Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh
|
|
Chương 15 : “ tôi yêu em…Hoàng Anh” Sau gần 15’ cõng cái tên nặng như cùm này, chân cô bắt đầu có cảm giác run lẩy bẩy. Đến nhà Nam chỉ có mỗi bà giúp việc. Bố mẹ cậu đã đi công tác tuần trước, vẫn chưa về. Nhà hiện tại chỉ có hai anh em cùng một bà giúp việc. Bà giúp việc thì đã đứng tuổi, tối nào cũng đi ngủ sớm nên giờ phải tự xoay sở thôi.
Đưa Nam vào phòng, vừa nhìn thấy cái giường cô lập tức ném cậu ta xuống. Đưa tay lên xoa vai, nghiêng cổ, nghe tiếng kêu lạo xạo, răng rắc. Cô khẽ bước ra ngoài.
Tâm bước vào, mang theo một chậu nước ấm, nhúng chiếc khăn mặt vào nước rồi khẽ lau mồ hôi cho Nam. Vì chưa phải chăm sóc ai bao giờ nên Tâm hơi vụng về với những việc như thế này. Nam hơi nhíu mày tay đưa lên quờ quạng, vừa nắm vào tay Tâm lập tức gạt phắt ra.
Tâm sững sờ, cánh tay bẽ bàng dừng trên không, dần dần thu về. Cô trầm ngâm để cái khăn cạnh chậu nước bước ra ngoài.
Khánh và Anh đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Tâm đi ra gương mặt không mấy vui vẻ, cậu khẽ gọi:
-Tâm, lại đây lát.
Tâm giật mình bước đến. Khánh quay sang Anh bảo:
-cậu vào xem anh Nam giúp tớ chút được không?
Anh khẽ gật đầu rồi đứng lên đi vào phòng Nam.
Anh vừa đi khuất, Khánh lên tiếng nói:
-Buồn nhỉ?
-Hả?- Tâm giả vờ ngơ ngác.
-Không phải dấu, trên mặt cậu có chữ “Buồn” to tổ trảng kìa.
Tâm giơ tay lên trán sờ sờ, thấy vậy Khánh cười:
-Đùa thôi, cậu dễ bị lừa quá!
-Không phải…-Mặt Tâm xị xuống- Hình như anh cậu có đối tượng rồi.
-Ưm..-Khánh gật đầu đồng tình.
-Đối tượng là Anh mà cậu có vẻ không buồn nhỉ? –Tâm hỏi.
-Chả hiểu tại sao lại không thấy buồn..-Khánh cười – anh mình thích cô ấy chứ có phải cô ấy thích anh mình đâu mà phải buồn.
-Chậc. – Tâm tặc lưỡi, lầm bầm- Quả nhiên đầu cậu ta chỉ tương xứng với lũ trẻ con..
-Lầm bầm gì đấy?
-Đâu có gì, hì hì..
-Nghi quá nghe…-Khánh nhìn Tâm bằng nửa con mắt, ngờ vực.
-Đã bảo là không có gì mà.-Tâm gắt.
-Ùi! –Khánh giật mình – Đúng là có tật giật mình.
-Im lặng đi –Tâm véo má Khánh, nghiến răng nghiến lợi mắng.
-Ui………….đau.
-Ha ha –Tâm bật cười, nói chuyện với tên nhóc này thật là vui.
Anh bước vào phòng. Ở đây mà vẫn còn nghe thấy cười của hai tên kia. Vui vẻ thế không biết! Khẽ lắc đầu cô bước vào phòng. Nam nằm trên giường, mồ hôi vã ra, chân tay quơ quàng loạn xạ. Haizz..thật tình đã không biết uống lại còn.
Nhặt chiếc khăn lên, nhúng nước nóng rồi khẽ lau mồ hôi trên trán cho Nam. Nhẹ nhàng nhẹ nhàng giữ chân tay cậu cho cậu không tiếp tục quẫy đạp. Đắp chiếc chăn lên cho cậu, xong cô khẽ đặt tay lên trán cậu. Không sốt. Nghĩ vậy cô định rút tay lại thì…
Nam mơ màng. Cậu cảm thấy có một bàn tay đặt lên trán mình. Bàn tay nhỏ, ấm áp. Khi bàn tay đó sắp rời đi, cậu theo phản xạ đưa tay lên túm vào cổ tay người đó, kéo mạnh xuống.
Bị giật mình, Anh mất đà ngã thẳng lên người Nam. Lồm cồm bò dậy, cô nhăn nhó nghĩ thầm rằng có phải Nam đang say hay không mà khỏe như trâu vậy. Vừa chống tay vào người Nam để đứng dậy, cậu lại kéo cô xuống, dùng hai tay ôm thật chặt, giọng nói cũng mơ hồ, ấm áp: “ tôi yêu em…Hoàng Anh”
|
Chương 16: “TÌNH YÊU KHÔNG HỀ CÓ LÍ DO!” “Không phải chứ?????????” Miệng Anh đang há hốc ra, mặt toàn vạch thẳng (- o -lll) nhìn lại Nam. Không phải cậu ta say quá nói lảm nhảm chứ? Vừa hôm trước là tên Khánh, hai anh em nhà này thật khiến người khác khó xử mà. Trời ơi, cô phải làm gì đây? Trước hết phải bình tĩnh, đúng bình tĩnh thoát ra khỏi cái gọng kìm này đã. Nghĩ vậy cô lập tức đứng dậy nhưng chả dễ như tưởng tượng, sao ngủ mà lại ôm chặt thế này????? Nguyễn Ngọc Nam, tôi nguyền rủa anh, có thả tay ra không?????????. Đó chỉ là ý nghĩ thôi, giờ phải dùng hành động vậy, một phát hất mạnh tay Nam ra rồi túm lấy hai cổ tay cậu ta, từ từ đặt xuống, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. (Vừa đánh vừa xoa, chậc chậc)
Vừa đặt tay Nam xuống, Anh khẽ đứng thẳng người nhón chân bước ra ngoài. Vừa quay đi lại có người túm cổ tay cô. Thật ức chế! Cô quay người lại nhìn. Nam đã tỉnh, tay cậu vẫn đang nắm tay cô, ánh mắt mông lung, cậu hỏi:
-Vừa rồi tôi có làm gì sai hả?
-Ờ..Không..-Anh hơi lúng túng chút.
-Tôi…nói gì sai? Em cứ nói đi. –Nam đã nhận ra sự lúng túng của cô, cậu lại hỏi.
-anh nói…-Anh nhìn vào Nam- anh thích tôi.
Mắt Nam mở to hết cỡ (0.0) á khẩu luôn. Khẽ thả tay cô ra, cậu không nói một lời nào, hay đúng hơn là không biết nói gì, cậu chỉ nhìn xuống cái chậu nước cùng khăn mặt.
Anh cũng nhận ra sự bối rối của Nam, cô nói:
-Không sao, lúc đó anh say, tôi cũng không để ý làm gì, anh không phải lo, giờ thì…tôi ra ngoài trước.
Anh quay người bước ra cửa, vừa đi được hai bước, cô lại nghe thấy giọng của Nam:
-Vậy..nếu tôi nói…tôi thích em..thì sao?
-Anh…vẫn say hả? – Không quay lại, cô hỏi Nam.
-Tôi hoàn toàn tỉnh táo. –Nam nhìn bóng lưng của cô, nói chắc nịch.
Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng:
-…Tại sao vậy?
Lại một không khí im lặng. Thời gian từng phút trôi qua, lúc sau Nam nói:
-Em đã bao giờ nghĩ rằng…tình yêu có lí do chưa?
-Tôi biết, tình yêu không bao giờ có lí do cả, tôi thích em và chỉ vậy thôi, em hiểu không?
-…
-Tôi biết, em khó có thể chấp nhận ngay tôi, tôi sẽ đợi…đến khi em chấp nhận tôi.
-…
-Nhưng từ giờ đến lúc đó, tôi hi vọng, em sẽ vẫn đối xử với tôi như trước kia. Vẫn coi tôi là một người bạn tập, chỉ cần em để ý tôi một chút..tôi chỉ mong như vậy.
Vẫn im lặng. Một vài phút sau, cô lên tiếng:
-Tại sao lại là tôi? – Anh quay lại, mắt nhìn vào Nam.
Nhìn cô, Nam khẽ nói:
-Vì em lạnh lùng, vì em thờ ơ, vì mọi thứ…Anh à, em biết không? Mỗi lần đôi mắt em nhìn tôi, tôi cảm thấy bối rối, tôi…
-Tôi lạnh lùng, tôi thờ ơ…vậy sao anh lại thích tôi? Anh có thể thích người khác mà? – Ngắt lời Nam, Anh nhíu mày hỏi.
-Tôi nói với em rồi, tình yêu không hề có lí do.!
Lại im lặng.
-Tôi về trước. –Anh khẽ quay người, và…
Nam đứng dậy, ôm cô từ phía sau, cậu nói:
-Nếu những lời vừa rồi của tôi, khiến em khó xử, vậy thì…hãy quên nó đi. Hãy đối xử với tôi như trước kia, và quan trọng hơn…đừng né tránh tôi.
-Né tránh? – Anh hỏi lại.
-Phải, hãy coi tôi là người em có thể nghĩ đến trong lúc khó khăn, có thể tôi không giỏi an ủi, tâm sự, nhưng tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em.
-…
Không thấy cô trả lời, Nam khẽ buông lơi tay, quay đi rồi nói:
-Muộn rồi, em về đi, về tối muộn sẽ nguy hiểm đấy. Xin lỗi giờ tôi không thể đưa em về được.
-Chào anh.
Nói rồi không quay đầu lại, cô quay ra cửa, bước thẳng. Nam nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa mới đi vào phòng tắm, thầm nghĩ, cậu sẽ không bao giờ động đến rượu nữa.
|
Chương 17: BUỔI PICNIC Sáng chủ nhật.
Anh dự định quét dọn nhà một lượt, dạo này lười quá, cũng đã lâu chưa về thăm nhà rồi, thôi đành để lúc khác chứ giờ thì không được. Buộc lại mái tóc, cô buộc thêm một chiếc khăn lên đầu. Vừa cầm cái chổi định quét những cái mạng nhện giăng khắp nhà thì cô nghe tiếng léo nhéo mắng nhau. Giọng cái Tâm, chắc chắn là nó, sao nó lại ở đây? Đang nghĩ cô chợt nghe tiếng nói:
-Good morning, my friend!- Tâm đang đứng ở cửa, cười hớn hở.
-Có chuyện gì vậy? –Anh hỏi xong lại tiếp tục quét.
-Đương nhiên là đi chơi rồi. Hôm nay cậu dọn nhà hả? Bỏ đấy, mai làm, giờ đi ra đây chơi mau.
-Không!
-Làm ơn đi, mình đi picnic. Vào thay đồ đi.
-Không!
-Ủa, sao giờ vẫn đứng đó. Cậu đi thay đồ đi chứ, Anh?
Tay cầm chổi lông gà của Anh cứng đơ. Tên Minh này ở đâu chui ra vậy?
-Cậu đến đúng lúc lắm, Anh nó không đi. – Tâm giả vờ mếu máo.
-Sao không đi? – Minh hỏi.
-Bất ngờ này, biết đâu mà đi.- Anh trả lời.
-Bất ngờ? Tâm, chả phải tối qua cậu nói cậu đã thông báo cho Anh rồi sao? – Minh quay sang Tâm.
-Sorry, tui không cố ý à, tui muốn bất ngờ mà.-Tâm làm bộ mặt cún con.
-Thôi không nói nữa, trễ rồi, Anh cậu đi thay đồ đi, chúng tôi đợi.- Minh nói xong quay sang Tâm- Ra ngoài cổng đợi Khánh đi.
Nghe thấy tên Khánh, mắt Tâm sáng lên:
-Ok, nhanh nha Anh. – nói rồi hai tên quay bước đi luôn.
Ơ, này trời ơi cô chưa đồng ý mà, tụi nó đi mất tiêu rồi.
Hậm hực đi thay đồ. Trong lòng cô đang bực bội. Đi picnic mà không nói trước để người ta chuẩn bị. Bó tay với bọn này luôn.
Bước ra cổng của khu nhà trọ, Anh thấy mấy tên đang đứng chờ mình. Tâm với Minh thì không nói nhưng sao lại có cái tên Khánh kia? Kì lạ.
-Nhanh lên Anh ơi! – Tâm nói.
-Xe đạp đôi hả?-Anh hỏi khi thấy có hai chiếc xe đạp đôi trước mắt mình.
-Đương nhiên rồi, đi nào muộn rồi! – Tâm trả lời Anh xong lập tức leo tót sau xe Khánh.
Khánh cười nhăn nhở nhìn Tâm rồi quay lại nhìn hai người đang đứng nhìn mình như trời trồng.
-Nhanh lên nào! – Rồi hai tên đạp xe vụt đi mất, để lại hai người với những dấu hỏi to đùng trong đầu.
Vài phút sau.
Khẽ lắc lắc đầu, Anh trèo lên phần xe phía sau, nói với Minh:
-Đi thôi.
-ừ, đi nào.
Đi trên đường, Anh khẽ hỏi Minh:
-Cắm trại ở đâu?
-À..một nơi bí mật. Lát cậu sẽ biết.
-ờ…
-Khánh với Tâm dạo này thân nhau vậy? Ở võ đường họ tập cùng nhau hả?
-Ờ..
-Tớ tưởng cô ấy thích Nam cơ mà?
-….
Nhắc đến Nam, Anh không nói gì, chắc Tâm cũng đã nhận ra Nam không thích mình mà thích Anh, nên chắc Tâm cũng từ bỏ. Thật sự thì cô không muốn dây dưa nhiều về mấy vụ tình cảm, và không muốn có rắc rối với tình bạn. Nhưng tại sao lại là lúc này?
-Sao không trả lời? –Minh hỏi.
-Không có gì.
Lại một không khí im lặng. Minh đang nghĩ xem rốt cuộc Nam và Tâm có chuyện gì mà sau có mấy ngày Tâm quay ngoắt 180 độ sang kết thân với Khánh. Nhất định là đã có chuyện gì rồi.
Anh không nói gì chỉ đạp xe. Một ngày đẹp trời, không lạnh cũng không nắng lắm rất thích hợp để đi chơi pic nic như vầy.
*
Sau gần nửa giờ đạp xe, họ cũng đến nơi. Đây là một vùng đất hoang rộng lớn trồng rất nhiều lau. Giữa đám lau có một gò đất nổi hẳn lên. Một cái cây thật cao mọc ở đó, cỏ xanh mướt. Về mùa đông mà được nhìn thấy cảnh này thì thật tuyệt.
-Sao? Thích không?- Minh hỏi khi thấy Anh đứng lặng nhìn khung cảnh trước mặt.
-Rất đẹp. –Khóe môi Anh nở nụ cười nhẹ, cô đi vào chỗ cái cây kia nơi mà Khánh với Tâm đang trải bạt, để lại tên Minh đứng ngơ ngẩn với chiếc xe đạp.
Thấy cô đi đến, Tâm nhíu mày hỏi:
-Hai người đi lâu vậy?
-Ờ, làm sao so sánh được với sức mạnh của một số người. –Anh lơ đãng nhìn quanh trả lời Tâm.
-Đẹp không? Hôm trước đi qua đây tớ đã rất thích nơi này, giờ đến lại thấy đẹp hơn nữa.-Tâm cũng nhìn xung quanh, mắt cô dừng lại ở Anh.
-Sao?- Anh lơ đãng hỏi.
-Chuyện anh Nam tối qua…
Anh mở to mắt, chưa biết nên nói gì, lúc đó Minh đến.
-Ai da đói quá, sáng chưa ăn gì.
-Vậy lại đây sắp xếp để ăn đi.-Khánh nhanh nhảu cắt ngang câu chuyện của Anh và Tâm.
-Ừ..
Khẽ mở ba lô, Anh lấy ra một hộp dùng để đựng thức ăn, để vào thảm. Minh hỏi:
-Gì vậy?
-Đồ ăn.
-Cậu làm lúc nào?
-Tối qua.
-Cái gì vậy?
Minh mở hộp ra nhìn. Là kimbap, Anh cuốn rất khéo, nhìn vô cùng tròn trịa và rất..ngon mắt.
-Tối qua ngồi làm chút định để trưa nay ăn, giờ đi picnic thì mang luôn đi.-Thấy mọi người ai cũng nhìn vào cái hộp, cô hỏi tiếp- Không ai ăn được à?
-À không, nhìn rất ngon.-Khánh nuốt nước bọt ực một cái.
-Vậy ăn thôi mọi người.-Tâm vỗ vỗ tay nói.
-ngon quá!
Ăn no rồi. Làm gì đây?
-Ê, kế hoạch chiều là thế nào Tâm? – Minh ngồi dựa vào gốc cây, hỏi.
-Trượt cỏ..-Tâm cười hì hì.
-Woa, I like it! – Khánh giơ ngón tay ra hiệu tôi vô cùng đồng lòng.
Trời thật đẹp. Mới 10h trưa nhưng không nắng. Trời mát mẻ, gió thổi hiu hiu vô cùng dễ chịu, Khánh lôi Tâm dậy nói:
-Đi xuống kia chơi đi.
Tâm nhìn theo chỗ Khánh chỉ, thấy có một cái đu làm từ lốp ô tô, bèn đứng dậy, nói:
-Ok, let’s go.
Hai tên kia đi mất dạng, chỉ còn hai người. Anh ăn no nằm xuống tấm thảm đọc sách rồi ngủ quên luôn, lại để sách lên che kín mặt nữa. Gió mát mẻ, Anh khẽ xoay người, cuốn sách đang úp trên mặt rơi xuống. Minh nhặt cuốn sách lên, hừm “Hạt giống tâm hồn” sao? Xưa nay cậu ít đọc sách nên chẳng biết sách gì với sách gì, nhưng giờ chẳng biết làm gì, đọc cũng được.
- Tình yêu chân thật không phải là vật chất, cũng không phải lãng mạn. Đó chính là chấp nhận với cái đang có, đã có, sẽ có và không bao giờ có. Chúng ta cần một tình yêu như vậy trong đời.
- Tình yêu chân thật không phải là vật chất, cũng không phải lãng mạn. Đó chính là chấp nhận với cái đang có, đã có, sẽ có và không bao giờ có. Chúng ta cần một tình yêu như vậy trong đời.
Đọc xong, Minh mỉm cười. Cuốn sách thật hay! nó nói về những giá trị của cuộc sống. Bên tai cậu còn nghe thấy tiếng kêu vui vẻ của Tâm. Bất giác cậu nhìn sang Anh. Cô vẫn đang ngủ. Khi ngủ mặt cô dễ thương hơn bình thường rất nhiều, không còn nhíu mày cau có mà chỉ là một khuôn mặt bình yên. Hơi thở phập phồng, nhẹ nhàng. Hàng mi cong vút, làn da trắng trẻo, làn môi lúc nào cũng mọng đỏ. Nhìn cô vậy, mặt cậu cứ thế đỏ hết lên.
-Ha ha ha, thật vui quá. – Tâm chạy đến, miệng cười phớ lớ, hai má đỏ bừng.
Nghe tiếng nói khá to, Anh nhíu mày, dần dần mở mắt, từ từ ngồi dậy.
Đưa tay lên dụi mắt, nhìn sang bên cạnh xong cô hỏi Tâm:
-Vui nhỉ?
-Ừ, nè chơi trò đánh đu đó vui thật, mình còn tìm được một tổ chim nữa, có 3 quả trứng nè.
Tâm chìa tay ra, trong đó có 3 quả trứng màu trắng, nhỏ như viên kẹo bi lạc.
-Trứng chim gì vậy?- Minh đưa tay sờ sờ vỏ quả trứng.
Khẽ liếc thấy Minh chạm vào quả trứng, Anh lên tiếng:
-Trứng rắn đó!
Tâm giật mình, đánh rơi mấy quả trứng, nó vừa động đậy. Quay sang Anh hỏi:
-Cậu vừa bảo trứng gì cơ?
-Rắn.
-Cậu làm như mình không phân biệt được đâu là trứng rắn đâu là trứng chim nhỉ?
-Sắp nở rồi, đập ra mà xem.-Anh nói trong khi đưa tay ra với cuốn sách.
Tâm tò mà cầm quả trứng lên. Nó lại tiếp tục động đậy, cô đứng dậy ném một phát vào cục đá gần đó. Và… một con vật màu đen, nhỏ như cái tăm từ từ bò bò trên tảng đá.
-AAAAAAAAAAAAAA Rắn………………..- Tâm giật mình la lên, chui ra sau lưng Minh – đừng lại gần đây, ta ghét chúng mày…
-Ha ha, chỉ là con rắn con thôi mà.-Minh cười.
-Không………hu huh u.
-Khóc rồi.- Anh liếc mắt nhìn Tâm.
-Có chuyện gì vậy? – Khánh từ đâu chạy đến.
Tâm lập tức chạy đến, níu tay Khánh chỉ chỉ:
-có rắn .
-Rắn? đâu?
-Trên tảng đá đó.
Khánh nhìn thấy cái con vật bé tí đó, rồi cậu bật cười:
-Ha ha. Chỉ là cái con bé tí này thôi mà, haha..
-Không được cười…-Tâm nghiến răng, đuổi đánh Khánh.
Nhìn họ đùa nhau Anh khẽ lắc đầu. Tính con bé Tâm này, sáng nắng chiều mưa. Thật khó chiều.
Chiều đi trượt cỏ.
Chơi trò này mới vui làm sao! Tâm với Khánh cười suốt. Minh cũng cười. Anh thì thỉnh thoảng buồn cười lắm mới khẽ nhếch mép chút. Nhưng công nhận, thật là vui.
Đồi dốc thoai thoải, trượt vô cùng thú vị nha.
*
5h chiều.
Sau khi vui chơi thoải thích, 4 người bắt đầu ra về. những tia nắng của mùa đông thật dịu dàng. Sau khi trả xe đạp, Tâm và Khánh đã đi đường khác về. Minh và Anh đi bộ đến bến xe buýt. Tình hình là chỗ này cách xa nhà trọ của Anh gần 20 cây số.
Đứng ở bến xe buýt, thấy cảnh vật quen thuộc. Sau khi chắc chắn là mình đã biết đây là đâu Anh khẽ bảo Minh:
-Cậu về trước đi nhé.
-Hả? cậu đi đâu? – Minh ngạc nhiên.
-Nhà tôi ở gần đây.
-Nhà cậu?
-ờ, tôi muốn về chào bố, từ lần lên học tôi chưa có về nhà.
-Vậy, tớ đi cùng cậu.-Minh vui vẻ nói.
-Không cần.-Anh nhíu mày nhưng có vẻ như Minh chẳng hề để ý.
-Đi nào. –Rồi cậu kéo khuỷu tay cô- Hướng này đúng không?
-Ờ…
|
Chương 18: MẸ KẾ VÀ CON RỂ Đi bộ khoảng chừng 5’. Anh dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ, màu xanh da trời. Nhìn ngôi nhà nhỏ nhưng vô cùng ấm cúng, trước cổng có một giàn hoa ti gôn. Bên trong có mấy chậu hoa lan trắng.
Thấy Anh đứng trước cổng một lúc, vẻ mặt có vẻ suy tư lưỡng lự, Minh lên tiếng:
-Có chuyện gì không? Đây là nhà cậu đúng không?
-Ừm…
-Vậy sao không vào?
-Không có gì.
Anh nói rồi đưa tay mở cánh cổng sắt.
Bước vào trong sân, rồi đi vào nhà. Nơi phòng khách có một người đàn ông trẻ, khoảng gần 40 (chính xác là 37) đang ngồi ở sô pha xem ti vi. Thấy có người vào, ông khẽ ngẩng lên.
-Con chào bố.-Anh khẽ cúi đầu chào.
-A, Anh! Con về đó hả? – ông bố Anh lập tức chạy đến, ôm cô một lát rồi thả ra, nhìn một lượt cô từ trên xuống rồi hỏi – Mấy tháng rồi không về nhà là sao? Con sống tốt không? Ăn uống ra sao?…
-Con rất khỏe. –Ngắn gọn và súc tích.
-Ừ, thế thì tốt. – ông quay sang Minh.- À, cháu là bạn cái Anh hả?
-A vâng, cháu chào bác, cháu là Minh, bạn cùng lớp với Anh ạ.
-Ờ, sao hai đứa không về sớm. giờ đã gần 6h rồi.
-Vâng, tụi cháu vừa đi chơi với nhóm, đi qua đây nhân tiện vào thăm gia đình.- Minh gãi đầu.
-Ờ, không sao, hai đứa ở đây ăn tối xong thì về nhé.
-Không cần đâu bố à!-Anh nhíu mày.
-Cái con bé này, hiếm lắm mày mới dẫn bạn về nhà, với lại không ăn bây giờ thì để đên tết mày mới về nữa hả? không nói nhiều, đi vào rửa chân tay đi, mẹ đang nấu cơm rồi.
-Vâng, con..
-Ai vậy anh?-Mẹ kế từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Anh, bà ta thoáng khó chịu xong lập tức cười tươi chạy đến , giọng phấn khởi.
-Con về rồi đó hả Anh? Sao giờ mới về?
-Vâng..-Anh trả lời giọng cứng nhắc.
-Ở lại ăn cơm nhé. Mẹ đang nấu rồi. Hai đứa vào rửa chân tay đi.
Đi ra giếng nước ở ngoài sân để rửa chân tay, Minh khẽ hỏi:
-Mẹ cậu trẻ thế!
-Ờ…-Anh trả lời một cách không hề mặn mà.
-Hình như cậu và mẹ không được hòa thuận?
-… – Anh không trả lời, rửa tay chân xong đi thẳng vào nhà làm Minh ngơ ngác.
-Sao vậy? Đợi tớ với..-Minh nói nhưng có vẻ Anh không nghe thấy, cô đi mà không hề ngoảnh lại.
Trong bữa ăn, chủ yếu là Bố hỏi chuyện cuộc sống của Anh, mẹ kế không nói gì, Minh cũng chỉ ngồi nghe, cậu chưa bao giờ nghe chuyện gì của Anh, nên giờ muốn biết, mãi lúc sau mẹ kế hỏi cậu:
-Cháu là Minh phải không?
-A, vâng!
Mẹ kế giả bộ ngạc nhiên:
-Từ trước đến giờ, Anh nó chưa hề đưa con trai về nhà đâu, cháu là người đầu tiên đó. Cháu là bạn trai nó hả? – Mẹ kế hỏi.
-Bạn…bạn trai…-Minh liếc sang Anh. Hiện cô không nhìn cậu mà nhìn vào mẹ kế, ánh mắt này có vẻ quen quen, à đúng rồi là lúc cô gắt cậu “im mồm đi” cũng là ánh mắt này. Nhưng sao lại dùng ánh mắt này với mẹ của mình?
-Vâng…Minh là bạn trai con!- Anh nhấn giọng thật mạnh, nói rõ từng chữ, mắt nhìn đăm đăm vào bà mẹ kế đang nhìn vô cùng nhởn nhơ, phởn phơ. Cô ước gì hiện tại bà ta là bao cát để có thể nện cho bà ta trận, cái mặt vô cùng vô cùng dày.
Minh cứng đơ, nhìn Anh. Cô vừa nói gì cơ? Bố cũng có tâm trạng đó, ông hỏi lại:
-Bạn trai con?
-Vâng. – dù trả lời bố nhưng mắt cô lại nhìn chằm chằm bà mẹ kế đáng ghét. Trước đây bà ta nói loại con gái không biết cười, không biết nói năng như cô thì sẽ chẳng bao giờ có bạn trai, chẳng bao giờ có ai rước. giờ bà ta còn cố tình trọc tức, cô đành bảo Minh là bạn trai cho bà ta tức tối chơi.
Quả nhiên, bà ta tím mặt. xong lại giãn ra quay sang Minh:
-Con rể!
“Hơ hơ cái gì vậy nè?” Minh vô cùng con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô.
-Ta gọi con là con rể nhé, Anh nhà ta nó kén lắm, 16 năm nay mới thấy hai từ bạn trai phát ra từ miệng nó, chắc nó sẽ không có lần 2 đâu, ta cứ gọi thế nhé!
-Vâ..ng.
-Ăn cơm đi. – Anh nhíu mày, gắt lên. Minh lập tức cắm cúi ăn, bà mẹ kế vẫn cười cười:
-sao phải xấu hổ?
-Bác bao nhiêu tuổi ạ? – Minh hỏi để xoa đi không khí ngượng ngùng.
-À, năm nay mẹ 29.
-Dạ, thế thì…bác sinh ra Anh khi bác mới…15 tuổi?
-Ha ha, mẹ là mẹ kế thôi.- bà ta cười- Mẹ ruột của Anh đã mất cách đây 3 năm rồi.
-Dạ? – Minh ngớ người, nói chuyện đó mà còn cười được, bà ta… quả nhiên, giờ cậu đã hiểu vì sao mà thái độ của Anh với bà ta có vẻ xấc xược, chắc bà ta đã đối xử với cô không ra gì cô mới ra ngoài sống như vậy.
-Con no rồi, mọi người cứ ăn tiếp.- Anh buông bát đứng dậy, bà ta cười khi nhắc đến mẹ cô, cô sợ nếu còn ngồi đây nghe chắc cô khó kiềm lòng để mắng bà ta một trận. Bố thì đã được bà ta tôi luyện rồi nên cũng thấy bình thường là phải.
Bực mình leo lên cầu thang để lên sân thượng. mặt trời đang khuất dần, bóng tối bắt đầu bao phủ khắp nơi. Cô thích bóng tối. Một màn đêm dày đặc, không có chút ánh sáng nào. Nơi đó không ai sẽ có thể nhìn thấy nỗi đau và những vết rạn nứt nơi trái tim cô.
Trong phòng ăn.
-Xin lỗi con, con rể! tính nết con bé này nó thế, chỉ cần nhắc đến mẹ nó là nó lại như vậy.-Mẹ kế cười.
-Vậy sao bác vẫn nhắc đến?- Minh nhìn bà ta hỏi lại.
-À, thì..-mẹ kế ngớ người, bà không nghĩ là sẽ bị Minh hỏi lại như vậy.
-Cháu xin phép lên xem cô ấy thế nào.-Minh đứng dậy, đi lên cầu thang.
-Ừ, xem nó thế nào giúp bác nhé.-Bố Anh lên tiếng.
-Vâng.
Trên sân thượng.
Một cô gái đứng trong bóng tối, gió làm mái tóc dài tung bay, chỉ nhìn qua bóng lưng cũng đã thấy nỗi cô đơn của cô. Cô đứng sát lan can, hai tay nắm chặt cái thành lan can, ánh mắt có sự u uất khó nói. Nhìn cô như đã bị cả thế giới bỏ quên, nỗi cô đơn của cô hòa cùng bóng tối tạo cho người khác một cảm giác rờn rợn.
-Có việc gì không? – Anh lên tiếng.
Minh giật mình, cậu đứng suy nghĩ nãy giờ, mà sao cô biết cậu ở đằng sau nhỉ? Có mắt sau gáy à.?
Cậu bước đến đứng cạnh cô, bóng tối mờ mờ khiến cậu không nhìn rõ biểu hiện khuôn mặt cô.
-Có chuyện buồn à?
-…
-Đúng là thật rồi!
-…
-Cậu không biết hồi nãy, dáng đứng của cậu cô đơn thế nào đâu.!
-..
-Sao không chia sẻ với tớ?
-…
-Có chuyện buồn không chia sẻ cho người khác thì sẽ càng buồn hơn đó!!.
-…
-Cậu muốn ở một mình à?
-…
Thấy cô không trả lời, cậu không nói gì nữa, hai người cứ đứng vậy đến lúc:
-Xin lỗi.- Anh nói.
-Hả? gì? Sao lại xin lỗi? – Minh ngạc nhiên.
-Vì đã bảo cậu là bạn trai tôi.
-À, không sao…- Mặt Minh đỏ bừng nhưng cô không thể nhìn thấy-…thật ra, tớ…rất vui khi cậu nói vậy..dù chỉ là nói đùa.
Anh quay sang nhìn Minh. Dù hai người không nhìn rõ mặt nhau nhưng Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng tim Minh đập thình thịch. Trong lòng cô như có một cái gì đó ấm áp chạy qua, cô khẽ mỉm cười, giơ tay ôm vòng qua người Minh.
Minh đơ người, á khẩu.
Ôm cậu thế này, cô có thể nghe rõ tiếng đập thình thịch của trái tim cậu, ngửi thấy mùi sữa tắm rất nam tính của cậu. Minh rất cao, cô đứng cùng cậu cũng chỉ đến cổ cậu giờ đây đầu cô khẽ ngả xuống vai cậu. Lát sau cô thì thầm:
-Cảm ơn.-Anh nói nhẹ nhàng.
Minh lại đơ luôn tập hai, mặt cậu giờ có thể so sánh với cà chua chín. Cậu không bao giờ có thể hi vọng Anh sẽ ôm cậu thế này, giờ cậu mới biết, lạnh lùng chỉ là cái vỏ bọc của cô. Cậu cứ đứng như vậy, say mê hương hoa anh đào lúc nào cũng thoang thoảng trên tóc cô.
Một lát sau, Anh khẽ thả nơi tay, đi về phía cửa để xuống lầu. Đi được một đoạn cô vẫn thấy Minh đứng như vậy, bèn nói:
-Về thôi, tôi còn nhiều việc phải làm.- Lại giọng lạnh nhạt như thường.
-A, ừ..-Minh sực tỉnh, chạy theo cô xuống lầu.
Vừa rồi chắc cậu mơ quá. Khẽ véo má mình, thấy rất đau, Minh kêu “Á” một tiếng. Anh đi đằng trước ngoảnh lại nhìn cậu, thấy má cậu đỏ một vết, cô nói:
-Vừa rồi cậu mơ đó.
Rồi đi xuống nhà, để lại một tên vô cùng vô cùng…
….Ngơ ngác…..
|
Chương 19: MỘT NGƯỜI RA ĐI… Lên xe buýt về nhà. Anh ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. Minh đi xe tuyến khác để về nhà cậu, giờ chỉ còn mình cô. Tầm này xe buýt không đông lắm, không có người phải đứng, ghế cũng còn thừa. ngồi một mình, cô tự hỏi bản thân tại sao ban nãy mình lại làm vậy? vì điều gì đó mà chính cô cũng không biết.
Xe đang đi bình thường, đột nhiên phanh gấp, ai ai cũng trong tình trạng người đập mạnh về phía trước. Cô cũng vậy, nhưng người vừa mới bị mất trọng tâm đã có người giữ vững cô. Sau khi định thần lại, cô quay sang nhìn người đó…Nam.
-Chào anh.-Anh khẽ gật đầu chào.
-Chào em, em đi đâu về muộn vậy?
-Về nhà.
-À, hôm nay là cuối tuần nhỉ?
-Vâng.
Một không khí im lặng. không ai nói với ai cái gì. Anh lại lơ đãng nhìn ra cửa sổ, Nam thì chăm chú xem sách, cậu mới đi làm thủ tục về, cậu nhận được một suất học bổng ở một trường đại học bên singapo.
-Anh sắp đi singapo!- Nam lên tiếng.
-Du học phải không? –Không nhìn cậu, cô nói.
-Sao em biết?
-Nếu đi du lịch thì anh cần gì phải nói. –Anh lơ đãng trả lời.
-Ừ, -Nam gật đầu.- đúng vậy.
-…
-Anh sẽ đi 4 năm.
-Em biết.
-Anh sẽ trở lại.
-…
-Em có thể…đợi anh không?
-…
Nam dùng tay kéo cô lại, cho cô nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu nói:
-Anh yêu em, Anh à!
-Cái đó em biết.-Anh lơ đãng nhìn đi hướng khác.
-Anh không muốn đi, nếu em không nói cho anh câu trả lời.
-Em luôn coi anh như anh trai.- Anh nhìn cậu, nhíu mày.
-Anh trai.?
-…
Nam thả tay cô ra, ngồi tiếp tục đọc sách, lát sau nói:
-Tuần sau anh sẽ đi. Thứ 4 này anh Sơn có tổ chức tiệc chia tay.
-Vâng.
….
Hai người im lặng như vậy cho đến khi Anh phải xuống xe, cô khẽ chào:
-Anh sẽ tìm được một người tốt hơn tôi thôi!
Rồi cô bước xuống xe, hòa vào những con người tấp nập trên phố.
Nam ngồi nhìn theo cô đến khi xe tiết tục chuyển bánh, cậu mở máy nghe nhạc, lời bài hát du dương, ngọt ngào vang lên:
“Nỗi nhớ nhung là 1 cảm giác rất khó hiểu
Tựa như chiếc bóng lúc nào cũng theo ta
Ko có âm thanh lại ko có hơi thở, xuất hiện từ sâu tận đáy lòng
Chỉ chớp mắt, nó đã nuốt gọn anh trong nỗi cô đơn
Anh chẳng cách nào kháng cự đc nó, nhất là khi đêm về
Nhớ em đến ngột ngạt khó thở
Ghét bản thân mình chẳng thể nào lập tức chạy đến bên em
Nói thật lớn với em rằng
Anh nguyện vì em, nguyện vì em
Anh nguyện vì em mà quên cả tên mình
Chỉ cần thêm 1 giây được ở trong vòng tay em
Có mất đi cả thế giới cũng chẳng tiếc nuối
Anh nguyện vì em, nguyện vì em
Nguyện vì em mà bị lưu đày đến chân trời
Chỉ cần em thật lòng đáp lại tình yêu của anh
Bất cứ đều gì anh đều sẵn sàng, nguyện làm vì em.”
(Hè hè, bài này trong thiếu nữ toàn phong nhưng lời rất ý nghĩa nên tớ mượn nhé, hehe)
Nam cứ ngồi yên lặng, nhắm mắt.
Sáng hôm sau.
Vừa đến lớp, Anh đã bị cái Tâm nó kéo về chỗ, hỏi:
-Anh Nam sắp đi Sing hả?
-Ờ…
-Hôm qua Khánh có nhắn tin bảo vậy, sao anh ấy lại đi lúc này nhỉ?
-Không biết..
Im lặng một lúc, Tâm lên tiếng:
-Nè, cậu có biết anh Nam thích cậu không?
-…
-Không phải dấu, mình biết hết rồi, anh ấy không biết uống rượu nhưng vẫn uống cho cậu, anh ấy để cậu chăm sóc còn mình thì không, mình biết mà, mình…
-Chào buổi sáng.- Minh đến lớp, nhìn thấy Tâm và Anh đang nói chuyện, cậu hỏi – Mới sáng ra đã có chuyện gì vậy?
-Liệu cậu có đáp lại anh ấy không? – Tâm coi Minh là người vô hình, tiếp tục quay sang hỏi Anh.
-Tôi luôn coi anh ấy như anh trai!
-Anh trai?
-Phải..
-Thật tiếc cho anh Nam, tại sao lại đi thích người vô tâm như cậu chứ, ai mà thích cậu chắc cũng thiệt thôi, cậu chã biết thích ai bao giờ!
-Cậu nói nhiều quá.
-Haizz…- Tâm giơ bàn tay mình lên nhìn một lúc rồi nói.
-Ngồi buồn ngồi đếm ngón tay
Ôi sao ngón ngắn, ngón dài vậy ta?
Nghĩ hoài nghĩ mãi không ra
Lấy dao ra chặt thế là bằng nhau!
Minh bật cười về bài thơ của Tâm, Anh thì không. Cô hoàn toàn hiểu dụng ý của Tâm qua bài này. Chỉ có tên Minh ngốc nghếch ngồi cười sặc sụa.
-Cũng đúng thôi, bàn tay có ngón dài ngón ngắn hơn nữa là con người, ai cũng có những may mắn riêng và những ước mơ riêng nhưng không phải ai cũng có được. Haizz tiếc cho anh Nam. – Nói xong, Tâm đứng dậy bỏ về chỗ.
Lát sau Minh hỏi:
-Nè, cái anh Nam đó, bày tỏ với cậu rồi à?
-…
-Cậu bảo chỉ coi anh ấy như anh trai đúng không? Tại sao vậy? Mình thấy anh ta rất tốt mà, hay là vì…
Minh ngưng nói vì Anh vừa ngẩng qua nhìn cậu, nhìn chăm chăm mặt cậu. Trước ánh nhìn đó, mặt cậu đỏ bừng lên.
Vài phút sau, Anh quay mặt đi nhìn xuống quyển sách, nói với Minh:
-Máu dồn, khó thở, tim đập mạnh… cậu bị lão hóa rồi đó.
-Hả?
Mặc dù đang đỏ mặt nhưng Minh vẫn có cảm giác là mình vừa rơi cằm xuống đất cái cộp. 16 tuổi, lão hóa ư? không thể nào, chỉ có một lí do thôi cậu…đang thích một ai đó.
*
Chiều thứ tư.
Sau khi buổi tập kết thúc, anh Sơn tuyên bố với mọi người, đây là buổi tập cuối cùng của Nam tại đây, Nam sẽ đi du học khoảng 4 năm tại Singapo. Nhìn mặt mọi người có vẻ buồn buồn, Anh Sơn lôi chai rượu nhẹ ra, bảo uống chia tay với Nam (Thông cảm, ổng nghiện rượu nặng) . Anh cũng cầm một ly, cụng với Nam một phát rồi nói:
-Học tập tốt, lên đường bình an!
-Cảm ơn.
Lúc mọi người chia tay nhau là lúc 7h30′, vừa đi ra cửa Anh và Tâm đã thấy ngay hai Anh em Khánh, Nam. Vừa thấy hai người đi ra, Khánh chạy đến kéo tay Tâm:
-Về thôi, tôi về với cậu!
Nói rồi không để Tâm kịp trả lời, cậu kéo Tâm đi luôn.
Thấy hai người kia đi, Anh cũng khẽ bước để trở về nhà. Nam thấy vậy kéo tay cô, hỏi:
-Không có gì muốn nói với tôi sao?
-Những gì cần nói, đã nói.
-Em không cần phải lạnh với tôi vậy chứ?
-Tôi nói rồi, tôi luôn coi anh như anh trai!
-Vậy một lời chúc anh trai như: Hi vọng anh sớm trở về, em sẽ đợi anh trở về…chẳng hạn, nói đi.
-Anh đọc nhiều sách quá rồi!- Anh nhíu mày.
-Cũng có thể, tôi chỉ muốn nghe vậy thôi.
-Mong anh sớm trở về..Được rồi chứ? giờ tôi về.
Anh vừa bước,Nam đã kéo tay cô, ôm chầm cô, xiết thật chặt:
-Anh…?- Anh nhíu mày nói với Nam.
-Xin em, chỉ một chút thôi. – Nam nhắm nghiền mắt, trong vài năm tới, cậu sẽ không thể làm vậy. – cứ coi như một lời chào tạm biệt đi…
Vài phút sau, Nam thả Anh ra, hai tay cậu đặt lên vai Anh, nói:
-Nhất định tôi sẽ trở về, em sẽ không quên tôi chứ?
-…
-Tôi sẽ không quên em..
-…
Khẽ buông lơi tay, cậu nói với Anh:
-Hẹn gặp lại em, vào một ngày sớm nhất….
Rồi cậu quay bước đi ngược chiều với Anh. Lòng tê buốt như có cái gì đó vừa mới đâm qua…..
|