Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông
|
|
Chương 15
Trong phòng bệnh của Cố Thắng Nam.
Cô và người đàn ông tên Trình Tử Khiêm trước mặt đang nhìn nhau, trong đầu mỗi người đều không ngừng suy nghĩ, đột nhiên chiếc điện thoại trong tay Trình Tử Khiêm đổ chuông.
Cố Thắng Nam đành chờ anh ta nghe điện xong rồi mới thăm dò hành tung của Lộ khó tính, không ngờ một giây sau, Trình Tử Khiêm lại đưa điện thoại cho cô: “Tình hình trên ban công tối qua hơi lộn xộn, tôi và cô đã cầm nhầm điện thoại của nhau.”
Cố Thắng Nam nhìn chiếc điện thoại, ngẩn ra hồi lâu.
Tối qua người đàn ông này cũng có mặt trên ban công? Vậy thì… Không lẽ cô lại nhận nhầm người, không hôn được Lộ Tấn mà lại… Vậy thì cũng có thể giải thích vì sao cô không thể lấy lại được may mắn của mình, vì thế bây giờ mới vỡ đầu chảy máu nằm ở đây.
Cố Thắng Nam vội lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại.
Vừa nghe máy, giọng nói vui vẻ, thoải mái của Từ Chiêu Đệ ở đầu bên kia đã vang lên: “Chúc mừng bạn nhé!”
Cố Thắng Nam sờ sờ băng gạc trên trán, vô cùng chán nản: “Có gì mà chúc mừng?”
“Lộ Tấn vào bệnh viện rồi, có vẻ như còn bị thương không nhẹ. Cuối cùng bạn đã giành lại được may mắn của mình rồi!”
Cố Thắng Nam ngẩn ra. Hiển nhiên câu tiếp theo cô nói sẽ khiến Từ Chiêu Đệ thất vọng: “Tớ cũng đang ở bệnh viện… Tớ cũng bị thương không nhẹ…”
Kết thúc cuộc gọi, giọng nói của Từ Chiêu Đệ còn vang vọng bên tai Cố Thắng Nam: Lộ Tấn vào bệnh viện rồi, có vẻ còn bị thương không nhẹ…
Cố Thắng Nam hơi băn khoăn nhìn Trình Tử Khiêm, anh ta đã có thể tìm được phòng bệnh của cô, vậy thì…
“Anh biết Lộ tiên sinh ở đâu chứ?”
“Xin lỗi, chuyện này tôi không rõ. Sau khi phát hiện cầm nhầm điện thoại, tôi đã gọi vào số máy của mình. Cô y tá nghe máy nói rằng cô đang ở đây.” Nói xong, Trình Tử Khiêm nhìn quanh trong phòng: “Điện thoại của tôi đâu? Cô có nhớ để ở chỗ nào không?”
Cô nhớ sao nổi? Cố Thắng Nam đành gượng cười với Trình Tử Khiêm rồi vội vã lật hết chăn gối trên giường bệnh tìm một lượt. Không có!
Dưới gầm giường, trên tủ đầu giường cũng tìm một lượt. Vẫn không có.
Đang lúc Cố Thắng Nam chuẩn bị xuống giường tiếp tục tìm, bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên. Cô nhìn ra, một cô y tá đang đứng bên cạnh cửa, nói: “Bệnh nhân giường số 0031.”
Cố Thắng Nam ngơ ngác, một lúc mới nhận ra bệnh nhân số 0031 trong miệng cô y tá với vẻ mặt chán ghét đó chính là mình. Hơn nữa Cố Thắng Nam cũng nhanh chóng hiểu ra vì sao vẻ mặt đối phương lại như vậy. Chỉ thấy tay trái y tá giơ lên một chiếc ống nhổ vừa được rửa sạch, tay phải giơ lên một chiếc túi bóng trong suốt đựng điện thoại di động: “Vừa rồi tôi dọn bãi nôn của cô, phát hiện trong ống có một chiếc di động, chắc là của cô. Tôi đã lấy ra, cô có cần lấy lại không?”
Trình Tử Khiêm vô thức nheo mắt nhìn tay phải y tá, khuôn mặt trở nên cứng đờ.
Cố Thắng Nam sớm đã choáng váng, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng mới cam chịu quay sang nhìn về phía Trình Tử Khiêm, nhắc lại lời y tá: “Anh có cần lấy lại không?”
Bây giờ Trình Tử Khiêm mới nhìn về phía người phụ nữ trên giường bệnh một lần nữa. Dù anh ta không nói chuyện, nhưng qua ánh mắt anh ta nhìn mình, Cố Thắng Nam vẫn đọc được ý nghĩ của anh ta: Quái vật…
“Tôi… Tôi sẽ đền cho anh.” Lúc này, Cố Thắng Nam chỉ có thể làm cách đó để vãn hồi chút thể diện cuối cùng của mình.
Sau khi chống đỡ một loạt đòn tấn công của Cố Thắng Nam, tinh thần Trình Tử Khiêm rất nhanh đã thư thái trở lại: “Không không không, không cần, tiền điện thoại cứ coi như chi phí tôi đền cô.”
“Nhưng…”
“Không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nữa. Cáo từ!” Anh ta khẽ gật đầu với cô rồi chuẩn bị đi luôn.
Cố Thắng Nam đưa mắt nhìn bóng dáng anh ta biến mất bên ngoài cửa, thầm tặc lưỡi than thở: Trình Tử Khiêm, Trình Tử Khiêm, quả nhiên người cũng như tên, đúng là khiêm tốn, nào giống tên Lộ khó tính đó…
Đột nhiên khuôn mặt của Lộ Tấn xuất hiện trong đầu, tinh thần Cố Thắng Nam vừa được thả lỏng lại lập tức trở nên căng thẳng. May mà Từ Chiêu Đệ đã nhanh chóng hỏi thăm được Lộ Tấn đang ở đâu giúp Cố Thắng Nam: Đang ở cách chỗ cô không xa, trong phòng bệnh khoa chấn thương chỉnh hình ở tầng dưới.
Nghĩ đến Lộ khó tính giờ đây chưa biết sống hay chết, Cố Thắng Nam đành gắng gượng đỡ lưng đi thăm một chuyến. Vất vả lắm mới lết được đến ngoài cửa phòng bệnh đang khép hờ, Cố Thắng Nam lấy hết dũng khí gõ cửa. Không có ai trả lời. Lại gõ cửa, vẫn không ai trả lời. Bây giờ chỉ có đứng yên, Cố Thắng Nam cũng thấy eo mỏi lưng đau, đầu óc quay cuồng, cô dứt khoát đẩy cửa đi vào. Khu thăm hỏi không có người, trên giường bệnh cũng không có người. Cố Thắng Nam nhỏ giọng hỏi một câu: “Có ai ở đây không?” Trả lời cô là một tiếng choang vang lên trong nhà vệ sinh. Cố Thắng Nam vội khập khiễng đi tới, không chút suy nghĩ, cứ thế phá cửa vào.
Một người đàn ông đang đứng… tè trước bồn cầu.
Lập tức hai người trong ngoài nhà vệ sinh đều đứng sững.
Đối phương không cần quay lại, Cố Thắng Nam cũng đã tự động tưởng tượng ra vẻ mặt “Giết cô cũng không hết hận” của người nào đó qua bóng lưng hoàn mỹ có thể so với 007. Cô vội cúi đầu: “Xin lỗi!”
Nói xong, Cố Thắng Nam định đóng cửa, lui ra ngoài, nhưng ngay lập tức đã thấy anh ta quát lên: “Đứng lại!”
Cô đứng sững.
“Quay lại!” Anh ta nói.
Anh ta gọi cô… quay lại? Cố Thắng Nam kinh ngạc nói không nên lời. Quay lại nhìn một lần nữa, cô xác định người bên trong quả thật là Lộ Tấn.
“Nghe thấy không?” Anh ta lại lên tiếng.
Cố Thắng Nam cắn răng, tự ép mình phải đi vào. Cô đã đứng đến cạnh cửa buồng vệ sinh, anh ta vẫn còn chưa hài lòng: “Tới gần thêm chút nữa!”
Cố Thắng Nam kinh ngạc há to miệng, vẫn tiếp tục đứng sững tại chỗ. Nhưng người nào đó chờ đợi đến mức sốt ruột, quơ tay về phía sau, trong giây lát đã kéo Cố Thắng Nam vào.
“Anh anh anh… anh định làm gì?”
Lộ Tấn trợn mắt nhìn cô: “Im ngay. Đỡ tôi!”
Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng hiểu ra anh ta coi cô như một chiếc nạng. Khoảng cách rất gần, cũng không biết là tiếng tim đập thình thịch của ai đó vang lên trong tai người còn lại. Cô khó xử cúi đầu, không ngờ vừa hạ ánh mắt xuống đã nhìn thấy cánh tay bị thương của anh ta. Cô lập tức sững người.
Cô ả lưu manh này lại còn đường hoàng cúi đầu nhìn chỗ nào đó!!! Thậm chí còn nhìn đến ngơ ngẩn!!! Lộ Tấn lập tức khẽ quát một tiếng: “Nhắm mắt lại!”
Cố Thắng Nam hoảng sợ lập tức nhắm mắt.
Đợi hồi lâu, Cố Thắng Nam vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy, đang suy nghĩ xem có chuyện gì, bên tai lại khẽ vang lên tiếng người đàn ông này nuốt nước bọt. Lần này cô khôn hơn, chỉ khẽ hé mắt nhìn, thấy tai anh ta đã đỏ bừng. Cố Thắng Nam nghĩ đến một khả năng, nhân lúc chưa bị anh ta phát hiện, cô lặng lẽ nhắm mắt: “Có cần tôi bịt cả tai lại không?”
Cho dù đã nhắm mắt, Cố Thắng Nam vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của anh ta. Quả nhiên cô đã đoán đúng, bởi vì có cô ở đây nên người đàn ông này mãi không… “đi” được.
Trước khi anh ta mở miệng ra lệnh cho cô, Cố Thắng Nam đã biết thời biết thế bịt tai lại.
Một giây… Hai giây… Cố Thắng Nam đang lặng lẽ tính toán xem lúc nào có thể bỏ tay ra khỏi tai. Đột nhiên…
Ầm một tiếng.
Trợ lý phá cửa xông vào.
“Lộ tiên sinh, ngài không sao…” Vốn đang sốt ruột hỏi han, lúc thấy rõ đôi nam nữ đang quay lưng về phía mình, cậu trợ lý kinh hoàng không sao nói tiếp được nữa: “A…”
May mà trong nháy mắt trước khi cậu trợ lý phá cửa xông vào, Lộ Tấn đã kịp kéo khóa quần lên. Nhưng anh ta vẫn quay lại tặng cậu ta một ánh mắt còn lạnh hơn băng đóng ngàn năm khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải run lập cập.
“Cậu chạy đi đâu đấy? Vì sao điện thoại cứ báo bận suốt?”
Cậu trợ lý lập tức lắp bắp: “Tôi… Tôi…”
Chẳng lẽ cậu ta có thể nói thật, vừa rồi mình vẫn mải à ơi với một “người bạn tình Trung Quốc” hay sao?
Cậu ta có thể nói mặc dù mình đã nghe đến mức đỏ mặt tía tai nhưng vẫn không nỡ gác máy hay sao?
Không thể!
Cậu ta chỉ có thể nói: “Ơ… Sau khi tôi nghe máy xong mới đọc được tin nhắn ngài gửi, bảo tôi lập tức chạy tới nhà vệ sinh, nếu không tôi phải cuốn gói ra đi… Cho nên tôi… Nhưng mà ngài…”
Cậu trợ lý không nói tiếp được nữa, khẽ liếc nhìn người thứ ba ở đây – hiển nhiên là đã có người giải quyết việc khẩn cấp của Lộ tiên sinh giúp cậu ta.
Cậu trợ lý vất vả lắm mới dìu được Lộ tiên sinh từ trong nhà vệ sinh ra, chỉ chớp mắt đã bị Lộ tiên sinh trở mặt như lật sách đuổi ra ngoài phòng bệnh, úp mặt vào tường sám hối.
|
Cậu trợ lý vừa đi, Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy ở trong phòng bệnh một mình với người nào đó là một việc khiến cô không thở nổi. Lộ Tấn cũng không nói gì, chỉ đen mặt ngồi yên, dường như đang rất khó chịu. Cố Thắng Nam vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng quyết định phá vỡ sự yên lặng có thể nhấn chìm mọi thứ này: “Tại sao anh bị thương nặng như vậy?”
Cô tốt bụng hỏi thăm, không ngờ đối phương lập tức cau mày, quay sang nhìn cô. Cố Thắng Nam bị anh ta nhìn đến mức nổi da gà, rốt cuộc anh ta mới chịu mở miệng: “Cô quên rồi à?”
Câu hỏi khiến Cố Thắng Nam ngẩn ra.
“Cô quên thật à?” Anh ta lại hỏi một lần nữa, dường như ánh mắt mang theo sự khao khát nào đó, lại giống như mang theo sự đau đớn sau khi bị người khác làm tổn thương.
Cố Thắng Nam cố gắng nhớ lại nhưng đầu óc vẫn nằm ở trạng thái trống rỗng: “Hay là… anh gợi ý cho tôi một chút?”
Rõ ràng người đàn ông này đang mài răng ken két, hơn nữa toàn bộ cơ hàm cũng căng cứng. Rốt cuộc, anh ta cũng bật được ra hai chữ: “Ban công.”
Cố Thắng Nam phối hợp bày ra vẻ mặt tỉnh ngộ, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ mình hôn anh ta trên sân thượng thật? Mà cho dù có hôn thật thì cũng vẫn là chuyện trong dự liệu của cô.
Cho rằng chuyện đến đây đã kết thúc, nào ngờ lại thêm một câu bật ra từ miệng người đàn ông này: “Còn ở… khách sạn.”
“Khách… sạn???” Lần này, Cố Thắng Nam thực sự hoảng sợ.
Nói đúng ra là bãi đỗ xe khách sạn, cộng thêm thang máy khách sạn, cộng thêm hành lang khách sạn, cộng thêm phòng ngủ khách sạn.
Vừa nghĩ đến cảnh mình cùng một người phụ nữ chà đạp tại mọi vị trí trong khách sạn, trái tim Lộ Tấn lặng lẽ nhỏ máu.
Nhưng không ngờ cô ta lại… không nhớ gì hết…
Lộ Tấn vẫn lắc đầu, lấy bình tĩnh hồi lâu, cuối cùng mới nhìn về phía cô ả cầm thú trước mặt một cách vừa tuyệt vọng vừa bình tĩnh: “Tuần sau tôi sẽ rời khỏi thành phố B, sẽ quên hết những tội ác cô đã gây ra cho tôi.”
Rời khỏi…
Hai chữ này thoáng cái đã siết chặt trái tim Cố Thắng Nam, vì vậy cô hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau: Quên hết những tội ác cô đã gây ra cho tôi…
Đương nhiên càng không có tâm tư nhớ lại một đêm trong khách sạn đã bị cô quên sạch từ đời nảo đời nào…
|
Chương 16
Buổi chiều cùng ngày, Lộ Tấn đã xuất viện, trở lại Tử Kinh, cậu trợ lý vừa dìu anh ta đi vào khoang thuyền vừa hỏi: “Lộ tiên sinh, bây giờ ngài thế này, chắc bữa tiệc một tuần sau ngài không thể tham gia được đúng không?”
Trong bữa tiệc đó, tập đoàn Thụy Phong sẽ chính thức tuyên bố với bên ngoài về việc mua lại khách sạn Tử Kinh, hai bên cũng chuyển giao quyền lực trước mặt mấy trăm hãng truyền thông. Để tổ chức bữa tiệc cảm ơn cực kỳ quan trọng này, có thể nói, bên phía Tử Kinh đã đầu tư rất nhiều thời gian, công sức. Một trong những vấn đề vô cùng quan trọng của bữa tiệc là đồ ăn, sau khi bếp trưởng bếp Âu trước đây từ chức, bếp trưởng mới Cố Thắng Nam đã nhanh chóng làm quen với công việc, tất cả mọi người đều cho rằng mọi chuyện sẽ được bảo đảm, tuyệt đối không có chuyện gì sai sót.
Không ai ngờ ngay trước bữa tiệc quan trọng, bếp trưởng bếp Âu Cố Thắng Nam lại bị thương. Không ai ngờ, chuyên gia M&A được Lộ Tấn thuê mua lại khách sạn Tử Kinh cho tập đoàn Thụy Phong lại bị thương đến gân cốt, hầu như không thể động đậy ngay trước bữa tiệc?
Cậu trợ lý chờ Lộ Tấn trả lời, Lộ Tấn lại chỉ yên lặng. Đến tận lúc cậu trợ lý sắp dìu anh ta đến ngồi xuống sofa, anh ta mới mở miệng: “Đặt vé máy bay về Thượng Hải vào thứ Hai tuần sau.”
Câu nói này khiến cậu trợ lý cả kinh, suýt buông tay làm Lộ Tấn ngã thẳng xuống nền nhà. Lộ Tấn đột nhiên cau mày, may còn kịp chống cánh tay không bị thương lên thành sofa. Lúc này, trợ lý mới phản ứng lại, vội đưa tay đỡ Lộ Tấn ngồi xuống.
Cậu trợ lý không dám tin tưởng, không ngừng xác nhận: “Ngài chắc chứ? Thứ Hai tuần sau?”
Lộ Tấn không thể không quan sát tỉ mỉ vẻ khác thường của cậu trợ lý: “Không phải cậu vẫn càu nhàu đòi đi hay sao? Sao tự nhiên lại không muốn đi nữa?”
Cậu trợ lý vội điều chỉnh lại vẻ mặt: “Không phải bao giờ ngài cũng làm nửa năm, nghỉ nửa năm à? Lần này phi vụ tiến hành thuận lợi như vậy, ngài lại lấy cổ phần Tử Kinh, tôi còn tưởng ngài định ở lại Tử Kinh một thời gian chứ!”
Cậu ta nói nhiều như vậy mà vẫn không nhìn thấy một chút thay đổi nào trên mặt Lộ Tấn. Cậu trợ lý nhíu mày suy nghĩ, sau đó dứt khoát cắn răng bổ sung: “Hơn nữa, ngài thực sự có thể rời được cô giáo Cố…”
Trong lòng Lộ Tấn vô cùng căng thẳng.
“… Rời được đồ ăn cô giáo Cố làm à?”
Trong lòng Lộ Tấn thả lỏng.
Cậu trợ lý thử thêm mắm thêm muối, nói: “Phải biết rất có thể cả đời này ngài cũng không gặp được một đầu bếp nấu ăn hợp khẩu vị của ngài như vậy.”
Cậu trợ lý kín đáo quan sát, sau khi nghe những lời cậu ta nói, rõ ràng Lộ Tấn đã tỏ ra do dự. Nhưng trong lòng cậu ta vừa lóe lên một tia hy vọng, Lộ Tấn đã hắt thẳng một chậu nước lạnh đến…
“Ba mươi năm đầu tiên của cuộc đời, tôi chưa hề được ăn đồ ăn cô ấy nấu, chẳng phải tôi vẫn sống nhăn răng đến giờ hay sao?”
Lộ Tấn bình thản nói xong, ánh mắt lại nhìn xa xăm về phía mặt nước bên ngoài. Những gợn sóng lấp lánh cũng không xua được sự chán nản trong mắt anh ta. Cảnh tượng trong phòng bệnh hôm trước lúc này cũng lặng lẽ tràn lên trong lòng Lộ Tấn…
Khi người phụ nữ đó nghe thấy anh nói: “Tuần sau tôi sẽ rời khỏi thành phố B, quên hết những tội ác cô đã gây ra cho tôi.” Sau khi ngẩn người hồi lâu, cô ta thở phào nhẹ nhõm: “A! Tốt! Vậy tôi… chào tạm biệt anh trước!”
Cũng dưới ánh mặt trời chói chang này, Từ Chiêu Đệ tới đón Cố Thắng Nam ra viện. Nhìn bộ dạng thê thảm của cô, Từ Chiêu Đệ thở dài: “Em gái, chị có lỗi với em. Nếu không phải chị cứ ép em tin tưởng tình huống chó má trong phim Nụ hôn may mắn đó thì em cũng chưa đến mức bị thương như bây giờ. Em xem, bộ mặt em giờ đã bị tàn phá đến mức nào…”
Cố Thắng Nam chỉ có thể cười gượng với Từ Chiêu Đệ.
Từ Chiêu Đệ vội đỡ cô lên xe.
Lúc này, Vivian đang yên vị trên ghế phụ, Cố Thắng Nam vừa chui nửa người vào ghế sau, Vivian đã cau mày: “Bác sĩ nào băng bó cho bạn đấy? Tay nghề kém quá, quấn đầu bạn thành đầu lợn đúng nghĩa đen rồi.”
Nói rồi hắn kéo Cố Thắng Nam tới, nhanh chóng và gọn gàng sửa những vòng băng gạc trên đầu cô thành một cái nơ bướm khổng lồ đeo lệch một bên đầu.
Cố Thắng Nam nhìn gương chiếu hậu, thấy tạo hình chuột Mickey đột nhiên xuất hiện trên đầu mình, lập tức nghẹn lời không nói được gì. Có điều Từ Chiêu Đệ và Vivian đều hết sức hài lòng với hình tượng này, vì vậy Cố Thắng Nam đành lặng lẽ chấp nhận.
Từ Chiêu Đệ khởi động xe, Vivian quay đầu lại nhìn Cố Thắng Nam, còn dám hỏi cô: “Tại sao bạn vẫn rầu rĩ không vui?”
Không đợi Cố Thắng Nam trả lời, Từ Chiêu Đệ đã an ủi cô: “Bây giờ tớ đưa bạn về nhà, bạn đừng nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật ngon. Tỉnh dậy tất cả phiền muộn sẽ biến mất, ngày mai lại là một ngày mới!”
Cố Thắng Nam lại hoàn toàn coi như không nghe thấy mấy câu học lỏm trong Hạt giống tâm hồn của Từ Chiêu Đệ. Yên lặng hồi lâu, đột nhiên cô nói: “Đưa tớ đến Tử Kinh.”
Từ Chiêu Đệ trợn mắt: “Bạn đã thế này rồi mà còn định đi làm?”
Cố Thắng Nam lắc đầu: “Tớ đang suy nghĩ nên đến gặp trưởng phòng hành chính để từ chức hay là đến để ra vẻ đáng thương.”
Ngay cả Vivian vẫn luôn tự nhận Thái Sơn sập trước mắt vẫn bình chân như vại cũng phải kêu lên sợ hãi: “Từ chức???”
“Không phải bác sĩ nói hiện tượng chấn thương sọ não nhẹ của tớ ít nhất phải nghỉ ngơi mười ngày sao?” Bị tiếng hét của hai người này tấn công, đầu óc Cố Thắng Nam càng quay cuồng: “Trưởng phòng hành chính đã nói với tớ từ trước, nếu trước tiệc tối tuần sau tớ còn chưa khỏi bệnh thì cứ tự động cuốn gói đi luôn. Kết quả không những tớ không đỡ mà còn bị nặng hơn. Bây giờ thậm chí tớ còn không gọt nổi một quả táo nữa…”
Từ Chiêu Đệ ngắt lời cô: “Nhưng bạn cũng không thể từ chức dễ dàng như vậy được.”
Cô cũng có muốn từ chức đâu! Cố Thắng Nam lặng lẽ rơi lệ trong lòng.
“Cho nên tớ đang suy nghĩ, nếu như tớ xuất hiện trước mặt trưởng phòng hành chính với vẻ ngoài kinh dị này, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin anh ta, không biết anh ta có nhất thời mềm lòng mà cho phép tớ ở lại hay không?” Cố Thắng Nam nhìn gương chiếu hậu, đang tính toán xem bộ dạng của mình trong gương có thể nhận được bao nhiêu thông cảm, đột nhiên…
Từ Chiêu Đệ phanh gấp, cùng với một tiếng két, Cố Thắng Nam đập thẳng mặt vào sau lưng ghế trước, sống mũi đau nhói. Cố Thắng Nam còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng Từ Chiêu Đệ mở túi xách: “Tớ gọi người chuyên hóa trang xác chết đến xử lý cho bạn. Nếu bạn không nhận được sự thông cảm của trưởng phòng hành chính thì dọa cho hắn chết ngất cũng được.”
Nửa tiếng sau, một cảnh tượng làm người nghe sợ hãi, người thấy kinh hoàng xuất hiện trong nhà ăn của khách sạn Tử Kinh.
Một xác chết đầu đeo nơ hình tai chuột Mickey làm bằng băng gạc, mặc đồng phục bệnh nhân, chân đi giày đá bóng, tay chống lưng chậm rãi đi qua trước mặt các thực khách. Tất cả những chỗ xác chết đi qua đều không ngừng vang lên tiếng bát đĩa, cốc chén rơi xuống đất loảng xoảng.
Xác chết đi thẳng một mạch đến văn phòng của trưởng phòng hành chính, đã chuẩn bị tốt mọi việc, chỉ cần vừa đẩy cửa ra là lập tức lệ nóng quanh tròng, lao về phía bàn làm việc của anh ta…
Cố Thắng Nam đẩy cửa ra, nhìn thấy một góc bàn làm việc, lập tức lao người tới, đồng thời không quên nghẹn ngào nói: “Trưởng phòng kính yêu nhất của tôi, rốt cuộc tôi cũng còn sống để trở về gặp anh…”
Chợt Cố Thắng Nam thấy có vẻ gì đó không đúng, vội ngẩng đầu…
Một người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn cô với vẻ mặt táo bón.
Người đàn ông trẻ tuổi này… không phải là… Trình Tử Khiêm, người nhầm điện thoại với cô sao?
Thế trưởng phòng hành chính đâu?
Trưởng phòng hành chính đang trốn sau lưng Trình Tử Khiêm, sớm đã sợ vỡ mật từ lâu. Cố Thắng Nam cố gắng lắm mới rời ánh mắt khỏi người Trình Tử Khiêm, lập tức nhìn thấy trưởng phòng hành chính lập cập thò đầu ra từ phía sau anh ta: “Cố Cố Cố… Cố Thắng Nam, cô… cô làm sao thế kia?”
Cố Thắng Nam chớp chớp mắt, ánh mắt di chuyển giữa trưởng phòng hành chính với vẻ mặt hoảng sợ và Trình Tử Khiêm với vẻ mặt táo bón, trong nháy mắt đã quên hết những lời khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ mà Từ Chiêu Đệ đã dạy cô.
Cố Thắng Nam đứng trước gương trong nhà vệ sinh, lẹt xẹt rút mấy tờ từ hộp khăn giấy treo trên tường, lau sạch sốt cà chua và chì kẻ mắt gần như đã dán chặt mí cô lại.
Có người gõ cửa. Cố Thắng Nam giật mình hoảng sợ tránh vào góc tường, che mặt không cho người khác nhìn thấy. Lúc này cô mới chợt nghĩ ra, làm gì có người phụ nữ nào thừa hơi gõ cửa trước khi vào phòng vệ sinh nữ?
Cố Thắng Nam lén thò đầu ra nhìn, qua gương, cô thấy Trình Tử Khiêm đẩy cửa đi vào.
“Cô…” Ánh mắt anh ta nhìn cô với vẻ phức tạp, ngay sau đó…
Anh ta bật cười!
Không ngờ anh ta lại còn cười!
Anh ta lại còn bật cười thành tiếng!
“Cô đúng là… Quả thật tôi chưa bao giờ thấy người nào như cô…”
Bây giờ Cố Thắng Nam chỉ muốn tự nhảy vào bồn cầu rồi xả nước.
Khả năng tự khống chế tâm tình xuất sắc cuối cùng cũng giúp Trình Tử Khiêm giấu được nụ cười. Anh ta lấy một lọ nước tẩy trang còn chưa mở nắp, đặt xuống bồn rửa tay bên cạnh cô: “Trưởng phòng hành chính đã nói sơ qua với tôi về tình hình của cô, nhìn chung tôi cũng hiểu vì sao cô phải biến thân thành như vậy rồi chạy tới đây dọa ma mọi người.”
Nói tới đây, Trình Tử Khiêm lại vô thức nhìn người phụ nữ này, chỉ nhìn thoáng qua, năng lực tự khống chế của anh ta đã suýt sụp đổ. Trình Tử Khiêm nhịn cười, khóe miệng giật giật: “Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết hậu quả cho cô!”
Nói xong, anh ta rời đi ngay.
Để lại một mình Cố Thắng Nam đứng trong góc tường như đà điểu chui đầu xuống cát với tâm trạng vô cùng ủ rũ, cô cảm thấy khó có thể tin được. Gã Trình Tử Khiêm này thực sự có thể giải quyết hậu quả giúp cô sao?
|
Chương 17
Cố Thắng Nam chán nản rời khỏi phòng ăn, không cần nghe cũng biết các thực khách vừa nhìn cô vừa rỉ tai thì thầm về chuyện gì…
“Mau nhìn xem! Đó không phải là cái xác biết đi lúc nãy sao?”
“Thì ra đó là hiệu quả của hóa trang!”
“A! Hiểu rồi, thì ra đó là một bà già a dua chơi cosplay theo đám trẻ con, làm vừa rồi tôi sợ gần chết…”
Cố Thắng Nam cứ thế hứng chịu vô số lời đồn, chuyện nhảm, trở lại xe của Từ Chiêu Đệ.
Vivian chỉ điềm đạm liếc nhìn cô đã đoán trúng phóc: “Vừa thấy dáng vẻ ủ rũ này của bạn đã biết bạn thất bại rồi.”
Cố Thắng Nam vừa làm động tác “Không được nhắc lại chuyện này nữa”, phất tay: “Ôi, kệ nó. Lái xe đi!”
Từ Chiêu Đệ lại như không nghe thấy, mãi vẫn không thấy khởi động xe.
Thấy Từ Chiêu Đệ cầm tay lái ngẩn người, Cố Thắng Nam đành thăm dò Vivian: “Cô ấy làm sao thế?”
Vivian nhún vai vô vị: “Sau khi nhận một cuộc điện thoại, cô ấy đã biến thành như vậy rồi.”
Cố Thắng Nam đưa tay vẫy vẫy trước mặt Từ Chiêu Đệ, không ngờ Từ Chiêu Đệ đột nhiên khôi phục lại tinh thần, tóm ngay lấy bàn tay Cố Thắng Nam. “Thắng Nam, bạn biết không, tuần sau Lộ Tấn phải đi rồi!”
Cố Thắng Nam thấy trái tim thắt lại, hồi lâu sau mới chậm rãi trả lời: “Biết!”
Từ Chiêu Đệ quan sát cô, khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao bạn còn bình tĩnh như vậy?”
Cố Thắng Nam hơi chột dạ, đang không biết nên trả lời thế nào thì đột nhiên phát hiện ra một điểm đáng ngờ cực lớn…
Cô không thể không quan sát Từ Chiêu Đệ một lượt: “Tại sao bạn biết?”
Từ Chiêu Đệ không trả lời.
“Hơn nữa, tại sao bạn lại kích động như vậy khi biết anh ta phải rời đi?”
Từ Chiêu Đệ hơi cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng dứt khoát không nói gì, yên lặng khởi động xe. Che giấu dưới tiếng khởi động xe, Từ Chiêu Đệ lẩm bẩm với âm lượng chỉ có cô mới nghe được: “Tớ còn chưa hưởng thụ đủ, đương nhiên không thể thờ ơ được rồi.”
Vivian yên lặng ngồi trên ghế phụ lái, hết nhìn Từ Chiêu Đệ lại nhìn Cố Thắng Nam. Chẳng lẽ hai người phụ nữ này cùng đến ngày một lượt? Nếu không tại sao đột nhiên đều ủ rũ như chỉ còn lại nửa cái mạng thế?
Trong sự yên lặng của ba người, xe chạy thẳng theo bờ biển ra đến cổng khách sạn Tử Kinh. Qua cửa kính có thể nhìn thấy mặt biển xanh lam và một loạt du thuyền bỏ neo trên cảng. Trên chiếc du thuyền có tên Victoria, Lộ tiên sinh cũng sắp bị cậu trợ lý hành hạ chỉ còn nửa cái mạng…
“Tôi phải nghỉ phép.”
“Không được!”
“Lộ tiên sinh, tôi đã tìm cho ngài một người giúp việc tạm thời. Tôi phải nghỉ phép.”
“Cậu định làm phản à?” Sau khi cậu trợ lý trốn đi không biết gọi điện thoại cho ai, bốn chữ “tôi phải nghỉ phép” đã làm Lộ Tấn sắp sửa chai tai rồi.
“Tôi chỉ xin nghỉ bốn ngày, thứ Hai tuần sau nhất định tôi sẽ xuất hiện trước mặt ngài đúng giờ để cùng đến sân bay, tuyệt đối không chậm trễ. Tôi phải nghỉ phép.”
“Mạnh Tân Kiệt!”
“Tôi phải nghỉ phép.”
“Cậu ở thành phố B không có người thân, không có bạn bè, tự dưng xin nghỉ phép bốn ngày làm gì?”
“Tôi phải nghỉ phép.”
Lộ Tấn day day hai bên thái dương đau nhức, trước khi cậu trợ lý nhắc lại “Tôi phải nghỉ phép” lần thứ một trăm linh một, anh ta vội ra hiệu cho Tiểu Mạnh dừng lại: “Cậu rời thuyền ngay bây giờ cho tôi. Mau biến khỏi mắt tôi trước khi tôi đổi ý.”
Cậu trợ lý lập tức hai mắt phát sáng, hận không thể nhào tới cho ông chủ đáng thương của mình một cái hôn thật kêu. Nhưng dưới ánh mắt sắc hơn dao thái độ của Lộ Tấn, cậu trợ lý nhanh chóng từ bỏ ý định này, đặt danh thiếp người giúp việc tạm thời lên bàn, lập tức biến mất vô tung vô ảnh với tốc độ thi chạy một trăm mét.
|
Lộ Tấn ngồi ở đó nhìn chân mình, nhìn tay mình, lại nhìn cả khoang thuyền. Cho dù ở trong khoang thuyền bày đầy đồ dùng tinh xảo, anh ta vẫn cảm thấy trống rỗng. Trong lúc anh ta cần người khác chăm sóc nhất, tất cả mọi người đều rời bỏ anh ta mà đi…
Hiển nhiên trong thành phố này không chỉ có một mình anh ta thê thảm như vậy.
Sau khi hai người bạn tốt lần lượt ra về, một mình Cố Thắng Nam ngồi trên sofa trong phòng khách. Nhìn cả gian phòng, cho dù trong phòng khắp nơi đều là quần áo cô bày ra và quà vặt đang ăn dở nhưng cô vẫn cảm thấy trống rỗng. Đối với một phụ nữ hai mươi tám tuổi rưỡi sống một mình, internet là cứu tinh duy nhất của cô. Nhưng vừa lên mạng xã hội, không phải nhìn thấy ảnh trăng mật của mẹ và “Ánh trăng bạc” thì cũng là ảnh con cái của đám bạn học…
Cố Thắng Nam tắt máy tính, mở thùng mì ăn liền và phát hiện hộp mì cuối cùng cũng đã ăn rồi. Cô nhấc chân giẫm bẹp thùng giấy để lần sau khỏi nhầm thùng này vẫn còn ruột.
Tìm được điện thoại di động trong đống quà vặt trên bàn uống nước, Cố Thắng Nam đang định gọi người đưa hàng tới thì có điện thoại gọi đến. Cô nhìn màn hình, đó là số điện thoại bàn của văn phòng giám đốc bộ phận nhà hàng trong khách sạn, cô thấp thỏm nghe máy.
“Cố Thắng Nam.”
“Vâng, tôi đây. Giám đốc, anh nói đi!”
“Về vấn đề cô làm tiếp hay thôi…”
Trái tim Cố Thắng Nam gần như bị giọng nói của giám đốc kéo lên đến cổ họng. Cô nín thở, tập trung nghe giám đốc tiếp tục nói: “… Cấp trên yêu cầu rất nghiêm khắc, cô không thể phụ trách nấu ăn cho bữa tiệc thì phải tự nhận lỗi từ chức, nhưng…”
Tạ ơn trời đất, cuối cùng anh ta cũng nói đến chữ “nhưng”, rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng có thể thả lỏng tinh thần được một chút.
“… Nhờ có sự cố gắng và tha thiết đề nghị của tôi, cấp trên đã quyết định cho cô thêm một cơ hội nữa.”
“Cảm ơn giám đốc đã nói giúp tôi, cảm ơn…”
Cố Thắng Nam cảm kích đặt điện thoại xuống, cảm thấy cần phải chia sẻ tin tốt này, nhưng lật khắp danh bạ cũng chỉ có thể gọi cho Vivian hoặc Từ Chiêu Đệ. Vừa nghĩ đến cái miệng độc địa không bao giờ để người khác yên ổn của Vivian, Cố Thắng Nam liền lặng lẽ gọi cho Từ Chiêu Đệ.
Bên này, Cố Thắng Nam lòng tràn đầy vui mừng nghe tiếng nhạc chờ vang lên, còn bên kia, xa tận du thuyền Victoria, người nào đó lại đang u sầu.
Để được nghỉ phép bốn ngày, cậu trợ lý có thể coi là đã hao tâm tốn sức tìm một người giúp việc vừa xinh đẹp vừa trẻ trung tới chăm sóc Lộ Tấn. Người giúp việc cũng hết sức tận tụy, chỉ còn nước chưa chủ động giúp anh ta cởi quần áo tắm rửa. Lộ Tấn lại lạnh lùng bảo cô ta dừng lại: “Cô có thể về. Khi có việc tôi sẽ gọi cô đến.”
“Nhưng trợ lý của ngài nói…”
“Cô nghe lời trợ lý hay là nghe lời ông chủ?”
Người giúp việc đành phải ra về. Lộ Tấn dùng ngón tay búng búng thạch cao trên đùi, cuối cùng cắn răng, cầm điện thoại di động bấm số. Hạ quyết tâm gọi điện cũng chẳng dễ dàng gì, nào ngờ đối phương lại đang nghe điện thoại. Lộ Tấn cũng chẳng biết tại sao mình lại tức giận. Anh ta bực bội, dập máy, chuyển sang quấy rối kẻ đã bỏ anh ta ở lại để đi vui vẻ một mình.
Vì vậy, trong phòng một khách sạn xa xôi khác, tiếng chuông điện thoại của trợ lý bắt đầu vang lên. Cậu ta vừa đưa tay lên tủ đầu giường đã có một bàn tay ngọc đè tay cậu ta xuống, cùng với đó là một tiếng hờn dỗi: “Đừng nghe… Mất hứng…”
Bàn tay cậu trợ lý chỉ do dự nửa giây đã lựa chọn xong giữa ông chủ đáng thương và cô nàng báu vật ngọt nước. Cậu ta mở ngăn kéo tủ đầu giường, ném điện thoại vào trong, đóng lại, đưa tay ôm báu vật vào lòng, xoay người đổi tư thế, để mặc điện thoại di động kêu càng lúc càng gấp gáp trong ngăn kéo.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc di động khác trên chiếc tủ đầu giường cũng đổ chuông réo rắt. Vừa nghe thấy tiếng chuông đặt riêng cho bạn tốt, báu vật không chút suy nghĩ định nghe điện thoại.
Trợ lý không vui: “Em không cho anh nghe điện thoại, thế mà em lại…”
Nhưng sự không vui này lập tức tan thành nước cùng một nụ hôn của báu vật lên môi cậu ta. Sau khi hôn xong, báu vật mới nghe điện thoại: “Thắng Nam, có việc gì thế?”
Trợ lý xoay người quay sang bên kia giường, áy náy kéo ngăn kéo ra, lấy điện thoại di động. Nhìn ba chữ “cuộc gọi lỡ” trên màn hình, cậu trợ lý im lặng cầu khẩn trong lòng: “Lộ tiên sinh, ngài cũng biết đàn ông đều là động vật suy xét bằng nửa thân dưới, ngài đừng trách tôi…”
Đang cầu khẩn như vậy, đột nhiên điện thoại di động của cậu ta lại vang lên. Cậu trợ lý giật mình nhìn người phụ nữ bên cạnh – hình như cô ấy chưa định kết thúc cuộc trò chuyện. Kết quả là ngón tay cậu ta cũng do dự, do dự, cuối cùng vẫn cắn răng bấm nút nhận cuộc gọi. Đúng lúc cậu ta đưa điện thoại lên tai, báu vật ướt đẫm mồ hôi bên cạnh đột nhiên lao tới: “Anh yêu, em đến đây…”
Vừa nói vừa ném cả điện thoại của cậu ta và của cô vào trong ngăn kéo.
“Tiếp tục…” Cô vừa trèo lên người cậu ta vừa đóng ngăn kéo lại.
Trong ngăn kéo tối tăm, hai chiếc điện thoại di động lẳng lặng nằm úp vào nhau.
Sau một giây yên tĩnh, giọng nói của Lộ Tấn vang lên từ một chiếc điện thoại trong đó: “A lô!”
Âm thanh của Cố Thắng Nam vang lên từ chiếc điện thoại còn lại: “A lô!”
Hai bên a lô hồi lâu, đột nhiên Lộ Tấn bừng tỉnh. Nếu không phải chân vẫn còn đang bó bột thì chắc chắn anh ta đã kinh ngạc đứng bật dậy: “Cố Thắng Nam???”
|