Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
Hai tay Duệ Duệ huơ huơ lên, kéo kéo vạt áo khoác của người đàn ông mặc âu phục, dường như muốn hắn bế. Nhưng người đàn ông đó sau khi liếc nhìn Duệ Duệ, cũng chẳng thèm để tâm tới nữa, chỉ chăm chú nhìn Hạ An Nhiên.
Duệ Duệ làm nũng một lúc lâu mới phát hiện cha mình không giống như thường ngày, không ôm cậu bé cũng chẳng chơi đùa cùng nhau, nên hơi thất vọng. Cậu bé cúi đầu lủi thủi đi tới bên cạnh Hạ An Nhiên, cầm tay cô.
Trong lòng Hạ An Nhiên bắt đầu khinh bỉ cha đứa trẻ này, nếu không phải Duệ Duệ rất vui mừng khi nhìn thấy hắn, cô thực nghi ngờ, có người có thể lãnh đạm với con của chính mình sao?!
“Tiên sinh? !”
Thẩm Hi ho nhẹ một tiếng, hướng sự chú ý của mọi người lại.
Kỳ thật, tuy nói diện mạo đứa bé này khi lớn lên sẽ rất giống người đàn ông đó, nhưng theo phản ứng của hắn, tuyệt đối không giống với phản ứng vừa tìm được con. Nhìn bộ âu phục và đôi giày da kia, dường như là người có tiền…
“Tôi muốn hỏi, có cần phải làm thủ tục gì không?!”
Người đàn ông quay sang, nở nụ cười vô cùng hiền hòa.
Chắc chẳng có ai nhận bừa con cả, nhất là người đàn ông có sự nghiệp? ! Hơn nữa, phản ứng của trẻ con là chân thật nhất, nếu thực sự không phải con hắn, làm sao biết được số điện thoại, còn luôn miệng kêu “Ba”. Nhưng vừa rồi đứa trẻ này cũng gọi lầm người khác là “Mẹ” đó thôi.
Thẩm Hi tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẫn phải hoàn thành thủ tục giải quyết sự việc.
“Tên? !”
“Tô Mộc Thần.”
“Xin trình chứng minh thư.”
Từ lúc bước vào đồn cảnh sát, mặt trời vẫn còn nắng gay gắt, đến khi hoàng hôn buông xuống mới ra khỏi, cảm giác của Hạ An Nhiên vẫn chỉ có một từ, nóng.
Thành phố C bị hun nóng cả ngày nên vẫn vô cùng bức bối, khi rời khỏi máy điều hòa, bước ra ngoài đồn cảnh sát, nhiệt độ thay đổi nhanh chóng. Khuôn mặt bé nhỏ trắng mập của Duệ Duệ đỏ bừng vì khí nóng .
Đây là lúc nên rời đi?!
Hạ An Nhiên nghĩ, cô làm bạn với đứa trẻ này đến bây giờ, hơn nữa cha của bé đã đến, cô có thể rời đi được rồi. Hạ An Nhiên định bỏ tay Duệ Duệ ra, trả đứa trẻ lại cho hắn, nhưng ý nghĩ chưa kịp hóa thành hành động, người đàn ông kia đã lên tiếng.
“Hạ tiểu thư… .”
Cha Duệ Duệ, người đàn ông tên là Tô Mộc Thần kia mỉm cười cất lời.
“Có thể nói chuyện một chút được không?!”
Giọng điệu người đàn ông cực kì mềm mỏng, nhưng vẫn toát lên áp lực bức cô không được cự tuyệt.
“Tôi thấy giữa chúng ta chẳng có gì để nói chuyện cả.”
Hạ An Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, nếu muốn cảm ơn, chỉ cần nói vài câu đơn giản là được. Còn thù lao vật chất gì gì đó, cô cũng không cần, tuy rằng cách ăn mặc của hắn rất sang trọng, giống như một chú dê béo đang đợi làm thịt vậy.
“Thật không?!”
Hắn cười khẽ một tiếng, đôi mắt híp lại, như ẩn chứa men say vô hạn.
“Có chứ, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Hạ tiểu thư.” Giọng nói dịu dàng quyến rũ.
“Cô nghĩ rằng tôi đến đón cô và đứa ‘Con’ này sao?!”
Hắn nói xong, chữ ‘Con’ dường như rít qua kẽ răng, biểu lộ ý tức giận.
*****
[1] Tiramisu: Là một món tráng miệng rất nổi tiếng ở nước Ý. Nó có vị thanh ngọt nhẹ nhàng, hơi nồng bởi hương rượu
Tất tần tật những gì bạn chưa biết về tiramisu 1
[2] Armani: Là một hãng thời trang cao cấp nổi tiếng thế giới của Ý
|
Chương 4
Edit: Thỏ
Trong một nhà hàng nhỏ gần đường Hoán Sa Tây…
Duệ Duệ ở bên cạnh cô, cầm chiếc thìa nhỏ, xúc cơm ăn. Dáng người nhỏ bé nếu ngồi, thì lại không với tới được đồ ăn trên bàn, nhưng nếu đứng lên lại cao quá. May mà nhà hàng này biết ý, đưa đến một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng nhựa, để cậu bé có thể ngồi cao hơn.
Hạ An Nhiên quả thực đang rất đói, nhưng người đàn ông đang ngồi trước mặt cô tên Tô Mộc Thần này, càng khiến cô chú ý hơn.
Người đàn ông này rất điển trai, cách ăn mặc cũng sang trọng. Khi người đàn ông cao quý như vậy xuất hiện tại một nhà hàng tầm thường, đã lôi kéo rất nhiều ánh mắt của những cô gái thực khách. Chuyện này cũng là lẽ thường tình thôi, ánh mắt bọn họ còn có chút khó tin. Trong cảm nhận của phụ nữ, loại đàn ông này phải ngồi ở đại sảnh nhà hàng Âu cao cấp, cầm ly rượu vang, cười nói với một phụ nữ mặc lễ phục dạ hội, dưới men ngà ngà say sẽ thêm vài chuyện tình lãng mạn.
Cô có thể nhìn thấy sự thất vọng trong mắt của các cô gái, vì người đàn ông hoàn mỹ như Tô Mộc Thần lại xuất hiện ở nơi tầm thường này.
Tô Mộc Thần, có lẽ là một người đàn ông trong tiểu thuyết vẫn hay mô tả.
Nếu cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nho nhã này, có thể trong đám phụ nữ có ý nghĩ như vậy sẽ thêm một người nữa là cô.
“Tô tiên sinh. . . . .”
Hạ An Nhiên lên tiếng, chuẩn bị hỏi hắn câu nói “Cô nghĩ tôi thật sự đến đón cô và đứa “con” này sao” là có ý gì, nếu cô không hiểu sai ý hắn, thì có lẽ hắn không hề muốn nhìn thấy cô và Duệ Duệ.
“Hạ tiểu thư đang làm gì thế?!”
Tô Mộc Thần cũng không chờ Hạ An Nhiên nói hết, hắn mỉm cười hỏi .
“Tạp chí Văn Biên.”
Hạ An Nhiên thuận miệng trả lời .
“Tạp chí sao?!” Khóe miệng Tô Mộc Thần cong lên mấy phần, bấu không khí lạnh lẽo cũng lan tràn.
“Hạ tiểu thư, dường như là người rất có tâm.”
Giọng nói thản nhiên của Tô Mộc Thần, lại ẩn chứa sắc bén, giống như một con dao, nhẹ nhàng lướt qua da thịt Hạ An Nhiên, có cảm giác đau đớn nhưng không chảy máu.
“Tô tiên sinh hay nói chuyện kiểu đó sao?!”
Giọng nói hắn dịu êm giống như một phát thanh viên trên đài radio, nhưng những từ ngữ khi thốt lên, người nghe thấy cũng chẳng có cảm giác tuyệt vời gì. Hạ An Nhiên nhíu mày, nói thẳng.
“Là thế này, Hạ tiểu thư. Tôi cũng vừa nói qua, tôi đến đây không phải để gặp ‘đứa con’ này, mà là muốn gặp người yêu cầu kẻ khốn nạn này đến gặp ‘con’ của mình, cũng chính là người đã đưa ‘con’ của tôi đến đồn cảnh sát – Hạ tiểu thư đây.”
“Ý của anh là?!”
Hạ An Nhiên nhíu mày, hy vọng lời người đàn ông này muốn nói, không giống với suy nghĩ trong lòng cô.
“Có lẽ, tôi nên hỏi Hạ tiểu thư, cô diễn vở kịch này, nhằm mục đích gì?!” Tô Mộc Thần càng cười càng dịu dàng, giống như một đóa hoa lan, lẳng lặng nở rộ trước mặt cô.
“Vì danh, vì lợi?!” Hắn nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm ấm như người tình nói lời yêu trong lúc triền miên.
Lời nói vô cùng tình cảm, nhưng lại khiến Hạ An Nhiên cảm thấy buồn nôn.
“Tô tiên sinh, anh cảm thấy tôi muốn gì?!”
“Chắc hẳn cô biết thân phận của tôi rồi, cô thấy tôi cung cấp thứ gì thì mới hợp lý?”
Tô Mộc Thần duỗi tay, cả người tựa ghế sô pha, bộ dạng vẫn luôn nhàn nhã. Thực ra khi nhận được cuộc điện thoại đó, nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ gọi hắn là ‘ba’ ở đầu dây bên kia, hắn cũng hơi kinh ngạc. Tuy rằng bên người hắn chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng hắn dám thề, cho đến nay, chưa từng ai quan hệ với hắn mà sinh con. Ngay từ đầu, hắn luôn nghĩ đây là một trò đùa nực cười.
Mãi đến khi giọng nói của Hạ An Nhiên xuyên qua điện thoại, khẩu khí đó, giống như đang bỡn cợt vậy. Mặc kệ đối phương có âm mưu gì, hắn cảm thấy nếu không đi một chuyến, sẽ mang lại nhiều rắc rối cho hắn.
Lần đầu tiên nhìn Hạ An Nhiên, hắn đã biết, mình không hề có bất kì quan hệ gì với người phụ nữ này. Nhưng không thể phủ nhận, đứa bé kia giống hắn mấy phần, diễn xuất cũng không tệ, có thể ngay lập tức ôm hắn gọi “ba” được.
Cho dù xuất phát từ lí do gì, dưới ánh mắt của toàn bộ người trong đồn cảnh sát đều lộ ra “Cuối cùng cha của đứa bé đã tới”, hắn không thể không đưa đứa trẻ vẫn gọi hắn là “ba” và người đã tố giác ra khỏi đồn, hơn nữa, nếu làm to chuyện, lại càng bất lợi hơn.
Một khi chuyện này tai phóng viên, không chừng ngày mai trên báo sẽ xuất hiện dòng tít “Người cha nhẫn tâm bỏ đứa con của chính mình”, trở thành đề tài buôn chuyện trong lúc nhàn rỗi của người dân thành phố C.
“Nhớ đòi hỏi vừa phải thôi, nếu không, trộm gà chẳng được còn mất nắm gạo đấy.”
Tô Mộc Thần cười nhạt, hắn vẫn luôn hào phóng, nhưng cũng tùy từng trường hợp. Đối với loại thủ đoạn này, hắn vô cùng khinh thường.
Đủ rồi!
“Tô tiên sinh, anh mắc bệnh hoang tưởng hả?!”
Nghe kiểu nói chuyện này, cứ như cô tự đạo diễn một vở kịch, cố tình tìm một đứa trẻ nhận bừa hắn vậy. Loại lý do thoái thác như vậy, nếu nói hắn không bị hoang tưởng, Hạ An Nhiên không tin.
“Hả?!”
|
Tô Mộc Thần ngây người, nụ cười nhạt quen thuộc đạt đến trình độ hoàn hảo trên khuôn mặt cũng trở nên cứng ngắc.
“Hay là anh đã đọc tiểu thuyết quá nhiều?!”
Hạ An Nhiên rất muốn cười to, lí do này, mọi người soạn thảo chuyên mục đặc biệt của tạp chí phụ nữ mà cô đang làm việc cũng chẳng thể nghĩ ra. Hoặc chuyên mục của cô, phải để người đàn ông này phát huy sở trường mới đúng.
Nhưng đừng thấy mình là dê béo, mà nghĩ ai cũng là đồ tể nhá. Này anh kia, không cần mời Mary Sue[1] đến tận đây đâu.
“Hạ tiểu thư”
Tô Mộc Thần có cảm giác đầu óc mình bỗng nhiên bị tê liệt, hắn cũng không còn tâm trạng lằng nhằng với người phụ nữ này thêm lần nữa. Vốn hắn đang tính, nếu cô đưa ra yêu cầu hợp lý, có thể hắn sẽ đáp ứng luôn. Dù sao chuyện này xé ra to, người chịu thiệt vẫn là hắn, trở thành cha, kể cả hắn bị tông xe cũng không muốn làm.
“Cô biết thừa đứa trẻ này không phải con tôi.”
“Thật không, chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ biết, khi anh đưa đứa trẻ này ra khỏi đồn cảnh sát, thì đã thừa nhận là cha nó rồi.”
Cái gì gọi là khốn nạn, bây giờ Hạ An Nhiên đã hiểu rõ. Nếu biết rõ đứa trẻ này không phải con mình, sao còn làm thủ tục nhận người, hơn nữa, chẳng phải đứa bé đã ôm hắn gọi “Ba” sao?!
“Hạ tiểu thư, nếu lúc nãy tôi không nghe lầm, hình như đứa trẻ này cũng gọi cô là ‘Mẹ’ đấy thôi?!”
Tô Mộc Thần khẽ cười phản bác, giọng nói không chút khí thế bức người nào, ngược lại, còn giống như đang đùa bỡn vậy.
“Hay cô định nói, thực ra đứa trẻ này là do cô và tôi sinh ra?! Tôi thấy mắt mình vẫn chưa kém tới mức ấy đâu!”
Nhìn cô gái có khuôn mặt thanh tú, nhưng không đến mức xinh đẹp, thuộc dạng con gái nhà lành này, hắn không bao giờ từ bỏ cuộc sống độc thân mà dính lấy kiểu người như thế.
Giết người không thấy máu.
Hạ An Nhiên đang tìm một câu nói có thể phản bác lại, cô há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy câu nào.
Cô đương nhiên chưa từng sinh con, mà người đàn ông tên Tô Mộc Thần này hôm nay cô mới thấy lần đầu tiên, chẳng ai biết rõ hơn cô hết. Nhưng nếu cô nói ra, lại gián tiếp thừa nhận câu nói vừa rồi của hắn, nếu người đứa trẻ gọi là “Mẹ” lại không phải mẹ ruột, vậy thì kẻ được gọi là “Ba” kia có thể cũng không phải là cha ruột bé.
Hắn không những không thừa nhận, còn tiện thể đá cô một cái.
Duệ Duệ từ nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn cơm bỗng ngẩng đầu, trên má vẫn dính vài hạt cơm, cậu bé nhìn thoáng qua Tô Mộc Thần, sau đó lại liếc sang Hạ An Nhiên. Bầu không khí trầm xuống khiến bé kéo tay Hạ An Nhiên đang ngồi cạnh.
“Không cãi nhau, không cãi nhau, cãi nhau là không tốt.”
Giọng nói non nớt của Duệ Duệ vang lên, ẩn chứa chút sợ hãi.
Tô Mộc Thần nhìn đứa trẻ đang chớp đôi mắt to tròn nhìn hai người, hắn thừa nhận, khuôn mặt kia, thật sự rất giống hắn lúc còn nhỏ. Nếu không phải hắn chưa từng có con, có lẽ sẽ tin đứa bé ấy là con của mình.
“Ba…”
Duệ Duệ nhìn thấy Tô Mộc Thần quan sát mình, cậu bé cười toét miệng, vui vẻ gọi.
Tô Mộc Thần nghe thấy lại càng nhíu chặt mày, hắn vô cùng phản cảm với cách xưng hô này.
“Tô tiên sinh, anh không thừa nhận là cha đứa bé, vậy hành động anh đưa nó ra khỏi đồn cảnh sát vừa rồi là sai lầm.”
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Hạ An Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Mộc Thần.
“Nếu đúng như lời anh nói, anh hãy đưa chứng cứ ra đây.” Hạ An Nhiên lẳng lặng nói, “Chứng minh anh thực sự không hề có quan hệ gì với đứa trẻ, sau đó hãy đưa nó đến đồn cảnh sát, để họ tìm cha mẹ ruột của đứa bé.”
Đề nghị này, quả thực rất rất thú vị .
“Tôi phải chứng minh như thế nào?!” Hắn hỏi, giọng nói ẩn giấu sự hứng thú.
“Xét nghiệm ADN.”
Xét nghiệm AND là một phương pháp chuẩn xác, hiệu quả nhất, chỉ cần kiểm tra có quan hệ huyết thống hay không, nếu không phải thì đương nhiên sẽ đứa trẻ đến đồn cảnh sát, sau đó để bố mẹ ruột nó đến đón.
“Ý kiến hay.”
Tô Mộc Thần gật đầu, vốn hắn nghĩ cô gái này tính lừa hắn một khoản tiền, nhưng xem ra hiện giờ, hắn đã sai rồi. Xét nghiệm AND, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.
Nếu muốn lừa gạt tống tiền, cô gái kia sẽ không đưa ra cách giải quyết như vậy.
“Tất nhiên rồi, nếu Tô tiên sinh có yêu cầu, tôi cũng sẽ có mặt trong khi kiểm tra, bởi vì tôi nghĩ, ánh mắt tôi không với tới được Tô tiên sinh đâu.”
Tô Mộc Thần cười khẽ, cô gái nhìn có vẻ dịu dàng ngoan hiền trước mặt này, lại có thể nói xoáy người khác như vậy, không chấp nhận bản thân bị đá một cái nên phải ăn miếng trả miếng đây.
***
[1] Mary Sue: Mary Sue có thể được coi là một con người mang thước đo hoàn hảo trong truyện, tiểu thuyết. Mary Sue đẹp, hoàn hảo, bản lĩnh, bác ái, chịu nhiều đau khổ, được yêu quí, hy sinh vì người khác; là hiện thân của thiên thần, hiện thân cẩn dụ của tác giả, mang trong mình ước mơ của chính người viết. Tìm hiểu thêm tại đây!
|
Chương 5
Edit: Thỏ
Phòng khám bệnh tại bệnh viện nhân dân thành phố C đèn đuốc sáng trưng. Trong màn đêm, ánh sáng ấy giống như ngọn hải đăng chỉ phương hướng cho những người đi trên biển.
Nhưng đến khi nhìn thấy ánh đèn, Tô Mộc Thần bỗng nhiên hơi hoảng hốt, quả thực, làm xét nghiệm ADN cũng chỉ là một lời đề nghị mà thôi, hắn không ngờ, mình lại lái xe thẳng tới đây.
Tô Mộc Thần ngước lên, liếc nhìn Hạ An Nhiên và đứa trẻ tên Duệ Duệ kia đang ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Cả người đứa trẻ ghé vào ô kính, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt lên cửa, chăm chú ngắm nhìn cảnh vật bên đường, rồi lại quay đầu gọi “Ba mẹ mau nhìn kìa”. Nét mặt thật hồn nhiên, ngây thơ.
Hạ An Nhiên tuy không trả lời, nhưng ánh mắt cô chưa từng rời khỏi đứa bé.
Hình ảnh đó tuy rất ấm áp, nhưng Tô Mộc Thần vẫn nghĩ mấy năm sắp tới, hắn chưa muốn tính đến chuyện kết hôn sinh con.
Trẻ con, gia đình, là hai thứ đại diện cho kiểu trách nhiệm không thể chối bỏ, hắn không thể bảo đảm, sẽ làm tốt vai trò một người chồng, người cha. Thế giới bên ngoài quả thực vô cùng tươi đẹp, hắn không cam tâm từ bỏ.
Hắn bây giờ, vẫn đang chìm đắm trong thanh sắc khuyển mã (lối sống hoang dâm vô độ).
Tô Mộc Thần lái xe đến chỗ đậu xe tạm thời của bệnh viện, sau đó ngoái đầu, nở nụ cười nhạt ôn hòa theo thói quen.
“Hạ tiểu thư, tới bệnh viện rồi.”
Hạ An Nhiên liếc qua nơi sáng trưng kia, trên cửa có biển chữ “Phòng khám bệnh” phát sáng màu đỏ tươi, để mọi người nhìn thấy rõ. Nhưng màu đỏ ấy, ẩn chứa một chút lạnh lẽo.
“Ba, chúng ta không về nhà sao?!”
Duệ Duệ nhìn cảnh vật dừng lại, rời mắt khỏi cửa ô tô, trèo xuống ôm lấy ghế Tô Mộc Thần đang ngồi, vẻ mặt nghi hoặc.
Tô Mộc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ bé gần trong gang tấc, bỗng dưng, hắn lại có cảm giác, muốn nhéo thử vào má cậu bé xem có thực sự trắng mập không.
Nhưng… .
“Trước khi về, chúng ta phải giải quyết một việc.” Giọng nói của Tô Mộc Thần tuy vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại cực kì lãnh đạm.
“Mẹ có đi cùng không?”
“Có đi.”
“Duệ Duệ cũng đi cùng à?”
“Ừm, cùng đi.”
“Được, cùng đi thôi.”
Hạ An Nhiên tháo dây an toàn, sau đó mở cửa xe bước xuống.
“Duệ Duệ, lại đây.” Hạ An Nhiên đứng bên ngoài, vẫy tay với bé con ngồi trong.
Dường như không hề nghĩ ngợi gì, Duệ Duệ từ từ bước xuống, sau đó giơ hai tay ôm chầm lấy Hạ An Nhiên.
Đứa bé này tuy còn nhỏ, nhưng cân nặng lại không nhẹ chút nào. Nhìn Duệ Duệ không bị béo ú, nhưng khi bế nhóc lên, Hạ An Nhiên cảm thấy mình đã kiệt sức.
“Hạ tiểu thư. . . . .”
Tô Mộc Thần cũng bước xuống xe, định bế đứa bé trên tay An Nhiên. Tuy rằng đứa trẻ này không phải con hắn, nhưng vì phong độ đàn ông, dưới tình huống này hắn cũng muốn giúp người làm niềm vui một phen.
Hạ An Nhiên hơi lùi lại, tránh cánh tay hắn.
“Không cần đâu, Tô tiên sinh, tôi nghĩ đây sẽ là trách nghiệm của anh sau này. Nếu tôi nói sai điều gì, anh cũng không cần phải nghĩ ra những ý tưởng khác đâu.”
Tô Mộc Thần nhìn sang Hạ An Nhiên, đối với ý châm chọc rõ ràng trong lời nói của cô, hắn chỉ sờ mũi, ra vẻ mình không hiểu.
Phụ nữ, quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, thù dai.
Nhưng Duệ Duệ khi nhìn thấy thế, lại vô cùng vui vẻ, vặn vẹo người, khiến Hạ An Nhiên vốn cố hết sức bế cậu bé lại càng mệt thêm.
“Mẹ, ba bế, ba bế.”
Đối với việc có bế đứa trẻ hay không, Tô Mộc Thần chẳng thèm quan tâm, vốn dĩ hắn cũng chẳng có hứng thú gì với nhóc con đó. Nhưng sau khi thấy vẻ mặt khinh thường của Hạ An Nhiên, Tô Mộc Thần lại vô cùng để ý tới phản ứng của đứa trẻ, vừa nghe thấy câu nói kia, hắn bước tới, nhấc bổng cậu bé lên.
“Ba ~~ “
Duệ Duệ ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó hôn mạnh vào mặt Tô Mộc Thần, dùng nước miếng khiến Tô Mộc Thần hóa đá.
Hạ An Nhiên nhìn thoáng qua Duệ Duệ cực kì vui vẻ, cảm thấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi cũng là chuyện tốt. Vì không nhớ rõ mọi chuyện, nên cho dù có làm tổn thương nó đến đâu, cũng có thể dùng lời nói dối vớ vẩn dỗ dành. Kể cả sau nhiều năm nữa, do còn quá bé nên cũng chẳng thể nhớ lại mấy.
Quả thật làm trẻ con vẫn vui vẻ nhất.
|
Trực phòng xét nghiệm buổi tối là một vị bác sĩ trung niên, mặc áo blue, thấy Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần ôm đứa trẻ bước vào, ông bèn rút một cây kẹo mút từ trong túi ra, mỉm cười đưa cho Duệ Duệ.
Duệ Duệ cũng rất lễ phép, sau khi nói “Cám ơn bác” rồi mới nhận lấy.
Dỗ bé con xong, vị bác sĩ trung niên mới dời mắt dừng trên người bọn họ.
“Anh chị muốn làm xét nghiệm ADN sao?”
Ông lắc đầu, lên tiếng hỏi.
“Vâng.” Tô Mộc Thần lên tiếng.
“Đã suy nghĩ kĩ chưa?!” Bác sĩ lại nói thêm, “Nếu còn do dự, xin mời tìm hiểu kĩ lại rồi lần sau hãy tới. Hiện giờ việc làm xét nghiệm này không có gì ghê gớm cả, rất dễ quyết định, nhưng trên thực tế, đây là một con dao hai lưỡi, con người ai mà chẳng có quá khứ?!”
Vốn dĩ Hạ An Nhiên cảm thấy lời nói của vị bác sĩ này rất có lý, mang theo vài phần khuyên giải, nhưng đến khi nghe tới câu cuối cùng, mặt cô lập tức đen lại.
Sao câu nói ấy, nghe như cô đang có điều gì mờ ám, nhưng cô cũng đâu phải loại người như vậy, nếu không, cô đã chẳng đi xét nghiệm ADN làm gì. Tuy nhiên bây giờ cô không thể giải thích với bác sĩ điều này được, không ông ta lại tưởng hai người họ có tật giật mình.
Sau khi xét nghiệm, có lẽ mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi!
“Xét nghiệm.”
Một câu nhiều nghĩa, hai người Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần đồng thanh lên tiếng. Duệ Duệ chớp mắt, miệng ngậm chiếc kẹo mút, nhìn cha mẹ của mình, chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Vị bác sĩ lắc đầu, lẩm bẩm:
“Những năm gần đây, loại xét nghiệm ADN này thật phổ biến.”
Hạ An Nhiên nghĩ xét nghiệm ADN cũng nhanh và đơn giản như thử máu vậy, cùng lắm là hết một ngày làm việc sẽ có kết quả, nhưng không ngờ, thủ tục lại rườm rà khó khăn, ít nhất phải bốn ngày sau mới lấy được.
Dắt đứa bé ra khỏi bệnh viện, Hạ An Nhiên cảm thấy rất khó nghĩ.
Đứa bé Duệ Duệ này, thật ra muốn đi theo ai?
Cô cũng chẳng nghĩ tên Tô Mộc Thần kia sẽ có lòng tốt đưa đứa bé về nhà hắn, tất nhiên là cô cũng không đủ khả năng đưa về nhà mình. Chẳng may mẹ cô – bà Hạ Lý Kim Hoa nhìn thấy Duệ Duệ, vậy những ngày sau này cô sẽ rất khó sống.
“Hạ tiểu thư… . .”
Không đợi đến lúc Hạ An Nhiên đem đứa trẻ giao cho mình, Tô Mộc Thần đã mỉm cười lên tiếng. Nụ cười kia muốn dịu dàng quyến rũ bao nhiêu đều có bấy nhiêu.
Hạ An Nhiên lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Mộc Thần, xinh đẹp tựa như đóa hoa anh túc, đẹp thì đẹp thật, nhưng đều mang theo tai họa xấu.
Xinh đẹp chứa độc dược, chỉ nhìn qua cũng đã trí mạng.
“Tôi thấy đứa bé này không nên đi theo tôi, dù sao một người đàn ông đi suốt ngày cũng không thể chăm sóc nó cẩn thận được, huống hồ, nhiều lúc cũng rất bất tiện.”
Khi Tô Mộc Thần nói xong, cũng thấy mình hơi quá đáng, nhưng sự thật là thế, nếu hắn đưa đứa trẻ đi, càng quá đáng với bản thân mình hơn.
Đối với mình tàn nhẫn, thì phải nhân từ với kẻ thù.
Hắn nghĩ như vậy.
“Tô tiên sinh có quá đáng hay không cũng không liên quan, dù sao tôi cũng nhận ra từ lâu rồi.”
Hạ An Nhiên mỉm cười, sự khinh bỉ trong mắt càng in đậm. Tô Mộc Thần bị nàng nói đều, nhất thời, không biết phản bác thế nào, chỉ cười gượng.
“Nếu như vậy, Hạ tiểu thư thấy thế nào?!”
Giọng nói nhạt nhẽo của Tô Mộc Thần vang lên.
“Tung đồng xu quyết định, anh thấy sao?!” Hạ An Nhiên nghĩ cách giải quyết này còn công bằng một chút, xác xuất một trong hai mặt, có lẽ cô không bị ông trời “thiên vị” quá chứ.
“Tôi nghĩ có một cách tốt hơn.”
Tô Mộc Thần mỉm cười, sau đó hơi cúi người, dịu dàng gọi tên đứa bé đang ngậm kẹo mút.
“Duệ Duệ… .” Hắn khẽ hỏi: “Duệ Duệ yêu ai hơn nào?!”
Hạ An Nhiên hiểu ra ý định của Tô Mộc Thần, hắn muốn đứa trẻ tự quyết định, chỉ cần đứa trẻ lựa chọn, như vậy người kia sẽ tránh được việc phải chịu trách nhiệm.
Trong lòng cô lại thêm khẩn trương.
Duệ Duệ không hiểu tính chất nghiêm trọng của sự việc, cậu bé nhìn thoáng qua Tô Mộc Thần, sau đó lại liếc sang Hạ An Nhiên, cuối cùng, vươn tay ôm chân Hạ An Nhiên.
“Mẹ.”
Giọng nói ngây thơ thật thà của trẻ con còn hơi ngọng nghịu vì ngậm kẹo mút, nhưng đã chốt lại kết quả cuối cùng.
Thật đê tiện!
Hạ An Nhiên nhìn ánh mắt giả tạo của Tô Mộc Thần, khuôn mặt còn nở nụ cười đắc ý, khiến cô có cảm giác mình bị tát một cái.
“Vậy thì Hạ tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Tô Mộc Thần vô cùng đắc ý, nhưng vẫn che giấu thành công cảm xúc của mình, đỡ cho người nào tức hộc máu mà chết.
Hắn móc ví tiền trong túi, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Hạ An Nhiên.
“Sau khi lấy kết quả xét nghiệm, Hạ tiểu thư có thể gọi điện cho tôi biết.”
Hạ An Nhiên cầm tấm danh thiếp, siết thật chặt, khiến tấm danh thiếp màu vàng kia dần dần biến dạng.
………………………………
Hết Chương 5
|