Mãi Bên Anh
|
|
Tên truyện: Mãi Bên Anh
Tác giả: Huhunin
Thể loại: truyện teen, học đường, hiện đại
Rating: Mọi lứa tuổi
Cảnh cáo về nội dung truyện: Không
Một cô gái tầm thường, không có gì nổi bật, vì chăm chỉ mà đã may mắn vào được trường phổ thông Lam Nguyệt, một trong năm trường nổi tiếng cả đất nước. Cứ nghĩ mình sẽ có một cuộc sống cấp 3 bình thường, nhưng sóng gió cứ liên tục xảy ra. Tính tình ban đầu cũng nhút nhát nên cô thường tự ví mình như một chiếc lá vàng, gió thổi đâu thì đi đó, sẽ mãi không thể quyết định được việc gì.
Tuy nhiên, cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi khi cô gặp được hai chàng hoàng tử định mệnh của cuộc đời. Một người thì lạnh lùng hơn núi băng, còn một người thì bạo lực, tính sai bảo rất cao. Bị cuốn vào dòng chảy của định mệnh, đối mặt với bao nhiêu rắc rối, cô phải làm sao?
Hãy đón đọc câu chuyện tình tay ba này!!
|
Chương 1.1: Màn mở đầu
Một chiếc lá vàng liệu có thể bay ngược hướng gió? Một chiếc lá vàng liệu có thể không bao giờ rụng? Và một chiếc lá vàng liệu có thể hóa xanh trở lại?
Tôi là Lưu Thiên Ân, một cô gái bình thường tới mức tầm thường. Tôi có bố là người Việt Nam, mẹ là người Trung Quốc. Chính vì thế, tôi có một cái tên Trung Quốc lấy theo họ mẹ là Diệp Trúc Y. Tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam. Ở độ tuổi 5 nhưng tôi đã có thể nói thông thạo hai thứ tiếng Việt, Trung. Nhưng khi đó, bố mẹ tôi li dị. Tôi theo mẹ về Trung Quốc sinh sống. Nhưng chưa được bao lâu, mẹ tôi mất vì tai nạn giao thông. Tôi được gửi sang cho nhà dì tôi, Diệp Bích Khuê cùng chồng là Tô Nam Phong. Vợ chồng dì không có con nên coi tôi như con đẻ. Và từ đó trở đi tôi chưa về Việt Nam một lần nào.
Thời gian trôi dần đi, tôi lúc này đã tròn 15 tuổi, đỗ vào trường cấp 3 Lam Nguyệt, một trong năm trường nổi tiếng toàn Trung Quốc. Thực ra thì đỗ được vào cũng chỉ là may mắn, một phần cũng do tôi thức trắng đêm để học bài. Còn lại cũng không rõ tại sao tôi bỗng dưng cao siêu như vậy. Haiz, hi vọng cuộc sống cấp 3 của tôi sẽ yên bình.
Tôi mặc bộ đồng phục trường áo sơ mi váy kẻ đỏ cũng chiếc cà vạt cùng màu với váy, cộng thêm quả kính to dày cộp của tôi, mái tóc xoăn xoăn được buộc theo kiểu đuôi ngựa, cái mái bằng nó cứ không theo nếp, tôi nhìn vào gương để xem thế nào.
Phù, mặt mình sao lắm mụn thế kia? Mắt thì thâm quầng như con gấu trúc, cái môi thì dày hơn bình thường, cái mũi không được thanh cao cho lắm, mái tóc vì xoăn mà rồi tung lên. Trông tôi đúng kiểu đậm chất xấu xí. Tôi tự hỏi khi nào mình mới xinh lên được. Đặc biệt là đôi môi dày này, làm tôi tự ti chết đi được.
"A, Trúc Y, con dậy rồi à?"Dì Khuê mỉm cười chào đón tôi. Chúng tôi sống với nhau cũng đã lâu, tình cảm của chú và dì tuy dành cho tôi cũng rất lớn.
"Con chào chú, con chào dì!"Tôi khoác cái ba lô trống không đằng sau lưng.
"Mau ngồi xuống ăn đi."Chú Phong mỉm cười.
Bỏ cặp sách xuống ghế bên cạnh, tôi ngồi xuống bàn ăn.
Chú tôi là một nhân viên văn phòng nhỏ, dì tôi là một nội trợ. Cuộc sống chúng tôi đều dựa vào chú Phong nên nhà chúng tôi không phải giàu. Nhìn căn hộ bé xíu 40m2 3 tầng đã đủ biết nhà tôi nghèo rồi. Căn nhà có mỗi một nhà vệ sinh, nhiều lúc chúng tôi cãi nhau chỉ vì muốn chiếm được nhà vệ sinh. Nói chung nhà tôi khá là rắc rối.
Nhắc tới trường phổ thông Lam Nguyệt đặc biệt hơn nhiều trường khác là có xe đưa đón. Vì nhà tôi xa trường vài cây số nên tôi không thể đi bộ, xe đạp thì tôi không biết đi, tính tình nhút nhát sợ người nên không dám đi xe buýt công cộng hay tàu điện. Cho nên nhà tôi dốc cạn tiền để đóng tiền học cho tôi và mua đồng phục. Vì không còn tiền để đóng tiền xe nên tôi sẽ phải đi tàu điện hoặc xe buýt.
Nhà nghèo thật khổ, cái gì cũng thiếu. Nhưng tôi nghe nói, trường này 90% đều là dân quý tộc, giàu có. Mặc dù học phí cũng khôg phải đắt nhưng con nhà giàu đổ vào đây học như điên. Có lẽ tôi vào thì sẽ bị coi là 'kẻ nghèo' mất.
Buổi đầu tiên, dì Khuê đưa tôi đến trường bằng xe buýt. Hứa hẹn ngày mai sẽ đưa tôi đi bằng tàu điện. Và những ngày sau đó tôi sẽ phải tự đi.
Xong xuôi mọi thứ, tôi và dì cùng ngồi lên chiếc xe buýt công cộng 'vắng vẻ'. Đúng, vừa sáng sớm ra mà đã đông hơn đàn kiến. Người người chen chen chúc chúc để đứng, để ngồi. Tôi thì vừa lên xe một cái thì đã lảo đảo suýt ngã, may mà có dì Khuê đỡ.
"Cứ đứng một góc, nhưng không được xuống cuối ngồi."Dì dặn.
"Tại sao ạ?"Tôi ngây ra hỏi.
"Nếu mà có quấy rối tình dục thì nếu con đứng ở trên hay ở giữa, người đằng sau nhìn thấy sẽ phát hiện ra và giúp con."Dì trả lời.
"À vâng."Tôi gật gù.
Cả chiếc xe mặc dù đông người nhưng vẫn rất yên tĩnh một cách lạ lùng. Nhưng rồi sự yên tĩnh đã bị phá vỡ vì tiếng gào ở bên ngoài khi ông bác tài mở cửa xe buýt.
"Thiếu gia, cậu không được đi xe buýt."Một giọng nói nài nỉ vang lên.
"Cái gì mà không thể? Bổn thiếu gia đây đã quyết thì đừng hòng cấm."Một giọng nói đầy hăm dọa khác cũng vang lên sau đó.
"Thiếu gia, không được lên."Cái giọng nài nỉ kia nói lớn hơn bằng giọng quyết tâm.
"Bỏ tôi ra bỏ tôi ra."Cái giọng còn lại thì gào lớn như muốn xé tan mọi thứ.
Vậy là họ mãi chẳng lên xe. Ông bác tài vì mất kiên nhẫn nên đã đóng cửa lái xe đi, bỏ lại hai con người xưng hô lạ lùng đó.
"Ah ah, xe... xe đi rồi."Cái giọng gào to kia nhỏ dần.
Vì tôi không đứng gần cửa sổ, cố nhìn ra ngoài để xem mặt hai người kia nhưng không được. Xã hội này đúng là lắm thể loại người mà. Không hiểu họ là những người như thế nào nhỉ?
Mà thôi, mình cũng đâu có quen người ta, nghĩ đến làm gì.
|
Chương 1.2: Vừa đi học đã gặp rắc rối
Tôi chia tay dì Khuê ở bến xe gần trường. Tôi đi trên con vỉa hè rộng chiều ngang với hàng cây xanh trải dài tăm tắp. Cơn gió nhẹ thoang thoảng qua mặt tôi làm tôi thấy mát một cách kì lạ.
Học sinh đi xung quanh tôi thì rõ ít, tôi chỉ thấy toàn các siêu xe đi vọt qua mà thôi. Có đoạn tôi nhìn thấy cái Audi bóng loáng, tôi đứng ngẩn tò te nhìn nó chạy chậm lại.
Không biết bao giờ tôi mới ngồi được lên nó nhỉ? Tôi tự hỏi bản thân.
Rồi tôi chạy nhanh lên về phía trước. Cái cổng trường dần dần hiện ra trước mắt tôi. Trường Lam Nguyệt có cả một khuôn viên rộng dành cho xe ô tô đỗ lại. Các tiểu thư đài cát, quý công tử lần lượt xuống xe. Họ dần tụm ba tụm năm lại rồi cùng đi vào trường. Giờ tôi mới nhận ra rằng xung quanh đây ngoài tôi ra, chỉ có 2 bạn đi bộ phía trước tôi là không đi xe. Có nghĩa là tổng cộng bây giờ chỉ có ba chúng tôi không đi siêu xe sao?
Hức, tôi thấy mình cứ như vật thể lạ, thật đó.
"Anh Vũ kìa!"
"Hả? Anh ấy đâu?"
Một vài giọng nữ sinh vang lên đằng sau tôi. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một đàn nữ sinh kể cả nam sinh từ phía trước chạy lại phía đằng sau tôi, làm tôi quay như chong chóng mấy vòng liền. Ngay sau đó thì lảo đảo như người say rượu, suýt thì ngã lăn quay ra đất.
Trời ạ, không ai nhìn thấy có người đang đứng đây sao? Tôi đau đớn xoa vào hai cánh tay đang đỏ lử vì bị va đập.
"Anh ấy phong độ quá!"
"Huhu, tớ thích anh ấy suốt từ hồi bậc trung học cơ sở, thế mà vẫn chưa có cơ hội bày tỏ."
Bậc trung học cơ sở? Thế hóa ra trường Lam Nguyệt có cả cấp 2 à? Tôi ngạc nhiên khi nghe cô nữ sinh đó nói vậy.
"Xin lỗi!"Một giọng nói nghe vẻ rất đỏng đảnh vang lên từ sau lưng tôi.
"Dạ?"Không hiểu sao tôi lại lễ phép, quay đằng sau hỏi người ta.
Khi quay lại thì tôi nhìn thấy nhóm năm nữ sinh cao ráo sở hữu khuôn mặt vô cùng là xinh đẹp. Họ khoác trên mình bộ đồng phục trường Lam Nguyệt tôn thêm cái dáng chuẩn của họ. Có lẽ cô gái đứng ở giữa là xinh đẹp nhất. Mái tóc màu nâu nhạt của nàng có chút gợn sóng, đôi mắt ánh lên sự chờ đợi.
"Cô đang chắn đường chúng tôi đấy."Cô gái đứng bên phải cô gái xinh đẹp đó khó chịu lên tiếng. Hình như cô ta cũng là người gọi tôi vừa nãy à nha.
"Ah ah, xin... xin lỗi."Tôi lắp bắp vì xấu hổ, đứng tránh sang một bên. Mặc dù tôi cũng rất ấm ức nhưng trông họ giống như mấy vị tiểu thư cao ngạo, tôi nghĩ tốt nhất là không nên gây sự.
"Hừ, người đâu mà trông nhếch nhác."Cô gái đó còn lẩm bẩm một câu rõ to rồi bước đi.
Hic, số tôi xui xẻo, ngày đầu đi học đã bị chê rồi. Biết làm sao đây?
Nhưng tôi nhanh chóng gạt suy nghĩ đó sang một bên, tiến đến hai hàng học sinh dài xếp đều hai bên đường, dường như muốn mở lối cho ai đó đi, miệng liên tục kêu Vũ Vũ này nọ. Đó là ai nhỉ?
Tò mò, tôi tiến lại gần đám đông, kiếng chân ngẩng cổ làm đủ mọi thứ mà không giúp ích gì. Trời, sao trường này nam nữ đều cao chót vót vậy. Hồi học cấp 2, tôi còn được gọi là cao à. Thế mà bây giờ cái chiều cao 1m65 nó cũng không giúp được gì cho tôi.
Mãi không nhìn được, tôi đánh liều định chen vào nhưng ngay lập tức bị ủn ra.
Cái thể loại xã hội gì thế này? Phân biệt đối xử hả mẹ?
Thất vọng, chán nản, tôi nhanh chóng chạy vào trong trường, tìm một cái nhà vệ sinh gần nhất để giải tỏa tâm trạng nặng nề.
.....................
Lúc mà đi vào nhà vệ sinh, tôi choáng không thể choáng vì cái nhà vệ sinh thiết kế rất sang trọng, đẹp và to hơn cả cái phòng ngủ bé tẹo mà xấu xí của tôi. Nhà vệ sinh như tỏa ra ánh sáng hào quang, làm tôi phải che mắt lại. Ối ối, chói quá!
"Có ai không... có ai không?"Một giọng nữ uyển chuyển nhỏ nhẹ vang lên.
Cái gì vừa nói vậy? Chẳng lẽ là ma sao? Ma... ma ư? Trời, ma quỷ là cái thứ con sợ nhất trần đời này.
Có nê hỏi lại không nhỉ?
"Ai... ai vậy?"Tôi run run hỏi lại.
"Có người à? Tốt quá rồi tốt quá rồi!"Giọng nữ đó thở phào như trút được gánh nặng. "Cho tôi hỏi cô một điều được không?"
"Vâng."Như bị quỷ nhập, tôi khẽ gật đầu.
"Bỗng dưng hôm nay tôi bất ngờ đến tháng, liệu cô có cái thứ có cánh không?"Giọng nữ đó trở nên e dè.
"Ý cô là băng vệ sinh? Xin lỗi, tôi thành thật không có."Tôi nói bằng giọng hối lỗi. Thật tình thì tôi vừa mới hết cách đây ba ngày nên tôi không có mang à.
"Vậy phiền cô chạy ra phòng y tế lấy hộ tôi một cái được không?"Giọng nữ đó lại lên tiếng một cách vội vàng.
"Ừm... sao cậu không đặt tạm cái giấy vệ sinh vào?"Tôi hỏi.
"Bẩn chết đi được ý."Giọng nữ đó gắt lên. "Làm ơn giúp tôi đi."
"Vậy... vậy phòng y tế ở đâu?"Tôi đành buông xuôi, chấp nhận yêu cầu của cô gái đó.
...................
Khi trở về từ phòng y tế, tôi rút cái bvs ra khỏi túi, hỏi nhỏ. "Bạn... bạn gì ơi?"
"Cô về rồi à?"Giọng nữ đầy phấn khởi. "Mau, mau truyền từ dưới, buồng thứ hai."
Tôi đáp lại bằng câu ừ rồi nhanh chóng đưa cho cô bạn nữ đó cái bvs.
"Cảm ơn cô nhiều nha. Cô tên gì vậy?"Giọng nữ vui vẻ cất lên sau khi nhận cái bvs.
"Thôi... thôi không cần... biết đâu."Tôi ngắc ngứ, mãi mới nói được một câu.
"Tôi là Mạc Đình Đình."Giọng nữ đó hình như biết tôi khó xử, liền nói tên mình trước.
"Diệp... Diệp Trúc Y."Tôi lí nhí trả lời. "Giờ tôi phải đi... sắp... sắp khai giảng."
"Ừ cô đi đi."Giọng nữ đó trở nên trầm hơn.
Tôi vội chạy ra khỏi phòng vệ sinh, hi vọng trên đường không gặp thêm rắc rối nào.
|
Chương 1.3: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Lễ khai giảng kết thúc cũng là lúc tôi trở về lớp. Các bạn học học cùng lớp tôi thì cười đùa vui vẻ, riêng tôi cô đơn một mình, không nói gì cả. Chắc hẳn bọn họ đã quen nhau từ trước. Tôi đi vào trong lớp, chọn bàn đầu ở dãy trong cùng để ngồi. Tuy mẹ tôi dặn là ngồi ra giữa để nhìn rõ bảng hơn nhưng tôi không thích ngồi giữa cho lắm. Cứ như là nằm giữa trung tâm của mọi sự chú ý vậy.
Trên bàn có sẵn sách giáo khoa cho cả năm học. Tôi cất nó vào trong ngăn bàn. "Phù!"Tôi đặt cái ba lô sang bên trái bàn học, khẽ thở mạnh một cái.
"Thế là tên Trần Hạo Nam đó quyết không cho tôi lên xe, làm tôi lỡ chuyến xe buýt...."Một giọng nói quen quen vang lên bên phải tôi. Tôi bất giác nhìn ra. Một tên cao kều đi người không vào trong lớp, cũng hai ba cậu bạn khác nữa. Tên cao kều đó vừa đi vừa nói, mặt chứa đầy tức giận. "Sau đó tôi đấm nhau với hắn. Hắn tư dưng nổi máu hổ báo, quẹt một phát ở chân làm cho tôi ngã."
Mà khoan, mặt tên này trông quen quen à nha, ngay cả giọng nói cũng vậy.
Á á, chẳng lẽ chính là cái tên tôi gặp lúc trước?
Rồi ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt tôi. "Cô!"Tôi chưa kịp nói gì thì cái tên cao kều đó đã gào ầm cả lớp lên, chỉ thẳng vào mặt tôi.
Haiz, để tôi giải thích tôi đã gặp hắn dư thế lào.
.................
Lúc đó, tôi đáp ứng yêu cầu của cô bạn Mac Đình Đình, đi lấy cái bvs ở phòng y tế. Tôi vừa mở cửa phòng y tế một cái, một tiếng loảng xoảng vang lên.
"Đâu rồi? Sao không mở được?"Đập vào mắt tôi chính là một thằng con trai cao kều, đầu tóc rối bờ. Cái quần thì bị rách ở phần đầu gối, chảy máu khá nhiều. Hình như hắn ta không biết đau là gì hay sao mà cứ nhảy tưng tưng, đồ đạc trong phòng rơi tung tóe, hắn đang cố kéo cánh tủ đã khóa ra. Hắn không biết nó đang khóa hay sao?
Rồi cuối cùng hắn cũng nhận ra tôi đang đứng đó. Hắn vội bỏ hai tay ra, chỉnh lại đầu tóc rồi vênh váo nói với tôi. "Con nhỏ kia, sao lại vào đây?"
Ức, hắn đang hỏi tôi à? Tôi giật bắn mình.
"Tôi... tôi vào lấy vài thứ!"Tôi lắp bắp, chỉ vào cái tủ đựng đồ kia.
"Cô mau đi gọi bà chị y tế đi. Tôi chảy máu mà chả ma nào ở đây."Hắn ta chỉ vào đầu gối đang chảy máu của mình.
"Anh... anh không biết tự sơ cứu?"Tôi lí nhí hỏi.
"Cô dám chê tôi ư? Muốn ăn đấm hả?"Hắn giơ nắm đấm ra đe dọa.
"Không..."Tôi theo phản xạ dùng hai tay che mặt, nhắm chặt mắt lại.
"Vậy mau đi kiếm bà chị y tế về đây."Hắn ta nói như ra lệnh. "Hoặc là cô sơ cứu cho tôi."
"Tôi... tôi không biết..."Tôi vội lắc đầu.
"Á à, thế mà vừa nãy dám trêu tôi hả? Cô chết với tôi."Hắn ta định xông vào tẩn tôi.
"Anh... anh tự nói mà."Tôi lùi sát ra góc tường. Hic hic, mình ghét những cái tên chỉ thích dùng bạo lực này. Sao vừa mới gặp nhau mà hắn đã làm tôi khủng hoảng tinh thần thế?
"Cái gì đây?"Một giọng nói choe chóe vang lên. "Hai em làm gì vậy?"
Hóa ra chính là cô y tế. Cô khoác trên mình chiếc áo trắng, mái tóc nhuộm đỏ thẳng mà mượt trông rất bóng. Nhìn có thể biết bà cô này rất ăn chơi nha.
"Lôi Vĩ Vĩ, sao lại bắt nạt bạn?"Cô y tế kéo tên cao kều ra xa tôi.
"Chị già, tôi chờ chị mãi. Chị mau làm gì cái vết thương của tôi đi."Tên cao kều than thở.
"Chị già?"Cô y tế gằn giọng. "Đã ở lại một năm rồi lại còn dám giở giọng đó hả?"
Ở lại một năm? Tức là học lại một năm á? Hắn... hắn đúp ư? Tôi tưởng học sinh trường này toàn là thần đồng? Sao lại có chuyên đúp nhỉ?
"Cãi nhau với chị chắc máu tôi đông mất."Tên cao kều khó chịu, vác cái cặp lên. "Tôi đi đây. Chiều tôi tới tính sổ chị sau."Trước khi bước ra khỏi phòng, hắn không quên lườm tôi một cái sắc lạnh.
Hic hic, sao mình thấy lạnh như ở Bắc Cực thế này?
"Lôi Vĩ Vĩ... em..."Cô y tế cứng họng, không biết nói gì, nhìn hắn đi ra khỏi cửa.
Lôi Vĩ Vĩ? Là tên của hắn? Cái tên chứa đựng sự to lớn này quả đúng hợp bản chất của hắn.
Thôi, dù sao hắn đi là tốt rồi. Mong là không gặp lại hắn nữa.
"Em cần gì?"Cô y tế kéo tôi về với hiện thực, thay đổi giọng quay sang nhìn tôi.
"À à em xin lỗi!"Tôi rối rít cúi đầu xuống. "Cho em xin một cái băng vệ sinh ạ!"
"Ừ đợi chị một tý."Cô y tế mỉm cười gật đầu.
"Cảm... cảm ơn cô ạ."Tôi nói.
"Chị mới có 27 tuổi thôi à!"Cô y tế quay sang nhìn tôi, cười tủm tỉm. "Gọi là chị đi."
"À vâng cảm ơn chị."Tôi cúi đầu thêm lần nữa.
"Chắc em là học sinh mới nhỉ! Em tên gì?"Chị hỏi, đưa tôi cái bvs.
"Em là Diệp Trúc Y ạ."Tôi cũng vui vẻ đáp lại, nhận lấy cái bvs. "À mà có người đang đợi em nên em xin phép ạ."
"Ừ chào em."Chị y tế vẫy tay chào tôi.
Tôi đóng cửa phòng y tế lại, khẽ thở mạnh một cái để giảm bớt sự căng thẳng. Nói chung nói chung nói chung là ý, mình nên quên đi chuyện này thì hơn. Cái tên Lôi Vĩ Vĩ đó dù sao mình cũng chưa nhìn kĩ mặt cho lắm, hi vọng sẽ quên đi được hình ảnh bạo lực của hắn.
....................
Và bây giờ tôi lại đụng độ phải hắn, còn học cùng lớp nữa! Ôi trời, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Chỉ hi vọng hắn không gây rắc rối hay phiền hà gì cho tôi, làm ơn.
|
Chương 1.4: Mối tình đầu
"Là cô... trong phòng y tế..."Hắn nói rất chi là to. Mọi người xung quanh đều đổ mắt về phía tôi. Hic, tôi bị trở thành trung tâm của mọi sự chú ý mất rồi.
"Xin... xin chào!"Tôi lí nhí, đưa tay lên vẫy vẫy ngón tay.
"Sao cô lại học ở đây?"Hắn tiến lại gần tôi, hai tay đập xuống bàn làm tôi giật bắn cả mình.
"Tôi... tôi... ơ... ờ... tôi..."Tự dưng lúc này tôi không biết trả lời ra, miệng cứ ríu lại với nhau, không nói nổi một câu.
"Này, bà chị y tế đó còn nói gì với cô không? Cô vào đó làm gì hả hả hả? Tại cô mà tôi bị đuổi ra đó."Hắn nói liến thoắng, tôi nghe mà cứ như không hiểu gì, đần mặt ra.
"Đâu... anh... anh tự đi ra..."Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Thì tại cô ở trong nên tôi mới phải đi ra."Hắn ta đập bàn thêm một lần nữa.
"Tôi... tôi... tôi..."Thực hư như nào tôi không rõ, chỉ biết rằng mình gần như đang bị dính vào một rắc rối lớn.
"Con nhỏ đó là ai vậy?"
"Vừa ngày đầu đã đi gây chuyện rồi. Huống hồ đó là Lôi Vĩ Vĩ nữa chứ!"
Chỉ tại tên này... tên này... mà tôi lần này trở thành trung tâm của mọi sự bàn tán. Tôi xấu hổ, chả biết giấu mặt mũi vào đâu, có đào cái hố sâu mấy nghìn mét để chui xuống tôi cũng không hết xấu hổ.
"Chuyện gì mà ồn ào vậy?"Một giọng nữ yểu điệu vang lên từ phía cánh cửa ra vào. Cả lớp lại chuyển sự chú ý sang giọng nữ đó. Ngay cả tên Lôi Vĩ Vĩ cũng vậy.
Hóa ra là cô gái lúc sáng nay, cô bạn mà muốn tôi tránh đường ra để đi ý. Trời, không phải là mình học chung lớp với cô ta chứ?
"Thiên Thu... Thiên Thu..."Lôi Vĩ Vĩ vốn bạo lực, nổi nóng thì bây giờ bỗng ngây người ra, mắt cứ dán vào cô gái xinh đẹp kiều diễm kia đang đứng khoanh tay trước ngực ở ngoài cửa. Đôi mắt xinh đẹp của nàng ánh lên vẻ khó chịu. Nhưng rồi mặt nàng giãn ra, tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Lôi Vĩ Vĩ. "Lôi Vĩ Vĩ, anh học khóa trên cơ mà? Sao lại ở đây?"
Lôi Vĩ Vĩ khẽ mỉm cười, trông hắn bình thường đã đẹp trai mà bây giờ khi cười còn đẹp hơn à.
Oái, tôi nghĩ gì vậy? Tôi không phải người mê trai đẹp nha. Tôi lắc đầu, cố gạt bỏ đi suy nghĩ trong đầu.
Hắn tiến lại gần cô gái tên Thiên Thu. Nhưng bỗng, hắn khựng lại. Khuôn mặt tươi sáng đang vui mừng thì trở nên đen kịt, mặt mũi tối lại. Hắn khẽ nheo mắt, nhăn mặt lại. Tôi chưa hiểu chuyện gì làm hắn trở nên như vậy, vội nhìn về phía cửa ra vào.
Đứng cạnh Thiên Thu là một cậu con trai cũng cao, đẹp trai đến say đậm lòng người. Cậu ta đeo chiếc headphones màu đen đậm, một tay đút túi quần, một tay cấm quai chiếc cặp đen vắt sau lưng. Tư thế ung dung, hiên ngang của cậu ta bước vào lớp khiến ai cũng phải ái mộ.
"Vũ... Vũ..."Các nữ sinh trong lớp hét to tới mức mạch máu não như muốn nổ tung. Tôi vẫn mở to mắt nhìn anh chàng đó. Ôi ôi, tên này còn đẹp trai hơn cả tên Lôi Vĩ Vĩ nữa.
"Ôi cậu ấy thật phong độ."
"Quả là người thừa kế gia tộc họ Hàn có khác."
Thừa kế gia tộc? Họ Hàn? Khoan đã, không phải cậu ta có cùng họ với ông chú Hàn Mặc Tử suốt ngày lên tivi phát biểu cái gì đó sao? Đừng bảo cậu ta là con trai của ông chú đó nhé?
Tôi bị kéo ra khỏi giấc mộng vì nghe thấy cái tin này. Thôi thôi, Diệp Trúc Y, xấu và nghèo như mày sẽ không bao giờ có cửa đến nói chuyện với người ta đâu.
"Đồ bánh bèo! Tên bánh bèo thối kia!"Hình như sự hiện diện của cậu họ Hàn làm cho Lôi Vĩ Vĩ thay đổi thái độ. "Dám đi chung với Thiên Thu của tôi sao?"
Cả lớp đang bàn tán sôi nổi thì chợt im phăng phắc. Cậu họ Hàn chợt nhíu mày, khẽ lườm Lôi Vĩ Vĩ.
"Lôi Vĩ Vĩ, anh vừa nói ai là bánh bèo thối hả?"Thiên Thu chống nạnh, liền lên giọng.
"Thiên Thu, tránh ra. Tôi sẽ xử lý tên bánh bèo thối này."Lôi Vĩ Vĩ tay áo lên rồi gầm gừ lại gần hai người họ.
"Lôi Vĩ Vĩ, tôi cấm anh cư xử như vậy."Thiên Thu lớn giọng. "Sao anh lại học ở đây? Sao anh cứ bám tôi không ngừng thế?"
Cô ấy vừa dứt lời, Lôi Vĩ Vĩ như bị dừng hình, đứng sững lại, hai tay buông thõng xuống.
"Vũ, xin lỗi cậu nha. Có lẽ khi nào mình sẽ giáo huấn tên đó một trận."Thiên Thu mỉm cười dễ thương khi quay sang xin lỗi cậu họ Hàn đó.
"Cậu.... cậu bênh vực tên bánh bèo thối đó hả?"Lôi Vĩ Vĩ giọng mềm đi như bị tổn thương. Hắn ta lúc này không còn như trước, giờ hắn như một đứa trẻ bị lạc mẹ. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm.
"Hình như Lôi Vĩ Vĩ cố tình học lại một năm để có thể học cùng Đường Thiên Thu."
"Đúng rồi, hai người họ quen nhau từ khi Đường Thiên Thu học lớp 8 cơ mà."
"Lôi Vĩ Vĩ vẫn thích Đường Thiên Thu nhỉ?"
À, tôi hiểu lí do tại sao hắn lại vui mừng khi thấy Thiên Thu rồi. Cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo ấy hóa ra chính là mối tình sâu đậm của Lôi Vĩ Vĩ. Thế mà giờ đây Lôi Vĩ Vĩ lại thấy cô ấy thân mật hơn với cái cậu họ Hàn, đau lòng là đương nhiên.
Mặc dù mới gặp nhau lần thứ hai, không hiểu sao tôi lại thấy thương cho hắn. Có lẽ hắn cũng có hoàn cảnh giống mẹ tôi, bị phản bội bởi người đàn ông mà tôi gọi là bố.
|