Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh
|
|
"Trời u ám thế này chúng ta cũng chẳng thể đi bộ. Thôi thì cứ ở đây đợi bão tuyết ngừng rồi tính sau. Đám bạn anh ở khu trượt tuyết tối nay không liên lạc được với anh chắc sẽ nghĩ cách đi tìm chúng ta. Ngoan nào, đừng sợ!"
Vòng tay ôm của anh khiến tôi cảm thấy vô cùng yên lòng. Trong không gian tràn ngập tuyết trắng như lúc này, thế giới dường như chỉ còn lại hai chúng tôi, không còn tồn tại con người và những thứ không liên quan.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi ngó ra bên ngoài: "Liệu có máy bay trực thăng đến cứu chúng ta không?"
Tôn Gia Ngộ véo má tôi mỉm cười: "Trí tưởng tượng của em phong phú quá đi, em tưởng chúng ta đang đóng phim Hollywood sao?"
Tôi nhớ đến câu chuyện xã hội đen đuổi bắt bắn nhau trên đường phố mà Andre từng kể cho tôi nghe, thế là tôi không nhịn được lại phì cười.
"Em nghĩ gì mà vui thế?" Tôn Gia Ngộ hỏi tôi.
Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện giật gân đó với anh. Tôn Gia Ngộ cười chảy cả nước mắt: "Tên cảnh sát có vẻ thân thiết với em quá nhỉ?"
Tôi trề môi: "Anh cũng có lúc ghen ư?"
Tôn Gia Ngộ ngẩng mặt, im lặng hồi lâu. Nụ cười trên môi anh có vẻ kỳ lạ. Một lúc sau anh vuốt tóc tôi: "Triệu Mai, anh muốn hỏi em một chuyện?"
"Hỏi thì cứ hỏi, sao tự nhiên anh nghiêm chỉnh thế, làm em thấy hồi hộp quá". Tôi rời khỏi lòng anh ngồi thẳng người.
"Con người anh vừa háo sắc vừa không có trách nhiệm, lại không biết nói lời ngon tiếng ngọt, tại sao em vẫn đi theo anh?"
Anh thẳng thắn quá, nhưng những lời anh nói đều là sự thật. Tôi ngẫm nghĩ một lúc: "Em không biết, có lẽ kiếp trước em nợ anh".
Tôn Gia Ngộ chỉ nhìn tôi mà không lên tiếng, anh dường như bất ngờ trước câu trả lời của tôi. Ở bên ngoài, bão tuyết vẫn đập mạnh vào cửa kính. Ở trong xe, gió ấm thổi ù ù, tôi cảm thấy mặt nóng ran, hình như bản thân tôi cũng cảm động với câu nói vừa rồi của tôi.
Tôn Gia Ngộ không tiếp tục truy vấn, anh gạt cần ngả ghế xe ra đằng sau: "Anh hơi mệt, để anh nằm một lát".
Mãi không thấy anh lên tiếng, khi tôi tưởng anh đã ngủ say, anh đột nhiên mở mắt và cất giọng không cam tâm: "Chẳng phải vì anh đẹp trai phóng khoáng, tính tình rộng rãi và nhiều tiền sao?"
"Xì!". Tôi thật sự hết nói nổi.
Tôi gần như thức cả đêm, bụng đói đến mức da bụng dính vào lưng. Trên xe có nước uống và hoa quả, nhưng không có bất cứ đồ ăn nào. Thứ duy nhất chứa nhiệt lượng là thanh chocolate trong túi xách của tôi.
Bên ngoài gió vẫn thổi u u, ngoài tiếng gió tuyết còn các loại tiếng động kỳ lạ vọng đến khiến tôi nổi da gà. Dù gặm hết hai quả táo, tôi vẫn không thể kiềm chế nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Tôn Gia Ngộ giật mình tỉnh giấc, anh mở miệng càu nhàu: "Tiếng gì như tiếng chuột kêu, thật không chịu nổi".
Tôi thề với anh là tôi nghe thấy tiếng sói hú.
Anh bị phá giấc ngủ nên khá bực dọc, thế là anh cố ý hù dọa tôi: "Ngoài sói ra, nghe nói nơi này còn có cả loài báo".
"Vớ vẩn" Tôi chỉ có thể tự tăng thêm lòng can đảm.
Tôn Gia Ngộ véo thắt lưng tôi, anh ngáp dài một tiếng: "Em yên tâm đi, chắc chúng không có hứng thú với em đâu".
"Sao anh biết?"
"Chúng đâu phải ngốc nghếch. Em thử nhìn người em xem, toàn xương là xương, chẳng có tý thịt nào cả, chúng mà gặm thì chỉ có mỏi răng". Nói xong anh che mặt cười nhạo tôi.
Tôi nói không lại anh nên đành nằm xuống, mơ mơ màng màng cho đến lúc trời sáng.
Sáng hôm sau tuyết vẫn chưa ngừng rơi nhưng có vẻ nhỏ hơn hôm qua.
Tôi muốn xuống xe xem xét tình hình nhưng cửa xe bị đông cứng. Tôi lấy hết sức đẩy, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi Tôn Gia Ngộ kéo người tôi sang một bên và giơ chân đạp mạnh vào cửa, cánh cửa chỉ hé ra một khe nhỏ.
Tôi lập tức định thần: "Trời, tuyết đã lấp cửa rồi!".
Người xưa có câu "Tuyết lớn lấp cửa", hóa ra là lấp kiểu này.
Cuối cùng, chúng tôi đành phải kéo cửa kính rồi từ cửa kính chui ra ngoài. Khi vừa tiếp đất, cảnh tượng ở bên ngoài khiến tôi hóa đá.
Sau một đêm bão tuyết, một nửa thân xe của chúng tôi chìm ngập trong tuyết, trên nóc xe xuất hiện một lớp tuyết dày tới năm mươi xen ti mét, kính bên ngoài cửa sổ kết thành lớp băng mỏng.
Tôi phóng tầm mắt ra xa, ngoài một màu trắng xóa chỉ có hoa tuyết bay bay, không tồn tại bất cứ dấu hiệu của một sự sống nào. Còn mặt đất dưới chân tôi, lớp tuyết dày gần một mét, ngập tới đùi tôi. Tôi thử nhấc chân bước đi nhưng khó nhọc vô cùng.
Chỉ đứng ở bên ngoài một lúc, do không đội mũ nên hoa tuyết rơi xuống đầu tôi, đông cứng trên tóc tôi giống như một lớp vỏ dày.
Tôn Gia Ngộ đứng im lặng trong tuyết, hai tay anh bỏ vào túi áo khoác. Năm phút sau, anh mới lên tiếng hỏi tôi: "Chúng ta còn bao nhiêu đồ ăn?"
Lòng tôi trĩu nặng, tình hình tồi tệ đến mức này? Tôi bày từng thứ cho anh xem: có sáu quả chuối, ba quả táo, một thanh chocolate. Chỉ có từng đó đồ ăn, chúng tôi cùng lắm có thể gắng gượng trong hai ngày.
Bữa sáng và bữa trưa, chúng tôi mỗi người chia nhau một quả chuối. Nhưng chút xíu đồ ăn chuyển hóa thành calorie, bị giá lạnh hút sạch sành sanh.
Đến tầm chạng vạng tối, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi. Lúc này, lớp tuyết trên mặt đất càng dày hơn, đại khái khoảng một mét hai, cao đến thắt lưng tôi.
Tôn Gia Ngộ nói, trong đời anh chưa từng gặp trận bão tuyết khủng khiếp như vậy.
Tôi đói đến mức toàn thân không còn sức lực, người gần như không đỡ nổi trọng lượng của cái cổ. Bình thường tôi luôn mồm hô khẩu hiệu ăn ít để giảm cân, cuối cùng cũng bị báo ứng. Viện cớ ăn không nổi nữa, tôi nhường nửa quả chuối cuối cùng cho Tôn Gia Ngộ. Anh là đàn ông, có lẽ cảm giác đói bụng còn tệ hại hơn tôi.
Tôn Gia Ngộ tay cầm chuối nhưng quên mất bỏ vào mồm. Anh chăm nhìn chú đồng hồ trên bàn lái, gương mặt anh không dấu vẻ sợ hãi.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, đột nhiên có cảm giác như bị đánh mạnh một phát vào đầu, hai bên tai ù ù.
Sau một ngày một đêm nổ máy, đồng hồ xăng của ô tô đã báo hiệu đèn đỏ.
Đến tầm bốn giờ sáng sớm, động cơ tắt hoàn toàn, gió ấm ngừng hẳn.
Tôi tuyệt vọng ngồi thẳng người. Tôn Gia Ngộ cũng tỉnh dậy, anh nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay anh toàn mồ hôi lạnh. Trong hoàn cảnh thời tiết âm mười mấy độ, không có thiết bị sưởi ấm, không có đồ ăn, nghe nói khả năng chịu đựng cực hạn của con người là ba ngày.
"Triệu Mai, lại đây, ôm chặt anh vào". Tôn Gia Ngộ ôm tôi.
Nhiệt độ trong xe từ từ hạ xuống. Trời tối om nên tôi không nhìn thấy rõ gương mặt anh, chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh đang truyền sang cho tôi.
Bốn bề vô cùng yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức dường như chúng tôi nghe thấy nhịp tim đập của nhau. Thời gian và không gian dường như ngưng kết, chỉ còn lại tôi và anh, một đôi nam nữ lâm vào bước đường cùng.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy cái chết gần đến như vậy. Tôi vùi đầu vào ngực anh, hai hàm răng bắt đầu lập cập.
Tôn Gia Ngộ vuốt má tôi, ngón tay anh lạnh loát. Anh cất giọng trầm tĩnh: "Đây không phải là khu vực không người qua lại, trong bán kính mười mấy cây số thế nào cũng có người sinh sống. Sáng mai chúng ta nghĩ cách báo hiệu, chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này. Ngoan nào, đừng sợ".
"Vâng". Tôi cố gắng tỏ ra dũng cảm, không muốn cho anh thấy sự yếu đuối và vô dụng của mình.
Trước khi trời hửng sáng cũng là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất trong một ngày.
Chúng tôi tìm hết quần áo mặc lên người, bây giờ quan trọng nhất là giữ ấm cơ thể.
Trong hoàn cảnh giá rét, con người sẽ càng buồn ngủ. Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân, không được ngủ, không được ngủ, nhưng ý chí cũng không khống chế nổi cơ bắp, hai mí mắt trĩu nặng. Lúc nhắm mắt trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh bát mỳ nóng hổi ở trước mặt và chiếc giường lớn ấm áp ở nhà.
Lúc nhỏ đọc truyện cổ tích, ai cũng cho rằng câu chuyện cô bé bán diêm là do tác giả hư cấu. Nhưng bây giờ tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm, chắc chắn nhà văn Andersen cũng từng trải qua cảnh đói rét.
"Triệu Mai! Mau tỉnh lại đi, em đừng ngủ". Tôn Gia Ngộ vừa lay mặt tôi vừa cất giọng đầy lo âu.
Tôi biết nếu bây giờ tôi thiếp đi thì có lẽ tôi sẽ viễn viễn không thể tỉnh lại mà bay thẳng lên thiên đường. Đầu óc tôi rất tỉnh cáo nhưng cơ thể không chịu phối hợp, chân tay và cơ bắp dường như thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi.
"Hãy nói chuyện với anh, em nghe rõ chưa?"
"Nói...nói gì cơ?" Tôi hàm hồ trả lời, cố gắng hết sức nhướng mi mắt.
Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi được một vòng tay ôm chặt, anh dán mặt vào trán tôi và cất giọng nói trầm trầm bên tai tôi: "Bảo bối, nghe lời anh, đừng ngủ!".
"Vâng...em không ngủ..." Tôi vẫn nói năng lộn xộn.
Không biết bao lâu sau, miệng tôi đột nhiên bị nhét một thứ gì đó, vị ngọt vào mùi thơm của chocolate khiến thần kinh tôi hưng phấn hẳn.
Tôi liền mở mắt, ngoài trời đã có tia sáng, có thể nhìn thấy khuôn mặt và ngũ quan của Tôn Gia Ngộ. Người tôi cuộn chặt trong áo khoác lông vũ của anh, mặt tôi vùi vào áo len lông cừu của anh. Trong không khí giá lạnh tột độ, đây là nơi duy nhất có chút hơi ấm.
"Anh điên rồi à?" Sau khi định thần, tôi vội giật áo khoác lông vũ: "Anh muốn bị đông cứng hay sao?"
"Đừng động đậy". Tôn Gia Ngộ giữ chặt tay tôi: "Em đừng động đậy".
"Gia Ngộ". Tôi nghẹn ngào ôm chặt lấy anh. Hai mắt nhức nhối khó chịu nhưng nước mắt không thể chảy ra, trời lạnh đến nỗi dung dịch lỏng trong cơ thể hình như cũng bị đóng băng.
Đầu óc tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết, trừ khi có người phát hiện ra hành tung của chúng tôi, nếu không chúng tôi khó có thể thoát khỏi nguy khốn.
Thế nhưng, giữa bốn bề mênh mông tuyết trắng như thế này, niềm hy vọng tìm thấy con người hoặc xe cô là rất mong manh.
Ukraine không phải là nước Mỹ. Ở bên đó nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, người ta sẽ huy động nhân lực vật lực, thậm chí cả vệ tinh tìm kiếm, bởi vì bọn họ tin sinh mạng là vô giá.
Ở đất nước này, nơi duy nhất có thể cầu cứu là Đại sứ quán Trung Quốc. Nhưng đại sứ quán năng lực có hạn, thậm chí còn cho rằng công dân xuất cảnh vì việc cá nhân.
Tôi ngẩng đầu, tia sáng bình minh chiếu vào con ngươi của Tôn Gia Ngộ, mắt anh trong suốt hơn bao giờ hết.
Tôi tin vào lúc này, hai chúng tôi tâm linh tương thông.
Anh cúi xuống nhìn vào mắt tôi mỉm cười: "Anh kể một chuyện cười cho em nghe, bình thường anh hay nói, cái chết khiến người đàn ông thích nhất là phóng túng cho đến chết ở dưới hoa mẫu đơn. Hôm nay tuy không có hoa mẫu đơn nhưng có một bông hồng ở đây, miễn cưỡng cũng coi như thỏa nguyện ước".
Tôi hiểu anh cố ý chọc tôi cười để qua cơn buồn ngủ lúc sáng sớm. Nhưng vì quá lạnh, hai hàm răng của anh lập cập, người anh run rẩy.
"Em xin anh, anh mặc áo khoác vào có được không? Em không sao đâu, thật đấy". Tôi cầu xin anh.
Lần này anh không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng tôi khoác áo lông vũ lên người Tôn Gia Ngộ và kéo khóa giúp anh. Sau đó tôi kéo tay anh đặt vào ngực mình để sưởi ấm. "Chuyện cười vừa rồi của anh khá thô tục. Dính đến "sắc" cũng có truyện cười không thô đấy, để em kể cho anh nghe một truyện".
Trước đây tôi có đọc một truyện trong tuyển tập truyện cười "Tiếu Lâm Quảng Ký", ấn tượng tương đối sâu sắc. Tôi kể cho anh nghe: "Có một ông già cưới một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Từ đó ngày ngày ông ta bị tổn hại khí huyết, anh có biết nghĩa là gì không?"
"Tất nhiên anh biết, chính là ngày ngày vận động ở trên giường. Trò vận động đó tuyệt vời biết bao".
"Im miệng nghe em nói đã". Tôi lườm anh: "Sau đó ông già bệnh nặng đến nỗi không thể rời khỏi giường. Thầy thuốc đến bắt mạch nói cho ông ta biết, các hạ tủy xương đã tận, chỉ còn lại chút tủy não mà thôi. Ông già ngồi bật dậy hỏi: tủy não có thể "chiến" thêm mấy lần nữa?"
Tôn Gia Ngộ cười lớn: "Con bé này, không ngờ đầu óc của em cũng đen tối như vậy".
Mặt trời lên cao, ánh nắng phản xạ trên truyết trắng, khiến hai mắt nhức đến nỗi không thể mở ra. Thế mà nhiệt độ ở dưới mặt đất còn thấp hơn hôm qua.
"Anh đi ra ngoài xem có kiếm được ít củi không?" Tôn Gia Ngộ trườn người qua cửa sổ xe ô tô. Lúc quay lại, trong tay anh ôm ít cành cây khô.
|
CHƯƠNG 6 - PART 2 Cuối cùng cửa xe cũng có thể mở ra, chúng tôi không phải trèo đi trèo lại qua cửa sổ.
Lúc ánh lửa bùng cháy, tôi chỉ cảm thấy trên thế giới này không có thứ gì đẹp đẽ hơn ngọn lửa.
Tôi cuộn người ngồi xổm sát bên ngọn lửa, đốm lửa ấm áp khiến làn da bị đông cứng của tôi đau rát. Nhưng so với việc vật lộn trong đêm đen, tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc và thanh thản không thể miêu tả thành lời.
Tôi cười ngây ngốc, hóa ra ngưỡng cửa hạnh phúc lại thấp như vậy.
Tôn Gia Ngộ lấy dụng cụ trong thùng đồ nghề rồi bắt đầu tháo bốn lốp bánh xe Jeep.
"Anh làm gì vậy?" Tôi giật nảy người.
Không có xe ô tô đồng nghĩa với việc chặt đứt hai chân ở nơi hoang vắng này.
"Chúng ta lo tình hình trước mắt đi đã". Tôn Gia Ngộ ném một chiếc lốp vào đống lửa rồi kéo tôi đứng ở đầu ngọn gió.
Lốp cao su nhanh chóng bén lửa, tỏa ra mùi hôi nồng nặc. Một luồng khói đen theo gió bốc lên cao.
Tôi hiểu ý Tôn Gia Ngộ, đốt lốp xe có tác dụng giữ ấm. Quan trọng hơn, ngọn lửa có thể trở thành tín hiệu cấp cứu, thu hút sự chú ý của người khác.
Thế nhưng từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, chúng tôi không nhận được bất cứ sự cứu viện nào. Cả khu vực bị tuyết trắng bao phủ vẫn vắng vẻ không một bóng người qua lại.
Hết phần 1
Ngày mai, tôi sẽ ngồi bên bếp lửa đỏ quên đi tất cả Ngắm người tôi yêu, ngắm mãi không thôi Chúng ta sẽ chờ đợi kim đồng hồ kêu tích tắc Từ sáng sớm tới đêm đen Đợi lũ người tẻ nhạt đi hết Đến lúc đó chúng ta sẽ không chia ly
(Con đường mùa đông- Puskin)
Khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ càng hạ thấp, toàn thân tôi tê liệt đến mức không còn cảm thấy giá lạnh. Tôi không biết mình có thể qua nổi đêm nay. Dạ dày tôi trống rỗng, trước đó còn nhói đau nhưng tôi nghiến răng chịu đựng nên cơn đau dường như tan biến, tôi không còn một cảm giác nào khác.
Khi những tia nắng cuối cùng trong ngày dần tắt, trái tim tôi như bị rút ra khỏi lồng ngực. Có lẽ đây là lần cuối cùng trong cuộc đời tôi được chứng kiến cảnh mặt trời lặn. Nhớ đến bố mẹ ở quê nhà, sống mũi tôi cay cay, trước mắt nổi lên màn sương mù dày đặc.
Vì sự kích thích của giá lạnh, Tôn Gia Ngộ lại một lần nữa bị co rút dạ dày. Sợ tôi lo lắng nên anh cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này, chứng bệnh phát tác còn nghiêm trọng hơn lần trước. Khi đau đến mức không thể chịu nổi, anh đã lịm đi trên tay tôi, gương mặt anh trắng bệch.
Tôi vội lục túi tìm thuốc nhưng ngón tay không nghe theo sự điều khiển, dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể xé nổi túi bọc ở bên ngoài vỉ thuốc.
Tôi đưa tay lên miệng, cố dùng hơi thở sưởi ấm mười đầu ngón tay đã đông cứng nhưng không ăn thua.
Tôi hoàn toàn suy sụp, vừa khóc vừa ôm chặt Tôn Gia Ngộ: "Anh đừng như vậy, anh mau tỉnh lại đi! Để em thay anh, em sẽ chết thay anh!"
Cuối cùng Tôn Gia Ngộ cũng tỉnh lại, anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt anh chứa đựng sự dịu dàng và nỗi buồn tôi chưa từng thấy bao giờ. Anh cất giọng thều thào: "Cô bé ngốc nghếch này...chỉ biết khóc thôi...dạy em bao nhiêu lần rồi, nước mắt có thể giải quyết vấn đề gì chứ?"
Anh nói đúng, khóc cũng vô tác dụng. Tôi đưa tay lau sạch nước mắt, bởi vì nước mắt không thể cứu sống chúng tôi.
Chai nước khoáng biến thành cục đá từ lâu, tôi bỏ nó vào lòng sưởi ấm. Cuối cùng đá ở trong chai cũng tan chảy một chút, đủ để Tôn Gia Ngộ nuốt trôi viên thuốc. Hai mươi phút sau thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, sắc mặt Tôn Gia Ngộ dần dần hồi phục.
Tôi hỏi anh: "Anh bị bệnh này bao lâu rồi? Sao anh không đi khám bác sỹ?"
"Từ năm bố anh qua đời". Tôn Gia Ngộ gượng cười: "Anh đã kiểm tra vô số lần rồi nhưng không có bất cứ dấu hiệu biến đổi bệnh lý nào, là do tâm bệnh gây nên".
Tôn Gia Ngộ nhắc đến một cái tên quen thuộc. Tôi sững người, không ngờ đó lại là bố anh.
Tôi từng nghe nói đến người này, ông phụ trách công tác văn hóa giáo dục, sau đó ông dính đến vụ tham nhũng hối hộ XXX nổi tiếng nên cuối đời lâm vào cảnh bi đát. Bố anh lúc sinh thời tuy chức vụ không có thực quyền nhưng cũng có chút ảnh hưởng trong ngành.
Tôi rất bất ngờ, mở to mắt nhìn anh: "Trông anh chẳng giống một chút nào".
Bình thường Tôn Gia Ngộ có vẻ nghênh ngang nhưng nhìn anh chẳng hề giống con cháu cán bộ cao cấp.
Tôn Gia Ngộ cười cười, thần sắc anh vô cùng bình thản, cứ như anh đang kể chuyện của người khác: "Lúc vụ án xảy ra, anh đang ở Hungary. Thật ra trong vụ án đó, bố anh chỉ là quân cờ nhỏ, người ở cấp thấp nhất. Vì chuyện bồi hoàn tiền, bố mẹ anh phải bán nhà do ông bà để lại. Sau đó bố anh vào viện cấp cứu, gia đình liên tục gọi điện thoại giục anh về nước. Anh vì muốn gom tiền mang về nên nán lại Hungary ba ngày. Nhưng khi anh về tới Bắc Kinh, bố anh đã qua đời. Trước khi giã từ cõi đời, ông còn hỏi mẹ anh: "Sao Gia Ngộ vẫn chưa về, tôi có lời muốn dặn nó".
Tôi bất giác nắm chặt tay anh.
"Cho đến tận ngày hôm nay anh cũng không biết, rốt cuộc bố anh muốn nói với anh điều gì?" Tôn Gia Ngộ cúi thấp đầu, anh giơ tay che mắt và im lặng một lúc lâu.
Tôi vùi mặt vào đầu gối anh, không biết làm thế nào để an ủi anh. Mỗi người đều có quá khứ đau lòng, tôi biết anh kể ra chuyện này không phải vì muốn nghe mấy lời đồng tình của tôi.
Tôn Gia Ngộ từ từ thiếp đi trong sự mệt mỏi tột cùng. Tia sáng yếu ớt cuối cùng từ bên ngoài phản chiếu lên mặt anh, gương mặt không một chút sắc hồng.
Tôi mò mẫm sờ soạng khắp nơi để tìm thứ có thể chống giá rét. Đầu tôi lóe lên một ý nghĩ khi tôi vô tình sờ xuống ghế ngồi ở dưới thân.
Tôi rút con dao Thụy Sỹ luôn mang theo bên người cố gắng chọc thủng vỏ da bên ngoài rồi rút từng miếng mút nhét vào áo anh.
Tôn Gia Ngộ giật mình kinh ngạc. Anh ngổi thẳng dậy nắm tay tôi: "Em hãy để lại một nửa mà dùng".
"Không!". Tôi kiên quyết từ chối.
Anh cất giọng bật lực: "Cô bé ngốc nghếch này, anh dạy em thêm một điều nữa nhé. Khi gặp nguy khốn, em nên tự cứu mình trước mới nghĩ đến người khác. Nếu không em sẽ liên lụy tới người xung quanh, em hiểu chưa?"
Tôi nói thà rằng tôi không hiểu.
Tôn Gia Ngộ ôm chặt tôi và vùi mặt vào tóc tôi. Anh thở dài: "Em đúng là ngốc...".
Tôi nắm lấy áo anh. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi hiểu thế nào là nương tựa vào nhau.
Khả năng sinh tồn của nhân loại nhiều lúc bền bỉ vượt qua sức tưởng tượng của con người. Đến lúc ánh bình minh ló dạng, tôi gần như quỳ xuống cảm tạ trời đất rằng chúng tôi vẫn còn sống.
Chúng tôi đối mặt với hai sự lựa chọn, một là ở lại đây chờ đợi cứu viện, hai là rời khỏi nơi này đi tìm người giúp đỡ.
Nếu chúng tôi không lạc đường, nếu ký hiệu trên bản đồ là chính xác thì cách đây mười mấy cây số về hướng Tây Bắc có một thôn làng nhỏ. Rời khỏi nơi này còn năm mươi phần trăm cơ hội sống sót, nếu ở lại chỉ có nước chờ chết, trừ khi có người tìm ra chúng tôi.
"Chúng ta tung đồng tiền xu đi". Tôn Gia Ngộ nói: "Phú quý do con người, sống chết do ông trời. Lúc này chúng ta nên nghe theo quyết định của Thượng đế, không chừng có thể tìm ra đường sống".
"Một hai ba". Đồng xu được tung lên, rơi xuống xoay vài vòng trên ghế và lăn xuống sàn xe. Chúng tôi cúi người nhìn đồng xu, mặt có chữ ở bên trên. Thế là chúng tôi quyết định rời khỏi nơi đó.
Chúng tôi đốt chiếc lốp xe cuối cùng, khói đen bốc lên kèm theo mùi cao su khó chịu.
Tôn Gia Ngộ ngẩng đầu nhìn mặt trời hồi lâu. Anh đeo một cái kính dùng để trượt tuyết khá lớn, che gần nửa khuôn mặt anh. Vì vậy tôi không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
Tôi im lặng chờ đợi, tôi hiểu rõ sự bất an của Tôn Gia Ngộ. Đồng thời tôi lo lắng ánh nắng chiếu xuống tuyết sẽ khiến anh bị mắc chứng mù tuyết.
"Anh sợ đây là sự lựa chọn sai lầm". Tôn Gia Ngộ cuối cùng cũng quay đầu về phía tôi, anh tháo cặp kính mắt và mím chặt môi, bộ dạng của anh đầy do dự và lưỡng lự.
Đây không phải là Tôn Gia Ngộ mà tôi biết. Từ trước đến nay anh đều che giấu rất tốt. Trong con mắt người khác, anh mãi mãi là người tự do phóng khoáng, vô tâm vô tư không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Tôi im lặng chờ anh nói tiếp.
"Chúng ta chỉ có thể giả thiết tấm bản đồ này là đúng, chúng ta sẽ tiến về phía trước theo sự chỉ dẫn của nó". Trong tay anh cầm một kim chỉ nam nhỏ. "Nếu gặp may, ba bốn tiếng đồng hồ sau chúng ta sẽ gặp con người hoặc đến nơi có tín hiệu điện thoại. Những chuyện khác chỉ còn cách nghe theo ý trời".
"Ba bốn tiếng đồng hồ có nghĩa là gì?" Tôi hỏi.
"Con người đi trong tuyết, cùng lắm kiên trì ba tiếng đồng hồ. Khi nhiệt độ cơ thể thấp đến mức cực hạn, con người sẽ đi đời, em hiểu chưa?"
Tôi không muốn hiểu, tôi giơ hai tay xoa bóp cơ mặt đông cứng của mình và cố gắng mỉm cười: "Không sao cả, thà em chết ở trên đường còn hơn ở đây, vì ít ra trong lòng em còn có tia hy vọng."
Tôn Gia Ngộ tiến lại gần ôm mặt tôi trong đôi bàn tay lớn đeo găng tay dày của anh: "Anh là tai họa của cuộc đời, chết không đáng tiếc. Anh chỉ sợ liên lụy đến em."
Tim tôi đột ngột nhói đau khi nghe anh nhắc đến từ "chết" vào lúc này. Tôi không muốn trải qua chuyện xảy ra tối hôm qua một lần nữa. Mấy phút anh lịm đi, tôi cảm thấy bản thân như rơi xuống chín tầng địa ngục.
Tôi ôm chặt Tôn Gia Ngộ: "Em bắt anh phải sống". Tôi lặp đi lặp lại câu nói, trái tim co rút đến tức thở: "Chỉ cần anh còn sống, em sao cũng được."
Tôi sẽ không bận tâm đến việc anh có yêu tôi hay không, tôi chỉ cần anh sống sót.
Anh im lặng ôm tôi hồi lâu. Một lúc sau anh hít một hơi sâu và đẩy nhẹ người tôi: "Để anh tắt lửa rồi chúng ta đi thôi".
Trong tầm mắt chúng tôi chỉ có một màu trắng vô cùng vô tận, tất cả các hố và khe rãnh đều bị tuyết chôn lấp, không nhìn thấy vết lồi lõm nào cả.
Tôn Gia Ngộ đi trước dò đường, anh không ngừng quay đầu nhắc nhở tôi: "Em nhớ đi theo dấu chân anh, một bước cũng không được chệch đấy".
Một lát anh lại dặn dò: "Nhớ đừng để mất tập trung, cẩn thận không bị rơi xuống hố".
Những người chưa từng đi trong tuyết chắc khó có thể tưởng tượng việc đi bộ cũng là một cực hình. Đôi chân tôi như sắp gãy rời, khó khăn lắm mới nhấc chân khỏi tuyết, mỗi bước đi phải vô cùng thận trọng, phải xác định xem nền tuyết có chắc hay không mới dám dồn cả trọng lượng cơ thể xuống.
Tôi chưa bao giờ nghĩ cơ thể mình lại nặng nề đến vậy, đến mức đôi chân không thể gánh nổi sức nặng toàn thân. Mồ hôi túa ra làm áo con ướt đẫm dính chặt vào người tôi như một lớp áo giáp lạnh lẽo.
Thế nhưng tôi không dám dừng lại, chỉ không ngừng hoạt động mới sản sinh nhiệt lượng, để giúp chống lại giá lạnh vào đến tận xương tủy.
Dần dần, đôi chân tôi như rời khỏi cơ thể, không chịu sự điều khiển của đại não. Tất cả động tác chỉ lặp đi lặp lại như một cỗ máy.
Miễn cưỡng đi thêm mười mấy bước, tôi khuỵu đầu gối quỳ xuống tuyết. Tuy tôi mặc quần trượt tuyết nhưng do tuyết ngập quá sâu, từng cục tuyết nhỏ li ti lọt qua khe quần, cảm giác giá buốt từ từ lan tỏa khắp thân dưới. Bắp đùi của tôi đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ có đầu gối là đau nhức như bị dao cứa vào.
Tôn Gia Ngộ dừng bước và quay lại đỡ tôi đứng dậy. Nhưng anh rõ ràng cũng sức cùng lực kiệt, anh lảo đảo rồi ngã nhào xuống người tôi, cả hai chúng tôi nằm thẳng cẳng trên tuyết.
"Anh đi đi!" Tôi tháo kính, vừa thở hổn hển vừa nói: "Em ở đây đợi anh".
"Đừng nói mớ, em mau đứng dậy đi, chúng ta cùng đi tiếp".
|
Tôi không muốn vùng vẫy thêm nữa, tôi thật sự có ý định bỏ cuộc. Khí lạnh đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể tôi, khiến da trên người tôi căng cứng và trở nên mẫn cảm vô cùng. Tôi cảm thấy tôi như đang nằm trên một tấm thảm đầy kim châm, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đau buốt.
Tôi duỗi thẳng chân tay: "Em mệt quá rồi, chẳng muốn động đậy một chút nào".
Lời nói vừa dứt má tôi bị tát mạnh một cái, nhưng tôi không cảm thấy đau mà chỉ có tê liệt.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Tôn Gia Ngộ nổi điên, đôi mắt anh như phóng ra tia lửa, anh cất cao giọng mắng tôi: "Mẹ nó, em gắng gượng thêm một chút nữa có được không?"
Tôi giả bộ không nghe thấy, người vẫn không hề nhúc nhích.
Tôn Gia Ngộ túm cổ áo tôi và lôi tôi dậy: "Mau đứng lên đi"
"Anh đi đi!" Tôi khổ sở van nài: "Anh cứ đi một mình, khi nào tìm thấy người thì quay lại đây đón em, nếu không hai chúng ta sẽ chết đấy".
Tôn Gia Ngộ nhìn tôi một lát, anh thở dài, ánh mắt mềm dịu hẳn. Sau đó anh rút găng tay lục túi lấy thứ gì đó bóc vỏ rồi nhét vào miệng tôi: "Em ăn đi, nghe lời anh, hãy cắn răng cố gắng đi tiếp".
Đây là miếng chocolate cuối cùng của chúng tôi, nó có thể dùng để cứu mạng trong lúc nguy cấp.
Tôi ngậm chặt môi lắc đầu.
Tôn Gia Ngộ quỳ xuống, gạt mái tóc lòa xòa trước mặt tôi: "Triệu Mai, em hãy nghĩ cho bố mẹ em, họ chỉ có một mình em".
Gương mặt anh phờ phạc và trắng bệch đến mức tôi không dám nhìn. Từ anh tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng thảm thương của mình.
Nhớ đến cảnh bố mẹ tiễn tôi ở sân bay Bắc Kinh, tim tôi đột nhiên nhói đau. Cuối cùng tôi cũng mở miệng nhai miếng chocolate, nó như một ngọn lửa bắt đầu đốt cháy cả người tôi.
Tôi đã tìm thấy chút sức lực, thế là tôi đưa tay về phía Tôn Gia Ngộ và cố gắng đứng lên.
Nhất định tôi phải sống, dù đối mặt với tình cảnh thế nào tôi cũng phải nghĩ cách bảo toàn mạng sống. Tôi không muốn trở thành một xác chết bị tuyết chôn vùi, đến khi mùa xuân ấm áp mới được phát hiện. Tôi không thể khiến bố mẹ tôi đau lòng, bố mẹ già tóc bạc khóc con đầu xanh là chuyện tàn khốc nhất trên thế gian này.
Tôn Gia Ngộ nói anh sẽ đưa tôi đi nước Áo, tôi phải sống đến ngày đó. Còn bao nhiêu thứ đẹp đẽ trên đời tôi chưa được hưởng thụ. Tôi thật sự không cam tâm rời bỏ thế giới.
Đầu gối tôi vẫn đau buốt, hai chân mềm nhũn không đứng vững. Tôn Gia Ngộ quỳ xuống xoa bóp đầu gối tôi, anh nói nhỏ: "Ngoan, em hãy cố gắng thêm một lúc nữa, chúng ta đã đi nửa đường rồi, sẽ đến đích ngay thôi".
Tôi muốn cười nhưng không cười nổi. Lời nói của anh giống hệt lời dỗ dành của ba tôi lúc tôi còn nhỏ bị ngã bươu đầu.
Chúng tôi tiếp tục lên đường, một lúc sau chúng tôi bắt gặp một sườn dốc bốn mươi nhăm độ. Do ánh mặt trời chiếu xuống nên tuyết trên bề mặt tan chảy khiến đường rất trơn, rất khó tìm điểm cố định chân.
Tôn Gia Ngộ nhích từng tý một, anh đứng ở bên dưới, giơ tay về phía tôi: "Mau xuống đây, đừng sợ, anh ở dưới đỡ em".
Tôi quan sát kỹ lưỡng địa thế rồi định tụt xuống dốc.
Nào ngờ dưới tuyết có một tảng đá khiến tôi bị vấp ở giữa chừng. Tôi liền bị mất thăng bằng, loạng choạng lao về phía trước vài bước. Trong lúc mơ hồ tôi phảng phất nghe thấy Tôn Gia Ngộ hét lớn "Triệu Mai". Nhưng không kịp nữa, tôi mất đà lao xuống một cái hố tuyết cách chân dốc không xa.
Theo bản năng, tôi giơ hai tay lên cao và hét lớn: "Cứu mạng...".
Tuyết xốp ở dưới hố lập tức chôn vùi người tôi, hoa tuyết lạnh buốt từ bốn bề ập tới, chặn cả tiếng nói của tôi.
Tôi ra sức giãy giụa nhưng thân thể vẫn cứ tụt xuống dưới. Tuyết đè nặng đến mức phổi của tôi thiếu oxy khiến tôi gần như ngừng thở, trước mắt tối đen. Trong lòng tôi chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, nhưng theo bản năng sinh tồn, hai tay tôi vẫn không ngừng khua khua trên đỉnh đầu. Đột nhiên tay tôi túm phải vật gì đó, tôi cắn răng nắm chặt.
Tôi không nhớ tôi đã làm gì để thoát khỏi hố tuyết. Trong cơn mê man tôi chỉ nhớ, đột nhiên tôi thấy dễ thở hẳn rồi tôi ra sức leo lên theo một lực kéo tay tôi. Đến khi tuyết chỉ tới đầu gối tôi mới dừng lại.
Khi tỉnh lại từ trong trạng thái mê man, tôi phát hiện mình đang nằm trên tuyết, chân tay tê liệt.
Tôn Gia Ngộ nằm gục trên ngực tôi không động đậy, hai mắt anh nhắm nghiền, gương mặt không còn một chút sinh khí.
Tôi sợ chết khiếp, lập tức ngồi dậy và ra sức lay vai anh: "Gia Ngộ, Gia Ngộ..."
Cặp lông mi của anh hơi động đậy, sau đó anh mở mắt nhưng thần sắc giống như không biết anh trôi dạt đang ở phương nào.
Tôi nở nụ cười mừng rỡ: "Anh vẫn còn sống..."
Tôn Gia Ngộ ngẩng đầu, anh lim dim mắt hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra. Sau đó anh cất giọng đầy tức giận: "Sao em ngố thế? Anh chưa từng gặp người nào ngốc như em. Anh đã nói với em là xuống từ từ, em lại cứ thích bay. Mẹ nó, em muốn hại anh cùng em xuống âm phủ cho có đôi có cặp sao?
"Bắn súng liên thanh" không để người khác có cơ hội lên tiếng là trình độ sỉ nhục người trước sau như một của anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười khóc không xong. Anh đúng là đến chết mồm mép cũng không chịu thiệt.
Hai chúng tôi đã sức tàn lực kiệt nên đành phải ngồi nghỉ.
Bốn bề vẫn là một màu trắng toát, mang lại cảm giác vô cùng tĩnh mịch và trống trải.
Nhớ lại giây phút vừa đối mặt với cái chết, một nỗi tuyệt vọng lại bao trùm lên người tôi, cảm giác sợ hãi khiến toàn thân tôi run rẩy. Tôi túm chặt tay anh và cất giọng nghẹn ngào: "Em tưởng...em sẽ không bao giờ gặp anh nữa".
Tôn Gia Ngộ giơ tay như muốn vuốt tóc tôi nhưng không hiểu anh nghĩ gì lại thu tay về, anh cười cười: "Em cũng là một tai họa, không hại chết anh, em sẽ không chịu thôi. Hai chúng ta là một đôi gây tai họa lưu lại ngàn năm".
Tôi tựa đầu vào vai anh không lên tiếng.
Thật ra tôi muốn nói cho anh biết, tôi rất yêu anh, ngay từ đầu tôi đã yêu anh. Nhưng có những lời tôi do dự mãi mà vẫn không thể nói ra miệng. Tôi sợ một khi nói ra, tôi sẽ bị lép vế. Từ trước đến nay không ai dạy tôi, hóa ra yêu một người lại vất vả mệt nhọc như vậy.
"Gia Ngộ..."
"Suỵt!". Anh đặt ngón tay lên môi tôi: "Em đừng nói, anh nghe thấy tiếng gì đó"
Từ xa xa phảng phất có tiếng động cơ máy nổ. Sau đó chúng tôi nhìn thấy một chấm đen mỗi lúc một gần.
Không biết lấy đâu ra sức lực, tôi liền đứng dậy, cởi áo khoác trượt tuyết ra sức giơ lên cao vẫy vẫy.
Áo trượt tuyết màu cam vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng.
Chấm đen mỗi lúc một lớn, cuối cùng đập vào tầm mắt của chúng tôi là một vật cực lớn, bên cạnh có ba chữ bằng tiếng Trung: "Đông Phương Hồng".
Có mấy người từ trên máy kéo cỡ lớn nhảy xuống chạy về phía chúng tôi.
Tôi quỳ xuống tuyết, tháo kính ngẩng mặt lên cao, bất chấp ánh nắng chiếu xuống tuyết nhức mắt. Thượng Đế ơi, cuối cùng người cũng đã mở mắt rồi.
Người đứng bên cạnh im lặng nhìn tôi, bởi vì phản ứng của tôi hoàn toàn bất bình thường, bởi vì tôi biến thành ngây ngốc, tôi không dám tin vào vận may của mình.
Chúng tôi được mặc một cái áo khoác sạch sẽ và được dìu lên máy kéo. Tôn Gia Ngộ thậm chí còn ê a hát vài câu. Thanh âm của anh đã khản đặc, nghe không rõ anh hát bài nào.
Sau đó tôi mới biết, câu anh hát có nội dung là: "Đổi đời làm chủ nhân từ núi sâu nhìn thấy mặt trời. Từ nay về sau sẽ đi theo cứu tinh cải tạo sơn hà thay bộ áo mới". Đây là một câu Tiểu Thường Bảo hát trong kinh kịch thời cách mạng văn hóa "Trí thủ uy hổ sơn".
Tôi và Tôn Gia Ngộ được đưa vào bệnh viện địa phương. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sỹ nói chúng tôi chỉ bị mệt mỏi quá mức và da bị đông cứng. Các bác sỹ luôn miệng bảo việc chúng tôi sống sót đúng là một kỳ tích.
Chỉ có điều, bác sỹ phát hiện vai Tôn Gia Ngộ bị bầm tím, sau khi hỏi rõ mới biết, trong lúc kéo tôi ra khỏi hố tuyết, anh đã bị trật khớp. Nghe bác sỹ nói vậy, tôi vô cùng đau lòng, không khó có thể tưởng tượng ra anh phải chịu nỗi đau đớn đến mức nào.
Lúc đó anh cố nhịn đau không kêu rên một tiếng. Thế mà bây giờ khi đã được băng bó, anh bắt đầu giở trò, bắt cô y tá trẻ cởi áo giúp anh.
Tôi nằm ở giường bệnh bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhân lúc anh quay về phía tôi, tôi dứ dứ nắm đấm cảnh cáo anh.
Nghe tin tôi và Tôn Gia Ngộ thoát chết, Khâu Vĩ và Lão Tiền lập tức từ Odessa lái xe đến thăm chúng tôi. Nhìn thấy Tôn Gia Ngộ, Khâu Vĩ liền thay đổi thái độ hòa nhã thường ngày, anh mắng Tôn Gia Ngộ tới tấp: "Cậu đúng là đồ ngốc, cậu chưa học cách sinh tồn ở vùng tuyết sao? Chỉ có thằng ngu mới ở nguyên một chỗ chờ đợi? Cậu có biết chúng tôi tốn bao nhiêu nước bọt mới mượn được mấy chiếc máy kéo đi tìm cậu không?"
Tôn Gia Ngộ cười cười: "Anh em không cần nhau lúc này thì lúc nào?"
Khâu Vĩ càng tức giận: "Cậu nói mà không biết ngượng. Nếu không phải bọn họ tình cờ gặp được cậu, không biết cậu chết từ đời nào rồi. Cậu chết thì không sao, đừng liên lụy đến con gái nhà người ta..."
Tôn Gia Ngộ cúi đầu im lặng, bình thường anh rất nhanh mồm nhanh miệng, lần đầu tiên tôi thấy anh lúng ta lúng túng.
Lão Tiền giúp anh thanh minh: "Cậu đừng trách cậu ấy nữa, cũng do tình thế bắt buộc thôi mà. Ai lâm vào hoàn cảnh đó đều bó tay cả".
"Anh còn nói hộ cậu ta". Khâu Vĩ trừng mắt với Lão Tiền: "Tôi quen cậu ta mười năm rồi, cậu ta là người thế nào tôi không rõ sao? Cậu ta tinh tướng lắm cơ, người xung quanh khuyên bảo có bao giờ lọt tai đâu".
Tôi không rời mắt khỏi ba người đàn ông, trong lòng tôi thầm nghĩ: Anh hai, bây giờ anh cứ thương xót anh ấy đi. Đợi đến lúc nhìn thấy chiếc xe yêu quý của anh, em đảm bảo anh chỉ muốn nói bốn từ "Cậu đi chết đi".
Nghĩ đến đây, tôi không kìm chế nổi liền bật cười thành tiếng.
|
CHƯƠNG 7 - PART 1 Mỗi ngày trôi qua rất nhanh. Mỗi phút trôi qua mang theo một phần cuộc sống. Hai chúng ta đều kỳ vọng vào cuộc sống. Nhưng em xem, cái chết sắp đến gần. Thế giới không có hạnh phúc, Chỉ có tự do và yên tĩnh. (Nên đi thôi, em yêu- Puskin)
Sau khi về đến Odessa, tôi trốn nhà trong nhà nửa tháng trời không dám ra ngoài. Da tôi hết bị đông cứng lại bị phơi nắng trên tuyết nên bóc ra từng mảng lớn. Tôi không dám soi gương vì sợ nhìn thấy bộ dạng của mình. Trong lòng tôi xuất hiện bóng đen ám ảnh, tôi vô cùng lo lắng da tôi sẽ không thể phục hồi nguyên dạng.
Tôi oán trách Tôn Gia Ngộ: "Tại sao anh không nhắc em bôi kem chống nắng?"
"Hả? Đầu óc em bị úng nước đấy à?" Anh tỏ ra rất ngạc nhiên.
Tôi lập tức trả đũa: "Đầu óc anh bị úng nước thì có, trong đầu anh nổi cả dép lê lên kia kìa!"
"Ôi trời!". Tôn Gia Ngộ véo tai tôi: "Bây giờ thì giỏi rồi, dám gân cổ cãi lại anh? Em thử nói xem, lúc đó chúng ta sắp chết đến nơi, còn chăm lo đến bộ mặt làm gì chứ?"
Tôi trốn ra đằng sau cánh cửa nói vọng vào: "Anh còn ức hiếp em nữa, em sẽ cắt việc bếp núc cho anh đói chết."
Nghe câu này, Tôn Gia Ngộ ngồi xuống ghế nhìn tôi nở nụ cười gian tà: "Em cam lòng sao? Đêm qua không biết cô bé nào nói...thích anh ức hiếp nó...".
Đúng là tên lưu manh! Tôi vội lao vào bịt miệng anh, hai má tôi đỏ bừng.
Tôn Gia Ngộ thừa dịp cầm tay tôi cười toét miệng: "Trên người em đẹp nhất là đôi bàn tay, nhưng bây giờ cũng không thể nhìn nổi nữa."
Nhắc đến chuyện này tôi lại thấy đau lòng. Bởi vì bị đông cứng, mười ngón tay của tôi sưng tấy như củ cà rốt, qua bao lâu rồi vẫn không thuyên giảm, đến tối chỗ sưng ngứa không chịu nổi. Quan trọng hơn, một tháng sau tôi bắt đầu kỳ thi chính thức lên chuyên ngành, nhưng với tình hình hiện tại tôi không thể tập đàn một cách bình thường.
Tôi bực tức tát nhẹ vào má Tôn Gia Ngộ: "Anh còn nói nữa, trong tương lai em cần dựa vào đôi bàn tay này để kiếm cơm, thế mà anh chẳng xót xa một chút nào cả?"
"Ai nói anh không xót xa?" Tôn Gia Ngộ phản bác: "Chẳng phải anh đã tìm một bà thím đến giúp em làm việc nhà hay sao?"
Tôi đành thu tay về, vì những lời anh nói đều là sự thật.
Khi chúng tôi từ Novawasiki trở về, Tôn Gia Ngộ nhờ bạn anh giới thiệu một bà thím người Tứ Xuyên, hàng ngày đến nhà chúng tôi dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa tối.
Nhờ sự giúp đỡ của bà thím, tôi có nhiều thời gian rỗi chuyên tâm vào đống bài vở.
Sau bữa tối, thông thường tôi hay tập đàn một lúc. Đợi Lão Tiền và Khâu Vĩ trở về, tôi bắt đầu luyện nói tiếng Nga với họ. Một ngày, tôi đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, Tôn Gia Ngộ không còn ra ngoài chơi bời nhậu nhẹt. Hàng ngày anh từ bến cảng về thẳng nhà ăn cơm tối. Ban đêm anh cũng không còn đi casino để giết thời gian.
Ngày cuối tuần rảnh rỗi, anh sẽ đổi sang mặc quần jeans và đi giày thể thao, cùng tôi đi dạo phố và đi thăm viện bảo tàng. Những nơi này trước đây tôi từng đi vô số lần nhưng khi có bạn trai đi cùng, tâm trạng hoàn toàn khác hẳn.
Mỗi khi nhìn những cổ vật đẹp đẽ tồn tại hàng trăm năm qua lớp kính, tôi đều có cảm khái vật còn người mất, những thứ đẹp như hoa của năm nào đến bây giờ chỉ lưu lại dấu vết thời gian, tâm trạng tôi đột nhiên trở nên phiền muộn. Nhưng bây giờ có Tôn Gia Ngộ ở bên cạnh, tôi có một cảm giác rất yên lòng.
Chúng tôi dạo bộ trên phố, qua nhiều cửa hiệu thời trang nổi tiếng. Những cánh cửa bình thường có vẻ rất xa vời đó đột nhiên mở toang trước mặt tôi. Tôi tin đối với bất cứ người phụ nữ nào, đây cũng là một trải nghiệm xa lạ và thú vị.
Đi qua một cửa hàng bán đồ nội y, Tôn Gia Ngộ kéo tay tôi vào bên trong.
Tôi chọn mấy bộ váy ngủ tay dài tương đối bảo thủ rồi ướm lên người cho anh xem, Tôn Gia Ngộ đều lắc đầu tỏ ý không hài lòng.
Một trong hai cô nhân viên bán hàng là người Trung Quốc. Cô ta đứng bên cạnh quan sát một lúc lâu rồi rút từ trong tủ một bộ váy ngủ màu đen đưa cho Tôn Gia Ngộ. Người bán hàng đúng là nhanh nhạy, cô ta đoán ra người thật sự thưởng thức bộ váy ngủ này là ai. Tuy nhiên khi nhìn rõ thiết kế của bộ váy ngủ, không chỉ có tôi mà đến người hiểu biết sâu rộng như Tôn Gia Ngộ cũng sững sờ.
Bộ váy ngủ gồm áo và quần, áo hoàn toàn trong suốt, chỉ có hai chỗ quan trọng trên ngực là thêu hai bông hoa hồng màu sẫm. Về phần cái quần, nói một cách nghiêm túc chỉ là miếng vải mỏng dính, bên dưới có phiến lá màu đen.
Tôn Gia Ngộ ngây người trong giây lát rồi mở miệng: "Quần áo này đâu phải để cho người mặc? Mặc bộ đồ này chẳng khác nào cởi tuốt tuồn tuột".
Anh nói rất lớn tiếng, thể hiện động tác ngạc nhiên một cách khoa trương. Cô nhân viên người Trung Quốc phiên dịch lại cho đồng nghiệp. Hai người nhìn tôi cười cười khiến tôi hận đến mức không thể đào một cái lỗ chui xuống đất.
Ra ngoài cửa, tôi song phi vào người anh, nhưng không ngờ Tôn Gia Ngộ đã có phòng bị, anh lập tức né tránh. Tôi dùng hết sức lực nên bị mất thăng bằng ngồi phịch xuống đất.
Tôn Gia Ngộ đã đi ra đường cái, anh quay lại cười ha hả khi bắt gặp bộ dạng thảm thương của tôi.
Tôi ăn vạ không thèm đứng dậy, đợi anh kéo tôi lên.
Tôn Gia Ngộ không quay lại, anh đứng ở phía bên kia đường, nở nụ cười xấu xa với tôi.
Bây giờ thời tiết tương đối ấm áp, hai bên đường Acadia nở đầy hoa sơn tra trắng ngần, thỉnh thoảng có cánh hoa rơi xuống tóc và vai người, mùi hương ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.
Ánh nắng rọi chiếu xuống hàng đá cuội trên lối dành cho người đi bộ, cây ngô đồng xuất xứ từ nước Pháp đã đâm chồi nảy lộc. Tiếng chuông xe điện đing đoong đing đoong nghe rất vui tai.
Ngọn gió biển thổi tung bay mái tóc đen của Tôn Gia Ngộ, đằng sau lưng anh là hàng cây sơn tra dày đặc, hoa nở trắng xóa. Từng đóa hoa như tuyết trắng làm phông nền khiến anh càng nổi bật dưới ánh mắt trời.
Tôi vẫn ngồi ở dưới đất ngẩn ngơ hồi lâu, tôi cảm thấy những ngày tháng này đẹp như trong mộng ảo.
Lúc đó tôi không hề hay biết, bức tranh mùa xuân trước mặt trở thành khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong ký ức của tôi. Khoảnh khắc đó giống như ánh nến trong đêm đen, chiếu sáng mọi ký ức liên quan đến Ukraine, khiến nó không còn đáng sợ.
Tiếp theo là ngày Cá tháng tư truyền thống vào mồng một tháng tư, ngày lễ tôi mong chờ từ lâu cuối cùng cũng đến.
Đối với người dân Ukraine, ngày Cá tháng tư khởi nguồn từ Odessa. Odessa là thành phố nằm ở phía Đông Nam bờ Biển đen, được coi là Bamila của phương Nam, nó có quá khứ huy hoàng như Saint-Peterburg của nước Nga, là nơi duy nhất trên thế giới ngày Cá tháng tư được coi là ngày lễ chính thức và được nghỉ làm.
Vào ngày hôm đó, Odessa trở nên điên cuồng trong hoan lạc. Bắt đầu từ chín giờ sáng, từng tốp thanh niên từ bốn phương tám hướng đổ về công viên ở trung tâm thành phố.
Tôi và Tôn Gia Ngộ đi dọc theo đường Puskin, hòa vào dòng người tiến về phía trước. Sợ lạc mất Tôn Gia Ngộ nên tôi nắm chặt tay anh.
Tôi dùng khăn tay buộc lên đầu và đeo cái chụp mắt đóng giả làm cướp biển. Tôn Gia Ngộ cũng hóa trang hết sức nổi bật, anh cắm hai lông con chim công lấy từ phòng khách của Nina ở trên đầu. Mỗi khi gió thổi, sợi lông bay phần phật. Hai bên má anh đeo hai bướu thịt cực lớn làm bằng bông, màu sắc hình thái của nó rất bắt mắt.
Nói thật ra đây đều là ý kiến của tôi, thế nhưng Tôn Gia Ngộ không phản đối cũng không sợ làm hỏng hình tượng của anh. Anh tỏ ra hưng phấn chơi đùa cùng tôi.
Trên đường đi thỉnh thoảng tôi bị người không quen biết dùng búa bong bóng đập vào đầu, quay về bốn phía đều có thể nhìn thấy các kiểu hóa trang kỳ quái và những bộ mặt tươi cười rạng rỡ.
Khi chúng tôi đến quảng trường nửa vòng cung, cuộc diễu hành của mấy đội lính đi trước tiên, sau đó là xe hoa đủ màu sắc nối đuôi nhau. Mỗi khi xe hoa đi qua, chúng tôi đều hò hét, huýt sáo, vỗ tay hoan hô như những người dân Odessa ở bên cạnh, nhiệt tình đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Màn biểu diễn kết thúc vào lúc ba giờ chiều, mọi người tản mát vào nhà hàng ở hai bên đường ăn cơm.
Tôi đói đến mức da bụng dính chặt vào lưng, vội vàng kéo Tôn Gia Ngộ chạy vào một nhà hàng. Người phục vụ đi tới đón chúng tôi bằng một câu: "Giáng sinh vui vẻ!"
Tôi ngây người một lúc mới có phản ứng hôm nay là ngày cá tháng tư. Tôn Gia Ngộ nhếch mép cười: "Em có biết thế nào là "đồ ngốc tháng tư" không? Chính là bộ dạng của em bây giờ đấy".
Người này đúng là chuyên gia phá hỏng không khí, tôi hậm hực ngồi xuống bàn ăn.
Món ăn được đưa lên, món đầu tiên là salad rau sống. Mấy lát rau xanh được đặt trong cái bát thủy tinh trông rất bắt mắt.
Tôi vẫn không rút kinh nghiệm, mở miệng than thở: "Đầu bếp của nhà hàng này có phải lên cơn buồn ngủ? Tại sao món đầu tiên lại là salad?"
Tôn Gia Ngộ nhíu chặt đôi lông mày, mặt anh đanh lại: "Ngày mai anh sẽ đưa em đi trắc nghiệm IQ".
"Hả?" Nghe anh nói vậy, tôi hất rau xanh ở trong bát ra xem, bên dưới có hai đĩa rượu khai vị khá nhỏ. Hóa ra đây trò của ngày Cá tháng tư.
"Đúng là đồ ngốc". Anh vừa uống rượu vừa nói.
|
Tiếp đó là món khoai tây nướng, vỏ bên ngoài nướng vàng ươm trông rất bắt mắt, nhưng khi cắt ra mới biết không phải là khoai tây mà là bánh mỳ và nấm. Trò cuối cùng là kẹo cao su dấu trong hộp thuốc.
"Hay thật đấy!" Trong suốt bữa ăn, tôi chén hết món này đến món khác, cười nói không ít, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Tôn Gia Ngộ ăn rất ít, anh đã sớm buông dao dĩa, châm một điếu thuốc nhìn tôi mỉm cười. Khói thuốc từ miệng anh bay lên, ánh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa kính lên đầu anh, tạo ra một hình ảnh ấm áp chân thực.
Chúng tôi mất khá nhiều thời gian cho bữa cơm, đợi đến lúc chúng tôi ra khỏi nhà hàng, mặt trời đã khuất bóng, sắc trời trở nên tối dần.
Chúng tôi thong thả đi bộ về nhà. Đến gần tượng đài Puskin, chúng tôi bắt gặp một người phụ nữ Digan đang dùng bộ bài cũ xem bói ở cạnh chân bức tượng.
Trước khi nữ hoàng Ekatherine II hạ lệnh xây dựng thành phố này vào năm 1824, Odessa là nơi tụ tập của người Digan. Trên lãnh thổ nước Nga, bọn họ được gọi là "người Atzigan". Trong thành phố có rất nhiều người Digan sống vô gia cư không nhà cửa. Bọn họ mưu sinh bằng việc coi bói và bán đồ lưu niệm.
Tôi đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ nên kéo Tôn Gia Ngộ đi xem một quẻ.
Tôn Gia Ngộ tỏ ra khinh miệt mấy trò mê tín dị đoan: "Bà ta có khác gì mấy người coi bói vớ vẩn kia, toàn bịa chuyện để kiếm miếng ăn chứ có bản lĩnh gì đâu?"
Nghe Tôn Gia Ngộ nói vậy, người đàn bà ngẩng đầu, ánh đèn đường chiếu xuống gương mặt nhăn nheo của bà ta giống như quả hạch đào phơi khô. Đôi mắt màu xanh biếc của bà ta có một vẻ gì đó rất kỳ dị, không giống mắt con người mà giống mắt của loài mèo.
Tôi giật mình lùi lại phía sau một bước, theo phản xạ nép sau lưng Tôn Gia Ngộ.
Bà ta không rời mắt khỏi tôi, miệng phát ra tiếng nói khàn khàn: "Cô...thân thể ở một đằng, linh hồn ở một nẻo. Cô bị thần xua đuổi nên mãi mãi lưu lạc không ngừng nghỉ".
Ngữ khí của bà ta vừa thần bí vừa nghiêm túc khiến tôi nổi da gà. Tôi kéo áo khoác Tôn Gia Ngộ hỏi nhỏ: "Bà ấy nói vậy có nghĩa là gì?"
Tôn Gia Ngộ mỉm cười tiến lên một bước và hỏi bà ta: "Còn tôi thì sao?"
Người phụ nữ Gigan vẫy tay ra hiệu anh tiến lại gần, bà ta nở nụ cười rồi áp sát vào tai anh nói thì thầm hai câu. Người phụ nữ đó phát âm tiếng Nga không rõ ràng, tôi lại đứng khá xa nên nghe không hiểu.
Nụ cười trên môi Tôn Gia Ngộ càng rộng hơn, anh rút trong túi áo một tờ tiền đặt vào tay bà ta rồi kéo tôi rời khỏi chỗ đó.
Tôi hỏi anh bằng một giọng khẩn trương: "Bà ấy nói gì với anh vậy?"
"Mặc kệ bà ta, giang hồ lừa đảo ấy mà. Bà ta đọc thơ cho anh nghe, trước đây em từng gặp chuyện mới mẻ thế này bao giờ chưa?"
"Thơ? Thơ gì?"
"Để anh nghĩ lại xem nào...À, hình như là thơ của Puskin. "Trong những ngày anh cô độc và bi thương, xin em hãy niệm thầm tên anh", nghe lãng mạn ra phết". Anh cúi đầu cười và véo mũi tôi: "Không đúng, Triệu Mai, câu này rõ ràng là nói với em..."
Tôi không cười nổi, giọng nói của người phụ nữ đó phảng phất bên tai tôi, giống như lời nguyền xa xưa, khiến tôi bất giác dựng tóc gáy.
"Ngày cá tháng tư, cá tháng tư..." Tôi tự an ủi bản thân, cố gắng gạt hai câu nói đó ra khỏi đầu, tâm trạng vui vẻ suốt một ngày không cánh mà bay không giây lát.
Đến chủ nhật Nina vào thành phố, Valeria cũng đưa Ivan đến thăm bố. Ngôi nhà của chúng tôi đầy ắp người, sự bất an trong tôi mới dần tiêu tán.
Buổi chiều Nina đi nhà thờ làm lễ misa, tôi sợ chân bà bất tiện nên chủ động đề nghị đi cùng bà.
Kể từ lúc đặt chân đến Ukraine, đây là lần đầu tiên tôi tới nhà thờ nên tương đối hiếu kỳ. Tế đàn tráng lệ ở trung tâm nhà thờ đã thu hút sự chú ý của tôi. Ngẩng đầu nhìn bức tranh vẽ chúa Giê-xu gặp nạn, trong lòng tôi dội lên một cảm giác lạ thường.
Giống như mọi cơn sóng trong đầu óc đều cuốn đi rất xa, chỉ còn lại yên lành và bình thản. Cả thân thể và trái tim tôi như tìm được một bến cảng tránh gió bão, ngực tôi đột nhiên đau buốt, tôi có cảm giác muốn khóc.
Đây là một cảm giác hết sức kỳ lạ, tôi không biết phải làm sao, đành hạ thấp giọng kể cho Nina nghe. Bà mỉm cười, giơ tay ôm vai tôi mà không lên tiếng.
Đợi lễ misa kết thúc, Tôn Gia Ngộ lái xe đến đón chúng tôi. Vừa ra khỏi nhà thờ, tôi đã nhanh chóng tìm thấy xe của anh.
Chủ nhân của chiếc xe đang ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà thờ, ánh mắt anh phảng phất như ở một nơi rất xa. Sắc mặt anh hơi nhợt nhạt nhưng đường nét vẫn hết sức đẹp đẽ. Ánh nắng buổi chiều rọi xuống khiến khuôn mặt nghiêng của anh điển trai vô cùng.
Tôi đứng từ nơi xa ngắm anh, đôi chân không tự chủ từng bước tiến về phía anh.
Nina gọi tôi: "Mai..."
Tôi nóng mặt, ngượng ngùng quay lại đỡ bà xuống bậc thang.
Sau khi ngồi lên xe, tôi hỏi Tôn Gia Ngộ: "Tại sao anh không vào?"
Anh đóng cửa xe, trả lời tôi bằng tiếng Trung: "Nơi này không thích hợp với anh".
"Anh chưa từng thử bao giờ, sao anh biết không thích hợp với anh? Lễ misa rất thú vị, em nghe đến nỗi suýt nữa rơi lệ".
Tôn Gia Ngộ cười cười: "Những người có tín ngưỡng thường nảy sinh lòng kính sợ thế giới, anh không cần điều đó".
Câu nói này tương đối có nội hàm, tôi nhất thời không hiểu ý anh. Thấy tôi có vẻ băn khoăn, Tôn Gia Ngộ nói tiếp: "Đầu óc em chỉ có một chút dung lượng nên đừng nghĩ ngợi nhiều. Có nghĩ em cũng không hiểu đâu, đây là sự khác biệt giữa hai thế hệ em có biết không?"
Tôi ghét nhất anh dùng khẩu khí này chê bai tôi. Nhân lúc Nina không để ý, tôi véo mạnh anh một cái. Trước mặt Nina, anh không dám có phản ứng nhưng mặt anh nhăn nhó như cái bị rách.
Tuy nhiên Nina vẫn nhìn thấy, có điều bà không vạch trần tôi mà dịu dàng vuốt ve tóc mai Tôn Gia Ngộ, bà nói bằng một giọng xót xa: "Con trai, con có vẻ gầy đi nhiều, có phải mệt mỏi quá không?"
Tôn Gia Ngộ rõ ràng không quen với cử chỉ thân mật này, anh không dám tỏ thái độ nên chỉ hơi xoay người. Anh lên tiếng giải thích: "Sắp đến thời điểm giao mùa xuân hạ nên hàng nhập khẩu tập trung nhiều quá".
Tôi nói xen vào: "Chuyện gì anh cũng đích thân ra tay, ai cũng không yên tâm, không mệt mới lạ. Tại sao anh không chịu tìm người giúp?"
Nina tán thành: "Mai nói đúng đấy."
Tôn Gia Ngộ để lộ ánh mắt không đồng tình, nhưng anh không dám nói Nina mà chỉ có thể giáo huấn tôi: "Em biết gì chứ? Người lớn nói chuyện đừng chõ mồm vào."
Nina bất lực mỉm cười với tôi, tôi thè lưỡi rồi làm động tác bạt tai anh từ phía sau.
Chúng tôi đưa Nina về ngôi biệt thự của bà ở vùng ngoại ô, để lại cho bà mấy thùng thực phẩm và hoa quả, sau đó Tôn Gia Ngộ trở tôi về thành phố.
Trên đường về, tôi lại tiếp tục đề tài vừa rồi: "Anh và Lão Tiền đã hợp tác nhiều năm như vậy, tại sao anh không thể cho anh ta làm?"
"Em đúng là ngốc, nói mãi chẳng hiểu gì cả." Nina không có ở đây, anh không cần tỏ ra kiêng dè: "Nếu có thể thì anh đã để anh ta làm từ lâu rồi, cần gì đợi đến ngày hôm nay?"
"Em không hiểu mới hỏi anh, rốt cuộc tại sao chứ?" Tôi không tức giận khi bị anh mắng, tiếp tục truy vấn anh.
Tôn Gia Ngộ bị tôi làm phiền, anh tức mình nói một thôi một hồi: "Việc làm ăn của Thanh quan có ba đường dây là cốt lõi, một là hải quan, hai là khâu vận chuyển, ba là...nói em cũng không hiểu. Tóm lại nếu đưa ra cả ba đường dây này, có nghĩa biếu không địa bàn và việc làm ăn của mình cho người khác, em hiểu chưa?"
"Em vẫn không hiểu". Tôi lắc đầu: "Tại sao Lão Tiền không được? Anh và anh ta không phải đối tác sao? Nếu anh không tin anh ta thì tại sao còn làm ăn với anh ta?"
Tôn Gia Ngộ đột ngột quay đầu đưa mắt nhìn tôi: "Cứ mở miệng ra là Lão Tiền, em được ích lợi gì từ anh ta hả?"
"Nói vớ vẩn, em thương anh mà."
Tôn Gia Ngộ cười cười, anh nhìn chăm chú về con đường phía trước. Anh do dự một lúc mới lên tiếng: "Không phải anh không tin anh ta, mà là anh ta từng làm mấy việc khiến anh không thể tin tưởng. Nếu không, anh sẽ là thằng ngốc. Em tưởng anh không muốn buông tay cho đỡ mệt sao?"
"Vậy tại sao hai người còn hợp tác lâu đến thế?"
"Lúc anh mới đến Odessa cũng là lúc Lão Tiền đen đủi nhất. Anh ta từ bỏ công việc nhà nước theo người đến đây làm ăn. Làm hai lô hàng thì cả hai lô đều bị lỗ, tiền bà con họ hàng gom góp bị anh ta đền bù hết sạch, anh ta rơi vào cảnh chỉ còn nước treo cổ. Lúc đó anh không biết tiếng Nga, cần một trợ thủ nên tìm đến anh ta, cuối cùng bọn anh hợp tác đến bây giờ."
"Hóa ra là như vậy, thế thì thôi." Tôi nhoài người thò tay vào trong cổ áo len của anh, vuốt ve xương đòn và ngực anh một cách tỉ mỉ: "Nina nói anh gầy nhiều, sao em không cảm thấy? Lẽ nào vì chúng ta ở bên nhau hàng ngày?"
Tôn Gia Ngộ bị sờ đến mức nóng ran người, anh cúi xuống làm ra vẻ sắp cắn tôi: "Ngồi yên một chỗ đi, đừng có nhân cơ hội ăn "đậu hũ" của anh".
Tôi mặc kệ anh, vừa cười cười vừa tiếp tục sờ lần xuống dưới.
Tôn Gia Ngộ thở dài: "Em bị nhiễm thói hư tật xấu rồi, trước đây em là cô gái thuần phác cơ."
"Hừ, chẳng phải là do anh dạy sao? Anh thường nói "trong lòng sướng bỏ xừ khỏi cần giả bộ thuần khiết" đúng không? Anh quên lúc đó anh dũng mãnh thần vũ hơn cả Vi Tiểu Bảo rồi à?" Tôi khịt khịt mũi.
————————
Vài ngày sau là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Tôn Gia Ngộ, đám bạn bè của anh tổ chức tiệc chúc mừng anh ở khách sạn Odessa. Tôn Gia Ngộ đưa tôi ra ngoài ăn cơm.
Trong bữa tiệc, Tôn Gia Ngộ hiển nhiên biến thành đối tượng công kích của mọi người, ai nấy đều trách anh trọng sắc khinh bạn.
"Thằng này quá đáng thật, cậu lên bờ rồi mặc kệ sự sống chết của anh em à?"
Tôn Gia Ngộ bị mắng đến mức chỉ còn nước chui xuống gầm bàn. Anh luôn miệng xin tha thứ: "Anh em một lần sẩy chân trở thành nỗi hận ngàn đời sao?"
Mọi người lần lượt chuốc rượu anh, Tôn Gia Ngộ không cự tuyệt, uống hết ly này đến ly khác, anh nhanh chóng rơi vào trạng thái say khướt.
Khâu Vĩ cuối cùng không nhịn nổi, đứng lên giải vây: "Được rồi các cậu, đừng có nói một đằng nghĩ một nẻo nữa. Các cậu bụng dạ hẹp hòi ai mà chẳng biết? Nếu cậu ấy ra ngoài chơi, các cô gái đều bám dính lấy cậu ấy, các cậu còn có phần sao?"
Tôn Gia Ngộ nửa cười nửa không một tay ôm nắm đấm tay kia: "Anh trai, anh trai à, em xin anh đấy. Anh muốn nói giúp em hay định hủy thanh danh của em?"
Đám người vẫn không chịu buông tha Tôn Gia Ngộ. Sắc mặt anh dần trở nên trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, vậy mà anh vẫn gắng gượng chứ không từ chối, tôi tức mình đoạt ly rượu trong tay anh: "Các anh phạt anh ấy vì anh ấy suốt ngày ở nhà đúng không? Ly rượu này tôi sẽ uống thay anh ấy".
Không khí trong phòng tiệc đột nhiên trầm xuống. Giống như trong phim điện ảnh, tất cả mọi người bao gồm Tôn Gia Ngộ đều dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôn Gia Ngộ hơi ngượng ngùng, anh giơ tay bịt miệng cốc: "Đừng làm bậy, ở đây không có chuyện của em".
Tôi đẩy mạnh người anh, uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu whisky rồi dốc ngược cái cốc đặt xuống bàn: "Còn ai nữa không? Tôi sẽ kính rượu hết".
Trong không khí im lặng như tờ, một người đột nhiên phì cười: "Ôi trời Tiểu Tôn, đúng là nhìn không ra, bạn gái cậu cũng lợi hại đấy chứ? Được lắm...". Anh ta giơ ngón tay cái về phía tôi: "Chúng ta không gây khó dễ cho em gái nữa, mấy anh em chúng ta uống đi."
Vẻ mặt Tôn Gia Ngộ không có biểu hiện gì khác, anh đặt tay lên đầu gối tôi ở dưới gầm bàn rồi hỏi nhỏ: "Em không sao đấy chứ? Có cần chúng ta ra về trước không?"
Tôi không biết uống rượu nên đầu óc hơi quay cuồng, nhưng hôm nay là sinh nhật anh, tôi không muốn làm anh mất hứng, vì vậy tôi kiên quyết lắc đầu.
Sau bữa tiệc rượu, hai mươi mấy người ở trong trạng thái hết sức hưng phấn, bọn họ hò hét nhau đi casino.
Khi ngồi vào xe ô tô, tôi đã hơi tỉnh rượu nên thấp thỏm hỏi anh: "Có phải em đã làm sai điều gì?"
"Đâu có". Cửa kính xe phản chiếu gương mặt và nụ cười rõ nét của anh: "Chỉ là anh hơi bị bất ngờ, bình thường thấy em hiền lành, không ngờ cũng có mặc ác chiến như vậy".
Tôi vỗ hai tay vào đôi má nóng bừng. Thật ra tôi cũng kinh ngạc trước dũng khí của mình.
Lúc này đã gần mười giờ đêm, là lúc casino náo nhiệt nhất. Đại sảnh ở tầng một ồn ào tiếng người cười nói.
Chất cồn trong người bây giờ mới phát tác một cách triệt để, Tôn Gia Ngộ kêu tôi chơi cờ bạc, tôi rượu vào nên bạo dạn hẳn. Tôi ngồi vào bàn, chọn trò chơi đen đỏ chẵn lẻ đơn giản nhất.
Ai ngờ hôm đó tôi vô cùng gặp may, cứ như được thần thánh phò trợ, liên tiếp thắng mấy ván liền. Chỉ một lúc sau, trước mặt tôi đã chất đầy đồng xèng.
Nhà cái vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt của anh ta hơi lộ vẻ kinh ngạc. Đến Tôn Gia Ngộ cũng rất hào hứng, anh thậm chí còn phá thông lệ thua hết năm trăm đô la sẽ rời khỏi casino, anh lại đổi một lô xèng đưa cho tôi.
Việc thắng tiền đã kích thích thần kinh của tôi, khiến tôi tự tin hẳn lên, chơi rất nhập tâm. Tôi đang đẩy xèng về một bên, đồng thời hét lớn: "chẵn", đằng sau đột nhiên có người cất giọng lạnh lùng: "Tôi mua lẻ".
Giọng nói vô cùng quen thuộc, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện người đứng bên cạnh tôi là Bành Duy Duy.
|