Tình Kiếp Tam Sinh
|
|
Tên truyện : Tình kiếp Tam Sinh
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Dịch giả: Minh Thương
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, huyền huyễn, chuyển kiếp, HE
Độ dài: 1 tập – 15 chương + vĩ thanh + 3 phiên ngoại
(bản xuất bản)
Giới thiệu
“Tình kiếp Tam Sinh” là cuốn tiểu thuyết với đề tài thần tiên, ma giới, mang đầy màu sắc huyền ảo nhưng cũng hết sức gần gũi, dễ thương. Câu chuyện bắt đầu khi tinh linh đá Tam Sinh sống bên bờ sông Vong Xuyên nơi địa phủ hàng ngàn năm, hứng thú duy nhất là đọc truyện tình yêu nơi nhân gian, bắt gặp vị Chiến thần Mạch Khê đi lịch kiếp. Tam Sinh ngốc nghếch đòi theo chàng suốt ba kiếp ở hạ giới để “quyến rũ” chàng. Và thế là một chuỗi những ân oán, nhân quả, hỷ nộ ái ố bắt đầu.
“Tình kiếp Tam Sinh” với tiết tấu nhanh, tình tiết vô cùng logic và chặt chẽ, dưới ngòi bút tài năng của Cửu Lộ Phi Hương đã khắc họa nên một Tam Sinh vừa nhí nhảnh, vừa ngây thơ, vừa đáng yêu lại vừa mạnh mẽ và cố chấp. Một Tam Sinh dám yêu dám hận của “Tình kiếp Tam Sinh” nhất định sẽ không làm các bạn thất vọng.
Nàng là linh hồn của hòn đá bên bờ sông Vong Xuyên, không hoan lạc cũng chẳng bi ai.
Chàng là một chiến thần cửu thiên, trong lòng chỉ có người dân thiên hạ, làm gì có chỗ cho tình cảm nhi nữ.
“Em có thể đến nhân gian để quyến rũ chàng không?”.
“Nếu có thể tìm thấy thì quyến rũ đi”.
Chàng hứa cho nàng được tự do ba kiếp.
Nàng có ba kiếp để quyến rũ chàng.
Rốt cuộc nàng đến nhân gian để quyến rũ chàng hay chuyên đi phá rối chàng đây…
|
Chương 01: Tôi phải đến nhân gian để quyến rũ chàng
Không phải biết bắt đầu từ khi nào, người đi qua sông Vong Xuyên gọi tôi là đá Tam Sinh. Từ đó về sau, có kẻ khinh bỉ tôi, có người tay trong tay khắc lên mình tôi duyên tình của họ từ ba kiếp trước, lại có người đứng trước mặt tôi khóc than thảm thiết.
Mà tôi thì chỉ là một hòn đá bên bờ Vong Xuyên, không hoan lạc, cũng chẳng bi ai.
Ngàn năm rồi tôi vẫn đứng bên dòng Vong Xuyên như thế, cuối cùng cũng đến một ngày được có linh hồn.
Vạn vật sinh linh, tất nhiên đều phải trải qua kiếp nạn. Mà tôi lại cứ bình thản vững vàng qua cả trăm năm, cho đến khi nếm trải… tình kiếp…
Vị đạo sĩ râu tóc bạc phơ đi qua Vong Xuyên đã xem tướng cho tôi, gật gù dự đoán về kiếp số của tôi.
Tôi chỉ xem như ông ta đang nói dóc.
Tôi chính là linh hồn mà hòn đá Tam Sinh biến hóa ra, chính là linh hồn của đá, trái tim của đá. Âm khí ngàn năm tích tụ bên bờ Vong Xuyên đã hun đúc nên sự lạnh lùng băng giá trong tâm hồn tôi.
Không tình cảm thì không đau khổ, chẳng hề biết động lòng, thì lấy đâu ra tình kiếp đây.
Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà, vạn sự vẫn luôn có những bất ngờ.
Trong một buổi chiều u ám ở cõi địa phủ này, vẫn như thường lệ, tôi đi tản bộ rồi trở về bờ Vong Xuyên chưa từng thay đổi suốt ngàn năm, ngẩng đầu nhìn lên. Chính trong lúc vô tình đó, dường như ánh sáng của nhân gian đã xuyên qua tầng tầng sương khói làm rạng rỡ cả thảm hoa bỉ ngạn ở Hoàng Tuyền.
Chàng phóng khoáng bước đến.
Tôi chợt nghĩ đến một câu nói rất nhiều năm trước một nữ tử trần gian đi qua tôi thì thầm: “Hỡi người quân tử đẹp như ngọc mài, người ở nơi đâu?”.
Đã nghìn năm rồi, trái tim đá tôi đây mới gợn chút động lòng hiếm hoi.
Chàng chầm chậm đến gần, đương nhiên là không phải đến tìm tôi, chỉ là vì sau lưng tôi là cây cầu Nại Hà buộc phải đi qua để bước vào thế giới cõi âm. Tôi cảm thấy thật chẳng dễ gì có thể gặp được một người đẹp đến vậy… Nên cùng chàng có một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ mới phải.
Tôi bước lên trước, khẽ gọi chàng: “Công tử”. Tôi muốn thi lễ chào chàng như những cô tiểu thư có học trong sách. Nhưng trong sách chỉ nói thi lễ, chứ chẳng hề nói cho tôi biết động tác và tư thế cụ thể như thế nào.
Tôi suy nghĩ một lát, liền bắt chước bộ dạng của những linh hồn thường ngày vẫn khóc lóc kể lể với Diêm Vương, hai đầu gối quỳ “rầm” một cái, cúi xuống dập đầu ba cái rõ kêu trước mặt chàng: “Công tử, xin chàng cho biết danh thơm[1]?”.
[1] Danh thơm thường được dùng để chỉ tên của các cô gái trẻ, Tam Sinh bắt chước các chàng công tử trong sách nên mới hỏi như vậy.
Lũ quỷ xung quanh hít vào hai luồng khí lạnh, chàng đứng sững ra đó, thần sắc trong đôi mắt có chút kinh ngạc, nhất thời chàng không đáp lời tôi.
Đối nhân xử thế cần phải có thành ý, Hắc Bạch Vô Thường[2] miệng lúc nào cũng nói câu này: “Có thành ý thì làm mới tốt”. Cho nên bọn họ lần nào cũng ngoắc được các linh hồn ngoan ngoãn đi theo.
[2] Hắc Bạch Vô Thường: Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, Vô Thường là quỷ, vì vậy còn gọi là Quỷ Vô Thường. Quỷ Vô Thường lại có hai loại: Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường. Nhiệm vụ của Hắc Bạch Vô Thường là bắt giữ các linh hồn, tước đi sinh mệnh con người, đem linh hồn của con người xuống âm phủ, chờ Diêm Vương xử lý.
Tôi thấy chàng không đáp lời, nghĩ một lát, cho rằng có thể mình dập đầu chưa kêu, thành ý chưa bộc lộ rõ ràng, thế là tôi vừa quỳ vừa tiến về phía trước ba bước, không tiếc sức lực của mình, lại dập mạnh đầu ba cái nữa.
Dường như tôi dập mạnh đến mức làm cho mặt đất chấn động ba hồi. Lũ quỷ nhỏ xung quanh hít khí vù vù, như thể vô cùng kinh sợ.
Tôi ngẩng đầu lên, mặt đầm đìa máu nhìn chàng: “Xin hỏi danh thơm của công tử là gì?”.
Có lẽ vẻ bi thương trên khuôn mặt đầy máu của tôi đã làm chàng sợ đến chết lặng, chàng vẫn chẳng nói gì.
Tôi vội vàng lau mặt, cả bàn tay nhuộm đầy máu. Tôi không hề biết mình ra nhiều máu thế, ngay tức khắc tôi hiểu vì sao chàng lại ngây người ra như vậy.
Tôi hoảng hốt, chân tay luống cuống lau lau một hồi, cuối cùng lại làm cho cả thân thể mình nhớp nháp đầy máu.
Tôi ngẩng đầu nhìn chàng bất đắc dĩ.
Hình bóng của tôi in trong đôi mắt xinh đẹp của chàng, liền đó khóe mắt chàng cong cong một nét cười ngời sáng.
Tôi tuy không biết rằng chàng đang thích thú điều gì nhưng nhìn chàng vui vẻ tôi cũng nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng lóa. Tôi chẳng hề nghĩ rằng làm như thế càng tôn thêm vẻ rợn người của nụ cười đầm đìa máu.
Tiểu quỷ Giáp bên cạnh càng lộ rõ vẻ lo lắng, nó tiến đến gần kéo tôi dậy, tôi không đứng lên. Tiểu quỷ Giáp cuống lên nói: “Bà cô Tam Sinh của tôi ơi! Bà trưng ra cái điệu bộ ác quỷ này làm gì! Bà có biết người này là ai không?”.
Pháp lực của tôi trong số các linh vật ở thế giới âm phủ này chẳng phải là cao siêu, nhưng bởi vì vai vế nên lũ quỷ nhỏ đều cung kính lễ phép với tôi, rất ít khi nói năng với tôi như vậy. Tôi chau mày, lấy làm lạ đáp: “Đương nhiên là tôi không biết chàng là ai, không phải là tôi cũng đang hỏi sao?”.
Tiểu quỷ Ất nói với bộ dạng hận không thể tóe máu ngay tại chỗ: “Bà cô ơi! Trên thiên đình, đây là…”. Tiểu quỷ chưa nói hết thì đã bị một giọng nói dịu dàng ngắt lời.
“Ta tên là Mạch Khê”.
Chàng giơ tay ra, tôi tự nhiên đặt tay lên tay chàng, chàng giữ chặt lấy cổ tay tôi.
Cổ tay là mệnh môn của tôi, bây giờ chàng chỉ cần khẽ dùng sức một chút, tôi sẽ chết một cách vô cùng thảm hại. Tiểu quỷ Giáp và tiểu quỷ Ất sắc mặt vốn đã trắng bệch giờ lại càng trắng hơn, tiểu quỷ Giáp vội vàng cầu xin: “Đại nhân! Đại nhân! Tam Sinh cô nương cả đời ở bên sông Vong Xuyên, âm phủ vốn là nơi thấp kém, cô nương không hiểu lễ nghĩa, xin đại nhân lượng thứ”.
“Tam Sinh? Cái tên này kỳ lạ và có chút ý vị đấy”.
Tôi vẫn nhìn chàng, trong lòng không chút sợ sệt, bởi vì trong mắt chàng không hề có sát khí.
Chàng cũng quan sát tôi tỷ mỉ một hồi, buông cổ tay tôi ra rồi đỡ lấy cánh tay, kéo tôi dậy: “Hòn đá của âm ty lại có thể có linh hồn, thật là một việc kỳ lạ. Nàng không biết ta là ai, sao lại phải thi lễ lớn như vậy với ta?”.
Tôi chợt hiểu, hóa ra lúc nãy không phải là thành ý của tôi không đủ, mà là thành ý của tôi quá nhiều rồi. Tôi thật thà đáp: “Chàng đẹp như vậy, em muốn…”. Tôi bí từ không đúng lúc, trong lúc cấp bách, tôi đành tiện tay tóm lấy một từ không biết đã rơi vào não mình từ lúc nào: “Em muốn quyến rũ chàng”.
Tiểu quỷ Giáp nhìn tôi bằng ánh mắt “cô vô phương cứu chữa rồi”.
Chàng cười: “Thật là một linh vật bộc trực ngay thẳng”.
Tôi thầm cho rằng đây là một lời khen ngợi, trong lòng liền vui sướng vô cùng, vội hỏi: “Vậy em có thể quyến rũ chàng không?”.
Chàng trầm ngâm đáp: “Lần này ta vì lịch kiếp mà đến, không dừng lại nơi âm phủ”.
Ý chàng là không thể. Tôi rũ mắt nhìn xuống, có chút thất vọng.
“Nàng vẫn luôn đứng bên bờ Vong Xuyên sao?”. Chàng đột nhiên hỏi.
Tôi gật đầu.
“Có muốn đi ra xem thế giới bên ngoài không?”.
Mắt tôi sáng lên, gật đầu mạnh hơn nữa.
Chàng khẽ cười, vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi: “Lần này ta nhận mấy cái vái lạy đến dập đầu chảy máu của nàng, cũng không thể để nàng vái lạy không được. Nàng đã muốn đi ra khỏi chốn âm phủ này, ta cho phép nàng được tự do ba đời. Ba đời ta lịch kiếp cũng chính là ba đời nàng tự do, sau khi ta lịch kiếp trở về, nàng hãy ngoan ngoãn quay lại Vong Xuyên, như vậy có được không?”.
Việc này xem ra chẳng thua thiệt gì, tôi gật đầu đồng ý.
Chàng hóa một kim ấn lên cổ tay nói: “Làm linh vật phải khôn ngoan một chút thì hơn, sau này hãy bảo vệ mệnh môn của mình tốt hơn nhé!”. Chàng nói tiếp: “Không phải kẻ mạnh nào cũng lương thiện như ta đâu”.
Hai tiểu quỷ sắc mặt rúm ró hộ tống chàng rời đi. Tôi sờ sờ kim ấn trên cổ tay.
“Mạch Khê”. Tôi gọi to.
Chàng bưng bát canh Mạnh Bà đứng trước cầu Nại Hà quay đầu nhìn tôi.
“Em có thể đến nhân gian để quyến rũ chàng không?”.
Tôi hỏi vô cùng chân thành, làm cho Mạnh Bà vừa múc canh vừa bật cười quái đản.
Chàng mỉm cười: “Nếu có thể tìm thấy thì quyến rũ đi”. Nói rồi, chàng uống hết sạch bát canh Mạnh Bà.
Đầu không ngoảnh lại, chàng đi vào sâu trong âm phủ, tôi cứ dõi mắt nhìn theo cho đến khi không thể nhìn thấy bóng chàng được nữa mà vẫn không nỡ rời mắt đi. Tiểu quỷ Ất quay trở lại từ cầu Nại Hà, đôi tay tàn héo xanh xám huơ huơ trước mặt tôi: “Tam Sinh cô nương!”.
“Gì vậy?”.
“Hẳn là cô đã nảy sinh tình cảm với ngài ấy rồi phải không?”.
Lúc này tôi mới nghiêm túc quay đầu nhìn tiểu quỷ nói: “Thế nào thì được coi là nảy sinh tình cảm?”.
Tiểu quỷ Ất nghiêng đầu nghĩ một lát: “Thường ngày cô đọc sách vở miêu tả các đôi nam nữ thế nào thì đó chính là nảy sinh tỉnh cảm”.
Tôi trầm tư một lát, trong những cuốn sách mà hàng ngày tôi xem, công tử gặp gỡ tiểu thư, tiểu thư thi lễ, hai người nói chuyện dăm ba câu sau đó bắt đầu làm một số hành động phát ra những tiếng “ứ ứ á á” không thể kiềm lòng được. Tôi không nảy sinh ý nghĩ muốn ứ ứ á á với Mạch Khê nên có lẽ không phải là nảy sinh tình cảm.
Tôi dứt khoát lắc đầu: “Không phải là nảy sinh tình cảm”.
Tiểu quỷ Ất thở một hơi dài thượt, lầm bầm tự nói: “Cũng có lý, hòn đá thì sao biết động lòng, tôi nghĩ linh tình rồi”. Sau đó liền nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Không động lòng thì tốt! Trên thế gian này, chẳng có gì giày vò con người hơn một chữ tình. Điều đó không có nghĩa là Tam Sinh cô nương không thể thích một ai đó. Chỉ vì Mạch Khê thần quân thật sự là người mà các cô gái trên thế gian này không bao giờ nên thích mà thôi”.
“Vì sao? Chàng là người có tướng mạo, thân hình và khí chất tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy”. Tôi ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Lại còn giọng nói hay nhất nữa”.
“Chính bởi vì mọi thứ của ngài ấy đều hoàn mỹ như vậy, nên mới vạn vạn lần không nên động chân tình với ngài! Mạch Khê thần quân giữ chức chiến thần Cửu Thiên, lên trời xuống đất không gì là không thể, nhưng trong lòng ngài chỉ quan tâm đến thiên hạ. Trong lòng có người dân trăm họ, làm gì có chỗ cho tư tình nữ nhi đây!”.
Trong lòng Mạch Khê có chỗ cho tư tình nữ nhi hay không chẳng liên quan mấy đến tôi, nhưng nửa câu đầu của tiểu quỷ Ất làm tôi ngẩn cả người: “Chiến thần – cái chức vị sát khí đằng đằng này, làm sao lại có thể do chàng đảm nhiệm được? Rõ ràng chàng rất lương thiện mà”.
Tiểu quỷ Ất suýt nữa thổ huyết: “Lương thiện? Chẳng lẽ Tam Sinh cô nương tin là thật sao?”.
Thấy tôi gật đầu, tiểu quỷ Ất lắc đầu mệt mỏi: “Khi ma tộc xâm phạm thượng giới, mười vạn ma binh đánh lên thiên đình, chiến thần Mạch Khê đã lĩnh ba vạn thiên binh giết sạch bọn chúng, chưa nói việc lấy ít thắng nhiều. Sau đó ngài dẫn binh xuống thẳng ma đô Cửu U giết bọn ma quỷ, máu chảy thành sông, mười năm không nghe thấy tiếng khóc lóc của ma quỷ, hễ là ma tộc ba tuổi trở lên thì đều giết sạch”.
Việc này tôi có chút ấn tượng, giai đoạn đó âm phủ trở nên cực kỳ chật chội, tiếng than khóc như sắp làm sập cả điện Diêm Vương. Cầu Nại Hà như sắp bị giẫm sập. Tuy nói những người thuộc ma tộc đều do Mạch Khê giết, nhưng chiến tranh vốn dĩ vẫn là ta sống mi chết đấy thôi, Mạch Khê thân là chiến thần, lấy vũ lực trấn áp những kẻ phản bội vốn là trách nhiệm của chàng, chàng trung thành với dòng tộc của mình, trong chiến đấu mạnh mẽ quyết liệt cũng là lẽ tất nhiên.
Tôi vỗ vai tiểu quỷ Ất: “Cảm ơn đã nói với tôi những việc này, tôi trở về hòn đá chuẩn bị chút xíu”.
Tiểu quỷ Ất sững người nhìn tôi: “Cô nương sắp đi đâu vậy?”.
Tôi cười: “Tôi phải đến nhân gian để quyến rũ chàng”.
|
Chương 02: Cậu thử gọi tiếng nương tử tôi nghe xem nào
Sau khi tôi sắp sếp xong mọi việc ở âm phủ, Diêm Vương đích thân đóng ba cái dấu ở gáy tôi, một cái dấu chính là một đời ở nhân gian. Sau khi ba cái dấu đó biến mất, tôi dứt khoát phải trở về âm phủ, trở về coi giữ bên Vong Xuyên.
Tôi mặc một chiếc váy trắng đến nhân gian trong ánh mắt ngưỡng mộ của các linh vật âm phủ.
Cõi nhân gian chỉ được biết qua sách vở náo nhiệt, thú vị và nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều.
Ngày thứ ba đến nhân gian, trên đường tìm Mạch Khê tôi đi qua một ngôi miếu, phát hiện ra trong miếu thờ Bồ tát Địa Tạng[1], tôi liền thành kính đi vào bái lạy, vừa quỳ xuống còn chưa kịp khấu đầu xong thì một vị hòa thượng đầu trọc, tuổi cao nhưng vẫn nhanh nhẹn, cầm một con dao cạo đột nhiên đi ra. Ông ta hòa nhã cười với tôi: “A di đà Phật, thí chủ biết đường mê mà quay đầu, quy y cửa Phật, thật là một việc tốt lành”.
[1]. Bồ tát Địa Tạng: Một vị Bồ tát chuyên cứu độ sinh linh trong địa ngục và trẻ em chết yểu. Có khi Bồ tát Địa Tạng cũng được xem là Bồ tát chuyên cứu giúp người lữ hành phương xa.
Tôi ngây người ra, còn chưa kịp hiểu ý ông ta là gì thì con dao cạo của ông ta đã hường về mái tóc của tôi.
Tôi là hòn đá, đá Tam Sinh, cái khó mọc nhất trên thân thể chính là tóc, chờ nó dài cả nghìn năm nay, cuối cùng cũng có được chút tóc dài mượt mà, vậy mà con lừa trọc này dám cả gan cạo đầu tôi! Tôi đùng đùng nổi giận quay người đá lão ta ra, không ngờ lão hòa thượng này lại là một kẻ có võ công, lão ta né được cú đá của tôi dễ như trở bàn tay.
Lão ta thu nụ cười hòa nhã trên mặt lại: “Thí chủ có ý gì đây?”.
Tôi đáp: “Lão trọc, ông có ý gì vậy?”.
Lão ta khẽ hừ một tiếng lạnh lùng: “Ta cứ tưởng rằng loài yêu vật mi muốn quy y cửa Phật để chuộc tội, không ngờ mi lại đến để thách thức!”.
“Yêu vật? Ông nhận nhầm rồi, tôi không phải là…”.
“Hừ, âm khí trên người mi từ cách xa ba dặm ta đã ngửi thấy rồi, đừng có mà giảo biện nữa!”.
Tôi ngửi trái ngửi phải, thực sự không hề cảm thấy âm khí trên người nặng thế, âm khí của những con cá dưới sông Vong Xuyên còn nặng hơn tôi cảm trăm lần. Lão hòa thượng đó lại không hề nghe tôi giải thích, con dạo cạo lại giơ về phía tôi. Sát khí đã bừng lên nhưng tôi chợt nhớ trước khi đến nhân gian, Diêm Vương đã trăm nghìn lần dặn dò tôi, tuyệt đối không được hại đến sinh mệnh của người khác.
Tôi liền thu chiêu, quay đầu, co cẳng chạy.
Lão hòa thượng đuổi theo tôi khắp quả núi lớn. Tôi chạy đến mức sức tàn lực kiệt, chỉ muốn cho lão trọc một đập, làm lão ta ngủ một lần không bao giờ dậy nữa.
Đột nhiên, có một mùi hương lạ bay qua trước mũi. Ở âm phủ, tôi chưa từng ngửi thấy một mùi hương nào tuyệt diệu đến vậy, tâm trí lập tức bị cuốn theo. Khi chạy lại gần, một biển hoa như một áng mây đỏ hiện ra trước mắt tôi.
Mùa này được người ta gọi là mùa đông, những tinh thể lóng lánh phủ trên những cành hoa đỏ kia được người ta gọi là tuyết. Mà tôi lại không biết những bông hoa đỏ kia tên là gì. Đi qua biển hoa với hương thơm kỳ lạ đó thì thấy một tiểu viện an tĩnh tọa lạc phía trong.
Sợi tơ hiếu kỳ giăng lên trong tâm trí tôi, tôi mở cánh cửa tiểu viện ra. Vừa mới bước vào tiểu viện, kim ấn mà Mạch Khê lưu lại ở cổ tay tôi đột nhiên lóe sáng, tim tôi đập mạnh, đi vào căn phòng chính của tiểu viện, chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng ấm áp: “À ơi à ơi, à ơi à ơi”.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa he hé, khẽ khàng nhìn vào bên trong. Một thiếu phụ ngồi trên giường đang ôm một hài nhi. Nhìn kỹ một chút, tôi cười, dung mạo này, chiếc mũi này, đôi môi này, không phải là bản sao mũm mĩm của Mạch Khê thì là gì!
Quả là không mất chút công sức nào!
Nhưng chàng hiện giờ chỉ là một hài nhi, quên hết kiếp trước rồi, lại còn chưa thể nhận ra người, tôi làm thế nào để quyến rũ chàng đây? Hay là tôi sẽ luôn ở bên cạnh chàng, bảo vệ chàng lớn lên, quyết không để cho bọn con gái hay con trai khác lợi dụng chàng trong lúc chàng còn nhỏ.
Tôi đang nghĩ vậy thì sau lưng dội lại một tiếng quát to: “Đồ yêu nghiệt chạy đâu!”.
Tôi giật mình, vội vã bổ nhào về bên trái, mở ầm cửa ra, nhảy vọt vào trong nhà. Con dao cạo xượt qua, tôi chỉ nhìn thấy một nhúm tóc tơ trước trán nhanh chóng rơi xuống.
Ủ rũ bò ra đất, ánh mắt tôi trống rỗ nhìn vào nhúm tóc đen rớt nhẹ xuống đất.
“Á…!”. Tiếng hét kinh hoàng của người thiếu phụ chỉ khiến tôi cảm thấy thật xa xôi, còn lời dặn dò của Diêm Vương thì chỉ còn ẩn hiện như mây trôi, càng không còn tác dụng.
Tôi bật người dậy, linh lực dồn lại trong lòng bàn tay, đem theo âm khí ngàn năm ở Vong Xuyên ra tát cho lão hòa thượng một cái, cú tát này có thể khiến cho lão phọt óc, nhưng tiếng gào của hài nhi đột nhiên làm lý trí tôi sực tỉnh.
Cú đánh chệch sang bên cạnh, đập vào thanh xà trên cửa, làm cho cả gian nhà gỗ rung lên ba hồi. Tôi lộn người nhảy ra ngoài. Lão trọc kia dường như bị cái tát của tôi làm cho khiếp sợ, mãi một hồi mới định thần lại. Lão ta nhìn tôi, lại nhìn Mạch Khê mũm mĩm, đột nhiên nói với người thiếu phụ sắc mặt đang đầy sự kinh hoàng: “Ấn đường có nốt ruồi son, con của chị là người không lành, sinh ra đã triệu loại yêu nghiệt này đến, sau này sẽ khắc tất cả những người thân thiết!”.
Lời nói vừa thốt ra, người thiếu phụ sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, ôm lấy đứa trẻ, không biết phải làm thế nào nữa.
Tôi bực tức hét to: “Lão trọc đừng có nói xằng!”. Mọi người trong nhân gian đều tin lời tiên đoán của những hòa thượng đạo sĩ, lão ta nói như vậy, quả thật sẽ hủy hoại cả cuộc đời Mạch Khê.
“Hừ! Yêu nghiệt, vừa rồi ngươi nhân lúc ta không kịp chuẩn bị đã đánh lén, lần này lão tăng nhất định sẽ cho ngươi biết tay!”.
Con dao cạo trong tay lão hòa thượng sáng lóe lên, hóa thành một cây thiền trượng, hướng thẳng về phía tôi, đạo hạnh của lão hòa thượng này không cao, nhưng ánh Phật quang trên cậy thiền trượng khiến cho tôi không dám nhìn thẳng. Âm ty địa phủ sợ nhất chính là thánh quang của Phật Tổ Tây Phương. Tôi chống đỡ không nổi, liên tiếp thoái lui.
Tôi vốn cho rằng, tôi và lão hòa thượng kia sẽ không đánh nhau lâu. Tôi là hòn đá nên sự nhẫn nại là điểm mạnh nhất của tôi, chờ cho lão hòa thượng này mệt tự rút lui, tôi sẽ trở lại ở bên Mạch Khê chờ chàng lớn lên là tốt nhất. Nhưng cái lão hòa thượng ở chốn nhân gian này lại kiên trì hơn tôi tưởng rất nhiều lần, lão ta coi việc diệt yêu trừ ma là sứ mệnh cả đời. Và có lẽ tôi là yêu quái lợi hại nhất mà lão ta từng gặp, cho nên lão ta coi việc diệt trừ tôi là nhiệm vụ trừ ma hộ đạo cao nhất trong cuộc đời lão ta.
Cuộc chiến giữa tôi và lão ta diễn ra ở chốn nhân gian tròn chín năm trời.
Chín năm!
Sau cùng không phải là lão ta từ bỏ việc giết tôi, mà là hai người anh em Hắc Bạch Vô Thường của tôi đã đến ngoắc linh hồn của lão ta đi…
Lúc nhìn thấy người quen, tôi đang trốn trong núi sâu, trốn đến mức khốn đốn thê thảm. Nhìn bọn họ đến ngoắc linh hồn của lão trọc đi, tôi mừng đến mức ôm lấy hai cái lưỡi dài của họ mà khóc dầm dề. Nhân tiện, tôi còn dặn dò họ nhất định phải nói với Mạnh Bà, bảo bà múc cho lão hòa thượng này nhiều canh một chút, làm cho lão ta kiếp sau trở thành kẻ si đần ngốc nghếch, một đời đau khổ thê lương.
Xử lý xong lão hòa thượng, tôi chỉnh trang lại dung nhan chín năm trời chưa chỉnh trang lại của mình, vượt qua núi sông ngàn dặm mới tìm thấy tiểu viện mà tôi gặp Mạch Khê lúc đầu.
Trải qua chín năm ở nhân gian, tôi đã biết loài hoa đỏ có mùi hương kỳ lạ kia gọi là hoa mai.
Nhưng tôi lại không hề biết, thời gian chín năm lại có thể biến rừng mai mỹ lệ diệu kỳ trở nên héo khô lụi tàn.
Tôi chầm chậm bước đến gần tiểu viện, kim ấn ở cổ tay tôi lại lóe sáng lên. ở ngoài cửa viện tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ lem luốc cầm cây chổi cao hơn nó rất nhiều đang quét cái sân hoang vắng. Âm thanh xào xạc nghe thật thê lương.
Cảm thấy như có người bước vào, đứa trẻ đột nhiên quay đầu lại.
Tôi nhìn thấy đôi mắt trong vắt và nốt ruồi đỏ tươi ở giữa hai lông mày, lòng thắt lại, tay run run, kẹo mua cho Mạch Khê rơi xuống đất.
“Cô là ai?”. Cậu bé đến trước mặt hỏi.
Tôi ngồi xuống ngang tầm với cậu bé. Khi nhìn thấy bóng hình tôi trong đôi mắt trong veo của cậu, tôi dùng tay áo lau vết bẩn trên mặt cậu: “Tôi tên là Tam Sinh, tôi đến để quyến rũ cậu”.
Cậu nhìn tôi chằm chằm, không nói gì, để mặc tôi dùng ống tay áo lau sạch mặt mình. Tôi nhìn quần áo rách rưới cậu mặc và những vết thương xanh tím trên cổ trên tay cậu rồi nhớ lại dáng vẻ của mẹ cậu chín năm về trước không hề giống như một kẻ bần hàn rách rưới, sao lại để Mạch Khê ra nông nỗi này.
“Mẹ của cậu đâu?”. Tôi hỏi.
“Chết rồi”.
Câu trả lời thản nhiên thẳng thừng của cậu lại làm cho tôi ngớ người ra. Người phàm không phải vẫn thường để ý đến việc sinh tử sao? Còn với cậu… Có lẽ là cậu còn quá nhỏ, nên chưa hiểu được những việc sinh tử trong đời. Tôi chỉ có thể lý giải như vậy mà thôi.
“Nếu mẹ cậu đã qua đời, vậy thì việc của cậu đều do cậu tự làm chủ, cậu nhớ là bắt đầu từ hôm nay có thể xem như tôi đã quyến rũ cậu rồi”.
Cậu vẫn nhìn tôi không đáp. Tôi gãi gãi đầu, cảm thấy nói chuyện với một đứa trẻ thật là khó khăn, hơn nữa đứa trẻ này lại là một đứa trẻ có chút lầm lý ít nói. Tôi quyết định dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích cho cậu một hồi.
“Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là nương tử của cậu, theo quy định của người trần, tôi chính là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà cậu. Nhưng việc này không quan trọng. Quan trọng là từ sau có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu nữa”. Đôi mắt cậu sáng lên, tôi xoa xoa đầu cậu: “Cậu thử gọi tiếng nương tử tôi nghe xem nào”.
|
Im lặng một hồi, cậu gọi: “Tam sinh”.
“Là nương tử”.
“Tam Sinh”.
“Nương tử”.
“Tam Sinh”.
“Được rồi”. Tôi đành chấp nhận: “Thế gọi là Tam Sinh vậy”.
“Tam Sinh”.
“Ờ”.
Tôi mãi nhớ ngày hôm đó, cậu đã nhiều lần gọi tên tôi, mỗi lần đều gọi đến khi tôi phải trả lời mới thôi. Mãi về sau, tôi mới biết nguyên nhân cậu làm vậy là vì từng có một lần, cậu cũng gọi tên mẹ mình nhiều lần như vậy nhưng không hề nhận được bất cứ một lời đáp nào.
Mạch Khê vốn là chiến thần trên thiên đình, mặc dù hiện giờ chàng đang xuống trần lịch kiếp, làm một người thường, nhưng cũng cần phải làm một người trần biết lễ nghĩa, ôn hòa nho nhã, vì vậy tôi liền quyết định đưa chàng đến học ở thư viện[2].
[2] Thư viện là một hình thức tổ chức giáo dục ở địa phương, xuất hiện vào thời Đường, phát triển ở thời Tống, lúc đầu chỉ do người dân tự thành lập, sau có sự tham gia của triều đình.
Các chỗ chúng tôi không xa có một thị trấn nhỏ, trong trấn chỉ có một thư viện. Các phu tử trong thư viện biết Mạch Khê hồi nhỏ từng bị một lão hòa thượng tiên đoán cậu sẽ khắc tất cả những người gần gũi với mình nên không bằng lòng thu nhận.
Tôi bảo Mạch Khê ôm một đĩnh vàng Nguyên Bảo lượn một vòng quanh thư viện, cuối cùng các phu tử đồng ý nhận cậu.
Ngày đưa cậu vào thư viện, tôi búi tóc cho cậu, cậu nhìn tôi qua gương, trong mắt đầy ắp nỗi thấp thỏm. Tôi dịu dàng nói: “Cậu phải sống ở nhân thế này mấy chục năm, thời gian này không dài, tôi sẽ bảo vệ cậu bình an cả đời. Nhưng tôi hy vọng cậu sẽ trở thành một người có trách nhiệm, sống một cuộc đời hoành tráng. Đi học là bắt buộc. Vào thư viện rồi nghe lời các phu tử, mặc dù họ không phải là thánh nhân, nhưng trước mặt học trò dù sao cũng tỏ ra đạo mạo. Cố gắng học nhé!”.
Mạch Khê gật đầu.
Buổi tối cậu trở về, trên mặt lại bị thương, một vết đỏ một vết xanh. Tôi hỏi cậu: “Bị bắt nạt à?”.
Cậu gật đầu.
“Có đánh trả không?”.
Cậu lắc đầu.
Tôi chăm sóc vết thương cho cậu, hỏi: “Kẻ bắt nạt cậu sống ở đâu?”.
Thằng mập Vương là con trai của một địa chủ trong trấn, nhà nó giàu có, hậu viện cũng khá lớn. Thấy vậy tôi vô cùng thích thú. Sau khi châm một mồi lửa ở trong phòng chứa củi nhà nó, vừa hay gặp một trận gió nam thổi tới làm cho ngọn lửa này bùng lên. Cả một vùng trời được ánh lửa chiếu sáng rực.
Tôi thấy đó là một cảnh vô cùng hoành tráng, liền dắt Mạch Khê đi đến một nơi có tầm nhìn đẹp, chỉ ngọn lửa ngợp trời nhà thằng mập Vương, nói: “Cười cho đã đi”.
Mạch Khê trầm lặng, cậu nhìn tôi: “Tam Sinh, phu tử nói phải lấy đức báo oán”.
“Mạch Khê, cậu phải học cách phân biệt. Phu tử nói câu này rõ ràng là nói dóc, lừa gạt cậu. Nghe là được rồi, không được coi là thật”.
Mạch Khê nghe xong lời tôi nói, chậm rãi phát ra ba tiếng “Ha ha ha”.
Thời gian ở nhân thế trôi qua thật nhanh, nháy mắt, Mạch Khê đã hai mươi tuổi.
Dưới sự dày công giáo dục của tôi, không có gì ngạc nhiên khi Mạch Khê trở thành một quân tử dịu dàng như ngọc. Dáng vẻ thân hình của chàng so với lúc tôi nhìn thấy chàng ở địa phủ không khác là bao. Dáng vẻ của người trời như thế này cực kỳ hiếm gặp ở nhân thế. Mạch Khê lại thông tuệ phi thường nên nổi danh khắp vùng này.
Tuy nhiên, “Heo sợ lớn nhanh, người sợ nổi danh”, câu tục ngữ này có thể lưu truyền lâu như vậy, tất có lý của nó.
Trong một buổi sớm đẹp trời gió mát, tôi nằm nghiêng trên giường đọc quyển sách mới ra, đó là một vở kịch tình cảm hành động về tài tử giai nhân sau khi trải qua bao khó khăn hoạn nạn. Tôi đang xem đến chỗ kịch tính, Mạch Khê từ phía ngoài bước vào. Chàng nhặt hai chiếc áo mà tôi tiện tay vứt trên đất, đặt lại ngay ngắn, rót tôi cốc nước rồi nói: “Suốt ngày nằm ở trong phòng cũng không tốt, Tam Sinh cũng phải ra ngoài sưởi nắng đi”.
Tôi đón lấy chiếc cốc, đôi mắt vẫn không rời quyển sách, nói lấy lệ: “Mặt trời đối với tôi giống như thuốc độc, chả có chút tác dụng gì đối với thân thể em”.
Nhưng chàng không tin lời tôi, nói: “Sáng nay tuyết rơi, hoa mai trong sân đang độ đẹp, đi ngắm hoa một chút đi mà”. Tôi nhìn chàng, thấy tia hy vọng sáng lên lấp lánh trong mắt chàng, tôi đặt cuốn sách đang đến đoạn ứ ứ á á xuống: “Được rồi, đi dạo cùng chàng”.
Chàng cười nhẹ nhàng, vô cùng vui thích.
Tôi nắm chặt tay chàng từng bước, từng bước đi dạo trong rừng mai. Chàng không hề gạt tôi, hôm nay hoa mai nở thật sự rất đẹp.
“Mạch Khê, chàng biết em thích nhất cảnh sắc mai đỏ tỏa hương trong tuyết trắng lấp lánh, nhưng chàng có biết vì sao không?”.
Chàng nghĩ một hồi, “Chắc vì tính khí của Tam Sinh và loài hoa này rất giống nhau”. Tôi đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào mắt chàng lắc lắc đầu, chỉ cười mà không nói gì.
Chàng tuy không hiểu nhưng cũng để mặc cho tôi nhìn, gương mặt dần dần lộ ra nét cười: “Tam Sinh thích nhìn ta?”.
“Thích”. Tôi dùng tay đo khoảng cách đỉnh đầu của chàng và tôi, chàng đã cao hơn tôi tròn một cái đầu, tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Mạch Khê, gọi câu nương tử nghe nào”.
Tai chàng đột nhiên đỏ bừng lên.
Tôi nói: “Chàng sắp thành niên[3] rồi, em nghĩ người vợ nuôi từ nhỏ đây cũng nên được lên chức. Chàng chọn ngày lấy em luôn đi”.
[3] Trong thời cổ, đàn ông tròn hai mươi tuổi mới được coi là đã trưởng thành.
Sắc đỏ từ tai chàng lan đến tận hai má, yết hầu khẽ động đậy, sau một lúc lâu mắt chàng thoáng vẻ giận dỗi: “Tam Sinh, nàng, nàng lúc nào cũng…”. Chàng còn chưa nói hết, tôi chợt thấy phía ngoài rừng mai có tiếng người.
Từ sau khi Mạch Khê có chút danh tiếng, thường có người đến tìm chàng. Thường ngày tôi không hề nói gì, nhưng hôm nay bọn họ đã cắt ngang lúc tôi đang bàn chuyện hôn nhân. Mặt tôi xị xuống, rất là khó chịu.
Tiếng nói càng ngày càng to, Mạch Khê cũng loáng thoáng nghe thấy: “Tam Sinh, hình như có người đến, chúng ta hãy về nhà đi”.
Tôi ừ một tiếng, quay người trở về phòng mình, tiếp tục đọc sách. Mạch Khê đi ra sảnh lớn tiếp khách.
Đến gần trưa, Mạch Khê tiễn khách về rồi đến phòng tôi. Chàng ngồi xuống không nói gì, tôi cũng tựa vào ghế không nói gì. Tính nhẫn nại của tôi có cơ hội thể hiện, chàng cuối cùng cũng phải lên tiếng trước.
“Tam Sinh”.
“Ừ”.
“Người hôm nay đến tìm là tuần phủ đại nhân”.
“Ừ”.
“Ông… ông ta bảo ta đến kinh thành làm quan”.
“Ừ”.
Có lẽ sự lãnh đạm của tôi làm cho Mạch Khê khó xử, chàng cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt của tôi, dường như đã hạ quyết tâm lắm, nói: “Ta muốn đi”.
Tôi lặng lẽ lật đến trang sách cuối cùng xong mới quay đầu lại nhìn Mạch Khê, chỉ thấy đôi mắt chàng đăm đăm nhìn tôi. Tôi than một tiếng: “Nam nhi chí ở bốn phương, chàng muốn đi làm quan, chứ không phải muốn đi ăn cướp. Ờ, tuy rằng tính chất của hai nghề chẳng khác nhau là mấy. Nhưng trên triều đình cũng là nơi thi thố tài năng, thực hiện hoài bão. Em luôn hy vọng chàng có thể làm một trang nam tử đội trời đạp đất. Đến nay chàng đã có năng lực và cơ hội rồi. Cứ mạnh dạn đi, còn nhìn em làm gì?”.
Mạch Khê lắc đầu: “Ta làm quan không hề vì hoài bão gì cả”. Má chàng ửng đỏ: “Như nàng vừa nói ta cũng sắp thành niên rồi, ta… cũng luôn nghĩ hôm nào sẽ nói với nàng chuyện thành thân”.
Tôi đang nâng cốc trà liền sững lại.
Chàng cười cực kỳ bối rối: “Nhưng mà, Tam Sinh, nàng lại luôn luôn nhanh hơn ta một bước”. Chàng nói: “Ta muốn thành gia lập thất với nàng, nhưng ta là một trang nam tử, kiên quyết không thể để nàng nuôi cả đời được. Ta muốn bằng năng lực của mình đem đến cho nàng cuộc sống hạnh phúc vẹn tròn. Tam Sinh, nàng có bằng lòng đợi ta hai năm không? Chờ ngày ta công thành danh toại rồi sẽ trở về cưới nàng”.
Tôi không thể nào nói không được.
Khoảnh khắc đó, tôi nguyện làm một người con gái bình thường, nguyện một mình trong căn phòng trống chờ chàng về tới cửa, nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng: “Tam Sinh”.
Nhưng chàng muốn tôi chờ chàng hai năm, hòn đá tôi đây vốn rất nhẫn nại nhưng lần này không thể nhẫn nại được nữa. Một đêm khuya trằn trọc không yên, tôi bật dậy trên giường gọi: “Mạch Khê”. Lòng tôi biết rõ chàng không ở đó, nhưng vẫn gọi tên chàng, làm như nếu gọi như thế thì chàng sẽ xuất hiện ngay trước mắt tôi vậy.
“Mạch Khê”.
Tôi đã gọi chàng ba tiếng như vậy nhưng tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng gió xào xạc bên ngoài. Tôi không thể nào ngủ được nữa, dứt khoát trở dậy xuống giường, không chuẩn bị gì, chỉ mặc chiếc áo trắng rồi ra khỏi cửa, đi thẳng đến kinh thành tìm phu quân của tôi.
|
Chương 03: Ngoài Tam Sinh, không ai xứng với ta
Kinh thành không hề xa lạ với tôi.
Tôi từng bị lão hòa thượng đuổi chạy quanh kinh thành hơn ba tháng, những chỗ cần đi thì đều đã đi rồi nên chẳng có gì lạ lẫm cả.
Tôi vội vã tìm Mạch Khê, nhưng lại không muốn để chàng biết tôi không nỡ rời xa chàng như vậy nên không dám tìm một cách công khai. Chàng mới được tiến cử làm quan, những ngày đầu chắc vô cùng gian khổ và cũng chưa có danh tiếng gì. Tôi hỏi thăm trên phố, mọi người đều không biết. Vài lần muốn vào hoàng cung tìm, thế nhưng bao quanh hoàng cung cuồn cuộn dày đặc long khí đè ép tôi đến mức không thở được nên đành phải thôi.
Sau khi tìm xung quanh một lượt, tôi quyết định ban ngày ở trên phố chờ vận may, tối thì đến nhà các vị quan to trong triều để dò tìm tung tích của Mạch Khê.
Tôi vẫn nghĩ trong việc tìm Mạch Khê, sự nỗ lực sẽ có hiệu quả hơn so với ngồi chờ đợi vận may, nhưng không ngờ vận may của tôi lại tốt như vậy.
Hôm đó kinh thành chìm trong ánh nắng tươi đẹp, tôi vừa cầm cây hành lá đập đập vào quyển sách, vừa nhàn tản dạo phố, chợt nghe thấy phía trước có tiếng hỗn loạn, có một đám người lục đục vây lại. Tôi nhất thời hiếu kỳ, cất cuốn sách vào người, vứt củ hành đi rồi đến hóng xem có chuyện gì.
Thật là đặc sắc. Đây là một màn kịch tình ái “Hoa trôi hữu ý nước chảy vô tình”.
Nước chảy vô tình ở đây chính là phu quân Mạch Khê của tôi, mà hoa rơi hữu ý kia, nếu như tôi không nhận lầm, thì chắc chắn là con gái mà đại tướng quân đương triều sủng ái nhất, Thi Sảnh Sảnh.
Vì sao tôi lại biết? Ồ, đại thể là vì đồ trang sức ở khuê phòng của cô ta rất đẹp, mấy ngày nay tôi đã bán rất nhiều đồ trang sức, tính ra đồ trang sức của cô ta bán được nhiều tiền nhất.
Cô Thi Sảnh Sảnh đó đang ngồi sụp ủ rũ trên nền đất, dường như bị trẹo chân, đôi mắt hoa đào ngấn lệ buồn bã nhìn Mạch Khê. Mạch Khê không hề động lòng, không nhìn cô ta một cái, quay người bỏ đi. Thi Sảnh Sảnh nhào về phía trước định nắm lấy vạt áo Mạch Khê, không ngờ Mạch Khê nhanh như chớp tránh sang một bên, làm cô ta bổ nhào xuống đất, mặt lấm đầy bụi.
Đám người đứng xem xung quanh xuýt xoa một hồi, Thi Sảnh Sảnh mặt đầy vẻ tội nghiệp nằm bò dưới đất, đồng thời bướng bỉnh cắn môi, tròng mắt đỏ hoe, yếu đuối vô cùng, thật đáng thương.
Mạch Khê thì một mực lạnh lùng, ngay cả đến khóe mắt cũng không thèm liếc, bước nhanh đi xa.
Ồ, tôi xoa xoa cằm nghĩ, từ ngày tôi nuôi dưỡng Mạch Khê lúc chín tuổi, chàng chưa từng để cho tôi thấy thần sắc như vậy, không ngờ ở bên ngoài chàng chính là một quân tử mặt lạnh.
Tiểu cô nương bướng bỉnh vô cùng, Mạch Khê đi rồi, người xung quanh đỡ cô tay dậy, cô ta không cho, cứ muốn tự đứng dậy. Tôi nghĩ, người con gái thích Mạch Khê nhất định là một cô gái tốt, biết phân biệt người tốt kẻ xấu, thế là tôi bèn làm một phép nhỏ, trị vết thương ở chân cho cô ta. Cũng không để ý tới biểu hiện kinh ngạc của cô ta, tôi vội vàng quay người đi theo Mạch Khê.
Mạch Khê bước vào một quán rượu nhỏ. Tôi đứng bên gốc liễu gần quán rượu, không thể đến gần hơn, bởi vì quán rượu nhỏ hôm nay đã trở nên khác thường. Nó đang phát ra luồng khí cuồn cuộn giống như ở hoàng cung. Tôi ngẩng đầu nhìn lầu hai quán rượu, một người con trai mặc áo xanh đang dựa vào cửa sổ uống rượu một mình.
Hoàng thượng.
Hoàng thượng của cõi nhân gian này rất anh minh nên hiện giờ bốn biển thanh bình, quốc thái dân an. Thật là một thời đại tuyệt vời. Chỉ tiếc là đại tướng quân nắm quyền lớn trong tay, làm cho hoàng thượng trẻ tuổi ăn ngủ không yên, giờ chắc ngài đang nghĩ cách tước binh quyền của tướng quân.
Mạch Khê mới đến kinh thành không lâu mà đã có thể lén lút hẹn hò với hoàng thượng, có lẽ chàng đã nghĩ ra một cách tuyệt hảo để giúp hoàng thượng giải trừ được tâm bệnh lớn này.
Tôi đang nghĩ Mạch Khê thông minh thì con hẻm bên cạnh quán rượu đột nhiên xuất hiện một người mặc áo đạo sĩ.
Đại quốc sư, vị đạo sĩ lợi hại nhất trong thiên hạ này, tôi nhận ra ông ta bởi trước đây khi lão hòa thượng đuổi đánh tôi lão ta đã từng cầu khẩn người này giúp đỡ thu phục tôi.
Hôm nay nhìn thấy ông ta, chắc không tránh khỏi việc phải giao đấu lần nữa rồi. Tôi cảm thán kiếp này mệnh khổ. Không ngờ vị đạo sĩ kia nhìn thấy tôi rồi quay người bỏ đi. Tôi đang không hiểu vì sao, chợt nghe thấy một tiếng gọi trầm trầm ở trên lầu hai quán rượu: “Tam Sinh!”.
Là Mạch Khê ở trong cửa sổ nhìn thấy tôi.
Không trốn được, tôi bèn cười với chàng rồi lớn tiếng đáp: “Em lúc nào cũng mong được gặp chàng, không thể chịu được đêm dài cô đơn, nên đến tìm chàng. Chúng ta làm hôn lễ sớm một chút thì tốt”.
Lời nói này vừa cất ra, trên phố trở nên yên tĩnh rất lâu. Mặt Mạch Khê đỏ ửng lên bởi sự yên tĩnh này.
“Ha ha ha”. Phía sau chàng vang lên tiếng cười sảng khoái của hoàng thượng: “Thật là một giai nhân dũng cảm. Mạch Khê, phúc của ngươi không nhỏ đâu!”.
Mạch Khê vái hoàng thượng một cái rồi vội vàng xuống lầu. Tôi cười híp mắt nhìn chàng. Mạch Khê bước đến, dường như phải hết sức nén nỗi vui mừng của mình lại, nhíu mày hỏi: “Sao nàng lại tìm tới đây nhanh như vậy? Ta tưởng rằng còn phải đợi hơn nửa năm nữa. Nàng một mình đến đây, trên đường có vất vả không? Có gặp phải phiền phức gì không? Bây giờ có đói không? Có muốn nghỉ ngơi không?”.
Tôi chỉ nhìn chàng cười.
Mạch Khê quan sát tôi một hồi lâu rồi nói: “Ta nghĩ linh tinh rồi, Tam Sinh có bao giờ để mình phải chịu thiệt đâu. Nàng làm sao tìm được ta vậy?”.
“Vừa rồi đi trên đường nhìn thấy đó”.
Nụ cười của Mạch Khê khựng lại đôi chút, chàng vội giải thích với tôi: “Tam Sinh, đó là…”.
“Biết rồi, cô nương đó thích chàng”.
Chàng cẩn thận quan sát nét mặt tôi. Tôi nói: “Dáng vẻ rất đẹp, nhưng người hơi thấp, không xứng với chàng như em”.
“Đương nhiên rồi”. Mạch Khê nghe tôi nói thì cười xòa. “Ngoài Tam Sinh, không ai xứng với ta cả”.
Tôi vỗ vỗ vai chàng vô cùng thích thú: “Hiểu được như vậy là tốt rồi”.
“Ta đi cáo biệt hoàng thượng, rồi đón nàng về nghỉ”.
“Vâng!”.
Hóa ra Mạch Khê không hề sống trong hoàng cung, cũng không hề ở nhờ trong nhà của một vị đại thần nào, mà tự mình mua một căn nhà nhỏ tĩnh mịch. Cách bài trí của căn nhà này cũng từa tựa như nhà ở vườn mai nơi tôi và chàng chung sống trước kia.
Ăn tối xong, tôi kéo Mạch Khê tản bộ trong tiểu viện.
“Kinh thành và thị trấn nhỏ mà chúng ta từng ở khác xa nhau, một mình chàng sống hẳn có nhiều thứ không quen?”.
“Cũng không có gì là không quen cả, chỉ là sáng dậy thì không thấy bát đũa mà nàng bầy sẵn, tối quay trở về thì không thấy đèn mà nàng thắp cho ta. Nghĩ đến nàng một mình ở nhà, không biết nàng tự chăm sóc mình thế nào thì thoáng có chút buồn rầu”.
Tôi thích thú cười thầm trong bụng. Nắm lấy tay chàng, nhìn ánh sao trên đầu, vừa đi vừa chầm chậm lắc lắc: “Mạch Khê”.
“Ừ”.
“Mạch Khê”.
“Gì?”.
“Mạch Khê”.
“Chuyện gì vậy?”.
“Chỉ là muốn gọi thôi”. Tôi nói: “Mỗi lần gọi tên chàng, em luôn muốn nghe ethayas chàng đáp lại. Em cảm thấy, đây thật là một niềm hạnh phúc chẳng dễ gì có được”.
Mạch Khê khẽ cười. Tôi tiếp tục nói: “Đến kinh thành làm quan hẳn là vất vả?”.
Mạch Khê trầm ngâm một hồi đáp: “Có thể dùng quyền lực của mình giúp đỡ những người cần giúp đỡ, có thể dựa vào đôi tay của mình để thỏa tấm lòng thương xót lê dân, để có người vì hành động của ta mà được sung sướng hạnh phúc, dù rằng đấu đá trên triều đình rất phiền phức, nhưng những quyền lực mà ta đạt được này đều có thể có ích cho nhân dân… Tam Sinh, nàng có hiểu được sự toại nguyện này không?”.
Tôi bất giác rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn chàng, trong mắt chàng có vẻ lấp lánh mà tôi chưa từng nhìn thấy suốt những năm qua.
Trong khoảnh khắc này, tôi dường như lại nhìn thấy vị chiến thần Cửu Thiên đạp lên ánh sáng mà đến địa phủ năm xưa.
Mạch Khê thế này mới đích thực là Mạch Khê. Tôi chợt nhớ tiểu quỷ Ất đã nói với tôi từ nhiều năm trước rằng: “Mạch Khê thần quân giữ chức chiến thần Cửu Thiên, lên trời xuống đất không gì là không thể, nhưng trong lòng ngài chỉ quan tâm đến thiên hạ. Trong lòng có người dân trăm họ, làm gì có chỗ cho tư tình nữ nhi đây!”.
Lúc đầu tôi không hề để tâm đến câu nói này, nhưng hôm nay nhìn thấy thần sắc trong mắt Mạch Khê, tôi mới biết rằng tiểu quỷ Ất quả thật là vua tiên tri giỏi quan sát.
Mạch Khê quả là có trái tim lo cho trăm họ, cho dù chàng có biến thành hình dạng thế nào…
Ngày hôm sau, Mạch Khê vào cung. Tôi vẫn như thường lệ, nằm trong nhà đọc sách.
Còn chưa lật được hai trang, thì chợt nghe thấy ngoài sân có tiếng bước chân nhẹ và đều. Quan binh? Từ khi có linh thức đến giờ, tôi đã là một linh vật biết giữ phép tắc. Tôi từng bị quỷ bắt, từng bị Diêm Vương mắng, từng bị lão hòa thượng truy đuổi, từng bị đạo sĩ đánh, nhưng chưa hề bị lũ bị thịt quan gia vây bắt bao giờ.
Đây là trải nghiệm lầm đầu tiên trong đời nên tôi có chút kích động.
Tôi cứ hy vọng họ sẽ tràn vào vậy chặt lấy tôi để xem rốt cuộc bọn quan binh bày ra thế trận gì. Chẳng dè chờ rõ lâu lại chỉ thấy một hồi tiếng gõ cửa vang lên, tôi vô cùng thất vọng, đành đi ra mở cửa cho phải phép.
Chắc là quan binh đã nấp đi. Chỉ có một cô gái thanh tú đang đứng ngoài cửa. Tôi nhìn cô ta hồi lâu mới nhận ra, đây không phải là cô gái bị Mạch Khê vứt ngoài phố hôm qua – Thi Sảnh Sảnh sao!
Cô ta thấy tôi mở cửa, tức khắc bộ dạng như bị sét đánh, lầm bầm tự nói: “Quả là có con gái thật, chàng quả thật đã đem một cô gái về nhà”.
Thích Mạch Khê của tôi là một chuyện, đến tận nhà quấy rối lại là một chuyện khác. Tôi thầm nghĩ không thể buông thả cho tình cảm của cô gái này phát triển tràn lan được, liền khoanh tay, tựa vào cửa nói: “Không sai, tôi đúng là người của chàng, tử nhỏ đã cùng ăn ngủ với chàng rồi. Cô có gì chỉ giáo không?”.
Tiểu cô nương dù sao cũng ít hiểu biết, nghe lời nói này của tôi sốc đến mức đầu như bốc hỏa, loạng choạng lùi về phía sau hai bước, suýt nữa thì ngã ra đất. Tôi nhướn mày nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy vừa không nỡ lại vừa sảng khoái.
Lúc này, một người phụ nữ trung tuổi đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra, chỉ vào tôi mắng chửi: “Đừng có bắt nạt tiểu thư nhà ta! Đừng có dùng những lời lẽ nhơ bẩn của ngươi làm bẩn tai tiểu thư của chúng ta!”.
Tôi cực kỳ vô tội: “Cô ta hỏi, tôi đáp, mỗi câu đều là thật, lời nhơ bẩn ở đâu vậy?”.
Mặt của Thi Sảnh Sảnh càng trắng bệch hơn. Người phụ nữ tiếp tục mắng: “Yêu phụ to gan! Lại dám vô lễ với tiểu thư! Người đâu, bắt ả lại!”.
Tôi bất đắc dĩ day trán, rõ ràng là bà ta vô lý gây sự mới đúng. Tôi định nói lý với bà ta thì trong nháy mắt bên cạnh đã túa ra một đám quan binh áo xanh.
Mắt tôi sáng lên, hưng phấn “ồ” lên một tiếng. Bà ta lại hét to: “Ả sắp giở ám khí ra đấy! Bảo vệ tiểu thư!”.
Tiếng tuốt gươm vun vút nghe thật rợn tóc gáy.
Tôi há miệng, bốn chữ “dĩ hòa vi quý” còn chưa kịp thốt ra thì một lưỡi đao lớn đã chực bổ xuống đầu tôi. Đã trải qua rèn luyện ở dương thế, so với hồi mới đến, tính khí của tôi đã ôn hòa đi nhiều, nhưng cũng không thể để bị người ta ức hiếp thế này. Ngay tức khắc, tôi nghiêm mặt lại, giận dữ trừng mắt nhìn tên binh sĩ đầu tiên tấn công tôi.
Người phàm chưa luyện qua pháp thuật chỉ cần một cái trừng mắt đằng đằng âm khí của tôi là lập tức chân sẽ nhũn ra, quỳ xuống “rầm” một cái, thi lễ lớn với tôi.
Nhưng đám người phía sau lại không biết đó làm gương, xông vào tôi như một bầy ong.
Tôi niệm một câu thần chú, cánh tay khẽ vung lên, đám binh sĩ tấn công tôi đều bị tạt bay đi. Tôi than rằng: “Làm người thì nên chú ý quan sát một chút, xem xét thời thế, đoán định tình hình”.
Thi Sảnh Sảnh và người phụ nữ kia đều bị âm khí quét qua, té xuống đất, ngây người nhìn tôi. Tôi bước lên đưa tay ra muốn kéo người phụ nữ kia dậy, nhưng bà ta lại kêu to một tiếng “yêu quái”, lồm cồm bò dậy rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Tôi đành phải chuyển qua đỡ Thi Sảnh Sảnh dậy.
Cô ta thì ngược lại, ngoan ngoãn để mặc tôi kéo dậy. Tôi lau lau vết bụi trên mặt cho cô ta, nói: “Có thích một người đến đâu thì cũng nên giữ danh dự của mình. Những việc như đến nhà gây phiền phức thế này từ sau đừng làm nữa. Vừa đánh mất thân phận, lại còn uổng công. À, còn nữa, ba kiếp này của Mạch Khê đã được định cho tôi rồi. Nếu như cô thực lòng muốn quyến rũ chàng, thì sau ba kiếp hãy đến nhé!”.
Những lời tôi nói đều là sự thực, không ngờ đến tai cô ta lại bị hiểu thành một ý khác. Mắt cô ta đỏ lên, nước mắt lã chã, quay đầu bỏ chạy.
Tôi dọn dẹp cửa nhà một lượt, rồi lại điềm nhiên quay về mở sách ra đọc. Tôi còn nhớ lúc nãy vừa xem đến đoạn tài tử giai nhân mới gặp nhau, giai nhân hôn mạnh tài tử một cái. Đáng lý để một cảnh nhã nhặn hơn mới phải.
|