Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến
|
|
Giới thiệu Làm việc với một thần thám thông minh, cao ngạo, không hiểu nhân tình thế thái, lúc nào cũng cho mình là nhất…
Khi muốn cô làm trợ lý cho mình, anh nói: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không bày ra chuyện suy nghĩ vô vị mà sẽ đến ngôi biệt thự đúng tám giờ sáng mai.”
Khi khen ngợi cô, anh nói: “Đầu óc em cũng không đến nỗi chậm chạp…”
Khi muốn giữ cô lại, anh nói: “Hiện tại cô ấy là người của tôi.”
Khi định tỏ tình, anh nói: “Tôi có lời muốn nói với em.” khiến cô hiểu rằng: “Tôi có phát hiện mới về vụ án nên muốn nói với em”, hay “Hôm nay tôi ở nhà một mình nên rất buồn chán, tôi có chuyện muốn nói với em”.
…
Dù đôi khi cũng “cười ra nước mắt” nhưng cứ như thế… cô trở thành cầu nối giữa anh và thế giới sôi động ngoài kia. Còn anh dẫn cô bước vào một thế giới mới đầy đam mê và cuốn hút.
Đinh Mặc
- Quê ở Vũ Hán, Hồ Bắc, hiện đang sống ở Bắc Kinh.
- Một trong những tác giả được yêu thích nhất trên mạng Tấn Giang với thể loại truyện rất đa dạng: cổ trang, viễn tưởng, tội phạm, thương trường…
|
ಠ Chương 1 ಠ
Bầu trời xanh xám bao phủ lên rặng núi phía xa xa. Lớp tuyết mỏng trải đầy trên lối đi nhỏ trong rừng cây. Không khí giá lạnh và trong lành khiến con người nhanh chóng cảm thấy cơ thể tựa hồ được lấp đầy bởi mùi của tuyết và cành thông, giá lạnh nhưng cũng rất dễ chịu. Giản Dao xuống xe buýt ở bên đường cái, rẽ vào lối nhỏ trải đá, đi bộ hơn mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi biệt thự nhỏ kiểu châu Âu mái màu xanh xám nằm trên sườn núi phía trước.
Kể từ lúc Giản Dao có ký ức, ngôi biệt thự này đã nằm trên sườn núi ở ngoại ô thành phố. Hơn hai mươi năm trôi qua, dù nhìn từ góc độ thẩm mỹ của thời hiện đại, tòa kiến trúc tinh tế này vẫn không hề lỗi thời. Chỉ là nhiều năm qua, nơi đây không có người sinh sống, ngôi nhà nhỏ lẻ loi tọa lạc trên sườn núi, lúc nào cũng vắng lặng, tối tăm. Khi Giản Dao còn bé, có người dọa cô, đây là ngôi nhà ma. Sau này trưởng thành, cô có nghe nói, ngôi biệt thự là tài sản của một nhân vật tri thức “hải quy[1]”. Bởi vì người vợ ốm nặng qua đời, nhân vật tri thức đó lại đưa cậu con trai còn nhỏ ra nước ngoài.
[1] Hải quy (viết tắt của cụm từ hải ngoại quy lai) có nghĩa là: người từ nước ngoài trở về.
Hôm nay, ngôi biệt thự sáng đèn. Bức tường ngoài vốn loang lổ đã được quét sơn mới, bờ tường được bao phủ bởi màu xanh lục của dây thường xuân. Rêu xanh và cỏ dại mọc đầy ở cổng đã được dọn sạch sẽ từ lúc nào.
Giản Dao là sinh viên năm thứ tư khoa Tiếng Anh. Hôm nay, cô đến đây là vì thầy giáo thời trung học giới thiệu công việc dịch thuật cho cô. Công việc này thù lao không tồi, nhưng nghe nói chủ nhân ở đây rất khó tính, trước đó được giới thiệu không ít người nhưng anh ta đều không ưng ý. Vì vậy Giản Dao vừa bước vào kỳ nghỉ đông, thầy giáo lập tức tìm đến cô học trò tâm đắc.
Giản Dao tháo găng tay len, bước đến, gõ cửa. Ra mở của là người đàn ông trẻ tầm ngoài hai mươi. Anh mặc quần âu đen, áo len mỏng, thân hình cao gầy, diện mạo thanh tú. Nhìn thấy cô, người đàn ông khẽ cười, hỏi: “Em là Giản Dao?”
Gương mặt Giản Dao đông cứng đến ửng đỏ, hơi thở như khói trắng, đôi mắt ướt rượt. “Vâng, em là Giản Dao. Chào anh!”
“Vào đi em.” Người đàn ông nghiêng người để Giản Dao bước vào nhà.
Trong nhà bài trí theo phong cách cổ điển châu Âu, rèm cửa sổ màu tím mờ viền vàng tầng tầng lớp lớp, sofa nhung hình vòng cung cỡ lớn, ghế dài với tay nắm sơn màu bạc, ngọn lửa cháy rực trong lò sưởi, tất cả tạo nên cảm giác vừa cổ kính vừa tĩnh mịch. Ngoài ra, còn có cầu thang gỗ màu nâu thẫm uốn lượn lên tầng hai. Tầng trên vô cùng yên tĩnh, giống như không có người. Điểm đáng chú ý duy nhất của ngôi nhà là tất cả cửa sổ đều được lắp lan can bằng kim loại, rèm cửa sổ đóng kín, không để lọt một tia sáng vào nhà.
Người đàn ông trẻ tuổi rửa tay bên bồn rửa mặt, xắn tay áo, pha cốc nước nóng cho Giản Dao. Anh ngồi đối diện cô, trên người thoang thoảng mùi nhàn nhạt rất quen thuộc, nhưng Giản Dao nhất thời không nghĩ ra cô đã từng ngửi thấy ở đâu.
Người đàn ông nở nụ cười hòa nhã. “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Phó Tử Ngộ, chủ nhân của ngôi nhà này tên là Bạc Cận Ngôn. Tôi là bạn của cậu ấy. Chúng tôi cần một người dịch tài liệu của cậu ấy sang tiếng Trung.”
Giản Dao gật đầu. Hóa ra chủ nhân của ngôi biệt thự này là Bạc Cận Ngôn, không biết anh ta có quan hệ với chủ nhân của ngôi biệt thự năm đó không, hay là nhà đã đổi chủ.
Phó Tử Ngộ lấy ra một tập giấy và chiếc bút trên bàn uống trà, đưa cho Giản Dao. “Em bắt đầu đi. Tôi cũng xin nói thẳng, chúng tôi cần kiểm tra một chút, xem em có thể đảm nhiệm công việc này không. Em hãy dịch tập tài liệu tiếng Anh này trong nửa tiếng đồng hồ.”
Giản Dao lật tài liệu, ngẩng đầu hỏi: “Anh có máy tính không?”
Phó Tử Ngộ lắc đầu, mỉm cười, nói: “Cận Ngôn thích viết tay.”
“Được ạ!” Giản Dao cầm giấy bút, cắm cúi dịch. Phó Tử Ngộ đứng dậy, đi rửa tay rồi đứng tựa vào cửa sổ, uống trà.
“Nạn nhân bị hãm hiếp đến chết, chân tay có dấu vết bị trói chặt, thân dưới xuất hiện nhiều vết thương bị dập nát…” Vừa dịch vài câu đầu, Giản Dao cảm thấy hơi bất ngờ. Cô ngẩng đầu, nhưng vẻ mặt của Phó Tử Ngộ vẫn thản nhiên.
Trước đây, Giản Dao từng dịch nhiều tài liệu chuyên ngành nên cô cũng không quá kinh ngạc. Chỉ là một lúc sau, cô gặp phải từ ngữ lạ, hơn nữa, khi đọc lướt qua tài liệu, cô phát hiện có không ít từ rất hiếm gặp. Thế là cô hỏi: “Anh có từ điển chuyên ngành không?”
Phó Tử Ngộ cười cười, chỉ tay lên giá sách. “Em cứ sử dụng tự nhiên.”
Giản Dao nhanh chóng tìm mấy quyển tự điển, bắt đầu đối chiếu rồi dịch tiếp.
“Sex hanges: làm ngạt thở để đạt khoái cảm. Parentiside. giết chết người thân…” Cô biết những từ này là những từ phái sinh.
Cuối cùng, Giản Dao cũng dịch xong chỗ tài liệu đó. Cô kiểm tra lại một lượt, mới hết hai mươi lăm phút. Phó Tử Ngộ có vẻ bất ngờ trước tốc độ dịch của cô. Anh nhận bản dịch, đảo mắt một lượt rồi nói: “Em đợi một lát, tôi cầm lên cho cậu ấy xem.” Nói xong, anh quay người, đi lên cầu thang.
Thì ra Bạc Cận Ngôn đang ở tầng trên. Giản Dao ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, lặng lẽ chờ đợi.
Phó Tử Ngộ nhanh chóng xuống nhà. Anh đi đến chổ bồn rửa, rút khăn tay lau sạch sẽ rồi mới ngồi xuống, đối diện Giản Dao. “Cậu ấy vẫn đang xem, chắc cần một chút thời gian.”
“Vâng ạ!”
Hai người trò chuyện vài câu. Phó Tử Ngộ mỉm cười, hỏi: “Em đang học đại học ở thành phố B à?”
Giản Dao trả lời: “Vâng, sang năm em mới tốt nghiệp.”
Phó Tử Ngộ gật đầu. “Không tồi, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, em vẫn chưa biết tôi làm nghề gì.” Anh dừng lại, nheo mắt nhìn cô. “Em thử đoán xem.”
Anh lớn hơn Giản Dao vài tuổi, thái độ hòa nhã, lịch sự. Giản Dao có ấn tượng tốt về anh, cô cười, trả lời: “Bác sĩ.”
Ý cười trong mắt Phó Tử Ngộ càng rõ. “Sao em có thể nhìn ra điều đó?”
Giản Dao không che giấu niềm vui khi cô đoán trúng, ánh mắt dừng lại trên đầu ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh. “Em đoán bừa ấy mà. Em thấy anh rửa tay mấy lần, chứng tỏ anh là người ưa sạch sẽ. Trên người anh có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, hơn nữa ngón tay của anh… trông giống tay bác sĩ.”
“Cảm ơn em! Tôi coi câu này của em như một lời khen ngợi.” Phó Tử Ngộ nói. Mười đầu ngón tay vốn đang đan vào nhau nhanh chóng bay lượn, giống hai con bướm khéo léo nhảy múa, Giản Dao nhìn mà hoa cả mắt.
Sau đó, cuộc trò chuyện của hai người càng trở nên sôi nổi. Một lúc sau, họ quay trở lại đề tài về Bạc Cận Ngôn. Phó Tử Ngộ thở dài. “Vài ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này nhưng không yên tâm về Cận Ngôn. Nói thật, tính cách cậu ấy hơi quái gở.”
Nghe anh nhận xét về vị Bạc tiên sinh chưa biết mặt, Giản Dao chỉ lịch sự cười cười, không đáp lời, cũng không hỏi lại.
Phó Tử Ngộ nói tiếp: “Cậu ấy về đây lâu như vậy mà vẫn chẳng có người bạn nào. Tôi dám đánh cược, bọn họ thậm chí không biết cậu ấy trở về từ bao giờ ấy chứ.”
Giản Dao vẫn giữ nụ cười trên môi, không có ý định tiếp lời. Trong khi đó, Phó Tử Ngộ hồ hởi nhìn cô, tựa hồ chờ cô hỏi về Bạc Cận Ngôn. Thái độ nhiệt tình của anh khiến Giản Dao hơi ngạc nhiên. Nhưng cô không nghĩ nhiều về chuyện đó, lên tiếng thuận theo câu nói của anh. “Anh ấy về từ năm ngoái phải không ạ?”
Phó Tử Ngộ ngạc nhiên. “Sao em biết?”
“Năm ngoái em về nhà vào kỳ nghỉ, có đi qua nơi này nhưng không thấy cây thường xuân. Bây giờ, cây thường xuân ở ngoài kia cao khoảng bốn, năm mét. Nhà em trồng cây này, một năm nó cũng cao cỡ đó.”
Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ. Phó Tử Ngộ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mỉm cười. “Không còn sớm nữa, hay là em về trước đi. Lát nữa tôi và Cận Ngôn thương lượng rồi sẽ gọi điện cho em. Rất cảm ơn em hôm nay đã đến đây. Nếu cậu ấy quyết định thuê em dịch, cậu ấy sẽ ký hợp đồng làm việc với em. Em phải làm việc ở đây trong hai mươi ngày liên tục vì em cần hoàn thành tài liệu dịch ngay tại chỗ. Em không được phép mang tài liệu ra khỏi nơi này, phải giữ bí mật nội dung. Ngoài ra, gần đây cậu ấy muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không thích bị người khác làm phiền. Vì vậy, chưa được cậu ấy cho phép, em đừng bước lên tầng hai. Còn những việc khác, khi nào ký hợp đồng sẽ bàn cụ thể sau.”
Giản Dao rời khỏi ngôi biệt thự, trời đã về chiều. Ông mặt trời ló ra khỏi tầng mây, chiếu ánh sáng màu vàng xuống khắp núi rừng. Xung quanh đều là lá cây óng ánh và hoa tuyết trắng xóa.
Giản Dao tin tưởng vào khả năng dịch thuật của mình. Cô tin mình sẽ được nhận công việc này. Tuy chủ nhân chưa lộ diện, có vẻ rất thần bí và hơi kỳ quái nhưng dù sao đây cũng là công việc do thầy giáo giới thiệu nên tương đối đáng tin.
Lúc đi xuống dốc núi cách ngôi biệt thự hơn mười mét, Giản Dao bỗng quay đầu, cô hơi ngẩn người khi bắt gặp một hình bóng bên cửa sổ ở tầng hai. Người đó mặc com lê màu đen tuyền, dáng người cao lớn thẳng tắp, vô cùng nổi bật. Chỉ có điều, anh quay lưng về phía cửa sổ nên cô không nhìn rõ diện mạo của anh.
Giản Dao vừa ra về, Phó Tử Ngộ liền đi lên tầng hai. Khác với phong cách ấm áp, trang nhã của tầng dưới, tầng này chỉ có một hành lang hẹp và dài, chạy thẳng vào căn phòng kín mít. Bốn bức tường đều sơn màu trắng, không có bất cứ vật trang trí nào khiến căn phòng càng âm u và lạnh lẽo.
Cánh cửa gian phòng trong cùng khép hờ, Phó Tử Ngộ đẩy ra, tựa vào cánh cửa. Anh không còn giữ bộ dạnh nho nhã như lúc gặp Giản Dao mà hét lớn: “Fuck!”
Tiếng hét của anh vang dội trong không khí yên tĩnh, khiến người đàn ông đang cúi đầu đọc sách bên cửa sổ nhíu mày liếc nhìn, sau đó tiếp tục đọc một cách chăm chú.
Phó Tử Ngộ cũng chẳng bận tâm. Anh cầm tập tài liệu Giản Dao vừa dịch, ném vào lòng người đó. “Dịch rất chuẩn xác, văn phong mượt mà.” Nói xong, anh lại rút từ túi áo một tờ giấy nhỏ màu trắng, bên trên có dòng chữ viết tay bằng mực đen.
Question 1: Nghề nghiệp của Phó Tử Ngộ?
Question 2: Tôi dọn đến đây bao lâu rồi?
…
Đó là những vấn đề Phó Tử Ngộ nói Giản Dao suy đoán khi hai người trò chuyện.
Phó Tử Ngộ đập bốp tờ giấy xuống bàn. “Cô ấy đã phân tích đúng tất cả những vấn đề của cậu. Chắc cậu hài lòng về bản dịch lần này rồi chứ?”
Khóe miệng người đàn ông ở bên cửa sổ khẽ nhếch lên, nhưng anh không phủ nhận, cũng không khẳng định. Phó Tử Ngộ sợ anh lại giở thói khắt khe, cất giọng chắc như đinh đóng cột: “Nếu còn chưa hài lòng, cậu hãy tự dịch đi. Còn nữa, tôi không phải trợ lý của cậu, vài ngày nữa tôi sẽ quay về thành phố B, cậu đừng trông mong tôi tiếp tục làm chân chạy vặt cho cậu.”
Lúc này, người đàn ông mới buông cuốn sách, ngẩng đầu. Anh nhìn Phó Tử Ngộ bằng ánh mắt kỳ lạ, từ tốn đáp: “Thời gian của tôi không phải để làm những việc vô vị này.”
Phó Tử Ngộ á khẩu, anh hết cách nên chỉ có thể làu bàu: “Cậu là chuyên gia nghiên cứu các vụ giết người, cô bé đó chỉ là biên dịch viên nho nhỏ. Việc gì cậu phải khảo sát năng lực quan sát và tư duy của người ta? Hại tôi vòng vo tam quốc, có lẽ người ta nghĩ tôi là kẻ lắm điều cũng nên.”
Người đàn ông để lộ nụ cười đặc biệt ôn hòa. “Điều này cũng dễ hiểu. Tôi không thể để kẻ ngu xuẩn dịch tài liệu của tôi. Một người tư duy không nhạy bén và không tinh tế có thể dịch được ý của chữ nghĩa, chứ không thể lý giải sự tinh tế của từng chi tiết nhỏ và linh hồn đằng sau ngôn từ.”
Phó Tử Ngộ hết nói nổi, nhưng anh cũng đã quen với tính cách của bạn, thấy vừa tức vừa buồn cười. “Cô bé Giản Dao đó có thể hiểu linh hồn của cậu hay không?”
Người đàn ông ngẩn ra một lúc rồi lại cúi đầu, tiếp tục đọc sách. “Không ai có thể hiểu.”
|
ಠ Chương 2 ಠ
Trở về vào kỳ nghỉ, Giản Dao thường sống một mình ở ngôi nhà trong khu tập thể cảnh sát. Đó là ngôi nhà cũ của gia đình cô lúc bố cô còn sống. Sau khi mẹ cô tái giá, ngôi nhà này bị bỏ không.
Trời chạng vạng, nhiều căn hộ trong khu tập thể đã sáng đèn, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp không gian. Khá nhiều ô cửa sổ trên tòa nhà văn phòng của cục cảnh sát cách đó không xa sáng trưng, cảnh sát vẫn đang bận rộn làm việc.
Giản Dao mở cửa nhà, liền thấy em gái Giản Huyên đang nằm trên sofa xem tivi, miệng gặm dở quả táo. Nhìn thấy chị gái, Giản Huyên làu bàu: “Sao bây giờ chị mới về? Em đợi chị lâu rồi.”
Giản Dao ném túi xách vào người em gái, ngồi xuống cạnh cô: “Chị đi phỏng vấn thử việc, vừa xong. Chiều nay em cũng mới về đến nhà phải không? Chị còn tưởng em ở bên đó ngủ một lúc.”
“Bên đó” mà Giản Dao nhắc tới là căn hộ tập thể của bố dượng. Thực tế, phần lớn thời gian từ lúc còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, hai chị em cô đều sống trong ngôi nhà đó. Quan hệ giữa hai chị em và bố dượng cũng rất tốt đẹp. Chỉ là căn hộ không rộng lắm nên sau khi trưởng thành, Giản Dao dọn về bên này. Nhiều lúc, Giản Huyên chạy đi chạy lại giữa hai nơi, nhưng vào những dịp lễ tết, cả gia đình lại sum vầy.
Giản Huyên đang học đại học năm thứ nhất ở tỉnh ngoài. Cô cũng vừa ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên ghế cứng tàu hỏa để về quê nghỉ đông nên người lờ đờ, mệt mỏi. Nhưng nghe chị gái nhắc tới việc “phỏng vấn”, cô lập tức có tinh thần, ngồi bật dậy, hỏi: “Em nghe mẹ nói chị tới “nơi đó” thử việc?”
Giản Dao mỉm cười. “Ừ, chị tới “nơi đó”.” Cô kể vắn tắt quá trình kiểm tra khả năng. Do yêu cầu bảo mật nên cô không nhắc tới nội dung tài liệu dịch thuật.
Ai ngờ thần sắc Giản Huyên bỗng trở nên khó đoán. “Vì vậy… chị chưa gặp vị Bạc tiên sinh đó?”
“Chưa.” Giản Dao nhìn em gái. “Sao thế?”
“Hừm…” Giản Huyên đột nhiên vỗ vai chị gái, nói bằng giọng điệu vô cùng nặng nề: “Chị, chị phải chuẩn bị tâm lý. Hình như em đã gặp người đàn ông đó, trông anh ta rất đáng sợ.”
Giản Dao ngẩn người. Theo phản xạ, trong đầu cô hiện lên bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông bên ô cửa sổ tầng hai của ngôi biệt thự.
Trông anh ta rất đáng sợ?
Giản Huyên lập tức kể lại ngọn nguồn câu chuyện. Hóa ra Tết Thanh minh năm ngoái, cô về qua nhà. Một lần cùng người bạn tới chỗ khe núi câu cá, tình cờ đi ngang qua ngôi biệt thự đó, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng trên tầng hai. Lúc bấy giờ Giản Dao vẫn đang ở thành phố B nên không biết vụ này.
Đã gần 1 năm trôi qua, mặc dù không để ý kỹ nhưng bóng dáng người đàn ông đó vẫn hiện rõ trong ký ức của Giản Huyên. Cô hơi rùng mình. “Anh ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hai mắt hõm sâu, da nhăn nheo, trông giống đầu lâu… không, giống yêu quái thì đúng hơn. Sau đó có lần, bạn em nói hình như gặp anh ta ở ngoài phố. Anh ta đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt. Có lẽ anh ta cũng sợ bộ dạng của mình dọa người xung quanh.”
Nghe xong, Giản Dao trầm mặc hồi lâu. Giản Huyên vẫn hăng hái nói tiếp: “Tóm lại, đây là kiến nghị xuất phát từ lương tâm, nếu người đó chính là Bạc tiên sinh, sau này gặp, chị nhớ đừng nhìn mặt anh ta.”
Giản Dao phì cười. “Nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đến đâu hay đến đó, anh ta chẳng dọa nổi chị.”
Hai chị em trò chuyện một lúc, Giản Dao xem đồng hồ, ngẩng đầu dõi mắt về tòa nhà làm việc của cục cảnh sát phía đối diện. Ô cửa sổ quen thuộc với cô vẫn sáng đèn. Cô nói: “Tối nay mình gọi Lý Huân Nhiên tới cùng ăn cơm.”
Giản Huyên nói đã hẹn bạn, sau đó hứng khởi đi mất.
Giản Dao đến bên cửa sổ, gọi điện cho Lý Huân Nhiên: “Huân Nhiên, là em, Giản Dao. Em về rồi.”
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại im lặng vài giây. Sau đó, Giản Dao nhìn thấy một bóng hình thấp thoáng sau khung cửa sổ của tòa nhà đối diện.
“Hãy thò đầu ra ngoài để anh xem nào, anh có ống nhòm đây.” Người đàn ông cất giọng từ tốn, giọng nói mang ý cười.
Ở đầu bên này, Giản Dao cũng mỉm cười.
Lý gia và Giản gia qua lại từ nhiều đời nay, Lý Huân Nhiên lớn hơn Giản Dao ba tuổi. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, có thể coi là thanh mai trúc mã. Sau này, Lý Huân Nhiên thi đỗ vào trường cảnh sát nên họ ít có cơ hội gặp nhau. Sau khi tốt nghiệp, anh được điều tới ngoại tỉnh công tác, trong khi Giản Dao cũng học đại học nên càng khó gặp. Tính ra, hai người đã ba năm không gặp.
Lúc này trời đã tối mịt, từng ngọn đèn đường tỏa ánh sáng lung linh như hòn ngọc cho đến cuối con đường. Sắc đêm mông lung và dịu dàng, Lý Huân Nhiên đứng tựa vào cột đèn ngoài cổng trụ sở cảnh sát. Dáng người anh cao lớn, nổi bật trong bộ cảnh phục. Anh như cười như không nhìn Giản Dao.
Giản Dao mỉm cười, đi về phía Lý Huân Nhiên. Đến trước mặt anh, cô vừa định lên tiếng thì anh đột nhiên tiến lại, giơ tay ôm cô vào lòng.
“Lâu rồi không gặp em, Giản Dao.” Anh cất giọng nhẹ nhàng bên tai cô.
Giản Dao không ngờ anh lại ôm mình. Cô hơi sửng sốt nhưng cũng giơ tay ôm anh.
Hai người tìm một quán ăn nhỏ ở gần đó. Lý Huân Nhiên chọn vị trí bên cửa sổ. Nơi đó có một tấm bình phong chạm hoa ngăn cách với gian ngoài, tạo thành không gian độc lập và yên tĩnh. Anh giở quyển thực đơn, còn Giản Dao im lặng ngắm anh.
Lý Huân Nhiên không ngẩng đầu, vừa gọi món vừa nói: “Sao thế? Đại học Ngoại ngữ không có trai đẹp à?”
Giản Dao thành thật trả lời: “Chính xác.”
Nơi khóe miệng Lý Huân Nhiên thấp thoáng ý cười.
Lý Huân Nhiên có diện mạo sáng sủa, tuấn tú, lông mày và mắt đen, môi đỏ, răng trắng. Ai nhìn thấy anh cũng có cảm giác chàng thanh niên này rất đẹp trai và tràn đầy sức sống. Nhưng từ nhỏ anh đã là người rất kiêu ngạo, không dễ tiếp cận. Giản Dao có cảm giác sau mấy năm làm cảnh sát, khí chất đó của anh càng biểu hiện rõ rệt, trông anh chững chạc, mạnh mẽ và lạnh lùng hơn trước kia.
Sau khi gọi món, một tay Lý Huân Nhiên vắt lên thành ghế phía sau, một tay gõ xuống mặt bàn. Ngắm Giản Dao một lúc, anh mỉm cười, nói: “Mấy hôm nữa anh đưa em đi câu cá.” Hồi nhỏ, hai người thường cùng nhau leo núi, câu cá, hái rau rừng rất vui vẻ.
“Được ạ!” Giản Dao chống hai tay lên cằm, nhìn anh. “Em có tham gia câu lạc bộ câu cá ở trường, kỹ thuật của em bây giờ tương đối lợi hại, anh cần chuẩn bị tâm lý đấy!”
Lý Huân Nhiên cười ha hả. Một lúc sau, anh lại hỏi: “Em đã có bạn trai chưa?”
“Chưa. Anh thì sao?”
“Anh bận chết đi được, thời gian đâu mà kiếm bạn gái.”
Đang ăn cơm, điện thoại của Lý Huân Nhiên đổ chuông. Anh bắt máy, nói vài câu, sắc mặt trở nên nặng nề. Sau khi cúp điện thoại, anh cầm áo khoác, rút ví tiền. “Trong cục có việc gấp, anh phải đi ngay. Em cứ ăn thong thả. Phục vụ, tính tiền.”
Giản Dao cũng rút ví tiền. “Để em trả cho.”
Lý Huân Nhiên cười cười. Nhân viên phục vụ đi đến, Giản Dao vừa định rút tiền, anh liền nắm tay cô. Tay anh rất khỏe, cô không thể động đậy. Trong lúc nhân viên phục vụ tìm tiền lẻ thối lại, Lý Huân Nhiên bỗng nhớ đến vụ án, anh vẫy tay ra hiệu cho Giản Dao ghé đầu lại gần rồi nói nhỏ: “Gần đây ở thành phố chúng ta nhiều khả năng có một nhóm chuyên bắt cóc thanh thiếu niên hoạt động. Em và em gái em tuy đã quá độ tuổi nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Bọn anh còn đang điều tra vụ án này, chưa công khai trước dư luận.”
Giản Dao ngẩng người, lại nghe anh nói tiếp: “Vụ này cũng do anh phát hiện. Tháng trước, trong lúc sắp xếp lại hồ sơ các vụ án, anh mới phát hiện năm ngoái, trong thành phố và các huyện lân cận có tổng cộng chín người mất tích. Con số này cao hơn các năm trước.”
Giản Dao chau mày, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh tiến hành thống kê. Trong số chín người bị mất tích, có tới tám người là thanh thiếu niên ở độ tuổi từ mười ba đến mười tám, hơn nữa địa điểm mất tích đều trong phạm vi nội thành. Vụ này rõ ràng không bình thường.” Lý Huân Nhiên hạ giọng: “Dựa vào ghi chép của cục và những điều anh hỏi thăm được từ người cảnh sát kỳ cựu, mấy năm gần đây đúng là có tổ chức bắt cóc trẻ em hoạt động ở khu vực phụ cận. Bọn trẻ có khả năng bị bắt đến những “nhà xưởng đen[1]”.”
[1] Nhà xưởng đen: là nhà xưởng bất hợp pháp, trong đó có trường hợp sử dụng sức lao động tuổi vị thành niên.
Giản Dao càng nhíu mày. Lý Huân Nhiên vỗ vai cô. “Yên tâm đi, bọn anh sẽ phá được án.”
Giản Dao tiễn anh ra cửa quán ăn. Lý Huân Nhiên đi một đoạn lại quay đầu, phát hiện Giản Dao vẫn đứng yên một chỗ, lặng lẽ dõi theo mình. Lúc này, trời đã tối muộn. Ánh trăng và ánh điện dường như hòa vào nhau, người đi đường thưa thớt. Lý Huân Nhiên nhìn Giản Dao, cô mặc áo len màu vàng nhạt, quần sẫm màu, mái tóc đen xõa xuống bờ vai, làm nổi bật làn da trắng trẻo và thân hình mảnh mai.
“Em vào trong đi!” Lý Huân Nhiên lớn tiếng nói. Giản Dao gật đầu. Anh quay người, xoa hai tay, hà hơi, sải bước đi về phía cục cảnh sát.
Buổi tối, Giản Dao nhắc lại lời dặn dò của Lý Huân Nhiên với em gái. Giản Huyên tỏ ra căng thẳng, nói ngày mai sẽ đi mua dụng cụ phòng thân. Hai chị em tâm sự đến nửa đêm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Giản Dao nghĩ, cảnh sát hình sự vô cùng bận rộn, cuộc hẹn đi câu cá với Lý Huân Nhiên chỉ e sẽ phải hoãn vô thời hạn. Lại nhớ đến buổi phỏng vấn lúc ban ngày, cô nghĩ, làm tốt công việc này mới là điều quan trọng nhất.
Sáng sớm hôm sau, Giản Dao còn đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp thì nhân viên chuyển phát nhanh mang bưu phẩm đến nhà. Giản Huyên ký nhận thay cô: “Người gửi cùng thành phố.”
Giản Dao mở ra xem, quả nhiên là hợp đồng làm việc do Phó Tử Ngộ gửi tới. Cô xem xét kỹ lưỡng, hợp đồng không có vấn đề gì. Giản Dao có chút ngây người khi lật đến trang cuối cùng.
Bên A đã ký tên: “Bạc Cận Ngôn”.
Giản Huyên hiếu kỳ ngó nghiêng. “Yêu quái gửi đến đấy à? Chữ ký của anh ta thế nào?”
Giản Dao đáp: “Nét chữ như chủ nhân. Dù anh ta có là yêu quái, cũng là yêu quái có khí khái.”
Giản Huyên buông một tiếng: “Hừm…”
Giản Dao rút cây bút bi từ túi xách để ký tên. Nhưng đầu bút vừa chạm xuống mặt giấy, cô chợt dừng lại. Cô lấy một tờ giấy trắng, luyện mười mấy lần cho đến khi ký thành thục. Sau đó, cô ký tên mình bên cạnh tên người đàn ông đó.
|
ಠ Chương 3 ಠ
Thành phố Đồng nằm bên bờ một nhánh sông Trường Giang, núi non trùng điệp bao quanh, giao thông bất tiện. Trước đây, đó là khu vực tương đối lạc hậu. Mãi tới năm 2000, khi có đường cao tốc, sự phát triển của thành phố Đồng giống như ngồi trên chuyến tàu cao tốc, một khi bùng phát thì không thể kìm hãm. Bây giờ, thành phố nghiễm nhiên trở thành nền kinh tế trọng điểm của tỉnh. Cũng giống như những thành phố mới nổi khác, người dân bản xứ muốn đi xa, tìm kiếm cơ hội ở những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, trong khi người ở các vùng xung quanh lại muốn đến thành phố Đồng lập nghiệp.
Từ hồi vào đại học, mỗi lần về nhà, Giản Dao đều có cảm giác quê nhà mỗi năm một khác. Những tòa kiến trúc cũ kĩ lần lượt biến mất, thay vào đó là những tòa nhà thương mại mới xây dựng, đường phố ngày càng đông đúc. Tất nhiên, cũng có những thứ không thay đổi, ví dụ dòng sông uốn lượn quanh thành phố, ví dụ đài tưởng niệm các anh hùng nhân dân ở trung tâm thành phố, ví dụ ngôi biệt thự tĩnh mịch tựa hồ không vương chút bụi trần và thời gian đang ở ngay trước mắt cô.
Đúng tám giờ sáng, Giản Dao có mặt ở ngôi biệt thự như đã hẹn. Vừa gõ cửa, cô phát hiện cửa đã mở sẵn. Bên trong vô cùng vắng lặng, chỉ có ánh nắng chiếu sáng tấm thảm màu nâu trên sàn nhà. Trong nhà hình như không có người.
Hôm qua, Phó Tử Ngộ gọi điện cho cô, nói anh sẽ nhanh chóng quay về thành phố B. Anh dặn trong thời gian làm việc ở ngôi biệt thự, ngoài căn phòng khóa trái cửa, cô có thể tùy ý sử dụng tầng một. Xem ra, đây chính là sự khởi đầu của việc “tùy ý” mà Phó Tử Ngộ nhắc tới.
Phòng khách vẫn được bài trí như lần đầu tiên Giản Dao đến đây. Điểm khác biệt duy nhất là gần cửa sổ xuất hiện chiếc bàn vuông sơn màu trắng và một cái ghế. Trên bàn đặt laptop và một tập tài liệu cũ kĩ, ố vàng. Theo nội dung trong bản hợp đồng, khối lượng công việc của Giản Dao tương đối lớn nên cô sẽ dùng máy tính để dịch tài liệu.
Giản Dao ngồi xuống trước bàn làm việc. Ngoài cửa sổ, dải núi phía xa xa nhấp nhô, được phủ lớp tuyết mỏng, trông như dải lụa trắng. Rừng thông ở gần hơn cũng bị phủ một màu trắng xóa, ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá nhọn sạch sẽ như mới. Không tồi, điều kiện làm việc tương đối thoải mái. Khi mở laptop, Giản Dao phát hiện có một file txt, tiêu đề là địa chỉ email, nội dung trống không.
Giản Dao đứng dậy, đi dạo một vòng quanh ngôi nhà.
Bên cạnh phòng khách là phòng ăn. Giản Dao ngửi thấy thoang thoảng mùi khói bếp. Cô đoán, bình thường chắc Bạc tiên sinh cũng nấu nướng ở nhà. Cô bỏ hoa quả cô mang đến vào tủ lạnh. Tủ lạnh gần như trống không, chỉ có nửa bát canh cá. Bên cạnh phòng ăn có một cánh cửa thông ra hành lang. Giản Dao bước tới vài bước, bất ngờ nhìn thấy một chiếc cần câu cá dựng ở góc tường.
Thành phố nhỏ này lắm sông ngòi, nhiều cá, các gia đình sắm cần câu là chuyện hoàn toàn bình thường. Điều Giản Dao cảm thấy bất ngờ là chiếc cần câu trước mặt cô chính là “Daiwa Hồng Hổ[1]”, một trong những loại cần câu đắt nhất và tốt nhất trên thế giới, còn là loại số lượng có hạn, “vũ khí thần” trong lòng nhiều người mê câu cá.
[1] Tên một dòng cần câu loại sang, số lượng có hạn của thương hiệu nổi tiếng Daiwa dành riêng cho thị trường Trung Quốc.
Giản Dao dừng chân ngắm nhìn một lúc, cô rút máy di động chụp hai kiểu rồi tiếp tục đi về phía trước. Gần đến cuối hành lang, cô bất giác dừng lại. Trước mặt cô là không gian nhỏ, tấm rèm rất dày che kín cửa sổ ở hai bên, giống như bịt kín mít, không một chút ánh sáng lọt vào. Không gian âm u, tối mờ mờ, chẳng có thứ gì ngoài hai cánh cửa khép chặt. Giản Dao đi vào, đến trước một cánh cửa. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt. Giản Dao quay về phòng khách. Cô pha cho mình một tách cà phê, bắt đầu cắm cúi làm việc. Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Giản Dao ngồi yên một chỗ, tựa hồ không hề nhúc nhích.
Lúc cô tập trung dịch tài liệu, Phó Tử Ngộ đang ngồi trong một phòng đóng kín trên tầng hai, trước mặt là màn hình camera giám sát cỡ lớn. Anh chăm chú quan sát dáng vẻ im lặng của Giản Dao trên màn hình, sau đó quay đầu nói với Bạc Cận Ngôn: “Cô gái này có vẻ an phận và thật thà. Tôi cũng thấy yên tâm, ngày mai tôi sẽ quay về thành phố B.”
Bạc Cận Ngôn ngồi ở sofa đơn, hai chân bắt tréo, gác lên chiếc ghế nhỏ. Tay áo sơ mi của anh xắn lên một nửa, trong tay là một đĩa cá bạc vừa nướng xong. Anh từ tốn bỏ từng con vào miệng. Nghe câu nói của bạn, Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn, liếc qua màn hình, giọng nói trầm thấp, ấm áp không chút xao động: “Vô vị, giống như khúc gỗ.”
Phó Tử Ngộ phì cười: “Cô bé đó là do cậu đích thân chọn đấy!” Vừa ngoảnh đầu, anh phát hiện đĩa cá trong tay Bạc Cận Ngôn vừa nãy vẫn còn đầy, giờ đã trống không.
Im lặng vài giây, anh không kìm được, bỗng làu bàu: “Nếu không ăn cá, cậu sẽ chết hay sao?”
Bạc Cận Ngôn liếm sạch vụn cá còn sót lại trên đầu ngón tay: “Không chết. Nhưng nếu không thỏa mãn nhu cầu, tôi sẽ rất bứt rứt, khó chịu.”
Sau hôm ăn cơm với Giản Dao, Lý Huân Nhiên vô cùng bận rộn. Ngoài chuyện giải quyết công việc của cục, anh còn bận điều tra vụ thanh thiếu niên bị mất tích. Nhưng vụ án này gặp không ít khó khăn. Thanh thiếu niên bị mất tích đến từ các huyện và khu vực khác nhau, thời gian mất tích cũng không cố định. Lý Huân Nhiên không tìm ra được chứng cứ trực tiếp chứng minh sự tồn tại của kẻ bắt cóc. Tuy cục trưởng rất coi trọng phát hiện của anh nhưng vì không có chứng cứ, cảnh sát không thể chính thức điều tra vụ án, cũng không thể điều nhiều nhân lực.
Hôm nay, hết giờ làm việc, Lý Huân Nhiên mời một cảnh sát hình sự lâu năm trong nghề đi ăn cơm. Bây giờ là giữa mùa đông, thời tiết giá lạnh, hai người ngồi trong quán ăn nhỏ, trước mặt là nồi lẩu bốc khói nghi ngút. Ba chén rượu vào bụng, Lý Huân Nhiên bắt đầu thỉnh giáo người kia. Người cảnh sát liếc anh. “Lý Huân Nhiên, cậu đúng là tự nhiên lại bày ra việc để làm.”
Lý Huân Nhiên cười cười. Đúng là đang yên đang lành, tự dưng anh lại bày ra việc, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Anh châm một điếu thuốc lá vừa hít một hơi vừa nói: “Cháu tin vào trực giác của cháu. Những vụ án này chắc chắn do một nhóm người gây ra. Người khác không điều tra, nhưng cháu không thể. Cháu chỉ sợ một khi bỏ cuộc, sẽ lại có trẻ em bị mất tích.”
Người cảnh sát im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Vụ này không dễ điều tra, nước ta rộng lớn như vậy, cậu biết bọn chúng đến từ nơi nào không? Bọn trẻ rơi vào tay chúng, sẽ bị sang tay mấy lần? Chúng lại chẳng để lại bất cứ dấu vết gì. Cậu muốn phá án thì chỉ có hai cách. Thứ nhất là tìm đến chuyên gia phá án. Những vụ án kiểu này, loại phàm phu tục tử như chúng ta không thể giải quyết được. Có điều, chuyên gia bây giờ toàn vớ vẩn, tôi sống hơn nửa đời người mà chưa từng gặp chuyên gia phá án gì đó. Vì vậy, khả năng này gần bằng 0. Cách thứ hai là học tập lão Giản năm đó. Đầu thập niên 90, những kẻ buôn bán trẻ em bây giờ nhiều hơn gấp mấy lần. Cậu có biết lão Giản phá án thế nào không? Ông ấy đóng giả làm kẻ ăn mày, chầu chực ở đầu đường, xó chợ, bến xe suốt hai tháng trời. Cuối cùng, có một tên buôn bán trẻ em nhờ ông ấy “chuyển hàng”. Ông ấy liên tục bắt được nhiều tội phạm, lập công lớn. Đáng tiếc, lão Giản chết quá sớm, quá thảm khốc. Tuy nhiên, bây giờ dùng lại chiêu đó cũng chưa chắc có tác dụng, bởi thành phố lớn hơn, người đông hơn, tội phạm cũng thông minh hơn ngày trước.”
Lý Huân Nhiên nghe xong, cầm ly rượu, lặng lẽ uống cạn. Người cảnh sát lâu năm chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi, người đi cùng cậu hôm trước là Giản Dao phải không? Cô bé trông không tồi, càng lớn càng xinh đẹp. Cậu đừng cà lơ phất phơ nữa, làm cái nghề cảnh sát hình sự, tìm người thích hợp không dễ dàng. Cậu hãy đối xử tốt với người ta, sớm kết hôn mới là hành động đúng đắn.”
“Kết hôn cái gì chứ? Cô ấy là em gái cháu.” Lý Huân Nhiên đáp.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Mỗi buổi chiều, Giản Dao đều gửi bản dịch đã hoàn thành đến địa chỉ email trên laptop và nhận được tin nhắn trả lời tự động là đã mở tài liệu, nhưng Bạc tiên sinh chưa từng trả lời email, cũng không hề lộ diện.
Không có tin tức có nghĩa là tin tốt lành.
Chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc cần câu cực phẩm trong ngôi biệt thự, Giản Dao lại nổi cơn thèm câu cá.
Làm việc liên tục một tuần liền, Giản Dao chọn một ngày đẹp trời để nghỉ ngơi. Hôm đó Chủ nhật, ông mặt trời vừa ló dạng, cô liền gọi điện cho Lý Huân Nhiên. Lúc nhận được điện thoại của Giản Dao, Lý Huân Nhiên đang khoác bộ đồ “cái bang” hôi rình, mặt mũi nhem nhuốc, ngồi ở một xó xỉnh nào đó tại phía nam thành phố, lặng lẽ quan sát người qua đường. Gần đây, mỗi khi rảnh rỗi, anh đều đến đây theo dõi, đã mấy ngày nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
“Câu cá? Anh đang bận trực.” Lý Huân Nhiên lơ đễnh trả lời. “Vậy đi, chiều nay gặp em ở “kho bí mật”. Anh cũng không biết chắc là mấy giờ.”
Lý Huân Nhiên nói xong, liền cúp máy. Giản Dao cười cười, tiếp tục chuẩn bị đồ dùng câu cá. Nhớ đến “kho bí mật” Lý Huân Nhiên vừa nhắc tới, Giản Dao hơi ngẩn người. Đó là nơi câu cá rất tuyệt vời mà Giản Dao và Lý Huân Nhiên phát hiện lúc hai người còn bé, chổ một con suối nhỏ hòa vào dòng sông. Nơi đó có cây cối rậm rạp, kín gió, lại nhiều ánh nắng, có rất nhiều cá. Tuy nhiên, vị trí đó hơi hẻo lánh, người ta thường không để ý. Hồi nhỏ, Lý Huân Nhiên đặt biệt danh cho nơi đó là “kho bí mật”. Nguyên nhân khiến “kho bí mật” ít người lai vãng là nó nằm ở phía dưới sườn núi có ngôi biệt thự trong truyền thuyết, cách ngôi biệt thự không xa. Ngôi biệt thự bị coi là nhà ma nên rất ít người qua lại chỗ đó. Bây giờ Bạc Cận Ngôn đã trở về, từ cửa sổ phòng khách nhà anh có thể nhìn thấy rõ “kho bí mật”. “Kho bí mật” đã không còn là nơi bí mật, nhưng vẫn là ký ức đẹp đẽ của Giản Dao.
Sau bữa trưa, Giản Dao liền xuất phát. Bây giờ là thời gian ấm áp nhất trong ngày, ánh nắng chiếu xuống lối đi nhỏ yên tĩnh trong khu rừng. Giản Dao đi qua ngôi biệt thự, xuyên qua con đường nhỏ, hai bên cây cối mọc đầy. Tầm mắt bắt đầu mở rộng dần, giữa những phiến nham thạch màu nâu đen xuất hiện dòng nước chảy đến tận con sông phía xa xa. Đây chính là “kho bí mật”.
Xung quanh vắng lặng như tờ, Giản Dao tìm một cái cây lớn rồi ngồi xuống. Câu cá một lúc, cô đột nhiên nhìn thấy dưới gốc cây ở phía đối diện cắm một chiếc cần câu, nhưng không thấy người đi câu. Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông. Là Lý Huân Nhiên gọi, anh cất giọng dứt khoát: “Anh có việc nên không đi được.”
Giản Dao nói: “Lý Huân Nhiên, em đã đến nơi rồi.”
Lý Huân Nhiên mỉm cười. “Thế thì em tự chơi đi, “kho bí mật” thuộc về em. Em hãy chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện cho anh. Anh cúp máy đây.”
Giản Dao thở dài . “Chào anh.”
Sau khi cúp máy, cô ngồi một lúc rồi đứng dậy, đi xem chiếc cần câu không có người điều khiển kia. Giản Dao hơi bất ngờ khi thấy đó là chiếc cần Daiwa Hồng Hổ nổi tiếng. Cô ngẩng đầu ngó nghiêng, nhưng xung quanh vô cùng tĩnh mịch, không một bóng người. Cô quay người, vừa định bỏ đi thì nghe thấy tiếng quả chuông trên chiếc cần câu phát tiếng kêu khẽ mà dồn dập, báo hiệu cá đã cắn câu. Giản Dao kéo chiếc cần, đem con cá chép dài gần một thước[2] bỏ vào xô nước ở bên cạnh. Nhìn chiếc cần câu không có mồi, cô ngẫm nghĩ rồi cắm nó xuống đất, tìm hộp đựng mồi, móc vào lưỡi câu rồi thả xuống nước như cũ. Có lẽ do uy lực phi phàm của chiếc cần Daiwa Hồng Hổ, cũng có lẽ do thời tiết ấm áp hiếm thấy mà lũ cá hoạt động tích cực. Giản Dao còn chưa quay về chỗ của mình, chiếc cần kia lại báo hiệu có cá cắn câu. Chỉ nửa tiếng đồng hồ, cô đã câu được sáu con cá lớn giúp chủ nhân của chiếc cần.
[2] 1 thước= 33,33cm.
Nhưng Bạc tiên sinh vẫn biệt tăm biệt tích.
Giản Dao đoán anh có việc gấp phải rời đi. Tuy nhiên, cũng không thể tùy tiện cắm chiếc cần câu trị giá mấy vạn tệ bên bờ suối, may mà cô tình cờ có mặt ở đây. Sau đó, Giản Dao quyết định xách cần câu sang bên này. Cô còn tự động thay mồi nguyên thủy và đơn giản nhất của chủ nhân chiếc cần là con giun đất thành mồi độc mà cô đặc biệt chế biến. Chiếc cần câu đẳng cấp cộng thêm mồi câu đẳng cấp quả nhiên vô địch. Đến lúc trời gần tối, Giản Dao đã câu được đầy một xô cá, câu nữa cũng không có chỗ chứa. Cô ì ạch xách xô cá về ngôi biệt thự, để chiếc cần câu vào chỗ cũ. Giản Dao ngẫm nghĩ rồi gửi email cho Bạc Cận Ngôn: “Bạc tiên sinh, tôi tình cờ nhìn thấy chiếc cần câu của anh bên bờ suối, cũng không rõ anh có quay về hay không nên tôi mạo muội cầm về nhà cho anh. Ngoài ra, còn có cá tôi câu được. Nếu có gì không thỏa đáng, mong anh thông cảm.”
Xong xuôi, Giản Dao cầm mấy con cá về nhà. Buổi tối, điện thoại di động của cô báo hiệu có email mới. Cô mở ra xem, lần đầu tiên Bạc Cận Ngôn trả lời email: “Cá rất ngon, cảm ơn.”
Ngày hôm sau, Giản Dao tới ngôi biệt thự, trong nhà vẫn không có người. Cô chẳng để ý chuyện ngày hôm qua, tập trung vào công việc dịch thuật. Lúc nghỉ ngơi, cô đi rửa hoa quả. Vừa vào phòng bếp, cô liền ngửi thấy mùi thơm của cá. Cô mở tủ lạnh, lập tức ngẩn người. Tủ lạnh hôm qua vẫn còn trống không, hôm nay đã chất đầy các món cá. Nào là cá xốt, cá hấp, đầu cá om hạt tiêu, thịt cá cắt lát, canh cá… Tất cả đều là đồ ăn không hết. Giản Dao đóng tủ lạnh. Cô đột nhiên thấy buồn cười. Một người nửa đêm nửa hôm bày nhiều món như vậy, chắc chắn Bạc tiên sinh đó rất thích ăn cá.
Vài ngày sau, gặp thời tiết tốt, Giản Dao rủ em gái cùng tới “kho bí mật”. Lý Huân Nhiên vẫn không thấy bóng dáng, Giản Dao cũng không làm phiền anh.
Đến bờ suối, Giản Dao lại nhìn thấy chiếc cần Daiwa Hồng Hổ quen thuộc. Nhận ra nhãn hiệu này, Giản Huyên trố mắt kinh ngạc. “Chiếc cần câu của ai mà vô tư thế?”
Giản Dao cũng hơi ngạc nhiên. Sao người đó lại vứt chiếc cần ở đây?
Giản Huyên nhấc cần câu lên khỏi mặt nước. “Chị, không có mồi câu, bị cá ăn hết rồi sao? Lạ thật đấy, cá đâu rồi? Cá khó thoát khỏi loại lưỡi câu này mới đúng.”
Trong đầu Giản Dao vụt qua một ý nghĩ. Cô cúi đầu tìm kiếm, phát hiện trên mặt đất không có hộp mồi câu, chỉ có mỗi chiếc cần cắm ở đây.
Giản Huyên cũng nhận ra điều đó, cô cất giọng nghi hoặc: “Chủ nhân của chiếc cần câu này là Khương Thái Công, định chờ cá tự cắn câu hay sao[3]?”
[3] Tích Khương Tử Nha câu cá, ông dùng lưỡi câu thẳng như cây kim, khi gặp Cơ Xương (sau là thủ lĩnh bộ tộc Chu), ông nói rằng: “Nếu vậy, lão cũng nói thật lòng của lão cho cậu nghe. Lão thà được những gì trong ngay thẳng, chú không bao giờ đi tìm những gì trong quanh co. Lão nào chú ý đến những con cá bạc dưới suối kia mà chỉ nhắm câu Vương và câu Hầu mà thôi.”
Giản Dao đã hiểu ra vấn đề, mỉm cười trả lời: “Người đó không phải đợi cá.”
Mà là đợi cô.
|
Chương 4
Xét về ngoại hình, Giản Dao là cô gái vô cùng dịu dàng thanh tú. Cô có mãi tóc dài ngang vai, thân hình mảnh mai, làn da trắng ngần, ngũ quan sáng sủa. Đặc biệt là đôi mắt đen long lanh như có ánh nước, càng khiến khí chất của cô thêm phần xuất chúng.
Phong cách trang điểm ăn mặc của Giản Dao cũng rất trang nhã và tinh tế, không khoa trương cũng không qua loa đại khái. Cô rất biết cách phối đồ, bộ quần áo nhãn hiệu bình thường mặc lên người cô cũng trở nên mới mẻ và nổi bật. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng mềm mại, nhưng tuyệt đối không dài dòng. Cô có nụ cười thoải mái hồn nhiên, trong khi cử chỉ động tác lại toát ra vẻ duyên dáng nữ tính.
Khí chất của Giản Dao được di truyền từ người mẹ có tính cách hiền thục và dịu dàng. Nhưng trong cốt tủy của cô vẫn có sự phóng khoáng của người bố. Mặc dù bố cô chỉ ở bên cô sáu năm, nhưng Giản Dao vẫn có ấn tượng sâu sắc về những câu ông từng nói. Ví dụ "Đại trượng phu hành sự đầu đội trời chân đạp đất, lòng không hổ thẹn", "Đời người nên tận hưởng niềm vui", "Sự giao thiệp giữa những người quân tử nhạt như nước"...
Vì vậy dưới ánh chiều tà của ngày hôm nay, sau khi kết thúc buổi câu cá, Giản Dao bỏ lại cây "Daiwa Hồng Hổ" và mười mấy con cá bên bờ suối. Lúc cô gọi em gái ra về, Giản Huyên hết sức nghi hoặc: "Chị để hết ở đây sao?"
"Ừ. Anh ta sẽ tự mang về."
Về đến cửa nhà, Giản Huyên đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng: "Chị, chị câu giúp anh ta nhiều cá như vậy, anh ta không có biểu hiện nào khác? Chỉ gửi email nói một câu "cám ơn" thôi sao?" Bình thường Giản Huyên không phải là người hay so đo, cô chỉ sợ chị gái có tính cách rộng rãi phóng khoáng nên người khác thừa dịp lợi dụng.
Giản Dao chưa từng nghĩ đến điều đó. Hành động của Bạc Cận Ngôn ngày hôm nay ngược lại khiến cô cảm thấy, anh dường như là một người thẳng tính đáng yêu, Giản Dao mỉm cười với em gái: "Em không thấy thú vị sao?"
Giản Huyên bĩu môi: "Em chỉ thấy chị đối xử với tên yêu quái đó quá tốt. Đúng là yêu quái cũng có mùa xuân."
Giản Dao phì cười: "Nói linh tinh."
Giản Dao không ngờ, ba ngày sau, cô nhận được “biểu hiện” của Bạc Cận Ngôn.
Cô vừa về nhà liền nhìn thấy trên bàn đặt một chiếc hộp lớn, Giản Huyên đứng cạnh ngó nghiêng, xem ra em gái đã nghiên cứu hồi lâu.
“Người gửi là Phó Tử Ngộ ở thành phố B.” Giản Huyên hiếu kỳ hỏi: “Anh ta chẳng phải là bạn thân của tên yêu quái kia? Tại sao anh ta lại gửi đồ cho chị?”
Giản Dao cũng không đoán ra, Phó Tử Ngộ chưa từng nhắc với cô việc gởi đồ. Cô lập tức tháo hộp quà, vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy bên trong là một cần câu Daiwa Hồng Hổ mới 100%, giống hệt cần câu của Bạc Cận Ngôn.
Giản Dao lập tức gọi điện thoại cho Phó Tử Ngộ.
Tại thành phố B, Phó Tử Ngộ đang mặc áo Blouse trắng, ngồi trong văn phòng xem hồ sơ bệnh án. Giọng nói của anh ta vẫn thoải mái ôn hòa như thường lệ: “Giản Dao, em cứ nhận đi, là Cận Ngôn nhờ tôi mua tặng em, coi như cám ơn cá của em. Em cũng biết cậu ấy rất thích ăn cá, chứ không có ý gì khác.”
Giản Dao đương nhiên không chịu: “Món quà này quá quý giá, em không thể nhận.”
Phó Tử Ngộ mỉm cười: “Cậu ấy đã có một cần câu, tôi lại không câu cá. Em trả lại cho chúng tôi, cần câu đó sẽ lãng phí đấy.”
Giản Dao vẫn không đồng ý: “Phó tiên sinh, em chỉ tiện thể câu cá hộ anh ấy...”
“Đây là ý của Cận Ngôn, nếu em muốn trả thì hãy trả cho cậu ấy, tôi không biết đâu.” Phó Tử Ngộ cắt ngang lời Giản Dao: “Nhưng với tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ vất bỏ đồ không dùng đến. Có lẽ ngày hôm sau em sẽ phát hiện cần câu Hồng Hổ đáng thương nằm trong thùng rác.”
Cuối cùng Giản Dao hết cách, đành bày tỏ ý kiến: cô có thể chấp nhận, nhưng cô sẽ không nhận thù lao phiên dịch. Đó cũng là một khoảng tiền lớn. Thấy thái độ của cô kiên quyết, Phó Tử Ngộ đành để mặc cô.
Cúp điện thoại, Phó Tử Ngộ nhớ lại cuộc điện thoại với Bạc Cận Ngôn hai ngày trước. Anh ta không nói dối, mua cần câu Hồng Hổ là quyết định của Bạc Cận Ngôn. Tuy nhiên, ý kiến tặng quà là do anh ta đề xuất.
Hôm đó, Phó Tử Ngộ gọi điện cho Bạc Cận Ngôn hỏi thăm tình hình gần đây, thuận miệng hỏi: “Cậu đã ăn hết số cá mua lần trước chưa? Tôi sẽ đặt hàng cho cậu?” Anh ta nghĩ gần đây thời tiết giá lạnh, thành phố nhỏ khó mua cá tươi.
Ai ngờ Bạc Cận ngôn bình thản trả lời: "Tôi có rất nhiều cá rồi."
"Ở đâu ra? Cậu tự đi mua à?" Khong thể là cá câu được, Phó Tử Ngộ hiểu rõ kỹ thuật câu cá của Bạc Cận Ngôn. Hơn nữa anh không có lòng kiên nhẫn, thường cắm cần câu ở bờ sông bờ suối rồi bỏ đi chỗ khác.
Bạc Cận Ngôn trả lời rất tự nhiên: "Giản Dao câu cho tôi."
Phó Tử Ngộ ngạc nhiên: "Tại sao cô ấy giúp cậu câu cá?"
"Tôi không quan tâm đến điều đó." Bạc Cận Ngôn đáp.
Phó Tử Ngộ hết nói nổi, quả nhiên là câu trả lời "kiểu Bạc Cận Ngôn" điển hình. Tuy nhiên, Bạc Cận Ngôn nói "rất nhiều cá" thì chắc chắn có nhiều. Phó Tử Ngộ hỏi tiếp: "Trước đó cậu còn nói người ta giống khúc gỗ...Vậy định cám ơn cô ấy thế nào?"
Bạc Cận Ngôn im lặng vài giây mới trả lời: "Cậu thay tôi trả thù lao gấp đôi cho cô ấy."
Phó Tử Ngộ vừa định nói "được", anh ta đột nhiên nghĩ: "Bạc Cận Ngôn hiếm có dịp kết giao bạn bè. Cô bé Giản Dao có vẻ không tồi. Nếu cho cô bé đó tiền bạc thì hơi lạnh lùng. Anh ta nói: "Cậu nên tặng quà cho cô ấy."
"Được. Việc này giao cho cậu xử lý."
"Bạc Cận Ngôn! Tôi đâu phải mẹ cậu!" Phó Tử Ngộ gầm lên: "Tôi chẳng hiểu gì về cô ấy, làm sao biết tặng thứ gì? Cậu tự nghĩ đi!"
Bạc Cận Ngôn nghĩ ngợi vài giây. Sau đó, anh mỉm cười nói với Phó Tử Ngộ: "Cậu đi mua cho cô ấy một cần câu giống của tôi. Như vậy tôi khỏi cần mỗi buổi sáng đi cắm cần bên bờ suối, buổi tối lại phải ra lấy về."
Ngày thứ hai nhận được món quà, Giản Dao mang một chai rượu đến ngôi biệt thự.
Đó là rượu bố Giản Dao cất giữ lúc sinh thời. Ông là người có tính cách "ngàn vàng đi hết lại quay trở về". Vì vậy sau khi qua đời, Giản Dao và mẹ không đặc biệt lưu giữ rượu của ông. Phần lớn đã bị Lý Huân Nhiên uống, trong nhà chỉ còn lại vài chai. Rượu không phải thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, mà do một xưởng rượu lâu năm của thành phố sản xuất từ thập niên tám mươi, bây giờ ngoài thị trường không bán, cũng coi như vô giá.
("Ngàn vàng đi hết lại quay trở về" là một câu trong bài "Tưởng tiến tửu" của Lý Bạch. Chỉ con người luôn có thái độ lạc quan và lòng tin dù gặp khó khăn trắc trở)
Sau khi để chai rượu ở ngôi biệt thự, Giản Dao gửi email cho Bạc Cận Ngôn: "Cá ngon nên đi kèm rượu ngon, xin vui lòng nhận lấy."
Bạc Cận Ngôn không trả lời. Nhưng ngày hôm sau đến ngôi biệt thự, Giản Dao thấy chai rượu đặt trên tủ bếp, rượu trong chai vơi đi một chút.
Thời gian từng ngày trôi qua, sắp đến Tết âm lịch, công việc phiên dịch của Giản Dao cũng gần kết thúc.
Giản Huyên bày tỏ sự tiếc nuối: "sắp kết thúc mà chị vẫn chưa lần nào gặp vị đó của chị?" Bây giờ Giản Huyên dùng từ “vị đó của chị” thay thế cách gọi "yêu quái".
Nói không hiếu kỳ là nói dối, Giản Dao cũng có một chút chờ mong. Nhưng cô không ngờ, cô lại gặp Bạc Cận Ngôn vào tối ngày hôm sau khi Giản Huyên hỏi câu đó.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, nhiệt độ tăng cao. Giản Dao mặc áo khoác cotton mỏng ra ngoài. Ngôi biệt thự vẫn tĩnh mịch như thường lệ.
Bởi vì công việc bước vào giai đoạn cuối cùng nên Giản Dao muốn hoàn thành sớm. Cô dịch một mạch cho đến khi trời chạng vạng tối. Lúc cô thu dọn đồ, bên ngoài cửa sổ nổi trận gió lớn, sấm chớp đì đùng, mưa rơi lộp độp.
Không thể đi đường núi trong thời tiết tệ hại như thế này, Giản Dao đành ngồi ở ghế sofa chờ đợi. Cô gọi điện về nhà báo tin, dặn người nhà không cần đi đón.
Giản Dao ở lại ngôi biệt thự cho đến khi trời tối hẳn.
Lúc này trong nhà bật đèn sáng trưng, khiến đồ gia dụng cổ điển đẹp đẽ càng trở nên bóng loáng như gương. Bên ngoài mưa tuôn xối xả, làm ngôi nhà rộng lớn càng trống trải lạnh lẽo.
Nguồn điện của thành phố nhỏ không ổn định. Giản Dao từng nhiều lần trải qua tình huống mất điện trong đêm mưa bão. Cô nghĩ thầm: "Xin đừng mất điện."
Ý nghĩ vừa vụt qua đầu óc, Giản Dao chợt nghe thấy tiếng "xoẹt xoẹt" nhè nhẹ. Ngay sau đó, đèn điện vụt tắt, trước mắt Giản Dao tối đen.
Giản Dao ngồi yên mấy giây, cô mở đèn pin trên điện thoại di động. Dưới ánh sáng mờ mờ, xung quanh một màu u ám. Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tia chớp lóe sáng, khiến một góc nhà tối tăm bỗng trở nên trắng toát.
Giản Dao chậm rãi đi đến đầu cầu thang lên tầng hai. Cô gọi lớn tiếng: "Bạc tiên sinh! Bạc tiên sinh!"
Không có tiếng trả lời.
Giản Dao đi lên, đến tận cùng cầu thang, cô bất giác ngẩn người. Bởi đầu cầu thang trên tầng hai xuất hiện một cánh cửa sắt đen sì âm u thâm nghiêm.
Giản Dao run run, nhưng vẫn tiến lên gõ nhẹ vào cánh cửa sắt và gọi hai câu.
Bên trong vẫn không có động tĩnh.
Trên cánh cửa sẳt có một lỗ nhỏ bằng bàn tay, Giản Dao kiễng chân nhòm vào bên trong. Nhờ ánh chớp, cô nhìn thấy một hành lang dài tối mờ mờ và mấy cánh cửa phòng đóng chặt.
Giản Dao một mình ở trong ngôi biệt thự này một thời gian khá dài, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi. Giản Dao quay người đi xuống. Ai ngờ vừa đến chiếu nghỉ cầu thang, cô liền nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm ở trên tầng hai.
Giản Dao nắm chặt tay vịn cầu thang, đứng yên một chỗ bất động.
Trong đêm tối mưa to gió lớn, tiếng bước chân của người đó thấp thoáng, như có như không. Đột nhiên một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa sắt mở ra, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài.
Xung quanh tối mờ mờ, Giản Dao không nhìn rõ diện mạo của người đàn ông đó, nhưng dáng người anh rất cao, ít nhất một mét tám lăm. Cô có cảm giác người đàn ông cao lớn thẳng tắp nhưng không cường tráng vạm vỡ mà hơi gầy. Mặc dù trời tối nhưng Giản Dao vẫn lờ mờ nhận ra, anh mặc áo choàng tắm màu trắng. Thảo nào vừa rồi cô gọi to mà không có người trả lời.
Nhìn thấy người đàn ông, trái tim Giản Dao lập tức quay về vị trí cũ. Bởi vì đã quen với tính tình kỳ quặc của chủ nhân ngôi biệt thự nên vào thời khắc này, khi anh xuất hiện từ đằng sau cánh cửa sắt, Giản Dao cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Người đàn ông dừng lại ở cầu thang vài giây, anh tựa hồ liếc cô một cái rồi sải bước dài, đi xuống cầu thang.
Giản Dao: "Bạc tiên sinh?"
"Ừ." Anh đáp khẽ một tiếng, âm thanh như bật ra từ mũi.
Lúc này, Bạc Cận Ngôn đã nhanh chóng xuống gần chỗ Giản Dao. Cách mấy bậc thang, thân hình cao lớn của anh như một bức tường. Chiếu nghỉ cầu thang chật hẹp, Giản Dao vô ý thức lùi lại phía sau một bước, nhường lối cho anh. Cô cất giọng khách sáo, ẩn hiện ý cười: "Bạc tiên sinh, anh có đèn pin..."
Bạc Cận Ngôn đã đi qua người Giản Dao. Anh giống như không nhìn thấy cô, đi thẳng xuống tầng dưới mà không dừng bước.
Giản Dao vẫn còn ngây người. Cô lờ mờ thấy Bạc Cận Ngôn đi xuyên qua phòng khách, chuẩn bị vào nhà bếp. Cô nhanh chóng đi xuống tầng một: "Bạc tiên sinh?"
"Không có." Bạc Cận Ngôn không quay đầu. Tuy chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng Giản Dao vẫn kịp nhận ra, giọng nói của anh vô cùng trầm ấm dễ nghe.
"Có cách nào sửa điện không?" Giản Dao hỏi một câu mang tính thăm dò. Mặc dù không hiểu về nguồn điện, nhưng cô biết ngôi biệt thự này nằm ở vị trí hẻo lánh, rất có khả năng được cung cấp điện độc lập. Nếu bị cháy cầu chì gì đó thì chắc có thể sửa chữa.
Lần này, Bạc Cận Ngôn dừng bước, quay người về phía Giản Dao. Anh trầm tư vài giây mới trả lời: “Xuất phát từ trạng thái mất điện, có thể suy đoán, phụ tải mạng của lưới điện khu vực gần đây quá lớn nên máy biến áp bị cháy. Muốn sửa chữa cần phải đóng công tắc nguồn điện, mở nắp máy biến áp, tìm kiếm bộ phận bị cháy, thay linh kiện mới.”
Bạc Cận Ngôn nói một lèo rất nhanh và trôi chảy. Giản Dao không thể không chú ý, giọng nói của anh trầm thấp, dày dặn mà rõ ràng, tựa hồ âm thấp du dương của tiếng đàn piano.
Trong lòng Giản Dao bỗng dưng vui vui. Cô vừa định mở miệng, liền nghe thấy âm thanh ôn hòa và dễ nghe của Bạc Cận Ngôn: “Nhưng tôi không biết sửa. Tôi rất bận, cô cứ tự nhiên, nhưng đừng làm phiền tôi. Tạm biệt.”
Nói xong anh liền quay người đi xuyên qua nhà bếp, vào hành lang hẹp và dài. Hình bóng anh biến mất trong đêm tối.
Hành lang đó thông sang hai căn phòng khóa trái cửa.
Giản Dao đứng yên tại chỗ, không đi theo Bạc Cận Ngôn.
Cô hoàn toàn không ngờ, lần đầu gặp Bạc Cận Ngôn lại trong hoàn cảnh này.
Cô làm việc ở nhà anh, bây giờ mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng đồng thời mất điện, vậy mà anh bỏ mặc cô một mình ở phòng khách?
|