. - Này, ngồi gần vào không ngã - Anh lo mà nhìn đường đi, đừng có phanh gấp - Phanh gấp thì làm sao? Cô ta im lặng không nói gì, đúng là cái đồ. Ghét mình mà mình bảo gì cũng làm. Hay cô ta áy náy chuyện hôm trước đuổi mình nhỉ. Chở cô ta đến quán Ngon trên đường Trần Hưng Đạo - Cô ăn gì gọi đi, ở đây nhiều món lắm, nhưng đừng ăn phở, dở èo - Anh gọi đi, tôi ăn gì cũng được – cô ta cầm menu nhìn, nhưng chắc nhìn thấy nhiều tiền nên ngại - Bánh xèo hay bánh bèo - Gì cơ ạ? - Cô ăn được bánh xèo ko, hoặc là bánh bèo - Anh cứ gọi đi, tôi ăn gì cũng được mà - 1 bò nướng, 1 mực 1 nắng, 1 bún bò, 1 hủ tiếu – tôi gọi - Sao anh gọi nhiều vậy - Cô bảo tôi gọi còn gì, ăn đi cho béo Ngồi nhìn cô ta nhân lúc cô ta đang ngơ ngác để ý xung quanh. Tôi đơ người ra 1 lúc, chẳng biết phải miêu tả thế nào nữa. Cô ta cũng hấp dẫn đấy chứ, dù không trang điểm nhưng phải công nhận 1 điều là mặt mộc của cô ta rất hấp dẫn. - Anh này, sao anh không đổi xe đi - Xe gì cơ? - Xe máy của anh ấy - À con Wave Rs vàng đang đi ấy hả? - Vâng, tôi thấy anh nhiều tiền thế sao anh không đổi xe tốt hơn mà đi - Sao cô biết tôi có 1 xe, nhỡ đâu tôi có xe xịn hơn thì sao - Mọi lần gặp anh tôi thấy anh chỉ đi có xe đó, tôi tò mò thôi - Cái xe cũng chỉ là cái xe thôi mà, miễn sao nó đi được và người ngồi sau tôi không chê nó là được rồi. Cô ngại khi ngồi sau xe tôi à, hay mặc váy phải ngồi xe ga - Không ạ, tôi thì không ngại, tôi chỉ ngại khi đi với anh vì tôi chẳng có tiền + với đến những nơi thế này tôi chưa đến bao giờ. Chẳng biết phải ứng xử thế nào - Ra vậy, thế thì tí nữa cô làm theo tôi nhé. - Làm theo gì ạ - Tí đồ ăn đem ra rồi làm theo 1 lúc sau đồ ăn đem ra tôi nói - Bỏ đũa ra đi, ăn bằng tay, ăn xong cho tay lên miệng mút, thế nó mới ngon - Hả, tôi thấy mọi người toàn ăn đũa mà - Đấy là mọi người, trong này toàn trưởng giả học làm sang, ko chấp.Ơ, tôi bảo sao thì cô cứ làm thế đi xem ăn có ngon không. Cô ta làm theo tôi, lấy tay bốc miếng thịt bò chấm xì dầu và bỏ vào miệng, giờ mới để ý cái miệng cô ta lúc ăn cũng từ tốn dễ thương. Ôi trời mình lại đang nghĩ cái gì vậy. - Ăn hết thịt bò với mực đi rồi ăn bún với hủ tiếu - Vâng, công nhận ngon anh ạ. Hì - Chả thế thì sao, nhưng mà ăn thế này hơi ít, cô ăn nữa không tôi gọi thêm, mỗi đĩa đc có vài miếng thế này - Thôi anh ạ, thưởng thức là chính . Anh hay đến những chỗ này lắm à - Không, khách bình thường thì tôi dẫn đến đây, còn khách sộp thì tôi dẫn ra quán vỉa hè - Đồ nói xạo không biết ngượng Đang ăn thì... - Thôi chết, về thôi anh ơi, không tôi muộn làm mất, tôi xin anh chủ tiệm đi có 1 tiếng thôi - Trời đánh tránh miếng ăn, cô cứ ăn xong đi rồi tôi lai cô về - Nhưng mà... - Nhưng nhị gì, về muộn tí chết ai, mà buổi trưa này ai mua hàng. Tôi ăn ít, ngồi nhìn cô ta ăn, không được, không được, sao mình lại cứ liếc cô ta làm gì không biết, cô tưởng cô giặt áo cho tôi mà xong à, đừng tưởng tôi bỏ qua cho cô. Tưởng tôi dẫn cô đi ăn mà tôi bỏ qua hả. Lấy máy nhắn tin cho thằng Vũ «Linh Nga đang đi ăn trưa với tao, cô ta về muộn 1 tí». Sms received «chúng mày hẹn hò đấy à?» Cái thằng... Biết thế ko nhắn cho nó nữa, kệ cô ta. Tự nhiên làm phúc lại bị hiểu lầm. Trả tiền xong rồi tôi lai cô ta ra về. - Mặc bộ đồ ninja vào đi, nhanh tôi còn phải về văn phòng - Từ đã, anh đúng là, lúc tôi nói về thì không, giờ lại cuống cả lên - Còn đứng đấy mà nói à, lần sau ra đường mặc quần áo kín kín vào nha, đi với xe số là không được mặc váy đâu - Anh lắm chuyện. – giọng đáng yêu phết Lai cô ta về đến shop lại vòng về văn phòng. Trời thì nóng, chẳng hiểu sao lại dở hơi dẫn cái của nợ kia đi ăn trưa nữa không biết. Nhưng mà hôm nay tôi nhìn cô ta hơi bị nhiều. Lắc lắc cái đầu, không được không được, tập trung làm việc. Lên tới phòng làm việc mở cái túi ra, Bên trong là cái áo cô ta gấp cẩn thận. Đưa lên mũi ngửi: - Thơm phết Mở ra thì bên trong có 1 tờ giấy. Cái đồ ẩm ương này viết cái gì đây ta. «Trả anh cái áo, tiện thể cho tôi xin lỗi vụ hôm tôi đuổi anh về nhé. Xin lỗi anh mũ n (n =2)» Ô hay cái cô này, định trêu tức tôi đấy à. Xin lỗi anh mũ n, n = 2. Được lắm của nợ. Lần này cô biết tay tôi. Xin lỗi thì phải đàng hoàng hẳn hoi, giờ lại có kiểu viết ra giấy. Chả thấy ai xin lỗi kiểu mũ n thế này. Tôi dẫn cô đi ăn là 1 sai sầm, quá sai lầm.
|
Chương 16 Nhưng mà kể cũng hay. Cô ta tôi vừa tức vừa buồn cười. Ai đời lần đầu tiên nhìn thấy người khác xin lỗi kiểu lạ lùng như vậy. Đến khoảng 5 giờ chiều thì e Trang gọi. - Anh, nghỉ làm đi, nay về sớm đc không? - Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm mà - Anh cứ tham công tiếc việc làm gì, đi về đi mà. Huhu - Ừ, đợi a 10 phút, ở dưới đi, đừng có lên đây phá anh - Vâng, nhanh nha anh Ngồi lì thêm được 1 lúc nhấc mông dậy đi về. Tối có lịch sang nhà e Trang. - Về thôi nhóc - Anh toàn lề mề thôi, chậm 5 phút nhé - Hề hề, chậm nhưng chắc, đi nào, muốn đi cùng a hay mỗi đứa đi 1 xe - Đi xe e đi, rồi mai a qua đón e. - Thích thế, lại được đi xe ga, đỡ tốn xăng Về đến nhà Trang thì gặp cả 2 bác ở nhà - Cháu chào 2 bác ạ! - Tùng à, vào nhà đi cháu, cháu ngồi đi - Vâng, 2 bác dạo này khoẻ không ạ. - 2 bác khoẻ, cháu thì thế nào công việc vẫn ổn chứ - Dạ vâng, ổn ạ. Bác gọi cháu sang hôm nay có việc gì thế ạ, sáng Trang bảo cháu Trang ngồi cạnh kéo kéo áo tôi, tôi quay sang ngơ ngác thì cô bé nhe răng ra cười. - Ơ... À ừ, sáng, trước lúc đi làm Trang nó nói với 2 bác là tối cháu qua chơi,tiện thể bác bảo gọi cháu đến bàn ít công việc bên khu nhà ở kia xem - Vâng, thế bên đó có vướng mắc gì ạ, cháu chưa xong phần quy hoạch với kiến trúc đâu ạ, có nhanh thì cũng phải tuần nữa. - Ừ, ko sao, cháu cứ từ từ mà làm, mà bố mẹ cháu ở quê khoẻ ko. Hôm nào bố mẹ lên nói với bác 1 câu để bác mời bố mẹ sang. - Dạ, vâng, mẹ cháu thì cứ loanh quanh vậy, cũng ổn ạ. Bố cháu thì bình thường - Trang lên nhà tắm rửa rồi thay đồ đi con, ngồi đực mặt ra đấy à – bác gái nói - Vâng, để con thở đã chứ! Cô bé chậm chạp leo lên phòng, chắc đi tắm, còn mình với 2 bác ngồi dưới nhà - Tùng này – bác trai hỏi - Dạ - Cái Trang nhà bác thế nào - Dạ, bác hỏi thế cháu khó trả lời, nhưng có chuyện gì à bác - Không, bác hỏi ý cháu thôi. Bác rất cảm ơn cháu vì cháu mà Trang nó thay đổi rất nhiều, không biết cháu sao nhưng Trang nhà bác nó thích cháu lắm đấy. Lúc nào cũng « anh Tùng anh Tùng » . - Cháu thì có gì đâu ạ, với lại cháu giúp Trang được gì thì cháu giúp Nhớ lại cách đây 1 năm, lúc đó tôi mới vào công ty làm được vài tháng. Một hôm thằng Vũ gọi tôi - Ê mày, đang ở đâu? - Ở công ty chứ ở đâu - Làm gì mà làm lắm thế, vợ con ko có, ra uống cafe với tao lúc. - Đang giờ làm mà, nửa tiếng nữa tan giờ làm rồi đi - Thế thì nhanh tao đợi, ngõ 1 A Tôn Thất Tùng, quán Sammy nhé. - Ờ, mà làm gì hôm nay tự nhiên rúc vào đó uống cafe thế - Vào đấy cho kín Tự nhiên hôm nay nó rủ mình đi uống cafe ở mấy cái quán chuyên dành cho bọn yêu nhau, mấy bọn teen đú đởn. Nguyên 1 dãy các quán cafe trong ngõ 1A là gần như vậy hết. Đến quán thì thằng Vũ đã ngồi đấy rồi. - Thiếu gì chỗ mà phải mò vào đây vậy mày - Thì định đi mua ít quà về làm lành với vợ và con ở ngoài đầu ngõ kia kìa. Tiện ghé vào đây - Hơ hơ, làm gì nên tội mà phải mua quà, có chuyện gì mà cãi nhau - Con vợ nó thấy tao bán hàng nhiệt tình quá nên nó ghen, mà mai sinh nhật thằng Bin rồi, giận nhau cả tuần, mình nó bán hàng tao ở nhà chơi game nghĩ cũng tội. - Mày giỏi, ai bảo nhìn thấy gái xinh là cứ nảy tưng tưng lên cơ. Vậy mua được gì chưa - Mua cho thằng cu con gấu bông to đùng đây này, giờ chẳng biết ôm về làm sao. Vợ thì mua cho lọ nước hoa rồi - Ờ, cơ hội cho mày đấy, mua gấu về cho vợ là chính, lúc ko ở nhà thì bảo vợ mày nó ôm. Còn thằng Bin thì mua cho nó ít ô tô ấy. Mua con gấu to gấp 3 người nó thì nó chơi làm sao. Mà có vợ rồi còn vào mấy quán cho bọn teen thế này, dê vừa thôi! - Tao tiện thì vào, với lại mày chưa có ng yêu, ngắm đi được con nào thì ngắm, mất tiền đâu - Chúng nó toàn vào đây đánh bài, mày ko nhìn thấy à, toàn con nhà giàu tiêu tiền của bố mẹ. Bất ngờ vang lên 1 tiếng ở cái bàn bên cạnh của cô gái ngồi quay lưng lại với tôi. Hầu như những quán này là ngồi bệt dưới sàn hết. Lũ thanh niên hay kéo nhau vào đây để đánh bài, từ 3 cây cho đến phỏm, lốc,... - Thằng ch* mày chia bài kiểu gì thế, đen đ*o chịu được! Nghe cái giọng con gái như thế tôi đã thấy khó chịu rồi. Xong con bé quay người để tìm bao thuốc, rút điếu thuốc ra, ngó xung quanh tìm diêm, quay lại tôi nói: - Ông ơi, vứt tôi mượn bao diêm trên bàn Lúc đó tôi chỉ muốn phang cái cốc cafe vào mặt con bé. Cũng với lấy bao diêm đưa cho cô ta - Này, bao nhiêu tuổi mà xưng tôi với ông, còn chân không cho đánh với - Còn, thích thì vào đây, đánh 5 Tôi ngứa mắt, kiểu này thì phải dạy cho cái lũ đú đởn này 1 bài học. Đánh bài thì tôi cũng thuộc dạng bình thường, nhưng đủ sức để loè mấy con gà này. - Mấy nghìn 1 lá - 5k – con bé trả lời trống không - Chia bài đi Thằng Vũ cũng há hốc mồm ra không hiểu sao tôi vừa chê bọn teen này xong lại nhảy vào đánh bài cùng. Đánh từ 6h đến 8h tối tôi lãi được gần 2 triệu. Mấy đứa kia méo hết cả mặt rồi đứng dậy, 1 phần cũng vì muộn. Chắc cái lũ này ngồi chơi bài nguyên cả chiều. Duy chỉ có con bé lúc nãy xin diêm thì mặt tỉnh bơ mặc dù thua. Thằng Vũ ngồi cạnh thì cũng sốt ruột, nhưng may nó đang giận nhau với vợ cho nên giờ còn ngồi đây chứ ko phải vác mặt về lâu rồi - Đánh nữa không? – con bé đó hỏi - Nghỉ, muộn rồi, thua còn ham à - Kệ tôi, ông đánh đc phỏm ko, sang Ai’sha đánh với tôi, tôi với ông chéo cánh (Ai’sha cách đó mấy quán) - Thôi, đi về đi, chơi bời gì nữa, nay thua bao nhiêu? - 2 củ, chán. Cô bé lấy máy ra gọi điện cho ai đó - Đang ở đâu đấy mày... Tối quẩy ko... 11h... Lên Tem (temple bar) hay lên I (Ibar). Ờ, thế à. Thôi mày té đi - Cô ta quay sang tôi - Đi ăn gì không, tôi đang đói - Thế cũng được – Mày về với vợ trước đi, có gì alo tao – tôi nói với thằng Vũ Tôi và cô bé đi ăn cùng với nhau. Mà công nhận con bé này bạo dạn, chỉ có điều giao tiếp kém, chẳng biết đâu vào đâu mà lần, định bụng cho nó 1 bài học. Nhưng cô bé mời thì đi ăn thôi, trông cũng xinh xắn. Tôi và cô ta vào quán Nhắng nướng gọi ít đồ ăn và 1 chai men to. 2 người uống hết 1 chai này chắc cũng phê chứ chưa nói là say - Hôm nay ông đỏ nhỉ, tôi thì đen như mực - Không phải đỏ mà đánh hay - Ai tin, mà ông có vợ rồi à - Không, nhưng mà có con 2 tuổi rồi - Vậy là lấy rồi li dị à! - Chưa - Vậy mà chém gió bảo có con - Có thật mà, ko tin thì thôi. Hỏi thăm thì biết cô bé tên Trang, năm nay năm cuối đại học Kinh Tế Quốc Dân, nhà Hà Nội - Mai ông đi đánh với tôi không? Vẫn hội chiều nay - Thua còn đánh nữa à! - Ko đi thì thôi thiếu gì người. Tôi và cô bé ngồi nói chuyện rồi uống từ từ cũng hết chai rượu. - Anh ơi cho em chai nữa! - Gì uống kinh vậy, uống ko biết say à! - Gọi rồi thì rót ra đi, ông nói ít thôi - Có gì bất mãn với đời hả - Nhiều lắm... Anhhhh biết thế nào được – chuyển từ ông với tôi sang anh mới lạ - Không nói cũng được mà con gái thì nốc ít rượu thôi, nhìn người có khác cái xác ve không? - Tôi cần anh quan tâm à, uống đi, cho đỡ buồn. - Ừ thì uống, nhưng cảm thấy ko uống đc nữa thì nói nha, cô còn phải về đấy - Về làm gì, về nhà chán bỏ xừ Ngồi 1 lúc nữa cô bé uống nhiều quá gục luôn tại trận. Không hiểu sao 1 con bé hai mấy tuổi đầu rồi, không phân biệt được cái gì nên, cái gì không nên. Đi với người lạ thì uống bét nhè, còn đi đánh bài nữa. Mình cũng chẳng biết cô bé này nhà ở đâu nữa, xử lí cái đống này làm sao bây giờ. Giờ nằm bẹp ra đây. - Này, dậy đi, dậy Gọi mãi cô ta không dậy, điện thoại của cô ta kêu. "Papa calling" - Alo, đang ở đâu đấy con - Dạ, cháu là bạn của Trang, nay sinh nhật bạn nên Trang uống hơi nhiều, bác cho cháu cái địa chỉ để cháu đưa Trang về ạ. - Thế à, vậy cháu đưa nó về dùm bác cái nhé, nhà bác ở... Khu đô thị Văn Quán Giờ lại phải xử lí cái cục thịt to đùng này về nhà, mà cô bé đi xe, đành gọi taxi vậy, gửi xe ở lại quán mai lấy. Nhà giàu, cổ thì toàn dây chuyền vàng, tay đeo nhẫn, đi xe vespa. Ngồi trên xe taxi cô ta cũng như người chết rồi. Tôi lấy ra 1 tờ giấy viết số điện thoại của tôi vào + dòng chữ (lần sau gặp người lạ thì uống ít thôi để còn biết đường mà về, số điện thoại tôi đấy, mai liên lạc với tôi để lấy xe, gà thì nghỉ chơi bài đi, ko hay ho gì đâu). Kẹp thêm 1 tr rưỡi vào tờ giấy rồi bỏ vào túi cô ta. Về đến nhà cô ta, mình phải bế từ trên taxi vào tận bên trong. - Sinh nhật ai mà nó uống say thế này ko biết, con với chả cái, con gái con lứa, ko thể bảo được. - Bác cắt dùm cháu quả chanh ra làm mấy lát, với lại cho cháu xin ít muối - Ừ, đợi bác tí – bác gái chạy vào nhà bếp, còn bác trai nói - Ngồi uống nước đã cháu - Vâng, bác kệ cháu Bác gái đem ra chanh với muối, tôi dựng cô bé dậy rồi nhét lát chanh với muối vào miệng. Bắt đầu mới thấy có tí nhăn nhó ở trên mặt. Tôi xin phép đứng dậy đi về. P/S: Tối đi tiếp khách với sếp nên mệt mình tye lủng củng lắm, chưa type bù được. Các thím thông cảm!
|
Chương 17 - Cháu ở lại chơi đã - Thôi ạ, cũng muộn rồi cháu xin phép về. Bác nói lại dùm Trang hộ cháu là mai gọi cho cháu để lấy xe. - Ừ, mà cháu tên gì vậy - Cháu tên Tùng ạ. Thôi cháu chào bác cháu về. Tôi chào 2 bác rồi bắt taxi ra về. Cuộc sống mà, chẳng biết đâu mà lần. Ngoài kia đầy rẫy những cô gái như con bé vừa rồi, khảng thời gian khủng hoảng tôi đã từng chơi bời như vậy cho nên tôi rất hiểu cảm giác của cô bé. Tiền được đem ra để giải trí nhưng giải trí không đúng cách. Nó cứ xoay vòng, nó hút cô bé vào những cuộc ăn chơi. Người lúc nào cũng trong tình trạng lâng lâng. Sáng hôm sau tôi đang làm ở công ty thì có điện thoại - Anh Tùng à! - Ai thế? - Tôi Trang - Trang nào? - Trang hôm qua đánh bài cùng anh ấy - À, xe cô tôi vẫn để quán Nhắng - Anh rảnh ko đi uống nước - Không rảnh, trưa thì rảnh - Vậy trưa gặp nhau đi, tôi đợi a ở Sammy hôm qua nhé - 1 là gặp quán khác , ko gặp ở ngõ 1A đó, 2 là thôi ko gặp nữa - Vậy a chọn chỗ đi. Ở đâu rồi tôi đến Tôi chọn quán café rồi nhắn tin cho cô ta. 11 rưỡi làm xong nhấc mông dậy đi gặp cô bé. Đến nơi thì gặp cô bé ngồi sẵn ở đó rồi. - Đến lâu chưa? - Được 1 lúc rồi, anh ngủ giờ mới dậy à - Không - Sao giờ mới đến gặp tôi mà ko gặp từ sáng luôn - Tôi còn phải đi làm, đâu có rảnh như cô - Chiều đi đánh bài với tôi đi - Không - Đi mà, đánh cho bọn kia thua luôn đi, mấy hôm rồi tôi thua suốt. - Đã bảo là không, mà đầu óc cô có vấn đề đấy hả, cô đến đây để lấy xe hay là đến đây rủ tôi đi đánh bài - Thì vừa lấy xe vừa đánh bài - Đi 1 mình đi, chìa khoá với vé xe cô đây này. Tí bắt xe đến quán Nhắng hôm qua mà lấy xe, tôi về đây. Mà lần sau uống ít thôi, hôm qua cô mà gặp thằng khác ko phải tôi thì cô xong đời rồi đấy. Con gái thì giữ gìn 1 tí. - Anh ko đi với tôi thật à – mặt mếu mếu xị xuống - Không, đánh bài thì ko? - Đi chơi thì làm sao? Không đi được à! - Đi chơi thì được, nhưng tôi tan làm mới đi được. - Anh làm ở chỗ nào? - Hỏi gì lắm thế. Mà đi chơi với cô có chán bỏ xừ - Sao chán? - Tôi ghét cái loại con gái như cô lắm, con gái gì mà uống rượu tì tì, ham mê bài bạc - Không phải vậy đâu tại... - Tại cái đầu cô. Nhiều tiền không biết làm việc gì khác à, bố mẹ đi làm vất vả để cho cô tiêu tiền như vậy à. - Nhưng... - Không nhưng nhị gì, cô nhìn lại cô đi, xem mắt thâm quầng lên, đeo lens, có tô vài lớp phấn nữa trông cô cũng không khác gì con ve sầu đâu. Tôi về đây. - Ơ kìa... Tôi bỏ mặc cô bé ngồi lại đó. Dù sao nghĩ lại mình cũng làm được 1 việc tốt. Mình nhìn cô bé có 1 cái gì đó giống mình của ngày xưa. Vật vờ chẳng biết làm gì, mà thường thì những đứa có tiền rất ít bạn. Bạn thì toàn bạn chơi chứ ko phải 1 đứa bạn đúng nghĩa. Nghĩ cũng tội. Tối hôm đó đi làm về mệt, cũng tầm 10h rồi. Cô bé kia gọi điện thoại. - Này, đi quẩy không? Ít người chán quá – bên trong vọng ra tiếng nhạc Vừa mới nói lúc chiều xong mà cô bé này không thấm vào đầu được cái gì? - Ở đâu - Lên Taboo nhé, nhanh đi tôi đợi. Chẳng hiểu sao mình lại muốn kéo cô bé ra khỏi cái vũng lầy này. Lại xuống dưới lấy xe đi, đến nơi điện cho cô ta, cô ta chạy ra ngoài đón. Vào trong thì thấy hết 1 chái chivas 18 rồi, có cô ta với 3 đứa con gái, 1 thằng con trai nữa, người yêu của 1 đứa đi cùng hội. - Uống đi anh, bọn tôi mới quẩy thôi - Mới mà hết 1 chai rồi, gọi ra chai nữa đi Cô bé gọi bồi bàn đem ra thêm 1 chai nữa, cả hội uống hết nửa chai nữa. Tôi thì ko tham gia, chỉ đứng nhìn mấy đứa nhảy múa, vào chỗ này chỉ có đau đầu chứ vui vẻ gì. Thật ra thì nhìn cô bé tôi cũng có chút động lòng, nhìn chỉ thương vì những kiểu hành xác thế này, quay cuồng. Gần 1 giờ thì tan cuộc, cô bé cũng hơi xỉn rồi. Rút tiền ra trả thì cô bé cản lại, hết gần 4 triệu, Trang rút trong ví ra trả, bọn bạn kia tranh trả cô bé cũng 1 mực không. - Sao, giờ đi nữa không? - cô bé nói - Đi đâu, muộn rồi về đi - Sớm mà, tôi bảo bố mẹ đêm nay ko về rồi, karaoke tăng nữa đi - Đi Thế là đi với con bé cùng cái hội 4 đứa kia. Tôi thì như thằng vệ sĩ ấy, tính đã vốn ít nói, đi với cái hội này ko hợp. Nể con bé nên đi cùng chứ thích thú gì mấy cái khoản chơi bời này. Karaoke xong , uống hết 1 két bia khoảng 3 giờ thì cô bé lại rủ đi ăn đêm. - Đi ăn đêm đi, tôi đói rồi. Bọn mày về trước đi – cô bé nói với 4 đứa kia - 4 đứa kia đi về còn tôi với cô bé - Mà xe cô đâu? - Chưa lấy, vẫn để quán Nhắng – giọng trầm xuống - Cô đúng là, cái loại con gái gì vậy. Làm gì cả chiều ko lấy xe. - Anh lo làm quái gì, mất sao được, đi ăn đêm thôi, anh lai tôi đi Tôi lai Trang ngồi sau, cô bé cũng say say ôm chặt lấy tôi. Vào 1 quán ăn đêm trên phố cổ. Tôi gọi cơm gà và canh ngao ra cho Trang - Ăn đi, chắc cả ngày ko được hạt cơm nào vào bụng chứ gì – tôi nói - Sao biết, mà uống nhiều mệt quá - Uống nữa không – tôi hỏi - Uống, sợ quái gì? Tôi gọi thêm 1 chai vodka men nhỏ. Lần này thì cô bé say thật sự. - Anh này, anh đi với tôi không vui à – tay chỉ vào mặt tôi - Có vui, được đi chơi free ko mất tiền đương nhiên là vui rồi - Vui mà thế à, vui mà cứ lầm lầm lì lì không nói gì, như cái đuôi của người khác vậy - Tôi vốn dĩ vậy mà - Anh có người yêu chưa, đi chơi đêm người yêu ko gọi gì à - Hỏi làm gì. Nói 1 lúc nữa cô bé khua tay múa chân loạn xạ, ăn được mấy miếng cơm với uống được ngụm canh xong gục luôn. Lại say, mà tôi cũng chủ định cho cô bé này say luôn. Trả tiền xong dìu Trang lên xe. Tôi lai cô bé về nhà tôi. Lúc đó tôi cũng có chút động lòng nhưng không hề có ý định làm gì cô bé cả. Đưa về nhà nghỉ thì cũng tội, không ai trông, đưa về nhà giờ này thì không được. Tôi trải thảm cho cô bé nằm ngoài phòng khách, cũng như hôm qua cắt chanh với muối bỏ vào miệng. Xin lỗi vì ko cho cô bé vào phòng ngủ của tôi được. Mà cô bé cũng chẳng là cái gì với tôi cho nên để nằm ngoài là hợp lí, còn 2 phòng ngủ nữa nhưng tôi ko thích để cô bé vào. Tôi để cái chậu nhỏ bên cạnh rồi đi ngủ. Sáng sớm hôm say dậy thì cô bé vẫn còn nằm ngủ mê mệt không biết gì. Viết tờ giấy để lại trên bàn. - Dậy thì có đồ ăn trong tủ lạnh, ăn cái gì thì bỏ ra mà ăn Đi làm, khoá cửa nhốt cô bé trong nhà. Ngồi ở công ty mà cứ thấp thỏm sợ cô bé làm sao. Đến trưa tôi tranh thủ phi xe về, mở cửa ra thì cô bé vẫn còn đang nằm. - Dậy, dậy đi, Trang – dậy – tôi gọi cô bé - Bố để con nằm lúc nữa đi – ngái ngủ Bó tay "bố để con nằm lúc nữa". - Dậy đi, biết mấy giờ rồi không, trưa 12 giờ rồi còn ngủ à – tôi kéo chăn ra Cô bé mở mắt ra , mặt nhăn nhó vì ánh sáng chiếu vào, Trang giật mình - Hả, anh, sao anh ở đây, mà anh làm gì tôi thế - Làm gì, uống say không biết cái gì, phúc 70 đời nhà cô là tôi còn tốt chán đấy - Đây là nhà anh à - Chứ cô nghĩ nhà hàng xóm nhà cô à, dậy đánh răng rửa mặt đi. - Mà đêm qua anh có làm gì tôi ko thế - Có, tí vào nhà tắm mà kiểm tra, hỏi nhiều, đứng dậy đi để tôi gấp chăn Cô bé uể oải đứng dậy vào nhà tắm, tôi nói vọng vào - Rửa mặt cho kĩ, bỏ cái lens ở trên mắt ra đấy. Tôi tranh thủ đi rán cho cô ta mấy cái xúc xích với quả trứng, úp 2 bát mì, tiện thể tôi cũng ăn luôn. 15 phút sau Trang bước ra, trông bộ dạng khác hẳn với những lần tôi gặp cô bé, trên mặt có chút gì đó thoáng buồn nhưng thực ra nhìn mặt mộc thế này xinh hơn, trông không giả tạo như khi đánh phấn. - Ra đây ngồi ăn đi Trang lững thững bước lại ngồi xuống - Tôi ko nấu được cơm, cô ăn tạm mì tôm với uống sưã đi - Sao anh tốt với tôi vậy - Ăn đi hỏi nhiều, ăn xong tôi còn phải đi làm nữa. Mà có vẻ cô chưa mệt, thích thì tối nay đi chơi tiếp, quẩy tới bến trận nữa. Trang ngồi im, chẳng nói gì. - Tôi nghe cô nói cô năm cuối rồi, tập trung mà học cho xong đi, với lại hơn 20 tuổi đầu rồi, biết cái gì nên, cái gì không nên, nhất là con gái phải biết giữ cái giá cho bản thân mình. Ơ kìa, ăn đi - Vâng Cô bé cũng ngồi ăn đc vài miếng, uống đc cốc sữa. - Cô có về luôn ko, tiện thể tôi lai cô qua quán ăn lấy xe luôn - Thôi, để tôi bắt xe về nhà - Đi thì đi luôn còn thôi gì nữa, tiện thể tôi đi làm, chứ đợi cô qua quán ăn lấy xe chắc mấy hôm nữa, đi... Tôi lai Trang qua quán ăn rồi tạm biệt. Thế đấy, sau cái vụ đó tôi và Trang thân nhau hơn, cô bé cũng nghe lời tôi hơn, dần dần ko đi đánh bài, cũng ko đi bar nữa, vài tháng sau cô bé ra trường. Chú Quang có muốn tìm 1 người thư kí nên tôi giới thiệu Trang. Thực ra thì với điều kiện gia đình nhà Trang thì thừa cơ để xin việc, nhưng Trang vẫn muốn tự mình chứ ko nhờ đến bố mẹ. Tôi cũng lấy làm mừng. Sau này nhà Trang xây lại, Trang lại giới thiệu tôi để tôi thiết kế. Cũng kể từ đó công ty tôi cũng nhận được cơ số việc từ chú Tuân. Trở lại cuộc nói chuyện của tôi với 2 bác: - Nếu cháu thích Trang thì mau mau tính đi rồi về nói với bố mẹ. Ai chứ cháu thì bác đồng ý - Dạ, cháu... - Bác chỉ nói thế thôi, ngày xưa chẳng ai nói được nó, tính nó vốn ương bướng từ bé, nhưng hơn 1 năm trở lại đây thì nó thay đổi, cũng biết nghĩ đến bố mẹ, cũng ngoan hơn, bác mừng lắm.
|