Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
|
|
Chương 23: Gặp lại Uyên Hy
Sân bay Quốc tế...
Nó thản nhiên bước lên máy bay cùng anh trước con mắt ngưỡng mộ của mọi người. Nó khoan thai ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách hàng VIP, bên cạnh anh.
Chuyến bay nhanh chóng khởi hành. Nó an nhàn bắt chéo chân vừa đọc vừa nhâm nhi cốc cà phê nóng hôi hổi. Bên cạnh nó, anh tai đeo headphone, gật gù.
“Oái” Nó hét lên. Có ai đó đã ngã vào người nó, tay nó chao đảo, hất văng chiếc cốc đổ hết cà phê vào chiếc váy trắng.
- Xin lỗi xin lỗi cô! Tôi sơ ý quá!- Người kia vừa cố xin lỗi vừa đưa chiếc khăn tay cho nó
Nó đã định sẽ mắng cho người kia một trận tả tơi, nhưng nó kịp nhận ra, người đó không ai khác chính là Uyên Hy.
- Chị Uyên Hy!- Nó bật dậy
Dường như chị cũng đã kịp nhận ra nó.
- Bạch... Bạch Tuyết!
Nó nắm chặt hai tay chị:
- Sao chị lại ở đây? Chị nói chị đang ở bệnh viện với Touver mà. Nếu có đi thì anh ấy phải ở bên cạnh chị chứ!
- Em không hiểu đâu! Dù sao cũng cảm ơn em đã gọi điện hỏi thăm chị!- Chị nhanh chóng bước đi
- Dừng lại! Chị đi theo em!- Nó ra hiệu và đi nhanh vào trong WC.
_WC Ladies_
Nó vừa xả nước để rửa tay vừa hỏi:
- Bây giờ chị hãy nói thật đi, đã có chuyện gì xảy ra?
- Cũng không có gì to tát lắm đâu! Em không cần bận tâm!- Chị cười hiền
- Nói đi. Đây là trách nhiệm của chị. Chị làm bẩn váy em thì chị phải bồi thường.
- Thật ra thì...- Chị hơi buồn- Anh Touver, anh ấy... bỏ chị đi theo người khác rồi...- Chị lau giọt nước mắt tràn khóe mi
- Tại sao chứ? Chẳng phải hai người đang rất hạnh phúc sao?
- Tập đoàn của gia đình chị... đã bị... phá sản...- Chị khẽ nấc lên nghẹn ngào-...không thể ...chu cấp đủ tiền ...để đầu tư mở rộng phạm vi thẩm mỹ viện của anh ấy... Anh ấy cần tiền...
- Thật vô liêm sỉ!- Nó nghiến răng- Chẳng lẽ trước giờ anh ta chỉ yêu chị vì tiền thôi sao? Không thể tha thứ nổi cho anh ta... Mà chị sang Hàn để làm gì?
- Chi nhánh tập đoàn nhà chị bên Seoul là nguyên nhân dẫn đến sự phá sản thảm hại của tập đoàn, chị phải sang đó giải quyết một số chuyện.
- Có gì khó khăn chị đừng ngại mà phải nói cho em biết đó!
- Ừ chị biết mà.- Chị cười hiền nhìn nó, làm sao chị có thể khiến em phải lo lắng bận tâm vì chị được chứ, dù khó khăn chị cũng sẽ luôn tự giải quyết được mà...
- À mà...- Nó khóa vòi nước lại- Chị đi một mình hả?
- Ừm...- Chị lấy khăn tay lau những vệt nước còn đọng lại trên mặt
- Ba mẹ chị đâu?
- ...Chị... mồ côi mẹ, ba chị... đang ở bệnh viên vì cú sốc...- Mắt chị buồn rũ rượi
- ...- Nó cũng buồn lây- Thôi thì chị cũng đừng buồn nữa. Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, sau cơn mưa trời lại sáng nhanh thôi, chị Uyên Hy...
Không khí yên lặng một hồi lâu, chị lấy lại sự vui vẻ rồi nói:
- Thôi em ra ngoài kia đi kẻo Thành Phong chờ...
- Chị cũng ra ngoài cùng em chứ?
- Ừ.
|
Chương 24: Money “Các hành khách lưu ý! Máy bay chuẩn bị hạ cánh! Đề nghị mọi người yên vị trên chỗ ngồi!”- Tiếng phi công trưởng vang lên
Nó lay lay người anh:
- Này, này! Dậy mau!
Anh uể oải hất tay nó
- Chuyện gì vậy? Yên lặng cho tôi ngủ...
- Máy bay hạ cánh rồi kìa!
Anh mệt mỏi ngáp một hơi rõ dài, vươn vai.
Máy bay theo đà trượt êm trên đường bay, đáp xuống sân bay một cách an toàn. Các hành khách lần lượt đi xuống.
- Anh làm gì vậy? Không thuê taxi đi đến khách sạn à?-Nó ngạc nhiên khi thấy anh cứ đứng như chôn chân xuống đất, nhìn quanh như đang tìm ai đó.
- Nếu như tôi không nhầm thì một lát nữa thôi sẽ có người đến đón chúng ta!
- Anh có bị sao không đấy? Đi thôi! Trên đất Hàn này làm gì có ai thân quen với chúng ta?
- Đầu óc cô sao nông cạn thế? Tập đoàn Trần Gia cũng có chi nhánh bên này, cha tôi sẽ cho người đến ngay thôi, cứ đợi ở đó đừng đi đâu hết!
- Tại sao phải đợi? Chúng ta đến đây để được tự do mà! Anh thích thì chờ tôi đi đây!-Nó toan đi thì bị câu nói của anh ngăn lại
- Cô có biết đường sá Seoul ra sao không mà đòi tự đi! Vả lại tiền đâu mà cô đòi, ở đây không dùng tiền như ở Việt Nam đâu! Còn nữa, cô có biết tiếng Hàn không?
Những lí do ấy mới nghe là đã có sức thuyết phục rồi. Nó đành chịu bị khuất phục.
- Thiếu gia, đã phiền ngài chờ lâu! Mời thiếu gia theo tôi!- Có tiếng ai đó vang lên
- Thư kí Park, đưa tôi và tiểu thư đến khách sạn! Chúng tôi đi máy bay lâu nên hơi mệt!
- Mời thiếu gia và tiểu thư theo tôi!- Cái người mà anh ta gọi là thư kí Park nhanh chóng đưa nó và anh lên xe, nó và anh ngồi ở ghế sau.
Nó thì thầm:
- Anh định sẽ làm gì tiếp theo để xử lí gã này?
- Thư kí Park ý hả? Cứ cho anh ta ngủ mê rồi tính tiếp!
- Đơn giản vậy? Thế thì cứ để tôi lo liệu chuyện này cho!-Nó cười nham hiểm
_Khách sạn Tasuneda_
- Đây là phòng của h...a...i....
Ông thư kí chưa nói hết câu thì đã bị nó cho một cái điểm huyệt ngay chỗ xương bả vai. Tất nhiên, kết cục là ông ta sẽ bị hôn mê trong một khoảng thời gian không hề nhỏ.
- Này cô làm gì vậy?-Anh hoảng hốt khi thấy nó đánh ngã thư kí Park
Nó ngơ mặt ra:
- Ủa chứ không phải anh nói là xử lí ông ta sao?
- Đúng là như vậy.-Anh giảng giải- Nhưng mà phải đợi đến lúc ông ta đưa chi phí cho chúng ta rồi hãy ra tay chứ!
Nó gãi đầu:
- Vậy hả?-Nó cười trừ- Lỗi cũng đâu phải hoàn toàn là của tôi. Ai bảo anh không nói trước.
- Lôi thôi quá! Lục soát coi thử anh ta có tiền không?
- Có tay có chân tự đi mà lục, tôi đi tìm thức ăn đã. Đói quá á á à...-Nó lững thững bước về phía tủ lạnh
|
Chương 25: Tái ngộ Anh móc trong túi quần ông thư kí một chiếc bóp tiền. Anh mở bóp ra, lục soạt soạt mà vẫn không thấy tờ tiền nào.
- Chết thật. Ông này hình như quên đem tiền theo rồi!-Anh chán nản
- ...ể ...ôi ...oi ...ử! (Để tôi coi thử!)-Nó vừa gặm quả táo trên tay vừa đi lại giật lấy chiếc bóp chốc ngược cho mọi giấy tờ rơi xuống- A! Có sổ tiết kiệm nè!-Nó chìa ra trước mặt anh quyển sổ nho nhỏ
- Sao lúc nãy tôi không thấy nó nhỉ?
- Từ tốn như anh thì sao kiếm được. Cứ thoải mái sỗ sàng như tôi là OK hết.-Nó vênh váo- Ờ mà giờ đi đến ngân hàng chứ?
- Hỏi thừa quá. Không đến đó lấy tiền đâu mà xài!
- Đi bằng cách nào?
- Xe.
- Đâu ra?
- Nông cạn quá! Bộ thư kí Park không có xe chắc!
- Chìa khóa?
- Sao cô lắm mồm thế? Dưới sàn kìa. Ban nãy cô vừa đổ xuống đó!
- Ờ.-Nó nhặt chìa khóa lên- Nè! Mà ai chở?
- Có tôi đây. Đi thôi!-Anh ra hiệu cho nó đi theo
- Đợi chút. Tôi đem theo gói bim bim ăn trên đường đi.
- Đúng là háu ăn. Nhanh lên!
- Tôi háu ăn thì sao, làm gì được nhau? Chút nữa anh đừng có mà xin nhá!-Nó lè lưỡi
- Thôi thôi, đi.
5 phút sau, anh với nó đã đến bên chiếc xe của ông thư kí. Anh mở cửa xe và trịnh trọng bước và, oai vệ như một ông hoàng, chễm chệ ngồi yên vị trên chiếc ghế dành cho người lái xe. Nó mở cửa xe ngồi bên cạnh anh, hỏi với giọng nghi ngờ:
- Anh có biết lái xe không đấy?-Nó ngờ vực khi thấy anh loay hoay với chiếc chìa khóa xe
- Xin lỗi cô chứ... nói không phải là tự khen chứ tôi đã được cấp bằng lái xe từ năm lớp 10 kia!-Anh hỉnh mũi
- Tính mạng của tôi đang nằm gọn trong tay anh đó! Cố hết sức nghe! Có muốn chết thì cũng đừng kéo tôi đi theo đó!
- OK yên tâm đi! Thắt dây an toàn vô nè! Let’s go!-Anh cho xe lăn bánh, chiếc xe đen bóng loáng từ từ di chuyển.
Nhưng kìa, sao chiếc xe cứ loạng choạng thế nhỉ? Đã có sự cố gì xảy ra sao?
- Ê, có thật là anh được cấp bằng lái xe không đấy?
- Cô nghi ngờ đẳng cấp của tôi à?
- Không nghi ngờ không được!
- Vậy xem đây!-Anh tăng tốc độ, chiếc xe lao vù vù trên đường nhựa, nhanh tới mức hai tai nó ù hết không còn nghe được gì nữa. Ôi, sao mà nó nghi ngờ “trình độ” lái xe của anh ghê! Giờ có kêu trời cũng không được! Cầu mong cho cái mạng nó vẫn còn được yên bình khi trở về Việt Nam. Nó chắp tay cầu chúa phù hộ, nò còn 2 tỷ với 2 căn biệt thự chưa nhận về, đừng để cuộc đời nó bi đát trên từng hạt cát chứ!
“Két...” Chiếc xe thắng gấp, dừng trước ngân hàng mang tên bank.
“Phù...” Nó thở dài, thoát được cái lo lắng từ nãy đến giờ, Ôi, may quá, nó vẫn còn sống và yên bình đến giờ phút này.
Nó theo sau anh bước vào để rút tiền từ sổ tiết kiệm. Ôi má ơi ngân hàng gì mà đông khủng khiếp. Nó chen lấn mãi mới đến được chỗ tiếp thị của một bà nhân viên đã đứng tuổi.
Mọi thủ tục đã được hoàn thành trong chốc lát. Trên tay nó giờ là 5 tỷ won sau khi đã vét sạch số tiền trong sổ tiết kiệm của ông thư kí xấu số.
- Ủa, chị Uyên Hy!-Nó quay sang bên cạnh và nhìn thấy chị đang tranh luận với anh nhân viên trẻ.
- Ủa, hai người đi đâu vậy?-Chị cũng khá bất ngờ vì sự có mặt của nó và anh
- Hì, có chút chuyện, tụi em rút tiền ạ!
- Ờ vậy hả?-Chị cười hiền
- Ủa, đây là ai vậy?-Thành Phong hỏi nó
- Đây là Uyên Hy, chị gái “cùng cha khác ông nội” của em!
- Chào Thành Phong thiếu gia!- Chị cười đôn hậu
Anh nhân viên giục:
- Chị gì ơi? Cuối cùng chị có quyết định vay 5 tỷ won để giải quyết xong xuôi chuyện công ty không? Chúng tôi không còn nhiều thời gian đâu ạ!
[Những câu in nghiêng là lời thoại bằng tiếng Hàn nha mọi người ^^]
|
Chương 26: Tại sao lại giấu em? - Vay tiền để giải quyết chuyện công ty sao?-Nó nhìn chị- Tại sao chị lại giấu em? Chẳng phải em đã nói là có chuyện gì khó khăn chị phải nói cho em sao? Không lẽ chị không coi em là em của chị?
- Không, ý chị không phải như vậy! Chị biết em rất yêu mến chị, vì vậy... chị không muốn em phải bận tâm vì chị!
- Này chị gì ơi!-Anh nhân viên gọi-Rốt cuộc chị có vay không để tôi còn tiếp người khác!
Uyên Hy đang định nói thì nó nhanh nhảu:
- Không ạ! Anh cứ tiếp người khác đi!-Rồi nó quay sang anh- Dịch câu nói của em cho anh nhân viên biết đi, hẹn gặp nhau ở tiệm café trước ngân hàng nhé!-Nó kéo tay chị- Đi theo em!
_Lee Joo café trước ngân hàng_
- Chị cầm 5 tỷ won này mà giải quyết chuyện công ty của chị đi! Không cần khách sáo! Coi như em biếu chị!-Nó đẩy xấp tiền sang phía chị
Chị xua tay:
- Chị không nhận đâu! Em giữ lấy đi! Sao chị có thể cầm tiền của em được!
- Chị phải cầm lấy! Chị không cầm thì em với chị coi như không có quan hệ gì hết!
- Bạch Tuyết à...Thôi thì... coi như cái này là chị mượn của em vậy! Khi nào chị có tiền chị sẽ trả!
- Vậy cũng được!
- Chị cảm ơn em nhiều lắm!
- Chị em mà khách sáo quá!
- Chị, gia đình chị và cả tập đoàn nhà chị sẽ xem em là một ân nhân lớn. Cảm ơn em!
- Aizz, có chút chuyện mấy mà! Đổi lại khi xong chuyện chị phải khao em một chầu tôm hùm no nê nhé!
- Ừ!-Chị cười hiền- Em muốn ăn bao nhiêu cũng được!
- Nhớ nhé!-Nó nhìn ra chiếc kính trong suốt nhìn thấu được bên ngoài đường phố- Anh Thành Phong đến rồi, em cũng phải về rồi. Thôi tạm biệt chị nhé! À mà, chị có muốn quá giang một đoạn không?
- Thôi được rồi! Chị có đi xe! Hai em đi chơi vui vẻ nhé!
- Vâng. Bye chị!-Nó vẫy tay chào rồi nhanh chóng ra xe
Nó mở cửa bước vào.
- Ủa, không phải cô cầm tiền sao?
- Tôi cầm. Nhưng tôi cho chị Uyên Hy mượn rồi.
- Ờ. Có vẻ cô rất quý chị ấy nhỉ?
- Ừm.-Nó cười
- Mà sao trước mặt chị ấy cô xưng anh em với tôi vậy. Nghe sến thí mồ!
Nó chống nạnh, hất mặt:
- Đừng có mà tưởng bở! Chẳng qua trước mặt người khác tôi làm vậy để họ không nghi ngờ chuyện chúng ta chỉ kết hôn vì bị ép, nếu lỡ mà lộ ra thì sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến danh dự tập đoàn hai bên đó!
- Ờ cũng có lí. Mà giờ không có tiền chúng ta biết làm sao giờ?
- Ăn bám ông thư kí kia!
- Chúng ta lấy hết sạch tiền của ông ta rồi, ông ta còn tiền đâu nữa?
- Khờ quá! Xích lại đây nghe tôi nói nè, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch như thế này.... bla... bla... OK chưa?
- Hôm nay cô thông minh đột xuất đấy chứ nhỉ?-Anh với nó nhìn nhau cười gian xảo
- Mà mấy giờ rồi ấy nhỉ?-Nó giơ tay lên định xem đồng hồ thì- Úi tôi để quên đồng hồ đeo tay 1 tỷ rưỡi ở nhà mất rồi. Đồng hồ đó nạm kim cương, làm từ vàng nguyên chất đó!
- Cô đang định quảng cáo sản phẩm hả?
- Không. Thôi yên lặng tôi gọi cho mẹ tìm giúp tôi đồng hồ đã.
|
Chương 27: Nghi ngờ _Biệt thự Hoàng Gia_
“Reng reng” Chiếc điện thoại mang phong thái cổ điển nhưng hết sức thời thượng đổ chuông xáo động khung cảnh yên ắng trong căn biệt thự rộng lớn đã mấy ngày vắng bóng cô tiểu thư nhỏ.
- Tiểu La, Tiểu Huyền (tên hai chị em giúp việc nhà nó) đâu rồi? Có điện thoại kìa!-Hoàng phu nhân giục giã
Vẫn không thấy tiếng trả lời, bà nhanh chân chạy lại nơi chiếc điện thoại chễm chệ trên chiếc bàn gỗ xoan đào đắt giá, bắc máy.
“A lô”
“Mẹ hả?”-Giọng nó vang lên
“Ôi Bạch Tuyết”-Hoàng phu nhân không khỏi mừng rỡ-“Đi hưởng tuần trăng mật vui không con?”
“À...ừm... vui lắm mẹ! Mà mẹ ơi con nhờ mẹ cái này được không?” Nó hỏi
“Mẹ vẫn đang nghe đây!”
“À... chuyện là... lúc trang điểm chuẩn bị hôn lễ, tất nhiên là con sẽ không mang đồng hồ đeo tay, con để trong phòng mà quên mang theo khi đi hưởng tuần trăng mật. Mẹ tìm giúp con rồi giữ giùm con luôn, nhỡ nó mất thì tiếc lắm!”
“À cái đồng hồ nạm kim cương saphere ý hả? Rồi mẹ tìm ngay!”
“Cảm ơn mẹ. Con cúp máy nhé!”
“Khoan đã. Nghe mẹ dặn nè. Qua bên đó cố gắng giữ gìn sức khỏe, phải đảm đang, yêu thương chồng nha con, đừng quậy phá đó!”
“Hi, con biết rồi, chào mẹ nhé!”
Bà gập máy rồi nhanh chóng lên phòng nó tìm đồng hồ.
Vừa bước vào phòng, chỉ cần một cái nhìn sơ lược, bà đã trông thấy ngay chiếc đồng hồ ánh kim chói lóa dưới ánh đèn pha lê hồng tím tỏa sáng khắp phòng đang nằm yên trên chiếc bàn gỗ nơi góc phòng. Bà bước lại, sau khi cầm trên tay chiếc đồng hồ ấy, Hoàng phu nhân lại trông thấy chiếc sọt rác bên cạnh đã đầy rác. Chỉ cần bỏ vào thêm một chút thứ thừa thải nữa thôi, không khéo nó sẽ rơi ra mất.
- Tiểu La, Tiểu Huyền!!!-Bà gọi vọng xuống dưới
Dường như hai cô gái nhỏ đã vắng nhà, chắc là đang đi siêu thị. Bà đành tự tay đi đổ rác vậy. Dù sao đổ rác cho phòng con gái mình thêm sạch đẹp cũng chả mất mát gì mà.
“Roạt roạt” Hàng tá rác từ trong sọt rơi xuống khu xử lí rác thải của riêng nhà nó. Trong ánh sáng mờ mờ lọt qua khung cửa, bà trông thấy khá nhiều đùi gà rán đã mềm xịu, ôi thiu nằm lẩn trong đống rác bà vừa đổ xuống. Chẳng phải đó là món ăn bà đã bỏ công ra nấu cho nó ăn sao? Không lẽ nó lại chê món này? Không, từ trước đến giờ nó luôn thích ăn gà rán do bà nấu mà. Ngay cả lúc nó đói, nó cũng muốn ăn, nếu ăn không hết nó sẽ nói bà cất vào tủ, sẽ không có chuyện nó vứt vào thùng rác đâu. Rốt cuộc là tại sao? Chính bà cũng không hiểu...
Hoàng phu nhân bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nó...
|