Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
|
|
Chương 10: Ăn miếng trả miếng
Sáng hôm sau...
Ngày mới bắt đầu với nó cũng như mọi ngày, suốt ngày cứ phải gọi những người không cùng huyết thống với mình là cha cha mẹ mẹ rồi phải sống xứng đáng với vai trò một người con hiếu thảo. Nó không thể sống thật với mình, một nhóc con 17 tuổi bướng bỉnh suốt ngày quậy phá giờ phải đội lốt một tiểu thư hiền lành nết na. Đó quả là một thành tích đáng tuyên dương của nó. Nó nhớ quê, nhớ bọn thằng Cảnh, con Ngọc, thằng Tũn, nhớ những ngày làm phục vụ đến nỗi đau nhức cả người, nó nhớ những bữa đứng trong bụi rậm chụp lén thằng Tũn nhổ lông nách hay con Ngọc nặn mụn đến nỗi muỗi đốt đau rát cả người, nhớ những lượt like và bình luận tăng nhanh như thổi khi nó up những tấm ảnh bất hủ đó lên face, nó nhớ những lúc mặc cho ví rỗng mà vẫn phi như bay vào các quán ăn. Nó nhớ ghê lắm, nhớ da diết. Nhưng vì “2 tỷ, 2 căn biệt thự” nó mặc tất cả, nó bất chấp vì đối với một đứa hám tiền như nó thì: tiền là số 1.
Ngày hôm nay với nó sẽ không có gì bất bình thường nếu như...
“Tút... tút... tút...” Chiếc Iphone của nó khẽ rung rung trên giường.
Nó đang nằm lười sau hơn 2 tiếng phò tá mẹ đi shopping. Bỗng nghe tiếng điện thoại, nó thầm chửi rủa cái thằng già nào dám phá vỡ giấc ngủ ngàn vàng của nó. Nó lấy lại cái bản chất dịu dàng, nhẹ nhàng bắc máy:
“A lô. Tôi nghe ạ.”
“Cô giỏi lắm! Dám bỏ mặc tôi trong cái khu vui chơi chết bằm kia. May là tôi thân thế thiếu gia tập đoàn Trần Gia nên người ta mới cho tôi ra không thì tôi đã chết trơ xương trong đó rồi. May với cô tôi đây lòng nhân từ độ lượng nên tôi bỏ qua.” Anh cho cô một tràng xối xả rồi hạ giọng
“Nếu anh điện cho tôi chỉ vì kể khổ thì bye nha tôi không rảnh để nói chuyện với kẻ rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Cô đáp
“Vâng, cho thằng rỗi hơi này xin ít phút để gặp bà chị. Vì bà chị bận rộn lắm nên thằng rỗi hơi này xin nói gọn: chiều nay 2h gặp nhau tại Café Sky.” Nói rồi anh gập máy không để cho nó kịp nói thêm lời nào.
Nó nghiến răng, chau mày, nắm chặt cái điện thoại: “Cha già mắc dịch, đến khi bà không còn là tiểu thư nữa bà sẽ cho mày ăn đấm về nhà ba mẹ khỏi nhận ra mày luôn. Dám hỗn láo với bà à, mơ nha con.”
Nhưng nói gì thì nói, giờ nó cũng đã là một tiểu thư giàu có, không lẽ để mang tiếng “chảnh” khi không đi gặp anh ta à. Nó ngủ tiếp, nhưng luôn nhớ 2h chiều nay ra Café Sky...
1h29 p.m
Nó vẫn còn nằm ườn trên giường, không muốn ngồi dậy nhưng tự nói với minhg đúng 1h30 sẽ thay đồ chuẩn bị đi. Còn 23 giây nữa, thời gian sao trôi nhanh thế nhỉ? Nó lăn qua lăn lại mấy vòng... đã 1h30 phút.
Nó ngồi dậy, thay áo quần. Mặc một bộ cánh thật lộng lẫy và thoa một lớp phấn nhẹ trên mặt là những điều mà ba mẹ nó bắt buộc phải làm mỗi khi ra đường.
- Con đi đâu đó? Trang điểm chưa?- Trần phu nhân hỏi khi thấy nó đang “ra lệnh” cho anh tài xế riêng chở nó đi.
- Đi gặp anh Thành Phong ạ. Con trang điểm rồi mẹ đừng lo!- Nó trả lời
- Tốt! Tình cảm hai đứa càng ngày càng thắm thiết hơn rồi đó!- Bà mỉm cười
Trong lòng nó cái câu nói “Tình cảm hai đứa càng ngày càng thắm thiết hơn rồi đó” của mẹ như tương phản với “tình trạng” hiện nay vậy. Mặc dù không muốn nhưng nó cũng buộc miệng nói:
- Vâng. Mong là vậy ạ!
Mẹ nó quay sang bảo anh tài xế:
- Chở tiểu thư đi nhanh kẻo trễ hẹn!
- Vâng thưa phu nhân.
Anh tài xế nhanh chóng mời nó vào trong chiếc xế hộp quý phái. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
---Café Sky---
Nó bước vào, nhìn quanh, cố tìm kiếm chỗ ngồi của anh. Cuối góc phòng, bên cạnh khu vườn mô phỏng mini trong lồng kính trong suốt, một chàng trai đang chăm chú nhìn, chống cằm, mặt tỏ vẻ chán chường.
Nó đi lại, kéo ghế ngồi đối diện với anh. Bắt lời:
- Anh thích vườn nhỉ?
- Không. Chẳng qua vì màu xanh lá cây trù phú đó thôi!
- Mà anh gọi tôi ra đây có chuyện gì?
- Chẳng có gì! Gọi cô ra đây ngồi nói chuyện cho vui.
Nó bĩu môi:
- Rảnh dữ ha!
- Giỡn thôi, có chuyện nên mới gọi ra! À mà... trước hết cô uống nước đi!- Anh đẩy ly bạc xỉu về phía nó
Nó chộp lấy chiếc ly, nhanh chóng đưa lên miệng uống:
- Cảm ơn! Chu đáo ha!
Chưa uống hết thì nó phun nguyện tất cả chỗ nước nó vừa uống ra sành, ho sặc sụa.
- Cái nước gì thế? Sao chua dữ vậy!
Anh cười đắc thắng, lòng nghĩ thầm: “Không chua sao được! Hồi nãy tôi đã vắt 2 trái chanh vào mà!”. Sau khi lấy lại vẻ bình tĩnh, anh tỏ vẻ ga-lăng:
- Thôi cô vào phòng vệ sinh rửa áo đi, văng vào áo rồi kìa! Chỗ này để tôi nói người ta dọn cho!
- Cảm ơn!- Nó nhanh chân tiến về phía phòng WC, nhưng không đem theo túi xách vì không tiện cho lắm
Sau một hồi lau áo, nó trở về chỗ ngồi. Chỗ nước nó phun ra đã được lau dọn sạch sẽ. Vừa ngồi vào bàn thì nó nghe anh nói:
- Xin lỗi cô! Nhưng mà hiện tại tôi có chút việc gấp! Gặp cô sau nha!- Anh vẫy tay chào rồi về, miệng cứ tủm tỉm cười
Nó chán chường, ngồi một lúc, rồi cũng về.
Tối. 11h đêm. Đang ngủ thì nó bỗng nghe có tiếng ai nháy máy. Nó mệt mỏi lê người khều chiếc túi xách để lấy điện thoại. Ai mà vô duyên đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ mà còn nháy máy cho người ta? Nó bật đèn lên...
Bỗng nó thấy trong túi xách có vật gì rất gớm ghiếc đang cựa quậy.
Đen, tròn, to, có lông, có đuôi, kêu chít chít. Đó là con chuột. Nó xém hét toáng lên vì sợ. Nó nhanh chóng kéo bao tia túi xách lại rồi ném nó qua cửa sổ.
Nó biết tỏng ai đã làm việc này. Là anh ta chứ không phải ai khác. Lợi dụng lúc nó đi vào phòng vệ sinh để bỏ con chuột thối tha này vào túi xách. Đúng là đồ xảo quyệt! Hèn gì lúc về miệng anh ta cứ tủm tỉm cười.
Nó hậm hực, quyết không tha cho anh chàng này.
|
Chương 11: Picture on the face
Nó ngủ mà ôm cục tức bự chảng, bụng bảo dạ làm sao thì làm phải trả đũa được anh ta.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ giờ nó cũng chẳng biết làm sao nữa. Làm sao vừa phải giữ được hình tượng nết na đúng như lời thỏa thuận, vừa báo thù được cho nó. Nó cũng tự hỏi nếu có cách gì được như vậy là 100% giờ nó bay cái vèo qua nhà anh ta để làm liền. Cho bõ ghét. Ỷ giàu có đẹp trai là làm gì thì làm à?
Nó xoay người. Cách gì để trả thù thì sau này hẵng tính. Trước tiên phải tiếp cận anh ta đã.
Không cần bận tâm quá nhiều, nó nhắm nghiền mắt ngủ như chết.
Sáng hôm sau, đúng 6h, chiếc đồng hồ reo lên báo thức.
Nó vùng dậy. Nó cũng khá bất ngờ về việc này. Bấy lâu nay chiếc đồng hồ báo thức đối với nó cũng chỉ là thứ vô tích sự, có reo to đến cỡ nào nó cũng tắt thôi. Vả lại, dù cho trái đất quay ngược quỹ đạo hay heo biết nói, động đất mạnh nhất hành tinh hay sóng thần cao nhất thế giới ập đến chưa chắc đã làm cho nó tỉnh giấc. Hôm nay tự nhiên nó mang sức mạnh diệu kì.
Nó mặc một bộ đồ đơn giản và để mặt mộc. Hôm nay đi sớm chắc mẹ nó không phát hiện để nhắc nhở trang điểm đâu. Nó thích màu xanh nước biển, vì thế nó vận một bộ váy xanh dương nhàn nhạt và thêm chiếc nơ xanh đậm tô điểm thêm. Trông đơn giản nhưng khá bắt mắt. Hài lòng với bộ xiêm y này rồi, nó bắt đầu đi qua nhà anh ta.
Sáng sớm nên vẫn chưa có ai thức dậy, chỉ có cô giúp việc đang lau dọn nhà cửa. Thấy nó, cô giúp việc ra mở cửa ngay. Nó bắt chuyện:
- Cô hôm nay cháu qua đây phụ cô dọn nhà được không?
- Thôi tiểu thư làm thế tôi bị mắng ngay.- Cô xua tay
- Thôi mà không có gì đâu. Con sẽ nói với hai bác mà.- Nó nài nỉ
- Vậy thì được. Ông bà chủ có được đứa con dâu như tiểu thư thật có phước.- Cô e dè đồng ý
Nói là đồng ý thôi chứ cô giúp việc toàn giành làm hết, nó chỉ phụ được vài việc cỏn con. Sau khi làm điểm tâm, nó có nhiệm vụ vào dọn dẹp phòng anh ta.
Phòng anh ta bừa bộn lắm. Nào là sách, quần áo, tất vớ, nào là giày dép, bút viết, mọi thứ tứ tung khắp nơi. Nó dẹp xong cái mớ lộn xộn này chắc cũng mất 1 tiếng đồng hồ. Nó thầm cảm phục cô giúp việc ngày nào cũng dọn dẹp mà không hề than thở một lời nào.
Nó đang sắp xếp lại sách vở trên bàn thì bỗng nhìn thấy cây bút dạ màu đen. Như chợt nghĩ ra điều gì, nó khữ nhếch miệng cười bí hiểm, cầm vội cây bút rồi ngồi bên cạnh chiếc giường hí hoáy viết viết vẽ vẽ lên mặt anh.
Sau hơn 10 phút nó mới hoàn thành bức tuyệt tác hội họa trên gương mặt đáng thương của anh ta. Không lẽ chỉ có nó mới nhìn được cái cảnh buồn cười như vậy sao? Không. Nó phải báo cho mọi người biết để vào xem. Nhưng mà nếu nói ra thì còn gì là hình tượng nết na hiền lành nữa.
Nó băn khoăn một hồi, rồi rút điện thoại ra, chụp mặt anh thành hàng chục tấm ảnh. Trông ngộ ghê gì đâu á! Nó vừa chụp vừa tủm tỉm cười.
|
Chương 12: Làm osin cho tôi, OK?
Xong xuôi đâu ra đấy, nó nhanh chóng kì cọ sạch sẽ hết khuôn mặt anh ta. Vì sao ư? Vì nếu để y vậy sang ra anh ta sẽ hét lên và mọi người sẽ biết tỏng thủ phạm đích thị chính là nó. Mà nếu như vậy thì sẽ mất hình tượng rồi. Vì vậy nó buộc phải rửa sạch hết những dấu tích trên gương mặt anh ta.
Sau đó nó ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
8h sáng. Biết anh ta đã dậy. Nó nhắn tin, kèm theo là những bức ảnh bất hủ mà nó đã chụp được: “Haha. Bổn tiểu thư ta đã có được những bức ảnh có 1-0-2 của ngươi.”
Nhận được ảnh, anh vô cùng sửng sốt. Anh chạy vội vào toilet soi gương. Nếu nhìn kĩ lắm mới thấy được những vết mực đen mờ mờ trên gò má và trán. Nhưng cô ta đã vào phòng anh khi nào cơ chứ?
Anh ra ăn điểm tâm như thường lệ khi nghe tiếng mời của cô giúp việc.
- Này cô Sáu!- Trần phu nhân vừa kéo ghế ra vừa hỏi- Ban sáng có ai vào nhà ta à? Tôi nghe tiếng chuông.
- Vâng. Là Hoàng tiểu thư ạ.
Nghe đoạn đối thoại kia, anh ta nhảy dựng lên:
- Cô ta đến đây làm gì?
- Phụ tôi dọn nhà và làm bữa sáng ạ. Tiểu thư cũng là người đã dọn phòng cho cậu chủ.- Cô giúp việc sợ hãi
Hóa ra tranh thủ lúc vào dọn dẹp phòng cô ta đã lén chụp hình anh. Anh ta không buồn ăn cơm chạy ngay vào phòng. Gọi cho cô:
“Cô muốn gì?”
“Hehe. Up lên facebook.”
“Xin cô, đừng. Cô muốn gì cứ nói tôi sẽ làm cho nhưng đừng up lên face.” Anh khẩn khoản
“Ưm... Vậy ai đã bỏ con chuột hôi hám vào túi xách tôi thế nhỉ?” Nó vẻ ngạo mạn có đôi phần tức giận
“Xin lỗi là tôi. Nhưng xin cô đừng up lên face. Cô muốn gì tôi sẽ làm ngay?”
“Haha. Vậy tôi bảo anh up mấy tấm ảnh lên face anh dám làm không?”
“Đừng có đùa. Như vậy cũng bằng không.”
Nó đắn đo một hồi rồi tiếp.
“Vậy thì 1 ngày làm osin cho tôi. OK?”
Anh chần chừ một hồi rồi đáp lại.
“OK.”
Nó mãn nguyện cười tự đắc.
“Haha. Vậy ngày mai đúng 6h có mặt tại nhà tôi bắt đầu công việc.”
“Hừm... OK.”
Anh ngồi xuống ghế, gập máy, mặt hầm hầm như sát thủ, trên đầu khói nghi ngút. Dám lợi dụng mấy tấm ảnh vớ vẩn kia để bóc lột sức lao động à? Dám chơi xỏ xiên tôi à? Cô thích thì tôi chiều.
|
Chương 13: Có sớm quá không?
Sáng hôm sau, anh đến nhà cô đúng 6h như lời hẹn.
Vừa bước vào nhà, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Từ các cô bảo mẫu, giúp việc đến bác thư kì, tài xế, từ đầu bếp riêng trong nhà đến ông bà nhà họ Hoàng cũng không thể rời mắt ra được. Vì sao ư? Bản chất của anh lâu nay vốn lạnh lùng vô cảm, ít khi tự chủ động đi qua nhà người khác như lần này. Mọi người đều có chung một suy nghĩ: chảng lẽ anh và Hoàng tiểu thư đang hẹn hò sao?
Cắt đứt những ánh mắt ngạc nhiên kia, anh nói:
- Mọi người sao nhìn cháu chăm chăm thế? Mặt cháu dính gì sao?
Ông bà Hoàng lắp bắp:
- À... à không có gì đâu!
- Mà cháu đến đây có việc gì sao?
- Vâng ạ. Cháu đến gặp tiểu thư.
- Ừ vậy cháu vào đi. Tiện thể giúp bác gọi nó dậy luôn nha.
Anh gãi đầu lúng túng:
- À vâng ạ. Nhưng mà... phòng của tiểu thư đâu ạ?
- Cháu cứ lên tầng hai, rẽ trái, rẽ phải, nhìn qua bên tay phải có 5 căn phòng. Căn phòng thứ 3 là phòng của nó đó. Cháu nhớ đừng đi không?
- Dạ. Cháu nhớ rồi ạ.
- Hay để bác gọi anh thư kí dẫn cháu lên nhé!
- Dạ thôi ạ. Cháu làm phiền hai bác rồi. Cháu xin phép lên ạ.
Đợi anh đã bắt đầu đi lên tầng hai, hai ông bà nhà họ Hoàng lại bàn tán:
- Hai đứa dạo này thân thiết ghê!- Bà Hoàng nói- Mới vừa hôm kia con Bạch Tuyết qua nhà thằng Phong giờ lại đến thằng Phong qua nhà mình.
- Đúng đó. Tụi nó suốt ngày cứ nhắn tin rồi đi chơi. Mà tính thằng Phong ai không biết, nó nổi tiếng lạnh lùng mà lại chịu đi chơi với môt con nhóc như Bạch Tuyết, Chảng phải nó đã thay đổi rồi sao?
- Ông nói cũng đúng. Dễ gì làm cho thằng Phong đổi được cái tính vô tâm đó. Lâu lâu thấy con Bạch Tuyết nhà mình cũng được việc đó nhỉ?
Ông Hoàng xoa xoa cằm, tỏ vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ:
- Có lẽ đã đến lúc cho tụi nó kết hôn rồi! Tụi nó làm thân nhanh như vậy mà!
- Có sớm quá không ông? Dù sao cũng cần cho tụi nó thêm chút thời gian tìm hiểu thêm!
- Không sớm đâu. Bà cứ để tôi lo chuyện này.
Bà phu nhân vẫn không khỏi lo lắng:
- Chuyện này có cần thiết phải gấp rút như vậy không ông? Tụi nó vẫn chưa hoàn thành xong bậc trung học mà!
Ông nhăn mặt:
- Bà định phản lại ý kiến tôi sao? Cứ kết hôn đi. Cùng học luôn. Dù sao giờ mới là hè mà! Vả lại, kết hôn nhanh, anh chị xui cũng sẽ nhanh chóng kí hợp đồng với tập đoàn nhà ta.
Bà vốn sợ lúc ông nổi giận nên không nói gì hơn, đành e dè chấp thuận.
|
Chương 14: Osin bất đắc dĩ
Anh bước vào phòng nó.
Nó đang nằm sấp ngủ khò khò trên giường.
Anh đảo mắt nhìn quanh. Không ngờ nó dữ vậy mà cũng mơ mộng ghê. Phòng toàn màu hồng với trắng rất dễ thương. Cái phòng này bọn con gái nói đúng ra là thích mê. Tường sơn hồng phấn, xà nhà thì khoác tấm áo trắng xóa. Chiếc đèn chùm trong suốt bằng pha lê hồng ở giữa không tỏ vẻ sang trọng mà lại rất trẻ con và ngây ngô. Đồ đạc trong phòng từ cái bàn, cái ghế, đến cái tủ quần áo, cái giường, từ bàn trang điểm đến phòng học ngay cả chiếc tủ đầu giường và chiếc đèn ngủ cũng màu trắng nốt. Tuy anh không thích cái màu này nhưng nếu nói ở phương diện nghiêm túc thì quả thật căn phòng này khá đẹp. Không chỉ vậy phòng lại rất ngăn nắp nữa.
Anh bước lại cạnh chiếc bàn trắng đặt nơi góc phòng. Trên đó đặt một quyển sách ai đó quên chưa gấp lại. Là tiểu thuyết “Không gia đình” của Hecto Malot. Hóa ra cô nàng này cũng là một con mọt sách, quyển tiểu thuyết dày cộm vậy mà đã đọc gần hết rồi. Anh ngồi xuống ghế, cũng khá tò mò quyển sách này có hay không mà sao cô ta mê thế, nên anh lật ra chương đầu tiên ngồi đọc. Vừa đặt mắt vào thì...
- Trả cuốn sách đó cho tôi!- Một giọng nói phát ra
Anh nhìn quanh, nhưng không thấy ai, nó thì còn đang nhắm mắt. Chẳng lẽ anh ảo giác sao?
Anh lại đọc tiếp, giọng nói đó lại vang lên:
- Bộ anh không có tai à?
Anh quay đầu lại, nó đã ngồi dậy, mặt hầm hầm nhìn anh.
Anh ngơ ngơ rồi chỉ tay vào mình:
- Cô nói tôi sao?
- Phòng này chỉ anh với tôi, không lẽ tôi nói với ma sao?
Anh hiểu ra, để cuốn sách lại vị trí cũ, đứng lên vươn vai.
- Cô muốn tôi làm gì nói đi!
Nó bắt chéo tay sau đầu, vừa đi vào phòng tắm vừa nói:
- Dọn lại sơ sơ phòng cho tôi!
Anh bĩu môi nhưng cũng bắt tay vào việc làm. Nhìn mất hình tượng quá! Anh vốn là một chàng trai phong độ, đẹp trai mà phải chịu cúi mình trước một cô gái tầm thường vậy sao? Không thể nào.
Đang đi đổ rác, anh bỗng nhìn thấy cô giúp việc đang bê một cái khay có đựng một nải chuối lớn đi trên hành lang. Anh giấu vội chiếc sọt rác phía sau, chạy lại lạnh lùng nói:
- Đưa tôi mấy trái chuối! Tiểu thư nói thèm ăn chuối!
Cô giúp việc mỉm cười rồi cho anh nguyên nải chuối to nhưng anh từ chối và chỉ lấy 6 quả.
Đợi cô giúp việc đi rồi, anh bóc hết vỏ chuối ra giữ lại và vứt ruột chuối vào sọt rác. Anh rón rén đi lại và phòng “làm bẫy”. Xong xuôi, anh đắc thắng cười tươi đi đổ rác.
Nó làm vệ sinh cá nhân xong, đi ra ngoài. Y như dự đoán, nó vấp mấy vỏ chuối rải rác quanh cửa phòng toilet té ngay, mặt hôn sàn nhà. Đau điếng! Nó cố đứng dậy, thầm rủa tên nào hách dịch dám làm bẫy hại mình. Chỉ có anh ta chứ không ai khác! Thành Phong, anh tự đi vào hang cọp rồi. Dám chọc tức Bạch Tuyết nương nương sao? Đúng là anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Hãy đợi đấy, một lúc nào đó có cơ hội tôi sẽ hành hạ anh đến chết mới hả dạ.
---Cả ngày hôm đó, tuy Phong làm osin cho Bạch Tuyết nhưng anh rất khôn khéo khiến cô không tài nào tìm ra dịp dể trả đũa---
|