Còn Lại Gì Sau Cơn Mưa ?
|
|
CHƯƠNG 9.2
- Sao về vội thế.- Vân Anh tới nơi nhưng chẳng thấy ai cả, cô định quay vào thì liền nghe tiếng nói sau lưng. - Cậu là ai?- Nhìn cô gái lạ đứng trước mặt, Vân Anh liền hỏi. - Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là tao có chuyện cần nói với mày. Lúc này đây, Vân Anh bắt đầu dự cảm được một sự chẳng lành sẽ đến với mình. Nhưng không vì thế mà cô mất đi sự bình tĩnh. - Tôi và cậu không quen biết nên chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả. - Đúng vậy. Tao và mày không quen không biết nhưng chuyện tao muốn nói với mày là chuyện có liên quan đến Phong. - Liên quan đến Phong? - Sao? Giờ mày có hứng thú muốn biết tao định nói gì với mày nữa hay không? - Nếu có liên quan đến Phong thì cậu nói đi. Tôi nghe. - Trước khi tao nói những điều này, tao muốn biết là mày có cảm tình gì đặc biệt với Phong không? - Hả, sao cậu…? Mà tôi chẳng có lý do gì để trả lời cậu hỏi của cậu cả. - Được thôi. Nhưng tao khuyên mày, nếu mày có chút tình cảm gì với Phong thì tốt nhất, ngay bây giờ hãy dừng lại, bởi vì Phong không phải là của mày. - Hê…hê…hê…Cậu vui tính thật. Vậy Phong là của cậu chắc? - Tao không đùa đâu. Phong đã có người khác và tất nhiên đó không phải là tao. - Vậy người đó là ai? - Là ai thì mày không cần biết. Mày chỉ nên nhớ rằng họ thực sự yêu thương nhau. Nếu mày còn làm vậy thì đừng trách tao vô tình? - Nhưng tôi…tôi không thể làm vậy được. Tôi sẽ cố đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình. - Mày tưởng mày đang ở đâu mà dám nói vậy hả?- Phương bắt đầu tăng uy khí, ánh mắt cũng sắc lạnh hơn khi nhìn Vân Anh. - Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình.- Vân Anh có chút e ngại khi đáp lại. - Hê…Vậy à? Vậy mày có dám hi sinh một thứ để đổi lấy tình yêu của mày không? - Hi sinh? Tại sao phải hy sinh? Mà hy sinh gì? - Tay phải ngón tay áp út.- Vừa nói Phướng rút trong túi ra một con dao bấm. - Cô…cô…- Ngay lập tức, nét mặt Vân Anh toát lên vẻ sợ hãi kinh hoàng, miệng lắp bắp nói không nên lời. - Thế nào, đồng ý không? “Phải làm sao để xóa hết nước mắt, những yêu thương ngày đầu tiên Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh…” Đúng lúc này, tên đàn em Phương gọi tới. - Alo, chị nghe. - Cái gì? - Ừ. Sắc mặt Phương chợt lắng xuống. Và ngay sau đó, cô cất dao vào túi, đồng thời giơ tay kia lên cao, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm lại tạo thành hình tròn. Thấy Phương ra hiệu, Trang liền hiểu ý, vội lên tiếng: - Đang khúc hay mà sao lại dừng chị. Kiểu này chừng nào mới quay được video hoàn hảo tham gia cuộc thi “cảnh báo bạo lực học đường” của quận đây. Nghe đến đây, Vân Anh ngớ người, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Phương thấy vậy liền nở nụ cười gượng gạo: - Xin lỗi cậu ha Vân Anh. Mình đã làm cậu sợ rồi. - Cậu…Chuyện này là sao? - À, thật ra thì mình định quay một video để tham gia cuộc thi “cảnh báo bao lực học đường”. Nhưng mình muốn các nhân vật phải diễn xuất được tự nhiên, do đó mình chọn cậu, một học sinh mới, và chưa biết gì về mình để… - Ủa. Phương…Vân Anh, hai cậu đang làm gì ở đây vậy? - À…thì…Thật ra…là không có gì. Không có gì hết. Bọn mình chỉ tình cờ gặp nhau ở đây thôi.- Phương nhanh nhẹn đưa ra lý do. - Tình cờ?- Hắn nheo nheo mắt vẻ nghi ngờ. - Ừ. Đúng vậy. Bọn mình tình cờ gặp nhau và đang đứng trò chuyện đó mà.- Vân Anh thấy Phương cũng không có ác ý gì nên cũng đỡ lời cho cô. - Nhưng cậu và Phương có quen nhau đâu?- Hắn lại thắc mắc. - Thì đã nói mới quen mà, nhiều chuyện. Còn cậu, ra đây làm gì vậy?- Phương khoanh tay trước ngực liếc xéo hắn. - Ờ thì…tìm… - Tìm gì cơ?- Phương vẫn không buông tha. - Tìm Vân Anh. - Vân Anh?- Ngay tức khắc Phương quay sang nhìn Vân Anh với ánh mắt khó hiểu. - Vì Vân Anh là học sinh mới nên mình sợ cô ấy đi lung tung rồi lạc đường.- Hắn bổ sung thêm. Hắn nói xong thì thấy ai nấy đều im lặng hết, nét mặt mỗi người hình như đang có sự biến đổi theo những chiều hướng khác nhau. Với Vân Anh, như vừa nhặt được niềm vui nho nhỏ, đôi mắt cô chợt ánh lên vẻ sung sướng nhè nhẹ. Riêng Phương, dường như những thắc mắc mà cô muốn hắn giải đáp đang hiện lên ngày một rõ ràng qua cái nhíu mày thật sâu và con ngươi không buồn động đậy mà chỉ chăm chăm về phía hắn. Thật ra, hắn lo lắng cho Băng, sợ cô sẽ xảy ra chuyện giống như hôm qua nên mới ra đây, chứ không phải cái lý do bất đắc dĩ mà hắn vừa buộc miệng là tìm Vân Anh. - Phong! Ra đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Nói rồi Phương bỏ đi trước. Thấy vậy, hắn quay sang Vân Anh bảo: - Cậu về lớp trước đi ha. Mình ra đây chút.- Hắn nhìn Vân Anh nói nhanh rồi bước vội theo Phương.
|
CHƯƠNG 10.1
- Có chuyện gì cậu nói nhanh đi rồi còn vào học. - … - Sao vậy? Cậu kêu mình ra đây bảo là có chuyện muốn nói riêng với mình mà. - Giữa cậu và cô ta chỉ tồn tại mối quan hệ bạn bè bình thường phải không ? - Cô ta? - Cô gái hồi nãy đấy. - À, ý cậu là Vân Anh hả? - Ừ. - Không, không phải vậy. - Nói vậy…có nghĩa cậu có tình cảm với cô gái đó. - Ô hay, cậu nghĩ gì vậy, làm gì có chuyện đó. - Chứ sao cậu nói giữa hai người không phải là bạn bè bình thường. - Thì cậu để cho mình nói hết đã chứ. Chắc cậu không biết. Thật ra… mình với Vân Anh là bạn thân. - Bạn thân? - Ờ, mình với Vân Anh thân với nhau từ mấy năm trước. - Vậy cậu có tình cảm gì, ngoài tình bạn thân với cô ấy hay không? - Không! Mà sao cậu hỏi vậy? - Không có gì. Nếu như lời cậu nói thì tôi yên tâm phần nào rồi. - Cậu nói gì vậy? Chả hiểu gì cả. - Còn chuyện giữa cậu và Băng sao rồi. - Giữa mình Băng không có gì cả. Băng đã từ chối tình cảm của mình. - Từ chối? Tôi thật sự không hiểu nổi hai cậu nghĩ gì nữa. Cậu có biết rằng Băng… - Phương!- Băng từ đâu bước ra nét mặt tối sầm, lạnh lùng. - Nhưng… - Cậu có còn xem tôi là bạn?- Băng cắt ngang lời Phương. - Thôi được rùi, mình không nói nữa. Mình đi trước đây, hai người liệu mà nói chuyện.- Phương ngao ngán thở dài. Phương là chị hai trường này, là bạn thân với Băng và khá thân với hắn. Mặc dù vậy cô không bao giờ dẫn đàn em đi đánh người vô cớ bao giờ. Vì tính tình nghĩa hiệp, cách sống có trước có sau với mọi người mà Phương được tụi đàn em rất tôn trọng, kính nể và đặt biệt danh cho cô là "nữ anh hùng Lương Sơn Bạt". Phương có khuôn mặt xinh xắn, tốt tính, và là một học sinh giỏi. Ngoài ra, cô cũng là một tay võ cừ khôi, về mặt này thì cô và Băng như kẻ tám lạng người nửa cân vậy. Tính Phương rất chững chạc, biết lo, biết nghĩ cho người khác, nhưng đôi lúc hình ảnh trẻ con vẫn có thể thấy ở con người cô. Mặc dù mang cái mác là “chị hai” nhưng Phương rất bình đẳng với mọi người, thưởng phạt phân minh, khi sai cô không ngần ngại xin lỗi ngay. Hồi nãy, cô dùng kế rung cây dọa khỉ nên toàn dùng lời lẽ búa tạ, thêm mắm thêm muối cho hành động của mình trong việc uy hiếp Vân Anh, hòng mong cô sợ mà rút lui. Nào ngờ, sự xuất hiện không mong muốn của hắn làm sự việc biến chuyển theo hướng khác. Nhưng may mà Phương đã chuẩn bị phương án dự trù phòng khi có biến nên mọi việc lúc nãy xem như chưa có gì xảy ra. Nếu không vì cô bạn thân băng giá kia thì có lẽ Phương cũng chẳng thèm quan tâm để rồi có những lời nói, hành động khác với hình ảnh thường thấy hằng ngày ở cô. Vài phút sau, trường chỉ còn hai người im lặng đứng nhìn nhau. Hắn chờ Băng lên tiếng, còn Băng thì đợi hắn mở lời. - Mình…- Hắn và Băng cùng lên tiếng. - Cậu nói trước đi.- Hắn quay mặt đi bảo. - Thôi cậu nói trước đi.- Băng nhường. - Cậu nói trước đi. Mình cũng chẳng có chuyện gì quan trọng đâu.- Hắn không nhìn Băng đáp. - Được rồi. Mình muốn nói với cậu là mình…
|
CHƯƠNG 10.2
Reng! Reng! Reng! - Tiếng chuông cắt ngang câu nói của Băng. - Thôi vào giờ học rồi, mà cũng không có chuyện gì quan trọng đâu. - Vậy thì mình vào trước đây. - Nói xong, hắn đút tay vào túi quần quay lưng đi thẳng. Băng nhìn theo dáng hắn, mỗi lúc một xa dần, rồi cô cũng theo chân hắn trở về lớp. Cô định nói rõ với hắn mọi chuyện nhưng dường như có sức mạnh vô hình nào đó cứ ngăn cản cô, không cho cô mở miệng nói ra mọi chuyện. Hắn đi trước, kế tiếp đó là Băng, hai người kẻ trước người sau vào lớp làm Vân Anh cảm thấy hơi lạ, linh tính mách bảo cô “người này chính là người mà Phương đã nhắc tới”. Nhưng giữa hai con người này đã xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không biết được. Buổi học ì ạch trôi qua buồn tẻ cuối cùng cũng kết thúc. Ai nấy thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt phơi phới. " Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu. Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu. ……" Tiếng nhạc chuông bài Tuyết rơi mùa hè của hắn vang lên - Mình nghe nè.- Hắn bắt máy. - Mai ư. - Ừ. - 11A1. - Cũng được. - Ờ. - Bye. Hắn chở Vân Anh về nhà rồi ghé mua gói mì ăn đỡ đói. Thấy chưa đến giờ đi làm hắn lấy bài tập ra xử luôn. Hắn làm cực nhanh y như ngồi chép không cần suy nghĩ gì cả, loáng cái đã xong. Nhìn đồng hồ cũng vừa lúc đến giờ hắn vội thay đồ chạy tới chỗ làm. Lộp bộp…lộp bộp… Ầm…ầm… Lúc hắn mới đi nửa đoạn đường thì bất chợt cơn mưa ào ào kéo đến. Hắn tấp vội vào một mái hiên ven đường. Lẫn trong chen chúc ồn ào của những người tránh mưa, hắn thoáng thấy Băng. Cô im lặng đưa mắt nhìn những làn mưa vẫn chưa thôi nặng hạt, ánh mắt xa xăm buồn. Bỗng cô đưa tay hứng, những giọt mưa như những bước chân bé nhỏ đạp vào lòng bàn tay cô rồi vội vàng tan biến. Kế bên cô, người con trai ấy cũng chẳng ồn à. Đã bao lần, mưa đem đến cho con người ta cảm giác buồn man mác, đã bao lần mưa gợi lên nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn của ai kia. Và hình như, trong cơn mưa, đâu đó có mùi hương hoa vừa bay qua, thơm thoang thoảng mà tìm không thấy. Đâu đó có chú chim non lạc mẹ hốt hoảng kêu chip chip trên cành cây. Có những chiếc lá úa vàng thấm nước rơi vội xuống đường run rẩy. Trời đã tạnh mưa! Cô vội vàng lên xe người con trai đó mất hút. Vội vã hắn phi xe đạp đến chỗ làm, vừa may kịp giờ. Mới thay đồ đi ra, hắn đã thấy bọn hôm qua bước vào quán. Tên tóc đỏ lạnh lùng đi trước theo sau vẫn là tên tóc vàng và tên tóc xanh. Chẳng nói tiếng nào bọn chúng tiếng tới chỗ ngồi hôm qua. Ánh mắt tên tóc đỏ lia một lượt khắp quán dường như đang tìm một ai đó. - Dạ mấy anh đùng gì ạ.- Hắn tiến đến hỏi. - Như cũ đi.- Tên tóc đỏ không buồn xem menu đáp. - Vâng ạ. - Này cậu!- Định quay vào bưng nước ra thì hắn đã nghe tên tóc đỏ gọi lại. - Dạ! Có gì không anh? - Cho anh hỏi cô bé hôm qua giờ có ở đây không. Anh có chuyện muốn gặp cô bé một lát. Nhớ lại sự việc vừa xảy ra cách đây hai bốn tiếng ngay tại nơi này, định bụng bảo không, nhưng nghĩ lại hành động của tên tóc đỏ lúc đó, hắn đáp: - Dạ cậu ấy trong kia ạ. - Cậu có thể nhắn giùm với cô bé ấy là anh muốn gặp một chút được không. - Dạ được ạ! Ban đầu, cô không chịu ra nhưng nghe hắn nói vài câu sau đó cô cũng gật đầu đồng ý. Vừa nhác thấy bóng của cô, tên tóc đỏ dường như nở nụ cười nhẹ nhưng rất nhanh đã vội xóa. - Kêu tôi ra đây có chuyện gì không.- Như làm mặt lạnh hỏi. - À! Tôi nói thẳng luôn. Hôm qua hai thằng em tôi vô lễ, xúc phạm em mong em bỏ qua cho bọn nó. Anh đã về dạy dỗ chúng nó rồi, chúng nó không dám làm vậy nữa đâu. Liếc nhanh sang hai tên tóc vàng và tóc xanh cô suýt nữa bật cười thành tiếng nếu không kịp thời kìm chế lại. Hai tên này bị tên tóc đỏ dạy dỗ kiểu gì mà mặt mũi biến dạng méo mó, trông thảm hại vô cùng. - Dạ…! Em thành thật xin lỗi chị, mong chị bỏ qua.- Hai tên đồng thanh nói to, làm nơi đây một lẫn nữa gây sự chú ý của mọi người. - Uhm. Chuyện đã qua rồi thôi đừng nhắc lại làm gì. Tôi cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hai cậu liệu mà cư xử phải phép với mọi người. - Dạ vâng! - Thôi không có chuyện gì nữa tôi vào trong có chút việc. - Á!- Mới quay nửa người định bước thì cô bị tên tóc đỏ nắm tay kéo lại. - Xin lỗi! Em có đau không? Tôi chỉ định đưa cái này cho em.- Vừa nói tên tóc đỏ vừa đặt một bó hoa hồng thật đẹp vào tay Như.
|
CHƯƠNG 11.1
Thoáng ngỡ ngàng, Như tròn mắt nhìn tên tóc đỏ. Cô không biết nên từ chối hay cảm ơn nhận lấy. Cô cứ đứng như vậy đến khi tên tóc đỏ đi khuất sau cánh cổng cô mới giật mình trở về thực tại. - Ôi đẹp quá! Lãng mạn như phim Hàn vậy. Ước gì mình được như cô ấy!- Một cô gái trẻ cùng làm với Như xuýt xoa. - Nè, bà thích tui cho bà luôn đó. - Thôi khỏi. Người ta tặng bà chứ có cho tui đâu. - Người cần mà không tặng, người tặng mà không cần.- Cô bạn tiếp tục chọc Như. - Bà nói vậy ý gì? - Ý gì, ý gì, ai biết ý gì mà hỏi ý gì. Tự bà hiểu rõ hơn ai hết mà. - Thôi hai thím này, lo làm việc đi còn đứng đó mà tám hoài.- Gã quản lí thấy vậy chen vô. - Mà nãy giờ tôi thấy hết trơn rồi nhen.- Tay quản lí bỗng dưng mặt hình sự. - Dạ thấy gì ạ?- Như ngơ ngác. - Cậu ta được đấy. Theo con mắt không lé nhìn người của tôi thì con người cậu ta không phải như bề ngoài người ta thấy đâu, cậu ta để ý em rồi đấy, Như ạ.- Gã quản lí nói nhỏ đủ Như nghe. - Anh đang nói ai vậy hả? - Trời, ngoài anh chàng tóc đỏ hồi nãy còn ai vào đây nữa. - Em vào làm đây, không nói với anh nữa.- Như tìm cách đánh bài chuồn. - Không tin à? Coi kìa, còn có thư nữa kìa, tôi nói có sai đâu.- Gã vẫn không buông tha Như. Tưởng như gã quản lý nói đùa nhưng khi xem bó hoa Như thấy có mảnh giấy gấp đôi được kẹp vào nằm hơi sâu trong đám hoa đỏ rực. Tò mò, cô lấy mảnh giấy ra đọc. "Chào em Tên tôi là Đặng Nhật Duy. Chúng ta có thể làm bạn được không. Bên dưới là số điện thoại của tôi. 0945234876" - Sao…Tôi nói đúng không? - Nhìn cậu ta cũng đẹp trai ra phếch nhỉ, răng cậu ta không bị hô, miệng hình trái tim, mũi thẳng, mắt sâu chỉ có điều răng hơi vàng chắc uống cà phê nhiều.- Gã không tha Như. - Anh thích thì đi theo người đó đi đứng đây làm gì.- Gã quản lí đùa dai quá làm cô hơi bực. - Tôi chỉ đùa chút thui. Mà ông anh họ cô biết chắc cũng ủng hộ như tôi nhể? - Anh… - Thôi thôi xem như tôi chưa nói gì.- Gã quản lí thấy sắc mặt Như đỏ lên vội rút lui. - Thôi em đi làm đây, không nói với anh nữa.- Như hạ giọng, xụ mặt một đống đi vào trong. - Còn cậu nữa.- Thấy hắn đang bưng nước ra cho khách nhìn cô cười cười cô gắt Cô bực quá đem bó hoa quẳng vào thùng rác có chút tiếc nuối. Dù sao, một cô gái mới lớn lần đầu được người ta tặng hoa nên ít nhiều cũng có chút rung động, chút hạnh phúc xen lẫn cảm giác sung sướng nhè nhẹ.
|
CHƯƠNG 11.2
Hắn quen với công việc rồi nên làm nhanh nhẹn hẳn và ít mệt hơn, ca làm của hắn lẳng lặng trôi đi nhanh chóng. Mải mê làm, hắn dường như quên ý niệm thời gian. Chỉ khi Như gọi hắn về, hắn mới nhìn đồng hồ thì đã thấy 9h5’ rồi. - Đi ăn gì đó không Phong? Mình đói rồi.- Mới dắt xe ra cổng định vọt thì hắn nghe Như rủ. - Giờ cũng muộn rồi, mình về đây.- Hắn ngoái đầu lại nhìn Như đáp. - Đi đi mà, đi chút thôi, mình hứa đấy. - Khi khác đi. - Nếu cậu không đi thì mình nhịn đói luôn. - Cậu rủ ai khác đi đi, đến giờ mình về rùi. - Còn ai nữa đâu, họ về hết trơn rồi. Mà giờ chắc cậu cũng đói rồi nhỉ. - Không! Mình không đói. Ọc ọc ọc…- Vừa nói xong bụng hắn biểu tình một tràng làm hắn đỏ mặt xấu hổ muốn chui xuống đất luôn. - Zậy mà nói không đói à, đi với mình. Cậu mà không đi mai đừng nhìn mặt mình nữa.- Như giả vờ dỗi hắn. - Chậc, thì đi vậy.- Chịu thua hắn đành lặng lẽ đạp xe sau cô. - Đạp nhanh lên, lên đây đi với mình cho zui làm gì mà lủi thủi một mình vậy. - Đi hàng hai vi phạm luật an toàn giao thông thì sao!- Hắn viện cớ. - Hứ! Không muốn thì thôi, đừng có viện cớ giở luật này luật nọ ra. Hắn không nói gì, chỉ lắc đầu chịu thua cô nàng này. Kít… Xe chạy khoảng trăm mét thì gặp một quán hủ tiếu, Như dừng lại tấp xe vào lề đường, hắn thấy vậy cũng bước xuống theo sau. - Cô ơi cho cháu 2 tô hủ tiếu.- Như nói to với bà bán hủ tiếu khi chưa ngồi ấm chỗ. - Cô ơi tính tiền.- Giọng nói bàn kế bên vang lên. Nghe giọng nói quen quen, hắn quay sang và lại một lần nữa bốn mắt ngỡ ngàng chạm nhau. Băng lại ngồi chung với người con trai đó và họ lại vội vã biến mất như cơn mưa vừa tạnh lúc chiều. "Trái đất đúng là tròn thật."- Hắn lẩm bẩm rồi thở dài. - Có chuyện gì vậy Phong?- Thấy hắn như vậy cô tò mò hỏi. - Không có chuyện gì đâu. - Đây phần của hai cháu đây.- Đúng lúc đó, bà chủ bưng hai tô hủ tiếu bay khói nghi ngút tới. - Dạ con cảm ơn!- Hắn và Như đồng thanh. - Bắt chước.- Như trêu hắn. - Bắt chước gì?- Hắn không hiểu Như nói gì. - Thì tui cảm ơn, cậu cũng bắt chước cảm ơn theo. - Trời!- Hắn lắc đầu chào thua cô nàng. - Thôi ăn đi ông tướng. Lúc ăn, hắn im lặng ăn không nói tiếng nào mặc cho Như như con chim họa mi líu lo líu rít luôn miệng. - Nè! Cậu làm gì mà như tượng vậy? Rủ cậu đi ăn mà câm luôn nãy giờ, hổng thích nói chuyện với mình à.- Để phá cục băng im lặng nãy giờ Như thăm dò. - Chuyện gì.- Hắn thờ ơ. - Thiếu gì chuyện để nói. - Vậy chuyện gì mới được chứ? - Ví dụ, cậu hỏi mình "gần đây chỉ có một trường cấp ba thôi, cậu học trường nào mà trước giờ chưa gặp dù chỉ một lần" chẳng hạn.- Như gợi ý. - Ờ. - Ờ gì. - Thì câu hỏi đó trả lời đi. - Nói chuyện với cậu mệt thật. Nè nghe đây, mình sống ở Biên Hòa mới chuyển về đây chỉ mấy ngày à, chưa có bạn. Buồn quá mình nhảy vô quán ông anh họ làm phục vụ cho bớt chán. Ban đầu ổng hổng cho vì sợ ba mẹ mình biết nhưng rồi mình năn nỉ gãy lưỡi cuối cùng ổng cũng phải gật đầu. Mới chuyển về nên mình không muốn học ngay, chơi vài ngày cái đã, mình đã tìm hiểu rồi dưới đó học trước trên này nên nghỉ vài buổi cũng hổng sợ mất kiến thức… Thấy hắn lơ đãng nhìn ra ngoài đường Như dừng câu chuyện hỏi hắn: - Nè nãy giờ cậu có nghe không đấy. - Có.- Hắn cộc lốc. - Mà cậu học lớp nào zậy. - 11A1. - Ồ! Cậu học ban khoa học tự nhiên cơ à? Mình thì học ban xã hội. - Muộn rồi mình về đây. Ngồi một lát, thấy cô cũng vừa xử xong tô hủ tiếu, hắn đứng dậy gọi bà chủ tính tiền. - Gì mà vội thế? - Muộn rồi. - Vậy cậu về cẩn thận. - Ờ, cậu cũng vậy.
|