Người Chồng Máu Lạnh Quyển 4
|
|
Chương 6:
“Húc, con có muốn đưa đứa bé tới đây?” Ninh Nhiên hỏi, thân là một người mẹ, bà biết đứa con đối với người phụ nữ mà nói chính là tính mạng. “Không, ” Duệ Húc lắc đầu,”Xin lỗi mẹ, con không làm được, con không thể cướp đi đứa bé, đúng như lời Lạc Lạc nói, con không có tư cách làm cha nó, mẹ biết không, con đã từng nói qua, nếu cô ấy có thai, con sẽ xóa sạch con của cô ấy, con đã quá tàn nhẫn, làm sao con có thể có được một đứa con đáng yêu như vậy.” “Mẹ biết, nhưng con đã thay đổi, HÚc, con đã biết suy nghĩ vì người khác, mẹ tin tưởng con, con không phải là một người dễ dàng bỏ ucộc,” Ninh Nhiên đứng lên, giống như trước đây, nhẹ nhàng ôm lấy con trai mình, “Mẹ biết, con không đưa đứa bé tới đây là con hi vong có thể đưa cả mẹ nó và nó về đây, con là người không chịu thua, mẹ tin tưởng, con có thể làm được, có thể đưa bảo bối của chúng ta và hạnh phúc của con về đây.” “Cảm ơn mẹ,” Duệ Húc quay người ôm lấy mẹ mình, đúng là người hiểu rõ hắn nhất chỉ có mẹ hắn. “Đi thôi, con trai, mẹ sẽ luôn ủng hộ con, hơn nữa mẹ cũng biết cô gái con thích là người như thế nào, mẹ biết, con không muốn cưới Kiều Na, chỉ là cha mẹ không tiện từ chối, cô bé đó thực sự không hợp với con.” Ánh mắt Duệ Húc u ám cũng sáng hơn, đối mặt với mẹ mình, hắn luôn thể hiện sự chân thật nhất. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cuối mùa thu, ngày cũng trôi nhanh hơn, dường như vừa mới thấy hoa nở, thấy lá non lớn dần, hương thơm dịu dàng, trong chớp mắt hoa tàn lá héo, chẳng mấy chốc, tuyết sẽ rơi, mùa đông sẽ tới. Một đôi vợ chồng trung niên đứng đó, họ chỉ đứng đó nhìn về phía xa, trải qua vài thập niên, trải qua bao mưa gió, tình yêu của họ vẫn vẹn nguyên như lúc đầu, ngẫu nhiên hai người sẽ đưa mắt nhìn nhau, từ ánh mắt của nhau nhìn ra được sự mong chờ còn có chút lo lắng. Cách họ không xa là một căn nhà nhỏ, tuy kém nhà họ nhưng lại dị thường yên tĩnh, giữa cuộc sống tất bật này sự yên tĩnh cũng chính là một loại hưởng thụ. Bọn họ đã đứng đây khá lâu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn căn nhà kia. “Chúng ta cần tôn trọng con trai, đây là hạnh phúc của hắn, chúng ta chỉ có thể đứng ngoài nhìn, không thể xen vào,” Người phụ nữ kéo cánh tay chồng nói, đối với sắc mặt lạnh lùng của An Đồng, bà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Bà biết chồng mình rất muốn gặp mặt cháu trai, bà cũng muốn, nhưng bây giờ hạnh phúc của con trai bà quan trọng hơn. “Uhm…” Sắc mặt An Đồng đã bình tĩnh hơn, tin rằng nếu không có Ninh Nhiên ở đây, ông sẽ xông thẳng vào nhà họ cướp người, đó là cháu trai của ông, không phải là người khác, là con cháu nhà họ Lê, làm sao có thể để lưu lạc ở bên ngoài, làm sao có thể mang họ người khác. Ông bá đạo giống như con trai ông. Bọn họ sẽ chờ, một ngày không được, vậy thì hai ngày, hai ngày không được sẽ là ba ngày, có thể sẽ phải chờ rất lâu, mọi thứ đang yên ổn, không ai muốn phá hủy đi, nếu không bọn họ sẽ mất đi rất nhiều thứ và sẽ khiến họ đau khổ. Cánh cửa từ từ mở ra, một thân hình mập mạp chạy ra ngoài, cậu bé đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó hai chân ngắn mập chạy tới, thỉnh thoảng nhìn bên này, bên kia, ánh mắt xinh đẹp ngây thơ trong sáng. Một cậu bé thật đáng yêu, béo mập và vô cùng xinh đẹp, gien di truyền của nhà họ Lê đúng là quá tuyệt, sẽ không có đứa trẻ xấu, chỉ cần nhìn cha con họ Lê là đủ biết, mà cháu họ làm sao có thể xấu được. “Là nó…” Ninh Nhiên kéo tay áo An Đồng, không tin vào mắt mình, là đứa bé kia, là đứa bé khi bọn họ về nước hôm đầu tiên đã gặp được, bọn họ còn ôm nó, còn nói đứa bé thật giống Duệ Húc, hóa ra, đứa bé chính cháu của họ, là con trai của Húc. Con trai giống cha, đó là chuyện tự nhiên, trong lòng bà vô cùng xúc động, nếu không phải An Đồng vẫn ở bên cạnh bà, bà không biết mình phải làm sao nữa. Lần trước thấy đứa bé chính là ngạc nhiên, hiện tại là vô cùng vui mừng và kinh ngạc. Bà bước tới gần, Bao Bao ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn hai người họ, sai đó như nhớ ra cái gì. Đưa đôi tay mập ra. “Dì dì…” Ninh Nhiên thật muốn khóc, trẻ con vốn không phân biệt được nhiều, “Ngoan, bà là bà nôi, gọi bà nội… Không phài dì.” bà ngồi xuống, ngón tay vuốt ve gương mặt Bánh Bao Nhỏ, giống quá, thật giống Húc lúc nhỏ. Có khi còn đẹp hơn Húc nữa. Bao Bao chớp chớp mắt, tay mập kéo kéo áo Ninh Nhiên, có thể do quan hệ huyết thống nên Bao Bao không hề thấy sợ hai người họ. Thậm chí còn muốn họ ôm. “Bánh Bao Nhỏ…” Một đứa bé khác từ xa chạy tới, Bánh Bao Nhỏ vừa nghe thấy, ánh mắt cong lên cười, “Chị, ” Cậu bé lập tức xoay người, chạy về phía Đồng Đồng, cặp chân ngắn chạy thật là nhanh. Tay Ninh Nhiên vẫn giơ lên, nhất thời, cảm giác mất mát ập tới, An Đồng nhẹ kéo bà lên, đặt tay lên bả vai an ủi bà. Đồng Đồng nắm tay Bao Bao, đề phòng nhìn vợ chồng họ, hai người này là ai, họ muốn làm gì Bao Bao? Cô bé như con gà mẹ, kéo Bao Bao ra phía sau, bảo vệ cậu bé, nhìn qua có khi cô bé còn gầy hơn Bao Bao nhưng lại đưa tay bảo vệ Bao Bao. “Cháu gái nhỏ,” Ninh Nhiên lại ngồi xổm xuống, nhìn thấy trong mắt cô bé có sự đề phòng, đột nhiên bà lại có chút ghen tị. Bao Bao vẫn chớp chớp mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bàn tay nhỏ kéo kéo áo Đồng Đồng, cậu bé muốn nghe chị nói, muốn nghe mẹ nói. “Cháu gái nhỏ, chúng ta chỉ muốn nhìn cậu bé một chút thôi, chúng ta đảm bảo sẽ không làm gì cậu bé, được không?” Bà dịu dàng nói với Đồng Đồng, bà nhìn ra, cô bé này đang bảo vệ Bao Bao, Đồng Đồng khẽ mím môi, vẫn kéo Bao Bao ở phía sau lưng, Bao Bao lắc lư đi ra, bàn tay nhỏ luôn kéo áo Đồng Đồng. Ánh mắt cong cong cười cười, “Mẹ…” giọng nói nho nhỏ đáng yêu, Tô Lạc đã chạy ra ở phía sau lưng họ, chỉ có mấy phút, cả hai đứa bé đều không thấy ở trong, lần sau, nhất định phải khóa cửa lại. Bao Bao buông tay Đồng Đồng ra, chạy về phía Tô Lạc, ôm lấy chân Tô lạc, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Mẹ, sữa sữa…”
Trái tim Ninh Nhiên đập nhanh hơn chỉ vì một câu bà nội.
|
Chương 7:
Khóe môi của bà nhẹ nhẹ run lên, tay đưa ra không cách nào thu về, bà nhìn chồng mình, phát hiện khóe mắt ông cũng hơi ướt, bọn họ đều rất cảm động vì câu nói kia. ” Mẹ.. Sữa sữa..” Bánh Bao Nhỏ chu môi nói, Tô Lạc nhìn đôi vợ chồng trung niên xa lạ, mà người đàn ông kia, cô cảm thấy khá quen thuộc, nhất là ánh mắt màu trà. ” Mẹ..” Bánh Bao Nhỏ không vui, ôm chặt lấy chân cô, thậm chí cái miệng nhỏ còn cố ý cắn lên đùi của cô. Nhưng sức lực cậu bé có hạn, ai bảo mẹ cậu không để ý tới cậu, cậu rất khó chịu a. ” Mẹ hư…” Bây giờ lại còn có tính cáu kỉnh này nữa, không biết là học từ ai? Tô Tử lạc cúi đầu nhìn con trai, miệng nho nhỏ của cậu bé không ngừng cắn, cắn một chút lại nói một câu mẹ hư, từ khi nào cô đã không dạy được thằng nhóc này rồi. ” Bao Bao hư,” Cô ôm lấy con trai, đưa tay chọc nhẹ vào trán nho nhỏ của cậu bé, Bánh Bao Nhỏ nở nụ cười, “Mẹ, bà nội…” Ninh Nhiên không nhịn được bước lại gần, ánh mắt vẫn nhìn Bao Bao trong lòng Tô Lạc, cậu bé gọi bà nội, thực sự gọi bà nội. “Vị phu nhân này, xin hỏi có chuyện gì sao?” Tô Lạc một tay ôm Bao Bao, một tay nắm lấy tay Đồng Đồng, cô khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm giác ánh mắt bà nhìn Bao Bao có phần quái lạ. “Không có việc gì, con của cô thực đáng yêu, tôi nghe được nó vừa rồi kêu bà nội..” Trữ Nhiên mất tự nhiên nở nụ cười, Lê An Đồng vẫn đứng nguyên ở đó, giống như Ninh Nhiên, ánh mắt cũng không rời khỏi Bánh bao nhỏ. Đúng là Bánh Bao Nhỏ hư, gọi nhiều như vậy mà chỉ có một tiếng bà nội, không có gọi ông nội. ” À, không phải,” Tô Tử lạc cười khẽ lắc đầu, “Nó không phải đang gọi bà nội mà là nó đói bụng rồi, muôn uống sữa, phải không Bao Bao?” Tô Lạc đưa trán đụng nhẹ vào trán Bao Bao, Bao Bao chụt một tiếng thật to trên má cô. ” Mẹ, Bao Bao muốn uống sữa…” Rốt cục, cậu bé không chịu được hét ầm lên. (Tiếng trung từ sữa và bà nội phát âm giống nhau :3) “Được rồi, chúng ta về nhà,” Cô ngẩng đầu cười ngượng ngùng nhìn Ninh Nhiên,”Xin lỗi, chúng tôi phải về rồi,” Mà Ninh Nhiên vẫn luôn nhìn theo bọn họ, Tô Tử lạc buông Bánh Bao Nhỏ xuống, Bánh Bao Nhỏ tự động nắm lấy cô, hai tay dắt hai đứa bé đi vào trong nhà. Ninh Nhiên nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, nhịn không được bật khóc. “Đừng lo, phải tin Húc, rất nhanh là chúng ta có thể ôm cháu rồi, mặc kệ hắn gọi bà nội hay là cái gì, nhưng tóm lại vẫn sẽ là bà nội, nó còn không có kêu ông nội đâu,” Lê An Đồng có chút ghen tị, cho dù nó có gọi vào hằng đêm ông vẫn nguyện ý, nhưng ông chỉ có thể là đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn, cháu của mình là một đứa nhỏ rất đáng yêu và thông minh, ông rất thích. “Vâng, em biết,” Hai vợ chồng nắm tay nhau, trải qua bao thăng trầm thử thách tình cảm, hai người họ lá lành đùm lá rách, nên mới có ngày hôm này, bọn họ rất hạnh phúc, hiện tại không còn yêu cầu gì nữa, có một cháu trai như vậy, bọn họ không cần gì hơn nữa. Như vậy là đủ rồi, thực sự đủ rồi. Ánh nắng chiếu vào bàn tay họ nắm lấy nhau, bền chặt vững chắc, Tô Lạc kéo rèm cửa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nếu cô già đi, sẽ có người nắm lấy tay cô như vậy chứ, nếu vậy nhất định cô sẽ rất hạnh phúc. Cô tựa vào bên tường khẽ mỉm cười, cảm giác hâm mộ và cũng như một lời chúc phúc, tình cờ quay đầu lại, cô nhìn Bánh Bao Nhỏ vui vẻ an toàn ngồi đó uống sữa, Đồng Đồng luôn nhìn cậy bé, cốc sữa trong tay đã hết gần một nửa. Tập đoàn Húc Nhật, Lê Duệ Húc vừa nghe xong điện thoại, nghe được mẹ của mình đã gặp qua Bánh Bao Nhỏ, bọn họ nói Bánh bao nhỏ thật sự đáng yêu, bọn họ rất thích, bọn họ nói, Bánh bao nhỏ kêu bà nội thật ra muốn uống sữa. Hắn không khỏi bâth cười, con trai hắn béo béo đáng yêu, mỗi ngày đều đòi uống sữa, trách không được lại béo như vậy. ” Húc, tôi không có nhìn lầm chứ, vừa rồi anh đang cười, anh thế nhưng lại cười? Tôi nhất định là hoa mắt rồi,” Vệ thần đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền thấy được nụ cười trên mặt Duệ Húc, gương mặt người này luôn lạnh lùng, vậy mà cũng biết cười, có cười cũng là cười lạnh, kiểu ngoài cười nhưng trong không cười, sao hôm nay lại có thể cười tự nhiên tới vậy. Trong tay cầm một chiếc hộp đựng trang sức, không biết là trang sức gì? Lê duệ húc xoay người, tựa hồ hôm nay tâm tình hắn rất tốt, hắn hơi nhíu nhíu mày,”Cậu có ý kiến gì sao?” ” Không có, không có, chỉ là tôi sợ anh sẽ dọa dạo nhân viên phát khóc thôi, gương mặt vẫn không thay đổi nhưng nụ cười của anh, thật là tai họa,” Vệ Thần ôm chặt đống tài liệu vào lòng, vì lợi ích của cuộc thảo luận, tốt nhất Duệ Húc hãy lạnh lùng như ngày thường, nụ cười ấm áp như vậy, quả thực sẽ khiến hắn gặp ác mông. Lê Duệ Húc ngồi ở bàn làm việc, ngón tay mở tập tài liệu, sau đó lại là gấp lại, nói thật, hiện tại hắn vẫn rất vui mừng, còn đang suy nghĩ về đứa con trai mà ông trời ban cho hắn. “Húc, anh có cái gì giấu tôi sao?” Vệ Thần buông đống tài liệu xuống, có vẻ rất nặng, hắn đưa tay lau chút mồ hôi trên trán, sau đó mới đặt mông ngồi trên sa lon, thậm chí còn duổi chân nằm dài, chẳng giống dáng vẻ của một phó tổng. “Tôi có một đứa con trai, hai tuổi ” Lê Duệ Húc bình tĩnh nói xong, giọng nói cố gắng kiềm nén sự vui mừng những vẫn giấu được tình cảm cha con, Vệ Thần dùng sức ho khan, đưa tay chỉ vào Duệ Húc, một lúc lâu không có cách nào bình tĩnh lại, dùng lực vỗ vỗ vào lồng ngực mình. ” Húc, đùa như vậy không vui đâu, anh có con, tôi cũng có con gái đó?” Hắn trừng mắt nhìn Lê Duệ Húc, người này có phải hay không sợ hắn sống quá lâu nên tìm cách dọa tức hắn. (Anh nói đúng đấy, anh có con gái :v) “Tôi đang nói đùa sao, cậu cho rằng tôi đang giởn vói cậu sao?” Lê Duệ Húc cũng không có tức giận, một phần vì tâm tình hắn bây giờ cực kì tốt, nếu không phải tận mắt hắn nhìn thấy có lẽ hắn cũng sẽ không tin, mình đã có một đứa con trai lớn như vậy rồi, hơn nữa còn rất đáng yêu. “Cậu có con gái hay không, tôi không biết, nhưng tôi có con trai là sự thật, cậu cũng gặp rồi đấy, chính là đứa bé hôm trước mà Thiếu Triết ôm đi, tên nó là Bánh Bao Nhỏ, đứa bé rất giống tôi, ngay cả màu mắt cũng giống.” Duệ Húc kiên nhẫn giải thích. Vệ Thần nghe xong thật sự sửng sốt, Bánh Bao Nhỏ, Bạch Thiếu Triết, còn có Tô Tử lạc….
sincox: Ôi, ta mà có cơ hội sẽ bắt cóc Bao Bao đem về nhà, nuôi cho bằng như cái con gấu heo, hehe :\
|
Chương 8:
“Anh, không phải chứ, Húc, đứa bé kia là con của Tử Lạc cũng là con của anh. Điều này làm sao có thể, lúc ấy bác sĩ đã nói đứa bé trong bụng đã mất, hơn nữa chính mắt tôi còn nhìn thấy rất nhiều máu.” Lê Duệ Húc vừa nghe đến đó, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại, ánh mắt thoáng hiện sự đau đớn. ” Đúng vậy, đã mất, nhưng Tử Lạc mang thai đôi, Bánh Bao Nhỏ là một đứa trẻ may mắn, nó còn sống, hiện tại đã hai tuổi rồi.” Rốt cuộc Vệ Thần không nói gì nữa, cố gắng lý giải về những gì đang xảy ra, hóa ra trên đời này còn có những chuyện như thế xảy ra. Hiện tại hắn cũng không biết mình là hâm mộ hay ghen tị với Duệ Húc, con người ta đã hai tuổi, cũng trải qua hai lần kết hôn,còn Vệ Thần hắn vẫn còn độc thân, đừng nói tới việc có con, ngay cả vợ hắn còn chưa biết ở đâu nữa. “Anh hãy cố gắng giữ chặt lấy, Tô Tử lạc là một cô gái dễ mềm lòng, có lẽ các hai người có thể…” Vệ Thần không nói tiếp, bởi vì hiện tại hắn có rất nhiều giấm chua, con. Con.. Hắn cũng muốn có một đứa con, hắn muốn một đứa con gái thật đáng yêu.. Hơn nữa có con gái cũng sẽ có vợ, cha mẹ sẽ thôi buộc hắn mỗi ngày ở nhà đi xem mắt, nhà của họ đâu đâu cũng thấy đàn ông, không có một cô gái nào, mẹ hắn ao ước có cháu gái đến điên thật rồi, thật sự hận hắn không phải là phụ nữ mà lại là ocn trai. Thật sự là một nhà trọng nữ khinh nam. Hai mắt hắn chua xót nhìn thoáng qua Lê Duệ Húc, cười thật khó coi, thà đừng cười còn hơn, có con thì hay lắm sao, bây giờ còn không gọi người khác là cha, Vệ Thần đúng là không ăn được nho thì nói nho chua, ôm đống tài liệu đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại, trong văn phòng khôi phục lại sự tĩnh lặng, Lê Duệ Húc ngẩng đầu, lấy bóp da của mình, mở ra, người phụ nữ trong ảnh cười thật dịu dàng, gương mặt không quá xinh đẹp, lại rất dịu dàng, ánh mắt trong như nước, lông mi dài như cánh bướm. Hắn đưa tay chạm vào tấm hình, khóe môi cong lên. ‘Vợ à, cám ơn em, cám ơn em đã cho anh một đứa con đáng yêu như vậy’. Hắn nở nụ cười, hết sức thỏa mãn. Ngoài cửa, Hà Duyên tập trung nhìn máy tính, ngón tay lướt trên bàn phím, gần đây đơn đặt hàng gia tăng rất nhiều, công việc của cô cũng nhiều hơn, có khi sẽ quên ăn cơm, thậm chí còn mong một ngày có thêm mấy tiếng để làm việc, bây giờ thì cô có thể an tâm tăng ca, Đồng Đồng ở nhà họ Bạch được chăm sóc rất tốt. Cô có thể kiếm thêm nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho Đồng Đồng. Một bóng người che đi ánh sáng trước mắt cô, cô ngẩng đầu, cau mày nhìn Vệ Thần, Vệ Thần nhìn thấy chiếc bánh nướng ăn dở đặt trên bàn, sắc mặt khó coi muốn chết, cô gái này muốn để mình đói chết sao. “Xin hỏi, phó tổng, anh có chuyện gì sao?” Một câu hỏi lịch sự, Hà Duyên đẩy gọng kính, ánh mắt lập lánh bị cặp kính ngăn lại. ” Húc nói, cái bánh bao kia là con của hắn có đúng hay không?” Tuy rằng đã sớm không nghi ngờ, nhưng hắn vẫn muốn hỏi nhiều hơn một chút. Lê Duệ Húc từ đầu tới cuối vốn không nói dối, cho nên điều hắn nói là sự thật. Nhưng hắn vẫn muốn từ nghe lại một lần nữa từ Hà Duyên. “Phó tổng, tên của nó kêu là Bánh Bao Nhỏ, chứ không phải là bánh bao kia.” Gì duyên cau mày sửa lại đúng lời của hắn. “Không phải đều giống nhau sao, đều là bánh bao có thịt.” Vệ thần không để tâm nói xong,”Cô nói xem, có phải cô đã sớm nhận ra?” Hắn tựa người vào trước bàn làm việc, cảm giác nơi này có cái bàn để dựa thật thoải mái. “Không có,” Hà Duyên lại cúi đầu làm công việc của mình. Trước kia cô có nghi ngờ, nhưng cũng có thể đoán ra. Cô cho tới bây giờ đều không bất ngờ khi Bao Bao là con của tổng tài, giống nhau như vậy, không phải cha con thì thật không thể tin được. “Cô nói xem có thể tôi cũng có một đứa con gái từ trên trời rơi xuống không, dù sao, tôi tự thấy mình không có gì thua kém hắn cả, hắn đã có con, tôi cái gì cũng không có, thật sự là rất buồn?” Hắn nói xong xoa xoa cằm mình, không biết sao hắn lại có suy nghĩ kì lạ này, lại không có chú ý tài liệu trong tay Hà Duyên bỗng nhiên rớt xuống bàn. Cô vội vàng cầm lên, lại nhìn đến Vệ Thần không chú ý đến mình, cố gắng nghiêm túc làm việc, hiện tại cô cảm thấy mình thật may mắn vì mình đeo kính. Nếu không, có thể bị con hồ ly này nhìn ra cái gì rồi. “Này cho cô, cô ăn giúp tôi đi, nếu không thích thì ném đi,” Vệ Thần đem một túi lớn đặt lên bàn của Hà Duyên, sau đó đứng thẳng ngườ đi về phía thang máy, hắn nhìn đến bộ dạng trợn mắt há mồm của Hà Duyên, hắn muốn bật cười thật lớn. Người phụ nữ này không ngờ lại đáng yêu đến như vậy. Ánh mắt Hà Duyên nhìn chăm chú vào túi đồ trên bàn, dường như muốn đục một cái lỗ lớn trên cái túi, một lúc sau cô mới phản ứng lại, cô cẩn thận cầm lấy cái túi, giống như bên trong có bom, người đàn ông kia từ trước giờ đều nhắm vào cô, cô không có nghĩ tới hắn sẽ đưa cho mình thứ gì tốt đẹp. Cô mở túi ra, vừa nhìn mọi thứ bên trong, một mùi hương tỏa ra khiến bụng cô không ngừng kêu lên, bên trong không phải là bom mà là một chút đồ ăn mà chính cô cũng không biết tên, mỗi đồ ăn nhìn đều rất hấp dẫn. Cô vội vàng túm chiếc túi lại, cảm giác nước miếng tiết ra nhiều hơn, cô nhịn không được lại nhìn cái túi, không biết vì sao hắn lại cho cô mấy thứ này. Cô định cầm túi đồ ăn đem trả lại hắn , vừa đứng lên lại nhớ vẫn đang trong thời gian làm việc. Cô lại ngồi xuống, đem túi đồ ăn đặt trên đùi mình, cô khẽ mím môi, nhớ tới câu nói của hắn, nếu không cần, thì ném đi, tốt như vậy, ném đi sẽ rất đáng tiếc. Cô cẩn thận cất túi đồ ăn đi, nếu hắn thật sự không cần, như vậy cô có thể đem về nhà, cô cũng không phải là người cố chấp, đồ ăn ngon như vậy, ném đi sẽ rất đáng tiếc, mang về nhà, có thê để Đồng Đồng ăn. Cô thở dài một hơi, lại bắt đầu công việc của chính mình, chỉ hi vọng làm nhiều hơn, tháng nay có thêm tiền lương để mua thuốc chữa bệnh cho Đồng Đồng. Thời tiết hôm nay nắng đẹp, cảnh vật cũng trở nên rõ nét rực rỡ hơn, cuối mùa thu mà vẫn có được một ngày như này thật là tuyết, hôm nay Lê Duệ Húc không đi làm, hắn lái tới một chỗ vui chơi giành cho trẻ con, hắn đaz quên chính mình bao lâu chưa tới chỗ này, thậm chí là quên, mình đã từng tới đây hay chưa. Hôm nay tầng bốn năm của tập đoàn Húc Nhật trống trải, chẳng những tổng tài đi văng mà thư kí cũng không có ở đây.
|
Chương 9:
Lê Duệ Húc dừng xe, đưa xe vào bãi đỗ, sau đó đi vào bên trong, hắn mặc tây trang màu đen chính thống, caravat thắt chặt, trên chân là đôi giày da màu đen bóng loáng, thoạt nhìn không nghĩ hắn có thể bước chân đến nơi này, hắn hòa vào đám người, ánh mắt bình tĩnh, những người đi qua đều không nhịn được liếc mắt nhìn hắn, người đàn ông này dường như chỉ thích hợp với những buổi yến tiệc sang trọng, xuất hiện ở đây lộ rõ sự tách biệt, Duệ Húc không quan tâm tới ánh nhìn của người khác, ánh mắt luôn nhìn về phía trước, tìm kiếm một hình bóng.
Ở cách đó không xa, một gia đình ba người đang đi tới, còn có thêm một người phụ nữ và một bé gái xinh đẹp.
” Mẹ, Bao Bao muốn cái kia…” Bánh Bao Nhỏ chỉ cái tay mập mạp lên cao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kem, nó chu cái miệng nhỏ nhắn, nhớ kỹ chữ kem, dù sao chữ cũng lớn như vậy, nó thích nhất là ăn kem kem, Bạch Thiếu Triết mặc áo vàng nhạt nhẹ nhàng gõ cái trán Bánh Bao Nhỏ,”Con làm sao tinh mắt như vậy, mới đến đây một chút đã phát hiện ra kem rồi?”
Bánh Bao Nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn,” Cha, Bao Bao muốn kem kem..” Nó không ngừng lôi kéo áo Bạch Thiếu Triết, không ăn được kem thì nhất quyết không đi.
Tô Tử Lạc nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Mùa thu, còn có thể ăn kem sao?”
“Tử Lạc, anh không có cách nào, em biết tính tình của nó mà, nếu hôm nay nó không được ăn, em buổi tối cũng khỏi nghĩ tới việc đi ngủ.” Bạch Thiếu Triết bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Tử Lạc, sau đó đưa Bánh Bao Nhỏ trong lòng cho cô ôm.
Tô Tử Lạc ôm Bánh Bao Nhỏ, lấy bình sữa trong túi ra,”Bánh Bao Nhỏ, uống cái này trước được không?” Cô cố gắng dỗ tiểu tử này, nhưng Bánh Bao Nhỏ không chịu quay mặt sang một bên, vẫn chu cái miệng nho nhỏ, hiển nhiên là không ăn được kem thì cái gì cũng không thèm ăn.
Tô Tử Lạc nhìn nhìn xung quanh, Hà Duyên đã đưa Đồng Đồng đi qua chỗ khác, Bánh Bao Nhỏ vẫn muốn ở chỗ này ăn kem. Thật sự không có cách nào với nó,” Bánh Bao Nhỏ, lúc nữa mẹ dẫn con đi ăn được không?
Bánh Bao Nhỏ ra sức lắc đầu, sống chết cũng không đồng ý.
Tô Tử Lạc đành phải ôm chặt Bánh Bao Nhỏ, liếc mắt nhìn Bạch Thiếu Triết.
Bạch Thiếu Triết dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô, đi tới phía sau Tô Tử Lạc, chắn hết mọi thứ trước mặt Bánh Bao Nhỏ.
Bánh Bao Nhỏ cố gắng nhìn, dù đã cố gắng lắm nhưng nhìn như thế nào nó cũng chỉ thấy cha của nó. Nó tựa đầu vào bả vai Tô Tử Lạc, cái miệng nhỏ nhắn phụng phịu.
Bọn họ rốt cục cũng đưa được Bánh Bao Nhỏ đi, Bạch Thiếu Triết cầm lấy bình sữa, Tô Lạc dắt tay Bao Bao, nhìn xung quanh tìm Hà Duyên, không biết cô và Đồng Đồng đã đi đâu rồi.
Bánh Bao Nhỏ kéo áo Tô Tử Lạc, ánh mắt chớp chớp.” Mẹ, Bao Bao muốn ăn ngô ngô ..” Bao Bao lại thấy được bỏng ngô, tay nhỏ mập chỉ chỉ. Nơi đó quả thật có một quầy bán bỏng ngô, nhìn thật thích mắt.
” Được, mẹ dẫn con đi mua,” Bánh Bao Nhỏ kéo ống quần Tô Tử Lạc, ngoan ngoãn đứng phía sau của cô, chính là khi nó nhìn thấy Tô Tử Lạc đang không chú ý tới mình, tay nhỏ mập buông ông quần Tô Tử Lạc, cái chân ngắn bước thật nhẹ nhàng, xoay người. Ánh mắt cong cong cười cười, ‘Kem kem, Bao Bao tới đây.’
Bánh Bao Nhỏ lắc la lắc lư chạy về phía trước, đôi chân nho nhỏ chạy cực nhanh, nó dùng lực kiễng cái chân nhỏ lên nhìn vào trong quầy, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nháy mắt đã thu hút ánh mắt người bán kem.
Bánh Bao Nhỏ hấp tấp chỉ tay bé nhỏ lên, không biết mình muốn ăn vị kem nào, nó chớp mắt một cái, vẻ mặt hoang mang.
Ông chủ quầy kem, nhìn cậu nhóc đứng trước quầy mình thật lâu.
” Đi đi.. Nơi này trẻ con làm sao đến được,” Hắn kiêu ngạo nói với Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ dẩu môi lên, ánh mắt chớp chớp đỏ lên, trẻ con vốn rất thuần khiết, người khác đối nó tốt, hoặc là đối với nó không tốt, nó đều có thể biết.
Nó nhìn những cây kem trước mặt, tay nhỏ nắm vạt áo, đúng rồi, nó nhớ mỗi lần cha cho nó kem kem, đều phải đưa cho người bán mấy tờ giấy giấy, nó còn quá nhỏ không biết đó là tiền, tiền có thể đổi mấy thứ này.
Nhưng hiện tại nó thật sự rất muốn ăn, nó lại nhìn nhìn cây kem, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi méo một chút, có chút đáng thương. Đôi mắt màu trà lúc này cũng đỏ lên.
Đúng rồi, đi tìm cha mẹ… Nó xoay người, cũng vừa vặn thấy được một người đàn ông đứng trước mặt của nó, người đàn ông này thật cao thật cao, nó phải ngẩng đầu hết sức mới nhìn thấy được gương mặt đó.
” Chú chú…” Bánh Bao Nhỏ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, đưa đôi tay mập mạp cho hắn ôm.
Người đàn ông khom người, ôm lấy nó,” Chú chú, Bao Bao muốn ăn kem kem,” Cái miệng liến thoắng, thỉnh thoảng dán gương mặt mập mạp vào ngực hắn, ngực chú chú thơm quá, giống mùi của cha, nó rất thích.
Lê Duệ Húc lãnh đạm nhìn người bán hàng kia, những gì người kia vừa làm với con hắn, hắn đều thấy được, con hắn, người kia lại dám khi dễ sao? Thật là không muốn sống mà, hắn thương Bánh Bao Nhỏ còn không kịp, làm sao có thể để người khác khi dễ cho dù là một chút.
” Muốn ăn cái gì, cha… Chú mua cho con,” Hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn của con, ôm nó đi vào bên trong gian hàng, Bánh Bao Nhỏ nhìn những kem ly bên trong, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên ăn cái nào.
“Lấy kem nào không quá lạnh,” ánh mắt lãnh khốc nói xong, người bán hàng nhìn hắn cả người tây trang hàng hiệu, cổ tay mang đồng hồ giá trị, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền, cả người khí chất, dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi lập tức biến mất.
“Xin lỗi ngài, kem đều lạnh, không có ấm, nếu ấm thì không phải là kem,” người bán hàng cười giải thích, đây là lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu dạng thế này, nếu không lạnh còn gọi là kem sao?
“ Tôi không muốn nghe anh nói nhiều” Lê Duệ Húc lấy trong ví tiền, rút ra một xấp tiền quăng ra bàn ” Đưa cho tôi.”
Người bán hành nhìn xấp tiền lập tức bị mê hoặc, mỗi tờ tiền đều có giá trị lớn, chừng đó đủ bằng mấy tháng hắn bán hàng, hắn hôm nay thật đúng đụng phải thần tài rồi, có vẻ hắn vui mừng quá sớm, rất nhanh, hắn sẽ biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn.
Thậm chí, đến cuối cùng, hắn cũng không biết mình đắc tội với người nào, mình hắn dựa vào quán kem ly nuôi cả gia đình lại bị thu mua, còn không cho hắn buôn bán.
Người bán kem nhìn thấy tiền vô cùng tham lam, ánh mắt đỏ lên nhanh chóng xem là bao nhiêu “Được được, lập tức lấy…” Hắn vội vàng mang ra một ly kem xem như không lạnh lắm đưa cho Lê Duệ Húc, Lê Duệ Húc nhận lấy, thậm chí không thèm đưa mắt nhìn ông chủ hàng.
|
Chương 10:
Mọi thứ về tên bán kem kia, hắn sẽ tìm hiểu thật tốt, dám ức hiếp bảo bối của hắn, lại có thể sống vui vẻ mới là chuyện lạ đó. ” Con cầm lấy đi,” Hắn cẩn thận đem ly kem đặt trong tay Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ vui vẻ đón lấy, dùng đầu lưỡi liếm một chút, sau đó chụt một tiếng, nó hôn lên mặt hắn một cái thật mạnhnụ hôn ngọt ngào vị sữa, làm trái Duệ Húc như tan chảy. “Tổng tài, sao anh lại ở đây?” Tiếng nói quen thuộc vang lên phía sau hắn, hắn xoay người, nhìn thấy Hà Duyên đang dắt tay con gái. Lê Duệ Húc nhìn nhìn Bánh Bao Nhỏ trong lòng ăn kem rất vui vẻ, sau đó đem đứa nhỏ trong lòng giao cho Hà Duyên. “Phiền cô đưa Bánh Bao Nhỏ đến chỗ mẹ đó, chính nó chạy lại đây muốn ăn kem ly,” Hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Bao Bao, Bánh Bao Nhỏ nhìn hắn thỏa mãn cười cười, nụ cười kia, chạm vào trong lòng Lê Duệ Húc, nơi mềm yếu nhất cũng là đau nhất kia. Ngọt ngào cũng đau đớn. ” Tổng tài…” Hà Duyên đón lấy Bánh Bao Nhỏ, Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn hắn,” Chú chú.. Chú khóc sao?” Câu nói non nớt của Đồng Đồng làm cho thân thể Lê Duệ Húc đột nhiên chấn động, hắn bước qua, nhẹ nhàng xoa đầu Đồng Đồng, sau đó ngồi xổm xuống,” Chú cám ơn, con có thể chăm sóc Bánh Bao Nhỏ như vậy, chú không khóc a.” Hắn đứng lên, đưa lưng về phía Hà Duyên, làm cho Hà Duyên nhìn không thấy thần sắc hắn lúc này có bao nhiêu phức tạp, trong mắt kia rõ ràng hiện lên sự mất mát. ” Cô ấy hẳn là đang tìm Bánh Bao Nhỏ, cô đi qua đi,” Tiếng nói của hắn có mội chút thở dài, Hà Duyên ôm chặt Bánh Bao Nhỏ, trong lúc này dường như đã hiểu được điều gì đó. “Tổng tài, anh rất yêu cô ấy…” Khóe môi Lê Duệ Húc cong lên một chút cười nhẹ, hắn không nói gì, chỉ có bóng lưng hắn lưu lại, mọi thứ dường như quá nặng nề. “Đừng nói cho cô ấy biết tôi đến đây, cũng đừng cho cô biết tôi đã thấy Bánh Bao Nhỏ,” giọng nói Lê Duệ Húc truyền đến tai Hà Duyên, Hà Duyên nhẹ nhàng thở ra một hơi. ” Tổng tài, tôi hiểu được.” Cô cúi đầu, nhìn gương mặt Bao Bao giống hệt Duệ Húc. Không biết, điều này tàn nhẫn đối với ai. Bánh Bao Nhỏ, hay vẫn là cô ấy… “Tổng tài, chúng tôi đi đây.” Hà Duyên hướng Lê Duệ Húc khẽ gật đầu, sau đó ôm Bánh Bao Nhỏ rời đi, Đồng Đồng quay đầu nhìn thoáng qua Lê Duệ Húc, kéo áo Hà Duyên,” Mẹ, Chú thật sự khóc.” Hà Duyên đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa tóc con gái, Lê Duệ Húc là người đàn ông như vậy, cũng không chạy khỏi một chữ tình, hắn là đi theo cô ấy đến đây, điều này là bởi vì, hắn đã biết, người kia cũng tới. Tô Tử Lạc rốt cục cũng đợi mua được bỏng ngô, mới quay người qua, cả người cô run lên, Bánh Bao Nhỏ đâu.. Cô vội vàng nhìn khắp nơi.. Muốn đi tìm tiểu tử kia vừa mới còn đứng ở sau cô. ” Mẹ, bỏng bỏng của Bao Bao,” Bánh Bao Nhỏ nâng đôi chân mập mạp chạy tới, nó đã ăn kem, tâm tình tốt lên rất nhiều. Tô Tử Lạc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Bánh Bao Nhỏ cách đó không xa, Hà Duyên dắt Đồng Đồng bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ luôn hoạt bát này. Tính cách này không biết từ đâu đến, không giống tổng tài, cũng không giống Tử Lạc. Quả thực có thể nói là khác biệt. ” Tử Lạc, tôi…” Hà Duyên mở miệng liền thấy được nụ cười yếu ớt trên mặt Tô Tử Lạc, cuối cùng vẫn không có nói việc kia ra, hiện tại đã mọi chuyện đã khác, không biết đối với ai công bằng, đối với ai không công bằng, hai người đàn ông kia, nhất định sẽ có một người bị tổn thương. ” Làm sao vậy, Hà Duyên?” Tô Tử Lạc nhìn Bánh Bao Nhỏ rồi quay đầu, nhìn về phía Hà Duyên, không rõ lúc nãy cô muốn nói gì lại thôi. ” Không có việc gì, tôi chỉ muốn nói, hôm nay cám ơn cô, nếu không phải nhờ mọi người, tôi cũng không thể đưa Đồng Đồng tới đây,” Con bé hôm nay… Rất vui vẻ. Hà Duyên nhìn gương mặt tươi cười của con gái, đây là điều duy nhất có thể an ủi cô. ” Bánh Bao Nhỏ cũng rất vui, nó thật nghe lời Đồng Đồng, có lẽ về sau, chúng ta còn có thể trở thành thông gia đó” Tô Tử Lạc thực sự đang nghĩ tới vấn đề này, cô rất thích Đồng Đồng. ” Đừng nói giỡn, Tử Lạc, Đồng Đồng lớn hơn Bánh Bao Nhỏ hai tuổi đó,” Hà Duyên vội vàng lắc đầu, đúng là Tô Lạc đang nói giỡn. Tô Tử Lạc vô tội nhìn Hà Duyên, cô nào có nói giỡn, chỉ có hai tuổi mà thôi, không ai quy định là vợ phải nhỏ hơn chồng cả. Nhưng Hà Duyên vẫn lắc đầu, nhìn Bánh Bao Nhỏ đưa tay kéo Đồng Đồng, tuổi chính là một nguyên nhân, kỳ thật nguyên nhân lớn nhất cũng không phải ở đó, mà là trái tim của Đồng Đồng không khỏe mạnh, mặc kệ Bánh Bao Nhỏ cuối cùng có đi theo Bạch Thiếu Triết, hay là Lê Duệ Húc, đều không phải là người bình thường, Đồng Đồng ngây thơ chất phác không xứng với nó. Hai đứa bé không biết mọi người đang nói chuyện gì, trong lòng chúng không có nhiều phức tạp như vậy, ở thế giới của chúng, trong ánh mắt của chúng từ đầu đến cuối đều rất trong sáng ngây thơ. Bạch Thiếu Triết cầm bình sữa đi tới, thỉnh thoảng lại áp bình sữa lên má để kiểm tra độ ấm, không biết tiểu tử kia có đói bụng lắm không, mỗi ngày ầm ĩ đòi uống sữa, mới hai tuổi, vậy mà ăn rất nhiều, ăn rồi trở nên quá mập mạp. Hắn khẽ cười một tiếng, nụ cưới kia bất giác dừng trên môi, hắn dừng bước, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn người đàn ông đứng dựa tường kia, tay người đó kẹp điếu thuốc, khói thuốc mông lung, hai mắt nheo lại như là đang nhìn cái gì, hơi thở nặng nề, trên người một bộ tây trang một màu đen, làm cho hắn thoạt nhìn, càng khó tiếp cận. Bạch Thiếu Triết đứng một lúc, sau đó đi về phía người đàn ông đó. “Tôi biết, anh không thể buông tay như vậy” Hắn cũng tựa vào một bên tường, hai người lần đầu tiên trực tiếp đối diện với vấn đề này. “Tôi không phải là người chưa chiến đấu đã bỏ chạy, tôi không nghĩ cuộc đời mình sẽ tiếc nuối thêm lần nữa, đã mất đi một lần, tôi không thể để mất thêm lần thứ hai,” Lê Duệ Húc lãnh đạm nói, đem điếu thuốc đặt lên môi, nháy mắt, ánh mắt kia cũng sáng hơn rất nhiều. “Nếu lúc trước buông tay, hôm nay cũng đã không còn là nguyên nhân đó, cô ấy đã không cần anh nữa.” Bạch Thiếu Triết mở miệng, đưa tay vuốt vuốt bình sữa, một chút hi vọng trong mắt Duệ Húc đã mất chỉ còn lại sự đau đớn. ” Tôi cần cô ấy,” Lê Duệ Húc dập điếu thuốc trên tay, khói thuốc trước mặt tan dần, mọi thứ trước mắt cũng rõ ràng hơn, “Chính bởi vì lúc trước buông tay, cho nên hiện tại mới muốn tìm về, tôi chỉ là muốn tìm thấy trái tim đã mất của cô ấy mà thôi.” Ngữ khí thật nhẹ, cũng khiến cho Bạch Thiếu Triết nắm chặt bình sữa trong tay, độ ấm bình sữa cũng không bằng độ ấm lòng bàn tay hắn, một loại cảm giác lạnh lẽo rốt cuộc chạm vào trong lòng hắn.
|