Khi Phúc Hắc Gặp Biến Thái
|
|
Khi phúc hắc gặp biến thái Tên gốc: Khi thổ tào nương gặp biến thái
Tác giả: Lãnh Túy
Thể loại: xuyên không, hài
Edit: nhungcao305 + sulli
Convert: ngocquynh520
Văn án
Từng có người hỏi nàng có tính toán gì chuyện kết hôn, nàng trả lời: kết hôn làm cái gì, chờ ly hôn?
Vì vậy một ngày nàng bị đạp trở về cổ đại, tiếp nhận nhiệm vụ của mỗ thần tiên biến thái — tìm kiếm chân ái.
Nàng nghĩ: thật tầm thường, thật thối tha.
Mỗ thần tiên cười dụ: không tìm sẽ không được về nhà.
Nàng im lặng, cái này quá không hợp lý . . . . . . Chấp nhận, tìm thì tìm, nhưng là có thể có chút bình thường được hay không?
Tác giả lặng yên, ngươi buồn nôn như vậy, một loại người bình thường cũng không dám đến gần ngươi.
|
Chương 1: Xuyên qua gặp thổ phỉ
Xuyên qua cũng không đáng sợ, xuyên qua không được làm người, làm súc vật mới đáng sợ.
Giờ phút này, Mạc Phỉ gặp phải một nan đề to lớn — linh hồn nàng xuyên vào thân con chó.
Chuyện này nói ra rất dài dòng, nàng bởi vì “ngược đãi” tiểu động vật, bị mỗ “Đại La” thần tiên để mắt tới, dùng danh nghĩa tìm kiếm chân ái cho nàng đặt mông trở về cổ đại. Cùng đi còn có sủng vật của mẹ nàng là con chó mua trước đây không lâu, tên là Tiểu Bùn. Dĩ nhiên linh hồn con chó này đang ở trong thân thể nàng.
Không thể không thừa nhận, đây là một khởi đầu đầy nấm mốc. Đầu tiên rơi xuống một sườn núi không biết tên, nhân tiện còn gặp hai thổ phỉ. Hai thổ phỉ đều rất cá tính, người cao bởi chiều ngang béo quá giới hạn cho phép, cho nên có vẽ chẳng cao lắm. Người lùn chính là gầy đến độ gần giống như khô quắt, trên đầu còn dính lại trơ trọi một túm tóc trông rất thú vị.
Gió thổi qua, túm tóc liền loạn xạ. Người gầy vội vàng dừng vẻ mặt kinh ngạc, cực kỳ tiêu sái một tay vuốt lại tóc cho dính vào đầu: “Hắc, thật đúng là muốn cái gì có cái đó. Ta bất quá mới cầu trời muốn một áp trại phu nhân, từ trên trời liền rơi xuống một người.”
“Cung cung cung cung kính chúc mừng đại đại đại ca.” Ánh mắt người béo thấy vậy có chút ngây ngốc, ước gì có thêm một người nữa.
Người gầy kêu đại ca ha ha cười, vỗ vỗ thằng tiểu đệ ngốc: “Tiểu Bảo, ngươi cũng cầu xin đi, không chừng trên trời liền rơi xuống một người nữa.” Nghe như vậy, Tiểu Bảo quả thật mở cờ trong bụng, chắp tay trước ngực, đối với trời cao cầu xin.
Đại ca của hắn thì xốc Mạc Phỉ từ trên mặt đất lên, nhìn một chút bỗng nhiên nói: “Tuy xấu xí một chút nhưng dù sao tối nay cũng có thịt ăn.”
Thì ra Tiểu Bùn là giống chó Bull (chó mặt nhăn), thời điểm Mạc Phỉ mới nhìn khuôn mặt nhăn nhăn nhúm nhúm của nó cũng thấy xấu muốn chết. Không chỉ có như thế, chăm sóc nó cũng rất phiền toái. Nghe hắn nói muốn ăn thịt mình, nàng như cũ không nhúc nhích, giả chết.
Đây là con chó Bull =)))))))
Đều nói người không ăn thịt không rõ lai lịch, ai biết thịt này đến tột cùng có ăn được hay không, vạn nhất tham ăn mà mắc bệnh có khóc ra chín mặt trời cũng không đắc dụng.
Quả nhiên, người gầy có chút bất mãn, lại dùng sức lắc lắc, trong miệng thì thầm: “Chết rồi sao?” Một hồi lâu, thấy đầu Mạc Phỉ vẫn như cũ không có động tĩnh, định ném nàng xuống đất nhưng lại cảm thấy hơi tiếc: “Cũng không biết đã chết bao lâu.”
Mạc Phỉ sau lưng thở phào nhẹ nhõm. Đã thoát được kiếp này, nhưng Tiểu Bùn bên kia xem ra còn chưa tỉnh, chỉ dựa vào nàng đang trong thân con chó sao có thể đánh ngã được hai người này?
Đang cố gắng suy nghĩ phương án tác chiến liền nghe Tiểu Bảo đột nhiên vui vẻ nói: “Đại đại đại ca, ngươi ngươi xem, ngươi ngươi mau nhìn, thật, thật lại tới nữa.”
Lại tới nữ nhân nữa? Mạc Phỉ thật cẩn thận hé mắt nhìn xem, bên trong bụng nói thầm: Hai thổ phỉ này không dẫm lên phân của Tiểu Bùn, không biết lấy ở đâu nhiều may mắn như vậy.
Cơ hồ là đồng thời, người gầy cũng nhìn theo hướng Tiểu Bảo chỉ, không khỏi thất kinh. Kia không phải là mỹ nhân gì đó, rõ ràng là người đến cản đường hắn!
Hắn lập tức ra dáng giơ lên đại đao, hướng người nọ thét: “Người là người phương nào, lại dám chặn đường lão tử, không sợ lão tử đem ngươi làm mồi cho cá?”
“Đất này là của ngươi sao?” Người nọ chậm rãi mở miệng, thanh âm không nhẹ không nặng nhưng nghe như tiếng trân châu rơi xuống. Bởi vì đứng quá xa, đại khái không nhìn rõ dung mạo, toàn thân còn ẩn dưới bóng cây, càng tăng thêm vẻ thần bí tựa như kiểu quỷ mị hư vô.
Người gầy vốn nhìn đã có chút sợ hãi, lần này nghe hắn nói, da đầu càng thêm tê rần, bắt đầu liều chết nghiêm mặt chống chế: “Ngươi ngươi ngươi quản được sao, lão tử thích như thế nào liền như thế.”
Chưa từng nghĩ người nọ lại cười ra tiếng, có vẻ hết sức rộng lượng nói: “Ta bất quá tới đây du sơn ngoạn thủy, nếu nơi đây là của ngươi, sao không tùy ý mang ta đi dạo một vòng?”
Người gầy cảm giác được ngữ khiêu khích bên trong, lập tức trợn tròn mắt, thở phì phò nói: “Tới đây, lão tử tiễn ngươi!” Dứt lời, đại đao vung lên, hít sâu một cái, liền lấy hết can đảm vọt lên phía trước. . . . . .
Thật ra thì, Mạc Phỉ ghét nhất nghe chuyện cổ tích “Hoàng tử cứu công chúa”, “Anh hùng cứu mỹ nhân”, bởi vì nàng cảm thấy rất không thực tế. Trên thực tế đúng là như thế. Nàng vốn cho rằng “Tiểu thiếu niên” kia phải là một đại hiệp giang hồ vô cùng lợi hại, kết quả cư nhiên bị người gầy một chưởng đánh bay ra ngoài, rất không còn mặt mũi ở trên cây.
Muốn dựa vào nam nhân, heo mẹ cũng có thể trèo cây. Mạc Phỉ một chân chụp lên đầu, đây là thói quen của nàng khi suy tư vấn đề gì hoặc thời điểm cảm thấy bất đắc dĩ sẽ có động tác như vậy.
Thật không nghĩ đến, người gầy trở về rất nhanh nhìn thấy động tác này của nàng, bộ dáng không thể nhịn được tức giận nói: “Hắc, cư nhiên không chết. Thì ra tên oắt con này dám lừa gạt Lão Tử!”
|
Chương 2: Lộ vẻ thần uy
Trong phòng mặc dù không có đèn dầu, nhưng cũng có thể mượn ánh trăng thấy rõ tất cả mọi thứ.
Hang ổ thổ phỉ nằm trên đỉnh núi nhỏ, hai huynh đệ thổ phỉ này cũng đặc biệt không có tiền đồ, bao nhiêu năm cướp bóc làm càn làm bậy mà trừ hai cái nhà tranh rách, cái gì cũng không có.
Lần này hiếm khi có thể một cái bắt được ba, tất nhiên cao hứng vô cùng. Vì vậy sau khi trở về liền đem hai người một chó ném vào trong nhà, đem bình rượu đã ủ ba năm chạy đến nhà cách vách chè chén.
Hoàn hảo không có ngay đêm động phòng hoa chúc. Mạc Phỉ nhìn sang Tiểu Bùn đang ngủ say lại nhức đầu .
Một con chó chỉ biết ăn uống, còn thích bổ nhào vào mỹ nam chiếm hữu thân thể nàng, hậu quả sẽ như thế nào? Đáp án không thể nghi ngờ là thật đáng buồn, bởi vì trước mắt có một mỹ nam.
Không sai, tiểu thiếu niên sớm bị một chưởng bắn ra chính là một đại mỹ nam chính cống. Nói đến vẻ đẹp của hắn, Mạc Phỉ chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung — nữ nhân.
Da trắng nõn, trơn bóng, mặt mày thanh tú, nhìn thế nào cũng giống một tiểu cô nương. Không chỉ có như thế, dưới mắt trái của hắn còn có một nốt ruồi sinh lệ không lớn không nhỏ.
Khó trách thời điểm Tiểu Bảo rời đi còn lưu luyến nhìn hắn, thì thầm nói muốn cưới muốn cưới. Sợ rằng chỉ cần hắn chịu hóa trang, không ít nam nhân sẽ bị ma quỷ ám ảnh.
Nhưng Mạc Phỉ không phải là nam nhân, cũng không có hứng thú nói chuyện yêu đương với nam nhân. Vội vã liếc hắn mấy lần, nàng lại bắt đầu chờ đợi, chờ thanh âm cách vách hoàn toàn không có động tĩnh mới thôi.
Thật lâu, bên kia tựa hồ mới tắt đèn, có tiếng ngáy truyền đến.
Mạc Phỉ lặng lẽ dùng móng vuốt đập đập vào người mỹ nam bị trói, cuối cùng thấy hắn ngẩng đầu lên.
Mỹ nam im lặng chốc lát, đột nhiên cười một tiếng: “Ngươi giả chết, rất thông minh.”
Thật ra thì ta cảm thấy ngươi còn giả bộ hơn. Mạc Phỉ vừa nghĩ vừa đưa ra móng vuốt, hướng đùi hắn cào một cái. Lực đạo không nhẹ không nặng, vừa vặn làm rách y phục của hắn, da thịt có thêm chút máu.
Nàng quan sát, mỹ nam này mặc dù bị bắn ra từ trên cây, vừa vặn một sợi tóc cũng không hư hại, một chút dấu vết bị thương cũng không thấy. Chớ nói chi là hôm nay bị trói, sợi giây kia thật ra sớm đã bị hắn nắm trong tay.
Thật coi nàng là chó, không nhìn ra được sao?
“Ngươi tên tiểu tử này. . . . . .” Mỹ nam kêu Ahhh một tiếng, có chút nham hiểm nhìn nàng, đột nhiên lại cười, “Xem ra ngươi cũng cần hảo hảo dạy dỗ một phen.”
Dạy dỗ? Nằm mơ giữa ban ngày đi, cũng không phải là người huấn luyện thú, tự cho mình là đoàn xiếc thú lưu động sao? Mạc Phỉ mặc kệ hắn, dứt khoát đi đến trước thân thể mình, dùng đầu húc nhẹ vào. Nhưng húc đến nửa ngày, Tiểu Bùn tham ngủ này cũng chỉ trở mình một cái, suýt nữa đem nàng ôm vào ngực, làm nàng ức muốn chết tươi.
Một bên mỹ nam thấy cảnh này, không khỏi cười nói: “Nàng là chủ nhân của ngươi?”
Mạc Phỉ không để ý đến hắn, chỉ tiếp tục húc.
Mỹ nam ánh mắt ngạc nhiên sáng lên, đối với nàng càng ngày càng có hứng thú.
“Nếu ta cứu chủ nhân của ngươi, ngươi sẽ báo đáp ta như thế nào?” Giống như lường trước nàng có thể hiểu, hắn chợt đặt câu hỏi.
Mạc Phỉ lần này mới thật quay đầu lại, cùng hắn nhìn nhau hơn nửa ngày, rốt cục nhe răng trợn mắt hướng hắn “cười lạnh” một hồi. Nếu như có thể nói, nàng nhất định sẽ nói, lấy thân báo đáp có muốn không?
Không biết tại sao, nàng chính là đối với nam nhân này hoàn toàn không có hảo cảm. Từ lúc vừa bắt đầu, nam nhân này giả bộ mình võ công quá kém, cố ý thua thổ phỉ đại ca. Lúc này, rõ ràng sợi dây trói không được hắn, hắn còn giống như là đang chơi trò ăn trộm bị bắt, ngồi ở chỗ này rảnh rỗi ngắm phong cảnh.
Giống như ngươi là con gián trong tay hắn, hắn cầm giày nhưng không đập ngươi, vẻ mặt còn thú vị nói, ta thật là sợ a, ta thật là sợ a.
Mạc Phỉ lại quay đầu tiếp tục húc Tiểu Bùn đang ngủ say đến phun cả nước bọt.
Nhưng Tiểu Bùn còn chưa có tỉnh, ác phỉ lại mò tới trước.
Đợi hơn nửa đời người, cuối cùng cũng có thể chiếm được một lão bà, coi như ở trong mộng cũng có thể cười. Cho nên gầy đại ca đã tới rồi, có thể gọi là: nhân lúc say mới có thể cùng tiểu nương tử mây mưa một phen.
Khi hắn đẩy cửa vào thì bên trong đã không còn động tĩnh gì, tất cả mọi người hảo hảo mà đợi tại chỗ. Hắn cười híp mắt xoa xoa tay, vẻ mặt gian tà bước nhanh tới, Mạc Phỉ nghe được giọng nói kia toàn thân tê dại: “Tiểu nương tử, tướng công tới thương ngươi.”
Đã từng có ông cụ xem tướng nói năm nay nàng sẽ có một đêm phong hoa tuyết nguyệt, tuy nói việc này có chút tư tưởng mê tín, nhưng hãy nhìn tình huống này, chẳng lẽ hôm nay liền thực sự. . . . . .? Mạc Phỉ mắt thấy tay heo kia muốn đến gần thân thể mình, trong đầu tính toán không dưới mười phương án, tuy nhiên không phương án nào khả dụng.
Một trong những tín điều của cuộc đời của nàng chính là — cùng nam nhân xưng huynh gọi đệ, có thể. Cùng nam nhân nói chuyện yêu đương, tuyệt đối không được. Càng đừng nói cùng một nam nhân phát sinh quan hệ bất chính. Mà nay nam nhân này còn là một tên cặn bã, đáng khinh, không thể chịu nổi như vậy.
Mỹ nam bênh cạnh như cũ bị dây thừng buộc, cũng không thốt lên một tiếng, giống như chưa từng tỉnh lại. Nơi núi rừng hoang dã này sẽ không có ai nhàm chán nửa đêm chạy đến đi dạo, nói cách khác, sẽ không có người đến cứu.
Cầu người không bằng tự cầu mình, Mạc Phỉ từ trước đến giờ quen độc lập, nên cũng sẽ không oán trời trách đất. Nàng bắt đầu bất động thanh sắc giơ chân phải lên, nhìn cái mông người gầy đang ngồi xổm trên đất nhẹ nhàng, chậm rãi đến gần.
Thời điểm muốn cào cho hắn một cái, chủ nhân cái mông đột nhiên thả cái rắm, rất thoải mái tống ra một trận khí, mùi thơm làm cho Mạc Phỉ lập tức ngã nhào trên mặt đất, bốn ngửa tám nằm dùng móng vuốt ở trước mũi chà xát lung tung.
Đây chính là lỗ mũi chó, so với người muốn nhạy bén hơn bao nhiêu, mùi này có thể so với con chồn còn lợi hại hơn. Mạc Phỉ nước mắt giàn giụa, suýt nữa cho là mình sẽ mất đi khứu giác. Để giữ được thân thể mình, không thể không chịu đựng lật người đứng lên.
Ngay sau đó nàng liền ngây người.
Trong nhà, ánh trăng trong trẻo, mỹ nam lẳng lặng đứng sừng sững phía trước, trên người của hắn tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Y phục màu đen, con ngươi đen bóng, hết thảy đều giống như là viên trân châu đen mỹ lệ.
“Không bằng ngươi lấy thân đền đáp ta đi.” Hắn cười khẽ một tiếng, vừa giống như đang nói đùa, vừa giống như vô cùng nghiêm túc tỏ tình. Nốt ruồi dưới mắt cũng tựa như mang theo diêm dúa lẳng lơ mị hoặc vô cùng hướng về phía nàng, mong muốn thật chặt bao lấy nàng, dung nhập vào nàng, cắn nuốt nàng. . . . . .
Có lầm hay không? Mạc Phỉ cảm thấy chân tay mình đều rụng rời trên mặt đất, vì vậy nhận định, hắn không phải kẻ ngu đần cũng nhất định là kẻ điên,ư nhiên tỏ tình với một con chó Bull!
Nhưng là mỹ nam tuyệt không quan tâm, chỉ xoay người xách người gầy lên như xách một con khỉ, ý cười đầy mặt nói: “Các hạ còn chưa dẫn ta du lãm, sao tự mình đi hưởng vui mừng trước vậy?”
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . .” Người gầy chỉ có thể tay run chỉ vào hắn, trăm vạn lần không tin.
Mỹ nam “Nha” một tiếng, tựa như hiểu được nói: “Sợi dây này không đủ bền chắc, lần sau cần phải nhớ, lúc chiêu đãi khách nhất định phải cẩn thận chút, nếu không chu đáo, khách chạy mất thì phải làm sao bây giờ.”
Nghe hắn nói như vậy, cuối cùng mới chú ý tới dây thừng đã hoàn toàn đứt vụn cách đó không xa, người gầy so thấy quỷ còn sợ hơn: “Ta ta ta đây không có vật gì đáng tiền, kính xin đại đại đại hiệp tha mạng.”
“Tha mạng?” Mỹ nam ra vẻ khó hiểu, hồi lâu mới nói, “Giết người bừa bãi không phải việc làm tốt, ta cũng không phải người không có trái tim.”
Không có trái tim, đây chẳng phải đang cảnh cáo hắn sao? Người gầy bị dọa cho sợ đến tè ra quần, thanh âm khàn khàn nói: “Ta ta cũng không dám nữa. . . . . . Kính xin đại hiệp tha cho tiểu nhân một lần.”
Mỹ nam lắc đầu một cái: “Nếu ta vì chút hảo tâm mà thả ngươi, ngày khác ngươi nếu lại như cũ hại đến người khác, không phải là ta gián tiếp hại người sao?”
Người gầy vẻ mặt đau khổ, run rẩy giơ lên ba ngón tay: “Tiểu nhân xin thề với trời.”
“Thề với trời có ích lợi gì”, mỹ nam khẽ mỉm cười rất hài lòng, “Kính xin các hạ trước cùng ta trở về ‘Thiên hạ đệ nhất sơn trang’ một chuyến bàn bạc chuyện lâu dài.”
Trời mới vừa tờ mờ sáng, bốn người một chó liền cùng nhau xuống núi. Lần này vẻ mặt dương dương đắc ý đã đổi sang người khác, chính là trân châu đen mỹ nam.
Mạc Phỉ vốn không muốn cùng hắn đồng hành, nhưng Tiểu Bùn bị hắn cõng trên lưng, nàng vì xem chừng thân thể này đành phải lùi một bước trời cao biển rộng, cùng hắn đến cái ‘Thiên hạ đệ nhất sơn trang’ gì đó.
Sau đó, nàng vốn từ chán ghét chuyển thành chút bội phục nho nhỏ, cảm thấy chỉ có một từ có thể hình dung nam nhân này — bưu hãn. Vô luận là tính cách hay tư tưởng hoặc thể lực của hắn.
Mỹ nam quả nhiên bưu hãn, không ngại cực khổ cõng thân thể của nàng, ngay cả khi đi tới giữa trưa cũng không có thở gấp. So với hai thổ phỉ đã sớm mệt mỏi xanh cả mặt, nỗ lực lê bước, nhiều lần thiếu chút nữa trực tiếp lăn xuống núi. Mạc Phỉ càng không cần phải nói, bốn chân đều lỏng lẻo như muốn gãy, nóng đến đầu lưỡi cũng không có co lại. Cũng may nửa đường liền đc mỹ nam ôm vào trong ngực, nhàn nhã ngắm phong cảnh dọc đường.
Khi tới chân núi thì có chiếc xe ngựa cung kính chờ đợi đã lâu. Mỹ nam gọi phu xe vài tiếng “Vương Bá”, đã thấy ý cười trong mắt hắn tản ra, sửng sốt không lên tiếng. Hắn liền gật đầu một cái, ý bảo hết thảy mạnh khỏe, sau một khắc lại vội vàng mở rèm xe, đưa toàn bộ đám đông vào.
Mạc Phỉ tựa hồ đặc biệt mệt mỏi, đêm kia nàng một khắc cũng không ngủ, lúc này đã sớm nằm trong ngực mỹ nam có hẹn với Chu Công. Mỹ nam chẳng qua là cẩn thận ôm nàng, trong mắt tràn đầy quan tâm cùng mến yêu.
Đêm hôm trước, hắn nằm mơ thấy một tiên nhân toàn thân tỏa hào quang. Tiên nhân nói cho hắn biết, ngươi đi lên sườn núi một chuyến, sẽ có thu hoạch không ngờ, xin nhất định phải coi nó như người, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.
Ân, rốt cuộc là hiểu cái gì đây? Hôm nay hắn đã thu hoạch rồi, cũng nên là lúc hiểu rõ đi.
|
Chương 3: Lợi dụng tài nguyên
Đường đi trong núi khá nhỏ, xe ngựa lắc lư chòng chành đi về phía trước, nhưng Mạc Phỉ vẫn cực kì thoải mái ngủ, không cảm thấy bất kỳ dao động nào. Không biết đoạn đường này có phải có mỹ nam làm “chỗ dựa” không mà không gì có thể quấy nhiễu nàng.
Đã xế chiều, đường đến “Thiên hạ đệ nhất sơn trang” là khá xa, nhất thời không thể đến nơi ngay được. Mạc Phỉ cảm thấy ngủ đủ rồi, nhưng nàng có chút đói bụng. Phu xe Vương Bá hiển nhiên không ngờ rằng sẽ có hai cái dạ dày cùng đồng hành, lương khô chuẩn bị sớm đã bị huynh đệ thổ phỉ ăn không còn cái gì, trong lòng thầm oán.
Có thể trong tiềm thức không chấp nhận chuyện biến thành chó, mặc dù đói bụng đến hai mắt mờ đi, Mạc Phỉ cũng không muốn tùy tiện há mồm gọi. Bản lĩnh quan sát nét mặt của mỹ nam cư nhiên không kém, đưa tay sờ cái đầu nhỏ mềm mại trong ngực kia ôn nhu hỏi: “Đói bụng không?”
Không đợi nàng có bất kỳ phản ứng nào, một giây kế tiếp lập tức kéo màn xe, nói với người đang gấp rút lên đường là Vương Bá: “Nghe nói rượu và thức ăn của Vạn Hương lâu trấn Hồng Lung không tệ, vừa vặn cách nới này không xa, thời điểm còn sớm, không bằng đi trước dùng cơm.”
. . . . . . Thời điểm còn sớm? Vương Bá thầm quan sát sắc trời, vạn phần bất đắc dĩ. Kể từ đêm trước, thiếu chủ trở nên hết sức cổ quái, hơn nửa đêm không ngủ trực tiếp kéo hắn ra ngoài lên đường. Vẻ mặt nghiêm túc đến mức làm hắn lầm tưởng gặp phải kẻ cướp hung ác nào đó. Thời khắc thấy người bình an vô sự trở về nước mắt mới có thể thoải mái chảy xuống.
Không nghĩ tới vì một con súc sinh. Vương Bá càng thêm bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ Thiếu chủ nhà hắn trúng tà? Hắn lúc này trong bụng hoảng hốt, nếu thật như thế, hắn như thế nào đối mặt với lão trang chủ đã mất?
“Thiếu chủ, việc này. . . . . .” Hắn chần chừ, không dám nói băn khoăn của mình.
Trong xe lại truyền đến âm điệu trêu chọc của mỹ nam Thiếu chủ: “Từ nhỏ ta liền được Vương Bá chiếu cố, hại ngài đến hôm nay vẫn chưa có hôn sự, nghe nói Vạn Hương lâu kia có nhiều cô nương, ta đây cũng chính là muốn vì ngài đến xem xét.”
Vương Bá cả kinh vội vàng quay đầu lại, đối diện màn xe đã sớm buông xuống nói: “Thiếu chủ, lời nói đùa này thuộc hạ không chịu nổi! Kính xin Thiếu chủ chớ nhắc lại!”
Trầm mặc chốc lát, thanh âm mỹ nam lại tới, chẳng qua là không còn như lúc trước, chợt trở nên nghiêm trang: “Vương Bá cùng ta đã lâu, chẳng lẽ còn phân không ra thật giả?”
“Thiếu chủ, thuộc hạ cả đời này chỉ cầu đi theo bênh cạnh Thiếu chủ. Chuyện vợ con, thuộc hạ chưa bao giờ nghĩ tới. Cũng xin Thiếu chủ hiểu!”
“Vương Bá –” trong tiếng than nhẹ có chút ít oán trách, mỹ nam kéo vén rèm lên, quả nhiên thấy Vương Bá đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm hướng này, cũng không biết hắn như thế nào khống chế mấy con ngựa phía trước, có lẽ sau gáy hắn có hai con mắt?
Mỹ nam cố ý ho khan một tiếng, giả bộ nghiêm trang nói: “Tiếp tục như thế, đừng nói là món ăn Vạn Hương Lâu, cho dù là Hồng Tú cũng không ăn được.” Nói xong còn như có như không nghiêng mắt nhìn hắn, quả thật thấy sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên bối rối, lặng yên không lên tiếng vội vàng xoay người lại.
Thật không thành thật. Mỹ nam mỉm cười, âm thầm cân nhắc khi nào mới có thể thúc đẩy chuyện tốt của bọn họ, cánh tay kìm lòng không được sờ lên lưng Mạc Phỉ, làm nàng một hồi ngứa ngáy cộng thêm cảm giác buồn nôn, giơ chân lên thình lình tặng cho hắn — trước ngực bốn vết rách dài, áo đen hoàn toàn bị phá hủy.
Đến đêm, xe ngựa mới an toàn tiến vào trấn nhỏ. Mạc Phỉ tuyệt không có nửa điểm tinh thần, nằm ở trong xe thưởng thức phong cảnh đặc biệt của trấn này. Nơi này không hổ xưng là trấn “Hồng Lung”, có thể nói tất cả các nhà đều treo đèn lồng đỏ thẫm thật cao. Khá phô trương, khí thế sung túc, ngọn đèn trong gió nhẹ đu đưa, mượn ánh sáng từ ánh trăng tràn ra càng thêm mê người.
Mạc Phỉ chợt trong lòng hốt hoảng, không thể nhàn hạ thoải mái tiếp tục thưởng thức, cảm giác thấy mùi vịt nướng, thịt kho, móng heo…linh tinh các loại…., lỗ mũi không khỏi dùng sức mãnh liệt ngửi. Nàng mãnh liệt nuốt nước miếng, trùng hợp xe ngựa không lâu sau dừng lại, lúc này mới phát hiện trước mặt không xa có một tửu lâu hoa lệ, mùi thơm tuyệt mỹ chính là từ đó truyền ra.
“Thiếu chủ, đến Vạn Hương lâu.” Vương Bá xuống xe nói.
Mỹ nam gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại bị huynh đệ thổ phỉ vốn trầm lặng cắt ngang. Thấy hai người bọn họ reo hò nhảy nhót, đề phòng bọn họ phá hư cả cái xe ngựa, hắn không nói hai lời liền đạp bọn họ đặt mông ra ngoài, mình thì nhẹ nhàng ôm theo Mạc Phỉ cũng đi xuống xe.
Có tinh thần là chuyện tốt, ít nhất, so với vẫn ngủ mê không tỉnh không ăn không uống tốt hơn. Không chỉ có mỹ nam lúng túng, Mạc Phỉ càng thêm khó xử, Tiểu Bùn kia chiếm cứ thân thể nàng đến nay vẫn không tỉnh lại. Nàng quả thực nghiêm trọng hoài nghi, nếu tiếp tục như thế nữa nàng có lẽ cả đời này phải ở trong thân con chó.
“Thiếu chủ, ngài là muốn dẫn. . . . . .” Vương Bá lo lắng nhìn hắn, Vạn Hương lâu danh dương thiên hạ, các bậc anh hùng hảo hán, phú cổ thương hào, thậm chí là người trong quan đạo cũng tụ tập đến đây, sao có thể để một con súc sinh tùy tiện vào nơi này?
Nếu không ngăn cản, khó tránh khỏi sẽ thành chuyện cười.
“Người khác như thế nào nhìn, là chuyện của bọn họ.” Mỹ nam khẽ nâng lông mày, không chút nghĩ ngợi xoay người lại vào bên trong xe, cõng theo thân thể Mạc Phỉ.
“Thiếu chủ –” Vương Bá bất an gọi, chờ nửa ngày cũng không thấy bất kỳ lời đáp lại, không thể làm gì khác hơn là tìm chỗ dừng xe, than thở dẫn huynh đệ thổ phỉ vừa mới bò dậy đi theo phía sau.
Rõ ràng phía trước đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt, đoàn người lại yên lặng không nói gì, khiến trong không khí có chút áp lực.
Đối với cái loại không khí ‘kỳ diệu’ này, Mạc Phỉ không có tinh thần quản, cũng lười quản. Nàng chỉ biết hiện tại cần ăn uống no đủ, những chuyện khác đều không có ý nghĩa với nàng.
Lúc đầu nàng chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng mới nhìn tới một phần nhỏ của Vạn Hương lâu, lúc này được ôm ra ngoài mới phát giác ra mị lực của nó — phải nói là đối với nam nhân đơn độc là hấp dẫn vô tận.
Chính là trước cửa có hai vị cô nương dung mạo xinh đẹp. Nụ cười ngọt ngào, trong lúc giơ tay nhấc chân không ngừng biểu lộ phong thái chuyên nghiệp, vừa nhìn đã biết được bồi dưỡng từ nhỏ. Mặc dù đồng dạng là vẫy khách, nhưng so với những cô nương trang điểm xinh đẹp đứng trước cửa thanh lâu mạnh hơn rất nhiều. Khó trách thời điểm mỹ nam nói có chút thần sắc trêu chọc, nơi này rõ ràng chính là “Kỹ viện” hạng sang!
Nữ nhân xuyên qua phải trải qua đoạn — đi dạo thanh lâu, không nghĩ tới mới có hai ngày đã phải thực hiện. Mạc Phỉ hơi ngẩng đầu, vừa đúng có thể nhìn rõ ràng cằm mỹ nam, đột nhiên cảm thấy từ góc độ này nhìn hắn cũng không phải rất nữ nhân, phải chăng vì hành động ‘nổi loạn’ vừa rồi của hắn.
“Thiếu chủ, xin phủ thêm cho nó cái này.” Vương Bá đột nhiên đưa tới áo choàng của mình, vẻ mặt ngưng trọng.
“Cũng không phải là kẻ trộm.” Mỹ nam sửng sốt không nhận, giọng nói hơi lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Thiếu chủ, thuộc hạ nguyện ý canh giữ ở bên ngoài.” Vương Bá vẫn là muốn nói ra nỗi lòng mình, “. . . . . . Con chó này có thể tạm thời buông xuống không?”
“Vương Bá, ta không không phải là thương nhân.”
“Nhưng chưởng quỹ Vạn Hương lâu. . . . . .”
“Còn sợ đắc tội không nổi?” Mỹ nam quyết giữ ý của mình, “Ta xem đây chính là hắc điếm.”
Thanh lâu, hắc điếm, gian thương trong truyền thuyết. . . . . . Rất tốt. Bụng Mạc Phỉ réo không ngừng, có chút muốn mệt mỏi.
Không đợi bọn họ quang minh chính đại tiến vào, đã có “Trình Giảo Kim” ra ngoài cản đường. Hai tráng hán lưng hùm vai gấu, nhe răng trợn mắt, bộ dáng làm cho Mạc Phỉ nghĩ đến câu “Mắt hổ hé ra”, “Thân hổ chấn động”.
“Cái này, không thể!” Hai người này rõ ràng là quảný, thái độ đối với sự tồn tại của Mạc Phỉ là ngang hàng với Vương Bá, không nên để “nó” tiến vào.
Chỉ tiếc mỹ nam là loại càng áp chế càng hăng, hoàn toàn không buông tha hỏi: “Vạn Hương lâu là quán rượu?”
“Dĩ nhiên!” Hai tráng hán trăm miệng một lời đáp.
“Nếu là quán rượu, nào có đạo lý cản khách.” Mỹ nam tràn đầy tự tin, khí thế một chút không thua bọn họ, từng chữ hàm chứa châm biếm nói, “Ta cũng không phải là không trả tiền.”
“Cho dù ngàn vàng cũng không được!”
“Chẳng lẽ các ngươi muốn bỏ đói chúng ta? Giết người là phải đền mạng.”
“Sống chết của các ngươi không liên quan đến chúng ta! Việc làm ăn của chúng ta, các ngươi không phải muốn làm sao thì làm!”
Tài ăn nói khá, hơn nữa tính tình cường ngạnh đánh không lại, mỹ nam chân mày cau lại, cảm thụ được hai vật thể phía trước cùng phía sau, xem ra nếu muốn đột phá vòng vây, tốn nhiều lời lẽ nhất định là vô dụng, trước mắt cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến.
Hắn cố ý biểu hiện bộ dáng không biết làm sao, đang chuẩn bị lui về phía sau mấy bước, bất động thanh sắc dùng khinh công xông vào, vậy mà vật trong ngực lại nhảy xuống trước. Chỉ nhìn “nó” nghênh ngang lướt qua hai tráng hán, thẳng hướng hai vị cô nương như hoa như ở trước cửa kia ngồi chồm hổm, nghiêng đầu, ánh mắt chớp chớp, lập tức giành được hảo cảm của hai cô nương.
Mặc dù so với những loại chó khác, chó Bull có thể xấu xí hơn chút, nhưng cái này cũng không có ảnh hưởng gì. Mạc Phỉ sớm nhìn ra hai vị cô nương này có hứng thú với nàng, lúc đón khách lúc có chút không yên lòng. Mắt thấy đã gần đạt tới thiên đường thức ăn ngon, nàng nào có thể trở lại địa ngục bụng rỗng?
“Khách quan, mời vào bên trong!” Thật sự rất đúng với câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, hai đại hán vừa thấy hai mỹ nữ vui mừng nở nụ cười, trái tim cũng là phiêu loạn, ngây ngô phất tay mời bọn họ vào bên trong.
Mạc Phỉ cũng không nghĩ cách này có hiệu quả như vậy, lúc ấy chỉ để ý hai vị mỹ nhân này sẽ dễ nói chuyện hơn chút. . . . . . Dù sao cũng đạt được mục đích, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, lấp đầy cái bụng trước đã. Quay đầu lại đang muốn tìm mỹ nam Thiếu chủ, cũng không phòng bị trước bị hắn ôm lấy, lúc đi còn ghé vào bên tai nàng ôn nhu cười nói: “Xem ra không cưới ngươi là không thể.”
Cưới chó làm vợ, người coi như đầu óc bị đốt cháy sém cũng sẽ không nói như vậy, bất quá nam nhân này… Mạc Phỉ cũng chỉ có thể giải thích loại hình vi này vì — ở lầm thời gian, lầm địa điểm, gặp gỡ lầm “người”.
Dù sao đối với cái tư tưởng biến thái này, cho dù nàng thật có thể trở thành người cũng không thể tùy tiện gả cho hắn. Hắn thích nói thì để cho hắn nói đi!
|
Chương 4: Tống chung
“Vịt quay giòn.”
“Gà quay giòn.”
“Còn có, ngỗng quay giòn.”
“Thêm cả heo quay giòn.”
Nhìn chung quanh cái bàn tròn một vòng, trừ mỗ nữ còn chưa tỉnh ngủ, các vị còn lại khẩu vị cũng tương đối tốt. Mỹ nam mày íu một lần lại một lần, “quay giòn”, “quay giòn” thốt lên không dưới mười mấy lần, cũng vẫn nhớ không nổi có thể liên hệ với cái gì.
Thiếu trang chủ tuổi trẻ tài cao, ngày thường bộn bề công việc. Với những việc ngoài, với các món ăn cũng không nhớ tên, nên đưa đến tình huống hiện tại. Cũng may món ăn “quay giòn” của Vạn Hương lâu hắn còn biết. . . . . .
Hắn quay sang nói với tiểu nhị đang đứng ngu ngốc: “Ta gọi mấy món quay giòn, còn lại tùy ý đi.”
“Khách quan, cái này. . . . . . Sợ rằng không ổn.” Tiểu nhị cuối cùng hoàn hồn, chăm chú nhìn Mạc Phỉ đang ngồi trên ghế đơn bên cạnh, cười đến cực kỳ khó coi, “Vạn Hương lâu chỉ chiêu đãi ‘khách quý’.”
Mỹ nam tầm mắt cũng thuận thế rơi trên người Mạc Phỉ, khoan khoái cười một tiếng: “‘Nó’ là ‘khách quý’ của ta.”
“Khách quan, ngài là đang nói đùa với tiểu nhân?” Nụ cười của tiểu nhị trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, lúng ta lúng túng hỏi.
“Ta không dám nói đùa lung tung — lời đã nói ra không thể như rượu và thức ăn có thể dùng tiền mua được.” Mỹ nam đưa tay sửa lại một chút lông phía lưng Mạc Phỉ, vạn phần thương yêu.
“Thiếu chủ, ngài vẫn là. . . . . .” Người hầu Vương Bá lúng túng muốn chết, nhưng lại không dám nói thẳng hai chữ “bỏ xuống”. Từ đó hắn không khỏi đau buồn, biểu hiện của thiếu chủ tuyệt đối là trúng tà!
Quả nhiên, ngay cả tiểu nhị cũng nghĩ như vậy: “Nhưng là, khách quan, việc này. . . . . . Thật sự làm khó cho tiểu nhân.”
“Nên ta nhất định sẽ chi trả chu toàn.” Mỹ nam không chút phật lòng. Dừng một chút, mới lại bổ sung câu: “Nếu còn chưa hài lòng, ta sẽ mua tất cả những thứ trên bàn này.”
Hắn dù sao không phải người ngu, biết đối phương đang băn khoăn, Vạn Hương lâu là tiệm rượu nổi danh như thế sao có thể lưu lại một chút “dơ bẩn”? Cho nên lần này sau khi ăn xong, vô luận là bàn, chén, đĩa, thìa, hắn sẽ mua hết tất cả.
“Việc này. . . . . . Khách quan, xin chờ.” Nhiều lời vô ích, vẻ mặt đã sớm đau khổ, tiểu nhị không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đáp ứng. Đang định lui về dặn dò đầu bếp dưới lầu, một nữ tử dung mạo như thiên tiên đột nhiên vén bức rèm che nhẹ nhàng đi vào.
Hắn lập tức đứng bất động tại chỗ, cung kính cúi đầu, hiển nhiên cô nương tiến vào này địa vị tương đối cao.
“Để cho các vị chờ lâu, Vạn Hương thực sự tiếp đón không chu đáo.” Mỹ nhân cười duyên một tiếng, vừa nói vừa đi gần đến bàn, thả ra trong tay một bình sứ tinh sảo, đối diện mỹ nam Thiếu chủ nói, “Xin nhận lỗi, đây là rượu ngon ‘Nguyệt Phù’ của tiểu lâu chuẩn bị riêng cho các vị, hi vọng rằng các vị thích.”
“Nguyệt Phù?” Mỹ nam chân mày căng thẳng, còn chưa kịp hỏi kỹ liền thấy vẻ mặt thổ phỉ đại ca rất muốn nắm lấy tay mỹ nhân.
“Đa tạ ý tốt của cô nương.”
“Công tử thật là khách khí.” Mỹ nhân che miệng cười khẽ, lại không che được vạn thủy nhu tình.
Nhưng mỹ nam mới mặc kệ nàng, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn Mạc Phỉ, nụ cười càng sâu: “Lát nữa đưa ta đi vấn an chưởng quỹ của các người.”
Mỹ nhân nghe vậy tươi cười phai nhạt chút ít, nhưng cũng rất lễ phép đáp lại, dáng đi ưu nhã dẫn tiểu nhị lui ra.
Chờ bọn họ hoàn toàn không thấy bóng dáng, Vương Bá lúc này mới lo lắng nói: “Thiếu chủ, ngài thật hoài nghi. . . . . .?”
Mỹ nam mang theo vẻ mặt tự tin: “Nghe đồn ‘Nguyệt Phù’ hắn tự mình điều chế.”
“Nói cách khác, chúng ta ngay từ đầu liền. . . . . .”
“Tới địa bàn của người khác, tất nhiên sẽ ở dưới mắt đối phương.” Mỹ nam hơi nghiêng về phía sau tựa vào lan can, xuyên thấu qua bức rèm che quan sát. Nơi này là tầng hai của Vạn Hương lâu, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy đại đường biểu diễn ca múa ở tầng dưới.
Vạn Hương lâu tổng cộng có ba tầng, ở giữa khoảng không nên nhìn từ trên xuống có thể toàn cảnh trấn Hồng Lung. Cả tửu lâu được trang trí xa xỉ, từ cột trụ đến hành lang, nhỏ như bàn ghế, bình phong, tất cả đều sử dụng gỗ lim thượng hạng. Nghe nói lão bản lâu vì cầu may mắn, nên thiết kế sáu mươi sáu phòng, ý là lục lục đại thuận ý.
Lúc đầu bọn họ tiến vào cũng không gây ra xôn xao gì lớn, nhưng không ngờ vẫn bị lão bản Vạn Hương lâu nhất thanh nhị sở dõi theo. Hắn quả nhiên là có lai lịch.
Nhưng hắn đến tột cùng đang ở nơi nào?
Mỹ nam buồn bực nhíu chặt chân mày, gò má sát đến trước mặt Mạc Phỉ. Nàng vội vàng nghiêng đầu qua một bên, vô luận nhìn như thế nào cũng cảm thấy hắn không khác gì một cô nương xinh đẹp. Dạ dày lại réo, nàng lại bắt đầu tưởng tượng những thức ăn ngon sắp bưng lên, nguyên nước nguyên vị tuyệt không có chút nhiễm bẩn nào, quả thực vui vẻ. Cho nên không khỏi toét miệng cười, loại bộ dạng cười ngây dại này trừ bỏ mỹ nam thật hù chết ba vị còn lại.
Đột nhiên phía sau có tiếng động, mọi người đều một thân mồ hôi lạnh kinh hãi. Riêng mỹ nam tâm không sợ thịt không nhảy quay mặt lại muốn nhìn rõ sự việc phía sau, không khỏi lộ ra nghi ngờ với biểu tình của đối phương.
“Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?” Người té ngã chính là nữ tử vẫn trong trạng thái mơ ngủ được an bài ngồi gần Vương Bá, cho nên hắn trước tiên đỡ nàng dậy. Nhưng sau khi hắn đỡ nàng dậy, sửng sốt hai giây rốt cục không nhịn được buông tay ôm bụng cười to.
Chưa từng gặp qua cô nương nhà nào bộ dạng như vậy. Không biết nàng đang có mộng đẹp gì, sắc mặt đỏ ửng tựa hoa đào, khóe miệng tươi cười. Quá mức giống kẻ say rượu, dưới mũi đột nhiên còn có máu chảy ra.
“Nhất định là ngã bị thương, xương sống mũi có vấn đề gì không?” Ngược lại, mỹ nam từ nhỏ được sự giáo dục tốt đẹp lộ vẻ thân sĩ hơn. Cảnh tượng trước mắt khiến cho Mạc Phỉ khóc không ra nước mắt, lấy móng vuốt đập đập vào trán, muốn lập tức đập đầu vào bê tông cốt thép.
“Tiểu nương tử, trong mộng nhất định là thấy ta.” Vừa nhìn tân nương của mình bị mỹ nam ôm vào ngực, thổ phỉ đại ca không cam tâm chua chát nói.
Mỹ nam mãnh liệt trừng mắt liếc hắn một cái, sau khi đem hắn trừng thành con rùa đen rúc đầu mới lại nhìn nữ tử đang trong ngực mình. Nàng ngủ cũng không an phận, không còn cách nào khác hắn đành phải chấp nhận giữ nguyên cái tư thế này. Mỹ nam bảo Vương Bá đưa đến một cái ghế tựa, nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế, giữ nguyên tư thế ngồi, cố gắng hết sức để cho đầu nàng tựa vào vai mình, khuôn mặt vẫn còn hướng đến bên cạnh Mạc Phỉ, vẻ mặt muôn lần chết cũng không chối từ. Dường như đang nói…, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngươi.
Mạc Phỉ lần đầu tiên nhìn ánh mắt một người mà thấy rợn cả tóc gáy, nàng hết sức tự giác quay đầu sang hướng tiểu đệ Tiểu Bảo, lại phát hiện hắn cư nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm mỹ nam. Dường như ngay cả chi tiết gió thổi sợi tóc động đều không nguyện bỏ qua.
Chẳng lẽ hắn còn muốn đoạn tình yêu không thể vượt qua này, thực sự muốn cưới nam nhân này làm vợ? Mạc Phỉ bắt đầu từng trận đau bụng, hi vọng Tiểu Bùn trong thân thể nàng ngàn vạn lần chớ tỉnh vào lúc này, nếu không nàng tuyệt đối sẽ muốn mạng người!
Trong ấn tượng, dường như có câu tục ngữ, sợ cái gì, tới cái đó.
Sợ phiền toái, con chó đã tới;
Sợ rời nhà, đã xuyên qua rồi;
Sợ cùng nam nhân có liên quan, hết lần này tới lần khác nhục thể của mình bị đùa vui trước mắt.
Chỉ có thể nói Tiểu Bùn tỉnh thật quá đúng lúc, món ăn của Vạn Hương lâu quả thực tiếng đồn không sai, hơn nữa bên cạnh có mỹ nam “phục vụ”. . . . . . Một đoạn nghiệt duyên vì vậy được thúc đẩy.
Nhớ trước kia từng mang Tiểu Bùn ra cửa, trên đường đi có gặp một tiểu suất ca nhẹ nhàng khoan khoái. Tiểu Bùn vui mừng bổ nhào mỹ nam, vừa thấy hắn lập tức hai mắt phát sáng nhào tới. Cuối cùng mỹ nam bị liếm lấy liếm để, ghê tởm ngay cả tiền bồi thường cũng không muốn, xanh mặt vội vàng chạy trối chết.
Mạc Phỉ nhìn sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng của mỹ nam, lại nhìn thân thể của mình đang lợi dụng tiến vào trong lòng mỹ nam liền khinh bạc Tiểu Bùn, hung hăng cúi đầu, bắt đầu ăn liên tục liên tục đống thịt trong đĩa.
Đang lúc ăn được một nửa, chợt nghe tiếng kêu to: “Vì sao lại có loại nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi!”
Mạc Phỉ nhàm chán ngẩng lên, mắt thấy mỹ nam đang không ngừng lau sạch khóe miệng, trong lòng im lặng cực độ, kêu la cái gì, nàng rõ ràng là mất trắng nụ hôn đầu còn chưa kêu la. Đường đường một đại nam nhân chiếm được tiện nghi còn làm giống như đáng thương bị thiếu nữ cường XXX, thật là mất mặt.
“Thiếu chủ, coi chừng.” Vương Bá sợ người khác chạy tới, vội vàng nhắc nhở thiếu chủ của hắn hạ thấp âm điệu.
“Tỉnh, qua chờ một bên cho ta. . . . . .” Mỹ nam cũng ý thức được điểm này, tận lực hạ thấp giọng. Nhưng lời còn chưa nói hết, Tiểu Bùn lại dùng hai cánh tay ôm cổ hắn, lung tung liếm môi hắn thêm một hồi.
Mặt mỹ nam rất nhanh nghẹn thành cây cải củ tím. Mãnh lực đẩy, liền đem nàng hoàn toàn đẩy ngã trên mặt đất.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nữ nhân lằng nhằng như thế này, tự nhiên cảm thấy ghê tởm, nhẹ phủi những nơi trên người bị đụng chạm, thật lâu mới có chút chán ghét nhìn xem nàng trên mặt đất, lại phát hiện hai mắt nàng đang đẫm lệ nhìn mình.
“Thiếu chủ, nàng chỉ là một cô nương, đừng quá dữ tợn.” Vương Bá bị bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia làm cảm động, không khỏi khuyên nhủ.
Mỹ nam cau mày, thanh âm lại cao lên: “Cô nương này không hợp với khẩu vị của ta, nhưng ta chưa từng có chủ ý đánh nàng.”
Mạc Phỉ lạnh lùng nghiêng mắt nhìn hắn, nàng muốn nôn, sở thích giới tính của hắn chắc chắn có vấn đề.
Thổ phỉ đại ca ăn không được cây nho ngại cây nho chua, rốt cục nhịn không được, vươn mình ra nói: “Phi! Uổng ta còn coi ngươi là huynh đệ, ngươi thậm chí ngay cả đại tẩu cũng không bỏ qua!”
Mỹ nam mày nhíu càng sâu hơn: “Xin hỏi các hạ khi nào nhận huynh đệ?”
“Không mượn ngươi xen vào, muốn nhận hiện tại nhận cũng không muộn. Nhớ tục danh của đại ca ngươi, Lão Tử không gọi ‘các hạ’, Lão Tử gọi ‘Đại Bảo’!”
Vô lại trả lời, thật là mồm át lẽ phải, mỹ nam vừa bực mình vừa buồn cười: “Trong chốc lát muốn nhận ta là tiểu đệ, một lát còn bảo tiểu đệ không xen vào. Đại ca thật đúng là uy phong.”
Đại Bảo công phu mồm miệng đánh không lại hắn, vội vàng kéo Tiểu Bảo cao hơn hắn phân nửa tới la lớn: “Nhị đệ, ngươi mau phân xử cho đại ca!”
Tiểu Bảo khó xử nói: “Lời của đại đại đại ca dạ dạ đúng, rất đúng, nhưng, nhưng nhưng là, tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu ca nói…, Tiểu Bảo cũng cũng cảm thấy đúng.”
Đại Bảo ánh mắt trợn tròn, siêu cấp bất mãn: “Đại ca chữ đại ngươi cũng chỉ nói bốn tiếng, tiểu ca chữ tiểu ngươi lại nói năm tiếng! Ngươi nói ngươi còn nhận biết người đại ca này hay không, có nhận biết hay không hả? Có nhận biết hay không hả?” Vừa nói vừa vung tay, nhảy dựng lên dồn sức đánh vào lưng Tiểu Bảo.
Lần này không chỉ có Tiểu Bùn đang khóc, ngay cả Tiểu Bảo cũng khóc.
Trong lúc nhất thời gian phòng vốn yên lặng đột nhiên nổ tung. Thanh âm an ủi, thanh âm đánh nhau, tiếng khóc rống, nhiều loại tạp âm dồn dập kích động lòng người, thật lâu không tiêu tan. Mỹ nam phiền muốn chết, đang chuẩn bị nổi giận, không ngờ có “người” trước hắn một bước. . . . . . Mạc Phỉ sau khi ăn uống no đủ thong dong đi tới trước mặt Tiểu Bùn, miệng hơi mở miễn cưỡng ngáp một cái, đưa chân ra phía trước, Tiêu Bùn cư nhiên như kỳ tích không khóc nữa, tay cũng tự nhiên đặt lên.
Hiển nhiên cảnh một con chó ‘dạy’ người.
Mọi người thấy thế cũng dừng lại tiếng huyên náo, vừa sợ lại kinh ngạc. Hơn nữa phiền muộn của mỹ nam trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói, dãn lông mày cười: “Đêm qua lời ta nói…, là Tiêu mỗ sai lầm rồi, nàng không phải chủ nhân của ngươi, ngươi mới là chủ nhân của nàng. . . . . .”
“Công tử quả nhiên họ Tiêu.”
Tiếng cười khẽ như chuông bạc đột nhiên cắt đứt tâm tư hắn. Thanh âm kiỵ mà không mị, ngọt mà không ngán, mọi người như nghe thấy tiên nhạc, sững sờ một lát liền quay đầu lại, thấy nữ tử tướng mạo xinh đẹp vừa đưa rượu ‘Nguyệt Phù’ tới trước đây không lâu.
“Công tử quả nhiên họ Tiêu.” Nàng lặp lại một lần, nhẹ để tay hạ bức rèm che, chân thành đến gần, ánh mắt tựa như ánh trăng, lấp lánh rạng rỡ.
“Tiểu nữ được đặt tên là Nguyệt Phù.” Nàng thản nhiên làm lễ, còn đang mặt mày đưa tình, “Công tử nếu không chê, có thể gọi tiểu nữ là Nguyệt Nhi.”
Mạc Phỉ nhìn nàng, đều nói nữ nhân thật xinh đẹp đều là họa thủy, nữ nhân này rõ ràng được chân truyền, không chỉ là họa thủy, mà còn là “Tửu thủy”.
Đang lúc suy nghĩ, chỉ nghe “Ba” một tiếng, Mạc Phỉ kinh sợ có thừa, chuyển mắt nhìn. Lại thấy trên cái bàn tròn đột nhiên hiện ra một chưởng, chính là xuất phát từ tay mỹ nam.
“Nơi này cũng không cần nữ hầu, đi ra ngoài!”
Thiếp hữu tình, lang vô ý. Mỹ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ cũng không muốn, nhất định sở thích giới tính của hắn có vấn đề. . . . . . Mạc Phỉ lại muốn nôn.
Nguyệt Phù tựa như sớm sở liệu, một chút cũng không sợ uy kia: “Công tử nếu oán phu nhân hầu hạ không chu đáo, Nguyệt nhi, Nguyệt nhi có thể làm thay.” Vừa nói vừa nhút nhát muốn đến gần.
“Cút!” Mỹ nam thất thường cười lạnh, “Ta không có tiền trả cho ngươi.”
Nguyệt Phù chần chờ một hồi, ngay sau đó hiển lộ bộ dáng điềm đạm đáng yêu, cười khổ nói: “Đây là Nguyệt Nhi cam tâm tình nguyện. Vừa mới nhìn thấy Tiêu công tử, trong tâm Nguyệt Nhi không thể có thêm ai khác.”
Mỹ nam hận đến nghiến răng.
Hắn lửa giận công tâm, Đại Bảo Tiểu Bảo ngẩn ngơ nhìn bộ dáng hắn thay đổi đến chóng mặt, chỉ có Vương Bá biết vì sao thiếu chủ đột nhiên lại thay đổi như thế, thống hận như thế. Chỉ vì tên hắn có một chữ “Duyệt”.
Tiêu Duyệt, thiếu trang chủ thiên hạ đệ nhất sơn trang, thanh niên tài tuấn, là phụ tá đắc lực của võ lâm minh chủ hiện nay. Nhìn như tất cả đều tốt đẹp không có chút tỳ vết nào, nhưng hắn lại có một vết nhơ lớn.
Lúc còn nhỏ thân thể hắn nhiều bệnh, vì nuôi sống thành người, lão phu nhân đành phải nghe theo lời thầy tướng số phân phó, nuôi hắn giống như con gái cho đến năm 10 tuổi. Bởi vì hắn trời sinh nữ tướng, dưới mắt còn có nốt ruồi sinh lệ, giả trang thành con gái giống như đúc. . . . . .
Hơn nữa lão phu nhân vẫn quen miệng, cho đến nay vẫn gọi hắn là “Duyệt Nhi” “Duyệt Nhi”, ngay cả những người hiểu chuyện trong sơn trang cũng một hai lần đùa giỡn, không ngừng kêu thầm, “Duyệt Nhi cô nương”, “Duyệt Nhi cô nương”.
Cho nên Tiêu Duyệt bình sinh cực kỳ thống hận hai chữ “Duyệt Nhi”, cho dù là chữ đồng âm hoặc đọc gần giống cũng tuyệt đối không thể, mà danh tự của đối phương… Đột nhiên Tiêu Duyệt quay đầu nhìn về tấm rèm che phía đối diện…
“Quả nhiên là hắc điếm.” Giận quá thành cười, Tiêu Duyệt cầm đũa bạc trong tay, phát ra nội lực, phút chốc đũa bạc từ trong tay bay thẳng đến bức rèm che đối diện, “Chưởng quỹ đều chỉ nấp trong chỗ tối, không dễ dàng ra mặt.”
Hắn vừa nói xong, đũa bạc liền bay trở lại, đang lúc mọi người quan sát tình huống, lại “Hưu” một tiếng đột ngột cắm bên chân Mạc Phỉ. Bất động thanh sắc suýt nữa cắm trúng chân nàng, Mạc Phỉ mặc dù không võ công, nhưng cũng biết rõ người này công lực nhất định hết sức thâm hậu. Sau một hồi sợ bóng sợ gió cúi đầu tra xét, chỉ thấy trên đầu đũa bạc có một vòng tròn màu vàng như hạt bàn tính, trên đó còn khắc một chữ.
Nàng nhìn chăm chú, rốt cục nhận ra đó là một chữ phồn thể “Chung”. Không khỏi cười thầm, người này quả thực đã đạt tới cảnh giới buồn nôn tối cao, một chữ còn hơn ngàn vạn lời nói — phản trả lại chữ “Chung”, không phải đại biểu ý “tống chung” chứ? (Tống chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm chung)
|