Còn Lại Gì Sau Cơn Mưa ?
|
|
CHƯƠNG 7.1
Trạc tuổi hắn, cũng là nhân viên của quán, còn có một cô bé mà hắn không biết tên. Nhưng nhìn vẻ bề ngoài thì cô không đẹp lạnh lùng như Băng, cũng không đài cát như Vân Anh, vẻ đẹp ở cô là vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng. Ngày đầu làm việc nơi đây hắn không biết cô đã say nắng hắn rồi, hắn không biết lại thêm một trái tim nữa lại loạn nhịp vì hắn. - Hi Phong!- Cô bé lại tìm cách làm quen hắn. - À… ờ…Chào cậu. - Chưa tới giờ thay ca mà sao cậu tới sớm thế? - Cũng không sớm lắm đâu. Cũng gần tới giờ rùi mà. - Thôi cậu nghỉ ngơi chút đi, đúng giờ rùi làm. - Sớm chút cũng đâu sao, với lại quán đang đông khách mà. - Uhm. Thôi vậy cũng được. Mình đi làm đây. Nói rồi, hắn vội bước tới khu hắn phục vụ. Thằng làm ca trước chịu trách nhiệm phục vụ mấy bàn nơi này làm chưa hết giờ nên khi thấy hắn tới cũng hơi ngạc nhiên. Lát sau, một số thanh niên choai choai cả trai lẫn gái, tóc tai xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng, vài thằng còn bấm khuyên tai, kéo vào quán, hắn nhìn chẳng mấy thiện cảm. Cả bọn kéo vào quán cười nói oang oang, tự nhiên đùa giỡn, đôi khi buông vài ba câu tục tiễu gây cảm giác khó chịu cho những người tìm sự bình yên, thanh thản nơi đây. Hắn thấy vậy bước tới: - Dạ xin lỗi! Anh chị có thể giữ trật tự một chút không ạ. - ĐM. Bọn tao nói thế nào kệ đéo bọn tao. Mày lấy tư cách gì ra nói này nói nọ.- Tên tóc vàng hùng hổ. - Dạ! Em chỉ nói thế thôi. Nếu anh chị còn gây ồn ào, ảnh hưởng tới mọi người thì em mời quản lí quán ra nói chuyện. - Mày uy hiếp bọn tao à.- Tên tóc xanh lên tiếng. - Dạ không. Em chỉ mong mọi người thực hiện đúng nội quy của quán thôi. - Thôi đi. Nãy bọn mày rên mệt nói vào quán nghỉ ngơi một lát, giờ vào rồi không im cái mồm mà nói nhiều thế? Tên tóc đỏ giờ mới lên tiếng. “Hình như trong bọn, tên tóc đỏ là người có tiếng nói nhất hay sao mà vừa mở miệng thì đồng loạt mấy cái mồm đều ngậm lại.”- Hắn nghĩ. Hắn thấy không khí dịu bớt nên đưa cái menu cho tên tóc đỏ rồi hỏi: - Dạ! Anh chị gọi gì ạ! Ngoại trừ tên tóc đỏ uống cà phê không đường, số còn lại toàn cà phê sữa đá và nước cam. Hắn hơi tò mò với tên tóc đỏ này, hắn có cảm giác tên này không phải làm người xấu, không phải như vẻ bề ngoài. Như một phản xạ tự nhiên, dường như bất cứ ai hễ gọi cái loại không đường đó thì dòng suy nghĩ “chắc họ đã trả qua nỗi đau nào đó trong quá khứ” lại chạy dọc qua đầu hắn. - Tao đi vệ sinh chút.- Tên tóc đỏ nói với cả bọn. - Nè cậu. Chỉ giùm anh nhà vệ sinh được không?- Gã quay sang hỏi hắn. - Dạ anh đi thẳng quẹo phải là thấy à. - Uhm. Cảm ơn. - Dạ không có gì. Trong khi hắn vào mang nước ra cho cả bọn thì cô bé làm cùng hắn gặp chuyện. - Cô em, ngồi nói chuyện với bọn anh đi mà. - Anh làm ơn buông tay em ra.- Cô bé nài nỉ. - Thì cô em ngồi nói chuyện với bọn anh thì anh sẽ buông. - Anh có buông ra không?- Cô hơi mất bình tĩnh. - Cô em càng tức giận trông càng xinh nhỉ? Giờ anh không muốn uống cà phê nữa anh muốn uống vú sữa được không?- Hắn nói xong cả bọn cười to. - Nếu anh muốn uống gì thì buông tay tôi ra tôi kêu người tới phục vụ anh, chỗ này không phải khu vực tôi quản lí. - Nhưng anh muốn uống nước vú sữa do em phục vụ thôi.- Tên tóc vàng tiếp tục cợt nhả. Cô cố dằn lòng: - Được rồi. Nếu vậy anh thả tay em ra thì em mới vào bưng ra cho anh được chứ. - Cần gì khổ vậy em, ở đây có vú sữa rồi. Em ngồi vắt đi, anh uống nóng luôn.- Bọn chúng sảng khoái cười ha hả. Cô bé ngây thơ, ngơ ngác chẳng hiểu gì hết: - Ở đây làm gì có trái vú sữa nào đâu. - Sao lại không có. Nó đây này.- Thấy vậy hắn chỉ tay vào ngực cô với vẻ mặt dâm đãng. Cô tức giận quát: - Đồ khốn! Vừa quát, cô vừa cố giằng tay ra khỏi tên tóc vàng. Do dùng lực quá mạnh nên cô mất thăng bằng ngả ngửa ra sau. Đúng lúc đó, hắn cũng vừa kịp mang nước ra nên hắn dùng tay còn lại đỡ cô bé. Hắn đã loáng thoáng nghe những gì tên tóc vàng bỡn cợt cô bé nên bảo: - Cậu qua oder bên kia đi, chỗ này ở mình lo. - Thằng chó kia. Mày thích xía vào chuyện của bọn tao lắm à?- Tên tóc xanh lên tiếng. - Thôi cậu cứ đi trước đi, chỗ này để mình lo.- Hắn lại nói với cô bé. - Con nhỏ kia! Mày đi đâu hả. Tao còn chưa cho phép mà, mày nên nhớ khách hàng là thượng đế.- Tên tóc vàng to tiếng. Nãy giờ chỗ này đã là trung tâm của sự chú ý rồi, đúng lúc nước sôi lửa bỏng tay quản lí lại biến đâu mất tiêu. - Cậu cứ vào…- Hắn chưa nói hết câu với cô bé thì tên tóc vàng đã nhảy tới tung cú đấm thật uy lực. Nhưng hắn không phải kẻ vừa, khẽ lách người né cú đấm tay vẫn bê khay nước mà hắn vẫn không làm đổ giọt nào. Liền đó, tên tóc xanh cũng rời khỏi chỗ ngồi bay tới đạp hắn. Còn hắn, hắn không muốn đánh trả, hắn chỉ né đòn.
|
CHƯƠNG 7.2
Choảng! Rầm! Khay nước trên tay hắn cố giữ nhưng không được nữa. Nghe ồn ào, mấy anh bảo vệ nên liền chạy vào xem thử có chuyện gì. Bọn bảo vệ thấy người mình bị tấn công liền la inh oải rồi sấn tới đứng chắn trước mặt hắn. Đúng lúc này, tên tóc đỏ cũng vừa bước ra. Hắn không nói không rằng tặng thằng tóc vàng và thằng tóc xanh mỗi thằng một cái bạt tai rồi lạnh lùng phán "về". Gã rút hai tờ năm trăm nghìn bỏ trên bàn rồi biến mất. Nhưng trước lúc quay đi, có gì đó biến đổi khác thường trên nét mặt tên tóc đỏ khi mà gã nhìn cô bé. Ánh mắt tên tóc vàng và tên tóc xanh gân lên vẻ rất tức giận nhưng không dám cãi lời. Đợi đến lúc cả bọn rời hết khỏi quán thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy anh bảo vệ liền quay sang hỏi hắn có chuyện gì nhưng hắn chỉ nói có chút hiểu lầm thôi, bảo không có gì đáng bận tâm cả. - Cảm ơn cậu về sự việc xảy ra lúc nãy.- Khi ai nấy trở về vị trí làm việc cô bé mới tiến lại gần hắn. - Ờ. Không có gì. Thôi cậu làm việc đi, mình cũng còn nhiều việc chưa làm. Nói rồi hắn bước sang bàn bên cạnh khi thấy một nam một nữ vừa ngồi vào bàn kế bên. - Xin hỏi, anh chị dùng gì ạ.- Hắn hơi cúi mặt hỏi vị khách nam. - Làm phiền cậu cho tôi một cam vắt, một cà phê sữa đá. - Vâng! Anh chờ chút, có ngay ạ.
|
CHƯƠNG 8.1 Vừa ngẩng đầu lên, hắn sững sờ khi đập vào mắt mình là khuôn mặt Băng, và cô cũng ngạc nhiên nhìn hắn. Sực nhớ lại lúc tan học hồi chiều hắn nghĩ thầm "thì ra là anh này". Bình thản quay vào trong mang nước ra mà hắn không biết rằng có một sự nhầm lẫn trong ý nghĩ của mình. - Á!- Chỉ kịp kêu một tiếng cô bé ngã nhào vào hắn. Vì bất ngờ nên hắn bị cô nàng đẩy ngã ngửa ra sau, và nằm trên mình hắn. Giờ khoảng cách giữa hai môi chỉ là con số không tròn trĩnh. Hai người, bốn con mắt mở to hết cỡ nhìn nhau. Mất vài giây để kịp nhận ra tình cảnh của mình, hắn vội đẩy người cô ra. Cô bé lung túng, rối rít xin lỗi hắn. Hắn thì chẳng biết nói gì nên đành bỏ vô trong. Thì ra, cô định gọi hắn bảo quản lí cần gặp nhưng do mang giày cao gót không quen nên cô bị vấp ngã va vào người hắn, rồi còn cướp đi firt kiss của hắn nữa chứ. Băng sững sờ khi quay lại thấy cảnh hắn và cô bé đang "trao nhau nụ hôn vội vàng". Mỗi người giờ một tâm trạng, một suy nghĩ khác nhau. Băng đang cố nén cơn "ghen" mặc dù biết đó là tai nạn, nhưng ngay lập tức cô tự trấn an bản thân "mà mình lấy tư cách gì mà ghen với tuông chứ”. Cô bé có vẻ thẹn thùng đỏ mặt, nhưng sau đó nghĩ lại thì thích thú mỉm cười nhẹ. Hắn thì thôi rùi "tình ngay lí gian", nhưng vội nghĩ lại mối quan hệ giữa mình và Băng hắn nhủ thầm "chẳng có gì". Mặc dù vậy, hắn vẫn không ngừng để ý đến Băng. Hắn thấy người con trai kia cười cười nói nói rất nhiều, còn Băng chỉ im lặng, lâu lâu gật đầu vẻ lười nhát. Trong cuộc nói chuyện của họ, hình như loáng thoáng hắn nghe thấy tên mình được nhắc đến. Nhìn bóng dáng quen thuộc rời khỏi rời khỏi quán cà phê cùng người con trai khác tim hắn lại nhói lên khó chịu. Thấy hắn đứng im bất động cô bé lay lay tay hắn: - Nè…Cậu làm gì mà đứng như tượng vậy Giật mình hắn đáp: - À! Không có gì. - À…Mình xin lỗi chuyện lúc nãy nha. - Thôi bỏ đi. Nhắc tới chuyện đó làm gì nữa, chỉ là sự cố ngoài mong muốn thôi mà. Làm đến 6h nghỉ giải lao, hắn bưng dĩa cơm ra ngồi một góc khuất ít ai tới, ngồi ăn một mình. - Tìm thấy rồi.- Cô bé reo lên khi thấy hắn đang ăn cơm một mình - Thấy gì cơ?- Hắn ngơ ngác. - Thì tìm thấy cậu chứ thấy gì nữa trời. - Mà tìm mình chi? - Tui thích tui tìm được hông. - Ờ. Nếu cái gì mình thích mà không ảnh hưởng tới ai thì cậu cứ làm. - Sao không ăn chung với mọi người cho vui lại chạy ra đây ngồi zậy? - Thích. - Hứ. - … - Cho mình hỏi một câu được không?- Cô bé có chút thắc mắc. - Ờ. Hỏi đi. - Sao cậu lại đi làm thêm vậy? Nghe anh Đức (gã quản lí) bảo cậu vẫn đang học lớp 11 mà. - Chứ sao cậu lại làm ở đây?- Hắn hỏi lại. - Mình cần va chạm cuộc sống nhiều hơn, như thế sẽ trưởng thành hơn, với lại ở nhà chỉ học bài không chán lắm. - Còn cậu chưa trả lời câu hỏi mình mà.- Cô nhắc. - Mình cần tiền. - Cậu mới học lớp mười một mà cần tiền chi? Không có tiền sao không xin ba mẹ mà đi làm thêm làm gì?- Cô nghiêng đầu nhìn hắn thắc mắc. - Nhưng… họ đã… mất rồi.- Hắn hơi ngập ngừng buông từng tiếng - Ơ…Mình xin lỗi, mình không biết. Mình vô tâm quá.- Cô bối rối vẻ mặt hối hận. Hai lòng bàn tay úp vào nhau, nắm thật chặt: - Không sao. Mọi thứ dù sao đã thuộc về quá khứ. - … Ánh mắt xa xôi hướng về một nơi nào đó, hắn chợt mỉm cười nhẹ khi tương tượng rằng ba mẹ hắn sẽ đoàn tụ ở một nơi rất xa, rất xa.
|
CHƯƠNG 8.2
Hôm nay, hắn khác hẳn hôm qua. Một sự thay đổi nhanh chóng mà mọi người ai cũng nhận ra nhưng không hiểu rõ vì sao. Có ai biết rằng tối hôm qua, hắn về nhà. Vô tình như một sự sắp đặt sẵn hắn đã bắt gặp bức thư ba hắn viết cho hắn cách đây ba năm. " Gởi con trai yêu quý của ba! Ba là người lo xa, mẹ con hay nói như vậy, mà cũng đúng vì ba không lạc quan như người ta và cũng vì thế mà ba không biết ngày mai ba sẽ còn sống hay không. Đây là khuyết điểm lớn nhất của ba mà ba không thể khắc phục được, ba mong rằng con đừng bao giờ giống ba điểm này nha con. Nhưng vì tính ba là thế nên ba không ngăn được mình viết mấy dòng này để gởi con trai phòng khi ba qua đời đột ngột, không biết trước lúc nào để căn dặn thêm con mấy điều này. Con à! Con là con trai duy nhất của ba mẹ nên ba mẹ rất yêu thương con, điều đó chắc con biết rồi đúng không. Điều ba mong muốn là dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì con hãy mạnh mẽ lên, không được phép gục ngã, con phải bước tiếp dù trái tim nhỏ bé của con bị trăm ngàn mũi dao cắt xẻ. Được như vậy ba mới nhẹ lòng mà đi, được như vậy thì coi như con đã trả trả hiếu cho ba mẹ rồi đấy, con trai à. Dù Trái đất này có ra sao, bản thân con như thế nào đi nữa thì ba mong nụ cười sẽ mãi đậu trên môi con, không bay mất. Ba chỉ nói thế thôi, điều ba mong chỉ có thế, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhen con trai" Thân! Ba của con.” Vậy đó, hai hàng nước mắt lặng lẽ bò xuống gò má của hắn khi đọc xong những dòng tâm sự của ba. Và đó cũng là lý do hắn đã đứng dậy mạnh mẽ mà ai bắt gặp đều có thể cảm nhận được một sự thay đổi đột ngột giữa ngày hôm qua và hôm nay trong con người của hắn. - Mà sao cậu không hỏi gì về mình thế. Cậu không thắc mắc à?- Để phá tan không khí nặng nề nãy giờ cô bé lên tiếng. - Mà hỏi gì? - Trời! Hỏi gì thì tự cậu biết chứ sao hỏi mình. Chẳng hạn cậu hỏi mình tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa, vv…vv - Ờ. Vậy cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa? - Trời! Hỏi từng cái thôi, gì mà giống robot làm một lèo zậy. Hazz!!! Nghe nè, mình tên Phạm Tuyết Như. Cũng như cậu mình đang học lớp mười một và hiện tại mình đang ế. - Ờ. - Ờ là sao? Hết biết hỏi gì mình nữa à? - Ờ. - Trời! Lại ờ nữa. Cậu nói chuyện với con gái vậy không sợ họ buồn à? - Chẳng biết. Hắn lại nhớ tới Băng, người con gái hắn yêu, và cũng làm hắn đau. Đâu đó câu ca: “Những yêu thương giờ không bên cạnh anh/ Giờ vội xa âm thầm bỏ rơi một ai chốn này/ Gió cứ mang em đến rồi lại đi/ Đùa vui trên nỗi đau gió ơi hãy trả em về” ngân nga thoáng qua tai hắn. Nhìn sắc mặt thoáng buồn của hắn, cô biết mình lại vừa gợi lại nỗi niềm mà có lẽ nó chẳng hề vui vẻ gì đối với hắn. Hôm nay, hắn làm việc hơi mệt bởi khách vào quán khá đông và khu vực hắn phục vụ luôn luôn nằm trong top có mật độ “những cô em gái” cao nhất. Mấy cô nàng vào quán bữa đầu không biết nhưng hôm sau biết rồi chỉ chịu ngồi ở khu vực hắn phục vụ chỉ để dễ dàng ngắm hắn. Cũng đúng thôi, một trăm cô lúc này mà nhìn hắn đảm bảo chín chín cô say liền, cô còn lại thì có lẽ chắc bị les. Trông hắn quyến rũ chết đi được, nhìn đôi môi hắn mà cô nào cũng muốn nhào vô cắn một phát.
|
CHƯƠNG 9.1
Kết thúc buổi làm việc mệt mỏi, đôi bàn chân quay tròn đều đều trên chiếc bàn đạp nhẹ nhàng lướt đi, chẳng ồn ào vội vã mà chỉ có sự yên bình, tĩnh lặng. Không khí Sài Gòn về đêm thật ồn ào, náo nhiệt. Ai nấy tay trong tay í ới gọi nhau, ngược xuôi nối đuôi nhau chạy thành hang, bóp còi inh ỏi. Có cặp vợ chồng mới cưới thắm thiết siết chặt lấy tay nhìn nhau âu yếm, có anh công nhân chở bạn gái đi dạo phố, có ông bố chở con đi chơi vẻ mặt hớn hở,…Tất cả hòa làm một… dòng chảy cuộc đời. - Ba ơi! - Có gì không con? - Ba mua cho con cây kem đi. - Ừ. Để ba mua cho. - Ba nhớ mua kem socola nhen. - Ừ. Ba biết rồi, con chỉ toàn ăn kem socola thôi mà. - Mà mẹ đâu ba? Sao mấy hôm nay con không thấy mẹ zợ? - Mẹ con… Mẹ con…Mẹ con đi đến… một nơi xa …xa …xa lắm…Thôi con ngồi đây với dì tám ba đi mua kem cho con. Người đàn ông nói nhanh rồi vội quay mặt chạy đi, ông không muốn con trai thấy những dòng lệ vừa bò ra khỏi mí mắt mình. Bước chân người đàn ông dù mạnh mẽ tới đâu nhưng cũng có những lúc khụy ngã. Bởi thế, họ rất cần bờ vai của “nửa kia” sẽ khích lệ họ đứng lên. Nhưng cũng có những người đàn ông rất cứng rắn vì họ nhận thức được rằng cuộc sống vốn dĩ có lúc này, lúc khác. Và mỗi người sẽ nằm trong mỗi hoàn cảnh, mỗi niềm vui, nỗi buồn chẳng ai giống ai. Sững lại giây lát chứng kiến cảnh đó, tim hắn nghẹn lại như có ai bóp chặt, đau lắm. Hắn nhớ ba mẹ hắn lắm! Bước chân lê thê, nặng nề, uể oải và mọi thứ có vẻ chùng xuống khi đêm dần về khuya. Giấc ngủ kéo đến nhanh chóng khi mà hôm nay hắn đã làm việc khá vất vả, mệt mỏi. Màn đêm như tấm chăn lớn bao trùm lấy ngôi nhà hắn, không gian chìm lặng trong đêm đen yên ắng, tĩnh mịch. - Sao cậu lại đứng đây?- Hắn hơi giật mình khi mới sáng dắt xe ra cổng đã thấy Vân Anh đứng đợi hắn từ lúc nào. - Gì mà ngạc nhiên dữ vậy? - À. Chỉ là hơi bất ngờ thôi. - Có gì đâu mà bất ngờ? - Sao cậu không đi học mà đến nhà mình làm gì? - Thì đi học chung cho vui. - Ờ. - Cậu không vui à? - Không. Mình vui. - Ừ. Vậy sáng nào mình cũng qua rủ cậu đi học hen. - Tùy cậu. - Cậu cất xe đi lấy xe mình mà đi. - Thế cậu đi bằng gì? - Thì mình đi chung với cậu. - Thôi mỗi người đi một xe đi. - Đi mà…đi chung đi…Sáng mình chở cậu rồi chiều về cậu chở mình. Chứ chiều về trời còn nắng lắm mình đạp không nổi. - Thôi vậy cũng được.- Ngẫm nghĩ giây lát hắn miễn cưỡng gật đầu. Nắng sớm in bóng nghiêng nghiêng hai con người trên chiếc xe đạp, hắn giành cô chở chứ ai đời đàn ông đàn ang lại để đàn bà phụ nữ chở bao giờ. Vậy là kế hoạch cô thành công mỹ mãn khi bước đầu “tiến gần” tới hắn hơn. Trên đường tới trường, ai cũng nhìn chằm chằm bởi nét đẹp của hai người. Lên tới trường lại không tránh khỏi bị lời ra tiếng vào của đám học sinh lắm chuyện. Ai cũng nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Vân Anh đang phát triển một cách tốt đẹp. - Chị Phương! Thế này là sao?- Nhỏ đàn em Phương vừa đưa tay chỉ trỏ phía dưới sân trường vừa lên tiếng thắc mắc với vẻ mặt khó hiểu. - Chị cũng có khác gì em đâu.- Hướng ánh mắt theo ngón tay đàn em, Phương bắt gặp hắn và Vân Anh đi cùng có vẻ thân thiết. - Vậy chị định làm gì? - Chị chưa biết. Nhưng nếu em là chị, em sẽ làm gì? - Nếu là chị em sẽ không để việc này xảy ra lần nữa đâu. - Lần nữa? - Chị còn nhớ cái chuyện hồi cấp hai không? - Chuyện gì? - Chuyện lão Trung chia tay chị Băng để đi theo ả Thy đó. - À! - Mà sao lúc đó chị Băng không cố giành lại nhỉ. - Để làm gì? - Thì người yêu mình phải cố giữ chứ. - Tùy em. Còn đối với chị, loại người phản bội đó không xứng với tình cảm của Băng. - Vâng. Chị nói cũng đúng. - Nhưng lần này thì khác, có lẽ chị nên giúp Băng. - Sao chị nghĩ vậy? - Mặc dù Băng nó không muốn ai xen vào chuyện của nó. Nó cũng đã nói với chị nếu xem nó là bạn thì đừng nhúng tay vào chuyện của nó. Nhưng chị sợ, nó thấy Phong và Vân Anh như vậy, tự động nó sẽ rút lui. - Chị cho rằng anh Phong cũng giống như lão Trung sao? - Không! Chị không nghĩ thế! Chị chỉ sợ…Phong không nhận ra tình cảm của Băng. Mà nếu như vậy thì sớm muộn gì cô bạn kia cũng cướp Phong khỏi cuộc đời Băng. - Vâng. - Trang nè, giờ giải lao em gọi thêm vài đứa nữa ra sau trường trước nhớ cử một đứa làm thế này...bla bla và đứa khác làm thế này…bla bla.- Trầm ngâm giây lát Phương lên tiếng. - Vâng. - À, em nhớ đem theo máy quay loại nhỏ nữa nha. - Vâng, em biết mà. Ngẫm nghĩ giây lát, Phương rút điện thoại ra lục tìm trong danh bạ cái tên “Thành ht”. Ngón tay cái liền ấn nút xanh. - Alo, anh nghe nè Phương.- Sau vài tiếng tít…tít…đầu dây bên kia vang lên giọng trầm trầm mà chắc nịch của anh Thành. - Em có chuyện muốn nhờ hội trưởng hội, việc này rất đơn giản… Nửa buổi học trôi qua nhanh chóng, đám học sinh vội vã tranh nhau ùa xuống căn tin, trong lớp giờ còn lại vài bóng người. Ting! Ting! Ting! Điện thoại hắn khẽ run báo có tin nhắn. Lười nhát mở hộp thư ra xem. “Cậu lên văn phòng hội học sinh giỏi nhanh nha. Tôi có việc cần bàn với cậu.” - Cậu đi đâu vậy Phong?- Vân Anh thấy hắn im lặng cất sách vở vô cặp như có vẻ định đi đâu nên theo quán tính cô lại hỏi hắn. - Mình đi có chút việc. - Mình đi cùng được không? - Không.- Hắn trả lời dứt khoát, không chút do dự. Ngay lúc đó, hắn cảm thấy có chút khó chịu với cô và có vẻ như hắn không thích cái cách cô “bám” theo hắn như vậy. - Chị tên Vân Anh phải không?- Nhân lúc Phong lên gặp hội trưởng hội học sinh giỏi của trường, đàn em Phương nhanh chóng thực hiện kế hoạch. - Uhm. Sao em biết chị. Chị đâu có quen em đâu.- Cô nàng tỏ vẻ hơi bất ngờ. - Cái đó em nói sau. Giờ chị ra sau trường đi anh Phong đang chờ chị ngoài đó nãy giờ. - Ủa, nãy Phong nói đi có việc gì đó mà? - Em không biết. Nhưng anh Phong mới nhờ em gọi chị ra sau trường bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với chị ngay bây giờ. - Ừ. Chị biết rồi. Cảm ơn em!- Vân Anh chẳng mảy may nghi ngờ gì, chỉ là cô cảm thấy hơi lạ chút thôi. "Sao cậu ấy không gọi hay hắn tin cho mình mà lại nhờ người khác gọi nhỉ?" "Hay là điện thoại hết pin?” “Tài khoản hết tiền chăng?" "Mà có khi nào Phong gọi mình ra nói chuyện ấy không nhỉ?"- Nghĩ đến đây, cô nở nụ cười tươi men theo hành lang đi ra sau trường. Còn hắn, sau một hồi nghe hội trưởng nói linh ta linh tinh gì gì đó, điều mà hắn chẳng buồn quan tâm, thì cũng được về lớp. Bước lại chỗ ngồi của mình, nằm dài lên bàn định ngủ nhưng chợt nghĩ đến Băng, hắn liền ngẩng đầu lên, quét mắt qua chỗ của cô nàng thì không còn thấy Băng ở đó nữa. Nghĩ tới chuyện hôm qua hắn liền đứng dậy, đi dọc hành lang nhỏ, dẫn ra sau trường.
|