Người Chồng Máu Lạnh Quyển 4
|
|
Mời bạn xem lại : Người Chồng Máu Lạnh [ 123456 ]
QUYỂN 4: NGƯỜI MÀ CÔ ÁY YÊU...
Chào mừng các tình yêu đến vs quyển 4, hehe.
Chương 1:
Cô bé không hiểu, vì sao Bánh Bao Nhỏ lại giống chú kia như vậy, tuy chú này rất giống Bao Bao nhưng với nhận thức của cô bé, chú này chính là ông chủ của mẹ… Gọi là gì nhỉ, cô bé quên mất rồi. Tô Lạc đi ra, đặt bắt lên mặt bàn trước mặt Duệ Húc, sau đó ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vè hai má phúng phính của cậu bé, “Con mau uống sữa đi.”. Chưa tính sữa uy hiếp trong lời nòi, đối với Bao Bao, lời cô nói vẫn còn chút trọng lượng, “Vâng…” Bao Bao dùng sức gật gật đầu. Sau đó hai tay cầm chặt lấy bình sữa bắt đầu uống, ánh mắt vẫn nhìn Duệ Húc chằm chằm, thỉnh thoảng hàng lông mi dài chớp chớp cực kì giống Tô Lạc. Dụê Húc cầm đũa lên, nhìn bát mì trước mặt, thật nóng, hốc mắt hắn lại nóng lên, nếu bây giờ có dùng sơn hào hải vị để đổi lấy bát mì này hắn cũng không đồng ý, hắn chỉ muốn bát mì này mà thôi, đã bao lâu hắn không được ăn đồ ăn do cô nấu. Hắn bưng bát mì lên, từng miếng từng miếng ăn, ngay cả nước mì cũng uống hết sạch. “Hai năm rồi anh không được ăn món này, không biết có cơ hội ăn thêm một bát nữa không?” Hắn đặt bát xuống, ánh mắt chờ mong nhìn Tô Lạc, có thể không? Tô Lạc ôm Bao Bao, không lên tiếng. “Lạc Lạc…” Hắn không dùng từ vợ để gọi cô nữa, sợ cô sẽ thấy ác cảm, hóa ra khi gặp được tình yêu chân chính, Duệ Húc cũng sẽ trở nên chú ý, trở nên sợ hãi. “Nói cho anh biết được không? Bánh Bao Nhỏ có phải con của anh không, em yên tâm, anh sẽ không cướp con khỏi em, anh chỉ muốn biết, Bánh Bao Nhỏ có đúng là…” Ánh mắt màu trà của Duệ Húc nhìn đôi mắt màu trà của Bao Bao, kì thật không cần ai chứng mình cả, hắn cũng có thể nhìn ra, Bánh Bao Nhỏ là con của hắn. Không có khả năng, con của Bạch Thiếu Triết lại giống hệt Lê Duệ Húc. Tô Lạc ôm chặt con trai trong lòng, Bánh Bao Nhỏ vẫn vui vẻ uống sữa của nó. “Đúng,” Cô hít một hơi thật sâu nói, Duệ Húc không phải kẻ đần, diện mạo giống nhau như vậy, nếu hắn còn không rõ, như vậy đúng là thành kẻ đần mất. Trong ngực Duệ Húc như có một luồng khí nóng không ngừng nở ra, mọi thứ trước mắt hắn như mờ đi, cảm giác mừng đến phát điên không nói thành lời. Hắn có con, còn là một cậu con trai rất đáng yêu, Bánh Bao Nhỏ cười cười nhìn hắn, sau đó lại chăm chú uống sữa. “Khi đó, không phải em sinh non hay sao?” Duệ Húc nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng lồng ngực không ngừng phập phồng đã nói cho người khác biết, lúc này hắn nhẫn nhịn rất vất vả, hắn cố gắng đè nén sự vui mừng này, chỉ sợ, sợ mình sẽ không biết thêm được tin tức nào nữa. Cô có biết, hắn luôn nằm mơ thấy con của hai người, cả người đầy máu đứng trước mặt hắn, gọi cha, đau đớn như vậy lại không ai biết. Mỗi lần hắn bừng tỉnh từ giấc mộng sẽ thức luôn tới sáng, hắn không tài nào nhắm mắt lại được. “Không đúng…” Tô Lạc ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện sự oán hận nhìn hắn, vẻ hận thù quá rõ ràng, “Anh cho là, một đá của anh vào bụng tôi, tôi sẽ không có chuyệngì, anh sai rồi, Duệ Húc,” Tô Lạc đứng lên, giọng nói không ngừng vang lên, kiếm chế sự kích động, “Tôi sảy thai, mất đi một đứa bé, mất đi một mạng sống. Bánh Bao Nhỏ…” Giọng nói cô nghẹn lại, hơi cúi đầu xuống chạm vào đầu Bao Bao, nước mắt rơi lên má Bao Bao. “Bánh Bao Nhỏ là song sinh, thật may mắn là nó còn sônsg, nhưng tôi vẫn mất đi một đứ con, là anh, là anh đã giết nó.” Tô Lạc cảm thấy mắt mình nóng lên, bàn tay nhỏ mập không ngừng lau mặt cô, “Mẹ… Khóc khóc…” Bao Bao ném bình sữa xuống… Hai mắt cũng ngập nước, miệng nhỏ mêu máo, nhìn thấy mẹ khóc là cậu bé lập tức muốn khóc theo. Cả người Duệ Húc cứng lại, sự vui mừng vừa rồi đã chuyển thành vô số bi ai, hắn nhìn tay mình, bàn tay này đã dính máu của con hắn, hắn đã cướp đi mạng sống của một đứa bé giống hết Bánh Bao Nhỏ. Tô Lạc nói đúng, hắn đã giết người, hắn giết chết con của chính mình. “Lạc Lạc… Anh không thể thay đổi được những chuyện đã qua, nhưng Bánh Bao Nhỏ vẫn là con anh, trong người nó chảy dòng máu của anh,” bọn họ mất đi một đứa vẫn còn một đứa, hắn sẽ càng thương Bao Bao hơn, đem toàn bộ những gì hắn thiếu Tô Lạc và cậu bé trả lại hết. Tô Lạc nở nụ cười, Bao Bao ôm lấy cổ cô, một đôi tay nhỏ bé nhặt bình sữa trên mặt đất lên, đặt vào tay Bao Bao, cậu bé cười cười nhìn Đồng Đồng, sau đó im lặng tiếp tục uống sữa, Đồng Đồng đứng sau Tô lạc, cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra bởi vì cô bé còn rất nhỏ. Nụ cười của Tô Lạc khiến tim hắn đau đớn, đừng cười như vậy có được không? Trái tim hắn thực sự rất đau… Hắn biết, hắn thiếu cô rất nhiều rất nhiều. “Lê Duệ Húc, anh không có tư cách làm cha Bánh Bao Nhỏ,” Tô Lạc lạnh lùng nhìn Duệ húc, quá khứ hắn đã đối đãi với cô như nào, bây giờ cô muốn trả lại toàn bộ cho hắn. Duệ Húc hơi khép mắt lại, mặc cho sự đau đớn giày vò hắn, không ngừng đâm vào tim hắn. “Anh đã từng nói, nếu tôi có con, anh sẽ xóa sạch nó, từ khi đó, anh đã không còn tư cách.” Duệ Húc mở to hai mắt, sự thống khổ ngập tràn trong mắt hắn. Hắn không nói gì, cũng không có lời nào để nói. Bao Bao buông lỏng hai tay, bình sữa lại rơi trên mặt đất, Đồng Đồng lại nhặt lên giúp cậu bé, đặt sang một bên, Bao Bao xoa xoa hai mắt, dứa vào cô Tô Lạc, lông mi dần dần cụp xuống. Tô Lạc đứng lên, ôm Bánh Bao Nhỏ về phòng nó, Duệ Húc đứng lên, hai chân lại như không có lực, hắn cũng đi theo, hai tay nắm chặt lại với nhau. Hắn nhìn Tô Lạc đặt Bao Bao lên giường, nhìn thấy cô đắp chăn cho cậu bé, Bao Bao khẽ trở mình, đem ngón tay đặt lên miệng. “Đồng Đồng,” Tô Lạc nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Đồng Đồng cũng đi ngủ đi,” cô bế Đồng Đồng lên, đặt bên cạnh Bao Bao, cô bé cũng mệt rồi. Đồng Đồng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Lạc rồi nhìn Duệ Húc, có chút đề phòng, có chút ghét bỏ. “Đồng Đồng, dì không sao, con đừng lo lắng, yên tâm ngủ đi, tỉnh dậy, mẹ con sẽ tới đón con.”
|
Chương 2:
“Vâng,” Đồng Đồng nằm xuống, ánh mắt đều nhìn về phía Tô Lạc, khi cánh cửa đóng lại chỉ còn hai người trong phòng khách. “Anh ly hôn với Trữ San sau mấy tháng kết hôn,” hắn nói rất nhẹ, cũng rất sơ sài, ánh mắt hắn luôn nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô , trong lòng lo lắng. “Anh thiếu em một lời giải thích, mặc kệ em có muốn nghe hay không, anh biết anh cần phải nói, có lẽ đối với em nó không còn cần thiết, nhưng đối với anh, đó là khoảng thời gian đau khổ nhất.” “Có lẽ khoảng thời gian qua, em và Bánh Bao Nhỏ đã sống rất hạnh phúc, anh chỉ có một mình, bởi vì những gì anh đã gây ra, nó tra tấn anh từng ngày, anh rất hối hận. Suốt hai năm qua chưa có ngày nào anh được yên ổn.” Tô Lạc không muốn nghe, nhưng từng câu từng chữ đều truyền vào tai cô, cô quay lưng lại với hắn. Cô từng nghĩ, hai năm qua hắn chắc hẳn phải luôn hạnh phúc, như cá gặp nước, có người phụ nữ hắn yêu, có môt đứa con, hắn còn muốn gì nữa? Duệ Húc đút tay vào túi áo, ngón tay nắm chặt, hắn cười tự giễu chính mình, trong mắt đầy sự chua xót. “Tề Trữ San luôn hoàn mỹ ở trong mắt anh, anh luôn tin rằng cô ấy mới là người xứng đáng để anh yêu, anh không từ một thủ đoạn nào để yêu, cho nên khi cô ấy nói cô ấy yêu Ôn Vũ Nhiên, anh chỉ có thể lên một kế hoạch, anh đã không tiếc chút gì tách hai người ra, mọi thứ anh làm cuối cùng anh đã đạt được như mình muốn, hai người chia tay, có thể trái tim Vũ Nhiên vẫn giành cho em.” “Cho nên anh cưới tôi, để Trữ San được hạnh phúc?” Tô Lạc ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt chảy xuống, hai năm qua đi, sự tổn thương vẫn còn trong cô, cho tới bay giờ đều không giảm đi chút nào. “Đúng,” Duệ Húc không nói nữa, tất cả là như thế, hắn không thể nào nói được nữa, bởi vì khi đó hắn đã coi cô như một quân cờ. “Lúc đầu, anh chỉ nghĩ muốn ép em ở bên cạnh mình, như thế em sẽ không có cơ hội phá hủy hạnh phúc của cô ấy, sau đó anh phát hiện cần phải cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của em và Vũ Nhiên, chỉ cần anh ta không yêu em nữa, hoặc là em không yêu anh ta. Anh không biết Trữ San có bản lĩnh để làm cho Vũ Nhiên yêu cô ấy hay không, nhưng anh biết anh có thể làm cho em yêu anh.” “Mà anh đã làm được…” Tô Lạc cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt cô ảm đạm, mọi thứ trước mặt thật u ám, cho nên, cô là một kẻ ngốc, cô thực sự đã yêu hắn, đã yêu một người đàn ông đẩy cô vào địa ngục. “Khoảng thời gian có em ở cạnh là những ngày tháng vui vẻ nhất, chính bản thân anh cũng không biết, khoảng thời gian đó trôi qua thật bình yên, thật tự nhiên, vậy mà sự kiêu ngạo, sự hoàn mĩ lại nói cho anh biết, Trữ San mới là người phụ nữ anh muốn, cho nên, khi cô ấy hướng về phía anh, anh bắt đầu đấu tranh.” “Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn sự hoàn mĩ mà anh nghĩ anh cần, chính anh cũng không biết, sự hoàn mĩ này lại để cho anh lần đầu tiên biết tới hai từ hối hận, cho tới khi cô ấy nói cô ấy mang thai.” “Anh cũng không ngờ, em cũng mang thai, em lại không nói cho anh biết.” Khóe môi Tô Lạc nhếch lên cười giễu cợt, “Nếu nói cho anh biết, có khi Bánh Bao Nhỏ cũng không còn, tôi chỉ muốn bảo vệ con tôi, cha nó đã không muốn nó, nếu mẹ nó cũng không cần nó, như vậy là sao nó có thể có mặt trên thế giới này đây?” Duệ Húc mím mỗi, không thể phản bác, đúng như cô nói, nếu khi đó, cô nói cho hắn biết cô mang thai, có thể hắn sẽ làm như thế, xóa sạch đứa con của hắn, còn Trữ San lại không thể sinh con. “Anh biết, Vệ Thần luôn giúp em, anh cũng ngầm đồng ý cho hành động của cậu ấy, đó có lẽ là việc anh đã làm tốt nhất…” hắn dựa người vào một bên tường, mặt tường lạnh như băng, thời gian như một con dao cứa vào thân thể và trái tim hắn, không phải hắn không tổn thương, không phải hắn không đau, chỉ là hắn đã che giấu quá giỏi. “Một tháng sau anh kết hôn với Trữ San, chưa đầy hai tháng liền ly hôn,” hắn cười khổ một tiếng, cảm giác mình thật ngốc, hắn là tổng tài của tập đoàn Húc Nhật lại bị một người phụ nữ chơi đùa trong lòng bàn tay, cuối cùng lại mất đi tất cả. Tô Lạc hơi lặng người đi, hàng lông mi dài khẽ chớp, cô dường như đã hiểu thêm, hóa ra họ cũng chỉ có gần hai tháng hôn nhân, không phải là rất yêu sao? Không phải hao tâm tổn trí để đến được với nhau sao? Chiếm được lại buông tha… Bọn họ coi hạnh phúc của người khác là cái gì… Bọn họ nhàm chán không có gì chơi sao? “Có thể em không rõ, vì sao anh lại ly hôn, ở bên ngoài, anh chỉ là một danh xưng, một lần vô ý đi kiểm tra sức khỏe, điều tra ra tử cung Trữ San có vấn đề, không thể sinh con.” “Ly hôn không phải vì cô ấy không thể sinh con, mà bởi vì cô ấy đã lừa dối anh, bởi vì anh không thể tìm được bất kì từ hoàn mĩ trên người cô ấy nữa, hóa ra, anh không hề yêu cô ấy như trong tưởng tượng của mình, anh chỉ yêu một bóng dáng hoàn mĩ, không phải là Tề Trữ San.” “Vợ, em biết không? Khi em rời khỏi, mội đêm anh đều đi tới phòng của em mới có thể ngủ yên, anh không rõ là vì sao, cuối cùng anh đã hiểu được, hóa ra anh đã yêu em từ lâu rồi, anh nghĩ rằng anh không yêu em, anh đã sai rồi, hóa ra anh rất yêu em, chỉ là anh ngu ngốc không nhận ra, khi nhận ra cũng là quá muộn.” “Anh không trách Trữ San, bởi vì, nhìn thứ có vẻ như mọi lỗi sai là ở cô ấy, nhưng thực ra mọi lỗi sai đều do anh.” Hắn đưa tay ra, Tô Lạc lại không nhìn hắn, hắn đã nói ra tất cả, lần đầu tiên hắn thể hiện bản chất thật sự trước mặt cô, hắn không phải là không có nhược điểm, nhược điểm của hắn chính là cô. Tô Lạc hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, hai năm qua đi, cô đã học được cách che giấu chính mình. “Những gì anh muốn nói tôi đều nghe rồi, cũng đã hiểu rõ, hiện tại anh có thể đi được rồi, Thiếu Triết sắp trở về, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm.” Cô đi về phía cửa, mở cửa, thoạt nhìn, cô thực sự rất bình tĩnh, có vẻ Duệ Húc đã không còn ảnh hưởng tới cô nữa, tình yêu của cô đối với hắn vì những tổn thương mà đã biến mất, nhưng khi cô cầm nắm cửa, bàn tay cô như muốn phản bội lại cô, cô cố gắng nắm chặt nắm cửa. Khóe môi Duệ Húc hơi cong lên, hắn xoay người, nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng. Vậy là đủ rồi, hắn đã biết mình có một cậu con trai, cho dù hiện tại hắn phải chết, hắn cũng có thể an tâm.
|
Chương 3:
Hắn rút tay ra khỏi túi áo, từng bước từng bước, nặng nề đi về phía cửa, không biết lần sau sẽ là bao giờ hắn mới được nhìn thấy họ… Đi tới cửa, hắn đứng cạnh Tô Lạc, theo góc độ này, hắn có thể hàng lông mi dài cô khẽ động, như một ánh sáng rơi vào lòng hắn, cảm giác này thật tuyệt vời… Cho dù chỉ là đứng cạnh, hắn cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
“Vợ…” Giọng nói hắn ôn hòa, dịu dàng, đây không giống giọng nói của Duệ Húc nhưng lại từ chính miệng hắn phát ra. Tô Lạc ngẩng đầu, cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng đen lớn đứng trước mặt cô, sau đó là hơi thở ấm áp của người đàn ông khiến cả người cô khẽ run, vẫn giống hơi thở của hai năm trước, mùi thuốc lá thoang thoảng xộc thẳng vào mũi cô. Ánh mắt cô thoáng qua gương mặt Duệ Húc, để lại cho hắn một ánh mắt mờ mịt. Môi của hắn chạm vào má cô, nhẹ nhàng nói một câu rồi liền xoay người rời đi, hắn bước đi thật nhanh, như một cơn gió thoảng qua lại vô cùng thê lương. Tô Lạc đưa tay chạm vào má, thất thần nhìn hắn lái xe đi, cuối cùng, một giọt nước mặt theo khóe mi rơi xuống, từ từ chảy xuống, vỡ tan trên nền đất giống như trái tim cô. Hắn nói, “Vợ, anh yêu em…” Hắn nói rất nhẹ, rất nhẹ nhưng vì sao khi vào tai cô lại nặng nề đến thế… Cô đưa tay bịt kín miệng, chỉ sợ mình sẽ bật khóc thành tiếng. Hắn có biết, thực sự có biết? Đã quá muộn…. Trái tim thật đau, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng nó, cô biết mình vẫn để ý hắn, sau tất cả tổn thương vẫn là yêu càng nhiều hơn… Chỉ là cô không thể, còn Thiếu Triết, người đàn ông cô đã hứa hẹn, người đàn ông cho cô tất cả. Đó là người đàn ông mà cô dùng cả đời cũng trả không hết nợ. Cách đó không xa, không ai biết, có một người đàn ông luôn đứng đó, sắc mặt u ám nhìn mọi thứ bên trong, hắn nắm chặt chiếc cặp trong tay, rất nhanh hắn ép mình phải nở một nụ cười thật tự nhiên, nhưng vẫn không thể giấu hết sự đau khổ trong đó. Hắn đứng ở cửa, tay hắn buông thõng, hắn cũng không biết mình cần làm gì, cuối cùng hắn đặt tay lên cửa, gõ nhẹ, thậm chí bản thân hắn đã quên chính mình cũng có chìa khóa, Tô Lạc nghe thấy tiếng gõ cửa, tim đập nhanh hơn, tay cô đặt trên nắm cửa, một người bên ngoài, một người ở trong đều do dự. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa, trước cửa là Bạch Thiếu Triết chứ không phải người kia, cả người cô thả lỏng không ít, tất cả biểu cảm của cô đều được thu lại trong mắt Thiếu Triết, hắn lại không nói gì. “Bánh Bao Nhỏ và Đồng Đồng đâu?” Thiếu Triết cố gắng nói thật thoải mái, chỉ có hắn biết, lúc này, bản thân hắn cảm thấy nặng nề như thế nào. “Hai đứa đều ngủ rồi,” Tô Lạc nhẹ nhàn nói, cô nhìn Thiếu Triết, như muốn nói điều gì đó. “Tử Lạc, có phải em có chuyện muốn nói với anh?” Tay hắn đặt lên bả vai Tô Lạc, ánh mắt chăm chú nhìn cô, hắn vừa muốn cô nói lại vừa muốn ép không cô không được nói, “Tử Lạc, anh đã nói rồi, anh sẽ không ép buộc em, em không cần căng thẳng như vậy,” Hắn cười khẽ, ý cười này chỉ có duy nhất hắn biết có bao nhiêu chua xót và phức tạp. So ra vẫn là kém sao? Hắn… “Xin lỗi, Thiếu Triết, hôm nay người đó tới đây, đã gặp qua Bánh Bao Nhỏ, thân phẩn của Bánh Bao Nhỏ, người đó cũng đã biết,” Tô Lạc ngẩng đầu nhìn Thiếu Triết, còn cái gì không thể nói cho hắn biết, nếu đã quyết định, còn cái gì không thể nói nữa chứ, cô đã nghĩ như thế. Thiếu Triết đặt chiếc cặp xuống, nhẹ nhàng kéo bả vai cô, “Cho tới bây giờ, anh đã nghĩ sẽ không thể giấu diếm được, diện mạo của Bánh Bao Nhỏ đã nói lên tất cả, nhưng em yên tâm, hắn không có tư cách để đem Bao Bao đi, Bao Bao chỉ là của một mình em.” Thiếu Triết dựa vào bờ vai Thiếu Triết, lúc này lại không thể cảm nhận được bất kì sự ấm áp nào nơi hắn. “Thiếu Triết, xin lỗi…” Cô nhẹ giọng nói, cũng không biết vì sao lại nói xin lỗi, là vì cô ngốc nghếch hay cô không thể kiểm soát trái tim mình, hay vì cô đã biết một số chuyện mà bản thân chưa biết. Ví như tình yêu kín đáo của người đó… “Không cần nói xin lỗi, anh biết, anh biết rõ…” Thiếu Triết đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Tô Lạc, giống như từ trước tới nay, chỉ là trái tim hắn lúc này lại có dự cảm hắn sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng. “Anh đi xem Bánh Bao Nhỏ,” hắn đứng thẳng người, vỗ nhẹ vào má Tô Lạc, hốc mắt hồng hồng của cô dừng lại trong mắt hắn, hắn vẫn giành cho cô một nụ cười thật ấm áp. “Em đi nấu cơm, anh đã đói rồi phải không, cả Bánh Bao Nhỏ, nó cũng muốn uống sữa rồi,” Tô Lạc khẽ gật đầu, cô cảm giác được giữa cô và Thiếu Triết trong lúc đó, lần đầu tiên không khí bao quanh lại trở nên quái dị như vậy, cô cảm thấy áp lực, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Ánh mắt Thiếu Triết lại quá thành thật, thành thật tới mức cô không có cách nào chịu đựng được. Hai người đồng thời xoay về hai hướng, dường như mối quan hệ của họ trong giây phút này đã đi chệch hướng, muốn bắt đầu lại một lần nữa, chỉ là không biết có còn cơ hội hay không. Thiếu Triết khẽ thờ dài, cuối cùng bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng. ‘Xin lỗi, Tử Lạc, anh đã gây áp lực cho em, anh nghĩ rằng anh có thể làm được, vậy mà anh lại phát hiện ra, anh không thể, anh ghen tị, anh tức giận, anh sợ một ngày nào đó anh sẽ làm em bị thương.’ Thiếu Triết gõ cửa, bước thật nhẹ bào phòng, hắn ngồi bên giường nhìn Bánh Bao Nhỏ, nhìn cậu con trai đang ngủ say, gương mặt ngây thơ, không có chút buồn phiền lo lắng, nhìn thấy nó, hắn có thể quên hết mọi mệt nhọc, hắn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt Bao bao, gương mặt này thật giống với người kia. Có một số việc, bọn họ vĩnh viễn không thể trốn tránh, dù sao có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc. Hắn đứng lên, cẩn thận đắp lại chăn cho hai đứa bé, bàn tay hắn lại bị một bàn tay mập mạp nắm lấy. “Cha…. Bao Bao muốn ôm ôm…” đôi môi Bao Bao hơi chu lên, bàn tay nhỏ nắm chặt hơn, nhất định không chịu buông.
|
Chương 4:
“Được rồi, cha ôm con…” Thiếu Triết ngồi xuống một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ bả vai nho nhỏ của Bao Bao, Bao Bao trở mình, cái chân béo đạp thẳng vào lồng ngực hắn, đúng là xem hắn là cái gối ôm. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Bao Bao, tình thương hắn giành cho Bánh Bao Nhỏ không kém Tô Lạc chút nào. Hắn nghĩ nếu không có Tô Lạc và Bánh Bao, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ rất cô đơn. Người nhà thật quý báu…”Bánh Bao Nhỏ, con biết không, cha rất yêu con, cũng rất yêu mẹ con…” Hắn nói rất nhỏ, chỉ đủ mình hắn nghe được rồi lại thở dài. Duệ Húc nắm chặt vô lăng, trái tim hắn tới bây giờ cũng không có cách nào bình tĩnh lại, hắn lấy điện thoại di động, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, là người nhà gọi tới. Hắn ấn nút nghe, mắt vẫn nhìn về phía trước lái xe. “Húc…” Đầu bên kia truyền tới tiếng mẹ hắn. “Vâng, mẹ, con đây.” Hắn nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nhìn về phía trước, người tới người lui, xe đến xe đi, dường như rất dễ lạc ở đây. “Húc, con ở đâu, chú Kiều và Kiều Na đã chờ con rất lâu rồi,” Giọng nói Ninh Nhiên có chút lo lắng, cũng khó trách, bà đã gọi điện rất nhiều mà Duệ Húc không nghe máy nên sốt ruột là đúng. “Vâng, con biết rồi, mẹ, con về ngay đây,” hắn buông điện thoại xuống, ánh mắt có chút u ám, có việc thực sự cần phải giải quyết rõ ràng. Hắn chuyển tay lái, tốc độ xe trong nháy mắt nhan hơn rất nhiều. Biệt thự nhà họ Lê, thỉnh thoảng Kiều Na lại nhìn về phía cửa, cảm giác mòm mỏi chờ đợi. “Xem đi, con bé này, cha ngồi ngay cạnh mà cũng quên luôn,” Ông Kiều nhìn cô con gái, gần đây ngày nào họ cũng tới đây, chuyện của con gái, ông cũng muốn lo liệu thật tốt, Duệ Húc luôn thờ ơ nhưng ông nghĩ đó chính là tính cách, chỉ cần bố mẹ hai bên đồng ý, chuyện của hai đứa nhỏ cũng coi như đã định. Cứ là gia đình thương nhân nào cũng sẽ có một cuộc kết hôn như vậy, yêu cầu đầu tiên là môn đăng hộ đối, hoàn cảnh gia thế tương đương, mà họ đều có đủ, cho nên nhất định sẽ giành được cuộc hôn nhân này, dù sao, người nhắm vào Duệ Húc cũng không chỉ có mình bọn họ, cũng không phải chỉ có mình Kiều Na. “Cha, đâu có,” Kiều Na ngượng ngùng cúi đầu, Ninh Nhiên cười cười không nói gì, tất cả đợi Húc trở về rồi nói sau. Cửa lớn mở ra, Duệ Húc phong trần bước vào, một luồng gió lạnh cũng theo đó mà thổi vào căn phòng, không biết là từ bên người hắn hay là từ bên ngoài, lạnh khiến Kiều Na khẽ rùng mình. “Chú Kiều, xin lỗi, để chú đợi lâu rồi,” Duệ Húc hướng phía ông Kiều chào hỏi, sau đó đặt chiếc cặp công văn lên ghế sa lon, ngồi cạnh mẹ mình, Ninh Nhiên cảm giác con trai đang có tâm sự. “Húc, chúng ta đang nói về hôn sự của con và Kiều Na, nếu con không phản đối, trước tiên có thể đính hôn,” Duệ Húc cúi đầu, bưng chén trà lên uống, ánh mắt lãnh đạm nhìn Kiều Na rồi nhìn xuống, miệng chén chạm vào môi hắn. Nếu là lúc trước, hắn có thể chỉ nói, tất cả do mọi người quyết định, còn bây giờ thì không thể… Hắn im lặng uống trà, cũng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, trong không khí như có gì đó rất áp lực, từ lúc hắn im lặng. “Húc, nếu con không có ý kiến, mọi chuyện cứ theo thế mà làm đi,’ Lê An Đồng đặt chén trà xuống, ngữ khí gần giống với Duệ húc. Duệ Húc ngẩng đầu lên, hai mắt khép hờ nhìn chằm chằm Kiều Na. Kiều Na không thích ánh mắt như vậy, cô không phải thịt heo, nằm một chỗ chờ hắn chọn. “Cô Kiều, cô nên biết tôi đã trải qua hai lần kết hôn,” Duệ Húc hào phóng nói ra quá khứ của mình, “Cô không sợ, tôi sẽ óc làn thứ ba sao?” ngón tay hắn vỗ nhẹ vào chén trà, lần thứ hai không ai biết, lần đầu tien dường như người biết cũng không nhiều, nhưng trên giấy tờ vẫn chứng mình được hắn đã kết hôn hai lần. “Em biết, em không quan tâm, hơn nữa em cũng tin rằng, em không phải là một cô gái bị thật bại như vậy,” Kiều Na vội nói, chỉ sợ quyết tâm của cô không đủ, Tề Trữ San cô đã từng gặp qua, ngoài trừ gương mặt xinh đẹp thì không có gì có thể so sánh với cô, cô không phải là bình hoa, cô tin rằng, chỉ cần hắn hiểu hết bên trong của cô, nhất định sẽ yêu cô hơn Trữ San. Còn người vợ đầu tiên, sớm đã là quá khứ, có khi chẳng mấy ai còn nhớ tới diện mạo của cô ta nữa. “Vậy cô có đồng ý làm mẹ kế?” Duệ Húc lãnh đạm tiếp lời, một câu mẹ kế cũng khiến mọi người ngỡ ngàng. Hắn không có con, chẳng lẽ là con riêng. “Mọi người không cần nghĩ lung tung, nó là đứa con hợp pháp, không phải là con riêng,” Duệ Húc vuốt vuốt chén trà, gằn từng tiếng nói, không thèm để ý tới cảm xúc người khác khi biết tới thông tin này, tin tức này có thể khiến mọi người ở đây ngất xỉu. Khóe môi Kiều Na khẽ run, không biết phải nói thế nào, dường như cô đã đi giọng nói, nửa chữ cũng không thốt ra được. “Húc, ý của con là gì, con nói con có một đứa con, có phải không?” Ninh Nhiên gặt gao kéo tay áo Duệ húc, hồi hộp tới mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, bà thực sự muốn có cháu, chuyện này có phải là thật không? Bà thực sự không chịu nổi kích thích. “Vâng, mẹ, hôm nay con cũng mới biết, con có một đứa con trai, năm nay đã hai tuổi, rất đáng yêu…” Hắn nói với cha mẹ xong, ánh mắt màu trà lộ rõ sự tự hào khi biết mình đã làm cha, đứa con hắn rất đáng yêu, còn cầm sữa đưa cho hắn uống nữa. Bánh Bao Nhỏ, con của hắn, là bảo bối quý giá nhất mà ông trời đã ban cho hắn. “An Đồng, ông có nghe không, chúng ta có cháu, đã hai tuổi rồi…” Ninh Nhiên không ngừng kéo tay áo chồng, lúc này cha con Kiều Na như không tồn tại trong mắt bà, trong mắt bà giờ chỉ có cháu, cháu bà đã được hai tuổi rồi. “Đứa bé nhìn thế nào, đáng yêu sao?” Bà mất thăng bằng, nước mắt trào ra, một loại cảm động không nói thành lời, giống như năm đó bà sinh Duệ húc, thỏa mãn và kiêu ngạo, hiện tại con bà đã có một đứa con trai, làm sao bà có không mừng đây? “Vâng, ” Khóe môi Duệ Húc thoáng qua ý cười nhợt nhạt, hắn cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, “Thằng bé rất đáng yêu, rất béo, đặc biệt là không nhút nhát chút nào, đi trên đường giống hệt bánh bao nhỏ.” Hắn hình dung con của mình, ánh mắt thật ôn nhu.
|
Chương 5:
“Thật sao?” Ninh Nhiên lại dùng sức nắm lấy tay áo Duệ Húc, vô cùng phấn khích, Lê An Đồng tuy không nói gì, nhưng cũng vội kéo tay của vợ mình, vợ ông muốn bóp chết con sao? Ninh Nhiên vừa khóc vừa cười, sắc mặt An Đồng bình tĩnh, chỉ có ông mới biết, tim ông đập nhanh như thế nào. Cả hai người đều nghĩ về đứa bé mà Duệ Húc nói, tay chân nho nhỏ, gương mặt mập mạp, hiện tại hận không thể nhìn ngay thấy nó. Cha con Kiều Na choáng váng, làm sao Duệ Húc lại có thể có con vào lúc này. Kiều Na sắp khóc đến nơi, Ninh Nhiên luôn hòa nhã với bọn họ, bây giờ lại như không nhìn thấy họ, trong lòng bà chỉ còn cháu trai. “Em… Em có thể. Em sẽ đối tốt với con anh,” Đột nhiên Kiều Na đnứg lên, ánh mắt Duệ Húc thâm trầm hơn, vợ chồng Lê gia có lỗi nhìn ông Kiều, dường như họ có chút thất lễ. Lồng ngực Kiều Na không ngừng phập phồng, cô dùng sức biểu đạt tư tưởng của mình. “Em tin rằng em sẽ làm một người mẹ tốt, em sẽ coi con anh giống như con em…” ông Kiều ngồi cạnh xấu hổ cúi đầu, nếu như ly hôn ông còn có thể chấp nhận, chỉ là có một đứa bé, con gái ông còn quá trẻ con, cái gì cũng không biết làm, làm sao có thể làm một người mẹ tốt được, hơn nữa, căn bản con gái ông không thích trẻ con, huống hồ đứa bé này lại là con của một người phụ nữ khác. “Cô nguyện ý?” Duệ Húc lãnh đạm hỏi, vợ chồng Lê gia đưa mắt nhìn nhau, đem toàn bộ quyền quyết định giao cho Duệ Húc, bọn họ chỉ cần có một đứa cháu là được rồi, còn chuyện tình cảm cứ để con họ quyết đi, bọn họ cũng tin rằng, con trai họ cũng không có ý định độc thân cả đời. “Vâng,” Kiều Na dùng sức gật đầu rồi mỉm cười, chỉ là nụ cười của cô méo mó thật khó nhìn. “Nhưng, cô Kiều, tôi chỉ có thể nói với cô một tiếng xin lỗi, tôi không thể đồng ý.” Duệ Húc đứng lên, “Chú Kiều, làm chú thất vọng rồi, cháu không muốn con cháu tủi thân, nó sẽ có mẹ nó yêu nó, cho nên, xin lỗi, cháu không thể cưới con gái chú.” Hắn đưa mình vào vị thế thấp kém, ông Kiều chỉ có thể gật đầu, người ta không muốn cưới, ông còn cách nào khác, ngay từ đầu ông đã biết Duệ Húc không muốn, đáng tiếc, cuối cùng không thể khiến cho Duệ Húc trở thành con rể mình, quá đáng tiếc. “Không được, cha, con không muốn,” Kiều Na vừa nghe thấy như thế, như có cái gai đâm vào cổ họng, một chút khí chất đều biến mất, đúng là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều đến hư, Ninh Nhiên khẽ thở dài một tiếng, một người con dâu như thế này, họ cũng không dám có, nhỡ cô ta ngược đãi cháu trai họ thì phải làm sao, đó là tâm can bảo bối nhà họ Lê a. Duệ Húc cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn qua Kiều Na, lạnh băng, khiến Kiều Na biết chính mình đã làm sai cái gì, cô cúi đầu, dừng sức nắm chặt vạt áo, ông Kiều đứng lên, vội vàng kéo con gái mình. “An Đồng, tôi mới nhớ ra, tôi có cuộc họp phải tham dự, chúng tôi không quấy rầy mọi người nữa.” Lê An Đồng đứng lên, coi như không có chuyện gì xảy ra,” Ông Kiều, tuy chúng ta không thể thành thông gia nhưng vẫn hoang nghêng ông qua chơi, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, bây giờ có cơ hội phải gặp nhau nhiều một chút,” ông Kiều gật đầu, vội vàng lôi kéo cô con gái đã không thể khống chế được bản thân ra ngoài, ông sợ Kiều Na còn gây ra chuyện gì nữa. Từ xa, còn có thể nghe được giọng nói của Kiều Na, “Cha, vì sao chúng ta phải đi, con không quan tâm anh ấy có con hay không, còn chỉ muốn gả cho anh ấy…” “Câm mồm,” ông Kiều cố gắng đè thấp giọng, có chút không biết phải làm sao và thở dài, “Nana, con còn không nhìn ra sao? Mặc kệ có con hay không, Duệ Húc đều không muốn cưới con, cho tới bây giờ cậu ta đều không nghĩ tới việc cưới con.” “Không phải, không phải, chúng ta vốn có thể…” Kiều Na còn muốn nói gì đó, cũng theo tiếng đóng cửa, âm thanh dần dần biến mất. Duệ Húc đứng lên, người đi trà lạnh, hắn cũng không cần phải ngồi đây nữa. “Cha, mẹ, con lên phòng trước,” Hắn khẽ gật đầu nhìn cha mẹ mình, trên mặt không giấu được sự mệt mỏi. Khóe môi Ninh Nhiên khẽ động, sau đó bà nhìn An Đồng, bà mím môi, bà nghe thấy tiếng thở dài vang lên bên tai mình. Duệ Húc cởi áo khoác, định hút một điếu thuốc, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đi tới mở cửa, ngoài cửa là mẹ hắn – Ninh Nhiên. “Húc… Mẹ có thể nói chuyện với con không?” Ninh Nhiên đứng ở cửa, nhìn cậu con trai cao hơn mình rất nhiều. “Vâng,” Duệ Húc khẽ gật đầu, sau đó tránh đường để Ninh Nhiên bước vào, bà nhìn căn phòng này,”Đây là căn phòng cô bé kia từng ở?” Bà luôn không hiểu được, vì sao con bà có phòng lớn không ở, cố tình ở đây, bây giờ nhìn những đồ vật nữ tính này, bà mới biết, tâm tư của con trai bà. Người ngoài đều nói con bà lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn độc ác, nhưng bà biết, trái tim của con bà, cho tới bây giờ không hề lạnh, chẳng qua hắn chưa tìm được người thích hợp, tính cách của Húc rất giống cha. Hai cha con họ giống nhau hoặc yêu hoặc không yêu cả đời. “Vâng, mẹ, bọn con ngủ ở hai phòng khác nhau, chỉ có vài ngày là bọn con ở cùng, có thể nói con đã cho cô ấy một giây hạnh phúc rồi đau khổ cả đời, mà cô ấy vẫn sinh ra đứa con của con.” “Húc, không phải con nói đứa bé kia đã…” Chẳng lẽ là nhầm lẫn sao? Ninh Nhiên hỏi vẫn đề bà để ý nhất, lúc ấy rõ ràng con bà đau khổ khi biết mình mất đi đứa bé, sao đột nhiên lại có con, cô bé đó không sinh non sao? “Không, mẹ… Đứa bé đã không còn, vì Lạc Lạc mang thai đôi, may mắn vẫn còn một đứa, may mắn là nó vẫn còn sống, con đã từng hỏi qua Đoàn Hạo, cậu ấy nói, chuyện này đã từng xảy ra, mà đứa bé con sống kia chính là kì tích.” “Cho nên, mẹ… Con vẫn mang tội giết con mình, đó là điều con không thể trốn tránh.” Ninh Nhiên đau lòng nhìn con trai mình, cũng đau lòng cho đứa cháu không có duyên với họ, nhưng bọn họ vẫn còn một kì tích. Dù sao ông trời vẫn nhân từ với bọn họ, cho dù đã cướp đi một đứa nhưng vẫn để lại cho họ một đứa.
|