Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
|
|
Chương 20: Ở lại cùng ăn bữa tối
Khi tỉnh dậy lần nữa thì cũng là lúc trời đã tối. An Tuyết Thần mặc vào bộ quần áo thể thao mùa hè đơn giản.
Nhìn xuống dưới lầu, cô thấy Phàm Ngự cũng đang mặc trên người bộ quần áo màu xám ở nhà thoải mái. Hắn đang ăn bữa tối. An Tuyết Thần từ tầng 2 bước xuống. Phàm ngự thật anh tuấn. Cách hắn ta ngồi ăn cơm cũng thật cuốn hút. Đây chính là cuộc sống của người có tiền sao? Từ nhỏ hắn ta đã được giáo dục như thế nào? An Tuyết Thần mang một tâm trang vừa lẫn lộn cũng vừa thương tiếc.
Nhớ lại bản thân mình lúc nãy, cô không biết từ lúc nào mình biến thành như vậy? Gặp phải Phàm Ngự cô không biết lên vui hay lên buồn. Phàm Ngự vừa lau miệng vừa nhìn An Tuyết Thần
“Cô dậy rồi ak. Qua đây dùng bữa tối với tôi”. Phàm Ngự một nàytay châm điếu thuốc, một tay nhẹ nhàng gõ lên bàn ăn. Hành đông này sao thật quen thuộc.
Cô lại nhớ đến anh Giản của mình, ăn xong bữa cơm đều hút một điếu thuốc, cũng sẽ gõ bàn giống như vậy. Nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi. Lại nhớ đến sợi dây chuyền, An Tuyết Thần không tự nhủ mà rớt nước mắt. Phàm Ngự thấy cô khóc, lông mày anh nhăn lại nhìn An Tuyết Thần ngây người nhìn mình, đó là ánh mắt của sự say mê, chìm đắm, nhưng tại sao cô lại dùng ánh mắt đó nhìn mình? Chẳng nhẽ.....
“Sao, không muốn ăn, hay là không đói?”. Phàm Ngự vẫn giữ dáng vẻ bất cần nhưng trong ngữ điệu có chút nhẹ nhàng.
Thấy bản thân quá thất thần, nhanh chóng lau những giọt nước mắt, rồi bước xuống cầu thang, đến bên bàn ăn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhìn những món ăn trên bàn, cô phát hiện đây đều là những món mà cô thích ăn mà không phải những món ăn tây cô không thích ăn như ngày trước.
Nhìn bát cơm của Phàm Ngự, sao hắn ta lại ăn ít vậy? Chẳng nhẽ là do ăn không quen ? Hơn nữa lúc nãy nhìn hắn ta cầm đũa cũng không đúng cách.An Tuyết Thấn liếc nhìn Phàm Ngự.
“Anh. Buổi tối vẫn phải ra ngoài sao?” An Tuyết Thần cúi thấp đầu, chầm chậm găp từng miếng thức ăn đưa vào miệng. Thanh âm cô nhỏ đến mức dường như chỉ có mình anh nghe được.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần cúi đầu thấp đến mức chạm vào bát cơm trước mặt, kinh ngạc nghe thấy lời cô nói, trong lòng cảm thấy có chút gì đó thật bất ngờ, cô ấy nói như vậy là không muốn mình rời khỏi sao?
Phàm Ngự tỏ ra thật thoải mái, cầm lấy điện thoại nói với người đang nghe máy:” alo, hủy bỏ mọi hoạt động của buổi tối ngày hôm nay”. Không đợi đối phương trả lời anh liền cúp máy.
Nhưng khi anh gọi điện thoại. Anh mắt anh luôn nhìn thẳng vào An Tuyết Thần. An Tuyết Thầnnghe thấy anh ta nói rằng hủy bỏ toàn bộ hoạt động, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, không ngờ hắn ta lại.....
Nhìn An Tuyết Thần ngạc nhiên nhìn mình như vậy, Phàm Ngự đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.
An Tuyết Thần đặt đũa xuống giải thích: “Này, không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi. Tôi không có ý đó”. An Tuyết Thần hoa tay múa chân giải thích. Nhìn An Tuyết Thần hoảng loạn như vậy
"không phải cái gì?. Hôm nay tôi mệt, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút thui”
Mặc dù nghe hắn ta nói vậy nhưng vẫn thấycó chút ngại ngùng. Nhìn thímTrương không ngừng mang thức ăn lên
“Thím Trương, phiền bà làm cho tôi một suất ăn tây”. An Tuyết Thần rất lễ phép khi nói với thím Trương.
“Vâng, An tiểu thư, tôi đi làm ngay đây”. Phàm Ngự một ngày ba bữa đều là ăn các món do đầu bếp 5 sao chế biến, mỗi ngày hắn đều dùng bữa rất đúng giờ.
Nghe An Tuyết Thần nói vậy, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần với ánh mắt kì lạ.An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự nhỏ giọng nói
“Anh có thế giúp tôi cùng ăn được không?”
Phàm Ngự cũng nhìn cô: “Được, tôi giúp cô, chúng ta cùng nhau ăn”.
Cứ như vậy hai người cùng nhau ăn hết bữa tối, Phàm Ngự mặc dù không đến công ty nhưng vẫn còn rất nhiều công việc anh cân giải quyết, vì thế ăn xong bữa liền đi vào thư phòng.
An Tuyết Thần ngồi xem phim ở phòng khách, tay cầm điều khiển không biết bật kênh nào. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào hướng cửa thư phòng. Cô muốn lấy lại chiếc dây chuyền, cô nghĩ trước hết nên để hắn ta cảm thấy vui vẻ. Vì vậy cô liền pha một tách cafe mang vào thư phòng.
|
Chương 21: Bức ảnh trong thư phòng
Sáng sớm, An Tuyết Thần pha một tách cafe, nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, không thấy có tiếng động, cô liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra cũng nhìn thấy bóng dáng Phàm Ngự đâu cả, chỉ nhìn thấy đèn phòng tắm đang bật, chắc là đi tắm thôi. Cô nhẹ nhàng đi tới bên bàn học, đặt ly cafe xuống,nhìn thiết bị lắp đặt cùng kết cấu của thư phòng này, thật là đẹp, đợi chút, hình như là cô đã gặp qua ở đâu rồi, đúng rồi, là phòng làm việc của hắn, nhưng tại sao hắn lại muốn bố trí thư phòng giống phòng làm việc?
An Tuyết Thần đến bên cạnh gía sách, cô đang chọn sách, thì nhìn thấy
một quyển photo album. Tên gọi tình yêu Tường Vi. Tên thật đẹp, đây là điều đầu tiên mà An Tuyết Thần cảm nhận được, cô từ từ mở ra,tấm ảnh khiến cho An Tuyết Thần vô cùng kinh ngạc. Là một cô gái, tóc dài như sóng biển, tất cả đều cùng một người, nhìn quen quen, giống như mình, mình cũng có tóc dài như vậy, hình dáng mắt, rất nhiều rất nhiều điểm đều giống nhau. Ngay cả nụ cười đều không có một chút khác biệt. An Tuyết Thần đang lật tới tờ cuối cùng, một thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai An Tuyết Thần.
"Cô đang làm cái gì." Phàm Ngự nhanh chóng đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, đoạt lấy photo album, đẩy An Tuyết Thần ra, không có điểm tựa An Tuyết Thần lập tức té lăn quay trên đất.Mình tại sao lại giống cô gái này như vậy. Khi nhìn Phàm Ngự dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình. Cô dường như đã hiểu.Phàm Ngự, ngồi xổm xuống, nâng cằm của cô lên, khuôn mặt tức giận. "Ai cho cô vào phòng, tôi không phải đã nói trước khi
đi vào phải gõ cửa sao? cô ai cho cô chạm vào cô ấy." Hắn dường như là hét lên với An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nhìn bộ mặt tức giận của Phàm Ngự cuối cùng mở miệng nói: "Chúng ta bề ngoài giống nhau như vậ, anh là vì cô ấy mới giữ tôiở bên cạnh. Tôi chỉ là thế thân của cô ấy thôi." An Tuyết Thần thanh âm run rẩy, tại sao biết mình là thế thân lại cảm thấy mất mác.
Phàm Ngự nghe An Tuyết Thần nói như vậy, cũng không nói lời nào, bởi vì cô nói đúng. Chờ đợi câu nói tiếp theo của cô”
"Nếu là như vậy, vậy anh nên để tôi đi, đem bản thân cô ấy giữ ở bên người chẳng phải là tốt hơn." ánh mắt kiên định nhìn thẳng Phàm Ngự.Phàm Ngự nghe An Tuyết Thần yêu cầu mình thả cô, tức giận càng sâu hơn. Nắm cằm cô càng dùng sức hơn.
"Thả cô, cô phải biết rằng cô là do ta dùng tiền mà mua được, còn có một năm, cho nên cô vẫn phải thay thế cô ấy sống ở bên cạnh tôi, không có ý đồ chạy trốn, nếu không tôi sẽ chôn sống cô cùng với người thân của cô, cô biết? Tôi có khả năng làm được như vậy."
Đúng vậy, hắn quả thật có thể làm được như vậy, hắn có thể quyết định người ta sống hay chết. Cô chính là một ma quỷ như vậy.
Đúng, mình là do hắn mua về, có ký tên. Làm sao có thể sẽ thả mình. Diệp Đàn nằm mộng cũng nói như vậy.
Nhìn phàm ngự nhếch miệng cười, An Tuyết thật sự rất đau lòng, nếu đã như vậy còn không bằng vò đã mẻ lại sứt. Hướng tới hắn phải đòi lại dây chuyền.
An Tuyết Thần ngăn không cho nước mắt tiếp tục rớt xuống. Nhìn thẳng hắn nói.
"Anh trả lại dây chuyền cho tôi có được không." Cô là người cả gan nói ra những điều hoàn toàn chọc giận tên Dã Lang này.
Mắt Phàm Ngự đỏ lên giống như một con sói đang đói bụng, tản ra hơi thở nguy hiểm.
"An Tuyết Thần, cô thật là biết chọc giận tôi đấy, cô thật không sợ chết sao?”
"Sợ, đương nhiên sợ. Nhưng phải làm thế nào, tôi còn phải sống cùng anh một năm."
Phàm ngự nhìn ánh mắt bình tĩnh giống như mặt hồ tĩnh lặng, hắn giận ghê gớm, ánh mắt của cô tại sao có thể không có bất kỳ gợn sóng nào. Hắn không cho phép cô nhìn hắn như vậy.
"cô luôn cố ý chọc giận tôi." Phàm Ngự nghiến răng nghiến lợi nói,dáng vẻ giống như muốn ăn cô vào trong bụng. Nhưng An Tuyết Thầncũng không sợ, bởi vì cô đang vì anh Giản của mình mà cố gắng.
|
Chương 22: Tự thua
An Tuyết Thần mở to mắt nhìn Phàm Ngự, làm cho hắn không cách nào nhịn được. Hắn đã hoàn toàn bị cô chọc giận, hắn phải trừng phạt cô.
"An Tuyết Thần, cô nghĩ cô là ai? Dây chuyền à, chỉ sợ rằng cả đời này cô cũng đừng mong trông thấy nó, bởi vì tôi đã ném nó đi rồi." Phàm Ngự hung hăng nắm cằm của cô lạnh lẽo nói.
An Tuyết Thần không khóc. Mặc dù đau, nhưng cô quật cường không để cho nước mắt rơi xuống, cô không thể yếu mềm trước mặt hắn. Cô không thể….
"An Tuyết Thần, cô đang khiêu khích tôi sao?" Phàm Ngự nhìn thấy gương mặt quật cường của cô giận dữ nói.
"Không, không phải khiêu khích, mà là khinh thường." Biẻu hiện của An Tuyết Thần rất kiên quyết, giống như tuyết liên ở Thiên Sơn, dù rét lạnh vô cùng nhưng vẫn sống sót được, hơn nữa còn là vĩnh cửu.
Nghe thấy câu trả lời của cô, cơn tức giận mà Phạm Ngự đang đè nén liền bộc phát đến cực điểm, hắn tức giận lấy súng dí vào đầu cô. Cô không sợ chết mặc dù cô đang rất sợ hãi.
"Cô thật sự không sợ chết…. An Tuyết Thần có tin chỉ cần tôi “pằng” một phát là cái đầu này của cô vỡ tan hay không?" Giọng nói đầy đắc ý của Phạm Ngự kề bên tai của cô bởi vì hắn nghĩ cô đang sợ. Nhưng…
“Nổ súng đi." Nói xong An Tuyết Thần nhắm chặt mắt lại như đang chờ chết.
Biểu hiện như vậy của An Tuyết Thần làm cho Phạm Ngự sửng sốt, tay cầm súng thoáng run nhưng rất nhanh liền bị hắn che giấu đi
"Được. Cô không sợ chết? Vậy sau khi tôi bắn nát đầu cô, tôi sẽ cho người làm thành bánh bao, đem đến cho ba mẹ của cô để cho họ ăn. Cô xem như vậy có tốt hay không? Hả?" Nhìn thấy vẻ mặt của An Tuyết Thần ngày càng trắng bệch thì bất giác trên gương mặt của Phạm Ngự khôi phục lại vẻ thỏa mãn.
“A…a…. đừng nói…đứng nói nữa….anh chính là tên ác ma….tại sao anh lại sống trên đời này làm gì cho hại người… anh mau cút xuống địa ngục đi” An Tuyết Thần ôm đầu, gục xuống khóc nức nở… Thật buồn nôn.
"Đúng vậy, tôi chính là từ địa ngục tới đòi nợ cô, hành hạ cô. Tôi đã nghĩ là trở lại địa ngục." Phạm Ngự vừa nói vừa tiến lại sát bên cô, nói tiếp vào tai "Nhưng tôi sợ địa ngục không có cô sẽ mất vui." Hắn nói xong liền cười lớn lên.
Trong khi An Tuyết Thần vùi đầu mình vào hai chân khóc nức nở thì Phàm Ngự đã đứng dậy, ngồi vào bàn làm việc cất khẩu súng vào trong hộp, đốt một điếu thuốc, rồi nhìn lại bộ dáng khóc lóc đang ngồi dưới đất của cô, lông mày cau lại, nhưng lại không nói tiếng nào chỉ im lặng hút thuốc
An Tuyết Thần từ từ ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thù hận nhìn Phàm Ngự, cô đã thua, hoàn toàn thua, cô làm sao đấu thắng tên ác ma này, hắn chính là tên tàn nhẫn như thế đó.
Phàm Ngự nhìn thấy được ánh mắt của An Tuyết Thần nhìn mình, khóe miệng liền hiện ra một đường cong. Nhìn rất tà mị nhưng như vậy lại càng làm cho tên ác ma này tăng thêm nét hấp dẫn.
"Tới đây." Phàm Ngự lạnh nhạt mở miệng, nhưng ánh mắt lại lóe sáng.
Thấy An Tuyết Thần không hề cử động, giọng nói trở nên có chút khó chịu.
"Cô nhất định phải nghe lời của tôi, cô có tin là ta sẽ đem cha mẹ của cô đến một nơi khác để cho cả đời cô không còn gặp được bọn họ không?" Phàm Ngự nói một cách lạnh lùng, nếu như cần thiết hắn sẽ làm như vậy. Từ trước đến giờ chưa có chuyện gì mà hắn không làm được. Đời này cũng sẽ không có.
Nghe hắn nói muốn đưa cha mẹ của mình đi, An Tuyết Thần lập tức đứng lên, chạy đến trước mặt của Phàm Ngự, quỳ xuống, kéo áo tắm của hắn, van xin .
“Đừng mà, van xin anh đừng làm như vậy, đừng đem cha mẹ của tôi đi. Từ đây về sau tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời của anh”
"Ngoan, không nên chống lại tôi, làm vậy chỉ có cô chịu khổ thôi." Phàm Ngự rất hài lòng, vuốt ve mái tóc của An Tuyết Thần
Đôi mắt của Phàm Ngự đang khép chặt, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng trong phòng tắm trong lòng giống như bị kim châm, đau nhói. Là cảm giác gì????
|
Chương 23: “Ngự”
An Tuyết Thần lao ra khỏi thư phòng của Phàm Ngự, chạy vế phòng của mình, sau khi cửa được đóng lại thì thân thể của cô từ từ trượt xuống đất. Cô ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm chặt đôi vai, úp mặt vào gối khóc nức nở, cô muốn đem những uất ức mà mình phải chịu mấy ngày nay khóc lên một lân cho khô cạn đi.
Phạm Ngự nhìn bóng dáng xông ra của cùa cô trở nên âm trầm nhưng đó chỉ là thoáng lên trong đáy mắt rùi vụt tắt. Hắn cầm điện thoại nói “Đem cha mẹ của An Tuyết Thần đến bệnh viện” Nói xong hắn tắt điện thoại, cầm lấy ly rượu trong suốt đi lại cửa sổ sát đất nhìn ra bóng đêm trước mắt một hơi uống hết ly rượu để lên bàn xoay người rời đi.
Ánh trăng chiếu vào ly rượu như mở một lối đi đến cung trăng.
An Tuyết Thần vô lực nằm ở trên giường, mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại, từ từ chìm vào giâc mộng. Đúng lúc này cửa phòng lại bị Phàm Ngự mở ra, An Tuyết Thần cảnh giác ngồi bật dậy, nhìn thứ mà hắn cầm trong tay cả người khẽ run lên.
Sau khi uống xong ly rượu, Phàm Ngự cầm lấy dụng cụ xâm hình tiến vào phòng An Tuyết Thần, hắn muốn lưu lại dấu tích của mình trên thân thể cô, muốn cô chỉ là của riêng hắn .
Nhìn thấy đồ vật mà hắn cầm trên tay, An Tuyết Thần run sợ mà càng lùi vào phía trong giường. Thấy phản ứng của cô, Phàm Ngự liến đi lại bên giường, ngồi xuống, kéo cô lại gần, dịu dàng nói: “Ngoan, đừng làm tôi không vui, chỉ viết một chữ phía sau lưng thôi” Nói xong, tay hắn cầm kim lên đồng thời lại tất cả mọi cử động cùa nàng mà châm kim xuống làn da mỏng manh của nàng.
“ A…đau quá…không được viết” An Tuyết Thần kêu lên xong rồi cắn chặt mu bàn tay của mình
“Đừng cử động, cố nhịn một chút thôi là xong rồi” Kim châm vẫn từ từ khắc xuống phần lưng trắng như tuyết của nàng, từng giọt từng giọt mà theo những mũi kim châm mà rỉ ra.
Rồi những cơn đau đó cũng dừng lại nhưng An Tuyết Thần cũng đã bị mê man, chữ “Ngự” được khắc thật sâu trên vai cô khó có thể mà xóa bỏ được nó.
Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve hình xâm, nhàn nhạt cười, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán của nàng rồi đi ra ngoài
Sáng hôm nay, Phàm Ngự cũng không có đi làm mà ở nhà chờ cô thức dậy,đây đã là lần thứ hai hắn phá lệ vì nàng. Ngồi đợi 1 lúc lâu vẫn không thấy cô xuống nên không thể làm gì khác hơn là đi lên đánh thức cô
Đẩy cửa ra nhìn bóng dáng đang ngủ say trên giường, hắn khẽ bước lại gần, ngồi trên giường ngắm nhìn cô.
Ánh sáng ngoài cửa số chiếu lên dáng người cô tựa như là chiếu vào một bông hoa xinh đẹp, mang lại cảm giác mỹ lệ. Hắn cẩn thận ngắm nàng, cẳm hơi nhọn, đôi môi mềm mại đỏ tươi như một bông hoa ngọt ngào, gương mặt nhỏ nhắn, mũi khẽ nhéch lên, cặp mắt to trong sáng lúc này yên tĩnh như nước hồ, thâm thúy khiến cho người nhìn vào cũng tự mình đám chìm vào trong ánh mắt đó
Bàn tay Phàm Ngự vẫn bất tri bất giác vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, từ lông mày đến mắt, đến mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại của cô ấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi xinh đẹp động lòng người ấy.
Cảm giác mình bị quấy rầy, một đôi tay bé nhỏ đưa lên lung tung như là không hài lòng khi bị quấy nhiễu giấc ngủ. Thấy như vậy, Phàm Ngự vội thu tay về nhìn cặp chân mày của cô khẽ nhíu lại với nhau. Cặp mắt trong veo ấy từ từ mở ra nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người đối diện thì lập tức ngồi bật dậy, lui về phía sau, cảnh giác nhìn hắn.
“ Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” An Tuyết Thần hướng đến Phàm Ngự hỏi"
“ Tôi chỉ kêu cô thức dậy ăn sáng thôi…mau dậy đi!” Nói xong, hắn liền xoay lưng đi ra ngoài. Hôm nay, hắn không giống như bình thường mặc quần áo đen, mà thay đổi thành bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt giống như là một chàng thanh niên tuấn mỹ.
An Tuyết Thần rời giường chuẩn bị đi lấy quần áo nhưng vào khi mặc vào thì cảm thấy đau, cô xoay người nhìn thấy trên vai của mình có khắc một chữ “Ngự”. Cô nhìn lại chữ được khắc vào vai mình tối hôm qua nhẽ nhàng vuốt tự hỏi “ Phàm Ngự là người như thế nào? Tại sao hắn lại có tính chiếm hữ mạ
|
Chương 24: Vô tình gặp nhau tại khách sạn
Nhìn lại sau này, khoảng thời gian sau một năm khi cô rời khỏi hắn thì chữ “Ngự” này vẫn sẽ luôn nhắc nhở lại thời điểm cô từng là người phụ nử của Phàm Ngự. Nhìn cái chữ này, đôi lông mày xinh đẹp cau lại trở nên phiền muộn, thở dài rồi nhẹ nhàng mặc quần áo vào.
Mặc một cái váy màu xanh nhạt, tóc chải thành đuôi ngựa, đây là trang phục Phàm Ngự chuẩn bị cho cô, chúng luôn được phối hợp với các phụ kiện thích hợp
An Tuyết Thần chậm rãi đi xuống, cảm thấy trên lầu có tiếng động, thói quen nhìn lên trên, ai ngờ làm cho xuất hiện một khung cảnh làm cho Phàm Ngự không thể rời mắt đi.
Gió mát ngoài cửa thổi tới, làm cho chiếc váy của An Tuyết Thần khẽ lay động theo làn gió giống nhưg là nàng tiên nữ đang lạc giữa vườn hoa.
Phàm Ngự nhìn cô ngồi xuống, tao nhã lấy thức ăn
“ Bảo bối, em có biết không? Em thật là đẹp, ngay cả trong lúc ăn cũng rất đẹp” Phàm Ngự ngồi dựa vào ghế, thu hồi biểu tình mê say của mình biến thành giọng điệu trêu chọc cô.
An Tuyết Thần không để ý vẫn cúi đầu chăm chỉ ăn thức điểm tâm của mình.
Lúc này ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ mắc trang phục công sở tiến vào phòng
“ Phàm tổng, thời gian không còn sơm, hôm này ngài có hẹn dùng tiệc cùng Lâm tổng” Người phụ nữ này là thư ký công ty của Phàm Ngự. Cô nhìn thấy An Tuyết Thần ngồi ănđiểm tâm ơ bàn tạo cho người ta cảm giác đầu tiên chính là tinh khiết cùng an tĩnh
Cặp mắt của Phàm Ngự vẫn luôn quan sát An Tuyết Thần, thầm nghĩ cô cảm nhận được ánh mắt của hắn nhưng một lần nữa hắn lại thấy thất vọng khi An Tuyết Thần ngẩng đầu nhì nữ thư ký, khẽ cười nhạt rồi để món ăn cô đang dùng xuống đĩa nói:
“ Thím Trương dọn thức ăn đi” nói xong cô đứng đi lên lầu, đi được vài bước quay lại nói với hắn “Tôi hôm nay muốn ra ngoài gặp bạn”
"Cô đã được sự đồng ý của tôi?” Phàm Ngự nhìn bóng dáng trên cầu thang của cô nói
An Tuyết Thần thản nhiên cười nói “Không, là tôi nói cho anh biết” rồi nhìn hắn, nụ cười vẫn ở trên mặt từ từ biến mất ở cầu thang.
Nữ thư ký nhìn mọi cử chỉ của An Tuyết Thần, trong lòng cảm thán “Thật là tuyệt mỹ, cặp mắt kia sao lại trong suốt không hề gợn sóng như thế. Không phải Phàm tổng hôm nay không đến công ty ở nhà cùng người đẹp đó chứ?”
“ Lily, cậu kêu tôi ra gặp mặt có gì không? An Tuyết Thần ở quá cà phê hỏi Vương Ly Lỵ bạn của cô
“ Hì hì…ta, tôi muôn cho cậu gặp bạn trai tôi, hẹn gặp ở khách sạn, cậu đi chung với tôi nhe…” Vương Lỵ Lỵ sử dụng chiêu làm nũng đó là đòn sát thủ của cô
Cuối cùng An Tuyết Thần rốt cuộc chịu không được phải đồng ý đi với Vương Lỵ Lỵ đến khách sạn .
Khách sạn Hoa Thiên——
Đi vào một phòng Vip, Vương Lỵ Lỵ khẩn trương gõ cửa.
“ A..Lily, cô đến rồi à, chúng ta đợi lâu rồi đó” Người vừa lên tiếng là bạn trai của Lily. Khi nhìn thấy An Tuyết Thần ánh mắt liền ngây ngẩn nhìn nàng. An Tuyết Thần thấy vậy liền đưa tay về phía hắn, thản nhiên nói
“ Xin chào, tôi là bạn thân của Lily, tên là An Tuyết Thần, lần đầu tiên gặp mặt”
Nhưng có một người đàn ông khi nghe thấy tên của An Tuyết Thần, liền ngưng uống rượu quay đầu nhìn ra cửa xem người vừa xuất hiện là ai.
|