Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi
|
|
Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi Gà Chiên Mắm
Nó- Mai Bảo Lam đã từng là một cô công chúa được mọi người trong gia đình yêu chiều, cưng hết mực. Một cô bé dịu dàng, nữ tính đúng nghĩa.
Nhưng rồi biến cố xảy ra, cả nhà nó gặp tai nạn trong một vụ đụng xe, ba mẹ vì che chở cho nó mà đã bỏ mạng. Kể từ giây phút ấy nó đã chính thức trở thành cô nhi năm 7 tuổi, cả trong mơ nó cũng không hề nghĩ chuyện sẽ như thế này. Nó được đưa tới cô nhi viện, trải qua bao lần bị bắt nạt, nó nhận thấy rằng yếu đuối, khóc lóc, dựa vào người khác không có tác dụng gì mà phải dựa vào chính mình, phải mạnh mẽ hơn. Nó bắt đầu đứng lên, không khóc lóc nữa mà dùng chính nắm đấm của mình để đánh bại những đứa trẻ khác. Một cô bé dịu dàng nữ tính ngày xưa giờ đã là thủ lĩnh của cả một băng nhóm khi tròn 17 tuổi.
Trong một lần đi đường, nó ngã xuống, đập đầu vào đá mà ngất đi vì...trượt vỏ chuối -_- ."CMN, có cần xui như thế này không, một đời anh minh của mình mà lại bại dưới một vỏ chuối ư?"-đó là suy nghĩ của nó trước khi mất đi ý thức. Hồn nó rời khỏi xác và nhập vào Hoàng Y Nhã- một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp nhưng xấu tính, bị bạn bè ghét bỏ, chỉ có gia đình là yêu thương cô. Một lần đổi hồn, cuộc sống cũng thay đổi. Nó sẽ phải đối mặt với chuyện này ra sao????
|
Chương 1: Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi!!!
Trắng, đó là màu sắc ập vào mắt khi nó tỉnh lại. trần nhà trắng, tường trắng, cửa sổ trắng, cả giường cũng trắng nốt. Cái quái gì thế này??? Ôm cái đầu đau nhức , nó cố nhớ ra mọi chuyện. "Đúng rồi, mình trượt vỏ chuối rồi ngất đi". Nhìn cả căn phòng, nó lẩm bẩm -Ái chà, đây chẳng phải là phòng bệnh hạng sang trong truyền thuyết sao? Một đêm nằm ở đây cũng bằng gần 3 tuần đi làm thêm của nó !. Bình thường đi đánh nhau mình đầy thương tích, bọn nó cùng lắm cũng chỉ nằm ở phòng bình thường thôi, chính vì thế mà nằm phòng hạng sang chính là trong truyền thuyết đó. Bọn đàn em của mình cũng tốt phếch chứ, chỉ là trượt vỏ chuối ngất đi thôi mà đã hi sinh cho đại ca thế này quả là anh em tốt. Chẳng biết mình nằm ở đây bao lâu rồi. Cứ nghĩ rằng sau khi mình ngất đi, bọn đàn em của mình mới đưa vào bệnh viện, lại còn phòng hạng sang, nó sung sướng bước xuống giường đi tìm điện thoại. Dù gì cũng phải báo cho bọn nó một tiếng nói mình tỉnh rồi, nhân tiện bày tỏ lòng cảm kích tới các anh em chí cốt của mình chứ!! Dáo dác một hồi, thấy rồi, ngay trên cái bàn. Chẹp, chỉ là một cái bàn trong phòng bệnh thôi mà có cần phải xa xỉ thế này không, nhìn qua là biết làm từ gỗ tốt, khắc họa tiết tỉ mỉ, sơn trắng tinh lại còn có gương. Đi tới phía trước, lấy điện thoại, một giây liếc qua cái gương trên bàn kia làm nó khựng lại. Khoan đã, chuyện gì thế này. Hình ảnh phản chiếu trong gương làm nó cứng ngắc trong 2 giây. Gương mặt trong gương kia không phải nó, mái tóc ngắn như con trai của nó cũng không dài thế này, mũi cao, mắt to, môi đỏ, ngay cả cái điện thoại trên tay nó cũng là Iphone 6 chứ không phải là cái 1280 cùi bắp của nó, cầm mà run tay. Nằm mơ rồi, chắc chắn là nằm mơ rồi, biết ngay là nằm trong phòng hạng sang, xài iphon6, biến thành mỹ nhân (dù trước kia nó cũng dễ thương nhưng không đẹp như thế này) cũng chỉ có trong mơ thôi. Dùng sức véo vào đùi mình một cái thật đau đến mức chảy cả nước mắt, Mẹ ơi đau quá!!! Không phải mơ rồi. Mình xuyên qua rồi, xuyên vào trong thân thể của người khác, chẳng phải là chuyện này chỉ ở trong tiểu thuyết mà con nhóc Bảo Hà hay đọc hay sao??? (Chú thích: Bảo Hà là một trong những đứa trẻ sống cùng cô nhi viện với nó và cũng là người bạn thân duy nhất của nó trước khi nó trở thành thủ lĩnh) -AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA......!!!!! Hét lên một tiếng.Nó ngã phịch xuống đất.Trời ơi, trượt võ chuối, xuyên qua rồi!! Nghe tiếng hét của nó, một y tá chạy vào, phía sau là một người phụ nữ trung niên khoảng 30 tuổi, tóc bối cao, mặc chiếc váy màu xanh lam, gương mặt tỏ vẻ lo lắng bước vội về phía nó - Y Nhã rốt cuộc con cũng tỉnh, cám ơn trời, cuối cùng cũng tĩnh, con biết dì và ba con đều lo lắng như thế nào không? Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nó, người phụ nữ lo lắng hỏi - Con thấy trong người thế nào rồi? Y tá làm ơn gọi bác sĩ cho tôi!! -Bà..Bà...Bà...là ai?? Tôi..tôi...là ai??? Sao tôi không nhớ gì hết ?? Mặc kệ trước tiên phải giả vờ nói là mất trí thôi. Không phải trong phim toàn như thế này à. -Con...con... nói gì thế? Nghe nó hỏi, người phụ nữ ngây ngẩn cả người. Đúng lúc bác sĩ chạy tới. - Bác sĩ, ông có chắc là nó chỉ uống thuốc quá liều không? Sao bây giờ trở thành như thế này? - Phu nhân, xin bà bình tĩnh, chúng tôi sẽ lập tức khám tổng thể cho tiểu thư ngay. Bác sĩ vội nói. Này này, uống thuốc quá liều là thế quái nào? Sau khi y tá và bác sĩ rời đi, nó được người phụ nữ đỡ đến giường. Nó nói -Này, kể cho tôi nghe đi. - Con muốn biết gì??Người phụ nữ nghi hoặc hỏi -Tất nhiên là lí do tôi vào viện, rồi bà là ai , tôi là ai nữa. Nó cần biết tất cả về cuộc sống trước mắt, về thân thể mà nó đang ở bên trong này.
|
Chương 2: Gia Đình Mới, Cuộc Sống Mới
Nó mở to mắt nằm xuống, nhìn trân trân lên trần nhà, suy nghĩ về những điều mà người phụ nữ khi nãy nói. Cô gái này tên là Hoàng Y Nhã, là tiểu thư của một tập đoàn đá quý lớn nhất nhì trong nước, bằng tuổi nó, đang sống cùng với ba và người vợ thứ 2 của ông cũng chính là người phụ nữ nó vừa trò chuyện xong, cô còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ. Được rồi, chung quy là nó đang ở trong thân thể của một cô tiểu thư nhà giàu, điều này cũng được thôi. Nhưng làm cho nó khó chịu chính là lí do mà nó có cơ hội được nằm trong cái phòng bệnh hạng sang này. Chả là cô tiểu thư này thích một thằng nhãi tên Hạo gì gì đó, vì thế mới đi gây sự với cô bạn gái thanh mai trúc mã gì gì đó của hắn. Cái gì mà quyết đấu sinh tử, người thua phải uống hết một lọ thuốc ngủ. Cô bạn kia cũng không phải tay vừa, trước mặt mọi người thì tỏ vẻ thánh thiện, sau lưng lại chơi xấu không ai bằng. Thế là cô tiểu thư này thua, phải làm theo thỏa thuận. Nốc cả lọ thuốc ngủ xong chả biết là hồn cô tiểu thư này có thăng thiên không hay là bay đến đâu rồi, sau đó là nó trượt vỏ chuối rồi vô tình nhập vào thân thể này. Hoàng Y Nhã, cô đúng là ngu hết thuốc chữa, vì một thằng con trai mà đánh cược cả mạng sống của mình, không chịu được nó mắng thầm. Nhớ tới ngay thời khắc ba mẹ đã bỏ mạng vì muốn mình sống tiếp, nó đã từng thề rằng sẽ sống cho thật tốt, sống cho cả phần của ba mẹ nó nữa, nếu như không có vỏ chuối chết tiệt kia. Vậy mà lại dám uống cả lọ thuốc ngủ vì một thằng con trai, dù thân thể này không phải là của nó nhưng mà.. thật là tức điên người. Thở hắt ra một hơi, không ngờ có ngày Mai Bảo Lam này lại dính vào chuyện rắc rối thế này. Sau khi tiêu hóa hết mọi chuyện, nó mệt mỏi nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ. ______________________________________________ 2 ngày sau, Tại biệt thự nhà họ Hoàng. Bước xuống xe, ngẩng đầu cho đến khi mỏi cổ để nhìn tầng trên cùng của căn biệt thự, nó như nhận ra một điều gì đó nằm ngoài tưởng tượng mà há hốc mồm "Trời ơi! Cái này không phải giàu thông thường mà là quá giàu rồi" Căn biệt thự trước kia nó ở cùng ba mẹ cũng không phải thuộc loại nhỏ nhưng...nhưng mà căn này cũng to quá mức bình thường đi! Cỏ được trồng bao phủ hết cả khoản sân, hoa thì phong phú nhiều loại trồng thành khóm to nhỏ xung quanh, ôi trời chỉ là cái hồ cá thôi mà có cần phải rộng bằng 2,3 cái phòng ngủ ở cô nhi viện gộp lại không, ngay đến cả cánh cổng trước mắt này của nó cũng được mạ vàng cũng nên. Thật là làm cho người ta cảm thấy áp lực. Nhớ lúc trước khi nó xem một gameshow truyền hình trên TV có tên là Câu hỏi bất ngờ. Cái chương trình này đơn giản là đặt những câu hỏi hóc búa cho người chơi trả lời, có lần MC hỏi một cô gái -Nếu như cô tỉnh lại bỗng thấy mình biến thành một người khác, là tiểu thư của một gia đình cực giàu thì cô sẽ cảm thấy như thế nào? -Khi đó chắc chắn tôi sẽ rất hoảng sợ. Lúc nghe được câu trả lời của cô ấy, nó đã cười nhạo một phen. Bây giờ nó mới hiểu tại sao lại "sợ". Giàu đến phát "sợ" aaaaaaaaa (hiểu sai nghĩa rồi chị ơi -_-) Hít vào thở ra không dưới 10 lần, ưỡng thẳng lưng, cố nhớ lại dáng đi của mấy vị tiểu thư quyền quý trong TV. Sao nhỉ?Chắc là cũng hơi giống người mẫu đi thì phải. Đúng rồi! Lắc hông, ngưỡng cao đầu, vừa đi vừa tạo dáng. Sau khi hình dung ra được cái gọi là "dáng đi tiểu thư",nó sải bước đi về phía cánh cửa chính trước mắt kia. Không đi không biết, đi rồi mới biết, thì ra người mẫu cũng không phải nghề dễ dàng, kiếm tiền từ mấy bước đi cũng đâu có dễ. Haizzzz Ngoài cổng. Vệ sĩ A: -Tiểu thư thật tội nghiệp, chỉ vừa mới xuất viện thôi mà chân lại bị thương nữa rồi, đi xiên xiên vẹo vẹo thế kia... Vệ sĩ B: -Sai rồi sai rồi, là hông bị thương mới đúng. Nhìn kìa, thấy không, tiểu thư vừa đi vừa phải đánh hông sang một bên khổ sở như thế để làm gì? Tất nhiên là tránh đụng tới vết thương quá nhiều. Đúng là càng nhìn càng thấy tội nghiệp, vừa mới lành chỗ này lại bị thương chỗ khác. Chắc lão gia lo lắng lắm đây. Cả hai người bất giác lại nhớ tới con của mình rồi thở dài một hơi. Nếu nó nghe được đoạn đối thoại trên,biết tác dụng phụ của "dáng đi tiểu thư" đối với 2 người sau lưng thì không biết là nên khóc hay nên cười đây?
|
Chương 3: Gia Đình Mới, Cuộc Sống Mới (2)
Vất vả đi từng bước, rốt cuộc cũng tới cánh cửa chính kia. Nó thở phào nhẹ nhõm. Chống tay lên tường đứng thở dốc một hồi, nó tự nhủ -Từ nay xin kiếu, có đánh chết cũng không đi kiểu này nữa, vừa tốn sức vừa đau hông!!! Mặc kệ có là tiểu thư quyên quý hay không, không đi kiểu này nữa, nhất quyết không đi nữa!!! Bước vào căn biệt như lâu đài kia, người nó nhìn thấy đầu tiên chính là người phụ nữ đã gặp ở bệnh viện. Bà nở một nụ cười chào đón nó -Y Nhã, con về rôi sao? Thấy trong người thế nào rồi? Vào nhà đi, ba con đang đợi bên trong đó. -A..ha...ha. Con đi ngay đây! Nó cười một cách miễn cưỡng. Gặp chủ gia đình đó nha! Chủ tịch công ty đá quý lớn nhất nhì trong nước đó nha! Thật là lo lắng. Được rồi, mình là ai chứ, Mai Bảo Lam thủ lĩnh cả một băng nhóm, không sợ trời không sợ đất mà bây giờ lại lo lắng về chuyện cỏn con này ư? Đứng thẳng lưng, tư thế hiên ngang, sửa sang lại vạt áo,nó bước vào phòng khách. Mái tóc đã điểm vài sợi bạc, trên gương mặt chữ điền nghiêm nghị là đôi mắt tinh anh như nhìn thấu mọi thứ. Ồ, chắc đây là ba cùa Hoàng Y Nhã -Con chào ba! Con đã về! Nó lên tiếng rồi lễ phép cuối đầu. -Ừ! Người đàn ông mắt vẫn không rời khỏi tờ báo trên tay trả lời. Ừ? Ừ? Ừ? Nhiêu đó thôi sao? -Nếu đã về rồi thì đi nghỉ đi, mai đến trường, không thể để việc học hành trễ nãi được -Vâng! Con biết rồi! Con chào ba. Sao nghe trong lời nói của ông ấy có vẻ tức giận nhỉ? Chả hiểu nổi!!! Vừa nghĩ nó vừa đi ra khỏi phòng khách. Nhìn bóng nó khuất sau cánh cửa, Hoàng Ngụy-người đàn ông trên ghế thở dài, đặt tờ báo trên tay xuống. Nó là đứa con ông yêu thương nhất, vì thấy có lỗi khi để nó lớn lên mà không có mẹ, ông càng yêu thương nó nhiều hơn, việc gì nó làm ông cũng đều mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, cưng chiều nó hết mực. Nhưng lần này nó dám uống thuốc ngủ quá liều, đặt cược cả mạng sống của mình, điều này khiến ông rất tức giận nhưng hơn hết là ông cảm thấy rất đau lòng. Cha mẹ nào mà thấy con cái mình nằm trong bệnh viện, mặt trắng bệch không còn giọt máu nào như thế mà không như dứt từng khúc ruột chứ. Dù đau lòng ông cũng chỉ biết làm mặt lạnh trước mặt nó, hy vọng sau lần này nó sẽ nhìn ra được cái sai ở đâu. __________________________________________________________________ Sáng hôm sau. Mở to đôi mắt gấu trúc, nó mệt mỏi đi tới phòng vệ sinh, cả đêm qua nó không tài nào ngủ được, có ai gặp chuyện này mà ngủ ngon được chứ? Làm VSCN, thay đồng phục học sinh xong, đứng trước gương ngắm nhìn hình ảnh người trong gương kia, mái tóc dài mượt ngang lưng được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng mang cảm giác khỏe khoắn, chiếc áo sơ mi cụt tay màu trắng với những đường họa tiết màu đỏ đen, bên ngực trái là hình chiếc vương miệng biểu tượng cho trường quý tộc cùng với chiếc váy carô đỏ đen làm cho nó càng xinh hơn. Đôi mày thanh tú, chiếc mũi cao, mắt to tròn, môi đỏ mọng, càng nhìn càng thấy hài lòng. Ngửa mặt lên trời nó bất giác cười to - Hahahaha, biến thành mỹ nhân cũng không tệ, hahaha!! ~(‾▿‾~ ) Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa cắt đứt dòng YY của nó. -Y Nhã, xuống dưới lầu ăn sáng thôi con, dì chuẩn bị xong rồi! -Vâng! Bước vội xuống phòng ăn, nhìn những món ăn trên bàn kia, nó cảm khái " Rốt cuộc cũng không làm bạn với mì tôm hằng ngày rồi ". Thật tốt aaaa. -Mọi người đâu hết rồi ạ? Cố đưa tầm mắt ra khỏi mặt bàn, nó hỏi Hà Phương-người mà nó gọi là dì, cũng là người mẹ thứ 2 trên danh nghĩa của nó này. -À ba con đến công ty trước rồi, còn Phong thì đi với bạn nó đến trường trước rồi. Thôi con ăn đi không lại đi trễ đấy! Phong? Ai nhỉ? À À Hoàng Quốc Phong, là em trai, em trai. Nói mới nhớ, từ hôm qua về nhà mình chưa thấy mặt cậu em trai này một lần nào, sáng thì lại đi với bạn đến trường trước, không phải là cố tránh mặt mình đó chứ. Nó nghĩ Quét sạch bữa sáng trên bàn chưa tới 5 phút, nó thỏa mãn ợ một cái, dựng ngón cái về phía Hà Phương -Dì nấu ăn là số một! Hà Phương sửng sốt một chút, trong mắt tràn ngập vui mừng -Nếu con thích thì dì ngày nào cũng sẽ nấu cho con ăn. Trước đây Y Nhã không sẽ không như thế này, con bé luôn cho bà là kẻ làm tan vỡ hạnh phúc của gia đình nó, nó đối với bà chưa bao giờ nói quá 2 câu, lạnh nhạt như đối với người xa lạ vậy. Bà cũng hiểu và yêu thương nó nhiều hơn, chỉ mong con bé sẽ hiểu. Vậy mà bây giờ con bé như thay đổi, nó không còn lạnh nhạt với bà nữa, bà thầm vui mừng trong lòng. -Vậy con đi học đây, chào dì!! Nó đứng dậy, mang cái balô trên lưng, bỏ lại một câu rồi chạy nhanh ra cửa.
|
Chương 4: Tới Trường
-Rẽ trái 100m, đi thẳng 300m rồi quẹo phải. Rẽ trái 100m, đi thẳng 300m rồi quẹo phải. Cô gái mặc bộ đồng phục trường N.W nổi tiếng cả nước chỉ dành cho con cái của các bậc đại gia đang đạp xe đạp vừa lẩm nhẩm gì đó trong miệng quả thật khiến nhiều người chú ý. Chắc chắn là gây chú ý rồi, tại sao ư? Là học sinh trường N.W đó, thấy học sinh trường này đi moto đã hiếm, xe máy thì lại không nói làm gì, nhưng mà đạp xe đạp thế này thì quả là hiếm của hiếm. Đúng vậy, hàng hiếm của hiếm trong mắt mọi người giờ phút này đang lẩm bẩm định vị đường đến trường chính là nó. Chắc mọi người đang thắc mắc vì sao không phải là BMW hay Audi mà là một chiếc xe đạp thì phải kể đến trước kia. Sau khi tai nạn của gia đình xảy ra không lâu, nó mắc chứng sợ ngồi trong xe hơi, sau này cũng giảm bớt nhưng đồng thời lại mắc chứng say xe. Chính vì thế mà nó đòi đi xe máy nhưng trong nhà xe hơi thì xếp hàng dài mà xe máy thì có tìm một cái bánh xe cũng không có. Đúng lúc này, cô giúp việc mới vừa tới cùng với một chiếc xe đạp mini. Liếc nhìn kim đồng hồ đã điểm 8h15 trên tay, nó cuống quít nhanh chóng mượn chiếc xe rồi đạp đi luôn mà quên một việc quan trọng chính là...hỏi đường. Kết quả sau hơn 10 phút vừa xem bản đồ, vừa lẩm bẩm đường đi, sau bao nhiêu lần đi nhầm đường nó đã tới nơi cần đến. Quả là gian nan. Ôi!! May quá vừa kịp. Ể, có cái gì mà đông người tụ tập ở ngay cổng thế nhỉ?? Có ai tới à??? ____________________________________________________ Ngay cổng trường. Ba siêu xe lần lượt dừng song song với nhau. Không hẹn mà cùng mở cửa, những con người được hâm mộ nhất trường bước ra. Lăng Hạo Thiên-Con trai nhà tài phiệt nắm giữ 1/3 bất động sản thế giới Nguyễn Vũ Trúc- Đại tiểu thư của tập đoàn thời trang cao cấp thế giới, cũng là bạn thanh mai trúc mã với Lăng Hạo Thiên Dương Thế Tĩnh- Đại thiếu gia tập đoàn công nghệ điện tử INT có tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới Dương Hoàng Yến-em gái Dương Thế Tĩnh Cuối cùng là Hoàng Quốc Phong - Con trai tập đoàn đá quý cao cấp thế giới-Hoàng Ngụy Nhóm nữ sinh cùng nam sinh si ngốc nhìn năm người từ xe bước ra. Họ không chỉ nhờ gia thế quyền quý mà trở thành người được hâm mộ nhất trường mà còn nhờ vào tài năng cũng như trí tuệ và trên hết là vẻ đẹp như thần thánh của 5 con người ấy. Cổng trường ồn ào một mảng, người đông đứng chắn cả lối vào. Bỗng Kính koong... Kính koong... Tiếng chuông xe đạp cùng với một câu nói vang lên -Làm ơn tránh đường!! Im lặng Cổng trường trước đây 2 giây vẫn còn ồn ào mà giờ thì không một tiếng động. Ngay đến cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Mọi người trố mắt nhìn cô gái đang thong thả đi xe đạp vào khu đỗ xe cho học sinh, thong thả dựng xe, rồi thong thả đi vào trường. -Này, bây giờ đi xe đạp đang là mốt à? Một nữ sinh bất giác dùng cùi chỏ đẩy đẩy người bên cạnh hỏi. -Đó không phải là Hoàng Y Nhã sao? Một giọng nam sinh "vút cao" -Cái gì? Con nhỏ khó ưa đó không phải đang nằm viện sao? Lại còn đi xe đạp đến trường? Đầu nó bị chạm mạch rồi!!! Đám đông bắt đầu xôn xao, bàn tán. Lăng Hạo Thiên nhíu mày, ánh mắt rất nhanh vụt qua tia sáng khó hiểu nhưng rồi cũng tắt rất nhanh Nguyễn Vũ Trúc tay nắm thành quyền, ánh mắt sắt lẹm , uống cả lọ thuốc ngủ mà tỉnh lại sớm thế này thật quá dễ dàng cho nó. Dương Thế Tĩnh trên mặt đầy hứng thú. Dương Hoàng Yến bật thốt -Ồ! ra đó là xe đạp mini à ?? Hoàng Quốc Phong : không quan tâm.
|