Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
|
|
ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI
Tác giả: Nhan Ngữ Hâm
Thể loại: Hiện đại, hài hước
Editor: Thỏ, Rùa, Vịt, Chun
Poster + banner: Ếch JaJa
Độ dài: 49 chương
Văn án
Nếu như bỗng dưng một ngày bạn nhặt được một đứa trẻ…
Lại chính là đứa con trong tương lai của mình…
Nếu như…
Tất cả cũng chỉ là nếu mà thôi…
|
Chương 1
Edit: Thỏ
Chuẩn bị sang thu, nhiệt độ thành phố C vẫn còn rất nóng, có thể nghe thấy tiếng phả từng đợt khí lạnh rì rì của điều hòa nhiệt độ, dần dần sẽ có một cảm giác phiền chán.
Hạ An Nhiên ngồi một chỗ, thầm nghĩ bật điều hòa hay không cũng chẳng khác là bao. Cảm giác mồ hôi dính nhớp nháp chẳng hề biến mất, nhất là chỗ tiếp xúc với thân thể, cảm giác ấy lại càng thêm mãnh liệt.
Giờ phút này, cô mới hiểu ra, cái gì gọi là “đứng ngồi không yên”.
Nếu mùi vị không thoải mái này là “đứng ngồi không yên”, như vậy, ánh mắt của người ngồi đối diện cô kia, thì phải thực sự khiến cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than .
Ngồi đối diện Hạ An Nhiên là một người đàn ông.
Một người đàn ông trung niên.
Bụng bia hơi to, thân mặc bộ cảnh phục mùa hè ngắn tay, mỏng màu lam có chút bó sát, nhưng trên mặt nở một nụ cười thân thiện thường thấy của các chú cảnh sát.
Cho dù là tươi cười, dễ gần nhưng cũng chẳng thể trấn an được tâm trạng buồn bực của Hạ An Nhiên lúc này. Chẳng phải người nào cũng có thể lý giải được tâm tình của cô bây giờ.
“Cô gái, thực ra hiện nay việc tảo hôn có con là chuyện bình thường, tuy hơi rắc rối ồn ào, nhưng cũng không thể nhất thời tức giận mà bỏ rơi đứa trẻ chứ.”
Chú cảnh sát trung niên nói xong cười hà hà, khiến cơ thịt trên mặt dồn vào một chỗ, ôm trọn lấy chiếc cằm, như một đóa hoa thược dược nở rộ, bắt đầu giảng giải tâm lý và giáo dục gia đình cho Hạ An Nhiên.
“Chú cảnh sát, đứa bé này thực sự không phải con cháu!”
Hạ An Nhiên nhíu mày, lặp lại câu nói này lần thứ N.
Nghe thấy kháng nghị, khuôn mặt chú cảnh sát nhân dân có chút cứng ngắc, vô cùng bất mãn.
“Ha, cô bé, không phải chú nói cháu, nhưng cháu nhìn đứa trẻ này đi, mập mạp trắng trẻo, lại rất khôi ngô nha. Chưa nói tới chuyện vợ chồng cãi nhau, để liên lụy đến đứa trẻ là đã không đúng rồi ….”
Chú cảnh sát nhân dân rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, giống như lí do thoái thác kéo dài thêm lần nữa của bác gái với ủy ban nhân dân.
Hạ An Nhiên cảm thấy đau cả đầu, tuy rằng trong lòng mất kiên nhẫn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lại lí do thoái thác mà đối phương đưa ra hiện đang ngồi trong lòng mình.
Hạ An Nhiên không thể không thừa nhận, đứa bé có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mập, ngũ quan xinh đẹp có thể thấy nét tuấn tú sau này. Vốn nó đang ngồi ngay ngắn, nhưng vì cô cúi đầu ngắm nghía, nên cả thân thể mềm mại kia lại nhào vào lòng, cánh tay bé nhỏ bụ bẫm choàng qua lưng ôm chặt cô. Nhiệt độ bàn tay xuyên qua chiếc áo hè mỏng manh truyền đến cơ thể, khiến thân nhiệt cô nóng thêm vài phần.
Bé con hơi ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn đầy hồn nhiên trong sáng, chu cái môi hồng hồng nhỏ xinh, một giọng nói non nớt mềm mại vang lên.
“Mẹ, phải về nhà sao?!”
Một quả bom nổ “đùng”, xóa tan câu “Giọng nói của bé con thật dễ thương” mà Hạ An Nhiên định thốt lên.
Dưới đây là quá trình phát sinh sự việc.
Đi trên đường bất chợt gặp một tiểu quỷ ôm đùi bạn gọi “Mẹ”, so với thấy một gã bệnh hoạn thích cởi chuồng còn kinh khủng hơn.
Gặp tên biến thái còn có thể gọi 110 trình báo hắn đang gây ảnh hưởng tới diện mạo thành phố, còn với tên tiểu quỷ gọi bạn là “Mẹ”, cho dù tới đồn công an cũng không thể nói rõ ràng được.
Mà nay Hạ An Nhiên, thật bất hạnh đã gặp phải một tên tiểu quỷ luôn bám chặt gọi cô là “Mẹ” như thế.
Hạ An Nhiên ngẩng đầu, cô đã trở thành con gái của chú cảnh sát trung niên đang cười tủm tỉm, ánh mắt thân thiết nhìn đứa bé ngồi trong lòng cô.
Đầu óc Hạ An Nhiên như bốc hỏa.
“Chú cảnh sát, hãy tin cháu, đứa bé này thực sự không phải con cháu. Năm nay cháu vừa tốt nghiệp Đại học, mới hai mươi mốt tuổi thôi!” Hạ An Nhiên cường điệu, “Chú nhìn đứa bé này đi, ít nhất cũng phải hai, ba tuổi rồi!”
“Hai mươi mốt ư, đã đến tuổi kết hôn!” Chú cảnh sát cầm chiếc cốc sắt của mình, uống một ngụm chè tươi, ra vẻ một vị cao tăng ngồi xuống ghế, từ tốn nói, “Trước ngồi xe, sau mua vé, đây cũng chuyện thường tình.”
“Chú cảnh sát, chú có thể nói cháu bắt cóc trẻ con, nhưng tuyệt đối không thể tin đứa trẻ này là của cháu!”
Bàn tay Hạ An Nhiên để xuống bàn, nếu không phải bận tâm đến đứa bé ở trong lòng, cô đã bức xúc đứng bật dậy đập bàn ầm ĩ rồi.
Có gì chứ có con là điều không thể, cô là người trong sạch, chưa từng yêu ai, cũng không có con trước hôn nhân, đi trước thời đại. Cô luôn luôn tuân thủ pháp luật, muốn yêu đương rồi mới đi đến kết hôn và sinh con!
Nếu không phải vì thể diện của mình, Hạ An Nhiên đã nói vế sau ra rồi.
Bà đây vẫn còn là xử nữ a a a a a…….
“Phì ~~ “
Một tiếng bật cười khẽ truyền từ cửa đến, Hạ An Nhiên quay đầu lại nhìn.
Có hai người đang đứng ở cửa, trong đó một người bị còng ngược hai tay ra phía sau, người kia đang xách bả vai người nọ lôi vào trong.
Tuy rằng không mặc cảnh phục, nhưng thấy hắn vẫy tay với chú cảnh sát, có lẽ cũng là người trong nghề. Nhưng vì hắn ta đứng ở chỗ khuất, nên trong phút chốc Hạ An Nhiên không nhìn rõ bộ dạng anh chàng cảnh sát mặc thường phục kia.
Tuy nhiên cô dám khẳng định, hắn nhất định vừa cười xong, bởi vì giọng nói và nét mặt hắn đều mang theo ý cười.
“Hai người tiếp tục đi, cháu đưa tên này đến phòng thẩm vấn.” Giọng nói của hắn thực thuần phác, nhưng vẫn pha nét cười, “Đúng rồi, tiểu thư, bắt cóc trẻ con là tội rất nặng, chuyện này không nên nói lung tung.”
Hạ An Nhiên muốn phản bác, nhưng hắn đã lôi tội phạm vào trong.
“Cô gái, cô cũng nghe thấy rồi đấy?!”
Giọng nói của chú cảnh sát đã kéo cô về thực tại.
“Cháu nói đứa bé này không phải con cháu, vậy tại sao nó lại gọi cháu là mẹ?!” Chú cảnh sát liếc cô một cái, sau đó mỉm cười dịu dàng với đứa trẻ ngồi trong lòng cô.
“Anh bạn nhỏ, nói cho bác nghe, ai là mẹ cháu?!”
Cánh tay đang ôm Hạ An Nhiên lại siết chặt thêm vài phần.
“Mẹ, con muốn về nhà.”
Một câu, hoàn toàn đẩy Hạ An Nhiên ngồi tù chung thân.
…………………………..
Hết Chương 1
|
Chương 2
Edit: Thỏ
Hạ An Nhiên liếc qua đồng hồ, đã hơn sáu giờ, cô quanh quẩn trong đồn cảnh sát gần nửa tiếng đồng hồ.
Chỉ có cô và đứa bé trong lòng là những người ngồi im một chỗ. Trong nửa tiếng ngồi đây, đồn cảnh sát chưa hề nhận được một cuộc điện thoại báo tìm trẻ lạc nào, cũng chẳng có ai vội vàng chạy vào đồn.
“Hây!”
Có người che khuất ánh sáng, Hạ An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đó.
Đó là một người đàn ông cao to, anh tuấn.
Nếu về ngũ quan, kì thực đứa bé ngồi trong lòng cô còn tinh tế hơn. Nhưng khi kết hợp trên khuôn mặt của người này, lại có nét thú vị riêng, nhất là đôi mày kiếm dày rậm và đôi mắt sáng như sao.
Thân mặc cảnh phục mùa hè mỏng màu lam, làn da rám nắng khỏe mạnh, cơ bắp trên tay tuy không cuồn cuộn săn chắc, nhưng cũng khiến người khác cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn.
“Hây, Hạ tiểu thư?!”
Hắn mỉm cười cất lời, giọng nói thuần hậu vang lên hòa trong không gian, như một vò rượu ngon ủ dưới đất lâu năm chưa từng mở ra, có thể ngửi được hương thơm say lòng người, còn mang theo vài điểm quen thuộc.
“Anh là?! Người cảnh sát lúc trước?!”
Hạ An Nhiên không có ý định hỏi, chỉ vì giọng nói này rất quen thuộc, cực giống với người cảnh sát vừa cười cô lúc nãy. Nhưng vừa rồi người đó đi quá vội nên cô vẫn chưa nhìn rõ hình dáng của anh ta ra sao nữa.
“Tôi họ thẩm, Thẩm Hi, gọi Tiểu Thẩm là được rồi.”
Thẩm Hi nói xong, giọng nói còn pha ý cười, nhưng khi ánh mắt dừng trên người đứa bé trong lòng cô, đáy mắt chẳng hề gợn nét cười nào.
“Vẫn không có ai đến nhận đứa bé này sao?!”
Hạ An Nhiên gật gật đầu, nhìn đứa bé trong lòng mình, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, đeo một cái balô gấu nhỏ, đôi mắt to tròn chớp mắt ngước nhìn cô, trông thật đáng yêu.
Cô không hiểu nổi, đứa trẻ đáng yêu như vậy, nếu bị lạc mất, sao cha mẹ lại không nôn nóng đi tìm?! Hơn nữa, nhìn cánh tay mình đang bị ôm chặt lấy, cô không thể không nghi ngờ, đứa bé này, luôn gọi cô là “Mẹ”, mặc kệ cô sửa lại như thế nào, nó cũng không đổi cách xưng hô?!
“Hạ tiểu thư, cô khẳng định mình không phải là mẹ đứa trẻ này chứ?!”
Thẩm Hi mỉm cười hỏi, ngay từ đầu, đứa trẻ này vẫn luôn gọi cô ấy là “Mẹ”, sau đó cô lại thề thốt phủ nhận. Nói chung, trẻ con bao giờ cũng nhận ra mẹ chúng, nhưng nhìn biểu hiện của cô gái nà, cũng không phải nói dối.
“Trò đùa này không buồn cười tí nào.”
Hạ An Nhiên vốn đang buông lỏng tâm tình lại cuống lên. Cô đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, nhưng dường như chẳng hề có hiệu quả. Ngồi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy ai đến tìm trẻ lạc, cô lại càng thấy dao động.
“Cũng phải, chẳng có người nào đưa con mình đến đồn cảnh sát mà lại nói nhặt được đứa bé này cả.” Thẩm Hi cười to, như muốn giảm bớt sự căng thẳng cho Hạ An Nhiên. Bỗng nhiên, nụ cười biến mất, “Đứa bé này đã nói cha của nó là ai chưa?! Nếu không tra hỏi được, sẽ bắt đầu điều tra từ việc bắt cóc trẻ con.”
Nói đến đây, Thẩm Hi cũng tin chắc được cô gái mang theo đứa bé sẽ hiểu hắn có ý gì. Nếu là bắt cóc trẻ con, tính chất vụ việc sẽ lớn hơn, đứa trẻ này còn quá nhỏ, nếu không thể tìm được cha mẹ nó, nghĩa là, trong thời gian nhất định, hắn sẽ phải ở trong cô nhi viện đợi tin tức từ khắp nơi trong cả nước truyền tới, từ đó chọn ra tin khả thi nhất, sau đấy thông báo người đến nhận.
“Tôi đang đi ở đường Hoán Sa Tây thì gặp đứa bé này, lúc ấy xe cộ không đông lắm, người đi đường cũng thưa thớt, đứa bé này giống như xuất hiện từ không trung vậy, không biết chạy ra từ đâu, ôm tôi gọi ‘Mẹ’.”
Hạ An Nhiên vừa nói vừa nhớ lại, tuy rằng cô đã nói chuyện này vài lần, nhưng mỗi khi hồi tưởng lại, cô thực sự có cảm giác, đứa bé này xuất hiện từ không trung. Người đi đường ở Hoán Sa Tây cũng ít, lúc đó xe cộ không nhiều, đứa bé này cứ như vậy đột ngột xuất hiện bên cạnh cô.
“Tôi dắt nó đứng đợi một lúc, nghĩ sẽ có người đến tìm, ai ngờ đợi bao nhiêu lâu cũng chẳng thấy ai, nên đành phải mang theo nó đến đồn cảnh sát gần nhất.”
Tuy rằng đứa trẻ này không thân thích gì với cô, nhưng cứ trơ mắt nhìn nó bị đưa vào cô nhi viện, chờ người đến nhận, cô cũng không đành lòng, cố gắng làm hết khả năng nghĩ mọi biện pháp tìm được cha mẹ nó.
“Mẹ, khi nào chúng ta mới về nhà?!”
Đứa trẻ ngồi trong lòng Hạ An Nhiên giãy dụa, liếc nhìn chú cao to đứng trước mặt, sau đó ôm cổ Hạ An Nhiên, dùng giọng nói non nớt khẽ thì thầm vào tai cô.
Tuy nhìn đứa trẻ cùng lắm mới chỉ hai, ba tuổi, cũng không nặng lắm, nhưng mà…
“Ha, anh bạn nhỏ, cháu tên là gì?!”
|
Thẩm Hi mỉm cười, vươn tay cầm lấy cánh tay nhỏ bé mập mạp kia, sau đó nhẹ nhàng hỏi. Vốn dĩ âm thanh trầm trầm ấy rất có lực hấp dẫn, khiến đôi tai bé con dần nóng lên.
Bé con thoáng nhìn Hạ An Nhiên, thấy cô không phản đối, mới chầm chậm nói ra tên mình.
“Duệ Duệ.”
“Duệ Duệ?!”
Thẩm Hi hỏi lặp lại, đứa trẻ gật đầu, tỏ ý đúng là tên của mình.
“Vậy Duệ Duệ có biết tên gọi của cha và mẹ là gì không?!”
Thẩm Hi nhẹ nhàng hỏi, vừa đúng lúc lập biên bản, muốn dò hỏi về tình trạng người báo án, không hỏi đứa trẻ. Trước giờ trẻ con nhỏ tuổi như vậy, phần lớn đều không biết gì, nhưng xem ra hiện giờ, không biết chừng sự việc sẽ có chuyển biến.
Duệ Duệ không thèm trả lời, chỉ rút tay ra khỏi bàn tay Thẩm Hi, sau đó ôm lấy cổ Hạ An Nhiên, không thèm nói gì.
Dường như ý thức phòng bị của đứa bé này rất mạnh.
Thẩm Hi nhìn đứa trẻ quay lưng lại với mình, hiển nhiên nó không muốn nói chuyện với hắn nữa. Nhưng trong lúc hắn hỏi, đứa trẻ không tự chủ mà liếc nhìn thái độ của Hạ An Nhiên, đối với Hạ An Nhiên nó hoàn toàn không có ý thức phòng bị, thậm chí vô cùng tin cậy.
“Hạ tiểu thư, cô có thể hỏi đứa bé này một số vấn đề được không, chúng ta sẽ biết thêm nhiều điều đấy.”
Cô ư?!
Hạ An Nhiên nhíu mày, cô thì có thể hỏi được gì?! Nhưng nếu cảnh sát Thẩm Hi đã nói như vậy, đương nhiên cô cũng phải thử một chút, dù sao cũng chỉ muốn tốt cho đứa bé này thôi.
“Duệ Duệ?!”
Hạ An Nhiên vỗ nhẹ lưng đứa bé đang ôm cổ mình, khẽ gọi tên để nó chú ý.
“Mẹ.” Đứa trẻ lên tiếng.
Hạ An Nhiên khẽ nhăn mặt.
“Duệ Duệ biết ba tên là gì sao?”
Khi hỏi như vậy, đột nhiên cô cảm thấy mình giống như kẻ lừa đảo, lợi dụng tình cảm của đứa trẻ, rồi nói suông, thực sự có chút xấu hổ.
“Ừmm?! Duệ Duệ không biết.” Đứa trẻ trả lời .
“Duệ Duệ có biết tìm ba như thế nào không? !”
“Buổi tối ba sẽ chơi cùng Duệ Duệ, không cần tìm…Nhưng ba nói, nếu Duệ Duệ nhớ ba , có thể gọi điện thoại…”
Vốn Hạ An Nhiên vàThẩm Hi đều định từ bỏ không hỏi thêm tin tức gì nữa, nhưng một câu của Duệ Duệ khiến bọn họ có cảm giác “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”[1], chỉ cảm thấy, thượng đế nếu đóng cửa chính thì sẽ không hẳn đóng cả cửa sổ.
Thẩm Hi ra hiệu cho Hạ An Nhiên hỏi tiếp.
“Duệ Duệ muốn lấy điện thoại gọi cho ba không nào?!”
Hạ An Nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi, đưa cho Duệ Duệ.
“Nói cho ba biết, Duệ Duệ nhớ ba.”
Đứa bé nghiêng đầu, nhìn Hạ An Nhiên.
“Nhưng Duệ Duệ có mẹ rồi, Duệ Duệ không nhớ ba.”
Đứa bé này, có vẻ thân thiết với mẹ hơn.
Hạ An Nhiên liếc nhìn sang Thẩm Hi đang khoa chân múa tay ra hiệu, sau đó hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười dịu dàng nhất.
“Nhưng mẹ nhớ ba nha. Duệ Duệ nhất định không nhớ rõ số điện thoại của ba ….”
Nói xong, cô cũng cảm thấy buồn nôn.
Nhưng đứa bé dù sao vẫn là trẻ con, không nghĩ nhiều như vậy, lúc nghe thấy Hạ An Nhiên nói vậy, vội vàng nói “Duệ Duệ nhớ rõ, nhớ rõ”, sau đó hai ngón tay bắt đầu ấn phím, sau đó, còn đưa điện thoại di động lên tai nghe.
Hạ An Nhiên kề sát tai vào điện thoại, tuy không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh “Tút ~ tút” truyền tới, sau đó một giọng nói vang lên “Ai thế?”
Có thể gọi được sao?!
Nghe thấy giọng nói kia, Duệ Duệ dường như rất hưng phấn, kêu “Ba” thật to, sau khi nói ‘Mẹ muốn nói chuyện với ba’, liền đưa điện thoại cho Hạ An Nhiên đang nghe lén.
Hạ An Nhiên cầm lấy điện thoại di động.
“Xin chào.”
“Làm cái quái gì thế?!”
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói tức giận.
Nghe thấy thế, Hạ An Nhiên thực sự nổi giận, cô nhặt được đứa trẻ này đã bao nhiêu lâu rồi?! Cho dù cha mẹ ngu ngốc đến cỡ nào cũng phải biết con cái mình mất tích, trừ khi người ta không muốn trông nom đứa trẻ, nhưng làm gì có ai lại đuổi trẻ con ra khỏi nhà chứ? Đứa bé này cùng lắm mới chỉ hai, ba tuổi, chứ không phải hai mươi ba tuổi! Bây giờ còn dám tức giận với cô ư? !
“Con của anh hiện giờ đang ở sở cảnh sát trên đường Hoán Sa Tây, nếu anh thức thời thì mau chạy qua đây nhận con anh đi, chưa từng thấy người cha nào như vậy, thật khốn nạn!”
Hạ An Nhiên không hề khách khí, sau đó ngắt điện thoại.
Thẩm Hi vốn đang ngồi yên ở bên kia, mặc dù vừa rồi bị lão Lưu giáo huấn một trận nhưng giọng nói vẫn không cao vút như vậy, bây giờ cô ấy giống như một con nhím xù lông nổi cơn thịnh nộ vậy.
Này, là vì đứa bé này sao?!
****
[1] Thành ngữ “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” chỉ có hy vọng, trong khó khăn tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – “Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Qua liễu thấy hoa lại gặp làng”.
…………………………
Hết Chương 2
|
Chương 3
Edit: Thỏ
Cha của đứa bé vẫn chưa xuất hiện.
Thực ra là cô mới chỉ tắt điện thoại khoảng mười phút, trừ khi cha đứa trẻ ở gần Hoán Sa Tây mới có thể lập tức đến được.
“Này, đứa bé có thể sẽ đói bụng!”
Thẩm Hi tay cầm một chiếc bánh Tiramisu[1] nhỏ, hắn mua từ một tiệm bánh ngọt gần đây. Người lớn thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể để trẻ con nhịn đói.
“Cám ơn.”
Hạ An Nhiên nhận lấy, không phải không muốn khách sao, mà đã hơn sáu giờ, cô cũng thấy hơi đói bụng, nếu như bình thường, cô đã ở nhà chuẩn bị ăn cơm. Mặc dù Duệ Duệ ngồi trong lòng không khóc lóc ầm ĩ, cũng không kêu đói, nhưng trẻ nhỏ đến giờ ăn cơm, làm sao mà không đói chứ!
“Không cần khách sáo.”
Thẩm Hi khoát tay, sau đó rời đi, xử lý công vụ của mình.
Hạ An Nhiên cầm thìa xúc một miếng bánh, đưa lên miệng Duệ Duệ.
“Mẹ đã nói, không được ăn bánh ngọt trước khi ăn cơm mà?!”
Duệ Duệ chớp chớp mắt, nhìn miếng bánh ngọt trước mặt. Tuy rằng trong đôi mắt to tròn đầy sự thèm muốn với miếng bánh, nhưng vẫn không há miệng ăn.Không phải Duệ Duệ không muốn ăn, bé muốn ăn, nhưng trước kia nếu bé lén ăn vụng bánh trước khi ăn cơm, mẹ sẽ không vui.
“Duệ Duệ có muốn ăn không?”
Hạ An Nhiên cười khẽ một tiếng, đứa bé này, được gia đình dạy dỗ không tệ, còn biết kiềm chế thói quen ăn đồ ngọt của trẻ nhỏ.
Duệ Duệ gật gật đầu, trực tiếp dùng hành động bày tỏ ý muốn của mình.
“Ăn một lần thì không sao.” Hạ An Nhiên đưa bánh đến miệng Duệ Duệ, nhìn bé vui vẻ ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thỏa mãn.
“Con yêu mẹ nhất .”
Duệ Duệ nhào vào lòng Hạ An Nhiên, sau đó cái miệng nhỏ bé còn dính kem kia để lại một nụ hôn ngượng ngùng đầy nước bọt lên mặt Hạ An Nhiên, giọng nói mềm mại như muốn lấy lòng cô.
Ăn bánh xong, Duệ Duệ dường như rất mệt mỏi, dụi dụi mắt cất giọng ỉu xìu hòi:
“Khi nào mới về nhà hả mẹ?”
Hạ An Nhiên vỗ vỗ lưng bé con, thực ra cô cũng không biết nữa, cô cũng rất muồn về nhà.
Đương nhiên, không phải là cô không thể trở về, sau khi khai báo sự việc, lập án xong là có thể về. Chỉ cần cô quyết tâm gạt đứa trẻ sang một bên, không quan tâm tới khả năng đứa trẻ sẽ gào khóc nức nở nữa, không có gì mà cô không làm được.
Tình cảm phụ nữ phần lớn là tình mẫu tử, đối với đứa bé đáng yêu như vậy, đương nhiên bản năng làm mẹ sẽ được phát huy. Hạ An Nhiên tất nhiên cũng không ngoại lệ. Cho nên, cô vẫn ở cạnh đứa bé, hy vọng có thể đợi đến khi cha mẹ bé đến. Nếu không có ai tới nhận, như vậy việc cô có thể làm, cũng chỉ đến đây được thôi.
Đang lúc Hạ An Nhiên dỗ dành bé đã thiu thiu ngủ, cửa kính đồn cảnh sát bị một người đẩy ra.
Đôi giày da gõ trên mặt sàn vang lên tiếng “cộp cộp”, từng tiếng từng tiếng, như muốn chọc tức thính lực của tất cả nhân viên trực ban trong đồn, khiến Hạ An Nhiên cũng nôn nóng.
Là cha của Duệ Duệ tới sao?!
Hạ An Nhiên quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc âu phục Armani[2] mùa hạ màu trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi cùng màu thắt caravat, nhìn thế nào cũng là thành phần tri thức.
Dùng hai từ “xinh đẹp” để hình dung một người đàn ông, thì thật là thất lễ. Đối với cánh đàn ông, rất ít người có thể bình tĩnh hòa nhã mà nhận hai chữ “xinh đẹp”, nhưng so với người này, quả thật rất xứng đáng. Mắt đen nhánh, đôi môi mỏng, ngũ quan nhã nhặn lạ thường, nếu đôi lông mày cong và thanh hơn một chút, thì chắc chắn sẽ bị nhận nhầm thành phụ nữ. Người đàn ông đó chỉ cười không nói, nhìn xung quanh, càng tăng thêm vẻ đẹp đẽ tinh tế, dịu dàng nho nhã.
Vẻ mặt của hắn hiền hòa, đường nét có bảy phần tương tự như khuôn mặt của đứa trẻ trong lòng cô. Nhưng khi ánh mắt hắn chuyển tới đây, khóe môi khẽ nhếch, cả người tưởng chứng như hiền dịu hòa ái, lại ẩn dấu sự sắc bén bên trong.
Người đàn ông này, tuyệt đối không đơn giản.
Khi nhìn thấy hắn, trong đầu Hạ An Nhiên đột nhiên nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Lúc hắn xuất hiện, những người trong đồn cảnh sát đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt chỉ còn thiếu dòng chữ “Cuối cùng thì cha đứa bé này đã xuất hiện” mà thôi.
“Xin chào… .”
Thẩm Hi đứng lên, vừa nói chuyện, đã bị người đàn ông ngắt lời.
“Vừa rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại, bảo tôi đến đây nhận ‘cái gọi là con’.”
Giọng nói nhẹ nhàng, như cơn gió thoảng qua, nhưng bất chợt mang theo luồng khí lạnh từ Siberia tới, toát ra từ bên trong.
“Ba!”
Cậu bé Duệ Duệ tưởng chừng như đã ngủ bỗng nhiên mở mắt, sau đó tụt xuống đất, vui vẻ chạy tới bên cạnh, giơ tay ôm đùi hắn.
“Ba, ba đến đón Duệ Duệ và mẹ à?!”
Duệ Duệ ngẩng đầu, hớn hở hỏi .
“Duệ Duệ?!”
Người đàn ông đó lặp lại tên đứa trẻ, nhìn thoáng qua gương mặt của bé, sau đó dời ánh mắt đến Hạ An Nhiên đang đứng sau Duệ Duệ. Ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, dần dần lạnh lẽo.
“Ừm…Hừ.”
Hắn hừ một tiếng, hai từ đơn âm kia không thể đoán ra được, rốt cuộc là ứng với câu nói vừa rồi của Duệ Duệ hay là thừa nhận mình là cha của đứa trẻ này.
“Ba.”
|