Thuê Boss Làm Bạn Trai
|
|
"Không sao, vậy cháu..." Bà nội không để ý tới lý do của cháu trai đưa ra, trực tiếp đem khẩu pháo nhắm ngay Tiếu Phù. "Cháu dâu à, cháu có thể đồng ý với yêu cầu thất thường của bà lão này hay không?" "Bà nội, bà muốn nói tới ảnh cưới à?" Bị điểm tên, Tiếu Phù lập tức ngồi nghiêm chỉnh. "Chỉ cần mấy hình là được, được không?" Ánh mắt hiền lành của bà nội trực tiếp nhìn cô. Tiếu Phù nhanh chóng liếc mắt ông chủ, từ trong nét mặt cứng nhắc của hắn, cô đọc không ra bất kỳ tin tức. Nhìn lại đôi mắt khẩn cầu của bà nội, cô phát hiện mình căn bản không cách nào từ chối, "Cháu. . . . . . cháu. . . . . . tất nhiên không phản đối." Cô hoàn toàn bị bà nội đánh bại. Cơm nước xong, bọn họ giúp bà nội trở về phòng trước, mắt thấy tối nay cuối cùng cũng có thể tạm chấm dứt, nhưng sau đó, bà nội đột nhiên hỏi người giúp việc bọn họ ở phòng nào. "Đem toàn bộ hành lý của Tiếu Phù dọn sang phòng của Thiên Tước, phòng của nó có một cái giường đôi rất lớn." Bà nội trực tiếp hạ lệnh. "Bà nội." Lăng Thiên Tước vừa nhíu lông mày, vừa định thay đổi mệnh lệnh này thì bà nội lại lên tiếng, lần này, bà nội lại dùng ánh mắt ám muội trực tiếp nhìn Tiếu Phù. Nhìn bà nội cười cười, khiến hai gò má Tiếu Phù lập tức liền hồng hồng, cô vừa xấu hổ lại không đành lòng làm tổn thương tâm trạng của bà nội. Nhìn thấy hình ảnh này khiến ngực hắn đột nhiên dâng lên một cỗ ý nghĩ muốn bảo vệ cô. "Không sao, bà nội cũng không phải là bà lão cổ hủ, hai người yêu nhau vốn nên ngủ cùng nhau." Bà nội vung tay lên, mấy người hầu lập tức làm việc theo mệnh lệnh."Làm theo lời của ta mau." Bà nội có phải là bà lão cổ hủ hay không, điều đó không quan trọng, vấn đề là ở cô! Tiếu Phù khóc không ra nước mắt, bi thảm phát hiện việc lớn hình như đã được định ra, lập tức đưa ánh mắt cầu cứu nhẹ nhàng hướng về phía ông chủ lớn, nhưng anh ta lại vứt cho cô một ánh mắt bình tĩnh, mang theo một chút ý cảnh cáo cô, không cho phép cô nóng vội. Chờ bọn họ đi vào trong phòng, Tiếu Phù mới nhăn mày lại, lo lắng hỏi: "Chúng ta sẽ không phải ở cùng phòng chứ, đúng không?" "Sợ là chúng ta sẽ phải cùng phòng." Một câu nói của Lăng Thiên Tước, lập tức làm đứt hi vọng của cô. "Tại sao?" Cô than vãn. "Bà nội rất khôn khéo, nếu ngày mai không thấy chúng ta ở cùng phòng sẽ khiến bà nghi ngờ, chỉ ở có một đêm, tạm thời phải khiến cô bị uất ức một chút." Hắn khóa cửa lên, trực tiếp kéo tủ treo quần áo ra, cầm lấy quần áo để tắm rửa. Động tác của mấy người giúp việc rất nhanh, đã lập tức thay bọn họ đem tất cả rương hành lý của cả hai sửa sang xong, bỏ vào tủ treo quần áo nhỏ. "Nhưng --" Mắt Tiếu Phù vội vã nhìn chiếc giường lớn, cảm giác một hồi khí nóng trực tiếp xông lên mặt. Ban đầu rõ ràng không phải nói như thế, anh ta cũng không phải là cô, làm sao có thể hiểu được cảm nhận "ông chủ từ phòng làm việc đi vào phòng ngủ của cô" của cô bây giờ. Không đúng, ở đây nên nói ngược lại là “cô từ phòng làm việc của ông chủ đi vào phòng ngủ của ông chủ”. Đấy. . . . . . Việc này thật sự quá khoa trương nha! Ngộ nhỡ chuyện này bị truyền đi, cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch thanh danh của mình, nói không chừng cô còn sẽ bị nói thành hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ ông chủ, là loại phụ nữ hám tiền muốn trèo lên giường của ông chủ. Buồn nôn nhất là -- sự thật rõ ràng không phải là như vậy. Lăng Thiên Tước nhìn thấy nét mặt u ám của Tiếu Phù, gương mặt anh tuấn chậm rãi mỉm cười lộ ra cảm giác hứng thú. Cô thư ký nhỏ cứng nhắc của hắn có phần làm tổn thương người quá mức! Có mỗi việc ở cùng phòng với hắn, điều đó khiến cô tiếp nhận khó đến vậy sao? Trong nháy mắt, không biết vì sao, hắn muốn trêu đùa cô một chút, suy nghĩ tới điều này khiến mắt hắn phát ra ánh sáng chói lọi. "Sao vậy, cô rất để ý tới chuyện này phải không?" Đột nhiên, suy nghĩ của Tiếu Phù dao động một chút, phát hiện âm thanh của anh ta rất gần mình, đột nhiên xoay người, quả nhiên, anh ta đã dán chặt ở phía sau lưng cô. Cô lườm anh ta bằng cặp mắt bốc lửa, hỏi: "Tôi không nên để ý sao?" Lăng Thiên Tước, là người lãnh đạo trực tiếp của cô, là ông chủ của cô -- đối với phụ nữ có thái độ gì, sợ rằng so với bất kỳ ai, cô là người rõ ràng hơn hết, nếu cô không để ý thì chỉ có quỷ mới tin. "Như vậy cô muốn quan tâm đến điều gì nào?" Hắn cười khẽ, lộ ra cảm giác hứng thú. Thật sự là rất kỳ quái, vì sao trước đây hắn chưa từng phát hiện cô thư ký nhỏ của hắn nóng giận trông thực sự rất đáng yêu, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, dáng vẻ rất buồn cười. "Cái gì?" Tiếu Phù kinh ngạc. "Chúng ta ở cùng phòng, lát nữa còn phải cùng giường, có khi ~~" Lăng Thiên Tước một tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên giữ chặt, gương mặt anh tuấn sát lại gần, trong nháy mắt, anh có thể nhận thấy thân thể cô trở nên căng thẳng cứng ngắc, không khỏi ung dung cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang ám muội, mở miệng nói tiếp, "Vô cùng có khả năng xảy ra ‘quan hệ đặc biệt’?" "Ông chủ, tôi chỉ là một nhân viên nho nhỏ, xin nhắc nhở anh, quan hệ đặc biệt của chúng ta được giới hạn ở thời điểm “biểu diễn”." Cô thấy mình chắc là bị ma quỷ ám ảnh mới đi đồng ý đề nghị của anh ta. Bây giờ, cô không những phải nói dối trước mặt bà nội hòa nhã dễ gần, mà còn bị anh ta trêu trọc, hơn nữa điều khiến cô tức đến toàn thân phát run chính là – anh ta lại còn lộ ra bộ dáng rất thích thú! "Ai nói hiện tại không cần ‘biểu diễn’?" Giọng nói trầm thấp phóng đãng, tràn đầy hấp dẫn, tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm giống như nhìn một con mồi chăm chú không tha. Phụ nữ bình thường nghe anh ta nói như thế, rất có thể sẽ bị hấp dẫn đến thần trí không rõ, nếu không thì lại cho là hắn đang đưa ra một mệnh lệnh hấp dẫn. Nhưng mà, cô là Khang Tiếu Phù, tuyệt đối có thể dễ dàng từ chối mọi đề nghị từ một người đàn ông đào hoa. Suy nghĩ của ông chủ như thế nào, đáy lòng cô vô cùng rõ ràng! "Tôi thấy không cần thiết." Một tay cô bỏ tay của anh ta ra. "Tại sao?" Lăng Thiên Tước không hề tức giận, ngược lại vẫn như cũ, rất hăng hái muốn tiếp tục trêu chọc cô thật nhiều. "Bởi vì không có người xem." Vấn đề này còn cần phải hỏi cô sao? Thật ra, nếu không phải cô biết hắn rất thông minh, giảo hoạt đáng sợ, cô sợ mình sẽ cho rằng đây là tên đần độn đang hỏi một vấn đề ngu ngốc. "Vậy sao, tôi còn tưởng rằng cô rất cứng nhắc, không ngờ cô so với tôi còn cởi mở hơn." Hắn cố ý xuyên tạc lời của cô. "Ở trước mặt mọi người, lại thích biểu diễn chuyện riêng tư?" "Tôi không phải có ý đó!" Đôi tay Tiếu Phù nắm chặt thành nắm đấm, buông xuống ở bên người, bị hắn kích động không nhịn được gầm nhẹ. Lăng Thiên Tước thấy đáy mắt cô đang bốc lửa, cuối cùng cũng hắng giọng cười to, "Đừng nóng giận, tôi chỉ đùa giỡn với cô một chút thôi, cô không phải là đồ ăn yêu thích của tôi." Toàn bộ thân thể to lớn cao ngạo của anh ta lùi ra, đôi tay giơ lên thể hiện trạng thái đầu hàng, con mắt màu đen khôi phục vẻ trầm tĩnh giống như lúc làm việc bình thường. Nói đúng sự thật thì, cho dù thế nào đi nữa anh ta cũng không phải là người yêu của cô. "Bởi vì biết rõ điểm này, tôi mới tiếp tục công việc này cùng với anh." Cô cũng thừa nhận. "Cho nên cô biết nguyên nhân tiền lương của mình so với thư ký bình thường cao hơn ba mươi lần?" Lăng Thiên Tước cười nhạt, xoay người mang áo ngủ để vào trong phòng tắm, sau đó lại đi tới. Cô gật đầu một cái, "Bởi vì ngoài công việc ‘nghiêm chỉnh’ ban ngày, tôi còn phải giúp đỡ ông chủ xử lý các buổi giải trí ‘không đứng đắn’ vào ban đêm.” "Có phải lỗ tai tôi có vấn đề không, hay là phương diện hiểu biết còn hạn chế?" Lăng Thiên Tước nhìn cô chằm chằm, "Tại sao tôi cảm thấy cô đánh giá ông chủ mình dường như không quá cao?" "Phải xem là đang nói từ góc độ nào cho phù hợp." Đột nhiên trong miệng Tiếu Phù thở ra hơi lạnh, bắt đầu trơ mắt nhìn anh ta rất tự nhiên cởi áo rồi tháo thắt lưng ở ngay trong phòng. "Tiếp tục..?" Hắn thuận lợi gạt bỏ áo sơ mi, tùy ý ném nhẹ nhàng. "Từ góc độ nhân viên nói vào, anh là ông chủ tốt." Cô dời tầm mắt đi, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, có chút lúng túng quay lưng đi. Mặc dù chỉ là thoáng nhìn rất nhanh, vì ông chủ thường tập thể hình nên có bộ dáng thật sự. . . . . . rất săn chắc dẻo dai…… Hết sức. . . . . . Tà ác. Trời ạ. . . . . . Ông trời phù hộ!.."Điểm này tôi mới vừa rồi đã nghe ở trên bàn cơm." Anh ta bắt đầu động thủ cởi dây lưng ra. "Nếu như nhìn từ góc độ khác mà nói thì sao?" Khi dây lưng "cạch" một tiếng rơi trên mặt đất, đang đưa lưng về phía anh ta, đột nhiên Tiếu Phù giống như trúng đạn khiến cả người nghiêm nghị chấn động, cứng ngắc đến không dám nhúc nhích. Rất nhanh, cô lập tức nghe được tiếng cười trầm thấp mê người của anh ta. "Đáp án cũng rất đơn giản." Tiếu Phù nghiến răng nghiến lợi nói xong. Cô không ngừng tốn sức ra lệnh mình, không được suy nghĩ xem anh ta bây giờ đang làm gì, mặc dù tiếng quần áo va chạm rất rõ ràng, thân thể của anh ta hấp dẫn đến mức làm người ta muốn nhào tới, nhưng cô không được phép như vậy. Nếu như đầu óc cô đủ tỉnh táo, thì sẽ nhớ ra rằng anh ta rất đào hoa, đối với mặt tình cảm, cô tình nguyện tránh xa anh ta. "Đơn giản bao nhiêu?" Trong thanh âm tò mò còn thêm một tia thú vị. "Xin từ chối trả lời vì năng lực kém." Cô từ từ nói ra. Nghe vậy, Lăng Thiên Tước sững sờ, ngay sau đó cười to lên. "Thật vui mừng nghe được cô nói như vậy, ông chủ nghe những lời nói này, không chừng sẽ tăng lương cho cô." Hắn lầu bầu đi vào phòng tắm. Tiếu Phù không dám quay đầu lại, "Tại sao?" "Bởi vì ý đồ tranh giành quyền lợi của cô với anh ta thấp đến mức khiến cho anh ta phải nghĩ hết toàn lực để có thể giữ lại nhân viên an toàn là cô.” Lăng Thiên Tước đóng cửa phòng tắm lại. Hắn đang muốn mở vòi bông sen, chỉ nghe thấy ở bên ngoài cô nói thêm một câu -- "Nếu như mà ông chủ của mình biết nhân viên ở sau lưng anh ta mà nói lời này, liệu có thể bị tức giận mà đá mình một cước bay ra khỏi công ty của anh ta không nhỉ?" Hắn nghe rồi, khóe miệng bỗng chốc nhếch lên. "Ông chủ muốn tôi nói cho cô biết, nếu như cô muốn tác quái, hãy thừa dịp mấy ngày này ở nước Mĩ mà làm, bởi vì anh ta muốn cảm ơn cô đã nguyện ý giúp đỡ chụp hình cưới nên anh ta sẽ tự động quên đoạn ký ức này."
|
Chương 3 (phần 1/3) Sau khi bị một đống người ba chân bốn cẳng chỉnh trang thay lễ phục cô dâu trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Tiếu Phù bị mọi người đẩy lên một cái bệ đứng, một nhóm người vội vàng đứng xung quanh cô, thay vạt dưới lễ phục và xác nhận lần cuối cùng. Bỗng nhiên dưới tình huống không hề được báo trước, tấm màn màu lông lạc đà trước mắt cô bị kéo ra cái roẹt. Sau khi bức màn mở rộng hoàn toàn sang hai bên, Lăng Thiên Tước với kiểu tóc rối loạn ,tướng mạo đẹp trai mang theo chút mệt mỏi đi tới trước mặt cô. “Anh đã đến rồi”. Tiếu Phù cười nhẹ, trong mắt ánh lên vẻ mệt mỏi. Vừa vào phòng chụp ảnh Lăng Thiên Tước liền bước mấy bước đến trước mặt cô, đau lòng dùng bàn tay cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhưng không cách nào nhìn ra sự mệt mỏi trong đôi mắt cô “Cô – có khỏe không?” Trang điểm thật có hiệu quả thần kì, chỉ là so với bộ dáng khi trang điểm của cô, thì hắn thích bộ dáng tươi mát thanh nhã bình thường của cô hơn, ít nhất hắn chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy được tình trạng sức khỏe của cô, mà không cần như hiện tại bắt mình phải phỏng đoán cả nửa ngày. Tiếu Phù nhướn cao hai hàng lông mày, sau đó nháy mắt mấy cái, hai mắt phủ sương mù nhìn hắn giống như là người mới tỉnh mộng, “Tôi bảo đảm anh tuyệt đối không tìm được quầng thâm ở mắt tôi, kĩ xảo của thợ trang điểm nơi này tốt đến mức tôi không theo kịp” Lăng Thiên Tước nghe vậy, trợn mắt cười to. “Tôi tưởng cô sẽ rất khẩn trương.” Mẹ vừa cho biết cô đang đi về phía cửa sau, Lăng Thiên Tước liền lo lắng chạy ngay tới đây. Sáng sớm, lúc cô bị người gọi xuống lầu, hắn còn đang ngủ. Bà nội đã đi trước hắn một bước, hoàn toàn không cho cháu nội cơ hội nào, trực tiếp đưa cô tới nơi này. Bà nội là người hiểu rõ hắn nhất, chỉ cần là chuyện hắn không muốn làm, ai cũng không thể miễn cưỡng hắn, cho dù là Tiếu Phù đã đồng ý trước cũng không làm được gì. Buổi sáng khi hắn tỉnh dậy trên ghế salon ở trong phòng, phát hiện ra Tiếu Phù không có ở trong phòng, hắn đã lập tức ngửi ra có cái gì không đúng, liền chỉnh trang xuống lầu. Rất nhanh hắn biết được tin tức này từ trong miệng của mẹ. “Khẩn trương?” cô nhìn hắn khó hiểu, vẻ mặt giống như muốn hỏi, tại sao phải thế? “Tôi không ngờ cô sẽ -- thích ứng được trong mọi hoàn cảnh?” hắn lười biếng nhếch môi, ý cười sâu đậm lưu chuyển trong con ngươi. “Chưa từng nghĩ tới?” cô nhướng đôi mày thanh tú, cười tủm tỉm nhìn lại, kiêu ngạo mà hất cằm lên, “Anh cần nên tìm hiểu về con người tôi lần nữa đi.” Hắn nghe thấy lời của cô, bỗng dưng cười lên một tiếng, tròng mắt giảo hoạt, theo lời cô nói mà suy nghĩ một cách tỉ mỉ. “Tôi đúng là nên nhận biết cô lần nữa.” nụ cười trên mặt hắn từ từ gia tăng. Cách ăn mặc của cô, thoạt nhìn là nhã nhặn lại có phong cách, nhưng thực ra hắn biết, cô là một nữ nhân thẳng thắn hào phóng. Trong mắt hắn, trong bộ lễ phục cô dâu trắng như tuyết, cô giống như một tiên tử không vướng bụi trần, không may bị lạc xuống nhân gian. “Anh thì sao?” Khi ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn mình, khiến Tiểu Phù không được tự nhiên kéo kéo trang phục, ánh mắt đầy bất mãn khi thấy quần áo của hắn lại thoải mái, nhẹ nhàng, đơn giản, “Anh không cần thay lễ phục sao?” Bình thường cô lười nhất là phải ăn mặc, nhưng vì bà nội hắn, nên biến thành như bây giờ, vậy mà ngược lại, người ăn mặc “xinh đẹp” như hắn, sao giờ lại có thể “đơn giản” như vậy? Lăng Thiên Tước nhẹ nhàng cầm đôi tay nhỏ bé đang lôi kéo lễ phục của cô, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, để cho cô ngửa đầu nhìn lại hắn “Nếu như cô không muốn chụp, chúng ta có thể trở về --” Hắn không muốn ép buộc cô làm bất kì chuyện gì cô không muốn làm, cho dù chính miệng cô đã đồng ý trước thì cũng chẳng sao, chỉ cần cô đổi ý bất cứ lúc nào, hắn cũng nguyện ý tiếp nhận. Dù sao chuyện này hơn quá nhiều so với ban đầu bọn đã nói, vì thế cô có quyền cự tuyệt. “Tôi muốn chụp.” Tiếu Phù chắc chắn đáp, khiến cho thân thể hắn chấn động “Cám ơn” Lăng Thiên Tước cảm kích cười với cô. Sau đó Lăng Thiên Tước liền bị đám người kia mang đi. Khi hắn xuất hiện ở trước mặt cô lần nữa thì đã mặc âu phục màu đen được cắt may khéo vừa người, ôm trọn thân hình hắn, làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú và thân hình chuẩn. Cô len lén đỏ mặt, nhìn không chớp mắt ngắm vị bạn trai giả trước mặt, hắn vừa anh tuấn phi phàm, lại có năng lực làm việc hạng nhất. Trong lòng cô vô cùng rõ ràng, hắn là đại thiếu gia hào hoa lại có tiền, nên chỉ cần là phụ nữ thì tốt nhất không nên đụng vào loại đàn ông này. Mặc dù nghĩ như thế, nhưng cô vẫn bị sức quyến rũ của hắn hấp dẫn, một lần lại một lần, không ngừng để lại dấu vết ở đáy lòng cô, dần dần ảnh hưởng tới tâm trạng của cô. Cô thật cực khổ để đấu tranh với bản thân, hắn – có biết hay không? Thật may là, lần chệch đường ray này có kì hạn, một tuần lễ, chỉ cần qua khoảng thời gian này, bọn họ có thể khôi phục lại quan hệ cấp trên và thuộc hạ. Cô tin tưởng, chỉ cần hắn trở về thế giới của hắn, khôi phục lại cuộc sống phong lưu khoái hoạt của hắn, lực hấp dẫn của hắn đối với cô sẽ không còn. Đợi đến khi bước lên máy bay, tất cả chuyện này sẽ bị quên lãng, cho dù trong khoảng thời gian này xảy ra cái gì, bọn họ sẽ cùng nhau để đoạn kí ức này lại nước Mĩ và trở lại mối quan hệ ban đầu. Đây là bọn họ đã nói rồi, không phải sao? Trong vòng một buổi sáng, bọn họ đã đi đến nhiều nơi để chụp ảnh bao gồm bờ biển, công viên quốc gia... cuối cùng là đi tới một nơi mà nhân viên nói là bí mật và có phong cảnh tuyệt đẹp. Tiếu Phù nhìn nhân viên làm việc giống như biểu diễn kĩ năng đặc biệt, ở con sông nhỏ chảy xiết, tìm thấy một cái cây không tính là xum xuê, sau đó bắt đầu buộc một cái xích đu. Nghe nói đây là “đạo cụ” chuẩn bị cho cô chụp hình. Ban đầu cô thà chết không theo, kiên quyết cự tuyệt, cô không muốn lấy ảnh cưới của mình làm di ảnh (ảnh thờ) đâu nha. Nhưng nhân viên làm việc nói phải có sự khác người thì mới có được hình đẹp, cũng đảm bảo rằng họ rất có kinh nghiệm, hoàn toàn sẽ không có nguy hiểm, nên cô mới bỏ đi sự kiên trì “như đinh chém sắt” ban đầu của mình mà khuất phục. Bởi vì cô không muốn vì chuyện của mình mà làm cho người khác thêm phiền toái, hơn nữa cô cũng muốn giữ lại tấm hình này làm kỉ niệm. Huống chi lời nói của họ cũng có chứng cứ, nơi này không có người ở, phong cảnh lại đẹp, nhưng chính điều này khiến bản thân cô rất hoài nghi, nơi này gọi là "cảnh quay bí mật”, có phải bởi vì... dễ xảy ra chuyện hay không? Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ chỉ do tự mình hù dọa mình, sau đó cô rất dũng cảm quyết định là phải ở chỗ này chụp hơn mấy chục tấm hình thật đẹp. “Được rồi tiểu thư Tiếu Phù, mời tới nơi này” phụ tá đứng ở bên cạnh xích đu, lớn tiếng kêu tên cô. “Tới.” Tiếu Phù lập tức lên tiếng, đôi tay nhấc làn váy, đang muốn đứng lên chiếc xích đu nguy hiểm thì có một lực tay đột nhiên xuất hiện, móc nhẹ ở cổ tay của cô. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Thiên Tước đang cau mày lắc đầu với cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng làm thế, tội gì vì vài tấm hình mà nhảy lên chỗ đó, rất dễ nguy hiểm đến tính mạng.” “Đây là kinh nghiệm rất đặc biệt, nhảy lên đó tuy nguy hiểm nhưng rất đáng giá”, cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô muốn giữ lại khoảnh khắc này làm kỉ niệm. Khóe miệng cô tràn ra một nụ cười ngọt ngào, phối hợp với lễ phục trắng như tuyết, trong nháy mắt khiến hắn cho rằng cô chính là hóa thân của thiên sứ. “Làm thế rất nguy hiểm.” hắn ngắm nhìn cô thật sâu, đôi mắt mở to nhấn mạnh sự thực. “Rất nhiều người chụp rồi đều không có việc gì, cho nên tôi không cho là nguy hiểm đến như thế.” Nhìn bộ dáng khẩn trương quá độ của hắn, cô liều mạng nín cười, nhẹ giọng khổ sở khuyên bảo. “Tôi thử nhìn một chút, nếu không có việc gì thì cô hãy qua?” hắn tính toán tự mình thử một chút độ an toàn của xích đu, sau khi xác nhận là an toàn thì mới cho cô ra đó. “Anh?” Tiếu Phù không chút nghĩ ngợi lắc đầu với hắn, “Vốn xích đu không có bị hư hỏng gì, sau khi bị anh thử một lần nói không chừng sẽ hỏng thật thì sao.” như thế thì cô còn chụp làm sao được? “Cô nên suy nghĩ kĩ càng hơn đi.” ánh mắt hắn hướng tới cái xích đu trên sông lần nữa. “Tôi không cần suy nghĩ kĩ càng, chờ tôi nghĩ xong rồi, nói không chừng sẽ không có dũng khí ngồi lên đấy nữa.” Cô nâng cái tay đang bị bắt trên không lên, trong khi hắn cau mày nhìn soi mói, liền nhẹ nhàng thoát khỏi sự giam cầm của hắn, sau khi thấy hắn thả hai tay cô ra, cô cất bước đi về xích đu ở trên sông. Nhưng khi cô vừa mới tới bờ sông, liền nhận thấy được sự nguy hiểm hơn cô nghĩ rất nhiều, cỏ quá ướt, dễ dàng nhận thấy để bước tiếp rất gian nan, thì càng trở nên kinh hãi hơn. Kinh khủng nhất là bờ sông lại cách xích đu một đoạn nhỏ, cô phải cẩn thận từng li từng tí đi tới, rón rén ngồi lên, vừa phải làm ra vẻ không tốn sức dựa vào cái “đạo cụ” trên, mà còn phải thể hiện vẻ nhẹ nhàng, tươi cười như hoa tiên tử. Thật sự là bắt tay và làm mới biết còn có nhiều khó khăn. Vào giờ khắc này Tiếu Phù thật sự muốn bỏ cuộc giữa đường, nhưng nghĩ tới dáng vẻ cau mày phản đối vừa rồi của hắn, cô liền không có cách nào dễ dàng nói hai chữ “buông tha” ra khỏi miệng. Anh phụ tá duỗi tay về phía cô, ý bảo muốn giúp cô ngồi lên xích đu, vào giây phút khi cô vươn tay, một tiếng gầm cường thế bá đạo từ phía sau lưng cô vững vàng truyền tới. “Để tôi.” Lăng Thiên Tước vừa lên tiếng thì một giây tiếp theo, bên eo của cô lập tức bị một cánh tay tráng kiện chiếm lĩnh, trước khi cô chưa làm rõ tình trạng thì cả người đã ngã vào trong một lồng ngực vững chắc rộng rãi.
|
Chương 3 (phần 2/3) “Anh --” cô chưa kịp phản ứng gì, nhưng sau khi phát hiện mình đang bị hắn ôm chặt vào trong ngực, chưa nói hết thì một giây kế tiếp đã bị hắn nhẹ nhàng thả vào xích đu. “Ngoan một chút, cô dâu của tôi” Lăng Thiên Tước có chút tự giễu mở miệng. Hắn đặt cô ở phần sau xích đu, không dám tùy tiện buông tay, một tay cẩn thận nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, một tay thì kéo nhẹ một sợi dây, xác nhận độ vững chắc. Đôi mắt ưng không nhàn rỗi, nhìn lên quan sát nút buộc ở nhánh cây phía trên, rồi đột nhiên rút cái tay đang giữ chặt eo của cô, đưa lên phía nút buộc, động tác gọn gàng, buộc thêm 2 nút buộc phức tạp, sau đó mới thoái mải trở lại bên người cô. Tiếu Phù mở to mắt, nhìn cử động cẩn thận của anh ta, chỗ tay bị người ôm như có một dòng nước ấm từ trong lòng bàn tay của anh ta chậm rãi chảy vào đáy lòng cô, từ từ tỏa nhiệt ra tế bào toàn thân. Đây mới thật là ông chủ phong lưu đa tình? Cô lắc đầu một cái, trách mình đã không tự nhắc nhở bản thân. Ông chủ vì bà nội anh ta nên mới làm như vậy, đối xử tốt với cô, chẳng qua là vì cảm thấy tội lỗi khi đã kéo cô xuống nước, chỉ là ý nghĩ đơn giản vậy thôi. Trong mấy phút chụp hình, Tiếu Phù đều không nhìn hắn, chỉ là hướng ống kính mỉm cười, bày ra nét mặt tràn đầy hạnh phúc khi yêu. “Tốt lắm, cảm ơn chú rể đã giúp đỡ, hiện tại chúng ta chụp mấy tấm hình một mình cô dâu, xin chú rể tránh ra chút được không?” Nhiếp ảnh gia đứng ở vị trí bên bờ sông, mang máy chụp hình, chỉ huy hành động của mọi người trên hiện trường. Hắn giả bộ không nghe thấy, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô không tha. “Chú rể?” nhiếp ảnh gia gãi gãi sau đầu, từ phía sau máy ảnh đứng dậy, bộ mặt khổ sở khó hiểu nhìn vào chú rể đang có vẻ khẩn trương quá độ. Chú rể và cô dâu khẩn trương hắn đã thấy nhiều, nhưng chú rể anh tuấn vững vàng giống như vậy, luôn canh giữ ở cạnh cô dâu thì là lần đầu tiên hắn đụng phải, thật là một cô dâu hạnh phúc. “Nơi này quá nguy hiểm, cô dâu của tôi nói không muốn chụp hình một mình.” Lăng Thiên Tước mặt không thẹn, sắc không đổi cất giọng giả truyền thánh chỉ, kết quả chính là bị người bên cạnh hung tợn trừng mắt liếc một cái. Một câu “cô dâu của tôi” kia chỉ là cố ý biểu thị công khai chủ quyền, nhưng lại khiến cho lòng của hắn chợt thoáng ấm lên. “Anh xác định cô dâu anh nói là tôi sao?” Tiếu Phù môi đỏ mọng cong lên, hoài nghi nghiêm trọng, anh ta chính là cố ý cùng cô đối nghịch nên mới nói như vậy đây. Lăng Thiên Tước rũ mắt, ánh mắt đầy nhu tình nhìn vào vẻ mặt phẫn nộ đáng yêu của cô. Hắn nhẹ nhàng nói vào tai cô một câu khiến một bên tai của cô nhanh chóng đỏ rực thành một mảng - một câu nói vừa thận trọng vừa thâm tình “Chỉ có cô mới có tư cách để cho tôi nói thế, cô dâu của tôi” Nghe lời hắn nói, Tiếu Phù chấn động cả người. Biết rõ anh ta nói như vậy chỉ thuần túy bởi vì “quan hệ tình cảm giả”, nhưng lòng của cô vẫn bị rung động không nhỏ. Biết rõ ông chủ giỏi dỗ nữ nhân là một chuyện, lúc bị anh ta dụ dỗ thì có thể ngăn cản được lời ngon tiếng ngọt của anh ta hay không lại là một chuyện khác. Tiếu Phù ngước mắt, bất ngờ lại bắt gặp ánh mắt của hắn. Vốn cô nghĩ mình sẽ thấy một đôi mắt tràn đày lạnh lùng châm chọc mà không phải là một đôi mắt nồng nàn tình cảm. Trong chớp nhoáng này, bọn họ như là bị ngăn cách với bên ngoài, chỉ đắm chìm trong ánh mắt thâm thúy của nhau. Đèn flash nhanh chóng liên tục chiếu xuống, cô liền rất nhanh hiểu ra một chuyện, ông chủ có thể như vậy nhìn cô, không phải xuất phát từ “thói quen” mà là để lấy lòng tin của bà nội. Cô lập tức phản ứng kịp, cố gắng để phát ra nhu tình trong ánh mắt. Nhiếp ảnh gia ngừng thở nhìn đôi vợ chồng đang phát tán nhu tình mật ý ra ngoài, ngón tay chuyên nghiệp trên chiếc máy chụp ảnh đắt tiền liền ghi lại tất cả phản ứng, mọi người lặng tiếng, chỉ có tiếng chụp hình vang lên điên cuồng không ngừng... Chụp xong ngoại cảnh, hành trình buổi chiều toàn bộ chuyển vào bên trong phòng studio. Tiếu Phù đôi tay chống vào eo, đôi mắt không phục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của hắn, trên khuôn mặt đó thủy chung vẫn treo một nụ cười yếu ớt, đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng mê người của cô. Cô 200% xác định anh ta đang cố tình gây hấn với cô, cố hết sức thử tính nhẫn nại của cô. Ví dụ nho nhỏ thôi, giống như vừa rồi trong bối cảnh chụp hình rất lãng mạn, ghế salon cung đình cùng tủ sách, hắn đẹp trai ưu nhã ngồi ở trên ghế salon, mà cô theo lời chỉ thị của nhiếp ảnh gia phải cởi giày cao gót, đứng ở trên ghế salon. Vốn là cô còn len lén vui vẻ, thật vui mừng là hai chân cả ngày đau nhức cuối cùng cũng có thể tạm thời thoát khỏi đôi giày cao gót mà thiếu chút nữa đã mưu sát cô. Kết quả là thời gian vui vẻ duy trì không tới hai giây ngắn ngủi, nhiếp ảnh gia đột nhiên hạ xuống thánh chỉ, muốn cô ở trên ghế salon nhảy xuống! Này... Đây là ý tứ muốn cô đi chết sao? Cô kinh ngạc, cứng đơ tại chỗ giống như rôbot, ngây ngốc đứng không thể động đậy ở trên ghế salon chừng năm giây, cho đến khi Lăng Thiên Tước phát ra tiếng cười có chút hả hê, cô mới không cam lòng phát hiện – đây tất cả đều là sự thật. “Cái đó... nhiếp ảnh gia...” cô thậm chí còn ngu đến mức ở trước mặt hắn diễn thêm một tiết mục “khốn thú chi đấu”. ( con thú bị dồn vào đường cùng đứng lên đấu tranh, giống câu ‘con giun xéo lắm cũng quằn’ của Việt Nam mình) “Mau nhảy nha!” nhiếp ảnh gia hoàn toàn không để ý tới lời kháng nghị yếu ớt như mèo kêu của cô, lần nữa nói lên kèm thêm một sáng ý “Đúng rồi, chờ thời điểm nhảy lên, chớ quên đem hoa cô dâu cầm trong tay ném cho chú rể.” Tiếu Phù nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao. Trong khi đó thì Lăng Thiên Tước lại nhàn nhã nửa ngồi nửa dựa ghế salon, tốt bụng khẽ động khóe miệng nhắc nhở “Nhảy tốt vào, chớ dẫm lên tôi.” “Vậy sao?” cô tức giận đến cắn răng nghiến lợi, phóng đôi mắt căm tức xuống phía dưới nhìn anh ta, lên tiếng uy hiếp “Cẩn thận tôi trọng tâm không vững, cả người té lên trên người anh!”. Đè chết anh ta là tốt nhất. Nghe vậy hắn nhẹ nhướng lông mày, vẻ mặt khinh thường hừ nhẹ “Cô cho rằng tôi sẽ không mau tránh ra?” Hắn sẽ vững vàng tiếp được cô. “Đúng, anh thần kinh vận động phát triển, tôi không sánh bằng anh.” Tiếu Phù thở dài thật sâu, đột nhiên hướng tới vị nhiếp ảnh gia đề nghị “Tại sao không phải là anh ta nhảy?” Cô còn mặc một đống lễ phục nặng màu vàng mà. “Hắn cũng có thể nhảy”, nhiếp ảnh gia từ phía sau máy chụp hình ngẩng lên, tận tình khuyên bảo “Nhưng mời cô dâu tưởng tượng xem, chú rể anh tuấn cởi xuống giầy da, cầm hoa cô dâu đứng ở trên ghế salon, nhảy xuống, thuận tiện đem hoa cô dâu ném cho cô, hình ảnh chú rể dí dỏm như vậy – có được chăng?” Sau khi nghe xong lời nhiếp ảnh gia nói, tất cả mọi người ở đó đều cười lên. Bất luận kẻ nào cười cô, cô cũng sẽ không cảm thấy làm sao, chỉ có khi tầm mắt của cô quét về phía Lăng Thiên Tước với vẻ mặt tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) phía sau, thực sự cô có một ý nghĩ kích động muốn đập đầu vào tường. Kết quả cô ngoan ngoãn nhảy, hoa cô dâu hắn cũng thuận lợi bắt được, nhiếp ảnh gia bên kia cũng rất hài lòng, lần thứ nhất liền OK. Sau khi cô nhảy xong thì một câu lạnh lùng châm chọc vang lên “Cái ghế salon này thật đáng thương.” khiến động tác đi lại đôi giày cao gót của cô trở nên cứng đờ, cô do dự không biết nên đi giày vào hay là khiến gót nhọn của giày hạ cánh lên cái đầu hắn một cái. Ở nơi này đang tràn đầy tranh đấu ân oán cá nhân gay gắt thì bên khia nhiếp ảnh gia lại cất giọng mở miệng xin bọn họ di giá đến căn phòng bên cạnh. Tiếu Phù vẻ mặt đưa đám, chạy ngược chạy xuôi cố gắng mỉm cười cả ngày, cô thấy mệt quá. Lăng Thiên Tước thủy chung vẫn để ý cô liền không bỏ sót tia mỏi mệt lóe lên trên mặt cô. Chờ cô đi xong giày cao gót liền lập tức tiến lên, một tay đỡ chắc eo cô, đem lấy thân thể mệt mỏi của cô dựa vào trên người hắn. “Anh... anh... tại sao?” cô kinh ngạc thấy bản thân mình vô lực. Cúi đầu, cô thậm chí còn có thể thấy một tay kia của anh ta nhanh chóng nâng lấy phần vạt lễ phục ở dưới đất, giúp giảm bớt gánh nặng trên người cô. Tim của cô lại bắt đầu đập một cách khác thường. Bàn tay đang đặt ở trên thắt lưng, đem nhiệt độ nóng bỏng của anh ta xuyên thấu qua vải vóc thật mỏng của lễ phục, xuyên thấu qua da thịt của cô, chui vào bên trong huyết mạch của cô điên cuồng kêu gào tác quái. Anh ta tùy tiện săn sóc một cách mờ ám cũng đủ để cho pháo đài phòng thủ của cô sập đổ, nếu như anh ta có lòng muốn bắt, đại khái cô không có cách nào có thể trốn được. “Tại sao cái gì?” hắn nhướng mắt im lặng liếc cô một cái. Hắn mơ hồ cảm thấy cô có những cử động kháng cự nhẹ. “Chúng ta hôm nay rốt cục là chụp mấy tấm hình?” mặc dù cô không nguyện ý lệ thuộc vào anh ta như thế, càng không muốn ngã sâu vào sức quyến rũ của anh ta giống như những cô gái khác, nhưng cô đang mệt mỏi vô cùng, thực sự là không chịu nổi, không thể kháng cự được những cử động săn sóc của anh ta. “Tôi không biết.” Lăng Thiên Tước ôm lấy cô, chậm rãi bước đi tới căn phòng bên cạnh. “Bà nội an bài những thứ ‘công việc’ này, thật đúng là phô trương.” “Bà nội nói rồi, đây là bảo bối của bà.” “Xin lỗi, thật sự tôi không ngờ tới sự việc sẽ khoa trương như thế này.” “Không sao, là tôi đồng ý với bà nội, nếu đồng ý làm thì sẽ phải cố gắng làm cho tốt nhất, khiến bà nội thấy vui vẻ mà khỏe lại.” Tiếu Phù đối với hắn mỉm cười, không cảm thấy là hắn nên nói câu xin lỗi, hơn nữa điều này cũng làm cho cô nhìn thấy mặt khác của hắn, không chỉ là hoa tâm lạnh lùng, mà còn hiếu thuận như thế, lại săn sóc như thế .... Lăng Thiên Tước không nói một câu, lẳng lặng nhìn cô.
|
Chương 3 (phần 3/3) Bỏ qua không nhìn vào thân phận nhân viên của cô, hắn đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt này rất chân thật, cũng rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Bị ý tưởng đột nhiên xuất hiện của chính mình làm cho hoảng sợ, mày rậm của hắn liền nhíu lại, ra lệnh cho cái ý niệm vừa xuất hiện trong đầu biến mất, hắn không hi vọng một tuần lễ sau quan hệ của hai người bọn họ sẽ có sự thay đổi gì. Ý nghĩ này làm hắn chợt nhớ lại hồi hắn bắt đầu tìm thư kí, mất chừng thời gian hai năm, đổi qua đổi lại không biết bao nhiêu thư kí, bây giờ hắn thực không muốn phải đi tìm một lần nữa. Ôm tâm sự của chính mình, hắn cùng mọi người đi tới địa điểm chỉ định. Nhiếp ảnh gia nói “căn phòng bên cạnh”, hóa ra chính là một gian với cầu thang cung đình đúng tiêu chuẩn, bố trí hết sức hoa lệ quí khí, cùng với khí chất trên người hắn vô cùng tương xứng. Hắn liền nhận ra bên trong bài trí những cổ vật rất giống như đồ cổ trong phòng khách của biệt thự nhà hắn – căn bản là bà nội hắn đặc biệt phái người từ ngôi biệt thự kia đem “những thứ đạo cụ” này dời ra đây đi? “Anh đoán xem có vượt quá 100 tấm không?” cô bắt đầu hồi tưởng ngày hôm nay rốt cục là đã chụp bao nhiêu tấm hình? Tuyệt đối vượt quá. Chỉ riêng cái cảnh ở bờ sông, chỉ sợ nhiếp ảnh gia cũng chụp được hơn năm mươi tấm, hắn nhíu mày buồn bực “Tại sao hỏi như thế?” Cô tuyệt đối sẽ vì không có việc gì mà nhàm chán bắt đầu tính toán những thứ này, làm như thế nhất định có nguyên nhân của cô, mà hắn không biết phiền não của cô là cái gì. “Tôi đang suy nghĩ, đến lúc chọn hình nhất định sẽ khổ sở.” Nhiều hình như vậy cô làm sao mà chọn? Hay là bà nội muốn sao chọn? “Tại sao muốn chọn?” hắn không hiểu hỏi ngược lại. Hắn có dự cảm, theo như tính cách của bà nội, nhất định sẽ cất giữ toàn bộ. Tiếu Phù tức giận hỏi “Chẳng lẽ muốn thu toàn bộ ảnh vào trong album ảnh?” Có bạn học kết hôn tương đối sớm đã từng nói với cô, quá trình chụp ảnh cưới sau đó chọn hình là rất khổ sở, chỉ cần nghĩ đến quá trình khổ cực chụp hình, sau đó lại nghĩ đến số tiền phải trả, nội tâm đấu tranh giãy giụa rất cực khổ, có thể được liệt vào một trong mười lựa chọn khổ sở nhất của cuộc sống. “Bà nội nhất định có tính toán.” Hắn trấn định trả lời nhưng vẫn không hiểu rốt cục việc này có cái gì khó khăn? “Chúng ta sẽ lấy hết những hình này sao?” “Sẽ không, đây là đồ cho bà nội.” “Vậy sao.” không biết sao, sau khi nghe lời của hắn, tự nhiên tâm tình của cô không khỏi thấy như đưa đám. “Cô muốn?” Lăng Thiên Tước hỏi. “Chỉ là tò mò một chút đối với thành phẩm.” Tiếu Phù mệt mỏi cười khẽ. Nghe vậy hắn không nói gì, sâu sắc nhìn cô một cái. Ngay sau đó nhiếp ảnh gia lên tiếng, muốn hắn đứng lên cầu thang, cô dâu đứng ở giữa cầu thang, chú rể ở dưới, thấp hơn hai bậc cầu thang so với cô dâu. Nghe nói góc độ vị trí như vậy thích hợp nhất cho nam nữ hôn nhau. “Tốt, hiện tại xin làm ra tình huống là 2 người ở trên bậc thang vô tình gặp được nhau, mời chú rể một tay nâng mặt của cô dâu lên, rất tốt, ánh thâm thâm tình, nhớ bảo trì!”. Nhiếp ảnh gia liên tục không ngừng khen ngợi. Tiếu Phù cảm nhận được bên mặt trái truyền tới nhiệt độ bàn tay hắn, hơn nữa cặp điện quang kia công kích, hại máu toàn thân của cô lại bắt đầu rục rịch chộn rộn. Giờ khắc này ở trong mắt cô là chính anh, mà không phải là ông chủ tràn đầy sức quyến rũ, trông coi rất nhiều công ty lớn, mà – đơn giản là một chú rể - chú rể giả của cô. “Cô dâu...” nhiếp ảnh gia đột nhiên cất giọng điệu than vãn nản lòng thoái chí. Cô đang nhìn hắn, cho nên khi nhiếp ảnh gia than thở, trên mặt hắn nâng lên một nụ cười đùa giỡn xấu xa, chính xác không có nhầm đập vào mắt cô. Đáng ghét! Cô ở đáy lòng hung hang kêu rên lên một tiếng, không muốn thừa nhận bộ dáng hắn xác thực rất thâm tình, không giống cô đầy khẩn trương, đâu để ý cái gì tình hay không tình, không có tại chỗ làm cương thi là đã tạ ơn trời đất. “Ánh mắt của cô nên thả nhiều một chút tình cảm, nhiều một chút dục vọng, một loại ánh mắt khát vọng chú rể hơn, làm ơn cố gắng giúp tôi một cái!” nhiếp ảnh gia tâm tình kích động chỉ chỉ chỏ chỏ. Cô cũng muốn nha, Tiếu Phù vẻ mặt chán nản suy sụp. Trọng điểm không phải cô có muốn hay không, mà là cô thật sự không thể hiện được. Lăng Thiên Tước đáy mắt thu hết bộ dáng thất vọng của cô, biết là không nên mềm lòng nhưng hắn lại không nén được tình cảm tại đáy lòng, nghiêng người đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tới gần mình, lên tiếng an ủi “Đừng để ý đến hắn.” Tiếu Phù bị vẻ trên mặt nghiêm túc của hắn chọc cười, không nhịn được bật cười một tiếng, “Tốt nhất là anh tự quyết định đi.” Hắn nghe được nhưng không giận, ngược lại nhẹ nhàng cười lên, “Chỉ cần cô nói đi, chúng ta liền lập tức rời đi, như thế nào?” “Không cần.” Cô lập tức phản bác, bình sinh ghét nhất là bỏ dở giữa chừng “Mới vừa rồi nhiếp ảnh gia đã nói nơi này là địa điểm cuối cùng, chống đỡ được tới chỗ này rồi lại vứt bỏ có phải quá ngu ngốc không?” “Tốt, tôi nghe lời cô.” Lăng Thiên Tước cúi gần sát bên môi cô, ngay cả hắn cũng không nhận thấy được trong mắt mình chứa đầy dịu dàng. “Hai vợ chồng lời ngon tiếng ngọt xong chưa?” nhiếp ảnh gia lại đang thúc giục hai người. Khó có thể gặp được một đôi trời đất tạo nên như thế, trai tài gái sắc, không phải nói chính xác là cặp vợ chồng, không chụp nhiều hình, quả thật phải xin lỗi tạo hóa cùng với máy ảnh đắt tiền trong tay mình. “Tự nhiên, muốn làm gì cũng được.” Lăng Thiên Tước giọng nói trầm thấp vả lại tà mị vang lên, giống như sa tăng một dáng làm tiêu tan thần kinh não của cô, trên mặt lại nở ra một nụ cười xấu xa làm cô không cẩn thận mất hồn. “Tốt, vẫn chờ những lời này của chú rể.” nhiếp ảnh gia phóng khoáng cười lên “Cuối cùng cái này là quan trọng nhất, xin chú rể hôn cô dâu, nhớ, thời điểm hôn không nên quá thô lỗ, ác hổ nhào lang, thú tính xin để ở trên giường, trước ống kính nên xin giữ hình tượng, tôi chỉ cần thâm tình mà thôi!” Nhiếp ảnh gia nói chuyện không hề giữ kẽ. Nhưng lời nói trêu chọc như vậy làm cho Tiểu Phù hai gò má liền đỏ bừng lên “Tôi đột nhiên thấy việc này bỏ dở nửa chừng thật ra thì cũng không có làm sao...” Nghe cô nhỏ giọng lầu bầu, Lăng Thiên Tước trợn mắt cười vang, giọng cười trầm thấp hùng hậu, tiếng cười dễ dàng làm mê đảo tất cả mọi người tại chỗ. Nhiếp ảnh gia cũng không chịu bỏ lỡ, âm thầm chụp liền vài tấm ảnh, trong nháy mắt đã bắt được thần sắc, tướng mạo anh tuấn phi phầm của chú rể. “Ngoan một chút.” hắn yêu thương cúi xuống, cánh môi đưa tới gần sát đôi môi non mịn của cô. “Tôi đã ngoan một ngày rồi, chú rể tiên sinh” Tiếu Phù ai oán nhìn hắn một cái, nhịp tim tăng tốc một cách cuồng loạn. “Cô dâu tiểu thư, vất vả cho cô rồi” hắn cực kì tự nhiên ở trên má cô ấn xuống một nụ hôn. “Anh biết là tốt rồi.” Biết cô cực khổ là tốt rồi, hôm nay hắn đã thiếu cô thiệt nhiều nha. Hắn vừa mới hôn lên bên má cô, giây thứ nhất, cô chưa để ý tới, nhưng một giây kế tiếp, đôi môi mềm mại ấm áp của hắn lại làm cho toàn thân cô sôi trào, cô đỏ mặt, nhiệt độ trên mặt có thể đủ để chiên trứng, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng hôn lên má, nhưng lại như ở trong lòng của cô ném một quả bom mười phần uy lực, nổ tại chỗ làm cho cả người cô nóng lên rồi xụi lơ. “Vào hôn lễ của em gái cô, tôi sẽ cố gắng biểu hiện tốt một chút” Hắn lại gần bên môi cô, ánh mắt đầy thành khẩn, lại mang một ít ý vị quyến rũ. “Như vậy sẽ tính huề nhau?” Tiếu Phù bởi vì hắn đến gần, hô hấp từ từ trở nên dồn dập, vốn cả người đang cứng ngắc nhưng khi ánh mắt nóng bỏng của hắn hướng tới, trong nháy mắt lại nhũn ra. “Cô để cho tôi hôn xuống, chụp ảnh xong xuôi, chúng ta coi như huề nhau” hắn quá hiểu như thế nào để trên bàn đàm phán đạt được thắng lợi lớn nhất. Dứt lời, hoàn toàn không cho cô bất kì cơ hội kháng nghị, dùng tầm mắt vây khốn tất cả những ý đồ phản kháng của cô, cúi đầu, Lăng Thiên Tước cuối cùng cũng như ý nguyện được nếm môi đỏ mọng đầy hương mật dịch của cô.
|
Chương 4 (phần 1/3) Chụp ảnh xong, khi họ về đến nhà đã qua bữa tối. Vừa vào đến cửa nhà, mẹ hắn đã đi tới cạnh bọn họ, vội vã báo một câu là bà nội vẫn chưa ăn, bọn họ liền vào phòng dùng cơm cùng bà nội. “Hôm nay đi chụp ảnh vui không?” Bà nội để cho mẹ hắn bón cho bà một hớp cháo trắng. “Rất mới mẻ, cháu chưa từng nghĩ tới sẽ chụp ảnh đám cưới như vậy” Lăng Thiên Tước ngăn Tiếu Phù, trả lời trước. “Tiếu Phù thì sao?” Bà nội hỏi đích danh. Cô lập tức xử lý xong Long Hà trước mắt rồi ngẩng đầu lên, vội vã nhìn sang Lăng Thiên Tước, thấy ý cười trong mắt hắn, cô thành thật trả lời “Vâng...chơi khá vui ạ.” Tận lực đồng ý với bà nội, mục đích của cô chính là làm cho bà nội vui vẻ. “Vậy thì tốt rồi, bà vốn là sợ sẽ chụp quá nhiều ảnh”, đôi mắt trong suốt của bà nội nhìn chằm chằm vào Tiếu Phù. “Hơi nhiều một chút.” Lăng Thiên Tước lầu bầu. Tiếu Phù làm bộ không nghe thấy lời của hắn, vội vàng cười lên: “Cũng may, cháu có thể nhân cơ hội này mặc rất nhiều lễ phục xinh đẹp, cảm ơn bà nội.” Lăng Thiên Tước quay tròn con ngươi đen, nhanh chóng liếc nhìn cô một cái. Rõ ràng là cô không thích đống lễ phục xinh đẹp kia, cũng hoàn toàn không có hứng thú õng ẹo làm dáng trước máy chụp ảnh, nhưng vì để cho bà nội yên tâm, cô cư nhiên nguyện ý nói thế. Hơn nữa quan trọng ở chỗ, hắn hoàn toàn không cảm giác ra được là cô đang nói dối, giống như là cô rất thích mấy chuyện này thật, vì dụ dỗ bà nội vui vẻ, cô như chuyển hóa thành một con người khác, hiện tại như rất thật lòng cảm tạ bà nội đã để cho cô có cơ hội thử nghiệm một kinh nghiệm khó quên. “Nói đến an bài, bà giao phó cho chụp ảnh gia chụp hình các cháu hôn nhau, các cháu thấy sao?” bà nội lời nói trong nháy mắt đã xoay chuyển. Nghe vậy, hai gò má Tiếu Phù lập tức ửng hồng, tầm mắt dời đi chỗ khác. Tiếng tim đập rõ lớn làm cô trực tiếp muốn chui vào lòng đất, nếu như có thể, cô hi vọng mình vĩnh viễn không nhớ lại. Lăng Thiên Tước chỉ cần liếc cô một cái, lập tức biết cảm thụ trong nội tâm của cô ra sao. Chỉ đúng một cái hôn, không sai, chỉ đúng một cái, vẫn làm hắn thiếu chút nữa mất đi khống chế. Nếu như chụp ảnh gia không hô một tiếng, nói không chừng hắn sẽ không thể ngừng nổi cái hôn tuyệt vời đó. Đời này hắn hôn qua biết bao phụ nữ, nhưng chưa bao giờ có cảm giác quên hết tất cả như vậy, hắn không thích cái cảm giác bị mất khống chế, cũng hận nhất là không thể khống chế ham muốn. Một tuần lễ. Hắn tự nói với mình, chỉ cần vượt qua tuần lễ này, bọn họ có thể khôi phục cự ly an toàn và quay lại mối quan hệ như cũ. “Oh, xem ra các cháu không chỉ chụp, còn nhập tâm vô cùng.” Qua ánh mắt từng trải của bà nội, chỉ cần liếc một cái đã biết chuyện phát triển đúng theo hi vọng của bà. Nghe bà nội nói như vậy, mặt Tiếu Phù đã đỏ ửng lại càng thêm đỏ, tươi đẹp động lòng người. “Bà nội, đừng xấu như thế, bà xem bà làm cho cháu dâu của bà rất lúng túng”, Lăng Thiên Tước thấy cô túng quẫn, lập tức nhảy ra vì cô nói chuyện. “Vợ chồng hôn nhau vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có gì mà thẹn thùng?” ánh mắt bà nội nhìn Tiếu Phù đầy thâm ý. Không biết có phải do cô suy nghĩ quá nhiều không, nhưng Tiếu Phù cảm giác ánh mắt của bà nội đột nhiên trở nên sắc bén, giống như mỗi một câu của bà đều có hàm nghĩa khác. “Cô bé, hoàn toàn không cần thiết phải ngượng ngùng, biết không? Thời đại không giống nhau, lúc cần thiết, cháu cũng có thể chủ động một chút, muốn cái gì thì phải tự đi tranh thủ.” Lăng Thiên Tước khóe miệng dâng lên nụ cười yếu ớt, hắn chắc chắn rằng bà nội đang đề nghị cô thư kí bé nhỏ, dễ xấu hổ của hắn, tìm cơ hội đụng ngã hắn. Nhất thời, tầm mắt hắn không nhịn được hướng tới đôi tay nhỏ bé đang nắm dao dĩa củaTiếu Phù. Trong đầu hắn bắt đầu ảo tưởng những hình ảnh đáng buồn cười, cô đứng đến cằm hắn, đẩy hắn té lên giường, hắn ngã ngửa trên giường lớn, cô nhỏ nhắn từ bên cạnh dạng chân bước lên hông của hắn... Hắn đang mỉm cười đột nhiên dừng lại, kinh ngạc phát hiện mình lại có phản ứng...? Tiếu Phù không nhận thấy được phản ứng khác thường của Lăng Thiên Tước bên cạnh, nhưng bà nội thông minh lập tức chú ý tới. Bà thông minh như vậy mà cháu nội lại quá khinh thường bà, chỉ cần tùy tiện nhìn ánh mắt của bọn hắn thôi, bà cũng biết bọn họ không phải quan hệ người tình chân chính. Bà nhịn không vạch trần, bởi vì bà cực kì hài lòng đối với cô gái trước mắt này, nếu như cháu nội biết cách nắm chặt lấy cô gái có thể thấu hiểu lòng người này, bà sẽ không tính toán chuyện này. Hắn cố tình làm những hành vi hoang đường kia, khiến bà thực sự không thể yên tâm được, rõ ràng chính là đứa bé mà một tay bà nuôi dưỡng, tại sao lại không hiểu được chuyện tình cảm như thế? Cõ lẽ khi hắn còn nhỏ tuổi đã cách xa bố mẹ, đối với tâm hồn bé nhỏ của hắn đã tạo ra một chút ảnh hưởng, hiện tại bà chỉ hi vọng khi mình còn sống có thể thấy cháu nội bảo bối tìm thấy điều quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, hiểu được “quý trọng” hạnh phúc trong tay, bởi vì đó không phải là chuyện dễ dàng. Tiếu Phù không dám nhìn về phía hắn, lắp bắp trả lời “Bà nội, cháu hiểu rõ.” “Mẹ ăn thêm một chút nữa đi?” mẹ hắn ở bên cạnh tỉ mỉ khuyên bà nội. Bà nội lắc đầu một cái, đột nhiên cất lên ngữ điệu kinh người “Cháu nội, có một chuyện làm bà thấy rất khó hiểu!” “Có chuyện gì? Bà nội?” Hồn của Lăng Thiên Tước lập tức trở về. “Tối qua các cháu đã xảy ra chuyện gì?” Bà nội nhăn mày. “Tối hôm qua?” Lăng Thiên Tước cùng Tiếu Phù khó hiểu nhìn nhau, tối hôm qua chuyện gì cũng không có, tất cả đều thuận lợi. “Đúng, tối hôm qua, các cháu – thật yên tĩnh.” Bà nội nói xong, còn kết thúc bằng một tiếng than thất vọng tới cực độ. Tiếu Phù chỉ cảm thấy một hồi khí nóng nhanh chóng bốc lên, sau đó “oanh” một tiếng, ở đầu cô lớn tiếng nổ tung lên. Lăng Thiên Tước trừng trừng nhìn trần nhà, “Bà nội, chúng cháu đặc biệt về thăm bà.” “Về thăm bà, bà tất nhiên rất là vui mừng, nhưng ‘chuyện đứng đắn’ vẫn nên làm.” Bà nội cơ hồ là đang kháng nghị. Tiếu Phù hiện tại không chỉ cảm thấy đầu nổ tung mà cả người cô đã bắt đầu lâm vào tình trạng lúng túng, như trong nước sôi lửa bỏng. “Bà nội.” Lăng Thiên Tước bất đắc dĩ trầm giọng. “Mẹ, ngày hôm qua chúng nó vừa mới xuống máy bay, nghỉ ngơi cũng không kịp, sao có thể có ‘này kia’.” Mẹ hắn rõ ràng là muốn giúp dập lửa, nhưng kết quả lại đem thùng xăng đổ thêm vào. Chuyện ‘này’ cùng với việc đi đường mệt nhọc tuyệt đối không có liên quan tới nhau. Lăng Thiên Tước lạnh lùng nhướng mày phải, chỉ cần hắn muốn, hắn vẫn có thể, chỉ có điều là hắn cùng cô không phải loại quan hệ đó. Điều làm hắn khó chịu nhất là mẹ hắn rốt cục có lầm hay không, biết rõ ràng hắn cùng Tiếu Phù không có quan hệ, cư nhiên lại vào hùa cùng bà nội? Trong nháy mắt, mặt hắn lạnh xuống, hơi nhếch môi lên. “Con dâu à, ý của con là, tối qua nghỉ ngơi xong, tối nay sẽ có điểm ‘động tĩnh’ sao?”
|