Người Yêu Đào Hoa Của Tôi
|
|
Bên cạnh cô gái nhỏ có thể yêu trong bao lâu cũng là do duyên phận quyết định . . . . . . Còn anh, sao cũng được. Bạn Đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn "Lạnh quá. . . . . ." Gió đêm theo cửa xe len vào, Hồng Diệp đang ngủ chợt rùng mình một cái, đột nhiên mở mắt ra, mới phát hiện đã về đến nhà. Bên trong xe đang mở nhạc nhẹ, Tư Đồ Tĩnh ngồi ở trên ghế lái, hai mắt nhắm lại, dường như đang ngủ. Đó là một sườn mặt nhìn rất được, lông mi dài mà đen nhánh bao phủ bóng lên đôi mắt anh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lay động, tựa hồ anh đang ở trong mộng cũng bị không khí lạnh ảnh hưởng. Áo khoác của anh đang khoác ở trên người cô, anh đang chỉ mặc độc một chiếc áo sơmi, khó trách bị lạnh. . . . . . "A Tĩnh! A Tĩnh!" Hồng Diệp sợ anh bị cảm lạnh, vội vàng vươn tay ra, không ngừng lay cánh tay anh, dùng sức kêu to tên anh. “Ừ?" Tư Đồ Tĩnh tỉnh lại, đập vào mắt là ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ. "Ngại quá, anh cũng ngủ quên mất." Anh mở lòng bàn tay ra, bắt đầu xoa nhẹ hai bên huyệt Thái Dương, hi vọng chính mình nhanh chóng thanh tỉnh. "Đã về đến nhà, sao không gọi em dậy?" Hồng Diệp vừa hỏi vừa đem áo khoác trả lại cho người yêu. "Không cần! Em cứ choàng đi." Tư Đồ Tĩnh khoát tay, ý muốn Hồng Diệp tiếp tục khoác chiếc áo tây trang, để không bị cảm lạnh. “Ơ? !" Nhận lấy chiếc áo, biểu tình trên mặt Hồng Diệp đột nhiên hiện lên nét kỳ quái. "Làm sao vậy?" Tư Đồ Tĩnh cho là mình cũng đủ thanh tỉnh, duỗi tay dài cầm lấy túi sách đang để ở ghế sau. "Á. . . . . . Nội y của em đâu?" Khó trách khi cô cử động, thân thể có cảm giác là lạ, thì ra anh chỉ thay cô mặc đồng phục thôi. "Thì ra là đang hỏi chuyện này à. Tính cả quần lót, anh đều đặt ở trong cặp của em ." Anh vô cùng thoải mái nói cho Hồng Diệp biết nội y của cô đang ở đâu. "Là vậy à. Cám ơn." Hồng Diệp gương mặt gượng cười nhất thời đỏ lên, lúc này mới cảm giác được dưới váy cũng đang trống rỗng . Mặc dù biết trước lúc bị lột và bây giờ quần áo cũng không khác biệt lắm, cũng có thể coi như à chỉnh tề, nhất định là do anh giúp mình mặc vào, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, cảm giác lại rất khác biệt. Nhưng nếu anh đã giúp cô mặc lại quần áo, vì sao không giúp nàng mặc nội y, quần lót? Chỉ là khi nghĩ đến cảnh anh giúp mình mặc lại nội y thì. . . . . . Khuôn mặt lại đỏ đến không chịu được. Như vậy thật sự rất kỳ cục! Nhưng hiện tại nếu chất vấn anh, vì sao không giúp nàng mặc, lại càng thêm kỳ cục. . . . . . Quên đi, không nên hỏi nữa. Còn nghĩ tiếp, cô nhất định sẽ chảy máu mũi. Hồng Diệp lấy chiếc điều khiển từ xa, mở cổng biệt thự ra, Tư Đồ Tĩnh thuận thế đem chiếc BMW lái vào hoa viên biệt thự. Nhìn đến chiếc xe đang lái vào không quen, chú cún ở nhà Tá Đằng sủa lên vài tiếng, ước chừng là ngửi được mùi của tiểu chủ nhân, tiếng sủa liền êm dịu lại. "Sữa!" Mở cửa xe, Hồng Diệp rất vui vẻ chạy đến bên chú chó Husky đang sủa vang. Husky đã nhàm chán một ngày cũng hào hứng mà bổ nhào vào người cô chủ nhỏ. "Chớ có sờ nó, không thì một chút nữa lại dính lông của nó." Tư Đồ Tĩnh đi đến bên cạnh Hồng Diệp, ôm eo thon của cô, mạnh mẽ đem cô lôi vào nhà. "Gâu gâu gâu. . . . ." Husky đi theo phía sau hai người, liều mạng sủa to. Gâu gâu gâu. "A Tĩnh, sữa nhớ em . . . . . ." Hồng Diệp đáng thương lay lay cánh tay bạn trai, muốn anh để mình cùng chú cún yêu chơi đùa một chút. "Đã mệt mỏi một ngày, mai rồi tính." Tư Đồ Tĩnh ngắm Hồng Diệp liếc mắt một cái, trên mặt không dấu được vẻ mệt mỏi. "Được rồi." Hồng Diệp chỉ có thể quay đầu, cùng Husky vẫy vẫy tay, "Sáng sớm mai ngủ dậy chị lại chơi với cưng nha!" "Gâu Gâu Gâu. . . . . ." Dường như hiểu được Hồng Diệp vẫy tay là có ý tứ gì, Husky sủa lên có chút ai oán. Không nghĩ tới tiểu chủ nhân lại trọng sắc khinh cẩu nặng như vậy, nó mới là người bạn trung thành nhất của cô mà! Bạn trai có thể vứt bỏ cô, khi dễ cô, làm cô đau khổ. . . . . . Chỉ có nó mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cô, sẽ không làm chuyện có lỗi đối với cô. Vì sao tiểu chủ nhân lại vì thằng cha ác bá này mà vứt bỏ nó? Husky tức giận ngồi tại chỗ sủa lên. "A Tĩnh, sữa dường như bị ăn dấm chua của anh đó nha." Hồng Diệp dường như có phát hiện mới, dắt tay bạn trai, không ngừng liến thoắng. "Đừng để ý tới nó." Tư Đồ Tĩnh cười nhẹ. Hôm nay anh không còn sức lực để cùng Hồng Diệp bàn về chuyện yêu chó, lần khác lại bàn đến nó vậy.
|
"Nó rất khổ sở . . . . . ." Hồng Diệp không ngừng quay đầu trở lại nhìn con cún đang ngồi tại chỗ kêu la, nhưng cuối cùng vẫn là để cho người yêu kéo vào phòng trong. Vừa đóng cửa lại, Tư Đồ Tĩnh đã đem Hồng Diệp áp chế trên cánh cửa, vấn tội." Em nói xem! Em yêu anh hay là để ý tới con chó kia nhiều hơn?" "Cái gì? Người . . . . . . và chó sao mà so sánh được?" Nhìn chàng trai vô lý trước mắt, Hồng Diệp trợn tròn mắt. "Vì sao không thể?" Hôn nhẹ lên chóp mũi của Hồng Diệp, anh khẽ hỏi. "Ai da! Anh đúng là không nói lý gì hết." Cô gái nhỏ chu miệng lên, ảo não oán giận, giọng nhỏ nhẹ, đáng yêu đến mức làm cho người khác muốn một ngụm đem cô nuốt vào. "Không có lý chỗ nào đâu?" Nụ hôn nhẹ nhàng dần dần được thay thế bằng hôn lưỡi ướt át, khu vực tiến công cũng đổi thành cái miệng anh đào nhỏ nhắn. “A. . . . . ." Cô mới vừa mở miệng, hơi thở thoảng mùi đàn hương từ trong miệng lập tức bị xâm nhập. Lời muốn nói tức khắc bị nuốt vào bụng, ngôn từ rời rạc, làm cho cô gái nhỏ đang ngọ nguậy dựa sát vào tường ảo não, đã bị Tư Đồ Tĩnh cẩn thận hôn lấy, vừa sâu vừa ngọt ngào. . . . . . Cô hết cách oán thán! Muốn phản kháng bằng cách vung tay, không bao lâu đã đưa lên cổ người yêu, ôm thật chặt, bắt đầu hưởng ứng chiếc lưỡi thân mật của anh. Tư Đồ Tĩnh thíchnhìn cô có phản ứng như thế, làm sâu sắc thêm cho nụ hôn này, bàn tay to thuận đường xốc lên chiếc váy của cô, thừa cơ hội vuốt ve cặp mông đẹp của cô. Hôn một hồi lâu mới buông ra, Hồng Diệp thiếu chút nữa thở không nổi. Nằm ở trên người của anh, cô thấp giọng ghé vào tai anh trách móc, "A Tĩnh. . . . . . Anh thật háo sắc!" "Háo sắc với người yêu mình cũng bình thường thôi!" Tư Đồ Tĩnh cảm giác mình thực vô tội, rõ ràng cô cũng ôm lấy cổ của anh, làm sao nói được chỉ có mình anh háo sắc được chứ ? “Anh hư quá à!" Hồng Diệp mở lớn đôi mắt tròn xoe, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh, trong lòng tràn đầy yêu thương, ngọt ngào. "Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu!" Khóe miệng tự nhiên cong lên nụ cười, trả lời lưu loát. Từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người bạn trai tâm lý, tri kỷ, khá hiểu rõ tâm lý con gái. Cô hiện tại toàn bộ đều hướng về anh, bất kể là chỗ nào yếu đuối, hay là chỗ nào mềm mại, đều thuộc quyền sở hữu của anh, nếu anh không chiếm lĩnh, mới có lỗi với cô. Anh quay lại đôi môi của cô, càn quấy xâm chiếm chiếc lưỡi cô, mút nước miếng trong miệng cô. Anh biết cô thực sự yêu mình . . . . . . Cô yêu mình sâu sắc, ngọt ngào. . . . . . Hận không thể trao hết cho nhau, hòa tan tâm linh lẫn nhau. . . . . . Hồng Diệp không hưởng ứng với cái liếc mắt đưa tình của anh, thần trí hoàn toàn đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt của hành động anh khiêu khích. "Tiểu Diệp Tử, em thật sự rất đẹp." Tư Đồ Tĩnh vừa ca ngợi cô người yêu, vừa thăm dò sự ướt át của hoa huyệt, phát giác nơi đó lại ướt đẫm rồi. Anh vội nhanh chóng cởi quần, nhân lúc thần trí cô gái nhỏ còn chưa khôi phục, đã tiến vào nơi ấm áp trong thân thể của cô. Anh đem cô áp chế trên cánh cửa, để anh không phải tốn quá nhiều sức khi chạy nước rút. “Chỗ đó . . . ." Cô không ngừng nghe thấy từ trong miệng của mình phát ra tiếng rên rỉ. Xấu hổ quá đi! Nhưng cô lại không có biện pháp khống chế, chỉ có thể theo cử động của người yêu, làm cho hai người thoải mái. Hôm nay không cách nào có thể đoán trước tình cảm mãnh liệt ra sao, lúc cô còn chưa rõ ràng đã dây dưa một chỗ,cũng không thể chống đỡ.
|
Chương 4
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa. "Sao chúng ta không thể cùng đi đến trường vậy?" Hồng Diệp từ phía sau lưng ôm eo bạn trai đẹp trại của mình, hai má bầu bĩnh dựa sát vào lưng anh, dùng ngữ giọng ão não phản đối. Như vậy thật sự rất có cảm giác an toàn! Cô nghĩ đến việc cứ như vậy từng giây từng phút được ôm anh, vậy mà bọn họ còn phải đến trường, cuộc sống thật là có đủ phiền phức . . . . . . “Em lại đang nói ngốc nghếch cái gì đó?" Tư Đồ Tĩnh đứng ở trong phòng bếp nhỏ, tay trái bưng đĩa để lên bàn, bày ra sandwich mới làm, tay phải cầm ly thủy tinh trong suốt, chuẩn bị đầy đủ hai ly cà chua đỏ tươi, trên khóe miệng cong lên, vẻ mặt tự nhiên tao nhã." Em không phải đã sớm biết? Mối quan hệ của chúng ta đã trái với nội quy trường học, đương nhiên là càng ít bị để ý càng tốt." Anh nhẹ giọng trấn an . "Biết rồi! Em chỉ là không cam lòng thôi." Mái đầu dán trên lưng người yêu, không thuận theo lắc lắc thân mình, cô giống như con mèo nhỏ đang hờn dỗi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lẩm bẩm. "Có cái gì mới cam lòng?, ăn điểm tâm hả." Tư Đồ Tĩnh đem bữa sáng đặt ở trên bàn ăn. "Gì đây? Đây là anh tự làm cho em ăn sao?" Có chút kinh ngạc, Hồng Diệp ngơ ngác đi đến cửa sổ, nhìn đĩa sandwich vừa mới làm, không dám tin. "Không thì ai làm nào?Nước cà chua có nhiều chất dinh dưỡng lại dễ uống, mời công chúa dùng." Làm động tác tao nhã mời cô, Tư Đồ Tĩnh mời Hồng Diệp mau ngồi xuống, ăn xong bữa sáng, là có thể chuẩn bị đi học. "Ôi . . . . . ." Cô muốn sắm vai vợ hiền mẹ tốt, hai người dùng bữa sáng đương nhiên là do cô chịu trách nhiệm, sao lại biến thành là do chính anh tự ra tay làm cho cô ăn vậy nè? "Sao vậy? Sandwich này em không dám ăn hả?" Tư Đồ Tĩnh thấy cô gái nhỏ chậm chạp không động đậy, trong lòng có nghi vấn. "Ngại quá, giá mình được làm bữa sáng nhỉ." Khoát tay, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh lãng mạn khi giúp người yêu làm sandwich . "Hôm nay bữa sáng đã làm xong, lần khác đến lượt em thể hiện được chưa!" Tư Đồ Tĩnh bất chợt nháy mắt, kéo Hồng Diệp về chỗ ngồi. Bọn họ đẩy tới đẩy lui, đi học khẳng định bị muộn. Giáo vụ lão yêu bà sẽ có lý do gây phiền toái . Nghe anh nói như vậy cũng coi như có lý, Hồng Diệp ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn người yêu đang đến phòng bếp đem một phần bữa sáng khác bưng ra. Cô thật không nghĩ tới tay chân anh lại nhanh nhẹn như vậy, cô mới vừa đi rửa mặt đánh răng, chải chuốt lại sạch sẽ mà thôi, còn anh thì đi chuẩn bị bữa sáng, có thể thấy được đối với việc bếp núc anh cũng không xa lạ gì. Đàn ông thế này đối với nữ sinh cực kỳ có lực hấp dẫn ! Hồng Diệp vừa ăn xong bữa sáng,trong đầu vừa nghĩ đến nhiều chuyện, trong lòng không hề nhàn rỗi, tính toán nên vì người yêu mà làm gì, làm cho anh có thể càng ngày càng chung tình với mình, dè chừng người đàn ông mình vất vả mới theo đuổi được bị cướp mất. Anh như vậy thật phù hợp với lý tưởng của cô, nếu như bị đứa con gái khác cướp đi, cô nhất định sẽ rất oán hận. “Xìn chào, tôi là Tư Đồ Tĩnh. . . . . ." Không để ý đến tâm tư bạn gái đang suy nghĩ phức tạp, ngồi ở bên kia ăn điểm tâm Tư Đồ Tĩnh vừa uống nước hoa quả, vừa tiếp điện thoại, bắt đầu trả lời lại. Đối với anh mà nói, đây mới là bắt đầu của một ngày Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com "Xem nè! Tối hôm qua tớ trăm cay nghìn đắng lắm đó !" Hồng Diệp mới bước vào phòng học, đã nghe thấy hai người bạn cùng lớp đang ngồi ở góc phòng xì xào bàn tán, hai má cô ửng hồng, bỗng dưng vui . Lăng Hiểu Phong lấy ra báu vật quý hiếm, chính là bức ảnh Tư Đồ Tĩnh đang ngồi ở dưới tàng cây đọc sách . Mặt trời chiều ngả về tây, sườn mặt hoàn mỹ, đúng lúc phía sau bay xuống vài chiếc lá, làm cho khí chất cao quí của anh càng rõ ràng hơn nữa. Vừa nhìn thấy tấm ảnh, các cô gái đã thét lên chói tai. . . . . . "Thì ra là cậu cướp được hả! Tối hôm qua lúc tám giờ, bỏ ra hai ngàn năm trăm đồng đấu giá, đúng không? Hung thủ chính là cậu!" Hứa Uyển tỏ vẻ đã tìm ra chân tướng, trừng mắt nhìn người may mắn trước mặt, tự nhiên nâng cao giọng, gương mặt có chút dữ dằn, xem ra cô cô đang rất không vui. Hừ! Quái, con nhỏ này muốn thế nào đây?"Này đừng có giả vờ giả vịt? Mấy bữa trước không phải cậu cũng cướp được một tấm sao?" Lăng Hiểu Phong bĩu môi, không thể chấp nhận được thái độ của người bạn tốt rất. Sao nào, khắp thiên hạ chỉ có mình cô mua được tấm hình của Tư Đồ Tĩnh thôi chắc? "Tấm kia không tính !" Hứa Uyển tạm dừng vài giây, hậm hực nói: "Cũng không đẹp giống này, hơi mờ. . . . . ." "Tớ cũng muốn xem, tớ cũng muốn xem!" Hồng Diệp đi theo mấy nữ sinh kia chạy tới, vây quanh Lăng Hiểu Phong trên tay đang cầm tấm ảnh chụp thét chói tai. "Xem thật kỹ nha, tớ cũng muốn!" Hồng Diệp nhìn đến tấm ảnh, ánh mắt sáng lên. Cô cũng bỏ ra hơn một vạn đồng để mua ảnh, sao cô không mua được ảnh đẹp giống người bạn này, là sao nhỉ? Được rồi! Hôm nay cô sẽ về nhà lê mạng điều tra xem sao. . . . . .
|
"Bạn Tá Đằng, nhà bạn với nhà của hội trưởng Tư Đồ không phải rất thân thiết sao? Đi theo ảnh muốn mấy tấm mà không được, đâu giống bọn tôi thật đáng thương, phải lên Internet mua ?" Lăng Hiểu Phong nghe Hồng Diệp nói vậy, giọng nói chua loét mỉa mai. Mấy nữ sinh khác nghe được lời Lăng Hiểu Phong nói..., đồng thời nhìn cô liếc mắt một cái, không một ai bênh vực Hồng Diệp. Hiển nhiên tất cả mọi người nghe nói Tá Đằng gia cùng Nhà Tư Đồ có quen biết, chuyện qua lại là đương nhiên. "Tôi. . . . . ." Hồng Diệp nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ nữ sinh Đài Loan lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên sao lại trả lời. "Hiểu Phong nói không đúng sao?" Hứa Uyển quan sát nét mặt Hồng Diệp Mấy nữ sinh khác cũng nhìn Hồng Diệp, ánh mắt rất chân thành, dường như đang chờ đợi đáp án của cô, làm cô thâm tâm thấykinh tởm . "Cũng không có giống như mọi người nói đâu . . . . . ." Cô nhớ lại lời Ngải Kim đã dặn dò, bắt đầu trả lời. "Thật không có sao?" Mọi người đều không tin. "Đương nhiên rồi! Tớ cũng lên Internet mua hình của A . . . . ." Xuýt chút nữa là nói ra tên gọi thân mật của Tư Đồ Tĩnh rồi, Hồng Diệp thanh âm líu lưỡi dừng lại. Cái kia chữ "A" kia, mọi người tự nhiên nghĩ nó trợ từ. (*) (*): trợ từ cảm than hay sử dụng bên Trung Quốc. VD: vui quá a! “Bạn cũng có ảnh chụp à? ! Lấy ra đi,cho mọi người cùng xem ." Lăng Hiểu Phong không tin con nhỏ này cũng phải cạnh tranh dữ dội để mua được ảnh. Dưới ánh mắt quá kinh dị của bọn họ, Hồng Diệp cũng không nói nhiều, chỉ đem ví tiền mở ra, cho mọi người như nhìn thấy chiến lợi phẩm trước khi nghỉ hè của cô. Cô đã tìm người ép dẻo nó, đặt ở trong bóp da, mỗi ngày đều giữ rịt "Người trong mộng" bên mình. "Thì ra là tấm này . . . . ." Mấy nữ sinh vươn cao cổ nhìn qua, nhìn bảo bối của Hồng Diệp. Là tấm ảnh anh đang đứng trên bục giảng nói chuyện, tấm ảnh này có rất nhiều bản, trên tay Hồng Diệp xem ra không phải là tấm lúc anh đẹp trai nhất . Chỉ có thế thôi sao ! "Tớ thật sự vất vả lắm đó." Sao trông họ có vẻ khinh bỉ thế nhỉ ? Hồng Diệp nhíu mày. Lăng Hiểu Phong cùng Hứa Uyển thấy Hồng Diệp cũng giống mình phải lên Internet mua ảnh của Tư Đồ Tĩnh, đổi sắc, nghĩ là đặc quyền của cô ta không nhiều như mình nghĩ, liền nhanh chóng quay lại chỗ ngồi của mình tiếp tục nói chuyện phiếm. Theo bóng mọi người rời đi, những ánh mắt sắc bén cũng không còn chiếu vào cô, Hồng Diệp mới thở phào thật lớn. Khó trách Tư Đồ Tĩnh bảo không được công khai thì tốt hơn cho cô. . . . . . Không muốn bị quá nhiều nữ sinh thích Tư Đồ Tĩnh công kích mình đến như vậy, cũng không ngờ lại có nhiều người thích anh như thế. . . . . . Mà, anh ấy không thiếu bạn gái ? Vì sao lại chọn cô? Anh quả thực đã thích cô sao? Vì sao cô không có cảm giác được anh yêu thương sâu sắc? Tuy rằng cảm thấy cùng anh quan hệ yêu đương kỳ thật không tồi. . . . . . Hồng Diệp trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi. Ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình, Hồng Diệp mới tiếp thu ánh mắt Ngải Kim lo lắng nhìn về phía cô. Cô làm ngón tay ra hiệu 0K, hướng bạn tốt tỏ vẻ mình có thể đổi phó được, rồi mới quay đầu tiếp tục học bài. ★★★ ★★ "Mấy bạn thấy đây là chuyện gì?" Tư Đồ Tĩnh ngồi trước máy tính, nhìn bảng báo cáo mà trưởng phòng giáo vụ vừa gửi đến, trong lòng có chút buồn bực, trùng hợp trong phòng hội nghị còn có vài cán bộ hội học sinh chưa rời đi, anh liền thản nhiên hỏi bên cạnh vài người, muốn họ cho ý kiến. "Lão yêu bà đang tìm cách làm phiền anh chứ gì nữa!"Ngải Kim ngẩn đầu lên, tỏ vẻ chắc chắn . "Tớ cũng cảm thấy như vậy ." Vệ Mỹ cũng gật đầu phụ họa. Thật không hiểu giáo viên chủ nhiệm nói bãi đỗ xe trong trường phải sửa lại là có chuyện gì đang xảy ra? Bởi vì sân trường không đủ lớn, để thuận tiện cho thầy cô, trường có mướn bãi đậu xe tư nhân để các thầy cô đỗ xe. Mỗi tuần cố định có vài ngày đem xe lái vào trong trường trừ Tư Đồ Tĩnh, cũng ít có người khác. Bãi đỗ xe lớn vậy nuôi đà điểu còn được, sao không cho Tư Đồ Tĩnh đậu xe. Đó vấn đề hiện tại. Sao vậy nhỉ? Có gây thù kết oán gì sao? “Tôi thấy tốt nhất anh nên dứt khoát ra ngoài mướn bãi đi! Đỡ phải mỗi lần đều cùng bà ta đối đầu." Kỳ Trăn đương nhiên biết Tư Đồ Tĩnh cùng giáo viên chủ nhiệm bất hòa, tự nhiên mở miệng đề nghị. "Trên đời này có thể sử dụng tiền để giải quyết mọi chuyện, bình thường là cách đơn giản nhất ." Cho anh chưa từng nghĩ tới cách này sao ? Tư Đồ Tĩnh thở dài nặng nề.
|
"Sao, anh không mướn nổi hả?" Ngải Kim nhướng mày. Ơ! Không ngờ quý công tử nhà Tư Đồ lại không có tiền mướn chỗ gửi xe? ! Thật thần kỳ. Tư Đồ Tĩnh chỉ ai oán một chút "Nói không có chỗ, chỉ có thể đỗ ở chỗ không có mái che. . . . ." Đương nhiên cũng không thu tiền của anh. Để cho chiếc xe bảo bối của anh hứng gió gặp mưa? Không bàn nữa! Anh tình nguyện đáp xe bus khi tan học. “Hả! Sao thế có thể?" Kỳ Trăn che miệng cười to. Cô từng nhìn thấy khi Tư Đồ Tĩnh rửa xe, vẻ mặt tỏ ra rất yêu quý bảo bối . Xe đó so với bạn gái, chẳng khác gì là vợ cả của anh. Anh sao có thể có thể để chiếc xe dựng ở nơi không có mái che được? Đúng là ưa nói đùa. Tư Đồ Tĩnh thét lớn một tiếng đau đớn, biểu tình rất quái dị. Nếu không đi học bằng xe, anh không thể giữ vững thanh danh tốt đẹp của mình, cũng không còn biện pháp giám sát cán bộ cùng các thành viên khác. Vấn đề nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. "Không thành vấn đề! Việc nhỏ này để tớ giúp cậu." Kỳ Trăn búng ngón tay, tự động mở miệng nói muốn giúp Tư Đồ Tĩnh xử lý chuyện này. “Cậu có người quen không?" Tư Đồ Tĩnh mừng rỡ chăm chú nhìn cô. "Ai da, tự nhiên có biện pháp để dành riêng một vị trí cho cậu mà, không cần lo lắng. . . . . ." Kỳ Trăn cố tình tỏ ra thần bí, chỉ nói là có chỗ đỗ cho mượn, lại không chịu nói nguyên nhân. “Cậu lợi hại thế à?" Nhướng mày lên, Tư Đồ Tĩnh đối với cô có vài phần kính trọng. “Giờ cậu mới biết được sự ưu việt của tớ hả? Quá muộn rồi." Kỳ Trăn vẫy tay, tỏ ra không bất ngờ trướng ánh mắt tôn trọng của anh ta. "Ayy! Cậu khiến cho tớ hối hận một chút chứ sao." Đường đường là hội trưởng hội học sinh, lại khoát vai nữ đội trưởng đội bóng rổ làm nũng, làm cho các nữ sinh nhất thời hoa mắt choáng váng. Hai người đứng chung một chỗ, lại đẹp đôi bất ngờ. Có âm nhu khí chất nam tính, có dương cương khí chất nữ tính. . . . . . Bọn họ vẫn là đề tài trong trường được nữ sinh bàn tán nhiều nhất. Mặc dù là không ưa Tư Đồ Tĩnh quen với các đàn em nữ, nhìn thấy anh cùng Kỳ Trăn đứng chung một nơi, cũng sẽ nhịn không được vỗ tay tán thành. Không ít người ở trường học thiết lập BBS nặc danh, dần dà, chuyện này cũng truyền đến tai bọn họ . "Này, bọn họ thích chúng ta ở chung một chỗ kìa." Hội trưởng hội học sinh đang nhàm chán lần đầu tiên thảo luận vấn đề này, còn chỉ vào dòng tin, đứng ở phía sau nữ đội trưởng tỏ vẻ. "Thế thì thế nào? Muốn tôi với loại dân chơi như cậu ở cùng một chỗ sao, thật sự rất khó đó." Nhìn cái tên đẹp trai liếc mắt một cái, Kỳ Trăn không chút nể tình. "Tôi trong mắt cậu chẳng có chút giá trị nào à?" Tư Đồ Tĩnh lơ đễnh, ngược lại cười to. "Tôi thích những người đàn ông chung tình cơ." Nhớ tới Kỳ Hi, Kỳ Trăn lại bất giác xao xuyến. “Vậy thì thế nào?" Tư Đồ Tĩnh dương dương tự đắc nhướng mày, đối với chính mình hào hoa xuân phong tuyệt không nghĩ đến toan tính. Tình yêu của anh đi đi đến, cũng không có một người nào là thật sự, nếu có thì sẽ thế nào? Ai quản được của anh đây? "Phải không thế nào hết." Kỳ Trăn khoát tay, lười nhác nhún vai. Bình thường cùng nữ sinh trêu đùa đã quen, chỉ cần Tư Đồ Tĩnh không lo, cùng anh ở trường học nữ sinh trước mặt muốn làm gì cũng được, làm cho mọi người hiểu nhầm anh hào hoa, cô thật ra lại thấy không ra sao cả. "Cậu nói đó nha!" Tư Đồ Tĩnh có chút thâm ý mỉm cười. Trên diễn đàn Internet không bao lâu sau, đã đăng tải việc bán đấu giá ảnh chụp tổng hợp của anh chàng siêu cấp đẹp trai ── Lúc hoàng hôn, tấm ảnh Tư Đồ Tĩnh cùng Kỳ Trăn hai người ở trên sân bóng rổ luyện bóng . Ảnh chụp tổng cộng có sáu tấm, đều là hình ảnh hai người ở trên sân trường tập chạy, cùng chơi bóng, làm cho các nữ sinh điên cuồng mua những tấm ảnh chụp đó. Kỳ Trăn sau đó mới biết được chuyện này, mặc dù ở trong lòng thầm mắng Tư Đồ Tĩnh cáo già, nhưng ở trước mặt mọi người vẫn là phối hợp với lời đồn đãi, giả vờ như hai người đang hẹn hò, càng làm cho mọi người ủng hộ kích động chia làm hai phe, ở trên Internet mắng nhau oanh liệt, có thể so sánh với việc đem nóc nhà xốc lên. Cán bộ Hội học sinh mỗi khi ở trên mạng nhìn đến thảo luận, đều tự động thoát ra, không xem. . . . . . Dù sao nói xong lời cuối cùng, chính là cãi nhau!
|