Tồn Tại (17+)
|
|
Tên truyện: Tồn Tại
Tác giả: Tiểu Khuê
Thể loại: tình cảm, người sói.
Độ tuổi: 17+
Tóm tắt:
Dịch Như - mười tám tuổi, sinh viên đại học, trong một lần đi ngoại khoá đã vô tình đem về nhà mình một con sói kì lạ!
Từ giây phút ấy, một cô gái vốn luôn cô đơn, từ nhỏ không được hưởng thụ tình yêu thương của gia đình bỗng chốc có "một người bạn" để san sẻ nỗi buồn.
Nhưng chẳng được bao lâu, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra xung quanh cô!
Đầu tiên là sự xuất hiện của một người đàn ông lạ mặt có đôi mắt màu hổ phách giống hệt con sói kì lạ mà cô đã đem về nhà!
Kế tiếp là cái chết bất ngờ của Mặc Nam và những gã thanh niên kia!
Rồi cả sự khủng hoảng tinh thần của Duy Khiên và những lời kể mơ hồ của anh!
Cuối cùng là "sự dọn dẹp" mọi thứ không tỳ vết của một thế lực bí hiểm nào đó!
Khi Dịch Như biết được tất cả sự thật, cũng là lúc cô chính thức mất đi tự do!
|
Chương 1: Viên đạn bạc!
Sở gia – một gia tộc lớn và nổi tiếng bởi sự lâu đời, sự giàu có và cả những lời đồn đại! Những người ở Sở gia vốn rất bí hiểm, họ không hoạt động rõ ở bất cứ lĩnh vực nào liên quan đến kinh doanh cũng như hắc đạo, nhưng nhắc đến Sở gia, ai cũng đều phải khiếp sợ và e dè! Người ta chỉ biết rằng người đứng đầu Sở gia là là một người đàn ông tên Sở Nhậm! Hắn ta bao nhiêu tuổi, ngoại hình thế nào, chẳng ai rõ!
Nhưng duy nhất có một người biết, biết rõ Sở gia có bao nhiêu tài sản, biết rõ Sở gia trên thương trường có bao nhiêu thế mạnh, cũng biết cả ở hắc đạo, Sở gia hầu như không có đối thủ. Hơn cả, cô còn biết một bí mật kinh thiên của Sở gia!
Sáng, tại căn biệt thự ở một vùng ngoại ô của Sở gia tại thành phố A, ánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa màu đen, hắt vào phòng thứ ánh sáng có phần kì dị. Cả căn phòng ngập tràn một màu đen, vừa xa hoa lại vừa có nét bí hiểm. Nổi bật giữa nền đen chính là một tấm thân gầy với một làn da trắng như tuyết, chỉ phủ mỗi tấm chăn dày đang nằm trên chiếc giường rộng lớn giữa căn phòng, xung quanh, quần áo lộn xộn trên sàn nhà, dra giường có phần hỗn độn, nhăn nheo như thể chứng minh nơi đây vừa trải qua một đêm xuân mãnh liệt! Thể hiện rõ nhất, chính là người con gái đang nằm trên giường kia, làn da trắng mịn làm nền cho những dấu hôn đỏ đỏ tím tím trải dài khắp cơ thể…
Hơi cựa mình, cả cơ thể đều đau nhức khiến Dịch Như không khỏi chau mày, đôi mi dài uốn cong hơi rung rung rồi cũng từ từ mở ra, để lộ ra đôi mắt đen láy. Khẽ nhìn quanh, người đã đã sớm rời khỏi khiến tâm của Dịch Như có phần hụt hẫng! Sao lại hụt hẫng chứ? Hắn ta không có ở đây, cô hẳn là nên thoải mái chứ?
Nhưng làm sao thoải mái được đây? Có ai bị giam lỏng mà có thể thoái mái được? Dịch Như cô, suốt một năm qua, chưa hề biết cái gì là vui vẻ hay thoải mái cả! Cô đúng là đang bị giam lỏng! Bị giam lỏng trong một căn biệt thự xa hoa, hằng ngày được ăn ngon mặc đẹp, vật chất đầy đủ không thiếu bất cứ gì! Nhưng cái cô thiếu, chính là tự do! Nhưng người đàn ông kia, kể từ khi gặp hắn ta, hắn đã sớm giẫm nát lên hai chữ tự do của cô! Hắn cho cô tất cả, trừ tự do, đổi lại, cô phải ở bên cạnh hắn, phục vụ hắn, làm công cụ ấm giường cho hắn, chẳng khác nào là hắn đang bao nuôi tình nhân cả…
Không ít lần, Dịch Như muốn bỏ trốn! Một mình cô, nếu đối chọi với cả Sở gia đã là khó khăn, huống chi trên dưới Sở gia, ai nấy đều không tầm thường! Bởi lẽ, tất cả mọi người trong Sở gia đều là người sói! Là những con người mang trong mình một dòng máu khôn ngoan, tài giỏi của loài người và một dòng máu mạnh mẽ của loài thú. Họ có thể hóa thân thành một con sói dũng mãnh bất cứ lúc nào, lao đến xé nát bất kì ai đó đối với họ là một chuyện hết sức dễ dàng! Trong mắt những người trên dưới Sở gia, con người đối với họ, chính là loài yếu đuối, không có khả năng phòng ngự và bảo vệ bản thân nhất!
Người sói có khả năng tái sinh và phục hồi rất nhanh! Nhược điểm chí mạng của họ chính là tim! Một viên đạn ghim thẳng vào tim khiến tim ngừng đập đủ lâu trong khoảng một thời gian ngắn, họ cũng chẳng thể nào tự phục hồi hay tái sinh lại nữa!
***
- Các em chỉ tham quan ở trong khu vực được bảo vệ , không được đi xa! Nếu có chuyện gì hãy hô to cho bảo vệ gần đây và thầy biết! Lưu ý là chỉ xem xét thôi nhé, không được ngắt, bẻ cành hay làm gì ảnh hưởng đến khu rừng này cả! Sau chuyến đi tham quan thực tế này các em phải làm bài thu hoạch đấy!
Mặc cho giáo sư đứng một góc liên tục nhắc đi nhắc lại, căn dặn kĩ càng sinh viên của mình nhưng ai nấy đều không mảy may chú ý, tất cả đều đang trầm trồ nhìn những sinh vật thật trước mắt của mình! Nơi đây là vùng ngoại ô của thành phố A, một khu rừng có khá hoang sơ và được sự bảo vệ của chính phủ. Tuy vậy nhưng có tin đồn rằng nó đã được mua bởi một gia tộc nào đó và họ chỉ tặng một phần nhỏ ở bìa rừng này tức nơi mà tất cả đang được đi thực tế cho chính phủ, hay nói chính xác hơn là trung tâm bảo tồn thiên nhiên . Ranh giới chia cắt ấy chính là hồ nước nhỏ!
Dù có phần hơi tò mò và thắc mắc về lời đồn đại đó, nhưng hầu hết các sinh viên nghiên cứu sinh khi đặt chân đến đây đều nhanh chóng quên mất, bởi lẽ, vô số sinh vật mà họ chưa từng nhìn thấy, hiện tại đang hiện lên một cách chân thật trước mắt họ! Đối với những sinh viên sống ở trung tâm thành phố, chỉ được nhìn thấy qua sách vở, thì đây quả là một cơ hội vô cùng đáng quí!
Trong số đó, một cô sinh viên với mái tóc đen dài, đôi mắt đen xinh đẹp thích thú nhìn xung quanh, trên tay là chiếc máy ảnh, thậm chí là cả kính lúp để có thể nhìn chi tiết loài thực vật quý hiếm mà trước đây cô chưa từng gặp! Đi cùng cô còn có hai người bạn học, một nam một nữ. Nữ thì tóc ngắn nhanh nhẹn, nam thì cao ráo, dáng hơi gầy. Mải mê ngắm nhìn xung quanh cả ba đã đi đến một cái hồ nhỏ với làn nước trong vắt từ thuở nào mà không hay!
- Quay về thôi! Phía bên kia là nơi giáo sư đã bảo là không được đi qua! Hơn nữa hình như cũng chưa có ai đặt chân đến! – Người con gái với mái tóc đen dài lên tiếng trước, sau đó liền quay lưng toan trở về nơi cũ. Nhưng nhận thấy hai sinh viên đi cùng mình không hề có ý định quay lại, cô hơi chau mày khó hiểu .
- Chính vì chưa có ai đặt chân đến nên mình mới nên đi xem thử! Biết đâu lại khám phá ra điều gì mới mẻ sao? – Nữ tóc ngắn hứng chí nói.
- Cậu không biết rằng gia tộc mua lại vùng đất này đã ngăn cấm không cho bất kì ai đặt chân vào đó sao?
- Tớ không tin đâu! Họ làm gì mà có quyền thế đến vậy được chứ? – Nữ tóc ngắn vẫn tiếp tục ương bướng cãi lại. Ngay đến cả bạn nam bên cạnh cũng hùa theo, tán thành ý kiến của bạn nữ tóc ngắn!
- Cậu không nghe thấy tin đồn sao? Có những người vì tò mò mà bước vào nhưng chưa bao giờ thấy họ trở ra cả! Hơn nữa, lỡ trong đó có thú dữ thì phải làm thế nào? Tùy các cậu! – Cảm giác như lời khuyên của mình ngày càng trở nên vô ích, nữ tóc dài vẫn nhẹ nhàng nói thêm một câu sau đó liền quay lưng bỏ đi trước, mặc kệ hai cái người cứng đầu ở phía sau! Mãi đến khi cô đi khuất, bạn nữa tóc ngắn phía sau liền ác ý liếc nhìn bóng cô ở phía sau!
- Lúc nào cũng tỏ ra mình giỏi giang! Xinh đẹp một tí thì hay à? Đồ phách lối!
…
Dịch Như, tức cô gái tóc dài ban nãy, rất nhanh chóng đã đến gần nơi tập trung, gương mặt xinh đẹp có chăm chú nhìn vào những tấm hình mà mình đã chụp được, sau đó lại cẩn thận ghi chép, thi thoảng gặp khó hiểu thì đôi môi đỏ hơi mím lại, chau mày nghĩ ngợi! Bộ dạng tập trung của cô lúc này chính là vô cùng hút hồn người khác! Không chỉ là sự chu đáo, tỉ mỉ làm việc mà còn là một vẻ đẹp tự nhiên, đơn giản đúng với lứa tuổi của cô. Đang chau mày nghĩ ngợi, cô bỗng nghe thấy tiếng hét của một người con gái vọng từ phía đến! Một tiếng hét trở nên vô cùng nhỏ nhoi giữa một cánh rừng bao la rộng lớn này! Là từ phía hồ nước đó! Do cô vẫn chưa đi xa lắm nên vẫn có thể nghe, dù chỉ là thoáng qua! Từ chỗ cô đang đứng nên tập trung chỉ còn một khoảng, có nên chạy đến báo với giáo sư một tiếng? Nhưng nếu chậm trễ, lỡ có chuyện gì đó không may xảy ra thì sao?
Hơi mím môi, Dịch Như quyết định tự mình quay lại phía hồ nước nhỏ đó! Cô chạy quanh một vòng hồ tìm kiếm bóng dáng của hai người bạn học! Gương mặt vốn trắng nõn đã bắt đầu trở nên tái đi một phần vì mệt, một phần vì lạnh! Vẫn không thấy ai, Dịch Như liền thu hết can đảm, không nghĩ ngợi nhiều mà đi đường vòng qua phía bên kia hồ nước – một khu rừng vốn chưa có ai đặt chân đến, mà cho dù có người đặt chân đến thì cũng chưa thấy ai trở ra! Vượt qua một vài tấm biển cảnh báo, Dịch Như chầm chậm đi vào sâu trong rừng, trong lòng vừa sợ hãi, lại vừa linh cảm có một điều gì đó sắp xảy đến với mình!
Bỗng từ sâu trong rừng, vọng đến chính là tiếng hét ban nãy! Nhìn xuống phía dưới chân, trên mặt đất có một thứ chất lỏng, tuy không nhiều lắm, nhưng nó kéo dài vào tận sâu trong rừng! Khác với ở phía rừng mà cô được đi thực tế, nơi đó buổi sáng như thế này, mọi thứ đều rất rõ ràng, ánh nắng chan hòa khắp nơi, còn nơi này mọi thứ lại vô cùng mờ mịt, cây cối rậm rạp đến nổi dường như không có khe hở cho ánh nắng mặt trời len lỏi vào, đã thế lại còn phủ một tầng sương mờ mờ ảo ảo! Dù vậy, nhưng Dịch Như vẫn có thể nhận ra, thứ chất lỏng ấy chính là máu! Là máu tươi vẫn chưa khô!
Cô thu hết can đảm đi theo vết máu ấy, đi sâu vào trong rừng! Càng vào sâu bên trong, mọi thứ càng trở nên tối dần đi! Đi được một hồi lâu, vết mát bắt đầu nhợt nhạt gần đi, đến khi vết máu biến mất hẳn, cũng là lúc Dịch Như nhìn thấy, trước mắt mình, hai người, một nam một nữ, trên tay người nam chính là một bụi cây ven đường cầm trên tay lăm le về phía con sói!
Phải! Là một con sói vô cùng lớn với bộ lông đen tuyền! Đôi mắt màu hổ phách đặc trưng của loài sói, màu mắt với sắc vàng đặc trưng cho sự hoang dã, mạnh mẽ nhưng lại đầy sự lạnh lùng và vô cảm! Dịch Như chưa từng nhìn thấy con sói nào lại có một bộ lông đen tuyền đặc biệt như thế, vì hầu hết, sói thường có màu xám, hay màu trắng, màu đen vẫn thường rất ít! Hơn nữa, kích thước của con sói này, hẳn là còn lớn hơn cả cô đi!
Nghe thấy tiếng động, con sói hung dữ đang nhe hàm răng sắc nhọn, đôi mắt màu hổ phách đầy sự hung dữ và vô cảm đang nhìn chằm chằm hai người nọ liền chuyển hướng sang Dịch Như! Hoảng sợ, Dịch Như nhất thời không biết làm gì cả, cứ đứng ngây ra một chỗ, đôi mắt màu đen đầy vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm con sói kì lạ trước mặt! Bấy giờ, cô mới nhận ra, con sói này đang bị thương, nơi nó đang đứng, thứ chất lỏng màu đỏ ấy ngày càng nhiều! Hóa ra vết máu nảy giờ dẫn đường cho cô chính là máu của con sói này! Nếu chú ý, Dịch Như có thể nghe thấy hơi thở có phần nặng nề của con sói này!
Ngay lúc Dịch Như vẫn còn ngây ra, hai bạn học của cô nảy giờ đang sợ hãi, co rúm ở một góc giờ tiến gần về phía cô, nữ tóc ngắn vô cùng nhanh nhẹn nhân lúc Dịch Như không chú ý liền giơ tay đẩy mạnh cô về phía con sói đang giơ hàm răng sắc nhọn, sẵn sàng tiến tới cắn xé cô bất cứ lúc nào! Nhận thấy Dịch tiến về phía mình, theo bản năng tự vệ con sói liền lao tới sẵn sàng cắn xé cô! Chỉ chờ có thế, khi mọi sự tập trung của con sói to lớn ấy đều đổ lên Dịch Như, hai bạn học ấy liền bỏ chạy!
Qua một lúc lâu, cảm giác đau đớn vẫn không có, Dịch Như nảy giờ bị đẩy, do không có sự phòng bị nên tiến lên phía trước được một chút liền ngã sóng xoài trên đất, chỉ biết co rúm sợ hãi lúc này mới khẽ mở mắt ra, chậm rãi quan sát xung quanh!
Con sói đen vẫn đứng đó, cách cô chỉ chừng hai bước chân, đôi mắt màu hổ phách hoang dã ấy chăm chú nhìn cô hồi lâu, sau đó liền chậm rãi nhắm lại!
Con sói…ngủ sao? Không! Là…bất tỉnh!?
Lẽ ra lúc này, một cơ hội hiếm có như thế, Dịch Như chỉ cần quay lưng rời khỏi nơi này! Nhưng đối với hành động kì lạ của con sói này, Dịch Như có phần vừa thắc mắc, vừa lo lắng! Thắc mắc vì sao con sói lại tha mạng cho mình! Lo lắng cho con sói to lớn đang nằm ở một góc kia là ngủ hay bất tỉnh? Là do vết thương trên người sao? Hay là nó vốn không còn đủ sức để tấn công cô?
Suy nghĩ một hồi, Dịch Như quyết định đến xem vết thương của con sói kia ra sao? Cô không nỡ để nó ở lại dù có phần sợ hãi rằng nó sẽ cắn mình đến chết! Dịch Như tiến lại con sói to lớn, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên lớp lông màu đen tuyền đặc biệt kia, con sói vẫn không phản ứng! Dịch Như thở phào nhẹ nhõm, nó vẫn còn sống! Quan sát một hồi lâu, Dịch Như cuối cùng cũng nhìn thấy một vết thương ở chân trái ở phía trước của con sói và một vị trí ở gần tim nó chừng năm phân! Cả hai đều có một viên đạn bạc ghim vào, thứ mà cô chỉ nhìn qua phim ảnh, tuy không sâu nhưng sẽ khiến con sói mất máu đến ngất lịm rồi chết! Là của thợ săn gây ra sao? Có lẽ là hai bạn học cô đã vô tình trong thấy con sói này để rồi dẫn đến một cuộc rượt đuổi dài như vậy khiến con sói mất máu quá nhiều… Thứ chất lỏng này giờ dẫn đường cô cùng với ở đây, có lẽ đã khiến cho son sói không chịu được mà ngất lịm!
Khẽ giơ tay nhìn đồng hồ, đã quá trưa giờ này không biết xe của trường cô đã khởi hành chưa? Dịch Như thầm nghĩ trong đầu là chưa, bởi lẽ, mỗi lần tập trung, giáo sư đều điểm danh rất kĩ, cô có thể đến đó, rồi bảo họ giúp đỡ con sói này! Nhưng liệu họ có mang con sói này tới phòng thí nghiệm hay đại loại một cái lồng nào đó rồi giam nó lại hay không? Đối với một loài sống hoang dã như nó, thì cuộc sống giam hãm, bị đem ra làm thí nghiệm thì còn kinh khủng hơn cả chết! Nhưng với sức lực của một mình cô, cô không thể nào dẫn con sói này đến một nơi an toàn, cũng như chữa trị cho nó!
Suy nghĩ hồi lâu, Dịch Như liền cởi chiếc áo măng tô màu đen rộng thùng thình đang mặc trên người ra, khoác lên người con sói to lớn đó, sau đó nhanh chóng chạy về khu vực tập trung! Nhưng trái với sự mong đợi của Dịch Như, tất cả sinh viên đều đã lên xe rời khỏi đây! Làm sao bây giờ?
Cắn cắn môi một hồi, Dịch Như đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo! Cô mở chiếc ba lô mà mình đang đeo sau lưng ra, tìm lấy một cái ví bằng da màu đen, mở ví ra, cô nhanh chóng đếm số tiền mà mình mang theo! Vốn là đi theo trường, Dịch Như chỉ nên mang theo một ít vật dụng cá nhân mà tài liệu học tập, không hiểu sao là vẫn mang theo một số tiền tuy không lớn nhưng đủ để cô có thể đón xe trở về! Điều quan trọng chính là vết thương của con sói kia, cùng với việc làm sao cô có thể đưa nó đi mà không bị ai chú ý cũng như dọa chết ai! Đang lúc đắn đo suy nghĩ, cô chợt nhìn thấy một chiếc thùng giấy khá lớn chiều rộng khoảng chừng hơn một mét, cũng khá chắc nằm lăn lóc ở một góc! Có lẽ là do ai đó đến đây, xả rác bừa bãi rồi bỏ về! Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của cô, nếu con sói ấy nằm cuộn người lại, chắc là sẽ bỏ vừa chứ?
Cô cẩn thận xem xét kĩ cái thùng giấy, xem nó có bị rách hay hỏng hóc chỗ nào không, song liền khệ nệ khiên nó tới chỗ con sói kia! Chật vật mãi đến khi cả người Dịch Như ướt đẫm mồ hôi, cô mới đỡ được con sói đang bất tỉnh vào trong chiếc thùng giấy mà không đụng đến vết thương của nó! Con sói to lớn dù đã cuộn tròn người lại nhưng vẫn khiến cho cái thùng giấy căng ra vì chật, hơn nữa, chiều cao cũng không đủ để che khuất con sói bên trong!!!
|
Chương 2: Sống chung với sói!
Dùng cái áo khoác măng tô của mình che kín phần trên của thùng giấy, song, Dịch Như liền ra sức kéo lê thùng giấy trên đất! Dùng hết sức, cô mới có thể kéo lên được cái thùng giấy chưa con sói to lớn ở trong, kéo đến đâu, cô lại chu đáo nhặt hết đất đá cũng như những cành cây khô trên đất qua một bên, để tránh làm rách chiếc thùng giấy cũng như làm bị thương con sói! Cố gắng suốt cả buổi, khi ra đến ven rừng, tức có thể nhìn thấy được một con đường, Dịch Như liền thả phịch người xuống mà thở dốc! Lần đầu tiên, Dịch Như tự khâm phục chính bản thân vừa khỏe mạnh lại vừa kiên trì đến vậy! Cô đã nỗ lực hết mình rồi, bây giờ chỉ có thể cầu may thôi! Cầu cho một con đường vắng vẻ này có một chiếc xe đi ngang, tốt bụng giúp đỡ cô!
Cảm thấy hơi thở mình điều đặn trở lại, Dịch Như lại không nén nổi tò mò! Nãy giờ cô kéo lê như thế, con sói vẫn không thức giấc, có khi nào… Cô vén chiếc áo măng tô qua một góc, cảm thấy con sói vẫn còn thở, lúc bấy giờ cô mới yên tâm! Bấy giờ, cô mới chú ý rằng, khi con sói ngủ, trông nó cũng không hung dữ lắm thì phải? Cảm giác khi sờ vào lớp lông vừa dày, vừa mịn ấy, thật sự rất tuyệt! Nếu có xe đến và họ chịu giúp đỡ cô, cô sẽ đem con sói này về nhà mình sao? Giúp nó chữa trị vết thương? Nếu người khác biết, chắc hẳn ai cũng cho đây là một ý kiến thật điên rồ!
Không chừng, khi nó vừa tỉnh dậy, ngay lập tức sẽ nhảy bổ vào cô, cắn xé cô cho đến chết! Nhưng Dịch Như vốn là không đành lòng! Cuộc đời cô, căm ghét và sợ hãi nhất là bị bỏ rơi! Nếu bây giờ, cô bỏ rơi con sói này lại, cho đến lúc nó mất máu mà chết, hoặc là trở thành miếng mồi ngon cho những con thú khác, thì cô cũng chẳng khác nào những kẻ mà cô từng căm hận!
Nhìn đôi mắt hiện tại đã nhắm nghiền của con sói, vô nhớ đến ánh mắt màu hồ phách ban nãy của nó! Vừa hung dữ, vừa lạnh lùng nhưng tại sao lại vô duyên vô cớ tha cho cô, ngay lúc ấy, nó có thể tiến đến cắn xé cô ra! Thật khó hiểu! Thôi thì cứ xem như là cô đang đền ơn cho nó vậy…
Không có con sói này, cô hẳn là rất dễ dàng trong việc trở về! Nhưng Dịch Như vẫn chính là không tài nào làm được thế! Đang suy nghĩ vẩn vơ, cô liền bị tiếng còi xe từ xa vọng đến làm cho giật mình!
Ông trời thực sự rất thương cô! Dịch Như bỏ con sói ở lại, chạy đến giữa đường, nhìn thấy một chiếc tải từ xa đang tiến đến, cô điên cuồng vẫy tay, chỉ mong chiếc xe có thể nhìn thấy và dừng lại! Ngay khi chiếc xe dừng lại trước mặt cô, kính xe mở ra, ngay lập tức một người đàn ông thò đầu ra, lớn tiếng quát mắng cô!
- Cô bị điên à? Hết chuyện làm hay sao lại chắn trước ô tô thế này? Muốn chết sao?
- Cháu…cháu xin lỗi, nhưng cháu thực sự rất gấp! Rất mong…
Dịch Như liên tục ríu rít xin lỗi, gương mặt vô cùng áy náy! Nhưng người đàn ông có gương mặt cau có, lại vài phần hung dữ kia lại không hề lắng nghe, luôn miệng mắng nhiếc cô.
- Gấp gấp thì mặc kệ cô! Muốn chết thì đừng có lôi người khác theo! Nói xong, tên đàn ông liền có ý định nổ máy rời đi, nhưng Dịch Như ngay lập tức liều mạng chắn trước xe, gương mặt xinh đẹp vốn luôn dịu dàng thì giờ này ngập tràn sự mạnh mẽ cùng kiên quyết!
- Xin chú giúp cháu! Cháu cần trở về thành phố gấp! Mong chú có thể cho cháu đi nhờ xe… Còn không, chú cứ thẳng thừng tông chết cháu!
- Cái con điên này…
Tên đàn ông ngồi trên xe nghiến răng đầy vẻ tức giận. Bấy giờ, người phụ nữ trông có vẻ cũng trạc tuổi người đàn ông ấy, ngồi ở hàng ghế phụ mới lên tiếng.
- Cô mau tránh ra! Trễ chuyến hàng của chúng tôi, cô sẽ đền không nổi!
Lời nói vừa không có vẻ kiên nhẫn, lại đầy sự đe dọa từ người phụ nữ vọng đến bên tai Dịch Như khiến cô hơi run sợ, nhưng nếu chậm trễ, chỉ sợ con sói kia sẽ không cứu được! Nghĩ vậy, Dịch Như liều mạng lắc đầu, vẫn là đứng chắn chiếc xe lại!
- Cháu… cháu có tiền, hơn nữa, khi trở lại thành phố, nếu muốn cháu sẽ đưa thêm, xem như phí đi nhờ xe … - Dịch Như vừa nói, vừa ríu rít lấy tiền từ trong cái ba lô ra. Họ là người làm ăn, chắc hẳn tiền có thể làm họ đổi ý!
Quả nhiên, người phụ nữ ban nãy ngồi trên xe còn tức giận quát mắng, giờ đã trầm tư suy nghĩ gì đó, song lại quay sang người đàn ông to con bên cạnh thì thầm bàn tính gì đấy… Một lúc sau, người phụ nữ mở cửa xe bước xuống, nhanh chóng tiến về phía Dịch Như. Bộ dạng của họ, trông chẳng giống với làm ăn lương thiện gì, khiến Dịch Như có phần hơi sợ hãi, nhưng ngay lúc này, nếu cô không làm liều, chỉ e là không cách nào trở về thành phố.
- Đưa tiền trước, chúng tôi sẽ chở cô về thành phố! - Người phụ nữ yêu cầu!
- Khi đến thành phố, cháu sẽ lập tức đưa tiền! Nếu muốn thêm, cháu sẽ đưa!
- Được, nhưng tôi nói trước, suốt cả quá trình, cô không được phép gây ra tiếng động nào, nếu không, tôi lập tức quăng cô lại! - Người phụ nữ nói xong, lập tức bỏ đi về phía chiếc xe tải lớn ấy. Nhưng lại lần nữa bị Dịch Như níu lại:
- Gì nữa? – Bà ta nhăn mày, tỏ vẻ khó chịu!
- Cháu có một thùng hành lí ở kia, cháu có thể mang…
- Bỏ lại đi, không đủ chỗ! Cô bảo cô có tiền mà, về thành phố rồi mua lại!
- Không…không được! Cháu…cháu sẽ trả thêm tiền…
- Chúng tôi cho cô đi nhờ đã là tốt lắm rồi! Tới thành phố, không chừng cô sẽ bỏ chạy mà không đưa tiền nữa là!
Người phụ nữ gằn giọng, gương mặt đã không còn sự kiên nhẫn. Trông bà ta giống như thể sắp nổi trận lôi đình… Sợ người phụ nữ này sẽ không giúp mình, Dịch Như cắn cắn môi hồi lâu, liền quyết định lấy chiếc điện thoại mẫu mới nhất năm nay của mình ra, dúi vào tay của người phụ nữ.
- Chỉ cần cho cháu mang theo hành lí, nó sẽ thuộc về cô. Nó xài rất tốt, chỉ là ở khu vực này không có sóng…
Vân vê chiếc điện thoại trong tay một hồi, người phụ nữ liền hào hứng đồng ý. Sau một hồi vất vả giúp Dịch Như khệ nệ ôm chiếc thùng giấy vào trong xe, người phụ nữ tuy có phần vất vả và thắc mắc về cái thùng giấy nặng trịch mà Dịch Như bảo là hành lý ấy nhưng bà ta chỉ mãi mân mê chiếc điện thoại mà Dịch Như vừa đưa cho, xong liền hí hửng trở về cabin chung với người đàn ông. Ở phía trong cùng mui kín của chiếc xe tải, Dịch Như thở phào nhẹ nhõm, thật may là bà ta không thắc mắc hay tò mò gì về cái thùng giấy này, nếu không… Dịch Như thật không dám nghĩ tới !
Trong một không gian chật hẹp, đầy mùi ẩm mốc, thi thoảng có một vài tia ánh sáng heo hắt len vào không đủ để soi rọi xung quanh. Dịch Như và con sói bị nhét vào một góc, nơi mà khi mở cửa mui ra, cô và cái thùng giấy to lớn này sẽ bị che khuất… Dù vậy, nhưng trong quá trình người phụ nữ di chuyển một vài đồ trong thùng xe, Dịch Như cũng có quan sát rất kĩ, phía bên ngoài là những thùng cạc-tông lớn, là lớp ngụy trang cho những khúc gỗ lớn bên trong! Dịch Như có phần lo lắng liệu mình có phải đã bước lên một chuyến xe buôn gỗ lậu hay không , nhất là khi nhìn thấy gương mặt lấm lét của người phụ nữ trước mặt! Nhưng giờ phút này đây, cô thì có thể chậm trễ, nhưng con sói kia thì không!
Chiếc xe tải trọng lớn có chút khó khăn khi vượt qua đoạn đường chông chênh, dù vậy nhưng có vẻ người lái không hề giảm tốc độ mà càng ngày càng lao nhanh hơn như thể đang rất vội vã! Lúc bấy giờ, Dịch Như mới chú ý đến chiếc thùng giấy đang bị căng ra bởi bên trong là con sói đã ướt đẫm một mảng bên ngoài. Thị giác của Dịch Như vốn không được tốt lắm, hơn nữa lại ở trong một không gian tối tăm như lúc này, cô có phần không nhìn thấy được thứ chất lỏng làm ướt cả một mảng thùng giấy có màu đỏ, màu đỏ của máu! Cô hơi tò mò, mở nắp thùng giấy ra, lấy luôn cả chiếc áo măng tô nãy giờ che kín thùng giấy ra, kiểm tra xem con sói vẫn còn thở, bấy giờ cô mới âm thầm thở phào một hơi!
Xem ra, con sói này quả thật rất dũng mãnh và kiên trì! Ngay cả khi nó thiếp đi như thế, vẫn luôn tỏa ra sự lạnh lùng và hung dữ vốn có của loài sói!
Chừng hơn hai giờ sau, ngay lúc Dịch Như mệt mỏi thiếp đi, cô liền bị giật mình bởi những tiếng động vang lên xung quanh! Cô nhanh chóng đậy nắp thùng giấy lại, sau đó dùng chiếc áo măng tô phủ lên thùng giấy. Nhỏm người dậy trong cái không gian chật chội này, Dịch Như lại vô tình đụng phải một khúc gỗ lớn, ngay lập tức, bả vai truyền đến một cơn đau ê ẩm.
Chiếc xe đã dừng hẳn, nheo mắt nhìn qua nhìn qua những lổ hỏng nhỏ xíu trên mui xe làm bằng tôn, Dịch Như trông thấy người phụ nữ ban nãy cho cô lên xe đang dúi vào tay người đàn ông mặc đồng phục, trông có vẻ là kiểm soát viên chăng? Họ thì thầm với nhau điều gì đó, sau đó một vài người khác cũng mặc đồng phục giống người đàn ông mà Dịch Như cho là kiểm soát viên, trên tay là giấy bút đi theo tên đàn ông lái xe hung tợn quát mắng Dịch Như ban nãy, đi về phía đuôi xe. Một âm thanh truyền đến cho Dịch Như biết, cửa thùng mui xe đã được mở, ánh sáng phía bên ngoài nhanh chóng tràn vào. Dịch Như nhanh nhẹn dùng hết sức đẩy cái thùng giấy vào một góc khuất, nơi không có ánh sáng len lỏi vào, bản thân cô cũng nhanh chóng nép vào một góc, tim không khỏi nhảy loạn xạ và hồi hộp!
- Kiểm tra cho kĩ đấy! - Giọng một tên đàn ông vang lên. Hắn ta vừa dứt lời, Dịch Như liền nghe thấy tiếng bước chân của vài người bước lên thùng xe, thông qua những khe hở nhỏ từ những khúc gỗ lớn được xếp chồng lên nhau, Dịch Như trông thấy họ đang kiểm tra “lớp nguỵ trang” trong thùng xe, trên tay là giấy bút ghi chép gì đó, có kẻ còn mở một thùng giấy ra, đích thân kiểm tra thứ bên trong!
- Cẩn thận nhé, trái cây mà bị dập hay hư gì là bán không có giá đâu đấy! - Người phụ nữ kia lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng lúc này, Dịch Như không còn sức đâu mà chú ý đến lời nói của bà ta, bởi lẽ, cô đang nhận thấy có tiếng bước chân đang tiến gần đến chỗ mình! Chỉ cần xê dịch hết “lớp ngụy trang” kia, hành vi buôn gỗ lậu của hai người kia sẽ bị phát hiện, đồng thời, cô cùng con sói đang ở phía sau những khúc gỗ đó cũng sẽ không thoát được! Chỉ nghĩ đến đó thôi, Dịch Như đã sợ đến tái mặt! Người ta sẽ nghĩ sao khi mà một cô gái như cô lại mang bên mình một con sói to lớn và kì lạ như thế này, không những vậy còn đi chung với bọn buôn gỗ lậu!
Ngay lúc tiếng bước chân ấy dừng lại, cũng là lúc Dịch Như nghe thấy tiếng xê dịch đồ vật và tia sáng dù là rất nhỏ nhưng len qua khoảng trống ấy đến tận phía Dịch Như đang co rúm lại vì sợ hãi thì giọng tên đàn ông kia lại vang lên.
- Thôi, kiểm tra xong rồi. Kí tên vào đây!
Cửa thùng xe đóng lại, mạch máu trong người Dịch Như nảy giờ vốn căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng! Thật may quá…
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trở lại, thẳng tiến đến trung tâm thành phố. May thay, nơi Dịch Như ở là một khu chung cư mới, đường phố rộng rãi nên chiếc xe tải trọng nặng này vô cùng dễ dàng đưa cô đến thẳng chung cư. Nhưng Dịch Như lại từ chối, có bao nhiêu tiền, cô đã đưa, đến cả điện thoại cũng đưa cho họ, xem như cô trả ơn xong vậy, cô thật không muốn dính dáng đến họ, hoặc lỡ may họ sẽ nảy sinh nghi ngờ về cô, về cái thùng giấy to lớn và kì lạ này!
Khi cô được đưa đến trung tâm thành phố, trời cũng đã nhá nhem tối, cả thành phố cũng đã bắt đầu lên đèn. Tránh bị mọi người dòm ngó, Dịch Như không dám bắt xe, cũng không dám đi ngoài đường lớn, cô đành một mình chật vật kéo lê cái thùng giấy đi vào các con ngõ nhỏ, sau đó lại tiến vào khu chung cư bằng cửa sau.
Bước vào căn hộ của chính mình, bấy giờ Dịch Như mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng nghỉ ngơi được gì, cô đã nhanh chóng chạy đi lấy hộp đựng dụng cụ y tế và bắt đầu một công việc mà bản thân chưa bao giờ làm!
Dịch Như học ngành nghiên cứu sinh vật học, nhưng nơi cô đang học, lại là một ngôi trường kết hợp bởi sinh vật học và sinh thái học nên Dịch Như cũng nắm một chút cơ bản về việc sơ cứu vết thương, băng bó, hay đại loại là tiểu phẫu! Nhưng khác ở chỗ, Dịch Như từng thực hành ở phòng nghiên cứu, nơi có đầy thiết bị và dụng hiện hiện đại, đối tượng để cô thực hành, thường chỉ là những động vật nhỏ với những vết thương đơn giản! Còn lần này, là liên quan đến mạng sống!
Cẩn thận sát trùng các dụng cụ sẵn có, đôi mắt đen vạn phần lo lắng nhìn về phía con sói đang nằm trên sàn nhà! Chỉ cần lấy viên đạn ra, sát trùng và băng bó là xong! Dịch Như thầm nhủ như vậy nhưng đến khi chuẩn bị làm, cả người cô liền không nén nổi lo sợ mà toát mồ hôi ướt đẫm người! Dịch Như cắn chặt môi, không làm thì con sói trước mắt này nhất định sẽ chết, còn nếu làm thì vẫn còn có cơ hội, dù nó rất mỏng manh.
Trong miệng con sói to lớn bỗng phát ra những tiếng hô hấp nặng nề, trái tim Dịch Như cũng theo đó mà treo lơ lửng, cô nhìn con sói hô hấp dần trở nên nặng nề, dường như có xu hướng ngừng lại, ánh mắt Dịch Như dần trở nên kiên định, cô chậm rãi tiến lại gần con sói, tay trái cầm bông băng chậm rãi di chuyển đến vết thương ở vị trí gần tim, cô hít thở sâu, cố giữ trấn tĩnh. May là viên đạn không sâu lắm, chỉ cần nhìn sơ đã thấy vị trí của viên đạn! Xem ra, thân thủ của con sói này quả thực là rất nhanh nhẹn, chỉ là để mất máu quá nhiều nên mới dẫn đến tình trạng hiện tại!
Tay nhanh chóng vớ lấy nhíp bên cạnh, cẩn thận gắp lấy viên đạn đang cắm vào trong da thịt.. Dịch Như không ngừng nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, chỉ một sơ xuất nhỏ, thì dù có cứu được, e rằng về sau con sói này cũng sẽ không chịu ảnh hưởng không nhỏ. Dịch Như sau khi lấy đầu đạn bạc kia ra, dù trong lòng vẫn rất tò mò về viên đạn bạc này, nhưng cô vẫn nhanh chóng sát trùng, giúp sói khâu lại miệng vết thương hơi bị hở ra, sau đó cẩn thận dùng gạc băng lại!
Dịch Như làm xong tất cả cũng không dám lơ là một chút, cô vẫn nhớ rõ, con sói này vẫn còn một vết thương ở chân! Cô cẩn thận lặp lại những thao tác ban nãy của mình, trên trán mồ hôi rỉ ra ngày càng nhiều! Rất nhanh chóng, vết thương ở chân cũng được băng lại!
Thở phào nhẹ nhõm, ban nãy do căng thẳng quá, cô chẳng ngửi thấy mùi máu tanh, bây giờ căng thẳng qua đi, cả căn phòng Dịch Như lổn ngổn đồ vật dính máu, lại còn nồng nặc mùi máu tanh! Cô nhanh chóng dọn dẹp tất cả, sau đó lại mở tủ lấy ra một tấm chăn dày trải lên sàn, nhẹ nhàng đỡ con sói về phía tấm chăn! Xong đâu đấy cô cũng mệt phờ mà ngủ thiếp đi!
|
Chương 3: Bạn trai
Sáng, Dịch Như khẽ cựa mình sau một giấc ngủ đầy mệt mỏi. Bảo là sáng nhưng thật ra trời cũng đã ban trưa, mặt trời đã lên rất cao. Cô khẽ vươn vai, như thói quen, mang vào một đôi dép, sau đó rời giường thẳng tiến đến phòng tắm… Dịch Như vốn là một đứa trẻ từng có một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc, nhưng khi cô lên mười tuổi, cô đã đủ nhận thức rằng bố mẹ mình không hề còn tình cảm với nhau, bằng chứng là các cuộc cãi vã ngày càng nhiều và sau đó là họ li dị, ai nấy đều có tình yêu mới, cuộc sống mới.
Dịch Như dọn đến sống cùng mẹ mình, dượng và cả cô con gái của dượng đến năm mười lăm tuổi, thì cô dọn ra ở riêng hẳn! Cô không thích người đàn ông hiện tại của mẹ cô, cũng như không không thích đứa em gái “trên trời rơi xuống” đó, lẽ đương nhiên, cô gái ấy cũng không thích Dịch Như. Dịch Như vốn trầm tính, cũng không hay than vãn với ai điều gì, cô dọn ra ở riêng với căn hộ mà bố mua cho và sống bằng số tiền mà họ chu cấp hằng tháng! Tuy không hẳn là một cuộc sống tự lập hoàn toàn nhưng điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với cuộc sống ngày ngày phải đối mặt với những con người lạ lẫm, trước mặt mẹ cô thì tỏ ra yêu thương cô nhưng khi không có mẹ ở đó lại nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ như thể thù địch!
Đến trước cửa phòng tắm, một âm thanh róc rách nghe như tiếng nước chảy truyền đến tai khiến Dịch Như không khỏi ngẩn ngơ tại chỗ…
Cô sống một mình cơ mà? Hôm qua đến giờ cô đâu có mở nước trong phòng tắm sao bây giờ lại có tiếng nước chảy?
Nghĩ đến đó, Dịch Như không khỏi bàng hoàng, vội mở nhanh cánh cửa phòng tắm ra! Đập vào mắt cô, một con sói to lớn với bộ lông đen tuyền đã ướt sũng đang chật vật trong cái bồn tắm nhỏ bé của cô, cạnh đó, vòi nước tuôn xối xả!
Cô khẽ a lên một tiếng đầy sự ngỡ ngàng! Con sói nghe thấy tiếng động cũng khẽ quay đầu lại nhìn. Lúc bấy giờ, Dịch Như mới có đầy đủ nhận thức để nhớ ra mọi chuyện! Là con sói cô đã mang về nhà đây mà! Tối hôm qua, do chiếc giờng của Dịch Như hơi nhỏ, cô lại sợ mình sẽ động êến vết thuưương của con sói trong lúc ngủ, nên cô đã dùng một tấm chăn dày làm đệm cho nó nằm lên, sao giờ nó lại ở đây! Dịch Như hơi sợ hãi, đôi môi xinh đẹp hơi mím lại! Cô quên mất, loài sói là loài động vật hoang dã, hơn nữa lại còn có thể ăn thịt người, theo bản năng phòng vệ đối với con người, trong tình huống như vậy, nó sẽ không bổ nhào đến cắn xé cô chứ? Nghĩ đến đó, Dịch Như không khỏi run sợ, cả người bất động, chỉ biết nhìn chằm chằm con sói to lớn trước mặt!
Trong phòng tắm chật hẹp, bốn con mắt nhìn nhau, chỉ có tiếng nước chảy là vẫn cứ vang lên ào ào. Nước tràn ra khỏi bồn tắm, rất nhanh liền lan đến nơi Dịch Như đang đứng! Nhưng Dịch Như vẫn chính là sợ hãi đến mức như trời trồng, sự lạnh lùng của con sói này toát ra khiến cho cô cảm thấy vô cùng áp lực, nhất là khi đôi mắt màu hổ phách của nó cứ nhìn chăm chăm cô.
Xem ra, khi nó bất tỉnh vẫn là đáng yêu hơn cả!
Nước từ trong phòng tắm bắt đầu lan ra đến cửa phòng, làm thấm ước luôn cả tấm thảm để trước cửa phòng tắm, lúc bấy giờ con sói liền nhấc cái thân hình to lớn của mình qua một bên, Dịch Như thấy thế thì không khỏi hoảng sợ lùi về sau vài bước!
Trái với suy nghĩ của cô, con sói kì lạ này chẳng làm gì cô cả, nó chỉ đứng im nhìn cô, trên gương mặt không có sự hung dữ cùng tàn ác như hôm ở trong rừng, chỉ là có chút nghi ngờ xen lẫn với phòng vệ!
Dịch Như nghĩ rằng, có lẽ nó biết mình đã cứu nó chăng? Điều đó để sau, cô phải giải quyết cái trước mắt đã, nếu không tắt cái vòi nước kia, chắc hẳn cả căn hộ của cô sẽ thành một hồ nước nhỏ đi!!
Cô nép mình vào sát cạnh tường phía đối diện con sói, trong lòng vẫn không khỏi nơm nớp lo sợ. Cô nhanh tay khoá vòi nước lại, sau bắt đầu dọn dẹp xung quanh lại. Đến khi cô làm xong, ngẩng đầu lên đã không còn thấy con sói đâu cả!
Làm vệ sinh cá nhân xong, Dịch Như nhanh chóng trở lại phòng, trước mắt cô là hình ảnh con sói to lớn nằm cuộn người trên tấm chăn trải trên sàn nhà, nơi mà tối qua cô đã để nó nằm ở đấy! Bộ lông đen tuyền của nó như tương phản với tấm chăn trắng tinh, chỉ là bộ lông màu đen ấy đã ướt sũng, theo đó là tấm chăn cũng ướt theo, đã thế lại còn loang chút hồng hồng!
Lại động đến vết thương sao? Cô vội chạy vào phòng tắm lấy ra một cái khăn lớn và bộ dụng cụ y tế. Hơi chần chừ một hồi, Dịch Như liền nhẹ nhàng tiến lại phía con sói, nhìn kĩ, cô thấy đôi tai của con sói hơi rung lên như thể nó đã nhận thấy tiếng bước chân của cô đến gần nó vậy! Nhưng con sói vẫn nằm im, không hề có ý định tấn công cô! Nghĩ vậy, Dịch Như càng bạo dạn hơn, khuỵ một chân xuống ngồi cạnh con sói, tay nhẹ nhàng dùng khăn lau khô bộ lông cho nó, vô cùng cẩn thận tránh những vết thương trên người của nó ra! Con sói vẫn nằm im, đôi khi có cử động một chút, phối hợp để cô lau khô người cho nó, cũng có lúc lại gầm gừ vài tiếng nho nhỏ khiến Dịch Như vẫn không tránh khỏi run rẩy…
Lau xong, cô bắt đầu cẩn thận xem xét lại vết thương cho con sói ấy. Trái với suy nghĩ của cô, vết thương đã bắt đầu khép miệng chỉ sau một đêm! Thật quả là kinh ngạc, tốc độ hồi phục này, thật là nhanh chóng đến không thể ngờ! Hôm qua, nhìn nó mất máu đến nỗi bất tỉnh, mà dụng cụ y tế của cô thì lại sơ xài, cách băng bó, sơ cứu cũng qua loa như vậy, cô còn định hôm nay sẽ ghé mua một ít dụng cụ cùng thuốc, còn nếu nặng, cô còn có ý định mang nó đến bệnh viện thú y! Ấy vậy mà vết thương đã bắt đầu khép miệng, chỉ là ban nãy ngâm nước nên có rỉ ra chút máu…
Xem ra, con sói này quả thực là rất khoẻ mạnh! Nghĩ đến cô, Dịch Như không khỏi vui vẻ, hào hứng thay một tấm gạc mới rồi sát trùng lại vết thương. Nhớ lại đêm hôm qua, khi cô run rẩy sơ cứu cho nó, chỉ sợ sẽ khiến con sói này nguy kịch hơn, cô vẫn còn thấy sợ hãi! Đúng là trong những lúc nguy kịch, con người có thể làm được những điều mà bản thân từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm được!
- Đừng lo lắng, vết thương của ngươi sẽ lành sớm thôi… - Vừa cất dụng cụ y tế vào hộp , Dịch Như vui vẻ nói. Cô dù chẳng biết rằng con sói này có hiểu hay không nhưng vẫn cứ buông ra lời động viên mà không hề nhận ra ánh mắt màu hổ phách của con sói lúc này nhìn cô có chút kì lạ…
- Mà sao ngươi lại vào trong phòng tắm làm gì vậy? Lại còn xả nước, báo hại ta… - Dịch Như buông lời trách móc, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, lại hốt hoảng lên tiếng – A… Ngươi muốn uống nước sao? Qua đến giờ ngươi không có ăn uống gì cả…
Nhìn lại đồng hồ, lúc này trời cũng đã quá trưa, bụng cô cũng bắt đầu biểu tình ầm ĩ, cô nhanh chóng vào bếp chuẩn bị nấu ăn, hôm nay xem như cô nghỉ học, trước khi đi cô còn vô thức giơ tay xoa đầu con sói, như thể đang xoa đầu một chú cún cưng mà không hề nhận ra sự thay đổi của con sói đối với cô cũng như bản thân cô cũng không còn sợ sệt nó nữa…
Hai cái đùi gà chiên được dọn ra trước mắt con sói, trái với suy nghĩ của cô rằng nó là động vật hoang dã, sẽ nhanh chóng vồ tới ăn lấy ăn để sau một ngày trời bị thương, bị đói thì con sói lại ăn rất nhàn nhã, không hề có tí gì vội vàng… Nghĩ đến đây, Dịch Như mới chú ý rằng hình như đối với mọi việc, con sói này đều ung dung, nhàn nhã một cách kì lạ…
Tối, Dịch Như ôm cái chăn ra sôpha ngủ, còn con sói thì nằm trên giường của cô, bởi lẽ, tấm chăn hôm qua cô dùng là đệm cho con sói nằm đã bị ướt, hơn nữa lại còn dính máu, cô đành phải mang nó đi giặt, đến giờ vẫn chưa có khô. Nhưng để cho một con vật bị thương như nó nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo thì cô không nỡ, sô pha thì không thể chứa nổi nó, cô đành phải nhường giường cho nó vậy…
Khuya, đang ngủ giữa chừng trên cái sô pha chật hẹp ấy, Dịch Như mơ mơ màng màng đi vệ sinh, sau đó vẫn là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ theo thói quen đi về phía giường của mình để ngủ tiếp, leo lên giường, vơ tay tìm lấy tấm chăn duy nhất còn lại trong nhà vẫn không thấy đây, mà tay cô lại va phải một bộ lông mềm mượt, chẳng màng suy nghĩ nhiều, cô liền ôm chặt lấy nhúm bông ấm áp đó mà ngủ ngon lành… Mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô mới cựa mình tỉnh dậy, gương mặt xinh đẹp có phần khó chịu bởi giấc ngủ ngon bị đánh thức, nhưng vẫn là phải dậy để còn đến trường a. Đôi mắt xinh đẹp khẽ mở ra, ngay lập tức, đôi mắt ấy từ từ chuyển sang trại thái trợn tròng, rồi đến cả cái miệng nhỏ xinh xắn cũng há to….
Trước mắt cô, con sói màu đen to lớn ấy đang nhìn cô chăm chăm, đôi mắt màu hổ phách có chút kì lạ mà Dịch Như không tài nào giải thích được sự kì lạ ấy… Hai tay hai chân cô quắp lấy con sói như thể đang ôm một cái gối ôm…
Ôi trời ạ, từ lúc nào mà cô lại to gan thế này… Con sói chứ có phải gối ôm hay thú bông gì đâu…
Dịch Như đơ người một hồi, cuối cùng lại nở ra một nụ cười ngờ nghệch vốn chưa từng có với con sói, sau đó liền cắm đầu cắm cổ chạy thẳng vào phòng tắm. Đằng sau cái cửa phòng tắm đã được khoá chặt, Dịch Như liên tục ôm ngực, nơi có một trái tim đang đập thình thịch của mình…
***
Sáng hôm sau, Dịch Như sau khi chuẩn bị thức ăn cho con sói to lớn ấy, trước khi đi cũng không quên “dặn dò” đủ điều dù chẳng biết con sói nghe có hiểu gì hay không nhưng với Dịch Như, cô có cảm giác con sói này rất thông mình, dường như những gì cô nói, nó đều có thể hiểu được!
- Hey! Như Như…
Nghe ai đó gọi tên mình, Dịch Như nhìn về phía phát ra tiếng nói, nơi có một chàng trai vóc dáng cao ráo nhưng hơi gầy, gương mặt rạng rỡ đang đưa tay vẫy chào và nhanh chóng tiến về phía cô!
- Chào tiền bối!
- Đã bảo đừng gọi là tiền bối, thích thì cứ gọi một tiếng anh Khiên là được! – Duy Khiên hào sảng nói.
Duy Khiên chính là bậc đàn anh của Dịch Như, lớn hơn Dịch Như hai tuổi , chỉ hết năm nay thôi Duy Khiên đã có thể được xem là một nhà sinh vật học! Đối với Duy Khiên, Dịch Như đối với anh chính là ngưỡng mộ, xem như bậc tiền bối để mình có thể học hỏi!
- Sao hôm trước đi ngoại khoá, nghe nói nhà em có việc nên về sớm? – Duy Khiên hỏi thăm.
- Có việc? Nhà em sao? - Dịch Như nhíu mày ngạc nhiên.
- Thì anh nghe bạn cùng lớp của em nói nhà em có việc gấp nên em bỏ về trước mà! Giáo sư hình như cũng rất tức giận vì em không báo với giáo sư một tiếng đã bỏ về, điện thoại thì không liên lạc được! Nghe nói giáo sư đã liên lạc với bố của em…
- À… Dạ…
Dịch Như thoáng ậm ừ như đã hiển ra điều gì đó! Thì ra là họ nghĩ cô bỏ về trước nên khi cô quay lại thì xe đã đi mất! Còn người tung ra tin đó khỏi suy nghĩ cô cũng biết là ai rồi! Xem ra là bố của cô cũng đã biết rồi, nhưng biết thì có ích gì, họ vốn cũng đâu quan tâm đến cô!
- Nhà em có việc gì sao? Có cần anh giúp đỡ không? – Nhìn vẻ trầm mặc của cô, Duy Khiên lại càng ra vẻ sốt sắng muốn giúp đỡ cô.
- Dạ không… Mọi chuyện ổn cả rồi! Em vào lớp trước!
Nói xong, cô liền cúi đầu chào tạm biệt đàn anh rồi trở về lớp! Trước hết là nên đi kiếm giáo sư nói lời xin lỗi đã! Dù gì thì hai người bạn học đã đã dựng nên một màn kịch hoàn hảo như vậy, cô cũng không nỡ phanh phui mọi thứ! Xem như là lòng tốt của cô đặt không đúng chỗ!
May cho Dịch Như vốn ở lớp cũng là một sinh viên chăm ngoan, lại được lòng thầy cô, bạn bè, giáo sư chỉ mắng cô một chút sau đó lại cẩn thận dặn dò cô làm bài thu hoạch! Chỉ là khi cô bước vào lớp, ngoài những lời hỏi thăm của bạn bè, thì ánh mắt hai người bạn học đã bỏ cô lại ở khu rừng kia, nhìn cô như có chút chột dạ, lại xen lẫn sự ghét bỏ!
Nhưng cô chẳng quan tâm, hiện tại, cô chỉ mong có thể được về sớm, cô không an tâm mấy khi để con sói một mình trong nhà! Trái với sự lo lắng của cô, con sói không hề làm loạn gì cả, vẫn cứ nằm trên cái giường một cách ung dung và nhàn nhã! Xem ra, cô đã lo lắng thái quá rồi! Nhưng như vậy cũng tốt, cô có thể chăm sóc nó thật tốt mà không lo sợ bị ai phát hiện trước khi đem nó trở về rừng!
- Cứ quanh quẩn với mấy bức tường như vậy chắc ngươi cũng chán lắm nhỉ?
Dịch Như khẽ lầm bầm, thản nhiên xem con sói như một chú cún cưng mà đưa tay vuốt ve bộ lông đen tuyền cùng mượt mà của nó! Mà hiện tại, con sói cũng đã vô cùng ngoan ngoãn cùng hưởng thụ, nằm yên để cho cô thoải mái vuốt ve! Không chỉ vậy, kể từ sau cái đêm "vô tình cùng giường", con sói rất thản nhiên leo lên giờng ngủ cùng cô! Nhiều khi Dịch Như ngây thơ nghĩ rằng thật thần kì đi, cứ như cô đã thuần phục được một con thú hoang vậy!
Đang vẩn vơ suy nghĩ linh tinh, Dịch Như bỗng chốc giật mình bởi tiếng chuông cửa! Chẳng ai biết nhà cô cả, trừ bố mẹ cô! Nghĩ đến đó, gương mặt vốn đang vui vẻ và thoải mái của Dịch Như cũng trở nên thăng trầm. Con sói vốn đang an dưỡng trên chiếc giường gầm gừ, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ hung dữ cùng đề phòng hệt như đây chính là bản năng vốn có của loài sói!
- Ngoan, đi vào trong phòng tắm một chút, được không?
Dịch Như nhẹ nhàng lên tiếng, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn con sói! Đôi mắt màu hổ phách ban nãy vốn còn hung dữ mà giờ lại ánh lên vẻ chần chứ, sau đó nhìn chằm chằm Dịch Như rồi lạ chậm rãi tiến vào phòng tắm. Lúc bấy giờ, tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên như hối thúc, khiến Dịch Như sinh ra cảm giác vô cùng chán ghét!
Cạch! Cánh cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên, trên mặt đã có một vài nếp nhăn thản nhiên bước vào nhà, đôi giày da hàng hiệu cũng chẳng cởi ra, cứ thế tiến thẳng đến sô pha mà ngồi!
- Tiền tháng này! – Ông ta vừa nói, vừa đặt lên bàn một cọc tiền!
- Xong việc rồi, ông đi được rồi!
Dịch Như lạnh lùng lên tiếng! Người đàn ông này chính là bố của cô! Người đã khiến cô nhớ mãi cái câu “Cứ nhìn thấy mặt mày là tao lại nhớ đến gương mặt đáng ghét của mẹ mày! Mẹ con mày y như nhau, toàn một lũ ăn hại!”. Hiện tại, ông ta đối với cô chỉ có trách nhiệm, mà trách nhiệm đối với ông ấy chính là tiền bạc! Dịch Như không hận mẹ mình như hận bố, cô chỉ tiếc thay cho mẹ đã phải chịu đựng ông ta, để rồi sinh ra cô - một cái tiếc nuối thứ hai trong đời bà!
- Chưa xong! Ngày mai, đi dự tiệc!
Tối hôm sau, Dịch Như cuối cùng cũng hiểu được, thế nào gọi là dự tiệc, tiệc của những người giàu! Chính là làm ăn! Mà tại sao ông ta lại muốn dẫn cô đi theo? Bởi lẽ, cô chính là một công cụ để ông ta làm ăn! Thuận lợi đem cô đến trở thành người bạn gái cho một tên đàn ông xa lạ, sau đó lại tuyên bố vụ làm ăn này thành công liền nhanh chóng kết hôn! Dịch Như quả thật không biết nên vui hay buồn nữa!
|
|