Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh
|
|
Chương 5: NGÀY 20-10 RẮC RỐI Một ngày đẹp trời. 5h30’ sáng.
Một cô gái đã thức dậy. Lơ đãng đưa tay xé tờ lịch trên tường. Dòng chữ “ngày thành lập hội liên hiệp phụ nữ việt nam(1930)” đỏ chói đập vào mắt. Nhìn tờ lịch, Anh cảm thấy kể ra phụ nữ cũng đâu phải là người chỉ biết quanh quẩn nội trợ ở nhà. Ấy vậy mà xưa nay người ta vẫn cứ trọng nam khinh nữ là sao? Chả nhẽ chả ai biết đến bao người phụ nữ làm chính trị danh tiếng đi xuyên địa cầu sao? Mà thôi nghĩ làm gì cho mệt, vốn dĩ xưa nay cô đâu có để ý đến mấy cái ngày phụ nữ Việt Nam, hay nô-en đâu. Valentine càng không. Những ngày đó vốn cô vẫn đi một mình trên đường trong khi mọi người ai cũng có đôi với nhau. Điều đó không bao giờ khiến Anh bận tâm mà. Nhưng năm nay, sâu tận đáy lòng cô vẫn có một cảm giác mơ hồ mong đợi một cái gì đó mà chính cô cũng không thể định nghĩa. Lắc lắc đầu, đi vào nhà tắm làm vệ sinh buổi sáng thôi.
Trong khi đó, tại một địa điểm cách xa nơi Anh ở 15km. Trong một căn phòng trên tầng 2, có một anh chàng cao lớn, nước da hơi ngăm đen, chiếc kính cận đen dày cộm đã bị chủ nhân nó bỏ ra một góc. Tay cậu cầm một hộp quà nhỏ, màu hồng, có thắt nơ. Thầm nghĩ về ngày hôm nay cậu khẽ mỉm cười.
Đến lớp với khuôn mặt thường ngày, Anh lơ đễnh nhìn xung quanh, nhận ra con gái lớp mình đúng là cái lũ mắc tận hai bệnh liền 1.bệnh metraidep , 2. bệnh hamtien. Thật khổ cho mấy anh chàng vào các ngày này phải vắt óc suy nghĩ xem nên tặng gì cho họ, vừa rắc rối vừa mệt người. Vào chỗ ngồi, Anh hơi ngạc nhiên vì chúa đi muộn Minh đã có mặt ở lớp, đang nhìn Anh cười cười, có phải cô nhìn nhầm không? Kính của cậu ta đâu rồi?
Ngồi vào chỗ của mình, Anh đang lấy sách vở ra, tự nhiên có một món quà màu hồng xuất hiện ngay trước mặt, nhìn sang Minh cậu ta vẫn đang cười, Anh lấy tay đẩy gọng kính , lại ngoảnh sang Minh hỏi:
-hôm nay có mưa không?
-hả? gì cơ?
-tôi hỏi hôm qua cậu có xem thời tiết không? Có mưa không vậy?
-à hôm nay trời rất đẹp mà..-Minh vẫn chưa hiểu hàm ý câu nói của Anh.
-vậy sao lại tặng cái này cho tôi?
-à, hôm nay là 20-10 mà.
-thì sao?
Miệng Minh méo xệch:
-cậu làm ơn đi, ngày này là ngày để bọn tớ tặng quà cho các cậu mà!
Anh chưa kịp trả lời đã nghe cái giọng the thé của Tâm:
-chu choa, hôm nay bạn Minh đã dũng cảm đứng lên tặng quà cho “ Nữ hoàng băng giá” của chúng ta đấy.
-à, ừ.. thì hôm nay vốn là ngày phụ nữ thì phải làm gì đó chứ!
Tâm đi đến ngồi đối diện với Minh, tay phải chìa ra:
-vậy của tớ đâu?- Tâm chớp chớp mắt.
-à..thật xin lỗi, tớ chỉ chuẩn bị cho Anh thôi.
Tâm lập tức thu tay về, đứng lên, giọng giận dỗi:
-thật thiên vị không thèm chơi với cậu nữa. –rồi tức tối bỏ đi
Minh vẫn đang ngồi ngơ ngác thì Anh lên tiếng:
-kệ cô ấy đi, cô ấy vốn như thế mà, sáng nắng chiều mưa khó đoán lắm.
-ừ,à mà nhận đi nhé..-Minh dúi món quà vào tay Anh,lại cười một tiếng.
-được rồi..cảm ơn.
Minh tưởng mình nghe nhầm cơ. Trước giờ Anh chưa từng cảm ơn ai mà. Thấy Minh nhìn mình ngơ ngẩn, Anh khẽ cau mày, hỏi:
-kính của cậu đâu?
-à,vứt ở nhà rồi!
-cận 3,5 độ mà lại vứt kính ở nhà là sao?
-không sao đâu, vẫn đi được mà,tớ có đeo kính áp tròng.-Minh gãi đầu.
Anh không nói gì thêm, cất hộp quà vào ngăn bàn, rồi lấy sách vở bắt đầu học. Lát sau, sau khi vượt qua muôn vàn đắn đo, Minh quyết định nói:
-Anh này..
-…-Anh đang nhìn lên bảng chép bài, không nhìn Minh.
-Anh?
-tôi vẫn đang nghe, cứ nói đi!
-chiều đi học về…đi chơi…với tớ nhé!!!!!!
Anh vẫn đang nhìn lên bảng,nói:
-lúc đó tôi bận rồi.
-ơ,bận gì, dịch sách à? Cái đó tối làm cũng được mà.!
-từ 5h-7h tôi có lịch học.
-học gì?-Minh ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ thấy cô nói đến việc học thêm ở ngoài.
-võ.
-à, không nghỉ một buổi được à?
-không..
Minh tiu nghỉu, khẽ thở dài. Đáng tiếc quá, nhưng thôi mai đi du lịch với nhau là được rồi. Nghĩ đến đấy Minh vui vẻ bật cười lớn một tiếng. Cả lớp quay lại nhìn, Minh đưa tay bịt miệng, liếc sang Anh, thấy cô đang nhìn mình một cách lơ đãng, lại thấy thầy giáo toán lên tiếng:
-Trần Văn Minh, vui vẻ nhỉ? Lên giải bài 5 cho tôi.
Minh liếc xuống bài, trố mắt, bài 5 là bài 2 sao mà. Khẽ nuốt nước bọt, thấy thầy giáo đi về phía bàn giáo viên, ngồi xuống ghế, cậu đứng dậy nhưng trong đầu vẫn chưa định hình được cách làm. Bất chợt, có một bàn tay chìa một tờ giấy nhỏ ngay cạnh cậu. Quay sang thấy Anh đang nhìn mình, tờ giấy vẫn chìa ra, cậu nghe rõ từng chữ Anh nói:
-đừng đơ nữa, lên đi. Lời giải đây.
Minh tỉnh người, cầm vội tờ giấy, đi lên bảng làm bài.
Sau 15’ chép chép chép, cuối cùng cậu cũng xong và về chỗ, nhìn lại những thứ mình vừa chép lên bảng mà vẫn chẳng hiểu gì cả. Thầy giáo chữa bài cũng nhận xét là rất chi tiết, khen Minh học được nhưng lại bảo lần sau không được cười trong lớp nữa. Minh vâng dạ gật đầu.
Lúc ra chơi Minh có cảm ơn Anh:
-thank nhé.!
-ờ..cứ coi như nó là quà đáp trả món quà vừa rồi của cậu đi.
-mà sao cậu làm được, nó tận 2 sao, mình nghĩ nát óc không ra.
-đi xếp lại rồi hả?- Anh lơ đễnh hỏi.
-xếp cái gì?
-cậu mới bảo hôm qua bị nát óc mà!
-ơ..chỉ..chỉ là cách ví thôi mà..-Minh cười xòa, đưa tay lên gãi đầu.
Anh khẽ liếc khuôn mặt của Minh rồi ngoảnh ra cửa sổ, khẽ mỉm cười. Đương nhiên là Minh không thể biết điều đó được. Cậu đang thầm tự nhủ mình phải suy nghĩ kĩ hơn trước khi nói, vì khả năng nói móc của Anh chả ai cãi lại nổi, lần trước ở thư viện cũng bị hớ một lần rồi mà, phải rút kinh nghiệm.
*
5h chiều.
Tại võ quán.
Có một cậu con trai dễ thương..
Đang đứng trước một cô gái lạnh lùng…
-chúc cậu ngày 20-10 vui vẻ, Hoàng Anh!!!!!
Anh liếc nhìn cậu bạn trước mặt, cậu ta mới…14 tuổi, lại thấp tí…chỉ đến tai cô.
-Tập hợp-giọng nói lạnh lùng của Nam vang lên, mắt cậu vẫn đang nhìn về cu cậu đang đứng trước mặt Anh, mặt đỏ bừng. món quà vẫn đang được giơ trước mặt Anh. Cậu khẽ cau mày.
-Khánh..-giọng lạnh lùng vang lên
-ơ, dạ anh Nam.
-tập xong chạy thêm 3000m.
-dạ..???- Khánh sửng người.
-tập hợp.-không để ý đến Khánh nữa, mắt Nam vẫn đang nhìn Anh đang đi về phía hàng để tập hợp. Anh lơ đãng đưa ánh mắt vô hồn nhìn Nam, rồi đứng vào hàng.
Mặc dù Anh khá lạnh lùng..
Mặc dù Anh chưa bao giờ cười..
Nhưng Anh rất đẹp..
Lại rất lợi hại..
Anh là hoa khôi của võ quán, khí chất của Anh khiến người khác thấy sợ..
Lần trước tham gia giải đấu nữ dù chưa lên sàn, nhưng đối thủ của Anh đã run bần bật, đến nỗi Anh đã KO đối thủ từ hiếp đầu. Anh Sơn cũng đã nhận xét rằng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Anh hoặc Nam là đối thủ đã thấy sợ rồi. Ít nhất điều đó đã dọa tinh thần đối thủ trước khi lên sàn. Đó cũng là lợi thế đó chứ.
*
Hết giờ tập.
Sau khi chạy 3000m sau yêu cầu của Nam, cậu bạn Khánh vẫn chưa bỏ ý định. Anh vừa ra cửa, cậu ta đã tò tò theo sau, thật không may cảnh này lại lọt tiếp vào mắt Nam.Cậu khẽ bước đến, giọng lạnh lùng:
-làm gì vậy?
Khánh giật mình, quay lại nhận ra là Nam, cậu cau mày:
-anh hai, hôm nay anh quá đáng rồi đó nhé, phạt em chạy 3000m. hôm nay em đã nể mặt anh rồi đó nhé. Giờ là chuyện của em, anh về đi.-Khánh lấy tay xùy xùy Nam.
Nam khẽ liếc sang Anh, có vẻ như cô không chú ý lắm những chuyện này. Cậu cau mày, lôi tay thằng em bất trị của mình về, lại quay sang nói với Anh:
-chúng tôi về trước..-đoạn bước đi.
Đi một khoảng xa rồi, Anh vẫn còn nghe tiếng của hai anh em nhà họ:
-anh quá đáng rồi đó.
-yên lặng đi.
-em tỏ tình là việc của em, liên quan gì đến anh chứ?
-ông kễnh ông mới 14 thôi đấy, lo học đi..-giọng Nam nghiêm khắc.
-việc học của em rất tốt!
-vậy gắng luyện tập đi, 2 năm rồi vẫn là đai lam là sao?-Nam gắt lên và quả nhiên là có hiệu quả, Khánh rụt cổ lại,lầm bầm:
-vâng, biết rồi, nói mãi..
Tiếng nói nhỏ dần, Anh thờ ơ nhìn họ đi khuất bóng ,lắc lắc đầu, rồi cô về nhà, cô vẫn chưa chuẩn bị gì cho buổi đi chơi ngày mai cả. Về sớm để chuẩn bị thôi.
|
Chương 6: ĐI DU LỊCH NÀO…(1) Sau khi chắc rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Anh lên giường chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại báo hiệu tin nhắn đến, một số lạ. trong này chỉ viết đúng một dòng:
“ngủ ngon nhé tình yêu của tôi”
Anh mở to mắt nhìn dòng chữ vừa rồi.. Nhìn đã thấy gai ốc đầy mình, cô không quen nghe những từ quá tình cảm như thế. Cô bèn nhắn lại, ngắn gọn “nhầm số rồi, điên!” Yên tâm đi ngủ thì lại có tin nhắn báo đến ,bực bội đang định đốp cho trận thì ra là tin nhắn của bố “mai đi chơi cẩn thận nhé con gái. Bố nhớ con nhiều, cuối tuần rảnh về nhà nhé” – “vâng”. Luôn ngắn gọn và súc tích, Anh bắt đầu ngủ vì mai phải đi từ sớm, rất sớm mà không biết rằng, có một người đang bần thần ngồi trước màn hình điện thoại, không giám trả lời tin nhắn của cô.
*
4h sáng.
-cốc..cốc..cốc..-tiếng gõ cửa vang lên đều đặn. Anh đang vùi mặt xuống gối, nghe tiếng gõ cửa cô bực mình ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở ra khỏi giường, vì trời còn tối, cô đập đầu vào cạnh cửa. một tiếng “huỵch” rất to vang lên.
Đầu ong ong như sắp nứt, cô mở to mắt ra kiếm kẻ phá hoại giấc ngủ của mình.
-Xoạch..-cửa mở.
Minh đứng ngoài cửa, vẫn đang cười nhưng vừa nhìn thấy cái mặt hằm hằm của cô, cậu gãi đầu:
-xin lỗi, sáng sớm đã qua nhà cậu thế này.. cậu chuẩn bị chưa? Một tiếng nữa xuất phát đấy.
-biết rồi…-Anh quay người vào nhà, Minh cũng bước vào theo, nhìn cô hằm hằm đi vào nhà tắm, Minh khẽ cười đưa tay lên che miệng ngáp. Hôm qua cậu háo hức đến mức không ngủ được. Mãi hơn 12h mới chợp mắt được một chút. Hơn 3h mắt lại thao láo mở ra,cậu bèn dậy mặc quần áo rồi nhờ bác quản gia trở đến đây. Nhưng đến nơi mới nhận ra là vẫn còn quá sớm, đắn đo mãi mới đưa tay gõ cửa phòng Anh. Giờ cậu mới nhìn thấy cảnh Anh ngái ngủ, lần trước lúc cậu dậy thì Anh đã nấu gần xong bữa sáng rồi.
Bước ra phòng khách, thấy Minh đang ngồi bần thần ở sô pha, Anh lên tiếng hỏi:
-Sao đến sớm vậy?
-À, vì..ở nhà chán quá, với lại nhà cậu gần trường, đến đây cho tiện.
-đến bằng gì?
-à, bác quản gia chở tớ đến.
-lạc đề rồi.-Anh nhíu mày.
-à, đến bằng ô tô.
-ăn gì chưa?
-chưa.
-thích bị say xe hả?
-không, nhưng tớ có mang theo ít đồ ăn, lát ăn cũng được.
-ờ..
Anh định bước vào phòng thay đồ thì nghe tiếng rao của bà bán bánh. Bà này hôm nào cũng vậy, đi rất sớm và rất đúng giờ, lại làm bánh rất ngon. Anh đi vào bếp, lấy cái chảo nhỏ rồi đi ra ngoài, thấy vậy Minh bảo:
-Làm gì đấy?
-mua bánh.-Anh lơ đãng trả lời.
-ồ.
Ra ngoài vừa chọn được mấy cái bánh, đang đợi bà ấy lấy ra cho thì nghe tiếng hét:
-trộm, bắt trộm..
Ngoảnh sang nhìn, thấy tên trộm đang lao thẳng về phía mình, vừa lúc hắn đến gần, tay đang cầm chiếc chảo của Anh vung lên.
-bốp..-một tiếng kêu to vang lên, làm Minh chạy ra cửa nhìn ra ngoài đường. Và cậu nhìn thấy Anh từ từ bỏ chiếc chảo ra khỏi mặt tên trộm, quanh mặt hắn là một hình tròn màu đỏ vô cùng hoàn mĩ, chưa kịp định thần lại mọi chuyện đã thấy mọi người chạy đến, tóm lấy tay hắn, có một bác còn quay lại nói:
-cảm ơn cháu nhé.
-không có gì..-Anh hờ hững đáp, lại nhìn tên trộm mặt vẫn nhăn nhó, cô nói- mới sáng ra đã đi ăn trộm, thật chẳng ra gì.- nói rồi đón lấy mấy cái bánh, trả tiền rồi đi vào nhà.
Nhìn Anh đi vào, Minh thầm nghĩ “nội công thật thâm hậu”-(chậc chậc, nhiễm phim trưởng rồi).
*
4h 45’ sáng.
Vì 5h phải khởi hành nên hai người bắt đầu đi đến trường. Anh mặc một chiếc quần jean mài, mặc một chiếc áo phông mỏng, suôn dài tới ngang đùi, khoác bên ngoài một chiếc áo bò màu xanh, đeo một chiếc ba lô màu xám, mang giày thể thao. Hôm nay cô đôi thêm một chiếc mũ lưỡi trai xùm xụp nữa. Nhìn vô cùng bụi. Lúc cô bước từ phòng ngủ ra, Minh nhìn từ đầu đến chân cô hỏi:
-cậu đi tắm biển hay đi leo núi vậy?
-Tắm biển.
-vậy sao lại mặc thế này?
-có vấn đề gì?-Anh nhíu mày.
-không, nhưng..tớ nghĩ đi tắm biển thì nên mặc đồ thoải mái một chút.
-tôi rất thoải mái.-Anh thản nhiên nói.
Minh chẳng biết nên nói gì nữa. Lần trước cậu đi biển với mấy bà chị đều thấy họ mặc váy ngắn với quần sooc mà. Nhưng thôi, kệ Anh vậy.
Đến cổng trường, nhìn bọn con gái ở lớp đúng là một trời một vực với Anh. Đứa nào cũng chơi toàn áo cổ rộng, mỏng te, quần thì không thể ngắn hơn được, đứa nào cũng đội mũ rộng vành đủ loại mà Anh chơi mũ lưỡi trai. Ngay đến Tâm, khi nhìn thấy Anh cũng kêu lên:
-sao lại mặc thế này, ra biển nóng lắm đấy. mặc dù giờ đã là mùa đông nhưng vẫn nóng lắm.
-thế nào chả được.-Anh thờ ơ trả lời. Xe cũng đã đến, lớp trưởng Quang bắt đầu điểm danh.
Vì không bị say xe nên Anh chui xuống hàng ghế gần cuối, ngay bên cửa sổ. Tâm thì bị say nặng nên ngồi ngay hàng đầu. Minh lên sau, nhìn thấy bên cạnh Anh vẫn còn ghế trống bèn tiến đến ngồi cạnh. Thấy Anh ngồi nhìn ra cửa sổ không để ý đến xung quanh cậu cũng không nói gì vì không muốn làm phiền, rồi tự nhiên cậu nhớ đến lầm đầu tiên gặp cô, cô cũng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa như vậy.
Suốt 4 tiếng ngồi trên xe, Minh lăn ra ngủ khò khò, cậu bị thiếu ngủ mà. Anh thì ngồi nghe nhạc từ cái máy mp3 của mình, như quên luôn thời gian, mắt vẫn nhìn ra mọi vật bên ngoài cửa sổ. Thật sự thì cô cũng không hứng khởi lắm với chuyến đi này. Hôm đó nếu không phải cô đứng lên nói đỡ cho Quang thì chắc cô cũng sẽ không đi.
nae noonbiteun bitnahneun byuldeulloh
nae shimjang sokeul taewooneun juh boolbitdoh
youngwonhahjin ahngetji duh eeleulkkuhn upjee oh oh oh oh oh oh oh oh oh oh oh oh YEAH
nah me-me-me-me-me-me-me-chigo shippuh
duh bbahlee dee-dee-dee-dee-dee-dee-deedigo shippuh
juh nohpeun building wheeroh juh poohreun hahneulwheeroh
keuhgeh soh-ree-ree-ree-ree-ree-ree-reechigo shippuh
You got the FIRE nahyeh gahseumeul koong koong koong
YOU GOTTA DROP IT LIKE IT’S HOT
jigeum muhmchooryuh hahjimah OOH
The FIRE nae muhrisokeul koong koong koong
I GOTTA DROP IT LIKE IT’S HOT
muhmchooryuh hahjimah (hey)
(Fire- 2ne1)
Nhạc từ máy mp3 cứ truyền vào tai Anh. Cô không ngủ được, chả biết làm gì đành mở máy chơi avatar giết thời gian vậy.
|
Chương 7: ĐI DU LỊCH NÀO…(2) Sau 4 tiếng bị tra tấn trên xe, khi vừa đặt chân xuống đất mẹ bao la, nhiều mem mừng đến nỗi tặng đất mẹ tất cả bữa sáng của mình(eo ui). Vì đi trong ngày nên lớp Anh không thuê khách sạn, mà đến ở nhờ nhà Quang. Nhà Quang khá gần với biển, lại rộng rãi nên chả có gì đáng nói, trừ một điều duy nhất..phải lội bộ nửa cây số vì xung quanh nhà Quang không có nơi gửi ô tô. Mặc dù trời đã sang đông nhưng cái nắng vẫn rất đáng sợ, nhìn mọi người xung quanh ai cũng có làn da châu Phi mà các nàng nhà ta không khỏi hoảng hốt, lo lắng cho làn da trứng bóc của mình.Giờ chắc ai cũng biết tại sao, Minh và Quang lại có làn da ngăm ngăm rồi nhỉ? Hè nào họ cũng về đây mà.
Tâm đi ngang hàng với Anh, cô bạn mặc bộ váy liền màu trắng cũng không khỏi than thở:
-biết thế này mặc như cậu còn hơn.
-đi bộ có 500m chết ai mà lo..-Anh lơ đãng.
-vẫn đủ để làn da của tớ như mấy người kia kìa..-Tâm chỉ chỉ vào mấy cô bé bán hàng ở lề đường.
-họ bán quanh năm lại khác- Anh nhíu mày- tiểu thư vừa thôi.
-không thèm nói chuyện với cậu nữa.-Tâm giận rỗi, chạy lên phía Quang đang dẫn đường phía trước.
Thấy vậy Minh đang đi đằng sau hai người cũng tiến lên đi cùng với Anh, cậu lên tiếng:
-cậu không hứng thú với chuyến đi này lắm nhỉ.?
-…
-này,sao im lặng……….
-anh Minh..!!!!!!!!!!!
Minh chưa nói hết câu đã nghe thấy một tiếng la chói tai từ đằng trước, Anh cũng ngước lên nhìn. Một cô bé 14,15 tuổi có nước da ngăm, nhìn thấp thấp mặc chiếc áo cánh và cái quần ngố sọc kẻ ca rô màu hồng. Mái tóc ngắn, nhìn rất dễ thương, cô bé chạy đến ôm cổ Minh, giọng vui mừng thấy rõ:
-em có nghe bà nói hôm nay anh về, em đợi anh từ sáng đến giờ, về mà không gọi cho em gì cả.
-Vân Anh, anh đi với lớp chứ có phải về thăm nhà đâu.- Minh có vẻ bối rối trước cái ôm quá nhiệt tình của Vân Anh, cậu khẽ liếc sang Anh, thấy cô đang nhìn vào Vân Anh, như nhận thấy ánh mắt cậu, cô khẽ ngẩng lên nhìn cậu với ánh mắt thản nhiên. Vừa định quay đi thì nghe thấy tiếng ô tô rất gần lại nghe tiếng hét của Quang:
-Mọi người mau tránh ra.
Anh quay sang nhìn về phía trước, một chiếc ô tô tải nhỏ đang lao đến, lại nhận ra mình đang đứng giữa đường. Khi chiếc xe tải chỉ còn cách vài m, cô nhanh tay xô thật mạnh hai người trước mắt vẫn đang đứng ngây, ôm nhau. Xong cô cũng khẽ nhảy về sau hai bước dài cách một khoảng đủ xa với chiếc ô tô.
-vụt…
Chân vừa chạm đất, chiếc ô tô lao qua như tên bắn, đằng sau có 2 chiếc mô tô cảnh sát bám theo, một người còn luôn miệng la hét:
-chặn tên tài xế say xỉn đó lại…………………….
Nhíu mày nhìn chiếc ô tô đi xa, cô quay lại nhìn Minh và Vân Anh. Họ bị xô mạnh, lăn vài vòng và giờ vẫn đang nằm trên đường. Cô bạn Anh kia, miệng luôn la hét:
-anh Minh ơi, em sợ quá, cứu em với….hu hu… em sợ quá..
Nghe mà não cả lòng, đến nỗi Anh bị nổi da gà khắp người thầm nghĩ “sao lại có kiểu mè nheo dễ sợ thế này nhỉ?”
Đang nghĩ cô chợt thấy Tâm và Quang đang chạy đến. Tâm nắm vai cô, lắc lắc hỏi:
-có bị thương không?
Mắt Anh dời khỏi người Minh, ngoảnh sang nói với Tâm:
-không.
-thật chứ? Làm gì có chuyện tránh được ô tô ngon lành vậy..?-Quang nhìn cô thắc mắc.
-thay vì hỏi tôi, cậu nên hỏi những người thấy nguy hiểm không biết tránh thì hơn..-Anh lơ đãng trả lời, ánh mắt một lần nữa dừng trên 2 người vẫn đang ôm nhau nằm trên đường, rồi đút tay vào túi quần đi thẳng. Thấy Anh đi, Tâm cũng chạy theo, tò mò hỏi:
-sao cậu có thể tránh vậy?, phải mình chắc mình chết rồi quá.
-thật may đã không phải là cậu..-Anh lơ đãng.
….
Nhìn bóng 2 người đi ra xa rồi, Quang mới lại gần chỗ Minh vẫn đang nằm, lấy tay kéo cô bé kia dậy:
-Vân Anh..
-a,dạ -nghe tiếng nói quen thuộc, Vân Anh ngẩng đầu dậy, trả lời- A anh Quang, hôm nay anh cũng về hả?
-anh đi với lớp..-lấy tay kéo Vân Anh dậy, lại lôi luôn Minh vẫn đang ngơ ngác,Quang nhíu mày hỏi- Hai người bị thương à?
-không, chỉ hơi đau chút xíu – V.Anh trả lời
-tớ không bị thương- Minh trả lời, rồi định thần lại –à Anh có bị thương không? Lúc đó cô ấy đứng gần chúng tôi.?
-cái anh này!!- V.Anh vỗ vào đầu Minh- em không thương gì mà, sao nãy giờ anh như người mất hồn thế.
-à, anh không hỏi em.-Minh lại hỏi Quang –cô ấy đâu rồi, không bị thương chứ?
-cậu nên cảm ơn cô ấy mới đúng, may mà cô ấy phản ứng nhanh, đẩy hai người tránh xa khỏi ô tô, nếu không chắc hai người đã đi chầu tổ tiên rồi.
-Anh Quang, sao nói nặng thế, không sao là được rồi, mà này có một cô gái tên là Anh ở đây nữa hả?
-ừ, bạn cùng lớp, đi thôi, mọi người đang đợi –Quang nói xong bỏ đi trước.
Mất khoảng 10s sau, Minh mới lên tiếng:
-đi thôi..
-dạ..-Vân Anh ngoan ngoãn trả lời, rồi bước theo Minh.
(giới thiệu về Vân Anh một chút nhé: cô là hàng xóm của nhà bà Minh, cũng là bạn thủa nhỏ của Minh, mỗi lần hè Minh về đây là hai anh em lại chơi với nhau khá thân thiết, bà Minh cũng quí cô bé và hi vọng hai đứa sau này sẽ thành đôi. Cô là em họ của Quang.)
*
Không biết tại sao hôm nay nhà Quang lại không có ai nhà cả, thế là một buổi tự sướng đã được diễn ra. Hôm nay Quang nói mình sẽ trổ tài nấu nướng làm các cô nàng hứng khởi bỏ ra biển chơi hết, các bạn nam cũng chẳng khá hơn, đi ra mấy nơi xung quanh chơi game rồi.
Vì trời khá nắng lên Anh ngồi ở sô pha phòng khách một lúc rồi ngủ quên, giấc ngủ rất ngắn, nhưng lúc cô thức dậy đã chả thấy ai xung quanh cả. Nghe tiếng lạch cạch như nấu bếp, Anh bước vào., Quang cũng ngẩng lên nhìn cô, mỉm cười hỏi:
-không đi chơi à?
-nấu một mình à?- hai câu hỏi chả liên quan gì đến nhau cả.
-ừ, tớ muốn các bạn được chơi thoải mái thay cho quà ngày hôm qua.
-tôi giúp nhé,.- Anh lại gần, với tay lấy cái tạp dề trên móc, bắt đầu mặc.
-không cần đâu tớ có thể tự làm mà,với lại…-Quang ngừng nói khi thấy Anh bắt đầu cầm nạo, nạo khoai tây- ê, sao cậu có thể làm nhanh vậy? –Quang trố mắt khi thấy tốc độ gọt khoai của Anh.
-sủi rồi kìa.-không ngẩng đầu, cô nói với Quang.
-á..
…
30’ sau:
-ê, đó đâu phải cách nấu sườn chua ngọt, phải thế này…xong thế này..cuối cùng mới thế này chứ. Sao cậu nấu kiểu gì vậy?- Quang thắc mắc khi Anh làm ngược các thao tác cậu biết, nhưng lại rất chuyên nghiệp.
-món cháo ngao sủi nữa kìa- tay vẫn đảo đảo những miếng sườn trong nồi, mắt vẫn không nhìn, cô nói với Quang- không phải tò mò, không thừa đâu mà lo.
..
15’ sau:
-thơm quá!..-Quang ngửi mùi từ mấy món Anh làm. Món nào cách làm cũng ngược và quái gở nhưng ra thành phẩm lại là mùi mà mới ngửi đã chảy nước miếng.
-ăn thử không?-Anh lơ đãng hỏi.
-hả, thôi lát nữa, sắp xong rồi mà, mọi người sắp….
Quang im lặng vì có một miếng sườn đang ở trước mắt cậu, ngửi mùi thơm cậu khẽ nuốt nước bọt, miếng sườn đang đến gần miệng cậu, vừa há miệng ra thì:
-a, anh Quang ơi, mùi thơm quá!
Tại cửa bếp. Minh và Vân Anh vừa vào. Nếu nhìn từ góc độ đó thì việc làm của hai người trong bếp hiện đang vô cùng tình tứ. Một tay Anh cầm đũa, tay còn lại hứng miếng sườn cho khỏi rơi, miệng Quang đang há ra, mặt hơi phớt hồng, tuy nhiên là mặt Anh không hề có cảm xúc gì.
(thank vì mọi người đã ủng hộ *cúi đầu*)
|
Chương 8: ĐI DU LỊCH NÀO..(3)- KÝ ỨC HIỆN VỀ… Khẽ đưa mắt nhìn hai người đang bước vào. Mặt Quang đỏ bừng lên, cậu đưa mắt nhìn Anh, thấy Anh đang nhìn ra cửa, xong ngoảnh lại nói với cậu:
-há miệng ra, tôi mỏi rồi…
-ờ…-Quang há miệng cho Anh đút miếng sườn. Miếng sườn rất ngon,mềm, hơi ngọt ngọt, chua dịu và có một mùi gì thơm thơm lạ lạ, cậu gật gù:
-ngon quá..
-ờ..-Anh quay người, tiếp tục gắp sườn ra đĩa.
Ở ngoài cửa, Minh khẽ cau mày nhìn Anh. Còn cô bé Vân Anh khẽ kéo tay áo cậu,thì thầm :
-đây là cô bạn Anh lúc nãy anh hỏi đây hả?
-ừ.
-Chị ấy xinh thế. Là người yêu của anh Quang hả?
-KHÔNG..-Minh to tiếng, rồi nhìn quanh. Anh quay lại nhìn cậu mấy giây, khẽ cau mày rồi tiếp tục gắp sườn.
Quang thì lên tiếng hỏi:
-có chuyện gì vậy?
-không có gì đâu ạ!- V.Anh lấy tay xua xua trước mặt.
-hai người đi đâu về đấy?
-về nhà bà anh Minh ạ!
-à..-Quang gật đầu, tỏ ý hiểu. lúc đó, các cô bạn cùng lớp cũng bước vào. Họ vừa đi chơi loanh quanh ở đây. Chiều mới ra tắm. Ai cũng hít hà mùi thơm rồi nói:
-thơm quá..
-lớp trưởng ơi, món gì thế?
-ăn được chưa, tớ đói rồi.
-đây đây, mọi người ra ngoài mua ít nước ngọt xong về ăn là vừa..-quang đi ra ngoài cười cười, lên tiếng. Mấy cô bạn nhìn Quang rồi cười khúc khích:
-hi hi..
-ha ha…bọn tớ đi nhé..hi hi
Lúc các bạn đi ra ngoài, Quang chả hiểu sao mà họ lại cười. Cậu khẽ hỏi cô bạn vẫn đang cười:
-sao vậy?
-lớp trưởng ăn vụng không biết chùi mép hi hi..thôi tớ cũng ra ngoài đây..hi hi..
Cô bạn bỏ ra ngoài làm Quang ngơ ngác, cậu đã ăn gì đâu? Rồi chợt nhớ ra đưa tay lên miệng. Trời ơi vẫn còn dính ít nước sốt. Quang đang đi vào nhà vệ sinh thì Vân Anh chạy đến lôi ra ngoài. Trong bếp Minh khẽ lên tiếng:
-sao cậu lại làm vậy?
-gì?-Anh lơ đễnh hỏi.
-sao lại làm như vậy?
-thì sao?
-cậu.,.cậu…sao lại làm thế với người con trai khác?
-người con trai khác?-Anh quay lại nhìn Minh, khẽ cau mày.
-thì…thì..-Minh bối rối, cậu đâu có là gì của Anh, cậu lấy quyền gì lên tiếng chứ..
-Có nước rồi đây!! –các cô gái đã quay lại, tay cầm mấy chai nước ngọt và một két bia- Dọn ra ăn thôi.
Sau khi dọn bàn ăn ra thì mọi người cũng về đầy đủ, Quang lấy ra một chai vô-đka 20 độ, bảo để cho mem nào thích cảm giác mạnh. Mỗi góc rót một cốc. Tâm ngồi cạnh Anh cũng hứng thú lấy một cốc, nói là tí nữa uống thử xem mùi vị thế nào (cay xè lưỡi, ham hố gì?).
Suốt bữa ăn mọi người nói về vụ Minh tí bị tai nạn và Quang ăn vụng, tiếng cười vang cả nhà. Minh ngồi đối diện với Anh và Tâm, cứ nhìn Anh suốt bữa ăn không nghe thấy câu chuyện của mọi người xung quanh. Khi mọi người nói đến vụ Minh và Vân Anh ôm nhau lăn mấy vòng ở đường chả hiểu sao Anh thấy vô cùng khó chịu. Nhìn ly vô-đka trước mắt, Anh tưởng nó là ly nước lọc bèn cầm lên tu một hơi hết nửa cốc, trong lòng tức giận chả thấy vị cay xè của rượu đâu, đến khi Tâm lên tiếng:
-sao uống rượu mà như uống nước lã thế?
Anh lập tức bỏ ly rượu ra, quay lại hỏi Tâm:
-rượu?
-ừ, uống không có cảm giác gì à?
-không hay rồi…-Anh nói mà mi mắt nặng trĩu, như muốn nhắm lại ngay bây giờ.
-sao thế, say rồi à?
Tâm vừa dứt lời, lập tức Anh ngả người vào Tâm, mắt nhắm tịt, mặt đỏ bừng. Minh thấy vậy đứng lên xem thế nào thì Quang ngồi gần hơn đã đến trước, bế bổng Anh lên nói:
-cô ấy say rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn đi, tớ đưa cô ấy vào phòng ngủ…
Nhìn Quang bế Anh vào mà Minh vô cùng vô cùng khó chịu, cậu chỉ có thể ngồi nhìn họ khuất bóng sau cánh cửa kia, bực mình cậu vớ lấy chai bia, ngửa cổ tu một hơi hết.
Trong phòng, Quang khẽ đặt Anh nằm xuống giường, khẽ vén chỗ tóc mái của Anh, đặt lên một cái khăn mặt ẩm rồi đi ra ngoài.
( Mỗi lần Anh uống rượu là ký ức đáng sợ của ngày xưa sẽ hiện về, nên Anh không bao giờ uống rượu, giờ trót uống rồi đương nhiên là sẽ nhớ lại)
*
Một ngày hè 3 năm trước.
Trong một ngôi nhà nhỏ, có 2 bố con đang chuẩn bị bữa tối, đón người mẹ đi công tác cả tuần nay chưa về:
-bố ơi, mẹ sẽ mua quà cho con chứ?- một cô bé xinh xắn với mái tóc dài, làn da trắng vừa xếp bát vừa hỏi bố.
-tất nhiên rồi, mẹ sẽ mua quà cho cả hai chúng ta mà!- bố cô bé cười hiền.
….
Ring ….ring…ring..
- Alô, vâng đây là nhà Hoàng Minh Đạo..sao vợ tôi?
..
-bố ơi, mẹ sao vậy bố? bố ơi, đợi con với…
…
Khi đến bệnh viện, thứ mà hai bố con nhìn thấy là một người phụ nữ có tấm vải trắng che kín đầu.;
-thành thật xin lỗi gia đình, cô ấy đã mất, cô ấy bị xe tông vào đầu nên đã mất ngay tại chỗ, chúng tôi rất tiếc…
Trong đám tang, cô bé ấy đã khóc rất nhiều, cả tuần sau đó, cô bé không ra khỏi nhà..
1 năm sau.
Thời gian đã làm mờ đi nỗi đau mất mát nhưng Hoàng Anh ngày càng trầm lặng, ít nói. Một ngày, sau chuyến đi công tác về, bố đã đưa theo một cô gái kém bố 7 tuổi về nhà:
-Anh, từ nay đây là mẹ của con.
Anh nhìn cô gái chỉ hơn mình có 10 tuổi, nhưng nhìn mặt rất dịu hiền, y như mẹ vậy, tự nhiên cô nói:
-mẹ…!- cô bật khóc.
-ừ, ngoan, không được khóc –mẹ kế cười hiền dịu, dỗ dành cô.
Tối đó, mẹ kế làm nhiều món ngon, toàn là món cô thích. Suốt bữa ăn, cả nhà nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Một tuần sau, bố lại có chuyến công tác mới. Bố vừa đi khỏi nhà, cô đang ngồi học bài thì nghe tiếng the thé phát ra ở dưới nhà:
-Anh, mày đâu rồi? xuống đây cho tao.
-dạ, mẹ bảo gì ạ?
-bảo gì à? Mày cứ ngầm ngập ở trên phòng làm gì? Có thấy cái nhà bẩn thế nào không? Lấy chổi quét nhà, xong lau nhà, lau bệ cửa sổ, giặt hết rèm cửa, thảm lau chân rồi nấu ăn, tất cả phải xong trước 12 nhớ đấy , không xong thì đừng có bảo tao ác, đây là cảnh cáo nếu không làm xong.
-bốp..-Mẹ kế vung một cái tát vào mặt cô, cô đang dứng sững chưa hiểu gì thì lại một cái nữa.
-bốp..
- cứ đứng trơ mắt ếch ra đấy, làm đi.
Nói xong mẹ kế quay ngoắt, bỏ vào phòng.
…
Những ngày sau đó, mẹ kế luôn tìm mọi cách để đánh cô, từ những lý do nhỏ nhặt là nấu ăn không vừa miệng (mặc dù rất ngon) đến việc làm việc nhà quá chậm…hôm nay thì:
-ở nhà chỉ có ăn với ngủ (ặc) mà học thế này đây. Khảo sát 6 môn mà có đến 3 môn được 8 là sao. Bây giờ cứ mỗi con 8 đánh 2 phát, mỗi con 9 một phát, cho mày biết thế nào là học không ra gì. – thế là 3con 8, 2 con 9, tổng cộng là 8 cái roi mây quật vào khắp người cô. Mẹ kế đánh thẳng tay làm vết thương rách cả da. Đánh xong, bà ta bỏ về phòng, nói:
-khóc với chả lóc, mau quét dọn, lau nhà đi.
Vì phải tiếp xúc với nước, nên những chỗ bị đánh cứ xót lên,rất đau. Vừa lau nhà,Anh vừa cắn răng chịu.
Trước hôm bố về một ngày, mẹ kế cho cô nghỉ, không phải làm gì và hăm dọa:
-mày mà hé môi nói với bố điều gì thì mày liệu nghe con, tao cho mày đi gặp ****** sớm đấy.
Những lần sau cũng như vậy cô chỉ có thể nằm trên phòng, tự xoa dầu cho chính mình mà tủi thân khóc không thành tiếng. Sau này, mắt cô cứ ráo hoảnh, mẹ kế đánh thế nào cô cũng không khóc. Cô đã tổn thương quá nhiều rồi.
Sau này lớn dần lên, trong một lần:
-đi đâu mà giờ này mới về hả, cái loại con gái như mày, về muộn hơn mọi hôm nửa tiếng,rốt cuộc mày đi đâu?
-trực nhật.
-á, hôm nay mày dám nói với ****** thế à?- Mẹ kế vung tay định tát nhưng cô khẽ túm lại, cô nói bằng giọng lạnh băng:
-tôi có thể cho bà vào tù vì tội bạo hành con chồng đấy, những vết thương trên người tôi sẽ là bằng chứng để bà ngồi trong đó dài dài. Bà nên cẩn thận thì hơn. Tôi chịu bà đã 3 năm nay rồi tôi không thể chịu nữa đâu.
Nói rồi cô bỏ lên phòng. Từ đấy mẹ kế không đánh cô nữa nhưng vẫn mắng **** thậm tệ, mà toàn mắng những lí do không đâu thôi.
*
Nằm trên giường, Anh khẽ trở mình, chiếc khăn ẩm rơi xuống đất, nước mắt từ khóe mắt cứ trào ra. Cô vẫn mê man chưa tỉnh lại.
Đã 3h chiều, mọi người đã ra biển chơi. Quang cũng vừa từ biển lên, đi vào nhà, tự nhiên cậu nhớ đến Anh, không biết cô đã tỉnh chưa nữa. Khẽ đẩy cửa phòng, lại gần và cậu nhận ra cô đang khóc. Một cô gái lạnh lùng như Anh cũng có lúc khóc sao? Nhưng nhìn cô khóc, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, cậu lấy cái khăn lau mồ hôi trên trán cho cô, rồi cúi xuống…hôn lên đôi mắt đó.
Xong cậu đứng lên và giật mình. Có một đôi mắt vừa mở ra và đang nhìn cậu chằm chằm...
|
Chương 9: Lại một người rung động Đôi mắt đen láy, trong veo, long lanh đầy nước, tròng mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn tuôn xuống khuôn mặt trắng trẻo đó. Nhìn cảnh đó, Quang tự nhiên ngẩn ngơ, rồi cứ thế đứng như vậy cho đến khi một giọng nói lạnh lùng cất lên:
-tránh ra..
Quang lập tức đứng dậy, lùi ra ra sau, mặt cứ thế đỏ lên, ngượng nghịu gãi đầu, lại nhớ đến cảnh lần trước Tuấn chỉ chạm vào mặt cô mà cô đá hắn không thương tiếc ra cửa:
-xin lỗi,tớ..
Không để Quang nói hết câu, Anh ngắt lời:
-đi ra ngoài đi.
-ơ,…
-tôi muốn yên tĩnh…
-ờ..vậy tớ ra ngoài..
Quay người bước đi, Quang đi ra ngoài. Tay vừa chạm vào nắm cửa, cậu quay lại nói:
-xin lỗi…-rồi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Còn lại một mình,Anh khẽ nhắm mắt, ngẩng mặt lên trần nhà. 5s sau cô từ từ cúi đầu,nhìn thẳng vào cánh cửa. Hai mắt mở to, môi mím chặt, lấy cùi tay lau hết nước mắt. Xong cô đứng dậy, đi đến trước cánh cửa. Khẽ hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra, cô bước ra ngoài, cô muốn ra biển chơi, cô muốn quên hết và không muốn khóc nữa.
Gió biển mát rượi, vừa đi Anh vừa hít thở thật sâu để không khí mát mẻ căng tràn lồng ngực. Cô mặc chiếc áo phông dài ngang đùi, một chiếc quần sooc ngắn, đi chân trần. Khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, cô thấy Tâm đang ngồi với Minh và Quang. Thấy cô, Tâm vẫy vẫy ra hiệu lại gần, cô bèn đi đến đó. Đến gần, Tâm nhìn Anh rồi trố mắt:
-vừa khóc hả?- nói điều này xong, Tâm thấy hối hận, người như Anh mà có lúc khóc sao, khéo không được trả lời còn bị mắng cho một trận thì khổ, quả nhiên:
-vừa rồi đi không cẩn thận, ngã úp mặt xuống cát..-Anh lơ đễnh trả lời, nhìn bộ bikini màu đen của Tâm, khẽ nhíu mày- nhìn bộ này không hợp gì cả.
-hả?
-rất già..-Anh thản nhiên nói, ra ngồi xuống cái nệm hơi, để lại gương mặt ngơ ngác của Tâm.
Lát sau Tâm chạy lại, kéo tay Anh, thì thầm:
-già thật sao?
-ờ..
-vậy phải làm sao?
-trót mặc rồi thì mặc luôn đi, sao trăng gì..-Anh thản nhiên đáp.
-thôi đành vậy.
Ngồi đối diện với Quang và Minh, Tâm nói rất nhiều, Anh chỉ trả lời hờ hững:
-sao không mặc áo tắm?
-không thích..
-không tắm hả?
-đâu cứ phải mặc áo tắm mới tắm được,..
-ừ.. mà này…!
-hử..
-cái con bé Vân Anh ý..
-sao?-Anh nhíu mày.
Tâm nhìn xung quanh, thấy Quang và Minh đang nhìn hai người nói chuyện, bèn cười:
-hì hì..
- hai cậu đang nói gì đến Vân Anh phải không?-Minh hỏi.
Nghe Minh hỏi, Tâm buột miệng:
-ôi, thính như ..d-o-g.. ối, xin lỗi…-Tâm đưa tay lên bịt miệng, nhìn xung quanh, thấy mặt Minh chau lại, lông mày giật giật, Quang thì đang cười cười, Anh thì khóe môi nhẹ nhếch lên, cô đang nhìn ra hướng khác, nhưng nụ cười đó làm cho 3 con người trước mắt sững sờ.
Quay lại với gương mặt hàng ngày, thấy 3 người trước mắt đang nhìn mình chăm chú, cô nhíu mày lại quay sang nhìn Tâm hỏi:
-Vân Anh làm sao?
-à, thật ra, nó..nó..-nhận ra 2 người kia vẫn đang dỏng tai lên nghe, Tâm lấy tay xùy xùy- hai người đi chỗ khác chơi, đây là chuyện của con gái.
-ờ..
-ừ..
Đợi 2 tên đi xa rồi, Tâm mới khẽ nói:
-sao nó mới 14 tuổi mà vòng 1 to thế nhỉ?
Anh tí thì đâm đầu xuống đống cát, cô tưởng có chuyện gì xảy ra, hóa ra là..
-kệ nó, ghen à?-Anh nhìn đi chỗ khác, lơ đãng nói.
-ừ, phải, đang ghen đây. Hix, vừa rồi đi vào thay đồ, mình với nó thay, nó bảo vòng 1 của nó là 93, nghĩ mà vẫn sợ.
-cậu kém à, mà phải nói?
-ừ, mình chỉ có 87..
Lần này thì Anh thật sự đâm đầu xuống đất, trời ơi. 87 với 93 kém gì nhau chứ, cô có 84 cô còn không than thở gì mà, đúng là phiền nhiễu, cô hỏi:
-con gái hay để ý những cái này hả?
-ủa, chả nhẽ cậu không phải con gái?
-phải, nhưng trước giờ tôi chưa nghe ai nói những chuyện này bao giờ.
-à, ừ, đúng là hay để ý thật, thôi xuống tắm đi.
Nói rồi Tâm kéo Anh xuống biển. Nước biển xanh, rất mát, cảm giác thật thoải mái. Thôi quên hết chuyện không vui đi, giờ phải hưởng thụ, đi chơi bóng chuyền thôi….
*
5h30’. Cả đoàn lên xe về, một ngày vui vẻ chơi đã kết thúc, báo hiệu những ngày rắc rối sắp xuất hiện…ôi……….
|