Cảnh Sát Có Người Yêu
|
|
Chương 15:
[Chị Diệp, em đã về đến nhà . o(>_<)o] Diệp Tử đang làm việc đến đau đầu, QQ liền báo tin, mở ra xem, tất nhiên là tin nhắn của Tần Tiểu Mặc.
Không tự giác mà giương lên khóe miệng cười cười, tay Diệp Tử lập tức duỗi ra hướng về phía bàn phím.
[về đến nhà là tốt rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi.]
[em không thấy mệt, hôm nay chị có ngoan ngoãn ăn cơm không?]
[ ăn, giữa trưa A Mai đưa tới, nhờ phúc của em, người trong công ty ai cũng nhìn chị giống như nhìn quái vật, nhất là Alma.] giữa trưa A Mai đưa cơm lại đây, vừa vặn cô nhìn máy tính lâu, mắt cũng bị mỏi, nên không kêu cô ấy đưa lên, mà tự mình đi xuống lấy, trên đường nhân viên Viễn Duy nhìn gói thức ăn trong tay cô, ánh mắt người nào nhìn cũng như muốn có lửa.
[tạo thói quen là tốt rồi.] Tần Tiểu Mặc thật cao hứng vì Diệp Tử ngoan ngoãn nghe lời mình, thân thể Diệp Tử quả thật không điều dưỡng không được.
[Ừ.]
[chị Diệp, em rất nhớ chị... /(ㄒoㄒ)/]
Gửi xong cái tin này, Tần Tiểu Mặc ngồi trước máy tính đợi ước chừng nửa tiếng, Diệp Tử cũng không nói thêm lời nào.
Hít một hơi, Tần Tiểu Mặc liền đứng dậy đi giúp mẹ làm việc nhà, cô vẫn là nóng vội dọa đến chị Diệp sao, chỉ là cô quả thật rất nhớ chị Diệp.
Bên này Diệp Tử vốn nghĩ muốn trả lời, nhưng không biết nên nói cái gì, ngồi trước máy tính suy nghĩ mười mấy phút đồng hồ, đến khi Alma tiến vào kêu chính mình.
"Diệp tổng, chút nữa còn có cuộc họp, nên chuẩn bị." Alma đem hợp đồng đưa cho Diệp Tử.
"Nhanh như vậy đã đến rồi?" Diệp Tử kinh ngạc hỏi, đây không phải là vừa mới phân phó thôi sao.
"Vâng, nhân viên soạn hợp đồng mấy ngày nay nghỉ đều đã trở lại, nhiều người, rất nhiệt tình. Thức đêm hoàn thành."
"Tốt. Tháng này cấp bọn họ cùng bộ thiết kế thêm tiền thưởng." Diệp Tử nhìn nhìn hợp đồng trong tay, chất lượng cũng không tệ lắm, tính khả thi rất cao.
"Vâng."
"Báo cáo tài vụ của mấy công ty con bên Mỹ thì sao? Thiên Ưng, Uy Hàng rồi các công ty khác nữa..."
"Uy Hàng ngày hôm qua truyền tới, lát nữa tôi đưa cho cô. Về phần Thiên Ưng, còn chưa có."
"Thiên Ưng nên đổi quản lí." Diệp Tử nghĩ nghĩ, nói ra.
"Đem phó phòng quản lí hợp đồng điều qua làm quản lí đi. Chút nữa cô đi nghĩ soạn thư cho hắn đổi đi nơi khác." Diệp Tử nói với Alma.
"Được."
"Vậy tôi đi ra ngoài trước." Alma hướng Diệp Tử gật gật đầu, xoay người rời đi nhưng bị Diệp Tử gọi lại.
"Alma, cô cũng theo tôi nhiều năm, có hay không muốn đổi hoàn cảnh công tác, bên Trung Quốc thiếu một người phụ trách."
"Diệp tổng, tôi..." Alma nhíu mày, cô hiểu được Diệp Tử là muốn tốt cho cô, muốn cô có chức vị cao hơn, nhưng cô quả thật còn không nghĩ rời đi nơi này.
"Cô nói cho tôi biết cô nghĩ muốn đi hay không."
Alma lắc đầu. Diệp Tử cúi đầu cười cười, kỳ thật kết quả này cô cũng nghĩ tới.
"Tốt, vậy tiếp tục đi theo tôi làm, ngày nào đó suy nghĩ lại liền nói với tôi. Tôi tin tưởng năng lực của cô."
"Được, cảm ơn Diệp tổng..." Alma mỉm cười với Diệp Tử, quay đầu rời khỏi văn phòng.
Với nhân viên, Diệp Tử luôn có thể vô cùng nhiệt tình tận tâm, làm người lãnh đạo Viễn Duy, không thể nghi ngờ là cô phi thường đủ tư cách, thưởng phạt phân minh, chỉ cần anh có năng lực, sẽ có thể đạt được điều anh muốn, vô luận là tiền tài, hay là quyền lực. ******
Tần Tiểu Mặc về đến nhà liền hạnh phúc nhiều lắm, bà Tần chưa bao giờ cùng con gái tách ra quá lâu như vậy, cho nên vào buổi tối Tần Tiểu Mặc trở về, hai người cùng nhau làm một bàn lớn đồ ăn.
"Đến đây, ăn nhiều chút, nhìn con ốm quá." Bà Tần gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén Tiểu Mặc.
"Mẹ... Con mới đi vài ngày, gia gia cùng anh trai đều chọn món ngon cho con ăn, như thế nào ốm được." Tần Tiểu Mặc bất đắc dĩ mà nói.
"Quên nữa, gia gia của con thân thể thế nào, có khỏe không? Còn anh hai con, haizz... Đã lâu không có gặp được anh của con." Bà Tần để đũa xuống, nghĩ đến Tiêu Nhuận trong lòng bà liền khó chịu.
"Gia gia đã già, thân thể không thể nào tốt, mỗi ngày đều uống thuốc. Ngược lại anh hai thoạt nhìn rất tốt. Vừa cao vừa đẹp trai, rất nhiều cô gái theo đuổi. Lạc Mạn cũng được anh hai phát triển rất khá. Mẹ...mẹ đừng khó chịu, anh thực sự yêu mẹ, anh nói làm xong việc liền tới thăm mẹ." Tần Tiểu Mặc an ủi.
"Ừ, vậy là tốt rồi..." bà Tần cười cười, nhiều năm trôi qua như vậy, con trai và con gái đều trưởng thành, hiểu chuyện.
"Mẹ, ăn đi... Mẹ làm sao đồng ý cho con theo hình cảnh, không phải vẫn luôn phản đối sao?" Tần Tiểu Mặc gắp đồ ăn cho mẹ, rồi hỏi.
"Con đó, chỉ biết làm ta giận. Tính tình cứng rắn như con, ta không đáp ứng con sẽ không đi sao? Chuyện con muốn làm ta chỗ nào ngăn được, mất công đến lúc đó con cường ngạnh với ta, còn không bằng bây giờ đáp ứng cho rồi, miễn một chút tranh cãi." Bà Tần là một người suy nghĩ sự tình thực toàn diện, luôn biết nên làm thế nào là tốt nhất.
"Mẹ... Mẹ thực..." Tần Tiểu Mặc cố gắng nghĩ, muốn tìm được từ ngữ để hình dung về mẹ, nhưng thật sự là vô pháp tìm được một cái từ chuẩn xác.
"Anh minh." Bà Tần nói.
"Đúng, là anh minh..." Tần Tiểu Mặc khóe miệng cười cười.
"Tốt lắm, ăn cơm mau, ngày mai không phải còn phải đi qua chỗ cậu báo danh sao, hôm nay sớm một chút nghỉ ngơi."
"Không phải đi qua chỗ cậu báo danh, phải đi thị cục, chỗ cậu là thuộc tỉnh."
"Sao hắn không đem con đến tỉnh."
"Làm sao lập tức đi tới đó được, bất quá cậu nói nếu con tại thị cục làm tốt, rất nhanh có thể đi lên đó."
"Ừ, cố làm tốt. Gia gia của con biết chuyện này không?"
"Biết."
"Ông không ngăn cản con?"
"Ngăn cản, cũng không cho con trở về. Bất quá anh vừa gọi điện nói anh đã giúp con khuyên nhủ gia gia được rồi."
"Vậy là tốt rồi, gia gia của con là thật thương hai anh em con a... Dáng vẻ không giống như..."
"Mẹ, quên đi. Anh em con có hai người yêu thương cũng rất tốt, không cần ông ta quản." Tần Tiểu Mặc nhíu mày, biết mẹ lại nghĩ tới cái người cô hẳn nên xưng là cha. Qua nhiều năm như vậy, mẹ con cô đều hận ông ta, nói không hận là giả, làm sao có thể không hận được.
Từ nhỏ cuộc sống của cô cứ như công chúa, không nói xa hoa gì, nhưng cô là hòn ngọc quý trong nhà, có mẹ dịu dàng, cha đẹp trai, còn có anh hai và gia gia luôn đối với cô rất tốt, hết thảy đều không thể tốt đẹp hơn được nữa, nhưng đột nhiên có một ngày, mẹ liền mang theo mình rời đi, sau đó nói cho cô biết cha của cô không cần các cô nữa. Đến giờ Tần Tiểu Mặc vẫn không quên được ngày đó, cô và mẹ ra sân bay, gia gia dẫn theo anh trai tiễn các cô, cô còn ở sân bay ngây ngốc mà chờ cha, cô cho rằng cha còn có thể như trước kia ôm hôn cô sau cùng nói cô là tiểu công chúa mà ông yêu nhất. Kết quả rõ ràng, cô đợi lâu thật lâu cũng không đợi được, cuối cùng mẹ vẫn là lôi kéo mình đi mất.
|
Chương 16:
Sớm hôm sau, Tần Tiểu Mặc chạy đến thị cục báo danh.
Cục trưởng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người không béo mập, rất khoẻ mạnh, vừa thấy là biết bình thường có rèn luyện thường xuyên, nhìn có hơi khó nói chuyện, rất nghiêm túc. Thời điểm Tần Tiểu Mặc nhìn thấy hắn lập tức hợp thời mà nhớ tới Diệp Tử, bộ mặt hai người này đều lạnh lùng thật sự rất giống.
"Cục trưởng, Tần Tiểu Mặc đến báo danh." Tần Tiểu Mặc đứng thẳng tắp, hành lễ với cục trưởng.
"Ừ, không cần giữ lễ tiết, ngồi đi." cục trưởng Lâm gật gật đầu, trong mắt lộ ra một tia vừa ý đối với Tần Tiểu Mặc. Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất có kỷ luật, thật không hổ là xuất thân chính quy, mới đầu hắn còn sợ Tần Tiểu Mặc bởi vì đi cửa sau vào cho nên sẽ lười nhác.
"Vâng, cục trưởng." Tần Tiểu Mặc ngồi xuống.
"Tiểu Tần a, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến thị cục chúng ta, tôi đơn giản đem tình huống giới thiệu một chút cho cô hiểu, cụ thể thì lát nữa đội trưởng hoặc là đội phó sẽ nói cho cô biết."
"Cục chúng ta có bốn đội, phân biệt là càn quét tệ nạn, đội tập kích buôn lậu, đội trọng án và đội chống tham nhũng. Tôi cho cô vào đội 2, thanh tra nói chuyên ngành của cô cùng cái này có liên quan, học rất khá, tôi tin tưởng hắn, cũng hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng."
"Cục trưởng, tôi sẽ không để cho ngài thất vọng." Tần Tiểu Mặc đứng lên, cam đoan nói.
"Vậy là tốt rồi, đi thôi, tôi dẫn cô đi xem phòng làm việc."
Cục trưởng đứng lên, tính dẫn Tần Tiểu Mặc đi văn phòng đội 2, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu qua nói với Tần Tiểu Mặc: "Tôi họ Lâm, Lâm Giản."
"Lâm cục."
"Ừ."
Tổ tập kích cách văn phòng cục trưởng cũng không xa, đi hết hành lang, quẹo qua một cái liền tới, lúc hai người vào văn phòng, đồng nghiệp trong tổ đều đang vội vàng. Nhìn thấy cục trưởng tất cả mọi người đều dừng tay lại.
"Cục trưởng."
"Cục trưởng."
"Cục trưởng buổi sáng tốt lành."
Lâm cục hướng bọn họ gật gật đầu. Mọi người lại cúi đầu làm chuyện của mình.
Có hơn hai mươi người, đều là nam, Tần Tiểu Mặc liếc mắt một vòng, thật sự không có nhìn thấy người nữ nào. "Hoàng Hạo, cậu lại đây." Cục trưởng kêu một người nam còn trẻ ngồi trên bàn làm việc ở cạnh cửa. Tần Tiểu Mặc nghĩ thầm, đại khái có lẽ là đội trưởng, không nghĩ tới đội trưởng trẻ tuổi như vậy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tần Tiểu Mặc, Hoàng Hạo chính là đội trưởng đội 2.
"Hoàng Hạo, đây là Tiểu Tần, về sau ở đội 2 của các cậu. Hướng dẫn cho tốt." Cục trưởng vỗ vỗ bả vai Hoàng Hạo.
"Vâng, cục trưởng ngài yên tâm."
"Tiểu tần, đây là đội trưởng của cô. Đừng thấy trẻ mà coi thường, chính là người đánh tự do giỏi nhất cục."Cục trưởng cười nói.
"Đội trưởng! Tần Tiểu Mặc báo danh."
"Ừ, hãy làm cho thật tốt nhé." Hoàng Hạo gật gật đầu, cười tủm tỉm nói.
"Tốt, vậy các ngươi trò chuyện đi, tôi đi về trước."
"Cục trưởng đi thong thả."
Nhìn cục trưởng rời đi rồi, Hoàng Hạo mới quay qua mọi người.
"Đến đây đến đây, mọi người ngừng việc, tôi giới thiệu một chút!" Hoàng Hạo vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của các đồng nghiệp đều tập trung tới hắn.
"Hôm nay là ngày đầu tiên Tần Tiểu Mặc đến đội chúng ta báo danh, về sau cũng chính là một đóa hoa trong đội chúng ta a. Các cậu đều phải chiếu cố cô ấy." Hoàng hạo cười nói.
"Đó là đương nhiên rồi, đội 2 của chúng ta lâu rồi không có em gái xinh đẹp nào tới a, buổi tối tổ chức một buổi hoan nghênh thấy thế nào?" Một người hơi béo đề nghị.
"Đúng đúng."
"Được, đêm nay tan việc chớ đi về a."
"Haizz, Tiểu Tần, buổi tối cô không có việc gì chứ?" Hoàng Hạo quay qua hỏi.
"Không có." Tần Tiểu Mặc cười cười, lắc đầu nói.
"Tốt rồi, vậy đêm nay."
"Tất cả mọi người trở về làm việc đi. Tiểu Đàm, vừa rồi nhận được báo án, nhà ga phát hiện kẻ tình nghi, cậu cùng Đại Đàm đi xem." Đại Đàm, Tiểu Đàm, thoạt nhìn như là anh em sinh đôi, tuy một cao một thấp, nhưng bộ dáng không khác bao nhiêu.
"Tiểu Tần, cô lại đây đi, tôi nói với cô về chuyện công tác." Hoàng Hạo nói với Tần Tiểu Mặc.
"Được."
"Đây là bàn làm việc của cô, chốc lát tôi kêu người giúp cô thu dọn một chút."
"Không cần đâu đội trưởng, tự mình tôi có thể thu dọn."
"Cũng được." Hoàng Hạo có ấn tượng rất tốt với Tần Tiểu Mặc, lúc nhìn cô, khóe miệng vẫn luôn lộ vẻ tươi cười.
"Đội chúng ta có ba nữ, công việc cũng tương đối đơn giản, chỉ là tiếp điện thoại báo án, kí án tử, nhưng khi nhân lực không đủ khả năng cũng phải đi hiện trường vụ án."
Tần Tiểu Mặc nhíu mày, như thế nào tới đây vẫn là làm công tác bàn giấy. Tuy có chút bất mãn, nhưng Tần Tiểu Mặc không có mở miệng, một hơi ăn thì không mập mạp liền được, chuyện này chưa cần gấp.
"Mỹ Lăng và Hiểu Hiểu ra ngoài hỗ trợ còn chưa có trở lại, chờ các cô ấy trở về tôi giới thiệu nhóm các cô ấy với cô."
"Được."
"Tiểu Tần, tôi nghe cục trưởng nói qua, cô là xuất thân chính quy, có học qua võ phòng thân không?"
"Không có, nhưng tôi được giải nhất khi thi đấu ở đại học." Tần Tiểu Mặc nói lên chuyện này rất là kiêu ngạo.
Nếu Diệp Tử nghe được lời này khẳng định sẽ không tin tưởng , cô bé này đi thang lầu cũng bị té, cư nhiên lại đạt giải nhất môn võ ở trường sao?!
"Không tồi, vậy cô có hứng thú theo chúng ta cùng đi ra ngoài làm việc hay không?"
"Có!"
"Ừ, vậy đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp, tạm thời cô vẫn là cùng Hiểu Hiểu các cô ấy làm một đoạn thời gian đi."
"Tốt quá. Cảm ơn đội trưởng."
Tần Tiểu Mặc thu dọn xong bàn làm việc đã là một tiếng trôi qua, Hiểu Hiểu và Mỹ Lăng cũng không có xuất hiện, giữa trưa Tần Tiểu Mặc bị một đám đồng nghiệp nhiệt tình sống độc thân kéo đi dùng cơm. Mọi người rõ ràng rất hiếu kỳ, vây quanh Tần Tiểu Mặc cười ầm ầm. Vốn đội 2 rất ít con gái, lại còn có bạn trai hết, thật vất vả lại xuất hiện một cô gái nhìn qua rất tốt, bọn họ có thể không nháo cả lên sao.
Tần Tiểu Mặc tính cách thoải mái , giờ ăn cơm trưa liền cùng mười mấy đồng sự xưng huynh gọi đệ , còn nhận đội trưởng làm sư phụ, làm Hoàng Hạo rất cao hứng, miệng cười không thể rộng hơn được nữa.
Cơm nước xong, Tần Tiểu Mặc liền quay về văn phòng lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Diệp Tử. Vài ngày không thấy, cô nhớ Diệp Tử đến dạ dày đều đau.
[Chị Diệp, hôm nay em đi báo danh, trong đội hơn hai mươi người nam , ngoài em còn có hai người nữ, bất quá đồng nghiệp đều tốt lắm, em còn nhận đội trưởng làm sư phụ, đại khái ít lâu sau có thể tiếp nhận vụ án.]
Chỉ chốc lát sau, Diệp Tử trả lời lại tin của Tần Tiểu Mặc.
[ừ, coi chừng bị ăn đậu hũ.]
Tần Tiểu Mặc nhìn tin nhắn của Diệp Tử, xì một tiếng liền nở nụ cười, chị Diệp sao lại lo lắng chuyện này...Bất quá trong lòng Tần Tiểu Mặc rất ngọt ngào, này có phải đại biểu chị Diệp cũng có chút thích cô hay không?!
Nhưng tin nhắn kế tiếp làm Tần Tiểu Mặc hoàn toàn cười không nổi.
[Lúc nhận vụ án em nên cẩn thận một chút, đừng lại té cầu thang, đội trưởng còn chưa đủ quan tâm chăm sóc cho em đâu.] Điều Diệp Tử lo lắng kỳ thật không phải dư thừa...
|
Chương 17:
[Ở đại học em đạt giải nhất thi đấu đối kháng... -_-!]
[A...Giám khảo bị cận thị sao?]
Tần Tiểu Mặc nhìn tin nhắn Diệp Tử, đột nhiên phát hiện chị Diệp cũng biết nói đùa.
[chị chê cười em...]
[Không có.]
Tần Tiểu Mặc cầm lấy di động đang muốn trả lời Diệp Tử, thì hai người nữ mặc cảnh phục bước vào văn phòng, các cô thoạt nhìn so với Tần Tiểu Mặc muốn lớn tuổi hơn một chút, khoảng 28-29 tuổi, nhìn hơi giống nhau, có thể bởi vì đều mặc cảnh phục, hai người này hẳn là Hiểu Hiểu và Mỹ Lăng.
"A, em gái, mới tới sao?" Hai người vừa tiến đến liền thấy Tần Tiểu Mặc, cô bé nhìn qua hơi ngốc này như thế nào lại tiến vào tổ tập kích buôn lậu đây.
"Ừ, tôi là Tần Tiểu Mặc, hai chị là Hiểu Hiểu và Mỹ Lăng phải không?" Tần Tiểu Mặc để điện thoại di động xuống, đi qua chào hỏi.
"Em biết chúng tôi?"
"Ừ, đội trưởng vừa rồi có giới thiệu với tôi."
"A, đội trưởng cũng thật là, không có suy nghĩ, không nói sớm cho chúng tôi biết có em gái đáng yêu sẽ đến đây." Một trong hai người oán trách nói.
"Chị là Trần Hiểu Hiểu, cô ấy là Quách Mỹ Lăng. Hoan nghênh gia nhập đội 2 của chúng ta." Trần Hiểu Hiểu tương đối đứng đắn, cười nói với Tần Tiểu Mặc.
Tần Tiểu Mặc đối với các cô cũng cười cười, ánh mắt cong thành vầng trăng, đặc biệt đáng yêu.
"Chị Hiểu Hiểu, chị Mỹ Lăng, kế tiếp phiền hai chị hướng dẫn em một chút." Tần Tiểu Mặc nói.
"Đương nhiên, điều chúng tôiphải làm. Hôm nay em mới đến, trước hết ở bên cạnh nhìn chúng tôi làmmột chút cho quen thuộc, ngày mai chúng tôi bắt đầu chỉ cho em."
"Được."
Buổi chiều, Tần Tiểu Mặc liền ngoan ngoãn ở bên cạnh hai vị tiền bối nhìn các cô làm việc. Cũng không khó khăn lắm, tiếp điện thoại cùng thu thập sửa sang lại tư liệu án kiện, Tần Tiểu Mặc cũng có thể làm được, nhưng khả năng của cô sẽ không được thuần thục cùng kiên nhẫn như Trần Hiểu Hiểu và Quách Mỹ Lăng.
"Lão Hồng, có người gọi báo, ngày mai buổi tối tại công viên Tâm Đường sẽ có một cuộc giao dịch ma túy, anh cùng Đại Bảo đêm nay phảităng ca." Để điện thoại xuống, Quách Mỹ Lăng nói với lão Hồng.
"Công viên Tâm Đường? Không phải chứ, nơi đó người nhiều như vậy..."
"Tại rừng cây nhỏ hướng đông bắc, hơn nữa là nửa đêm, không nhiều người lắm."
Hoàng Hạo nghe xong, nhíu nhíu mày.
"Không được, hai người không đủ, thêm người đi, cậu, cậu còn có cậu, tám người đều đi." Hoàng Hạo chỉ chỉ một nhóm đồng sự phía trước, nói ra.
"Aizz, được."
"Tôi đoán chừng lại giống lần trước, lần trước để bọn chúng trốn thoát, lần này thế nào cũng phải bắt bọn hắn cho được!" Đại Bảo là một thanh niên nhiệt huyết, hận thấu xương bọn buôn lậu ma túy.
"Tốt, đêm mai gặp mọi người ! Đến đến... Lại đây, chúng ta thương lượng một chút." Hoàng hạo vỗ vỗ tay, tám đại lão gia buông việc trong tay, vây quanh đội trưởng.
"Đêm mai 10 giờ chúng ta bắt đầu cắm chốt" Hoàng Hạo nói.
"Được."
"Ừ, Hiểu Hiểu, giúp tôi tìm bản đồ vị trí đông bắc công viên Tâm Đường."
"Sớm tìm rồi, đã gởi mail cho anh."
"Thông minh." Hoàng Hạo khen ngợi, hướng Trần Hiểu Hiểu nở nụ cười một chút, quay đầu tiếp tục thảo luận kế hoạch xuất động đêm mai với đồng sự.
Tần Tiểu Mặc hâm mộ nhìn Hoàng Hạo, cô cũng nghĩ muốn tham gia, nhưng cô vừa mới tiến vào, đội trưởng khẳng định sẽ không để cho cô đi cùng.
"Không biết em vận khí tốt hay là kém, ngày đầu tiên tiến vào liền có vụ án." Trần Hiểu Hiểu cười nói với Tần Tiểu Mặc.
"Có đôi khi mấy tháng đều không có một cái án tử nào, nhàn rỗi muốn chết."
"Chị Hiểu Hiểu, đại khái mất bao lâu mới có thể đi theo án tử a..." Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Cái này không nhất định, còn phải xem tư chất, nếu đội trưởng cảm thấy em có thể, rất nhanh có thể đi, hai ba tuần."
"Như vậy a, ..." Tần Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, quyết định kiên nhẫn chờ đợi, dù sao từ từ sẽ đến thôi. Vừa lúc trong lòng đang nhớ người khác, phỏng chừng cũng rất khó toàn tâm toàn ý buông tay ra làm việc.
Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Mặc nhịn không được lấy điện thoại di động ra, nhìn tới nhìn lui không có thêm tin mới nào, trong lòng không khỏi có chút mất mát, chị Diệp không nhớ mình sao, như thế nào không chủ động gửi tin nhắn.
Diệp Tử cũng không rảnh như Tần Tiểu Mặc, quản lí nhiều nhân viên như vậy trong công ty, tài vụ báo biểu chất đầy bàn làm việc, ngoài ra còn một ít số liệu khác. Một ngày nếu không phải đối mặt với máy tính chính là cầm hợp đồng, trừ thời gian ăn cơm cùng nhắn tin với Tần Tiểu Mặc thì thoải mái một chút, mặt khác thời gian đều cống hiến cho công việc.
"Diệp tổng, tôi đi đây." Alma thu dọn đồ xong, đi vào văn phòng Diệp Tử cùng cô nói lời tạm biệt, đã là 10 giờ tối.
"Ừ."
"Cô cũng đừng liều mạng , thân thể không tốt thì công tác sao tốt được." Alma bồi thêm một câu.
"Ừ, tôi xem xong hợp đồng này cũng sẽ về."
"Hợp đồng không phải đã xét duyệt qua sao?"
"Trường hợp này khá lớn, tôi muốn xem lại một lần."
Alma nhíu mày, Diệp Tử cũng quá cẩn thận , hợp đồng này chính là từng bước từng bước đều xét duyệt, có thể có cái gì sai nữa.
"Đừng nhíu mày nữa , đi nhanh lên đi, ngày mai chớ tới trễ." Diệp Tử ngẩng đầu nói với cô thư kí trẻ tuổi xinh đẹp của mình.
"Vâng". Alma phất tay chào, mang theo túi xách đi ra ngoài.
Diệp Tử tại văn phòng ngây người mấy phút đồng hồ, xem xong hợp đồng xác định không có gì thiếu sót, lúc này mới thu dọn đồ đi về nhà.
Về đến nhà tắm rửa xong, Diệp Tử vừa lau mái tóc ướt sũng vừa đi vào phòng, ngồi trước máy tính. Máy tính Diệp Tử luôn mở, trừ bỏ vì công việc, càng nhiều vẫn là vì một ít riêng tư gì đó.
[Chị Diệp, chị Diệp, chị có ở nhà hay không a?]
[Kỳ quái, buổi tối giờ này không phải chị hẳn là về nhà sao?]
[Khi nào trở về kêu em nha.]
Diệp Tử vừa mở MSN liền hiện ra một chuỗi tin nhắn. Đều là Tần Tiểu Mặc, còn tặng kèm một đống icon đáng thương. Thời gian đại khái là hôm nay rạng sáng 4 giờ.
Diệp Tử biểu tình hơi hơi đổi khác, cô vậy mà chờ đợi mình. Có điều cô bé kia tựa hồ quên mất vấn đề cách biệt giờ giấc.
[Chị đã trở về, mới vừa tắm rửa xong.]
[ a, sao chị lại ở nhà giờ này?] Tần Tiểu Mặc thật mau trả lời.
[Bây giờ ở Anh là 11 giờ tối. Sao em không gửi tin nhắn cho chị, còn chờ đợi ở đây, ngốc.]
[a, em quên mất vụ giờ giấc. Em nghĩ chị không trả lời khẳng định còn ở công ty, em sợ làm phiền chị cho nên không gửi tin nhắn cho chị a.]
[Ừ.]
[Hiện tại em ở nhà sao? Hay là đang ở đơn vị?]
[Về nhà rồi, mới vừa tan tầm.]
[Chị Diệp, chúng ta nói voice được không? Đánh chữ mệt quá...]
[Được.]
Tần Tiểu Mặc hưng phấn mà mở Skype. Khi nghe đến thanh âm Diệp Tử, tim cô bỗng nhiên liền đập nhanh, cảm giác... Cô đã thật lâu không có nghe được giọng nói của chị Diệp. Tần Tiểu Mặc cảm giác mình hoàn toàn bị mê hoặc, giọng chị Diệp không trầm thấp, nhưng mang theo mị hoặc.
"Tại sao không nói gì?" Diệp Tử hỏi.
"A, a... Không có gì, vừa mới ngẩn người thôi..."
"À, hôm nay ra mắt có tốt không?"
"Ừ, hoàn hảo. Đêm nay có nhiệm vụ, em...muốn đi theo... Nhưng đội trưởng khẳng định không cho em đi." Tần Tiểu Mặc trong giọng nói mang theo một tia mất mát.
|
Chương 18:
"Không có kinh nghiệm xử lý vụ án thì đừng đi theo quấy rối." Diệp Tử giáo dục.
"Đi xem tích lũy kinh nghiệm thôi."
"Rất nguy hiểm." Diệp Tử nhíu mày.
Tần Tiểu Mặc lần thứ hai cảm nhận được sự quan tâm của Diệp Tử, không khỏi nhếch môi cười cười. Ngữ khí cũng mang theo một tia nhẹ nhàng.
"Chị quan tâm em a?"
"Hừ." Diệp Tử hừ nhẹ một chút, không nói gì thêm. Tần Tiểu Mặc bị tiếng hừ nhẹ này làm cho động tâm, giống con mèo nhỏ móng vuốt bị cong. Ngạo kiều nữ vương thụ! Nàng thích nhất...
"Chị Diệp...hôm nay em nhìn thấy công ty con của Viễn Duy ở chỗ này a." Tần Tiểu Mặc thực hưng phấn nói, giống như phát hiện ra một châu lục mới.
"Ừ, ở nơi đó có một công ty. Rất lớn ..." Diệp Tử nghĩ nghĩ, công ty con ở thành phố S kia là lớn nhất cả nước. Thành phố S ở vùng duyên hải, kinh tế đứng top đầu trong nước, Viễn Duy bán hàng xa xỉ tự nhiên sẽ mở công ty tại nơi tập trung nhiều người giàu có.
"Khi nào thì chị đến công ty con thị sát?" Tần Tiểu Mặc khờ dại hỏi.
"Thị sát?"
"Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc không phải đều trực tiếp xuống thị sát tình hình sao? Tiểu thuyết TV đều nói như vậy..."
"Vậy Tiêu tổng có đi thị sát không?" Diệp Tử hỏi ngược lại, thanh âm không tự giác mang ý cười.
"A... Cái này..." Tần Tiểu Mặc đau đầu suy nghĩ, anh Tiêu Nhuận thực lười biếng, chỉ khi nào đến thăm mẹ con cô thì mới thuận tiện đi công ty nhìn qua một chút.
"Cho nên em không cần mù quáng tin tưởng tiểu thuyết và TV..." giọng Diệp Tử giống đang dạy dỗ một đứa nhỏ.
"...Vậy chị cũng có thể đến đây nhìn một cái thôi, nhìn xem có người nào nhàn hạ hay không, cách làm việc, bầu không khí công ty thế nào, đến thôi đến thôi, công ty của chị rất đẹp..." Tần Tiểu Mặc cực lực khuyên.
Diệp Tử hé miệng cười cười, cô bé này nghĩ mình không phát hiện ra ý đồ của cô ấy hay sao.
"Công ty con của Viễn Duy đều rất xinh đẹp, công ty tổng bộ là xinh đẹp nhất." Diệp Tử đột nhiên nảy lên ý tưởng muốn trêu đùa Tần Tiểu Mặc.
"Không giống nhau đâu, mỗi ngày chị làm việc khổ cực như vậy, lại đây chơi giải sầu cũng tốt a, nhà của em có chỗ cho chị ở, thật đó." Tần Tiểu Mặc nói chuyện thật ngốc không suy nghĩ, người như Diệp Tử nghĩ muốn ở chỗ nào mà không được, dựa vào cái gì muốn ở căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông của cô đây.
"Ừ...chị sẽ suy nghĩ một chút..." Diệp Tử trong lòng nhảy dựng, không biết vì cái gì lại thốt ra như vậy.
"Thật sự a! Chị đừng nghĩ lâu quá nha, nghĩ kỹ rồi nhớ nói cho em biết!" Tần Tiểu Mặc vốn chỉ tính thử thăm dò, không nghĩ tới Diệp Tử thật sự để tâm, làm cô rất cao hứng, giống như ngày mai Diệp Tử sẽ đến đây liền vậy.
Các cô rõ ràng chỉ mới cách xa vài ngày a, thật là...Như thế nào em liền nhớ chị như vậy chứ.
"Được."
"Bên chị muộn rồi, ngày mai khẳng định chị phải dậy sớm đi công ty bận việc, mau đi ngủ đi."
"Ừ."
"Ngủ ngon. Đúng rồi, thuốc ngủ trong ngăn kéo em cầm đi rồi, chị khỏi tìm." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói, sau đó liếc sang thuốc ngủ đang đặt trên bàn.
"Em..." Diệp Tử không biết nên nói cái gì nữa, bất đắc dĩ hít một hơi.
"Thuốc ngủ cũng không phải cái gì tốt, chị đừng dùng thường xuyên, sẽ có tác dụng phụ."
Chuyện này làm sao Diệp Tử không biết, có điều đôi khi áp lực quá lớn, buổi tối sẽ vẫn luôn ngủ không được, mở to mắt đến hừng đông chuyện này cũng không phải chưa gặp qua, loại cảm giác thống khổ muốn ngủ mà ngủ không được đâu phải ai cũng có thể hiểu được...Nhưng vô luận như thế nào, Tần Tiểu Mặc quan tâm làm cho cô cảm giác trong lòng ấm áp, con người chính là loài vật kỳ quái, khát vọng tự do, nhưng lại hy vọng có một người có thể trói buộc mình, không phải trói buộc một cách cưỡng chế, mà là tự nguyện vì mình hơn nữa bởi vì vậy mà cảm nhận được hạnh phúc. Sống qua hai mươi mấy năm, Diệp Tử đều khát vọng có người có thể chân chính mà trói buộc cô, hiện tại người này đã đến đây, Diệp Tử lại bắt đầu do dự, thật là cô ấy sao? Cô ấy có thể đáp ứng được hy vọng của cô sao?
"Về sau chị dùng ít hơn là được."
"Thực ngoan, mau đi ngủ đi, Muahz..." Tần Tiểu Mặc tại Trung Quốc xa xôi, cho Diệp Tử một cái hôn, sau đó liền tắt cuộc gọi. Ngược lại Diệp Tử nghe tiếng hôn đó, nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Lúc A Mai gõ cửa, Diệp Tử còn ở vào trạng thái chân không, A Mai chỉ thấy tiểu thư nhà mình vẻ mặt nghiêm túc mà tắt Skype, sau đó tắt MSN, cuối cùng đóng máy tính. Nhưng mà tiếng gõ cửa thì Diệp Tử hoàn toàn không nghe thấy. A Mai rốt cuộc buông tha không gõ nữa mà kêu Diệp Tử.
"Tiểu thư, tiểu thư..." Diệp Tử không có nghe, vì thế A Mai lớn tiếng kêu lần nữa, lần này Diệp Tử mới có phản ứng, xoay đầu lại nhìn cô ngơ ngác.
"Làm sao vậy?"
"Tôi muốn hỏi tiểu thư, giữa trưa ngày mai muốn ăn những món gì, để tôi chuẩn bị."
"Đồ ăn bình thường Trung Quốc, cũng không biết cái gì tương đối ăn ngon là được, chị xem rồi nấu đi." Diệp Tử nghĩ nghĩ nói.
"À... Tần tiểu thư trước khi đi có đưa cho tôi mấy thực đơn khác nhau, tôi có xem sơ qua, đều rất tốt, dinh dưỡng được phối hợp thực cân đối, tôi lấy cho cô xem nhé?"
Diệp Tử có chút kinh ngạc, Tần Tiểu Mặc như thế nào thừa dịp cô không chú ý làm ra nhiều chuyện vậy, mà một chuyện cô cũng không biết.
"Ừ, được."
A Mai đã sớm mang theo thực đơn trong tay, Diệp Tử đáp ứng rồi, cô liền đưa cho Diệp Tử. Thực đơn là viết tay, tổng cộng bốn phần, bữa sáng bữa trưa bữa tối đều có, không chỉ có tên món ăn, nguyên liệu, thậm chí có vài công thức nấu tương đối phức tạp cô ấy còn liệt kê kỹ càng tỉ mỉ từng bước. Lúc A Mai nhìn đến mấy thực đơn đều ngây ngẩn cả người, cô gái nhỏ này thoạt nhìn mơ mơ màng màng, không nghĩ tới lại cẩn thận như vậy.
Không ngoài dự đoán của A Mai, Diệp Tử nhìn xong trong nháy mắt, lộ ra một tia biểu tình mê hoặc, tuy rằng rất nhanh liền điều chỉnh lại, nhưng từ ánh mắt của cô A Mai nhìn ra được cô cũng bị Tần Tiểu Mặc rung động.
"Cái này là cô ấy viết sao?!"
"Vâng, thực dụng tâm." A Mai gật gật đầu, khẳng định nói.
Diệp Tử đương nhiên biết Tần Tiểu Mặc phi thường dụng tâm, phần lớn món ăn bên trong đều thực hợp khẩu vị của cô, có thể thấy được tốn nhiều tâm sức. Diệp Tử bị rung động đồng thời cũng cảm nhận được mê hoặc, vì cái gì cô ấy luôn cho mình một ít kinh hỉ, tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng luôn khiến cô cảm thấy ấm áp.
"Món ăn giống như thực hợp khẩu vị của tiểu thư a?" A Mai thử hỏi dò Diệp Tử, thấy Diệp Tử không có phủ nhận, lúc này mới thở ra một hơi.
"Nếu vậy tôi liền làm theo thực đơn của Tần tiểu thư."
"Ừ." Diệp Tử gật gật đầu, đem mấy thực đơn bỏ vào ngăn kéo. A Mai hít một hơi, may mắn cô nhìn xa trông rộng, đem thực đơn sao chép lại hết, bằng không hiện tại đã có thể phiền toái.
Tiểu thư gần đây làm sao vậy nhỉ, giống như sau khi quen biết Tần tiểu thư cũng mơ hồ không ít, không phải là bị lây bệnh đi.
Nhưng mà Diệp Tử cũng không có tâm tư lo lắng nhiều vấn đề như vậy, trong lòng từng đợt rung động làm cho cô không có biện pháp, không còn đầu óc suy nghĩ chuyện khác.
|
Chương 19:
"Tần Tiểu Mặc."
"Có!"
"Đi lấy cho tôi chén nước."
"Vâng!"
Tần Tiểu Mặc là người mới, tân binh có nghĩa là bị sai vặt, nhưng với Tần Tiểu Mặc mà nói, chuyện này cũng không là gì, cô vẫn vui vẻ chịu đựng, rất nhanh liền nhận thức được tất cả mọi người, để lại ấn tượng tốt với mọi người, cô bé này kiên định chịu làm, tính cách cũng tốt.
"Đội trưởng đội trưởng, kể cho tôi nghe tư thế oai hùng của các người tối hôm qua được không, tôi mất ngủ một đêm a." Tần Tiểu Mặc làm xong ít việc, vội vàng chạy đến bên cạnh Hoàng Hạo, quấn quít lấy hắn hỏi chuyện ngày hôm qua.
"Cô đừng hỏi, tối hôm qua đội trưởng kêu một tiếng anh dũng a, hét lớn một tiếng liền hướng lên rồi, bọn nó còn không kịp phản ứng..." nam đồng sự Tiểu Lâm hướng Tần Tiểu Mặc nháy mắt, nói ra.
"Khụ." Hoàng Hạo ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Tiểu Lâm một cái. Tần Tiểu Mặc vừa thấy hai người bọn họ trao đổi ánh mắt liền biết tối hôm qua khẳng định xảy ra chuyện gì, càng tò mò muốn biết.
"Đúng đúng, cô không thấy được, đội trưởng một bước xông lên liền muốn cho tên buôn lậu kia một đấm, không nghĩ tới người ta lộn ngược ra sau rồi đấm ngã đội trưởng, nếu không có Tiểu Lâm chạy đến giúp đỡ đội trưởng một phen, phỏng chừng bây giờ cô phải đi bệnh viện tìm hắn, hắc hắc..." Đại Vương hồn nhiên đem chuyện phát sinh tối hôm qua kể cho Tiểu Mặc.
"Ha ha ha ha ha ha, đội trưởng anh thật vô dụng, tôi cười chết mất thôi." Trần Hiểu Hiểu rất không nể tình mà cười ha hả, cô làm động tác lau nước mắt làm Tần Tiểu Mặc vốn đang nghẹn cười cũng bật cười lên, trong phòng làm việc lập tức cười ầm lên, làm cho Hoàng Hạo đỏ bừng mặt, cuối cùng vẫn là Mỹ Lăng sợ Hoàng Hạo chịu đả kích, mới kêu mọi người đừng cười nữa.
Hoàng Hạo dùng ánh mắt cảm kích nhìn Mỹ Lăng, lại phát hiện trên mặt cô ấy kỳ thật cũng mang theo ý cười chưa mất đi.
"Rồi có bắt được không?" Tần Tiểu Mặc ngừng cười hỏi.
"Đương nhiên, tôi đã ra tay, có thể có vấn đề sao, nhưng cũng vật vã lắm, chúng ta phế đi sức của chín trâu hai hổ mới tóm được." Đại Vương là người phương bắc, nói chuyện thẳng thắn.
"Không, tối hôm qua bắt đều là bọn thuộc hạ nhỏ lẻ, nhân vật lớn ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy đâu. Vụ án này không dễ ăn, chúng ta chuẩn bị chiến đấu trường kì thôi." Hoàng Hạo rốt cuộc cũng là đội trưởng, nhìn sự tình cũng tương đối thấu triệt.
"Không phải đã thẩm vấn sao, cũng phải tra ra điểm gì chứ?" Đại vương nói.
"Nếu đơn giản như vậy đã bị chúng ta tra hỏi ra thì nói làm gì, chờ coi đi, nhất định là cái gì cũng tra không được, mấy tay buôn ma túy giảo hoạt lắm, vụ này không dễ dàng như vậy."
Tần Tiểu Mặc nhíu mày, Hoàng Hạo nói không có sai, thường thường loại buôn bán ma túy có tổ chức này, phía sau đều có trùm buôn ma túy lớn đỡ đầu, việc bọn họ phải làm không chỉ có bắt được mấy tiểu la lâu, quan trọng hơn là phải tra bắt được trùm buôn ma túy, mỗi ngày không biết nguy hại bao nhiêu người, chia rẽ bao nhiêu gia đình, Tần Tiểu Mặc rất hận bọn chúng.
"Có đội trưởng của chúng ta ở đây, cái tên buôn ma túy hung tàn kia sao có thể đào thoát được, đúng không..." Tiểu Lâm vỗ vỗ vai Hoàng Hạo.
"Bớt tâng bốc tôi giùm đi, các cậu cố gắng công tác thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi."
"Đội trưởng, ngày hôm qua tóm bao nhiêu?"
"14.5 kg thuốc phiện."
"Cừ thật, một túi lớn chứ ít gì, đỡ hại biết bao nhiêu người." Trần Hiểu Hiểu chậc chậc lên tiếng, vụ tối qua cũng không coi là nhỏ, bọn người Hoàng Hạo xem như mạo hiểm, chỉ có vài người liền hành động, may mắn đối phương cũng không nhiều đồng bọn.
"Tra được tin tức của người báo tin không?" Hoàng Hạo hỏi.
"Không có, là nặc danh, hơn nữa dùng điện thoại công cộng, thanh âm cũng là bị biến dạng, căn bản là không có biện pháp xác nhận."
"Xung quanh điện thoại công cộng có camera không?" Tần Tiểu Mặc ngẩng đầu, hỏi.
Lời Tần Tiểu Mặc nói giống như bừng tỉnh người trong mộng, Trần Hiểu Hiểu liền đứng lên chạy ra ngoài. Tần Tiểu Mặc nghi hoặc nhìn thoáng qua Hoàng Hạo.
"Cô ấy không nghĩ tới vấn đề này, chắc chạy đi thăm dò." Hoàng Hạo giải thích.
Thể lực cùng ý tưởng của Tần Tiểu Mặc đều tốt lắm, làm người khiêm tốn, biết che giấu tâm tình. Hoàng Hạo đột nhiên cảm thấy mình quả thực không nhìn lầm người, cô đúng là người có tài, nếu bồi dưỡng tốt về sau nhất định có chỗ trọng dụng. Bình thường tập kích buôn lậu rất cần nữ, vô luận là nằm vùng hay công tác gì thì nữ tương đối dễ dàng hơn, dễ làm bọn buôn ma tuý mất cảnh giác. Mà tổ mình lại thiếu nữ để có thể theo chân bọn họ ra ngoài hành động. Hoàng Hạo yên lặng hạ quyết tâm, định dùng mọi phương thức bồi dưỡng Tần Tiểu Mặc.
"Gọi cô ấy quay về đi, tôi gọi điện thoại cho người phụ trách tiểu khu hỏi một câu là có thể tra ra." Tần Tiểu Mặc tìm ra số điện thoại của người quản lý khu vực điện thoại công cộng kia, cô gọi đi.
Tần Tiểu Mặc chỉ dùng ba phút đồng hồ liền nhờ được người phụ trách đồng ý tìm đoạn ghi hình thời gian kia.
"Hắn nói lập tức đem băng ghi hình đưa tới." Tần Tiểu Mặc để điện thoại xuống, nói với Hoàng Hạo.
Tiểu Lâm hướng Tần Tiểu Mặc giơ ngón tay cái lên, cô gái này không đơn giản như bề ngoài ngây ngốc của cô, rất giỏi a...
"Mỹ Lăng, gọi điện thoại kêu Hiểu Hiểu trở về đi." Đại Vương nói.
"Ừ."
Khi Trần Hiểu Hiểu trở về, băng ghi hình cũng vừa lúc được đưa tới, toàn bộ người trong đội đều vây quanh ở bên cạnh máy tính Tần Tiểu Mặc, cùng nhìn băng ghi hình ngày hôm đó.
"Là buổi chiều khoảng ba giờ, ba giờ hơn chút." Mỹ Lăng nói.
"Đoạn sau nữa, tiếp tục, được rồi... Ba giờ, chính là nơi này."
Rất nhiều ánh mắt cùng nhau nhìn chằm chằm màn hình, Tần Tiểu Mặc cũng mím môi.
Rất nhanh, 3h15', một bóng người hiện ra trong màn hình, dần dần phóng lớn, mọi người đều chăm chú.
"Thôi rồi!" Tiểu Lâm vỗ bàn. Người này lại đeo khẩu trang, mang dù, che quá kín.
"Người này có vấn đề." Hoàng Hạo cau mày nói.
"Có thể là tập đoàn đối đầu với bên buôn lậu ma túy, hoặc là nội gian gì đó hay không?" Mỹ Lăng nghĩ nghĩ, hỏi.
"Đương nhiên, không loại trừ khả năng này, nhưng cũng không thể kết luận, ngày mai sẽ thẩm tra xong, vừa vặn bọn Tiểu Lưu cũng từ tỉnh cục trở về, để coi tra được cái gì. Mỹ Lăng, cô sắp xếp một chút."
"Ừ."
"Manh mối này cũng không phải không có ích, Tiểu Mặc, rà soát nhận dạng từ hình dạng đầu người." Hoàng Hạo bắt đầu phân nhiệm vụ.
"Được." Tần Tiểu Mặc nhận được nhiệm vụ bắt đầu bận rộn. Toàn bộ văn phòng đều thoát khỏi bầu không khí thoải mái, bắt đầu trở nên khẩn trương nghiêm túc, Tần Tiểu Mặc vẫn luôn bận rộn đến 11 giờ tối mới từ cục công an đi ra.
"Tôi đưa các cô về, trễ rồi cũng không an toàn." Hoàng Hạo đứng ở cửa, nói với ba người Tiểu Mặc, Hiểu Hiểu và Mỹ Lăng.
|