Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa
|
|
CHO EM MƯỢN BỜ VAI ANH LẦN NỮA Chap 4: Sân thượng và bài hát - Làm gì vậy. Đừng nghĩ bậy nha– Tự dưng mình thấy lo lắng - Nè. Nghĩ bậy gì thế. Hum nay, trời nhiều sao gió mát nên lên ngắm thôi - Thật chứ - Thật mà. H lên này được chứ - Được Ba chân bốn cẳng chạy lên. Thấy N trên này. N đang đứng đấy. Mặc một chiếc váy trắng. “Đẹp quá” – Ý nghĩ đó lại hiện lên trong đầu mình - Lên đến nơi rùi à - Ờ. Sao N biết vậy? – N như có mắt đằng sau vậy - Tự cảm nhận thấy thôi mà Lại gần N. Hôm nay N đẹp thật. Tự dưng trong lòng thấy có gì đó rất khó tả. Mình cứ đứng thế mãi với N. Trời hôm nay đầy sao gió nhè nhẹ - H thấy N là người thế nào? – Giọng N phá đi sự im lặng. - Ơ. Sao lại hỏi vậy? – Ngơ ngác - Thì H cứ trả lời đi? - Ờ. H thấy N là người vui vẻ, hòa đồng với bạn bè. Còn gì nữa không? - Ờ. Còn. N nhỏ nhắn đáng yêu ... - Hết rùi à? - Giờ H đang rối chứ muốn nói nhiều lắm. Hihi – Mình chỉ biết cười trừ N quay sang nhìn mình. Rồi tiến lại gần. - Sao H ngốc thế? Ngốc. Ngốc gì thế??? Hồi đó mình ngây ngô tới vậy đó. Tình cảm của một người con gái với mình mà mình chỉ biết đứng ngây ra. - H thấy bạn Hoa thế nào? - Sao lại hỏi vậy? – Nhắc tới mình mới nhớ ra con bé đó. Hoa cùng quê với mình. Cũng vui vẻ, hay quan tâm mình. Mình nhận làm em gái cho đỡ buồn. - H không thấy Hoa có tình cảm với H sao? - Không. Làm gì có. Mình coi Hoa như em gái thôi – Chết. Sao tự dưng hỏi mình thế? - H là con trai sao hiểu hết tâm sự của con gái. - Ơ... - Còn 1 phút nữa là hết sinh nhật của H rồi. - Và sẽ tới sinh nhật của N – Mình cuối cùng cũng nghĩ ra được một câu - Tưởng quên chứ. - Quên sao. Còn chưa đầy 24 giờ mà Mình và N quay sang nhìn nhau. Trong tối thôi nhưng mình cảm nhận thấy N đang cười, nghe được từng nhịp tim mà cả hai đứa cùng đập “ Rinh rinh...” - Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday happy birthday Happy birth day to you – Lần đầu tiên trong đời mình hát cho một người nghe. Không hiểu sao lúc đó mình lại có dũng khí tới vậy - Cảm ơn H nhé – N vòng tay qua ôm lấy mình. Lúc đó, mình như chết lặng đi vậy. Lần đầu tiên có một người con gái ôm lấy mình không phải là người trong gia đình. Mình cảm thấy lúc đó mặt mình nóng ran như đang trong lò bát quái vậy. - Trên này gió lên rồi. Mình đi xuống đi – N bỏ mình ra và nói - Ukm. Mình xuống đi N và mình cùng xuống. Không nắm ta nhau đi. Không thêm một lời nói. Không một tiếng động. Lặng lẽ bước xuống nhưng trong lòng thì thấy ấm áp. “Rinh rinh..” - Ngủ ngon nhé^^ - Tin nhắn của N. - Hihi. Ngủ ngon nhé - Cảm ơn về món quà nhé. - Quà nào cơ? - Sao nhanh quên thế? Bài hát. - À. Không có gì. Mai sẽ có món quà bất ngờ hơn cơ. - Thật sao? - Thật mà - Mà mở quà của N ra chưa? - Giờ mở nè - Chưa mở sao? - Chưa - Mở quà của những ai rồi? - Chưa. Tính hôm nay mới mở - Đợi N sang mở cùng. Còn giờ mở quà của N ra trước đi nhé - Ukm. N ngủ đi - Ukm. Ngủ đây? ********************************************************************** - Mình đi tới đâu rồi anh? - Hà Nam - Anh giờ đang ở đâu vậy? - Hà Nội - Hà Nội giờ lạnh anh nhỉ? - Bình thường - Anh còn giữ quà của em chứ? - Không - Sao vậy? – Bé nâng đầu dậy nhìn mình - Tự hiểu đi ..... Sự im lặng bao trùm lên tất cả. Bé thừa đủ thông minh để hiểu sao mình lại như vậy. Chẳng còn lại món quà nào mình giữ lại. Mình đã đem đốt sạch đi như tự nhắc với mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó. Và vì giờ trong lòng mình luôn hằn sâu hình bóng của một người khác. Một người mình mãi yêu.
|
CHO EM MƯỢN BỜ VAI ANH LẦN NỮA Chap 4: Sân thượng và bài hát - Làm gì vậy. Đừng nghĩ bậy nha– Tự dưng mình thấy lo lắng - Nè. Nghĩ bậy gì thế. Hum nay, trời nhiều sao gió mát nên lên ngắm thôi - Thật chứ - Thật mà. H lên này được chứ - Được Ba chân bốn cẳng chạy lên. Thấy N trên này. N đang đứng đấy. Mặc một chiếc váy trắng. “Đẹp quá” – Ý nghĩ đó lại hiện lên trong đầu mình - Lên đến nơi rùi à - Ờ. Sao N biết vậy? – N như có mắt đằng sau vậy - Tự cảm nhận thấy thôi mà Lại gần N. Hôm nay N đẹp thật. Tự dưng trong lòng thấy có gì đó rất khó tả. Mình cứ đứng thế mãi với N. Trời hôm nay đầy sao gió nhè nhẹ - H thấy N là người thế nào? – Giọng N phá đi sự im lặng. - Ơ. Sao lại hỏi vậy? – Ngơ ngác - Thì H cứ trả lời đi? - Ờ. H thấy N là người vui vẻ, hòa đồng với bạn bè. Còn gì nữa không? - Ờ. Còn. N nhỏ nhắn đáng yêu ... - Hết rùi à? - Giờ H đang rối chứ muốn nói nhiều lắm. Hihi – Mình chỉ biết cười trừ N quay sang nhìn mình. Rồi tiến lại gần. - Sao H ngốc thế? Ngốc. Ngốc gì thế??? Hồi đó mình ngây ngô tới vậy đó. Tình cảm của một người con gái với mình mà mình chỉ biết đứng ngây ra. - H thấy bạn Hoa thế nào? - Sao lại hỏi vậy? – Nhắc tới mình mới nhớ ra con bé đó. Hoa cùng quê với mình. Cũng vui vẻ, hay quan tâm mình. Mình nhận làm em gái cho đỡ buồn. - H không thấy Hoa có tình cảm với H sao? - Không. Làm gì có. Mình coi Hoa như em gái thôi – Chết. Sao tự dưng hỏi mình thế? - H là con trai sao hiểu hết tâm sự của con gái. - Ơ... - Còn 1 phút nữa là hết sinh nhật của H rồi. - Và sẽ tới sinh nhật của N – Mình cuối cùng cũng nghĩ ra được một câu - Tưởng quên chứ. - Quên sao. Còn chưa đầy 24 giờ mà Mình và N quay sang nhìn nhau. Trong tối thôi nhưng mình cảm nhận thấy N đang cười, nghe được từng nhịp tim mà cả hai đứa cùng đập “ Rinh rinh...” - Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday happy birthday Happy birth day to you – Lần đầu tiên trong đời mình hát cho một người nghe. Không hiểu sao lúc đó mình lại có dũng khí tới vậy - Cảm ơn H nhé – N vòng tay qua ôm lấy mình. Lúc đó, mình như chết lặng đi vậy. Lần đầu tiên có một người con gái ôm lấy mình không phải là người trong gia đình. Mình cảm thấy lúc đó mặt mình nóng ran như đang trong lò bát quái vậy. - Trên này gió lên rồi. Mình đi xuống đi – N bỏ mình ra và nói - Ukm. Mình xuống đi N và mình cùng xuống. Không nắm ta nhau đi. Không thêm một lời nói. Không một tiếng động. Lặng lẽ bước xuống nhưng trong lòng thì thấy ấm áp. “Rinh rinh..” - Ngủ ngon nhé^^ - Tin nhắn của N. - Hihi. Ngủ ngon nhé - Cảm ơn về món quà nhé. - Quà nào cơ? - Sao nhanh quên thế? Bài hát. - À. Không có gì. Mai sẽ có món quà bất ngờ hơn cơ. - Thật sao? - Thật mà - Mà mở quà của N ra chưa? - Giờ mở nè - Chưa mở sao? - Chưa - Mở quà của những ai rồi? - Chưa. Tính hôm nay mới mở - Đợi N sang mở cùng. Còn giờ mở quà của N ra trước đi nhé - Ukm. N ngủ đi - Ukm. Ngủ đây? ********************************************************************** - Mình đi tới đâu rồi anh? - Hà Nam - Anh giờ đang ở đâu vậy? - Hà Nội - Hà Nội giờ lạnh anh nhỉ? - Bình thường - Anh còn giữ quà của em chứ? - Không - Sao vậy? – Bé nâng đầu dậy nhìn mình - Tự hiểu đi ..... Sự im lặng bao trùm lên tất cả. Bé thừa đủ thông minh để hiểu sao mình lại như vậy. Chẳng còn lại món quà nào mình giữ lại. Mình đã đem đốt sạch đi như tự nhắc với mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó. Và vì giờ trong lòng mình luôn hằn sâu hình bóng của một người khác. Một người mình mãi yêu.
|
CHO EM MƯỢN BỜ VAI ANH LẦN NỮA Chap 5: Sinh nhật bé - Happy birthday to you - Thank you my friend - Nothing - Hai đứa lại còn bày đặt tiếng anh nữa. Dân ta dùng tiếng của ta đi – Con Quỳnh chen ngang - Chị trưởng sao hum nay nóng thế. Hihi - Ông không im lặng là chị luộc ông lên đấy – Lớp trưởng nổi nóng rồi - Á. Sợ quá - Thôi. Nó với Cường đang giận nhau đấy – N lên tiếng giải thích - À. Sorry - Mà cái gì ở trong này đấy. - Bí mật. Về nhà mới được mở. - Ờ. - Mà không đeo à? - Đeo gì? - Mở quà chưa? - Ơ. Rồi. Nhưng mà không quen đeo. Nóng lắm - Hix. Không thích quà của N tặng sao – N nói vẻ buồn buồn - Không phải thích chứ. Nhưng mà H không quen thôi. - Ra chơi chạy về đeo lên đi. - Ơ - Ơ a cái gì? - Rồi. Lát chạy về ký túc lấy đeo là được mà. Hihi - Nhớ đấy! - Biết rồi mà Cường bước vào lớp. Mặt có vẻ nặng nề. Xuống cuối lớp ngồi. Vụ này có vẻ căng đây. - Nè. Sao tụi nó giận nhau thế N? – Mình quay sang hỏi N - Ủa. Sao tự dưng quan tâm đến chuyện người khác thế? - N quay sang hỏi - Hỏi sau này còn rút kinh nghiệm nữa chứ - Chẳng hiểu tạo sao lúc đó mình lại hỏi thế nữa - Thích con bé nào rồi hả? – N nhìn chằm chằm vào mắt mình. Ai mà bị người con gái nào nhìn thì biết. Họ có thể nhìn vào trong tận tim gan bạn đang nghĩ gì. Đừng để con gái nhìn thẳng vào mắt bạn. Không giấu được gì đâu - À. Không. Sau này có còn rút kinh nghiệm được chứ - Bối rối. - Hôm qua, N với Quỳnh thấy Cường đi với con bé nào đó thân mật lắm. Khoác tay nhau đi trên đường nữa. - Vậy là nó ghen hả? - Ừ - Biết con bé đó là ai chưa? - Chưa - Để H về hỏi cho - Ukm. Có gì nói với N nhé - Tất nhiên rồi - Hihi. Cô vào lớp rồi kìa Buổi học Toán cao cấp bắt đầu... “Reng reng...” - Ra chơi thôi chúng mày - Tao muốn về đi ngủ quá - Chúng mày học hành thế đấy - Học lấy kiến thức chứ để ghi tên à - Chúng mày hôm nay chăm vãi ra - Kệ tao. Hêhê Đấy là 308 đấy. Ồn ào nhất cái lớp. Nhưng thử thiếu xem. Lớp lại như cái nhà xác ấy. - Không về phòng à – N lên tiếng - Về làm gì? - Đầu óc như ông già ấy nhanh quên thế - À. Đợi tý nữa - Nhanh đi. Không còn vào lớp học tiếp nữa chứ - Ờ. Về đây. Hihi Bơi về tới ký túc xá. Cái khăn này tuy không phải tự đan. Nhưng là chiếc khăn thứ 2 mình được tặng trong đời (cái đầu tiên là bà chị trời đánh của mình tặng). - Khăn đâu ra thế mày? – Thằng Đức ra khoác vai mình hỏi - Cái này trong đống quà của tao. - Thế à. Ai tặng thế? – Hải Tiền xen vào. Tụi nó bắt đầu rùi đó - Quà tao chúng mày hỏi làm gì? Chúng mày ghen à? - Bạn bè quan tâm nhau tý thôi mà - À. Vậy tối qua mày nói mơ tên ai? Có cần tao gọi ra bạn ý ra cho mày nói chuyện luôn không? Thủy.... - Im ngay!- Hải Tiền bịt miệng mình lại - Bà mày! Tao còn chưa gọi mà? – Mình vằng tay nó ra - Mày được lắm! - Tao mà lị. Haha Mình quay về chỗ ngồi. ở lại chỗ đó chắc đến chết với tụi nó mất. Thấy N mỉm cười. Hihi. Tự dưng mình thấy trong lòng sao ấy. Khó tả. - Vẫn chưa hợp lắm - N lên tiếng - Không sao thế này là đẹp rồi - Mình thấy bối rối quá - Nhưng da H đen thế. Không hợp - Đen – Mặt mình thế này 0.o - Tự xem lại xem đúng không? - Thế này là trắng hơn trước rồi đấy - Vậy trước là cột nhà cháy sao - Ơ - Đùa thôi. Thích không - Thích chứ. Nhưng thích đan tay cơ - Vậy hả... Đợi đến Tết nhé - Phải tới tận Tết sao - Không muốn hả - Không phải. Đến lúc đó thì hơi lâu - Vậy muốn lúc nào - Ngày mai - Hix. N là siêu nhân sao - Hihi. Đùa thôi. Lúc nào có cũng được mà - Tối nay, H có rảnh không? - Sinh viên năm nhất nghĩ xem làm gì mà không rảnh - Ngồi nghịch máy tính - Tối nay ta sẽ không nghịch máy tính - Vậy tối đi chơi với N nha - Hả? - Hả gì? Sinh nhật N mà. 9h nhé - Sao muộn vậy? - Còn phòng tổ chức nữa - Ờ ờ - Ngốc lắm – N nheo mắt cười. Không cưỡng lại được vẻ đáng yêu ấy - Vậy 8h50 H ở dưới ký túc chờ nhé - Ok Mình mong đến tối qua
|
CHO EM MƯỢN BỜ VAI ANH LẦN NỮA Chap 6: Cơm chùa Về tới phòng, chạy qua 307, Cường đang nằm trên giường. Bất thần gì đó. Haiz yêu là khổ thế đấy - Anh zai. Hum nay sao thế? - Mày té đi đang bực mình đấy - Ai làm anh bực mình để em xử cho - Mày đấy - Em đã làm gì đâu - Đang làm đấy - Hihi. Em hỏi thăm mà. Giận nhau với cái Quỳnh à. Sao vậy? - Hôm qua tau đi chơi với con em tao. Nó thấy. Giải thích có chịu nghe đâu. Tao kệ luôn - Ấy. Đừng nóng. Chuyện đâu sẽ vào đó. Muốn gặp nó nói chuyện không? - Nó có muốn gặp tao đâu - Không muốn mà được với H này sao - Mày có cách gì - Một bữa ở căng-tin - Mày được nhỉ - Em mà lị - Không được là mày phải trả tiền đấy - Không phải mình em ăn đâu - Mày đừng nói là cái đội 308 đấy - Không. Hai cô gái nữa - Chưa đủ phiền à - Phiền gì - Gái - Hai người này quen mà - Ai? - Đi là biết. Nhanh đi. Em đói rồi. À. Con em anh còn đấy không? - Còn - Vậy gọi nó đi luôn - Mày định quét ví tao à - Nào giám. Anh mà không gọi là không xong đâu - Thằng quỷ Té nhanh về phòng mặc quần áo. Dặn tụi trong phòng hôm nay đi ăn cơm mời - Con ngu nào mời mày ăn cơm đấy? – Hải Tiền lên tiếng - À. Bạn Thủy mời tao đi ăn cơm với bạn ấy cho vui. Chứ ăn một mình bạn ấy buồn lắm - Cái gì? - Hehe. Bạn Thủy mà nhìn thấy bộ dạng của mày giờ nhỉ. Tiền nhà ta được một cái răng trắng. Còn lại người thì như than – Té nhanh không lại ăn mấy cú karate của nó lại thâm người. Xuống căng – tin, đã thấy anh em nhà Cường đứng ở đấy. Theo như kế hoạch mình nói với N thì sẽ xuống căng-tin ăn cơm thì vô tình gặp. Rồi ngồi chung. Mong là kế hoạch được thành công. - Ý. Bao lâu rồi hôm nay mới gặp được N ở đây – Mình giả ngây hỏi - Sao hôm nay đi ăn sớm thế H. Có cả Cường nữa à. Mà ai đây? – N trả lời lại - À. Đây là em gái anh Cường. Vào này chơi với bạn nó rồi qua chỗ anh Cường chơi. - Em chào chị. Em là Lan. Em ruột của anh Cường - Hay mình ăn chung đi. Coi như anh Cường mời ra mắt em gái – Nhanh chớp thời cơ ngay - Vậy cũng được. Quỳnh nó đang ngồi ở bàn kia đợi kìa. - Vậy mình chọn món rồi lại đó luôn đi – Quay sang hai anh em nhà Cường – Lan đợi ở đây nhé em, anh Cường vào trong thanh toán - Mày... – Cường nhìn mình không nói được gì - Khôn vừa thôi chứ - N kéo tai mình lại nói - Khôn thế mới sống được chứ. Hihi. Sinh viên mà – Mình thỏ thẻ lại vào tai N - Thế hai đứa có chọn món không – Cường nhìn hai đứa mình nói - Có chứ - Cả hai đồng thanh Được bữa cơm chùa, chọn đã tay. Cường nhăn mặt nhìn mình chọn. N chỉ biết có lắc đầu thôi. Hehe. Đời sinh viên mấy khi. Mang đồ ăn ra bàn, Quỳnh nó nhìn 0.0, ngạc nhiên lắm. - Có cho ngồi không lớp trưởng. Lan ơi vào ngồi cùng em – Nhanh ý tý nào - Ai đấy? – Quỳnh nhìn mình với anh mắt tra hỏi - Em gái anh Cường - Em gái? - Ukm - Em chào chị - Lan nói - Chào em - Chị là Quỳnh ạ? - Ukm. Sao không em - Dạ. Em thấy anh Cường nhà em kể chị suốt - Anh Cường nhà em? - Dạ. Em là em ruột anh Cường mà. Em vào này chơi với bạn tiên ghé anh Cường chơi luôn. - Anh Cường kể những gì với em thế? - Nhiều lắm chị ạ - Thôi. Có gì hai người tâm sự sau đi. Trời đánh tránh miếng ăn – Mình đói lắm rồi - Đúng đấy. Ăn đi – N lên tiếng giúp mình - Đợi Cường nó vào đã – Quỳnh nói - Quan tâm nhau nhỉ? - Ông muốn bị mất quan tâm không - Dạ không. Chị thì em sợ rồi - Anh chị vui vẻ nhỉ? - Em không thấy sao? - Thấy gì ạ? - Chỉ có mình anh là vui vẻ thôi. Haha - Cả chị này nữa này anh – Lan chỉ N nói – Hai người đúng là một cặp Phù... - Eo. Mất vệ sinh quá - Em làm anh sặc chứ ai - Có tật thì giật mình - Trời đánh tránh miếng anh. Tha cho anh ăn đã Sau bữa cơm, mình rủ N té lẹ để ba người ở lại nói chuyện. Ra quán nước đầu cổng trường - Chị Vân, em hai sting nhé - Thấy hai đứa ra là biết rồi - Khách hàng quen thuộc mà lị - Đợi tý đi - Nghiện sting rồi à - Chắc thế. Nhưng vẫn thích cafe hơn - Sao không gọi? - N có thích uống đâu - Kệ N. H uống gì thì cứ uống chứ - Lỡ gọi rồi. Mà này? - Sao? - Mấy hôm nữa nghỉ dài ngày, N có về quê không? - Có chứ - Vậy đợi về cùng nhé - Xem đã - Sao lại phải xem? - Xem thái độ chứ sao - Haiz. - Mà về ký túc đi - Làm gì? - Mở quà - Ờ - Mở cái nào chưa? – mặt N nghiêm nghị - Rồi. Phải mở chứ. Hihi – Trêu N xem thế nào nào - Của ai? – N bắt đầu hơi cau mày
|
CHO EM MƯỢN BỜ VAI ANH LẦN NỮA Chap 7: Phòng của N - Của ai? – N bắt đầu hơi cau mày - Của N đó - Hix - Thế có về ký túc nữa không? - Có. Mang qua phòng N - Còn bọn trong phòng N - Đi hội chợ rồi - Giữa trưa đi. Bọn nó điên rùi - Có qua không? - Có chứ Không biết phòng N thế nào nhỉ. Mình tò mò muốn biết quá. Sao có thể bỏ lỡ cơ hội được. Về phòng. Mấy con lợn này ngủ kinh thế May mà nhờ võ công thâm hậu, luồn luồn, lách lách, còn học được thêm thuật tàng hình và lăng ba vi bộ mà thoát khỏi tầm kiểm soát của thanh tra ký túc (Nhiễm kiếm hiệp tý). Như thằng ăn trộm vậy. Khổ thế đấy. Hix - Vào đi! Ngó nghiêng gì thế? Không có ai đâu - N cười nói - Ờ ờ Đúng là phòng con gái. Không đồ đạc lung tung như phòng mình (cứ về đến phòng là tiện tay quẳng). Chỗ N ở rất sạch sẽ (Trong phòng chỗ mình cũng là sạch nhất rồi). Mà... sao nhiều quà thế nhỉ? Có cả gấu bông, cá sấu nhìn còn mới lắm. Hix quà của mình chẳng ăn nhằm gì rùi. - Hộp này của H nhỉ? Mở trước đã. Hihi – N bóc quà của mình - Đẹp quá, H tự làm à? - Ờ. Xấu mà. H làm còn vụng lắm – Xấu hổ quá - Không. N thích lắm. Sau ai làm cho N thế này thành thật. N sẽ lấy người đó. - Thật sao? - Thật luôn. Mà cái túi gì trên tay thế. Túi quà đấy hả - Ukm - Mang lại đây đi. Mình cùng mở Mình không có nhiều quà giống N, chỉ là bọn bạn cùng phòng, em gái và Cường. - Hộp ước này – N nói – Cái này là của Hoa đúng không? - Ờ. Mà cái này có gì nghĩa gì thế? - H không biết thật à? - Không - Về tìm hiểu đi - Thôi mà giải thích đi - Tự hiểu đi - Ơ. N cũng có hộp ước này - À. Của Gia Huy - Gia Huy - Ukm. Anh ấy hơn mình 4 tuổi lận đấy. Tốt với N lắm - Tốt với N lắm - Ukm - Là... thôi. - Sao? - Người yêu của N à? - Không. N chỉ xem như anh trai thôi – N hiểu là mình nghĩ gì. N quá sắc sảo - Vậy được rồi - Thôi bóc tiếp đi! Cũng chỉ mất một lúc để bóc hết cái đống quà đó. Sau đó, mình rủ N đi uống nước. Lại luồn luồn, lách lánh tránh xa những ánh mắt trìu mến của các thanh tra thân yêu nếu không muốn bị kỷ luật. Haiz. Khổ thế đấy. - Chị Vân – Mình hét lên - Biết rồi. Hai đứa ngồi đó đi – chị Vân lên tiếng - Cho một Sting và một nâu đá – N lên tiếng - Ơ – Mình quay sang - Không giống mọi khi nữa à – chị Vân ra hỏi - Không ạ - N nhanh nhau đáp - Nè – Mình gọi N - Sao? - N nhìn mình - Sao hôm nay lại gọi thế? - H thích cafe mà - Uống cùng cũng được mà - Ai nói là cho H - Hử - Cho N cơ mà - Uống tối không ngủ được đâu - Không ngủ để chọc cho H không nghịch máy tính nữa - Hơ. Tối nay tại hạ sẽ tắt điện thoại - Thử xem - Giờ tắt luôn - Này tối gọi đi chơi với N không thấy thì liệu - Ực - Mà không thấy Cường với Quỳnh đâu nhỉ? - À. Anh Cường nói đi hội chợ rồi - Haiz. Chán thế - Ngồi với H chán à - Ukm - Hả? - Có người được đưa đi chơi. Còn mình thì phải rủ mới đi - Của hai đứa này – Chị Vân mang đồ ra - Em cảm ơn – Cả hai đứa đồng thanh - Mà tối nay đi đâu thế N – Mình quay sang hỏi N - Tối rồi biết – Lúc nào N cũng bí mật thế - Nói luôn đi - Không đi thì ở nhà - Hix **************************************************************************** - Hành khách nghỉ ngơi 30 phút – Tiếng nhà xe vang lên ........ - Xuống không? - Dạ. Anh xuống đi. Em muốn ở trên này - Ukm Mình nhìn thấy ánh mắt của Bé. Trong đó có nỗi buồn và sợ. Lâu lắm rồi từ ngày đó, mình không thấy. - Chị cho em chai sting. À. 2 chai - Của em hết 30.000 - Em gửi chị Trở về xe, Bé vẫn ngồi đó mắt đượm buồn. Tự dưng mình thấy buồn. Không biết tại sao lại thế nữa. Có cái gì đó từ quá khứ đang len lỏi tìm lối thoát. Khoan đã, không được như thế. Trấn tĩnh lại mình về chỗ. - Uống không? - Anh vẫn còn nhớ? - Uống không? – Không để Bé nói hết câu - Có - Bé cầm lấy chai Sting Mình mở chai Sting ra uống. Uống xong hơi đầu. Bé cầm lấy tay mình phím mật ngữ xưa “ Có người theo anh. Cẩn thận. Mũ đen, áo khoác vàng” “Gì?”. Nhìn quanh xe. Đúng là có một người như vậy. Đợi đã, mình thấy người này từ trong ngõ trọ mà. Cũng lên xe này sao. Sao Bé biết vậy? À, cũng không có gì lạ? Tài năng của Bé là đây mà. Miêu Nhân
|