Người Tình Bá Đạo
|
|
Chương 26: Người phụ nữ của Hạ Mộc Lạo Lúc Hạ Mộc Lạo ôm lấy thắt lưng của tôi bước vào phòng, Hoa Thần chỉ thản nhiên nhìn tôi liếc mắt một cái, ánh mắt cũng không có dừng lại trên người tôi, anh ta mỉm cười,” Mộc Lạo, tại sao lại đến chậm như vậy?” Hạ Mộc Lạo giống như một người hoàn toàn khác, lãnh khí trên người lúc tiến đến gần ghế ngồi biến mất không còn chút tăm hơi,” Cùng Nhiễm Nhiễm đi xem phim, nhận được điện thoại của cậu liền lập tức chạy đến đây.” Mỹ nữ bên cạnh Hoa Thần cả người tản ra một loại khí chất chín chắn, đôi mắt đẹp khẽ chuyển động,” Mộc Lạo, đây là bạn gái của anh sao?” Hạ Mộc Lạo ôm tôi ngồi xuống, “Tô Thiển Thiển là bạn gái hiện tại của anh. Thiển Thiển, đây là Tô Ngưng, người bên cạnh là bạn trai của cô ấy, Hoa Thần.” Tôi nhìn hai người bọn họ mỉm cười gật đầu,” Xin chào.” Tôi thật sự là quá gian dối, cùng Hoa Thần lên giường vài lần rồi mà bây giờ lại làm bộ như không quen biết anh ta. A, có điểm nghi hoặc, Tô Ngưng tựa hồ chơi rất thân với Hạ Mộc Lạo, Hạ Mộc Lạo nói Tô Ngưng là bạn gái của Hoa Thần, chẳng lẽ Hoa Thần vẫn chưa kết hôn? Ý cười trên mặt Tô Ngưng càng lúc càng sâu,” Thiển Thiển, tên nghe rất êm tai. Mộc Lạo, thì ra anh thích dạng nữ sinh còn thuần khiết như vậy, thấy anh tìm được bạn gái rồi, em và Thần cũng yên tâm.” Hạ Mộc Lạo cười mà không đáp, đem tay của tôi đặt ở trong lòng bàn tay. Tay hắn gắt gao nắm chặt lấy tay tôi, có lẽ Tô Ngưng nhìn thấy động tác này của hắn nên cho rằng tôi và hắn là một đôi tình nhân tình nồng ý đậm. Tô Ngưng thấy Hạ Mộc Lạo vẫn chưa trả lời, ánh măt chuyển hướng sang tôi,” Thiển Thiển, một nam nhân tốt như Mộc Lạo em nhất định phải giữ thật chặt, đừng để hắn chạy mất.” Đừng nói là giữ chặt, tôi chỉ ước gì hắn tránh tôi xa xa một chút. Cúi đầu tránh đi ánh mắt của cô,” Được, em sẽ giữ anh ấy thật chặt.” Hạ Mộc Lạo phun ra một câu,” Cô ấy không giữ chặt, anh cũng không chạy được.” Vừa mới dứt lời, môi hắn đã dán chặt trên môi của tôi, đôi môi của hắn rất lạnh, hai bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau, tôi trừng lớn mắt hằm hè nhìn hắn. “ Hôn môi phải nhắm mắt lại.” Môi hắn rời khỏi môi tôi. Hứ, cái này không được tính là hôn môi, chỉ có thể nói là hai môi tiếp xúc nhau, hôn môi không chỉ giới hạn trong môi. Ánh mắt của Hoa Thần quét lại chỗ tôi,” Mộc Lạo, bạn gái cậu thật ngây thơ quá đi, đến hôn môi cũng không biết là phải nhắm mắt lại, xem ra cô ấy đã được giáo-dục-rất-tốt.” Ngây thơ? Lời này của Hoa Thần là có ý gì? So với tôi còn dối trá hơn, anh ta định dùng cách thức như vậy châm chọc tôi sao? Không khí thực cổ quái, bỏ bàn tay của Hạ Mộc Lao ra, đứng lên, thản nhiên nói một câu,” Tôi còn có việc, đi trước.” Cúi đầu đi đến cửa ra, mới đi được hai bước, bàn tay đã bị Hạ Mộc Lao nắm chặt,” Anh đưa em về. Tô Ngưng, Hoa Thần, tớ đi trước.” Tô Ngưng cười gian xảo,” Đi nhanh đi, đi nhanh đi.” Hạ Mộc Lạo tìm tôi đến tựa hồ chỉ để diễn trò cho Tô Ngưng xem, vở kịch này đã phải hy sinh nụ hôn đầu tiên của tôi, Hoa Thần chưa bao giờ hôn qua môi của tôi, nụ hôn đầu tiên tôi cố gắng bảo vệ mười tám năm rốt cuộc cũng chỉ vì một vở tuồng mà hy sinh.
|
Chương 27: Học được cách phản kháng Tới biệt thự, sau khi tôi xuống xe, mới đi được vài bước, giọng nói của Hạ Mộc Lạo bất chợt từ phía sau vang lên ,” Đứng lại.” Anh còn muốn như thế nào nữa? Vì phối hợp diễn xuất với anh nên tôi mới phải hy sinh nụ hôn đầu tiên của mình, sao anh cứ giống như âm hồn không tan thế hả? “ Quay lại đây.” Tôi vẫn đứng im không nhúc nhích như trước, kỳ thật ngay sau khi rời khỏi phòng, hắn lại quay trở về với vẻ mặt lạnh lùng của mình, làm tôi trong lòng cảm thấy thực sợ hãi, ở trên xe hai người đều trầm mặc, mục đích đã đạt được rồi mà hắn vẫn còn mở miệng, làm tôi càng sợ hơn. “ Tô Thiển Thiển, cùng một câu đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.” Hạ Mộc Lạo, tai sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi? Diễn cũng đã diễn rồi, anh rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi đã cố hết sức để không chạm mặt anh, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao? “ Có chuyện gì anh cứ nói, đâu cần phải quay trở lại.” “ Tô Thiển Thiển, không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.” Giọng nói của hắn càng lúc càng lạnh, khiến toàn bộ lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên. Do dự hồi lâu, cũng không chịu thua kém quay lại,” Nói đi, chuyện gì?” Hạ Mộc Lạo khẽ nhướn mày kiếm,” Tôi chờ cô lâu như vậy cô mới về, cô phải cho tôi một câu trả lời, cô đã đi đâu với cô gái kia?” Mẹ kiếp, đùa tôi sao? Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái xoay người rời đi. Quả nhiên, mới đi được hai bước, Hạ Mộc Lạo liền rống lên giận dữ,” Quay lại ngay cho tôi.” Không để ý đến hắn, tiếp tục bước lên phía trước. “ Tô Thiển Thiển, tôi cảnh cáo cô đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.” Anh bắt tôi quay lại mà không nói có chuyện gì, rốt cuộc là có ý đồ gì đây? Một câu giống nhau anh không muốn nói lại lần thứ hai, một việc giống nhau tôi cũng không muốn làm lại lần thứ hai. Tôi không tức giận không có nghĩa là tôi không có thái độ gì, nói tôi thách thức sự kiên nhẫn của anh, khiêu chiến giới hạn của anh, nhưng tôi lại thấy rõ ràng là anh đang làm khó tôi,” Hạ Mộc Lạo, anh làm nũng đủ chưa hả? Lúc tôi đi anh đứng một bên cái gì cũng không nói, bây giờ tại sao tôi lại phải quay lại, anh đến đây không được sao?” “ Lại đây.” Dù sao tôi cũng đã đắc tội với hắn, tuy rằng vẫn còn sợ, nhưng thà giữ cho mình một chút tôn nghiêm còn hơn mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng đề phòng. “ Tôi sẽ không quay lại đâu, có việc gì cần nói anh lại đây, không có thì tôi đi.” “ Cho cô mười giây. Đến hay không đến?” Mười giây, Hạ Mộc Lạo, anh đã đánh giá mình quá cao rồi, đồng thời cũng quá xem nhẹ tôi , xúc phạm tôi một lần là đủ rồi, đừng mơ có lần thứ hai. Lạnh lùng phun ra một câu, “ Cho anh ba giây, không lại đây là tôi đi.” Phía sau không hề phản ứng. “ Một.”
“ Hai.”
“ Ba.”
Nói xong âm cuối cùng, tôi cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng bước đi. Nghe thấy tiếng mở cửa xe,” Tô Thiển Thiển, đứng lại.” Theo lời đứng lại, nhưng không có quay đầu,” Có chuyện gì thì nói đi, tôi không có thời gian buôn chuyện phiếm với anh đâu.” Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mỗi bước đi của hắn, đều khiến lòng tôi nhảy dựng lên. Hạ Mộc Lạo, đừng tới đây, tôi sợ trái tim đã vấy bẩn của mình không nhịn được mà nhảy rộn lên mất.
|
Chương 28: Đêm dịu dàng Trên tay chợt lạnh, tôi cúi đầu nhìn xuống, là một chiếc điện thoại di động. Đến khi tôi quay đầu lại nhìn, Hạ Mộc Lạo đã xoay người đi về hướng xe,” Nghe rõ, không được tắt máy.” Ngỡ ngàng nhìn bóng lưng hắn, hắn bảo tôi quay lại để đưa thứ này cho tôi sao? Thế thì việc gì hắn phải hung dữ như vậy, cần gì phải dùng ngữ khí uy hiếp bắt tôi quay lại. Chiếc xe BMWs đen bóng sành điệu vừa đi khuất, tôi mới cất bước tiến vào biệt thự. Hơn mười giờ, Hoa Thần mới đến. Chờ anh tắm rửa xong đi vào phòng ngủ đã là mười một giờ. Giống như trước đây, chưa từng có sự trò chuyện, đối với chuyện phát sinh ở Duy Đô hôm nay, tôi cũng ngậm miệng không đề cập tới. Anh nằm ở bên cạnh sườn tôi, đầu ngón tay theo môi tôi xẹt qua. Giây tiếp theo, môi anh đã nhẹ nhàng đặt lên môi tôi. Tôi hậm hực trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện mình. Anh buông ra, bất mãn nói,” Ngu ngốc, đêm nay Hạ Mộc Lạo không phải đã dạy cô khi hôn môi phải nhắm mắt lại rồi sao?” “ Ừm, tôi biết.” Khi môi anh lại tiếp tục đặt lên, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại. Lưỡi anh linh hoạt khiêu khích mở hàm tôi ra, cùng lưỡi tôi giao quấn cùng một chỗ. Tôi không hiểu vì sao Hoa Thần lại hôn tôi, đây là lần đầu tiên anh động vào môi tôi, trong lòng ít nhiều cũng có chút kinh ngạc. Khi tôi không còn chút sức lực nào nữa anh mới dần dần buông ra, vẻ mặt chăm chú hỏi,” Cô trước kia chưa từng hôn qua ai sao?” Lắc đầu phủ nhận,” Không có.” “ Nghĩ cho kĩ rồi trả lời tôi, nụ hôn đêm nay là nụ hôn đầu tiên của cô sao?” Không hiểu anh đang nghi ngờ cái gì, gật gật đầu khẳng định. Cái gật đầu của tôi lại dẫn tới sự tức giận của anh,” Đồ ngốc, cô mấy tháng trước đã hôn tôi, bây giờ còn không thừa nhận.” Mấy tháng trước? Tôi đã hôn anh sao? Chợt nghĩ ra, quả thật lần đó ở quán bar tôi đã hôn anh, thật tốt khi nụ hôn đầu của tôi không phải là tên hỗn đản Hạ Mộc Lạo kia. Hoa Thần với tay chạm vào người tôi, vỗ về khuôn mặt tôi,” Nhớ kĩ, về sau không được để người khác động vào môi em nữa.” Trong lòng khó hiểu,” Tại sao?” Tay anh tăng thêm lực đạo,” Tôi không thích người khác động vào đồ vật này nọ của tôi, hôm nay tôi hôn môi em, người khác sẽ không thể động đến.” Tôi nghĩ sự bá đạo của anh là một điềm báo đầy bão táp, vội vàng hít vào một hơi. Trong thời gian hợp đồng quy định tôi nhất định sẽ làm được, nhưng sau khi hợp đồng kết thúc, anh sẽ không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa. Có điểm ngoài dự kiến của tôi, đêm nay anh dịu dàng một cách kì diệu, khiến tôi có chỗ không quen. Làm tôi càng kinh ngạc hơn nữa chính là anh hôm nay lại nói với tôi nhiều như vậy, tất cả đều rất-rất không bình thường. Triền miên qua đi, mặc quần áo xong, anh thản nhiên nói,” Ngày nghỉ Quốc Khánh mang em đi Mộ Phong chơi, em chuẩn bị trước một chút đi.” Nói xong, anh tắt đèn, đi ra khỏi phòng ngủ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lời nói của anh khiến tôi một lúc lâu sau đó mới có thể phản ứng được, thành phố Mộ Phong cách thành phố Thẩm Phong họ sống cũng không xa, ở giữa còn có hai thành phố khác. Thành phố Mộ Phong gần biển, phong cảnh rất đẹp, tôi vẫn muốn tới Mộ Phong tham quan, nhưng mà không có cơ hội đi. Bây giờ Hoa thần muốn mang tôi đi Mộ Phong chơi, cũng coi như là hoàn thành giấc mộng nhiều năm của tôi. Trong đêm đen, ôm lấy chăn, khẽ mỉm cười tiến vào mộng đẹp.
|
Chương 29: Gặp lại ma vương Ngày mồng 1 tháng 10, tôi sớm đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt, Hoa Thần nói buổi chiều tới đón tôi, buổi sáng rảnh rỗi không có việc gì làm bèn đi shopping. Ngày hôm qua tôi nói với mẹ rằng ngày nghỉ sẽ đi thành phố Mộ Phong với Hiên nhi, mẹ gặp qua Hiên nhi, bà nói tính tình Hiên nhi phấn chấn bồng bột, lúc nào cũng nhìn thấy cảnh đẹp ý vui. Hiên Nhi và mẹ tôi rất hợp duyên, có lẽ bởi cô ấy từ nhỏ sớm đã mất mẹ nên mới có thể gần gũi với mẹ tôi như vậy. Không biết vì sao, Tử Kiềm đối với Hiên nhi lại có thành kiến rất lớn, nó nói kể từ sau khi Hiên nhi xuất hiện tình bạn giữa chúng tôi như có một vết rạn nứt, nhưng tôi nghĩ không phải như vậy, cho dù Hiên nhi không xuất hiện, tôi và nó cũng không thể như lúc trước, bởi vì người thay đổi là tôi. Đi dạo đã lâu, vẫn không mua được cái gì. Nhưng tôi không muốn mình phải về tay không, do dự nửa ngày không biết mua cái gì, cuối cùng đặt tay xuống quyết định đi mua một hộp bao cao su. Cho dù là chỉ là tình nhân nhưng tôi muốn phải thực hiện tốt các biện pháp tránh thai, không thể chỉ vì nhất thời lạc thú mà lưu lại mầm tai họa. Lấy hóa đơn, đem bao cao su giấu xuống tận đáy túi xách, sau đó tiếp tục đi dạo. Di động chợt vang lên, tôi lấy điện thoại ra thì thấy một dãy số xa lạ, nhấn nút nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã gầm gè đầy giận dữ,” Tô Thiển Thiển, cô xem lời tôi nói là gió thoảng bên tai có đúng không?” Đầu tôi bị một cỗ lửa giận hừng hực thiêu đốt, gần đây tôi đâu có hứa hẹn với ai, cái gì mà xem lời hắn nói như gió thoảng, thật không hiểu nổi! “ Anh là ai? Tôi đã hứa gì với anh sao?” “ Cũng không tồi nhỉ? Tô Thiển Thiển, mới một tháng không gặp mà hình như cô đã quên mất tôi là ai rồi.” Trong lòng tức giận càng thêm sâu,” Anh cũng không nói anh là ai, thế thì tôi làm sao có thể nhận ra anh đây.” “ Cô đang ở đâu?” “ Đường Triêu dương, trước cửa tiệm thuốc lớn Triêu Dương.” “ Chờ ở đấy, năm phút nữa tôi tới đón cô.” Trong lòng cả kinh, năm phút đồng hồ qua đi, lẽ nào hắn đang ở tại biệt thự tôi sống sao? Từ đường đó tới đây cũng phải mất mười phút, cuộc điện thoại đó thực đáng sợ, tôi rốt cuộc vì cái gì mà phải đứng đây đợi hắn. Không mục đích đi về phía trước, trong đầu không ngừng suy đoán xem cuộc điện thoại này là ai gọi đến. Nghe thấy tiếng phanh xe truyền tới, tôi không quay đầu lại, cũng không nghĩ rằng nhanh như vậy mà hắn đã đến rồi. “ Tô Thiển Thiển, không phải tôi đã nói cô ở đây đợi tôi sao?” Dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại, một chiếc BMWs đỗ ở phía sau, nhìn xuyên qua tấm kính chắn, khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Hạ Mộc Lạo lại xuất hiện trong tầm mắt. Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn bình tĩnh nhìn lại tôi, máu toàn thân lúc này tựa như đông cứng, trái tim lúc này tựa như ngừng đập, thời gian cũng tựa hồ yên lặng. Không biết qua bao lâu, hắn mới mất kiên nhẫn hỏi,” cô còn muốn đứng ở đấy bao lâu nữa?” Một tháng không gặp hắn vẫn đáng ghét như vậy, nhanh như vậy liền lộ ra bản tính.
|
Chương 30: Bỗng dưng quay đầu Giận dỗi làm bộ không nhìn thấy hắn, tiếp tục đi về phía trước. Tôi thật ngốc khi phải vất vả đoán đi đoán lại, ngoài hắn ra, trên đời này liệu còn ai có thể úp úp mở mở như vậy đây? Di động vang, vừa nhìn thấy dãy số kia gọi tới, không chút do dự cắt đứt, Hạ Mộc Lạo vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần lại một lần gọi đến. Đến lần thứ hai mươi mấy, tôi thật sự không thể nhịn được nữa, ấn nút nhận cuộc gọi,” Hạ Mộc Lạo, nếu anh gọi tới là để chỉ trích tôi hay là xúc phạm tôi, thì anh làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Chỉ trích trong điện thoại, xúc phạm trong điện thoại hiệu quả cũng giống nhau thôi.” Hạ Mộc Lạo trầm mặc không lên tiếng, tôi nghĩ hắn đã tắt điện thoại. Nhìn vào di động một chút, thời gian đàm thoại vẫn đang tăng lên,” Không nói gì, tôi cúp máy đây.” Ngay khi tôi chuẩn bị cúp máy, hắn mở miệng,” Cô nói xong chưa, nếu xong rồi thì quay lại, tôi đợi cô. Hoa Thần sẽ nhanh tới thôi.” Hoa Thần không phải buổi chiều mới đến sao? Như thế nào nhanh như vậy đã đến rồi? Hơi chần chừ nói,” Được rồi, tôi sẽ lại ngay bây giờ.” Chậm rãi nhẹ nhàng bước đến gần vị trí Hạ Mộc Lạo vừa mới dừng xe, nơi đó ngoài lá rụng ra, cái gì cũng không có. Trong lòng chợt dấy lên sự mất mác, tủi thân. Hắn đã nói là sẽ chờ tôi, vậy mà lại ném tôi bỏ đi trước. Di động lại vang lên, Hạ Mộc Lạo chết tiệt, người đã đi rồi mà còn muốn gọi điện thoại tới để cười nhạo tôi sao? Nhấn nút nghe, rống lên giận dữ,” Hạ Mộc Lạo, chẳng phải anh đã nói rằng sẽ không tính toán chuyện cũ nữa sao, tôi khinh anh!” Hắn khẽ cười ra tiếng,” Đồ đàn bà ngu ngốc, quay đầu lại nhìn đi rồi hãy khinh thường tôi.” Đột nhiên quay đầu lại, hắn đang cầm di động tựa vào cửa xe, ý cười trên khóe miệng vẫn chưa biến mất . Nước mắt tôi chợt trào ra, thì ra hắn đi theo phía sau tôi, thì ra là tôi đã hiểu lầm hắn. Rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Hoa Thần và Hạ Mộc Lạo đều nói tôi là đồ ngốc, tôi có thể trở về chỗ cũ tìm hắn, lại không biết quay đầu hỏi hắn đang ở đó hay là đang đi phía sau tôi, người không biết quay đầu chính là người thường xuyên bỏ qua rất nhiều người quan trọng, rất nhiều chuyện quan trọng. Lau đi nước mắt trên khóe mắt, tắt điện thoại đi đến bên người hắn. Hắn khẽ nhướn mi.” Lên xe.” Tràn ngập xin lỗi nhìn hắn một cái, sau đó đóng thật mạnh cửa xe lại, hắn lên xe ánh mắt vô tình như cố ý dừng lại trên người tôi. Bị hắn nhìn, cả người tôi cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng hỏi một câu,” Không phải anh đã nói Hoa Thần sẽ nhanh tới sao? Như thế nào vẫn chưa lái xe đi?” Ánh mắt hắn dừng trên người tôi, vẻ mặt hắn nghiền ngẫm cười, ngón tay cái chạm vào cằm của tôi,” Tôi không nói Hoa Thần sẽ tới, thì liệu cô có ngoan ngoãn trở về không? Nói không chừng cô lại giống như lần trước, cho tôi ba giây.” Nghe xong lời hắn nói, sự hối lỗi trong lòng tôi nhất thời biến mất không còn chút tăm hơi, lần trước tôi chỉ cho hắn ba giây, nhưng người sai trước chẳng phải là hắn sao? Mình làm cái gì cũng không chịu nói, không lẽ tôi cứ phải như đứa ngốc dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái chờ hắn mở miệng à?
|