Còn Lại Gì Sau Cơn Mưa ?
|
|
CHƯƠNG 14.1
Trong lúc đó, bọn đàn em Thy sau khi kéo cô bé ra một góc sau trường thì nhanh chóng chúng xé toạc mặt nạ khó chịu nãy giờ phải đeo. - Xử nó sao đây chị?- Một tên đàn em bước lên hỏi tên thân cận Thy. - Chị hai nói tụi mình xử nhẹ nhẹ và cảnh cáo nó thôi. Nói xong, ả bước lên nắm cổ áo cô bé táng một phát thật mạnh làm cô bé thấy chín mặt trời, hàng ngàn vì sao lấp lánh bay xung quanh đầu mình. - Mày biết vì sao mày bị đánh không con kia? - K…h…ô….n…g.- Cô bé khó khăn mở miệng đang đau điếng. - Được. Mày không biết thì tao nói cho mày biết. - Thứ nhất, mày dám cả gan đổ nước mắm lên người chị hai.- Ả vừa nói vừa cho cô bé cái bạt tai muốn nổ đom đóm. - Thứ hai, nhìn cái mặt “con nai vàng ngơ ngác quật chết bác thợ săn” của mầy tao thấy ngứa mắt quá.- Nói xong ả lại táng cô bé một cái thật mạnh vào má bên kia. - Dừng lại! Các người làm gì vậy. Hắn và Băng thấy ồn ào ở một góc sau trường nên đến xem thế nào. Nghe tiếng hắn mấy tên đàn em Thy đều quay phắt lại. - Rút đi chị, không thì to chuyện đó.- Tên đàn em khuyên ả. - Uhm.- Ả gật đầu. Rồi quay sang cô bé vẫn còn nằm dưới đất, ả nghiến răng hăm dọa: - Chuyện hôm nay, mày mà hé răng nửa lời thì tao đảm bảo mày không sống nổi ở cái trường này đâu. - Rút nhanh.- Rồi ả quay sang đám đàn em. Khi hắn và Băng chạy tới thì bọn chúng đã biến mất. Cô bé vẫn nằm im dưới đất. Thấy vậy hắn tiến đến đỡ cô bé dậy. Băng cũng chạy lại giúp hắn phủi cát đất bám đầy quần áo, tóc tai cô bé. Hắn bất ngờ khi nhận ra cô bé chính là Tuyết Như, người cùng làm phục vụ ở quán cà phê với hắn. - Tuyết Như, sao lại là cậu.- Hắn bất ngờ. Băng lúc này cũng kịp nhận ra tên Tuyết Như mà hắn gọi chính là cái cô bé đã cướp đi firt kiss của hắn lúc ở quán cà phê. - Mình…mình… không sao. - Thế này mà nói không sao à!- Vừa nói hắn vừa chỉ vào má Như vẫn còn hằn năm ngón tay. - Sao cậu lại bị bọn chúng đánh vậy?- Băng hỏi. - Không có gì! Các cậu đừng quan tâm.- Như không muốn nói. - Cậu nói gì vậy. Cậu không xem mình là bạn à?- Hắn bực. - Không. Tất nhiên mình xem cậu là bạn nhưng… - Thôi… có thể cậu ấy có điều khó nói thì sao.- Băng giải vây cho Như. - Được rồi. Mình không nói chuyện này nữa. - Để mình đưa cậu đi rửa tay chân, giờ cũng sắp đến giờ vào lớp rồi.- Băng liếc đồng hồ giục Như. - Mình tự đi được... Cậu có thể chỉ giùm mình nhà vệ sinh chỗ nào không? - Ủa. Cậu không biết nhà vệ sinh chỗ nào sao.- Băng ngạc nhiên. - Uhm. Mình mới học buổi đầu tiên ở trường này nên chưa biết. - Nói vậy là cậu cũng là học sinh chuyển trường hả. - Uhm. - Thôi mình đi. - Phong cậu về lớp trước đi. Mình đưa cậu ấy đi rồi về sau.- Băng quay sang bảo hắn. - Ờ. Nhớ cẩn thận đó. - Uhm.
|
CHƯƠNG 14.2
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông lại giục đám học sinh vào tiết. Vân Anh nãy giờ tìm hắn nhưng chả thấy. Định bước về lớp nhưng cùng lúc đó hắn đi vào cô chạy lại níu lấy tay hắn hỏi tới tấp: - Nè. Này giờ cậu đi đâu hả? - Sao mình gọi hoài mà không nghe máy? - Cậu nói đi có chuyện. Thế có chuyện gì vậy? - Cậu hỏi như vậy ai mà trả lời được, có gì từ từ nói nào.- Hắn trầm giọng - Rồi được rồi, cậu nói đi. - Nói gì cơ? - Thì trả lời những câu hỏi mình vừa hỏi đó. - Thôi được. Nãy mình đi có chuyện thật. Còn chuyện gì thì mình không thể nói với cậu được. Còn việc cậu gọi mình mà mình không nghe máy chắc là do mình để chế độ im lặng nên mình không biết cậu có gọi đó thôi. - Cậu không tin mình nên không muốn nói chứ gì. - Đây là vấn đề không phải tin hay không tin, mỗi người có những tâm tư riêng mà, mình chỉ nói vậy thôi, cậu trách mình cũng được, mình vào lớp đây. - Phong…cậu…đáng ghét.- Vân Anh vùng vằng vào lớp theo. Trung nãy giờ vẫn ngồi trong lớp, đầu gục lên bàn im lặng. Cậu không biết giờ mình phải làm gì, cậu biết cậu đã sai, sai rất nhiều khi làm Băng tổn thương để giờ đây trái tim cậu phải chịu sự đau đớn. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định chuyển trường về đây. Cậu đã dự định trong đầu mình phải làm những gì để mong Băng tha thứ và quay lại với cậu. Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt Băng dường như có một luồng sức mạnh khủng khiếp lấn áp đầu óc cậu, làm cậu không điều khiển được mình nữa. Nhưng cậu quyết sẽ không bỏ cuộc, cậu tự hứa với bản thân sẽ đưa được trái tim Băng quay trở về vị trí ban đầu vốn có của nó. - Phong! Cậu đi đâu nãy giờ mà Vân Anh phải chạy đi tìm vậy?- Nam thấy Phong đi vô lên tiếng hỏi. - Thì mình nói với cậu rồi. Mình đi có chút chuyện mà. - Hình như cô nàng rất lo cho cậu đó. Có phải Vân Anh thích cậu rồi không nhỉ. - Cậu đừng nói bậy, mình với Vân Anh hoàn toàn là bạn thôi, không hơn không kém. - Làm gì mà cậu phản ứng dữ thế. Mà nếu cô ấy thích cậu thật thì có sao đâu, Vân Anh thích cậu đâu có nghĩa là bắt buộc cậu phải thích lại cô ấy đúng không nào? - Ờ, cũng đúng. Cô nãy giờ đã nghe thấy hết những lời dứt khoát của hắn, cô im lặng đứng như trời trồng. "Điều cậu nói có thật không Phong, giữa hai chúng ta chỉ mãi mãi tồn tại tình bạn thôi sao, không hơn không kém à.” “Không! Mình không chấp nhận như vậy đâu, mình sẽ làm cậu thích mình, cậu là của mình thôi, Phong à" Vân Anh cố gắng lấy lại vẻ tươi tỉnh bước về chỗ ngồi, quay sang nở nụ cười với hắn nhưng ánh mắt hắn lại gắn chặt ở lối ra vào rồi, hắn đang chờ Băng về. Đôi mắt đen xám nồng ấm, đôi môi khẽ nhích nở nụ cười nhẹ khi nghĩ về chuyện hồi nãy. - Nè. Cậu bị gì mà ngồi cười một mình vậy?- Vân Anh hích cánh tay hắn hỏi - À không! Không có gì! - Sao thầy mãi mà chưa vào lớp nhỉ?- Vân Anh thắc mắc. - Ờ. Đợi chút nữa chắc thầy vào thôi. Vừa nói dứt lời thì hắn thấy một người bước vào nhưng không phải là thầy giáo mà là Băng. Cô nàng đã kịp đeo bộ mặt lạnh lùng vào, từ từ nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi không gây một tiếng động nào. Mười phút trôi qua, thầy vẫn chưa lên lớp, đám học sinh ồn ào nhốn nháo như cái chợ, mấy bà tám tụm năm, tum bảy buôn dưa lê bán dưa chuột không ngừng nghỉ. Mặc cho Vi lớp trưởng la hét khản cổ nhưng chẳng ăn thua gì đám nhà lá lắm mồm này. - Thầy vào, thầy vào kìa- Thằng Thành la to. Rất nhanh, không khí lớp im lặng lạ thường, không một tiếng động nhỏ, giờ cây kim rơi xuống cũng không sợ không nghe thấy. 1s 2s 3s…5s…10s đứa nào cũng ngơ ngác, nhìn ra ngoài cửa vẫn không thấy bóng thầy, đồng loạt mấy mươi cái đầu đều quay về thằng Thành mặt đằng đằng sát khí như muốn hỏi "mày nói thầy đâu sao không thấy hả thằng kia?" - Nó lừa mình tụi bây, cho thằng cờ hó này một trận đi anh em.- Thằng Kiên trán dô kêu gọi. - Tao nói thật mà.- Thằng Thành thanh minh. - Đâu…Ổng đâu sao tao hổng thấy. - Ổng đây nè. Nghe tiếng quen quen thằng Kiên quay sang bắt gặp ánh mắt của ông thầy, nó vội đưa bộ mặt cún con ra cười hì hì: - Dạ thầy! Em chào thầy. - Tôi có chuyện lên lớp muộn một chút đã ồn ào như vậy rồi sao. - Dạ không ạ! Không phải ồn ào mà là thảo luận ạ. - Thôi ông ngồi xuống đi, đứng nói nữa tui cho vào sổ ngồi bây giờ. Thầy đảo mắt một lượt khắp lớp rồi hỏi: - Hình như lớp ta hôm nay có bạn mới chuyển vào phải không? Vi lớp trưởng vội đứng lên trả lời: - Dạ vâng ạ! Sáng nay có hai bạn mới chuyển vào nữa ạ. - Đâu? Bạn nào đâu? Đứng dậy tôi xem nào. Nghe vậy Nam và Trung đồng loạt đứng dậy. - Hai cậu lấy vở lên kiểm tra bài. "Trời! Ma mới cũng không tha."- Nam nhủ thầm. - Hai cậu lên ghi tất cả các thì đã được học, dấu hiệu nhận biết, cách dùng,… - Nhớ ghi kĩ kĩ, không được sơ sài đó.- Thầy nhắc thêm. Đây là yêu cầu cơ bản, quá dễ đối với học sinh lớp này. Nam ghi liền một mạch hết nửa bảng, trong khi đó bên phía trung nãy giờ chỉ có một câu duy nhất "mình sai rồi, mình xin lỗi cậu. Cậu có thể tha thứ cho mình không?" - Này cậu kia. Cậu ghi gì vậy. Cậu có nghe tôi nói gì không hả?- Ông thầy tức giận. Trung im lặng. Dường như chẳng nghe thầy nói gì, cậu chỉ biết làm theo trái tim cậu mách bảo. Lí trí cậu chẳng điều khiển nổi trái tim nhỏ bé của cậu được nữa, cậu không biết mình đang làm cái quái gì. Ông thầy nhìn Nam nhẹ nhàng bảo: - Em về chỗ đi. Rồi quay sang Trung tăng volume hết cỡ: - Còn cậu kia, bước ra khỏi lớp ngay. Trừ Băng và Phong, cả lớp chẳng hiểu Trung muốn viết câu đó gởi đến ai hay là điều gì khác. Trung không nói gì lặng lẽ bỏ đi, nhưng đi đâu bây giờ. Thấy hàng ghế đá mát rượi bóng cây cậu bước đến mỏi mệt nằm xuống, khép chặt hàng mi. Đêm qua cậu không hề chợp mắt nên giờ mới nằm xuống thì cậu đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.
|
CHƯƠNG 15.1
Reng! Reng! Reng! Tiếng chuông vô tình đánh thức giấc mơ dài của cậu. Trong cơn mơ, cậu thấy mình và Băng rất hạnh phúc nhưng sự đời nào thì trái ngược biết bao. - Cậu lại đi cùng Vân Anh à.- Băng khoanh tay tựa lung vào tường hỏi. - Ừ. Cậu ấy nói đi với mình cho zui.- Hắn thành thật - Thôi mình về trước.- Dứt khoát Băng chào tạm biệt đi trước - Này, cậu sao thế. Hay là… - Phong về thôi.- Vân Anh vừa lúc đó đi tới cắt ngang câu nói của hắn. - Ờ. Đợi mình lấy xe đã. Nói rồi hắn đi nhanh vào nhà xe lấy xe.
- Úi! Tôi xin lỗi.- Trung cắm đầu đi như chạy không nhìn phía trước trước nên đâm trúng Vân Anh. - Nè. Cậu sao thế. Mắt cậu cất trong tủ rồi à.- Vân Anh thấy điệu bộ Trung như vậy sáng giờ nên chọc. - Cậu có sao không, để tôi đỡ dậy.- Vừa nói Trung vừa nắm lấy tay cô kéo dậy. - Á! Đau!- Vân Anh kêu ré lên. - Hả? Gì đau?- Trung không hiểu gì. - Tay cậu…nắm tay mình chặt quá.- Vân Anh chỉ chỉ vô tay mình. - À. Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.- Trung thật thà. - Mà tôi chỉ cố tình chứ gì.- Vân Anh tiếp tục chọc. - Tôi không cố ý thật mà, cho tôi xin lỗi nghen. - Ủa. Tôi có lỗi à?- Cô vẫn không tha cho cậu. - Không! Sao cậu nói vậy?- Trung ngơ ngác. - Nếu tôi không có lỗi vậy cậu xin tôi làm gì, tôi lấy gì mà cho cậu.- Nói xong cô ôm bụng cười. - Thôi không đùa nữa. Tôi xin lỗi. Tôi về đây.- Nói rồi Trung chuồn thẳng. Vân Anh thấy thú vị anh chàng này. Nhớ lại những biểu hiện sáng nay của cậu ta cô thắc mắc: "Phải chăng cậu ta bị thất tình? Có lẽ đúng rồi nhể? Nhưng mà cậu ta thất tình ai mới được chứ? Chẳng lẻ lại là…" - Vân Anh, cậu đứng đó làm gì vậy? Về thôi!- Hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô - Ờ. Chờ mình chút.- Cô chạy lại chỗ hắn đợi. - Nè ông kia! Ông đi với người đẹp bỏ tôi lại một mình sao?- Nam thấy vậy hỏi. - Không. Cậu thì đi…à Phương.- Hắn thấy Phương sắp ra cổng trường gọi to. - Gì thế Phong?- Phương quay lại thấy hắn hỏi. - Cậu thuận đường chở giùm Nam về nhà mình được không? - Hả? Tui chở á.- Phương chỉ ngón tay vào mình ngạc nhiên. - Nè Phong ông có uống nhầm thuốc không đó. Tui đường đường là một đấng nam nhi sao lại để cho một cô em chân yếu tay mềm chở chứ. Sau này tui còn mặt mũi nào nhìn mặt mọi người nữa hả.- Nam nhăn mặt. - Nè ông kia! Ông nói ai chân yếu tay mềm hả?- Phương làm mặt dữ - Á! Mình nói nhầm, hì hì. Dù sao tôi cũng là con trai nên để tôi chở cho.- Nam cười cười nói - Ông có biết nhà tui chỗ nào không mà giành chở. Tạm thời ông kiếm cái mo cau đeo vào hay chạy gấp ra ngoài kia mua kem chống dị mà thoa đi.- Hắn cười nói. - À. Suýt chút quên nữa. Mai nay cậu tự lấy xe mà đi hen. Mình đi chung với Nam rồi.- Rồi hắn quay sang bảo Vân Anh. - Nhưng… Tại sao cậu đi chung với Nam?- Vân Anh thắc mắc. - Thì là cậu ấy mới chuyển đến đây sống, ba mẹ cậu ấy lại ở nước ngoài nên cậu ấy sẽ ở tạm nhà mình một thời gian. - Ừ. Được rồi.- Cô hơi buồn khi biết không cùng đi chung với hắn nữa. - Cậu lên đi, tớ về còn có việc nữa.- Hắn giục Vân Anh. - Cậu còn không chịu để Phương chở à.- Hắn quay sang hỏi Nam. - Thôi được.- Nam giả vờ không chịu nhưng được đi chung xe với Phương cậu rất vui, khẽ mỉm cười. - Nể mặt ông Phong tui mới chở đấy, chỉ lần này thôi đấy.- Chờ Nam ngồi lên Phương nói. - Mà nè Phong. Băng đâu?- Không thấy Băng Phương hỏi. - Cô ấy về trước rồi. - Thật là... - Thôi về. Thy thấy Phương đi chung với Nam, cô tức tối ra mặt "Nam là của tao, mày muốn giành Nam với tao thì đừng trách"- Thy tự nhủ Tại nhà hắn. - Nam! Chìa khóa đây, cậu nhớ khóa cửa khi muốn đi đâu nha. Giờ mình đi làm rồi.- Hắn thấy Nam từ nhà tắm bước ra bảo. - Hả? Cậu đi làm? Cậu làm gì? Ở đâu? Giờ đi à?- Nam làm một lèo. - Ờ. Giờ mình đi, khoảng 9h mình về, mình làm phục vụ ở quán cà phê gần đây. Có gì cậu gọi cho mình. - Cho mình đi theo được không? Ở nhà zầy thì chán chết. - Sao được. Mọi người ai nấy làm việc hết trơn. Cậu tới chơi một mình à, với lại mình nghĩ không nên đâu. - Sao lại không nên? Hay là mình xin vào làm chung với cậu. - Cậu là công tử làm mấy chuyện này làm gì. Ba mẹ cậu biết liệu họ có đồng ý không? - Thì cậu trước kia cũng như mình bây giờ thôi. Mình làm được mà, ba mẹ mình ở nước ngoài có ở đây đâu mà lo. - Thôi được rồi, để mình hỏi anh quản lí xem còn chỗ trống nào không, sắp xếp cậu vô làm. - Uhm. - Thôi đi kẻo trễ.
|
CHƯƠNG 15.2
- Alo, chị Phương. - Chị nghe. - Mấy đứa đàn em của mình vừa bị tụi con Thy chặn đánh chỗ XX. - Sao lại bị bọn nó quất. - Nghe mấy đứa kể lại là đang ăn kem, bọn chúng vào kiểu như cố ý gây chuyện với mình rồi lấy cớ đập tụi bên mình. - Em dặn mấy đứa không được làm càn, để chị xem mọi việc thế nào đã. - Dạ vâng. - Thôi giờ chị có việc rồi, có gì fone chị. - Dạ. ----- Đêm Sài Gòn, đèn điện giăng đầy khắp ngõ ngách như hàng ngàn con đom đóm đang treo mình lơ lững giữa không trung. Ban ngày ồn ào náo nhiệt như thế nào chẳng biết nhưng cứ mỗi lần đèn đường, nhà hàng, quán cơm,…bắt đầu bật thì Sài gòn lại thêm một nét buồn nhẹ trên gương mặt mà sâu thẳm ở góc khuất nào đó và chỉ một ai đó mới cảm nhận, mới thấy được điều này. - Sao, cậu thấy cậu có thể làm được này đấy chứ?- Nhân lúc giải lao giữa giờ, hắn bưng dĩa cơm đến ngồi bên Nam hỏi: - Tất nhiên rồi. Mặc dù mình chưa bao giờ phải đi phục vụ người khác nhưng làm thế này mới biết bát cơm chan nước mắt, ngụm nước pha mồ hôi là ra sao. Để xứng danh với cháu ngoan Bác Hồ mình vẫn làm cùng với cậu, như thế mình càng ngày càng nhiều kinh nghiệm sống, trải đời hơn, rồi ai cũng như mình thì thế giới này sẽ tốt đẹp hơn, rồi gì gì đó nữa mình chưa nghĩ ra, hì hì. - Cậu vẫn là năm nổ về làng như xưa, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.- Hắn lắc đầu. - Mà cậu sống một mình như vầy, ba mẹ cậu không sợ cậu sẽ ăn chơi hư hỏng sao. - Hì hì. Mình lớn rồi. Mình cũng biết nghĩ chứ bộ. Cậu làm như chỉ mỗi cậu là thanh niên cứng không bằng. - Thôi cậu ăn nhanh đi còn làm việc nữa, khách bắt đầu vào đông rồi kìa. - Mà nè Phong. - Gì? Cậu nói đi. - Cái cô bé tên Như đó hình như thích cậu rồi thì phải. - Đừng nói bậy. Lại cái kiểu thầy bói xem voi à? - Không, mình nói thật đấy. Qua cử chỉ, biểu hiện, điệu bộ của cô bé mình đoán là thế. - Thôi cậu đừng đoán mò nữa, mình và Như chỉ là bạn thôi hoàn toàn không có gì khác đâu. - Hay là cậu đã có người khác rồi? - Sao cậu lại hỏi thế? - Thì cách cậu trả lời, rồi phản ứng của cậu nói lên điều đó. - Là sao? - Cậu nhớ lúc sáng ở lớp không. Mình cũng hỏi cậu như thế và cậu cũng trả lời như hồi nãy. - Vậy thì sao? - Theo mình nếu cậu chưa có thì cậu sẽ trả lời không mạnh miệng, tuyệt tình kiểu như "hoàn toàn không có gì khác đâu", cậu hiểu chưa. - Ờ. - Vậy cậu thừa nhận rồi à? - Ờ. - Ai vậy? Hắn im lặng. - Cậu không muốn nói thì thôi. - Là Băng. - Băng? Có phải người lạnh lùng ngồi cùng bàn với Trung không. - Ờ. - Cô ấy công nhận đẹp thật như lạnh quá. Mình mới chuyển vào mà đã cảm thấy vậy rồi huống chi người khác. - Mà nè. Cậu có số của Phương không?- Sực nhớ đến hình bóng làm tim cậu xao xuyến Nam vội hỏi: - Có. Để làm gì? - Thì cho mình số cô ấy đi. - Cậu thích người ta rồi à? - Không biết nữa nhưng chắc là vậy. - Thích thì nói thích, còn không thích thì thôi, cái gì mà không biết. - Cậu không biết đâu, có những lúc người ta tưởng là thích nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời, cũng có lúc người ta tưởng mình yêu rồi nhưng thật ra không phải vậy. - Cậu có vẻ am hiểu mấy chuyện này nhỉ. - Tất nhiên rồi, dù sao mình cũng từng trải qua mấy chuyện này mà. - Nói vậy có nghĩa là cậu đã từng…? - Đúng vậy. Như nhăn mặt nói xen vào: - Phong, cậu làm gì ngoài này vậy? Làm mình tìm nãy giờ. - Coi kìa, sao không tìm mình mà tìm cậu ta vậy?- Nam cười cười - Mình tìm ai kệ mình, không liên quan tới cậu. - Thôi, hai người này, mà cậu tìm mình có chuyện gì vậy Như. - À. Cho cậu cái này. - Bánh ít? - Ừ. Bánh ít Bình Định chính gốc đấy, cậu ăn thử xem thấy thế nào. - Không có phần mình sao?- Nam nhăn mặt. - Không!- Như dứt khoát. - Cậu chưa ăn bánh ít bao giờ à?- Hắn hỏi Nam. - Ăn rồi nhưng toàn là hàng chợ, chưa biết bánh ít Bình Định bao giờ. - Zậy thì ăn thử đi. Không phải tự dưng mà có tên gọi bánh ít lá gai Bình Định đâu. - Nè nè, mình cho cậu sao cậu không ăn lại đem cho người khác.- Như nghe hắn nói vậy chen vô. - Cái này mình ăn rồi, còn Nam chưa ăn mà. Mà sao cậu cho mình mà không có phần Nam. - Thì tại mình…mình muốn cho ai là quyền của mình cậu thắc mắc làm gì. - Ờ. - Thôi mình đi vệ sinh chút, hai cậu ngồi chơi. Hắn đi rồi, Như cũng không muốn ngồi lại làm gì nên vài câu qua loa rồi đi vào làm việc.
|
CHƯƠNG 16.1
Lại kết thúc một ngày khá vất vả. - Sài gòn về đêm đẹp thật hả Phong? Đẹp hơn nơi mình sống lúc trước. Đúng là một thành phố hiện đại, cái gì cũng tốt, cũng đẹp hơn chỗ cũ của mình.- Nam hít thở nhẹ không khí đêm Sài Gòn ngoảnh cổ bảo hắn. - Ờ. Nhưng không phải trăng Liên Xô nào cũng tròn hơn trăng nước Mĩ, đâu phải đồng hồ Thụy Sĩ nào cũng chạy đúng hơn đồng hồ Liên Xô đâu. - Ừ. Cậu nói cũng đúng, mỗi nơi có mặt tốt mặt hạn chế riêng, đâu chỗ nào hoàn hảo tuyệt đối được đâu. - Ừ. Cũng giống như con người vậy. - Phong nè. - Gì vậy? - Cậu yêu Băng và cô ấy cũng yêu cậu thì cậu hãy cố giữ chặt cô ấy, nhưng đừng chặt quá vì Băng còn có khoảng trời riêng, không gian riêng, cậu nhớ lấy điều đấy. - Ừ, cảm ơn cậu. - Mà cậu ngủ có hay tè dầm, ngáy hay chảy ke không đó.- Hắn chọc Nam. - Nè, không có chuyện đó đâu nhen. - Tưởng cậu có mấy cái tật đó, mai mình nói cho Phương biết. - Cậu mà bịa chuyện nói xấu mình trước mặt Phương là chết với mình đấy. Mà cậu dám làm như vậy thì mình sẽ nói với Băng như những gì cậu nói với Phương.- Nam thách. - Chứ cậu có gì tốt để mình nói nào. - Sao lại không có, nhiều là đằng khác, này nhé nào là đẹp trai, học giỏi, hiền lành, gia cảnh tốt vậy đã đủ chưa. - Ừ. Cậu tốt nhiều mặt nhưng cậu nên nhớ Phương có không ít vệ tinh đâu đấy và cậu chắc cũng biết lí do vì sao một cô gái xinh đẹp, học giỏi như Phương lại không có bạn trai chứ. - Uhm. Mình có thể đoán được, chắc là chị hai của trường, không thân với một thằng con trai nào ngoại trừ cậu. Rồi chắc cô nàng kén chọn lắm phải không? - Uhm. Chắc cậu nói dung. Nhưng theo mình nghĩ cô nàng chưa nghĩ tới chuyện có bạn trai hay nói đúng hơn là cô nàng chưa thích ai. - Mà thôi, nếu cậu thích Phương thật thì mình sẽ giúp. Dù sao mình cũng thân với cô nàng mà.- Hắn vỗ vỗ vai Nam nói. - Ừ. Cảm ơn cậu. --- Sài Gòn lại bị ánh mặt trời buổi ban trưa đốt nóng hừng hực, rồi những cơn nắng tắt vội vàng, thay vào đó cơn mưa bất chợt ào ào kéo đến xua tan cái oai bức, khó chịu. Đêm về, bộ mặt “thành phố không ngủ” lại được phủ bởi ánh đèn điện đa màu nhiều sắc như bộ áo mới lộng lẫy, hào nhoáng. Ở nơi đây, những hoạt động ban đêm cũng không kém sôi động như ban ngày. Cứ như vậy giai điệu này đã quá quen thuộc với người dân nơi đây. Sài gòn là thế! Nắng sáng tràn vào căn phòng làm Nam cục cựa một hồi cũng tỉnh giấc. - Sống ở đây một thời gian rồi cậu thấy như thế nào?- Hắn đứng tựa lưng vào lan can hỏi Nam khi thấy cậu từ nhà vệ sinh đi ra. - Không vấn đề gì.- Vừa nói Nam vừa bước tới chỗ hắn. - Cậu và Băng sao rồi? - Vẫn như vậy. - Không có tiến triển gì sao? - Thì vẫn gặp mặt nói chuyện hàng ngày, cậu muốn tiến triển gì nữa. - Ý mình là cậu chỉ dừng lại ở việc thích Băng thôi sao. - Không biết nữa, chuyện gì đến rồi sẽ đến. - Còn Vân Anh, mình thấy cô nàng có vẻ rất quyết tâm đấy. Nếu cậu đã có Băng rồi nên giữ khoảng cách đúng mực với Vân Anh không thì hiểu lầm này nọ mệt lắm. - Ừ. Nhưng theo cậu mình có nên nói rõ với Vân Anh không. - Mình nghĩ là cậu nên nói dứt khoát đi để tránh tình trạng cô nàng nuôi hy vọng ngày càng lớn dần rồi khi thất vọng sẽ đau khổ hơn đấy. - Nhưng mình sợ nói ra rồi tình bạn bấy lâu nay giữa hai đứa mình… - Cậu lo vậy cũng đúng thôi. Nhưng không còn cách nào đâu Phong. - Ừ. Chắc vậy. - Thôi không nói mấy chuyện này nữa. Hôm nay chủ nhật cậu có định đi đâu chơi không Nam? - Biết chơi đâu giờ, đâu có ai rủ mà đi. - Sao không gọi Phương xem sao, chắc Phương rảnh đó. - Nhưng hình như cô nàng không hứng thú mấy khi đi chơi với mình. Lần trước nếu cậu không đi cùng chắc gì Phương đã đi, giờ cậu bảo mình mình đi thì cô nàng chắc sẽ viện cớ cho mà coi. - Thì cậu gọi thử đi, chưa gì đã bi quan như thế rồi. "Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu..." Tiếng nhạc chuông quen thuộc của hắn vang lên. - Mình nghe nè Băng. - Sao? - Hồi nào? - Ừ. Tít…tít..tít…
|