Bạn gái và em gái.
Nó: Huỳnh Thảo Mai một hotgirl nổi tiếng của trường The King,Mái tóc dài được uốn nhẹ phần đuôi và mang màu vàng tự nhiên.Đôi mắt màu café đen nhánh và mang một nét u buồn khá tả.Làng da trắng hồng tưa như cánh hoa sư,đôi môi căn mọng và có màu đỏ hồng.Một nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành làm đốn tim bao chàng trai lẩn cô gái.Nhưng trái tim lại phủ một lớp băng dầy đặc.Nó luôn kém mình trong vỏ bọc chẳng muốn tiếp xúc với ai và cũng chẳng muốn ai đụng vào mình.Là nhị tiểu thơ của tập đoàn Huỳnh Thị lớn nhất nhì Châu Á.
Cô : Mai Thảo Nhi.Một nhân viên của quán nước nhỏ nằm cạnh trường nó.Cũng là một sinh viên năm 2 của trường đại học Sài Gòn.Nhan sắc thì không kém cạnh gì nó.Đôi mắt màu nâu huyền,một làng da trắng hồng và không ăn nắng.đôi môi hình trái căn mọng tràn đầy sự sống cùng một nụ cười tỏa nắng luôn hiện hữu trên môi cô.mái tóc màu nâu đất do cháy nắng mà ra nhưng lại càng tăng them vẻ đẹp cho cô.Gia đình bình thường
Hắn : Huỳnh Thanh Tuấn anh trai của nó.Thương thầm cô từ cái nhìn đầu tiên và quyết định xin vào làm ở quán để tiện tiếp cận và làm quen với cô.Rất điển trai và ga-lăng.mẩu đàn ông lí tưỡng của hàng ngàn cô gái.Rất thương và cưng chiều nó.
Nhỏ : Dương Tú Linh.Cũng là một hotgirl của trường The King.Bạn thân của nó.Mang nét đẹp hồn nhiên và trẻ con.Khác với sự lạnh lùng của nó nhỏ lại tinh nghịch và con nít.Luôn là người thấu hiểu và chia sẽ với nó mọi chuyện trong cuộc sống.Là tiểu thơ của tập đoàn Dương thị bạn than của baba nó.Hai gia đình chơi với nhau từ lúc còn nhỏ.
Vào truyện nha
Chap 1
Dưới ánh trắng chói chang của ngày hè ôi bức.Chẳng ai có thể chịu nổi và tìm đến những trà chanh vửa giải được cơn khác mà vừa cùng nhau trò chuyện tán ngẩu.Có lẽ vì vậy mà quán trà chanh bên gần trường The King luôn đông khách và chủ yếu là học sinh, sinh viên.Hôm nay quán khá đông nên các nhân viên trong quán cứ tất bật chạy ra chạy vào không ngừng nhưng dù mệt mỏi trên mọi họ luôn hiện hữu một nụ cười rất tươi.Bước vào giờ nghĩ trưa quán chỉ còn lát đát vài người hắn nhẹ nhàng đi lại bên cô lấy trong túi chiếc khăn và thấm vài giọt mồ hôi trên chảy dài trên gương mặt cô khẻ trách
‘Mệt sao em không nghĩ mà cứ cố sức như vậy’ Ngước lên nhìn hắn cô khẻ cười và ngã vào long anh
‘ Như vậy mới biết có người lo cho em chứ’
Anh cười lại.Nghĩ cũng ngộ xung quanh anh có biết bao tiểu thư nhà giàu mong chờ được anh ngó đến.Nhưng anh lại chẳng có hứng thú quen được vài ngày anh lại ngám ngẩm và tìm người khác.Nhưng với cô thì khác lần đầu tiên anh nghiêm túc theo đuổi một ai đó.Từ bỏ cái tiếng đại thiếu gia mà thành tên nhân viên chỉ để theo đuổi và có được trái tim cô.Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã bị nụ cười tỏa nắng của cô làm ngây ngất.Đêm không ngủ ngày không ăn ôm ấm bong hình cô như vậy.Và rồi lần đầu tiên anh cười như một tiên điên khi cô nhận lời đi chơi cùng anh.Và ngày đầu tiên anh khóc sau cái chết của mẹ mình là ngày cô nhận lời làm người yêu của anh.Một lần nửa anh lại cảm nhận sự hạnh như thế nào.Dành nguyện dành cả cuộc đời mình bên cạnh và châm sóc cô
‘ Anh đang mơ đến điều gì nữa à…Anh’ cô quơ quơ cánh tay trước mặt anh.Nãy giờ cô gọi mấy lần mà không thấy anh trả lời cứ thơ thẩn vì một điều gì ấy
‘ Đâu…đâu…anh..anh có mơ đến điều gì đâu’ Anh trả lời trong ấp úng
‘ Chứ không phải đáng nhớ cô nào á’ Cô đưa tay luồn ngay o anh nhéo cái mạnh
‘ Đau anh mà’ đưa tay nắm lấy tay cô đưa lên môi anh nhẹ nhàng buông lời. ‘ Em theo anh về ra mắt ba nha’ Anh nhìn cô bằng đôi mắt triều mến
‘ Có quá nhanh không ….em vẩn chưa chuẩn bị tâm lí’ Cô ngại ngùng đỏ ửng cả mặt.Cô chưa nghĩ mình và anh lại tiến xa như vậy.Cô sợ sợ gia đình anh lại chê bai cô không xứng không môn đăng hộ đói thì làm sao.Anh là mối tình đầu của cô..là người cô yêu và tin tưỡng nhất.Nếu giờ không còn anh bên cạnh cô chẳng biết sống làm sao cả.
Hiểu được suy nghĩ của cô anh đưa tay lên hôn nhẹ nhìn vào mắt cô anh nói ‘ Không sao cả chỉ cần em bình thường là được rồi.Gia đìh anh không quá khắc khe đâu.’
‘ dạ’ Cô nhẹ gật đầu.Anh mĩm cười trong hạnh phúc
‘ Vậy tối nay anh qua đón em nha’cô gật đầu và hai người lại tiếp tục làm việc và cả hai củng trong chờ vào buỗi tối hôm nay
Ỡ một nơi khác bóng hình ảnh người con gái ngồi trước cây piano dần hiện ra cùng những giai điệu du dương nhưng lại ẩn chứa một nổi buồn.Phải chăng những bản nhặc là nổi long là tâm tư của cô gái.
‘ Thảo Mai’ Giọng nói phía dưới nhà làm phá vỡ bầu không khí.Nó đứng dậy đi xuống phòng khách gật nhẹ đầu trước người đàn ông đang ngồi trước ghế
‘ Ba gọi con’
‘ Anh con bảo sẽ dẩn bạn gái về vào tối nay con rãnh chứ’.Người đàn ông nhìn nó dò xét.Vì ông thừa bé nó chẳng thích tiếp xúc với người lạ.Nhưng dù gì cũng bạn gái Anh và cũng là con dâu tương lại đồng thời chị dâu n1o thì cũng cần ra mắt và chào hỏi cho phải nghĩa
‘ Con rãnh thưa ba’.Suy tư một lúc nó cũng không muốn làm ông khó xữ nên buông lời đống ý mà tâm trạng cũng không mấy hứng thú. ‘ Con xin phép vào phòng’.Nói rồi nó cât bước đi lên lầu’
Ông thỡ dài.Cũng 10 năm rồi mà nó vẩn như vậy.Sau cái chết của mẹ và người chị song sinh nó dần thu mình vào võ bọc và không muốn giao du hay kết bạn với bất kì ai.Dần dần hình ảnh cô bé Thảo Mai hồn nhiên và thay vào đó là tản băng thế kia.Đạ lâu lắm rồi ông chưa nhìn thấy nó cười ông khao khát một lần được ngấm nhìn nụ cười cũa nó thuỡ nào.