Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất
|
|
Chương 25: Nỗi kinh hãi bất ngờ
“Si Hạ?” Đứng một lúc lâu, thấy anh đẩy cánh cửa phòng họp và đi ra, Tạ Viễn Đằng liền gọi khẽ.
Si Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy cô đứng cách một khoảng, mái tóc đã ướt một nửa.
Ngọn đèn cảm ứng trên hành lang vụt tắt, trong bóng tối mờ mờ, khuôn mặt anh có vẻ không chân thực, cũng giống như tâm tình phức tạp của anh lúc này.
Lấy lại bình tĩnh, khôi phục vẻ điềm nhiên, anh cầm xấp tài liệu rồi sải bước về phía Tạ Viễn Đằng cách đó không xa.
“Đợi lâu rồi à?” Anh mở miệng, ngữ khí thản nhiên. Thấy cô gật đầu, anh lại hỏi, “Tìm anh có việc?”
Tạ Viễn Đằng lại gật đầu, rất lâu sau mà vẫn không nói nên lời.
Không biết tại sao, vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, đột nhiên cô có cảm giác ấm ức, như có ngàn vạn sợi dây quấn trong tim, nước mắt như có thể trào ngay ra được. Cô cắn môi, nghẹn ngào nói, “Anh có thể giúp em một chuyện không?”
“Cục phó Si, cục trưởng Trương gọi anh đến phòng ông ấy một lát.” Cô thư ký bước xuống cầu thang, thấy Si Hạ đang đứng đối diện một cô gái thì mỉm cười nhắn lại lời dặn của cục trưởng.
“Được. Năm phút nữa tôi sẽ đến.” Thần sắc Si Hạ không đổi, giọng nói trầm thấp.
Thấy anh cúi đầu nhìn đồng hồ, Tạ Viễn Đằng ý thức được rằng anh đang cực kỳ bận nên không do dự mà nói thẳng, “Chú Hàn e là không qua khỏi được, chú ấy muốn gặp Si Nhan, nhưng Hàn Nặc không gọi điện được cho cô ấy, anh có thể…”
“Không thể.” Si Hạ nhíu máy, trầm giọng chặn lời cô. Giọng nói ấy lạnh lùng, ánh mắt cũng phức tạp, “Bây giờ mới biết lỗi sao? Xin Tiểu Nhan tha thứ? Em không cảm thấy đề nghị của ông ta quá cao rồi hay sao? Ông ta có tư cách gì mà cầu xin Tiểu Nhan?”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, những hạt mưa lạnh buốt táp thẳng vào cửa kính, vang lên âm thanh nhẹ nhàng mà giòn tan…
Trong ấn tượng của cô, Si Hạ vô cùng tao nhã, bên môi luôn là nụ cười điềm nhiên, vẻ mặt nghiêm túc này là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Tạ Viễn Đằng hơi giật mình, thường ngày ăn nói khéo léo bao nhiêu thì giờ ngờ nghệch bấy nhiêu, trong lúc nhất thời cô không nói được gì.
Thấy dáng vẻ thảm thương của cô, Si Hạ mới ý thức được ngữ khí của mình hơi nặng nề, khẽ cất tiếng thở dài khó có thể nghe thấy. Anh hơi dịch chuyển, lướt qua cô. Lúc Tạ Viễn Đằng tưởng anh sẽ đi thì giọng nói trầm thấp bỗng vang lên sau lưng, “Chuyện có thể em đều làm rồi, về đi, anh không thể giúp được chuyện này…Đó là em gái anh…”
“Chú ấy sắp mất rồi, đây là tâm nguyện cuối cùng của chú ấy, anh dựa vào cái gì mà quyết định thay Si Nhan?” Bỗng nhiên Tạ Viễn Đằng xoay người lại, đại não trống rỗng, hoàn toàn không để ý đây là cơ quan nhà nước, xông lên quát anh, “Đúng, tất cả đều là lỗi của chú ấy. Nếu không phải do chú ấy sắp đặt thì cô cũng không chết oan, nhưng anh có thể nghĩ thay Hàn Nặc một chút không? Anh ấy làm gì sai? Tại sao anh ấy phải chịu lỗi thay bố? Chẳng lẽ vì anh ấy là con trai Hàn Thiên Khải à?”
Vì đã đến giờ nghỉ trưa nên khu nhà rất yên ắng. Si Hạ không nói một lời nào, chỉ im lặng nhìn cô, trong đáy mắt như chứa vẻ nhẫn nại đã đến cực hạn.
Tạ Viễn Đằng chua xót trong lòng, nhưng ngữ khí thì không mất đi vẻ bén nhọn, “Anh ấy không có quyền lựa chọn bố mẹ, khi anh ấy có thể lựa chọn, anh ấy sẽ chọn người nhà họ Si các anh. Bất cứ ở đâu, lúc nào, trong lòng anh ấy cũng chỉ có em gái anh. Là bố anh ấy có lỗi, liên quan gì đến anh ấy? Các anh không thể giơ cao đánh khẽ hay sao? Bao nhiêu năm qua anh ấy sống trong đau khổ, bọn anh còn muốn hành hạ anh ấy đến khi nào?”
Đôi mày đen nhíu lại, đè nén vẻ tức giận, Si Hạ quay đầu, khuôn mặt lạnh tanh, “Họ là bố con, có vài thứ không thể tách ra được. Không ai bắt cậu ta gánh vác cả, là cậu ta tự chọn.” Dừng một chút, anh hồi phục tâm tình, thản nhiên nói, “Trên đời này, có một từ gọi là may mắn, cũng có một từ khác, là vận mệnh. Sự thật tàn nhẫn nằm ở đây, sự may mắn mong manh cuối cùng cũng không đánh bại được vận mệnh. Kết cục thế nào thì đã là định sẵn rồi, bây giờ nhắc lại, chỉ càng thêm phiền não.”
Sự may mắn mong manh cuối cùng cũng không đánh bại được vận mệnh!
Lời nói của Si Hạ như nện thẳng vào lồng ngực cô, Tạ Viễn Đằng kinh hãi, cảm giác đau đớn như mọi thứ thuộc về mình đều bị cuốn bay đi.
Từ nhỏ đến lớn, số lần cô khóc có thể đếm trên đầu ngón tay. Dù là khuyết thiếu tình cảm gia đình, dù là con đường tình yêu gập ghềnh trắc trở, cô vẫn kiềm chế tốt, bởi cô cho rằng nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Tạ Viễn Đằng ngẩng đầu, có chút hoảng hốt mà nhìn ra ngoài cửa sổ, rốt cuộc thì nước mắt cũng chảy xuống, đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cô mang hết sức lực ra để theo đuổi hạnh phúc, tại sao mãi mãi không đi được tới đích? Nhớ đến bóng dáng ngày càng xa của Hàn Nặc, mọi sự kiên cường trong cô đều tan tành.
Cô đã chờ đợi lâu như vậy rồi, đã kìm nén lâu như vậy rồi, vậy mà hai cán cân vẫn không thể nào thăng bằng được.
Cô, vẫn mãi cô đơn.
Si Hạ dừng bước, ánh mắt thâm trầm khó hiểu nhìn cô. Anh không cố tỏ ra ôn hòa nho nhã, nhưng nói đúng ra, thì biểu hiện này quá khó dò.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô, Si Hạ lại không đành lòng, đôi mày nhíu lại, anh trầm giọng, “Mưa to lắm, đợi lát nữa anh đưa em về.”
Đối mặt với vẻ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của anh, Tạ Viễn Đằng không kìm được sự nghẹn ngào, “Không tính chuyện khác, chỉ tính riêng việc anh ấy yêu em gái anh thôi, gặp anh ấy một lần được không? Xin anh gọi điện cho Si Nhan, chú Hàn không cầm cự được lâu nữa…”
Si Hạ nhìn cô, trong ánh mắt sắc bén còn ẩn chứa vẻ nghi hoặc thâm trầm, “Viễn Đằng, tại sao?”
Tạ Viễn Đằng cười khổ, ánh mắt thê lương nhưng không mất đi vẻ thuần hậu, “Em không biết…”
Ba tiếng sau, lúc Si Nhan xuất hiện ở bệnh viện của trại giam, Hàn Nặc vẫn ngồi bên cạnh bố, nói chuyện với ông ta.
“Bố…Nhan Nhan đang trên đường đến đây, sẽ tới ngay thôi…Bố đợi một lúc nữa đi…” Giọng nói Hàn Nặc khản đặc, nghe kĩ sẽ thấy được sự nghẹn ngào đang cố ghìm lại.
“Hàn Nặc…Bố xin lỗi…” Hàn Thiên Khải từ từ nhắm hai mắt lại, thều thào nói.
“Bất kể bố đã làm gì thì cũng là quá khứ rồi…” Nắm tay bố, giọng nói Hàn Nặc như vỡ vụn ra, “Bố rõ ràng có thể ngăn con trình chứng cứ lên, nhưng bố không làm thế…Con xin lỗi, bố…”
Một tiếng vang giòn tan như chặt đứt lòng người.
Chiếc chìa khóa xe trong tay rơi xuống mặt đất, Si Nhan lảo đảo lui ra phía sau, huyết sắc trên mặt như bị rút đi trong thoáng chốc. Cô không thể tin nổi mà nhìn Hàn Nặc vừa quay đầu lại, như đang thì thào, “Không thể nào…Không thể nào là anh…”
Thấy anh ta đứng dậy, Si Nhan xoay người, lao ra khỏi phòng bệnh.
Ông trời đã mở một cuộc đùa chơi lớn với cô. Mẹ cô, vì sự sắp xếp của Hàn Thiên Khải nên mới chết oan uổng trong vụ tai nạn xe, còn người khiến ông ta bị trừng phạt lại là con ông ta, người cô yêu, Hàn Nặc.
Ngày tòa tuyên án, cô không có mặt, mà chỉ trốn ở nhà, đứng trên ban công nhìn ngắm cả thành phố A qua lớp cửa kính nặng nề, hoảng hốt ngẫm lại cơn biến cố đã xảy ra.
Lúc bố được phán vô tội, được phóng thích và về nhà cùng Si Hạ, cô đã ôm bố khóc một trận, sau đó thì đổ bệnh.
Khi tỉnh lại, cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Si Hạ, chỉ khẽ cười.
Bệnh nặng mãi mới khỏi, cô quyết định rời khỏi nơi lạnh lẽo mà tràn ngập bi thương này. Đứng ở đại sảnh sân bay, cho đến giây phút cuối cùng khi làm thủ tục, cô vẫn mong anh ta giữ mình lại.
Chỉ cần anh ta đến, chỉ cần anh ta nói một câu, “Ở lại đi.”, cô sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng, cho đến phút cuối cùng, Hàn Nặc vẫn không xuất hiện.
Vì cái gì mà anh ta lại không quan tâm đến người bố đã dưỡng dục mình, mà lại trình chứng cứ lên?
Là yêu.
Cô lao ra khỏi bệnh viện như điên, để cho mình chìm trong cơn mưa lạnh giá.
Cô tuyệt đối không thể ngờ, tuyệt đối không nghĩ đến, vậy mà lại là anh ta.
Thật tàn nhẫn!
So ra, sự chịu đựng của anh ta còn khổ sở hơn cô rất nhiều…Nếu như cô biết…
Hàn Nặc, tại sao không nói cho em biết? Tại sao lại muốn đối mặt một mình?
Si Nhan cảm thấy giọt nước tràn vào miệng rất mặn, rất đắng, rất chát, khiến cô nghẹn lời. Cô để mặc cho cơn mưa xối lên người, trái tim cô đang rất đau.
Vì mình, cũng là vì Hàn Nặc.
Sững sờ đứng trong mưa, xơ xác tiêu điều.
Giữa khung cảnh hỗn độn, một tiếng gọi run rẩy, khàn khàn vang lên, “Nhan Nhan…”
Nước mưa chảy dọc theo khuôn mặt cô. Một cánh tay rắn chắc kéo cơ thể lạnh toát của cô vào lòng, Hàn Nặc nghẹn giọng nói, “Xin lỗi, anh tưởng rằng buông tay sẽ là lựa chọn tốt nhất cho em…”
Trái tim đau nhói, cô đưa hai tay ôm mặt, xoay người nép vào lòng anh ta, nước mắt rơi lã chã, chất lỏng nóng rẫy chảy xuôi theo kẽ tay.
Một giọt, hai giọt, tuôn rơi mãnh liệt, vô cùng đau đớn.
Từ khi biết biến cố trong gia đình có liên quan đến nhà họ Hàn, cô cố gắng kìm chế để không khóc trước mặt anh ta. Nhưng lúc này, Si Nhan không kìm được, khóc nức nở. Cô chôn nỗi đau đớn tại nơi sâu nhất trong tim, ngoài nước mưa lạnh giá và nước mắt ấm nóng, không gì có thể thoát ra được.
Si Nhan khóc thất thanh, Hàn Nặc ôm chặt cô, trong lòng như đã hiểu ra.
Không biết qua bao lâu, Si Nhan chợt quay đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn lên bầu trời bị cơn mưa cuồng loạn vét sạch bong. Cố gắng khống chế tâm tình, rốt cuộc cô cũng nghe thấy tiếng nói của mình, “Hàn Nặc, xin lỗi!”
Xin lỗi!
Nhan Nhan thiện lương lại nói xin lỗi với anh ta, Hàn Nặc không biết, lúc nghe thấy câu đó thì cảm giác của mình là gì nữa.
Là đau đớn? Là bị tổn thương? Hay là tiếc nuối?
Gió táp mưa sa ba năm trời, duyên đứt tình tan ba năm, hơn một nghìn ngày đêm thương nhớ, cho đến bây giờ, anh ta không ngờ cô sẽ nói ra ba từ* đó. Mà khi cô mở miệng nói, anh ta phát hiện, anh ta vốn không chịu đựng được.
(Xin lỗi: duì·buqǐ)
Cánh tay dài khẽ ôm cô. Đôi mắt mờ mịt như giăng sương mù, hơi ươn ướt, có hối hận, có đau đớn.
Anh ta nhìn cô, thấy được vẻ điềm nhiên trong mắt cô.
Thời gian như quay lại ba năm trước đây, khi anh ta ôm Tạ Viễn Đằng đi qua cô, cô cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh ta. Trong phút chốc, anh ta cảm giác như trái tim mình bị bóp nát thành trăm mảnh nhỏ.
Cô đang ở trong lòng anh ta, tay cô đang ở trong lòng bàn tay anh ta, khoảng cách giữa cô và anh ta gần đến mức cô như có thể cảm nhận được nhịp tim của anh ta. Song, Si Nhan không biết, trái tim anh ta đang đau thế nào.
Rốt cuộc thì Hàn Thiên Khải cũng cận kề cái chết. Lúc Si Nhan và Hàn Nặc quay trở lại phòng bệnh trong tình trạng ướt sũng, ánh mắt ông ta trống rỗng nhìn Si Nhan, hồi lâu sau mới thều thào nói, “Nha đầu à…Là tôi có lỗi với nhà cháu…Tôi không dám xin cháu tha thứ…Chỉ hy vọng…Cháu đừng trách Hàn Nặc…Đừng trách nó…Đừng trách nó…”
Cánh tay gầy gò buông thõng xuống cạnh giường, một giọt lệ ngân ngấn ở khóe mắt.
Nhịp tim ông ta biến mất, thân thể dần hết ấm. Ông ta đã lấy cái chết để đền bù tội lỗi, mang theo món nợ mà khi sống không thể trả hết, cứ như vậy mà ra đi.
Trái tim Hàn Nặc quặn đau, như có một con dao cắt qua da thịt. Dòng máu đỏ tươi như đang chảy chầm chậm, tẩm ướt cả lồng ngực anh ta.
Anh ta bỗng xoay người, ngẩng đầu lên.
Giọt nước mắt long lanh mềm mại lăn xuống từ khóe mắt cô. Cô chậm rãi đến cạnh giường, bàn tay mảnh khảnh khẽ vuốt đôi mắt Hàn Thiên Khải. Cô hít sâu một hơi rồi thở ra, tiếng nói nhẹ nhàng như không thể nhẹ hơn được nữa bật ra từ miệng cô, “Được, cháu không trách anh ấy…”
|
Chương 26: Cơn thịnh nộ
Về chuyện mảnh đất ở thành phố A, chẳng những Ôn Bùi Văn không đồng ý mà còn âm thầm tăng cường cản trở khiến cho cả hạng mục không được tiến hành thuận lợi. Ôn Hành Viễn biết mục đích của bố nhưng vẫn kiên quyết không chịu thua, hai bố con như đang đối đầu vậy. Hơn một tháng nay, anh bận rộn tối mặt tối mũi, thường phải đi đi lại lại giữa thành phố A và thành phố S.
Quá trình kí hợp đồng với viện thiết kế Hoàn Vũ rất thuận lợi. Cơ quan trung gian này đương nhiên là nằm trong mối quan hệ cá nhân với Đường Nghị Phàm. Tuy nhiên, Ôn Hành Viễn vẫn luôn giải quyết công việc một cách rõ ràng, kí hợp đồng không thể làm theo kiểu riêng tư được, kể cả khó khăn đến đâu đi nữa.
Sau khi kí xong hợp đồng, Ôn Hành Viễn bắt tay với Quý Bác Minh, anh điềm tĩnh nói, “Vất vả cho viện trưởng Quý rồi, nhưng mà, cháu hy vọng dự án của Hoa Đô sẽ là độc nhất vô nhị.” Chỉ một câu nói ngắn gọn mà lại như lời nhắc nhở trịnh trọng với Quý Bác Minh, một khi đã hợp tác với Hoa Đô thì ông ấy không thể kí hợp đồng với công ty bất động sản nào khác.
Quý Bác Minh cũng hiểu, nhìn Ôn Hành Viễn bằng ánh mắt tán thưởng, nghiêm túc hứa hẹn, “Ôn tổng yên tâm, từ trước đến nay, Hoàn Vũ không bao giờ chơi trò bắt tay với một bên rồi lại hứa hẹn với một bên khác.”
Ôn Hành Viễn gật gù, nắm chặt tay Quý Bác Minh, “Cảm ơn bác Quý.”
Quý Bác Minh cũng nắm tay anh, cười nhạt, không nói gì.
Từ Hoàn Vũ đi ra, anh nhận được điện thoại của Cao Các. Phóng xe như bay, chỉ hai mươi phút sau, anh đã có mặt tại phòng bệnh của bệnh viện.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Qua tấm kính cửa sổ, nhìn Si Nhan đang nhắm mắt nằm trên giường, anh trầm giọng.
“Dính mưa, xế chiều hôm qua bắt đầu sốt cao.” Vì cả đêm không ngủ nên giọng nói của Si Hạ có vẻ khàn khàn.
Cao Các đi từ phòng bệnh ra, dặn y tá chuẩn bị tiêm, rồi vỗ vai anh, “Đừng lo, hạ sốt rồi, trằn trọc cả đêm, vừa mới ngủ.”
“Sao cậu ta lại ở đây?” Ôn Hành Viễn liếc mắt nhìn Hàn Nặc, khẩu khí không điềm đạm như trước.
“Tiểu Nhan bị ngất, là Hàn Nặc đưa con bé đến đây.” Si Hạ nghiêng đầu nhìn Hàn Nặc đang cực kỳ tiều tụy. Kéo Ôn Hành Viễn ra xa một chút, anh mới kể qua loa chuyện Si Nhan đến bệnh viện của trại giam gặp Hàn Thiên Khải.
Ôn Hành Viễn trầm ngâm, mãi lâu không nói gì, rồi đột nhiên tóm cổ áo Si Hạ.
Cao Các thấy đôi mắt anh tối sầm lại một cách bất thường, vội vàng kéo anh ra, “Hành Viễn, đừng tức giận thế.”
“Cậu nghĩ cuộc sống của cô ấy dễ chịu lắm rồi phải không?” Ôn Hành Viễn tức tối, “Học người khác đâm cho cô ấy một nhát dao nữa?”
Si Hạ nghe thấy thế thì chợt biến sắc, ánh mắt bén nhọn, “Không phải cậu không biết tính tình Tiểu Nhan, nếu đổi lại cậu là mình, cậu sẽ làm gì đây?”
Ôn Hành Viễn mím môi nhìn Si Hạ, trên vầng trán hiện rõ vẻ đau đớn, ánh mắt u trầm như bóng đêm đen.
Dãy hành lang yên ắng trở lại, nhưng độ ấm đang dần giảm, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Đột nhiên, anh hất mạnh tay Cao Các ra rồi đi qua anh ta, chỉ hai ba bước đã đến cạnh Hàn Nặc, vung một cú đấm vào mặt anh ta, đồng thời quát lên, “Hàn Nặc, mẹ kiếp, cậu có phải đàn ông không, ba năm rồi còn chưa đủ hả?”
“Hành Viễn?” Si Hạ sững sờ, cùng Cao Các kinh hãi hô lên.
“Hành Viễn, cậu bình tĩnh một chút đi…” Đường Nghị Phàm đứng gần Hàn Nặc, vội kéo Ôn Hành Viễn ra.
Ngoài hành lang bệnh viện bỗng vang lên tiếng thét của y tá, cả tiếng khuyên can trầm đục, dường như còn có tiếng thành ghế đập vào tường, vô cùng ồn ào.
Đáy mắt Hàn Nặc lạnh không kém gì Ôn Hành Viễn, dứt khoát vung ra một cú đấm, anh ta gầm nhẹ, “Ôn Hành Viễn, cậu có tư cách gì nói với tôi những lời này, cậu dựa vào cái gì mà đưa cô ấy đi?”
Trời phú cho anh khả năng phản ứng nhanh nhạy nên Hàn Nặc lại trúng thêm một cú đấm nữa, Ôn Hành Viễn sầm mặt, giọng nói lạnh lùng, “Chỉ dựa vào việc, cậu yêu cô ấy bảy năm, còn tôi, yêu cô ấy suốt mười năm…”
. . .
Từ bệnh viện đi ra, Ôn Hành Viễn buồn bực vò đầu, lái xe về thẳng thành phố S. Tuy nhiên, ở nhà họ Ôn, một trận gió lốc khác đang chờ anh.
Ôn Bùi Văn sấn tới mắng con trai, “Có phải bố đã thoải mái với anh quá rồi hay không? Anh tự xem mình chật vật thành ra cái dạng gì đi? Còn ra dáng người đứng đầu Hoa Đô nữa hay không? Anh biến công ty thành cái gì? Là công cụ để báo thù vì một đứa con gái? Đến bao giờ anh mới có thể tỉnh ra được hả?”
Ôn Hành Viễn sờ sờ lên khuôn mặt hơi sưng, khẽ nhíu mày, thản nhiên nhìn thẳng vào bố, “Con rất tỉnh táo! Thay vì dành hơi sức ra giáo huấn con, tốt hơn là bố giữ nó lại mà thuyết phục mình. Tình tính con thế nào bố cũng biết, con khuyên bố nên tỉnh táo lại đi.”
“Anh!” Ôn Bùi Văn nhìn con trai, lửa giận bốc ngùn ngụt, nhưng xét lại tính tình của anh thì không thể không nén giận, cố khuyên nhủ, “Ba năm trước, khi biết nhà họ Si gặp chuyện không may, anh từ Mỹ vội vàng về, bố có ngăn anh không? Chẳng những bố không ngăn mà còn mời chú Đàm của anh ra tòa giúp họ. Anh nói muốn đưa con bé đến Cổ Trấn, bố có nói gì không? Bố cho anh thời gian, cho anh tự do, vì anh nói với bố rằng đó là cô gái anh đợi chờ bảy năm, anh không thể nhìn con bé suy sụp được. Chuyện của công ty anh cũng chẳng màng đến nguyên một năm, bố không nói anh câu nào. Hai năm nay anh nhằm vào Thiên Dụ, chỉ cần là thứ hắn ta muốn thì anh đều lấy cho bằng được, bố cũng không hề ngăn cản anh, nhưng kết quả thế nào? Con bé đó chịu theo anh sao? Nó có tỏ vẻ gì không? Anh biết mình đợi bao nhiêu năm rồi không?”
Ôn Hành Viễn ngửa đầu thở dài, vẻ bế tắc trong mắt nhanh chóng bị che giấu đi, lúc mở miệng, giọng nói anh rất bình tĩnh, “Mười năm, suốt mười năm.” Anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của bố, ánh mắt anh cũng đầy vẻ kiên định, song, ngữ khí lại có chút thờ ơ, “Nhưng mà cũng chỉ là mười năm mà thôi! Con còn trẻ, thứ có nhiều nhất chính là thời gian.”
Ôn Bùi Văn hoàn toàn bị con trai chọc giận, ông sa sầm mặt mày, ôn tồn giảng giải cho anh, lui một bước lại tiến một bước nhưng anh vẫn trưng ra dáng vẻ không thèm quan tâm.
Tiện tay vớ được quyển sách ở gần, ông ném mạnh xuống đất rồi đi ra ngoài, còn mắng, “Anh có còn biết mình họ gì không? Nghĩ là tôi không quản được anh nữa có phải không? Anh đủ lông đủ cánh rồi thì vẫn là con trai Ôn Bùi Văn tôi.”
Ôn Hành Viễn cũng không trốn tránh, chỉ tiện tay nhặt quyển sách lên, híp mắt lại, “Đúng ạ, con là con bố, nhưng bố coi con là con ruột sao? Tưởng là cứ đẩy Lý Hiểu Quân cho con là tốt với con sao? Bố có nghĩ cho hạnh phúc của con không? Hoa Đô mà cũng phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác để tồn tại trong giới bất động sản sao ạ? Hai năm nay con liều mạng phát triển giang sơn bố gây dựng, chẳng lẽ không đủ để chứng minh con có năng lực ngồi vào vị trí tổng giám đốc? Hay là cho đến giờ bố vẫn cảm thấy con không đủ tư cách ngồi vào vị trí đó? Bố cứ ở nhà an nhàn hưởng phúc không được hay sao? Sức lực mắng mỏ con, chi bằng để mà giúp mẹ trồng hoa.” Ôn Hành Viễn nhướng mày, nói rành mạch từng chữ, “Con nói thật với bố nhé, không cứ cô ta là con gái nhà họ Lý hay nhà họ Trương, kể cả là con gái cưng của tổng thống, con cũng không để mắt đâu! Đừng trách con là làm náo loạn cả nhà, con cũng ngại phiền phức, con cũng mệt mỏi, đáng ra là nên để mặc con đi, không phải đây là ngày đầu bố biết con trai bố chứ? Dù sao thì con cũng nói rồi, trừ Si Nhan ra, không ai được cả, bố thích thế nào thì làm thế ấy đi!”
“Hiểu Quân có chỗ nào không thể so với con bé đó? Người ta quan tâm đến anh nhiều gấp bao nhiêu lần Si Nhan chứ? Sao anh cứ cố chấp thế hả?” Ôn Bùi Văn tức tối, nhưng vẫn không từ bỏ ý định khuyên bảo. Không phải ông có mưu đồ bám víu vào nhà nào cả, chỉ là thấy con mình đau khổ chờ đợi mười năm mà vẫn lẻ loi đơn độc, thân làm bố, sao ông có thể trơ mắt ra nhìn được.
Ôn Hành Viễn không để tâm đến vẻ mặt xám ngoắt của bố, cười lạnh một tiếng, “Rốt cuộc là cô ta để tâm đến con hay là bố cô ta để tâm tới Hoa Đô, bố không rõ sao? Hơn nữa, người để ý đến con cũng nhiều lắm, con quản được ạ? Con không ngại nhắc lại lần nữa với bố, đừng cố bắt con thay đổi ý định, người con để tâm đến từ trước đến nay chỉ có một thôi, đó chính là Si Nhan. Xin bố đừng ép con nữa. Vì công trình “Kim Bích”, bố cũng đã vất vả rồi, đừng phá hỏng nữa, được không ạ? Con chỉ muốn lấy người phụ nữ con yêu thôi, yêu cầu này quá đáng sao? Tại sao bố không thông cảm cho con? Nhìn con khổ sở, bố thoải mái được không ạ?”
Đôi mắt Ôn Bùi Văn như sắp phun lửa, nhìn thằng con trai khôi ngô tuấn tú với ánh mắt kiên nghị tỉnh táo, ông cũng trấn định lại. Đột nhiên ông cảm thấy thật bất lực, thằng nhóc ngỗ nghịch giờ đã trưởng thành rồi. Ông không hù dọa được anh, càng không điều khiển anh được. Đứa con đầy kiêu hãnh, đầy ưu tú đó chẳng phải chính là do ông chuyên tâm bồi dưỡng nên sao? Anh ương ngạnh, anh có thủ đoạn, tính tình nóng nảy, thậm chí là bề ngoài ôn hòa, không khác ông hồi trẻ là mấy. Ông đang tức giận gì chứ? Đáng ra ông nên cảm thấy vui mừng mới đúng.
Nhưng Ôn Bùi Văn không hiểu, rốt cuộc thì Si Nhan có gì tốt mà có thể khiến con trai ông cố chấp yêu thương đến những mười năm. Mười năm, tuổi thanh xuân của người đàn ông đang uổng phí trong tháng ngày chờ đợi. Cô lấy cái gì ra để đền bù cho thời gian mười năm của con ông? Ngoại trừ chịu trách nhiệm với hạnh phúc của anh, cô vốn không bù nổi thứ khác. Nhưng vấn đề là, cô muốn chịu trách nhiệm sao?
Trong trí nhớ của ông, bóng dáng cô đã sớm nhạt nhòa. Ông chỉ mơ hồ nhớ được rằng dung mạo cô bé đó khá thanh tú, đôi mắt to lộ vẻ thông minh, lúc cười rộ lên thì có chiếc má lúm đồng tiền nhỏ. Ngoài bấy nhiêu đó ra, tất cả đều chỉ là hình ảnh mơ hồ.
Càng nghĩ, ông càng không thể nào hiểu nổi vì sao con trai mình có thể dựa vào câu, “Con thích cô ấy.” mà chờ đợi tận mười năm. Từ lúc hai mươi ngây ngô, cho đến ba mươi trầm ổn đĩnh đạc, mười năm trôi qua, anh vẫn một thân một mình, vẫn đóng trong vở kịch một vai. Ông không có cách nào lay chuyển được anh, dường như không thể thuyết phục nổi.
Thở dài một hơi, Ôn Bùi Văn nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, “Anh ra ngoài trước đi. Về mảnh đất đó, bố vẫn không thể đồng ý được. Trước tiên không nói đến việc trong một thời gian ngắn mà Hoa Đô đã huy động vốn lớn, chỉ riêng phía chú Lý đã e là không hỗ trợ được rồi. Khoản vay mà không xong thì chẳng ai có cách nào được.”
Nghe vậy, Ôn Hành Viễn có chút tức giận. Anh xoay người định đi nhưng ra đến cửa thì dừng lại, sống lưng cứng ngắc, im lặng một chút rồi anh trầm giọng nói: “Bố, con biết Hoa Đô là do một tay bố lập ra, bố mất bao nhiêu tâm huyết con đều biết rõ ràng! Nhưng bố cũng nên tin tưởng con, con cũng coi trọng Hoa Đô, con thừa nhận là đấu thầu mảnh đất đó là vì có liên quan đến Si Nhan, nhưng cũng không phải là đánh cuộc vu vơ. Chỉ riêng lí do là Hàn Thiên Dụ, con đã nhất định phải lấy được hạng mục này. Hôm nay con nói với bố chuyện này là vì con tôn trọng bố. Bố ngăn cản đủ cách, chẳng qua cũng chỉ vì muốn con đồng ý đính hôn với Lý Hiểu Quân. Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, bố bỏ ý nghĩ này đi, nếu không cuối cùng cũng chỉ là phí công thôi. Con cũng muốn nói với bố chuyện này, con có vốn vay rồi, mảnh đất đó, con nhất định phải lấy được.”
***
Ở chương mà Hàn Nặc đánh bài với anh Viễn, mình mắc phải 1 lỗi sai đó là bỏ sót 1 nhân vật :((
Tại cái tên của anh ý là Cao Các, mình không nghĩ là tên người nên bỏ qua. Sr cả nhà T_T
|
Chương 27: Nỗi hoảng hốt mơ hồ
Đêm yên tĩnh, đèn trên hành lang cũng tắt hết. Hàn Nặc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Si Nhan, im lặng ngồi cạnh giường.
Khẽ vuốt tóc cô, gương mặt cô, nâng niu như trước đây. Sự quyến luyến trong ánh mắt dường như chỉ có thể bộc lộ ra hết vào lúc này. Lồng ngực trái mơ hồ nhói đau, ngón tay dài hơi run, đôi mắt thâm trầm ươn ướt.
Từng chi tiết vụn vặt nhất đều hiện lên trước mắt, rõ ràng như dáng vẻ thanh tú của cô lúc này vậy. Con người cô, tình yêu vừa ngọt ngào vừa khổ đau của cô khi ấy, vẫn được Hàn Nặc cẩn thận bảo vệ ở nơi mềm mại nhất trong lòng.
Bạn gái Hàn Nặc, từng là thân phận của Si Nhan. Gần gũi như Tạ Viễn Đằng mà cuối cùng vẫn không thay thế được.
“Chúng ta ở ngay bên nhau, thậm chí là cố hết sức nhưng vẫn không làm thế nào để có được hạnh phúc. Thật sự không thay đổi được sao?…” Nhìn cô ngủ, Hàn Nặc đờ đẫn.
Trách nhiệm nặng nề như trói chặt bước chân của họ. Ngay cả khi cô ở ngay cạnh anh ta, anh ta vẫn không thể cầm tay cô, còn cô cũng không có dũng khí dựa vào bờ vai anh ta.
Thời gian đã trôi qua thì không trở lại, tồn tại một cách chân thực, nhưng cũng bất đắc dĩ rời xa. Anh ta biết, tình yêu chân thành đang mỗi lúc một xa, chỉ là, anh ta không muốn thừa nhận.
Đặt tay cô vào trong chăn rồi anh ta mệt mỏi dựa vào ghế. Mười ngón tay đan nhau, anh ta nhìn cô chăm chú như muốn khắc sâu dáng vẻ cô vào tim.
Không biết qua bao lâu, Si Nhan khẽ nhíu mày rồi nghiêng đầu, sau đó nhẹ nhàng trở mình, mơ hồ nói mê gì đó, giọng nói rất nhỏ.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Si Hạ bước tới, vỗ vỗ bả vai Hàn Nặc. Thấy anh ta xoay người lại, Si Hạ nhìn ra ngoài cửa rồi bước thẳng ra đó.
Hàn Nặc ân cần kéo góc chăn cho Si Nhan rồi đi ra theo.
Hai người đàn ông ngồi ở bên ngoài trầm mặc hút thuốc lá, một điếu rồi lại điếu khác.
Si Hạ quàng tay lên ghế tựa, ngửa đẩu nhìn bầu trời đêm.
“Tiểu Nhan rất ít khi đổ bệnh, mặc dù hơi gầy nhưng thể chất khá tốt.” Sau một lúc trầm mặc, Si Hạ lên tiếng. Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, điềm nhiên, khiến người khác không phát hiện ra tâm tình hiện giờ của anh. Nhưng anh muốn nói gì thì Hàn Nặc đã hiểu rõ.
Rít mạnh một hơi, ném đầu mẩu thuốc ra xa, Hàn Nặc lên tiếng, “Tôi biết…”
Anh ta biết, biết tất cả, nhưng không thể thay đổi được gì. Có điều, anh ta không nỡ nói ra khỏi miệng, anh ta không nói được.
Si Hạ nghiêng đầu nhìn anh ta, khó giấu được vẻ mệt mỏi trên vầng trán. Nhìn Hàn Nặc cũng đang vô cùng uể oải, anh lại sinh ra cảm giác không đành lòng, thở dài một hơi rồi dời ánh mắt đi, “Mặc dù là anh em nhưng tôi không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của Tiểu Nhan. Tôi chỉ hy vọng con đường của hai người không lòng vòng.”
“Chuyện tình cảm không thể lấy thời gian để cân nhắc được, có lẽ cậu cũng nghĩ thế. Tình yêu mà có thể đợi chờ mỏi mòn trong mười năm, không ai bì được với Hành Viễn.” Dừng một chút, anh nhìn thấy trên mặt Hàn Nặc nhuộm đẫm vẻ đau đớn, “Cậu ta hiểu rõ Tiểu Nhan, biết hết tất cả về con bé. Bất kể là lúc vui hay khi ưu thương, thậm chí là khi nghèo túng, cậu ta vẫn có thể chấp nhận được, cậu ta vẫn yêu.”
Si Hạ sao lại không biết những lời này là vô cùng tàn nhẫn với Hàn Nặc, nhưng anh không thể lấy thân phận người ngoài mà để mặc ba người họ tiếp tục dây dưa được.
Cuộc nói chuyện lúc chiều với Ôn Hành Viễn khiến Si Hạ khiếp sợ. Anh không hề biết rằng, khi anh và Ôn Hành Viễn trở thành bạn thân thì Si Nhan đã bước vào trái tim Ôn Hành Viễn rồi. Có điều khi ấy cô còn quá nhỏ, anh đợi cô lớn lên, nhưng, tình cảm không nằm trong tầm kiểm soát của anh. Khi anh từ nước ngoài trở về, Si Nhan vừa bước vào cánh cửa đại học đã yêu rồi. Anh nhìn cô dựa vào lòng Hàn Nặc cười hạnh phúc, anh cảm nhận được niềm vui từ nội tâm cô, không chút do dự mà lựa chọn buông tay.
“Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, mình không sao cả.” Anh nói với vẻ thờ ơ, nhưng sự giả vờ thoải mái ấy sao Si Hạ lại không nhìn ra chứ.
Bảy năm trước, lúc quyết định buông tay, Ôn Hành Viễn có bao nhiêu chua xót, khổ sở.
Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, mình không sao cả!
Điều gì khiến anh có câu trả lời như vậy?
Si Hạ có chút ảo giác, rằng hạnh phúc của Si Nhan, chỉ có Ôn Hành Viễn mới cho được, chỉ có anh, có lẽ chỉ có anh.
Tình cảm ban đầu của Ôn Hành Viễn là sự quý mến thầm lặng, rồi cứ vậy mà lớn lên trong ba năm, rồi lại chôn sâu bốn năm. Cho đến ba năm trước, khi phát sinh cơn biến cố, vừa lúc anh trở về, tình cảm ấy mới chính thức có sự thay đổi lớn.
“Si Hạ, mình có thể chấp nhận việc Tiểu Nhan không thích mình, nhưng mình không thể chấp nhận nổi việc trải qua bao nhiêu năm qua mà sự lựa chọn của cô ấy vẫn là Hàn Nặc. Đừng nói với mình là tình yêu không có lý do, chuyện ma quỷ đấy Ôn Hành Viễn mình không tin đâu.” Ánh mắt anh xa xăm, giọng nói trầm thấp giàu từ tính.
“Tình yêu giữa họ không cần mình thành toàn, vì từ trước đến giờ, Tiểu Nhan vẫn không thuộc về mình.” Sau đó, anh cười tự giễu, “Nhưng muốn mình buông tay, khó lắm.” Lúc gần đi, Ôn Hành Viễn chỉ để lại một câu như vậy, bóng lưng thẳng tắp, nhuộm đầy vẻ cô đơn.
Một mình ngồi ở ngoài phòng bệnh, Si Hạ suy nghĩ rất nhiều.
Mười hai năm trước, lần đầu tiên Si Hạ gặp được Ôn Hành Viễn trên phố. Ôn Hành Viễn khi ấy rất ngạo nghễ, tính tình nóng nảy. Tám năm trước, ánh mắt của anh trước khi đi lộ đầy vẻ quyến luyến. Bảy năm trước, anh về nước, vẻ ngoài sáng sủa, đĩnh đạc hơn rất nhiều, song, ánh mắt thâm trầm đầy phức tạp lại khiến Si Hạ không dò hết được ý nghĩ đằng sau nó. Ba năm trước, trong nhà họ Si có biến cố, là chủ doanh nghiệp, bố anh bị tạm giam vì những chứng cứ bất lợi, còn mẹ anh cũng bị cách chức tạm thời để điều tra. Về phần anh, lúc ấy mới bước vào cơ quan nhà nước, quan hệ chưa rộng nên cũng không tránh khỏi liên lụy. Lúc ấy, Ôn Hành Viễn đột nhiên về nước, chẳng quản ngày đêm cùng luật sư Đàm thảo luật tài liệu, tìm chứng cứ, đôi mắt thâm trầm chứa đầy vẻ lo lắng. Hình ảnh dịu dàng nho nhã, trầm tư suy nghĩ, thậm chí là thâm thúy khó dò, Si Hạ đều đã từng nhìn thấy. Nhưng hôm nay, hình ảnh Ôn Hành Viễn mất khống chế mà lại cô đơn khiến Si Hạ…đau lòng.
“Đau lòng” – Từ này mà lại dùng cho hai người đàn ông, Si Hạ cảm thấy không dễ chịu chút nào.
“Hành Viễn, có lẽ chuyện này nên để Tiểu Nhan biết.” Ba năm trước, khi Ôn Hành Viễn và Si Nhan chuẩn bị lên máy bay, Si Hạ đã nói.
“Có thể thay đổi gì không? Ngoài việc khiến cô ấy càng đau khổ hơn thì chả có điểm gì tốt.” Ôn Hành Viễn khẽ nhíu mày, trong làn khói nhẹ lượn lờ, anh tỏ ra thờ ơ, “Nếu như Hàn Nặc có dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô ấy mà không áy náy chút nào thì chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Dù sao thì cô ở dưới suối vàng cũng hiểu mà, cũng hy vọng Tiểu Nhan được hạnh phúc. Nhưng cậu ta không thể.”
Nhìn thẳng vào mắt cô mà không có chút áy náy.
Câu nói thật nặng nề. Vốn chỉ là chuyện tình yêu bình dị giữa hai người, thế nhưng chỉ vì một cuộc thương chiến mà biến thành sự tranh đấu giữa hai gia đình. Tính mạng của mẹ Si Nhan, sự tự do của bố Hàn Nặc, những thứ đó chen vào giữa, họ sao còn đủ dũng khí nhìn vào mắt nhau, nếu có thì ai lại không áy náy?
Quá khó khăn, có lẽ vĩnh viễn không có khả năng.
Si Hạ giữ im lặng, để mặc Ôn Hành Viễn đưa Si Nhan đi đến một nơi xa xôi, hy vọng thời gian và tình yêu sâu đậm của anh sẽ khiến vết thương trong cô dịu dần.
Hàn Nặc không nói gì, vô thức ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời đêm không ánh trăng, chỉ đặc một màu đen kịt, có vài ngôi sao nhỏ sáng nhưng lạnh lẽo và cô đơn, cũng như trái tim trầm lặng của anh ta vậy.
“Hôm nay Hành Viễn không tỉnh táo, nhưng việc cậu ta đau lòng cho Tiểu Nhan thì có thể lý giải được. Sao, tay có ổn không?” Đột nhiên Si Hạ nhớ đến cánh tay phải của Hàn Nặc, cả chiều nay không nhấc lên nổi, bèn quan tâm hỏi han.
Nghe vậy, Hàn Nặc cười khổ, cố hết sức động đậy cánh tay phải, “Cậu ta xuống đòn không nương tay chút nào, tôi gần như chẳng có cảm giác gì nữa, đầu khớp xương hình như nứt ra rồi.”
Thấy anh ta nói qua loa, nhưng Si Hạ lại hơi căng thẳng. Sự tức giận và tình yêu của Ôn Hành Viễn có liên quan đến nhau, Hàn Nặc cảm nhận được rồi.
Si Hạ lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, “Tên đó tính tình hung hăn lắm, mấy năm nay rèn được cách kiềm chế, đổi lại là mấy năm trước, chắc hôm nay tôi cũng gục rồi.”
Nghĩ đến cú đánh mạnh bạo của Ôn Hành Viễn, nhớ đến hồi ức xa xưa, Si Hạ cong môi cười. Hàn Nặc cười chua xót, nhưng không nói lại. Hai người cứ tán dóc hết câu này đến câu khác, cho đến khi hút hết điếu thuốc cuối cùng.
Đêm nay, hai người đàn ông yêu thương Si Nhan lần đầu tiên ngồi cùng nhau. Si Hạ vừa khéo léo lại vừa kiên quyết khuyên anh ta buông tay, Hàn Nặc cũng chỉ trầm mặc trong đau khổ.
Có những chuyện không cần phải nói rõ, mà tự mỗi người đều hiểu được.
Đêm nay, một Ôn Hành Viễn hiếu thảo lại kiên quyết đối đầu với bố. Sau đó, anh mở một chai rượu nhưng không uống ngụm nào, chỉ cầm cốc rượu lạnh toát, đứng trước khung cửa sổ sát đất; không nói không cười, chỉ nhìn trời và suy nghĩ xuất thần cho đến lúc hừng đông.
Đêm nay, Si Nhan bất tỉnh nhưng vẫn nằm mơ. Trong mơ, cô nghe thấy có tiếng đánh nhau, có tiếng hét, có tiếng quát mắng, còn có cả tiếng thở dài. Cuối cùng, tất cả trở lại yên tĩnh.
Trong mơ, Hàn Nặc đau khổ nhìn cô, như muốn nói rằng, trong lòng mỗi người chúng ta đều có một chiếc chìa khóa, nhưng vận mệnh đã xếp đặt, cuối cùng không thuận theo em và anh.
Si Nhan nhắm mắt lại, muốn khóc nhưng lại không chảy nước mắt được.
Trong cơn mê hoảng hốt, cô mơ thấy Ôn Hành Viễn. Đây là lần đầu tiên anh đi vào giấc mơ của cô. Ánh mắt anh rất đỗi dịu dàng, anh chậm rãi nâng tay cô lên hôn rồi khẽ nói: “Đừng sợ, Tiểu Nhan, anh không ép em.”
Giao hòa cùng ánh mắt thâm sâu của anh, trong khoảng thời gian dài, cô khẽ gật đầu, để mặc anh lau nước mắt cho mình, để anh ôm vào lòng và cúi đầu xuống nói bên tai mình, “Nhưng mà, đừng để anh đợi lâu quá.”
Cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, cảm nhận được hơi thở nam tính đặc biệt của anh, trong nháy mắt, cô như có ngàn lời muốn nói nhưng nhất thời không nói được.
Cảm giác kỳ diệu như vậy khiến Si Nhan chợt khát khao, chợt bàng hoàng, chợt hoang mang.
|
Chương 28: Tình tan vỡ
Ngày ra viện đúng vào ngày mai táng Hàn Thiên Khải nên đương nhiên Hàn Nặc không thể xuất hiện được. Ôn Hành Viễn cũng không lộ diện, chỉ có Si Hạ tới đón cô.
Ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, rõ ràng thời tiết rất nóng nhưng gió thổi lại lạnh, phảng phất như có cơn gió báo hiệu giông tố sắp đến*.
* Câu gốc là: “SƠN VŨ DỤC LAI PHONG MÃN LÂU”, ý chỉ gió thổi báo giông tố sắp đến (ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động).
Cô đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng khề khà không muốn dậy, uể oải dựa người vào thành giường, đôi mắt trầm ngâm hướng ra ngoài cửa sổ.
Si Hạ đẩy cửa bước vào, tiến lại gần cô, thấp giọng nói, “Thật sự không nói với cậu ta một tiếng sao?”
“Ai cơ?” Si Nhan giật mình, lại lập tức hiểu ra, “cậu ta” mà Si Hạ nói chính là Ôn Hành Viễn. Cô cụp mắt, im lặng.
Yêu không được, hận không xong.
Biển vẫn xanh, trăng vẫn sáng, cứ luân phiên tuần hoàn, còn trái tim thì vẫn đau đớn…Lúc này, cô không muốn nhìn thấy bất kì ai, kể cả cô bạn thân thiết Nhược Ngưng.
Thấy Si Hạ cứ định nói lại thôi, Si Nhan thu ánh mắt về, an ủi, “Em chỉ quay về làm việc thôi.”
Si Hạ hiểu, mỉm cười rồi đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, “Buổi đấu thầu sáng nay Hành Viễn cũng đến đấy, có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Si Nhan lắc đầu, “Em muốn ra ngoài một chút, nhân thể mua ít đồ, có lẽ là không kịp đâu.”
Một mình đứng cạnh bờ sông lộng gió, cho dù gió có thổi cay xè khóe mắt cô, cho dù gió thổi khiến cô lạnh run nhưng cô vẫn đứng lặng im, nhìn về phía xa, suy nghĩ trầm ngâm. Bóng lưng gầy nhuốm đậm vẻ cô đơn, như con thuyền nhỏ bị mưa gió quật tứ tung.
Đôi mắt trống rỗng ươn ướt, hàng mi dày khẽ run, nhưng không giọt lệ nào nhỏ xuống.
Cô không thể khóc, cô không thể mềm yếu.
Tại sao lại tới đây? Tại sao lại hoài niệm bờ sông lộng gió? Bởi vì dù đã trải qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm thì tận sâu trong lòng vẫn tồn tại chút ngọt ngào.
Chậm rãi xoay người, cô ngồi dựa vào hàng rào bảo vệ, những hình ảnh cùng Hàn Nặc như đang tái hiện trước mắt.
Bảy năm trước, cũng ở nơi này, Hàn Nặc đứng trước mặt cô, nắm chặt tay cô, cẩn thận như nâng niu trái tim cô.
“Nhan Nhan, anh thích em!” Nhìn cô chăm chú, qua một lúc im lặng, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt nhanh chóng đỏ hồng, trống ngực dồn liên hồi.
Hàn Nặc cất giọng trầm thấp nói ra bí mật trong lòng, khuôn mặt anh tuấn cũng hơi đỏ, có chút vẻ mất tự nhiên, “Là thích thật sự, không phải trêu đùa. Loại chuyện này nói ra thật sự là hơi ngại, nhưng anh muốn cho em biết, bởi vì, em chỉ có thể là bạn gái của Hàn Nặc, không thể là của người khác được. Em hiểu chưa?”
“Tại sao? Nói không chừng còn có người tốt với em hơn.” Si Nhan nhìn anh ta, cười như không cười. Cô đoán là anh ta biết có người viết thư tình cho cô nên hơi ghen, nhìn anh ta cố tỏ ra nhẫn nại, cô có chút không đành lòng.
“Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, cả đời không đổi.” Âm lượng lời nói của anh ta không lớn, nhưng ánh mắt thì lại chứa vẻ nghiêm túc chưa từng có.
Run run nhìn Hàn nặc, ánh mắt trong veo vương trên khuôn mặt anh ta, cô dè dặt hỏi, “Cả đời?”
“Đúng, cả đời!” Anh ta trả lời kiên định, như thể muốn cô phải tin.
Phía chân trời lóe ra ánh tà dương, ấm áp rọi lên đôi tay đang nắm chặt của họ.
Đứng trước mặt anh ta, Si Nhan nắm chặt tay Hàn nặc, đột nhiên lại cười dịu dàng. Rút tay ra rồi quàng lên cổ anh ta, cô ghé vào tai anh ta và nói nhỏ, “Em đồng ý với anh, chỉ làm bạn gái của Hàn Nặc!”
Trái tim anh ta đập những nhịp mạnh mẽ, đôi mắt đen láy lóe ra tia sáng khác thường, trong lòng tràn ngập cảm giác gọi là “hạnh phúc”, dường như có thể trào ra nhanh chóng.
Đưa tay ôm thắt lưng cô, anh ta cười tươi rói.
Lúc đó, họ còn trẻ, đều đơn thuần tưởng rằng tình yêu là chuyện của hai người.
Kì nghỉ năm năm trước, họ nắm tay đi khắp mọi nơi, cô nhảy sóng trên bờ biển, tiếng cười trong trẻo như bị tiếng sóng bao trùm. Lúc quay đầu lại, cô thấy anh ta cười dịu dàng, cười trìu mến.
“Hàn Nặc?” Cất giọng gọi anh ta, thấy anh ta chớp mắt lộ vẻ nghi hoặc, Si Nhan nhoẻn miệng cười, hô to lên với biển khơi bao la, “Em yêu anh…”
Đôi chân trần giẫm lên những con sóng, cô chạy đến cạnh anh ta, kiễng chân hôn lên má anh ta. Thấy anh ta kinh ngạc, cô cười, dáng vẻ ngây thơ nghịch ngợm. Ngay lúc cô định xoay người đi, anh ta kéo cô vào lòng, đặt một nụ hôn triền miên lên môi cô.
Dưới bầu trời trong xanh, trước biển cả mênh mông, họ hôn nhau say đắm.
Lúc đó, họ yêu một cách mãnh liệt đắm đuối, cứ tưởng rằng cả đời sẽ trôi qua như thế.
Mùa đông bốn năm trước, đang lúc cô tán dóc cùng mấy chị em trong phòng, Hàn Nặc gọi điện đến.
“Nhan Nhan, mẹ anh đến, nửa tiếng nữa chúng ta cùng ăn cơm ở nhà hàng ven sông nhé?”
“Hả? Cái gì? Sao anh không nói sớm?” Lông tóc Si Nhan như dựng hết lên. Cúp điện thoại, cô nhảy ra khỏi đống đồ ăn vặt, cuống cuồng thay quần áo.
“Nhan Nhan, cậu đừng căng thẳng, Hàn Nặc tính tình tốt như thế, chắc chắn mẹ anh ấy cũng không phải người khó gần đâu.” Nhược Ngưng vừa giúp cô sửa sang quần áo vừa an ủi.
“Nghe anh ấy nói, không được phép không theo khuôn khổ. Vì cuộc gặp với mẹ anh ấy, dạo này ngày nào mình cũng phải tập cười không hở răng, mệt chết mất thôi, chắc không giả vờ được nữa mất.” Ngẫm lại mấy tuần chuẩn bị cho kháng chiến, Si Nhan rùng mình, hít hà vài hơi.
“Ai bảo bình thường cậu thả phanh quá cơ, giờ thì có người trị được cậu rồi.” Nhược Ngưng trêu cười.
“Cũng phải, có bạn trai như thế cũng chả dễ dàng gì, biết thế không nhận lời anh ấy cho xong.” Si Nhan cau mày, nhăn mặt lại.
“Bớt nghĩ một đằng nói một nẻo đi, mình không tin cậu cam lòng bỏ Hàn Nặc nhà cậu.” Nhược Ngưng véo mặt cô.
“Có cơ hội sẽ nói với anh ấy, vì anh ấy mà mình tốn bao nhiêu năm tuổi thọ đây này.” Si Nhan cười hì hì, tóm tay Nhược Ngưng làm nũng.
“Đi nhanh đi, đồ con dâu xấu, đừng để người ta chờ.” Nhược Ngưng giục cô, còn không quên động viên, “Cố lên, bảo bối!”
Si Nhan cong môi cười, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, hấp tấp chạy ra ngoài. Lúc đến nhà hàng, Hàn Nặc và mẹ anh ta cũng mới tới.
“Mẹ, đây là Nhan Nhan.” Trong lúc nói, Hàn Nặc thân mật ôm eo Si Nhan.
“Cháu chào cô ạ!” Mặt Si Nhan hơi đỏ, cô lễ phép hỏi thăm sức khỏe, đồng thời quan sát tỉ mỉ vẻ đoan trang của mẹ Hàn Nặc.
Bà Hàn ôn hòa cười, thân thiết nắm tay cô, “Ở ngoài lạnh lắm, mau tới đây ngồi đi.”
Đó là lần đầu tiên Si Nhan nhìn thấy người nhà Hàn Nặc, cũng là lần duy nhất. Bà Hàn rất thích cô, trước lúc đi còn nắm tay cô, dặn dò cô kì nghỉ đến thăm nhà họ.
Hàn Nặc nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình hòa hợp như vậy thì cười rất tươi.
Lúc đó, họ cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn, còn tưởng rằng cái ngày tay nắm tay đến hết đời đang gần ngay trước mắt.
Ba năm trước đây, lúc biến cố bất ngờ xảy ra, Hàn Nặc nắm tay cô, dịu dàng an ủi, “Đừng lo, Nhan Nhan, anh về tìm bố anh hỗ trợ, nhất định không sao đâu.”
Nhìn vẻ mặt kiên định của anh ta, Si Nhan rưng rưng gật đầu.
Sau này, khi cô cảm giác được mọi chuyện có liên quan đến nhà họ Hàn, thế giới của cô như sụp đổ trong phút chốc. Mà khi nhìn thấy Hàn Nặc tiều tụy khổ sở, cô không thể trách móc được câu nào.
Lúc mẹ được đưa vào phòng cấp cứu, Si Nhan hoàn toàn suy sụp, suốt ba ngày không mở miệng nói chuyện. Lúc Hàn Nặc chạy đến, cô ngả vào lòng anh ta, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn.
“Nhan Nhan.” Hàn Nặc nghẹn ngào ôm cô vào lòng, cầm hai bàn tay lạnh cóng của cô, giọng nói như bị vỡ vụn, “Không sao đâu, nhất định là không sao đâu.”
Lúc đó, họ mơ hồ cảm giác được, đoạn kết của tình yêu đã nằm ngay dưới chân rồi.
Cả đời, thật sự rất dài. Vừa gặp phải một hồi sóng gió, rơi vào rủi ro, hoặc là đã đến đoạn rẽ trong cuộc đời một người thì sẽ bị mất nhau, hoặc đánh mất chính mình.
Từng tưởng rằng, tình yêu là thứ ngọt ngào ấm áp nhất, nhưng trải qua rồi mới biết, khi trang ngọt ngào và ấm áp được lật qua thì sẽ là trang đau khổ, bi ai mà khó ai có thể chịu đựng nổi.
Dù yêu nhau, nhưng trái tim không thắng được quan hệ máu mủ tình thân, rốt cuộc họ cũng không tránh được định mệnh nghiệt ngã này.
Đời người nếu chỉ đơn giản như thuở ban đầu thì có lẽ sẽ không như vậy. Có điều, họ không chỉ là gặp gỡ thoáng qua, đáng tiếc, họ phải rời bỏ nhau đang khi tình yêu thắm thiết.
Thế giới không thay đổi, nhưng hai người thì đã như không xa nhau được. Hồi ức chân thành nhất, cô dùng một tiếng thở dài để chào tạm biệt với một chuỗi tháng ngày bi thương.
|
Chương 29: Tác phẩm vĩnh hằng
“Si Hạ?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, Si Hạ dừng bước, lúc quay đầu lại, anh bình tĩnh lên tiếng, “Cục trưởng Trương.”
“Buổi đấu thầu hôm nay, cậu đi thay tôi đi. Tôi đang có chút việc nên không đi được, tôi đã bảo thư kí Lý gọi điện thông báo cho bên đó rồi.”
“Hạng mục quan trọng như vậy, hay là chú đi đi.” Si Hạ khẽ nhíu mày.
“Cậu đi tôi còn yên tâm hơn. Lần này, Hoa Đô và Thiên Dụ gần như nắm chắc rồi, tài liệu của họ đều đã được thẩm định, chỉ cần xem phương án của bên nào gần với dự tính của chúng ta hơn nữa thôi. Hạng mục này vô cùng quan trọng, cậu cũng biết rõ mà, nó liên quan đến sự phát triển của thành phố A. Chi phí cũng là vấn đề quan trọng đấy nhé. Tuy rằng lần này cậu hay trốn tránh, nhưng tôi biết, cậu rất vừa ý với Hoa Đô, hoặc lại nói là, cậu vô cùng tín nhiệm Ôn Hành Viễn.”
Si Hạ mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Lấy thân phận và vị trí của Si Hạ thì rất dễ để giúp Ôn Hành Viễn, nhưng anh không cho phép Si Hạ nhúng tay. Về điểm này, Si Hạ vô cùng khâm phục Ôn Hành Viễn.
“Nghe nói hai năm nay, chỉ cần là hạng mục mà Thiên Dụ nhắm tới thì gần như đều bị Hoa Đô tóm được. Không biết lần này Thiên Dụ có thắng được Hoa Đô không.” Cục trưởng Trương thản nhiên cười, có chút vẻ thâm thúy, “Ôn Hành Viễn còn trẻ, vậy mà đã rất có thủ đoạn.”
“Giới bất động sản luôn tiềm tàng đầy những nguy cơ, cho nên nhiều doanh nghiệp chỉ vì muốn đạt được mục tiêu đã phá vỡ quy tắc cạnh tranh lành mạnh. Điểm khác biệt của Ôn Hành Viễn chính là không phá vỡ quy tắc cuộc chơi, lúc nào cũng tiến đánh một cách điềm tĩnh nhất.”
“Tổng hợp các phương diện, Hoa Đô tốt hơn, chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, cậu cứ liệu mà xử lý.” Cục trưởng Trương vỗ vai Si Hạ, tươi cười, “Cấp trên có lệnh điều động rồi, tôi cũng phải rút về thôi.”
“Cục trưởng Trương?” Si Hạ gọi nhỏ, lập tức phản ứng lại, có chút bùi ngùi với vị cục trưởng đã chỉ dạy cho mình.
“Cũng già rồi, nên về thôi, bây giờ là thiên hạ của những người trẻ tuổi như các cậu. Nhưng cũng phải nói, dựa vào năng lực của cậu, đáng ra phải cất nhắc từ lâu rồi.”
“Cục trưởng Trương nói gì vậy, nếu mấy năm nay không nhờ chú dạy dỗ thì cháu đâu có được như ngày hôm nay.” Đôi mắt đen láy hiện vẻ chân thành. Si Hạ cảm kích cục trưởng Trương là điều thật lòng, cộng tác với ông đã lâu, tác phong làm việc liêm khiết công chính của vị cục trưởng khiến anh tin tưởng hơn rất nhiều vào hướng phát triển sự nghiệp trong tương lai.
“Cuối tuần sẽ tuyên bố, chắc chắn người trong cục sẽ đòi cậu thiết đãi đấy, đến lúc đó lo cho tốt. Giao cho cậu, tôi mới yên tâm.” Thấy Si Hạ định nói gì đó, ông lại vỗ vai anh, “Mau đi đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Lúc Si Hạ đến hội trường, đại diện của các công ty đều đã tới, chỉ riêng người của Hoa Đô là không thấy đâu. Nhìn đồng hồ, đôi mày anh nhíu chặt lại. Phải biết rằng, nếu không thể chuẩn bị trình bày thì sẽ mất tư cách cạnh tranh, mà dựa vào tác phong của Ôn Hành Viễn, hẳn là phải đến từ sớm rồi.
Gọi điện thoại cho Ôn Hành Viễn, giọng nói trầm thấp của anh truyền ra, “Si Hạ?”
“Đang ở đâu?” Qua điện thoại, Si Hạ nghe thấy tiếng còi ô tô vang liên hồi, anh trầm giọng, “Cậu đừng vội, mình đang ở đấy rồi.” Nghe thấy tiếng nói đó, anh liền đi thẳng ra ngoài hội trường.
Thời gian vừa đúng, đồng hồ chỉ mười giờ hai phút, bóng dáng Ôn Hành Viễn xuất hiện ở đại sảnh tầng một.
“Sao cậu lại đến đây? Không phải lần này do cục trưởng Trương toàn quyền phụ trách à?” Ôn Hành Viễn nhìn Si Hạ đang đứng trong đại sảnh, hơi khó hiểu.
“Đến cổ vũ cậu. Đổi xe à?” Đường Nghị Phàm cũng đến, Quý Nhược Ngưng chào hỏi với trợ lý của anh rồi hai người đi nhanh về phía thang máy.
“Lần này Hàn Thiên Dụ đúng là quá nóng vội, phái người động vào xe của mình.” Anh cười thản nhiên, nhận lấy tài liệu trong tay trợ lý rồi đưa cho Si Hạ.
“Như thế có phải là quá phô trương rồi không?” Thấy Si Hạ nhận lấy không chút do dự, Ôn Hành Viễn nhướng mày.
“Vào lúc này, nếu không xuất hiện vấn đề gì lớn thì sự việc cũng sẽ xảy ra. Còn về chuyện đó, đơn giản chỉ là để đối phương biết điều mà thôi.” Si Hạ nhướng mày, vỗ vai anh, “Thằng quỷ này mạng lớn, kế hoạch đúng là không chê vào đâu được.”
“Có tin tức mà không chịu báo sớm, cậu cũng được lắm. Có biết tổ thiết kế của Nhược Ngưng phải thức suốt mấy đêm không?” Anh cũng cười, qoay lại nhìn Đường Nghị Phàm và Quý Nhược Ngưng.
Là nhân viên thiết kế của Hoàn Vũ, phương án lần này do Quý Nhược Ngưng toàn quyền phụ trách. Hoa Đô và Hoa Thành hợp tác, vốn đã tạo nên thế “thiên hạ vô địch” rồi, nay lại có thêm viện thiết kế Hoàn Vũ, khiến lực lượng của họ vốn đã mạnh lại thêm một “mãnh tướng”, Ôn Hành Viễn không thể không ở thế có lợi.
“Lần này Hàn Thiên Dụ tốn không ít công sức vào cục trưởng Trương.” Ôn Hành Viễn mặc bộ âu phục sẫm màu, càng tôn lên vẻ chững chạc, chín chắn.
“Ông ta đi nhầm đường rồi, cục trưởng Trương là ai cơ chứ. Ông ta cứ tưởng cơ hội là chắc chắn rồi nên hết lần này đến lần khác chơi tiểu xảo.” Đang nói, thang máy đã đến tầng mười lăm. Si Hạ và Ôn Hành Viễn liếc nhau, sau đó anh nghiêng người, Ôn Hành Viễn dẫn đầu cả đoàn vào hội trường.
Hai phút sau, Si Hạ cầm bản thiết kế của Hoa Đô vào. Theo quy định, chỉ cần người chủ sự chưa đến thì không tính là muộn, Hoa Đô vẫn vô cùng an toàn.
Trong khoảnh khắc Hàn Thiên Dụ nhìn thấy Ôn Hành Viễn, hai mắt liền trợn trừng, không còn hơi sức để ý cục phó Si đã vào. Lúc anh đi qua Ôn Hành Viễn, đặt bản kế hoạch lên bàn, vẻ mặt điềm tĩnh rồi ngồi xuống bàn chủ sự, ông ta vô cùng tức tối.
Trận này phải đánh tiếp, không tới phút cuối cùng thì không được buông xuôi, hơn nữa, ông ta đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết. Híp mắt lại, đôi mắt u trầm của ông ta đảo qua Ôn Hành Viễn, miệng nhếch lên một nụ cười không chịu yếu thế, dù cho có chút gượng ép nhưng cũng xem như ông ta không lép vế.
Mười doanh nghiệp tham gia vòng lựa chọn đầu tiên trong hai tiếng đồng hồ, còn lại ba doanh nghiệp, mà trong đó, hai bên có tiềm lực cạnh tranh cao nhất là Hoa Đô và Thiên Dụ.
Giữa trưa, Si Hạ và mấy nhân viên của các ban ngành liên quan cùng nhau đi ăn trưa. Ôn Hành Viễn, Đường Nghị Phàm và Quý Nhược Ngưng ngồi cùng một bàn, còn trợ lý của anh thì đi lấy hợp đồng quan trọng.
“Hành Viễn, về phương án mở rộng do bên Cửu Duy phụ trách, cậu loại mấy người rồi? Không hài lòng với ai cả à?” Cơm nước xong, ba người ngồi trong phòng nghỉ, Đường Nghị Phàm tò mò hỏi, “Không phải là cậu cố ý với người nhà Tạ Viễn Đằng đấy chứ?”
Quý Nhược Ngưng giở tài liệu xem, nghe thấy Đường Nghị Phàm nhắc đến tên Tạ Viễn Đằng thì liền ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Viễn.
Ôn Hành Viễn thong thả nhấp một ngụm trà, liếc nhìn anh một cái, “Cho đến giờ mình đều lấy công việc nói chuyện công việc, không nhằm vào ai cả.”
“Giai đoạn trước, phương án của Hoa Đô đều do Cửu Duy phụ trách, cũng khá thuận lợi, sao giờ lại…” Đường Nghị Phàm muốn nói lại thôi.
“Hạng mục lần này giống trước đây sao? Công trình lần này bao gồm cả nhà ở, văn phòng, khu vui chơi, trung tâm thương nghiệp, dẫn theo sự phát triển của cả thành phố A. Mình muốn nó phải là tác phẩm vĩnh hằng.” Tay phải gõ nhẹ lên mặt bàn, gương mặt Ôn Hành Viễn đầy vẻ trầm tư.
Tác phẩm vĩnh hằng!
Nghe thấy Ôn Hành Viễn nói, Quý Nhược Ngưng chợt thất thần, lúc tỉnh táo lại, bên môi khẽ gợn nụ cười. Cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện tối qua với Si Nhan.
“Nhan Nhan, cậu biết không, lần này Tạ Viễn Đằng gặp phải phiền phức lớn rồi. Mình nghĩ Cửu Duy mất mối làm ăn với Hoa Đô cũng nên.”
“Có ý gì?” Si Nhan vốn đang không yên lòng, nghe thấy tên Tạ Viễn Đằng thì lại bồn chồn.
“Cậu đúng là làm việc qua quýt quá đấy, cầm tiền lương của công ty, chuyện lớn như thế mà cũng không biết?” Thấy vẻ mặt mờ mịt của Si Nhan, Quý Nhược Ngưng nháy mắt với cô mấy cái, “Vì dự án mở rộng ‘Kim Bích Thiên Hạ”, hôm nay là lần thứ tám Tạ Viễn Đằng đến Hoa Thành rồi.”
Vì thiết kế cho công trình đó, căn cứ vào yêu cầu của hợp đồng, đội thiết kế của Quý Nhược Ngưng đã được cử đến Hoa Thành, mục đích đương nhiên là để dễ dàng trao đổi và sửa bản vẽ kịp thời, cũng bởi vậy, cô biết được chuyện của Tạ Viễn Đằng. Trên cương vị người phụ trách doanh nghiệp cạnh tranh hàng đầu, Ôn Hành Viễn cũng dần ở lại Hoa Thành, làm việc suốt ngày đêm.
“Chuyện đó thì có gì lạ đâu, chẳng ai có thể cam đoan phương án nào cũng vượt qua xét duyệt ngay được, huống hồ dự án lần này lại quá lớn, không thể tránh khỏi phải sửa chữa vài chi tiết.” Si Nhan bĩu môi phản bác, lại có chút khó hiểu với sự đi đi về về của Tạ Viễn Đằng. Dù sao thì năng lực của cô ấy cũng coi như là tốt, vậy mà phải sửa đến tám lần? Hình như phá kỉ lục rồi.
“Sửa vài chi tiết? Cậu nghĩ đơn giản quá đấy. Là bị từ chối trực tiếp tám lần.” Quý Nhược Ngưng mở to mắt, ngữ điệu bất giác lên cao, “Cậu không thấy vẻ mặt xám ngoét của Tạ Viễn Đằng thì thôi, xời, có khi nếu thêm một lần nữa, cô ta sẽ nhảy thẳng xuống từ phòng làm việc của Ôn Hành Viễn ý chứ.”
Si Nhan liếc cô một cái, “Có lẽ là do Hoa Đô không nói rõ yêu cầu của phương án, lại ít trao đổi với Cửu Duy, đây vốn là khâu không thể thiếu trong thiết kế mà. Với dự án của thành phố A, Ôn Hành Viễn muốn công trình phải đạt đến độ một tác phẩm vĩnh hằng.”
“Tác phẩm vĩnh hằng?” Quý Nhược Ngưng kinh ngạc, lại nghe thấy Si Nhan nói, “Nếu như cậu ở lâu, sẽ phát hiện ra, tất cả các công trình của Hoa Đô không hề giống nhau, bất kể là vẻ ngoài hay thiết kế bên trong căn hộ đều có những nét đặc biệt riêng. Nhưng cậu xem bản thiết kế của họ thì sẽ không phát hiện ra, chỉ giống nhau một điểm, đó là giản tiện.” Mở laptop ra, cô cho Quý Nhược Ngưng xem một bức vẽ, “Cậu xem, thấy giống chỗ nào không?”
“Tận dụng không gian rất hợp lý.” Quý Nhược Ngưng ngồi sang bên cạnh, chăm chú nhìn bản thiết kế nội thất.
“Đây là bức vẽ nhỏ, cậu xem bức lớn đi. Mặc dù sự lắp đặt không liên quan đến bất động sản, nhưng Hoa Đô rất chú trọng đến sắp đặt phần hậu kỳ, vách ngăn cũng làm rất tốt. Đó chính là giản tiện đấy.”
“Phức tạp lại hóa dễ lỗi thời, còn phong cách đơn giản lại dễ trở nên kinh điển vì không phải chạy theo thời thượng. Mình nghĩ, với công trình lần này, Ôn Hành Viễn vốn hy vọng cái kinh điển hòa chung với vĩnh hằng.”
“Nhược Ngưng?” Đường Nghị Phàm gọi cô mấy câu nhưng cô vẫn không có phản ứng, nên liền ôm vai cô.
Quý Nhược Ngưng hoàn hồn lại, “Dạ? Sao thế?”
Đường Nghị Phàm cười trìu mến, “Có phải mệt quá không? Sao mà ngây ra thế?”
Tuy đã là vợ chồng nhưng Quý Nhược Ngưng vẫn không có thói quen thân mật với anh trước mặt người khác, hơi đỏ mặt, nhìn Ôn Hành Viễn, “Em đang nhớ đến lời Nhan Nhan nói.”
Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, chờ mong.
“Tối qua, em với Nhan Nhan có nhắc đến dự án mở rộng của Cửu Duy, cậu ấy nói, công trình của Hoa Đô sẽ là tác phẩm vĩnh hằng.” Quý Nhược Ngưng nói xong, liền nhìn Đường Nghị Phàm cười.
Ôn Hành Viễn hơi thất thần, sau đó, anh cúi đầu tiếp tục xem quyển tạp chí trong tay. Song, độ cong bên khóe môi dần tăng lên.
Nụ cười khẽ ấy, rất có ý tứ.
|